Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách

[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 29. Đêm Giáng Sinh


Tháng 12, nhiệt độ ở thành phố A càng lúc càng xuống thấp.

Thương Lạc Khê vừa thức dậy đã thấy một lớp sương mỏng phủ kín cửa sổ kính.

Cậu nhẹ nhàng hà hơi lên mặt kính, rất nhanh liền hiện ra một vệt nước nhỏ xíu.

Cậu vẽ một hình trái tim nhỏ, nhưng nó cũng nhanh chóng tan biến trong cái lạnh của mùa đông.Mẹ Ngải thấy con trai đã dậy, liền lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo khoác dày dặn, đặt lên giường, ánh mắt bà không ngừng ra hiệu đe dọa.Vì vậy, khi ra khỏi nhà, Thương Lạc Khê bị hai vị phụ huynh lo lắng ép mặc quần áo dày cộp đến trường.

Bởi vì hồi nhỏ cậu hay ốm vặt, nên họ sợ cậu bị cảm lạnh rồi lại phải trải qua một trận vật vã.Mãi đến khi thấy mọi người trong lớp đều mặc đồ trông như gấu, cậu nhìn lại quần áo của mình, lúc đó mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.Thời gian trôi thật nhanh, tháng này cũng sắp kết thúc rồi.

Thành phố A tuy rất lạnh nhưng lại hiếm khi có tuyết rơi.

Cậu tiếc nuối nhìn ra ngoài, có lẽ đó là một kiểu chấp niệm với những thứ hiếm có.Hôm nay, vừa tan học, không khí trong lớp đã trở nên sôi động lạ thường.

Phía trước, có mấy bạn gái thì thầm: "Cậu định tặng táo cho người đó hôm nay à?"

Một cô bạn khác lắc đầu, cô không có dũng khí.

Thương Lạc Khê lúc này mới nhớ, hóa ra hôm nay là đêm Giáng Sinh.

Cậu chẳng có ý tưởng gì đặc biệt về các ngày lễ.Tiếng ồn ào xung quanh làm Giang Ngạn đang ngủ bù trên bàn cũng lờ mờ nghe hiểu được đôi chút.

Hắn cũng là một người không nhạy cảm với ngày lễ, nhưng mà... bây giờ hắn đã có người mình thích, vậy thì ngày lễ này liền trở nên khác biệt.Mà trong ngày lễ này, thường là cơ hội tốt để mọi người tỏ tình.

Mượn ngày lễ để bày tỏ tình cảm của mình, cho nên vừa tan học, trước cửa lớp họ có rất nhiều cô gái từ các lớp khác đang lảng vảng thăm dò tình hình.Đại đa số các cô gái đều nhắm đến Thương Lạc Khê.

Ngay từ khi mới vào trường này, đã có rất nhiều cô gái trở thành fan hâm mộ vẻ đẹp của cậu.

Nhưng tiếc là nam thần tính cách quá lạnh lùng, nên nhiều cô gái đã chùn bước.Trong số đó, có một cô gái khá bạo dạn, đứng ở cửa nhìn quanh rất lâu, rồi chặn Lý Hạo vừa đi vệ sinh về, khẩn khoản nói: "Bạn học ơi, có thể đưa cái này cho bạn Thương Lạc Khê giúp mình được không?"

Lý Hạo cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo.

Trước kia, khi đối phương chưa phải là chị dâu, cậu có thể tùy tiện đưa thư tình.

Bây giờ nếu đưa cho đối phương, có lẽ anh Giang của cậu sẽ đánh cậu một trận tơi bời.

Thế là cậu lùi không được mà tiến cũng không xong, nói dối: "Thương Lạc Khê không thích ăn táo đâu."

Cô gái kia truy hỏi: "Vậy cậu ấy thích gì?"

Lý Hạo lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Cô gái đối diện biết mình bị lừa, liền lườm cậu một cái đầy sự khinh bỉ, rồi tức giận bỏ đi.Cậu cảm thấy mình bị tổn thương, không những không nhận được táo mà còn bị người ta khinh thường, thế nên cậu chạy đến trước mặt hai người, hùng hổ lên án, hy vọng có thể được an ủi.

Thương Lạc Khê cảm thấy đối phương thật sự đã giúp đỡ rất nghiêm túc, liền nói: "Cảm ơn."

Giang Ngạn thì lạnh lùng nhìn Lý Hạo làm trò.

Hắn vẫn còn nhớ chuyện thư tình lần trước của ai đó.

Thế là Lý Hạo giả vờ gãi đầu, làm bộ như không biết gì rồi bỏ đi.Giữa trưa ăn cơm, Giang Ngạn hiếm khi không đi căn tin cùng mọi người, mà một mình đi ra ngoài trường.Các cửa hàng gần trường học vào ngày lễ là những nơi chủ động và tích cực tiếp thị nhất.

Thường thì vài ngày trước ngày lễ, họ đã bắt đầu bán hàng, đợi đến ngày lễ thì lại tăng giá.

Trong tiệm đã lác đác có rất nhiều người đang mua đồ, có một vài cô gái còn lén lút nhìn về phía Giang Ngạn, nhỏ giọng bàn tán: "Giang Ngạn có người mình thích sao?"

"Ôi, thảo nào trước đây từ chối thư tình của người khác, không biết là ai."

Còn Giang Ngạn ở đằng xa, nhìn đủ loại táo trong tiệm đồ lưu niệm, cau mày không biết chọn thế nào.

Cuối cùng hắn vẫn chọn một quả đẹp nhất, màu sắc tốt nhất.Bên cạnh, trong tủ kính bày đầy móc khóa bông bằng nhung thu hút sự chú ý của hắn.

Từng con vật nhỏ lông xù đáng yêu, hắn lấy ra một con thỏ từ trong đó.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhớ đến bóng dáng của ai đó, rất giống với con thỏ này.

Thế là hắn không chút do dự nhanh chóng tính tiền.Trở lại chỗ ngồi, người ngồi cạnh vẫn chưa về.

Trên bàn đã chất đầy táo, còn phía mình thì lác đác vài quả, trông có vẻ đáng thương.Hắn bất động thanh sắc siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những quả táo đó.

Hắn do dự rất lâu ở chỗ thùng rác, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thu hết những quả táo trên bàn lại, đặt lên bàn Lý Hạo.Trong lớp học còn có một vài cô gái khác đều có chút không hiểu chuyện gì mà nhìn chằm chằm hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Cuối cùng chỉ thấy hắn đặt lên bàn một hộp quà được gói cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt.Giang Ngạn liếc nhìn họ một cái nhàn nhạt, mọi người lập tức giả vờ như không nhìn thấy gì, ai làm việc nấy.

Phía trước, Lý Mai lay lay tay cô bạn ngồi cùng bàn, vội vàng bịt miệng mình lại, trong lòng thầm nghĩ: "Là thật rồi!

Mình ship đúng cặp rồi!"

Đợi Lý Hạo trở về, thấy bàn của mình đã bị táo bao phủ.

Trong lòng cậu vui sướng không tả xiết, suýt nữa thì hét toáng lên.

Cậu bây giờ thế mà!!!

Lại được yêu thích đến vậy!!

Sau đó, lập tức quay sang ôm chặt Trần Văn.Trần Văn bất động thanh sắc nhìn cậu một cái, ghét bỏ nói: "Buông ra, đồ ngốc."

Lý Hạo thấy Giang Ngạn trên chỗ ngồi, lập tức chạy tới khoe khoang: "Anh Giang, cậu xem bàn tôi này, không ngờ tôi lại gặp vận may lớn, ha ha ha ha."

"Người khác tặng cho chị dâu của cậu, tự cậu xử lý đi, đừng để cậu ấy biết.

Người đâu rồi?"

Giang Ngạn không thèm để ý đến bộ dạng hưng phấn của ai đó, không chút do dự vạch trần sự thật.Lý Hạo như bị dội một gáo nước lạnh, sững sờ hai phút, rồi lại nghĩ ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Chị dâu bị thầy Trương gọi vào văn phòng, tôi không biết chuyện gì, nhưng mà ngày mai là Giáng Sinh, cậu định tặng chị dâu cái gì?

Hơn nữa đã lâu vậy rồi, cậu còn chưa tán đổ người ta."

Bị nói trúng tim đen, Giang Ngạn không vui nhìn Lý Hạo một cái, trong lòng không chỉ có chút ý tưởng: "Giáng Sinh có thể hẹn Lạc Lạc làm gì nhỉ?"

Lý Hạo đột nhiên nhớ đến quảng cáo nhìn thấy mấy hôm trước trên đường, lén lút nói: "Công viên giải trí hình như có một nhà ma, gần đây mới mở, hơi bị kích thích đấy, có muốn đi cùng không?

Nếu chị dâu sợ hãi thì, thì thì..."

Giang Ngạn không kìm được mà nắn bóp ngón tay, nếu ai đó sợ hãi, vậy thì hắn có thể lén lút sờ sờ ăn chút đậu hũ, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu.Còn bên này, Thương Lạc Khê gõ cửa văn phòng.

Cậu không biết rốt cuộc cô chủ nhiệm lớp muốn hỏi gì."

Mời vào," một giọng nữ dịu dàng vang lên.Trương Lâm nhìn thấy đối phương, nhẹ nhàng trấn an nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng."

Đối với học sinh này của mình, cô thật ra rất yêu thích.

Cậu không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất nghiêm túc học tập, làm người khác không cần phải lo lắng.Giọng cô chậm rãi, cố gắng dịu dàng hỏi: "Cô muốn hỏi một chút, em cảm thấy Giang Ngạn thế nào?"

"Khá tốt ạ."

Thương Lạc Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, đây là một câu trả lời khá đúng trọng tâm, trên thực tế đối phương thật sự không có tật xấu gì.Trương Lâm không đánh giá gì về điều này.

Bản tính Giang Ngạn không xấu, trừ gia đình hắn ra, xem ra hai người họ làm bạn cùng bàn hiệu quả vẫn không tồi, đối phương quả thật nghiêm túc hơn không ít.Cuối cùng cô nói tiếp: "Cô thấy em ấy nghiêm túc hơn không ít, trừ lần trước đánh nhau hơi quá đáng, thì bây giờ tính tình cũng không giống trước kia nữa.

Cô sợ em bị ảnh hưởng."

Thương Lạc Khê dừng lại một chút, giải thích: "Cậu ấy khá tốt, em cũng không bị làm phiền, hơn nữa toán học của cậu ấy không tồi, ngày thường hai chúng em cũng có thể trao đổi."

Trương Lâm gật đầu, yên tâm, bảo học sinh về phòng học nghỉ ngơi.Cô nhớ lại lần trước mình thương lượng chuyện này với phụ huynh hắn, kết quả gọi điện thoại cho hai vị phụ huynh, cô còn chưa nói được mười giây thì đối phương đã cúp máy.

Hơn nữa phụ huynh chưa từng đến trường, cô thở dài thườn thượt.

Phụ huynh vĩnh viễn không biết, mình ảnh hưởng đến con cái nhiều đến mức nào, mà cô cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể hy vọng học sinh của mình đều có một tương lai tốt đẹp mà thôi.Thương Lạc Khê trở lại phòng học, liền nhìn thấy cái hộp quà màu hồng phấn trên bàn mình.

Cậu mặt không đổi sắc cầm đồ vật đặt sang một bên, dường như không thèm để ý đây là ai tặng.

Còn Giang Ngạn bên cạnh, nhìn đối phương dường như không có phản ứng gì."

Lạc Lạc, đêm Giáng Sinh vui vẻ."

"Cảm ơn."

Đợi một lúc lâu đối phương vẫn thờ ơ, Giang Ngạn nhẹ nhàng nói: "Mau mở ra xem đi."

Thương Lạc Khê vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Đây là cậu tặng?

Cậu tặng cái này cho tôi làm gì?"

Giang Ngạn gật đầu, tỏ vẻ không có bất kỳ vấn đề gì.

Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Tôi hy vọng Lạc Lạc bình an vui vẻ."

Thương Lạc Khê thở dài, nhìn quả táo to và đỏ tươi bên trong, không nhịn được mềm lòng một chút, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh Giang nhé."

Giang Ngạn lấy ra một cái móc khóa đưa qua: "Tôi cảm thấy Lạc Lạc rất đáng yêu, cho nên muốn tặng."

Thương Lạc Khê không rõ mình rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào, nhưng vẫn không nhịn được cong cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Giang Ngạn nhìn đối phương, không nhịn được trêu chọc: "Có phần thưởng gì không?"

"Có thể, phần thưởng kiểu gì?"

Thương Lạc Khê thuận miệng nói.Giang Ngạn không nhịn được ghé sát tai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể hôn cậu một cái không?"

Hơi thở nóng hổi làm Thương Lạc Khê không thích ứng được.

Cậu nhanh chóng che tai mình lại, nhìn cái tên lưu manh không biết xấu hổ này.

Một đoạn vành tai lộ ra ngoài vẫn tố cáo sự ngượng ngùng của ai đó.

Rất lâu sau, Giang Ngạn tưởng đối phương giận, Thương Lạc Khê mới nhỏ giọng nói: "Không thể, như vậy là không đúng."

Trong khoảnh khắc đó, Giang Ngạn cảm thấy mình thật sự không phải người.

Hắn còn chưa tỏ tình, bạn nhỏ của hắn còn chưa biết tâm tư của hắn, hắn không thể dụ dỗ cậu.

Vì vậy Giang Ngạn nhẹ nhàng nói: "Lừa Lạc Lạc thôi, cậu chia cho tôi một viên kẹo trong túi là được rồi."

Cuối cùng hai người ai cũng không nhắc đến chuyện này, coi như chưa từng xảy ra.

Tan học, khi đưa người về đến nhà, Giang Ngạn chuẩn bị quay người rời đi.Thương Lạc Khê kéo tay áo hắn, đưa qua một quả táo đỏ tươi: "Giang Ngạn, bình an nhé."

Đợi về đến nhà, nhìn đồ vật trong tay, một góc nào đó trong lòng Giang Ngạn tức khắc sụp đổ.

Hắn cảm thấy hắn sắp không nhịn được muốn tỏ tình rồi, đối phương thật sự quá biết cách chạm đến trái tim hắn.⭐⭐

Lời của Editor: Xin lỗi các sốp, dạo này hơi lười ra chương hiuhiu 🥲🥲
 
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 30. Công viên giải trí


Đến ngày Giáng Sinh, lại vừa đúng dịp cuối tuần, các bạn học đều đang bàn bạc xem nên đi đâu chơi.

Lý Mai thực sự rất hứng thú với nhà ma ở công viên giải trí, vì vậy cô quay sang hỏi bạn cùng bàn bên cạnh: "Đi nhà ma ở công viên giải trí thì sao?

Tớ thấy rất kích thích, hơn nữa hình như mấy anh chàng giả ma trên mạng đều rất đẹp trai."

Cô gái bên cạnh có chút động lòng, nhưng hơi sợ hãi, bèn nhỏ giọng nói: "Chỉ có mấy đứa con gái chúng mình thôi à?

Hay là gọi thêm mấy bạn nam đi cùng, đông người thì mạnh hơn, có thể tiếp thêm dũng khí nữa."

Hai cô bạn khác cũng đồng ý gật đầu.

Lý Mai nhìn quanh một lượt, đang suy nghĩ xem nên chọn ai, cuối cùng cô nhìn về phía sau, Giang Ngạn đang hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn người bên cạnh, khóe miệng còn giữ nụ cười như có như không, sau đó chuyển sang ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô.Lý Mai nhanh chóng quay đầu lại, từ bỏ ý định hỏi ý kiến bạn cùng bàn.

Cô khẽ thở dài, dường như không có lựa chọn nào phù hợp.

Đúng lúc này, Lý Hạo thản nhiên từ bên ngoài bước vào, xoa xoa khuôn mặt đông cứng lớn tiếng oán giận: "Cái mùa đông chết tiệt gì thế này, lạnh thật, còn có để người sống không."

"Lý Hạo!", một tiếng gọi lớn khiến Lý Hạo dừng bước.

Cậu nhìn đối phương, gãi gãi đầu một cách không tự nhiên: "Chuyện gì?"

"Tối nay các cậu có đi nhà ma ở công viên giải trí không?

Bọn tôi có mấy đứa con gái nên hơi sợ, muốn gọi thêm mấy bạn nam đi cùng cho vui."

Lý Hạo tưởng tượng ra cảnh có nhiều cô gái nhìn chằm chằm mình, không tự chủ gật đầu.Chờ về đến chỗ ngồi mới nhớ ra điều gì đó nên lấy điện thoại ra chọc Giang Ngạn: "Cậu nói với chị dâu là muốn đi chơi chưa?"

Giang Ngạn lơ đãng mở điện thoại, chậm chạp vài giây, mới nhớ ra chuyện quả táo tối qua, bản thân vẫn chưa nói ra trọng điểm là muốn hẹn cậu ấy đi chơi.

Vì vậy, hắn nhanh chóng trả lời: "Không vội, trưa rồi nói."

Hắn ném điện thoại vào ngăn bàn, trong lòng có một tia khác thường, đặc biệt lo lắng cho sức khỏe của mình.

Trong lòng hắn không khỏi nhớ đến quảng cáo trên điện thoại: "Chứng hay quên là bệnh cần phải chữa."

Hắn thầm quyết định về nhà sẽ bắt đầu viết nhật ký, ghi nhớ những sở thích của Thương Lạc Khê, những lời Thương Lạc Khê đã nói, và cả những tâm tư không tên của hắn nữa.Giang Ngạn không nhịn được nhìn về phía người bên cạnh, lẩm bẩm: "Khẳng định là bị sắc đẹp làm mờ mắt, chứ không phải bệnh."

Thương Lạc Khê nghe người bên cạnh cứ lải nhải nhỏ giọng mãi, khẽ bịt tai lại, hơn nửa ngày mới nhàn nhạt nói: "Cậu làm gì vậy?"

Giang Ngạn lắc lắc đầu, đột nhiên thần sắc lại uể oải, cảm xúc tụt xuống, nhỏ giọng nói: "Lạc Lạc, hình như tôi bị bệnh?"

Tay Thương Lạc Khê không ngừng viết bài tập, miệng lại nhẹ giọng nói: "Bệnh gì?"

Cậu chờ mãi không thấy đối phương trả lời, liền khẽ nhìn sang, Giang Ngạn ghé vào tai cậu khẽ nói: "Bệnh tương tư."

Tai cậu bị chạm vào một chút, hơi hơi có chút ngứa, Thương Lạc Khê cảm thấy có chút khác thường, thế là vội vàng đẩy người ra.Cả buổi học ban sáng, Giang Ngạn vô cùng buồn chán xoay bút trong tay, ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía đối phương.

Trên bàn, vĩ tuyến 38 độ rõ ràng, khóe miệng hắn xuất độ cong không rõ ràng.Buổi trưa hai người cùng đi nhà ăn, Thương Lạc Khê suốt cả buổi không nói chuyện, cậu chỉ đang tự hỏi cái cảm giác khác thường kia rốt cuộc là sao.

Giang Ngạn cũng không dám nói chuyện.

Phía sau, Lý Hạo và Trần Văn nhìn không khí của hai người phía trước dường như có chút không đúng, thế là nhỏ giọng nói: "Sao thế?

Anh Giang sẽ không bắt nạt người ta chứ, thật quá đáng mà, tôi phải đi xem."

Thế là Lý Hạo nhanh chóng chạy lên, bá vai Giang Ngạn, không dám tin nhỏ giọng nói: "Anh Giang, sao cậu lại bắt nạt chị dâu?"

Giang Ngạn đẩy tay cậu ta ra, vừa định phủ nhận cách nói này, kết quả hình như mình thật sự đã bắt nạt cậu ấy.Lý Hạo không buông tha nói: "Anh Giang, cậu làm được không, ngày thường bắt nạt tôi thì thôi đi, cậu còn bắt nạt chị dâu, cậu như vậy thật sự có thể theo đuổi người ta sao."

Giang Ngạn nhàn nhạt nhìn Lý Hạo một cái, không nói gì mà đi nhanh hơn, đuổi theo người phía trước để dỗ dành.Nhà ăn buổi trưa tương đối đông đúc, bởi vì nhà ăn của họ có đủ các loại món ăn, khẩu vị phong phú, đa số mọi người đều chọn ăn cơm ở trường, chứ không ra ngoài ăn.

Giang Ngạn vóc dáng tương đối cao, hơn nữa hắn cũng không muốn để Thương Lạc Khê chen chúc, sợ người ta bị thương, liền hợp lý đề nghị: "Tôi với Lý Hạo đi lấy cơm, cậu với Trần Văn đi chiếm chỗ, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn, cậu thấy sao?"

Thương Lạc Khê gật đầu, xoay người đi chiếm chỗ.

Chờ đến lượt ở quầy, Giang Ngạn đã gọi tất cả những món Thương Lạc Khê thích ăn.Lý Hạo nhìn đối phương một cái rồi nghi hoặc nói: "Anh Giang, cậu không phải không thích ăn món cá chua ngọt này sao?"

Giang Ngạn nhàn nhạt nói: "Chị dâu cậu thích ăn."

Lý Hạo cảm thấy mình không cần ăn cơm, đã ăn thức ăn chó no rồi.

Bên này Trần Văn và Thương Lạc Khê đã chiếm được chỗ, Trần Văn biết tính cách đối phương tương đối lạnh lùng, liền nhớ đến bài toán trên lớp, nghiêm túc nói: "Bài hàm số cuối cùng trên lớp toán hôm nay, cậu còn nhớ không, tôi có chút không hiểu, cậu có thể giảng cho tôi một chút được không?"

Thương Lạc Khê gật đầu, bắt đầu nói lên suy nghĩ và ý tưởng của mình, chờ đến khi hai người kia đến, hai người bên này vẫn đang đắm chìm trong thế giới toán học.Giang Ngạn nhìn hai người không dứt, nhíu mày, trong lòng còn có chút ghen tuông không tên, ngắt lời nói: "Ăn cơm đi, muộn rồi."

Trần Văn nhìn đối phương một cái, trong lòng liền hiểu, theo đó nói: "Ăn cơm thôi, tôi cũng đói rồi."

Thương Lạc Khê nhìn khay đầy ắp thức ăn, khẽ kéo tay áo người bên cạnh: "Nhiều quá, tôi ăn không hết."

"Cậu cứ ăn trước, ăn không hết thì tôi ăn nốt."

Giang Ngạn thuận miệng nói, như thể đã quen với kiểu này.Lý Hạo là người không thể để mồm miệng dừng hoạt động, không lâu sau liền bắt đầu cùng Trần Văn nói chuyện về game và trận bóng rổ: "Tôi nói cho cậu nghe, tối qua chơi game gặp được một cô gái..."

Mà bên này, Thương Lạc Khê đang gặp khó khăn với cần tây trong thịt bò, chần chừ rất lâu không biết nên ăn hay không.Giang Ngạn nhìn đối phương trầm mặc đã lâu, nhẹ giọng nói: "Sao thế?

Lạc Lạc."

Thương Lạc Khê khẽ nhíu mày, thần sắc có chút uể oải và không vui, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích ăn rau cần, nhưng không nên lãng phí."

Giang Ngạn xoa đầu đối phương, trong lòng nghĩ người này vì sao đối với những thứ không thích cũng có thể nhẹ nhàng đến vậy.

Hắn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lãng phí là không đúng, nhưng tôi có thể giúp cậu, tối nay cậu nhất định phải đi chơi với tôi, được không?"

Thương Lạc Khê nhìn cần tây phía trước, cuối cùng vẫn cúi đầu trước hiện thực, cậu thật sự không thích ăn loại đồ ăn có mùi vị đậm này.

Giang Ngạn cuối cùng để lại tất cả thịt ở bên trong, mặc dù hắn cũng không thích loại đồ ăn này, nhưng có gì mà không thể làm được.Về đến phòng học, Lý Hạo thản nhiên nói: "Hôm nay Trương Mai và mấy người họ rủ tôi tối nay đi nhà ma ở công viên giải trí, chúng ta cùng đi đi, đông người mới vui chứ?"

Giang Ngạn không trả lời, mà là nhìn về phía người bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Lạc Lạc, muốn đi cùng bọn họ không?"

Thương Lạc Khê trong lòng lộp bộp một tiếng, nửa ngày mới phản ứng lại: "Nhà ma?"

Giang Ngạn gật đầu, trong lòng nghĩ người này trông có vẻ hơi sợ, lần trước lúc sét đánh phản ứng của đối phương khá lớn.

Thế là hắn nhẹ giọng nói: "Sợ à, sợ thì chúng ta không đi nhà ma, có thể đi chơi những chỗ khác."

Để không mất mặt, Thương Lạc Khê lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi không sợ, đi cùng đi."

Giang Ngạn nhìn hơn nửa ngày, không biết người này nói thật hay nói dối, cuối cùng đành phải gật đầu, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.Thế là bốn người cùng vài người khác xác định địa điểm, tan học mọi người liền ai về nhà nấy, một giờ sau mới đến địa điểm tập trung.Buổi học chiều, mọi người đều có chút lơ đễnh.

Trương Lâm quét mắt nhìn cả lớp, thản nhiên nói: "Tôi biết các em đang rất kích động vì cuối tuần được nghỉ, nhưng hãy suy nghĩ một chút.

Tuần sau chúng ta có bài kiểm tra liên khảo bốn môn đấy nhé, hy vọng mọi người có thể cố gắng!

Đừng làm tôi thất vọng."

Những lời này rất hiệu quả, đa số đều hiểu ý sau đó chăm chú nghe giảng bài.Chờ đến khi chuông tan học vừa vang lên, mọi người trong phòng học đều vội vã đi về.

Trên đường, Giang Ngạn hiếm khi không đưa Thương Lạc Khê về nhà, nhẹ giọng nói: "Lát nữa gặp, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi."

Thương Lạc Khê gật đầu, không hiểu người này vì sao luôn coi cậu như trẻ con, phất phất tay rồi rời đi.

Còn Giang Ngạn thì xoay người đi đến trung tâm thương mại gần đó, mua một chiếc khăn quàng cổ rồi mới chậm rãi về nhà.

Lời của editor: Lâu không edit, nên bị quên xưng hô chỗ nào các bác thấy nhắc t với nhee, chin cảm ơnnn 🫶
 
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 31. Nhà ma


Nói chờ lát nữa gặp, nhưng Giang Ngạn vẫn không tự chủ dùng tốc độ nhanh nhất đi đón cậu.

Thương Lạc Khê vừa xuống lầu đã thấy hắn, thân mặc áo gió đen cùng áo cổ lọ cao cổ khiến ngũ quan càng thêm lạnh lùng, để lộ đôi chân thẳng tắp, người hơi dựa vào tường.Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Ngạn ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Được không?"

Thương Lạc Khê trong lòng có chút nghi hoặc: "Cậu không về nhà sao?

Không phải nói hẹn gặp ở công viên giải trí à?"

Giang Ngạn không giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lạnh không?"

Vừa nói, hắn vừa lấy khăn quàng cổ từ trong túi ra, tiến lên quàng cho cậu.

Làn da Thương Lạc Khê trắng lạnh, màu khăn tối càng tôn lên vẻ thanh tú và ưa nhìn của cậu, rất hợp với người trước mặt.Thương Lạc Khê còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngạn đã làm xong một loạt việc.

Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, lại có chút không nói nên lời, đành khẽ nói: "Cảm ơn."

Chiếc khăn quàng cổ màu đen này, lúc Giang Ngạn chọn cũng đã nghĩ kỹ cách phối màu, trông giống một cặp tình nhân mặc đồ đôi.

Tuy không thể công khai, nhưng những tâm tư nhỏ nhặt thì vẫn có thể có.Hôm nay vừa đúng cuối tuần, trên đường hai người bị kẹt xe rất lâu.

Trong công viên giải trí, vài người đã tập hợp, đứng bên ngoài nhìn dòng người qua lại.Mùa đông ban ngày rất ngắn, cho nên chưa đến 7 giờ tối trời đã tối đen như mực.

Khách du lịch ở cổng công viên giải trí ngày càng đông, cây thông Noel bên trong hiện rõ trong đêm tối, ánh đèn xung quanh trong dịp Giáng Sinh càng thêm rực rỡ.Hai mươi phút sau, hai người mới vội vã chạy tới.

Lý Hạo vô cùng bất mãn oán trách nhìn Giang Ngạn một cái, chị dâu không sai nên người sai chắc chắn là anh Giang.

Giang Ngạn thuận miệng giải thích: "Trên đường kẹt xe, không có cách nào."

Mọi người đều rất hiểu, tối nay rất nhiều người đều đi chơi lễ, bọn họ cũng là một trong số đó.

Đoàn người nữ nhiều nam ít, hơn nữa đều là những học sinh trẻ trung xinh đẹp ở công viên giải trí nên không tránh khỏi khiến người khác phải nhìn thêm vài lần.Lý Mai cùng các cô gái khác khi nhìn thấy đu quay ngựa gỗ liền chào hỏi rồi đi mất, lát nữa mới tập hợp lại.

Dù sao có nhiều trò vui như vậy, không thể đi mà không chơi hết.

Trần Văn rất có mắt nhìn, cũng kéo Lý Hạo đi ngay, để lại không gian riêng cho hai người.Đợi mọi người đi rồi, Giang Ngạn mới nhẹ nhàng nói: "Đi dạo đi, lát nữa cậu muốn chơi gì, chúng ta sẽ đi."

Không biết từ lúc nào, hai người đã đến một nơi ồn ào, người xung quanh chen chúc không ngừng.

Giang Ngạn kéo cổ tay Thương Lạc Khê, che chở cậu ở phía sau, nhìn ra đây là hoạt động chủ đề Giáng Sinh, biểu diễn tài năng.

Nếu nhận được sự vỗ tay và yêu thích của khán giả thì sẽ nhận được phần thưởng.Người dẫn chương trình trên sân khấu lớn tiếng giải thích quy tắc và phần thưởng: "Giải nhất, chụp ảnh chung với người yêu, tặng một đôi thú bông tình nhân, giải nhì, một con thú bông, giải ba, một tấm vé vào cửa."

Mục đích là để thu hút nhiều người tham gia hơn.Tối nay có khá nhiều cặp tình nhân, xung quanh cơ bản đều là các cặp đôi, chỉ có hai nam sinh bọn họ ở đây là có vẻ lạc lõng.

Thế là Thương Lạc Khê kéo kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Trong mắt Giang Ngạn hiếm hoi có một tia hứng thú, hắn xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: "Lạc Lạc, cậu qua bên kia ngồi chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay."

Thương Lạc Khê không rõ nguyên do, cuối cùng vẫn gật đầu, ngồi ở ghế bên ngoài.

Nhìn thấy hắn biến mất trong đám đông, cậu chậm rãi vùi mặt vào khăn quàng cổ, che đi cái lạnh bên ngoài.Giang Ngạn lập tức đi đến chỗ nhân viên đăng ký, nhỏ giọng thương lượng với nhân viên, cuối cùng đối phương khẽ gật đầu.Không lâu sau, tiếng ồn ào trong đám đông dần biến mất, mà trên sân khấu từ từ vang lên một giọng hát dịu dàng mà trầm thấp của một thiếu niên và một thanh niên."

Trong sách luôn thích viết về những buổi tối vui vẻ hạnh phúcChàng trai và cô gái đạp xe cùng nhau trò chuyệnCô gái mặc bộ đồ trắng mà chàng trai yêu thíchĐi qua rất nhiều ngã rẽ, rất nhiều điều lãng mạn, rất nhiều chua xótGặp gỡ và chia ly, bao nhiêu ngày cũng chẳng thể xem hếtCái hôn vừa rồi phải chẳng em cũng thích?Nếu không sao em nắm chặt tay anh mãi không buôngEm nói em rất muốn đưa anh trở về quê nhà, nơi ngói xanh gạch đỏCây liễu và rêu xanh, quá khứ và hiện tại vẫn không hề thay đổiEm nói rằng em cũng sẽ như vậyChầm chậm thích em, chầm chậm trở nên thân thuộcChầm chậm kể về bản thân, chầm chậm sánh bước bên emChầm chậm mong bản thân hợp với em hơnChầm chậm trao cho em cả bản thân mình."

Sau khi bài hát kết thúc, Thương Lạc Khê từ từ đắm chìm trong giọng hát dịu dàng của hắn.

Bài hát này đã khiến rất nhiều người đồng cảm, cuối cùng nhận được sự tán thưởng của mọi người.

Giang Ngạn cầm con thú bông trong tay rồi rời đi.Hắn bước từng bước đi về phía người đang chờ đợi bên ngoài đám đông, nhớ lại lời hắn nói với nhân viên lúc đó: "Người tôi thích tôi còn chưa theo đuổi được, nhưng tôi muốn hát bài này cho cậu ấy nghe, chờ sau này cậu ấy đồng ý, tôi muốn hát trước mặt cậu ấy."

Thương Lạc Khê nhìn hắn từng bước một đi tới, lưng hướng về phía ánh sáng, nghiêm túc nói: "Hay lắm."

Giang Ngạn khóe miệng cong lên: "Cảm ơn cậu đã thích, chúng ta đi thôi."

Thương Lạc Khê trong lòng nghĩ, là hát cho người mình thích nghe đi, cậu lại không ngốc, bài hát thể hiện rất rõ ràng.

Cậu không khỏi có chút tò mò người Giang Ngạn thích là ai?

Nhưng rất nhanh lại lắc nó ra khỏi đầu, mỗi người đều có bí mật, hắn không muốn nói, thì cậu cũng không muốn tìm tòi bí mật của người khác.Cuối cùng hai người đã đi qua tất cả các khu vui chơi cơ bản, trừ đu quay ngựa gỗ, hai người thật sự không có ý định chơi, vì thể diện của cả hai, đều ngầm hiểu không ai nhắc đến.Một giờ sau, vài người tập hợp trước cửa nhà ma.

Cánh cửa rách nát với những vết máu và một số thi thể hình người khiến các cô gái đều không khỏi run rẩy.Lý Hạo cười lớn: "Đừng sợ, bọn con trai chúng tôi sẽ bảo vệ các cậu."

Như được trấn án, vài người bắt đầu đi vào trong, căn phòng tối om, chỉ có vài ánh đèn lập loè.

Nhân viên phục vụ đeo mặt nạ đen nhìn họ nói: "Đừng sợ, chúng tôi đều là giả.

Nhưng có vài người vừa khóc chạy ra ngoài, mọi người cân nhắc nhé."

Lý Mai nói nhỏ với cô bạn bên cạnh: "Ngay cả nhân viên soát vé bên ngoài cũng chuyên nghiệp như vậy, tớ hơi sợ."

Mấy cô gái bên cạnh đều có chút hoảng sợ, cuối cùng mọi người vẫn thương lượng thống nhất không thể lãng phí tiền, không thể đi về tay không.Vừa vào cửa chính là một hành lang rất dài, hai bên đều là từng hàng cửa, tối đen như mực.

Lý Hạo và Trần Văn đi phía trước, để các cô gái ở giữa, đi cuối cùng là Giang Ngạn và Thương Lạc Khê.

Mọi người đều dựa sát vào nhau, sợ ai đó bị lạc.

Giang Ngạn sờ sờ người bên cạnh, thân thể cậu căng cứng, hắn đau lòng nói: "Tôi nắm tay cậu được không, tôi sợ."

Giang Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn không chút do dự mười ngón đan chặt vào tay Thương Lạc Khê, bao lấy thật chặt.Thương Lạc Khê đã không còn kịp phản ứng, trong đầu toàn là những cảnh phim kinh dị hiện lên trong TV, cho nên khi Giang Ngạn nắm tay cậu, cậu đều không hề có phản ứng.Đi trên con đường trông có vẻ rất thuận lợi, nhưng khi bước vào một cánh cửa khác, phía sau đột nhiên có một cánh cửa khẽ mở ra, một người xuất hiện nhẹ nhàng vỗ vai Lý Hạo.

Lý Hạo quay người lại, thấy một khuôn mặt máu me be bét, cậu ta không kiểm soát được mà hét lên: "A!!!!

Cứu mạng!"

Rồi kéo Trần Văn chạy.Những người phía sau đều bị dọa sợ, một tràng tiếng la hét vang vọng khắp phòng.

Người bên ngoài nhìn màn hình giám sát không khỏi bật cười: "Tháng này lương chắc chắn sẽ không tệ đâu!!"

Mọi người ai nấy chạy trốn, khi Giang Ngạn dẫn cậu đi vào thì mọi người đã tản ra.Hắn chuyên tâm chăm sóc người bên cạnh, không ngờ trên đầu đột nhiên rơi xuống một cái đầu.

Người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngạn đã nhanh chóng đá nó ra.

Thương Lạc Khê nuốt lại tiếng hét chói tai đang mắc kẹt trong cổ họng.Cuối cùng, Giang Ngạn một đường mặt không biểu cảm đối phó với các trò đùa dai và cảnh tượng kinh dị, từng cái một giải quyết.

Trừ sự sợ hãi ban đầu, Thương Lạc Khê cuối cùng đã chai sạn.Hai mươi phút sau, hai người bọn họ là những người đầu tiên đi ra.

Giang Ngạn nhân lúc cậu không chú ý, lặng lẽ buông tay ra.

Đợi vài phút, những người phía sau lần lượt đi ra, mấy cô gái trên mặt còn vương nước mắt, đều là bị dọa sợ.

Cuối cùng mọi người đều có bóng ma sâu sắc về nhà ma lần này, tuyên bố cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào nữa.Sắc mặt Lý Hạo cùng các cô gái khác đều tái nhợt, Trần Văn đỡ người đang hấp hối bên cạnh, kéo về nhà.

Những người khác cũng cùng nhau bắt xe rời đi.Không có bóng ma tâm lý, hai người bọn họ chậm rãi đi dạo một vòng rồi mới về nhà.

Trước khi rời đi, Giang Ngạn đưa con búp bê trong túi cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Quà Giáng Sinh."

Lời của editor: Bài hát được nhắc đến là Chầm chậm thích em nhé mọi người :
 
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 32. Thổ lộ


Chớp mắt đã một tuần trôi qua kể từ lễ Giáng sinh.

Sau kỳ nghỉ lễ, Thương Lạc Khê dồn hết tâm trí vào việc ôn thi.

Cậu ngồi trước bàn, nhìn bài toán trong tay, không khỏi chìm vào hồi ức ngày hôm đó.

Giang Ngạn nhìn cậu, mắt ánh lên ý cười, nói: "Đây là quà Giáng Sinh."

Lúc ấy, cậu nghĩ mình hẳn phải ngạc nhiên lắm.

Cậu biết đó là phần thưởng dành cho các cặp đôi, nhưng sao Giang Ngạn lại tặng cho cậu?Cậu cầm con thú nhồi bông hình thỏ mặc váy đáng yêu, dùng sức nhéo nhéo mặt nó, mạnh đến nỗi có chút biến dạng.

Khóe miệng cậu khẽ cong lên, khẽ cười: "Đồ xấu xa."

Sau đó lại không nghĩ ra bèn quyết định để sau này hỏi.

Ngày mai thi rồi, cậu không muốn phân tâm.Hai ngày tiếp theo là kỳ thi.

Đề thi lần này khó hơn hẳn lần trước, hơn nữa còn liên quan đến xếp hạng của trường trong thành phố.

Lần này, Giang Ngạn và Thương Lạc Khê cùng một phòng thi.

Nhờ sự hỗ trợ lẫn nhau mà điểm số của hai người đều tiến bộ rõ rệt, nên được xếp vào cùng phòng thi.Trong phòng học chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy.

Giang Ngạn ngẩng đầu nhìn người nào đó đang chăm chú phía trước, khóe miệng hắn cong cong, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, sau đó cúi đầu nghiêm túc làm bài.

Đề toán khó hơn hẳn lần trước.

Khi còn 30 phút, Giang Ngạn đã dừng bút.Độ khó của đề thi chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Hắn chống tay, ngẩn ngơ nhìn sườn mặt người phía trước.

Cậu dường như khẽ nhíu mày một chút, rồi rất nhanh lại giãn ra.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Chắc là làm được thôi."

Chuông tan học vừa vang, tất cả đều dừng làm bài.

Giám thị thu bài xong, phía dưới đồng thanh kêu rên, khắp nơi đều xì xào bàn tán: "Khó quá, đề lần này hơi biến thái."

Ngay cả Thương Lạc Khê cũng có chút không chắc chắn.

Cậu vừa kiểm tra kỹ một lượt, không thấy vấn đề gì lớn.

Giang Ngạn tiến đến, nhéo nhéo mặt đối phương, dịu dàng nói: "Sao thế, đói bụng không?

Đi ăn cơm thôi."

Thương Lạc Khê lắc đầu, hai người cùng rời đi."

Đợi đã, anh Giang!"

Lý Hạo lớn tiếng gọi, khiến hai người đồng thời dừng bước, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.Lý Hạo nhìn hai người, thầm nghĩ trong lòng: "Cứ thấy hai người này đứng cạnh nhau đẹp đôi ghê, chẳng lẽ là tướng phu thê truyền thuyết?"

Lý Hạo đi tới khoác vai Giang Ngạn, dùng tay che mặt, giả bộ rên rỉ khóc lóc: "Đề khó quá, liệu tôi có bị tách ra không đây?"

Giang Ngạn gạt tay cậu ta ra, không chút khách khí châm chọc: "Ngày thường lo chơi game nhiều vào."

Lý Hạo quay sang Thương Lạc Khê, dường như muốn được an ủi, nhưng Giang Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cậu rồi đi luôn, không cho Lý Hạo cơ hội nói nhảm thêm.

Lý Hạo ai oán nhìn hai người họ, rồi quay sang Trần Văn.Bữa trưa, Thương Lạc Khê ăn mà thất thần, Giang Ngạn chỉ có thể gắp hết những món cậu thích vào bát, nhỏ giọng nói: "Lạc Lạc ngoan, ăn nhiều một chút được không?"

Thương Lạc Khê gật đầu, cố gắng ăn nhiều hơn, buổi chiều còn có bài thi.Khi về phòng học, Giang Ngạn kéo cậu đi siêu thị mua ít sô cô la để bổ sung năng lượng.

Thương Lạc Khê có chút khó hiểu hỏi: "Cậu không ăn no sao?"

Giang Ngạn lắc đầu, dịu dàng nói: "Mua cho cậu đấy, buổi chiều thi tốn sức, để bổ sung năng lượng cho cậu."

Thương Lạc Khê thoáng sững sờ, một vài ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu cậu.

Cậu lặng lẽ cầm đồ, không nói gì.Buổi chiều, môn tiếng Anh không hề gây áp lực cho Thương Lạc Khê, cậu vốn giỏi môn này.

Khả năng nói và cảm nhận ngôn ngữ của cậu đều được rèn luyện thường xuyên.

Vì vậy, sau khi làm xong bài tiếng Anh, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn 40 phút nữa mới hết giờ.Cậu không thích nộp bài sớm, nên kiểm tra kỹ một lượt, không thấy vấn đề gì.

Thời gian còn lại nửa tiếng, Thương Lạc Khê chán nản nghịch bút trong tay, tiện tay sờ sô cô la trong túi.Cậu hơi nghiêng người, dùng khóe mắt nhìn người ngồi chéo đối diện, lại phát hiện người phía sau đang chăm chú nhìn cậu, trong mắt còn có chút cảm xúc cậu không hiểu.

Cậu khẽ cúi đầu, trong đầu hồi tưởng lại từng cử chỉ và ánh mắt phức tạp của hắn.Sau khi thi xong, tất cả giáo viên trong khối đều phải cùng nhau chấm bài, học sinh được tự do hoạt động hoặc ôn tập.

Lý Hạo kéo Giang Ngạn, lớn tiếng ồn ào: "Là anh em thì đi đá bóng đi, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của kỳ thi, chúng ta cần thư giãn mà."

Giang Ngạn vốn định từ chối, nhưng dường như hôm nay tâm trạng bạn học nhỏ nhà hắn không tốt lắm.

Cuối cùng hắn gật đầu, rồi lén lút thì thầm vào tai Lý Hạo: "Cậu đi gọi chị dâu của cậu đi, mặt dày mày dạn vào, tôi sợ tôi đi gọi thì cậu ấy sẽ không đi."

Lý Hạo lập tức hành động, chạy đến trước mặt Thương Lạc Khê, năn nỉ ỉ ôi một hồi, Thương Lạc Khê đành bất đắc dĩ đồng ý.Sau khi hẹn vài người trong lớp thì cả đám đi ra sân bóng.

Cả khối đều thi xong, nên lúc này trên sân thể dục có rất nhiều nữ sinh.

Hai người trong đội hình nhanh chóng thu hút đông đảo nữ sinh, bao gồm cả Từ Bồng Bồng.Hôm nay thi xong, tâm trạng cô không tốt lắm, Từ Bồng Bồng kéo cô bạn thân ra sân thể dục nói chuyện phiếm, thư giãn một chút, không ngờ lại gặp người mình thích ở đây.

Cô vội vàng thì thầm vài câu vào tai cô bạn, rồi kéo người rời đi.Trong sân bóng, hai bên đều rất hào hứng.

Giang Ngạn và Thương Lạc Khê trước đó đã phối hợp khá tốt, cả hai bên cơ bản đều không ngăn được bóng, trận đấu vì thế mà càng thêm sôi nổi.Từ Bồng Bồng cầm nước đứng ngoài, chăm chú nhìn người đang tỏa sáng trên sân thể dục.

Cô không hề biết Thương Lạc Khê biết chơi bóng rổ.

Trong lòng cô phấn khích chia sẻ niềm vui của mình với người bên cạnh.Nửa giờ sau, Giang Ngạn nhìn dáng vẻ Thương Lạc Khê đã kiệt sức, hắn chào Lý Hạo và những người khác rồi rời sân.Lúc này, Từ Bồng Bồng cầm khăn lông đi đến trước mặt Thương Lạc Khê: "Lạc Lạc, uống nước đi."

Nghe thấy tiếng, bước chân Giang Ngạn khựng lại một chút.

"Cảm ơn," nhìn thấy cậu nhận lấy nước rồi lịch sự cảm ơn, ánh mắt tối tăm của hắn dường như sắp tràn ra ngoài.Từ Bồng Bồng tiếp lời: "Để tớ giúp cậu lau mồ hôi nhé, cậu không tiện lắm."

Giang Ngạn nhẫn nhịn, tay hắn vô thức kéo cổ tay Thương Lạc Khê, đi về phía khu dạy học.

Sức của Giang Ngạn vô cùng lớn khiến Thương Lạc Khê không thể theo kịp bước chân của hắn.Từ Bồng Bồng phía sau đuổi theo, Giang Ngạn dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo khiến Từ Bồng Bồng sững sờ.

Cô như bị đóng đinh tại chỗ, chờ phản ứng lại thì người đã sớm biến mất.Thương Lạc Khê không biết hắn muốn làm gì, nhưng tay cậu thật sự có chút đau.

Cậu dùng sức giật giật, nhưng căn bản không giãy ra được.

Đến một góc khuất của trường, Giang Ngạn mới dừng bước.Thương Lạc Khê dùng sức giãy ra khỏi tay hắn, đang định chất vấn thì Giang Ngạn lại ôm cậu vào lòng, giọng khàn khàn nói: "Để tôi bình tĩnh đã," hắn che đi sự ghen tuông và tối tăm trong mắt.Một lúc lâu sau, hắn nhìn vết đỏ trên cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo qua xoa xoa, sau đó cúi đầu hôn một cái.

Cảm giác môi chạm vào khiến Thương Lạc Khê lập tức mở to hai mắt, không biết hắn đang làm gì.Giang Ngạn vừa mong chờ vừa sợ hãi nhìn phản ứng trong mắt cậu, giọng nói mang theo một tia khàn khàn, dịu dàng nói: "Lạc Lạc, tôi thích cậu, thích từ rất lâu rồi, là thích kiểu người yêu, là muốn làm bạn trai cậu.

Tôi vốn định tìm một cơ hội thích hợp để nói, nhưng khi nhìn thấy cô gái kia, tôi thật sự không nhịn được.

Cậu có thể cho tôi một cơ hội không?

Một cơ hội để theo đuổi cậu."

Tất cả mọi chuyện dường như đều có lời giải thích hợp lý.

Cậu cuối cùng cũng hiểu hành động của hắn.

Trong đầu Thương Lạc Khê hỗn loạn, sắc mặt vô cùng rối rắm.

Rõ ràng trước đây hai người vẫn là bạn bè, không biết từ khi nào lại bắt đầu biến thành như vậy, trong lòng cậu thoáng qua một tia mờ mịt.Giang Ngạn nhìn vẻ mặt cậu dường như không có cảm xúc chán ghét, nhưng vẻ mặt Thương Lạc Khê lại phức tạp nói: "Tôi không nghĩ đến việc yêu đương ở cấp ba, tôi chỉ muốn học thật tốt, hơn nữa tôi......"

Cậu cũng không biết mình đang nói gì.Ánh sáng trong mắt Giang Ngạn theo lời cậu nói mà dần dần tối đi, sau đó lại dần dần mang theo một tia hy vọng.

Hắn tiến lên một bước, nghiêm túc mà dịu dàng nói: "Tôi chỉ muốn Lạc Lạc cho tôi một cơ hội, một cơ hội để theo đuổi cậu.

Tôi biết cậu muốn học thật tốt, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cậu.

Tôi không muốn làm bạn với cậu, tôi muốn có thể quang minh chính đại thích cậu, được không?"

Thương Lạc Khê nhẹ nhàng rút tay ra.

Cậu không nói rõ được cảm xúc của mình, cuối cùng khẽ gật đầu.Chờ hai người trở lại phòng học, cả hai đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện đã xảy ra, vẫn như thường lệ cùng nhau về nhà.
 
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 33. Xem phim


Sau khi thi xong, nhà trường cho nghỉ Tết Dương lịch một ngày.

Cô Trương Lâm nhìn bọn họ đùa giỡn nói: "Về nhà thư giãn một chút, biết đâu khi trở lại, các em sẽ thấy điểm của mình.

Tôi sẽ nói chuyện riêng với từng bạn."

Mọi người bên dưới đều ủ rũ thu dọn đồ đạc về nhà.

Giang Ngạn nhìn vẻ mặt Thương Lạc Khê không mấy hứng thú, trong lòng đoán xem lần này cậu có phát huy không tốt không.

Hắn muốn hỏi nhưng lại không dám.Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ nói: "Đợi tôi."

Rồi chạy ngay đến tiệm trà sữa, gọi món mà nhóc con của hắn thích uống nhất, còn có thể làm ấm tay cậu.Người nào đó vẫn còn đang ngẩn ngơ bên đường.

Hắn dùng ly trà sữa khẽ chạm vào mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Hoàn hồn."

Sau đó, hắn thuần thục đưa ly đến miệng cậu.

Thương Lạc Khê khẽ hút một ngụm, mới nhận ra sự mập mờ giữa hai người, tai cậu khẽ đỏ bừng.

Cậu không biết rằng những hành động tưởng chừng bình thường trước đây, giờ lại trở nên mập mờ đến thế.Cậu nhẹ nhàng nhận lấy ly trà sữa từ tay hắn.

Giang Ngạn bất đắc dĩ cười cười.

Dù cậu đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn vẫn cảm thấy giữa hai người dường như có một lớp màng ngăn cách.Khi đưa cậu về đến nhà, Giang Ngạn kéo cậu lại, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tay chống lên tường, giọng nói khàn khàn, ánh mắt cũng đầy vẻ chiếm hữu: "Lạc Lạc, cậu đừng ngại ngùng.

Chúng ta cứ tiếp xúc như trước đây, chẳng qua tôi sẽ không kiềm chế mình nữa, nhưng tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện gì quá đáng."

Hai người giằng co rất lâu.

Hắn giả vờ bất đắc dĩ thở dài: "Tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, được không?"

Thương Lạc Khê khẽ rũ mắt, gật đầu.Giang Ngạn nhìn chằm chằm nốt ruồi ở khóe mắt cậu, không nhịn được khẽ cúi xuống hôn một cái.

Thương Lạc Khê cảm nhận được hắn đến gần, theo bản năng nhắm mắt lại.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đậu trên khóe mắt, mang theo chút ấm áp khiến cậu không thể bỏ qua.

Vùng da đó càng lúc càng nóng, còn mặt cậu thì sắp bốc cháy.Thương Lạc Khê theo bản năng nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng vào cửa, thậm chí còn không chào một tiếng.Giang Ngạn đứng yên tại chỗ nhìn người đã chạy mất.

Nếu không nhìn thấy vẻ mặt Thương Lạc Khê đỏ bừng, hắn có lẽ đã nghĩ cậu ghét bỏ mình.

Hắn cầm cặp sách, chậm rãi về nhà.Thương Lạc Khê đi vào phòng ngủ, vùi mình vào chăn mềm mại, chỉ sót lại hai cái tai đỏ bừng như máu lộ ra ngoài.

Cậu có chút bực bội, cũng có một cảm giác khác lạ và căng thẳng.

Cậu nhỏ giọng nói: "Mình có bị bệnh không?

Sao cứ động một tí là đỏ mặt, hơn nữa cảm giác rất kỳ lạ, cũng không giống như ghét bỏ hành động thân mật của cậu ấy."

Đúng lúc đang phiền não, tiếng tin nhắn báo hiệu vang lên.

Cậu nhìn tin nhắn trên màn hình.Giang Ngạn: Tôi về đến nhà rồi, muốn báo bình an cho Lạc Lạc.Thương Lạc Khê bĩu môi, thật ra cậu cũng không muốn biết, người này rõ ràng là tự mình đa tình.

Ngay sau đó, hàng loạt tin nhắn tiếp tục hiện ra.Giang Ngạn: Lạc Lạc có phải đang nghĩ, ai muốn biết cái tên tự luyến cuồng này làm gì chứ, người này thật sự tự mình đa tình.Giang Ngạn: Có phải Lạc Lạc nghĩ vậy không?Thương Lạc Khê nhìn tin nhắn của hắn, khóe miệng cong cong, nhanh chóng gõ chữ nói: "Tôi chính là nghĩ vậy đó."

Giang Ngạn nhìn thấy tin nhắn, liền biết nhóc yếu ớt của hắn bây giờ chắc chắn là đang kiêu ngạo nhưng vẫn mang theo ý cười.

Hắn nghĩ ngày mai được nghỉ, liệu rủ Thương Lạc Khê ra ngoài hẹn hò một mình có được không?Thương Lạc Khê đợi một lúc, không thấy hắn trả lời, bèn lấy sô cô la trong túi ra, nếm một miếng rồi nhỏ giọng nói: "Đắng quá."

Vị chua chát nhưng lại ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.Mãi một lúc sau, Giang Ngạn mới gửi tin nhắn: "Lạc Lạc, ngày mai cùng đi xem phim được không?

Tôi biết cậu có thể sẽ từ chối, nhưng đã nói là cho cơ hội rồi, vậy cậu nên hợp tác với tôi để hoàn thành một chút, đúng không?"

Phản ứng đầu tiên của Thương Lạc Khê khi đọc nửa câu đầu là muốn từ chối, nhưng cậu chưa từng yêu đương, không biết hợp tác có đúng không.

Do dự rất lâu, cậu trả lời: "Được."

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa.

Giang Ngạn cũng sợ mình được đằng chân lân đằng đầu làm cậu không thoải mái, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng.

Hắn lấy máy tính ra chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Hai tháng trước, sau khi đối phương đã xem thành quả của hắn, cũng tỏ vẻ rất hoan nghênh nên giờ hắn đã là một thành viên trong đó.Xử lý xong công việc cũng đã gần 11 giờ.

Giang Ngạn không chắc Thương Lạc Khê đã ngủ chưa, nhưng vẫn không nhịn được gửi một tin nhắn: "Lạc Lạc, ngủ ngon."

Thương Lạc Khê chưa ngủ.

Trước đây, cậu cảm thấy hai người ở chung không có gì, giờ ở cùng một chỗ, cứ cảm thấy không khí không đúng lắm, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra.

Lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì một tin nhắn hiện lên: "Lạc Lạc.

Ngủ ngon."

Cậu không trả lời, cũng không bận tâm đến chuyện không thể nghĩ ra nữa, nhét điện thoại xuống dưới chăn, rồi chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, đồng hồ điểm 9 giờ, Giang Ngạn đã sớm đến dưới nhà cậu, gửi tin nhắn cho người có lẽ vẫn còn đang ngủ: "Dậy chưa?

Lạc Lạc."

Mười phút sau, người đó mới chậm rãi đi xuống.

Nhìn người nào đó từng bước một đi về phía mình, hắn nhanh chóng bước tới, giúp cậu chỉnh lại quần áo.

Trên cổ cậu hình như là chiếc khăn quàng cổ mà hắn đã tặng lần trước.Thương Lạc Khê nhìn hắn chằm chằm nhìn chiếc khăn quàng cổ của mình, lúc này mới nhận ra đó là chiếc khăn hắn tặng lần trước.

Thế là cậu nhỏ giọng nói: "Tôi dậy muộn, tiện tay lấy thôi."

Giang Ngạn gật đầu, như thể không để ý đến lời ngụy biện của cậu, nhưng Thương Lạc Khê rõ ràng thấy vẻ mặt hắn đang cố nhịn cười, nếu không cậu đã tin rồi.

Cậu tức khắc đỏ bừng mặt, giận dỗi bỏ đi.Giang Ngạn đuổi theo, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, nhét vào túi mình.

Thương Lạc Khê giãy giụa rất lâu nhưng sức hắn lớn vô cùng, đành mặc kệ, dù sao cũng không có ai thấy.Đến rạp chiếu phim, Giang Ngạn đi trước lấy vé, dặn cậu ngoan ngoãn chờ tại chỗ, sau đó đi mua bỏng ngô và coca, rồi mới kéo cậu vào rạp.Giang Ngạn không biết cậu thích gì, thế là chọn một bộ phim tương đối hài hước.

Như vậy sẽ không làm Thương Lạc Khê nhàm chán và khó xử.Xung quanh cơ bản đều là các cặp đôi.

Dịp Tết này hầu như là ngày hẹn hò của các cặp đôi, trong đó có không ít cặp đôi nam nam.

Họ đã ban hành luật hợp pháp hóa từ mấy năm trước, nên hai người họ ở trong đó cũng không có gì nổi bật.Sau khi phim bắt đầu, Giang Ngạn cũng không quấy rầy cậu, chỉ thỉnh thoảng đút cho cậu ăn.

Còn Thương Lạc Khê chìm đắm trong không khí vui vẻ xung quanh, cũng không cảm thấy có gì không đúng, trên mặt còn mang theo nụ cười lúc có lúc không.Nửa sau bộ phim, Giang Ngạn trực tiếp bỏ xem phim, mà lợi dụng lúc cậu chú ý vào bộ phim, nghiêm túc nhìn sườn mặt người nào đó.Cho đến khi kết thúc, Giang Ngạn nghịch ngợm đưa tay đến miệng cậu.

Thương Lạc Khê theo bản năng khẽ cắn một cái, mới nhận ra trò đùa của hắn.

Nhìn người bên cạnh đang đắc ý, cậu không ngừng nhẹ nhàng đến gần hắn, khi chỉ còn cách môi hắn một centimet, cậu nhìn thấy yết hầu người nào đó khẽ nhúc nhích một chút, liền hung hăng dùng sức nhéo đùi người kia, làm Giang Ngạn đau điếng.Nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, hắn quay đầu đi: "Sắc đẹp có thể lừa gạt người.

Nhóc con không những kiêu ngạo mà còn hư, sau này hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhóc hư hỏng này."

Sau đó, hai người đi ăn cơm, rồi Giang Ngạn đưa cậu về nhà.

Dĩ nhiên hắn không muốn cậu về, nhưng đây là lần đầu tiên nên hắn muốn từ từ, để cậu dần dần thích nghi, hắn không thể vội vàng.

Nhìn cậu đi vào nhà, Giang Ngạn mới xoay người rời đi.⭐⭐⭐

Tác giả có lời muốn nói:Một ngày nào đó, Thương Lạc Khê hỏi Giang Ngạn: "Cậu vì sao lại thích tôi?"

Giang Ngạn: "Ừm?

Vì cậu quá tốt."

Thương Lạc Khê không cảm xúc đẩy hắn ra, người này thật qua loa.Sau đó, Giang Ngạn liền đi viết một bức thư tình, buổi tối đọc cho cậu nghe.
 
Back
Top Bottom