- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 9. Tai tiếng
Chương 9. Tai tiếng
Hôm sau, không biết vì sao trong trường lại bắt đầu lan truyền tin đồn, nghe nói "Đại ca lớp một hình như đang hẹn hò với hoa khôi lớp ba", tin đồn bắt nguồn từ một bạn học hôm qua được phân công quét dọn lớp học, tình cờ thấy hai người họ đang nói chuyện ở hành lang, nhìn qua thì như đang nói chuyện tình cảm gì đó.
Khi đó bạn học kia chỉ vô tình nhìn thấy, hoàn toàn không có ý định nghe lén.Hôm nay khi Thương Lạc Khê đi trên đường tới trường, rõ ràng cảm thấy xung quanh có quá nhiều ánh mắt dõi theo, khiến cậu hơi bất ngờ.Mà Từ Bồng Bồng là con gái nên trực giác nhạy bén, liếc mắt một vòng liền nhận ra ánh mắt đó hình như đều đang nhìn mình, vì thế cô chủ động đi chậm lại, giữ khoảng cách khoảng một mét với người phía trước, cố gắng không làm phiền đối phương.Thương Lạc Khê không để ý đến chi tiết nhỏ này, lúc vào lớp cũng cảm nhận được không ít bạn đang rì rầm bàn tán.
Cô bạn cùng bàn Lý Mai vừa thấy cậu liền sáng mắt, nhỏ giọng nói: "Lạc Lạc, tớ có tin hot nè, muốn nghe không?"
Thương Lạc Khê tỏ ý từ chối, cậu vốn không có hứng thú với mấy chuyện kiểu này.
Lý Mai biết cậu trong mắt ngoài việc học thì hầu như chẳng để tâm đến chuyện gì khác, nên cũng chỉ lẩm bẩm một câu: "Nghe nói Giang Ngạn lớp mình với Từ Bồng Bồng lớp Ba đang hẹn hò đó, hôm qua có người thấy hai người họ gặp nhau ở hành lang."
Thương Lạc Khê không tin lắm, vì hai người đó từ đầu đến cuối đều không có liên hệ gì, trực giác mách bảo cậu khả năng cao là tin đồn thất thiệt.
Nhưng nghĩ lại việc trước đây không lâu Từ Bồng Bồng hỏi cậu có quen Giang Ngạn không, thêm chuyện hôm qua cô đột nhiên bảo cậu về trước, tổng hợp lại thì có vẻ cũng có chút khả năng.Cậu gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cũng có thể."
Lý Mai tròn mắt ngạc nhiên,"Lạc Lạc, cậu với hai người đó là thanh mai trúc mã mà, chuyện này cậu cũng không biết luôn hả?"
Thương Lạc Khê thoáng ngẫm lại, nghĩ bản thân có phải là hơi vô tâm với bạn bè không, đáp: "Biết rồi, lát nữa tớ thử hỏi cô ấy."
Giang Ngạn bước vào trường, rất nhiều bạn học liếc nhìn hắn rồi lại quay mặt đi, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng bao lâu sau, bí ẩn được giải đáp, điện thoại vang lên thông báo.Lý Hạo: "Anh Giang, chúc mừng nha!
Không ngờ cậu ra tay nhanh vậy luôn á!"
Giang Ngạn: ...?Lý Hạo: "Cậu không phải đang hẹn hò với hoa khôi lớp Ba à?
Mọi người đều biết rồi đó."
Giang Ngạn: "Cút, bọn tôi không có hẹn hò."
Giang Ngạn mặt đen như than, nghiến răng nghiến lợi.
Ai lan truyền cái tin giả này vậy?
Mà quan trọng hơn là... cậu nhìn bóng dáng phía trước, không biết đối phương có hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ không.Sớm biết thế đã không nên nhận lời gặp Từ Bồng Bồng, hơn nữa hai người bọn họ có gì để nói đâu, hôm qua còn suýt nữa cãi cọ.Hắn đỡ trán, cảm thấy sáng sớm đã bị phá mood.
Cả ngày tâm trạng đều tệ kinh khủng, Lý Hạo thì cứ bám theo không tha, "Anh Giang, thật sự không hẹn hò hả?
Cô ấy xinh mà..."
Giang Ngạn liếc cậu ta một cái."
Cút."
Trần Văn thấy thế liền kéo tên không biết nhìn sắc mặt người khác kia đi, tránh làm phiền tâm trạng đối phương.
Trong khi đó, Từ Bồng Bồng thì đang vội vàng giải thích: "Tôi không thích cậu ta, ai mà thích kiểu người như vậy chứ?
Tôi tìm cậu ta là có việc, chẳng liên quan gì đến thích với không thích cả."
Hai người đều bực bội, càng lúc càng thấy chán ghét đối phương.
Rõ ràng cả hai là vì một người khác, mà đương sự thì lại chẳng mấy quan tâm đến chủ đề này.Đến trưa, Thương Lạc Khê dựa theo nguyên tắc làm bạn, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu với Giang Ngạn..."
Còn chưa nói xong, Từ Bồng Bồng mắt đã ngấn lệ, khiến cậu bối rối rút khăn giấy trong túi ra đưa, giải thích, "Thôi được rồi, tớ không hỏi nữa.
Chỉ cần cậu biết rõ là được, đừng khóc."
Thương Lạc Khê nói giọng dịu dàng, Từ Bồng Bồng nghe xong cảm thấy chuyện cũng không đến nỗi tệ, tâm trạng tốt hơn hẳn, còn ăn thêm một bát cơm.Mà xa xa, Giang Hàn nhìn sang, mặt tối sầm, lòng trào lên sự chán ghét chưa từng có với cô gái mít ướt này.Trần Văn nhìn người đối diện, từ sáng tới giờ mặt vẫn đăm đăm, chậm rãi nói: "Hôm qua có người thấy hai người nói chuyện nên mới hiểu lầm.
Thanh giả tự thanh, đúng không anh Giang?"* "Thanh giả tự thanh" (清者自清): Người trong sạch thì tự nhiên sẽ được chứng minh là trong sạch.Lý Hạo đang ngậm đùi gà cũng gật đầu đồng tình.
Giang Ngạn không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Trong lòng thì thầm nghĩ: "Cô ta khóc, tại sao cậu ấy lại đi an ủi?
Hơn nữa rõ ràng mình cũng là người trong cuộc, sao không an ủi mình chứ?".Càng nghĩ càng bực.Lý Hạo đề nghị nói: "Anh Giang, lát đi chơi bóng nhé?
Vận động chút cho thoải mái đầu óc."
Giang Ngạn gật đầu.Sau khi ăn xong thì đi dạo một lúc rồi đến sân bóng.
Giang Ngạn đánh hăng say một hồi, cơ bản là đồng đội không ai giành nổi bóng với hắn, đánh cho sướng tay, ngược đồng đội một trận, tâm trạng cũng khá hơn.Đồng đội xung quanh trêu, "Anh Giang, thất tình nên lên sân bóng hăng ha!"
Giang Ngạn lạnh nhạt đáp: "Tôi không thích cô ấy, nên không có chuyện thất tình."
Bầu không khí hơi ngượng ngùng, Lý Hạo vội vàng tiếp lời: "Anh em chúng ta cùng nhau làm cẩu độc thân!"
Mọi người cười ồ, tỏ vẻ đồng tình.Giang Ngạn cả người đẫm mồ hôi, đi về phía WC.
WC nữ và WC nam ở gần nhau, Từ Bồng Bồng cũng không ngờ lại đụng phải âm hồn bất tán này, vừa lúc Giang Ngạn cũng có suy nghĩ y chang.Giang Ngạn trực tiếp đi lướt qua, cứ như nhìn thêm một cái là mù mắt.
Hắn rửa mặt tiện thể rửa đầu luôn cho mát.Buổi trưa nào Thương Lạc Khê cũng có thói quen ngủ một chút để buổi chiều có tinh thân, học sẽ tốt hơn.Giang Ngạn lúc đi ngang qua thấy cậu đang ngủ, mặt hơi ửng đỏ, thừa lúc người khác không để ý liền nhéo nhẹ một cái.
Cảm giác thật mềm, trong lòng hắn bất giác nghĩ: "Không chỉ mềm, còn ngủ ngoan nữa chứ..."
Về chỗ ngồi rồi mà khóe miệng vẫn cong lên.
Hắn lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh người đang ngủ, rồi càng nhìn càng thấy buồn cười, thế là gửi thẳng cho người ta qua WeChat.Không lâu sau, không chịu được cơn buồn ngủ, liền gục xuống.Trước giờ học buổi chiều, Thương Lạc Khê tỉnh dậy, ra ngoài lấy nước, khi về đến chỗ, cậu mở điện thoại xem giờ, chợt thấy WeChat có tin nhắn từ Giang Ngạn.Bấm vào xem – là ảnh mình ngủ bị chụp méo mặt.Cậu cắn răng, ảnh chụp kiểu quỷ gì đây, mặt bị ép vào tay, rồi quay sang nhìn người ngủ say như heo phía sau, chỉ có thể tức giận một mình.
Phóng to ảnh, lẩm bẩm nói: "Không biết ngại à, đồ khùng, chụp ảnh xấu người ta là sao..."
Cậu quyết định từ nay về sau không thèm để ý đến đối phương nữa.Giang Ngạn tỉnh dậy, nhìn điện thoại thì ngạc nhiên vì không thấy tin nhắn phản hồi, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, nghĩ: "Quên mất, nhóc con đáng yêu này dễ giận."
Cả buổi chiều bị giáo viên gọi trả lời, nhưng Thương Lạc Khê chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.Tan học, Thương Lạc Khê nhận được tin nhắn: "Đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói."
Cậu quay đầu liếc nhìn người phía sau, không biết đối phương muốn nói gì.
Vì thế cậu gọi điện cho Từ Bồng Bồng, nói: "Tớ có chút việc, cậu cứ về trước nhé."
Từ Bồng Bồng nghe xong liền hiểu ngay, chắc chắn có liên quan đến người kia, dịu dàng đáp: "Không sao đâu, tớ chờ cậu."
Thương Lạc Khê không từ chối được, đành gật đầu đồng ý.Sau khi bạn bè đi hết, Giang Ngạn khóa cửa trước và sau, từng bước tiến lại gần nhìn đối phương đang căng thẳng, hắn thấp giọng hỏi: "Cậu giận à?
Hồi trưa..."
Chưa nói dứt câu, Thương Lạc Khê đã trừng cậu, chất vấn, "Tại sao lại chụp ảnh xấu của tôi?
Cậu làm vậy là sai."
Giang Ngạn nhìn đối phương, rõ ràng giận phồng má như cá nóc, mà còn muốn nói đạo lý với mình, không nhịn được bật cười, nói nhỏ: "Ừ ừ ừ, là tôi sai... tại thấy cậu đáng yêu quá."
Thương Lạc Khê cảm thấy đối phương đang lấy lệ, chẳng thèm đôi co, thu dọn cặp sách chuẩn bị về.Giang Ngạn vội giữ tay cậu lại, tay kia chống tường, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu thích Từ Bồng Bồng à?"
Thương Lạc Khê lắc đầu, không hiểu sao lại bị hỏi thế, nghĩ một lúc, cậu như bừng tỉnh, "Cậu thích cô ấy?"
Giang Ngạn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, nhàn nhạt đáp: "Không thích.
Cậu cách xa cô ấy một chút, được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng như cầu xin khiến Thương Lạc Khê lập tức tưởng tượng ra một kịch bản cậu ấy thích người ta, mà người ta không thích cậu ấy.
Thế là gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.Giang Ngạn nhìn cậu, biết chắc chắn là cậu chưa hiểu gì, đành thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi không thích cô ấy.
Cậu đừng nghĩ nhiều.
Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Thương Lạc Khê gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Tôi đi cùng Từ Bồng Bồng rồi, không cần đâu."
Giang Ngạn sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, giả vờ không nghe.
Cuối cùng ba người đi về cùng nhau, ánh mắt đầy thù địch, duy trì một khoảng cách rõ ràng.
Bầu không khí ngượng ngập cứ thế theo họ về tận nhà.Về đến nhà, Thương Lạc Khê nhẹ nhõm thở một hơi, cậu cảm thấy quá mệt mỏi, loại chuyện này không muốn trải qua lần thứ hai.