Phu tử dạy sử học im lặng hồi lâu, sau cùng bảo anh quay về lớp học.Kê Lâm Hề lững thững quay lại lớp, vừa bước vào liền cảm nhận được vô số ánh mắt địch ý đổ dồn về phía mình.
Anh chẳng buồn để tâm, chỉ khẽ phủi vạt áo, gương mặt vẫn là bộ dạng lạnh run đáng thương, rồi yên vị ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ.Người xưa có câu: "Công người trước, công tâm sau."* Muốn công tâm, phải biết bày mồi đúng cách.
Mà muốn công tâm khéo nhất, chẳng gì hơn là khiến đối phương tự động mềm lòng.( Chú thích: Muốn thuyết phục hoặc chiếm được lòng người, trước tiên phải làm tổn thương bên ngoài (thể xác, danh tiếng...), sau đó mới đánh vào tâm lý, cảm xúc để khiến họ hoàn toàn khuất phục.)Cận kề ngày nghỉ, phu tử dạy sử học lại lần nữa gọi anh vào thư viện.
Thì ra mấy ngày qua ông đã đi tìm các phu tử khác, kể rõ tình hình của anh.
Phần lớn các phu tử tuy thương cảm, nhưng chẳng ai có động thái gì.Họ hiểu ý phu tử sử học.
Nhưng nuôi một học sinh không đơn giản là cho ở ké vài bữa, mà gần như mang danh "nhận đệ tử chân truyền".
Mà nhận đệ tử kiểu đó ảnh hưởng đến thanh danh, chẳng ai dám liều.Kê Lâm Hề mới vào thư viện được mấy ngày, các thầy ở đây ai nấy đều từng thấy kiểu học sinh ban đầu chăm chỉ, sau đó trượt dốc không phanh.
Nếu anh cũng là loại đó, chẳng phải thanh danh của họ sẽ toi theo?Người đọc sách coi trọng nhất là điều gì?
Chính là danh tiếng!Huống chi, nếu chẳng may vớ phải người "ăn cháo đá bát", dây dưa không dứt, thì đúng là rước họa vào thân.Suy nghĩ tới lui mấy ngày, cuối cùng phu tử sử học cắn răng hạ quyết tâm.Ông nói với Kê Lâm Hề:
"Kỳ nghỉ này, ngươi chuyển đến nhà ta ở đi."
Lần này Kê Lâm Hề không khóc lóc không giả bộ, mà lập tức dứt khoát xốc vạt áo quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái với phu tử sử học, sau đó nâng đôi tay đầy vết chai thô ráp lên — bàn tay của anh vốn dĩ thuộc về một công tử, giờ chỉ có một cái hộp nhỏ đựng ngân phiếu, tiết kiệm đến từng đồng.Đôi tay này tuy không còn chảy mủ hôi thối như trước, nhưng vẫn còn dấu vết xanh tím mờ mờ, đầy vết chai, nhìn qua chẳng khác gì tay người lao động, chẳng giống người đọc sách chút nào."
Học trò cảm tạ đại ân đại đức của thầy, nhất định sẽ dốc hết sức học hành khổ luyện, thi đỗ kỳ thi lớn, báo đáp ơn dưỡng dục của thầy!"
Trong mắt anh tràn đầy cảm kích sâu sắc.Lần này hai chữ "thầy giáo", chính là chính thức được phu tử sử học tiếp nhận.Ông đỡ Kê Lâm Hề dậy, đôi mày hơi giãn ra, nhưng sắc mặt vẫn chẳng hòa hoãn được bao nhiêu: "Còn mơ mộng chuyện thi đỗ cao, người khác học bao nhiêu năm còn không dám nói lớn như thế, ngươi đúng là tự tin đến ngông cuồng.
Nếu ngươi mà thi vào được hội thí, cũng là tổ tông nhà ngươi thắp nhang khấn Phật mới xin được chút phúc."
Kê Lâm Hề thì nghĩ, mình không làm được không phải vì không có năng lực, mà vì còn chưa đến lúc.Nếu chỉ dừng lại ở hội thí, cả đời này anh đừng mong được gặp lại công tử kia.
Muốn hái được vầng trăng cao cao kia, thì phải leo lên từng bậc một cho đến khi chạm đến được ánh trăng trước mặt, nên anh không ngừng muốn thi đỗ, còn muốn trên quan trường bất chấp thủ đoạn bò lên từng bậc, đến khi leo lên được vị trí người dưới một người, trên vạn người, rồi mới có thể ôm mỹ nhân công tử mơ ước vào lòng, tha thiết quấn quýt.Sau đó là ngày ngày dính nhau như sam.Lên triều trước ân ái, tan triều sau ân ái, lên giường ân ái, xuống giường cũng ân ái.Chỉ có như thế mới khiến anh thỏa mãn sung sướng, sống một đời không tiếc nuối....Thụ y giả (người học trò được cho ở nhờ) tới, khi những học trò khác lần lượt dọn dẹp hành lý về nhà, Kê Lâm Hề đã trót mang trong người dòng máu suy nghĩ khác người, liền thuận lợi dọn đến nhà phu tử sử học.Khác xa với tưởng tượng trước đó của anh về một phủ đệ nhã nhặn, thanh lịch của người đọc sách, nhà của sử học phu tử thật ra cũng chẳng khác gì nhà dân bình thường, chỉ khá hơn chút so với những hộ nghèo.
Một sân nhỏ, bốn gian nhà: nhà chính, bếp, phòng sách, phòng khách, trong nhà chẳng có nổi một người hầu, chỉ có phu tử và vợ ông.Dù ít người, nhưng không hề quạnh quẽ.
Giữa sân trồng một cây bạch quả, xung quanh có không ít hoa cỏ.
Có điều đang là mùa đông, đa số đều đang ngủ đông chờ xuân đến để bung nở khoe sắc.Phu tử và vợ cùng hai đứa con ra đón.
Vợ ông là một phu nhân dung mạo phúc hậu, trông chừng khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dẫn theo hai đứa nhỏ – một đứa nhút nhát trốn sau lưng mẹ, một đứa thì gan dạ nắm tay mẹ, nhìn anh đánh giá từ đầu đến chân.Từ thư phu quân gửi về, Tề nương tử đã biết có học trò sẽ đến ở nhờ một thời gian, nên đã sớm quét dọn sạch sẽ phòng khách, còn chuẩn bị cơm nước, sắc mặt vô cùng nhiệt tình: "Đây là Lâm Hề à?
Trông khôi ngô tuấn tú quá chừng."
Chuyện này không thể gọi là sư mẫu được, dù sao phu tử cũng chưa chính thức nhận anh làm học trò đóng cửa truyền thụ, nên Kê Lâm Hề cung kính chào: "Vãn bối Kê Lâm Hề, xin chào phu nhân."
Nhờ khuôn mặt dễ lừa người cộng thêm phong thái nhã nhặn lễ phép, Kê Lâm Hề lập tức được phu nhân kia yêu thích, bà cười nói: "Gọi ta là phu nhân làm gì, ta đâu phải nhà quyền quý, cứ gọi ta là Tề nương tử."
Phu tử sử học nói vài câu với vợ rồi dẫn Kê Lâm Hề vào phòng khách.
Ông đẩy cửa, nói: "Trong thời gian thụ y giả này, đây chính là chỗ ngươi ở, học cũng ở đây."
Ông là người nghiêm khắc với học trò, nói chuyện cũng không giữ chút tình cảm nào: "Tháng hai sang năm chính là kỳ thi huyện, nếu ngươi làm thụ y giả mà không chăm chỉ, thi không qua, thì sau này đừng đến tìm ta nữa."
Kê Lâm Hề vội vàng đồng ý.Sử học phu tử tên Hoài Tu Vĩnh, thấy anh biết điều, sắc mặt cũng hòa hoãn đi không ít, bảo anh đặt hành lý rồi ra ăn cơm.Chờ phu tử rời đi, Kê Lâm Hề mới lấy hành lý của mình ra, thật ra cũng không nhiều, chủ yếu là sách vở, bút mực giấy nghiên, nhưng thứ anh quý nhất lại là hộp ngọc ngân cao mà công tử tặng, và quân cờ ngọc đen nhặt được hôm ấy trong sân Vương phủ do công tử ném ra.Tay trái anh ôm hộp, hôn nhẹ.Tay phải anh nhéo quân cờ, hôn thêm phát nữa.Cứ như công tử đang ở ngay trước mặt, chân thành tha thiết nói: "Công tử, chờ ta."
Ta nhất định sẽ đến trước mặt ngươi.Để ngươi phải nhìn thấy ta.------------Mai viên vừa đến độ hoa mai trắng nở rộ.
Cung nhân ôm bình hoa trong ngực, vội vàng quay về Đông Cung, thay cúc tím hôm qua trong bình hoa văn xanh bằng nhành mai trắng mới ngắt.Trong điện đang đốt địa long, cửa điện đóng kín, hoàn toàn cách biệt với cái lạnh bên ngoài.
Cung nhân thay hoa xong liền khẽ thở ra nhẹ nhõm, sắc mặt cũng tươi tắn hẳn lên.Nàng quay đầu nhìn vào trong điện.Mành lụa mỏng buông xuống, bên trong, Thái tử đang chơi cờ với Yến thế tử.Chẳng mấy chốc, Yến Hoài đã thở dài: "Ta chơi cờ với điện hạ, chưa bao giờ thắng nổi.
Cờ nghệ của điện hạ đúng là siêu phàm."
Sở Úc thu quân cờ lại: "Nếu là tỷ thí võ công, ta cũng chẳng đấu lại ngươi."
Lúc hai người chuẩn bị đánh tiếp ván nữa, Trần công công – người vừa khỏi bệnh, đã quay lại hầu hạ bên cạnh Thái tử – bước vào thông báo: "Điện hạ, Vân Sinh cầu kiến."
Sở Úc nghiêng đầu: "Cho hắn vào."
Chẳng mấy chốc, Vân Sinh sải bước tiến vào, quỳ một gối hành lễ: "Điện hạ."
"Các ngươi lui ra."
Trần công công vội phân phó: "Nghe chưa?
Thái tử bảo các ngươi lui ra hết."
Sở Úc liếc Trần công công: "Ngươi cũng vậy."
Trần công công sững người, rồi lập tức cúi đầu cười khẽ: "Dạ."
Sau đó dẫn cung nhân lui ra ngoài.Vân Sinh không dài dòng, lập tức bẩm báo: "Vương lão gia, Vương phu nhân, Vương công tử cùng Tri phủ Tống đều đã sợ tội tự sát trong Đại Lý Tự."
Yến Hoài đang cầm một quân cờ bỗng khựng lại, sững người: "Tự sát vì sợ tội?"
Lòng Yến Hoài bỗng trỗi lên một cơn ớn lạnh, Yến Hoài hiểu ý nghĩa sau bốn chữ ấy, nhưng vẫn không dám tin: "Tri phủ Tống thôi cũng được đi, nhưng cả Vương lão gia, Vương phu nhân và Vương Hạ nữa... chẳng phải họ đều là thân thích của Vương thừa tướng sao?
Vương lão gia còn từng có ân với ông ấy cơ mà."
Chính vì có cái gọi là "ân tình" ấy, nên Vương lão gia mới một tay che trời ở Ung Thành.
Việc này, Yến Hoài chỉ mới biết sau khi trở lại kinh.Sở Úc khẽ xoa hai ngón tay đang cầm quân cờ: "Thì ra, trước mặt lợi ích và quyền lực, tình thân cũng chỉ là món đồ có thể bị thừa tướng vứt bỏ."
Tại sao phải diệt trừ toàn bộ bọn họ?
Chỉ bởi vì họ biết thứ gì đó mà thứ đó có thể gây rắc rối cho Vương Dương.
Cho nên, nếu đã ra tay thì phải triệt để, dứt khoát.
Thậm chí ngay cả Đại Lý Tự mà ông ta cũng có thể vươn tay tới, ai còn dám nói Vương thừa tướng không phải người nắm quyền thiên hạ?"
Xem ra vụ án này rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
---------Phủ Thừa Tướng.Nghe tin thúc phụ cả nhà cùng Tri phủ Tống đều "sợ tội tự sát", Vương Dương ngồi dựa nghiêng trên ghế thái sư, mắt nhắm nghiền.
Trong lòng ông ta trào dâng ký ức cũ: thuở nhỏ từng được thúc phụ lén dẫn đi chơi, mua cho cây hồ lô đường, khi rơi xuống nước cũng chính thúc phụ nhảy vào cứu ông.
Sau này trên quan trường, biết thúc phụ ưa tửu sắc, nên ông không đưa ông ta vào kinh, để ông ta ở lại Ung Thành, thậm chí khi đề bạt Tống tri phủ tới Kinh Châu, cũng là vì cân nhắc cho thúc phụ.Ấy vậy mà chỉ vì một chuyến xuất cung của Thái tử, ông mất đi người thân chân thành cuối cùng trong đời.Người ông phái đi điều tra đang quỳ dưới đất báo lại: tất cả những gì từ Ung Thành truyền về đều trùng khớp với lời nhân chứng – Thái tử và Yến thế tử đến ngày thứ hai là tới Vương phủ.
Yến thế tử không giấu thân phận, Thái tử lấy tên giả là Thẩm Văn Trí.
Hôm tiệc tiễn khách, có người đột nhập, tố cáo Vương lão gia với Tri phủ Tống.
Thái tử cho tra xét, đám người kia lập tức dâng đơn tố cáo với Thái tử.Sau đó Thái tử muốn điều tra, nhưng Vương lão gia ngăn cản, còn cho người vây kín.
Lúc ấy đúng lúc con trai của Thái phó dẫn cấm vệ tới, nên cả nhà Vương lão gia bị bắt giam.
Đêm đó điều tra ra đủ chứng cứ, lập tức áp giải về kinh, đưa vào Đại Lý Tự."
Thừa tướng, xem ra mọi chuyện chỉ là trùng hợp chứ không phải Thái tử cố ý nhằm vào," Quách Hành Án – trưởng sử – phân tích.Lã Mông, một viên lại khác, cười lạnh: "Sao lại trùng hợp đến mức đó?
Trùng đến mức Thẩm nhị công tử dẫn cấm vệ quân đi đúng hôm ấy?
Nếu hôm đó không có cấm vệ, cục diện đã không thành ra thế này.
Giờ thừa tướng mấy ngày rồi chưa thượng triều, Thái tử lại ra tay nhanh như cắt, chẳng để thừa tướng có cơ hội xoay chuyển.
Nếu nói không phải cố ý, ai mà tin?"
Quách Hành Án khinh thường liếc Lã Mông: "Ngươi nói nghe nhẹ nhàng.
Nếu ngươi biết Thái tử đang giấu thân phận ở ngoài cung, chỉ còn một ngày là trở về, mà bên cạnh còn có cấm vệ hộ tống, thì với trách nhiệm đảm bảo an toàn, ngươi không tới đón người sao?"
Lã Mông á khẩu không trả lời nổi.Quách Hành Án nói tiếp: "Huống hồ Thẩm nhị công tử đâu phải Yến thế tử?
Yến thế tử là thư đồng từ nhỏ, người của Thái tử là điều rõ ràng.
Nhưng Thẩm nhị công tử thì sao?
Thái tử và Hoàng hậu nhiều lần muốn lôi kéo hắn, hắn đều từ chối.
Không thân với Thái tử, cũng chẳng qua lại với các hoàng tử.
Ngươi định nói hắn là người của Thái tử?
Nghe lệnh Thái tử?"
Lã Mông mặt mày âm trầm: "Ta đâu có nói vậy, là tự ngươi nói!"
Quách Hành Án hừ lạnh: "Ngu xuẩn.
Không biết động não nghĩ thử xem, thừa tướng chúng ta rõ ràng là một phe với Thái tử, Thái tử lấy lý do gì để ra tay với thừa tướng?
Làm thế chẳng phải tự đào hố chôn mình?
Hay ngươi cho rằng hắn ngồi ghế Thái tử chưa đủ chắc?"
"Đủ rồi."
Vương Dương mở mắt, giọng âm trầm cắt ngang cuộc tranh cãi.
Trầm mặc một lát, ông quay sang Quách Hành Án: "Ngươi đoán sai một chuyện."
Quách Hành Án sửng sốt.
Hắn nghĩ lại tất cả lời mình vừa nói, vẫn thấy không sai chỗ nào.
Nhưng thừa tướng đã nói vậy, thì nghĩa là có chỗ sai.
Thế là hắn quỳ xuống, phủ phục hành lễ: "Cẩn nghe thừa tướng chỉ dạy."
Vương Dương lạnh lùng cười, giọng nói đầy băng giá: "Nếu đã là Thái tử, thì tức là rường cột quốc gia.
Dù có ta hay không, Đông Cung ấy vẫn là Thái tử.
Dù bệ hạ muốn phế, chỉ cần Thái tử không phạm đại tội, cũng không thể phế được."
Từ xưa đến nay, có mấy vị Thái tử bị phế?
Muốn bị phế, hoặc là gây họa to, hoặc bị tàn phế, hoặc ngu dốt vô dụng.
Mà Thái tử hiện tại, không vướng phải điều nào."
Trữ quân cũng là quân vương."
Câu này vừa vang lên, toàn bộ phụ tá trong phòng như bừng tỉnh."...Nhưng dù vậy, làm thế cũng chẳng có lợi gì cho Thái tử."
Quách Hành Án vẫn không cam lòng."
Trữ quân cũng là vua con."
Vương thừa tướng nhắm mắt lại, "Mà đại quân khỏe mạnh, thì trong mắt vua chỉ thành cái gai chướng mắt."
Vậy nên, để không trở thành cái gai trong mắt Hoàng thượng, Thái tử lựa chọn im hơi lặng tiếng.
Nhưng cái im lặng này lại cần phải hy sinh cả nhà thúc phụ ông – một người từng vì ông mà lặng thầm đứng sau, còn phải mất luôn người ông đề bạt làm Tri phủ Kinh Châu.Đến hôm nay ông mới hiểu ra ý nghĩa thực sự của hành động ấy.
Cũng chính vì hiểu được, nên trong lòng ông hận đến tột cùng.Tự tay giết người thân của mình – mùi vị này, thì ra lại đau đến vậy.Còn đứa con ông đưa vào cung làm thư đồng, cũng bị Thái tử đem ra làm trò đùa, khiến tiếng xấu lan khắp triều đình."
Thái tử ——"Ông nghiến chặt răng.--------------Toàn bộ phạm nhân trong vụ án được Đại Lý Tự ghi nhận là "sợ tội tự sát".
Cộng thêm chứng cứ đầy đủ, Đại Lý Tự không còn lý do trì hoãn, đệ đơn kết án sơ bộ, trình hồ sơ lên trước mặt Hoàng đế.Hoàng đế chỉ tiện tay liếc qua, với việc cả lũ "sợ tội tự sát" cũng chẳng truy hỏi gì.
Hôm sau thượng triều, ông cho Vương Dương trở lại triều đình.
Trước mặt toàn văn võ bá quan, ông khiển trách Vương thừa tướng một hồi, rồi nói xét đến công lao giữ gìn giang sơn xã tắc, hơn nữa Thái tử cũng chưa bị thương tổn gì, nên phạt đánh trượng hai mươi, cắt bổng ba năm, giam lệnh tự kiểm điểm trong phủ nửa tháng.Trong triều, có kẻ lộ ra vẻ không thể tin nổi.Chưa nói đến bao tội ác mà Vương phủ làm ở Ung Thành, chỉ riêng việc phái người tập kích Thái tử, vậy mà cũng có thể... xử nhẹ đến thế?Nhưng triều đình trên dưới không một ai dám đứng ra nói lời nào.Thái giám phụ trách hình hình vào điện, dẫn Vương thừa tướng ra ngoài chịu phạt.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu rên cùng tiếng trượng giáng xuống da thịt.
Khi xong hai mươi trượng, Vương thừa tướng được dìu vào, run rẩy quỳ xuống dập đầu: "Thần, tạ ơn Hoàng thượng khoan dung ——""Được rồi, hôm nay lâm triều tới đây chấm dứt."
Giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo vang lên từ ngai vàng.Tiếng chuông bãi triều ngân vang.
Hoàng đế rời đi.Chỉ còn lại các quan triều hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu ra:Thái tử... thực sự đã thất thế.----Tin tức truyền tới hậu cung trung."
Nương nương ——"Đỡ lấy Hoàng hậu vừa ngã xuống là một mama già, chỉ thấy Hoàng hậu trong giây lát lòng dạ rối loạn, ngửa đầu cười phá lên, nước mắt rơi đầy khóe mắt."
Ha ha ha ha..."
"Ngày đó hắn – Sở Cảnh – nghênh đón bổn cung về Đông Cung làm Thái tử phi, thề thốt sẽ cả đời tốt với bổn cung, sẽ đem những điều tốt nhất thiên hạ dành cho con chúng ta, vậy mà mới được bao nhiêu năm chứ?!"
"Thì ra cái gọi là 'cả đời', hóa ra chỉ ngắn ngủi có hai mươi năm!"
Nghe nàng dám gọi thẳng tên húy của hoàng đế, các cung nữ đều đồng loạt quỳ rạp xuống, không dám thốt một lời.
Ngay cả mama già cùng nàng tiến cung năm nào cũng đỏ hoe cả mắt: "Nương nương..."
Lúc này lại có một cung nữ vội vã chạy vào, quỳ xuống nói: "Nương nương, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Cẩm Tú cung."
Cẩm Tú cung – chính là nơi ở của An Quý phi.Móng tay dài nhọn bấu chặt lòng bàn tay đến rướm máu, Hoàng hậu đau đớn hét lên một tiếng, phun cả một ngụm máu tươi."
Nương nương!"
Mama vội đỡ lấy nàng, quay sang các cung nữ hét lớn, "Mau đi mời Tôn Thái y!"
Thấy cung nữ chạy vội ra ngoài cung, Hoàng hậu cố hít sâu, nắm chặt tay mama bên người, chậm rãi ngồi dậy.Không, nàng không thể ngã được.Nếu ngay cả nàng – mẫu hậu của con nàng – cũng gục ngã, thì Úc nhi còn biết trông cậy vào ai?
Nàng phải cắn răng mà sống tiếp, phải vì Úc nhi tính kế, cho đến tận ngày nhìn thấy con đăng cơ xưng đế.Sở Cảnh, an yên ——?Ân oán giữa họ, sớm muộn cũng sẽ tính rõ ràng!Muốn đoạt ngôi Thái tử của Úc nhi, muốn chiếm lấy ngai vàng của con nàng?
Đừng hòng!...Trong lúc đó, tình hình ở kinh thành dần thay đổi.
Còn tại huyện Ung Thành xa xôi, Kê Lâm Hề vẫn chưa hay biết gì, anh còn đang vùi đầu đọc sách trong nhà thầy đồ, chăm chỉ đến mức khiến cả Tề nương tử cũng ngạc nhiên."
Cái vị học trò này thật là chịu khó, tối qua ta dậy đi tiểu, thấy nó vẫn còn đọc sách, đèn trong phòng sáng rực luôn ấy."
Kê Lâm Hề siêng năng như thế, Hoài Tú Vĩnh đương nhiên là vừa lòng, nhưng ngoài mặt vẫn hừ lạnh: "Nó mà không nỗ lực, thì lấy gì đi thi, huyện thí còn chưa chắc đỗ nổi."
Tề nương tử nhìn qua cửa sổ thấy chàng thư sinh tuấn tú đang khoác áo đọc sách, bèn huých chồng mình một cái, nói: "Ông đúng là vớ được học trò tốt, vừa đẹp trai, lại siêng năng, làm việc gì cũng tháo vát, sáng dậy là múc nước nấu bếp sạch sẽ, ăn xong còn tự giác rửa chén, thấy ta làm việc nặng là liền xắn tay giúp, đâu như ông ——" Nàng lườm chồng, "Cho ông đi xách nước, hai lần chưa bằng ta một lần."
Thầy đồ mặt đỏ gay, cứng họng cãi: "Nó còn chưa phải học trò chính thức của ta, với lại ta là người đọc sách, thể lực đương nhiên...
đương nhiên yếu chút."
"Thôi đi ông ơi," Tề nương tử bĩu môi, "Nói như ông - học trò kia không phải người đọc sách ấy.
Học một chút cái kiểu hổ nằm căng lưng của nó đi?
Đọc sách mệt thì vận động tí.
Lần nào cũng bắt ta chủ động, ta không mệt chắc?"
"Tề Tương Vân!
Bà không biết ngượng à!"
Thầy đồ xấu hổ đến nỗi hạ giọng gắt lên.Tề nương tử thấy ông giận, bèn quay sang hôn cái lên má, "Thôi thôi xin lỗi, đừng giận," rồi chẳng hiểu nghĩ đến gì mà cười tủm tỉm."
Cười cái gì?"
Tề nương tử lườm ông: "Không nói."
"Dù sao cũng không phải cười ông."
Nàng thầm nghĩ, sau này ai mà gả cho Kê Lâm Hề, đúng là có phúc lớn.
Vừa thông minh, lại biết làm việc, còn... sức lực dư dả.
Có khi mới tân hôn một đêm, hôm sau cô vợ không xuống nổi giường cũng nên."
Cha, nương, hai người đang nói gì đó?"
Hai đứa nhỏ tò mò chạy lại.Tề nương tử xua tay: "Trẻ con tránh ra một bên, chuyện người lớn nói mà mấy đứa nghe cái gì!"
Người anh trai bĩu môi, dắt em gái ra ngoài chơi tuyết: "Đợi tụi con lớn, cũng chẳng thèm chơi với cha mẹ đâu!"
Một lát sau, có tiếng gõ cửa."
Lão sư, Tề nương tử."
Tề nương tử ra mở cửa, tươi cười rạng rỡ: "Là Lâm Hề à, có việc gì sao?"
Kê Lâm Hề trong nhà đang đọc sách, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh lộ chút khí chất học trò.
Anh lễ phép nói: "Giấy và nến của học trò dùng hết rồi, hôm nay muốn ra phố mua thêm, sẽ về trễ chút."
"Vậy thì đi đi, nhớ cẩn thận nha, về tụi ta để phần cơm cho."
Kê Lâm Hề chắp tay cảm tạ, cõng tay nải rời khỏi nhà.Sau nửa canh giờ, anh đến phố xá.So với cảnh ngày ngày dùi đầu vào sách vở, anh vẫn thích không khí náo nhiệt của nhân gian hơn.
Hít một hơi thật sâu, ngực ưỡn thẳng, anh đến quán mì gọi ba bát mì đánh, ăn sạch rồi thanh toán, sau đó đi mua giấy mực.Thầy đồ rất hào phóng, cho anh tự do đọc sách trong thư phòng, chỉ cần giữ gìn cẩn thận là được.
Nhưng có vài cuốn ở nhà thầy không có, anh phải tìm trong hiệu sách.Tốn gần một canh giờ, chọn xong sách cần, Kê Lâm Hề định quay về.
Ai ngờ vừa đi ngang qua tiệm sách cũ, anh lại chần chừ rồi rẽ vào.So với mấy quyển sách chính thống khô khan, sách tạp thư dễ hiểu, thú vị hơn nhiều.
Thậm chí mấy quyển truyền kỳ thời Tống đọc còn cuốn phết.
Nhưng không thể mải mê quá, lỡ dở việc học thì hỏng.Anh lần lượt xem từ ngoài vào trong, ánh mắt bỗng dừng lại ở một quyển 《Hợp Âm Dương》.Cái tên này... quen lắm!
Năm mười bốn, mười lăm tuổi anh đã từng coi mấy quyển "đồ xuân cung" rồi.
Vừa nhìn tên sách là biết ngay đây là loại gì!Thật sự là... quá hợp gu!Anh làm bộ cầm một cuốn sách thảo dược đè lên, rồi lại thấy một cuốn 《Hoàng Đình Kinh》, tiếp tục đè lên trên.
Rồi 《Phòng Thuật Huyền Cơ》, 《Trong Phòng Bổ Ích》...Đúng là kho báu phòng sách mà!Ôm cả xấp sách dày, anh nhìn trước nhìn sau, thấy xung quanh quầy vắng người, liền thản nhiên ra thanh toán."
Tiểu nhị, mấy quyển này, tính giá giúp ta."
"Vâng, công tử."
Tiểu nhị thấy anh ôm cả xấp sách thì vui ra mặt.
Nhìn bìa trên cùng là sách thuốc nên cũng chẳng nghi ngờ gì.
Nhưng càng lật xuống dưới, ánh mắt tiểu nhị càng dại ra...Ôi cha ơi!
Bình thường người ta chỉ dám mua một hai quyển mấy loại này, anh này mua cả chồng luôn!"
Tổng cộng 32 lượng, công tử."
Nói xong mà không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.Kê Lâm Hề đặt 32 lượng lên quầy, lấy cuốn sách thảo dược đè thật mạnh lên đống sách, nhét vào tay nải, vỗ tay nghênh ngang đi ra ngoài.Anh suy nghĩ nghiêm túc: Nếu mình nghiền ngẫm hết mấy quyển này, học hành đàng hoàng, sau này còn lo gì không phục vụ tốt được mỹ nhân công tử?Thề sẽ khiến mỹ nhân công tử "tình cuồng dục thịnh", yêu anh đến độ không dứt ra nổi!Lần này anh thật sự chuẩn bị về rồi.Vừa đi ngang qua hàng thịt, Kê Lâm Hề lại dừng chân, mua hai cân thịt heo.Rồi lại đi ngang sạp bánh kẹo, nghĩ nghĩ, anh mua thêm một túi đường.Dù sao cũng ở nhờ nhà thầy, ăn uống sinh hoạt đều được chăm lo, mua ít quà mang về cũng là lẽ nên làm.Cái gọi là tình nghĩa, là có đi có lại, mới đáng quý.-----Chương này dài dữ.