Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2000: Một đêm gió bắc thét gào 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Thập Tam Lang đứng trên lớp thảm lông dày cộm ngoài cửa, phủi

tuyết trên người xuống, cởi những lớp khăn quấn quanh mặt, đôi môi lạnh cóng

nói một cách gọn gàng: "Xong rồi, đi ngủ thôi."

Hải Đường phụ trách mọi việc sinh hoạt, cuối cùng cô gái cũng được Phạm

Nhàn biến thành bà chủ gia đình. Còn Vương Thập Tam Lang phụ trách đàn

chó và công việc dựng lều, phòng vệ. Câu nói của hắn ám chỉ những cái chuồng

trú ẩn gió tuyết cho đàn chó đã sắp xếp xong.

Xét về khổ cực, công việc của Vương Thập Tam Lang vất vả hơn. Phạm

Nhàn liếc mắt, nói với hắn: "Từ sáng mai, ngươi phụ trách cho lũ chó ăn."

Vương Thập Tam Lang gật đầu, ngồi xuống bên lò than, cầm lấy bát canh từ

Hải Đường, uống từng ngụm nhỏ. Thanh kiếm bên hông kéo trên mặt đất, toát

ra mùi máu nhè nhẹ.

"Phải luyện tập không ngừng, nhưng nơi này quá lạnh, đừng cố quá sức."

Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lo lắng. Những ngày qua, Vương Thập Tam Lang

cực kỳ cường hãn luyện kiếm trong bão tuyết, sử dụng tiềm lực bản thân chống

lại thiên nhiên, khiến Phạm Nhàn và Hải Đường lo lắng.

Họ biết Vương Thập Tam Lang có áp lực phải mau chóng phục hồi hay tu

luyện kiếm bằng tay trái, nhưng Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của hắn.

"Lúc trước ta tìm thấy một hang thỏ tuyết nhưng quá sâu, nên ta giúp chúng

nó đuổi thỏ ra ngoài." Vương Thập Tam Lang đặt bát xuống, xoa mặt: "Tiện thể

hoạt động cơ bắp. Nếu cứ tiếp tục đông cứng thế này, ta sợ mình sẽ thành khối

băng mất."

"Có vẻ ngày mai bữa ăn sẽ được cải thiện." Phạm Nhàn che miệng ho hai

tiếng, cười nói, y nhận ra tình cảm của Vương Thập Tam Lang với bầy chó ngày

càng tốt, chỉ sợ về sau y sẽ phải thuyết phục thêm một người nữa.

Y chợt nhận ra Hải Đường có vẻ khác thường, hôm nay ít nói bất thường,

mặt luôn đỏ ửng, lông mày nhíu lại lo âu. Y không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đang

suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?"

Hải Đường nhíu mày , liếc mắt nhìn y mà không nói gì.

Trong khi đó, Vương Thập Tam Lang bên cạnh ngẩn ra rồi hiếm khi mỉm

cười, buộc lại khăn quanh mặt rồi đi ra ngoài lều.

Phạm Nhàn chợt hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Người sống sao có thể

bị nín tiểu đến chết được à?"

Lời thô lỗ nhưng nói trúng tâm trạng của Hải Đường, đôi mắt cô liếc qua vẻ

tức giận.

Phạm Nhàn tính toán mọi thứ, thậm chí từ hai năm trước đã quyết định phải

kéo theo Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, vì y hiểu rõ rằng chuyến đi kéo

dài, đêm đen vô tận sẽ như thời gian nằm bệnh trước đây, khiến con người phát

điên. Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân có thể chịu đựng đến khi Thần Miếu xuất

hiện dưới ánh mặt trời, không phải vì dám ăn thịt người, mà là vì có nhau làm

đồng đội, trên hành trình nguy hiểm, bạn đồng hành là yếu tố quan trọng nhất.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn bỏ sót một số chi tiết sinh hoạt. Y và Vương Thập

Tam Lang không quan tâm, đi tiểu bất cứ đâu cũng được, không nghĩ tới phải

thêm gánh nặng xây nhà vệ sinh riêng trên tuyết đồng. Trước đây tuy lạnh

nhưng chịu được, những ngày gần đây trời lạnh hơn, đi vệ sinh ngoài trời cũng

khó khăn hơn.

Vương Thập Tam Lang đi ra ngoài tất nhiên là để riêng tư cho Hải Đường.

Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Nếu không có y cái bình thuốc nhà

ngươi này thì đâu có bất tiện như thế này."

Phạm Nhàn im lặng, khẽ mỉm cười. Trong ba người, sức khỏe của y yếu

nhất, nếu phải ra ngoài gió tuyết bây giờ chắc sẽ bị đông cứng ngay lập tức. Y

cười khẽ: "Thập Tam Lang đi riêng, tất nhiên hiểu mối quan hệ của chúng ta với

nhau, sao phải để ý đến điều đó?"

o O o

Vẫn là đêm u ám giá lạnh. Lửa trong lò than do thiếu củi lớn nên vẫn yếu ớt,

gió tuyết ngoài lều vẫn gào thét dữ dội. Trong bóng tối không có gì nguy hiểm,

nhưng cái lạnh của trời đất chính là nguy hiểm lớn nhất. Ba chiếc túi ngủ đặt

hình chữ cái đinh bên lò than, ba người trẻ trong túi ngủ mắt mở to không chịu

ngủ.

Đã lê bước một tháng trên tuyết đồng, không có hoạt động giải trí nào cả,

chỉ có đi đường và ngủ, thực sự chán ngắt. Cả ba đều ngủ no rồi, nếu không

phải vì sức yếu chắc Phạm Nhàn đã hối hận vì đem theo Vương Thập Tam

Lang, để y có thể ôm Hải Đường tâm sự những điều ngọt ngào đã lâu chưa từng

nói, thưởng thức hạnh phúc của đôi lứa.

Suốt mấy chục ngày đêm lúc chưa ngủ, ba người đã nói hết những gì nên

nói, thậm chí cả chuyện Vương Thập Tam Lang đái dầm thuở nhỏ cũng bị Phạm

Nhàn đào bới ra. Vậy nên ba người chỉ biết mở to mắt, nghe tiếng gió tuyết

ngoài lều, coi đó là thưởng thức âm nhạc.

Không biết im lặng bao lâu, Phạm Nhàn bỗng nói: "Năm xưa những người

đến đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, chắc đã chết hết mất hơn nửa.

Ba chúng ta còn có thể chống cự cũng coi như phi thường rồi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 2001: Một đêm gió bắc thét gào 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường nằm đối diện nhẹ giọng: "Sư phụ ta là người đầu tiên tìm Thần

Miếu, không thể biết đường hơn ngươi được, tất nhiên sẽ vất vả hơn. Nhưng

hậu nhân luôn khá hơn tiền nhân, có vẻ như ngươi biết nhiều hơn chúng ta."

"Đừng ganh tỵ với ta. " Phạm Nhàn nhắm mắt cười nói: "Được đi nhiều nơi,

trải nghiệm nhiều chuyện, bản thân đã là niềm hạnh phúc hiếm có."

Vương Thập Tam Lang đáp: "Nói có lý."

"Vậy, sao chúng ta không thi từ đối đáp qua đêm? Sau này sử sách sẽ ghi,

đêm gió tuyết dữ dội, tạo thành bài thơ tuyệt tác như thế nào, há chẳng tuyệt

sao? Ta xin mở đầu: Một đêm gió bắc thét gào..."

Không có đoạn sau, rõ ràng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không

muốn chiều theo tính hủ nho của Phạm Nhàn, hoàn toàn im lặng.

Phạm Nhàn ho hai tiếng, cười nói: "Quá nể mặt."

"Chúng ta đều là người thô lỗ, ngươi bắt chúng ta làm thơ nối, là ngươi

không nể mặt chúng ta. Hơn nữa, câu đó là do tên Phong Lạt Tử trong Thạch

Đầu Ký viết. "

"Thạch Đầu Ký là do ta viết hết, ai dám bảo câu đó không phải ta viết?"

Giọng vô liêm sỉ của Phạm Nhàn vang lên trong lều.

Hai người còn lại dùng thái độ im lặng để thể hiện vẻ khinh thường. Phạm

Nhàn mỉm cười, mở đôi mắt mệt mỏi trong bóng tối, vừa ho vừa th* d*c nói:

"Mọi thứ đã nói hết rồi, chúng ta hiểu nhau cũng đủ rồi... Nhưng ta luôn tò mò,

các người sống trên đời này, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta muốn thành Đại tông sư rồi bảo vệ dân chúng Đông Di như sư phụ của

ta." Câu trả lời của Vương Thập Tam Lang luôn mạnh mẽ và trực tiếp như thế,

tự tin và bình thường.

"Trẻ con đái dầm không có tư cách nói lời đầy uy nghiêm như vậy."

"Ta..." Đôi mắt sáng của Hải Đường nhìn lên mái lều, im lặng một lúc rồi

nói: "Ta lớn lên ở sau núi ngọn núi xanh, sau đó tới Thượng Kinh thành, đi khắp

thiên hạ. Ta chỉ muốn nối tiếp sơn môn, che chở cho triều đình Đại Tề thiên thu

vạn đại, không bị xâm lăng, dân chúng trong nước được yên ổn. "

Giọng cô chợt trầm xuống: "Nhưng khi sư phụ đi rồi, ta mới biết mình

không phải người Tề mà là người Hồ... Ta cũng không rõ mình còn muốn gì,

nhưng ta nghĩ rằng nếu Đại Tề yên bình, thiên hạ thanh bình thì tốt biết mấy."

"Quả nhiên không uổng là đồ đệ của hai lão quái vật, tùy tiện nói một câu

cũng lo là cho thiên hạ." Phạm Nhàn thở dài: "Thật ra trước khi quen cô, ta chưa

bao giờ nghĩ đến chiến tranh hay hòa bình."

"Bởi Ngũ Trúc thúc chẳng bao giờ quan tâm những thứ đó, nên ta cũng

không quan tâm, chỉ muốn sống tốt. " Giọng Phạm Nhàn rất nhẹ nhàng: "Sống

càng sôi nổi càng tốt, vì từ khi ta hiểu chuyện, ta luôn cảm thấy xung quanh chỉ

như mộng ảo rồi sẽ có lúc tỉnh dậy. Cảm giác đó khiến ta sống rất chăm chỉ và

nghiêm túc từng ngày."

"Có lẽ ta chỉ muốn lấp đầy những chi tiết để pha loãng nỗi sợ tỉnh mộng."

o O o

Nghe lời nói thong thả của Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang chìm đắm trong im lặng, bọn họ chỉ nghĩ rằng Phạm Nhàn đang than thở

về thân phận ly kỳ vô song và cuộc đời lận đận của mình, chứ không biết nỗi

lòng thực sự của Phạm Nhàn là gì.

"Vì ngươi không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng này, chắc nội dung trong

giấc mộng ấy rất đẹp." Hải Đường an ủi Phạm Nhàn.

Khóe môi Phạm Nhàn hơi nhếch lên, cười khẽ, đáp: "Đương nhiên rồi, nếu

không vì bảo vệ tất cả những điều tốt đẹp trong giấc mộng đó, sao ta lại tự đày

ải bản thân đến nơi hoang vu này, sao ta lại phải tranh chấp với Hoàng đế lão tử,

sao ta lại phải ra vẻ can đảm, giả vờ lý tưởng cao cả, vào cung hành thích rồi

cẩn thận gìn giữ ổn định của triều đình Đại Khánh."

o O o

Tất cả những chuyện sau khi chuyển sinh này có thực sự chỉ là mộng ảo?

Trong lều im phăng phắc, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đã ngủ say,

duy chỉ có Phạm Nhàn vẫn thao thức, mắt nhìn đăm đăm vào bầu trời bị ngăn

cách, tai vẫn lắng nghe gió tuyết gào thét ngoài lều, trong lòng không ngừng suy

nghĩ.

Đã chết ở kiếp trước, nay sống lại kiếp này. Trong những năm thơ ấu Phạm

Nhàn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi luôn chực chờ tỉnh giấc. Y sợ tất cả chỉ là

ảo ảnh, sợ bản thân chỉ đang ở trong trạng thái tinh thần mơ hồ, sợ đây là một

vở kịch bao dung cả thiên hạ, sợ đây chỉ là trò chơi khăm cao minh, còn mình

chỉ là một luồng sóng tinh thần, dòng dữ liệu hay con rối gỗ sau khi bị thôi

miên.

Anh hùng thực sự dám đối diện cái chết, còn với Phạm Nhàn sống hai kiếp,

điều khiến y thực sự lo sợ là không biết mình đã chết thật hay chưa. Y sợ một

khi tỉnh giấc, bản thân sẽ nằm trên giường bệnh, chìm vào bóng tối, không thể

nhìn thấy tất cả những khung cảnh mỹ lệ này nữa.

Non nước, biển hồ, hoa cỏ, mỹ nhân.

Y hô to thu áo trên nóc nhà Đạm Châu, làm ba trăm thơ bài trên triều đình,

tất cả đều dựa trên tâm trạng càn quấy nào đó. Thế mà sau hơn hai mươi năm

sống trên đất Khánh Quốc, đã từng cười từng khóc, cuối cùng y cũng có thể

chứng minh rằng tất cả những điều này không phải là giấc mộng
 
Khánh Dư Niên
Chương 2002: Một đêm gió bắc thét gào 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù cho đến giờ, y vẫn không biết Thần Miếu là gì, song y có thể khẳng định

rằng tất cả những gì xảy ra chung quanh đều thật sự tồn tại, chứ không phải ảo

ảnh do một vị thần linh bí ẩn nào đó tạo ra.

Bởi vì con người trên đời này thực sự tồn tại, tình cảm trên đời là hiện hữu

thực tế, cùng với nhân tính, cùng với vui buồn, trần thế luôn có một số điều

không thể giả mạo. Nếu thực sự có thần linh hoàn toàn khống chế tất cả những

thứ này, như Thượng đế nói phải có ánh sáng, như Nữ Oa muốn nặn đất sét, như

Bàn Cổ mệt mỏi nghỉ ngơi, vậy thì việc truy tìm tất cả những thứ ấy có ý nghĩa

gì?

Càng tới gần Thần Miếu, Phạm Nhàn càng khó thoát khỏi những vấn đề này,

cho đến tối nay mới dần dần nghĩ thông suốt. Có lẽ chuyến đi Thần Miếu lần

này là để tìm câu trả lời cho một câu hỏi, nhưng thực ra điều y quan tâm nhất

vẫn là thực tại phàm trần, ít ra là những con người mà y cho là hiện hữu trong

thực tại ấy.

Đối với những điều không thể biết, không thể tìm hiểu, không thể tiếp xúc,

không thể quan sát, thực chất những điều đó đều không tồn tại. Đây là nội dung

môn vật lý mà thế giới kia từng giảng dạy, Phạm Nhàn nhớ rất rõ ràng, đêm nay

chợt cảm thấy có thể áp dụng định nghĩa vật lý ấy lên hai chữ vận mệnh.

Không ai có thể thay đổi vận mệnh, nhưng y có thể chọn không chấp nhận

vận mệnh của mình, hay phớt lờ vận mệnh đó. Phạm Nhàn sống trên đời này,

yêu ghét những người và việc trên đời, thế giới này chắc chắn là thật, thật đến

tận xương tuỷ, y tin tưởng điều đó.

o O o

Một đêm không ngủ, chân khí trong cơ thể tan rã, thiên địa nguyên khí tuy

bù đắp thiếu hụt cho y qua từng nhịp thở, nhưng tốc độ vẫn chưa đủ nhanh, khí

lạnh xâm nhập, tâm thần bất an, Phạm Nhàn cuối cùng đã ốm.

Khi tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài dừng lại, khi ánh sáng trắng phản

chiếu từ mặt tuyết vào trong lều, gò má Phạm Nhàn cũng trở nên tái nhợt, hai

vùng da đỏ bừng không lành mạnh nổi lên dưới hốc mắt, trán nóng rực.

Điều y sợ nhất là ốm đau, giờ đây lại đến vào thời khắc rét buốt nhất. Phạm

Nhàn nằm trong vòng tay ấm áp dịu dàng của Hải Đường, nghiêm túc uống

thuốc do chính mình pha chế, cố gắng duy trì tinh thần, giọng khàn khàn nói:

"Bình thuốc còn có lời muốn nói."

"Cứ nói đi." Hai hàng mi của Hải Đường nhíu lại đầy lo lắng, nhẹ nhàng ôm

lấy y, như dỗ dành đứa trẻ.

"Không thể dừng lại, chúng ta tiếp tục đi."

“Nhưng nơi đây tuyết rơi dày quá.”

Bỗng nhiên cửa lều bị vén lên, Vương Thập Tam Lang thò đầu vào, trên mặt

tràn ngập vẻ vui mừng.

Một đêm gió bấc thổi ào ào, mở cửa tuyết vẫn bay lả tả, có điều những bông

tuyết này là từ dưới đất cuốn lên, trên trời không còn tuyết rơi nữa, chỉ có bầu

trời xanh thẳm và vầng thái dương cô độc, không khí vẫn rét buốt như thường,

nhưng cuối cùng tuyết cũng đã ngừng rơi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuồng phong bão tuyết, gió tuyết ngang dọc, gió lạnh tuyết bay lất phất,

không về cũng chẳng trở lại được, lại thành quỷ phong tà tuyết, âm phong âm

tuyết, tuyết che phủ cả trời, còn có những bông tuyết từ dưới chân sinh ra, đến

đầu gối, nếu lỡ bước chân sai, chỉ sợ sẽ bị vùi lấp cả người. Chính ngày hôm

nay, sau hành trình dài ngày khổ cực giữa tuyết rét, đột nhiên tất cả tuyết đều

ngừng rơi, như trời cao đột nhiên cảm thấy việc liên tục rải giấy xuống nhân

gian của mình thật trẻ con, không thể làm lung lay được ánh mắt kiên định

nhắm về phía trước của ba người trẻ tuổi, nên phủi một cái rồi rút tay vào tay

áo.

Trời quang mây tạnh, lộ ra không trung xanh lam thăm thẳm nhưng vẫn rét

buốt, ánh nắng dù không ấm áp nhưng chói chang, phản chiếu ánh sáng trắng

nhàm chán về mọi hướng trên băng tuyết bát ngát vô tận.

Sau cơn mưa gió chưa chắc đã có bầu trời tươi đẹp, không phải trời quang là

có cầu vồng, nên khi trở về nước, A Cam vẫn phải trải qua bao nhiêu chuyện,

mới có thể gặp lại Hồ Xuân rồi vẫn bị cho là không hiểu một số điều, lại tiếp tục

lên đường, chạy mãi, chạy qua vô vàn phong cảnh tuyệt đẹp.

Sau cơn tuyết giá, đoàn xe trượt tuyết trên bình nguyên tuyết cũng lại lên

đường trong tiếng sủa vui vẻ của đàn chó kéo xe, một lần nữa đè lên lớp băng

tuyết hoặc mềm hoặc cứng, tiến về phía bắc. Phạm Nhàn sắc mặt tái nhợt, nửa

người dựa vào lòng Hải Đường, vừa ho vừa cố mở mắt mệt mỏi, chăm chú quan

sát địa hình rất khó nhận biết xung quanh, so sánh với lộ trình trong đầu để xác

định hướng đi.

Bệnh cảm lạnh trong người càng ngày càng trầm trọng, dù vẫn còn thuốc

men bên người nhưng cái lạnh tàn khốc của trời đất quả thật là tra tấn vô cùng

tàn nhẫn đối với Phạm Nhàn đang bị thương nặng, chân khí đã tán loạn. Những

đêm qua, mỗi khi nằm trong túi ngủ, Phạm Nhàn luôn cảm thấy xung quanh ẩm

ướt lạnh buốt, ho đến nỗi như muốn nhả hết nội tạng, tiếng ho khàn khàn như

tiếng dao mài trên đá, không ai biết bao giờ sẽ bị đứt đoạn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2003: Thuở xưa có một ngọn núi 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sức khỏe của Phạm

Nhàn, thậm chí có ý định quay trở lại phương nam, nhưng bị Phạm Nhàn lạnh

lùng cương quyết ngăn cản . Bởi y hiểu rõ, nếu không thể tìm một mạc đến

Thần Miếu mơ hồ kia, y không biết sau này có còn can đảm như vậy nữa hay

không. Hơn nữa, kinh mạch trong người y rối loạn, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ở

cung điện phương nam chữa thương, nếu không tìm được Ngũ Trúc thúc ở Thần

Miếu, quay về phía nam cũng vô nghĩa.

Điều khiến Phạm Nhàn càng có niềm tin là thông qua quyển sách pháp thuật

nhỏ mà Khổ Hà đại sư để lại, y có thể cảm nhận rõ ràng, càng đi về phía bắc thì

nồng độ thiên địa nguyên khí càng cao, theo việc tu luyện không ngừng nghỉ,

biển khí sau lưng núi Tuyết Sơn của y dần có dấu hiệu tích tụ ổn định, bỏ cuộc

lúc này thật đáng tiếc.

Trong lúc này, với cả ba người, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đây là

cuộc đua tốc độ, một cuộc đua giữa bệnh tình và thương tích của Phạm Nhàn

với khoảng cách đến Thần Miếu. Phạm Nhàn cảm nhận nếu thực sự tìm được

Thần Miếu, chắc chắn vết thương trong người sẽ khá hơn rất nhiều.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đều biết dưới vẻ bề ngoài ôn hòa của

Phạm Nhàn là tính cách cứng đầu, nên cả hai chỉ biết im lặng tuân theo ý kiến

của y. Có điều, hai người bạn vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn,

đặc biệt là vào ban đêm, nghe những cơn ho đau đớn khan của y, ai có thể ngủ

yên?

Chính vào ban đêm yên tĩnh ấy, Hải Đường lẻn vào túi ngủ của Phạm Nhàn,

nhẹ nhàng xoa bóp ngực bụng cho y, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm vùng

lạnh giá ấy. Hai cơ thể âu yếm, thân mật bám sát vào nhau, nhưng không hề có

ý nghĩ nam nữ nào, chỉ siết chặt lấy nhau như hai chú heo con sưởi ấm cho

nhau.

Tất nhiên Vương Thập Tam Lang nhận ra điều này nhưng không hề có phản

ứng gì. Hắn chỉ tăng tốc hành trình lên phía bắc, dẫn đầu đoàn xe chó kéo, lợi

dụng khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cố gắng hết sức lao nhanh trên đường.

o O o

"Còn bao xa nữa?" Trong không gian ngừng tuyết vẫn có gió, Vương Thập

Tam Lang hô về phía trước trên chiếc xe đầu tiên, tiếng vọng khắp cánh đồng

tuyết.

Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Vương Thập Tam Lang đứng trên xe trượt tuyết,

áo da phấp phới theo gió, không nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm tiểu tử này

cũng oai phong quá nhỉ, dám đứng trên xe chó kéo giữa thời tiết rét mướt này,

nhất là kết hợp với đôi kính râm, trông rất giống những chàng trai chơi môn thể

thao mạo hiểm trên thế giới kia.

Lấy ra la bàn và bản đồ từ trong ngực áo, Phạm Nhàn nằm trong vòng tay

Hải Đường, ho nhẹ hai tiếng rồi cẩn thận xác định hướng đi. Xe chó kéo lên

xuống trên tuyết khiến y hơi khó quan sát. Sau một hồi suy nghĩ, y mệt mỏi nói:

"Nhiều lắm cũng chỉ còn mười lăm ngày nữa."

Khi Phạm Nhàn mở bản đồ ra, Hải Đường quay mặt đi chỗ khác. Đây không

phải lần đầu Phạm Nhàn lấy bản đồ ra, lúc đầu y chỉ dựa vào trí nhớ siêu phàm

để chỉ đường, nhưng sau khi bệnh nặng, y buộc phải lấy bản đồ ra xem, thế

nhưng Vương Thập Tam Lang và Hải Đường vẫn cố tình tránh nhìn.

Bởi vì đó là yêu cầu của Phạm Nhàn, cũng là lời thề trước khi ba người lên

đường tìm Thần Miếu, Phạm Nhàn yêu cầu Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang không được tiết lộ vị trí Thần Miếu cho bất kỳ ai, bởi y có thể đoán ra

rằng một khi vị trí Thần Miếu bị lộ, một khi những thứ trong đền thờ rơi vào tay

người đời, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian này.

Giống như những bí kíp võ công mà mẫu thân Diệp Khinh Mi mang ra ngày

xưa, giống như cái rương kia, nếu trong đền còn nhiều hơn thế nữa, thiên hạ này

sẽ ra sao? Phạm Nhàn không hy vọng thế giới này biến thành nơi cao thủ đầy

trời, súng điện từ nổ vang khắp nơi, các cường giả cứ đánh nhau là rung chuyển

cả trời đất, nguyên khí hỗn loạn, thế thì bá tánh làm sao sống nổi?

o O o

Hành trình không cô đơn vì có bạn đồng hành nhưng cực kỳ vất vả. Nỗi vất

vả ấy không thể diễn tả bằng lời, bởi nó nằm ở cái lạnh, cảm giác tê tái, vô biên

vô tận, dường như cả đời không thay đổi màu trắng của tuyết.

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, đồng bằng tuyết phẳng lặng dần dần

sống động hơn, địa hình trở nên phức tạp hơn, ánh nắng ngày càng u ám, nhiệt

độ xuống thấp đến mức con người khó có thể chịu đựng, may là bão tuyết vẫn

chưa quay lại.

Phía chân trời phương bắc, bỗng nhiên nhô lên một ngọn núi cao, một dãy

núi tuyết trắng xóa!

Dường như từ khi trời đất mở ra, ngọn núi tuyết hùng vĩ này đã hiên ngang

đứng sừng sững nơi đây, lạnh lùng và bình lặng chờ đợi những người lữ khách

dũng cảm đến bái vọng.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2004: Thuở xưa có một ngọn núi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng.

Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳ

vĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìm

được dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan ra

khắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.

Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này.

Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế,

giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khi

ngọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấy

vô cùng phấn khởi.

Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trong

cuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người khác

không thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩn

hấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụ

như thế nào?

Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, y

tham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượng

lay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quên

đi.

Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồng

đậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gò

đến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dần

khỏe mạnh trở lại.

Hải Đường là người đầu tiên nhận ra vẻ bất thường của Phạm Nhàn. Thân

thể cô cũng đã kiệt sức tới mức cùng cực, đôi mắt từng sáng rực ngày nào giờ

đây đã bị cái lạnh của trời đất mài mòn thành một vệt mỏi mệt. Nhưng giờ đây,

ánh mắt ấy lại sáng lên, theo ánh mắt Phạm Nhàn nhìn về phía ngọn núi tuyết

kia, bất giác im lặng.

Sau khi xe trượt tuyết dừng lại, dường như đàn chó cũng cảm nhận được

không khí khác lạ, khẽ gầm gừ, trong số hơn sáu mươi con chó kéo xe đã trải

qua hành trình gian nan, giờ chỉ còn mười bảy con, đoàn xe cũng giảm xuống

còn năm chiếc do phải vứt bỏ dọc đường.

Vương Thập Tam Lang đứng trên chiếc xe đầu tiên, không quay đầu lại, chỉ

hướng mắt về phía ngọn núi kia, giọng khàn khàn hỏi: "Thần Miếu... ở trong

ngọn núi này?"

"Đúng." Mấy ngày nay Phạm Nhàn đã yếu đến mức không thể nói được,

nhưng không hiểu lấy sức đâu ra, y vô cùng kiên định thốt ra một tiếng.

Được xác nhận, ba người trẻ tuổi chăm chú nhìn ngọn núi tuyết phía xa,

dường như không muốn bước thêm bước nào về phía trước. Bỗng Vương Thập

Tam Lang nhảy khỏi xe chó kéo, gào lên điên cuồng về phía ngọn núi tuyết kia,

giọng khàn đặc và giận dữ, nhưng cũng hết sức khoan khoái!

Chứng kiến cảnh này, Hải Đường và Phạm Nhàn không nhịn được bật cười,

nghĩ thầm vị đồ đệ quan môn của Kiếm Lư vốn ôn hòa kiên định, cuối cùng

cũng bộc phát cơn điên dại mang dấu ấn Tứ Cố Kiếm. Sau khi tiếng cười là im

lặng, mắt Hải Đường ướt đẫm rồi hóa thành vài giọt lệ, những giọt lệ rơi xuống

áo da nhanh chóng đông cứng, Phạm Nhàn vui vẻ lắc đầu, bất giác im lặng.

Những người không trải qua hành trình dài đằng đẵng như vậy không thể

hiểu được tâm trạng của họ lúc này, đó là sự thỏa mãn khi hoàn thành đại

nguyện, là phấn khởi chinh phục được trời đất, là xúc động muốn được chạm

vào nơi bí ẩn nhất thế gian!

Trên con đường tuyết dài, chó kéo xe chết dọc đường, Phạm Nhàn bệnh

nặng có thể chết bất cứ lúc nào, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng bị

hành hạ đến mức không ra hình dạng người. Nỗi gian khổ không tả xiết ấy

không thể nào diễn tả cho người ngoài hiểu được.

...Nhưng cuối cùng, họ đã đến được!

o O o

Nếu không nhờ sự chuẩn bị đầy đủ của Phạm Nhàn cùng hiểu biết sâu sắc

về thiên nhiên, ba người họ chỉ có nhau trên hành trình này, chắc hẳn đã chết

trên đồng tuyết từ lâu. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn híp mắt nhìn về phía ngọn núi

tuyết xa xa, không khỏi nhớ lại hai vị tiền bối cường đại từng đi trước đây, Khổ

Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân.

Khi đoàn người của Phạm Nhàn khởi hành ở Bắc Tề là đầu xuân, giờ đây đã

là mùa hè, thời điểm ấm áp nhất trong thiên địa. Nhưng đoàn người của Tiếu Ân

và Khổ Hà bắt đầu hành trình vào mùa hè, dọc đường tử vong vô số, đến khi đặt

chân lên ngọn núi tuyết này lại chính là mùa đông giá lạnh, đêm đen bao phủ.

Đêm đen kéo dài hàng tháng, không biết khi đó hai vị tiền bối đã vượt qua

như thế nào? Không có bản đồ dẫn đường và kinh nghiệm của tiền nhân như

Phạm Nhàn, mà Tiếu Ân và Khổ Hà vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắc

nghiệt đó, khiến cho trong khoảng khắc tìm được đường sống này mà Phạm

Nhàn cũng không khỏi than thở.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2005: Trong núi có miếu 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

So với hai vị tiền bối từng ăn thịt người kia, đúng là ba người Phạm Nhàn đã

may mắn và dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn kiệt sức không chịu nổi. Cũng

nhờ Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những cao thủ hàng đầu thiên hạ,

cùng với một phế nhân mang tri thức hai kiếp người như Phạm Nhàn – Hết thảy

dường như đã được định sẵn, Phạm Nhàn chính là người cả kính sợ lẫn không

kính sợ nhất đối với Thần Miếu, đồng thời cũng là người có khả năng lẫn nhu

cầu lớn nhất trong chuyện bước vào Thần Miếu.

Nhìn thì gần chứ thực chất rất xa, Phạm Nhàn dần thoát khỏi trạng thái hưng

phấn, cố nén tâm trạng, im lặng ngắm núi tuyết trước mặt, đoán già đoán non

hình dáng ngôi đền trong lòng núi, giọng khàn khàn nói: “Nghỉ ngơi đêm nay,

sáng mai vào miếu!”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong hang động che khuất trong sương mù ở Thượng Kinh Tây Sơn, Phạm

Nhàn từng nói trước mặt Tiếu Ân hấp hối rằng mình chỉ là du khách đi loanh

quanh thế gian này, muốn được chiêm ngưỡng nhiều phong cảnh hơn nữa, nên

vô cùng hứng thú với Thần Miếu.

Khác với Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn nhờ sức mạnh Thần Miếu thống nhất

thiên hạ, khác Hoàng đế nhà Tiền Ngụy mơ tưởng đạt được bí quyết trường sinh

bất lão từ Thần Miếu, khác với Hoàng đế bệ hạ nhà Nam Khánh coi Thần Miếu

như tay sai, trước đây hứng thú của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu chủ yếu nằm

ở những điều bí ẩn.

Còn Phạm Nhàn của bây giờ, nỗi khao khát mãnh liệt đối với những bí ẩn

của Thần Miếu khó tránh khỏi gắn liền với nhiều suy tính thực tế hơn. Y cần

bước vào ngôi đền đó, tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc, xác định an nguy

của Ngũ Trúc thúc, đồng thời tìm cách quay trở lại nhân gian, đánh bại Khánh

Đế. Thực chất, tất cả chỉ là hai mặt của một vấn đề, chỉ cần Ngũ Trúc thúc còn

sống, mọi thứ sẽ ổn.

Trong nhận thức của Phạm Nhàn, không ai trên đời này có thể làm hại được

Ngũ Trúc thúc, chỉ trừ chính Ngũ Trúc thúc. Tông sư che mắt bằng vải đen vĩnh

viễn ở tuổi thiếu niên, sở hữu kỹ năng quá mạnh mẽ và thần bí. Cho dù có vài vị

Đại tông sư thiên hạ cùng liên thủ, chỉ e Ngũ Trúc cũng có cách thoát thân,

nhưng vấn đề là... hiện giờ trong ngọn núi tuyết này là Thần Miếu, cõi tiên cảnh

hư ảo kia vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết của nhân gian, đối với địa điểm

siêu thoát thế tục như vậy, có lẽ ngay cả Ngũ Trúc cũng không phải là đối thủ.

Thực tế dường như cũng chứng minh điều đó, Ngũ Trúc thúc quay lại Thần

Miếu tìm nguồn cội, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn chẳng có tin tức gì, nếu

không bị giam cầm trong miếu, e là đã... rời xa cõi đời này.

o O o

Ánh nắng ban mai không hề ấm áp, lạnh lẽo chiếu xuống ba người đứng

dưới chân núi. Phạm Nhàn híp mắt ngước nhìn ngọn núi tuyết vĩ đại như muốn

che khuất nửa bầu trời, nhìn những tuyết băng dưới ánh bình minh phản chiếu

ánh sáng long lanh như ngọc, im lặng một hồi lâu mà không nói gì.

Ba thanh niên đứng đầu thế gian đã khởi hành khỏi doanh trại từ lúc trời còn

tối đen, đi mấy canh giờ mới vất vả tới gần ngọn núi tuyết lớn. Điều khiến Hải

Đường và Vương Thập Tam Lang kinh ngạc là dường như Phạm Nhàn rất quen

đường dưới chân núi, dẫn hai người họ dễ dàng đi qua một lối hẹp xuyên ngọn

núi, thẳng tới mặt kia của núi tuyết.

Mặt kia của Đại Tuyết Sơn cũng chỉ là một đồng bằng băng giá, ngoài tuyết

và băng thì chẳng có gì khác. Cả ba giống như đã vượt qua ngọn núi, tới mặt kia

của núi cũng chẳng ít tuyết hơn so với nơi cắm trại của họ ở bên kia.

“Thần Miếu ở đâu?” Vương Thập Tam Lang vác bình tro cốt Tứ Cố Kiếm,

mặt đỏ ửng vì lạnh, thở hổn hển hỏi.

Phạm Nhàn được Hải Đường đỡ, híp mắt nhìn lên trên núi, nói: “Hồi đó

Tiếu Ân và Khổ Hà đại sư leo núi từ phía này, theo lý thì Thần Miếu phải ở

ngay trước mắt chúng ta.”

Nhưng trước mắt họ chẳng có gì ngoài băng trắng tuyết muốt phủ kín ngọn

núi, không thể thấy màu sắc thực sự. Lúc này gió không lắm, trời cũng chưa hề

đổ tuyết, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, trong không gian trong vắt ấy hoàn toàn

không tìm thấy dấu vết tạo vật của con người.

Hải Đường đỡ Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: "Theo

lời đồn cổ xưa, Thần Miếu mỗi năm chỉ xuất hiện một hai ngày trước mặt thế

nhân. Nếu không muốn bị phàm nhân nhìn thấy, dù họ có tìm kiếm thế nào cũng

sẽ không tìm ra Thần Miếu."

"Truyền thuyết dẫu sao cũng chỉ là truyền thuyết." Phạm Nhàn che miệng ho

hai tiếng, áo khoác trên người dày cộm, cố gắng chống chọi cái lạnh bên ngoài.

Thật kỳ lạ, bây giờ Thần Miếu gần trong gang tấc, dù không biết phương vị

nhưng dòng nguyên khí dày đặc trời đất bắt đầu tuôn vào cơ thể y, khiến vết

thương và bệnh tình thuyên giảm không ít.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2006: Trong núi có miếu 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vất vả lắm cơn ho mới dừng lại, Phạm Nhàn mở mắt nhìn đống đá lởm

chởm trên núi, nói: "Truyền thuyết chưa hẳn là thật. Hồi đó sư phụ cô và Tiếu

Ân đại nhân chờ Thần Miếu xuất hiện một hai ngày, đã ở dưới chân núi này

suốt mấy tháng, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt người... Ta không muốn chờ đợi

nữa."

Phạm Nhàn đã trải qua hai kiếp sống, nên y hoàn toàn tin tưởng có thiên ý

trong cõi vô hình, nhưng giáo dục kiếp trước khiến y khó thoát khỏi tư tưởng vô

thần, nên mâu thuẫn này khiến y vừa kính sợ Thần Miếu, vừa không quá tin vào

truyền thuyết.

"Nếu truyền thuyết không đúng, thì chắc chắn Thần Miếu ẩn trong núi này

có thủ thuật che mắt." Toàn bộ khuôn mặt Hải Đường giấu dưới cổ áo lông, cô

lớn tiếng nói: "Nếu phải lục soát cả ngọn núi, với tình trạng hiện tại của chúng

ta, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian."

"Ta cũng hiểu, nếu phải tốn nhiều thời gian thì nên bắt đầu nhanh lên."

Phạm Nhàn khàn giọng nói rồi liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, "Các ngươi

chắc cũng thấy đấy, ban đêm ở nơi đây rất ngắn, mấy ngày nữa sẽ không còn

đêm, sẽ thuận tiện hơn khi tìm kiếm."

Suốt mấy tháng khổ nhọc trong tuyết rét, Phạm Nhàn không còn che giấu

kiến thức đời trước trước mặt hai người bạn. Mỗi phán đoán của y đều trở thành

sự thật, nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không biết căn cứ của y,

nên trong lòng họ Phạm Nhàn ngày càng thần bí và khó lường.

Suốt những tháng qua, hai người không hề nghi ngờ hay do dự với bất kỳ

phán đoán hay chỉ thị nào của Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, khi ba người đứng

trước núi tuyết, sắp bắt đầu tìm kiếm Thần Miếu, Vương Thập Tam Lang không

tiến lên núi mà nhìn Hải Đường.

Vào lúc ấy, Hải Đường cũng vừa nhìn Vương Thập Tam Lang, ánh mắt hai

người giao nhau, đều nhận ra nỗi lo lắng và kinh hoàng trong mắt đối phương.

Phạm Nhàn nhận ra sự bất thường của hai người bạn, nhíu mày ho nhẹ: "Sao

vậy?"

Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn nói: "Chúng ta

chỉ tò mò, Thần Miếu đã ở ngay trước mắt, theo như phán đoán của ngươi, dù

phải mất bao lâu, chúng ta cũng có thể tìm ra Thần Miếu trước khi đêm xuống."

Phạm Nhàn gật đầu, không hiểu ý ngươi ta, nhíu mày sâu thêm. Hải Đường

bên cạnh thở dài: "Ý chúng ta là sắp tìm được Thần Miếu rồi, dù là để khám phá

bí mật hay cứu đại sư mù... dù sao ngươi cũng nên có kế hoạch trước, chuẩn bị

gì đó, hay nếu ngươi có hiểu biết gì thì cũng nên báo trước với chúng ta. Với

tình trạng sức khỏe hiện tại, nhiều việc ngươi cần chúng ta làm thay."

Thần Miếu như tiên cảnh trong lòng người đời, hôm nay ba người đi tìm

Thần Miếu là việc lớn, thế mà Phạm Nhàn lại tỏ ra thong dong đến mức qua loa,

giống như chỉ đi du lịch vậy.

Ai biết trên núi chứa đựng nguy hiểm và thần uy gì khiến phàm nhân khó có

thể chống trả? Cho dù Hải Đường và Vương Thập Tam Lang là những người có

ý chí vững vàng nhất, nhưng đối diện với núi tuyết, trong lòng vẫn không kìm

nén được cảm giác hoang mang và sợ hãi. Họ thật sự không hiểu tại sao Phạm

Nhàn vẫn có thể thong dong đến thế.

"Hồi đó Khổ Hà đại sư và Tiếu Ân đại nhân đã sống sót quay trở lại từ Thần

Miếu. Nơi này chẳng đáng sợ như mọi người tưởng." Phạm Nhàn hơi ngẩn ngơ

rồi cay đắng nói: "Năm đó cả hai cũng là cường giả cửu phẩm, nhưng bị dày vò

nửa năm suýt chết, chắc chắn thực lực kém hơn chúng ta bây giờ. Nếu họ sống

sót quay về, chúng ta sợ gì?"

"Hơn nữa Ngũ Trúc thúc và Hoàng đế bệ hạ đều nói Thần Miếu đã đổ nát,

không còn lực lượng." Phạm Nhàn hạ thấp tầm mắt: "Ta tin vào phán đoán của

Hoàng đế bệ hạ, bởi vì cuộc đời này hắn hầu như không sai."

Nhưng dù tan hoang, đó vẫn là Thần Miếu, làm sao phàm nhân không cúi

đầu tôn thờ?

"Vấn đề quan trọng là, ta chỉ biết lối vào Thần Miếu, còn bên trong ra sao

thì ta cũng không rõ." Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Như vậy, có chuẩn bị

cũng vô dụng thôi, cứ tìm đã, tìm ra rồi tính tiếp."

Đây là cách làm rất thiếu trách nhiệm. Cả cuộc đời đắm chìm trong Giám

Sát viện, Phạm Nhàn chưa bao giờ hành động khi chưa chuẩn bị, dù đối đầu

Hoàng đế bệ hạ y vẫn tính toán kỹ lưỡng càng để thắng lợi. Nhưng hôm nay

trước ngọn núi xa lạ này, làm sao y có thể chuẩn bị được gì?

o O o

Ngọn núi tuyết vẫn im lặng đến giá lạnh, dường như hoàn toàn không hay

biết có ba phàm nhân đang căng thẳng nhưng lặng lẽ tìm kiếm bí mật của nó.

Trong truyền thuyết, Thần Miếu vốn có thể làm được mọi điều, biết mọi thứ,

nhưng giờ đây vẫn ẩn mình trong tuyết giá, không chịu lộ diện.

Leo lên núi hồi ngày, gió trên núi dần mạnh lên, thổi bay tuyết trên đá che

mờ tầm nhìn. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn vẫn trong veo và tĩnh lặng, không bỏ

sót bất kỳ chi tiết nào. Trong suy đoán của y, Thần Miếu chỉ hiện thế một hai

ngày mỗi năm, và lần Tiếu Ân nhìn thấy Thần Miếu là ngày đầu tiên sau khi

đêm dài kết thúc, chắc chắn có quy luật nào đó ẩn sau đó.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2007: Trong núi có miếu 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh nắng chỉ chiếu khắp núi tuyết sau đêm dài, người trong Thần Miếu

muốn ra phơi nắng nên mới hiện thế? Phạm Nhàn thoải mái nằm sau lưng Hải

Đường, vui vẻ quay đầu ngửi cổ cô gái, cực kỳ phấn khích, trong lòng thầm

khẳng định chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Trên bầu trời của ngọn núi

tuyết chắc chắn có dấu vết nhân tạo sau khi băng tan.

Hải Đường nhíu mày, không hiểu vì sao Phạm Nhàn tự tin như vậy, cũng

không biết tại sao y lại vui mừng đến thế.

Đúng như Phạm Nhàn dự đoán, không lâu sau Vương Thập Tam Lang đang

tìm kiếm phía trước hai trăm trượng bỗng quay đầu lại, ra dấu với hai người.

Trong gió tuyết không nghe rõ nhưng Phạm Nhàn và Hải Đường dễ dàng cảm

nhận được thái độ phấn khích của vị đệ tử Kiếm Lư.

o O o

Trong một thung lũng tuyết, Phạm Nhàn ngồi xổm xuống quan sát kỹ vết

tích Vương Thập Tam Lang tìm thấy. Từ lớp băng phủ bên ngoài, y khoét một

lỗ, tìm thấy thứ cả ba đang tìm kiếm - một số dấu vết nhân tạo giống như đường

ray, không rõ làm bằng chất liệu gì, trong môi trường lạnh giá vẫn cực kỳ bóng

loáng, không hề biến dạng.

Được Hải Đường đỡ người, Phạm Nhàn đứng dậy, nhìn dọc theo đường ray

đến sâu trong băng tuyết, nhìn lên trên mãi, nơi gió tuyết lớn, dãy núi băng chợt

như bị gãy đổ vào bên trong. Có lẽ đó là điểm cuối của đường ray.

Vương Thập Tam Lang còn tìm thấy vài đường ray khác cạnh đó, tất cả đều

làm bằng chất liệu vô cùng tinh xảo, không rõ dùng để làm gì. Cả ba lập tức

căng thẳng, ở vùng đất lạnh giá khắc nghiệt này bỗng xuất hiện những đường

ray kỳ lạ, chỉ có thể có một cách giải thích.

"Leo theo lên." Phạm Nhàn khàn khàn nói, giọng hơi run rẩy nhưng ý chí

mãnh liệt vẫn giữ cho đôi mắt đầy vẻ bình tĩnh.

Núi tuyết vốn không có đường, tứ phương băng tuyết cuồng phong, nhất nhị

bất cẩn tức thì đọa lưu sơn hạ, lâm cá tân toái cốt chi hạ tràng, hãn đắc Phạm

Nhàn đương triều Hải Đường cùng Vương Thập Tam Lang nhị cường giả đồng

lai thử xứ, bằng phiên kim thiên địa uy hồ trạch vi nhất bệnh nhân sở năng

kham.

Ba người cùng giữ vững tâm trạng, vừa lo lắng vừa sợ hãi theo con đường

trơn bóng, leo ngược gió tuyết lên dãy núi. Không biết đã leo bao lâu, khi

Vương Thập Tam Lang và Hải Đường cảm thấy chân khí trong cơ thể gần như

đã bị con đường băng tuyết này tiêu hao hết, họ đột nhiên cảm thấy tầm nhìn

trước mắt trở nên mờ mịt.

o O o

Núi cạn tuyết dày, đường đi như đã mất, trời đất tối tăm, cảnh đẹp kỳ diệu

hiện ra.

Phạm Nhàn và hai người sững sờ nhìn về phía cuối con đường, nơi có bậc

thang đá, lâu lắm không thể phát ra tiếng nói. Nơi này thật kỳ diệu, những bậc

thang dài ẩn mình trong lòng núi sâu. Nếu có ai đến được ngọn núi tuyết này,

nhìn từ dưới núi này chắc chắn thể thấy những bậc thang đá ấy!

Mỗi năm Thần Miếu chỉ hiện thế một, hai ngày, lẽ nào chỉ có những bậc

thang đá này sẽ trượt ra theo con đường đó, tắm dưới ánh mặt trời, đón nhận

những kẻ hành hương gian khổ đến đây bái tế?

o O o

Những bậc thang được xây từ đá xanh, không biết đã trải qua bao nhiêu

ngàn vạn năm băng giá và mưa tuyết, hỏng hóc nhiều chỗ, cũ kỹ nhưng lại toát

ra vẻ đẹp cổ kính và sâu lắng. Khác với con đường kia, khi nhìn thấy những bậc

thang dường như không có hồi kết, ba người họ mới thực sự cảm nhận được

cảm giác bước vào Thần Miếu.

Bước lên những bậc thang, ba người họ chìm trong không khí khó tả, bao

phủ cả người lẫn bậc thang. Họ đồng loạt giữ im lặng, dường như ai cũng khó

giấu nổi hào hứng và sợ hãi trước khi bức màn bí ẩn của Thần Miếu được vén

lên. Đây là cảm xúc kích động và sợ hãi trước cái không biết, là bản năng sinh

tồn của loài người.

Một bóng dáng xám nhạt của mái hiên dần hiện ra trên bậc thang, chiếu vào

mắt ba người. Đúng lúc này, cơ thể Hải Đường và Vương Thập Tam Lang hơi

cứng lại, dừng chân một chút, còn Phạm Nhàn thoát khỏi cánh tay nâng đỡ của

Hải Đường, vẻ mặt bình tĩnh thậm chí có phần điên cuồng, nhìn chằm chằm vào

mái hiên kia, tiếp tục bước lên các bậc thang đá xanh.

Dưới tán cây bóng râm, tường đá màu đen dần trở nên nhạt màu khi ba

người tiến sâu vào. Khuôn mặt của nó dần hiện ra trước họ, tạo nên cảm giác

trang nghiêm và thiêng liêng. Thần miếu nổi lên từ lòng đất, bên trong tràn đầy

băng tuyết, bao phủ cả không gian trời đất.

Cuối cùng Thần Miếu cũng xuất hiện trước ba người, sự xuất hiện của nó

quá bất ngờ và tự nhiên đến mức khiến họ khó có thể tin được. Nó đầy mê hoặc,

là nơi mà người ta đã tìm kiếm suốt hàng nghìn năm. Sự hiện diện của thần

miếu này khiến họ cảm thấy một loại cảm xúc lạ lùng dâng lên trong cõi lòng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 2008: Trong núi có miếu 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn đứng trên bậc thềm đá cuối cùng, hai tay ngoài áo da của y run

rẩy. Y nhìn vào Thần Miếu trước mặt, không thể nói được lời nào. Bên cạnh y,

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng không thể kìm nén được cảm xúc

trong lòng. Vẻ mặt họ ngây ngẩn nhìn vào kiến trúc hùng vĩ này.

Thần Miếu này rất lớn, không thể so sánh với bất kỳ công trình kiến trúc

nào trên thế gian này. Những bức tường đá màu đen cao vút như băng tuyết

vĩnh cửu, kéo dài trước mắt ba người từ tận thềm đá đến đỉnh bình đài. Nó che

giấu bao nhiêu bí mật của lịch sử và của thế giới này.

Thậm chí vùng đất bằng nằm sâu trong dãy núi tuyết, vẫn to lớn đến mức có

thể so sánh với quảng trường trước hoàng cung Nam Khánh, thậm chí còn lớn

hơn nhiều lần.

Ba người Phạm Nhàn đứng trước thềm đá cảm nhận được sức mạnh và vẻ

uy nghiêm của cánh cửa chính của Thần Miếu. Cánh cửa này cao tới bảy

trượng, dày không biết bao nhiêu, mang đậm sắc thái cổ kính và.

Ba người đứng trên bậc thềm đá, khoảng cách giữa họ và cánh cửa chính

của Thần Miếu chỉ có mười mấy trượng, nhưng vì cánh cửa này quá lớn, khiến

cho nó trở nên áp bức, đến mức khiến họ cảm thấy muốn quỳ gối trước và lễ bái

không ngừng.

Trên bình đài trước thần miếu, Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang, những người trẻ tuổi vĩ đại nhất trong thế gian này, nhưng đối diện với vẻ

đẹp và sự hùng vĩ của quảng trường và thần miếu, họ như ba con kiến bị lạc

trong bãi cỏ, đột nhiên phát hiện một cây cổ thụ che kín ánh mặt trời, khiến họ

kinh ngạc đến mức không thể diễn tả bằng lời.

o O o

Duy chỉ có Phạm Nhàn duy trì được bình tĩnh. Y đã có nhiều trải nghiệm,

từng thấy qua những công trình kiến hùng vĩ và kỳ diệu hơn nữa. Đối với mọi

người, Thần Miếu này có lẽ là một thần tích, nhưng đối với anh, nó chỉ là một

tác phẩm kiến trúc đẹp mắt.

Từng thấy biển cả sông ngòi có xá chi, từng tới Vu Sơn khác đó chẳng là

mây, thuở xưa Phạm Nhàn không thể giải thích câu nói này với Trang Mặc Hàn

Trang đại gia, nhưng giờ đây trước Thần Miếu, Phạm Nhàn đã tìm ra một lời

giải mới. Đó là tầm nhìn và kinh nghiệm quyết định độ cao của mỗi người.

Chính vì từng trải qua nên rất khó bị lung lay.

Phạm Nhàn không hơn gì Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, nhưng

chính vì kiếp trước được tiếp xúc nền văn minh tiên tiến hơn nên lúc này y cũng

có thể thản nhiên hơn nhiều. Dù vậy, trước Thần Miếu, tâm trạng của Phạm

Nhàn vẫn khó lòng kiềm chế nỗi hồi hộp và xúc động. Y chăm chú nhìn vào

cánh cửa lớn Thần Miếu phía trước, im lặng rất lâu.

Chốc lát sau, y cúi đầu xuống nhìn những bậc thềm đá xanh dưới chân, nghĩ

về hàng chục năm trước Khổ Hà đại sư đã dùng bàn tay xoa lên những bậc thềm

này, khóc khóc thảm thiết tới khi thân thể đã kiệt quệ tới tận cùng. Hôm nay ba

người bọn mình cũng coi là bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi nhíu lại,

nhìn chằm chằm vào tấm biển trên cửa chính Thần Miếu!

o O o

Chính như Tiếu Ân đã nói trong hang núi ngày xưa, do thời gian quá xa xưa

nên trên tấm biển không còn nhận ra chữ viết, chỉ còn lại một vài ký hiệu không

đầy đủ. Trong lời kể của Tiếu Ân, những ký hiệu ấy có lẽ là thiên ý bí ẩn, nhưng

với Phạm Nhàn, những ký hiệu xuất hiện trước mặt lại đại diện cho một phát

hiện kinh khủng hơn.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn chữ “chớ” (勿 - Hán Việt: Vật) duy nhất còn lại

trên biển, cùng ba phù văn bên dưới không có chữ - một trên, một dưới rồi một

trên một dưới nối hai đường cong lại thành một, đó là toàn bộ nội dung của phù

văn.

Ngón tay y vươn ra không khí lạnh giá, vô thức phác họa theo phù văn đó.

Từ Khánh Lịch năm thứ năm, y đã bỏ không biết bao nhiêu công sức ra nghiên

cứu chữ "chớ" và ba ký hiệu giống hệt nhau này, từng nhờ Ngũ Trúc thúc và Tứ

Cố Kiếm chỉ dạy nhưng vẫn không có kết quả gì do thông tin quá ít ỏi.

Nhưng hôm nay, chữ "chớ" và các phù văn ấy đã xuất hiện trước mắt y,

khiến trái tim y không khỏi xúc động mãnh liệt.

Phạm Nhàn chú ý đến vị trí của chữ "Vô" cùng ba ký hiệu trên biển, một tia

sáng lóe lên trong đầu khiến cả toàn thân y ngây dại, hai chân bước đi về phía

cửa Thần Miếu mà không hay biết.

Cuối cùng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng tỉnh dậy khỏi nỗi

kinh ngạc khi nhìn thấy diện mạo chân thật của Thần Miếu. Họ lập tức nhận ra

thái độ bất thường của Phạm Nhàn, vội vàng đuổi theo, cùng bước về phía cửa

đại Thần Miếu.

Ánh mắt Phạm Nhàn vẫn nhìn đăm đăm vào tấm biển lớn, miệng lẩm bẩm,

tốc độ nói càng lúc càng nhanh, không hề giống một người bệnh, trên gương

mặt xuất hiện hai vệt đỏ ửng vì kích động
 
Khánh Dư Niên
Chương 2009: Trong núi có miếu 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cái gì là Thiên phù! Đây không phải chữ M còn là gì nữa!" Ánh mắt mệt

mỏi của Phạm Nhàn đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ tỉnh táo sáng rực với

cảm xúc phức tạp. Y nghiến răng, cười khúc khích một cách điên cuồng, nhìn

chằm chằm vào tấm biển lớn, cuối cùng cũng hiểu Thần Miếu là thứ gì.

Vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng biết suy đoán mà y chưa từng nói

với ai là đúng, những đường ray trong núi tuyết không phải để vận chuyển

những bậc thềm đá xanh lên bầu trời bên ngoài núi, mà là để vận chuyển toàn

bộ Thần Miếu khổng lồ này tới dưới vòm trời!

Thần Miếu cũng cần năng lượng, nó cần ánh mặt trời, vì thế nó mới xuất

hiện sau đêm dài. Chính điểm này khiến Phạm Nhàn xác nhận Thần Miếu

không phải thần kỳ, mà chỉ là một công trình xây dựng mà chưa biết chức năng

chính xác.

Điều quan trọng hơn, cuối cùng y cũng xác định vùng đất y đang đứng là

hành tinh xanh lam kia! Chính là hành tinh mà y từng đau khổ nhắc đến dưới vũ

trụ vô tận - trái đất!

Đôi môi Phạm Nhàn tái nhợt, run rẩy tự nói: "Đây là trái đất, vậy căm miếu

này là gì? Ba chữ M, một chữ ‘chớ’... Khi ấy ta cũng chẳng có bảo tàng lớn như

thế..."

Vô vàn cảm xúc ập vào đầu khiến Nhàn hơi choáng ngợp, hai gò má đỏ

bừng, môi tái nhợt, ánh mắt hơi mơ màng. Đúng vậy, Thần Miếu chỉ là một bảo

tàng cổ xưa, chữ “chớ” mà Tiếu Âm nhớ là không phải lưỡi liềm, ba chữ M

cũng không phải Thiên phù, cũng không phải biểu tượng tàu bay của nước Nga,

chỉ là chữ cái phổ biến nhất trong một từ tiếng Y!

Đúng vậy, trên biển lớn Thần Miếu rõ ràng có một chữ ‘chớ’, còn ba chữ M

phía dưới là phần còn lại của từ đó. Thần Miếu... là một bảo tàng!

o O o

Phạm Nhàn đứng chết trân trước cổng Thần Miếu, ngẩng đầu nhìn tấm biển

lớn kia, khó tin vào mắt mình.

Nếu thế giới này là Trái Đất, viện bảo tàng rõ ràng có lịch sử hàng ngàn

hàng vạn năm này được xây dựng từ khi nào? Người xây nên bảo tàng này đang

ở đâu? Tại sao lại tồn tại một thứ như thế này? Tại sao bảo tàng này lại trở

thành Thần Miếu như mọi người gọi?

Nghĩ đến những truyền thuyết mơ hồ trong lịch sử nhân loại, những người

mang Thiên Mạch , sứ giả Thần Miếu, các bí kíp và cái rương mẫu thân Diệp

Khinh Mi đã lấy trộm từ Thần Miếu, thân thể Nhàn không kìm được run rẩy,

cảm thấy dường như mình đã tìm ra chân tướng của bí mật lớn nhất thế giới

này, nhưng vẫn còn quá nhiều điều khó hiểu, khó có thể lý giải.

Phạm Nhàn ho dữ dội trước cánh cửa Thần Miếu như quyển thiên thư lịch

sử, trước cánh cửa này, y cúi người, giọng nói phẫn nộ và bất lực vang lên từ

lồng ngực: “Đây là cái bảo tàng quái gì vậy!”

“Đây là bảo tàng quân sự.”

Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ bên trong Thần Miếu, dường

như chỉ để trả lời câu hỏi đầy tuyệt vọng và hoảng loạn của Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Gió tuyết đã ngừng.

Nghe thấy giọng nói đều đều đó, con ngươi Phạm Nhàn co lại, cảnh giác

nhìn về phía cánh cửa giống như thiên thư phía trước, không biết bên trong sẽ

xuất hiện quái vật gì.

Có điều, sau một hồi lâu, bên trong Thần Miếu vẫn im lặng, dường như sau

khi trả lời câu hỏi vô thức của Phạm Nhàn giọng nói trong miếu cũng rơi vào

trạng thái suy nghĩ phức tạp nào đó, chìm vào im lặng.

Ngay sau đó, cánh cửa rộng lớn phía trước Thần Miếu lặng lẽ mở ra một

khe hở, cánh cửa nặng nề như vậy mà mở ra không hề phát ra âm thanh, khiến

người ta rùng mình. Cửa Thần Miếu mở ra mười lăm độ, không nhìn thấy

phong cảnh bên trong, nhưng việc mở cửa im ắng tựa hồ có ý mời gọi nào đó từ

người trong Thần Miếu.

Trái tim Phạm Nhàn đập thình thịch rồi lại bình tĩnh trở lại, y híp mắt nhìn

bóng tối phía sau cửa Thần Miếu, mặt không chút biểu cảm. Nhưng bất ngờ là y

lại từ từ ngồi xuống, ngay trên tuyết trắng phủ trên bậc thềm đá.

Y tưởng rằng giống như hàng chục năm về trước, khi Khổ Hà Đại sư sắp mở

cửa Thần Miếu, bên trong sẽ lóe lên một bóng đen như chớp giật, tấn công dữ

dội những người này. Nhưng cửa Thần Miếu mở ra, hoàn toàn im lặng, hay là...

người trong Thần Miếu cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, rất mong chờ sự xuất

hiện của họ?

Trước mặt là núi kho báu, Địa ngục, Thiên đường, phong cảnh tuyết tuyệt

đẹp, chỉ trong gang tấc nhưng Phạm Nhàn lại ngồi xuống, khóe môi thoáng nụ

cười chua chát, nhắm mắt lại, bắt đầu minh tưởng.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu được đoạn đối thoại giữa

giọng nói trong Thần Miếu và Phạm Nhàn. Thế giới này không có bảo tàng, họ

cũng không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại ngồi xuống trước cửa Thần Miếu. Họ

kinh ngạc nhìn cánh cửa Thần Miếu mở ra, vội vã đi đến bên Phạm Nhàn, rút vũ

khí ra hộ vệ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom