Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 150: Chương 150



Thẩm Vô Cữu nghĩ đến chuyện ngày đó mình có thể không có mặt, chắc hẳn ngày mai bệ hạ sẽ cho Lưu công công đến thu hồi hổ phù, những việc còn lại là chuyện của bệ hạ, bèn bảo Trình Hựu đi thêm một chuyến, bảo chủ tướng chờ chỉ thị của bệ hạ.

*

Ngày hôm sau, A Quy ăn sáng xong liền mang theo thanh kiếm gỗ mới có của mình chạy đến tìm Tứ hoàng tử chơi, thực ra là đến tìm công chúa thẩm thẩm.

Biết được công chúa thẩm thẩm sắp đến trang viên, hắn cũng muốn đi.

"Công chúa thẩm thẩm, Tứ điện hạ cũng đi sao ạ?"

A Quy nhìn cục bột đang bò trên sập ngồi, vì trời nóng nên chỉ mặc một cái yếm đỏ, lộ ra cánh tay trắng trẻo mũm mĩm, nhìn muốn cắn một miếng.

Cắn thì không dám cắn nhưng A Quy vẫn lén véo nhẹ một cái.

Ma ma bên cạnh giả vờ không nhìn thấy, mặc dù Tứ điện h* th*n phận tôn quý nhưng còn có Du Ninh công chúa ở đây.

Công chúa đối với Tứ điện hạ không phải là kiểu nâng niu như bảo bối, ngược lại, có thể xách có thể bế, tiểu công tử phủ tướng quân véo nhẹ một cái mà làm ầm lên thì là lỗi của họ.

"Ma ma, Tiểu Tứ có thể đi không?"

Sở Du Ninh cũng đưa ngón tay ấn nhẹ vào cánh tay mũm mĩm của cục bột, ấn một cái là lõm một hố.

Chủ yếu là nàng thấy nàng đi rồi, chỉ để cục bột ở lại phủ thì hơi kỳ, tính ra thì cục bột không phải là trách nhiệm của phủ tướng quân.

Cục bột quay lại muốn nắm lấy tay Sở Du Ninh, Sở Du Ninh liền giơ ngón tay lên cao rồi hạ xuống trêu nó, cục bột ngẩng đầu, bàn tay mũm mĩm theo động tác mà di chuyển, đôi mắt cũng đảo qua đảo lại, cuối cùng ngẩng đầu mệt rồi, ngồi phịch xuống đất, nắm lấy bàn chân mũm mĩm của mình chơi.

"Công chúa, bệ hạ muốn người cùng phò mã đến trang viên tĩnh dưỡng."

Trương ma ma nhìn mà thấy mệt mỏi, bà ta thấy công chúa đối xử với Tứ điện hạ giống như đồ chơi, thế nhưng Tứ điện hạ lại rất thích tìm công chúa chơi.

Sở Du Ninh nói: "Tiểu Tứ còn chưa biết nói, có muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ được."

Tứ điện hạ không biết nói nhưng lại biết khóc.

Trương ma ma nhìn Tứ điện hạ lại bò lên người công chúa, cũng lo công chúa đến trang viên lâu rồi điện hạ lại làm ầm ĩ đòi nàng, bất đắc dĩ nói: "Nếu phò mã đồng ý thì đi đi, vừa hay trời cũng nóng rồi, coi như đi tránh nóng."

Mắt A Quy sáng lên: "Vậy ta đi cùng Tứ điện hạ được không?"

Sở Du Ninh chịu không nổi ánh mắt đáng thương của trẻ con, phất tay: "Cùng đi."

Nói là phải hỏi Thẩm Vô Cữu nhưng thực tế đến khi ra khỏi phủ, Thẩm Vô Cữu mới biết lần xuất hành này lại kéo theo một đám người.

Tiểu bối trong nhà đều mang theo, Thẩm Tư Lạc lớn tuổi hơn công chúa, rất có tâm cơ nói rằng gần đây nàng ta bị từ hôn nên cần giải khuây.

Hai đứa cháu gái cũng lấy dũng khí nói muốn đi, lần trước A Quy cùng công chúa thẩm thẩm ra ngoài làm chuyện lớn, bọn họ rất hâm mộ.

Vì vậy Sở Du Ninh phất tay, đều đi!

Thẩm Vô Cữu cũng không có ý kiến, phủ tướng quân cũng coi như là thế gia võ tướng, gia phong không tính là nghiêm ngặt, mấy đứa trẻ trong phủ cũng có tính tình thoải mái, như thứ muội của hắn còn học được chút quyền cước.

Cũng nhờ tính tình này mà mười tám tuổi còn bị từ hôn mới có thể bình tĩnh như thế, đổi thành người khác chắc chắn sẽ khóc lóc thảm thiết, trốn trong phòng không muốn ra ngoài gặp người.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 151: Chương 151



Trước khi lên đường, Lưu Chính đích thân đến lấy hổ phù, lý do là đến tiễn Du Ninh công chúa và phò mã rời kinh.

Mãi đến khi thấy xe ngựa của công chúa đi về phía ngoại thành, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, lần này bệ hạ có thể yên tâm rồi.

Một đoàn người vừa đi chưa được bao lâu, người hầu của Trần phủ đã tìm đến, nghe nói Du Ninh công chúa đã xuất thành, sắc mặt xám xịt, chỉ thấy có lỗi với Nhị công tử.

Hôm nay Sở Du Ninh mặc một bộ quần áo kiểu cưỡi ngựa, xe ngựa vừa đi ra khỏi phường Vĩnh An, nàng đã không kiên nhẫn ngồi trong xe nữa, bèn cướp ngựa của Trình An cưỡi.

Không biết có phải vì đêm qua náo loạn khiến lòng người hoang mang hay không, hôm nay đường phố kinh thành yên tĩnh hơn so với ngày thường.

Không ít người thấy Sở Du Ninh cưỡi trên con ngựa màu nâu, bên trong nàng mặc váy lụa màu trắng, bên ngoài khoác một bộ giáp màu xanh nước biển thêu hoa văn tinh xảo, thắt lưng buộc một dải lưng, tay áo dùng dây thun buộc thành lồng đèn, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng, trông vô cùng tươi trẻ tràn đầy sức sống, oai phong lẫm liệt.

Có người phát hiện nàng thậm chí còn không nắm dây cương, con ngựa dưới thân như có linh tính tự đi về phía trước, cô nương trên ngựa thì lấy đồ ăn vặt trong hà bao ra ăn.

Xe ngựa đi qua Ban Kinh Quán mà người Việt Quốc ở, người Việt Quốc cũng đang chú ý đến Sở Du Ninh.

"Vương gia, Du Ninh công chúa bị Khánh Quốc hoàng đế phạt đi trang viên rồi, xem ra Khánh Quốc vẫn sợ Việt Quốc chúng ta như trước."

"Đúng vậy, vương gia, chúng ta có nên ở lại thêm vài ngày không?"

Người nói chuyện là hai thế tử của Việt Quốc, trong nhà không phải là hầu thì là công, từ khi Việt Quốc cường thịnh đã nuôi dưỡng ra một đám thế tử ăn chơi trác táng.

Lần này bọn họ đi theo cũng là nghe nói có thể tác oai tác quái, muốn chơi đùa mỹ nhân tùy ý, muốn nhìn người Khánh Quốc quỳ l.i.ế.m bọn họ, không ngờ lại đụng phải Du Ninh công chúa hung dữ.

Dự Vương ngồi ở bàn sắc mặt u ám, hai thế tử thấy Dự Vương không nói gì, nhìn nhau một cái liền nói xấu Khánh Quốc.

"Theo ta thấy, người Khánh Quốc không coi Việt Quốc chúng ta ra gì, nếu coi ra gì thì có thể giấu giếm sức lực của Du Ninh công chúa không cho người biết sao?"

"Vương gia, ta thấy Du Ninh công chúa đó gả sớm cũng tốt, với sức lực của nàng ta đến Việt Quốc không biết sẽ gây ra chuyện gì."

Dự Vương chỉ cần nghĩ đến chuyện mình ở đại điện không hiểu sao lại bị dọa đến mất kiểm soát, cảm giác đó chỉ cần nghĩ đến là không nhịn được muốn đi vệ sinh.

Hắn âm u nhìn hai thế tử, chuyện mất mặt như vậy hắn không muốn truyền ra ngoài.

"Vương gia, ngài thấy chúng ta có nên ở lại thêm vài ngày không?" Hai thế tử bị nhìn đến phát lạnh trong lòng.

"Không cần. Bản vương phải về báo cáo chuyện tổ tiên Khánh Quốc hiển linh khiến hỏa lôi mất hiệu nghiệm."

Dự Vương nói rất đường hoàng, nhưng không biết hắn có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy nếu ở lại sẽ xảy ra chuyện. ...

Ra khỏi thành, Sở Du Ninh thấy xe ngựa đi quá chậm, dứt khoát nói với Thẩm Vô Cữu trong xe: "Ta đi dò đường trước." Sau đó liền thúc ngựa đi.

Trình An:...

Cần công chúa đích thân đi dò đường, có phải thể hiện bọn họ là thuộc hạ rất vô dụng không?

Trương ma ma ở xe ngựa phía sau hoàn toàn không biết công chúa nhà mình lại buông thả bản tính.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 152: Chương 152



A Quy thấy công chúa thẩm thẩm không thấy đâu cũng đòi cưỡi ngựa, Thẩm Vô Cữu liền bảo Trình An dẫn hắn đi theo.

Sở Du Ninh thúc ngựa đi trước, rất nhanh đã vượt qua một chiếc xe ngựa

Vượt qua khoảng hai mươi mét, Sở Du Ninh đột nhiên kéo ngựa lại, quay đầu ngựa, hứng thú nhìn chiếc xe ngựa đó.

Chỉ thấy xe ngựa đó bị thứ gì đ.â.m vào kêu ầm ầm, người đánh xe là một tráng hán trung niên, trông có vẻ hung dữ.

Sở Du Ninh lấy thịt khô trong hà bao ra, vừa ăn vừa đợi xe ngựa đến.

Rất nhanh, Trình An cũng dẫn theo A Quy đuổi đến, thấy Sở Du Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa chạy tới phía sau, trong lòng giật mình, không phải lại xảy ra chuyện gì chứ?

"Công chúa, có phải chiếc xe ngựa này có vấn đề gì không?" Trình An khẽ hỏi.

Mắt A Quy sáng lên, có kẻ xấu!

Hắn lại được cùng công chúa thẩm thẩm bắt kẻ xấu rồi!

Sở Du Ninh bế A Quy đang ở trước người Trình An lên đặt trước người mình, chia thịt khô cho hắn ăn, hỏi Trình An: "Kẻ buôn người có bán con tin theo cân không?"

Trình An giật giật khóe miệng, cũng không phải bán thịt lợn, bán theo cân thế nào được.

Nhưng nghe ý của công chúa, người đánh xe này có lẽ là kẻ buôn người.

"Ta biết!"

A Quy giơ tay lên: "Công chúa thẩm thẩm, kẻ buôn người chuyên bắt những đứa trẻ đẹp, sau đó bán vào trong núi, để đứa trẻ không bao giờ gặp lại cha mẹ, còn bị đánh đập không được ăn cơm."

Mẫu thân đã nói với hắn như vậy, không cho hắn lén chạy ra ngoài chơi, nếu không bị kẻ buôn người bắt đi thì sẽ không bao giờ còn gặp lại mẫu thân, đại bá mẫu, tam thẩm thẩm nữa, còn có nhị cô cô, hai tỷ tỷ và tứ thúc ngũ thúc, còn nói nếu phụ thân về nhà mà không thấy hắn thì sẽ khóc.

Sở Du Ninh nắm lấy bàn tay giơ cao của A Quy lắc lắc: "Vậy bắt người lớn thì sao? Người mà vừa béo vừa to ấy."

A Quy lắc đầu: "Mẫu thân không nói, người lớn cũng bị kẻ buôn người bắt sao?"

Trình An đã hiểu ra, người bị bắt cóc trong xe ngựa này không phải trẻ con mà là người lớn.

Vậy thì chuyện này còn lớn hơn, một người lớn bị bắt cóc, đằng sau còn liên quan đến rất nhiều thứ.

Hắn có nên khuyên công chúa rời đi không? Thôi bỏ đi, khuyên cũng không khuyên được.

"Công chúa, có cần thuộc hạ đi chặn xe ngựa lại không?" Trình An xin chỉ thị.

"Không cần, nó sẽ tự dừng lại."

Nam tử đánh xe thấy hai người vừa cưỡi ngựa phi nhanh qua đột nhiên dừng lại trên quan đạo, đặc biệt là nữ tử mặc áo xanh kia, thấy nàng trắng trẻo xinh đẹp, dáng vẻ phú quý liền biết không dễ chọc, vì vậy khi đánh xe tiến lại gần thì đột nhiên tăng tốc độ.

Nhưng vừa đi qua, con ngựa của hắn đột nhiên dừng lại, thúc thế nào cũng không đi được.

"Oa! Thật sự dừng lại rồi!"

A Quy kinh hô, hôm nay lại là một ngày mở ra cánh cửa thế giới mới.

"Ưm ưm..."

Tiếng động trong xe ngựa càng lớn hơn.

Nếu tráng hán trung niên còn không biết tại sao hai người này lại ở đây chặn đường thì gã đúng là phí một bộ óc.

Hắn nhảy xuống xe, vẻ mặt cảnh giác: "Không biết hai vị muốn làm gì? Ta phụng lệnh lão gia nhà ta, đưa Nhị công tử phát bệnh điên về quê cũ tĩnh dưỡng. Chủ nhân ta là chính tam phẩm Thông chính sứ đại nhân."

"Đây là Du Ninh công chúa." Trình An lên tiếng.

Tráng hán trung niên trợn mắt, sợ đến mức quỳ phịch xuống đất: "Kẻ hèn mắt mù không biết Thái Sơn, cầu công chúa tha mạng!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 153: Chương 153



"Đứng lên đi, trên trán ta lại không dán chữ công chúa."

Sở Du Ninh rất không quen với việc động một chút là quỳ xuống của thế giới này.

Lúc này, người trong xe cuối cùng cũng đẩy được rèm xe, thân hình tròn vo suýt nữa ngã khỏi xe ngựa.

Hắn dùng khung xe cọ miếng vải nhét trong miệng ra, thấy Sở Du Ninh thì nước mắt lưng tròng.

"Công chúa, cuối cùng người cũng đến rồi! Muộn thêm chút nữa là người không gặp được đồng đội này của người đâu!"

Trình An thấy người đó thì nhất thời không nói nên lời.

Hóa ra hắn lo lắng thừa, trong xe ngựa này căn bản không phải nhân vật lớn gì, cũng không liên quan đến chuyện lớn nào.

Sở Du Ninh đánh giá Trần Tử Thiện bị trói chặt từ trên xuống dưới, vừa rồi nàng phát hiện xe ngựa này có gì đó bất thường nên tiện tay dùng tinh thần lực quét một cái, ồ! Vậy mà lại là đồng đội mới nhận hôm qua.

Chỉ là, đồng đội này có phải vô dụng quá không?

"Công chúa, người nhận được thư nên cố ý đến cứu ta sao, ta cảm động quá, sau này ta nhất định sẽ vì người xông pha vào nước sôi lửa bỏng, tuyệt đối không chối từ."

Trần Tử Thiện vẫn còn đang tự cảm động.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, công chúa chỉ là đi ngang qua thôi." Trình An không chút nể tình tạt một gáo nước lạnh.

Để công chúa đích thân đến cứu, nghĩ gì vậy!

Trần Tử Thiện không tin, hóa ra chỉ là đi ngang qua thôi sao?

Sở Du Ninh thấy đây là đồng đội do mình thu nhận, đồng đội bị bắt cóc mà đội trưởng lại không biết thì là hành vi rất không chu đáo, sẽ làm uy tín giảm sút.

Nàng đang định nói gì đó thì Trần Tử Thiện đã mở lời trước một bước.

"Điều đó chứng minh công chúa vẫn có duyên với ta! Nếu không thì cũng sẽ không trùng hợp như vậy, đây đều là định mệnh."

Trình An giật giật khóe miệng, tên mập Trần này không chỉ da dày thịt béo mà mặt cũng dày.

Sở Du Ninh đang định gật đầu đồng ý thì xe ngựa từ đằng sau đuổi tới, rèm xe được vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú cương nghị.

"Duyên phận? Chỉ có thể dựa vào duyên phận mà được công chúa cứu sao?"

Thẩm Vô Cữu nhìn Trần Tử Thiện với ánh mắt không mấy thiện cảm, sao chỗ nào cũng có hắn vậy.

Trần Tử Thiện mặt cứng đờ, sợ bị công chúa ghét bỏ, vội vàng kể lại tình cảnh bi thảm của mình.

Trong lúc Trần Tử Thiện vừa khóc vừa kể lể, Sở Du Ninh đã hiểu tại sao hắn bị bắt cóc.

Nàng nhìn Trần Tử Thiện với vẻ đồng cảm: "Cha ngươi đúng là không ra gì."

Trần Tử Thiện gật đầu lia lịa: "Vì ông ta không phải người."

"Trần công tử có một vợ sáu thiếp ba phòng mà không có một ai chịu đi cùng ngươi sao?"

Trình An không hiểu sao thấy Trần Tử Thiện tự nhận là đồng đội của công chúa lại không vừa mắt, trước mặt công chúa sao có thể tùy tiện như vậy?

Nam nhân có thể tùy tiện với công chúa chỉ có chủ tử nhà hắn.

Sở Du Ninh sắc mặt lạnh đi: "Ngươi còn lấy nhiều nữ nhân như vậy? Những người đó là bị ép buộc hay tự nguyện?"

Ở mạt thế, chỉ cần ngươi có đủ lương thực thì muốn bao nhiêu nữ nhân, nam nhân cũng không phạm pháp.

Tất nhiên cũng có người bị ép buộc, Sở Du Ninh ghét nhất đàn ông dựa vào dị năng để ép buộc phụ nữ, vì các mẹ của đội Bá Vương Hoa cũng đã từng phải chịu chuyện như vậy.

Trần Tử Thiện chỉ thấy hạ thể lạnh toát, hắn vội vàng nói: "Đều là tự nguyện, thê tử là do ả đàn bà độc ác kia cưới về cho ta, đám thiếp thân kia đều là phu nhân ta vì để chứng minh không phải nàng ta không sinh được con mà sắp xếp cho ta."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 154: Chương 154



Sở Du Ninh yên tâm: "Vậy thì ngươi đúng là thảm, nhiều nữ nhân như vậy mà không có một ai chịu đi theo ngươi."

Trần Tử Thiện khoát tay tỏ vẻ rất thông suốt: "Đi theo ta làm gì, ta lại không nuôi nổi họ, còn không bằng để họ ở lại Trần gia ăn ngon uống sướng, để ả đàn bà độc ác kia nuôi một đống nữ nhân của ta cũng không tệ."

Sở Du Ninh rất đồng tình, cách trả thù tốt nhất chính là ăn sạch lương thực của kẻ thù, giác ngộ rất tốt.

Nàng thấy suy nghĩ của đồng đội này rất phù hợp với phong cách hành sự của đội Bá Vương Hoa, vì thế cũng không so đo chuyện hắn vô dụng.

Nàng vỗ vai hắn: "Ngươi đã là đồng đội của ta thì sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nói xong, nhìn về phía tráng hán trung niên đang run rẩy: "Ngươi về nói với chủ nhân nhà ngươi, người này ta bảo vệ rồi, nếu ông ta không phục cứ đến Trấn Quốc tướng quân phủ tìm ta."

Tráng hán trung niên liên tục gật đầu, ngay cả xe ngựa cũng không cần liền chạy mất.

Thực ra tráng hán trung niên và Trần phu nhân là họ hàng xa, lần này nhận việc đưa Trần Tử Thiện về quê cũ cũng là do Trần phu nhân đặc biệt dặn dò.

Biết sớm Trần Tử Thiện này bám được Du Ninh công chúa, dù có đánh c.h.ế.t hắn cũng không nhận việc này, may mà Du Ninh công chúa không ỷ thế h.i.ế.p người, nếu không thì hắn còn mạng mà sống sao?

Trần Tử Thiện biết Sở Du Ninh đi chơi ở trang viên Thẩm gia, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của Thẩm Vô Cữu, tự mình đánh xe đuổi theo.

Chỉ là hắn hồi nhỏ ở quê chỉ đánh xe lừa vào kinh một lần, từ đó không đụng đến xe ngựa nữa, đánh xe loạng choạng, mấy lần suýt lao xuống mương, cuối cùng cũng lắc lư theo sau.

Hắn mua chuộc một người hầu trong phủ đến Trấn Quốc tướng quân phủ báo tin cho công chúa đến cứu hắn, thực ra cũng chỉ ôm một tia hy vọng, không ngờ hắn và Du Ninh công chúa lại có duyên như vậy, nửa đường đã gặp nhau.

Hắn có một linh cảm, cho dù Du Ninh công chúa không tình cờ gặp được, mà là nhận được tin tức ở phủ thì nàng cũng sẽ đến cứu hắn.

Vì vậy, cái đùi Du Ninh công chúa này hắn nhất định phải ôm chặt!

Phủ tướng quân cách kinh thành gần nhất cũng có ba mươi dặm đường, lại thêm việc phải để ý đến vết thương của Thẩm Vô Cữu, xe ngựa đi chậm, đến trang viên thì đã là giữa trưa.

Vừa xuống quan đạo, Sở Du Ninh nhìn thấy hai bên đường là những cánh đồng trồng đầy hoa màu, tâm trạng càng thêm vui vẻ, nhìn về phía cánh đồng bát ngát, từng cây hoa màu trên ruộng đều mang đầy hy vọng.

Trang viên có quản sự trông coi, từ trước khi lên đường Thẩm Vô Cữu đã phái người đến báo trước, cho nên khi Sở Du Ninh đến đã có người ở ngoài cửa chờ đón.

Chỉ là, sao lại chỉ có một nữ tử cưỡi ngựa đến?

Quản sự còn tưởng Sở Du Ninh là nữ hộ vệ đến báo tin, nhưng nhìn trang phục và tướng mạo của nàng lại thấy rất quý phái, chẳng lẽ là đi lạc?

Ông ta do dự tiến lên chắp tay: "Ta là quản sự ở đây, cô nương là?"

"Ồ, mọi người quen gọi ta là công chúa. Những người khác vẫn đang ở phía sau, lát nữa sẽ đến."

Sở Du Ninh xuống ngựa, vỗ đầu ngựa, nhìn tòa biệt viện thanh nhã trước mắt, bước vào trong, hoàn toàn không biết mình đã dọa cho quản sự phía sau không biết nên quỳ hay không.

Sao công chúa tôn quý lại một mình cưỡi ngựa đến trước thế này?

Sở Du Ninh quen dùng tinh thần lực quét một lượt mọi nơi mình đến để xác nhận an toàn.

Biệt viện rất lớn, chia thành nhiều viện tử, cũng rất tao nhã, trồng rất nhiều loại hoa cỏ vô dụng.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy trong một căn phòng, có một nam nhân ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt đặt một cái nồi hình hồ lô, dưới nồi đang đun lửa, hình như đang nấu gì đó, bên cạnh bày mấy đĩa thức ăn.

Sở Du Ninh dừng bước, đi về phía viện tử cuối cùng của biệt viện.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 155: Chương 155



Đợi quản gia sai người đi theo hầu hạ thì đã không tìm thấy công chúa đâu nữa, nghe một nha hoàn cắt tỉa hoa cỏ nói công chúa đi tới tiểu viện phía đông liền dừng bước.

Đó là nơi chủ tử dặn dò không được để người khác lại gần.

Sở Du Ninh có tinh thần lực dẫn đường, rất nhanh đã đến căn phòng đó.

Người trong phòng dường như không có thói quen đóng cửa, đến gần có thể ngửi thấy trong phòng tỏa ra một mùi khó chịu.

Chân nàng vừa bước vào, nghĩ đến việc phải gõ cửa lại lùi ra, vừa định giơ tay gõ cửa, thấy người kia nhắm mắt nên đành thôi, trực tiếp đi vào.

Không lâu sau nàng đã đến gần nhìn rõ cái nồi hồ lô đó, bằng đồng, bên dưới đốt than gỗ, bên cạnh còn bày một đĩa có lẽ là thức ăn?

Nàng liền nhớ đến hình ảnh nồi lẩu từng xem trong mạt thế, nồi lẩu trong hình được ngăn làm hai, một bên đỏ rực, một bên màu trắng sữa, trên bàn bày đủ loại thức ăn để nhúng vào nồi, còn có nước chấm, không chỉ ngon mà còn no bụng.

Tiếc là thức ăn ở mạt thế rất khan hiếm, đều bị ép tạo thành dịch dinh dưỡng có khả năng duy trì trạng thái no lâu, làm sao có thể ăn được lẩu.

Cho dù liều mạng nhận hai tháng nhiệm vụ cũng chưa chắc đủ cho đội ngũ ăn được một bữa lẩu, huống hồ còn không có gia vị mang lại linh hồn cho lẩu, chỉ có thể nhìn hình ch** n**c miếng.

Nam tử trong phòng mặc một đạo bào cũ nát, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, vì đam mê luyện đan nên y phục có vẻ không được gọn gàng, hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn nhưng thực tế lại cau mày, nhìn chằm chằm vào nồi hồ lô, miệng còn lẩm bẩm.

"Sao lại không được chứ? Đúng là như thế mà, sao lại không thành công?"

Khương đạo trưởng là đạo sĩ cuối cùng của một đạo quán đổ nát.

Những năm gần đây Phật pháp thịnh hành, Đạo giáo suy tàn, đạo sĩ cũng đã hoàn tục xuống núi lấy vợ sinh con từ lâu, chỉ có hắn là không có nơi nào để đi, cố gắng hoàn thành di nguyện của chưởng giáo luyện ra đan dược trường sinh.

Hôm đó vô tình luyện nổ lò, tình cờ bị Trấn Quốc tướng quân nhìn thấy, tình cờ hắn cũng không muốn làm đạo sĩ nữa nên đồng ý theo về kinh thành.

Nếu có thể cống hiến một phần sức lực cho đất nước, cũng không uổng phí cuộc đời này.

Hôm nay nguyên liệu đã đầy đủ, hắn liền thử lặp lại các bước luyện đan hôm đó, còn tăng giảm các loại nguyên liệu, thử nhiều lần vẫn không thành công, cuối cùng chỉ còn cách nhớ lại từng bước mình đã làm hôm đó.

Khương đạo trưởng đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến việc có người vào phòng.

Sở Du Ninh nhìn "thức ăn" trên mặt đất, có đồ khô, có đồ mới hái về, ở trên còn dán nhãn.

Phục linh, củ nưa, chu thảo, ngũ bội tử, kê huyết đằng... Nhìn sang đĩa gia vị bên cạnh đều là một số loại bột, màu đỏ gọi là chu sa, màu vàng nhạt gọi là lưu huỳnh, còn có phấn chì, kim sa, tiêu thạch...

Nhìn đến đây, Sở Du Ninh dù chưa từng trải sự đời cũng biết đây căn bản không phải lẩu, ít nhất không phải loại lẩu mà nàng nghĩ.

Tuy nhiên, những thứ quen thuộc như lưu huỳnh và tiêu thạch, còn có mùi vị hỗn hợp này có chút giống mùi thuốc s.ú.n.g nàng đã ngửi thấy tối qua.

Một diêm, hai huỳnh, ba than gỗ...

Trong đầu Sở Du Ninh hiện lên câu nói này, sau đó ký ức bị vứt ở góc khuất hiện lên, khiến nàng nhớ đến công thức mà các mẹ Bá Vương Hoa đã nói.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 156: Chương 156



Vì quá đơn giản cho nên ấn tượng không mấy sâu sắc.

Diêm là tiêu thạch, huỳnh là chỉ lưu huỳnh, than gỗ là thứ còn lại sau khi đốt gỗ, chỉ cần nghiền ba thứ này thành bột, trộn lẫn với nhau theo tỷ lệ nhất định, nhét vào một loại vật chứa nào đó có thể bịt kín, châm ngòi, ba thứ này sẽ phản ứng dữ dội sinh ra khí, đồng thời sinh ra nhiệt, khiến khí nhanh chóng nở ra gấp hàng nghìn lần, cuối cùng phát nổ.

Sở Du Ninh nhìn vào cái giỏ than gỗ bên cạnh, tiến lên cầm một thanh trên tay quan sát, tay bóp một cái, than gỗ trong tay biến thành bột mịn.

Tiếng động nàng tạo ra cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Khương đạo trưởng, thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, hắn giật mình.

"Ngươi là ai? Ngươi vào đây bằng cách nào?"

Sở Du Ninh quay lại nhìn hắn: "Đi bộ vào."

Khương đạo trưởng thấy nàng thần sắc thản nhiên, lại là một tiểu cô nương nên cũng không tiện quát mắng: "Ngươi vào đây làm gì? Đây không phải nơi ngươi nên đến."

Sở Du Ninh không để ý đến hắn, lấy một ít cỏ khô trên đĩa ra, đặt bột than gỗ đã nghiền nát vào đĩa đồng, lại bóp một ít.

Khương đạo trưởng thấy nàng dùng tay không bóp than gỗ thành bột, tưởng nàng đang uy h.i.ế.p mình, trong nháy mắt nghi ngờ nàng là kẻ xấu.

Sở Du Ninh không biết Khương đạo trưởng đang lén lút định đi gọi người. Nàng bóp than gỗ, loại bỏ vụn, sau đó lấy một nắm tiêu thạch, một nắm lưu huỳnh, tỷ lệ là lưu huỳnh 10%, than 15%, diêm 70%, hoặc lưu huỳnh 125%, than 125%, diêm 75%, nàng không nhớ rõ, vì vậy cứ lấy theo tỷ lệ nhiều hơn.

"Ngươi làm gì đó!"

Khương đạo trưởng thấy nàng đem nguyên liệu luyện đan của mình trộn lại, trong nháy mắt đã quên béng chuyện đi ra ngoài gọi người.

Sở Du Ninh không để ý đến hắn, sau khi lấy đủ ba thứ theo tỷ lệ rồi trộn lẫn với nhau, nàng đi tới chỉ vào "nồi hồ lô": "Có thể mở nắp không?"

Nàng đã từng thấy hồ lô, ở mạt thế có dị năng hệ kim làm ra hồ lô vàng để đựng nước treo ở thắt lưng, còn nói đó là biểu tượng của người giàu trước mạt thế.

Khương đạo trưởng còn chưa kịp đồng ý thì Sở Du Ninh đã đưa tay mở nắp, dưới đáy trống rỗng, nguyên liệu ban đầu cho vào đã hóa thành chất lỏng và cháy khô.

"Dừng tay!"

Khương đạo trưởng xông lên ngăn cản, đáng tiếc Sở Du Ninh đã đặt đĩa bột đó vào lò luyện đan, còn ném vào một cục than hồng.

Nàng nhanh chóng đậy nắp lại, vác Khương đạo trưởng chạy ra ngoài.

"Ngươi ngươi ngươi... Mau buông ta xuống!"

Khương đạo trưởng bị vác trên vai mặt đỏ bừng, không chỉ vì tức giận, mà còn vì tư thế úp ngược này làm cho hắn cảm thấy m.á.u đều dồn lên đầu.

Sở Du Ninh cũng là lần đầu phối chế thuốc nổ, bất kể đúng sai, chạy trước đã rồi tính sau.

Kết quả, nàng vừa khiêng Khương đạo trưởng chạy ra khỏi phòng, phía sau đã vang lên một tiếng nổ lớn.

Lời Khương đạo trưởng định nói ra bị dọa nuốt ngược vào trong, trừng to mắt.

Bên ngoài biệt viện, Thẩm Vô Cữu vừa xuống xe ngựa cũng ngây người, nhìn về phía bầu trời phía đông biệt viện bốc lên một luồng khói.

Đây là... thành công rồi sao?!

Quản gia lại sắc mặt đại biến: "Tứ gia, công chúa ở bên kia."

Thẩm Vô Cữu còn chưa kịp bị niềm vui lớn nhấn chìm thì đã bị tin tức này đập cho rơi xuống hầm băng, lúc này hắn quên mất Sở Du Ninh lợi hại thế nào, đè lên vết thương ở thắt lưng bước nhanh về hướng đó.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 157: Chương 157



"Chủ tử!"

Trình An buông A Quy xuống, cùng Trình Hựu vội vàng khiêng xe lăn đuổi theo.

A Quy nghe nói công chúa thẩm thẩm xảy ra chuyện cũng muốn đuổi theo, bị Thẩm Tư Lạc kịp thời ngăn lại.

Lúc này đi qua chỉ thêm loạn, mặc dù nàng ta cũng lo lắng cho tứ tẩu, nhưng cũng phải dỗ dành mấy đứa nhỏ cho tốt.

Trương ma ma bế Tứ hoàng tử xuống xe, nghe tin này thì vội vàng nhét Tứ hoàng tử cho v.ú nuôi của nó, bước nhanh đuổi theo.

Bà ta cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị công chúa dọa chết, sao lại không có lúc nào nghỉ ngơi chứ?

Trần Tử Thiện ngồi trên xe ngựa lắc lư theo sau, vừa nghe nói Du Ninh công chúa xảy ra chuyện, cả người hắn đều không ổn.

Hắn vất vả lắm mới bám được vào đùi công chúa, chỉ cần công chúa che chở cho hắn, những người trong Trần gia có không ưa hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Tuy nhiên, hắn cũng lo lắng từ tận đáy lòng, dù sao Du Ninh công chúa thực sự rất khác với vị công chúa trong truyền thuyết, nàng không chỉ hòa nhã mà còn rất nghĩa khí, nếu nàng không phải thân phận công chúa, hắn còn muốn coi nàng như muội muội mà đối đãi.

Bên tiểu viện, Sở Du Ninh cảm nhận được mặt đất rung chuyển do vụ nổ dưới chân, nhìn vào mái nhà bị nổ thủng một lỗ do nắp hồ lô văng ra, căn phòng cũng bị nổ tan tành.

Cái này, hẳn là, không cần nàng đền chứ?

"Cô nương, có thể thả ta xuống được chưa?" Khương đạo trưởng bị treo ngược trên vai kích động lên tiếng.

"Ồ."

Sở Du Ninh thả người xuống, thấy hắn đứng không vững còn đỡ một cái, chỉ vào căn phòng, vẻ mặt vô tội nói: "Cái nồi hồ lô của ngươi làm nổ tung phòng người ta rồi."

Khương đạo trưởng lắc lắc cái đầu choáng váng, nghe Sở Du Ninh nói vậy, tức giận lớn tiếng phản bác: "Đó là lò luyện đan!"

Sở Du Ninh thuận theo: "Cái lò luyện đan của ngươi làm nổ tung phòng người ta, ngươi phải đền."

Khương đạo trưởng "..."

Khương đạo trưởng nhìn căn phòng bị nổ tung tan nát cùng với những mảnh vỡ của lò luyện đan rơi đầy đất, nhất thời không biết nên vui mừng vì thứ Trấn Quốc tướng quân muốn có đã làm ra, hay nên đau lòng vì lò luyện đan cuối cùng mà đạo quán truyền lại cũng bị nổ tung mất.

Sở Du Ninh thấy Khương đạo trưởng nhìn căn phòng với vẻ mặt đau buồn, lại nhìn bộ quần áo rách rưới của hắn, hơi chột dạ: "Ngươi đừng quá đau lòng, cùng lắm thì ta bảo Thẩm Vô Cữu không bắt ngươi đền."

Khương đạo trưởng biết Thẩm Vô Cữu là tên của Trấn Quốc tướng quân, nghe nàng gọi thẳng như vậy thì biết nàng và Trấn Quốc tướng quân quan hệ không bình thường, không trách được có thể tùy tiện vào đây.

Hắn nói: "Phòng này rõ ràng là do ngươi nổ tung, cho dù chủ nhân của biệt viện có muốn đòi tiền cũng phải tìm ngươi."

Sở Du Ninh trừng mắt: "Ta chỉ đi ngang qua thôi, liên quan gì đến ta? Ta còn cứu mạng ngươi nữa."

Khương đạo trưởng nghĩ đến cảnh Sở Du Ninh khiêng mình ra ngoài, mặc dù tư thế có hơi xấu hổ nhưng đúng là đã cứu mạng hắn, nếu không thì hắn không c.h.ế.t cũng bị nổ trọng thương.

Sức nổ này còn mạnh hơn cái lần hắn vô tình nổ lò ở đạo quán trước đây.

Cô nương này cũng không biết sức lực lớn thế nào, khiêng một nam tử cao to như hắn mà mặt không đỏ, hơi không loạn.

Thẩm Vô Cữu chạy tới, vừa đi đến cửa viện đã nghe thấy giọng nói khí thế ngất trời của Sở Du Ninh, trái tim treo lơ lửng của hắn mới buông xuống.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 158: Chương 158



"Công chúa."

Hắn đi vào, thấy công chúa toàn thân không bị thương, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn thả lỏng.

Khương đạo trưởng, tức Khương Trần, nghe thấy cách xưng hô này thì kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh.

Không ngờ đây lại là một công chúa tôn quý, không trách được dám gọi thẳng tên của Trấn Quốc tướng quân.

Sở Du Ninh quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu hơi tái, tay đè lên vết thương, vội vàng tiến lên đỡ hắn, lại thăm dò xem xét thương thế: "Ngươi đi bộ đến đây sao? Chê vết thương lành quá nhanh à? Ta nói cho ngươi biết, cũng chỉ có ta..."

Bàn tay to lớn che miệng Sở Du Ninh, Thẩm Vô Cữu cúi đầu, nói bên tai nàng: "Công chúa, năng lực của người là vũ khí bí mật, không nên tiết lộ."

Sở Du Ninh bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai hơi ngứa, nàng hơi nghiêng đầu, xoa xoa đôi tai ngứa ngáy nóng bỏng: "Được rồi, nghe ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghe ta."

Thẩm Vô Cữu thấy nàng xoa tai, cười nói: "Được."

"Công chúa, chủ tử vừa nghe nói người ở đây, ngay cả xe lăn cũng không thèm ngồi."

Trình An và Trình Hựu đẩy xe lăn đến trước mặt Thẩm Vô Cữu, đỡ hắn ngồi xuống.

Sở Du Ninh nghe vậy, nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta lợi hại như vậy, ngươi còn lo ta không tự bảo vệ được mình sao?"

"Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thân xác phàm nhân. Công chúa phải bảo vệ mình cho tốt, bây giờ người đã có phu quân rồi."

Thẩm Vô Cữu đã biết cách có thể thuyết phục được nàng.

Quả nhiên, Sở Du Ninh gật đầu: "Ngươi nói đúng, bây giờ ta cũng có gia đình rồi, phải chịu trách nhiệm với ngươi."

Trương ma ma vừa đến cửa viện đã nghe thấy lời tuyên bố này, không cần vào xem cũng biết công chúa nhà bà ta khỏe lắm.

Công chúa tôn quý, cho dù đã thành thân thì phò mã cũng phải tôn trọng công chúa, nhưng ở trước mặt phò mã nói hắn là người của mình có phải không ổn lắm không?

Phò mã là đại tướng quân thống lĩnh ba mươi vạn quân Thẩm gia, hắn có thể vui vẻ sao?

Thôi thôi, thấy phò mã vừa rồi lo lắng cho công chúa đến nỗi cả vết thương cũng không màng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, bà ta sẽ không vào làm phiền.

Trong viện, Trình An và Trình Hựu cũng nghi ngờ cuộc đời. ... Tại sao lại cảm thấy chủ tử của bọn họ mới là người xuất giá vậy?

Được rồi, bình thường mà nói, cho dù chủ tử cưới công chúa cũng phải tôn trọng nàng. Chỉ là phủ tướng quân của bọn họ may mắn, gặp được một công chúa tính tình sảng khoái, không thích lên mặt.

Mặc dù trái ngược với suy nghĩ của mình, Thẩm Vô Cữu lại không hề tức giận, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này nàng cũng sẽ không thông suốt.

Hắn ra lệnh cho Trình An Trình Hựu: "Dặn dò người bên dưới, không được truyền ra ngoài chuyện trang viên phát nổ, cũng không được để bất kỳ ai đến đây."

May là nơi này không gần quan đạo, cách kinh thành cũng ba mươi dặm, tiếng nổ này hẳn là không truyền đến kinh thành được, cho dù truyền đến thì những kẻ tự đại ở Việt Quốc cũng chỉ nghĩ là tiếng nổ từ những vò thuốc s.ú.n.g nộp lên hôm qua.

Trình An và Trình Hựu hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức sắc mặt nghiêm trang rời đi.

Viện tử chỉ còn lại ba người, Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Khương Trần: "Khương đạo trưởng, lần này đã biết thứ gì có thể gây ra vụ nổ chưa?"

Khương Trần nhìn Sở Du Ninh: "Tướng quân không bằng hỏi công chúa, lần nổ lò này đều do công chúa mà ra."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 159: Chương 159



"Ồ?"

Thẩm Vô Cữu nhìn sang Sở Du Ninh, dường như chuyện gì xảy ra trên người nàng cũng không khiến hắn bất ngờ.

Sở Du Ninh kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c nhỏ, sau đó nghĩ đến căn phòng vừa bị nổ nát, lại có chút chột dạ: "Chỉ là hơi tốn kém."

Thẩm Vô Cữu cười: "Công chúa, của ta chính là của người."

"Vậy còn đau lòng hơn, sớm biết là của mình thì ta nhất định đã đổi chỗ khác thử."

Thẩm Vô Cữu thấy nàng như vậy, trong lòng xoay chuyển: "Công chúa, người chế ra thuốc súng, bệ hạ chắc chắn sẽ thưởng, đến lúc đó tìm bệ hạ đòi."

Sở Du Ninh lập tức không đau lòng nữa: "Đúng! Đến lúc đó ngươi giúp ta đòi, tiện thể tính luôn tiền sửa chữa căn phòng này, còn cả tiền nguyên vật liệu bị mất nữa."

Quả nhiên là quân sư, nhanh như vậy đã nghĩ ra đối sách, ánh mắt của nàng quả nhiên không tệ.

Thẩm Vô Cữu cho dù không làm quân sự, quản lý hậu cần chắc chắn cũng là một tay lão luyện.

Thẩm Vô Cữu cưng chiều gật đầu, hắn đã thay đổi kế hoạch, vì tương lai của Khánh Quốc, thuốc s.ú.n.g này nhất định phải nộp lên, nếu như Cảnh Huy Đế cuối cùng vẫn vì mỹ sắc mà hại nước, đến lúc đó phản cũng không muộn, cho dù đến lúc đó hắn không phản, ước chừng công chúa cũng sẽ tức giận đến mức muốn tạo phản.

Có lẽ, nếu có thể bóp c.h.ế.t nguy cơ đó từ trong trứng nước, giống như lần này hắn cho người đi mua Hề Âm trước, cũng có thể cho người tìm ra nữ nhân trong mộng khiến Cảnh Huy Đế vì nàng ta mà khai chiến với Việt Quốc.

Mấy người vào phòng, đồ đạc bên trong đã sớm vì vụ nổ mà văng tung tóe khắp nơi.

Sở Du Ninh nói ra ba thứ có thể chế thành thuốc nổ, Thẩm Vô Cữu và Khương Trần đều nghi ngờ mình nghe nhầm.

Thật sự... đơn giản vậy thôi sao?

Tiêu thạch và lưu huỳnh thì còn dễ nói, dù sao cũng là nguyên liệu mà các phương sĩ chuyên dùng để luyện đan, nhưng than gỗ bình thường không thể bình thường hơn lại trở thành một trong những thứ không thể thiếu sao?!

Bất kỳ ai cũng không thể ngờ được vũ khí mạnh mẽ có uy lực lớn khiến ba nước khác khiếp sợ, chịu nhục chịu khổ lại được làm từ than gỗ.

Sự kinh ngạc của Khương Trần càng không cần phải nói.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, lần trước ở đạo quán nổ lò hoàn toàn là do hắn vô tình đổ phần bột còn lại của than gỗ vào tiêu thạch, mà tiêu thạch đó vừa đủ để luyện một lò, hắn nghĩ chỉ là chút than vụn cũng không sao nên đã đổ hết vào luyện cùng, chính lúc đó lò phát nổ, mà trước đó hắn cũng đã cho lưu huỳnh vào trong.

Từ trước đến nay các phương sĩ luyện đan đều hướng đến việc luyện thành đan dược, sao có thể nghĩ rằng than gỗ dùng để đốt lửa luyện đan lại là nguyên liệu quan trọng, hắn không nghĩ rằng thứ không bắt mắt nhất lại là thủ phạm gây ra nổ lò.

Khương Trần cảm thán: "Công chúa, hành động này của người đã khiến ta bừng tỉnh, vạn vật trên đời, cho dù là một hạt bụi cũng có giá trị tồn tại của nó."

Khương Trần tuy ở trong đạo quán nhưng lại có một trái tim hướng về triều chính.

Khi trong đạo quán chỉ còn một mình hắn, hắn thường đi tìm sách đọc, cũng nhờ thỉnh thoảng dạy chữ cho trẻ con trong làng mà nuôi sống bản thân.

Thẩm Vô Cữu nói chỉ cần hắn chế tạo ra thuốc súng, hắn sẽ được lưu danh sử sách, nếu sau này khởi sự, hắn nhất định sẽ là công thần khai quốc.

Vì vậy hắn đã gói ghém sách vở và lò luyện đan cuối cùng trong đạo quán rồi theo Thẩm Vô Cữu đến kinh thành.
 
Back
Top Bottom