- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 57 - Thám hoa lang, cưỡi bạch mã dạo phố...
Chương 57 - Thám hoa lang, cưỡi bạch mã dạo phố...
Vương Trì Nghị là con trai duy nhất của Vương tướng.
Ông năm nay đã 65 tuổi, 26 tuổi đỗ Tiến sĩ, 40 tuổi được phong làm Tể tướng, ngồi trên vị trí đó suốt 25 năm.
Biết rõ mình không thể ở lại chức vụ này bao lâu nữa, Vương tướng mới quyết tâm để Vương Trì Nghị tham gia kỳ thi khoa cử, lấy danh phận Thám hoa lang để bước vào chốn quan trường, tiến thân nhanh chóng, từ đó kế thừa các mối quan hệ chính trị và quyền lực trong tay ông, giúp dòng họ Vương tiếp tục đứng vững.
Thế nhưng, nguyện vọng tốt đẹp ấy, dường như hôm nay lại phải tan thành mây khói.Văn chương không đạt chuẩn bị gạt ra ngoài.
Sở Cảnh cầm xấp bài thi đã được xếp ở bên trái, trải thẳng trước mặt, nghiêm túc xem xét, ngón tay khẽ gõ mép bàn."
Mấy bài này đều không tệ, xếp vào nhóm chọn lọc đầu tiên.
Các khanh cùng xem qua, nếu không có dị nghị gì, đợi nhị giáp và tam giáp chọn xong thì một giáp sẽ định ra từ số này."
Hắn bảo người phân phát những bài đã chọn.Tờ bài thi rơi vào tay Sở Úc.Hắn đã đọc qua văn chương của những người ở một giáp trong kỳ thi hội, cả những người đầu bảng của nhị giáp cũng đã xem qua.
Trong số đó có vài người văn phong độc đáo, rất dễ phân biệt, nên giờ chỉ cần nhìn thơ và sách luận phần sau.Trên tay áo đen huyền gần như đen tuyền là thêu văn Ân Hồng Tụ, gập lại ở cổ tay để lộ phần da trắng muốt như ngọc.
Đôi tay ngón thon dài lật bài thi từng tờ một.Thí sinh đang đợi trong sân, ngoài một vài người giữ được vẻ bình tĩnh, phần lớn đều không giấu được căng thẳng, cổ họng khô khốc nuốt nước bọt."
Ực..."
Kê Lâm Hề cũng nuốt.Chỉ là người khác thì vì lo kết quả, còn anh thì đang nhìn chằm chằm cặp tay ngọc cầm bài thi kia.
Ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng chi tiết, thầm cảm ơn đôi mắt tốt của mình, nhờ vậy dù cách một khoảng vẫn ngắm được mỹ nhân Thái tử.Đầu lưỡi len ra, tưởng tượng đang liếm nhẹ một cái.Chưa đủ thèm.Sở Úc khẽ động tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống cổ tay mình, đưa bài thi cho Lục hoàng tử bên cạnh rồi kéo lại tay áo.Kê Lâm Hề thấy tiếc đứt ruột.Cuối cùng, sau khi các đại thần xem xong, mọi người đều không có ý kiến.Tiếp theo là phân loại bài thi của nhị giáp và tam giáp, sau một nén nhang, bảng tên được xé mở, làm thủ tục niêm yết tại chỗ.
Lễ bộ thượng thư dẫn người mang bảng tam giáp đến, dán tên cùng bài thi lên bảng.Chờ Lễ bộ rời đi, mọi người đổ dồn đến xem bảng tam giáp, đa phần là văn nhân, vừa xem vừa rì rầm bàn luận."
Thật xứng với danh tam giáp đồng tiến sĩ..."
"Hóa ra ta thi rớt là vì điểm này..."
Thí sinh không nhìn thấy bảng càng nóng ruột, chỉ biết cố vểnh tai nghe những tiếng xì xào xem tên mình có được nhắc tới hay không.
Ai nghe thấy mình còn ở tam giáp thì thở phào nhẹ nhõm, người tưởng mình vào nhị giáp mà chỉ ở tam giáp thì không giấu được nét thất vọng.Tuy vậy, được bàn tán cũng chỉ có vài người.
Mà tam giáp thì không có bài thi nào nổi bật quá, mọi người xem một chút rồi lại quay sang nhìn nhóm bài thi chuẩn bị chấm tiếp theo.Thêm một nén nhang nữa, bài thi của nhị giáp cũng gần định xong, tên được xé mở, ghi danh lần nữa.Bài thi nhất giáp để cuối cùng, cần chọn thêm vài bài từ nhóm dự phòng nhị giáp.
Đến lúc này, tên của nhóm nhất giáp cũng được tiết lộ, ngoại trừ không có Vương Trì Nghị, còn lại đều là những người đã được dự đoán từ trước:Thẩm Văn Trí, Lâu Ký, Kê Lâm Hề, Bùi Tuyết Tùng, Quảng Anh Dật.Trong năm người, chỉ có Kê Lâm Hề xuất thân bình dân.Thẩm Văn Trí là con trai Thái phó, Lâu Ký là con trai Công chúa Thanh Dương, Bùi Tuyết Tùng là con của quan Quốc Tử Giám Tư nghiệp, Quảng Anh Dật là con trai Tri phủ Duyện Châu.Thấy tên Kê Lâm Hề nằm trong danh sách, ánh mắt Vương tướng khẽ động.Con ông đã không thể tiến vào quan trường, ông càng cần có người khác để bồi dưỡng làm tay chân cho mình.Vương tướng đã có quyết định.Phụ thân của Quảng Anh Dật từng được Trấn Quốc Công giúp đỡ, lần này tham dự, chưa biết chừng là người của phe Thái tử.
Thẩm Văn Trí chắc chắn là Trạng nguyên, Lâu Ký giữ ngôi Bảng nhãn, còn lại vị trí Thám hoa, thay vì rơi vào người không thuộc phe mình, thì rơi vào tay Kê Lâm Hề còn hơn.Huống hồ, để giữ công bằng cho tầng lớp bình dân, Hoàng thượng nhất định sẽ chọn một người xuất thân thường dân vào nhất giáp.
Nếu không thì vừa rồi cũng không mở rộng số lượng bài thi.Vương tướng khép mắt, thở ra một hơi thật chậm.Mối hận hôm nay, ông sẽ ghi nhớ.Thái tử vô tình, đừng trách ông - Vương Dương bất nhân."
Tuyên —— Thẩm Văn Trí, Lâu Ký, Kê Lâm Hề, Bùi Tuyết Tùng, Quảng Anh Dật yết kiến ——"Năm người được gọi tên rời khỏi hàng thí sinh, theo cung nhân vào trước long tọa, chỉnh sửa y phục rồi quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân tham kiến Hoàng thượng."
"Đều bình thân."
Sở Cảnh sắc mặt ôn hòa.Kê Lâm Hề cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo đương kim hoàng đế.Tuy có vài nét giống mỹ nhân Thái tử, nhưng so ra thì thua xa.
Một bên là ánh mặt trời, một bên là mặt đất âm u.Anh liếc trộm mỹ nhân trong lòng, chỉ hận không thể nhào đến nắm lấy tay ngọc kia, giấu vào trong tay áo xoa nắn, vừa xoa vừa bày tỏ nỗi lòng bao năm câm nín.Nhưng chưa đến lúc, đành phải nhịn xuống."
Văn chương các ngươi đều có nét riêng, khiến trẫm và các khanh khó chọn.
Vậy thì từng người hãy trình bày về bài thi của mình, cũng để bá tánh được nghe tiếng các ngươi."
Về khoản ăn nói, Kê Lâm Hề vô cùng tự tin.Đến lượt mình, anh tiến lên một bước, lời lẽ trôi chảy, khí thế đĩnh đạc, giọng nói rõ ràng, khiến dân chúng vây quanh đều nghe rành rọt.Hoàng thượng có vẻ rất hài lòng, nghe xong quay đầu hỏi Thái tử: "Thái tử, ngươi thấy sao?"
Kê Lâm Hề lập tức nắm bắt cơ hội, nhìn thẳng người trong lòng, mong chờ ánh mắt tán thưởng.
Nhưng người đó lại không nhìn anh, chỉ hướng về phía Hoàng đế, hàng mi rủ xuống: "Giỏi ăn nói, lời có nội hàm.
Về dân sinh giải thích thấu đáo, nhi thần thấy rất hay."
"Các khanh nghĩ sao?"
Kê Lâm Hề kìm nén nỗi hụt hẫng trong lòng.Sao lại không nhìn anh?
Anh nói không hay à?
Rõ ràng lúc Thẩm Văn Trí và Lâu Ký trình bày, hắn nhìn không rời mắt, sao đến lượt anh lại không buồn liếc?Chẳng lẽ anh từng vô ý làm gì khiến mỹ nhân Thái tử chán ghét?Phải rồi!Anh bỗng tỉnh ngộ.Trong mắt mỹ nhân Thái tử lúc này, anh là người của Tể tướng phủ, là người bên phe Vương tướng, mà Thái tử lại không ưa gì Vương tướng, đương nhiên không thích anh rồi!Tưởng đã thông suốt điểm đó, anh vò đầu bứt tai, sốt ruột đến mức chỉ muốn quỳ gối trước bàn hắn mà tỏ rõ lòng trung thành.Lại ghen tị liếc Thẩm Văn Trí và Lâu Ký.Để giành được vị trí Trạng nguyên, kỳ thi lần này anh đã dốc toàn lực.Chỉ là trước đó anh chưa từng tiếp xúc Thẩm Văn Trí hay Lâu Ký, chỉ nghe tiếng, không biết mình thua kém ở đâu.
Giờ nghe họ trình bày, phong thái và nội hàm không phải thứ anh có thể sánh bằng.Chẳng lẽ vị trí Trạng nguyên, cứ thế mà rơi vào tay Thẩm Văn Trí?Không cam lòng!
Thật sự không cam lòng!Hoàng đế tỏ vẻ ai cũng hài lòng, bàn bạc với các đại thần một lúc, rồi tuyên bố bài thi của Bùi Tuyết Tùng và Quảng Anh Dật được xếp vào nhị giáp.Cuối cùng, bảng danh sách cùng bài thi được niêm yết, thái giám của Vĩnh Ninh đọc thánh chỉ.Trạng nguyên: Thẩm Văn Trí.
Bảng nhãn: Lâu Ký.
Thám hoa: Kê Lâm Hề.Từ nay ba người được ghi danh vào sử sách, lưu danh muôn đời.Trần ai đã định, pháo đỏ tưng bừng, lụa đỏ bay phấp phới.
Cung nhân mang mũ tiến sĩ đến đeo cho ba người, nhưng trên mặt Kê Lâm Hề lại chẳng có nụ cười thật lòng nào.
Anh luôn là người ngoài mặt quân tử, trong lòng tiểu nhân, có gì muốn là phải đạt được.Hôm nay không được ánh mắt của mỹ nhân công tử, cũng không lấy được Trạng nguyên, người trong lòng chỉ nhìn hai người kia, chẳng buồn liếc anh.Khi đang cắn răng cố kìm chế, hoàng đế nói:"Hôm nay là đại hỉ, Thái tử sẽ thay trẫm đội mũ cho ba vị tiến sĩ, cùng dân chúng chia sẻ quốc hỉ này."
Nghe vậy, Kê Lâm Hề lập tức mừng rỡ.Đội mũ, không phải là có thể thân mật tiếp xúc sao?Ba người đứng chờ, Sở Úc bước đến, cung nhân đưa lên ba chiếc mũ giống màu nhưng khác kiểu.
Sở Úc vén tay áo, lần lượt đội cho Thẩm Văn Trí và Lâu Ký.
Đến lượt Kê Lâm Hề, anh lập tức khom lưng, cúi đầu càng thấp, dáng vẻ ngoan ngoãn.Sở Úc ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đội mũ cho anh."
Ba người các ngươi, phải ghi nhớ giữ vững sơ tâm, sau này vì nước vì dân."
Gần trong gang tấc là góc áo hoàng bào, đôi giày đen viền vàng ẩn hiện.
Kê Lâm Hề cùng hai người kia quỳ xuống bái tạ, dập đầu từ khuy áo đến đường viền đều cung kính."
Thảo dân ghi nhớ trong lòng ——"Ngẩng đầu dậy, không biết lần sau gặp lại mỹ nhân Thái tử là khi nào.
Kê Lâm Hề ngửa đầu nhìn lần cuối, vừa hay bắt gặp ánh mắt người kia nhìn về phía mình, ánh mắt màu hổ phách chạm vào mắt anh, như làn gió nhẹ thoảng qua.Chỉ một chốc thoáng nhìn ấy, Kê Lâm Hề trong lòng trào dâng niềm vui khôn tả.Hiểu rồi!Anh hiểu rồi!Không phải là không nhìn anh — mà là tránh nhìn anh!Ha ha ha!Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!Thì ra là thế!Mỹ nhân Thái tử nhất định có tình cảm khác với anh!
Không thì sao lại tránh mắt, chỉ riêng với anh mới né tránh?
Lý do chỉ có một — anh là người đặc biệt!Tâm trạng u uất trong lòng phút chốc tan biến, thay bằng ngọt ngào hân hoan....Ngựa trắng dạo phố, chiêng trống rền vang.Ba người cưỡi ngựa sóng vai, giữa tiếng hò reo náo nhiệt của dân chúng.
Ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên khung cảnh, Kê Lâm Hề ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt hướng thẳng con đường rộng phía trước, từ đầu đến cuối nụ cười nơi khóe miệng chưa từng tắt.Bên tai vang lên giọng nói:"Kê công tử, bài văn của ngươi ta đã xem qua, thực sự tuyệt vời.
Nếu Thẩm mỗ cũng xuất thân bình dân, thì hôm nay vị trí Trạng nguyên đã không rơi vào tay ta.
Tài hoa của ngươi, ta thật lòng bội phục."
Là Thẩm Văn Trí — người mà anh từng ngộ nhận là mỹ nhân công tử — chủ động lên tiếng.Kê Lâm Hề liếc sang, thấy vẻ mặt đối phương nghiêm nghị nhưng lễ độ, lời nói nghe cũng rất chân thành.Anh cười khẽ, đầy mưu mô: "Thẩm nhị công tử quá khen rồi, ta với ngươi, còn kém xa lắm."
Câu nói khiến Thẩm Văn Trí sửng sốt, hơi nhíu mày.Tên Thám hoa này... dường như không ưa anh?Kê Lâm Hề xoay đầu, không buồn nhìn đối phương nữa, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước, như thể đang nhìn về tiền đồ rạng rỡ của mình.Ừ, anh đúng là xuất thân bình dân, nhưng nếu có được xuất thân cao quý như Thẩm Văn Trí, thì vị trí Trạng nguyên nhất định sẽ thuộc về anh chứ không phải hắn.Để hắn đắc ý một lúc thì đã sao?Hôm nay Thẩm Văn Trí giẫm lên đầu anh, thì sau này anh nhất định sẽ đạp ngược hắn dưới chân, trả lại nỗi nhục hôm nay.Giữa tiếng reo hò vang dội, trong đôi mắt dài hẹp của anh ẩn chứa sắc nhọn, tay khẽ sờ chiếc mũ trên đầu, cảm nhận độ ấm còn sót lại.Chiếc mũ này từng nằm trong tay mỹ nhân Thái tử, rồi được chính tay hắn đội lên đầu anh.Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng ánh mắt trốn tránh vừa rồi.Ban đầu rõ ràng là nhìn anh, đôi mắt đào hoa nhẹ rung lên, sau đó lại tự nhiên nhìn sang hướng khác.Anh mở mắt, cơ thể nóng ran, siết chặt dây cương.Rồi sẽ có một ngày ——[Ta sẽ khiến ngươi chỉ muốn nhìn mình ta.]