- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 67: "Lễ gì mà phải tự tay đưa đến bản quan mới tính là bất ngờ..."
Chương 67: "Lễ gì mà phải tự tay đưa đến bản quan mới tính là bất ngờ..."
Trời vừa sáng, chưởng quầy tiệm cầm đồ mở cửa, ngáp dài một cái rồi quay về ngồi sau quầy, chống cằm lim dim chờ khách.Bên ngoài, một cỗ xe ngựa dừng lại ven đường.
Ánh sáng trong tiệm mờ đi trong chốc lát, rồi lại sáng trở lại khi người ta nối đuôi nhau bước vào.Chưởng quầy mở mắt ra, biết là có khách đến.
Người đầu tiên vào là một thanh niên tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt:
"Chưởng quầy, ta muốn cầm một ít đồ."
Chưởng quầy vươn tay ra, mời:
"Khách quan cứ lấy ra đây xem."
Người kia lại nói đồ để trong xe ngựa, nhiều quá, bảo chưởng quầy tự ra xem.
Chưởng quầy nghe vậy liền đứng dậy, vòng ra ngoài theo người thanh niên, cùng mở cửa xe.
Vừa nhìn vào đã thấy đầy những trang sức bằng vàng bạc, vải vóc hoa lệ.
Mắt ông ta sáng rực, vội mời người vào ngồi, dâng trà tận tay, còn mình thì cùng tiểu nhị bắt đầu chuyển từng món đồ vào trong.Một nén hương sau, chưởng quầy từ sau bước ra, cười híp mắt nói:
"Tổng cộng có 56 món, khách quan xem có đúng không?"
Thanh niên gật đầu không phản đối."
Chúng tôi định giá tất cả là 8500 lượng bạc, khách quan thấy sao?"
Vừa dứt lời đã thấy người kia đặt ly trà đứng dậy, chưởng quầy vội ngăn lại, đổi giọng:
"Vậy... vậy thì một vạn lượng!
Không thể hơn nữa đâu, khách quan, đây đã là giá cao nhất tiệm tôi có thể đưa ra rồi."
Làm nghề này bao năm, chưởng quầy đã luyện được cặp mắt tinh tường.
Ông ta biết nếu không nâng giá lên chút nữa thì người kia chắc chắn không đồng ý.Lúc này thanh niên mới ngồi lại, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói:
"Vậy thì thế đi."
Đồ đạc được kiểm kê đầy đủ, ký tên nhận ngân phiếu xong, thanh niên rời khỏi tiệm cầm đồ.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh hiện rõ—chính là Kê Lâm Hề.Vì muốn lo liệu tiền bạc giúp mỹ nhân công tử, anh đã đem toàn bộ quà cáp người khác tặng mình từ khi thi đỗ thi cử đến giờ đi cầm một lượt.
Những thứ đó phần lớn trị giá vài trăm lượng, ít thì cả ngàn lượng, gom lại cũng là một khoản không nhỏ.Nhưng một vạn lượng so với con số 100 vạn lượng mà hoàng đế yêu cầu Thái tử gom góp từ các quan viên thì đúng là muối bỏ biển.
Anh đã hỏi thăm một lượt, biết được sự tình từ gốc rễ.Giờ nên moi tiền từ đâu nữa đây?
Mắt Kê Lâm Hề đảo một vòng, nhớ lại đám quan viên từng bị hắn moi ra không ít thứ lúc thẩm tra theo lệnh hoàng đế, ý tưởng lại hiện lên trong đầu.Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay là sinh nhật của Đàm đại nhân giữ chức Tả diễn pháp trong Lục tư*.
Dù chỉ là quan lục phẩm, bổng lộc mỗi năm chỉ có 1.200 lượng, nhưng xuất thân danh môn Đàm gia—một thế gia quyền thế trong triều, còn nắm việc quản lý Đạo giáo, hằng năm nhận lễ biếu từ các đạo quán, tiền ấy không phải là ít.( Giải nghĩa:Lục tư(六司): thường chỉ sáu cơ quan chức năng trong triều đình, tương đương sáu bộ (Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công).Tả diễn pháp (左演法): là một chức quan trong hệ thống pháp luật hoặc pháp chế, phụ trách việc diễn giải, áp dụng, hoặc giám sát các điều luật, ở vị trí "tả" (bên trái), thường là cấp phó hoặc thứ. )Mà đúng lúc, trong tay anh lại có vài tin tức nhỏ nhặt liên quan đến Đàm đại nhân này.Nghĩ đến đó, anh liếc trái phải một vòng, rồi đến một sạp hàng mua giấy, bút, mực, lên xe ngựa bảo phu xe:
"Đến hẻm An Bình, phủ của Đàm đại nhân."
"Vâng, đại nhân."
Xe ngựa lăn bánh đến cửa chính nhà họ Đàm.
Kê Lâm Hề phe phẩy quạt xếp trong tay, tăng thêm vài phần dáng vẻ nho nhã.
Thấy ngoài cửa không ai, anh gõ cửa.Không ai đáp.Anh tiếp tục gõ, mãi đến khi trong nhà mở cửa.
Hạ nhân ló đầu ra, nhìn Kê Lâm Hề, rồi lại nhìn sau lưng anh, như thể xác nhận gì đó, sau đó ưỡn ngực thẳng lưng, ra vẻ kiêu ngạo:
"Ngươi là ai?
Đến Đàm gia có chuyện gì?"
Kê Lâm Hề giơ quạt lên chào, lễ độ nói:
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật đại nhân, tiểu quan mang lễ đến chúc mừng."
Nói rồi đưa công văn chứng minh thân phận cho đối phương xem, còn kín đáo nhét ít ngân lượng vào tay hạ nhân.Người kia nhìn một cái, vội nhét vào tay áo, mở rộng cửa, ngạo khí không giảm:
"Nếu là đến chúc mừng sinh nhật chủ tử nhà ta, vậy mời vào."
Vừa vào trong, Kê Lâm Hề liền thấy trong phủ cực kỳ náo nhiệt, bàn tiệc dọn ra không ít.
Quản gia vội vàng chạy đến, nghe hạ nhân báo có người mang lễ đến mừng thọ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay về bên chủ tử thì thầm vài câu.
Nam tử trung niên bị vây quanh bên kia chỉ tùy ý gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.Ai cũng được, miễn không phải Thái tử.Cách một khoảng, Kê Lâm Hề chắp tay hành lễ, rồi ngồi vào bàn gần đó.
Anh lạnh nhạt quan sát đám đông, từng món quà được mang lên không ngớt, khẽ cười, giấu khóe môi sau cây quạt.Đến giờ dùng tiệc, anh cũng ăn uống bình thường, mặt không đổi sắc.
Mãi đến khi yến tiệc gần tàn, quản gia chợt nhớ ra anh chưa dâng lễ gì, liền đi qua, cười xã giao:
"Đại nhân nói ngài đến chúc thọ, không biết mang theo lễ vật gì ——"Kê Lâm Hề vỗ trán, "Ôi chao, ta quên mất."
Nói rồi thò tay vào tay áo như định lấy ra thứ gì, bỗng khựng lại, lắc đầu nói:
"Không được, thứ này phải đích thân đưa tận tay đại nhân mới đúng là bất ngờ."
"Đưa tận tay?"
Quản gia ngẩn ra, sắc mặt có chút kỳ quái.Kê Lâm Hề vẻ mặt nghiêm túc:
"Không sai.
Phần lễ này phải tự tay tiểu quan dâng lên đại nhân mới có ý nghĩa."
Quản gia đi báo lại.
Đàm đại nhân—tức nói hoằng rộng—quay sang nhìn Kê Lâm Hề, ánh mắt mang theo tò mò hài hước, rồi gật đầu.
Quản gia nhanh chóng dẫn anh đến trước mặt chủ nhân."
Lễ gì mà phải tận tay đưa đến bản quan mới tính là bất ngờ?"
Kê Lâm Hề lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, mỉm cười đưa tới:
"Đại nhân, vật này một người xem mới bất ngờ, có người thứ hai xem thì không còn bất ngờ nữa."
"Ghê vậy sao?
Chẳng lẽ là tranh danh gia họa sĩ nào?"
Đàm đại nhân cười khẩy, chuẩn bị mở ra.Kê Lâm Hề vội đưa tay chặn lại, nghiêm mặt lắc đầu:
"Không được, bên cạnh có người, không thể xem!
Nếu đại nhân muốn cho người khác xem sau, tiểu quan còn một bản nữa."
Cả tiệc đều quay sang nhìn.
Đàm đại nhân thấy mất hứng, phất tay:
"Đi theo ta."
Ông ta quay lưng với mọi người, mở cuộn giấy ra.
Trong lòng nghĩ nếu là trò vớ vẩn thì sẽ cho người này đẹp mặt.
Nhưng vừa mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức cuộn lại, quay sang nhìn Kê Lâm Hề không thể tin nổi.Kê Lâm Hề vẫn cười, nhưng lần này là thật lòng.
Anh phe phẩy quạt, nụ cười mang theo chút yêu mị kỳ quái:
"Đại nhân thấy phần lễ vật này thế nào?
Có thích không?"
"Ngươi ——""Nếu không thích, tiểu quan còn một bản nữa."
Đàm đại nhân vội đưa tay giữ lại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
"Thích!
Thích lắm!"
"Bức đầu tiên đã hợp ý ta rồi, không cần bản thứ hai đâu."
"Vậy thì tốt."
Kê Lâm Hề gật đầu, "Tiểu quan cũng yên tâm."
"Không biết ngươi là ——""Hồi đại nhân, tiểu quan là giám sát sử Ngự Sử Đài, Kê Lâm Hề."
Anh giơ quạt che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt láu cá.Đàm đại nhân nghiến răng ken két.Dù là quan lục phẩm không được lên triều, nhưng ông ta cũng nghe danh Kê Lâm Hề gần đây—người này nổi tiếng xấu, sau lưng lại có Vương tướng chống lưng, không ai dám động đến."
Vậy mời Kê đại nhân theo ta."
Hai người đi tới một góc vắng."
Nói đi, Kê đại nhân mang lễ như vậy, muốn gì?"
Miễn là chuyện này không bị lộ ra, không bị ghi vào tấu sớ, cái gì ông ta cũng chịu.Kê Lâm Hề buông quạt, chỉ mỉm cười."
Năm ngàn lượng?"
Anh cười."
Một vạn lượng?"
- Đàm đại nhân.Vẫn cười."
Một vạn năm ngàn?"
- Đàm đại nhân.Kê Lâm Hề đã sớm điều tra rõ Đàm gia.
Anh lắc đầu, xoay người bước đi.Đàm đại nhân vội giữ lấy tay anh, cắn răng gằn từng chữ:
"Ba vạn lượng!
Ta chỉ có thể lấy ra ba vạn lượng, thêm nữa thì không có!"
Ba vạn lượng này là nửa đời tích góp quỹ riêng của ông ta.Lúc này Kê Lâm Hề mới tươi cười rạng rỡ:
"Thành giao.
Đại nhân yên tâm, tiểu quan nhất định giữ kín, tuyệt không để ai biết."
Anh vỗ vai đối phương, vẻ mặt như đang vì ông ta mà nghĩ:
"Chỉ là đại nhân, về sau phải cẩn thận, lỡ như không phải ta mà là người khác phát hiện thì phải làm sao đây?"
Liếc nhìn bữa tiệc đông đúc bên ngoài, anh cảm thán:
"Hôm nay đến chúc thọ đại nhân chắc nhiều người lắm nhỉ?"
Đàm đại nhân trợn mắt nhìn anh, môi run lên:
"Ngươi... ngươi đừng ép người quá đáng ——"Kê Lâm Hề chỉ liếc mắt một cái.Đối phương lập tức tái mặt, không giãy giụa nữa, giọng khàn khàn như tro tàn:
"Phần quà hôm nay của họ đưa——""Ta nguyện dâng hết cho Kê đại nhân."______________Kem Kem: Anh dơ cái nách của mình lên xem có đen hong mà sao anh thâm dữ zạy, hên là ổng vì yêu thái tử nên ở vai chính diện, chứ ổng vai ác chắc ổng soán ngôi lên vua lun quá...