- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 431,885
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] Tình Địch Giáo Bá Muốn Cưng Chiều Tôi - Tử Bách
Chương 19. Ra ngoài chơi
Chương 19. Ra ngoài chơi
Sau sự việc kiểm điểm, mức độ chú ý dành cho Giang Ngạn ở trường lại tăng lên đôi chút, điều này đối với hắn thì không mấy ảnh hưởng.
Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là mối quan hệ bạn cùng bàn như cũ.
Không biết có phải là ảo giác không, Giang Ngạn cảm thấy đối phương dường như lại lạnh nhạt với mình hơn một chút.Hắn nghĩ có lẽ vì giọng điệu của hắn lần trước khiến người ta cảm thấy tủi thân.
Sau đó, hắn đã rất hối hận về thái độ của mình, còn nghiêm túc viết một bản kiểm điểm đưa cho đối phương, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.Hắn liếc nhìn người đang cúi đầu chăm chú làm bài tập, rồi lấy một viên kẹo nhẹ nhàng đẩy sang, sau đó cầm điện thoại lên, giả vờ như không có gì xảy ra.Thương Lạc Khê nhìn viên kẹo kia, đúng là vị cậu thích.
Cậu tiện tay lấy cho vào miệng, rồi tiếp tục làm bài tập.
Không có chút phản ứng nào muốn để ý đến đối phương.
Tuy lúc đó cậu không giận, nhưng cũng không có nghĩa là đã tha thứ.Giang Ngạn thấy đối phương nhận kẹo thì thở phào nhẹ nhõm một chút, liền nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc, cuối tuần này muốn cùng tôi ra ngoài chơi không?"
Thương Lạc Khê nhẹ nhàng cắn viên kẹo trong miệng, mặt không biểu cảm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không hứng thú."
Giang Ngạn thở dài, tự thấy mình đáng đời.Buổi chiều tan học, Từ Bồng Bồng đứng đợi Thương Lạc Khê ở cửa lớp, dù khi nhìn thấy người kia, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cô muốn xin lỗi Lạc Lạc.Thương Lạc Khê dọn dẹp xong thì bước ra ngoài, bỏ qua người đang đi theo ở phía sau.
Từ Bồng Bồng nhìn mối quan hệ như gần như xa giữa hai người, khóe miệng khẽ nhếch lên.Lần trước người đó chẳng phân rõ trắng đen đúng sai đã trách móc Lạc Lạc, giờ đúng là đáng đời.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đi theo sau Lạc Lạc, người xung quanh cơ bản đều rất cưng chiều cậu, hơn nữa đối phương lại ngoan ngoãn như vậy, không ai nỡ giận cậu.Vì thế cô che giấu nụ cười ở khóe môi, nghiêm túc nói: "Lạc Lạc, chuyện lần trước là lỗi của tớ, tớ không nên xúc động như vậy."
Thương Lạc Khê cũng không cho rằng người khác sai, nếu đã nhìn thấy, chỉ cần là chuyện bản thân có thể làm được, thì không có lý do gì để lùi bước, vì vậy cậu hỏi ngược lại:"Vì sao lại xin lỗi?
Cậu đâu có ép tớ, cậu sai gì chứ?"
Vẻ mặt Từ Bồng Bồng nghiêm túc, không dám phản bác, lặng lẽ nhìn đối phương, thấy cậu không có vẻ tức giận.
Thương Lạc Khê nhìn cô thận trọng như vậy, khóe môi khẽ cong lên: "Bạn học kia sao rồi?"
Từ Bồng Bồng đáp: "Ổn rồi, tuy bị thương nhưng rất lạc quan."
Thương Lạc Khê gật đầu.Giang Ngạn đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo, từ khi cô gái này xuất hiện, tâm trạng hắn đã cực kỳ tệ, nhưng mà, ngay từ đầu hắn đã làm sai, còn có tư cách gì mà ghen ghét?Hắn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, che đi cảm xúc ghen tuông và u ám trong mắt.
Nhìn gương mặt mỉm cười của người kia, hắn chỉ muốn giấu người đi, không cho ai khác nhìn thấy.Thương Lạc Khê tất nhiên cũng cảm nhận được cảm xúc của hai người bên cạnh, không nhịn được mềm lòng, khẽ nói: "Ngày mai thứ bảy cùng nhau đi chơi nhé."
Ánh mắt hai người bên cạnh nháy mắt đều sáng lên, mong chờ nhìn về phía cậu, Thương Lạc Khê không tự nhiên gật đầu.Trong khi đó, hai người bên cạnh liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy bất mãn và chán ghét.
Thương Lạc Khê không để ý đến những vòng vo của bọn họ, chào một tiếng liền về nhà.Bên ngoài cửa, Giang Ngạn dựa vào tường, cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng có diễn nữa, cậu tưởng diễn xuất của mình tốt lắm à?"
Từ Bồng Bồng cũng mỉa mai đáp lại: "Cậu quản tôi."
Rồi xoay người lên lầu.
Giang Ngạn lạnh lùng quay đi, khóe miệng nhếch lên.Điện thoại trong túi không ngừng rung, hắn lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền đến âm thanh ồn ào của một nam sinh: "Anh Giang, mai đi quẩy đê!"
Giang Ngạn định từ chối, nhưng nghĩ đến Từ Bồng Bồng không chừng lại ríu rít, bèn nói: "Được, mai tôi gửi địa chỉ."
Hôm sau, khi Thương Lạc Khê chuẩn bị xuất phát, Giang Ngạn nhìn điện thoại rồi nhẹ nhàng nói: "Chờ chút."
Không lâu sau, Lý Hạo và Trần Văn đến, thế là sáu người cùng nhau xuất phát.
Thương Lạc Khê không ngờ ba người lại biến thành sáu người, hơn nữa đều không thân, cũng may cậu là con trai nên cũng không thấy quá bất ngờ hay ngại ngùng.Từ Bồng Bồng trong lòng không khỏi oán thầm: "Khốn nạn, nhất định là cố ý.
Chỉ có mình là con gái, phía trước toàn đi theo cặp, chỉ còn mình với Khương Khang lẻ loi."
Thương Lạc Khê quay sang nhìn Giang Ngạn, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu đây?"
Giang Ngạn cúi người, nhẹ nhàng tiến lại gần: "Cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó."
"Thuỷ cung được không?"
Thương Lạc Khê đề nghị.Giang Ngạn gật đầu, lấy điện thoại tra tuyến đường gần nhất.
Cuối cùng mọi người bàn bạc xong quyết định đi tàu điện ngầm là tiện nhất.Cuối tuần, lượng người rất đông, tàu điện ngầm vừa dừng là mọi người chen chúc lên, Giang Ngạn giữ chặt tay Thương Lạc Khê, sợ đối phương bị lạc.
Dòng người không ngừng lên xuống, Giang Ngạn đành nhẹ nhàng vây cậu vào lòng, để cậu đứng dựa trong góc, còn mình đứng chắn bên ngoài.Mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mau nhìn bọn họ kìa!
A a a, đáng yêu quá!"
Thương Lạc Khê cảm thấy ánh mắt tươi cười từ mấy nữ sinh nhìn sang rất không đúng, liền không tự nhiên nhích người một chút, nhẹ nhàng nói: "Thả tôi ra đi."
Giang Ngạn lạnh lùng nhìn cảnh cáo các cô gái đó một cái, rồi nhẹ giọng nói: "Đừng để ý bọn họ, đông người thế này, lỡ cậu bị thương thì sao?
Lạc Lạc ngoan."
Giọng điệu dỗ dành khiến Thương Lạc Khê có chút ngượng ngùng, cậu cúi đầu, che đi gương mặt đang đỏ bừng.Không đến vài trạm, cả nhóm liền xuống xe, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thán: "Cuối tuần đúng là không nên ra ngoài chơi."
Giang Ngạn để cậu đợi ở một bên, còn mình và Trần Văn đi mua vé.Bên ngoài thuỷ cung trang trí rất đáng yêu, dùng hình ảnh cá heo và sứa nhồi bông, còn có những lời thoại siêu dễ thương, rất hợp cho trẻ con hoặc thu hút người đi ngang qua, Thương Lạc Khê nhìn mấy lời thoại ấy, không nhịn được bật cười.Bên trong thuỷ cung rất rộng, lát bằng đá cuội, hai bên là tấm kính ngăn cách, phía dưới có rong biển xanh.
Trần nhà cũng là kính xanh nhạt trong suốt, có rất nhiều loài cá đang bơi qua lại.Ai nhìn thấy những động vật dễ thương này cũng không nhịn được nở nụ cười, có con trông ngốc nghếch, có con thì rất đẹp.
Thương Lạc Khê đặc biệt có hứng thú với các loài động vật biển, mỗi một loài đều cẩn thận đọc giới thiệu và quan sát kỹ.Dạo một vòng, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
Cuối cùng Thương Lạc Khê nhàn nhạt nói: "Còn chưa xem cá heo, xem xong rồi về."
Mọi người liền lấy lại tinh thần.
Không ai không thích cá heo, vừa đáng yêu lại vừa thân thiện, còn biết tương tác, có phần nào đó rất giống con người.Khu cá heo rất đông người vây quanh, Giang Ngạn thấy trong mắt đối phương thoáng qua chút thất vọng, liền nhẹ nhàng nắm tay kéo cậu chen vào trong, mà Thương Lạc Khê thì cứ tưởng mình giấu cảm xúc rất tốt.Giang Ngạn nhờ lợi thế chiều cao, không chút khó khăn chen vào được, nhẹ nhàng vòng tay bao vây quanh Thương Lạc Khê, chừa một khoảng không gian nhỏ cho cậu.
Những người đứng quanh đều lộ vẻ ngưỡng mộ, Lý Hạo kéo tay áo Trần Văn, nói: "Tôi cũng muốn nhìn."
Trần Văn đành kéo cậu ta chen vào, Từ Bồng Bồng liếc người bên cạnh một cái rồi tự động tránh xa, cô chẳng muốn xem chút nào.
Khương Khang thấy vậy chỉ biết sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.Bên trong, cá heo vui vẻ tương tác với mọi người.
Chẳng mấy chốc nó bơi đến trước mặt Thương Lạc Khê, nhìn cậu từ xa.
Cá heo không để ý đến tiếng gọi của những người xung quanh, cuối cùng nó bơi tới gần mặt kính trước mặt Thương Lạc Khê, hôn lên lớp kính rồi vỗ nhẹ mấy cái.Thương Lạc Khê đưa ngón tay thon dài ra, chạm lên mặt kính.
Khóe môi khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Giang Ngạn bất giác ngẩn người, tim đập thình thịch, khẽ nói bên tai cậu: "Nó rất thích Lạc Lạc."
Lý Hạo thì vô cùng thảm, vất vả chen vào được, vậy mà cá heo lại chẳng buồn để ý đến cậu ta.
Cuối cùng, sáu người dạo chơi một ngày, mệt rã rời.
Giang Ngạn nhất quyết đưa người về tận nhà rồi mới trở về nhà mình.