Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 160: Chương 160



"Đạo trưởng cũng có công không nhỏ." Thẩm Vô Cữu nói.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trần, hắn đã nhận ra người này không giống với những đạo sĩ khác, Khương Trần thích đọc sách hơn là niệm kinh luyện đan, sách hắn đọc toàn là sách chuyên viết về triều chính, có thể thấy chí hướng của hắn rất lớn.

Thẩm Vô Cữu vốn định để Khương Trần giữ vị trí mưu sĩ, giờ thì...

Thẩm Vô Cữu nhìn sang Sở Du Ninh, công chúa luôn miệng nói hắn là quân sư, nhưng thân phận quân sư này lại càng thích hợp với Khương Trần.

Nhưng hắn lại sợ công chúa về sau muốn làm gì cũng chỉ tìm Khương Trần ra chủ ý, đến lúc đó muốn quản cũng không quản được.

"Chuyện này hoàn toàn là công lao của công chúa, ta không dám nhận công."

Khương Trần khoát tay, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của lò luyện đan: "Lò luyện đan cuối cùng của đạo quán cũng nổ rồi, chứng tỏ cũng đến lúc ta hoàn tục, về sau tướng quân cứ gọi ta bằng tên tục là được."

Sở Du Ninh nhìn mảnh vỡ nồi hồ lô trong tay hắn: "Xác định không phải là ngươi muốn tìm cớ đổi chỗ ở không?"

Sắc mặt Khương Trần tối sầm, Du Ninh công chúa hình như không biết cái gì gọi là ngầm hiểu không nói ra.

"Vậy ta sẽ bảo người sắp xếp cho Khương công tử một viện tử khác." Thẩm Vô Cữu vội vàng nói.

"Cũng tốt, tướng quân thưởng cho ta một bữa cơm là được, không cần câu nệ." Khương Trần chắp tay cảm ơn.

Nghe nói còn được cho ăn, Sở Du Ninh giật mình, ánh mắt kén chọn nhìn Khương Trần từ trên xuống dưới, hỏi Thẩm Vô Cữu: "Ngươi muốn thu nạp hắn vào đội sao? Trông hắn còn gầy yếu hơn cả người đang bị thương là ngươi, Trần Tử Thiện ít ra còn có thể khiến người ta nhìn vào thấy đội của chúng ta không thiếu thịt."

Thẩm Vô Cữu nhịn cười, đội của họ thiếu thịt hay không cần gì phải nhìn Trần Tử Thiện.

"Công chúa, bệ hạ để Tứ hoàng tử ở phủ tướng quân đến năm tuổi, trẻ con bình thường ba tuổi là có thể học vỡ lòng, ta thấy để Khương tiên sinh làm lão sư vỡ lòng cho Tứ hoàng tử, người thấy thế nào?"

Đối với Sở Du Ninh ba tuổi đã có thể cầm búa chạy, trẻ con trên thế giới này ba tuổi bắt đầu đọc sách cũng không thấy lạ.

Có thể là vì có dị năng hệ tinh thần, cho dù chưa thức tỉnh thì hồi nhỏ đầu óc của nàng cũng nhớ chuyện hơn những đứa trẻ khác, ba tuổi nàng đã có thể nhận biết hết các con số.

Sở Du Ninh quả quyết gật đầu: "Cái này được, coi như là nhân tài tri thức."

Thẩm Vô Cữu nghe nàng lại nói ra những lời hắn không hiểu, tri thức đại khái là học vấn?

Hắn lại một lần nữa nhận ra công chúa thực sự có ý định thành lập một đội ngũ, hơn nữa dường như rất hiểu biết về một đội ngũ hoàn chỉnh, biết nên đặt những người nào vào vị trí nào.

"Đa tạ tướng quân và công chúa coi trọng, Khương mỗ còn chưa xứng đáng với hai chữ tiên sinh, học thức nông cạn của Khương mỗ càng không thể dạy dỗ Tứ hoàng tử." Khương Trần vội vàng từ chối.

Hoàng tử cho dù nhỏ đến đâu cũng không đến lượt người xuất thân bần hàn, không có công danh gì như hắn đi dạy.

Sở Du Ninh khoát tay: "Không thích bị gọi là tiên sinh thì để Tiểu Tứ gọi ngươi là lão sư đi, cũng không cần quá có tài, thực tế mà nói, ngươi chính là người trông trẻ."

Tiểu Tứ bây giờ còn chưa biết nói, chỉ có thể dỗ dành chơi đùa, hoặc dùng tiếng trẻ con để đối thoại với nó.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 161: Chương 161



Nghe nói sau khi nàng được đưa về căn cứ, đội Bá Vương Hoa mỗi ngày đều ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng lại bị ném vào nhà trẻ cho người chuyên trách trông coi, bọn họ còn nói nàng là đứa trẻ khóc to nhất, dữ nhất trong số tất cả các đứa trẻ khác, nàng mới không tin.

Khương Trần cảm nhận được thế nào là mũi tên c*m v** ngực, lời của Du Ninh công chúa không gây tổn thương lớn nhưng tính nhục mạ thì cực mạnh.

Không làm đạo sĩ, hắn chỉ xứng trông trẻ sao?

"Công chúa nói đùa thôi, Khương tiên sinh đừng để bụng." Thẩm Vô Cữu cười nói.

Khương Trần nhìn Sở Du Ninh, vẻ mặt kiên định chắp tay: "Công chúa yên tâm, ta sẽ về nghiên cứu học vấn ngay, sau này nhất định có thể dạy tốt Tứ hoàng tử."

"Ừm, giáo dục phải bắt đầu từ trẻ."

Ở mạt thế cũng chỉ có trẻ em mới tiếp nhận giáo dục, lớn hơn một chút thức tỉnh dị năng rồi thì đều theo ra ngoài học đánh tang thi.

Thẩm Vô Cữu suy nghĩ kỹ lời nàng nói, cũng khá có lý.

Khương Trần vừa đi, hắn mới hỏi lý do Sở Du Ninh chạy đến đây: "Công chúa sao lại đột nhiên chạy đến đây?"

Lúc đó xuống quan đạo, thấy ruộng lúa, nàng quả nhiên rất vui vẻ, hỏi hắn viện tử hắn ở đâu rồi cưỡi ngựa đi trước, Trình An đuổi cũng không đuổi kịp.

Sở Du Ninh nghĩ đến mục đích ban đầu nàng chạy đến đây, nghĩ đến nồi lẩu chỉ có thể xuất hiện trong mơ thì càng thèm hơn.

Nàng nói thẳng: "Ta chỉ muốn ăn lẩu, ở đây có lẩu không?"

Thẩm Vô Cữu nghe xong thấy buồn cười, thứ vũ khí khiến Khánh Quốc nhục nhã nhiều năm lại vì nàng muốn ăn lẩu mà được chế tạo ra.

"Lẩu là thứ gì? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ bảo người làm."

Thẩm Vô Cữu nghĩ trên đời này có cách ăn nào giống như luyện đan không, nghĩ xong phát hiện đúng là không có.

"Là chuẩn bị một cái nồi, bên trong ngăn làm hai, một bên để nước dùng cay xè, một bên là nước dùng thanh đạm, đun lửa bên dưới, chuẩn bị các loại nguyên liệu để trên bàn, muốn ăn loại nào thì nhúng vào nồi đang sôi ùng ục rồi vớt ra chấm nước chấm là ăn được, hay là ở đây của các ngươi không gọi là lẩu?"

Sở Du Ninh vừa nói vừa ra sức khoa tay múa chân, dưới chân đã vẽ một vòng tròn, từ giữa vẽ một đường cong.

Nghe có vẻ là vừa nấu vừa ăn, Thẩm Vô Cữu liền nhớ đến trong lúc hành quân đánh trận để tiện lợi, đặt một cái nồi lớn lên bếp, thái thịt mỏng và rau cho vào nồi, tướng sĩ vây quanh nhúng ăn, vừa tiết kiệm thời gian vừa ngon miệng. Cái lẩu mà công chúa nói này hẳn cũng gần giống như vậy.

Hắn giả vờ không nghe thấy nàng nói "Ở đây của các ngươi": "Được, ta sẽ bảo người làm một cái nồi như vậy, công chúa muốn ăn gì ta sẽ bảo người chuẩn bị, chúng ta có thể thử xem."

Sở Du Ninh nghi hoặc, quả nhiên là vẫn chưa có lẩu sao?

Tiên nhân Việt Quốc báo mộng cho Phúc Vương hình như chỉ nhớ đến việc đưa các sản vật từ nước ngoài vào, chứ không làm phong phú thêm nền ẩm thực à?

Vậy chẳng phải là rất nhiều thứ mà nàng thèm thuồng ở mạt thế ở đây cũng không có sao?

Thôi thôi, có ăn có uống là được rồi, nên biết đủ.

"Thịt và rau chỉ cần có thể cho vào nồi nấu là được, ta không kén đâu, kén ăn sẽ bị sét đánh."

Nói đến lẩu, nàng cũng chỉ là nói suông, nếu hỏi nàng cách làm nước lẩu nàng cũng không biết.

Thẩm Vô Cữu nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Sở Du Ninh, khóe miệng không nhịn được cong lên.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 162: Chương 162



Trên đời này sao lại có cô nương đáng yêu đến vậy, nói đến đồ ăn thì như trời sập đến nơi.

"Được, ta sẽ bảo quản sự lo liệu, bữa trưa không kịp rồi, bữa tối thì sao?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Đều được."

Nói xong chuyện lẩu, Trình Hựu cũng nhanh chóng mang ba thứ mà Thẩm Vô Cữu dặn đến.

Vì tiêu thạch và lưu huỳnh là hai thứ không thể thiếu khi luyện đan, để có thể nghiên cứu ra thuốc s.ú.n.g càng sớm càng tốt, sau khi về kinh hắn đã bảo Trình Hựu mua hết các nguyên liệu có thể mua được ở kinh thành về cho Khương Trần, vì thế hai thứ này cũng không cần phải đi mua riêng nữa, than gỗ cũng là thứ không thể thiếu khi luyện đan, tự nhiên cũng có sẵn.

Trình Hựu mang đến đều là bột mịn đã nghiền.

Thẩm Vô Cữu liền giao việc làm lẩu cho Trình Hựu, bảo hắn đi nói với Trương ma ma, để Trương ma ma bàn bạc với quản sự.

Trương ma ma theo hầu hoàng hậu ở hậu cung nhiều năm, hẳn là hiểu rõ cách làm hơn.

Trình Hựu đi rồi, Trình An tận tụy canh giữ ở ngoài cửa viện, đề phòng có người lại gần.

Sở Du Ninh lại bốc nguyên liệu trộn theo tỷ lệ một lần nữa, bột sau khi trộn xong giống hệt với loại thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc.

Thẩm Vô Cữu đột nhiên hiểu ra, trong thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc có nhiều loại bột màu khác nhau, là cố ý thêm vào để đánh lạc hướng người khác.

Đúng là chiêu này đã khiến người Khánh Quốc cho rằng công thức này rất phức tạp.

Công thức của công chúa mấu chốt nằm ở tỷ trọng phối trộn của ba loại nguyên liệu, mới có thể tạo thành điều kiện nổ.

Như thế mới biết, lần Khương Trần luyện đan nổ lò là trùng hợp trong trùng hợp.

Như vậy, chỉ cần nguyên liệu đủ, Khánh Quốc sẽ không còn sợ Việt Quốc nữa.

Lúc biết Tuy Quốc đã sớm nghe theo Việt Quốc, hắn còn lo lắng nếu một ngày nào đó Việt Quốc đồng ý bán thuốc s.ú.n.g cho Tuy Quốc thì thảm cảnh của nhiều năm trước sẽ tái diễn, lúc này biết được công thức của thuốc súng, tảng đá đè nặng trong lòng Thẩm Vô Cữu cuối cùng cũng được buông xuống.

Thử nghiệm xong tỷ lệ vừa rồi, Sở Du Ninh nói luôn tỷ lệ ít hơn, bảo Thẩm Vô Cữu đều thử hết.

Thẩm Vô Cữu ghi chép từng cái một, bảo Trình An mang nước vào, đích thân rửa tay cho Sở Du Ninh.

Trong chậu đồng đựng nước trong, một đôi tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng cọ rửa, đôi tay thường cầm đao thương côn bổng, lúc này nắm lấy bàn tay nhỏ này như nâng niu bảo vật, cẩn thận rửa từng kẽ ngón tay, ngay cả những nếp thịt trên mu bàn tay cũng không bỏ qua.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn Thẩm Vô Cữu đang nghiêm túc rửa tay cho mình, nàng thích cảm giác này, tuy không diễn tả được thành lời nhưng lại có chút không nỡ rửa xong nhanh.

Vì thế, đến khi Thẩm Vô Cữu thấy rửa xong định nắm lấy tay nàng, nàng cố tình dùng sức, khiến Thẩm Vô Cữu nắm thế nào cũng không nắm ra được.

"Chưa xong, kẽ móng tay còn chưa rửa." Sở Du Ninh động đậy ngón tay.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, cười ngẩng đầu nhìn nàng: "Vậy thì ngươi nới lỏng tay ra."

Bị nhìn thấu, Sở Du Ninh nhanh chóng rút tay khỏi nước: "Ta thấy thực ra cũng khá sạch rồi."

Thẩm Vô Cữu cũng không vạch trần nàng, lấy khăn tay lau tay cho nàng, đặc biệt lau kỹ kẽ móng tay, những chiếc móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hồng hào, cộng thêm đầu ngón tay tròn trịa, đáng yêu giống như con người nàng, hắn cũng không nỡ buông ra.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 163: Chương 163



Sở Du Ninh phát hiện ra nàng không chỉ thích được hắn rửa tay mà còn thích được hắn lau tay, mặc dù đầu ngón tay hơi ngứa nhưng nàng rất luyến tiếc cảm giác này, vì thế cũng nhịn xuống.

Trình An ở bên cạnh bưng nước cố gắng làm tốt vai trò một tấm phông nền, hắn thấy cảnh tượng này ngay cả thở cũng là sai trái.

Chủ tử thế mà có lúc dịu dàng tinh tế như vậy, đúng là nên gọi binh lính Thẩm gia đến xem, bảo bọn họ đừng nói chủ tử không hiểu phong tình nữa.

"Được rồi."

Thẩm Vô Cữu buông đôi tay mềm mại ra, tiện tay lau tay mình bằng khăn tay, bỏ vào chậu: "Công chúa về dùng bữa trưa trước đi, ta còn có chút việc phải dặn dò Trình An bọn họ."

Vừa nói đến ăn, mọi cảm giác đều bị Sở Du Ninh vứt ra sau đầu, nàng gật đầu quay người đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Trình An:... Luôn cảm thấy chủ tử vừa rồi thể hiện sự dịu dàng vô cùng lãng phí.

Thẩm Vô Cữu thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt: "Trước tiên ngươi và Trình Hựu đích thân làm thử vài lần, người Việt Quốc nhiều nhất năm ngày sau sẽ rời đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều lễ vật quý giá của nước ta, đến lúc đó ngươi dẫn theo vài người và thuốc s.ú.n.g mai phục ở Quỷ Sơn, đợi khi bọn chúng đến thì cho nổ tung đồ trên xe, thà nổ tung còn hơn để chúng được lợi."

Quỷ Sơn vốn nổi tiếng là tà môn, người Việt Quốc không thể ngờ Khánh Quốc đã chế tạo ra thuốc súng, đến lúc đó chỉ có thể nghi ngờ có nội gián, hoặc cho rằng đã trúng tà.

Vừa hay dọa chúng một phen, chứng thực chuyện tổ tiên hiển linh, cho dù chúng trở về Việt Quốc không màng đến hiệp ước hòa thân, muốn lập tức tấn công Khánh Quốc cũng phải cân nhắc lại, Khánh Quốc cũng có thể tranh thủ thời gian chế tạo thêm nhiều vũ khí hơn.

Trình An và Trình Hựu vô cùng phấn khích, bị Việt Quốc áp bức chịu nhục bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu rồi!

Công chúa quả nhiên là phúc tinh!...

Sở Du Ninh vừa trở về chính viện đã bị vây quanh.

"Công chúa thẩm thẩm, người có bị thương không?" A Quy trực tiếp ôm chân nàng.

"Công chúa thẩm thẩm..."

Các cháu gái cũng ngẩng đầu lo lắng nhìn Sở Du Ninh, học theo A Quy gọi công chúa thẩm thẩm.

"Tứ tẩu, người không sao chứ?" Thẩm Tư Lạc cũng lo lắng hỏi.

"Đây cũng là điều ta muốn hỏi." Trần Tử Thiện không biết từ đâu xuất hiện bày tỏ sự quan tâm.

Sở Du Ninh đối mặt với sự quan tâm của các đội viên đủ mọi lứa tuổi, cao thấp béo gầy, cảm giác như trở về lúc hoàn thành nhiệm vụ ở mạt thế, được những thành viên khác đang dưỡng thương ở nhà đón chào.

Nàng vung tay: "Không sao hết, tối nay ta mời mọi người ăn lẩu!"

"Lẩu là gì?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Tối nay sẽ biết."

Sở Du Ninh nói xong, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Trương ma ma, đột nhiên có cảm giác như trẻ con đối mặt với phụ huynh.

Nàng tiến lên bế cục bột trong lòng Trương ma ma, véo véo đôi chân ngắn mũm mĩm của cục bột: "Ma ma, Tiểu Tứ hình như lại béo hơn rồi."

Trương ma ma không nhịn được cười: "Công chúa, sáng nay người mới gặp Tứ điện hạ."

Chỉ là trên đường đi không gặp, có thể béo đến đâu chứ.

"Nghe nói trẻ con lớn nhanh như gió, Tiểu Tứ gặp gió rồi." Sở Du Ninh đem lời đã đọc trong sách ra nói.

"Phụt!"

Thẩm Tư Lạc không nhịn được bật cười, công chúa thật là thú vị.

Trương ma ma dù im lặng nhưng cũng có thể thấy đang cố nhịn cười.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 164: Chương 164



"Công chúa, đó là nói trẻ con lớn nhanh, không phải là thật sự gặp gió thì lớn."

Sở Du Ninh phồng má, nàng đương nhiên biết.

Được rồi, bị Sở Du Ninh nói một tràng như vậy, Trương ma ma cũng quên mất chuyện định nói nàng liều lĩnh.

Bà ta nhớ đến chuyện Trình Hựu vừa nói: "Công chúa, món lẩu người nói nô tì đã biết đại khái cách làm rồi, chỉ là vị cay người nói là gì?"

"Á? Vị cay chính là ớt, viện tử không phải có trồng sao?"

Trước đó nàng dùng tinh thần lực quét viện tử đã thấy mấy quả đỏ chót, chính là ớt không thể thiếu khi ăn lẩu.

"Viện tử có trồng sao? Ở đâu?"

Trương ma ma nhìn quanh đám hoa cỏ xung quanh, chẳng lẽ là người hầu tự ý trồng rau ở một góc nào đó trong viện tử?

"Đi theo ta."

Mọi người theo Sở Du Ninh đến nơi trồng ớt, đó là những chậu hoa đặt bên đường, trong đó có vài chậu vừa giống hoa vừa giống quả, từng chùm nhỏ xíu, hình nón, thẳng đứng hướng lên trời, đỏ rực như lửa, trông giống như một bông hoa đang nở.

"Công chúa, đây là một trong những lễ vật mà Việt Quốc tặng lại cho chúng ta khi tiến cống hàng năm, không đáng giá nên tùy tiện trồng, sao có thể là đồ ăn được." Trương ma ma sợ Sở Du Ninh không biết sẽ ăn bậy.

Sở Du Ninh nghi ngờ, Phúc Vương Việt Quốc bị gì vậy?

Mang đồ về mà quên dạy cách ăn? Hay là căn bản không biết đây là đồ ăn?

Nàng cũng sợ mình nhận nhầm, nhét cục bột lại cho Trương ma ma, tiến lên hái một quả, trong tiếng kinh hô của mọi người, nàng cho vào miệng cắn một miếng nhỏ, lập tức một vị cay tê chưa từng trải nghiệm làm tê liệt khoang miệng, toàn thân m.á.u dồn lên đầu, nước mắt lập tức trào ra.

"Công... công chúa, mặt người sao vậy?"

Trần Tử Thiện chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của Sở Du Ninh.

"Công chúa thẩm thẩm, người khóc rồi! Có phải bị trúng độc không?"

A Quy chạy đến, khuôn mặt bánh bao đầy vẻ lo lắng.

"Còn không mau đi gọi đại phu!" Trương ma ma nói với Phong Nhi.

"Hít! Cay quá!"

Sở Du Ninh cay đến mức thở hổn hển, một bên dùng tay quạt gió cho lưỡi, một bên nói với mấy đứa trẻ: "Các ngươi không được đụng vào thứ này."

Nha hoàn phụ trách hoa cỏ trong viện thấy công chúa cho ớt vào miệng, sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống: "Công chúa, nô tì đáng chết! Nô tì không kịp nói với người rằng thứ này có độc, vô tình chạm vào sẽ đau rát khó chịu, nhất là tay đã chạm vào thì tuyệt đối không được dụi mắt."

"Là ta tự muốn nếm thử, không trách ngươi."

Sở Du Ninh lấy một miếng thịt khô trong hà bao ra mới làm dịu được vị cay trong miệng.

Trương ma ma nói nặng lời: "Công chúa, người phải luôn nhớ rằng thân phận của người cao quý, chuyện thử đồ ăn như thế này có thể để người hầu làm."

Sở Du Ninh biết lúc này tốt nhất là gật đầu, còn về chuyện thử đồ ăn, có đồ ăn tại sao lại phải để người khác được lợi trước.

"Ma ma, có ớt làm lẩu rồi, bảo người đến hái đi làm đi."

Sở Du Ninh nói xong, tất cả mọi người đều nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi.

"Công chúa, người không phải bị cay đến khóc sao? Còn có thể ăn được à?" Trần Tử Thiện nuốt nước miếng.

Công chúa là người mạnh mẽ như vậy mà chỉ cắn một miếng nhỏ đã bị cay đến ch** n**c mắt, vậy mà còn muốn ăn.

"Ta thấy vẫn có thể thử xem."

Lẩu không có vị cay thì không có linh hồn.

Mọi người thấy nàng kiên quyết như vậy cũng không tiện khuyên nữa, cũng bớt đi phần mong đợi vào món lẩu trong bữa tối, cho thêm thứ đáng sợ này vào liệu có ăn được không?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 165: Chương 165



Trương ma ma biết Sở Du Ninh đã để mắt đến ớt này, sợ có ngày nàng lại chạy đến hái ăn, bèn bảo người chuyển hết ớt trong biệt viện đến nơi công chúa thường không đi qua.

Thẩm Vô Cữu trở về dùng bữa trưa có nghe nói chuyện này, chỉ cảm thán công chúa lúc nào cũng có chuyện mới xảy ra.

Hắn không nghi ngờ Sở Du Ninh ăn bậy, chỉ thấy lạ là thứ ớt truyền mang về từ ngoại quốc ở chỗ nàng lại không phải là đồ ngắm cảnh, mà là dùng để ăn, chẳng lẽ đây mới là giá trị thực sự của ớt?

Sau đó, Thẩm Vô Cữu cũng bảo người hái một quả đến nếm thử, cay đến mức nghi ngờ cuộc đời, chỉ dặn khi làm lẩu thì chú ý cho ít thôi.

Dùng bữa trưa xong, mọi người trở về viện tử được phân phối để nghỉ ngơi, Sở Du Ninh liền dẫn theo đám trẻ con, thêm một Trần Tử Thiện nữa đến vườn cây ăn quả.

Thẩm Vô Cữu thì ở hành lang râm mát cùng cục bột trên đùi trừng mắt nhìn nhau.

Công chúa nói sợ hắn một mình quá cô đơn, bèn xách Tứ hoàng tử đến đặt lên đùi hắn rồi đi mất, thế là có cảnh tượng tĩnh lặng như thế này.

Hắn đưa tay cẩn thận vòng quanh Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử tuy mập mạp, trông có vẻ chắc nịch nhưng không thể phủ nhận rằng nó vẫn là một đứa trẻ.

Vì ngồi trên đùi hắn không bằng phẳng nên thân hình nhỏ bé còn hơi lắc lư, hại Thẩm Vô Cữu căng thẳng sợ đánh rớt cục bột.

"Bốp!"

Cục bột đột nhiên phấn khích, vung tay múa chân.

Thẩm Vô Cữu vội vàng nắm lấy hai cánh tay nhỏ của nó, không cho nó cử động lung tung.

Trương ma ma thấy vậy cũng không tiến lên, không chỉ công chúa muốn bồi dưỡng tình cảm với phò mã, Tứ điện hạ cũng muốn.

Theo bà ta thấy, ba hoàng tử đã trưởng thành hiện nay không có một ai tốt, Tứ hoàng tử là đích xuất, cho dù sau này một trong ba hoàng tử lên ngôi thì sự tồn tại của Tứ hoàng tử cũng chỉ là một cái gai.

Nếu người lên ngôi là Tứ hoàng tử thì khác, dù sao bệ hạ hiện nay vẫn đang ở độ tuổi sung sức, chống đỡ thêm mười năm tám năm nữa không thành vấn đề.

Có phò mã nắm giữ binh quyền của Thẩm gia giúp đỡ, lại có công chúa lợi hại như vậy, chuyện này không phải không thể.

"Á?"

Cục bột dùng tay bắt cánh tay đang giữ chặt mình, nhưng tay nó quá ngắn không bắt được, còn nghi hoặc nhìn lại bàn tay của mình.

Thẩm Vô Cữu thấy nó đáng yêu như vậy cũng dần thả lỏng người, nhưng cứ thế này không được, dỗ công chúa hắn có thể, trẻ con hắn lại không rành.

Đột nhiên, hắn nghĩ ra một cách: "Trình An, đi gọi Khương tiên sinh đến đây."

Khương Trần nhanh chóng chạy đến, hắn đã thay bộ đạo bào cũ kỹ sang một trường bao giao lĩnh màu xanh, tay cầm một quyển sách, không còn khí chất của đạo gia nhưng lại có thêm vài phần nho nhã.

Khương Trần nhìn đứa trẻ ngồi trên đùi Thẩm Vô Cữu, lại nhìn những người hầu xung quanh, lập tức hiểu ra, đây có lẽ là học trò chưa đầy chín tháng tuổi của hắn.

"Không biết tướng quân tìm ta có chuyện gì?"

Tứ hoàng tử nhìn có vẻ thông minh sáng láng, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, trông rất linh hoạt.

"Ngươi đã là tiên sinh của Tứ hoàng tử, từ nhỏ phải bồi dưỡng tình cảm thầy trò, chi bằng bắt đầu từ lúc này."

Thẩm Vô Cữu dùng hai tay kẹp nách cục bột, bế nó lên đưa về hướng Khương Trần.

Tứ hoàng tử còn tưởng hắn đang chơi với mình, cười khanh khách vỗ tay.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 166: Chương 166



Khương Trần nhìn những người xung quanh không nhúc nhích, vội vàng ôm đứa trẻ vào lòng.

Lúc hắn đến làng dạy học cũng từng bế trẻ con, chỉ là chưa từng bế đứa trẻ nào nhỏ như vậy, thân phận lại tôn quý nhường này, nhưng hắn thường xuyên tiếp xúc với trẻ con, vì thế so với Thẩm Vô Cữu thì vẫn thành thạo hơn.

Cục bột thấy đột nhiên có người khác bế mình, lại là người chưa từng gặp, nó hết nhìn người này lại nhìn người kia, cái đầu nhỏ hiện ra một dấu hỏi lớn.

Khương Trần thấy cục bột không khóc, hài lòng gật đầu, có vẻ là một đứa trẻ điềm đạm, vì vậy quyết định bế cục bột ngồi sang một bên, đọc sách cho nó nghe.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Thẩm Vô Cữu có chút không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, Khương Trần thế mà lại thật sự bế Tứ hoàng tử đi đọc sách, Tứ hoàng tử có hiểu không?

Trình An giật giật khóe miệng: "Khương tiên sinh, ngài thấy Tứ hoàng tử có hiểu không?"

Khương Trần nhìn Tứ hoàng tử ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình không nhúc nhích, gật đầu: "Ngươi xem Tứ hoàng tử vừa nghe ta đọc sách đã ngoan ngoãn không nhúc nhích, mắt còn mở to, nhìn là biết là đứa trẻ thông minh bẩm sinh."

Trương ma ma vừa nghe đã biết không ổn, vội vàng tiến lên nhưng không kịp.

Chỉ thấy Tứ hoàng tử run rẩy người, y phục trên người Khương Trần đã bị nhuộm màu.

Khương Trần cứng đờ, Tứ hoàng tử đi tiểu xong thoải mái bắt đầu vỗ tay vui vẻ.

"Ha ha..."

Trình An không nhịn được cười lớn: "Tứ hoàng tử đúng là rất thông minh."

Thẩm Vô Cữu thấy Tứ hoàng tử biết nhận người, không tè lên người tỷ phu, không tệ.

Vì vậy, lần đầu tiên gặp mặt của đôi sư đồ này, học trò đã tặng cho lão sư một món quà lớn - một bãi nước tiểu trẻ con. ...

Vườn cây ăn quả trong trang viên thực ra chỉ trồng đào và mơ, lúc này đang là thời điểm sai quả.

Những quả mơ xanh ngắt vàng ửng, đỏ hồng... đủ màu sắc ẩn hiện trong những tán lá rậm rạp, như đang chơi trò trốn tìm với ai đó.

Tương tự, những quả đào xanh đỏ ẩn hiện trong những tán lá xanh biếc, đặc biệt là những quả đã chín, đỏ tươi treo trên cành nặng trĩu, căng mọng nhiều nước.

Đối với Sở Du Ninh không còn nhìn thấy cây ăn quả ở mạt thế thì đây quả thực là thiên đường.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, mọi người vui vẻ tìm những quả chín để hái, ngay cả tỷ muội hoa vốn có chút e dè cũng đã hoàn toàn buông thả.

Trần Tử Thiện đến kinh thành vào năm chín tuổi, trước đó vẫn luôn ở quê nhà, quê hắn cũng có người trồng cây ăn quả, cho dù không có thì trên núi cũng có quả dại, cảm thấy không có gì hiếm lạ.

Nhưng có công chúa ở đây, ngay cả hắn cũng bị cuốn theo như một đứa trẻ, vén áo đi tìm những quả to ngọt nhất.

Cuối cùng mọi người còn thi xem ai hái được quả to nhất, nếu Sở Du Ninh thật sự muốn tìm quả to ngọt nhất, chỉ cần dùng tinh thần lực quét một cái là có thể tìm thấy ngay, nhưng nàng lại thích tìm từng quả một, như vậy mới thú vị.

Tiếng cười trong vườn cây ăn quả truyền ra rất xa, Thẩm Vô Cữu ở trong biệt viện cũng có thể nghe thấy.

Khi hoàng hôn buông xuống, món lẩu mà Sở Du Ninh mong đợi đã xuất hiện, chiếc nồi mới được làm vào buổi chiều được đặt trên bếp lò, hai ngăn nồi được đầu bếp cho nước dùng đã nêm nếm nửa ngày, theo yêu cầu của nàng, một bên đỏ một bên trắng, nồi màu đỏ có mấy miếng ớt đỏ tươi nổi lềnh bềnh, nồi màu trắng không biết được nấu bằng gì, thực sự có màu trắng sữa.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 167: Chương 167



Trên bàn cũng bày đầy những đĩa thức ăn, các loại thịt gần như đều có đủ, không cần Sở Du Ninh phải nói, đầu bếp giàu kinh nghiệm nghe nói chỉ cần nhúng vào nước dùng là có thể ăn được thì biết rằng thịt phải thái mỏng.

Các loại rau cũng là rau tươi mới hái trên trang viên, bày đầy cả bàn.

Lúc biết chủ tử sắp đến, quản gia còn đặc biệt đến kinh thành mời đầu bếp của Thao Thiết Lâu đến nấu ăn, sau khi biết cách làm lẩu, đầu bếp nhanh chóng nắm được tinh túy nằm ở nước dùng, từ sau bữa trưa đã bắt đầu hầm nước dùng, nêm nếm đủ kiểu, nhất định phải làm cho nước dùng ngon nhất, mới có được thành phẩm như bây giờ.

Vì sợ trời nóng, xung quanh phòng còn đặt cả thùng đựng đá.

Những người còn lại thấy vậy đều cảm thấy cách ăn này rất mới lạ, các món ăn trên bàn đều là đồ sống, nước dùng trong nồi sôi ùng ục, đây là vừa nấu vừa ăn sao?

Trần Tử Thiện và Khương Trần được mời đến với tư cách là đội viên cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Lúc nhỏ ở quê, Trần Tử Thiện cũng chưa từng thấy cách ăn như vậy, sau khi vào kinh, đã đến tất cả các tửu lâu lớn ở kinh thành cũng chưa từng thấy cách ăn nào thế này, chẳng lẽ đây là cách ăn mới từ trong cung truyền ra?

Mùa đông hằng năm Khương Trần cũng không ít lần pha trà nấu rượu với hoa mai, thế nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc nấu rau.

Sau khi Sở Du Ninh và Thẩm Vô Cữu ngồi vào chỗ, mọi người mới lần lượt ngồi xuống, từng đôi mắt mong chờ Sở Du Ninh hướng dẫn cách ăn, còn nghi ngờ không biết nồi nước dùng đỏ tươi kia có thực sự ăn được không?

Nàng cầm đũa gắp một đũa rau thả vào nồi nước dùng đỏ, đếm thời gian gần đủ thì vớt ra cho vào đĩa nước chấm riêng.

Về nước chấm, Sở Du Ninh cũng chỉ là lý thuyết suông, không biết rằng nước chấm ăn lẩu có thể có nhiều loại tùy theo khẩu vị của mỗi người, vì thế đĩa nước chấm bày trước mặt mỗi người đều là do các đầu bếp dựa theo kinh nghiệm nấu nướng nhiều năm, nêm nếm theo khẩu vị mà bọn họ cho là phù hợp.

"Công chúa, hay là nô tì nếm thử trước."

Trương ma ma đang trông cục bột ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

Bà ta vẫn lo loại ớt này có độc, ban ngày công chúa thử ăn một chút đã cay đến khóc, huống chi trong nồi toàn là ớt.

"Ma ma, ngươi cũng muốn ăn sao? Vậy ngươi ngồi xuống ăn cùng đi."

Sở Du Ninh vừa nói vừa đưa đĩa rau đã chấm nước chấm vào miệng, nhưng còn chưa kịp ăn đã bị người khác cướp mất.

Phải biết rằng ở mạt thế, cướp lương thực của người khác cũng giống như g.i.ế.c cha mẹ người ta, nàng vừa định trừng mắt, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Vô Cữu đang ăn đĩa rau nàng vừa nhúng, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngúm.

Theo thế giới này mà nói, đây là trượng phu nàng, cho hắn ăn một miếng là điều nên làm.

Thẩm Vô Cữu nếm thử, ban đầu còn lo sẽ cay như lúc ăn sống, nhưng không ngờ ớt nấu chung với các gia vị khác lại có vị khá ngon, cay tê tê, k*ch th*ch vị giác, vị giác được mở ra giúp cảm nhận tốt hơn hương vị thơm ngon trong lẩu.

Trương ma ma thấy vậy liền yên tâm lui về trông Tứ hoàng tử đang lẻ loi ăn cháo trứng ở bên cạnh.

Phò mã là người thông minh, biết được nỗi lo của bà ta, không nói hai lời liền nếm thử, có thể thấy trong lòng hắn có công chúa.

Sở Du Ninh chăm chú nhìn Thẩm Vô Cữu ăn, hắn ăn uống rất tao nhã lịch sự, nhai kỹ nuốt chậm, đến nỗi làm nàng muốn xắn tay áo lên ăn giúp hắn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 168: Chương 168



Nàng đang định tranh thủ lúc hắn chưa ăn xong thì nhúng một đũa ăn trước, tránh để hắn ăn xong lại giành của nàng, bỗng nhớ ra hắn vẫn còn bị thương, trong lòng mừng thầm, nghiêm túc nói: "Ngươi bị thương, không được ăn cay."

"Ừ. Ta nghe lời công chúa, chỉ ăn nồi thanh đạm này thôi."

Nếm thử thấy có thể chấp nhận được, Thẩm Vô Cữu mới yên tâm để nàng ăn.

Sở Du Ninh hài lòng gật đầu.

Biết sẽ không còn ai giành với nàng nữa, Sở Du Ninh bắt đầu xắn tay áo, ra vẻ chuẩn bị bắt tay vào việc, cho thịt thái lát vào nồi.

Đây là món làm cho công chúa ăn, lúc làm đầu bếp cũng đã thử nghiệm, ghi nhớ loại rau nào nhúng bao lâu thì chín, vì thế cho dù Sở Du Ninh chưa từng ăn lẩu, nàng cũng biết thịt thái lát sẽ chín trong bao lâu, cho thịt vào trước, trong lúc đợi thịt chín cho rau vào, bận rộn vui vẻ, ăn uống thoải mái.

Những người còn lại cũng biết cách ăn, đều cầm đũa gắp thức ăn trước mặt cho vào nồi nhúng, hào hứng thử cách ăn mới lạ này.

Lúc đầu không ai dám đụng đến nước lẩu cay, vì ban ngày đã thấy Sở Du Ninh ăn một xíu đã cay đến mức rơi nước mắt.

Thế nhưng sau đó ai cũng bị vả mặt.

Đều là lần đầu ăn cay, người nào người nấy nhe răng trợn mắt, cay đến mức thở ra toàn khói, vừa đau vừa thích.

Cũng có người không chịu được chuyển sang ăn nước lẩu trong, ăn nước lẩu trong xong lại thấy nước lẩu cay vẫn ngon hơn.

Ngay cả A Quy nhỏ tuổi nhất cũng không ngừng thử, may mà công chúa thẩm thẩm nói không được ăn nữa hắn mới ngừng.

Sở Du Ninh không biết lẩu ở mạt thế trước đây ngon như thế nào, nhưng bữa lẩu này là lần đầu tiên nàng ăn trong cả hai thế giới, không biết có đúng vị hay không nhưng đủ để nhớ mãi.

Trong phòng hơi nóng bốc lên, có chậu đựng đá tỏa ra hơi lạnh điều hòa không khí trong phòng, cũng không đến nỗi quá nóng.

Ăn xong lẩu, lại uống một bát nước ô mai đá lạnh chua chua ngọt ngọt, thanh mát giải ngấy.

Nước ô mai được ướp lạnh trong chậu đựng đá, Trần Tử Thiện chủ động nhận việc rót nước ô mai, Sở Du Ninh uống liền hai bát, đến khi Thẩm Vô Cữu phát hiện ra không ổn thì nàng đã uống đến mức hai má ửng hồng.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh hai má ửng hồng, thấy nàng còn muốn uống, vội đưa tay lấy bát của nàng nhưng không lấy được.

"Của ta!"

Sở Du Ninh nắm chặt bát, ngẩng đôi mắt mơ màng nhìn hắn.

Đôi mắt ướt át này, lại mang theo sự hung dữ bảo vệ thức ăn, giống hệt con mèo mà nhiều năm trước Thẩm Vô Cữu đã cho ăn ở trong ngõ.

Hắn thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ta chỉ xem thôi, không uống."

"Thật chỉ xem thôi sao?" Sở Du Ninh bán tín bán nghi.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Đúng vậy, ta bị thương, không uống được."

Sở Du Ninh lập tức buông tay: "Ngươi xem đi, không được uống đâu."

Thẩm Vô Cữu thành công lấy được bát nước ô mai của nàng, không cần uống cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trong bát.

Là rượu hổ phách, cả kinh thành chỉ có mỗi Thao Thiết Lâu mỗi ngày bán được năm vò, thứ rượu vàng óng trong suốt, đựng trong bát giống với nước ô mai.

Vừa nãy mùi lẩu trong phòng át hết mùi rượu tỏa ra từ bát của nàng, khiến hắn không phát hiện ra ngay từ đầu.

Thẩm Vô Cữu lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Tử Thiện, nếu không phải vì trong mơ hắn ta đã giúp Thẩm gia thu xác, hắn ta cho rằng bản thân thường xuyên ra vào lầu xanh, có thể có cơ hội ở bên cạnh công chúa sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 169: Chương 169



Trần Tử Thiện rụt cổ: "Rượu có sẵn trong chậu đựng đá, công chúa không cho nói."

Hắn là người của công chúa, đương nhiên phải nghe lời công chúa.

Thực ra đây là bát thứ ba công chúa uống, bát đầu tiên công chúa uống là nước ô mai, bát thứ hai lại ra hiệu cho hắn rót rượu, hắn cũng không biết nên mừng hay nên lo vì công chúa bị tướng quân phát hiện, bằng không để hắn tiếp tục rót rượu, hắn cũng không dám.

Thẩm Vô Cữu lại nhìn Sở Du Ninh đang đưa tay muốn lấy lại rượu, dời bát rượu chỉ còn hai ngụm đến chỗ nàng không lấy tới: "Công chúa, rượu ở đâu ra?"

"Ta tìm quản sự lấy rồi bỏ vào, lúc ta uống không để ngươi nhìn thấy đâu."

Mắt Sở Du Ninh đã hơi mơ màng, lộ ra nụ cười đắc ý ngây ngô: "Như vậy ngươi sẽ không thèm nữa."

Còn nhớ không cho hắn nhìn thấy, xem ra là tối qua ở trong cung không được uống rượu, vẫn luôn nhớ mãi.

Một công chúa đích thân hỏi quản sự xin rượu, quản sự đương nhiên không dám không cho, cho còn phải là rượu ngon, thế là nàng thuận lợi lấy được, còn biết giấu trước trong chậu đựng đá.

Biết sớm nàng vì một ngụm rượu mà mất công như vậy, hắn nên nói rõ ràng với nàng.

Trương ma ma trong lòng tức giận, chỉ cần không để ý một chút là công chúa lại gây chuyện rồi, một công chúa đường đường chính chính lại uống say trước mặt nhiều người như vậy còn ra thể thống gì, lại còn uống lén lút nữa, thật quá không ra gì.

Sợ công chúa say rượu nói lời không nên nói, Trương ma ma vội bảo Phong Nhi và Băng Nhi tiến lên đỡ người về phòng.

Nhưng Sở Du Ninh đột nhiên hất hai nha hoàn ra, nhảy phắt ngồi lên đùi Thẩm Vô Cữu.

Mọi người:!!

Trương ma ma đầu đau như búa bổ: "Công chúa, phò mã bị thương, chúng ta đừng làm phiền ngài ấy được không?"

Sở Du Ninh nghiêng đầu nhìn Trương ma ma, lúc này đầu óc choáng váng của nàng đã nhìn Trương ma ma thành mẹ của đội Bá Vương Hoa.

Nàng đột nhiên ôm lấy cổ Thẩm Vô Cữu, giơ cao tay trái: "Báo cáo! Ta có nam nhân rồi!"

Sở Du Ninh say rượu, trong đầu chủ yếu là ký ức về hai mươi năm chiến đấu ở mạt thế, nàng có nam nhân rồi, phải tuyên bố trước mọi người để đồng đội biết.

Mọi người lại trố mắt, không cần nói cũng biết bọn họ cũng biết công chúa có nam nhân rồi.

Trương ma ma chỉ thấy tim đập nhanh, rất muốn tiến lên kéo công chúa ra khỏi người phò mã.

Thẩm Vô Cữu sợ Sở Du Ninh ngồi không vững sẽ ngã xuống, giơ tay ôm lấy eo nàng: "Công chúa, ta đưa người về phòng."

Sở Du Ninh giơ tay lên: "Đúng! Về phòng chứng minh cho mọi người xem!"

Thẩm Vô Cữu nghe xong trong lòng rung động, là cách chứng minh mà hắn nghĩ đúng không?

Hắn vừa buồn cười vừa bất lực: "Ừ, ngoan, chúng ta về phòng chứng minh cho mọi người xem."

"Đi!"

Sở Du Ninh nấc một cái, ôm lấy cổ Thẩm Vô Cữu, mềm oặt dựa vào vai hắn.

Thẩm Vô Cữu trực tiếp bế nàng lên, bảo Trình An đẩy hắn rời đi.

Trương ma ma lo Sở Du Ninh say rượu sẽ nói ra những lời không nên nói, nhíu mày đi theo phía sau.

A Quy nhìn công chúa thẩm thẩm và tứ thúc cùng nhau ngồi xe lăn rời đi, vẻ mặt kinh ngạc: "Công chúa thẩm thẩm uống nước ô mai cũng say ạ?"

A Như: "Nhưng chúng ta cũng uống mà, đâu có say."

A Vân: "Có phải vì uống không đủ nhiều không?"

Thẩm Tư Lạc bị lời của ba đứa nhỏ chọc cười: "Chúng ta uống nước ô mai, công chúa thẩm thẩm của các ngươi uống rượu."
 
Back
Top Bottom