Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc

[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Chương 9: Em tin tưởng anh sao?


Tô Đường tự nhốt mình trong phòng của Cố Ngôn, đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân với gương mặt đỏ bừng và trái tim đập loạn nhịp.

Cậu đã hiểu rõ cảm xúc của mình dành cho người đàn ông kia: sự tin tưởng, phụ thuộc, và cả những khoảnh khắc nuông chiều tưởng như vượt quá giới hạn.

Hóa ra, tất cả đều có lý do.Sự bá đạo của Alpha không khiến cậu khó chịu mà còn khiến cậu cảm thấy an toàn.

Cố Ngôn chưa bao giờ coi thường hay qua loa với cậu, thậm chí còn luôn tôn trọng ý kiến của cậu, tin rằng cậu có thể làm tốt mọi việc.

Nhận ra trái tim mình đã thuộc về người kia, Tô Đường không cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi chỉ vì một nụ hôn mà mình đã "xảy ra chuyện", cậu vẫn thấy xấu hổ không thôi.Cố Ngôn đứng ngoài cửa phòng, đợi mãi mà không thấy cậu ra, lòng lo lắng.

Anh sợ cậu bị dọa chạy mất, do dự không biết có nên phá cửa vào không, thì cửa đã kẹt mở từ bên trong.Giây phút đó Alpha, người đàn ông vốn mạnh mẽ và quyết đoán, lại trở nên lóng ngóng như một cậu thanh niên vụng về, chẳng thốt nổi lời nào.Khi anh hoàn hồn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô Đường, giọng trầm hẳn: "Ai cho em dùng cách đó?

Em không phải Alpha, tắm nước lạnh dễ sinh bệnh, em có biết không?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, Tô Đường lại thấy ngọt ngào trong lòng.

Bàn tay ấm áp và khô ráo của anh bao trọn lấy tay cậu.

Cậu chớp chớp đôi mắt trong veo, cất tiếng hỏi: "Anh căn bản không sợ em sẽ giết con tin, đúng không?

Vì anh thích em, nên mới giữ em lại."

Cố Ngôn gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng đang nhảy nhót bồi hồi.

Anh sợ Tô Đường sẽ bỏ đi, không cần tiền nữa, mà nếu thật sự vậy, anh không biết mình có phát điên đến mức nhốt cậu lại hay không.

Nhưng may mắn thay, Tô Đường bất ngờ nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, chiếu sáng tâm can anh: "Vậy chẳng phải em phải sống ở đây cả đời sao?"

"Như vậy không tốt à?"

Cố Ngôn siết chặt tay cậu, đặt lên ngực mình.Tô Đường cúi đầu, hai má ửng đỏ.

Trong mắt Cố Ngôn, từ đỉnh đầu cho đến từng sợi tóc của cậu đều đáng yêu vô cùng.

Người này là của anh rồi.

Alpha kiềm nén sự đắc ý, dịu giọng: "Đường Đường, chúng ta ra bờ biển ngắm hoàng hôn nhé."

Khi vui vẻ, Tô Đường lại càng nghịch ngợm.

Cậu quấn lấy ngón tay Cố Ngôn, cười nói: "Đi thôi."

Biệt thự của họ sát cạnh biển, nhưng do diện tích quá lớn nên Tô Đường chưa từng đặt chân đến.

Người làm chuẩn bị trà bánh mang vào căn nhà nhỏ ven biển, còn cậu cởi giày, để đôi chân trần lướt trên cát, quay lại gọi: "Cố Ngôn Ngôn, anh ra đây đi, đừng nằm ì trong đó."

Cố Ngôn chưa bao giờ thong thả như thế.

Ống quần tây được xắn lên, áo sơ mi tháo hai cúc đầu, thắt lưng cũng lỏng ra.

Tô Đường nắm tay anh, kéo anh chạy dọc bờ biển: "Tại sao trước đây anh không dẫn em đến đây?"

"Lỗi của anh."

Cố Ngôn mỉm cười dịu dàng.Tô Đường hừ một tiếng, chạy đến mệt thì ngồi phịch xuống cát.

Cố Ngôn ngồi xuống bên cạnh, còn cẩn thận lấy tay lót dưới mông cậu.

Tô Đường cười trộm, tựa đầu vào vai anh, chăm chú ngắm nhìn mặt biển vàng óng dưới ánh hoàng hôn, bầu trời cam dịu nhẹ như được bao phủ bởi tấm khăn lụa mềm mại.Ngoài khơi xa, mặt trời dần chìm xuống đường chân trời, mang theo niềm vui khi trở về nhà nhưng cũng vấn vương không nỡ rời xa bầu trời.

Tô Đường nhìn không chớp mắt, còn Cố Ngôn thì chỉ chăm chú nhìn cậu."

Cố Ngôn Ngôn, anh nhìn kìa, đẹp quá."

Gương mặt Tô Đường hồng hào, ánh mắt sáng ngời.Mũi chạm mũi, hơi thở giao hòa.Tô Đường cảm thấy tự chủ của mình thật tệ.

Alpha này đúng là quá đẹp trai, từng đường nét trên khuôn mặt đều sắc sảo như được điêu khắc.

Cậu nhích lại gần, khi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, đột nhiên nhíu mày, lí nhí: "Xin lỗi, em chưa hỏi ý anh đã hôn rồi."

Cố Ngôn suýt bật cười: "Không sao, em có thể hôn thêm lần nữa mà."

Tô Đường kéo cổ áo sơ mi anh, bĩu môi: "Vậy anh nhắm mắt lại đi."

Người đàn ông nghe lời nhắm mắt.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tô Đường cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Cậu bị anh bế lên, vừa hôn vừa ôm trở lại căn nhà nhỏ.

Màn lụa rủ xuống, tiếng thở dốc của hai người hòa vào sóng biển ngoài khơi.Hôm sau, Tô Đường ngồi trong phòng làm việc, định làm một bộ vest cho Cố Ngôn.

Lúc tìm thông tin chiều cao của anh trên mạng, cậu vô tình thấy những tin tức liên quan.

Những từ khóa khiến cậu choáng váng: người thừa kế tập đoàn Cố thị chính là Cố Ngôn, và các tin đồn về anh đều đáng sợ.Màn hình tràn ngập những câu chuyện đầy kịch tính về thủ đoạn tàn nhẫn của anh: ép em trai đến phát điên, làm cha phải nhập viện, thậm chí còn giam cầm em trai trong bệnh viện tâm thần và cấm túc cha cùng mẹ kế ở nhà cũ.Tô Đường tái mét mặt.

Hóa ra, từ đầu đến cuối không hề có chuyện anh giữ cậu làm con tin.

Mọi thứ đều là trò chơi của anh.

Người đưa tiền cũng không phải là bố anh.Cậu run rẩy mở điện thoại, gọi video cho người được cài đặt là [Bố của con tin].

Khi đứng ngoài cửa thư phòng, nghe tiếng chuông từ trong phòng vang lên, cậu gần như nghẹt thở.Cách một cánh cửa, bên trong, ánh mắt Cố Ngôn đanh lại khi nhận ra người gọi là cậu.Mùi pheromone vị kẹo sữa nhẹ nhàng len vào phòng, khiến anh nhận ra cậu đang căng thẳng, và sự căng thẳng đó là vì anh.Tô Đường cứng đờ, hành động trở nên chậm chạp.

Cậu gõ cửa vài tiếng, sau đó đẩy ra, đối diện với người đàn ông đang nhìn mình chăm chú.

Những gì trên mạng kể, ai đối đầu với anh cũng có kết cục thê thảm."

Đường Đường."

Giọng anh thấp, gần như lạc đi."

Anh... em..."

Tô Đường lắp bắp, không biết phải nói gì.Cố Ngôn không dám tiến tới, cố thu lại khí thế mạnh mẽ của Alpha, gần như cầu xin: "Em không sợ anh đúng không?

Đừng sợ anh, được không?"

Một lúc lâu sau, Tô Đường khẽ gật đầu."

Vậy em tin anh chứ?

Anh không cố ý giấu em, chỉ là..."

Thích em.Tô Đường thở phào, bước tới ôm lấy anh: "Anh nói sẽ bảo vệ em, không để ai bắt nạt em.

Lời đó vẫn còn hiệu lực chứ?"

"Đương nhiên."

Cố Ngôn chắc nịch."

Anh cũng không được bắt nạt em."

Giọng Tô Đường uể oải, nhưng nghe như đang làm nũng."

Được."
 
[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Chương 10: Gọi "bạn trai"


"Anh là tổng tài, không đi làm thật sự ổn sao?".

Hai người tay trong tay trở về, Tô Đường lúc này mới nhận ra Cố Ngôn đã ở nhà với cậu hơn một tháng rồi."

Nếu Đường Đường không yên tâm, sau này anh sẽ ở nhà với em."

"Không cần đâu, anh cứ làm việc chăm chỉ đi."

Tô Đường nắm tay anh, nghiêng người tựa vào anh mà bước.Cố Ngôn đã hiểu rõ thói quen của tiểu mỹ nhân trong lòng bàn tay, cậu không phải đang làm nũng mà chỉ là mệt quá rồi.

Anh cúi người bế bổng cậu lên, bé cưng thuận thế ôm lấy cổ anh."

Hoặc là, Đường Đường cũng có thể đến công ty với anh."

Người đàn ông đề nghị.Tô Đường im lặng, không đáp.

Cậu vẫn còn chút ác cảm khó phai với đồng nghiệp và sếp trước đây.

"Em buồn ngủ rồi."

Cố Ngôn mơ hồ đoán được tâm tư của cậu, cảm thấy trước đây mình xử lý vẫn còn quá nhân từ.Tắm nước nóng xong, Tô Đường thoải mái cuộn mình trong chăn, xem Hậu Cung Chân Hoàn Truyện.

Cậu rất thích nhân vật Thuần Thường Tại, mỗi lần thấy cô ăn uống, cậu cũng vui vẻ theo.

Đang xem đến cảnh Thuần Thường Tại nhặt diều thì bắt gặp Hoa Phi nhận hối lộ, người đàn ông phía sau lặng lẽ bước vào, ôm lấy cậu từ đằng sau."

Làm gì mà giật mình thế?"

Cố Ngôn cảm nhận được bé xinh đẹp run nhẹ trong vòng tay mình."

Không phải em, là Thuần Thường Tại ấy.

Cô ấy sắp bị diệt khẩu rồi."

Tô Đường bĩu môi.Alpha thả một chút pheromone trấn an Omega, nồng độ rất thấp, rồi vùi mặt vào sau gáy cậu, hít một hơi thật sâu.

"

Sau này đừng sợ, có anh ở đây."

Omega đỏ bừng mặt, khẽ đáp: "Ừm."

"Đường Đường, tại sao lại tìm kiếm thông tin về anh trên mạng?"

Người đàn ông cắn nhẹ vành tai cậu, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.

"Có chuyện gì không thể hỏi trực tiếp anh sao?"

Bé mỹ nhân thu mình trong lòng anh, không muốn trả lời."

Đường Đường có bí mật, mà anh thì chuyện gì cũng không giấu em."

Người đàn ông làm bộ tủi thân, giọng ấm ức, tiện thể hôn trộm lên tuyến thể của cậu.Tô Đường xoay người lại, kéo mép quần anh.

Bé đáng yêu luôn có chút mất tự nhiên trong những lúc như thế này, khi căng thẳng cậu thường nắm chặt thứ gì đó.

Nhưng khổ nỗi, người đàn ông này khi ngủ chẳng bao giờ mặc quần áo.Tựa vào khuỷu tay anh, cậu lí nhí: "Em muốn may vest cho anh, nên tra kích thước của anh trên mạng... không cẩn thận thấy được vài thứ."

Ồ, vợ định may quần áo cho anh, Cố Ngôn suýt nữa muốn công bố chuyện này cho cả thế giới biết."

Muốn biết kích thước của anh, cần gì phiền phức thế, tự đo thử là được rồi."

Người đàn ông trở nên đắc ý.Bé cưng phản ứng rất nhanh, cắn vào xương quai xanh của anh một cái.

"Lưu manh."

Cố Ngôn bị cắn mà vẫn thấy thoải mái, cầm tay cậu đặt lên eo mình: "Đường Đường, đo cho kỹ vào."

Nói rồi lại đưa tay cậu lên đặt trên cơ ngực rắn chắc của mình.

"Cả đây nữa, đo luôn đi."

Tô Đường phồng má, người đàn ông này đúng là quá đáng.

Cậu không muốn may vest cho anh nữa, chó cưng ở nhà đáng yêu hơn nhiều.Hai người cứ quấn quýt như vậy, chẳng bao lâu đã khiến anh bị khơi lửa.

Bé cưng thẹn thùng dùng tay tự đo ".........."

Ngày hôm sau, Cố Ngôn xin phép Tô Đường để đến công ty làm việc.Bé đáng yêu do dự một lúc, cuối cùng nói sẽ đi cùng anh.

Cố Ngôn lập tức vui vẻ, đứng trong phòng thay đồ vuốt tóc suốt mười phút, còn xịt thêm nước hoa.Thư ký Hứa Thuần không dám hỏi tại sao ông chủ lại thôi làm việc ở nhà, nhưng nhìn thấy Tô Đường theo cùng liền đoán được phần nào.Tô Đường ngồi ở ghế sau, trong khi Cố Ngôn đứng ngoài xe nghe điện thoại.

Cậu liếc Hứa Thuần một cái, nghiêm túc nói: "

Sau này tôi không làm kẻ bắt cóc nữa, anh không cần phòng bị tôi mãi đâu."

Hứa Thuần thầm than oan, hắn lúc nào dám phòng bị cậu bé xinh yêu này chứ?Câu này mà để ông chủ nghe thấy thì kiểu gì hắn cũng bị trừ lương.

Hai người các người chơi trò đóng vai, làm ơn đừng kéo tôi vào!Thư ký giữ thái độ bình tĩnh, gật đầu mỉm cười.

Lúc này, nói nhiều dễ sai nhiều.Tô Đường lại nói: "Tôi thích Cố Ngôn, nên quyết định không bắt cóc nữa.

Không lừa anh đâu."

Hứa Thuần gật đầu lia lịa, trong lòng gào thét: Cũng xin đừng phô trương tình cảm với người độc thân, cảm ơn.....Khi quay lại công ty sau một tháng, các quản lý từ các phòng ban đã xếp hàng chào đón ở tầng một.

Không rõ ai là người chuẩn bị trận thế này, nhưng đúng lúc lại thỏa mãn tâm trạng muốn khoe khoang của Cố Ngôn.

Anh nắm chặt tay Tô Đường, ngực ưỡn thẳng bước về phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc, trước khi vào còn kiêu ngạo ôm lấy eo của bé xinh yêu.Nhân viên đứng xem từ trạng thái choáng váng chuyển thẳng sang bàn tán.

Các quản lý lập tức kéo lấy Hứa Thuần, không để cậu rời đi.

Ông chủ mang theo một Omega đến công ty, lại còn hiên ngang lộ diện như vậy, khác gì công khai quan hệ đâu chứ.Chẳng phải ông chủ trước nay luôn giữ khoảng cách với mấy chuyện tình cảm sao?Các quản lý chen lấn khiến Hứa Thuần không thở nổi.

Dù là một Beta không nhạy cảm với tin tức tố, nhưng bị cả đám Alpha vây kín thế này cũng khiến hắn sắp nghẹt thở.Nhưng hắn không dám nhiều lời.

Sao các người không đi hỏi trực tiếp ông chủ, mà cứ bắt nạt một nhân viên như tôi thế này?Hay là, ông chủ, anh tự mình nói đi?

Đừng chỉ lạnh lùng trong công ty, rồi lại suốt ngày quấn lấy bé xinh yêu ở nhà.Trong văn phòng, Cố Ngôn nhéo một cái vào eo Tô Đường, giọng trầm thấp hỏi: "Đường Đường, có nghe thấy người ta gọi em là gì không?"

Tô Đường giả vờ không nghe thấy, chạy tới bên cửa sổ nhìn ra quang cảnh bên ngoài.

Văn phòng của Cố Ngôn nằm ở khu trung tâm Nam Thành, tầng cao nhất của tòa nhà, có thể nhìn toàn cảnh thành phố.

Bé xinh yêu tuy mang trong mình nét yếu đuối của Omega, nhưng lại không sợ độ cao cũng chẳng tỏ vẻ làm bộ."

Đường Đường."

Cố Ngôn biết rõ cậu đang cố ý làm lơ, liền bước tới phía sau, cúi xuống liếm nhẹ lên tuyến thể của cậu.Tô Đường giật mình như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ.

Cố Ngôn nhân cơ hội ôm trọn cậu vào lòng, khẽ thì thầm: "Họ gọi em là tổng giám đốc phu nhân, nghe thấy rồi đúng không?"

Nghe thì nghe, nhưng sao cứ phải hỏi mãi.Tô Đường chỉ "hừ" một tiếng.Cố Ngôn ôm lấy cậu, ngồi xuống ghế sofa, rút từ túi quần ra một chiếc hộp nhung, chậm rãi mở ra.

Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương lớn, ánh sáng lấp lánh chiếu ra khiến tim tiểu mỹ nhân đập thình thịch.

Anh bá đạo đeo nhẫn lên tay cậu, giọng dứt khoát: "Đường Đường là Omega của anh rồi."

Chiếc nhẫn này đáng giá hơn cả số tiền Tô Đường từng dự định tống tiền, nhưng bé xinh yêu chẳng hề hay biết.

Cậu giơ tay lên ngắm nghía, bĩu môi nói: "Quá to, đeo không tiện."

"..."

Tổng giám đốc vừa mừng rỡ muốn lấy lòng vợ, lập tức bị làm cho nghẹn lời.

Anh ngơ ngác hỏi: "Không thích à?"

"Ừm... thích, nhưng không thể đeo thường xuyên.

Em thích kiểu đơn giản hơn."

Tô Đường vòng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng: "Đồng ý với anh."

Cố Ngôn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ghi nhớ sở thích của vợ.

Anh hôn nhẹ lên má cậu: "Anh phải đi họp đây.

Trong phòng nghỉ có giường và máy tính, cần gì cứ bấm số 1, thư ký sẽ mang đến."

Tô Đường ngoan ngoãn gật đầu, hôn lên khóe môi anh một cái rồi chạy vào phòng nghỉ.Trong cuộc họp, Cố Ngôn suốt buổi đều nở nụ cười.

Nhân viên thấy hơi lạ lẫm, nhưng họ thầm mong phu nhân tổng giám đốc ngày nào cũng tới công ty.Cố Ngôn đã hứa đưa Tô Đường đi gặp anh trai, chiều hôm ấy xử lý xong công việc, hai người lập tức rời công ty.Dựa vào một vài manh mối, Cố Ngôn tra ra được quá khứ của hai anh em Tô Đường.Ba Omega của họ từng là một diễn viên kịch nói nổi tiếng.

Khi biểu diễn tại Bắc Thành, ông bị bố Alpha của hai anh em - Tô Sâm Thái - nhắm trúng, ép đưa về nhà và giam cầm.

Ông lần lượt sinh ra Tô Mịch và Tô Đường, hoàn toàn từ bỏ giấc mơ diễn xuất.Lúc đầu, Tô Sâm Thái chỉ hạn chế tự do của ông.

Nhưng sau hai lần sinh ra Omega, ông bắt đầu bạo hành và kiểm soát tinh thần của người ba Omega.

Không cam chịu trở thành công cụ sinh sản, ba của họ đã ôm đứa con Alpha chưa ra đời nhảy lầu tự vẫn.Năm đó, Tô Đường chưa đầy bốn tuổi, vốn ở độ tuổi chưa biết gì, nhưng cảnh tượng ba mình nhảy lầu đã để lại ám ảnh sâu sắc.

Cậu tự nhốt mình trong phòng, không dám ra ngoài suốt một thời gian dài, chỉ khi có anh trai Tô Mịch bên cạnh dỗ dành mới chịu ngủ.

Nhưng chuyện đó cũng không khiến bố Alpha của họ động lòng thương xót, mà ngược lại còn đuổi hai anh em xuống sống dưới tầng hầm.Mãi đến năm mười tuổi, Tô Mịch nhờ sự giúp đỡ của Thiệu Thiên Vũ mới đưa em trai bỏ trốn khỏi Bắc Thành.Cố Ngôn ôm chặt bé xinh yêu trong lòng, xoa đầu cậu đầy thương xót.

Anh biết Tô Đường không muốn nhớ lại những chuyện cũ, nên sẽ không nhắc đến chúng.

Nhưng lần này trở về Bắc Thành, anh lo cậu sẽ bị khơi gợi những ký ức đau buồn.Ngược lại, Tô Đường chỉ thấy vui vẻ vì sắp được gặp anh trai.

Qua điện thoại, cậu nhận ra anh cũng rất nhớ mình.

Nhưng đột nhiên, cậu túm lấy áo Cố Ngôn, làm nhàu chiếc áo sơ mi vốn phẳng phiu.

Cố Ngôn chẳng những không khó chịu mà còn rất thích.Chỉ cần Tô Đường muốn, anh sẵn sàng mua cả trăm chiếc cho cậu làm nhăn.Giọng tiểu mỹ nhân ngọt ngào, mang theo ý nũng nịu: "Cố Ngôn Ngôn, lát nữa gặp anh trai, anh không được nhắc tới chuyện bắt cóc."

Cố Ngôn vuốt cằm làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: "Vậy nói rằng em là Omega của anh, được không?"

Tô Đường túm ngay lấy áo anh, vươn người thì thầm vào tai: "Anh có thể đừng nói mấy câu sến súa được không?

Cứ nói là... bạn trai."

Gọi là Alpha nghe cứ như đã làm gì đó xấu hổ."

Oh~" Cố Ngôn nhếch môi, không giấu nổi nụ cười: "Vậy nghe theo bạn trai nhỏ của anh."

Bạn trai thì bạn trai, còn cố ý thêm chữ "nhỏ".

Cậu nhỏ chỗ nào chứ?Tô Đường cậy được cưng chiều, bạo gan nhéo mạnh vào đùi Cố Ngôn.

Anh bị nhéo đến mức bật cười, liền kéo cậu ôm vào lòng.Ở phía trước, Hứa Thuần ngồi lái xe, lòng thầm than mình sắp bị cặp đôi này cho ăn ngập họng "cơm chó".
 
[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Chương 11: Người của anh


Nhà cũ nhà họ Thiệu cách nhà họ Tô không xa.

Biết mối quan hệ giữa Tô Đường và Tô Mịch, vợ chồng Thiệu gia cố ý đến chỗ con trai để gặp Cố Ngôn.Biệt thự của Thiệu Thiên Vũ tuy không sánh bằng nhà Cố Ngôn nhưng cũng nằm ở khu vực tốt nhất Bắc Thành.

Khi chiếc Phantom vừa dừng trong sân, Thiệu Thiên Vũ đã dẫn theo bố mẹ mình ra đón tiếp.

Bên cạnh anh còn có hai gương mặt lạ lẫm, là em trai của anh.Tô Đường chống cằm nhìn ra cửa xe, không thấy anh trai ra ngoài đón.

Cậu chưa từng mang thai, nghĩ đến chuyện anh trai phải trải qua, lòng không khỏi xót xa.Cố Ngôn nắm tay Tô Đường bước xuống xe, sau khi chào hỏi vài câu liền được mời vào trong.Anh hiểu tâm trạng háo hức muốn gặp anh trai của Tô Đường, liền lễ phép nói với bố mẹ Thiệu Thiên Vũ: "Chủ tịch Thiệu, phu nhân Thiệu, vợ tôi nhớ anh trai, tôi thất lễ trước, xin phép đưa em ấy lên gặp trước rồi quay lại trò chuyện với hai người sau."

Thiệu gia hai ông bà cười tươi: "Đi đi, A Mịch cũng nhớ em trai lắm, mấy hôm nay cứ nhắc mãi."

Tô Đường bị Cố Ngôn nắm tay dẫn đi, trái tim đập loạn nhịp.

Vừa rồi, Alpha gọi cậu là "vợ".

Với một Omega, cách gọi này không chỉ thân mật mà còn đầy sự tôn trọng, không hề coi thường giới tính của cậu.Cố Ngôn xem cậu như người bạn đời ngang hàng với mình.Người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt như thế, làm sao cậu không xiêu lòng.Nhớ lại cách anh gọi, thật sự... quá quyến rũ.Tô Đường chìm trong mộng mị, tay mười ngón đan chặt vào người đàn ông bên cạnh.

Vừa rẽ lên tầng hai, cậu đã thấy anh trai đứng đợi ở hành lang.Cậu lập tức buông tay Cố Ngôn, giang rộng tay chạy về phía anh trai với vẻ phấn khích.

Thiệu Thiên Vũ đứng cạnh sợ Tô Đường làm vợ mình ngã, vội đưa tay ra định đỡ, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của cả Cố Ngôn và vợ.Cái nhìn như muốn cảnh cáo rằng, chỉ cần hắn dám chạm vào Tô Đường, họ sẵn sàng xử lý hắn ngay tại chỗ.Tô Đường nhìn thấy bụng anh trai hơi nhô lên, liền phanh gấp trước khi ôm chặt lấy anh, giọng nói mang theo sự yêu chiều vô hạn: "Tô Mịch Mịch, anh có phải rất rất rất nhớ em không?"

"Đúng vậy, Đường Đường của anh đẹp trai hơn rồi."

Tô Mịch vừa trả lời vừa quan sát người đàn ông vừa nắm tay em trai mình.

Trên tầng, anh đã nghe thấy đoạn đối thoại dưới lầu, nên đối với Cố Ngôn – người nắm quyền ở tập đoàn Cố thị – anh cũng đã có chút ấn tượng.Tô Đường như một đứa trẻ tò mò, cậu sờ lên bụng anh trai, ánh mắt sáng rực: "Em sắp được làm chú rồi phải không?"

Tô Mịch mỉm cười, xoa đầu em trai đầy yêu thương: "Đúng vậy.

Đường Đường lớn rồi, không giới thiệu bạn trai cho anh biết sao?"

Đột nhiên bị chuyển chủ đề, Tô Đường ngại ngùng nhìn về phía Alpha.

Cố Ngôn bước tới bên cạnh cậu, lịch sự cúi đầu với Tô Mịch: "Chào anh, tôi là bạn trai của Tô Đường."

Thật ra, câu "vợ tôi" lúc ở dưới lầu không chỉ khiến Tô Đường rung động, mà còn khiến Tô Mịch thay đổi cách nhìn về người đàn ông này.So với em trai, Tô Mịch cao hơn một chút.

Cả hai đều rất đẹp, là những Omega xuất sắc nhất trong cộng đồng.

Nhưng nếu Tô Mịch toát lên vẻ cương nghị, thì Tô Đường lại mang nét linh hoạt, sống động.Dĩ nhiên, trong mắt Cố Ngôn, vợ anh là đẹp nhất.Tô Mịch nở nụ cười nhẹ: "Nhờ anh chăm sóc Đường Đường, em ấy tính trẻ con, lại bị tôi chiều hư."

"Không đâu, Đường Đường rất ngoan."

Cố Ngôn không tiếc lời khen ngợi, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nhóc đang đỏ mặt bên cạnh.Thiệu Thiên Vũ đứng bên nhìn ba người trò chuyện vui vẻ mà cảm thấy mình như người ngoài cuộc.

Hắn đáng thương nhìn về phía vợ như một chú chó lớn đang mong mỏi được chú ý, nhưng vợ hắn vẫn mải nói chuyện với em trai, không thèm liếc hắn một cái.Cố Ngôn khéo léo rút lui: "Đường Đường, em nói chuyện với anh trai đi, anh xuống dưới trước."

Tô Đường gật đầu, nắm tay anh trai đi xem phòng dành cho em bé.Thiệu Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng, cố gắng tạo sự hiện diện: "Vợ ơi, đến giờ uống dưỡng chất rồi."

Tô Mịch ngoảnh lại, nụ cười lập tức biến mất: "Để lát nữa cũng được.

Anh xuống tiếp khách đi."

"Nhưng... nếu em cần gì thì cứ gọi anh."

Thiệu Thiên Vũ cúi đầu ủ rũ, lẽo đẽo theo Cố Ngôn xuống lầu.Tô Đường nhận thấy anh rể dường như đã thay đổi, chẳng còn vẻ kiêu ngạo của một Alpha như trước, quan hệ giữa hắn và anh trai cũng có gì đó hơi kỳ lạ.Trong phòng dành cho trẻ sơ sinh, đồ chơi cho cả bé trai lẫn bé gái đều có đủ.

Căn phòng là một mảng màu hồng xanh xen lẫn, khiến Tô Đường nhìn mà lòng mềm mại như bông.Cậu từng rất ghét việc có thêm sinh mệnh mới, lo lắng rằng chúng sẽ chịu những đau khổ như mình và anh trai đã từng.

Nhưng đây là con của anh trai, cậu nhất định sẽ cùng anh bảo vệ đứa bé này.Hơn nữa, cậu còn có Cố Ngôn.

Người đàn ông ấy sẽ bảo vệ cậu, cũng sẽ bảo vệ người mà cậu yêu thương.Cầm một chiếc lục lạc hình sư tử, Tô Đường vừa bóp nhẹ vừa lo lắng hỏi: "Anh, anh và em bé vẫn ổn chứ?"

"Ừ."

Tô Mịch mỉm cười, mỗi lần thấy em trai đều không kìm được cảm giác vui vẻ.

"Em bé rất khỏe mạnh."

"Còn anh?

Anh có vui không?"

Tô Đường thận trọng hỏi dò."

Em đó, chuyện gì cũng viết hết lên mặt."

Tô Mịch nhìn em trai đang siết chặt món đồ chơi, thấy cậu lo lắng mà không dám nói thẳng ra.Thực ra, hôm đó sau khi trở về, Thiệu Thiên Vũ đã kể lại với Tô Mịch, nhưng giấu đi phần mình lăng nhăng.

Tuy nhiên, Tô Mịch từ lâu đã nhận ra, chỉ vì con cái nên không muốn làm to chuyện.

Vốn dĩ anh định đợi sau khi đứa bé ra đời mới ly hôn, nào ngờ bị Tô Đường bắt gặp.Tô Mịch và Thiệu Thiên Vũ đã nói chuyện rõ ràng, Thiệu Thiên Vũ sợ đến mức ôm lấy anh cầu xin.

Thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị từ lâu, sự việc đã đến nước này cũng chẳng cần chờ đợi thêm nữa.Nhưng tối hôm đó, người đàn ông quỳ xuống trước anh, nói nếu anh ly hôn, hắn sẽ không chịu đứng lên.Alpha chưa từng làm vậy bao giờ.

Thiệu Thiên Vũ nói rằng hắn đã biết lỗi, sau này sẽ sửa đổi, ở nhà chăm sóc anh và con.Tô Mịch không tin Alpha có thể hồi tâm chuyển ý.

Ngoại tình không bao giờ chỉ có một lần, hoặc sẽ là cả trăm lần.

Nhưng dù gì hai người cũng là thanh mai trúc mã, hơn nữa Thiệu Thiên Vũ đã từng giúp đỡ anh trong lúc khó khăn nhất.

Anh không nói đồng ý cũng không nói từ chối.

Những ngày này, ngoài thời gian làm việc, người đàn ông kia luôn ở nhà, bên cạnh anh không rời nửa bước."

Đường Đường, những chuyện Thiên Vũ làm, anh đều biết.

Giữa anh và anh ta, anh sẽ tự mình xử lý, em không cần lo lắng.

Bất kể kết cục thế nào, anh cũng có thể chăm sóc tốt cho mình và con.

Còn em, dạo này anh không chăm sóc được em nhiều, em có phải chịu ấm ức gì không?"

Giọng của Tô Mịch ấm áp, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác dựa dẫm và muốn tâm sự.Uất ức trong lòng Tô Đường tràn ra, cậu ôm lấy anh trai không chịu buông, đôi mắt đỏ hoe.Cậu thực sự rất tủi thân.

Nếu không gặp được Cố Ngôn, không biết giờ đây cậu sẽ ra sao.

Có lẽ là đói không có cơm ăn, có lẽ là bị bắt nạt khi làm thêm, thậm chí tệ hơn là dính líu đến những chuyện không tưởng tượng nổi... chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu sợ hãi.Anh trai vỗ về, an ủi cậu: "Cậu ấy đối xử với em tốt chứ?"

Mỹ nhân nhỏ úp mặt vào hõm vai anh trai gật đầu, cảm thấy chưa đủ, lại khẳng định: "Rất tốt."

Tô Mịch vừa gặp đã thoáng thấy chiếc nhẫn trên tay cậu, bây giờ lại đến gần hơn, ngửi được cả mùi tin tức tố Alpha nhàn nhạt trên người Tô Đường.

Đó là dấu hiệu của đánh dấu tạm thời, người đàn ông này hành xử rất có chừng mực.Điều này khiến Tô Mịch yên tâm hơn khi giao em trai mình cho người kia."

Đường Đường phải tự bảo vệ mình, Omega rất dễ bị tổn thương.

Nếu chưa chắc chắn, đừng vội vàng trao đi mọi thứ."

Anh nắm tay em trai, nhận ra trạng thái của cậu hiện tại còn tốt hơn cả lúc anh rời đi, rõ ràng là được Alpha kia chăm sóc rất chu đáo.Hai anh em trò chuyện mãi không hết lời, nhưng người đang mang thai rất dễ mệt.

Tô Đường ngồi bên cạnh nhìn anh trai uống thuốc, thấy anh không còn tinh thần lại càng đau lòng.Mang thai chắc chắn vất vả lắm.Về phần Cố Ngôn, anh hoàn toàn không có tâm trạng vòng vo với bố mẹ của Thiệu Thiên Vũ.

Anh đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn với nhà họ Thiệu, càng không phải để "tâm sự họ hàng".Nhưng bố mẹ Thiệu lại không nghĩ vậy, họ đang cố hết sức níu kéo mối quan hệ này, sau này đối với Tô Mịch cũng muốn chăm sóc đặc biệt hơn.

Chỉ có Thiệu Thiên Vũ là suốt buổi trông rất uể oải, luôn lo sợ rằng vợ sẽ không vui mà quyết định ly hôn ngay.Nếu bé xinh đẹp nhờ Cố Ngôn giúp đỡ, Tô Mịch muốn rời khỏi hắn chắc chắn không thể ngăn được.

Thiệu Thiên Vũ biết mình sẽ chẳng thể tìm được người vợ nào tốt hơn thế này.Cố Ngôn lên lầu đón bé cưng, hứa với cậu rằng mỗi tháng đều sẽ đưa cậu về thăm anh trai.

Tô Đường quyến luyến nói lời tạm biệt với Tô Mịch.Trên đường về, không biết vì nhớ nhung anh trai hay vì lý do gì, Tô Đường cứ ủ rũ, tinh thần không phấn chấn.

Hứa Thuần ngồi phía trước cũng tò mò, tại sao hàng ghế sau lại yên tĩnh như vậy.Cố Ngôn nắm tay cậu, lúc đầu không quấy rầy, nhưng về sau cảm thấy có gì đó không ổn.Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh ngày càng nóng ran.

Anh lập tức bảo trợ lý tăng tốc, đồng thời kéo rèm chắn giữa ghế trước và ghế sau.Bé yêu rơi vào kỳ động dục bị động, có lẽ là do tin tức tố của Tô Mịch không ổn định trong thời kỳ mang thai, mà Tô Đường lại đã quen thuộc với tin tức tố của anh trai nên không nhận ra điều bất thường.

Cổ họng Tô Đường khô rát, lông mày nhíu chặt.Tình trạng này còn khó chịu hơn nhiều so với kỳ động dục chủ động hàng tháng của Omega.

Cảm xúc bất ổn của Tô Mịch là nguyên nhân khiến tin tức tố của anh dao động như vậy.

Lẽ ra Cố Ngôn nên sớm nghĩ đến khả năng này.Alpha tự trách bản thân, nắm chặt tay, các đường gân trên cánh tay nổi rõ.Cơ thể Tô Đường dâng lên những cơn sóng nhiệt dữ dội.

Cố Ngôn lập tức thả tin tức tố của mình để an ủi cậu, nhưng với Tô Đường điều đó chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Khi phát hiện chiếc quần màu xám nhạt đã bị thấm ướt một mảng, mỹ nhân nhỏ hoảng hốt đến phát khóc.Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, quát lớn: "Chạy nhanh lên!"

Tô Đường vừa khát khao nhiều tin tức tố hơn, vừa xấu hổ vì sợ làm bẩn ghế da thật, dáng vẻ tủi thân khiến trái tim người đàn ông như tan vỡ.

Cố Ngôn cuối cùng không thể kìm nén lý trí, ép cậu xuống ghế, đôi môi hai người chạm nhau.

Khoảnh khắc ấy, mỹ nhân nhỏ chủ động hé miệng.
 
[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Chương 12: Bắt cóc anh thì chịu trách nhiệm với anh (END)


Trái tim Hứa Thuần như bị treo lơ lửng lên đến cuống họng.

Trong tình huống đặc biệt này, hắn chẳng còn tâm trí mà lo đến việc bị trừ điểm vì vi phạm giao thông, một chân đạp mạnh xuống chân ga.

Mồ hôi túa ra từ trán, chảy dọc theo gò má, rồi tụ lại nơi cằm trước khi nhỏ xuống.Chiếc Phantom phanh gấp trước biệt thự, tiếng lốp xe rít lên chói tai.

Cố Ngôn mất kiểm soát, gằn giọng: "Xuống xe!"

Hứa Thuần vội vàng làm theo, chạy thẳng vào biệt thự, nhanh chóng báo với chú Đoàn chuẩn bị trước.Thân nhiệt của Tô Đường nóng rực, ý thức đã trở nên mơ hồ.

Cố Ngôn dùng áo vest bọc lấy cậu, sải chân dài bước xuống xe, bế cậu nhanh chóng lên phòng.

Khi đi ngang qua chú Đoàn, anh ra lệnh: "Không để bất kỳ ai bước chân lên tầng ba.

Gọi Thẩm Vũ Thành đến, bảo cậu ta mấy ngày tới ở đây luôn."

Trong phòng ngủ, Tô Đường được đặt xuống chiếc giường mềm mại.

Đôi mắt cậu đã khóc đến sưng đỏ.

Alpha ngồi xổm bên giường, cố gắng điều chỉnh hơi thở rối loạn, nhưng đáy mắt anh đã đỏ ngầu, ánh lên vẻ điên cuồng.Dẫu con thú hoang trong lòng đang gào thét dữ dội, anh vẫn cố hết sức kiềm chế.Cố Ngôn dịu dàng vuốt ve vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cậu.

Dù biết rằng "liều thuốc giải" tốt nhất lúc này chính là anh, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Tô Đường.

Cuộc đời anh chưa từng sợ mất điều gì, những thủ đoạn điên cuồng nhất anh đều từng dùng qua.

Nhưng Tô Đường không giống vậy.

Cậu là báu vật anh sợ nhất là sẽ đánh mất.Thế nhưng, cơ thể anh lại khao khát điên cuồng muốn chiếm đoạt cậu, muốn đánh dấu cậu như thứ thuộc về riêng mình.

Ánh mắt anh trượt xuống cổ áo lộn xộn của Tô Đường, yết hầu khẽ nhấp nhô, giọng khàn đặc: "Đường Đường..."

Anh vuốt ve mái tóc cậu, dịu dàng trấn an.

Mùi hương sữa ngọt ngào của cậu khiến anh đau đớn như bị xé nát.

Mùi hương đó anh từng nếm qua, nhưng bây giờ nó bùng nổ mãnh liệt như dòng nước lũ, quyến rũ đến cùng cực.

Lý trí anh rõ ràng: nếu cậu không tự nguyện, thì anh chính là kẻ cầm thú thừa cơ hội xâm phạm, và có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ giành lại được trái tim cậu nữa.Khoảnh khắc này, anh không dám đánh cược.Omega đang phải chịu đau đớn khi đối diện với Alpha đã đánh dấu mình trước đó.

Tô Đường yếu ớt dùng ngón tay nhỏ nhắn kéo lấy ống tay áo của anh, giọng nói nghẹn ngào, uất ức: "Cố Ngôn Ngôn, sao anh không ôm em..."

Lý trí của Alpha trong nháy mắt tan vỡ.Tô Đường trải qua lần đầu tiên đến mức ngất lịm, dù Cố Ngôn đã hết sức dịu dàng kiềm chế.

Nhưng với năng lực của một Alpha đỉnh cấp, điều đó vẫn vượt ngoài sức chịu đựng của Omega.***Đến ba giờ sáng, Thẩm Vũ Thành bị gọi đến, mặt mày nhăn nhó như muốn chửi thề: "Cậu là đồ súc sinh à?

Làm đến giờ này!"

Cố Ngôn lạnh lùng nói gọn: "Bớt nói nhảm, hai căn biệt thự ở Lam Vực."

Thẩm Vũ Thành lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.

Lam Vực là khu biệt thự không phải cứ có tiền là mua được, hắn đã nhờ quan hệ rất lâu nhưng vẫn chưa xong.

Giờ nghe vậy, hắn cười tít mắt: "Được thôi!

Nhưng tôi phải kiểm tra trước, cậu thu lại pheromone của mình đi.

Tôi là bác sĩ."

Dù hiểu lý lẽ, nhưng sự chiếm hữu của Cố Ngôn mạnh đến mức đáng sợ.

Khi thấy Thẩm Vũ Thành chạm vào Tô Đường, anh chỉ muốn móc mắt hắn ra.

Là một Alpha, Thẩm Vũ Thành dễ dàng cảm nhận được khí thế áp bức này.

Alpha với Alpha vốn đã bài xích nhau, nên hắn đành nhanh chóng đắp kín chăn cho Tô Đường.Thẩm Vũ Thành lùi lại hai bước, khó nhọc thở: "Không phải tôi nói cậu, nhưng nếu thế này, sau này Tô Đường bệnh cậu định không cho cậu ấy gặp bác sĩ luôn à?

Tôi có đạo đức nghề nghiệp, được chưa?"

Cố Ngôn nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Vào trọng điểm."

Thẩm Vũ Thành rùng mình, không dám đùa nữa: "Không có vết thương nào, nhưng cần bôi thuốc.

Tình trạng của cậu ấy mà dùng thuốc uống sẽ rất khó chịu, cậu phải luôn ở bên hỗ trợ vài ngày.

Sau khi cơn sốt qua đi, nhiệt độ sẽ giảm, nhớ bổ sung dinh dưỡng và nước cho Omega."

Dừng lại một chút, hắn không nhịn được trêu chọc: "Đến giờ mà vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn?

Cậu đúng là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác."

Cố Ngôn lạnh nhạt hỏi: "Xong chưa?"

Thẩm Vũ Thành tự biết mình không còn giá trị, đành cười khan: "Xong rồi, tôi đi đây."

"Để thuốc lại."

"Khốn kiếp!"

Thẩm Vũ Thành đặt thuốc trên đầu giường, tức giận quay đi, để lại một cái đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo.Nhưng Cố Ngôn thậm chí chẳng buồn nhìn.Anh dùng khăn ấm lau sạch người Tô Đường, rồi bôi thuốc cho cậu.

Hương thơm của cậu đã ngấm vào từng góc cạnh trên cơ thể, khiến vẻ mặt anh cuối cùng cũng giãn ra.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.Tô Đường tỉnh lại trong thoáng chốc, vừa nhìn thấy Alpha, ánh mắt đã lấp lánh vui mừng.

Dù xấu hổ, nhưng cậu là người thẳng thắn, thích thì không che giấu, muốn thì sẽ nói ra.

Cậu ôm lấy cổ Cố Ngôn, hôn anh một cái: "Ôm em~"Ngày trước, khi Cố Ngôn muốn ôm, cậu còn kêu nóng, giờ thì hoàn toàn ngược lại.

Omega đã được đánh dấu luôn quấn lấy Alpha của mình, không muốn rời xa.Cố Ngôn ôm cậu vào lòng, mở nắp chai dinh dưỡng, cho cậu uống.

Sau đó, anh cúi đầu, cắn nhẹ vào tai cậu, trầm giọng hỏi: "Có đau không?"

Tô Đường nghiêm túc suy nghĩ.

Cậu cảm thấy đau không phải nhiều, mà là sự khó chịu âm ỉ, cảm giác trống rỗng sau khi cơ thể bị đẩy đến cực hạn.Ánh mắt mơ màng của cậu khiến trái tim Cố Ngôn rung động: "Không đau lắm, chỉ là lúc ban đầu..."

Cậu không nói tiếp được, xấu hổ đến mức chôn mặt vào lồng ngực anh.Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Muốn thì nói ra, đừng nhịn."

Cậu cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, thì thầm: "Biết rồi, đừng nói nữa."***Hoàn toàn đánh dấu xảy ra vào ngày thứ ba sau khi Tô Đường bị động rơi vào kỳ phát||tình.

Lần này, Cố Ngôn còn căng thẳng hơn cả cậu.

Thời gian tạo kết kéo dài quá lâu khiến bé con không chịu nổi, nghẹn ngào rên rỉ, yếu ớt van xin anh nhanh một chút.Răng nanh sắc bén xuyên qua lớp da mềm mại nơi gáy, tuyến pheromone ào ạt tràn vào, bá đạo đánh dấu khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể bé con, in hằn dấu ấn của Alpha.Tô Đường ngủ li bì suốt một ngày một đêm mới tỉnh.

Trong khoảng thời gian đó, Cố Ngôn luôn thấp thỏm không yên, tự hỏi liệu mình có hơi quá mức hay không.

Anh thậm chí cứ mỗi giờ lại gọi Thẩm Vũ Thành lên kiểm tra tình trạng.Thẩm Vũ Thành không chịu nổi nữa, tức tối nói: "Cậu có thể bớt lo đi được không?

Hũ mật cưng nhà cậu đúng là hơi yếu ớt thật, nhưng cơ thể khỏe lắm, đặc biệt hợp với loại thú như cậu.

Người ta chỉ là đang ngủ thôi, ngủ rất ngon ấy.

Cậu rảnh thì làm việc của mình đi, tỉnh rồi thì hẵng mà ở cạnh."

"Cậu có biết chữa bệnh không vậy?"

Cố Ngôn khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn hắn."

Mẹ nó...

Đúng là quá đáng rồi đấy!

Đụng tới chuyên môn tôi không nhịn được đâu.

Cậu cứ ra ngoài hỏi thăm đi, xem Nam Thành này có ai giỏi hơn tôi không?

Thậm chí, nếu xét cả nước, tôi cũng thuộc hàng số một số hai đấy.

Bệnh này tôi không chữa nữa!"

Nói thì nói vậy, nhưng Thẩm Vũ Thành vẫn không bỏ về vì tức giận.

Nguyên nhân thật sự là Tô Đường chẳng có gì nghiêm trọng.

Dù sao... nghĩ đến khả năng đó, hắn đành nén lại, chưa vội nói.Cố Ngôn tuy lời lẽ cay nghiệt nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Thẩm Vũ Thành.

Anh ngồi tựa vào đầu giường, xử lý công việc qua máy tính, còn bé con thì vô thức rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy eo, ngủ say như mèo con.Đến khi Tô Đường tỉnh, cậu quay lưng về phía anh, không chịu đối mặt.

Bé con xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất trốn.

Khi anh ở trong cơ thể mình, cậu thậm chí có thể nhìn thấy dấu hiệu ấy nổi lên từ phần bụng...

Quá dọa người rồi!

Cậu nhỏ quý sinh mạng mình hơn bất cứ thứ gì."

Đường Đường."

Cố Ngôn nhéo nhéo vành tai mềm mại của cậu, hỏi: "Thấy khá hơn chưa?"

"Ừm."

Tô Đường đáp lại bằng giọng nhỏ xíu, vẻ mặt rầu rĩ.Cố Ngôn đặt máy tính sang một bên, xoay người bé con lại để hai người đối mặt.

Ánh mắt anh đong đầy sự nghiêm túc: "Đường Đường, chúng ta kết hôn được không?"

"..."

Tô Đường ngây người, đầu óc như hóa thành một mớ trống rỗng.

Gương mặt ngơ ngác pha chút hoảng hốt của cậu làm anh chỉ muốn ôm thật chặt vào lòng."

Tô Đường Đường, em trói anh lại mà không định chịu trách nhiệm sao?"

Cố Ngôn nâng cằm cậu lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng.Tô Đường chu môi.

Cậu nào có nói là không chịu trách nhiệm đâu.Người đàn ông ôm lấy cậu đầy trân trọng: "Chúng ta kết hôn, được không?"

Trong lòng Tô Đường lúc này như có hàng trăm con nai nhỏ đang nhảy nhót, tâm tư xáo động mãnh liệt, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên: "Tên bắt cóc sao có thể kết hôn với con tin được chứ?"

Cố Ngôn nhếch môi, phối hợp: "Vậy em trói anh lại để làm gì?"

Tô Đường suy nghĩ một lát, nhớ đến tình cảnh tuyệt vọng lúc đó: "Muốn tiền.

Như thế em sẽ có nơi ở, có cơm ăn, không cần làm việc mà cũng chẳng bị bắt nạt."

"Còn bây giờ thì sao?"

Hiện tại, dường như mọi thứ đều đã được thực hiện, thậm chí còn vượt xa mong đợi ban đầu.Buổi chiều ấm áp, làn gió nhẹ lay động rèm cửa trắng muốt, ánh nắng nhuộm vàng người đàn ông, khiến anh toát lên vẻ dịu dàng và quyến rũ đến khó cưỡng."

Ngoài những thứ đó, tặng thêm cho em một người chồng nữa."

Cố Ngôn thì thầm, đầu lưỡi lướt nhẹ qua vành tai mẫn cảm của bé con, khiến ý chí vốn đã mong manh của cậu gần như tan chảy.

Tô Đường khẽ rên một tiếng, yếu ớt đáp: "Được thôi, vậy anh thanh toán nốt khoản cuối đi."

Người đàn ông sững lại trong giây lát rồi bật cười sảng khoái: "Lãnh giấy kết hôn xong, anh sẽ thanh toán nốt."

Tô Đường "hừ" hai tiếng: "Lúc trước anh rõ ràng cố ý, nhiều tiền như vậy mà còn gạt em."

Cố Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn bạch kim với họa tiết vân xoắn tinh tế.

Đây là chiếc nhẫn anh đặt riêng theo sở thích của bé con.

Trên tay anh cũng đeo một chiếc giống hệt.

Alpha bao trọn lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn hơn mình, ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy yêu thương: "Đúng, anh cố ý.

Anh sợ em cầm tiền bỏ đi rồi bị cảnh sát bắt, cũng sợ em không ở bên anh mà lại bị người khác bắt nạt.

Bây giờ, mọi thứ của anh đều là của em."

Cố Ngôn thở ra một hơi thật dài, cúi xuống hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của Tô Đường, khẽ nói: "Em là của anh."~The End~
 
[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Ngoại Truyện 1: Em nhớ anh rồi


Mọi hành động, cử chỉ của Cố Ngôn đều bị người khác theo dõi sát sao.

Khi anh đưa Tô Đường đến Bắc Thành, tin tức ngay lập tức truyền đến tai Tô Sâm Thái.

Điều khiến ông ta bất ngờ nhất là đứa trẻ nhút nhát, bị ông khinh thường năm xưa lại có "giá trị" lớn đến thế.Alpha vốn là nhóm người đặt quyền lực lên hàng đầu.

So với Cố Ngôn, nhà họ Thiệu chẳng là gì.

Tô Sâm Thái tìm cách thông qua Tô Mịch để gặp Tô Đường, nhưng đến cả Tô Mịch ông còn không gặp được.Nhờ mối quan hệ với Cố Ngôn, nhà họ Thiệu nhanh chóng nhìn rõ cục diện.

Hai ông bà nhà họ Thiệu thậm chí bảo với Tô Mịch rằng, nếu phải coi anh như tổ tông mà cung phụng cũng không phải là quá đáng.

Nhưng Tô Mịch không muốn gặp họ.

Dù nhà họ Thiệu không bằng nhà họ Tô, họ vẫn nắm chắc một điều: cuối cùng họ sẽ chẳng thiệt thòi gì.

Với tình cảm giữa Tô Mịch và Tô Đường, Cố Ngôn chắc chắn sẽ không để họ lâm vào cảnh khó xử.Cố Ngôn từ lâu đã đề phòng Tô Sâm Thái.

Ông ta muốn lén liên lạc với Tô Đường, nhưng điều đó là không thể.

Cố Ngôn không muốn người mà anh yêu quý bị người đàn ông đó làm tổn thương.

Bé xinh yêu mỗi ngày đều vui vẻ ở nhà học thiết kế.

Alpha còn mời hẳn giáo viên chuyên nghiệp đến dạy kèm.Tô Sâm Thái chỉ yên lặng được một thời gian.

Khi biết Cố Ngôn tổ chức một đám cưới linh đình cho Tô Đường, ông ta không thể ngồi yên nữa.

Ông ta tin rằng bản chất của thương nhân là tìm kiếm lợi nhuận, nên hợp tác với Cố Ngôn chắc chắn sẽ là đôi bên cùng có lợi.Ông ta trực tiếp xuất hiện ở công ty Cố thị.

Lễ tân lấy lý do không có lịch hẹn để từ chối, nhưng khi ông tiết lộ thân phận và nhắc đến "phu nhân" lễ tân báo lại với Hứa Thuần rồi mới đưa ông vào phòng khách đợi.Nghe tin Tô Sâm Thái đến, Cố Ngôn chỉ khẽ cười nhạt, bảo trợ lý: "Muốn đợi thì cứ để ông ta đợi."

Hứa Thuần vừa ra ngoài đã nghe tiếng chuông điện thoại của phu nhân vang lên.

Vậy mà vị tổng tài lạnh lùng của họ lại ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng.Điện thoại vừa bắt máy, giọng Omega đã nghẹn ngào, tủi thân: "Cố Ngôn Ngôn, em nhớ anh..."

Sắc mặt Cố Ngôn lập tức thay đổi, trái tim run lên bần bật: "Sao em lại khóc?"

Chỉ cần một câu hỏi, Tô Đường càng uất ức hơn, òa khóc thành tiếng.

Cậu kể rằng chiều nay đã ăn món bánh kem và kem yêu thích, vì hiếm khi có cảm giác thèm ăn nên còn ăn thêm hai đĩa trái cây.

Thế nhưng, cậu vừa mới nôn sạch, đến mức dạ dày vẫn còn đau âm ỉ.Đây không phải lần đầu, nhưng chưa bao giờ phản ứng lại dữ dội đến thế.

Cậu sợ đến mức quỳ bệt xuống thảm, chú Đoạn dỗ mãi không được, phải gọi cho Cố Ngôn và canh bên cạnh không rời.Chú Đoạn đã thay đổi cách nhìn về bé mỹ nhân từ lâu.

Ông biết cậu không giống những người trước kia muốn hãm hại thiếu gia, nên cũng muốn đối xử tốt với cậu.

Nhưng do tính cách cứng nhắc, ông không giỏi nói những lời hoa mỹ.

Quan hệ giữa hai người có phần gượng gạo, không giống trẻ nhỏ có thể nắm tay làm hòa ngay được."

Cố Ngôn Ngôn, em nôn hết mọi thứ rồi, khó chịu lắm...

Em...

Em có phải mắc bệnh nan y không?

Anh mau về đi, được không?

Em sợ lắm, anh nhanh lên..."

Giọng bé mỹ nhân nghẹn ngào, từng chữ như bóp nghẹt trái tim anh.Dù có chuyện gì xảy ra, trong lòng Cố Ngôn, vợ luôn là ưu tiên số một.

Nghe tiếng khóc của Tô Đường, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt.

Anh lập tức cầm chìa khóa xe lao ra cửa.

Lướt qua phòng tiếp khách đang mở cửa, anh chẳng buồn liếc nhìn mà đi thẳng.Ngay sau đó, bảo vệ được lệnh tiễn Tô Sâm Thái ra ngoài, thái độ không cần giải thích thêm.Trên đường, anh vội vã đến bệnh viện đón Thẩm Vũ Thành vừa hoàn thành ca phẫu thuật.

Trong lúc dừng đèn đỏ, ngón tay hắn liên tục gõ lên vô lăng, không gian trong xe ngột ngạt đến mức nghẹt thở."

Bình tĩnh lại đi."

Thẩm Vũ Thành vừa trải qua năm tiếng đứng trên bàn mổ, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi."

Bình tĩnh kiểu gì?

Đường Đường thế nào rồi vẫn chưa biết!"

Cố Ngôn hối hận vì không ở bên Omega của mình từng bước, từng giây."

Có thể là... mang thai."

Thẩm Vũ Thành nhàn nhạt đáp, chẳng khác nào một gã lang băm.Mang thai?Trong khoảnh khắc, não bộ Alpha trống rỗng.

Hai từ ấy như vượt ngoài khả năng hiểu biết của anh.

Mãi lâu sau, anh mới hỏi lại: "Sao cậu biết?"

"Đoán thôi."

Thẩm Vũ Thành xoa thái dương, giọng điệu như không hề để tâm.Két!Cố Ngôn phanh gấp, khiến Thẩm Vũ Thành đập đầu vào kính chắn gió, đau đến mức nghiến răng: "Cái đệt, cậu muốn giết người à?!"

Đôi mắt Alpha lạnh lùng, đáng sợ: "Đừng đùa với Đường Đường."

Pheromone của Cố Ngôn khiến Thẩm Vũ Thành như bị đẩy đến cửa tử.

Hắn vội mở cửa xe hít thở: "Lái xe đi, tôi không đùa đâu.

Hôm bị đánh dấu triệt để, tôi đã đoán được.

Nhưng vì không chắc chắn nên chưa nói."

Cố Ngôn vẫn lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khi đến nơi, kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy Tô Đường đúng là đã mang thai.

Tuy nhiên, để có kết luận chính xác hơn, cậu cần bình tĩnh lại và đến bệnh viện kiểm tra thêm.Trước tin này, Cố Ngôn bỗng nhiên trở nên lúng túng, không biết phải làm sao để chăm sóc cả vợ lẫn con.

Anh vô thức dùng ngón tay gãi sau tai – một thói quen mà anh đã sửa từ lâu, chỉ xuất hiện khi anh cực kỳ căng thẳng.

Nhưng lần này, anh không thể kìm nén được nữa."

Đừng căng thẳng quá bạn hiền, hiện tượng ốm nghén là bình thường thôi.

Qua giai đoạn đầu này mọi thứ sẽ ổn.

Chăm sóc tốt cho Omega của mình là được."

Thẩm Vũ Thành nhắc nhở, đồng thời giúp Cố Ngôn đặt lịch hẹn kiểm tra vào ngày mai trước khi rời đi.Trong vòng tay của Cố Ngôn, Tô Đường vẫn ngơ ngác, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng mình.

Nơi đó còn phẳng lì, chẳng hề có gì khác biệt.

Một lúc sau, cậu cầm lấy tay Cố Ngôn, đặt lên bụng mình.Lòng bàn tay thô ráp của Alpha chạm vào bụng cậu, ngực anh phập phồng, tựa hồ lo lắng đến mức sợ làm đau cậu và em bé.Giọng bé đáng yêu ngọt ngào, mang theo chút ngây thơ: "Cố Ngôn Ngôn, chúng ta có em bé rồi."

"Ừ, cục cưng của anh sắp sinh một cục cưng khác."

Cố Ngôn cúi đầu vùi mặt vào cổ Omega, hít thở mùi hương pheromone dịu dàng của cậu, cảm giác căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.Buổi chiều gió nhẹ lùa vào qua khung cửa sổ, rèm lay động theo từng nhịp, không gian chìm trong tĩnh lặng.Rất lâu sau, một giọt nước ấm rơi xuống hõm vai Tô Đường.Alpha của cậu...

đã khóc.Tô Đường ngẩng đầu lên, hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của Cố Ngôn, khẽ thì thầm: "Cố Ngôn Ngôn, anh phải mạnh mẽ lên.

Anh sắp làm bố rồi, nếu để em bé biết anh khóc nhè, có xấu hổ không chứ~"Cố Ngôn mỉm cười dịu dàng, siết chặt cậu vào lòng: "Cưng à, anh yêu em."
 
[Đm/Hoàn] Bắt Cóc Được Anh Chồng Như Ý - Cố Diệc
Ngoại Truyện 2: Tô Mịch


"Vợ à, em có khát không?

Uống một chút nước trái cây nhé."

Dạo gần đây, Thiệu Thiên Vũ cứ như một chú chó lớn bám người, không rời Tô Mịch nửa bước suốt 24 giờ."

Không muốn uống."

Tô Mịch đang lật đọc quyển sách nuôi dạy con, bị hắn làm ồn đến mức đau đầu.Quyển sách này là em trai Tô Đường mua cho anh.

Hiện tại, Tô Đường đã mang thai gần bảy tháng, thèm ăn hơn hẳn trước đây, ăn đến mức thân hình mũm mĩm như một viên xôi nếp lớn.

Vì không tiện đi lại nên không thể đến thăm Tô Mịch thường xuyên, chỉ có thể liên tục gửi đồ dùng cho em bé qua bưu điện."

Vợ à, vậy em muốn ăn trái cây không?

Hôm nay anh vừa đặt cherry hàng không, tươi lắm, anh vừa rửa xong, em thử một chút đi.

Ăn cái này tốt cho người mang thai lắm đó."

Thiệu Thiên Vũ vừa nói vừa cúi xuống xoa bóp chân cho Tô Mịch."..."

"Vợ ơi, để ý đến anh một chút được không?"

Đôi mắt chó con của Alpha ánh lên vẻ ấm ức, đáng thương vô cùng.Nói không đau lòng là nói dối.Giọng Tô Mịch lười nhác, vừa định trở mình thì Thiệu Thiên Vũ đã nhanh nhẹn đỡ lấy anh.

Tô Mịch khẽ thở dài: "Sao anh cứ ở nhà mãi thế, không đi làm à?"

Thiệu Thiên Vũ vòng tay ôm anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Em sắp sinh rồi, làm sao anh có tâm trí đi làm được?

Nhưng yên tâm, anh sẽ không để em và con thiếu tiền đâu."

"Ai cần anh kiếm tiền chứ."

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng cảm giác được Alpha quấn quýt và bao bọc bởi pheromone đặc trưng khiến Tô Mịch vừa thoải mái vừa vui vẻ từ tận đáy lòng.Từ ngày biết sai và nhận lỗi, Thiệu Thiên Vũ thực sự không còn ra ngoài làm bậy nữa.

Hắn về nhà đúng giờ mỗi ngày, ăn ba bữa cùng Tô Mịch, còn nhớ rõ ràng lịch khám thai.Alpha cẩn thận đưa một quả cherry đến miệng anh.

Tô Mịch ngập ngừng một lúc rồi ăn.Thiệu Thiên Vũ vui mừng: "Vợ à, nếu em thích thì ăn thêm vài quả nhé.

Để anh vào bếp nấu cơm cho em."

Thiệu Thiên Vũ không chỉ dừng việc ăn chơi bên ngoài mà còn học cách nấu ăn.

Đồ ăn hắn làm mùi vị không tệ, mọi thứ cần chuẩn bị cho việc sinh nở cũng được sắp xếp đâu vào đấy, gần như không để Tô Mịch phải bận tâm bất cứ điều gì.Không lâu sau, mùi thơm từ trong bếp lan tỏa khắp nhà.Đột nhiên, bụng Tô Mịch bắt đầu co thắt không đều, đau nhói đến mức trán anh rịn đầy mồ hôi.

Anh yếu ớt gọi: "Thiên Vũ, Thiên Vũ, Thiên..."

Thiệu Thiên Vũ lập tức bỏ chiếc vá xuống, chạy tới hoảng hốt hỏi: "Vợ ơi, em khó chịu ở đâu?"

Tô Mịch cắn chặt môi: "Em... em hình như sắp sinh rồi."

Thiệu Thiên Vũ đưa tay nắm lấy tay anh.

Từ khi quen biết nhau đến giờ, chưa bao giờ Tô Mịch cảm thấy Thiệu Thiên Vũ lại đáng tin cậy như lúc này.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Trước đó, Thiệu Thiên Vũ đã sắp xếp sẵn mọi thứ tại một bệnh viện tư nhân, đảm bảo VIP được sử dụng cổng đặc biệt 24/7.Từ nhà đến bệnh viện chỉ mất chưa đầy mười phút, nhưng Tô Mịch phải ở trong phòng sinh suốt bốn giờ đồng hồ.

Thiệu Thiên Vũ thì vào trong phòng, nhưng không những không giúp được gì mà còn rối tinh lên, thậm chí hét còn to hơn cả vợ."

Các người có làm được không?

Vợ tôi bảo đau mà các người không nghe thấy à?"

"Bác sĩ, không có loại thuốc nào giảm bớt đau cho vợ tôi sao?"

"Đừng có bóp mạnh chân vợ tôi như thế!"

Tô Mịch đau đến tái nhợt cả môi nhưng vẫn phải cố lấy sức mắng: "Câm miệng!"

Khi Tô Đường và Cố Ngôn đến bệnh viện, bố mẹ nhà họ Thiệu cũng đang chờ ngoài cửa.

Đến khi y tá bế ra một bé gái trắng trẻo, khóc vang trời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Cô bé mới chào đời đã rất xinh xắn, là một Omega mạnh mẽ."

Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi?"

Tô Đường lo lắng hỏi."

Người mang thai ổn, vừa sinh xong nên hơi yếu."

Khi Tô Mịch được đẩy ra, anh không còn sức để nhìn mọi người.

Tô Đường nắm lấy tay anh, còn Thiệu Thiên Vũ thì không thèm để ý đến con, cứ ở bên cạnh Tô Mịch, liên tục thả pheromone để an ủi.Tô Đường ngắm nhìn cháu gái một lát, thấy anh trai vẫn chưa tỉnh, Cố Ngôn liền đưa cậu đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ xoa nhẹ bụng bầu, thủ thỉ: "Vợ à, vất vả cho em rồi."***Tô Mịch tỉnh lại vào lúc ba giờ sáng.

Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Thiệu Thiên Vũ.

Alpha ngồi trên ghế, nắm chặt tay anh, trông hơi nhếch nhác.Vừa thấy anh động đậy, Thiệu Thiên Vũ liền tỉnh dậy."

Vợ ơi, em có đau không?"

Thiệu Thiên Vũ cầm tăm bông nhúng nước, cẩn thận làm ẩm môi anh.Tô Mịch nhìn hắn: "Là con gái, lại là Omega, chắc anh thất vọng lắm nhỉ..."

"Vợ à, em nói gì thế?

Đó là con của chúng ta, anh còn thích không kịp.

Sau này chúng ta không cần sinh thêm nữa, em làm anh sợ muốn chết rồi.

Anh đúng là cầm thú, để em phải chịu khổ như vậy.

Từ giờ anh sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con.

Em tha thứ cho anh được không?"

Thiệu Thiên Vũ nhìn anh đầy cầu khẩn."

Con đâu rồi?"

"Ở phòng bên, mẹ đang trông.

Để anh đi bế con qua đây."

Tô Mịch gật đầu.Lần đầu làm bố, Thiệu Thiên Vũ bế đứa bé mềm mại trên tay mà lóng ngóng không biết làm sao.

Cô bé khóc oà lên không ngừng, hắn không ngừng lẩm bẩm: "Con ơi, nể mặt bố chút đi, con ngoan một chút thì ba mới không ghét bỏ chúng ta."

Nói xong, cô bé càng khóc to hơn.Tô Mịch liếc hắn một cái, đón lấy con vào lòng.

Cô bé ngửi thấy pheromone của ba Omega, lập tức nhoẻn miệng cười rồi nhắm mắt ngủ ngoan.Thiệu Thiên Vũ thấy vậy liền chán nản.Tô Mịch khẽ chạm vào bàn tay nhỏ của con.

Khi bị nắm lấy, suýt chút nữa anh đã rơi nước mắt.

Anh liếc nhìn Alpha đang đứng đó như chịu phạt, rồi khẽ nói: "Lên giường ngủ đi."

Một lúc sau, Thiệu Thiên Vũ mới hoàn hồn.Hắn chờ câu nói này đã lâu lắm rồi.

Kể từ khi Tô Mịch đề nghị ly hôn, dù vì đứa bé mà cho phép hắn ở bên thả pheromone, nhưng chưa từng cho hắn ngủ chung.Giờ đây, được ôm vợ và con gái ngủ cùng, hắn trực tiếp bật khóc.Thiệu Thiên Vũ tựa đầu vào sau gáy Tô Mịch, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, anh yêu em."
 
Back
Top Bottom