Editor: phwng phwng
________Trong 2 tuần Tiêu Vọng Quân sáng đi chiều về làm việc chăm chỉ tại Hy Vọng.
Tình hình hành chính ở thành phố H đã bắt đầu chuyển đổi.Các quan chức cấp cao của thành phố đều bị thay mới, ba cục trưởng bị cách chức, hai phó cục trưởng bị điều chuyển, thư kí gì đó càng không cần phải nhắc đến.
Tóm lại, ngoài vị trí đứng đầu, những vị trí thấp hơn đều lần lượt bị thay thế.
Nhưng ngoại trừ những thay đổi trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao được phương tiện truyền thông chính thống đưa tin, các biến động còn lại đều không được nhắc đến.Chuyển biến diễn ra quá nhanh chóng, chỉ trong nửa tháng, bầu trời thành phố H đã hoàn thay đổi.Vì thế, không ít công ty chịu ảnh hưởng nặng nề.
Trong đó, xí nghiệp nhà họ Tần là dính đòn nặng nhất.
Ba tháng trước, Tần gia vừa đầu tư mạnh vào một mảnh đất.
Quy hoạch đất đai cũng đã được gửi lên, các giấy tờ thủ tục liên quan cũng đang được xử lí, chỉ chờ lượt phê duyệt cuối cùng.
Nhưng bây giờ, dưới việc lãnh đạo bị thay mới, các giấy tờ lại bị kẹt ở trạm kiểm soát cuối.Tần gia vì nhằm vào mảnh đất đó mà đã phải bỏ ra rất nhiều, chỉ chờ đến ngày chính thức khởi công xây dựng.
Hiện tại mọi thứ đều đình trệ, mỗi giây trôi qua đều như thấy tiền bị ném vào đống lửa!Cha Tần lo lắng muốn ngất xỉu, tuần vừa rồi ông đã ba lần chạy đến cơ quan chức năng, nhưng lần vào cũng phải về tay không.
Trong miệng nổi đầy vết nhiệt.
Công ty nhà họ Tấn vốn đã gặp đầy vấn đề, bây giờ công trình lớn nhất cũng không thể khởi công, Tần gia bây giờ liệu còn tồn tại được không?Tần Tĩnh Hàm trong khoảng thời gian này cũng không ngừng đi khắp nơi tạo mối quan hệ, hy vọng có thể bắt được một dự án khác, nhưng đáng tiếc là, giám đốc điều hành các công ty lớn đều giữ thái độ xem trò vui với nhà họ, thậm chí còn muốn đạp cho Tần gia một cái.
Không phải không có ai nguyện giúp đỡ, nhưng cũng không nhiều.
Mà những bên đồng ý giúp Tần gia, một là năng lực kém hơn họ, hai là muốn giúp mà không thể.
Nên Tần Tĩnh Hàm dạo này càng ngày càng nóng tính, hiếm thấy một nhân viên nào của công ty đi làm mà tươi cười.---------Sau 2 tuần làm việc liên tục, hôm nay lúc ăn sáng xong, Tiêu Vọng Quân nói với Bạch Nhạc Nhạc: "Tí nữa đi bệnh viện làm kiểm tra, tôi cần biết tình hình sức khỏe chi tiết của nhóc."
"Được, để em gọi điện cho mẹ."
Văn Nam hiện cũng đang ở H thị.
Cô muốn được ở cùng con trai, nhưng Tiêu Vọng Quân không đồng ý, nên cô dứt khoát chi một khoản tiền lớn thuê căn nhà bên cạnh nhà Tiêu Vọng Quân.
Chỉ cần được gần con trai hơn một chút là cô đã mãn nguyện rồi.
Bữa ăn trong ngày đều được Văn Nam thuê đầu bếp làm cẩn thận rồi giao sang tận nhà, chủ yếu là hai bữa sáng tối.
Vì bình thường bữa trưa Tiêu Vọng Quân sẽ đi ăn cùng với Bạch Việt Chi.Ừm, đọc đúng rồi đấy, là đi ăn với Bạch Việt Chi.
Nửa tháng nay anh cũng ở lại Hy Vọng, văn kiện bên chi nhánh Tập đoàn đều được gửi qua đây.
Tiêu Vọng Quân làm thí nghiệm rất tùy tâm trạng, trừ phi hắn cảm thấy đặc biệt hứng thú, nếu không sẽ không làm chậm trễ việc đi ăn cơm.
Mà Bạch Việt Chi cũng ở đây, nên bình thường hai người sẽ cùng dùng bữa.
Đôi khi là đặt đồ ăn của đầu bếp bên ngoài, có lúc là ra nhà hàng hoặc khách sạn, nửa tháng nay, ngoại trừ ngày nghỉ, thì mỗi ngày đều là như thế.Chẳng mấy chốc, Văn Nam đã đến, sau khi nghe Tiêu Vọng Quân nói về việc khám sức khỏe, Văn Nam cảm ơn hắn rồi dẫn con trai rời đi.Tiêu Vọng Quân cùng Bạch Phi Dương đến công ty.
Tuy không còn trong đoàn phim, nhưng Bạch Phi Dương hiện tại vẫn là trợ lý của Tiêu Vọng Quân.
Thư ký Bạch thực sự là một người tài, anh có thể hoàn thành mọi công việc được giao hoàn hảo không tì vết.Sau khi đến công ty, như dự đoán thì hắn ngay lập tức gặp được Bạch Việt Chi."
Cậu Tiêu."
Bạch Việt Chi hỏi: "Nhạc Nhạc cần khám sức khỏe à?"
Tiêu Vọng Quân gật đầu, "Đợt thuốc giai đoạn đầu của nhóc ấy hiện đã có thể ngưng.
Bây giờ cần phải xem sức khỏe của nhóc ấy thế nào để bắt đầu tiến hành đợt hai.
Thuốc chống ung thư cũng đã được tung ra thị trường một thời gian rồi.
Phản hồi thế nào?"
"Trước mắt các phản hồi đều khá tốt.
Không bao lâu nữa hẳn sẽ có thể phân phối số lượng lớn đến các bệnh viện."
Vì là loại thuốc nằm trong danh mục đảm bảo, nên sau khi sản xuất tất nhiên sẽ được phát đến các bệnh viện.
Đây là việc có lợi cho cả đất nước và nhân dân, phía trên chắc chắn sẽ không chậm trễ.Tiêu Vọng Quân gật gật đầu, hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên hỏi: "Anh sử dụng thuốc cải thiện chứng lạnh cơ thể được một thời gian rồi nhỉ?
Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
Bạch Việt Chi hơi bất ngờ, lắc đầu: "Vẫn chưa, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì bình thường hai tháng tôi mới khám sức khỏe một lần.
Nhưng mặc dù không đi khám, tôi cũng cảm nhận được loại thuốc kia rất hữu ích.
Khoảng thời gian này cơn lạnh chân của tôi đã thuyên giảm rất nhiều."
"Vậy anh hẹn lịch khám đi, đặc biệt là ở chân, làm kĩ một chút, tôi muốn xem kết quả."
Tiêu Vọng Quân vừa nói vừa bước về phía trước.Bạch Việt Chi lại ngạc nhiên, nhưng không do dự, anh gật đầu ngay, "Được, tôi hẹn thời gian, chiều nay đi kiểm tra luôn."
Tiêu Vọng Quân đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười, "Bạch tiên sinh, anh có phiền không nếu trở thành đối tượng thí nghiệm của tôi?"
Bạch Việt Chi từ nãy đã đoán ngay được ý hắn, nên khẽ cười trước lời này của Tiêu Vọng Quân: "Không phiền, đây là vinh dự của tôi."
Suốt hai tuần nay, anh đã được chứng kiến năng lực của Tiêu Vọng Quân, cũng nhận thức được sự tài năng của hắn, lời này không phải là một câu nịnh hót khách sáo, mà chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.Tiêu Vọng Quân không nói gì nữa mà đi xuống phòng nghiên cứu, còn Bạch Việt Chi thì đi lên văn phòng.Giữa trưa, hai người lại cùng nhau dùng bữa.Bữa cơm diễn ra khá yên tĩnh, hai người đều không thuộc dạng hoạt ngôn.
Ăn trưa xong, Tiêu Vọng Quân cầm lấy cặp tài liệu bên cạnh Bạch Việt Chi, bên trong đựng báo cáo kiểm tra sức khỏe của Bạch Nhạc Nhạc.Nội dung cực kì chi tiết, với nhiều loại xét nghiệm chỉ định, kết quả kiểm tra, phim chụp(*), nhưng bởi vì tấm phim khá lớn nên được để riêng chứ không ở trong cặp.(*)Phim chụp y tế: phim X-quang; CT; MRI;....Tiêu Vọng Quân cũng xem không hiểu mấy tấm phim này.
Nói ra thì ở thế giới trước khi ch.ết kia, hắn cũng chỉ là một tên phú nhị đại tầm thường, à, không đúng, là một tên phú nhị đại mắc vài bệnh tâm thần.
Hắn chả phải bác sĩ, cũng chưa từng học qua thứ gì liên quan đến y học.
Nhiều nhất thì, có thể coi là bệnh lâu thành y??
Đáng tiếc, dù có thực sự là bệnh lâu thành y, thì cũng chỉ liên quan đến bệnh tâm thần.
Sau này ở mạt thế, hắn không phải nhà nghiên cứu, có thể nói là vì sinh tồn mà chiêu mộ được một ít nhà nghiên cứu thiên tài, nhưng vẫn như cũ không học được gì hoàn chỉnh.Rồi xuyên tới Tinh tế, hắn thật ra có làm một ít công việc và nghiên cứu liên quan tới dược học, hiểu biết của hắn về thuốc cũng bắt đầu từ lúc này.
Nhưng ngoài một ít đó ra, nghiên cứu của hắn đều hướng về phía kĩ thuật điện tử, nếu không hắn làm sao có thể bẫy được hệ thống rồi cài virus của mình lên?
Tuy quá trình này không thể thiếu sự hỗ trợ của những nhân tài kĩ thuật khác, nhưng hắn chắc chắn là người quan trọng nhất.Còn ở thế giới này, hắn là diễn viên nổi tiếng, chỉ vừa mới tới không bao lâu.
Các kiến thức y học đều là rút ra được từ thế giới Tinh tế, sau đó đem kết hợp nó với Đông Y là ra lò kết quả các cuộc thí nghiệm của hắn.
Nhưng mà ở Interstella, mọi thứ đều được rà quét bằng người máy, sau đó nó sẽ trình bày hình ảnh kèm theo phân tích.
Đâu có giống bây giờ, cái gì cũng phải tự mình xem.
Thay vì nhìn mấy tấm phim chụp khó hiểu này, hắn thà đi đọc kết quả kiểm tra!Cho nên hiện tại, Tiêu Vọng Quân chỉ đơn giản xem qua từng tờ kết quả một, đặc biệt là các báo cáo về chỉ số tế bào ung thư, hắn càng xem tỉ mỉ hơn.Bạch Việt Chi chỉ yên lặng chờ, trong khi bàn ăn được vệ sĩ dọn dẹp sạch sẽ.Một lúc lâu sau, Tiêu Vọng Quân đặt mấy tờ kết quả đó xuống, cũng không cầm phim chụp lên xem, nói: "Tình trạng không tệ, có thể tiến hành giai đoạn hai rồi.
Chỗ tôi có hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất là dùng thuốc mạnh, nhưng sẽ xuất hiện các tác dụng phụ tương đối rõ ràng, chẳng hạn như đau đớn, mệt mỏi, mất sức, nôn mửa, v.v...
Cái thứ hai là dùng liều lượng nhẹ, thời gian sử dụng dài hơn, như vậy mà nói, các tác động lên cơ thẻ sẽ không mãnh liệt như lựa chọn đầu, nhưng tỷ lệ thuốc không dễ nắm bắt.
Việc không căn được tỉ lệ thuốc tối ưu tất nhiên sẽ có ảnh hưởng tới quá trình lành bệnh của cơ thể."
"Quá trình trị liệu này tổng cộng có bao nhiêu giai đoạn?"
Bạch Việt Chi hỏi."
Chắc là ba, nếu có thể vượt qua được 2 giai đoạn đầu, giai đoạn ba thực ra cũng chỉ là giai đoạn hồi phục.
Hiện tại nếu ngay cả cái số hai cũng không vượt qua được, thì không cần nghĩ tới cái số 3 làm gì nữa.
Tôi chỉ có thể nói, khi thuốc này được sử dụng đến cuối, nó hoặc là có thể tiêu diệt toàn bộ tế bào ung thư, ngăn chặn chúng sinh sôi quá mức, bảo vệ được toàn bộ nội tạng; hoặc cũng có thể là ngăn không được, khiến tế bào ung thư bùng phát hoàn toàn, cơ quan nội tạng không chịu nổi biến chứng dẫn đến tử vong."
Sắc mặt Bạch Việt Chi hơi thay đổi.
Anh trầm mặc chốc lát rồi nhẹ nhàng hỏi: "Tiêu tiên sinh, anh nghĩ nên chọn phương án nào?"
Tiêu Vọng Quân không trả lời câu hỏi này ngay.
Hắn đứng dậy, đi sang một bên rót cốc nước ấm, nhấp vài ngụm, rồi nói với giọng bình bình mang theo chút thờ ơ: "Cái thứ nhất, đại nạn không chết ắt có phúc, vượt qua vạn khổ sẽ tái sinh.
Nếu không chịu nổi, thì dù có chọn phương án số hai, sớm muộn gì cũng phải ch.ết."
Lời này thốt ra, Bạch Việt Chi im lặng vài giây rồi khẽ "Ừm." một tiếng, "Anh nói đúng, vậy thì chọn cái thứ nhất đi."
Tiêu Vọng Quân nghe vậy thật ra có hơi kinh ngạc.
Hắn quay đầu, nhướng mày nhìn Bạch Việt Chi, "Bạch tổng không thương lượng với người nhà sao?"
"Không cần."
Bạch Việt Chi khẽ cười, "Tôi và Nhạc Nhạc đã lập ước định.
Sinh mệnh của em ấy là do em ấy tự quyết định.
Đây là lựa chọn của em, và tôi tin em ấy."
Ngừng một chút, Bạch Việt Chi bổ sung: "Kể cả kết quả cuối cùng có là thất bại, thì cũng chỉ là hơi xui xẻo chút thôi.
Tôi không trách ai cả."
Tiêu Vọng Quân nhìn gương mặt tuấn tú, bình thản của Bạch Việt Chi, lại chợt nghĩ tới cái chết của chính mình.Ừ thì, trước vụ tai nạn, hắn cũng không phải là không phát giác ra gì cả.Chỉ là cảm thấy, sống lâu như vậy dường như không có ý nghĩa gì, nên hắn cố tình lờ đi những chi tiết bất thường, cho vị 'Bạn Tốt' kia một cơ hội.Khi cái chết đến, hắn không thấy hận, chỉ thấy buồn tẻ, không ngoài dự đoán.Nhưng hắn không chết, chính vì thế, ở mạt thế kia, hắn chợt bùng lên khát vọng sống, và kết quả là bây giờ hắn đứng ở đây.Không biết vì sao, hắn cảm thấy, Bạch Việt Chi trước mắt rất giống với khoảnh khắc hắn ch.ết đi ở thế giới đó.Bọn họ đứng trước mạng sống đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến thờ ơ.Hắn dù sao cũng là kẻ có bệnh, vậy Bạch Việt Chi thì sao?
Tiêu Vọng Quân lần đầu tiên tò mò về một người.---------------037
Editor: 2 chương sau bắt đầu có tí ngọt r các bbi ạ=))))))))