Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khó Mài Giũa - Bá Chính

Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 45: Gặp lại ở quán bar



Căn hộ thuê của tôi cách quán bar Ẩn Dụ hơi xa, mà tôi lại là người không thích đi taxi, đi lại toàn dựa vào phương tiện công cộng, nên khi tôi đến nơi, nhóm của Đỗ Tùng Bách đã ngồi vào chỗ được gần hai mươi phút.

Lúc này, quán bar vẫn chưa quá đông, tôi tìm thấy Đỗ Tùng Bách ở chỗ ngồi gần quầy bar, nhìn lướt qua, tổng cộng bảy người, ngoài người khá thân với Đỗ Tùng Bách, còn có ba người quen sơ sơ, những người còn lại đều là người lạ. Tuy nhiên, dù tôi có quen biết hay không, thì tất cả mọi người ở đây đều là những gương mặt trẻ trung xinh đẹp, rất mãn nhãn.

Tôi chào hỏi mọi người, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Đỗ Tùng Bách lập tức đấm tôi một cái, mắng: "Đệt, cậu làm cái trò gì thế, chỉ là ra ngoài uống rượu thôi mà, ăn mặc đẹp trai như vậy là muốn làm gì?!"

Tôi cười hờ hững: "Đã ra ngoài uống rượu rồi, thì còn muốn làm gì nữa."

Chẳng qua là muốn tìm kiếm k.ích th.ích giác quan, để tạm thời quên đi một số chuyện.

"Vừa rồi đã giới thiệu với mọi người rồi ha, đây là Tần Lý, bạn tôi," Đỗ Tùng Bách nói lớn. "Tần Lý, cậu đến muộn rồi đấy, để chúng tôi đợi mỏi mòn, cậu phải tự phạt ba ly nha!"

"Được thôi, không vấn đề gì." Tôi sảng khoái đáp. Dù sao tôi cũng muốn uống rượu, hơn nữa Đỗ Tùng Bách còn nói hôm nay anh ta mời, càng không có lý do gì để từ chối.

Ly rượu của quán bar Ẩn Dụ không lớn lắm, tôi nhanh chóng uống cạn ba ly rượu, một ly bia hai ly rượu mạnh, sau khi uống xong, cả người lại càng thư thái hơn.

Vì mọi người đã đến đông đủ, Đỗ Tùng Bách đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi, rồi bắt đầu lập nhóm chat trên WeChat, kéo tất cả mọi người vào cùng một nhóm.

ID WeChat của tôi không có gì màu mè, chỉ là tên thật của tôi, rõ ràng, nhìn là biết. Vừa vào nhóm, tôi đã nhận được ba lời mời kết bạn, tôi đồng ý tất cả, ngay sau đó, tin nhắn của một trong số họ hiện lên trên cùng màn hình điện thoại.

[cici: Chào cậu, tớ tên là Trần Hi Hi ~]

[Tần Lý: Ừ, tôi đổi ghi chú.]

Vừa trả lời, tôi vừa nghĩ thầm, tên này nhiều nét thật, lúc thi người khác đã làm đến câu hai rồi, chắc Trần Hi Hi vẫn còn đang viết tên.

[cici: Haha, lúc cậu mới vào, tớ cứ tưởng cậu là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng, không ngờ ảnh đại diện lại đáng yêu thế!]

Ảnh đại diện WeChat của tôi... là một chú thỏ tròn trịa, lông xù. Là tôi tự chụp khi đến quán cà phê thỏ.

Thời buổi này quán cà phê mèo, quán cà phê chó rất nhiều, nhưng quán cà phê thỏ lại tương đối ít, hôm đó tôi vừa hoàn thành công việc chụp ảnh, đang đi bộ một mình trên một con phố xa lạ, lúc đang đi dạo thì ngẩng đầu lên nhìn thấy quán này, rồi theo bản năng bước vào. Trong quán có tổng cộng 15 "nhân viên", trên bảng trắng ở cửa có vẽ hình chibi của chúng, bên cạnh còn ghi chú rõ ràng giống loài và tính cách của những chú thỏ này. Tôi thấy khá thú vị, liền bỏ ra 30 tệ mua vé vào cửa.

Từ nhỏ đến lớn, tôi không phải là người được động vật nhỏ yêu thích, những chú chó mèo hoang nhìn thấy tôi đều không thèm để ý, nhưng, có một chú thỏ ở quán cà phê thỏ này lại đặc biệt quấn người.

Đó là một chú thỏ tai cụp màu trắng sữa, còn chưa bằng bàn tay tôi, ngoan ngoãn để tôi v.uốt ve, bế ẵm, chẳng sợ người lạ chút nào. Thấy vậy, chủ quán khá bất ngờ, cô ấy nói chú thỏ này tên là Thánh Đại, rất ít khi thân thiết với khách như vậy, không giống như con "bán chạy nhất" của quán vốn rất dễ gần.

Xem ra tôi và chú thỏ này cũng có duyên.

Ngày hôm đó, tôi cho nó ăn rất nhiều cỏ Timothy và thức ăn cho thỏ, nó ăn sạch sẽ không sót lại chút nào, khẩu vị tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị - đặc biệt là với người như tôi buộc phải kiểm soát cân nặng. Chỉ cần tăng một cân thôi là đã thấy rõ ràng trước ống kính rồi.

Nhìn chú thỏ tai cụp vùi đầu ăn trên đùi mình, tôi không khỏi nghĩ đến một người.

Người đó trông gầy, nhưng lại ăn rất nhiều, khiến người ta phải kinh ngạc, lúc nào cũng ăn gấp đôi người khác, dáng vẻ ngoan ngoãn ăn cơm giống hệt chú thỏ này.

Tôi không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho nó một bức ảnh, sau đó đặt làm ảnh đại diện WeChat.

[Tần Lý: Không chỉ cậu, rất nhiều người đều thấy có sự đối lập.]

[cici: Cậu hoàn toàn là gu của tớ, có thể hẹn riêng đi uống với nhau một hôm không?]

Tôi vẫn chưa nhớ ra Trần Hi Hi này là ai, nhưng điều đó dường như không quan trọng.

Trong thời đại ăn nhanh, người ta rất dễ nảy sinh thiện cảm với người khác, quyết định có nên tiến thêm bước nữa hay không dựa vào ngoại hình, bản thân tôi không tin vào mối quan hệ thân mật lâu dài ổn định, nhưng tôi không phản đối sự nồng nhiệt nhất thời, ngầm hiểu ý nhau, không nói về tương lai.

Vì vậy, tôi nói với Trần Hi Hi: Được thôi, khi nào rảnh thì liên lạc.

Trong nhóm chat tạm thời, Đỗ Tùng Bách đã bắt đầu công bố luật chơi.

[Mộc Thổ Mộc Công Mộc Bạch: Trò chơi của chúng ta rất đơn giản ha, chính là tất cả mọi người cùng lúc tung xúc xắc trong nhóm, người có điểm nhỏ nhất phải vô điều kiện thực hiện mệnh lệnh của người có điểm lớn nhất, nói thật hoặc làm gì đó đều được, nếu có số trùng nhau, thì người tung ra số 6 và 1 phải tung lại, cho đến khi chọn ra được hai người.]

[Mộc Thổ Mộc Công Mộc Bạch: Muốn bỏ cuộc cũng được, nhưng phải uống năm ly rượu mạnh nhất của Ẩn Dụ, mọi người tự quyết định nhé.]

Luật chơi rất đơn giản dễ hiểu, chỉ là có người ngay lập tức la lên: "Đỗ Tùng Bách, thế này thì sến quá!"

Đỗ Tùng Bách cười gian xảo: "Khởi động làm nóng người trước mà, để mọi người làm quen với nhau."

Ai cũng hiểu rõ, chơi trò chơi kiểu này ở quán bar, rõ ràng là phiên bản dành cho người lớn, thật sự không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, vì vậy, sự không chắc chắn k.ích th.ích này đã thêm chút thú vị cho trò chơi vừa quê mùa vừa sến súa này.

Theo hiệu lệnh của Đỗ Tùng Bách, mọi người có mặt bắt đầu tung xúc xắc theo chiều kim đồng hồ, trong lòng ai nấy đều ít nhiều hồi hộp, chờ đợi kết quả khi xúc xắc dừng lại, khiến tôi nhớ đến trò chơi truyền hoa hồi còn đi học, trong tiếng trống dồn dập, không ai biết mình rốt cuộc là người xui xẻo hay là người chiến thắng.

Sau vài người, cuối cùng cũng đến lượt tôi, tôi tung được số 3, không lớn không nhỏ, có thể tránh được việc ra lệnh hoặc bị phạt ở vòng đầu tiên. Đỗ Tùng Bách kém may mắn, vòng đầu tiên đã tung được số 1, người có điểm lớn nhất là một chàng trai khác, chàng trai vỗ vai Đỗ Tùng Bách: "Thế này đi, anh bạn, tôi cũng không làm khó cậu, cậu đọc liên tục mười tên món ăn, nếu ngắc ngứ, thì tỏ tình với người khác giới thứ ba trong danh bạ của cậu, nhưng phải dùng lời tỏ tình tôi chuẩn bị."

Đọc vanh vách mười tên món ăn quả thực hơi khó, nhưng Đỗ Tùng Bách đã có hai năm tham gia câu lạc bộ tấu hài hồi đại học, kiểu đọc rap như báo tên món ăn này với anh ta chẳng khác nào trở bàn tay. Anh ta không chớp mắt, đọc một hơi: "Thịt dê hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà tần, ngỗng con quay, lợn luộc, vịt luộc, gà xối mỡ, thịt hun khói, lòng lợn luộc, thịt phơi khô, xúc xích...

"Ê, dừng, dừng lại!" Chàng trai tự biết mình đã đá trúng tấm sắt, vội vàng ngăn Đỗ Tùng Bách đang thao thao bất tuyệt, nói với vẻ bực bội. "Ok, coi như cậu qua."

Không ngờ, vòng thứ hai vẫn là Đỗ Tùng Bách có điểm nhỏ nhất, anh ta không nhịn được chửi thề một câu, lại nói "cứ nhằm vào người tổ chức để hành hạ là sao", lần này đến lượt một cô gái nói với anh ta: "Giờ cậu đăng bài này lên vòng bạn bè, nội dung: "Sao tuổi này rồi mà vẫn tè dầm thế nhỉ?", không được xóa trước ngày mai.

"Được rồi, được rồi, hôm nay ông đây liều mình chơi với các người..." Đỗ Tùng Bách vừa nghiến răng ken két, vừa nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím điện thoại, cuối cùng nhắm mắt nhắm mũi bấm gửi. Sau đó, Đỗ Tùng Bách ném điện thoại sang một bên, không dám nhìn nữa.

Đến vòng thứ ba, vận may xoay vần, người có điểm nhỏ nhất lại là chàng trai vừa rồi, anh ta bị yêu cầu cầm mic của ca sĩ hát rong hát tặng mọi người trong quán bar một bài, nhiệm vụ này bản thân nó không khó, nhưng đối với người sợ xã hội và người thích giao tiếp xã hội thì lại khác một trời một vực, may mà chàng trai không hề sợ sệt, thoải mái bước lên sân khấu, hỏi ca sĩ hát rong: "Xin chào, lát nữa có thể cho tôi hát một bài không?"

Sau đó, phần dạo nhạc vang lên, giống như tiếng huýt sáo, chàng trai cất tiếng hát, giọng điệu có chút lơ đãng, như đang bước những bước nhảy trong con hẻm tối, mặc cho những hạt mưa rơi trên người. Không khí tại hiện trường được khuấy động bởi bài hát này, cho đến khi bài hát kết thúc, vẫn có người bên dưới hô "hát thêm bài nữa đi".

Chàng trai cong môi cười, cầm mic hét lên: "Không hát nữa, tôi phải đi uống rượu đây!"

Không lâu sau, Đỗ Tùng Bách chợt nhận ra một chuyện — ở đây có ba người con trai, chỉ có mình tôi vẫn như đang tàng hình, chưa bị ai "xử lý", điều này khiến Đỗ Tùng Bách cảm thấy rất bất bình. Anh ta nghiêm túc bày tỏ sự bất mãn của mình với tôi, tôi cười nói với anh ta, không còn cách nào khác, chỉ là may mắn thôi.

Nhưng, đúng là không nên ăn mừng sớm, vui quá sớm chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, đến vòng thứ tư, tôi trở thành người duy nhất tung được số 1, không thể tránh khỏi việc bị phạt, may mà người có điểm lớn nhất không phải là Đỗ Tùng Bách, nếu không nhìn bộ dạng hả hê của anh ta lúc này, chắc chắn đã nghĩ ra một đống trò xấu xa rồi.

Người tung được số 6 là một cô gái lạ mặt, mặc chiếc váy liền thân dài màu tím nhạt, tóc xoăn dài màu nâu sẫm, khuôn mặt rất trong sáng. Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trùng hợp thật, tôi là Trần Hi Hi."

Tôi nhướng mày, đúng là trùng hợp thật.

"Hay là... cậu để tớ hôn một cái nhé?" Trần Hi Hi suy nghĩ một chút, rồi nói. "Hôn môi."

Những người khác không ngờ Trần Hi Hi trông có vẻ e lệ lại đưa ra yêu cầu táo bạo như vậy, liền vỗ tay cổ vũ, Trần Hi Hi bị mọi người xô đẩy, đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Cậu không nói gì, tớ coi như cậu đồng ý nhé."

Lông mi của Trần Hi Hi khẽ run, dường như đã để lộ ra sự hồi hộp của cô ấy lúc này. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ấy, mùi hoa hồng hòa quyện với hương gỗ, càng đến gần, mùi hương càng nồng nàn.

Thời gian để tôi do dự không nhiều, ngay khi cô ấy sắp chạm vào tôi, cuối cùng tôi cũng giữ vai cô ấy lại, giữ khoảng cách giữa chúng tôi, đồng thời, tôi nói: "Xin lỗi, tôi chọn uống rượu."

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, tôi thấy rõ khuôn mặt Trần Hi Hi trắng bệch trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Trần Hi Hi gạt tay tôi ra, nói với vẻ giận dỗi:."Tần Lý, sao cậu lại như vậy chứ?"

Tôi chỉ có thể nói: "...Thực sự xin lỗi."

Đỗ Tùng Bách là người không chịu được cảnh mỹ nhân nổi giận nhất, lập tức chạy đến giảng hòa, anh ta trước tiên trừng mắt nhìn tôi, rồi nói: "Hi Hi, chúng ta đừng giận tên đàn ông thối tha này, đã không biết điều chọn uống rượu rồi, xem tôi lấy cho cậu ta năm ly rượu chua nhất, đắng nhất ở đây, cho cậu ta uống say mèm."

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đi về phía chỗ ngồi của chúng tôi, nói nhỏ vài câu với Đỗ Tùng Bách. Không biết người đó đã nói gì, sắc mặt Đỗ Tùng Bách vui mừng, tôi mơ hồ có dự cảm không lành.

Nhưng dù sao tôi cũng đã tự mình chọn chịu phạt bằng cách uống rượu, dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể nhịn.

"Tần Lý, cậu nói có trùng hợp không," Đỗ Tùng Bách nói với tôi. "Ông chủ nói với tôi, vừa có người tặng cậu một chai Clase Azul Ultra, cậu cứ uống cái này đi."

Rượu tặng tôi?

Người tặng rượu là ai?

Tôi nhìn về phía ông chủ quán bar, lại đột nhiên nhìn thấy người đứng sau lưng ông ta.

Cao gầy, tóc hơi dài, một khuôn mặt mỹ nhân cổ điển trắng nõn.

Là Phương Ứng Trác.

Không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.

Phương Ứng Trác cũng nhìn về phía tôi, tôi bất ngờ chạm phải ánh mắt của hắn, vào khoảnh khắc màn đêm vừa buông xuống.
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 46: "Tôi chơi cùng em."



So với năm năm trước, ngoại hình của Phương Ứng Trác không thay đổi gì mấy, thế nhưng, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi lại nhíu mày một cách khó nhận thấy, không nhịn được nghĩ, sao hắn lại gầy như vậy?

Phương Ứng Trác trước đây cũng mảnh khảnh, nhưng hắn ăn nhiều, nhìn vẫn nằm trong phạm vi gầy khỏe mạnh, còn Phương Ứng Trác bây giờ, hắn đứng cách tôi không xa, tôi nhìn xuyên qua lớp áo phông trắng mỏng manh, thấy lờ mờ vòng eo gầy guộc quá mức, còn nhỏ hơn, mảnh hơn so với năm năm trước, cả người như một cái bóng mỏng manh, hoặc một linh hồn không trọn vẹn.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, sắc mặt của Phương Ứng Trác còn tái nhợt hơn cả Trần Hi Hi lúc nãy.

Mặc dù ánh đèn trong quán bar liên tục chớp tắt thay đổi màu sắc, nhưng cũng không nhuộm lên khuôn mặt đó bất kỳ màu sắc nào, chỉ nhìn thấy những đốm sáng vụn vặt phản chiếu.

Nói thật lòng, trong năm năm qua, tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại Phương Ứng Trác, thậm chí còn tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng theo thời gian hơn một nghìn ngày đêm trôi qua, tôi không còn cho rằng những tưởng tượng đó sẽ thành hiện thực nữa.

Vậy mà ngày này lại thực sự đến.

Vào lúc tôi không mong muốn nó xảy ra nhất.

Đệt, rõ ràng tôi đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới rồi mà...

Tôi chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc đến vậy, thế nào gọi là trớ trêu của số phận.

Mặc dù trong lòng vô cùng khó tin, nhưng tôi không hề biểu lộ ra ngoài. Tôi và Phương Ứng Trác tuy coi như là người quen cũ, nhưng dù sao cũng đã lâu rồi, bây giờ chẳng khác gì người xa lạ, hơn nữa, những người khác cũng không biết gì về chuyện giữa tôi và Phương Ứng Trác, có nhiều người nhìn như vậy, tôi càng không cần phải kiêng dè.

Nghĩ vậy, tôi cũng yên tâm hơn phần nào.

Lúc này, Đỗ Tùng Bách cũng nhìn thấy Phương Ứng Trác ở phía xa, anh ta cũng rất bất ngờ, liền gọi ngay:."Này, Ứng Trác, sao anh cũng ở đây? Có muốn qua đây ngồi không?"

Bị Đỗ Tùng Bách gọi như vậy, những người khác cũng nhìn về phía Phương Ứng Trác trong bóng tối.

Phương Ứng Trác vốn đứng ở một nơi khuất tầm nhìn, lúc này, ánh mắt của mọi người như biến thành những chùm đèn chiếu, đưa Phương Ứng Trác ra trước mắt tất cả mọi người.

Thấy vậy, ông chủ quán bar lên tiếng đúng lúc: "Chính là vị tiên sinh này đã tặng một chai rượu, cậu ấy nói có quen một người ở đây, muốn qua đây hàn huyên."

Sự xuất hiện của Phương Ứng Trác khiến những người có mặt tạm thời quên mất trò chơi xúc xắc vừa rồi, chiều cao và ngoại hình của Phương Ứng Trác lại quá nổi bật, chỉ cần im lặng đứng đó thôi, cũng đủ khiến người khác tò mò về hắn.

Đối mặt với lời mời của Đỗ Tùng Bách, Phương Ứng Trác lại không hề lay chuyển, hắn vẫn không nói gì, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào tôi, không rõ là cảm xúc gì.

Là muốn tôi qua đó "hàn huyên" với hắn sao?

E rằng chẳng có gì để nói đâu.

Nhưng nếu tôi tỏ ra kháng cự rõ ràng, chẳng phải sẽ có vẻ như tôi chột dạ sao?

Tôi không khỏi cười khẩy một tiếng, chủ động tiến lên hai bước, nhận lấy chai rượu trong tay ông chủ quán bar: "Vậy tôi uống chai rượu này."

Khi chai rượu được đưa đến, nó đã được mở nắp, tôi nhìn dòng chữ trên thân chai, rượu Tequila độ cồn không thấp, nếu uống hết, có lẽ sẽ say.

Đến nước này rồi, say hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi uống cạn nửa chai trong một hơi, khiêu khích cười với Phương Ứng Trác, hỏi hắn: "Còn muốn tiếp tục không?"

Chưa đợi Phương Ứng Trác trả lời, tôi lại uống thêm hai ngụm. Chất lỏng cay nồng chảy dọc theo cổ họng xuống thực quản, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Không biết từ lúc nào, ông chủ quán bar đã khéo léo rời đi, thấy Phương Ứng Trác không có ý định tham gia cuộc nhậu, Đỗ Tùng Bách lại gọi những người còn lại tiếp tục chơi, khu vực ghế sofa lại náo nhiệt như lúc nãy.

Trong lối đi của quán bar, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Phương Ứng Trác.

Phương Ứng Trác cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay, giọng không lớn, chỉ có hai chúng tôi nghe thấy: "Tần Lý, có lẽ chúng ta nên nói chuyện cho rõ ràng."

"Nói chuyện gì? Có gì mà nói?" Mặc dù rượu đã bắt đầu ngấm dần, tôi vẫn bình tĩnh nói với Phương Ứng Trác. "Phương Ứng Trác, anh có phải đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Đã đến nơi này rồi, thì đừng giả vờ trong sạch nữa. Tôi không tin anh không biết những người ở đây có ý đồ gì." Dừng lại một lát, tôi bổ sung nốt câu cuối cùng, giọng điệu cực kỳ giễu cợt. "Năm đó chỉ chơi đùa thôi, sao anh lại coi là thật?"

Phải, chúng tôi từng quen biết, sống chung hai tháng, hôn nhau một lần, thì đã sao?

Đã lâu như vậy rồi, những chuyện đó chẳng còn đáng nhắc lại nữa.

Thà uống vài ly rượu, say bí tỉ, ngủ một giấc đến sáng mai còn hơn.

Không biết câu nào của tôi đã chọc giận Phương Ứng Trác, vẻ mặt bình tĩnh của Phương Ứng Trác cuối cùng cũng bị phá vỡ, như một viên đá ném xuống giữa hồ tạo thành từng tầng gợn sóng, cũng như một chiếc gương bị đập vỡ thành từng mảnh.

Phương Ứng Trác giật lấy ly rượu trong tay tôi, ngăn tôi tiếp tục uống. Giọng nói của hắn không hề có chút hơi ấm nào: "Tần Lý, tôi chơi cùng em."

Chậc, hiếm khi thấy chú thỏ nhỏ nổi giận, cũng thú vị đấy.

"Bây giờ sao?" Tôi nói. "Tiếc quá, tôi không muốn tiếp nữa."

Tôi không nhìn Phương Ứng Trác nữa, quay người bỏ đi.

Giữa những âm thanh ồn ào, tôi không quay lại khu vực ghế sofa của Đỗ Tùng Bách và những người khác, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để hút thuốc.

Khu vực hút thuốc được bố trí ở tầng ba của quán bar, tôi bước nhanh lên cầu thang, đi về phía khu vực được chỉ định. Phương Ứng Trác không đi theo.

Thực ra, trước đây Phương Ứng Trác cũng không phải là người biết điều, rõ ràng hắn có thể nhận ra tôi không ưa hắn lắm, vậy mà vẫn luôn cố chấp làm những chuyện khiến người ta phiền lòng, nhưng bây giờ đã qua năm năm, cuối cùng Phương Ứng Trác cũng bỏ được cái tật này.

Tôi đã dần dần quên đi, Phương Ứng Trác cũng bắt đầu học được cách từ bỏ, thật là tốt quá rồi, đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, vậy mà tôi lại thấy vị thuốc lá trong miệng quá khác thường.

Đến nay, tôi không còn hút Hồng Lợi Quần nữa, đã đổi sang loại khác ngon hơn, lẽ ra không nên đắng và gắt như vậy.

Hút xong một điếu thuốc, tôi không những không bình tĩnh lại được, mà trong đầu lại càng thêm hỗn loạn. Tôi đưa tay vào túi, lại lấy ra một điếu nữa châm lửa.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vẫn chưa đủ...

Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện ra, ngoài việc đầu óc vô cùng hỗn loạn, thì rượu mạnh đã bắt đầu phát huy tác dụng, khiến tôi cảm thấy chóng mặt, thậm chí suýt nữa thì đứng không vững, may mà nhanh tay vịn vào lan can, mới không bị ngã xuống đất.

Ban đầu định hút thuốc để bình tĩnh lại, kết quả lại phản tác dụng, không hiểu sao lại tích tụ một bụng lửa giận vô danh, tôi dập tắt tàn thuốc, quyết định rời khỏi quán bar Ẩn Dụ, cũng chẳng quan tâm đến chuyện tiết kiệm tiền nữa, chỉ muốn bắt xe về nhà ngay lập tức.

Ra khỏi khu vực hút thuốc, tôi nhìn thấy một nhà vệ sinh ở gần đó, gần như là loạng choạng đi vào, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Những giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo trán và má, cuối cùng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cảm giác đó chợt tan biến, tôi không hề tỉnh táo hơn vì chút nước lạnh này, ngược lại, ý thức của tôi càng thêm mơ hồ, trở nên hư ảo, đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ được gì.

Đồng thời, tôi còn cảm thấy một luồng hơi nóng, không rõ nguồn gốc từ đâu, khi nhận ra thì nó đã nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, khiến tim tôi đập loạn xạ, từng cơn co thắt hành hạ tôi, hai tay chống lên bồn rửa mặt cũng bắt đầu run rẩy.

Chóng mặt. Đau đầu. Sốt.

Sao lại thế này...

Tửu lượng của tôi tuy không phải dạng "ngàn chén không say", nhưng đây là lần đầu tiên tôi uống đến mức gần như mất trí nhớ, dù nhìn thế nào cũng quá kỳ lạ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi nhìn mình trong gương - người ướt đẫm mồ hôi, tóc và áo phông ướt sũng, dính chặt vào người, trông thật thảm hại.

Tôi lại bước ra cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, còn chưa kịp ấn xuống, thì cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, hóa ra là có người muốn vào, làm cùng một động tác với tôi ở bên ngoài.

Vì quán tính, thân trên của tôi đổ về phía trước một cách mất kiểm soát, suýt chút nữa thì ngã vào lòng đối phương, một câu "xin lỗi" đã đến bên miệng, nhưng người đó đã nhanh tay đỡ lấy tôi.

Trước khi nhìn rõ người đến là ai, tôi đã ngửi thấy mùi hương cam bergamot.

Sao lại là Phương Ứng Trác nữa...

Cạch một tiếng, Phương Ứng Trác khóa trái cửa nhà vệ sinh, bước vào trong.

"Tần Lý, đã nói là sẽ chơi cùng em mà," Phương Ứng Trác vẫn không biểu cảm, hơi cúi đầu, mái tóc rủ xuống khẽ lướt qua má tôi. "Tôi đâu có nuốt lời."
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 47: Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn



Tay Phương Ứng Trác đặt trên eo tôi, lực đạo không nặng không nhẹ, có lẽ vì da tôi quá nóng, dù cách một lớp quần áo, vẫn cảm nhận được đầu ngón tay hắn lạnh lẽo khác thường.

Tôi muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện cánh tay mình vừa nặng vừa mềm nhũn, chẳng dùng được chút sức nào.

Hai người đàn ông, thân mật với nhau trong nhà vệ sinh... không kỳ lạ sao?

Tôi nhíu mày, nói không chút khách sáo: "Cút..."

Vừa mở miệng, tôi mới phát hiện giọng mình khàn đặc, như lốp xe gồ ghề phanh gấp trên mặt đường gập ghềnh, dường như có thể nhìn thấy làn khói trắng bốc lên.

Phương Ứng Trác trước mắt khiến tôi cảm thấy xa lạ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại có gì đó đã thay đổi.

Cũng đúng, con người ta đều thay đổi, so với năm năm trước, e rằng tôi còn thay đổi nhiều hơn.

Hai người xưa cũ đã thay đổi hoàn toàn, gặp lại nhau trong hoàn cảnh ái muội thế này, còn cần thiết phải nối lại tình xưa sao?

Suy nghĩ của Phương Ứng Trác rõ ràng trái ngược hoàn toàn với tôi, hắn dùng tay ấn lên vai tôi, hơi dùng lực, lưng tôi tựa vào lớp gạch men lạnh lẽo.

Tôi ngước mắt nhìn hắn, ngay sau đó, Phương Ứng Trác dùng ngón tay kẹp chặt cằm tôi.

Ngón tay hắn quả nhiên rất lạnh...

Hắn hơi cúi xuống, ngửi ngửi, rồi lạnh lùng mở miệng, giọng điệu còn có chút ghét bỏ: "Tần Lý, người em hôi chết đi được."

"Vậy thì tốt," tôi cười lạnh. "Anh tránh xa tôi ra."

Tôi nói vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ, ngoài mùi rượu ra, tôi còn có thể có mùi gì nữa? Mùi rượu đúng là khó ngửi, nhưng rượu đó là do anh tặng tôi, anh ở đây ghét bỏ cái gì?

"Mùi nước hoa hồng," Phương Ứng Trác nói tiếp. "Khó ngửi."

Nước hoa hồng?

Tôi ngẩn người một lúc, mới chậm chạp nhớ lại, vừa rồi tôi và Trần Hi Hi đứng rất gần nhau, ít nhiều cũng dính phải mùi nước hoa của cô ta.

Hóa ra Phương Ứng Trác nói khó ngửi là mùi này à...

Tôi lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Dù sao, cũng chẳng ai muốn bị người khác nói là "hôi chết đi được" cả, đúng không?

Ánh mắt Phương Ứng Trác đầy vẻ dò xét, nhìn tôi từ đầu đến chân, như thể muốn nén năm năm thời gian thành một mặt phẳng.

Lúc này chúng tôi đang ở quán bar Ẩn Dụ ở thủ đô, cách một tấm cửa nhà vệ sinh, bên ngoài là tiếng ồn ào, ánh đèn mờ ảo, bóng người lắc lư và những nam thanh nữ tú, là cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc.

Nhưng trong ánh mắt của Phương Ứng Trác, tôi lại như nhìn thấy thị trấn Túc Thủy, nhìn thấy những dãy núi xanh trùng điệp và màn sương mù dày đặc quanh năm, nhìn thấy tôi của năm mười tám tuổi và Phương Ứng Trác của năm hai mươi mốt tuổi.

Nhận thức này khiến tôi hơi rùng mình, vì vậy, tôi nhất thời không nói nên lời.

Sau một hồi im lặng đối mặt, tôi lại bắt đầu cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, mạch máu ở thái dương giật giật đau, vì vậy, tôi khẽ thở dài: "Phương Ứng Trác, buông tôi ra, tôi phải đi rồi."

Phương Ứng Trác không coi là thật. Phải nói là hắn không tin, mà là hắn không cho rằng tôi thực sự có thể làm được. Phương Ứng Trác nói với tôi: "Nhìn xem, bây giờ em như thế này, làm sao mà về được?"

Bàn tay hắn đang nắm cằm tôi hơi xoay chuyển, buộc tôi phải nhìn vào gương một lần nữa.

Mặt tôi đỏ ửng một cách bất thường, từ trán lan xuống cổ, tóc dính từng lọn vào má, lông mi ướt đẫm nước mắt sinh lý, ngoài ra, chỉ có mình tôi biết, nếu lúc này Phương Ứng Trác buông tay, e rằng tôi sẽ lập tức ngã quỵ xuống đất.

"Rất nhiều nhiếp ảnh gia đều thích nhìn thấy em như thế này nhỉ," Phương Ứng Trác cụp mắt, cùng tôi nhìn tôi trong gương. "Tôi từng xem một quảng cáo em chụp cho nhãn hàng đồ thể thao, cũng là dáng vẻ sau khi đổ mồ hôi, rất quyến rũ, nhưng không gợi cảm như bây giờ."

Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của Phương Ứng Trác lại ồn ào đến vậy: "Im miệng... đừng nói nữa."

"Tôi đã từng nói rồi mà," Phương Ứng Trác thản nhiên nói. "Chỉ có trong ống kính của tôi, em mới là người đặc biệt nhất."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ai đó đang cố gắng vặn tay nắm cửa, người đó loay hoay một hồi, không được, bèn lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Kỳ lạ thật, sao cửa lại không mở được... nhà vệ sinh này đang sửa chữa sao?"

Anh ta lại gõ gõ cửa nhà vệ sinh, hỏi: "Có ai trong đó không?"

Có lẽ đây là một cơ hội... tôi nghĩ.

Tôi vừa định lên tiếng, thì Phương Ứng Trác đã phản ứng nhanh hơn, hắn trực tiếp đưa tay bịt miệng tôi, khiến tôi không phát ra được tiếng nào.

Nếu là bình thường, Phương Ứng Trác chưa chắc đã có thể dễ dàng khống chế tôi như vậy, dù sao chiều cao cân nặng của chúng tôi cũng gần tương đương, nhưng bây giờ tôi lại đang trong trạng thái mất sức, lại còn sốt cao bất thường, trong tình huống này, tôi không có cách nào chống lại Phương Ứng Trác.

Phương Ứng Trác nhìn rõ nhất cử nhất động và những thay đổi nhỏ nhặt của tôi, hắn mở miệng nói: "Tần Lý, bây giờ em rất khó chịu, đúng không?"

"Chẳng phải nhờ ơn anh sao..." Tôi gần như dùng hết sức lực để nói ra câu này. "Phương Ứng Trác, anh bỏ gì vào rượu hả?"

Dù sao tôi cũng là một người trưởng thành có trí tuệ bình thường, uống một chai rượu mà lại có nhiều phản ứng bất thường như vậy, thế nào cũng là do rượu có vấn đề.

Rượu là do Phương Ứng Trác tặng, khi đưa đến đã được mở nắp, rất có thể là Phương Ứng Trác đã giở trò trong đó.

Quả nhiên, đừng ăn uống bừa bãi những thứ đã bị mở nắp.

... Thú cưng đúng là giỏi giang rồi, còn học được cách cắn ngược lại chủ nhân.

"Đúng vậy." Câu trả lời của Phương Ứng Trác có thể nói là rất đường hoàng.

Hắn dùng ngón tay chậm rãi v.uốt ve đôi môi khô ráp của tôi, giọng nói rất nhẹ: "Tôi có thể giúp em thoải mái hơn."

Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi đáp trả: "Cút đi... không cần."

Phương Ứng Trác dừng động tác, khuôn mặt trắng như sứ cuối cùng cũng lộ ra vẻ như cười như không: "Thật sự không cần à?"

Cảm giác nóng bừng càng lúc càng dữ dội, thời gian để tôi suy nghĩ không còn nhiều.

Ngay trước khi lý trí cạn kiệt, tôi nuốt nước mắt, cuối cùng thì thầm: "Ít nhất... đừng ở đây."

Phương Ứng Trác lại mở khóa cửa nhà vệ sinh, ôm tôi rời đi, chúng tôi đi thang máy xuống tầng một, lại đi ngang qua khu vực ghế sofa của Đỗ Tùng Bách và những người khác.

Đỗ Tùng Bách mắt tinh, là người đầu tiên chú ý đến hai chúng tôi, Phương Ứng Trác hơi nghiêng người, che khuất tôi một phần, khiến người ta không thể nhìn rõ sự khác thường của tôi dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar.

"Hai người định đi rồi à?" Đỗ Tùng Bách nhiệt tình hỏi. "Cần giúp gọi xe không?"

Phương Ứng Trác mỉm cười: "Không cần phiền đâu. Tần Lý say rồi, tôi đưa em ấy về là được."

Tôi mới biết, Phương Ứng Trác lái xe đến, vài phút sau, chúng tôi đến chỗ Phương Ứng Trác đậu xe, tôi cũng nhìn thấy chiếc xe Phương Ứng Trác lái hôm nay, là một chiếc Bentley Bentayga rộng rãi, màu xám sứ, tuy trông rất ngầu, nhưng không hợp với khí chất của Phương Ứng Trác cho lắm.

Sau khi lên xe, tôi ngửi thấy mùi hương thơm của xe, vẫn là mùi cam bergamot mà Phương Ứng Trác hay dùng. Hắn dường như đặc biệt yêu thích mùi hương cam quýt này, tươi mát, dịu dàng, như một loại trái cây mọng nước và giàu vitamin.

Ngoài ra, nội thất của xe được bao phủ bởi một lượng lớn sợi carbon, trông khá hầm hố, không giống xe của Phương Ứng Trác.

Đệm ngồi thì rất êm ái, khiến người ta vô thức chìm vào trong, rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Phương Ứng Trác không nói lời nào, lấy một điếu thuốc từ bao thuốc bên cạnh, ngậm vào miệng, dùng bật lửa châm, tự mình rít mạnh vài hơi, rồi một tay kẹp thuốc, tay kia nắm cằm tôi, cúi người xuống, mạnh mẽ áp sát, cho đến khi bốn cánh môi không còn một khe hở.

Hắn không chút do dự đưa hơi thuốc đó sang cho tôi.

Giống như năm năm trước, tôi cũng từng đút cho cậu bé ngoan này một hơi thuốc để trêu chọc hắn, gần như chạm vào môi hắn, khiến hắn bị sặc ho sù sụ.

Khác với năm năm trước, lần này môi chúng tôi dán chặt vào nhau, người bị sặc ho không ngừng lại là tôi.

Vừa vào miệng, tôi đã nhận ra đó là Hồng Lợi Quần, loại thuốc tôi đã không còn hút nữa.

Ở nơi tôi không nhìn thấy, Phương Ứng Trác lại học được cách hút loại thuốc lá cay nồng này.

Trong mùi thuốc lá nồng nặc này, tôi và Phương Ứng Trác hôn nhau, đây là nụ hôn thứ hai của chúng tôi. Nếu như nụ hôn trong nhà kho năm năm trước chỉ là một cái chạm môi đơn giản, một sự thăm dò, còn có chút ý vị nương tựa lẫn nhau, thì lúc này chúng tôi không giống như đang hôn nhau, mà giống như đang cắn xé. Như thể dùng hết sức lực của cả cơ thể, muốn trút ra điều gì đó, có lẽ là muốn trút bỏ thù hận, tất nhiên là tôi hận Phương Ứng Trác, hận hắn giả dối, hận hắn bỏ đi không lời từ biệt, hận nhất là hắn lại xuất hiện mà không báo trước, bảo tôi tiếp tục dây dưa với hắn.

Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, tôi nếm được mùi máu tanh, hơi tanh, lại hơi ngọt, khoang miệng và môi của tôi và Phương Ứng Trác đều bị cắn rách, máu hòa lẫn vào nhau, còn khó uống hơn cả rượu vừa rồi.

Ngón tay tôi như vô thức chạm vào má Phương Ứng Trác, chạm vào chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống.

Là nước mắt của Phương Ứng Trác.

Vẫn luôn khóc như trước đây.

Rất lâu sau, Phương Ứng Trác mới mở miệng: "Tần Lý, để tôi giúp em."

Tôi nghĩ, Phương Ứng Trác nói sẽ giúp tôi thoải mái, chắc chỉ là lặp lại những việc đã làm năm năm trước, thế nhưng, theo hành động tiếp theo của Phương Ứng Trác, tôi mới kinh hoàng phát hiện, Phương Ứng Trác bây giờ... dường như muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn.

...

Tôi cảm thấy hoảng sợ, liền hỏi ngay:"Này, Phương Ứng Trác, anh muốn làm gì?!"

"Đừng nghĩ lung tung, trên xe không có chuẩn bị mấy thứ đó, tôi sẽ không làm bậy." Phương Ứng Trác nhìn tôi một lúc, chậm rãi lấy một tuýp kem dưỡng da tay từ ngăn chứa đồ trên cửa xe, mở nắp, bóp một ít ra lòng bàn tay. "Tần Lý, quay người lại, quay lưng về phía tôi."

...

Hả, sẽ không làm bậy? Thỏ con toàn nói dối... Nếu bây giờ tôi không bị choáng váng đầu óc, nhất định sẽ đấm hắn một cái.

Dù màn đêm bên ngoài có ồn ào đến đâu, thì chiếc xe này cũng đã tạo ra một không gian tương đối yên tĩnh cho hai chúng tôi, như một hòn đảo nhỏ không người giữa biển khơi.

Tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, cửa sổ xe tối đen như mực, tôi cũng không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ có thể cảm nhận được bóng tối tĩnh mịch, và Phương Ứng Trác phía sau.

Giọng nói của Phương Ứng Trác, bàn tay của Phương Ứng Trác, thứ đó của Phương Ứng Trác...

Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, rơi xuống đệm ngồi trên xe, rồi nhanh chóng thấm vào.

...

Phương Ứng Trác cũng coi như là nói được làm được, không làm đến bước cuối cùng, cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy mặt trong của hai đùi nóng rát, như bị trầy da.

Cơn buồn ngủ dần ập đến, tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, như thể chỉ cần một giây sau là có thể ngủ thiếp đi.

Phương Ứng Trác ân cần cài dây an toàn cho tôi, quay trở lại ghế lái, nói với tôi: "Ngủ đi, ngủ ngon."

---
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 48: Rắn



Tôi thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề là vào ngày hôm sau.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu đen mù mịt. Vài phút sau, tầm nhìn mới dần thích nghi với bóng tối, tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Không phải căn hộ thuê của tôi, không phải quán bar Ẩn Dụ, cũng không phải phòng khách sạn, mà giống một phòng ngủ trong một căn nhà riêng tư hơn.

Diện tích trong phòng rất lớn, rèm cửa màu đen buông xuống tận đất, che kín ánh sáng, cả căn phòng tràn ngập mùi hương cam bergamot, điều này, tất nhiên tôi không còn xa lạ gì nữa, đây là mùi hương trên người Phương Ứng Trác, chỉ là nồng độ còn gấp nhiều lần, như một lời nhắc nhở thẳng thừng, nói cho tôi biết nơi này rốt cuộc là của ai.

Tôi đang nằm trên chiếc giường đôi ở giữa phòng ngủ, nệm giường đàn hồi, chăn đệm mềm mại thoải mái, thế nhưng, lưng tôi lại dần toát ra một lớp mồ hôi lạnh - tôi đã bị thay quần áo, ngay cả đồ lót cũng không phải là đồ tôi mặc ban đầu, bây giờ tôi đang mặc một bộ đồ ngủ, vừa vặn với cỡ quần áo của tôi, đường may vừa người, chất liệu thân thiện với da, như đã được chuẩn bị từ trước.

Ngoài ra, tôi còn để ý thấy, trên cổ tay trái của tôi đeo một chiếc vòng tay, chất liệu kim loại, ôm sát cổ tay tôi, tôi thử rồi, không thể tự mình tháo ra được.

Tên Phương Ứng Trác này, rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì...

Tôi không khỏi bực mình, gọi vào không khí: "Phương Ứng Trác?"

Rõ ràng tối qua còn bám riết lấy tôi, bây giờ lại biến mất không thấy tăm hơi.

Càng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, tôi càng muốn cắn lưỡi tự tử. Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

Rất nhiều hình ảnh trong quán bar Ẩn Dụ hiện lên trong đầu một cách mất kiểm soát, và cuối cùng là màn lăn lộn của chúng tôi trong xe... Ký ức cuối cùng của tôi là đệm xe bị làm cho lộn xộn, sau đó tôi hoàn toàn mất ý thức.

Tôi mới phát hiện ra, sự khó chịu ở mặt trong hai đùi dường như đã có chút thay đổi.

Tối qua trên xe vừa bị hành hạ xong, mặc dù đã bôi kem dưỡng da tay để bảo vệ, nhưng chỗ đó vẫn rất đau, tôi cứ tưởng là bị trầy da, mà bây giờ cơn đau đó đã biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng, như có một lớp thuốc mỡ mát lạnh được bôi lên trên.

Phương Ứng Trác còn bôi thuốc cho tôi?

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi, tôi đã nhíu mày một cách vô thức. Đệt mịa, thật là quá...

Nghĩ lại, bây giờ thấy ngại ngùng thì đúng là quá giả tạo. Quần áo đều là do Phương Ứng Trác thay, trên người tôi chỗ nào mà hắn chưa nhìn thấy đâu?

Ồ, không đúng, thậm chí là đã nhìn thấy từ năm năm trước rồi.

Sàn nhà được trải một lớp thảm dày, tôi đi chân trần trên thảm, bước về phía cửa.

Cửa được lắp khóa mật mã, ngay khoảnh khắc ngón tay tôi chạm vào bàn phím cảm ứng, chiếc vòng trên tay phát ra tiếng báo động chói tai.

Tôi giật mình, thử lại lần nữa, nhập đại vài chữ số.

Tất nhiên tôi không có may mắn mở được khóa cửa ngay lập tức, kết quả không ngờ tôi còn xui xẻo hơn - không chỉ tiếng báo động trong phòng liên tục vang lên, tôi còn cảm thấy cánh tay đeo vòng bị giật điện nhẹ, khiến cả cánh tay tôi hơi tê dại.

Giọng nói của Phương Ứng Trác vang lên từ một góc nào đó trong phòng: "Tần Lý, tôi khuyên em đừng phí công vô ích nữa."

Tôi quay phắt lại, nhưng trong phòng rõ ràng không có ai ngoài tôi.

Tôi lại đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra thì thấy bên ngoài là những ngọn núi xanh mướt, trải dài hàng cây số, nhìn bằng mắt thường thì tầng lầu không cao, nhưng cửa sổ đã bị bịt kín, không thể mở ra được, cũng không có khe hở nào để người ta chui qua.

Gần như không có khả năng tự mình trốn thoát.

Cả căn phòng như một cái lồng, còn chiếc vòng trên tay tôi là còng tay, giam cầm tôi ở đây, không thể nào thoát ra được.

Tôi lại gọi tên Phương Ứng Trác, nhưng không có ai trả lời. Tôi lại ngã xuống giường, chợt nhận ra, từ ly rượu bị bỏ thuốc ở quán bar Ẩn Dụ, cho đến bây giờ bị Phương Ứng Trác đưa đến một nơi không biết tên, tất cả mọi chuyện, đều như đã được lên kế hoạch từ trước.

Kẻ chủ mưu chính là Phương Ứng Trác đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng mà, Phương Ứng Trác tốn công sức như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Trong phòng ngủ, ngoài một chiếc giường lớn và phòng vệ sinh, thì chỉ còn lại thiết bị giám sát của Phương Ứng Trác, ngoài ra không còn gì khác, đồ đạc cá nhân của tôi cũng không biết bị Phương Ứng Trác giấu ở đâu, tôi cứ thế nằm dài trên giường cho đến khi mặt trời lặn, bỗng nghe thấy tiếng nhập mật mã ở ngoài cửa.

Phương Ứng Trác nhập mật mã sáu chữ số, rồi đẩy cửa vào phòng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Phương Ứng Trác, hắn mặc bộ đồ ngủ giống tôi, chỉ là bộ của tôi màu xám đậm, còn bộ của hắn màu be nhạt.

Trong tay hắn bưng một cái khay, trên đó có một bát cháo và vài đĩa thức ăn nhỏ, mùi thơm ngào ngạt, hắn nhẹ nhàng đặt khay lên bàn trà, nói với tôi: "Tần Lý, đói rồi à? Tôi mang cơm cho em."

Gặp phải chuyện kỳ quặc như vậy, tôi nào còn tâm trạng ăn uống. Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào Phương Ứng Trác, lạnh lùng hỏi: "Phương Ứng Trác, dù anh định giở trò gì, thì bây giờ hãy thả tôi ra ngay lập tức."

"Nhưng tôi đâu có định làm gì đâu," Phương Ứng Trác chớp chớp mắt, nói. "Tôi chỉ là nhớ em, muốn gặp em thôi."

"Nhưng chắc em không muốn gặp tôi," Phương Ứng Trác nói. "Nên tôi đành phải nghĩ cách khác."

... Đúng là một tên điên có tự mình hiểu lấy.

Phương Ứng Trác giờ đây không chỉ xa lạ mà còn khiến tôi sợ hãi – chiếc vòng tay điện trên tay luôn nhắc nhở tôi rằng Phương Ứng Trác là nghiêm túc.

Trong lúc không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Phương Ứng Trác bưng bát cháo lên, dùng thìa khuấy nhẹ, mỉm cười nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa. Tối qua em uống rượu, vừa hay uống cháo để dưỡng dạ dày, vẫn còn nóng đấy, mau ăn lúc còn nóng đi."

Phương Ứng Trác chuẩn bị cháo cá phi lê, mùi vị thơm ngon đậm đà, khi còn ở thị trấn Túc Thủy, tôi cũng từng nấu món này cho Phương Ứng Trác. Lúc đó tôi nói với Phương Ứng Trác, tôi thích cháo mặn một chút.

"Nấu theo khẩu vị em thích đấy." Phương Ứng Trác nói, múc một thìa cháo trắng điểm thêm cá phi lê, thổi thổi, rồi đưa thìa đến gần môi tôi.

"Tôi không có khẩu vị."

Phương Ứng Trác nhìn tôi, trong ánh mắt là cảm xúc mà tôi không hiểu, hắn nói: "Không ăn cơm, người sẽ gục ngã mất."

"Tôi đã nói rồi mà? Tôi không có khẩu vị!"

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh, những chuyện Phương Ứng Trác làm với tôi đã quá hoang đường, tôi không có tâm trạng chơi trò tình cảm với hắn ở đây.

Chiếc thìa vẫn dừng ở vị trí chỉ cần tôi cúi đầu là có thể chạm vào, tôi bực bội vung tay, thìa và cháo rơi xuống ga trải giường trắng tinh, làm bẩn một mảng.

Nhìn mớ hỗn độn trước mắt, Phương Ứng Trác như sững sờ, một lúc sau, hắn mới từ từ tháo ga trải giường bị bẩn ra.

"... Ga trải giường tôi sẽ bảo người đi giặt," Phương Ứng Trác cụp mi, nói bằng giọng bình tĩnh. "Thôi, em không muốn ăn thì đừng ăn. Bỏ một bữa chắc cũng không sao."

Tôi im lặng rất lâu, chỉ cảm thấy chán nản.

Sao lại thành ra thế này?

Tôi lại nhìn Phương Ứng Trác, cố gắng dịu giọng, thương lượng với hắn: "Phương Ứng Trác, tối qua anh không phải muốn nói chuyện cho rõ ràng với tôi sao, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi. Được không?"

Khi nói những lời này, tôi đã bắt đầu nghĩ trong lòng, nếu tôi và Phương Ứng Trác có thể giao tiếp hiệu quả, biết đâu Phương Ứng Trác sẽ thay đổi ý định, thả tôi đi.

Không ngờ, Phương Ứng Trác lại từ chối một cách thờ ơ: "Tiếc quá, bây giờ tôi không muốn nữa."

Tôi tức đến nghiến răng, Phương Ứng Trác không chỉ mềm nắn rắn buông, mà còn cứng đầu cứng cổ như con lừa.

Hắn thậm chí còn không cho tôi thời gian để suy nghĩ câu thứ hai, cầm ga trải giường bị bẩn định rời đi.

Lần này, tôi phản ứng nhanh hơn, cùng hắn đến cửa, chỉ cần Phương Ứng Trác mở cửa, tôi sẽ dùng mọi cách để đi theo. Thế nhưng, ngay khi tôi đến gần cửa, lại bị điện giật thêm lần nữa, cường độ còn mạnh hơn lần trước.

Tôi không khỏi lùi lại một bước, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt.

Cách một cánh cửa, Phương Ứng Trác nói bên ngoài: "Tôi khuyên em đừng thử tiếp tục nữa."

Sau khi màn đêm buông xuống, tôi không tài nào ngủ được, đầu óc toàn là những chuyện đã xảy ra từ hôm qua đến giờ. Tôi lại nghĩ, nếu tôi biến mất quá lâu, chắc sẽ có người phát hiện và báo cảnh sát nhỉ? Còn cả công việc của tôi nữa, tôi đã nỗ lực rất lâu mới có được vị trí ở công ty Sang Hợp...

Không biết đã suy nghĩ bao lâu, cuối cùng, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Theo tình hình hiện tại, chỉ cần tôi đến gần cửa là sẽ bị điện giật, mà Phương Ứng Trác lại là người không nói lý lẽ, đến nước này rồi, dường như tôi chỉ có thể giữ sức, chờ đợi thời cơ.

Ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ, Phương Ứng Trác bước vào phòng ngủ. Một hộp nuôi được đặt ở đầu giường, Phương Ứng Trác mở miệng: "Vì em không muốn gặp tôi, vậy thì để nó chơi với em một lúc đi."

Không lâu sau, có thứ gì đó bắt đầu bò lên cánh tay tôi.

Mảnh khảnh, lạnh lẽo.

Là một con rắn hổ mang chúa.

---

Lời tác giả: Các chương sau sẽ bổ sung góc nhìn của công, hé lộ thế giới nội tâm của chú thỏ nhỏ
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 49: Nghĩ không thông, nói không rõ



Tôi không phải người sợ rắn, dù sao từ nhỏ đã lớn lên ở vùng quê miền núi, đủ loại rắn và côn trùng lạ lẫm đã thấy quá nhiều, nhưng trong tình huống này, đột nhiên nhìn thấy một con rắn đen tuyền, vẫn khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Hơn nữa, trước đây, tôi chưa bao giờ liên hệ Phương Ứng Trác với loài rắn.

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng dịu nhẹ, tôi nhìn Phương Ứng Trác, làn da của Phương Ứng Trác mịn màng như sứ trắng, đuôi mắt phượng hơi xếch lên, tạo thành một đường cong tao nhã và quyến rũ.

Môi hắn rất mỏng, hơi nhếch lên như cười như không.

Giống như yêu quái xinh đẹp trong tiểu thuyết thường xuất hiện ở chốn núi rừng hoang dã.

Nhìn Phương Ứng Trác như vậy, tôi bỗng sững sờ - dù nhìn thế nào, thì ngũ quan của Phương Ứng Trác cũng không thể dùng từ đáng yêu để hình dung, năm năm trước đối diện với khuôn mặt này, tại sao tôi lại liên hệ hắn với loài động vật đáng yêu như thỏ con chứ?

"Con rắn này là thú cưng của tôi," Phương Ứng Trác giới thiệu với tôi. "Nó đẹp không?"

Tôi cúi đầu, nhìn lại con rắn đen đang quấn quanh cổ tay tôi, dài vài chục cm, vảy đen tuyền ánh lên vẻ đẹp lộng lẫy dưới ánh đèn, nó thè lưỡi về phía tôi, nhưng không làm gì gây hại cho tôi.

Công bằng mà nói, đây quả thực là một con rắn đẹp, Phương Ứng Trác nuôi nó rất tốt - tất nhiên, điều này cũng khiến con rắn trông càng hung dữ hơn.

Nhưng dù sao thì, nuôi bò sát vẫn tương đối kén người, Phương Ứng Trác khi nào lại có sở thích này?

Tôi nói: "Trước đây không thấy anh thích nuôi rắn."

"Lúc ở nước ngoài có nuôi một thời gian, khi về nước thì mang nó theo."

Tôi lại nhìn Phương Ứng Trác, khẽ thở dài: "Phương Ứng Trác, anh thay đổi nhiều quá."

"Sao vậy?"

"Bây giờ anh... khiến tôi hơi bất ngờ." Tôi nói một cách uyển chuyển.

... Đâu chỉ là hơi bất ngờ, tôi còn đang nghi ngờ Phương Ứng Trác có phải đã biến thành người khác không.

Phương Ứng Trác lại không bận tâm, hắn mỉm cười, nói: "Nhưng tôi thấy như vậy cũng không tệ. Ít nhất, bây giờ em sẽ không rời xa tôi nữa."

Nghe Phương Ứng Trác nói vậy, tôi hơi nhíu mày. Hắn nói vậy là có ý gì? Người đột nhiên biến mất đi Mỹ chẳng phải là hắn sao?

"Anh có ý gì?" Tôi hỏi hắn.

"Nhưng không sao," thấy tôi vẻ mặt khó hiểu, Phương Ứng Trác không chỉ trả lời không liên quan, mà còn cúi xuống hôn lên trán tôi. "Bây giờ như vậy là tốt rồi, dù sao em cũng đã quay về bên tôi."

Mặc dù những cử chỉ thân mật của Phương Ứng Trác đều rất dịu dàng, nhưng tôi lại vô thức cảm thấy một luồng lạnh lẽo đáng sợ.

Một lúc sau, Phương Ứng Trác lấy con rắn hổ mang chúa đang quấn trên tay tôi ra, bỏ lại vào hộp nuôi. Phương Ứng Trác lại nói: "Tần Lý, em buồn ngủ chưa? Ngủ chung nhé."

Tất nhiên là tôi không buồn ngủ. Hoàn cảnh hiện tại của tôi có thể nói là nguy hiểm, làm sao tôi có thể yên tâm mà ngủ được.

Nhưng tôi biết, Phương Ứng Trác không hề đặt câu hỏi, hắn chỉ đang thông báo cho tôi, bây giờ là giờ đi ngủ. Nếu tôi không tuân theo, biết đâu sẽ có những hình phạt bất ngờ khác.

Tuy nhiên, tôi nghĩ lại, mặc dù bây giờ Phương Ứng Trác hoàn toàn không thể gọi là tỉnh táo, nhưng hắn chắc cũng chưa đến mức mất hết nhân tính mà giết tôi diệt khẩu, vì tôi vừa rồi đã quyết định dưỡng sức, thì ăn ngon ngủ yên là điều kiện tiên quyết.

Vì vậy, tôi trả lời Phương Ứng Trác: "Vậy tôi đi tắm trước đã."

Theo tôi quan sát, phòng tắm là nơi duy nhất trong căn phòng này không có camera giám sát, cũng tiện để tôi một mình sắp xếp lại suy nghĩ.

Trước đây, tôi là người tắm rất nhanh, toàn thân cộng lại chưa đến mười phút, bây giờ thì khác, tôi chưa muốn về phòng ngủ đối mặt với Phương Ứng Trác sớm như vậy, nên đành cố gắng kéo dài thời gian trong phòng tắm càng lâu càng tốt. May mà đồ dùng vệ sinh cá nhân mà Phương Ứng Trác chuẩn bị rất đầy đủ, cũng đúng thôi, hắn ở thị trấn Túc Thủy tắm thôi mà cũng dùng cả đống chai lọ, còn tôi khi đó thậm chí còn không biết dầu dưỡng tóc và sữa dưỡng thể là cái quái gì.

Tôi mở vòi hoa sen, bắt đầu lần lượt sử dụng những thứ Phương Ứng Trác chuẩn bị, mức độ tỉ mỉ không kém gì làm thí nghiệm, sợ bỏ sót bước nào, dẫn đến việc rút ngắn thời gian tắm. Tôi ngồi trong bồn tắm, lại nhìn xung quanh một lần nữa, phát hiện diện tích của bồn tắm này thậm chí còn lớn hơn cả chiếc giường trong căn hộ thuê của tôi.

Quả nhiên, trước khối tài sản khổng lồ, câu nói "tấc đất tấc vàng" dường như cũng không còn đúng nữa.

Sau một hồi kéo dài thời gian, cho đến khi đầu ngón tay nhăn nheo, tôi mới đứng dậy khoác áo choàng tắm, đi sấy tóc. Tôi nhìn mình trong gương, phát hiện tóc mình hình như lại dài thêm một chút. Từ khi chính thức vào làm ở công ty Sang Hợp, tôi không còn làm thêm công việc người mẫu nữa, lẽ ra cũng không cần phải giữ kiểu tóc này nữa, nhưng công việc bận rộn, tôi luôn quên đi việc phải đi cắt tóc, cứ để tóc dài đến bây giờ.

Tôi thường chỉ sấy tóc đến khi khô được một nửa, nhưng hôm nay lại sấy từ đỉnh đầu đến ngọn tóc cho đến khi khô hẳn, mới đặt máy sấy tóc xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, như thể Phương Ứng Trác đã đợi sẵn ở ngoài từ lâu: "Tần Lý, em để tôi đợi lâu quá rồi đấy."

Tôi vội vàng liếc nhìn kệ gần bồn rửa mặt, thấy một chai sữa dưỡng thể chưa mở nắp, bèn nói dối: "Tôi đang bôi sữa dưỡng thể."

Phương Ứng Trác hình như cười khẽ, cách một cánh cửa, nghe không rõ lắm: "Vậy để tôi bôi cho em nhé?"

"Không cần phiền đâu! Tôi tự làm được..."

Chưa nói xong, tay Phương Ứng Trác đã đặt lên tay nắm cửa, hắn nhẹ nhàng ấn xuống, rồi đẩy cửa ra.

Tệ thật, sao tôi lại quên mất việc khóa cửa chứ?!

Dù sao tôi cũng sống một mình trong căn hộ thuê, không bao giờ phải lo lắng có người đột nhập, nên đương nhiên cũng không có thói quen khóa cửa khi tắm.

Phương Ứng Trác bước vào, rõ ràng, hắn cũng nhìn thấy bao bì của chai sữa dưỡng thể vẫn còn nguyên vẹn. Phương Ứng Trác không vạch trần tôi ngay, mà thản nhiên mở bao bì, nói với tôi: "Lại đây."

Tôi đứng yên tại chỗ, một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống thái dương, tôi nói với vẻ cứng nhắc: "Phương Ứng Trác, hay là đi ngủ thôi? Thực ra tôi cũng không thích bôi mấy thứ này lắm..."

Thế nhưng, Phương Ứng Trác là một kẻ cứng đầu, chuyện này tôi đã biết từ lâu.

Phương Ứng Trác không nói gì, im lặng nhìn tôi, dưới ánh mắt của hắn, tôi chậm chạp bước tới hai bước.

Dây thắt lưng của áo choàng tắm vốn đã không được thắt chặt, lỏng lẻo, lại vì hai bước này của tôi mà hoàn toàn tuột ra, một bộ quần áo bỗng chốc trở nên vô dụng.

Tôi dứt khoát cởi bỏ hoàn toàn, ném sang một bên.

Chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi, còn ngại gì chuyện này nữa?

Hơi ẩm trong không khí vẫn chưa tan hết, còn phảng phất mùi hương thoang thoảng của đồ dùng vệ sinh cá nhân, Phương Ứng Trác bắt đầu động tác trên tay, đồng thời nói với tôi: "Da em dễ bị khô quá, đúng là nên bôi nhiều sữa dưỡng thể hơn."

Lòng bàn tay Phương Ứng Trác áp vào lưng tôi, tôi cảm nhận được lớp kem được bôi đều lên lưng.

Phương Ứng Trác là người kiên nhẫn, động tác rất tỉ mỉ, đầu tiên là thoa đều trên diện rộng, sau đó dùng đầu ngón tay xoa bóp, ma sát, để sữa dưỡng thể thấm đều vào da.

Tôi phải thừa nhận, dịch vụ này rất thoải mái.

Vùng lưng, dây thần kinh tương đối ít, dù bị người khác chạm vào cũng không có cảm giác gì, nhưng khi tay Phương Ứng Trác đổi chỗ, dừng lại ở những nơi không nên chạm vào, tôi mới phát hiện hơi thở của mình càng lúc càng gấp gáp, từng nhịp thở bắt đầu nóng lên theo cơ thể, trở nên nóng bỏng.

Tôi không nhịn được mà nắm lấy tay Phương Ứng Trác, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Này, Phương Ứng Trác..."

...

Tôi nhắm mắt lại, những suy nghĩ chưa được sắp xếp rõ ràng hoàn toàn như những hạt châu bị đứt dây, lăn lóc khắp nơi, không thể tìm thấy. Một ý nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu - đến nay, tôi và Phương Ứng Trác có thể làm chuyện này hết lần này đến lần khác, nhưng rốt cuộc chúng tôi là quan hệ gì?

Tôi không hiểu, cũng không nói rõ được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back