- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 29. Đêm Giáng Sinh
Chương 29. Đêm Giáng Sinh
Tháng 12, nhiệt độ ở thành phố A càng lúc càng xuống thấp.
Thương Lạc Khê vừa thức dậy đã thấy một lớp sương mỏng phủ kín cửa sổ kính.
Cậu nhẹ nhàng hà hơi lên mặt kính, rất nhanh liền hiện ra một vệt nước nhỏ xíu.
Cậu vẽ một hình trái tim nhỏ, nhưng nó cũng nhanh chóng tan biến trong cái lạnh của mùa đông.Mẹ Ngải thấy con trai đã dậy, liền lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo khoác dày dặn, đặt lên giường, ánh mắt bà không ngừng ra hiệu đe dọa.Vì vậy, khi ra khỏi nhà, Thương Lạc Khê bị hai vị phụ huynh lo lắng ép mặc quần áo dày cộp đến trường.
Bởi vì hồi nhỏ cậu hay ốm vặt, nên họ sợ cậu bị cảm lạnh rồi lại phải trải qua một trận vật vã.Mãi đến khi thấy mọi người trong lớp đều mặc đồ trông như gấu, cậu nhìn lại quần áo của mình, lúc đó mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.Thời gian trôi thật nhanh, tháng này cũng sắp kết thúc rồi.
Thành phố A tuy rất lạnh nhưng lại hiếm khi có tuyết rơi.
Cậu tiếc nuối nhìn ra ngoài, có lẽ đó là một kiểu chấp niệm với những thứ hiếm có.Hôm nay, vừa tan học, không khí trong lớp đã trở nên sôi động lạ thường.
Phía trước, có mấy bạn gái thì thầm: "Cậu định tặng táo cho người đó hôm nay à?"
Một cô bạn khác lắc đầu, cô không có dũng khí.
Thương Lạc Khê lúc này mới nhớ, hóa ra hôm nay là đêm Giáng Sinh.
Cậu chẳng có ý tưởng gì đặc biệt về các ngày lễ.Tiếng ồn ào xung quanh làm Giang Ngạn đang ngủ bù trên bàn cũng lờ mờ nghe hiểu được đôi chút.
Hắn cũng là một người không nhạy cảm với ngày lễ, nhưng mà... bây giờ hắn đã có người mình thích, vậy thì ngày lễ này liền trở nên khác biệt.Mà trong ngày lễ này, thường là cơ hội tốt để mọi người tỏ tình.
Mượn ngày lễ để bày tỏ tình cảm của mình, cho nên vừa tan học, trước cửa lớp họ có rất nhiều cô gái từ các lớp khác đang lảng vảng thăm dò tình hình.Đại đa số các cô gái đều nhắm đến Thương Lạc Khê.
Ngay từ khi mới vào trường này, đã có rất nhiều cô gái trở thành fan hâm mộ vẻ đẹp của cậu.
Nhưng tiếc là nam thần tính cách quá lạnh lùng, nên nhiều cô gái đã chùn bước.Trong số đó, có một cô gái khá bạo dạn, đứng ở cửa nhìn quanh rất lâu, rồi chặn Lý Hạo vừa đi vệ sinh về, khẩn khoản nói: "Bạn học ơi, có thể đưa cái này cho bạn Thương Lạc Khê giúp mình được không?"
Lý Hạo cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo.
Trước kia, khi đối phương chưa phải là chị dâu, cậu có thể tùy tiện đưa thư tình.
Bây giờ nếu đưa cho đối phương, có lẽ anh Giang của cậu sẽ đánh cậu một trận tơi bời.
Thế là cậu lùi không được mà tiến cũng không xong, nói dối: "Thương Lạc Khê không thích ăn táo đâu."
Cô gái kia truy hỏi: "Vậy cậu ấy thích gì?"
Lý Hạo lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Cô gái đối diện biết mình bị lừa, liền lườm cậu một cái đầy sự khinh bỉ, rồi tức giận bỏ đi.Cậu cảm thấy mình bị tổn thương, không những không nhận được táo mà còn bị người ta khinh thường, thế nên cậu chạy đến trước mặt hai người, hùng hổ lên án, hy vọng có thể được an ủi.
Thương Lạc Khê cảm thấy đối phương thật sự đã giúp đỡ rất nghiêm túc, liền nói: "Cảm ơn."
Giang Ngạn thì lạnh lùng nhìn Lý Hạo làm trò.
Hắn vẫn còn nhớ chuyện thư tình lần trước của ai đó.
Thế là Lý Hạo giả vờ gãi đầu, làm bộ như không biết gì rồi bỏ đi.Giữa trưa ăn cơm, Giang Ngạn hiếm khi không đi căn tin cùng mọi người, mà một mình đi ra ngoài trường.Các cửa hàng gần trường học vào ngày lễ là những nơi chủ động và tích cực tiếp thị nhất.
Thường thì vài ngày trước ngày lễ, họ đã bắt đầu bán hàng, đợi đến ngày lễ thì lại tăng giá.
Trong tiệm đã lác đác có rất nhiều người đang mua đồ, có một vài cô gái còn lén lút nhìn về phía Giang Ngạn, nhỏ giọng bàn tán: "Giang Ngạn có người mình thích sao?"
"Ôi, thảo nào trước đây từ chối thư tình của người khác, không biết là ai."
Còn Giang Ngạn ở đằng xa, nhìn đủ loại táo trong tiệm đồ lưu niệm, cau mày không biết chọn thế nào.
Cuối cùng hắn vẫn chọn một quả đẹp nhất, màu sắc tốt nhất.Bên cạnh, trong tủ kính bày đầy móc khóa bông bằng nhung thu hút sự chú ý của hắn.
Từng con vật nhỏ lông xù đáng yêu, hắn lấy ra một con thỏ từ trong đó.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhớ đến bóng dáng của ai đó, rất giống với con thỏ này.
Thế là hắn không chút do dự nhanh chóng tính tiền.Trở lại chỗ ngồi, người ngồi cạnh vẫn chưa về.
Trên bàn đã chất đầy táo, còn phía mình thì lác đác vài quả, trông có vẻ đáng thương.Hắn bất động thanh sắc siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những quả táo đó.
Hắn do dự rất lâu ở chỗ thùng rác, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thu hết những quả táo trên bàn lại, đặt lên bàn Lý Hạo.Trong lớp học còn có một vài cô gái khác đều có chút không hiểu chuyện gì mà nhìn chằm chằm hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Cuối cùng chỉ thấy hắn đặt lên bàn một hộp quà được gói cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt.Giang Ngạn liếc nhìn họ một cái nhàn nhạt, mọi người lập tức giả vờ như không nhìn thấy gì, ai làm việc nấy.
Phía trước, Lý Mai lay lay tay cô bạn ngồi cùng bàn, vội vàng bịt miệng mình lại, trong lòng thầm nghĩ: "Là thật rồi!
Mình ship đúng cặp rồi!"
Đợi Lý Hạo trở về, thấy bàn của mình đã bị táo bao phủ.
Trong lòng cậu vui sướng không tả xiết, suýt nữa thì hét toáng lên.
Cậu bây giờ thế mà!!!
Lại được yêu thích đến vậy!!
Sau đó, lập tức quay sang ôm chặt Trần Văn.Trần Văn bất động thanh sắc nhìn cậu một cái, ghét bỏ nói: "Buông ra, đồ ngốc."
Lý Hạo thấy Giang Ngạn trên chỗ ngồi, lập tức chạy tới khoe khoang: "Anh Giang, cậu xem bàn tôi này, không ngờ tôi lại gặp vận may lớn, ha ha ha ha."
"Người khác tặng cho chị dâu của cậu, tự cậu xử lý đi, đừng để cậu ấy biết.
Người đâu rồi?"
Giang Ngạn không thèm để ý đến bộ dạng hưng phấn của ai đó, không chút do dự vạch trần sự thật.Lý Hạo như bị dội một gáo nước lạnh, sững sờ hai phút, rồi lại nghĩ ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Chị dâu bị thầy Trương gọi vào văn phòng, tôi không biết chuyện gì, nhưng mà ngày mai là Giáng Sinh, cậu định tặng chị dâu cái gì?
Hơn nữa đã lâu vậy rồi, cậu còn chưa tán đổ người ta."
Bị nói trúng tim đen, Giang Ngạn không vui nhìn Lý Hạo một cái, trong lòng không chỉ có chút ý tưởng: "Giáng Sinh có thể hẹn Lạc Lạc làm gì nhỉ?"
Lý Hạo đột nhiên nhớ đến quảng cáo nhìn thấy mấy hôm trước trên đường, lén lút nói: "Công viên giải trí hình như có một nhà ma, gần đây mới mở, hơi bị kích thích đấy, có muốn đi cùng không?
Nếu chị dâu sợ hãi thì, thì thì..."
Giang Ngạn không kìm được mà nắn bóp ngón tay, nếu ai đó sợ hãi, vậy thì hắn có thể lén lút sờ sờ ăn chút đậu hũ, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu.Còn bên này, Thương Lạc Khê gõ cửa văn phòng.
Cậu không biết rốt cuộc cô chủ nhiệm lớp muốn hỏi gì."
Mời vào," một giọng nữ dịu dàng vang lên.Trương Lâm nhìn thấy đối phương, nhẹ nhàng trấn an nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng."
Đối với học sinh này của mình, cô thật ra rất yêu thích.
Cậu không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất nghiêm túc học tập, làm người khác không cần phải lo lắng.Giọng cô chậm rãi, cố gắng dịu dàng hỏi: "Cô muốn hỏi một chút, em cảm thấy Giang Ngạn thế nào?"
"Khá tốt ạ."
Thương Lạc Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, đây là một câu trả lời khá đúng trọng tâm, trên thực tế đối phương thật sự không có tật xấu gì.Trương Lâm không đánh giá gì về điều này.
Bản tính Giang Ngạn không xấu, trừ gia đình hắn ra, xem ra hai người họ làm bạn cùng bàn hiệu quả vẫn không tồi, đối phương quả thật nghiêm túc hơn không ít.Cuối cùng cô nói tiếp: "Cô thấy em ấy nghiêm túc hơn không ít, trừ lần trước đánh nhau hơi quá đáng, thì bây giờ tính tình cũng không giống trước kia nữa.
Cô sợ em bị ảnh hưởng."
Thương Lạc Khê dừng lại một chút, giải thích: "Cậu ấy khá tốt, em cũng không bị làm phiền, hơn nữa toán học của cậu ấy không tồi, ngày thường hai chúng em cũng có thể trao đổi."
Trương Lâm gật đầu, yên tâm, bảo học sinh về phòng học nghỉ ngơi.Cô nhớ lại lần trước mình thương lượng chuyện này với phụ huynh hắn, kết quả gọi điện thoại cho hai vị phụ huynh, cô còn chưa nói được mười giây thì đối phương đã cúp máy.
Hơn nữa phụ huynh chưa từng đến trường, cô thở dài thườn thượt.
Phụ huynh vĩnh viễn không biết, mình ảnh hưởng đến con cái nhiều đến mức nào, mà cô cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể hy vọng học sinh của mình đều có một tương lai tốt đẹp mà thôi.Thương Lạc Khê trở lại phòng học, liền nhìn thấy cái hộp quà màu hồng phấn trên bàn mình.
Cậu mặt không đổi sắc cầm đồ vật đặt sang một bên, dường như không thèm để ý đây là ai tặng.
Còn Giang Ngạn bên cạnh, nhìn đối phương dường như không có phản ứng gì."
Lạc Lạc, đêm Giáng Sinh vui vẻ."
"Cảm ơn."
Đợi một lúc lâu đối phương vẫn thờ ơ, Giang Ngạn nhẹ nhàng nói: "Mau mở ra xem đi."
Thương Lạc Khê vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Đây là cậu tặng?
Cậu tặng cái này cho tôi làm gì?"
Giang Ngạn gật đầu, tỏ vẻ không có bất kỳ vấn đề gì.
Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Tôi hy vọng Lạc Lạc bình an vui vẻ."
Thương Lạc Khê thở dài, nhìn quả táo to và đỏ tươi bên trong, không nhịn được mềm lòng một chút, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh Giang nhé."
Giang Ngạn lấy ra một cái móc khóa đưa qua: "Tôi cảm thấy Lạc Lạc rất đáng yêu, cho nên muốn tặng."
Thương Lạc Khê không rõ mình rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào, nhưng vẫn không nhịn được cong cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Giang Ngạn nhìn đối phương, không nhịn được trêu chọc: "Có phần thưởng gì không?"
"Có thể, phần thưởng kiểu gì?"
Thương Lạc Khê thuận miệng nói.Giang Ngạn không nhịn được ghé sát tai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể hôn cậu một cái không?"
Hơi thở nóng hổi làm Thương Lạc Khê không thích ứng được.
Cậu nhanh chóng che tai mình lại, nhìn cái tên lưu manh không biết xấu hổ này.
Một đoạn vành tai lộ ra ngoài vẫn tố cáo sự ngượng ngùng của ai đó.
Rất lâu sau, Giang Ngạn tưởng đối phương giận, Thương Lạc Khê mới nhỏ giọng nói: "Không thể, như vậy là không đúng."
Trong khoảnh khắc đó, Giang Ngạn cảm thấy mình thật sự không phải người.
Hắn còn chưa tỏ tình, bạn nhỏ của hắn còn chưa biết tâm tư của hắn, hắn không thể dụ dỗ cậu.
Vì vậy Giang Ngạn nhẹ nhàng nói: "Lừa Lạc Lạc thôi, cậu chia cho tôi một viên kẹo trong túi là được rồi."
Cuối cùng hai người ai cũng không nhắc đến chuyện này, coi như chưa từng xảy ra.
Tan học, khi đưa người về đến nhà, Giang Ngạn chuẩn bị quay người rời đi.Thương Lạc Khê kéo tay áo hắn, đưa qua một quả táo đỏ tươi: "Giang Ngạn, bình an nhé."
Đợi về đến nhà, nhìn đồ vật trong tay, một góc nào đó trong lòng Giang Ngạn tức khắc sụp đổ.
Hắn cảm thấy hắn sắp không nhịn được muốn tỏ tình rồi, đối phương thật sự quá biết cách chạm đến trái tim hắn.


Lời của Editor: Xin lỗi các sốp, dạo này hơi lười ra chương hiuhiu

