- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,095
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 48: Cá chết lưới rách?
Chương 48: Cá chết lưới rách?
Thời Thanh ra hiệu đầy vui mừng: "Y Lai Ân, đã nói thẳng thắn lo cho Vưu Di An rồi, Y Lai Ân có tiến bộ!"
Y Lai Ân bị cậu chọc cười, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng tan biến."
Như vậy, nhìn đẹp lắm."
Thời Thanh nhón chân, đưa hai ngón tay chạm vào khóe môi của Y Lai Ân.
Y Lai Ân rũ mắt nhìn cậu.
Thời Thanh rút tay về, ra hiệu với nụ cười tươi: "Y Lai Ân nên cười nhiều hơn nữa."
"Cười lên, rất đẹp trai."
Y Lai Ân lại cong môi cười: "Ừm".Thời Thanh nghiêng đầu, ra hiệu hỏi: "Vừa nãy anh nhìn về phía nhà ăn, là vì đã nổi giận với Mai Lý Khoa, nên thấy áy náy sao?"
Có lẽ trên đời này chẳng ai tin Y Lai Ân có thể cảm thấy áy náy.Y Lai Ân chỉ nói: "Anh biết ông ấy rất khó xử."
"Đúng vậy, Mai Lý Khoa chỉ làm theo lời chúng ta thôi mà."
"Nhưng anh lo cho em."
Y Lai Ân dừng lại một chút, "Anh cũng không thể... lúc nào cũng công bằng và lý trí."
Thời Thanh cong mắt cười, kéo tay Y Lai Ân lại, tay còn lại nhấn vào máy phát giọng."
Ừm, em, biết, Y Lai Ân, lo, cho, chúng ta."
"Không sao, Y Lai Ân, có thể, xin lỗi, Mai Lý Khoa."
"Ông ấy, sẽ không giận đâu."
Y Lai Ân hơi khựng lại: "Xin lỗi."
Thời Thanh gật đầu như một chú chó con, máy phát giọng hiện ra một sticker.Đó là một chú mèo nhỏ trắng đen dụi đầu vào một chú chó lớn."
Giữa người nhà, có thể, xin lỗi, mà."
Y Lai Ân nhất thời không nói gì.Thời Thanh nhìn anh, mỉm cười híp mắt.Ở Đế Quốc, một quốc gia vẫn tồn tại sự phân biệt giai cấp trong ánh mắt người đời.Việc quở trách một người hầu hay quản gia, không ai thấy có gì sai cả.Nhưng Thời Thanh biết, Y Lai Ân không phải là người như vậy.Mai Lý Khoa cũng là một con người, hơn nữa còn là một ông lão đã lớn tuổi.Trong lòng Y Lai Ân, việc để một ông lão phải gánh chịu cơn giận vô cớ chưa bao giờ là điều hợp lý.Sau khi đến Tạp Lạc Tư, Thời Thanh từng tìm hiểu rằng Mai Lý Khoa là được người cha Omega của Y Lai Ân thuê từ khi ông còn sống.Tính ra, ông đã làm việc ở Tạp Lạc Tư hơn ba mươi năm rồi.Giờ đây rất nhiều quý tộc đã đổi sang sử dụng quản gia loại máy móc, có thể đảm đương công việc hằng ngày và tiết kiệm hơn nhiều so với trả lương cho một người suốt 30 năm.Nhưng Y Lai Ân chưa bao giờ cho Mai Lý Khoa nghỉ việc.Mai Lý Khoa luôn xử lý mọi chuyện ở Tạp Lạc Tư một cách gọn gàng ngăn nắp, dù tuổi cao ông vẫn học cách sử dụng các mẫu robot mới mỗi năm.Thời Thanh ra hiệu, chỉ tay về phía Y Lai Ân:"Y Lai Ân biết cách thể hiện quan tâm rồi, Y Lai Ân, giỏi lắm."
"Nếu không biết xin lỗi thế nào, có thể, tặng quà cho ông ấy."
Cậu cười: "Hoặc, tăng lương cũng được."
Y Lai Ân bật cười.Từ khi ở bên Thời Thanh, thứ anh có được nhiều hơn không chỉ là nụ cười.Alpha cao lớn cúi người xuống, trịnh trọng nắm chặt tay Thời Thanh.
"Được."
Omega nhỏ bé này đã dạy cho Y Lai Ân biết thế nào là —— tình yêu.*Ngày thứ hai, khi mặt trời gần buông xuống, một Omega bịt kín khẩu trang và đội mũ xuất hiện tại một trung tâm đăng ký tài sản ở thủ đô.Quý Tùy chỉnh lại khẩu trang, che đi vết bầm tím trên má do bị đánh.Hôm qua Lạc Uy Nhĩ tâm trạng không tốt đã trút giận lên người gã.
Quý Tùy siết chặt nắm đấm.Tên vô dụng đó, chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận con trai của đại thần trong nội các.Trước đây, Quý Tùy có rất nhiều thứ muốn có, nên đành phải phụ thuộc vào tên đấy.Nhưng giờ đã khác rồi, tài sản của nhà họ Thời sắp hoàn toàn thuộc về gã.Đến lúc đó, có được chỗ dựa rồi, gã nhất định sẽ kiện Lạc Uy Nhĩ lên Cơ quan Bảo vệ Omega!Nghĩ đến đây, tâm trạng Quý Tùy cuối cùng cũng khá hơn, gã lấy số thứ tự để chuẩn bị làm thủ tục.Tuy nhiên, nhân viên lại lạnh mặt thông báo rằng gã không có tư cách ký vào bộ giấy tờ chuyển nhượng tài sản này."
Tại sao?"
Quý Tùy bắt đầu mất kiên nhẫn, "Thủ tục của chủ sở hữu cũ đã đầy đủ, chẳng phải chỉ cần tôi ký là được rồi à?"
"Chủ sở hữu trước quả thực đã làm thủ tục chuyển nhượng."
Nhân viên nói: "Nhưng người được chuyển nhượng không phải tên của anh."
Quý Tùy giật mình: "Vậy là chuyển cho ai?"
Nhân viên đáp: "Xin lỗi, điều này không thể tiết lộ."
Rõ ràng hai đứa con nhà họ Thời đều không có mặt ở nhà, gã đã sớm thuyết phục được cha mẹ Thời, lẽ ra tất cả những tài sản này phải là của gã!Vậy mà hai ông bà già đó lại trở mặt?!Chẳng lẽ là chuyển cho Thời Thanh?Không thể nào, cha Thời là người cực kỳ cố chấp, trong lòng ông ta Thời Thanh sớm đã là người của Tạp Lạc Tư rồi, làm sao lại giao phần lớn tài sản của nhà họ Thời cho cậu ta được?Còn Thời Ý—Thời Ý thì còn chẳng biết đang ở nơi nào!Quý Tùy quay lại quầy hỏi:" Thật sự không thể nói đã chuyển cho ai à?"
Nhân viên vẫn lộ vẻ khó xử: "Xin lỗi thưa anh, không thể."
Trong lòng Quý Tùy vô cùng tức giận, sắc mặt cũng trở nên khó coi.Người nhà họ Thời, lại dám giở trò với gã!Đã như vậy thì đừng trách gã tàn nhẫn.Quý Tùy tức giận ném mạnh tập tài liệu đem theo vào thùng rác, mở thiết bị đeo tay ra.Gã muốn đăng bí mật về việc cưới thay lên mạng tinh tế, để cả nhà họ Thời cùng chịu tai tiếng!Dù sao gã cũng đã chuyển đi một khoản tiền lớn từ mẹ Thời, cho dù Tạp Lạc Tư có truy cứu thì gã cũng đã có thể lên phi cơ chạy trốn từ lâu rồi.Quý Tùy đắc ý nghĩ ngợi, đăng nhập vào tài khoản trên mạng của mình.Ngay lúc ấy, đại sảnh trung tâm chuyển nhượng tài sản bỗng vang lên vài tiếng hô kinh ngạc.Sau đó là những tiếng bàn tán xôn xao nối tiếp nhau.Quý Tùy nhanh nhạy nghe được những từ khóa như "Tạp Lạc Tư", "Thanatos", "Omega".Gã quay đầu quan sát xung quanh, gần như ai cũng đang lướt web.Vừa nhìn liền biết đã có một tin lớn hoặc tin đồn đủ sức chiếm lĩnh bảng xếp hạng các diễn đàn.Quý Tùy trong lòng động đậy, lập tức mở trang web—*Thời gian quay lại buổi sáng hôm đó.Khi Thời Thanh tỉnh dậy từ giấc mơ, bên cạnh không có ai.Cậu ngẩn ra một lát, dụi dụi mắt cho tỉnh táo.Nhìn ánh sáng le lói từ khe rèm cửa, có vẻ trời vừa sáng không lâu.Cánh cửa trong phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, Y Lai Ân bước vào, trên vai còn mang theo hơi sương sớm.Anh treo áo khoác lên móc cửa rồi mới quay lại giường."
Sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Thời Thanh lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn mơ màng, theo bản năng đưa tay về phía Y Lai Ân.Sau đó được Alpha ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng như đang dỗ dành một đứa bé mới thức dậy.Một lúc sau, Thời Thanh cuối cùng cũng tỉnh hẳn, ra hiệu: "Không ngủ nữa, vì hôm nay em muốn hẹn hò!"
Cậu còn nhấn mạnh ra hiệu lại từ cuối một lần nữa.Y Lai Ân bật cười: "Tặng em một màn ảo thuật nhé."
Thời Thanh mở to mắt đầy kinh ngạc."
Nhìn kỹ."
Y Lai Ân đưa tay ra trước mặt, "Nhìn kỹ chưa?"
Thời Thanh nhìn lòng bàn tay trống trơn, ngơ ngác gật đầu.Giọng Y Lai Ân mang theo ý cười: "Giờ thì bắt đầu biến."
Trong tầm mắt Thời Thanh, hình như Y Lai Ân chỉ xoay tay một chút, mà lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một vật.Một cánh hoa trắng sữa còn đọng giọt sương sớm."
Lúc ra ngoài thấy hoa em trồng đã nở."
Y Lai Ân dịu dàng nói, "Nghĩ là hôm nay còn chưa tặng hoa cho em, nhưng lại..."
Anh dừng lại một chút trong ánh nhìn của Thời Thanh, "Sợ hái hoa của em sẽ làm em giận, nên anh chỉ dám lấy một cánh."
Thời Thanh chớp chớp mắt, bỗng nhiên bật cười không rõ lý do.Cậu cười đến là vui, khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy ý cười.Y Lai Ân hỏi: "Sao vậy?"
Thời Thanh cầm lấy máy phát giọng, chỉnh một giọng nam thật khoa trương."
Y Lai Ân, dễ thương!"
Chưa đợi Y Lai Ân đáp lại, cậu nắm lấy ngón tay của Y Lai Ân, tay còn lại cẩn thận nhặt lấy cánh hoa."
Thích."
Âm thanh điện tử từ máy phát ra.Thời Thanh nhảy xuống giường, chạy đến trước tủ chứa đồ, kiễng chân lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.Trên lớp nhung đỏ trong hộp, là vỏ sò mà cậu tặng Y Lai Ân ngày hôm qua.Thời Thanh cẩn thận đặt cánh hoa vào trong, hài lòng dùng camera của vòng đeo tay chụp một tấm, sau đó cất kỹ hộp rồi chạy lại bên cạnh Y Lai Ân."
Hẹn hò."
Cậu vui vẻ ra ký hiệu, "Đi hẹn hò với Y Lai Ân!"
Y Lai Ân nắm lấy tay cậu: "Được, nhưng phải ăn cơm trước đã."
"Ra ngoài ăn đi."
Thời Thanh liên tục tạo ký hiệu.
"Em muốn, đi tới, nhà hàng, dành, cho, cặp đôi."
Y Lai Ân dịu dàng nói: "Anh biết, nhà hàng em muốn đến anh đã bảo Mai Lý Khoa đặt chỗ rồi, chiều họ mới mở cửa."
Thời Thanh lộ vẻ măt thất vọng như một chú cún con.
"Nhưng có thể ngắm hoàng hôn, rất đẹp."
Y Lai Ân an ủi cậu: "Bữa sáng chúng ta có thể ăn ở nhà, Mai Lý Khoa đã chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho em."
Những từ ngữ xa lạ từ miệng Y Lai Ân thốt ra khiến Thời Thanh cảm thấy rất kỳ lạ.Thời Thanh thất vọng chưa đầy mười giây đã chấm dứt, lập tức lại vui vẻ trở lại.Nhìn thấy mọi cảm xúc của cậu đều hiện rõ trên gương mặt, Y Lai Ân nghĩ:Thật đáng yêu.Người đáng yêu nhất trên thế giới này, như thiên sứ bên cạnh nữ thần, đã hạ phàm bên anh.Anh cúi đầu, nắm tay Thời Thanh: "Giờ thì thay đồ trước, được không?"
Lúc này Thời Thanh mới nhận ra Y Lai Ân đã chuẩn bị sẵn trang phục hôm nay cho mình.Trước đây ở nhà, có robot mỗi sáng sẽ đem quần áo đến tận đầu giường.Thời Thanh vốn không ra ngoài, nên không cần phối đồ, mẹ Thời cũng không cần chọn đồ cho cậu.Anh trai thường sẽ chia sẻ quần áo mới cho cậu, nhưng Thời Thanh không cần lắm.Sau khi đến Tạp Lạc Tư, mỗi ngày quần áo của cậu đều do Y Lai Ân chọn.Đừng nói là đồ dùng cần thiết, đến cả mũ, khăn quàng cổ, găng tay, thậm chí là cúc tay đắt tiền, trừ chiếc vòng cổ xương thú mà Thời Thanh yêu thích ra, gần như toàn bộ đồ cậu mặc đều không trùng lặp lần nào.Hơn nữa mắt thẩm mỹ của Y Lai Ân lúc nào cũng rất tốt.Ví dụ như bây giờ, anh tự tay mặc cho Thời Thanh một chiếc sơ mi trắng tinh viền bèo nhún, tà áo được nhét gọn vào chiếc quần short phồng đen, trên thắt lưng còn có dây xích kim loại bạc treo mấy ngôi sao nhỏ.Anh ngồi xuống mang tất cho Thời Thanh, vải chạm qua làn da trắng nõn ở bắp chân.Thời Thanh có chút không tự nhiên mà động chân, lại bị Y Lai Ân nắm cổ chân kéo về."
Sao vậy?"
Thật ra, Thời Thanh thích nghe Y Lai Ân hỏi cậu như vậy, giọng nói của Alpha luôn chan chứa sự kiên nhẫn và bao dung.Thời Thanh ngượng ngùng khoa tay: "Không có gì, chỉ là em chưa từng mặc kiểu này."
Ngày thường cậu cũng thường xuyên mặc quần dài, dù là đi dự tiệc mặc lễ phục cũng như thế.
"Lúc chọn đồ, thương hiệu bảo đây là mốt của năm nay."
Y Lai Ân giúp Thời Thanh mang xong đôi tất, nhìn cậu cười, khiến Thời Thanh suýt ngẩn người.
"Khi đó anh đã nghĩ, nếu Thanh Thanh của chúng ta mặc như vậy, nhất định sẽ rất đẹp."
Anh ngước lên, ánh nhìn như muốn thiêu đốt Thời Thanh.
"Ừm, anh quả thật không nghĩ sai."