- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 37: Công bố kết quả.
Chương 37: Công bố kết quả.
Vừa trở về phòng, Kê Lâm Hề ngay lập tức quẳng luôn cái lớp mặt nạ giả vờ vừa rồi trước mặt đám học trò.
Anh đóng cửa lại, tay siết chặt thành nắm đấm, từng bước nặng trịch đi đến bên giường.Anh có tài, có đầu óc, không quản ngày đêm học hành khổ cực, bởi vì anh có mục tiêu rất rõ ràng.
Vậy mà bây giờ lại có người bảo với anh rằng, mục tiêu đó dù có cố thế nào cũng không với tới được.
Ai mà không tức cho được chứ, ai mà không thất vọng cho được!Để bản thân bình tĩnh lại, Kê Lâm Hề lôi hết mấy thứ quý giá còn sót trong người ra: ngân phiếu, miếng ngọc, và cả ngọc ngân cao mà mỹ nhân công tử tặng.
Anh đặt tất cả lên bàn, nhìn kỹ từng món như thể đang nhìn gương mặt người yêu, tự trấn an mình."
Phải rồi, sang năm còn thi đình mà..."
"Kê Lâm Hề, việc quan trọng trước mắt là kỳ thi hương cái đã!"
Anh vốn có thói quen suy xét sâu xa, nhưng cũng vì thói quen đó mà giờ lại tự khiến bản thân lo lắng bất an gấp đôi.
Nhận ra điều này, anh lập tức dựa vào đống đồ do mỹ nhân công tử tặng để làm dịu lòng."
Thì ra là vậy."
Lúc này anh đã lờ mờ hiểu được chiêu trò của Tô Tề Lễ.Hắn cố ý tạo ảnh hưởng tới mấy thí sinh khác để khiến họ phân tâm, tới lúc thi thì khó mà phát huy như thường.
Phải hiểu rằng, thi càng quan trọng thì càng cần giữ đầu óc tỉnh táo.
Nếu lòng rối bời, thì kết quả cũng rối theo thôi.Bây giờ mới chỉ là thi hương, cứ để mấy trò dơ bẩn đó sang thi hội hãy tính!Một tay anh nắm miếng ngọc cờ của mỹ nhân công tử, tay còn lại cầm thanh ngọc ngân cao, từng món được anh kính cẩn đưa lên môi hôn một cái, chân thành khấn nguyện:
"Công tử à, ngài nhất định phải phù hộ tiểu nhân nha!
Phù hộ tiểu nhân đỗ Bảng Nhãn*, thăng quan phát tài để có thể hầu hạ ngài thật tốt!"( Chú thích: Bảng Nhãn là người đỗ hạng nhì trong kỳ thi đình (kỳ thi cuối cùng trong hệ thống khoa cử thời phong kiến).
Người đứng đầu gọi là Trạng Nguyên, hạng nhì là Bảng Nhãn, hạng ba là Thám Hoa. )Anh không thèm mơ làm nhị giáp hay tam giáp, phải làm giáp nhất, làm tiến sĩ số một mới được.
Có vậy mới đường đường chính chính cưới mỹ nhân về dinh!-------------Trước ngày thi hương, phòng ở khách điếm Giang Lăng đã kín mít, không ít học sinh phải nằm đất ngoài trời.
Dù sao cũng đang là tháng tám, thời tiết dễ chịu, ngủ một đêm ngoài trời không đến nỗi nào.Học sinh có tiền thì bắt đầu vung bạc mua phòng.Ba mươi lượng không được?
Vậy năm mươi.
Không được nữa thì trăm lượng.Tiền với đám học sinh nhà giàu đúng là như giấy, xài như nước.
Một số người tranh thủ dịp này mà làm môi giới kiếm lời.
Nhưng dù tham tiền, Kê Lâm Hề vẫn cố nhịn.Anh từng là dân trộm cắp chuyên nghiệp, thừa biết giờ là thời điểm tốt để kẻ trộm ra tay.
Một là tình hình hỗn loạn, mất đồ thì khó mà tìm lại, hai là dù có bắt được, bọn thí sinh cũng không có tâm trạng truy cứu – nhiều lắm chửi cho vài câu rồi bỏ.Trong rương của anh có không ít thứ quan trọng, đặc biệt là mấy quyển tập chép thơ tự sáng tác – quý như con.
Mà nếu mất thật, anh có khóc ra tiếng chó cũng vô ích.So với mỹ nhân và tiền đồ, thì trăm lượng đúng là chuyện nhỏ.
Đêm cuối cùng, anh thư thái ngồi trong phòng, làm liền mấy bài thơ lấy hên.
Sau khi chắc chắn không vấn đề gì, anh mới yên tâm đi ngủ, dưỡng sức cho ngày mai thi.------------Kỳ thi hương kéo dài suốt chín ngày.
Đến đầu tháng chín thì mới dán bảng kết quả.
Trước ngày công bố kết quả, khắp nơi đều có tin đồn truyền ra.
Đúng ngày dán bảng, học sinh từ khắp nơi đổ về địa điểm thi để xem tên, đến nỗi còn chưa khai bảng mà người ta đã đông nghịt cả khu phố rồi."
Kê huynh!"
Một giọng quen vang lên.
Kê Lâm Hề quay lại, thấy Tô Tề Lễ cùng mấy người quen trong đám học trò đang đi tới.Tô Tề Lễ cười hỏi:
"Kê huynh thấy mình thi thế nào?
Có tự tin không?"
Kê Lâm Hề vốn dĩ rất chắc chắn, nếu ngay cả thi hương mà còn không qua thì anh lấy gì mơ Bảng Nhãn.
Nhưng đối mặt người ngoài, anh vẫn giữ nét hoang mang, lắc đầu:
"Cũng không biết nữa...
Hy vọng qua được là may rồi."
Tô Tề Lễ vỗ vai anh:
"Ta tin với thực lực của huynh thì chắc chắn đỗ."
"Haha, Tô huynh mới là người đáng tin đỗ đấy."
Sau mấy câu xã giao, Tô Tề Lễ chuyển sang tám chuyện với người khác.
Kê Lâm Hề thì âm thầm quan sát cả nhóm.Đến lúc tiếng trống vang lên, tân tri phủ cùng đoàn lính hộ tống tiến vào, ôm theo lụa đỏ.
Nghi lễ lần này còn nghiêm ngặt hơn kỳ huyện thí, tri phủ treo bảng vàng xong thì đọc vài câu rồi rút lui.Ngay khi quan vừa rời đi, đám đông ồ ạt chen lên bảng vàng.
Kê Lâm Hề cũng len theo dòng người, đầu tóc lộn xộn, chen được vào trong thì lập tức lia mắt từ đầu bảng xuống dưới.Tên anh – nằm ngay vị trí đầu tiên!"
Cái gì?
Đệ nhất là ai?
Kê Lâm Hề á?!"
"Ủa ai vậy, chưa từng nghe tên luôn á?"
"Nhạc Thiên Thư Viện?"
Đám đông xì xào bàn tán.Tô Tề Lễ và nhóm người đi sau vừa thấy tên Kê Lâm Hề đứng đầu liền biến sắc.
Tô Tề Lễ nhanh chóng chỉnh nét mặt, cười rạng rỡ chúc mừng:
"Kê huynh đúng là giỏi thật!
Chúc mừng huynh đỗ đệ nhất!"
Thi hương đỗ đầu sẽ được phong là Giải Nguyên*.
Ai đỗ Giải Nguyên thì coi như đã đặt một chân vào thi hội, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cầm chắc suất tiến sĩ trong tay.( Chú thích: Giải Nguyên là người đỗ đầu kỳ thi Hương – kỳ thi đầu tiên trong hệ thống khoa cử thời phong kiến, tổ chức ở cấp tỉnh hoặc phủ.
Đây là danh hiệu cao quý, thể hiện thí sinh có thành tích xuất sắc nhất tại địa phương.)Nhìn thấy tên mình ở đầu bảng, dù Kê Lâm ề không quá bất ngờ, nhưng mặt vẫn không giấu nổi nét hân hoan.Qua rồi!
Anh đã thi đỗ!Còn là đệ nhất!Chỉ cần vượt qua thi hội, thi đình nữa là anh có thể cá chép hóa rồng, một bước lên mây sửa mệnh đổi đời."
Kê huynh?"
Tô Tề Lễ tưởng anh chưa phản ứng kịp, vỗ vai nhắc: "Ngươi đệ nhất đó!"
Kê Lâm Hề quay lại, tỏ vẻ bất ngờ, chỉ vào mình lắp bắp:
"Ta hả?
Ta... ta đệ nhất hả?"
Rồi anh ra vẻ như vừa gặp vận hên rơi trúng đầu, cười to:
"Ta cũng không nghĩ mình lại đỗ đệ nhất đâu!
Thiệt bất ngờ á!"
Đám người nhìn anh mà nghĩ bụng: đúng kiểu đi cầu rơi trúng kim cương.
Chứ mấy người thật sự có thực lực đỗ Giải Nguyên thì mặt mũi đâu có hoảng loạn kiểu vậy.Xem tiếp dưới bảng, Tô Tề Lễ cũng tìm được tên mình:
"Ta xếp thứ năm!
Cũng đỗ rồi!"
Kỳ thi hương của Kinh Châu lần này có hơn ba mươi suất, chỉ cần có tên trên bảng là đủ điều kiện sang năm lên kinh thành thi tiếp.
Nhiều năm đèn sách cũng vì khoảnh khắc này!"
Còn ta?
Ta đâu rồi?
Tô huynh, giúp ta tìm kỹ lại coi!"
"Còn ta nữa!
Ta hình như không thấy tên!"
"Không có ta thiệt hả?
Sao có thể..."
Một người chen lên, kiểm tra lại mà vẫn không tìm thấy tên mình, sắc mặt trắng bệch, suýt ngã nếu không có người đỡ.Tô Tề Lễ thở dài, vỗ vai an ủi:
"Không sao đâu An huynh, đợi kỳ sau thi lại là được.
Với thực lực của huynh, chắc chắn lần sau sẽ đỗ."
An huynh tên đầy đủ là An Hoa, đến từ huyện Tây Thành.
Nghe vậy, anh ta nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào:
"Kỳ sau... mà cũng phải mấy năm nữa.
Cuộc đời ai có bao nhiêu lần mấy năm cơ chứ..."
Nói xong anh ta xoa nước mắt, xin lỗi rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.------------Kết quả đã có, Kê Lâm Hề định cáo từ thì bị Tô Tề Lễ giữ lại mời uống rượu chúc mừng.
Hắn còn trêu rằng: đừng vì làm Giải Nguyên mà khinh bạn khinh bè nhé!Tô Tề Lễ dẫn cả nhóm đến tửu lầu ngon nhất Giang Lăng, mời hết người quen đã thi đỗ.
Cả phòng kín chỗ, đông đúc toàn học trò có tên trên bảng vàng, chứng tỏ Tô Tề Lễ không phải dạng vừa.Giữa tiệc rượu, Tô Tề Lễ thân mật khoác vai Kê Lâm Hề giới thiệu:
"Đây chính là Giải Nguyên của kỳ thi năm nay đó nha!
Tới, ta kính huynh một ly!"
Kê Lâm Hề cụng ly, khiêm tốn nói mình chỉ may mắn thôi, còn chưa biết thi hội sẽ ra sao.Bữa tiệc náo nhiệt không thôi.
Đến khi trăng treo đầu cành liễu, chỉ còn lại mấy cử nhân chưa muốn về.Tô Tề Lễ vỗ tay một cái:
"Còn có bất ngờ nha!"
Cửa phòng mở ra, hơn chục cô gái xinh đẹp nối nhau bước vào – người thì kiêu sa, người thì dịu dàng, ai cũng thuộc hàng "sắc nước hương trời"."
Công tử ~~~" – các cô vừa gọi vừa liếc mắt đưa tình, khiến mấy chàng cử nhân trẻ mắt sáng như đèn pha.Tô Tề Lễ cười xởi lởi:
"Chúng ta vừa mới đỗ, không thể ăn mừng một trận ra trò à?
Mấy cô nương đây đều do ta cất công mời tới cùng huynh đệ uống rượu giải sầu nha!"
Một cô gái đứng dậy nũng nịu:
"Công tử, tiểu nữ chưa từng được uống rượu với cử nhân bao giờ đó~ Cho bọn muội vinh hạnh được cùng chúc mừng đi~"Trong bữa rượu, người thì nâng ly, kẻ thì tiếp rượu bằng miệng, ánh mắt nhìn nhau ý tứ đầy ẩn ý.Chỉ có Kê Lâm Hề là vẫn đang ăn, chưa hề động đũa tới mấy món "hàng tươi sống".Thấy vậy, Tô Tề Lễ ra hiệu cho một cô nàng xinh đẹp, nho nhã bước tới gần Kê Lâm Hề, ánh mắt sùng kính:
"Vị này chắc hẳn là Giải Nguyên Kê công tử?
Không biết tiểu nữ có vinh hạnh được mời ngài một ly?"
Kê Lâm Hề đặt đũa xuống.
Tô Tề Lễ cứ tưởng anh định nâng ly, ai ngờ anh lảo đảo đứng dậy, chắp tay nói:
"Tô huynh, giờ cũng muộn rồi, ta say mất tiêu rồi, xin phép tìm chỗ nghỉ trước, các người... cứ từ từ mà vui vẻ nhé..."
Tô Tề Lễ sửng sốt, không ngờ mỹ nhân trước mặt mà anh lại dứt áo ra đi."
Lâm Hề huynh, uống thêm chút nữa đi..." – hắn níu lại, ám chỉ:
"Đây là hoa khôi Giang Lăng đấy, biết bao người muốn cũng chưa chắc mời được nàng uống cùng một ly đâu..."
Kê Lâm Hề vẻ mặt mơ màng, lắc đầu lia lịa:
"Không được...
Không dám giấu, ta đã có người trong lòng rồi.
Ý trung nhân của ta, nhan sắc đẹp như tiên, tính cách lạnh như băng, cao quý vô cùng...
Nếu nàng biết ta đi uống rượu hoa, thì..."
Ọe! – một ngụm rượu xịt vào mặt Tô Tề Lễ."...ta cũng không biết ăn nói làm sao cho đàng hoàng nữa..."