- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 438,964
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 47 - Chỉ có tranh đấu thêm, mới có thể đoạt lấy quyền thế...
Chương 47 - Chỉ có tranh đấu thêm, mới có thể đoạt lấy quyền thế...
Từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, số lần Sở Úc ra khỏi cung, trừ lần trước theo đoàn tới Ung Thành, đến nay cũng chỉ có hôm nay — tết Hạ Nguyên ra ngoài thưởng cảnh.
Lúc dạo quanh phố xá, hắn mua một hộp phấn, sau khi về cung liền sai Trần Đức Thuận đưa tới Tê Hà cung, rồi triệu Vân Sinh đến.Vân Sinh trình lên một bản danh sách."
Những người trên này, đều là cử nhân được tiến cử vào Tướng phủ Thư viện Thiện Học để học tập."
Sở Úc quỳ ngồi trên đệm giường, nhận lấy danh sách rồi từ tốn xem từng trang, danh sách ghi lại thông tin cử nhân Thư viện Thiện Học: tuổi tác, quê quán, xuất thân gia thế.Kê Lâm Hề.Lật sang trang kế tiếp, cái tên này lập tức lọt vào mắt.Giải nguyên Kinh Châu, đến từ Nhạc Thiên Thư viện ở Ung Thành, một năm trước vào học tại Nhạc Thiên, sau đó vượt qua kỳ thi huyện – thi hương, được Đồng tri Kinh Châu tiến cử vào Tướng phủ, hiện tại là thư đồng bên người Vương Trì Nghị.Bên cạnh còn đính kèm một bức họa chân dung.Trong tranh là một thiếu niên tuấn tú phong nhã, khí độ ung dung, quả thật không cùng một kiểu với tên mặt mũi tầm thường, chỉ có chút tuấn tú mà tính nết lưu manh khúm núm từng thấy ở Ung Thành.Ngón tay hắn hơi khựng lại trên tờ giấy, chậm rãi xem tiếp, rồi gấp danh sách lại, mở ngăn đèn bên cạnh, châm lửa đốt bản danh sách gần như cháy trụi."...Kê Lâm Hề..."
---------------Màn giường lụa hồng nhạt buông xuống, trong lòng ngực hoàng đế là An Quý phi đang ngủ say, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt nhìn sang.Sở Cảnh vừa mới tỉnh lại, nghiêng đầu ho khan không dứt."
Bệ hạ."
Nàng ngồi dậy, lấy khăn tay giấu dưới gối đưa cho Sở Cảnh.Sở Cảnh nhận khăn che miệng ho ra đàm, rồi mới nắm khăn vo lại, ném xuống đất bên ngoài màn giường, quay đầu trấn an nàng: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây cổ họng hơi khó chịu, giờ đỡ rồi."
An Quý phi nhìn gương mặt từng tuấn mỹ phi phàm của hắn — năm xưa từng khiến bao quý nữ kinh thành mê đắm, ánh mắt tràn đầy khí phách dã tâm, giờ lại chẳng còn lại chút gì nàng từng nhớ, hai bên tóc mai bạc trắng, đuôi mắt đầy nếp nhăn, cả người toát lên vẻ mỏi mệt uể oải.Lần đầu tiên nàng cảm thấy, bệ hạ trước mắt đã thực sự già rồi..."
Ngủ đi."
Sở Cảnh ôm nàng nằm xuống.An Quý phi lại dựa vào lòng hắn, nhưng không thể nào ngủ tiếp được.
Tay nàng đặt lên vai Sở Cảnh, giọng ngọt ngào mềm mỏng: "Bệ hạ, gần đây Tuy nhi tiến bộ nhiều lắm."
Sở Cảnh đặt tay lên tay nàng, khép mắt nói: "Ừ, tiến bộ nhiều thật.
Từ lần cô tìm mấy con chim bị chết ấy, nó không còn mải chơi nữa, việc học cũng khá hơn."
"Bệ hạ, thần thiếp sợ..."
"Sợ cái gì?"
An Quý phi dựa sát vào hắn hơn, "Hoàng hậu ngày càng căm hận thần thiếp.
Thần thiếp lo tương lai Thái tử lên ngôi, nàng sẽ không tha cho mẹ con thần thiếp."
Sở Cảnh hiểu, nàng lo không sai.
Hoàng hậu sớm đã chẳng còn chút tình cảm nào với hắn, với hắn và An Quý phi thì càng là hận thấu xương.
Giờ nàng đem hết hy vọng gửi gắm vào Thái tử, mong chờ ngày Thái tử đăng cơ, mà khi ngày đó đến, Hoàng hậu tất nhiên sẽ diệt sạch những kẻ phản bội nàng.Hắn xoa vai nàng, dịu giọng an ủi: "Đừng sợ, trẫm sẽ không để Hoàng hậu hay Thái tử làm tổn thương nàng và Tuy nhi."
An Quý phi khẽ cắn môi, nhưng những lời nàng muốn nghe lại không phải thế.
Điều nàng thật sự mong là Sở Cảnh sẽ nói: "Phế Thái tử, lập Tuy nhi làm người kế vị."
Chỉ có vậy, nàng mới hoàn toàn yên lòng.Nhưng trước đây Sở Cảnh từng nói, phế lập Thái tử tùy tiện sẽ làm lung lay nền móng quốc gia, khiến lòng dân dao động.
Sau đó nàng không còn nhắc đến nữa, nhưng hắn cũng tỏ vẻ không vui, nên gần đây nàng cũng thu liễm lại.Ngoài màn giường, ánh nến lấp lóe, mọi thứ lại quay về yên tĩnh.
Nàng dựa vào lòng Sở Cảnh, nhớ lại chuyện cũ.Nàng và Hoàng hậu thuở nhỏ vốn là đôi bạn khuê phòng thân thiết, không chuyện gì giấu nhau.
Nhưng rồi mẹ mất vì bệnh, cha tái hôn, mẹ kế đối xử tàn nhẫn, nhục mạ không thôi.
Dù là tiểu thư danh giá của phủ Thượng thư, nàng bị đối xử không khác gì con riêng.
Khi Hoàng hậu còn là Thái tử phi đã biết nàng sống không tốt, thường xuyên đưa bạc và quần áo mới cho nàng.Ban đầu, nàng rất cảm kích.Nhưng về sau thì sao?Về sau nàng không cam tâm, bắt đầu đố kỵ.Rõ ràng hai người từng là tiểu thư được nuông chiều như nhau, nàng kia sinh ra đã may mắn, mẹ ruột còn sống, được Trấn Quốc công sủng ái, vô ưu vô lo, từ sớm đã được định hôn làm Thái tử phi.
Còn nàng thì sao?
Không là gì cả, như chó nịnh mẹ kế để có được cuộc sống tạm ổn, mong mỏi được gả đi, lại bị mẹ kế định gả cho một kẻ ăn chơi lêu lổng.Khi biết được, Công Dã Ninh – khi đó là Thái tử phi – liền đón nàng về phủ, nói sẽ giúp nàng tìm một hôn sự đàng hoàng.
Ở trong phủ Thái tử thời gian ngắn ấy, nàng gặp Sở Cảnh — tuấn mỹ, tài năng, là Thái tử của triều đình, thấy được hắn đối xử với Công Dã Ninh tốt đến mức nào, thấy được hạnh phúc của Công Dã Ninh.Nàng cố kìm nén lòng đố kỵ, không muốn tổn thương Công Dã Ninh — người bạn từ nhỏ.
Nhưng cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa, nàng muốn cướp đi tất cả của Công Dã Ninh, muốn kéo nàng ấy xuống vũng bùn như mình, để cả hai cùng ở một vị trí, nàng không cần nhận sự thương hại ban phát từ trên cao nữa.Một tháng sau, Công Dã Ninh hào hứng tìm đến nàng, mang theo mấy bức họa, nói là tuyển kỹ lưỡng những vị hôn phu tốt, hỏi nàng thích ai.Nàng xem qua từng người, chẳng ai bằng Sở Cảnh.
Thế là nàng khéo léo gợi ý rằng muốn ở bên nhau cả đời, nếu được làm trắc phi Thái tử thì cả hai có thể mãi làm bạn.Công Dã Ninh từ chối."
Yên Nhi, ta yêu Sở Cảnh.
Ta không muốn chia sẻ chàng với ai khác."
"Ninh tỷ tỷ, nhưng chàng là Thái tử, sau này sẽ là hoàng đế.
Chàng không thể chỉ có một người phụ nữ.
Nếu sớm muộn cũng phải chia sẻ, sao lại không thể là ta?
Nếu ta làm trắc phi, nhất định sẽ cùng tỷ đồng tâm hiệp lực nắm giữ hậu cung, chẳng ai lay chuyển được địa vị của chúng ta, chẳng phải tốt sao?"
Nàng cố gắng thuyết phục, Công Dã Ninh vẫn không đồng ý.Tình bạn tốt đẹp?
Buồn cười!
Chẳng lẽ không có nàng thì Công Dã Ninh có thể độc chiếm ân sủng của Sở Cảnh sao?
Không cho nàng?
Vậy thì nàng sẽ tự lấy!Khi hai người lăn lộn trên giường, cửa phòng bị đá văng ra.
Nàng nép trong lòng Sở Cảnh, nhìn thấy Công Dã Ninh mắt đỏ hoe đứng đó.Sau khi nàng trở thành trắc phi, những thứ nàng tặng đều bị Công Dã Ninh ném trả.
Dù nàng quỳ giữa trời tuyết cả đêm, Công Dã Ninh cũng không buồn liếc nhìn.
Cuối cùng là Sở Cảnh hay tin, vội sai người ôm nàng vào phủ gọi Thái y.Từ đó, nàng biết: hai người họ đã định là kẻ địch.Cho đến bây giờ.Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng.-----------------------"Tai họa của thiên hạ, lớn nhất là giả vờ yên ổn, tưởng là bình trị mà thật ra ẩn họa khôn lường.
Ngồi yên mà nhìn biến cố, không hành động trước, ắt sẽ có ngày khó mà cứu vãn..."
Vương Trì Nghị nghe đoạn văn dài ngoằng đó, bắt đầu ngáp ngủ.
Trong khi đó, Kê Lâm Hề vẫn dựng tai lên nghe kỹ, bút trong tay không ngừng viết.Ở thư viện Ung Thành, làm gì có lão sư nào cẩn thận giảng từng câu từng chữ như vậy.
Nhân lúc lão phu tử uống nước, anh khinh thường liếc Vương Trì Nghị một cái, sau đó trước khi ánh mắt lão phu tử quét đến liền kéo tay hắn, dịu giọng: "Công tử, mau tỉnh lại."
Vương Trì Nghị mở mắt, gượng ép tiếp tục nghe.Lão phu tử này không thể đắc tội.
Xưa kia là giáo thụ của Thái tử — đương kim hoàng đế.
Sau khi thoái ẩn, cha hắn phải tốn một số tiền lớn mới mời được về.
Nếu hắn dám đối xử như với mấy thầy trước, chắc chắn bị cha mắng đến te tua.Thấy hắn đã tỉnh, biết hắn không chịu học tử tế, Kê Lâm Hề lại cúi đầu chăm chú ghi chép.Ở Tướng phủ này quả nhiên không uổng công đến.
Chỉ mới một thời gian, sách luận của anh đã tiến bộ không ít.
Đợi kỳ thi tới, chỉ cần loại bỏ được Vương Trì Nghị, Kê Lâm Hề anh có thể xếp hạng đầu bảng, từ cá trắm cỏ hóa rồng, nghịch thiên cải mệnh.Đêm về, Kê Lâm Hề trở lại phòng mình.
Ánh nến mờ mờ chiếu lên khung cửa sổ.
Sau khi sửa xong bài của Vương Trì Nghị, anh lại cúi đầu viết tiếp luận văn của mình.
Trên bàn trải đầy trang giấy chi chít chữ đen, nét bút rõ ràng, sắc sảo mà vẫn giữ vẻ thanh tú.
Từ người viết chữ xấu như gà bới, giờ anh đã luyện được nét Khải hoàn chỉnh, rõ ràng sắc sảo.Lúc mệt, anh cởi áo ngoài, đẩy cửa sổ hít một ngụm khí lạnh bên ngoài, nhớ lại thời trung học mình từng phong quang thế nào, ánh mắt mỹ nhân công tử từng vì anh mà bối rối ra sao, rồi lại quay về bàn, vùi đầu khổ học.Chỉ có tranh đấu thêm một vòng xuân thu, mới có thể giành lấy quyền thế và mỹ nhân vào lòng.----------Kem Kem: hụ hụ, cũng tội hoàng hậu thật á...