Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người

Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 10: Chương 10



“...Trẫm nhớ rõ ngày hôm đó rất lạnh, nàng thật sự đau lắm sao?”

Chu công công không dám nói.

“Ngươi nói đi, trẫm không trách tội.”

“Nương nương đau đến nỗi rơi nước mắt, còn không muốn gây phiền phức đến bọn nô tài, chỉ là thật sự đau đến nỗi chịu không nổi, nương nương mới mở miệng…”

Nghĩ tính tình của nàng trước giờ đều rất quật cường, lúc trước bị ăn một cái tát, cũng vẫn ngẩng đầu không chịu nhận sai.

Trong lòng Yến Lang lại đau hơn một chút.

“Trước khi nàng chết, có phải là vẫn hận trẫm, có phải là mắng trẫm bạc tình hay không?”

Chu công công cố gắng nhớ lại.

“Nương nương không có.”

“Không cần dỗ trẫm.”

Dựa theo tính tình của Chưởng Châu, trước khi chết nhất định sẽ nguyền rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn, lại hận ngày đó không giết Thôi Minh Xu.

Không biết vì sao, phát hiện bản thân mình hiểu biết Thôi Chưởng Châu như thế, Yến Lang lại không nhịn được mà cảm thấy tự đắc.

“Nương nương thật sự không có lời nào oán hận cả.”

“Nương nương chỉ nhắc nhở Y Dược Ty cùng phủ nội vụ viết hai chiếu thư, dặn dò phòng bị dịch bệnh, không được quên thả các cung nữ ra cung gả cưới.”

“Còn lau nước mắt cho Đại hoàng tử, dạy dỗ đại Hoàng tử không được bẻ chân dế để chơi, nói dế cũng biết đau, quân tử phải cẩn thận, đừng nghĩ việc ác nhỏ mà đi làm.”

Yến Lang nghĩ đến lúc trước, khi mới đư Hằng Nhi tới bên người nàng nuôi.

Nàng nhẹ giọng dỗ dành Hằng Nhi chơi mệt, giống như một người mẹ hiền chân chính.

Nhìn hình ảnh này, Yến Lang cũng cong lên khoé môi, nhịn không được muốn tiến lên một bước, nói hiện giờ có con rồi, có thể quay lại được không, sau này bọn họ một nhà ba người cứ như thế mà sống hoà thuận vui vẻ.

Gió đêm thổi, sa mành của Kiêm Gia Cung lờ mờ, ánh trăng như nước đầy đất.

Tôn cô cô nhận thấy đôi lông mày nhíu chặt của chủ nhân, vội khuyên giải an ủi:

“Hoàng tử thông minh lanh lợi, nô tì chúc mừng nương nương sau này cũng có nơi nương tựa rồi…”

Chưởng Châu cúi người nhìn cái trán của Hằng Nhi, quay đầu lại nhìn Tôn cô cô, trong mắt đều là thương xót:

“Đưa đứa trẻ này trở về đi, nó nhất định sẽ rất nhớ mẹ mình.”

Yến Lang đột nhiên vén rèm châu, khó hiểu chất vấn: “Vì sao lại đưa trwor về, ngươi muốn có con hiện giờ trẫm cũng cho rồi! Thôi Chưởng Châu, ngươi muốn ồn ào với trẫm tới khi nào?”

Chi đến khi nàng cười trào phúng, cười hắn giả nhân giả nghĩa lại bạc tình: “Làm hại người khác cốt nhục chia lìa, mẹ con khóc lóc khổ sở. Yến Lang, đây lại là việc ác do ta làm sao?”

Hiện giờ ngẫm lại.

Hằng Nhi miệng khóc lóc khi bị chia lìa với mẫu thân, có kêu nàng nhớ tới mình không.

Nàng mười bốn tuổi nằm trên xác của mẫu thân khóc thút thít, cũng không biết mình làm sai cái gì.

Nếu bây giờ Chưởng Châu còn sống, nghe nói đến tình hình tai nạn ở Lĩnh Nam, chắc chắn sẽ nắm tay hắn, nhẹ nhàng dựa đầu trên vai hắn, an ủi hắn mệt mỏi:

“Không sao đâu A Lang, trang sức quần áo của ta đều có thể quyên tặng, cơm cháo chắc bụng là đủ rồi.”

“Nếu thật sự không đủ, ta cũng hiểu dược lý, có thể giả dạng thành y hầu, cùng với các thái y trong cung đi trị bệnh cứu người.”

Mở hộp gương lược, bên trong có hoa nhung nàng vẫn mang, có cả cửu liên hoàn nàng đã giải.

Đều là hắn tặng.

Mấy năm nay chân tình cũng được, giả ý cũng được, rốt cuộc vẫn có tình cảm.

Ngay cả khi bản thân Yến Lang cũng không phân rõ thật giả, hắn tặng cho nàng một đường lui cuối cùng.

Đó là thuốc giả chết mà lão tiên nhân Hà Lão của Bồng Lai Sơn tặng cho.

Đặt trong một chiếc hộp Lỗ Ban bằng gỗ mun khải trai, đóng đinh trong ngăn bí mật.

Yến Lang cẩn thận nghĩ tới bí quyết mở hộp Lỗ Ban.

Chu công công đột nhiên thấy bệ hạ quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy ngực, cho rằng bệ hạ thương tâm quá độ nên đã phát bệnh nặng, vội đi nâng, phân phó:

“Tiểu Thông Tử, mau đi gọi thái y.”

Yến lang xua xua tay.

Không cần thỉnh thái y, hắn không phát bệnh nặng.

Hắn chỉ là đang rất vui, vui vì mất rồi lại tìm lại được.

Vui đến nỗi một chữ cũng không nói nên lời, vui đến nỗi ngực đau từng cơn.

Chu công công nhìn lại tầm tay của bệ hạ, chiếc hộp khảm trai quý giá tinh xảo bằng gỗ mun.

Trong hộp rỗng tuếch.

7.

Ngoài thành an trí chỗ ở cho dân chạy nạn, quán thuốc quầy cháo từ bảy ngày mở một lần biến thành ba ngày mở một lần, sau đó lại một ngày mở một lần cũng không cung ứng đủ.

Ngô Châu dưới sự cai trị của Lý Thận, lại có Hà lão giúp đỡ xem bệnh chẩn trị, cho nên trong thành tình trạng bệnh dịch tạm thời có thể ngăn chặn.

Nhưng lại không thể kháng cự nổi nạn dân bên ngoài cuồn cuộn không ngừng, dược liệu và lương thực đều sắp hết.

A Hoa năm tuổi ở trong lòng ngực ta, sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, khóc nức nở gọi mẹ.

“Mẹ, mẹ đâu, A Hoa đau quá, lạnh quá…”

Mẹ của nàng chính là người mà hôm đó ta đã khai a giao bổ thân.

Hôm qua bị bệnh chết, mới kéo ra ngoài thành đi chôn.

Trước khi chết, nàng kiệt lực gắng sức chống đỡ thân mình, quỳ trên mặt đất dập đầu với ta, cầu xin ta chăm sóc nữ nhi của nàng:

“Đại nhân, ta biết ngài là người có lòng tốt, cầu xin ngài chăm sóc A Hoa… Để nàng làm nô tì phục vụ đại nhân…”

Ta không thể chịu nổi sự giao phó của nàng, bởi vì ngày thứ hai, nữ nhi của nàng được chôn ở một nấm mồ khác.

Đắp một tầng đá thật dày, sẽ không đau đớn, cũng sẽ không lạnh nữa.

Nhìn quen cuộc sống hôm qua, hôm nay chết, mộ hoang giấu xương khô.
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 11: Chương 11



Ta phát hiện ra bản thân mình, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống được.

Thôi Thực phụng chỉ cứu tế, cùng với đệ đệ của hắn là Thôi Nham tới Ngô Châu.

Xe ngựa tuỳ tùng mang theo rất nhiều dược liệu và lương thực.

Lý Thận Chi dẫn người tới lấy dược liệu, lại bị người ta lạnh nhạt đáp lại.

“Lý đại nhân đừng vội, chỗ dược liệu này là của hiệu thuốc Thôi gia vận chuyển tới Lĩnh Nam để bán, đệ đệ Thôi Nham của ta không phải quan viên cứu tế, ta cũng không có cách nào c**ng b*c lương dân, đại nhân thứ lỗi.”

Dứt lời, Thôi Thực chỉ vào một đống dược liệu bị mốc ẩm: “Đây mới là đồ dùng cho cứu tế.”

Ta che khăn sa, đi theo Hà lão xem xét dược liệu cứu tế.

Hà lão lắc đầu: “Những dược liệu này đã bị ẩm, sớm mất dược tính, không thể dùng được.”

Thôi Thực cười tủm tỉm mà đùn đẩy: “Thuốc này ta đưa tới địa phương, quan phụ mẫu của các địa phương đều nấu thuốc phát xuống, sao đến chỗ Lý đại nhân lại không thể trị?”

Thôi Nham giảng hoà, thấp giọng nói: “Nếu Lý đại nhân cảm thấy thuốc mà triều đình phát xuống không tốt, hiệu thuốc Thôi gia thật là trùng hợp cũng mang tới một đống.”

“Thôi mỗ cũng không cần Lý đại nhân làm ác nhân, Lý đại nhân chỉ việc để nha dịch trong thành cho Thôi gia chúng ta cùng với các hiệu thuốc khác mở ra một cái sạp, cho dù Thôi gia bán ra bao nhiêu, bản thân Thôi gia mang bêu danh, còn lợi ích chúng ta chia đôi.”

Việc này tất nhiên là không thoả thuận được.

Lý Thận Chi tức giận ấn bội kiếm, ta nhẹ nhàng lắc đầu, đè cánh tay hắn lại.

Đó là khâm sai triều đình phái tới để cứu thế, đánh nhau với hắn lại gây chuyện rất lớn.

Thôi Thực hắn nếu là tham tấu một bản, thì chức quan của Lý Thận Chi cũng không còn.

Nếu không có Lý Thận Chi, chỉ sợ Ngô Châu cũng giống như những nơi khác, quan viên cùng một giuộc, bá tánh không thể có ngày xuất đầu.

Lý Thận Chi viết thư cho mấy người bạn cũ cùng trường, kể lại hiện trạng của Ngô Châu, hy vọng có thể mượn dược liệu lương thảo.

Hà lão cùng với ta đi đào thuốc, nấu đi nấu lại vài lần, đến cuối cùng dược tính giảm dần, đến tay nạn dân cũng chẳng có gì khác với nước trong.

Hà lão thở dài.

“Thế đạo này bệnh tật trên người dễ trị, bệnh lương tâm khó trị.”

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, nhiều ngày mệt mỏi đan xen, ta phát hiện bản thân mình cũng bắt đầu ho và sốt.

Lý Thận Chi cuối cùng tới cầu Thôi gia một lần.

Thôi Nham đã thu thập dược liệu đưa lên thuyền, định đi đường thuỷ rời Ngô Châu.

Thấy Lý Thận Chi lên thuyền, hắn cười tủm tỉm buông chén trà:

“Lý đại nhân, ngài là thanh quan, chúng ta đều kính trọng ngài, nhưng mà đôi khi thanh quan lại không làm được chuyện gì.”

“Làm thanh quan mà thấy bá tánh bệnh chết đói chết, ngài thanh liên một ngày thì lại thêm một người bệnh chết đói chết, đây chính là nghiệt do đại nhân tạo ra.”

“Lý đại nhân, hiện giờ tốt nhất là mọi người đều kiếm được, bệ hạ muốn danh, quan viên muốn lợi, bá tánh muốn tính mạng, chúng ta đều lui một bước.”

“Ta kính trọng ngài nên bán cho ngài mặt mũi, bá tánh Ngô Châu mua thuốc, nửa lượng thuốc một lượng kim, ngài thấy sao?”

“Không muốn, vậy thì không có cách nào cả.”

Thôi Nham đứng dậy, phất phất ống tay áo, xoay người định rời đi.

Bỗng nhiên một thanh kiếm đặt trên cổ hắn, khiến cho hắn sợ tới mức run cả người.

Ta rút kiếm của Lý Thận Chi ra, bắt cóc Thôi Nham.

Thôi Nham run run đe doạ ta: “Ngươi dám động vào ông đây à? Ngươi có biết biểu muội của ta Thôi Minh Xu hiện nay được bệ hạ sủng…”

Ta cố gắng chống đỡ tinh thần, dùng sức giữ chặt lưỡi kiếm:

“Câm miệng! Nếu không ta sẽ giết ngươi trước.”

Ta giương mắt nhìn Lý Thận Chi:

“Gọi người đem dược liệu của Thôi gia xuống thuyền, tất cả đều do Thôi Hoành ta đoạt, không liên quan gì tới các ngươi.”

Nghe thấy tên ta, Thôi Nham bỗng nhiên sinh lòng nghi ngờ:

“Ngươi cũng họ Thôi ư? Thôi Hoành? Ngươi là ở chi nào của Thôi gia?”

Cùng chi với biểu muội Thôi Minh Xu được sủng ái nhất.

Thôi Thực vội vàng mang binh tới, thấy ta bắt cóc Thôi Nham thì giận tím mặt.

“Lớn mật! Ngươi là cường đạo từ đâu tới, dám bắt cóc thương đội Thôi gia?”

Có lẽ vì bệnh ta quá nặng, tay cầm kiếm dần dần run rẩy, không ngờ nhìn bóng người trước mắt cũng mờ lại.

“Láo xược!”

Có lẽ là do sáu năm làm Hoàng Hậu, còn có chút uy nghi.

Thôi Thực bị ta doạ đến nỗi theo bản năng mà lui một bước về phía sau, chân run run suýt nữa quỳ xuống.

Ta mơ hồ phân biệt được Lý Thận Chi, nâng cầm lên: “Lý Thận Chi, ngươi lại đây! Ta nói, ngươi viết!”

Sau khi giấy bút bày ra.

Bọn quan binh hai mặt nhìn nhau, cũng không biết một tiểu tặc vô danh bắt cóc thương hộ có di ngôn gì muốn nói.

“Thôi Thực Thôi Nham cấu kết với quan lại, khinh nhục bá tánh, hèn nhát bất lực, luận tội đáng giết.”

“Các tiệm thuốc tiệm gạo tăng giá vô tội vạ, phụng ý chỉ của ta, chu di tam tộc!”

“Thôi thị tham ô tiền cứu tế, thỉnh bệ hạ tra rõ Thôi thị, chớ có để sâu mọt huỷ hoại cơ nghiệp thiên thu.”

Viết đến đây, tay của Lý Thận Chi bỗng nhiên run rẩy.

“Lý Thận Chi, ấn giám trong tay áo của ta, ngươi lấy ra đi!”
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 12: Chương 12



Trên giấy rơi xuống ấn giám màu son, Lý Thận Chi ngạc nhiên đầy mặt.

Một ấn giám nho nhỏ, vừa ấn xuống di ngôn nhỏ bé.

Lại là ấn giám của Thôi Chưởng Châu, đó là phượng chiếu.

Lý Thận Chi run rẩy hạ tay, muốn quỳ xuống đất.

Ta nhẹ nhàng quát hắn ngưng lại: “Lý Thận Chi, bọn họ nói không đúng. Nói thanh quan không làm được, chẳng qua là đám sâu mọt chột dạ khinh người mà thôi.”

“Nếu ngân lượng cứu tế dân chúng từ trên xuống dưới không có người tham ô, không có người nào cản trở, cũng sẽ không có nhiều bá tánh bị đói chết bệnh chết thế này.”

“Bọn họ chính là những kẻ khuấy đục nước, lại còn bức ngươi ép phải làm như bọn họ, ngươi không cần tin, cũng không nên tự trách.”

Nói xong những điều đó, ta bỗng nhiên không chống đỡ được.

Thôi Nham thấy ta mệt mỏi, đột nhiên đẩy ta khỏi thuyền, hướng về phía Thôi Thực kêu lên:

“Còn chờ cái gì? Không mau giết bọn họ diệt khẩu? Chẳng lẽ đợi bệ hạ sao gia vấn tội sao?”

Lũ mùa thu dòng nước chảy xiết, rót vào tim phổi.

Cơ thể của ta nóng bỏng, lại không có một chút sức lực nào để giãy giụa sống tiếp.

Thật ra, kể từ khi rời cung tới nay, ta đều tự nói với bản thân, đó là cuộc sống ta trộm lấy.

Việc sống lại, không cần để người khác biết Thôi Chưởng Châu này còn sống.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, ta lại thật sự không đành lòng.

Không đành lòng bọn họ gọi ta là Thôi đại phu, hứa hẹn sau khi bọn họ hết bệnh, nhất định đưa ta các loại lương thực, trong lời nói tràn đầy mong chờ đối với tương lai.

Không đành lòng nhìn đôi mắt của bọn họ tràn ngập mong chờ và tin tưởng nhìn ta, mà ta chỉ có thể lừa bản thân mình, cũng lừa bọn họ, nấu một chén thuốc không biết đã nấu tới lần thứ bao nhiêu, không biết dược tính còn bao nhiêu trong chén thuốc.

Thật ra cho dù khoanh tay đứng nhìn, tính mạng của người khác cũng có liên quan gì tới ta đâu?

Giống như trước kia ở trong cung, ta đọc những lời truyền của những hậu phi.

Ta biết chỉ cần được thánh tâm sẽ có thể ngồi ngay ngắn trên phượng vị, nắm quyền bính, không ai dám không phục ta.

Ta chỉ cần đấu với Thôi Minh Xu, rồi lại đấu với sủng phi tiếp theo, đấu đến nỗi ai cũng sợ ta, ai cũng phục ta.

Đấu đến nỗi ta ngồi ổn ở hậu vị, mặc cho con của ai cũng phải cung kính gọi ta một tiếng mẫu hẫu, là coi như công đức viên mãn rồi.

Nhưng ta như vậy, là Thôi Chưởng Châu, vẫn là đồ vật thích giương nanh múa vuốt.

Một kiếm kia sớm dừng trên bụng cao của Thôi Minh Xua, gió xuyên phòng mà thổi, khắp viện tiếng ve kêu to, đều kêu to, vui cười xúi giục ta động thủ.

Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, trong viện yên tĩnh không có gió cũng không có tiếng ve kêu, không có gì hết.

Chỉ có một mặt trời chói chang trên cao, khiến cho đôi mắt chói loá.

Kể từ ngày hôm đó, ta không muốn đấu nữa, không muốn tốn sức nữa.

Không muốn ở trong lồng vàng, dùng máu thịt và tâm hồn ta nuôi một con độc trùng.

Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian ở Lĩnh Nam quá ngắn, khiến ta quá tiếc nuối.

Làm tô sơn, hái quả vải, học chữa bệnh, nhổ thảo dược.

Đôi khi sinh ra lòng yêu thích đùa giỡn, cùng với Hà lão lừa gạt Lý Thận Chi uống chút rượu.

Cũng tốt, chết ở đây cũng tốt, tốt hơn là chết trong tranh đấu cung đình, chết trong lo lắng.

Chết ở lồng vàng kia, suốt ngày đấu với người khác đến nỗi mặt mày dữ tợn.

Kia không phải là ta, cũng không nên là ta.

Một mảnh mơ hồ trước mắt, tựa như có người không màng tính mạng mà nhảy vào dòng nước xiết, nắm chặt lấy tay của ta.

Ta nghe thấy tiếng ai đó rất nhẹ mà gọi ta một tiếng…

8.

Không biết ta hôn mê đã mấy ngày

Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy Lý Thận Chi đang buồn ngủ, ngồi bên mép giường trông ta.

Hắn không biết đã ngồi mấy ngày mấy đêm, râu ria lún phún trên mặt.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, lại không ngờ vẫn kinh động tới hắn.

Lý Thận Chi đỏ mặt, nói lắp gọi ta: “Thôi… nương nương…”

“Thôi gia huynh đệ đã nhận tội đền tội chưa?”

“Bọn họ có ý đồ mưu hại nương nương, giam lại rồi.”

Ta kinh ngạc với Lý Thận Chi, có thể nhanh chóng chế phục nhân mã của Thôi Thực.

Lý Thận Chi xấu hổ cười:

“Ngày hôm ấy thần cũng định cường đoạt, đã mai phục người ở trong thương thuyền, không ngờ nương nương lại nhanh hơn thần một bước.”

Phượng chiếu truyền xuống, quan viên các nơi cùng với thương hộ không dám tàng tư, lương thực dược liệu cung cấp đầy đủ, tình hình nạn nhân dần có chuyển cơ.

Có Hà lão bắt mạch, thân thể của ta cũng tốt lên từng ngày.

“Cô nhóc, sức khoẻ của ngươi cũng rất tốt, khi nào làm tô sơn cho lão ăn?”

Cơm chiều, Lý Thận Chi nhìn tô sơn trên bàn, bỗng nhiên mặt đỏ từ tai tới cổ, vội vàng chạy trốn.

“Ta, ta còn có chút công văn chưa xử lý, công văn này này…”

Hắn vừa nói vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó lừa gạt hắn, hắn ngây ngô gọi câu nương nương kia.

Nghĩ đến sắc mặt hắn giống như hoa tường vi đã được nước mưa tẩy rửa, nghĩ đến hắn cả người nhảy vào dòng nước chảy xiết cầm lấy tay ta.

Bỗng nhiên lòng ta cũng giống như tô sơn bị tan, ầm ầm từng khối rớt xuống:

“Ta, ta còn có sách thuốc chưa xem, sách này này…”
 
Từng Là Ngọc Quý Trong Tay Người
Chương 13: Hoàn



Hà Lão nheo đôi mắt lại, nhìn lên mặt trăng tròn xoe trên bầu trời, tô sơn ngọt đến nỗi răng của hắn cũng đau.

“Bận, bận rộn đi cũng tốt…”

“Cô nhóc, lần sau lúc xuống bếp đừng có suy nghĩ linh tinh, tô sơn này ngọt đến đỉnh đầu lão rồi.”

Ta cúi đầu chép sách thuốc, bỗng nhiên phát hiện có người đứng ở cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu.

Là Yến Lang.

Vệ Ngạn hộ tống Yến Lang, ngày đêm không nghỉ tới Lĩnh Nam.

Ta ngẩng đầu, Yến Lang vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không dám tiến lên nhận ta.

“...Chưởng Châu?”

Trong lòng ta cảm thấy ghét bỏ, vô ý viết sai một chữ.

Yến Lang đỏ hốc mắt, muốn ôm ta vào lòng: “Chưởng Châu, trẫm nhận được chiếu thư mà nàng viết, nàng không biết là trẫm đã vui tới mức nào.”

“Trẫm nghe nói huynh đệ Thôi gia cũng dám có ý định hại ngươi, đã sai Vệ Ngạn xử tử hai tên đó rồi.”

“Còn Thôi Minh Xu, trẫm vứt bỏ nàng rồi, sau này cho dù có hay không có con, nàng đều là…”

Ta lui về phía sau một bước lạnh nhạt nhìn Yến Lang: “Bệ hạ rảnh rỗi ở đây ôn chuyện với ta, không bằng đi ngoại ô nhìn những người dân đã chết của ngài, bọn họ đang chịu khổ bởi vì bệ hạ ngu ngốc vô năng.”

Yến Lang họ mạnh thở gấp, ta mới phát hiện hắn bị bệnh rất nặng, cả người nóng bỏng.

Vệ Ngạn vội quỳ xuống, muốn ta khuyên Yến Lang: “Bệ hạ vì tới Lĩnh Nam đón nương nương hồi cung, đi thẳng ngày đêm không nghỉ, bị nhiễm bệnh cũng không chịu chữa, thuộc hạ cầu xin nương nương khuyên giải an ủi bệ hạ…”

Yến Lang giãy giụa nắm lấy tay ta, lấy lòng nói:

“Chưởng Châu, trẫm đã nghĩ nàng chết rồi. Mấy ngày nay trẫm rất đau khổ, cũng rất hối hận. Nếu nàng không chịu tha thứ cho trẫm, trẫm cũng không cần đại phu xem bệnh.”

Ánh trăng nhìn thấy ánh mắt hắn bướng bỉnh lại ngoan cố, tựa như lúc trước đưa cho ta thuốc giả chết.

Hắn khăng khăng đặt ta trong lòng bàn tay, chân tình của thiếu niên là trân quý nhất, ánh mắt nhìn ta cũng sáng rực:

“Nếu ta bại, Chưởng Châu nàng vẫn còn có một con đường sống, nàng phải sống thật tốt.”

Nếu hắn trị liệu tử tế, cho dù dùng một tờ thánh chỉ ép ta phải cúi đầu, ta còn coi trọng hắn một chút.

Nhưng hắn vẫn tuỳ hứng ấu trĩ như ngày thường.

Có một vị vua như thế, chính là bất hạnh của lê dân.

“Tùy ngươi.”

Yến Lang không chịu xem bệnh, chỉ kéo thân mình bệnh nặng cầu xin ta liếc nhìn hắn một cái.

Ngóng trông tình cũ của ta, đầy mắt hắn đều là mong đợi, nắm lấy tay áo ta, nói rất nhiều chuyện trước kia.

Nói ta dùng đao đặt lên cổ để mời thái y cho hắn

Nói lên việc ta đã từng cưỡi Bạch Sư Mã, vì hắn mà đánh lạc hướng người đuổi theo.

Nói đến những năm ta đầy mắt đầy tim là hắn, đã phải ấm ức rơi nước mắt vì hắn.

Gió thổi qua song cửa, thổi đến những cuốn sách trên án thư kêu loạt xoạt.

Thư có thể giở về trang trước, năm tháng lại chẳng thể quay đầu.

Ta lắc đầu, rút ống tay áo về: “Những chuyện mà bệ hạ nói, ta đã không nhớ rõ.”

Có lẽ là mùa đông năm ấy quá lạnh, khiến cho ta quá đau mà không dám nhớ lại.

Đôi mắt của Yến Lang trở nên xám xịt, hắn rũ đầu rất lâu, không ngờ đột nhiên phun ra một ngụm máu.

9.

Cho dù Hà lão y giả nhân tâm ra tay, sức khoẻ của Yến Lang cũng bị tự hắn lăn lộn đến suy bại dần dần.

Trở về kinh thành, Yến Lang cũng suy yếu đến nỗi không thể thượng triều.

Bệnh của hắn quá nặng, thanh tỉnh được một chút thì hắn nghĩ một đạo thánh chỉ, truyền ngôi cho ta.

Nữ nhân làm đế cũng không có tiền lệ, ta chỉ lo lắng là thế gia không phục, dân tâm không biết ủng hộ hay phản đối.

Đầu tiên là giết Thôi thị, dùng bạc tham ô từ thiên tại, lấy Thôi thị làm tiền lệ.

Mở màn là tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng mắng mỏ không ngừng, đao phủ chém đầy chất đống.

Ta đang nghĩ ngợi, làm sao để tái tạo thanh thế.

Dân gian lại nhiều lần sinh ra dị tượng.

Kinh Thành có rất nhiều người nhìn thấy phượng hoàng giáng thế, thất tinh liên châu cát tướng.

Lĩnh Nam đào ra mấy tượng thần giống với nương nương, có diện mạo giống y hệt nữ đế.

Các nơi đều dâng tấu chương là hợp ý trời, lý do thoái thác thiên mệnh sở quy, khiến cho ta thật là khó chối từ.

Mấy năm ta đăng cơ, không có thiên tai, không có hạn hán, mưa thuận gió hoà.

Bá tánh cũng không để ý ai ngồi long ỷ phượng vị, điều bọn họ mong cầu là tầng lớp bên trên bóc lột ít thôi, để khiến cho bọn họ cả đời không đói kém không bệnh tật, an cư lạc nghiệp.

Lý Thận Chi thăng làm tả tướng, giám lý nội chính.

Trên triều đình, bọn quan viên thường xuyên than thở Lý Thận Chi phụ tá bệ hạ bổ nhiệm người tài, chăm chỉ cải cách, trị quốc đâu ra đấy, nhưng đôi khi lại quá thiếu nhân tình.

Thật sự không biết làm sao nữ đế có thể chịu được cái tính tình kia của hắn.

Nhưng hậu cung cung nhân nói đến tả tướng, lại biết nữ đế có rất nhiều thủ đoạn để xử lý.

Cứ như thế tới cung yến trung thu.

Các quan viên mệnh phụ đều tới, Lý Thận Chi vẫn như cũ thoái thác nói mình bị bệnh.

Vệ Ngạn xưa nay coi thường Lý tướng được thánh tâm, cười lạnh nói:

“Bệ hạ chớ bị hắn lừa, ai mà biết được hắn không muốn dự tiệc là có mục đích gì chứ.”

Ta cảm thấy Vệ Ngạn nói không phải là không có lý.

Hết yến hội, vị tả tướng vắng họp kia đã bị mời tới Kiêm Gia Cung.

Dưới ánh trăng ngắm hoa ngắm mỹ nhân, ta rót ly rượu, nâng má nhìn Lý Thận Chi:

“Ái khanh nói bị bệnh, là bệnh gì?”

“Thần…..”

Ta nhìn thấy vị tả tướng kia mặt dần đỏ, giống như tường vi bị mưa tẩy rửa, thật sự khiến cho người ta than thở, Thám Hoa này chọn rất đúng.

“Nương nương… Thần thật sự không uống được rượu.”

Kiêm Gia Cung tràn đầy mùi rượu, quần áo rơi rụng cũng nhiễm men say. Màu đỏ từ tai tới cổ, cuối cùng hắn mới chịu nói chút lời nói thật.

Gió đêm thổi qua bách hương kim nghê, từng đợt tiến đến làn gió thơm ấm áp.

Một bông tường vi đã bị xoa nát, từng tiếng run rẩy nhẹ than: “Nương nương… thần vui quá…”

Trăng rất sáng, rất tròn, rất đầy, chiếu suốt một đêm diễm lệ

Lay động Kiêm Gia, uyên ương tham hoan không ngủ.

(Hết)
 
Back
Top Bottom