Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị

[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 126 - Thiên tử chi kiếm...


Về sau, trong số những phi tần có địa vị cao, An phi cũng có mặt.Hoàng đế mỉm cười nói:
"Hôm nay là ngày đại hỉ, chính là sinh nhật Thái tử, các khanh bình thân."

Trong đám đông, Kê Lâm Hề đứng dậy, khó lòng kìm nén, đưa mắt nhìn về phía Thái tử mà mình hằng thương nhớ....Anh bị người trong lòng mê hoặc đến thần hồn điên đảo....Thái tử đội kim quan, thắt đai ngọc, gương mặt chẳng ôn nhu thân cận như khi đối diện hắn, mà mang theo vẻ lãnh đạm uy nghi của kẻ đứng trên vạn người, khiến người khác không khỏi run sợ.Kê Lâm Hề đè nén tình ý trong lòng, nhìn ánh trăng đan xen cùng ánh đèn cung đình chiếu lên gương mặt Thái tử, đẹp đến mức như tranh vẽ cũng chẳng bằng.Sở Úc chú ý tới ánh mắt của anh, khi bước ngang qua thì hơi nghiêng đầu, nhìn anh một cái.

Nụ cười ôn nhu cùng cái gật đầu khẽ lướt qua, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, Kê Lâm Hề liền cảm thấy tâm hồn mình bị Thái tử câu mất.Xử lý xong việc tiếp đón, Kê Lâm Hề bước đến gần Sở Úc thì nhìn thấy Yến Hoài.

Trước đó Yến Hoài gửi thư nói sẽ cho hắn một bất ngờ, nhưng không hề nói sẽ quay về kinh.

Trong thoáng chốc hắn hơi ngạc nhiên, rồi thấy Yến Hoài phất tay với mình, bước chân khựng lại, khóe môi cong lên đáp lại.Hoàng hậu cũng nhận ra Yến Hoài đã trở về.

Ánh mắt bà lướt qua con trai mình, thầm hiểu bọn họ lớn lên bên nhau, Yến Hoài tất nhiên phải trở lại kinh thành.

Thái tử thấy bạn tốt bất ngờ xuất hiện, trong lòng chắc chắn cũng vui mừng.Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Kê Lâm Hề chua xót vô cùng.

Anh biết bản thân có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là đưa Yến Hoài rời khỏi kinh thành, nhưng không thể cắt đứt được tình nghĩa giữa Thái tử và Yến Hoài.

Giờ bạn cũ gặp lại, hẳn trong lòng điện hạ vô cùng hạnh phúc.Huống hồ, việc anh khiến Yến Hoài rời đi, ngoài tâm tư của mình thì cũng có phần nghĩ cho Thái tử.Bên cạnh Thái tử đã có Vân Sinh.

Yến Hoài ở cạnh hắn cũng chẳng có ích lợi gì.

Nếu Yến Hoài thực sự có năng lực, đến biên quan lập công, thu phục nhân tâm, thì đối với việc Thái tử đăng cơ sau này chưa chắc không phải là trợ lực.Trong cung, bảy phần cấm vệ nắm trong tay Hoàng thượng, ba phần còn lại do Hoàng hậu quản.

Quyền thế ấy không ai có thể đoạt được.

Hoàng đế sẽ không trọng dụng Yến Hoài, muốn giúp Thái tử, Yến Hoài chỉ còn con đường này....Yến tiệc sinh nhật Thái tử, Hoàng hậu đã sớm sai thợ trong cung chế tác ba ngàn ngọn đèn chúc phúc, sau màn pháo hoa rực rỡ là vô số đèn lồng bay lên trời.

An phi – sủng phi của Hoàng đế – ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ấy, liền nâng tay áo che miệng cười khẽ:
"Hôm nay sinh nhật thái tử, quả thật phô trương đến cực điểm."

Hoàng hậu cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống nàng một cái:
"Thái tử đến tuổi đội mũ, ấy là chuyện hệ trọng của quốc gia.

Nếu vẫn đơn sơ như trước, thì các hoàng tử trong cung chẳng ai kịp trưởng thành, vậy mặt mũi quốc gia để đâu?"

An phi lén nhìn Hoàng đế, thấy người không nói gì thì vội cúi đầu nhu thuận:
"Hoàng hậu nói rất đúng, là muội muội lỡ lời."

Các cung nhân bưng lên rượu ngon cùng thức ăn, Lễ Bộ cho diễn tế vũ, tiếng chuông ngân vang, tiêu sáo réo rắt, vũ công tay phải cầm quạt, tay trái cầm cành ngọc, từng động tác uyển chuyển tao nhã đến cực điểm.Yến hội đã đi được quá nửa, tới canh giờ, Kính Niên liếc xuống dưới, ánh mắt ra hiệu.

Chẳng bao lâu, vài cung nhân bưng một thanh trường kiếm đến trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống.Sở Cảnh theo bản năng muốn đưa tay nhận lấy, nhưng vừa vươn tay liền ý thức được mình đã không còn sức cầm nổi thanh kiếm ấy.

Long Uyên kiếm, danh kiếm thiên hạ truyền mấy trăm năm, vào tay hoàng đế liền thành thiên tử chi kiếm, biểu tượng của ngôi báu.

Nhưng đâu phải ai làm hoàng đế cũng giỏi võ, mà kiếm này lại nặng, nếu ôm cả hai tay thì còn tạm được, nhưng tuyệt chẳng có chút uy thế.

Ông một tay cầm, làm sao khống chế nổi?Nhìn thấy thanh kiếm, sắc mặt An phi lập tức biến đổi, trong tay áo bàn tay siết chặt.

Nếu không phải Lục hoàng tử giữ nàng lại, nàng đã bật dậy.

Là người thân cận nhất bên cạnh Sở Cảnh, nàng sao có thể không hiểu chuyện này mang ý nghĩa gì.Sở Cảnh thu tay, quay đầu nhìn về phía Sở Úc, khuôn mặt hiền hòa gọi:
"Thái tử."

"Phụ hoàng."

Sở Úc đứng dậy."

Đây là Long Uyên – thiên tử chi kiếm.

Nay trẫm tuổi đã cao, không còn dùng nổi.

Hôm nay ngươi vừa tròn hai mươi tuổi, nhân dịp này trẫm trao lại cho ngươi, mong con gánh vác trách nhiệm về sau."

"Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng.

Nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng của phụ hoàng cùng hoàng hậu."

Sở Úc hành lễ nhận kiếm.Thân kiếm đen tuyền, chuôi dài, ánh sáng mờ ảo thâm trầm, nắm trong tay nặng nề vô cùng."

Rút ra xem thử."

Sở Úc liền rút kiếm.

Hàn quang lóe lên như sương tuyết.

Hắn cúi đầu ngắm Long Uyên kiếm, khó giấu nổi niềm vui, vẻ lãnh đạm thường ngày trên mặt cũng tan đi đôi phần:
"Nhi thần thật sự rất thích thanh kiếm này, chỉ tiếc võ nghệ không tốt, để kiếm ở trong tay nhi thần e rằng uổng phí."

Sở Cảnh thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Ông liếc nhìn Hoàng hậu, thấy bà khẽ mím môi, rồi ánh mắt rơi xuống mặt Sở Úc, mang theo nụ cười bao dung:
"Ngươi là Thái tử, sau này sẽ là hoàng đế.

Võ công cái thế làm gì?

Thanh kiếm này, chỉ có ngươi mới xứng có được."

Cha con đối diện nhau, trong ánh mắt tràn đầy từ ái, những hiềm khích trước đây dường như đang dần tan biến.Lục hoàng tử nắm chặt ống tay áo mẫu phi, sắc mặt từng chút trầm xuống.Đám quan viên phe Thái tử thấy cảnh tượng này thì vui mừng khôn xiết, còn phe Lục hoàng tử thì mặt mày khó coi.Một số quan trước đây nghĩ Lục hoàng tử được sủng ái hơn, mới theo thuyền hắn, giờ thì chỉ biết âm thầm chửi Hoàng đế vô tình.

Ngày trước hết mực lạnh nhạt chèn ép Thái tử, thậm chí từng có ý bỏ, vậy mà nay lại trao kiếm của bậc thiên tử cho hắn, còn nói ra những lời ấy.

Đúng là đoán lòng đế vương như mò kim dưới đáy biển, chẳng thể đoán nổi.Sau khi Hoàng đế ban kiếm, các phi tần cùng triều thần cũng lần lượt dâng lễ vật.Đến lượt Sở Tuy.Hắn cố nặn nụ cười, đứng dậy dâng lễ:
"Ta biết Thái tử hoàng huynh thích chơi cờ, liền sai người làm riêng một bộ bàn cờ bằng lưu ly, mong hoàng huynh thích."

"Cảm ơn lễ vật của lục đệ, ta sẽ trân trọng."

Sở Úc gật đầu nói với hắn.Thẩm Văn Trí đưa lên một chiếc bình gốm men xanh.Đến lượt Yến Hoài.Yến Hoài bưng một chiếc hộp dài bước lên gần.

Hoàng đế nhìn hắn cười:
"Ngươi và Thái tử tình nghĩa quả nhiên sâu nặng, từ biên quan gấp gáp trở về, hẳn là rất mệt rồi.

Không biết ngươi tặng cho Thái tử thứ gì?"

Yến Hoài quỳ xuống đất, mở chiếc hộp dài ra.

Bên trong là một thanh kiếm, thoạt nhìn không phải vật phàm, toàn thân bạc sáng, lưỡi kiếm khảm văn bình an màu đỏ.

"Thanh kiếm này chính là sinh nhật lễ mà thần dâng cho Thái tử điện hạ."

Hoàng đế nheo mắt nhìn thanh kiếm, đang định mở miệng thì Lục hoàng tử đã vội lên tiếng trước:
"Yến thế tử cũng dâng kiếm?

Thanh kiếm này hình như mới được rèn thành, không biết Yến thế tử lấy được từ đâu?"

Yến Hoài liếc hắn ta một cái, đáp:
"Thanh kiếm này là do Lâu tướng quân cùng vài vị tướng đóng ở biên quan nhờ thợ rèn trong quân đặc chế.

Ngày đó Thái tử cùng quân dân chung tay trấn thủ biên quan, chống lại Tây Liêu, mấy vị tướng quân cảm kích, liền sai thần dâng thanh kiếm này làm sinh nhật lễ.

Trên thân kiếm khắc bình an văn, là tâm ý riêng thần cầu chúc Thái tử cả đời bình an vui vẻ, thuận buồm xuôi gió."

"Thì ra là Lâu tướng quân bọn họ nhờ rèn."

Sở Tuy không biết mình dùng tâm tình thế nào thốt ra câu này.

Hắn ta chưa bao giờ thoát khỏi cái bóng của Thái tử.

Dù khi còn nhỏ hay hiện tại, chỉ cần Thái tử đi biên quan một chuyến, lập tức chiếm được lòng quân, mà bản thân hắn ta... hắn ta thực sự có ai hết lòng vì mình sao?Hắn ta lôi kéo triều thần, chiêu hiền đãi sĩ, nhưng liệu có thể có được sự trung tâm như Thái tử?Hoàng đế cất giọng:
"À, nếu vậy thì thanh kiếm này thật sự có ý nghĩa phi thường."

"Thế còn đặc điểm của nó?

Yến thế tử có thể nói rõ cho trẫm và Thái tử nghe chăng?"

"Thanh kiếm này dùng phương pháp đặc chế trong quân, thân kiếm cực nhẹ, mềm dẻo nhưng sắc bén, chém sắt như bùn."

"Vậy hãy biểu diễn cho trẫm, Hoàng hậu và Thái tử xem."

"Tuân mệnh."

Yến Hoài đứng dậy, rút kiếm.

Lưỡi kiếm sáng như nước thu, ánh sáng lưu chuyển.Cậu vốn đã anh khí bức người, khi còn trẻ đã tuấn tú, nay lại thêm khí chất lạnh lẽo nơi biên quan.

Thanh kiếm mảnh khảnh mềm dẻo trong tay cậu như vật sống, vừa nhu vừa cương.

Chỉ một thoáng múa, đã đẹp mắt như vũ điệu, hứng lấy từng cánh hoa rơi.

Nhưng ngay sau đó, khí thế bỗng xoay chuyển, sát khí tràn ra, chỉ một chiêu hoa rơi vụn nát, bay tán loạn khắp nơi.Một tiếng "vù" vang lên, thân kiếm quấn quanh eo Yến Hoài, rồi bị cậu xoay tay thu về.

Nhờ bàn ghế phụ thân mẫu thân che chắn, cậu khẽ nhảy lên, nhẹ nhàng như chim hồng, một kiếm tung ra, chém đứt nhánh hoa rơi gọn trong tay, lập tức tra kiếm trở lại vỏ, hai tay nâng cành hoa dâng tới trước mặt Thái tử.Thiếu niên oai hùng, phong tư hiển hách, khiến người xem không thể rời mắt.Đến mức ngay cả Kê Lâm Hề cũng biến sắc.Anh siết chặt chén rượu trong tay, nhìn ánh mắt Thái tử dừng lại trên người Yến Hoài, lại thấy hắn mỉm cười nhận lấy cành hoa.

Trong lòng Kê Lâm Hề như bị độc trùng gặm xé, "rắc" một tiếng, chén rượu trong tay bị bóp nát, mảnh sứ sắc bén đâm xuyên da thịt, máu chảy ra.Hoàn hồn lại, anh vội cúi đầu, buông mảnh chén vỡ, xé một mảnh vạt áo băng tạm vết thương.Hôm nay là sinh nhật điện hạ, tuyệt đối không thể để thấy máu, thấy máu là điềm xấu.Nhìn lại lễ vật của mình trên bàn, niềm tin vốn đầy ắp cũng bắt đầu dao động bất an.Lễ vật của mình... có thể hấp dẫn ánh mắt Thái tử không?Thái tử sẽ thích nó chăng?Anh là người thông minh, thừa biết lễ vật mình chuẩn bị, dù tâm huyết đến đâu, vẫn không thể so với thanh kiếm mà Yến Hoài dâng lên.

Yến Hoài không chỉ dâng kiếm, mà còn dâng cả lòng quân, lòng dân.Nhìn sắc mặt Hoàng hậu, đã rõ bà rất vừa ý với lễ vật ấy.

Ánh mắt nhìn Yến Hoài cũng dịu dàng đến cực điểm.

Nếu Yến Hoài là nữ tử, e rằng Hoàng hậu đã hận không thể lập hắn làm Thái tử phi ngay tại chỗ.Anh từng nghĩ sẽ tìm cơ hội lấy lòng Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu quanh năm ở trong Tê Hà cung, anh nào có cơ hội tiếp cận?Đến lượt anh dâng lễ vật."

Ngự sử thừa Kê Lâm Hề, dâng sinh nhật lễ cho Thái tử điện hạ ——"Kê Lâm Hề siết chặt bàn tay trong tay áo, đứng dậy.

Anh vốn tự phụ, tin rằng chuyện gì cũng có thể làm, không ai hơn được mình.

Nhưng trước ánh sáng châu ngọc là Yến Hoài, lễ vật với anh không chỉ là lễ vật, mà còn giống như một trận tế lễ đi cầu hôn vị hôn thê.

Yến Hoài là tình địch, mà vừa rồi một màn múa kiếm kia, giống như anh đã thua trắng trong lễ nghi ấy.Anh hai tay nâng chiếc hộp lên trước ngự tọa."

Hạ quan Kê Lâm Hề, nhân dịp sinh nhật Thái tử, dâng lên một chiếc đèn Nguyệt Cung."
 
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 127: Lồng đèn...


Đài bạc làm trăng rằm, khắc từ gỗ quý, sơn son thếp vàng xa hoa, giấu trong lòng trăng.

Từng chiếc đèn nhỏ thả xuống như sao rủ, lung linh như ngân hà.Kê Lâm Hề rút diêm trong tay áo, châm sáng.

Đèn lồng bừng lên, như ánh trăng thật sự.

Trong lòng đèn có khắc Thường Nga chạy quanh trăng, ánh sáng chuyển động khiến cảnh tượng lung linh xoay vòng, từng tầng từng tầng, khó phân biệt đâu mới là minh nguyệt thật.Ngay cả Hoàng hậu cũng bị thu hút, ánh mắt dừng lại nơi đèn lồng.

"Chiếc đèn này..."

Nó khiến bà nhớ đến năm xưa từng được tặng chiếc "Thường Nga Lãm Nguyệt Cung Đăng".

Dù chiếc đèn này không tinh xảo bằng, nhưng chi tiết độc đáo, cũng coi như hiếm có.Kê Lâm Hề quỳ xuống đất:
"Chiếc đèn này là do đại sư ở hẻm Cửu Khúc chế tác.

Mong Thái tử điện hạ ưng ý."

Sở Úc liếc nhìn bàn tay anh băng tạm vết thương, rồi thản nhiên dời mắt, chăm chú nhìn ngọn đèn cung đình kia.Hoàng hậu khẽ gật:
"Thì ra là của Ban đại sư, ngự sử thừa thật có lòng."

Hoàng đế quay sang hỏi Thái tử:
"Lễ vật này của ngự sử thừa, Thái tử có thích không?"

Sở Úc nhìn ngọn đèn.

Vốn dĩ với các trân bảo lễ vật khác hắn vẫn giữ sắc mặt nhạt nhẽo, nhưng lúc này, trong vẻ trầm tĩnh lại lộ ra niềm vui không giấu nổi:
"Thích, phụ hoàng."

"Đã thích vậy thì Trần Đức Thuận, sau khi hồi cung thì đặt nó trong phòng ngủ của Thái tử."

Hoàng đế phân phó.Trần Đức Thuận quỳ đáp, rồi tự mình dẫn tiểu thái giám bưng lấy chiếc đèn cung đình ấy.......Yến hội dần khép lại.

Đầu tiên là Thái tử trở về Đông Cung, tiếp đó đến Hoàng đế và Hoàng hậu.

Những nhân vật chính lần lượt cáo từ, các phi tần cùng triều thần cũng nối tiếp rời khỏi cung.Một cung nhân mặc phục sức của Đông Cung bước đến bên cạnh Yến Hoài, thì thầm vài câu.

Sau đó, Kê Lâm Hề thấy Yến Hoài quay sang trò chuyện đôi câu với Trung Nam hầu cùng phu nhân, rồi đứng dậy đi theo cung nhân ấy.Anh biết, Thái tử muốn gặp Yến Hoài.Bạn cũ tương phùng, nói không chừng đêm nay Yến Hoài còn sẽ ở lại Đông Cung.Anh tức đến phát điên, nhưng lại chẳng có cách nào.Đúng lúc này, Kê Lâm Hề thoáng thấy sắc mặt u ám chẳng khá hơn là bao của Lục hoàng tử – à không, Minh Vương.

Trong lòng anh trước tiên là cười lạnh chế giễu, rồi lại nghĩ ra điều gì đó, thần sắc khẽ biến."

Minh Vương điện hạ."

Khi đã phong vương thì không thể ở lại hậu cung.

Sở Tuy đang chuẩn bị bước lên xe ngựa hồi phủ thì nghe tiếng gọi từ phía sau, ngoảnh lại thì thấy Kê Lâm Hề."

Kê đại nhân."

Thấy anh như có chuyện muốn nói, Sở Tuy tiện mắt nhìn quanh, rồi lấy cớ anh không có xe ngựa đưa về phủ, liền mời Kê Lâm Hề lên xe."

Nói đi, chuyện gì?"

"Điện hạ hôm nay có thấy Yến thế tử dâng sinh nhật lễ cho Thái tử không?"

"Có.

Phần lễ ấy quả thật xuất sắc, Yến thế tử đúng là một lòng trung thành với Thái tử hoàng huynh."

Thái tử bên người chỉ có một mình Yến Hoài làm bạn, lại tận tâm trung thành.

Biết bao thư đồng thay đổi qua tay, biết bao bạn bè quen ở Quốc Tử Giám, nhưng chẳng ai có thể sánh bằng một nửa Yến Hoài."

Hạ quan hôm nay thấy tình nghĩa của Thái tử và Yến thế tử quả thật thâm hậu.

Trước đó khi áp giải lương thảo ra biên ải, các tướng quân trong quân doanh cũng rất coi trọng Yến thế tử.

Nếu cứ thế này, Yến thế tử tất sẽ trở thành cánh tay đắc lực giúp Thái tử bước lên ngôi vị."

"A, chuyện này không cần ngươi nói bổn vương cũng hiểu rõ."

Sở Tuy bỗng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh: "Chẳng lẽ Kê đại nhân có đối sách gì?"

Kê Lâm Hề mỉm cười, dáng vẻ khiêm nhường nhưng mắt lại lóe tia xảo trá:
"Người ta, lớn lên, xa cách, tình nghĩa tự khắc nhạt dần.

Thái tử và Yến thế tử, một ở kinh thành, một ở biên quan.

Nếu khiến tình nghĩa giữa bọn họ rạn nứt, chẳng phải sẽ giúp Minh Vương điện hạ gỡ được mối lo sao?"

Sở Tuy cau mày: "Đúng là có lý.

Nhưng làm thế nào để khiến hai người họ sinh hiềm khích?"

Ngu xuẩn.

Nếu Lục hoàng tử không ngu, thì anh còn dễ gì mà bày kế được chứ.Kê Lâm Hề ghé tai nói vài câu.

Lúc đầu Sở Tuy cau mày, dần dần lại giãn ra, khóe môi thậm chí còn nhếch lên: "Ý kiến hay."

Nếu thành công, Yến Hoài sẽ trở thành người của mình; nếu thất bại cũng chẳng hề gì, vốn dĩ hắn ta với Thái tử đã chẳng đội trời chung.Xe ngựa dừng trước phủ, Kê Lâm Hề vén màn bước xuống, chắp tay cảm tạ, nhìn xe ngựa rời đi rồi nhếch môi cười lạnh.

Anh phủi vạt áo, xoay người vào phủ.Kế hay, có lẽ với người khác là hay thật.

Nhưng Yến Hoài tuyệt đối không thể phản bội Thái tử.

Cái gọi là kế hay ấy, với anh, chẳng qua chỉ là giả dối.Anh đâu thật sự muốn ly gián Thái tử với Yến Hoài, khiến Thái tử mất đi quân cờ đắc lực ấy.

Anh chỉ là... chỉ là...Chỉ là muốn vượt qua Yến Hoài, trở thành người quan trọng hơn trong lòng Thái tử.Nếu việc này bị Thái tử biết thì...Sắp bước vào cửa phủ, tay Kê Lâm Hề khựng lại nơi khung cửa.

Không, anh sẽ không để Thái tử biết chuyện này.Bước vào nhà, về lại thư phòng, anh cố gắng kìm nén tâm tình, nhưng đầu óc chỉ toàn hiện lên cảnh Yến Hoài trong yến tiệc múa kiếm, chặt hoa dâng đến trước mặt Thái tử, được Thái tử đón lấy, rồi hai người đối diện nhau bằng ánh mắt kia.Anh cũng từng đặt một thanh kiếm trong thư phòng để phòng thân, nhưng chưa bao giờ dùng đến, một lần cũng chưa.Kê Lâm Hề tiến lại gần, rút kiếm ra.Mắng khẽ một tiếng, anh nhìn lưỡi kiếm, cắn môi, thì thầm:
"Ta cũng có thể múa, cũng có thể chém hoa dâng lên người."

Chỉ cần người chịu nhìn ta.Điện hạ, ta, Kê Lâm Hề, điều gì cũng nguyện vì người làm.Anh siết chặt chuôi kiếm, vết thương nơi bàn tay lại rách toạc, máu thấm ướt băng vải quấn nơi góc áo, loang đỏ một mảnh.......Bình hoa cũ rút ra những nhành hoa héo, thay vào đó là những nhành hoa mới, nước trong bình cũng đã được đổi.

Hoàn tất, cung nhân lặng lẽ lui ra."

Giờ đã muộn, cửa cung chắc cũng đóng rồi.

Hôm nay ngươi nghỉ lại Đông Cung đi, sáng mai hãy về."

Sở Úc nhìn ra ngoài đêm tối, nói."

Tạ điện hạ quan tâm."

"Trần công công, ngươi đi dọn giường một lượt đi."

Trần Đức Thuận lĩnh mệnh, dẫn thái giám đi chuẩn bị.

Vân Sinh đứng thủ ngoài cửa.

Trong điện chỉ còn hai người đánh cờ.Họ vừa chơi vừa trò chuyện, phần nhiều là Yến Hoài kể chuyện ở biên ải: nào là cùng tướng sĩ dắt chó đi săn, cưỡi ngựa tuần tra, hoặc luyện tập đối chiến.

Tây Liêu hiện chưa động binh, nhưng vùng biên vẫn thường bị các bộ tộc du mục khác quấy nhiễu.

Sở Úc lặng lẽ lắng nghe, đôi khi mỉm cười đáp lại.

Yến Hoài cũng biết Thái tử quan tâm điều gì, nên nói thêm: tường thành Mạc Thành đã được tu sửa, phòng thủ cũng tăng cường; nơi đó dựng thêm nhiều nhà cửa, thương đội qua lại tấp nập, dân chúng sống cũng yên ổn.Đánh xong ván cờ, Sở Úc bảo Vân Sinh lấy một vò "Thiên tử Túy" mang đến.

Hắn vốn không thích rượu, nhưng Yến Hoài thì lại mê."

Rượu ngon thế này, chỉ có ở chỗ điện hạ mới nếm được."

Yến Hoài uống một ngụm, cầm chén không nỡ buông."

Sáng mai, ta sẽ bảo Vân Sinh cho ngươi hai vò mang về."

Yến Hoài mừng rỡ: "Thế thì quá tốt!

Ta mang về biên ải, để Lâu tướng quân cùng huynh đệ nếm thử, biết là do điện hạ ban, họ nhất định sẽ vui lắm."

Sở Úc mỉm cười: "Vậy ngươi định khi nào trở về?"

"Tối mai sẽ khởi hành."

Chuyến này cậu đến là thay Lâu tướng quân mang lễ chúc thọ cho Thái tử, ở lại thêm mấy ngày cũng không được."

Nhanh vậy?"

Sở Úc hơi sững lại.Yến Hoài dẫu quyến luyến nhưng không thể ở lâu.

Muốn giúp Thái tử, cậu phải quay về quân doanh.

Hiện tại cậu đã có chút thành tích, lại càng không được lơ là.Cậu muốn trở thành Trấn Quốc công như Lâu tướng quân, một nam nhi trung dũng lưu danh sử sách.

Để người đời sau nhắc đến "Yến Hoài", không còn là thế tử Trung Nam hầu, mà là một danh tướng bách chiến bách thắng.Như thế, cha mẹ cũng có thể tự hào, cậu cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực của Thái tử, giống như Vệ Thanh thời Võ Đế.Đã sang giờ Sửu.

Yến Hoài uống say, Sở Úc bảo cung nhân đưa cậu về nghỉ.

Nhìn theo cậu được dìu vào thiên điện, hắn mới rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Ánh trăng chiếu qua rèm, rọi vào phòng.

Hắn bước đến trước giường, bỗng khựng lại.Trên bàn cạnh giường, đặt chiếc đèn cung đình mới tinh – chính là sinh nhật lễ Kê Lâm Hề tặng.Tà áo khẽ phất, hắn ngồi xuống trước bàn, cúi mắt nhìn, vài món trang sức tóc rơi phía sau, ánh đèn do cung nhân thắp tỏa sáng.Trên vách đèn, hình Thường Nga chạy theo ánh trăng.Nói thích thì cũng chẳng phải, nhưng lúc ấy hắn tỏ ra vui vẻ, chỉ vì muốn để hoàng đế thấy Thái tử vẫn còn là một thiếu niên chưa đủ chín chắn.

Món lễ của Kê Lâm Hề vừa khéo đáp ứng tâm tư hắn: có thể xoa dịu sự bất mãn của hoàng đế trước món lễ Yến Hoài dâng, khiến hoàng đế nghĩ hắn vẫn còn trong vòng kiểm soát."

Vân Sinh."

"Điện hạ."

"Ngày mai vào kho, chọn một món lễ cùng ít thuốc trị thương đưa cho Kê Lâm Hề.

Nói rằng cô rất thích đèn lồng hắn làm, sẽ quý trọng lắm."

"Vâng."

Vân Sinh lui xuống.Sở Úc ngồi trên giường, lại ngắm chiếc đèn kia.Ánh nến, ánh trăng, phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách.Mái tóc đen buông trước ngực, hắn trầm lặng nhìn một hồi, rồi dời mắt.Có tay nghề như vậy, dù sau này bị cách chức, Kê Lâm Hề cũng chẳng đến mức chết đói.......
 
Back
Top Bottom