Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khó Mài Giũa - Bá Chính

Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 65: Vượt ngoài mong đợi



"Muốn không?"

Thông thường, tôi không nỡ từ chối yêu cầu của Phương Ứng Trác.

Nhưng mà... bây giờ tình huống này thật sự thích hợp sao?

Do dự một lát, tôi đành nói ra điều phá hỏng bầu không khí: "Phương Ứng Trác, bây giờ chúng ta đang ở bãi đậu xe của bệnh viện, ở đây còn có camera giám sát..."

Rõ ràng, Phương Ứng Trác vừa rồi dường như đã bỏ qua điểm này, được tôi nhắc nhở, Phương Ứng Trác khó chịu nhíu mày, khẽ tặc lưỡi một tiếng.

Tối qua, tôi đã từng thề son sắt nói chúng tôi là bạn trai của nhau, tôi tất nhiên muốn xảy ra chút gì đó với Phương Ứng Trác, huống hồ khi chúng tôi chưa chính thức xác định quan hệ cũng đã làm những chuyện mà bạn bè bình thường không làm...

Thấy Phương Ứng Trác có vẻ không vui, tôi liền kiên nhẫn dỗ dành: "Vậy chúng ta đổi chỗ khác? Anh chọn được không?"

Phương Ứng Trác cũng không từ chối, nói ra tên một địa điểm, là căn biệt thự ở ngoại ô. Phương Ứng Trác nói: "Ở đó rộng rãi hơn."

Phương Ứng Trác vừa nói ra, trong lòng tôi không khỏi có chút chua xót - giá nhà ở thủ đô nổi tiếng là cao, giá thuê nhà tự nhiên cũng không hề thấp, tôi là một nhân viên văn phòng Bắc phiêu không có bối cảnh, không có tích lũy, căn phòng nhỏ đó vẫn là do tôi lựa chọn kỹ càng, chiếc giường trong phòng ngủ một mình tôi nằm thì đủ rồi, nhưng nếu thêm một người nữa thì thật sự rất chật chội. Hơn nữa chiếc giường đó e rằng không chịu nổi vận động mạnh.

Vì vậy, Phương Ứng Trác lại một lần nữa lái xe về căn biệt thự bốn tầng ở ngoại ô. Từ lúc rời khỏi đây đến khi quay lại, chưa đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi này, những thay đổi xảy ra thật sự long trời lở đất.

Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ mãi một chuyện. Lúc còn ở trấn Túc Thủy, tôi và Phương Ứng Trác giúp đỡ lẫn nhau, cũng không phân biệt trên dưới, sau đó là ngày hôm đó ở quán bar Ẩn Dụ, Phương Ứng Trác thừa dịp người ta gặp khó khăn, lôi tôi vào trong chiếc Bentley Bentayga này làm chuyện mờ ám, ngày hôm sau mặt trong đùi tôi còn hơi trầy da... Nhưng dù sao đi nữa, đó cũng chưa phải là bước cuối cùng.

Khoản nợ này, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại từ Phương Ứng Trác cả vốn lẫn lãi.

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng thanh tú của Phương Ứng Trác, và bàn tay với các khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, tôi nghi ngờ ánh mắt mình hơi d.âm đ.ãng, giống như tên ác bá trong làng đang quan sát bà vợ cướp được của mình. Phương Ứng Trác dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi bằng khóe mắt, cong môi cười, hỏi tôi có muốn nghe nhạc không, sau đó bật loa bluetooth trong xe.

Bluetooth kết nối với điện thoại của Phương Ứng Trác, vừa bật lên, liền tự động phát bài hát trong danh sách nhạc của Phương Ứng Trác, giai điệu quen thuộc vang lên trong xe, tôi lập tức nhận ra, đây là bài hát tôi đã từng ngân nga. Bài hát tiếng Anh ít người biết mà chàng trai trẻ hát rong đã hát ở chợ đêm dưới lầu khách sạn Cá Vàng thành phố C... Rất nhiều ký ức ùa về trong tâm trí tôi, tươi sáng như màu sắc của những chú cá vàng trong bể cá.

Tôi nghĩ, tôi và Phương Ứng Trác cũng giống như hai chú cá vàng, dù là trong bể cá hay vùng nước rộng lớn hơn, chúng tôi sẽ mãi mãi có nhau.

"Anh còn nhớ không, lúc đó anh cứ khăng khăng sửa phát âm của em, kết quả còn động tay động chân nữa chứ," tôi nói với Phương Ứng Trác, "Không ngờ anh lại có nhiều sở thích xấu như vậy."

"À, bây giờ chắc là rõ ràng rồi nhỉ." Phương Ứng Trác cười nói.

Đúng vậy, rất rõ ràng, nhưng ngoài tôi ra, còn ai biết được mặt khác của Phương Ứng Trác nữa chứ?

Đây là một đêm rất dài. Tôi cứ tưởng sẽ giống như một bài hát, có phần dạo đầu, phần chính, phần điệp khúc và phần kết, tuần tự tiến triển, nhưng điều khiến tôi không ngờ là, đêm nay của tôi và Phương Ứng Trác lại bắt đầu trực tiếp từ phần điệp khúc mãnh liệt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng may là tôi vẫn còn có cơ hội bày tỏ yêu cầu của mình -

Tôi và Phương Ứng Trác rời môi nhau, hơi thở của cả hai trở nên dồn dập vì k.ích tì.nh, nhìn đôi má ửng hồng của Phương Ứng Trác, tôi nói: "Thỏ nhỏ, trước đây bị anh chiếm tiện nghi nhiều lần như vậy, lần này đến lượt em, nhất định sẽ làm anh thoải mái."

Câu này tôi nói rất thiếu tự tin.

Dù sao tôi cũng chỉ có kiến thức lý thuyết suông, chỉ giỏi nói trên giấy, nếu thật sự bắt tôi thực hành, tôi cũng không biết hiệu quả sẽ thế nào. Hơn nữa tôi quanh năm tâm như nước lặng, số lần ít ỏi có phản ứng, lại đều là vì Phương Ứng Trác.

Phương Ứng Trác vẫn nắm lấy ngón tay tôi, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngây thơ mà tôi thường thấy, thấy hắn như vậy, tôi lại có một dự cảm mơ hồ, có lẽ giây tiếp theo chú thỏ nhỏ này sẽ nói ra những lời làm nũng đáng thương nào đó. Quả nhiên, Phương Ứng Trác có vẻ do dự một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tần Lý, em biết mà, năm năm xa nhau anh luôn rất nhớ em..."

"Em biết, em cũng nhớ anh."

"Không chỉ nhớ đến lúc chúng ta còn ở trấn Túc Thủy, mà còn nghĩ đến những chuyện chưa từng xảy ra, nhưng mà... trong những tưởng tượng đó, vị trí của chúng ta hình như hơi khác so với suy nghĩ của em." Phương Ứng Trác chớp mắt hai cái, sau đó mới cụp mi xuống, "Nghĩ đến biểu cảm của em, còn cả những lời em sẽ nói. Thậm chí là sau khi kết thúc, em sẽ có phản ứng khác biệt như thế nào..."

"Có phải là quá thất lễ với em rồi không...? Nhưng anh không kiềm chế được việc nghĩ đến em." Phương Ứng Trác tiếp tục nói, "Tần Lý, thật ra chuyện này anh không sao cả, cả người anh đều là của em."

Một chuỗi combo mượt mà này, Phương Ứng Trác thật sự là dùng mãi không chán.

Nhưng mà.

Tôi không thể không thừa nhận.

Sở dĩ dùng mãi không chán, là vì thật sự dùng trăm lần thì linh nghiệm trăm lần.

Phương Ứng Trác đã viết trong nhật ký, Tần Lý là người miệng cứng lòng mềm. Được rồi. Tôi thừa nhận, nếu là đối với Phương Ứng Trác, thì đúng là như vậy.

Nhưng cũng chỉ có thể đối với Phương Ứng Trác như vậy mà thôi.

"Thôi đi, Phương Ứng Trác, đừng có làm trò này nữa." Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, dùng sức bóp ngón tay Phương Ứng Trác, "Đã nghĩ nhiều lần như vậy rồi, thì anh làm đi."

"Thật sao?"

Tôi giả vờ mất kiên nhẫn nói: "Đừng lề mề nữa, muốn làm thì làm nhanh lên."

Dù sao cũng là hai người đàn ông, cũng không nói đến chuyện ai thiệt ai hơn, loại chuyện ngươi tình ta nguyện này, chỉ cần hai người đều thoải mái là được, vị trí cũng không quan trọng đến vậy.

Có thể thấy Phương Ứng Trác thật sự đã tưởng tượng rất nhiều lần. Bởi vì những thứ được chuẩn bị trong căn biệt thự này... thật sự có chút quá đầy đủ. Mấy thứ cơ bản nhất thì không cần phải nói, ngoài ra, còn có một số thứ tôi chỉ nghe nói đến, chưa từng tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn có những thứ chưa từng nghe nói đến.

Quả nhiên là người du học Mỹ trở về. Những thứ học được thật sự khác biệt.

Những thứ đó... sau này thật sự sẽ dùng trên người tôi sao?

Mong Phương Ứng Trác đừng quá nhẫn tâm.

...

Cũng trong đêm nay, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của tấm thảm dày trong phòng ngủ. Ngay cả khi quỳ trên đó, đầu gối tôi cũng không cảm thấy đau.

Chỗ đau lại ở chỗ khác.

...

Chịu đựng cảm giác vật lạ hơi khó chịu ban đầu, quá trình sau đó trở nên suôn sẻ hơn nhiều, tôi cũng dần dần có một cảm giác chưa từng có.

...

Không biết qua bao lâu, hai chúng tôi lại đến bên cửa sổ, hai tay tôi chống lên kính, vì vết thương nên không dám dùng sức quá mạnh, nhưng không biết có phải vì quá kịch liệt hay không, vết thương trên tay cuối cùng vẫn bị rách ra vào lúc nào đó, máu chảy ra thấm đỏ băng gạc, nhưng tôi lại không cảm nhận được, cũng không còn tâm trí để ý đến.

...

"Tần Lý, em cũng là của anh rồi..." Phương Ứng Trác cúi người xuống, hôn lên bên má ướt đẫm mồ hôi của tôi, giọng nói của hắn có một sự say mê không thể dứt ra được, nhưng tôi nghĩ tuyệt đối không phải vì sức hút cá nhân của tôi, bởi vì tôi là một người nhàm chán, sở dĩ có phản ứng hóa học như vậy, là do chất xúc tác của tình ái.

Tôi cũng vậy.

Hai chú cá vàng trong bể cá quấn chặt lấy nhau, cùng trao đổi hơi thở của nhau.

Tôi thành thật với hắn: "Ừ, là của anh."

"Anh yêu em," Phương Ứng Trác ôm tôi, nói nhỏ, "Cũng cảm ơn em vì đã yêu anh."

...

Khi kết thúc, trời bên ngoài đã dần chuyển từ tối sang sáng, tôi và Phương Ứng Trác vẫn ôm nhau nói rất nhiều chuyện. Tôi cố ý trêu chọc Phương Ứng Trác: "Chẳng phải đã tưởng tượng rất nhiều lần biểu cảm và phản ứng của em sao, còn hài lòng với những gì anh nhìn thấy không?"

Phương Ứng Trác cười, giống như tôi đã từng làm trước đây, dùng tay vỗ nhẹ lên má tôi, rồi trả lời tôi.

"Vượt ngoài mong đợi."

---

Lời tác giả: Có thể tự mình tưởng tượng tư thế hehe. Chắc còn hai chương nữa là kết thúc.
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 66: Hết



Sáng hôm sau, Phương Ứng Trác đã ăn mặc chỉnh tề, đến nhà tang, sau đó túc trực đến rạng sáng, rồi sáng sớm hôm sau theo xe tang đưa thi thể đến nhà tang lễ hỏa táng.

Khi tôi mở mắt ra, cả căn biệt thự đã trống trơn, vì quanh năm không có người ở, nên có vẻ hơi âm u. Nhưng tôi khá gan dạ, không thấy sợ hãi gì.

Tôi xuống giường đi rửa mặt, đứng trước gương trong phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, phát hiện vùng da dưới cổ đỏ tím lẫn lộn, thật khó diễn tả. Chắc Phương Ứng Trác cũng chẳng khá hơn là bao.

Tôi đi từ tầng bốn xuống bếp ở tầng một, mở tủ lạnh ra, phát hiện Phương Ứng Trác không biết từ lúc nào đã chu đáo mua thêm rất nhiều thực phẩm, trong tủ lạnh không chỉ có rau củ quả, mà còn có một số đồ uống, đủ cho hai chúng tôi dùng trong ba bốn ngày.

Vì vậy, tôi nấu đại một gói mì ăn liền, sau đó cho thêm vài loại rau, coi như bữa sáng. Ăn sáng xong, tôi rửa sạch bát đĩa, nhìn quanh căn biệt thự, thấy cả căn nhà sạch sẽ, không có chỗ nào cần tôi dọn dẹp.

Tôi mở máy tính, chuẩn bị xử lý một số việc. Đầu tiên, tôi viết một lá đơn xin nghỉ việc. Quyết định này không phải do bốc đồng, nếu là một tháng trước, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ tình hình đã khác, thứ nhất, tôi đã xin "nghỉ ốm" ở công ty Sang Hợp một thời gian dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi, thứ hai, khoảng thời gian này tôi và Phương Ứng Trác đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng khiến tôi nảy sinh một số suy nghĩ mới. Nói chính xác, là những suy nghĩ trước đây lại một lần nữa trỗi dậy.

Trên màn hình máy tính, có một thư mục được mã hóa, bên trong chứa bản demo game do tôi tự làm. Không chỉ vậy, còn có cả thế giới quan, thiết lập, nhiệm vụ chính, và một số mô hình nhân vật quan trọng hoàn chỉnh.

Ý tưởng tự làm game ra đời vào năm hai đại học, ngoài các môn học chuyên ngành ở trường, tôi còn tự học thêm một số kiến thức liên quan, sau đó bắt đầu mày mò, ban đầu, chỉ là cảm thấy trong đầu có rất nhiều suy nghĩ cần được giải tỏa, đôi khi mỗi khi tôi nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra một dãy núi trùng điệp, tôi có thể chắc chắn rằng, tôi sẽ không quay trở lại nơi đó nữa, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng, nơi tôi sinh ra và lớn lên đã tạo nên con người tôi ngày hôm nay, có những dấu ấn không bao giờ có thể xóa nhòa. Vì vậy, tôi bắt đầu tưởng tượng ra một tựa game lấy bối cảnh núi rừng, đậm màu sắc dân gian và thần thoại, nhiệm vụ chính và các màn chơi mang yếu tố kỳ bí và giải đố.

Tôi click xem mô hình của một nhân vật trong game, thiết lập của nhân vật này là con trai của thần núi quan trọng nhất trong game, và anh ta có một khuôn mặt giống hệt Phương Ứng Trác.

Còn về trang phục, tôi lấy trang phục của dân tộc Tang Mạc mà Phương Ứng Trác đã mặc làm nguyên mẫu, sửa đổi một chút, tuy nhiên, có một điểm không thay đổi, anh ta vẫn mặc đồ nữ.

Trong tưởng tượng của tôi, các đời thần núi đều sinh ra con gái, tức là thần nữ được dân làng thờ phụng, chỉ có pháp lực của thần nữ mới có thể bảo vệ cả ngọn núi. Cho đến một ngày, một sự việc bất ngờ xảy ra - một trong những vị thần núi sinh ra con trai, may mắn thay, cậu bé này có pháp lực giống như thần nữ, tuy nhiên, để tiếp tục duy trì tín ngưỡng của dân làng, tránh gây ra những xáo trộn không cần thiết, từ nhỏ cậu đã bị yêu cầu ăn mặc như thần nữ.

Tôi di chuyển chuột phóng to mô hình trước mắt, bắt đầu thưởng thức 360 độ như kiểu "ông chủ khen hàng". Tôi vẫn còn nhớ, để làm ra mô hình này, tôi đã mất hàng trăm giờ đồng hồ, từng chút một điều chỉnh, sửa đổi, mà thứ tôi có thể tham khảo chỉ là bức ảnh duy nhất mà Phương Ứng Trác để lại cho tôi, cho đến khi kỹ thuật của tôi ngày càng thành thạo, tạo ra được một chút hình hài, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ tốt.

Tôi nghĩ, đó là vì Phương Ứng Trác trong lòng tôi là hoàn hảo. Mặc dù lúc đó tôi vẫn còn hận hắn, nhưng tôi vẫn muốn dốc hết sức lực để thể hiện Phương Ứng Trác trong lòng mình.

Nếu không gặp lại Phương Ứng Trác, bản demo game này có lẽ sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, dù sao cũng chỉ là tôi tự làm để chơi, nhưng bây giờ thì khác, tôi đã có một ý nghĩ mới, đó là tôi phải làm ra tựa game này.

Tiếp theo, tôi thành lập nhóm khởi nghiệp, thành lập studio, nhưng những việc này không thể nóng vội, phải từng bước một.

Nếu nói có việc gì cấp bách trước mắt, thì đó là sinh nhật của Phương Ứng Trác sắp đến. Rõ ràng, Phương Ứng Trác chưa bao giờ thiếu thốn về vật chất, tôi quyết định chuẩn bị cho Phương Ứng Trác một món quà độc nhất vô nhị.

Suy nghĩ miên man hồi lâu, một kế hoạch cuối cùng cũng dần hình thành trong đầu tôi.

Đám tang của bố Phương Ứng Trác kéo dài ba ngày, sau đó, Phó Diêu quả nhiên như đã nói, đăng một thông báo tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, rồi bà ta rời khỏi thủ đô, Phương Ứng Trác không đi tiễn bà ta.

Phương Ứng Trác không tiếp quản sản nghiệp mà bố hắn để lại, mà giao cho người khác quản lý, còn Phương Ứng Trác thì nắm giữ cổ phần, trở thành cổ đông trẻ tuổi nhất của cả tập đoàn.

Đến nay, tôi đã bước trên con đường thực hiện mục tiêu, với hiểu biết của tôi về Phương Ứng Trác, hắn cũng nhất định sẽ tiếp tục làm những việc hắn muốn làm.

Một tháng sau, sinh nhật của Phương Ứng Trác dần đến gần. Phương Ứng Trác không nhắc nhở tôi, vì bản thân hắn không quan tâm lắm đến ngày này, tôi cũng vậy, mấy năm học đại học sinh nhật cứ thế trôi qua, nhưng tôi và Phương Ứng Trác có một điểm chung, đó là quan tâm đến đối phương hơn.

Món quà sinh nhật bất ngờ mà tôi bí mật chuẩn bị cho Phương Ứng Trác sắp hoàn thành, chỉ chờ đến ngày đó tận tay tặng cho Phương Ứng Trác. Món quà này đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng cả ngày cũng không thể chỉ sắp xếp một việc là tặng quà, vì vậy, tôi lại lên kế hoạch hẹn hò cho ngày hôm đó.

Ngày hôm đó đúng hẹn, Phương Ứng Trác không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay, còn tưởng rằng hai chúng tôi sẽ trải qua cả ngày như trước. Buổi sáng, tôi hỏi Phương Ứng Trác có sắp xếp gì khác không, Phương Ứng Trác nói không có, câu trả lời này đúng ý tôi, tôi liền cong môi, nói với Phương Ứng Trác: "Em dẫn anh đi một chỗ."

Tranh thủ lúc Phương Ứng Trác rửa mặt, tôi nhét vài thứ vào ba lô.

Tôi lái chiếc Bentley Bentayga của Phương Ứng Trác, rời khỏi khu biệt thự, đi về phía ngoại ô thành phố.

Phương Ứng Trác hỏi:."Đi đâu vậy?"

"Đến nơi anh sẽ biết." Tôi nói.

Khi xe dần đến gần đích, Phương Ứng Trác nhìn các biển chỉ dẫn trên đường, dường như đã nhận ra điều gì: "Em định dẫn anh đến công viên giải trí à?"

"Ừ," tôi thừa nhận. "Mừng sinh nhật anh."

Phương Ứng Trác bật cười: "Ai không biết còn tưởng là đi đón Tết thiếu nhi đấy."

Phương Ứng Trác nói vậy, nhưng tôi thấy trong mắt hắn có chút mong chờ - hai người đàn ông hơn hai mươi tuổi cùng đến công viên giải trí ít nhiều có chút kỳ lạ, nhưng mà, đây vẫn là lần đầu tiên hai chúng tôi đến nơi như vậy.

Trong tầm mắt, tôi nhìn thấy rất nhiều cặp đôi, tay trong tay, rất thân mật. Vì người khác có, thì tôi và Phương Ứng Trác cũng phải có, vì vậy, tôi học theo người khác, nắm lấy tay Phương Ứng Trác, dẫn hắn cùng đi về phía cổng kiểm tra an ninh.

Đối với hành động của tôi, Phương Ứng Trác ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, hắn liền mỉm cười, nắm chặt tay tôi.

Mấy hôm trước, tôi đã đặt trước hai vé trên mạng, sau khi kiểm tra vé vào công viên, tôi lấy một chiếc máy ảnh chụp lấy liền từ trong ba lô ra, đưa cho Phương Ứng Trác, đồng thời nói với hắn: "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, không cần quá nghiêm túc, cứ dùng cái này chụp ảnh đại là được."

Bên trong có tổng cộng mười tấm phim, vừa đủ cho tôi và Phương Ứng Trác chụp ảnh hôm nay. Còn về viền phim, cũng là do tôi lựa chọn kỹ càng khi đi dạo trung tâm thương mại, họa tiết là chấm bi nhiều màu và ruy băng, rất có không khí sinh nhật.

Ngay khi vừa vào công viên, tôi nhìn thấy một nhân viên đang bán bóng bay bơm khí hydro, vừa đúng là họa tiết chấm bi và ruy băng. Ánh mắt tôi không khỏi dừng lại thêm một giây, bắt đầu suy nghĩ có nên mua một cái không.

Nhân viên cũng nhìn thấy chiếc máy ảnh chụp lấy liền trên tay tôi, nhanh nhạy đoán được ý định của tôi, liền chủ động nói với tôi: "Chào bạn, bạn cần chụp ảnh ạ?"

Vì vậy, tôi đưa máy ảnh trên tay cho nhân viên, nhờ anh ta chụp cho tôi và Phương Ứng Trác một bức ảnh chung với phông nền là bóng bay. "Làm phiền anh rồi."

Khi bức ảnh dần hiện lên, Phương Ứng Trác chú ý đến sự tinh tế của tôi, hỏi: "Em cố tình chọn loại phim này à?"

"Đúng vậy."

Tôi cứ tưởng Phương Ứng Trác sẽ khá cảm động, không ngờ, hắn lại vô cớ ghen tuông: "Tần Lý, trước đây em chưa từng làm vậy, mấy chiêu này chắc là học được lúc quen 'bạn gái' nhỉ?"

Tôi biết, "bạn gái" trong miệng Phương Ứng Trác là chỉ Chung Hâm Địch.

"Phương Ứng Trác, anh thử sờ vào lương tâm mà nói xem," tôi cười, nhìn vào mắt Phương Ứng Trác, nói nghiêm túc. "Em chỉ làm vậy với mình anh thôi."

Mấy hôm nay, người bị lăn qua lăn lại trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất là ai?

Ngoài Phương Ứng Trác ra còn ai có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện nằm dưới?

May mà chú thỏ nhỏ này dễ dỗ, không thực sự giận tôi, rất nhanh, ánh mắt hắn lại bị một số trò chơi ở đằng xa thu hút, liền kéo tôi đi về phía chỗ xếp hàng.

Điều bất ngờ là, Phương Ứng Trác rất thích những trò chơi như tháp rơi tự do và tàu lượn siêu tốc, điểm này giống tôi - đến công viên giải trí mà không trải nghiệm cảm giác rơi tự do thì còn gì là thú vị? Trước đây tôi đã cảm thấy cách này rất giảm stress, nhưng vẫn chưa có cơ hội thử, bây giờ coi như là đã thực hiện được một mong ước.

Nửa ngày trôi qua, phim trong máy ảnh chụp lấy liền lại hết thêm vài tấm, những trò chơi đó đã bị hai chúng tôi chơi gần hết, trong đó chơi tháp rơi tự do ba lần, tàu lượn siêu tốc bốn lần, cho đến khi cả hai đều hơi mệt, liền tìm một quán đồ uống lạnh trong công viên, ngồi xuống từ từ ăn kem.

Mặt trời bên ngoài dần dần di chuyển về phía tây, chờ đến khi trời tối hẳn, công viên giải trí sẽ bắt đầu màn trình diễn pháo hoa kéo dài 20 phút, đến lúc đó, hầu hết du khách sẽ tập trung ở quảng trường trung tâm để xem pháo hoa, trong kế hoạch của tôi, lúc đó tôi muốn cùng Phương Ứng Trác đi vòng quay khổng lồ, khi cabin lên đến đỉnh, tôi sẽ tặng hắn món quà sinh nhật mà tôi đã chuẩn bị.

Có lẽ, trong lòng Phương Ứng Trác, buổi hẹn hò ở công viên giải trí hôm nay chính là món quà tôi muốn tặng hắn, trên thực tế, Phương Ứng Trác không hề hay biết, màn quan trọng nhất vẫn còn ở phía sau.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, tiếng nhạc của màn trình diễn pháo hoa vang lên, tôi và Phương Ứng Trác đã ngồi vào cabin của vòng quay khổng lồ.

Vòng quay khổng lồ này cao 108 mét, có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố về đêm, theo cabin dần dần lên cao, chúng tôi có thể nhìn thấy càng ngày càng nhiều cảnh vật, ánh đèn lấp lánh bên sông xa xa, ánh đèn muôn nhà bao phủ thành phố, trước khi chúng tôi lên đến đỉnh vòng quay, tôi mở lời, nói với Phương Ứng Trác: "Đưa điện thoại cho em một lát."

Mặc dù Phương Ứng Trác không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo, đưa điện thoại cho tôi.

Tôi thao tác trên màn hình một hồi, khoảng một phút sau, vòng quay lên đến đỉnh, tôi cũng trả điện thoại lại cho Phương Ứng Trác.

Phương Ứng Trác nhìn màn hình điện thoại, thấy có thêm một ứng dụng lạ, hắn không khỏi thốt lên: "Đây là cái gì... 'letters'?"

"Ừ, là một ứng dụng nhắn tin do em làm." Tôi nói với Phương Ứng Trác. "Chỉ có điều, người dùng trên toàn thế giới chỉ có hai chúng ta."

Vì món quà này, tôi đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc phải làm sao để không bị sáo rỗng, mà lại vừa ý. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng tôi quyết định phát huy sở trường của mình, tự tay làm ra ứng dụng mà Phương Ứng Trác đang thấy bây giờ.

Biểu tượng rất đơn giản, nền trắng, bên trên có một phong bì nhỏ màu giấy kraft, tượng trưng cho hàng chục bức thư mà hai chúng tôi đã từng viết cho nhau.

Tôi đã tải ứng dụng letters xuống điện thoại của mình từ trước, vì vậy, tôi bắt đầu hướng dẫn Phương Ứng Trác, nói với hắn: "Em đã đăng ký tài khoản cho anh rồi, anh chỉ cần click vào là được."

Theo thao tác của Phương Ứng Trác, trên màn hình hiện ra hai hình chibi mắt to, trong đó người có đuôi mắt hơi xếch, cài cặp tóc hình con thỏ là Phương Ứng Trác, còn hình chibi có vết sẹo trên lông mày, tay cầm củ cà rốt kia chính là tôi.

"Thế nào, đáng yêu chứ?" Tôi hỏi Phương Ứng Trác.

Hai hình chibi nắm tay nhau ở giữa màn hình, rất thân mật, Phương Ứng Trác nhìn xuống dưới, lại nhìn ID bên dưới nhân vật, hắn vẫn là "Bất Trác", còn tôi lại là "Hữu Lý".

"Cách sử dụng letters rất đơn giản," tôi tiếp tục hướng dẫn. "Anh thấy thanh menu ở góc dưới bên phải không, anh có thể dùng letters để viết nhật ký, tất nhiên, cũng có thể sử dụng chức năng quan trọng nhất của nó, đó là nhắn tin cho em."

"Chúng ta ban đầu là bạn qua thư, bây giờ lại trở thành bạn đời bên nhau suốt đời, dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng muốn cùng anh ghi lại mãi mãi. Anh muốn viết gì cho em cũng được, em sẽ mãi là người hồi âm thư của anh. Lần này, đừng thất hứa nữa nhé."

Pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, như dải ngân hà chảy xuôi, như thác nước đổ xuống từ bầu trời, mượn ánh sáng này, tôi cũng nhìn thấy ánh lệ trong mắt Phương Ứng Trác.

Tôi không hỏi Phương Ứng Trác có thích món quà này không, vì câu hỏi này thực sự quá thừa thãi, ngay sau đó, môi chúng tôi đã chạm vào nhau, quấn quýt không rời.

Cảnh tượng này, việc chúng tôi cần làm, chỉ là tranh thủ thời gian, dốc hết sức lực, bất chấp tất cả để hưởng thụ niềm vui.

Chỉ vậy thôi.

---

Lời tác giả: Khó Mài Giũa đã kết thúc, cảm ơn vì đã gặp gỡ những độc giả yêu thích câu chuyện này và theo dõi suốt quá trình đăng tải, chúc mọi người Quốc khánh vui vẻ!

Hy vọng những bạn yêu thích cuốn sách này có thể giới thiệu câu chuyện của Thỏ và Lý nhiều hơn, mình rất mong muốn được nhiều độc giả biết đến hơn (/ω\)

Cũng hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau ở cuốn sách tiếp theo.

Weibo@恕不归正, mình sẽ tiếp tục cập nhật mọi thông báo về mỗi câu chuyện, hoan nghênh mọi người đến tương tác nhé!
 
Khó Mài Giũa - Bá Chính
Chương 67: Ngoại truyện Thất Tịch: Nỗi niềm mùa mưa



[IF tuyến - Học sinh cùng lớp thời cấp ba]

Phương Ứng Trác đã để ý đến cậu học sinh chuyển trường kia được một thời gian.

Người đó có một cái tên rất dễ nhớ, gọi là Tần Lý. Tuy nhiên, so với cái tên này, Phương Ứng Trác vẫn ấn tượng với toàn bộ con người cậu hơn.

Tần Lý chuyển đến đây đã được hơn hai tháng, luôn ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, cạnh cửa sổ. So với những học sinh chăm chú nghe giảng, Tần Lý có vẻ lơ đãng hơn nhiều, cậu luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một cái là hết nửa tiết học, còn lại hai mươi phút, Tần Lý sẽ nằm gục xuống bàn ngủ, thậm chí còn lười lấy sách vở ra che chắn. Cậu đã bị giáo viên nhắc nhở vài lần, nhưng đều là vào tai này ra tai kia, qua loa gật đầu cho có lệ.

Thế mà một người có vẻ lơ đễnh như vậy, thành tích học tập lại tốt đến bất ngờ. Cậu không hề thiên vị môn nào, tổng điểm rất cao, bài kiểm tra tháng đầu tiên đã đứng thứ hai của lớp, chỉ sau Phương Ứng Trác.

Chắc là do đầu óc Tần Lý rất thông minh. Phương Ứng Trác nghĩ. Hắn không giống Tần Lý, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là học sinh giỏi được mọi người công nhận, sống một cuộc sống mà mọi người mong đợi, giáo viên khen hắn chăm chỉ nỗ lực, phụ huynh khen hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Phương Ứng Trác lại thấy tất cả những điều này rất nhàm chán, hắn không có bạn bè, mọi người đều giữ khoảng cách không xa không gần với hắn, hắn cũng không có sở thích gì, bởi vì có rất nhiều việc không được phép xảy ra với hắn, sẽ bị phụ huynh mắng.

Giáo viên toán trên bục giảng đang ra sức giảng giải một bài toán khó cuối bài, công thức phức tạp, bước giải rườm rà, hầu hết học sinh phía dưới đều đã nghe đến buồn ngủ, ngay cả Phương Ứng Trác cũng không nhịn được hơi lơ đãng, hắn tiếp tục nghĩ, dưới sự giáo dục nghiêm khắc của gia phong mười mấy năm, hắn quả thật không phải là một người nổi loạn, tuy nhiên, sau khi bước vào tuổi dậy thì, hắn đã có thêm một bí mật không thể nói cho ai biết.

Hắn thích con trai.

Phương Ứng Trác dần dần chấp nhận chuyện này, dù sao cuộc sống của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì.

Cho đến khi hắn bắt đầu chú ý đến cậu học sinh chuyển trường kia.

Giống như con trai luôn vô thức chú ý đến những cô gái xinh đẹp trong lớp, Phương Ứng Trác bắt đầu chú ý đến Tần Lý.

So với vẻ ngoài điển trai tiêu chuẩn, khuôn mặt Tần Lý lại có phần tà khí, lại càng thêm lưu manh, sống mũi và xương hàm góc cạnh rõ ràng, màu da trông cũng rất khỏe khoắn gợi cảm, ngoài ra, cậu còn có một bên lông mày bị đứt, nguyên nhân là do một vết sẹo nhỏ. Phương Ứng Trác đặc biệt ấn tượng với điều này.

Một tuần nọ, đến lượt Phương Ứng Trác và một bạn học khác trực nhật sau giờ học, người kia phụ trách lau bảng và quét nhà, sau khi làm xong hai việc này, liền rời khỏi lớp học trước.

Phương Ứng Trác phụ trách lau nhà, hắn nhúng cây lau nhà vào xô nước, rồi lau dọc theo phía cửa sổ, khi đi ngang qua chỗ Tần Lý, Phương Ứng Trác không nhịn được dừng lại một chút.

Hắn nhìn chỗ ngồi của Tần Lý, trên bàn sạch sẽ, không có gì cả, cũng không nhìn ra được gì. Phương Ứng Trác đứng tại chỗ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ - hắn tò mò đã lâu, mỗi lần lên lớp Tần Lý rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Bên ngoài cửa sổ là một bụi cây thấp, nhìn từ vị trí này, Phương Ứng Trác lại phát hiện ra một cái ổ mèo nhỏ, ẩn giữa bụi cây, trên tấm đệm lại có hai chú mèo con màu cam đang nằm.

Hắn chưa bao giờ biết trong trường có mèo hoang.

Lúc này, trời bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống lá cây, hai chú mèo con cựa quậy, nhưng không rời khỏi vị trí đó.

Phương Ứng Trác lại nhìn thêm một lúc, đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt hắn.

Là Tần Lý.

Hình như hai chú mèo con này đang đợi cậu.

Trên tay Tần Lý cầm một chiếc ổ mèo bằng gỗ, trông giống như tự cậu làm, cậu nhanh chóng đi đến bụi cây, đặt ổ mèo ở đó. Hai chú mèo con vừa nhìn thấy cậu, lập tức kêu meo meo.

Phương Ứng Trác chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của Tần Lý, Tần Lý dường như cười một cái, tự tay bế mèo con vào ngôi nhà mới của chúng, sau đó lại lấy từ trong cặp ra một ít đồ ăn, cho chúng ăn.

Thì ra mỗi ngày Tần Lý đều đang nhìn hai chú mèo hoang này.

Đúng lúc Phương Ứng Trác đang mải mê nhìn, Tần Lý lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía lớp học, tự nhiên cũng nhìn thấy Phương Ứng Trác sau cửa sổ.

Phương Ứng Trác bất ngờ chạm mắt với Tần Lý, ánh mắt người đó không hề thân thiện, rất sắc bén, tim Phương Ứng Trác đập mạnh một cái, không nhịn được lùi lại nửa bước, va vào cạnh bàn phía sau, hơi đau.

Tần Lý không mang theo ô, một mình đứng dưới mưa, mặc cho nước mưa làm ướt đồng phục. Phương Ứng Trác không nhịn được nghĩ, trong cặp hắn luôn có một chiếc ô, nếu bây giờ hắn chạy xuống lầu, có lẽ vẫn còn kịp đưa ô cho cậu.

Vì vậy, Phương Ứng Trác lại quay về bên cửa sổ, muốn gọi Tần Lý một tiếng, nhưng bóng dáng người đó đã biến mất.

Phương Ứng Trác và Tần Lý lại có giao điểm một lần nữa, là sau một tháng.

Hôm đó, Tần Lý biến mất tăm sau khi tiết học đầu tiên buổi chiều kết thúc.

Phương Ứng Trác không nói rõ được mình bị cái gì thúc đẩy, xin phép giáo viên chủ nhiệm, nói dối là không khỏe muốn về nhà nghỉ ngơi, giáo viên không hề nghi ngờ, lập tức đồng ý, và dặn hắn đừng quá mệt. Phương Ứng Trác ngoan ngoãn gật đầu, quay về chỗ ngồi xách cặp sách, lặng lẽ đi theo.

Đến khi thật sự đi ra khỏi trường, Phương Ứng Trác mới nhận ra mình đã làm một việc rất bốc đồng.

Hắn nhìn Tần Lý đang đợi xe buýt trước trạm xe buýt, nếu mình cũng đi qua đó, e rằng sẽ quá lộ liễu, Phương Ứng Trác suy nghĩ một chút, sau khi Tần Lý lên xe buýt, liền giơ tay gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đi theo sau chiếc xe buýt đó.

Tài xế thấy Phương Ứng Trác vẫn mặc đồng phục học sinh, tò mò hỏi hắn muốn làm gì, Phương Ứng Trác im lặng một lát, cuối cùng đưa ra một câu trả lời kinh ngạc.

Phương Ứng Trác nói: "Theo đuổi người khác."

Xe buýt dừng lại mười mấy trạm, cuối cùng dừng ở một nơi mà Phương Ứng Trác chưa từng nghe nói đến, hắn nhìn Tần Lý xuống xe, vội vàng trả tiền cho tài xế.

Phương Ứng Trác nhìn Tần Lý đi đến dưới gầm cầu vượt, hắn cũng đi về phía cầu vượt. Thật ra, hắn vẫn chưa nghĩ ra, nếu Tần Lý nhìn thấy hắn thì phải làm sao, nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối gì, hắn đã thấy vài tên côn đồ xuất hiện từ xa, Tần Lý nhanh chóng đánh nhau với mấy tên đó.

Tần Lý một mình chống lại nhiều người, ra tay tàn nhẫn, nhưng dần dần không đỡ được nữa.

Phương Ứng Trác còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã phản ứng nhanh hơn cả não bộ, hắn gọi điện báo cảnh sát trước, sau đó mới chạy tới.

Phản ứng đầu tiên của Tần Lý khi nhìn thấy Phương Ứng Trác không phải là ngạc nhiên và bất ngờ, mà là cau mày khó chịu. Tuy nhiên, hiện tại cậu không rảnh để nói chuyện với Phương Ứng Trác, dù sao đám người đến gây chuyện này cũng rất khó đối phó, chỉ cần cậu hơi phân tâm, tình thế của mình sẽ càng bất lợi hơn.

Tần Lý nghĩ, sự xuất hiện đột ngột của Phương Ứng Trác hoàn toàn là gây thêm phiền phức, tên học sinh ngoan này có biết đánh nhau đâu, chỉ dựa vào mấy chiêu mèo cào đó, đừng nói là giúp cậu, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng còn phải xem xét. Hơn nữa, cậu và mấy tên côn đồ này hoàn toàn là ân oán cá nhân, cùng lắm là bị chúng đánh một trận, sau này không can thiệp lẫn nhau nữa, bây giờ Phương Ứng Trác vừa đến, lại giống như cậu đã lén gọi người đến giúp, trước tiên đã phá vỡ quy tắc.

Tình hình trở nên hỗn loạn hơn, Tần Lý bỗng cảm thấy rất đau đầu. Cùng lúc đó, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy tiếng còi báo động hú vang từ xa, Phương Ứng Trác giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi báo cảnh sát."

Mấy tên đầu vàng chửi một câu, lập tức chạy toán loạn. Dưới gầm cầu chỉ còn lại Phương Ứng Trác và Tần Lý.

Tần Lý khó chịu tặc lưỡi một tiếng, trừng mắt nhìn Phương Ứng Trác, nói với người trước mặt: "Nói đi, là sao?"

Là sao? Phải nói sao? Phương Ứng Trác cũng không biết. Từ trước đến nay, hắn luôn là một người cẩn thận, hôm nay coi như là lần duy nhất hắn vượt quá giới hạn.

Phương Ứng Trác vẫn chưa học được cách nói dối, đối mặt với câu hỏi của Tần Lý, chỉ có thể nói thật: "Thấy cậu lặng lẽ trốn học, hơi lo lắng."

Phương Ứng Trác thật sự không nói dối, nhưng hắn không biết, việc "theo dõi" này nói ra một cách đường hoàng như vậy, nghe vào tai Tần Lý lại giống như một lời khiêu khích hơn.

Tần Lý liếc nhìn người trước mặt, người này da rất trắng, cằm nhọn, ánh mắt sáng ngời dịu dàng, có một khuôn mặt thanh tú, chiều cao thì khá cao, gần bằng cậu. Trước đây, cậu và Phương Ứng Trác không hề có giao điểm, loại học sinh ngoan này cũng không phải là người cùng đường với cậu, một người không quen biết, đột nhiên nói với cậu "lo lắng cho cậu", chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Tần Lý chỉ cảm thấy khó hiểu. Cậu hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cậu?"

Chưa đợi Phương Ứng Trác trả lời, Tần Lý không hề báo trước liền quay người bỏ đi. Giống như lần trước - Phương Ứng Trác chưa kịp đưa ô cho Tần Lý, Tần Lý đã biến mất. Nhưng lần này Phương Ứng Trác vẫn cố chấp đi theo, dù sao bây giờ trong mắt Tần Lý hắn chắc cũng đã đủ kỳ lạ rồi, dù làm gì nữa cũng có vẻ hợp tình hợp lý.

"Chúng ta là bạn học, cho nên..." Phương Ứng Trác tự tìm lý do cho mình, "Quan tâm bạn học một chút thì có gì sai sao?"

Hửm? Quan tâm bạn học? Tần Lý không nhịn được khịt mũi trong lòng, đầu óc Phương Ứng Trác chắc chỉ dùng được khi đi thi, mấy trò nhỏ đó còn tưởng là giấu kín đáo lắm.

Cậu đã sớm phát hiện ra Phương Ứng Trác đang quan sát mình, nhưng Phương Ứng Trác cũng chỉ dừng lại ở đó, không có hành động gì khác.

Cho đến hôm nay cậu bắt được Phương Ứng Trác đang theo dõi mình.

Cậu thật sự không hiểu Phương Ứng Trác rốt cuộc muốn làm gì.

"Không cần." Tần Lý nói, "Về nhà sớm đi, học sinh ngoan."

Lần đầu tiên Phương Ứng Trác bị người khác nói chuyện với giọng điệu lạnh nhạt như vậy, điều này khiến hắn cảm thấy hơi nản lòng, nhưng hắn vẫn chỉ vào xương gò má của mình, tiếp tục nói: "Cậu bị thương ở đây rồi. Có cần đến bệnh viện không?"

Tần Lý tùy ý xoa xoa, nhìn thấy vết máu dính trên ngón tay, cũng không để tâm, "Vết thương nhỏ này, chưa cần đến bệnh viện đã lành rồi."

Tần Lý chậm rãi đi dọc theo lề đường, Phương Ứng Trác đi theo phía sau cậu, vẫn im lặng không nói gì.

Phương Ứng Trác chưa từng đến nơi này, tò mò quan sát xung quanh bằng khóe mắt. Bên trái có một dòng sông nhỏ chảy qua, mặt nước lấp lánh, được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng rực rỡ. Lúc này, Phương Ứng Trác bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc, nước sông luôn chảy, bờ thì mãi mãi ở nguyên vị trí, nếu nói Tần Lý là dòng nước chảy, vậy hắn cũng có thể là bờ đi theo dòng nước.

Bước vào mùa mưa, lượng mưa của thành phố này càng lúc càng nhiều, những hạt mưa rơi xuống tí tách, một phần hòa vào dòng nước, một phần làm ướt quần áo của hai người.

May mắn là, Phương Ứng Trác vừa vặn mang theo hai chiếc ô.

Hắn mở một chiếc, đưa cho Tần Lý, "Tần Lý, chiếc ô này cho cậu, tôi còn một chiếc nữa... Tôi về trước đây, cậu đi đường cẩn thận."

Dưới chiếc ô trong suốt, ánh mắt hai người chạm nhau, lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.

Lần trước họ chạm mắt, cũng là dưới một cơn mưa, hai người cách nhau một lớp cửa kính, Phương Ứng Trác đang trực nhật nhìn thấy Tần Lý đang chăm sóc mèo hoang.

Lần này không còn cửa sổ ngăn cách, Tần Lý nhìn đôi mắt nâu và hàng mi dày của Phương Ứng Trác, nhất thời không nói nên lời.

Khoảnh khắc đó, Tần Lý nảy ra một suy đoán. Mặc dù nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu đặt vào từng hành động của Phương Ứng Trác, dường như lại trở nên rất hợp lý.

Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Tần Lý nhếch môi, rút ngắn khoảng cách với Phương Ứng Trác, thản nhiên nói: "Phương Ứng Trác, có phải cậu thích tôi không?"

"Rất... rất rõ ràng sao...?" Phương Ứng Trác hiếm khi ấp úng một chút, sau đó mới nhận ra, từ giây phút này, mối tình đơn phương của hắn dường như đã biến thành tình yêu công khai.

Khá rõ ràng. Tần Lý nghĩ. Tiếc là, nếu là hoa khôi của lớp hay của trường tỏ tình với cậu, có lẽ cậu sẽ không từ chối, nhưng còn tên học sinh ngoan này... Tần Lý vừa định mở miệng từ chối, nói cậu không có hứng thú với con trai, lời nói đến bên miệng, ánh mắt lại chợt nhìn xuống, nhìn thấy đôi môi hơi hé mở của người kia.

Màu sắc là màu hồng nhạt dịu dàng, giống như cánh hoa anh đào đầu xuân.

Tần Lý định nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Cậu đưa tay nhận lấy chiếc ô Phương Ứng Trác đang cầm, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào: "Hôm nay cảm ơn cậu, ngày mai trả lại ô cho cậu."

"Ừ." Phương Ứng Trác cười, nhẹ nhàng nói, "Tần Lý, mai gặp."

[Kết thúc IF tuyến]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back