Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1940: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gió

bụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thế

nào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng con

người có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."

Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn.

Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ,

muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tại

trên cõi đời này...

"Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng ta

hiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sát

viện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."

Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sáng

khiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cách

chắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương pháp

đơn giản nhất?"

Phương pháp đơn giản nhất, mấy chữ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa.

Phương pháp đơn giản nhất là gì? Đương nhiên là như thú vật, dùng răng cắn

xé, dùng móng vuốt cào xé trong cuộc chiến sinh tử.

Lời nói Phạm Nhàn nói toát lên sự bứt phá sau thất bại, một thái độ liều lĩnh

tàn nhẫn và bất cần đời chưa từng thể hiện.

Hoàng đế chợt trấn tĩnh lại, xoay người nhìn con trai, dường muốn tìm kiếm

điều gì đó khác thường trên khuôn mặt quen thuộc. Giây lát sau, Hoàng đế cười

to, trong tiếng cười lẫn chút tán thưởng.

Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, giọng nói của Hoàng đế cực kỳ lạnh

lùng: "Giết chóc đại thần ngay trước mặt mọi người, coi luật pháp Khánh Quốc

như không, đó là thô bạo, không phải thủ đoạn oai hùng."

"Bệ hạ là minh quân, Hạ Tông Vĩ là gian thần, nên hắn phải chết." Phạm

Nhàn bỗng cười, bình tĩnh nói điều cả hai đều không tin: "Hôm nay chết là quan

viên của phe Hạ, nhưng tin tức lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động thiên

hạ. Cho dù bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, thực chất Hạ Tông Vĩ là phường gian

nịnh. Bệ hạ y minh thần vũ, đột nhiên phát giác bộ mặt thật của y, vì nghiệp lớn

lao vạn năm của Đại Khánh, dùng thủ đoạn oai hùng trừ khử tên gian thần tàn

ác, đâu phải là điều luật pháp Khánh Quốc có thể hạn chế?"

o O o

Kẻ điên cuồng thốt ra những lời điên cuồng, làm những chuyện điên cuồng.

Ngày mùng 7 tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười một, Phạm Nhàn sai

người âm thầm sát hại đại thần giữa đường phố, trước cửa thành lại g**t ch*t

Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, thật sự là hành động điên cuồng chưa từng có

trong trăm năm triều đại Khánh Quốc. Nhưng giờ đây, y lại thong thả nói rằng

hành động theo ý chỉ của bệ hạ, thanh trừng bọn gian thần, tưởng những lý do

này có thể biện minh cho hành động hôm nay của mình, thật sự điên cuồng đến

cùng cực.

Tuy vậy, điều không ngờ là, khóe môi Hoàng đế chỉ nở nụ cười mỉa mai khó

đoán, không hề tức giận, hỏi: "Trẫm đâu có ban chiếu chỉ cho ngươi?"

"Thần chỉ mong thể hiện tấm lòng trung thành của bề tôi." Phạm Nhàn bình

tĩnh đáp.

Hôm nay nhân lúc vừa qua năm mới, các nơi trong kinh đô sơ hở, lợi dụng

trong cung coi thường ảnh hưởng của mình đối với cựu thành viên của Giám

Sát viện, nên mới y có thể tiến công dồn dập, thanh trừng sạch những trụ cột

của phe Hạ trong triều.

Nguyên nhân chính có thể đạt được mục tiêu chiến lược này là vì Phạm

Nhàn ra tay quá đột ngột, thậm chí quá bất ngờ, khiến không ai trong cung cũng

như ngoài triều đình dự đoán trước được.

Tiếng sét đánh ngang tai khiến cả thiên hạ phải hoảng sợ che lỗ nhĩ đó chính

là ý đồ của Phạm Nhàn. Y nhất định phải suy nghĩ đến con đường thoát thân

nếu thất bại. Y muốn tiêu diệt sạch sẽ lũ quan viên chó săn nhìn chằm chằm vào

mình không tha.

Giết sạch, về sau nếu thua thật, có lẽ những người trung thành với mình sẽ

bớt khổ sở hơn.

Nhưng tiếng sét chỉ vang lên giây lát, triều đình sẽ nhanh chóng phản ứng.

Khi guồng máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc hoạt động hết công suất,

quân đội thiện chiến sẽ tràn vào kinh đô, lực lượng của Phạm hệ chỉ có nước bị

tận diệt, nhất là trong kinh đô.

Lúc này, quân phòng vệ kinh đô đã phối hợp với mười ba Thành Môn ti tiến

hành truy quét. Cấm quân canh gác cung điện sẽ không can thiệp, nhưng chỉ

một mình bên kia đã đủ rồi. Lúc này các thuộc hạ trung thành với Phạm Nhàn

lúc này đã bắt đầu lẩn trốn, nhưng với Phạm Nhàn điều đó vẫn chưa đủ. Để tìm

cho những người trung thành một lối thoát rộng rãi nhất có thể dưới cơn thịnh

nộ của luật pháp Khánh Quốc và Hoàng đế, đó mới là nguyên nhân khiến y nói

những lời phi lý này với Hoàng đế bệ hạ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1941: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Trong phủ Hạ Đại học sĩ nuôi hai con chó dữ, khá có thanh danh liêm

chính, có điều, hai vị tộc huynh tên ấy ở quận cũ của họ Hạ cũng khá có danh

hiệu chó dữ, lúc chiếm đoạt điền sản với mỹ nữ cũng không mảy may khách

khí.

Phạm Nhn nhếch khóe môi nói rằng: "Tuy không có việc bán quan tước

nhận hối lộ, nhưng trong ba năm qua, trong phủ cũ nát của Hạ Đại học sĩ ấy,

tranh vẽ danh gia thời Tiền Ngụy lại thêm mấy chục cuộn.”

“Phạm Vô Cứu vốn là thuộc hạ của Thừa Trạch ngày xưa, là một trong Bát

Gia Tướng, dù từng rời khỏi Vương phủ, nhưng cũng tham dự mưu phản. Ba

năm trước sau khi kinh đô phản loạn bị dẹp yên, người này chẳng hề tự thú với

triều đình, lại mai danh ẩn tích gia nhập phủ Hạ Đại học sĩ, mưu đồ gì thì khỏi

phải hỏi cũng biết. Rõ ràng Hạ Đại học sĩ biết thân phận người ấy, lại âm thầm

cấu kết, không hiểu ý đồ gì.”

Phạm Nhàn chậm rãi và bình tĩnh nói. Đối với tên Hạ Tông Vĩ này, Giám

Sát viện đã sớm điều tra, chỉ vướng bệ hạ nên những gì vất vả tra ra vẫn không

thể phơi bày dưới ánh mặt trời. Hôm nay, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không

kiêng kỵ điều gì, nhất là trong lòng y thầm hiểu, vị bệ hạ trước mặt biết rất rõ

những chuyện này, thậm chí còn rõ hơn chính y.

"Tháng trước, Phạm Vô Cứu suýt bỏ mạng vì bị hành thích.” Phạm Nhàn

đột nhiên mỉm cười, nhìn gò má Hoàng đế bệ hạ, vì chuyện Phạm Vô Cứu bị

diệt khẩu chính là bệ hạ sai người đi làm. “May là trong số thuộc hạ của ta có

người vô tình đi ngang qua, cứu được hắn ta, cuối cùng vẫn ghi lại được khẩu

cung, lúc này khẩu cung đó đã gửi tới Giám Sát viện."

Năm đó, Hạ Tông Vĩ và góa phụ của vị Bành đại nhân bị tướng phủ truy sát,

Nhị hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành vô tình đi ngang qua, bây giờ người

của Hạ Tông Vĩ bị giết, Ảnh Tử cũng vô tình đi ngang qua, việc đời thường thế.

"Điều khiến ta tò mò hơn cả là tuổi của Hạ Đại học sĩ cũng không còn trẻ,

vậy mà chẳng cưới thê tử, thậm chí không có cả đại nha đầu, chỉ ở với di mẫu

góa bụa của mình..."

o O o

Đang lúc Phạm Nhàn thao thao bất tuyệt thì Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng:

"Đủ rồi, Hạ đại nhân tận tâm vì nước, mặc dù từng đắc tội với ngươi, nhưng

cuối cùng chết dưới tay ngươi, tội gì phải vu khống người đã khuất bằng những

lời độc ác ấy."

"Bệ hạ nói rất đúng."

“Ngươi nên tự biết, trẫm hiểu rõ những việc ấy.”

“Vâng thưa bệ hạ. Nhưng bá tánh thiên hạ vẫn không hiểu Hạ Đại học sĩ

được bệ hạ một lòng tin cậy sủng ái lại là người như thế.”

Phạm Nhàn đã thu liễm nụ cười trên mặt, bình thản mà một bước không lùi,

đáp trả: “Ta đã sai người khám Hạ phủ, lấy đủ tài liệu chứng minh tội ác, sao

chép xong đã lập hồ sơ gửi Giám Sát viện. Chắc chắn không bao lâu nữa, Ngôn

Viện trưởng sẽ tự tay đưa vào cung. Còn bản gốc thì đã gửi tới nơi Đạm Bạc thư

cục và Tây Sơn thư phường, có lẽ còn chỗ khác, vài ngày nữa, cả thiên hạ sẽ

thấy hết những chuyện này.”

“Muốn làm được những việc ấy sao lại thiếu Bát Đại Xử của Giám Sát viện

được? Ngươi đây hăm dọa trẫm đấy à? Định để bá tánh chê cười trẫm?” Hoàng

đế khẽ nhếch môi cười lạnh.

“Thần không dám, chỉ xin bệ hạ suy nghĩ lại, việc hôm nay chắc chắn sẽ làm

kinh động thiên hạ. Dù sử quan có thể ưỡn thẳng sống lưng hay không vẫn còn

dã sử ghi chép, sẽ để lại trên trang sử xanh.”

Phạm Nhàn cúi đầu thấp, bình tĩnh nói: “Bệ hạ là minh quân, dù thần là cựu

Viện trưởng Giám Sát viện điên cuồng, hay Hạ Đại học sĩ tội lỗi chất chồng,

viết ra đều không hay. Nhưng nếu thánh nhãn soi tỏ, ắt sẽ có luận điệu khác.”

“Nghe có vẻ khả thi, nhưng nếu thế, chẳng phải lòng người trong triều đình

sẽ nguội lạnh?” Không biết Hoàng đế bệ hạ có bị Phạm Nhàn thuyết phục thật

không, ngài lạnh lùng và châm chọc liếc nhìn đứa con trai mình.

“Bất cứ thần tử nào cũng chỉ là nô tài của bệ hạ. Một nô tài chết đi nhưng có

thể thể hiện rõ ân uy của bệ hạ, cũng coi như vẻ vang.” Lời nói của Phạm Nhàn

thật độc địa, không biết đang mỉa mai bản thân và quan lại triều đình, hay chỉ

Hạ Đại học sĩ đã khuất, hay nói chính... vị quân vương lãnh khốc trước mặt.

“Triều đình tự có pháp chế, dù Hạ Tông Vĩ có tội, cũng phải bắt vào ngục

tra hỏi rõ ràng, trừng trị theo luật, sao có thể tùy tiện sát hại?” Không biết có

phải Hoàng đế bệ hạ nghe ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của Phạm Nhàn

hay không, ngài lạnh lùng đáp.

“Dạ phải. Vì thế quan lại phẫn uất xuất thủ hôm nay tuy có tội, nhưng cũng

vì nghĩa khí, tội có thể khoan thứ. Còn ta là tên cuồng sát vô pháp vô thiên, tất

nhiên không thể tha thứ.” Phạm Nhàn cười cay đắng, nói: “Chỉ cần hi sinh tính

mạng ta, để bình ổn nghị luận trong thiên hạ, chắc chắn không ai nghĩ Hạ Tông

Vĩ oan uổng.”
 
Khánh Dư Niên
Chương 1942: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ nghe lời nói dường như ôn hòa nhưng thực chất lạnh lùng

nghiêm nghị, vẫn chẳng động lòng, phán: "Nhưng trẫm... cuối cùng vẫn còn hổ

thẹn với Hạ Đại học sĩ."

"Người chết đã chết rồi." Phạm Nhàn thốt ra mấy chữ không nặng không

nhẹ.

Không ngờ trên mặt Hoàng đế bỗng hiện lên vẻ buồn bã âm u, im lặng nhìn

y, sau một lúc mới nói: "Nếu thật sự người chết đã chết rồi, sao hôm nay ngươi

lại vào cung?"

o O o

Phạm Nhàn im lặng không đáp, quanh chủ đề này, từ lâu giữa Hoàng đế và

y đã không cần bàn lại. Lần trước vào cung, khác biệt trong xưng hô giữa phụ

hoàng và bệ hạ cũng đã vạch trần khác biệt ấy, còn thái đổ quả quyết của Phạm

Nhàn lần này càng làm rõ ý định của y.

Có điều mưa gió trong kinh đô ngày hôm nay, Phạm Nhàn vẫn phải nói rõ,

vì triều đình xử trí ra sao, dù chỉ là những thay đổi nhỏ trong cách nhìn nhận

cũng sẽ mang tới đả kích hoàn toàn khác biệt cho những thuộc hạ của y. Một lời

của Thiên tử nặng tựa bầu trời.

Tây Sơn thư phường và Đạm Bạc thư cục đã sẵn sàng phát hành khắp thiên

hạ, nhưng Phạm Nhàn không hề muốn dùng danh tiếng để uy h**p Hoàng đế, vì

điều đó vốn bất khả thi. Y hiểu quá rõ tính cách vô tình chỉ vì lợi ích của Hoàng

đế.

Hạ Tông Vĩ đã chết, cho dù lúc sống từng được Hoàng đế coi trọng và tán

thưởng cỡ nào, nhưng giờ đây chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo, một nô tài vô

dụng. Đối với quan viên thần tử bình thường, Khánh Đế đều coi như nô tài, một

sự thật lạnh buốt lòng người.

Làm sao để cái chết của Hạ Đại học sĩ không quá rung chuyển nền móng

triều đình mới là trọng tâm Hoàng đế quan tâm. Phạm Nhàn muốn dùng chiến

lược của mình để thuyết phục bệ hạ chấp nhận, còn tội giết đại thần thì không

thể trốn tránh được. Hành động của y đã vượt qua giới hạn của một chế độ

phong kiến, dù đứng ở lập trường Hoàng đế hay quan viên thân sĩ trong thiên

hạ, Khánh Quốc không còn chỗ cho Phạm Nhàn dung thân.

Kỳ lạ hơn cả là, hoàng tộc luôn chú trọng đạo đức nhân nghĩa, dù coi dân

chúng như giun dế nhưng vẫn phải che giấu tâm tư khắc nghiệt. Cho dù là thân

tín, khi đề xuất cũng cẩn thận vén lá cờ đại nghĩa che đậy, chứ không tr*n tr** bỉ

oiỏ như Phạm Nhàn hôm nay.

Phạm Nhàn vẫn làm và nói như thế, Hoàng đế bệ hạ vốn không cho là vô lễ

mà vẫn tùy tiện lắng nghe. Trên đời chỉ có đôi cha con Thiên gia này mới có thể

đối thoại máu me vô liêm sỉ như vậy.

Nếu lúc này bên cạnh có người nghe được, ngoài kinh hoàng về nội dung,

chắc chắn họ sẽ chú ý tới một vấn đề nghiêm trọng khác.

Trong hoàng cung giữa mùa đông, từ đầu đến giờ Phạm Nhàn không lễ độ,

không bái, không quỳ, không xưng thần mà chỉ xưng ta, lạnh nhạt đáp lời, nói

thẳng tâm can, quả thật càn rỡ.

o O o

Hoàng đế khoan dung sự thái độ càn rỡ của y, vì trong mắt thoáng chút lạnh

lẽo, chỉ hơi chán ghét vẫy tay. Người khác có thể không hiểu ý nghĩa trong mỗi

cử chỉ của Hoàng đế, nhưng Phạm Nhàn thì khác. Y nhanh chóng đứng thẳng,

sắc mặt lấy lại bình tĩnh, biết chắc chuyện hôm nay sẽ có chút thay đổi, tuy tội

danh khác đi chút ít nhưng động thái trừng trị công khai và ngấm ngầm của

triều đình hoàn toàn khác biệt.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn tuyết trên cỏ dại phía sau hai người rơi lên

người, càng tăng thêm cảm giác rét buốt khắc nghiệt. Giá như Hạ Tông Vĩ biết

mình trung thành với Hoàng đế đến chết nhưng chỉ cần một cuộc đối thoại đã

khiến bản thân chết cũng không được sạch sẽ, chỉ e oán khí trong của hắn sẽ

càng đậm hơn.

Nhưng đây là chế độ phong kiến, là gia đình trị quốc. Trong mắt đôi phụ tử

vô liêm sỉ này, cho dù là danh tiếng của họ hay triều đình, đều quan trọng hơn

so với Hạ Tông Vĩ đang lúc thăng tiến. Cách xử lý như vậy có khiến đại thần

thất vọng hay không, đó là chuyện thao tác cụ thể trong cung sau này.

Tuyết vẫn rơi lạnh lẽo, Hoàng đế quay người lại, im lặng nhìn Phạm Nhàn

cùng chiều cao với mình. Hằng ngày Phạm Nhàn luôn cúi đầu trước mặt Hoàng

đế, nay y đứng thẳng, Hoàng đế mới thấy hai cha con đã ngang vai.

Một luồng khí thế lạnh lẽo khốc liệt tỏa ra từ nam nhân áo vàng, khóa chặt

Phạm Nhàn xuống mặt đất tuyết đọng. Đó không phải cố ý toát ra mà chỉ tùy

tâm trạng thay đổi, ảnh hưởng tới môi trường xung quanh.

Phạm Nhàn vẫn bình thản, chăm chú hít thở không khí trong tuyết. Hai cha

con nói rất lâu, hiểu rõ thời khắc này sẽ đến, giờ việc Hạ Tông Vĩ xong, đương

nhiên tới phiên hai người.

"Trẫm rất tò mò, ngươi vào cung một mình đối đầu với trẫm, rốt cuộc dựa

vào đâu mà tùy ý như vậy?" Khuôn mặt Hoàng đế bình thản, hoàn toàn tự nhiên

hơi ngửa lên, đầy vẻ mỉa mai khinh thường.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1943: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 7



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Thực ra không có gì che chở cả." Phạm Nhàn chậm rãi nhắm mắt lại, sau

một lúc im lặng, y hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nhìn thẳng vị quân vương

sâu không lường trước mặt, giọng điệu bình thản pha chút tê dại nói nhỏ: "Ta...

chỉ muốn có một trận chiến công bằng với bệ hạ."

Một trận chiến công bằng! Hoàng đế giật mình rồi không kiềm nén được

cười lên, tiếng cười hùng tráng và sâu xa, đầy vẻ phi lý. Trong hoàng cung mùa

đông lạnh giá, tiếng cười vang vọng, không biết đã đánh thức bao sinh linh đang

ngủ đông dưới lòng đất.

Đôi mắt Hoàng đế híp lại, khóe mắt lóe lên ý cười kì lạ, giọng khàn khàn:

"Ngươi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi công bằng với trẫm."

Đúng vậy, trước mặt Hoàng đế, Phạm Nhàn có tư cách gì đòi hỏi công

bằng? Muội muội còn trong cung, thân nhân trong kinh đô, thuộc hạ tuy hôm

nay tung hoành nhưng vẫn chỉ là lũ sâu kiến trong mắt Hoàng đế. Chính vì tự

tin vào thực lực nên Hoàng đế không coi sóng gió hôm nay ra gì. Chỉ cần muốn,

ngài có thể dễ dàng huy động binh lính, dùng quyền lực thiên hạ trong tay đè

bẹp Phạm Nhàn, khiến y không thể nhúc nhích được.

Một trận chiến công bằng, bốn chữ ngông cuồng và can đảm... nhưng lại ấu

trĩ biết bao. Hoàng cung chẳng phải giang hồ, ngươi muốn đánh, quân vương

khinh thường không muốn đánh với ngươi, ngươi làm được gì?

Vẻ mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi, bình tĩnh kiên định nhìn Hoàng đế,

từng chữ nói: "Tư cách nằm ở thực lực, thực lực cầu chết, ta nghĩ bản thân vẫn

có."

Nghe vậy, đôi mắt Hoàng đế híp lại, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn

về phía quần thể cung điện liên miên phía đông nam. Mảnh cung đình vốn náo

nhiệt giờ im ắng, không có động tĩnh bất thường, nhưng trong lòng Hoàng đế

rung động, biết nơi đó có vấn đề. Hôm nay Phạm Nhàn một mình vào cung

mong đổ máu trút khoái ý ân cừu, đương nhiên đã sắp xếp đường lui, sắp đặt

sẵn con bài tẩy để thể hiện thực lực.

Nếu thiên hạ là một ván cờ, bàn cờ giữa hai cha con là bảy châu quận, ba

phương thế lực, vô số bá tánh và tài sản. Hành động của Phạm Nhàn hôm nay,

ngoài dũng mãnh ra là đòi lại bàn cờ, biến nó thành mảnh đất hoàng cung, chỉ

còn hai cha con đối đầu. Đó là thái độ tàn nhẫn và quyết đoán của y, với bản

thân và với Hoàng đế.

Muốn Hoàng đế vứt bỏ bàn cờ thiên hạ, Phạm Nhàn phải có đủ lá bài để

thuyết phục, thậm chí cả cái chết của Hạ Tông Vĩ. Nếu không đủ bằng chứng,

không đủ lực sát thương, Phạm Nhàn sẽ không có tư cách nói những lời đó.

Quân bài đầu tiên Phạm Nhàn tung ra là một ngọn lửa, là ngọn lửa trong tiết

trời đông giá rét. Ngọn lửa này hiện đang cháy rực trong một nơi âm u tĩnh

mịch nào đó trong cung, nơi vốn cấm đốt lửa. Hơn mười cao thủ cung đình chưa

bao giờ dính dáng tới việc thế tục, chỉ phụ trách việc canh chừng trong phòng

ấy, đang ngơ ngác nhìn ngọn lửa dần to lên qua cửa sổ, biết mình đã xong đời.

Không bao lâu sau, đám cháy trong phòng đã bị dập tắt, nhưng sách vở hồ

sơ bên trong cũng đã bị thiêu rụi, không còn chút dấu vết nào.

o O o

Ánh mắt Hoàng đế vẫn hướng về gian điện phía đông nam. Một lúc sau làn

khói đen bốc lên rồi tan ra trong tuyết rơi mà biến mất hút, khiến đôi mắt ngài

dần trở nên lạnh lẽo hơn, sắc bén hẳn lên.

"Nơi ghi chép quy trình công nghệ của Nội Khố, ngay cả trong cung cũng

không mấy ai biết tới. Cho nên việc ngươi tìm ra và đốt cháy nó lại một cách dễ

dàng như vậy thật sự khiến trẫm bất ngờ." Hoàng đế không nhìn Phạm Nhàn,

chỉ lạnh lùng nói.

Phạm Nhàn đứng một bên, đáp: "Toàn bộ quy trình công nghệ của Nội Khố

tổng cộng chỉ có hai bản, một ở Mân Bắc, một trong cung. Nếu ta có thể thiêu

hủy bản trong cung, ta cũng có thể thiêu hủy bản Mân Bắc... Bất luận là Tô Văn

Mậu còn sống hay đã chết, chắc hẳn bệ hạ đã hiểu rõ, ở Giang Nam, ở Nội Khố,

ta có đủ thực lực để làm tất cả những việc này."

Dứt lời, Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt vô cảm của Hoàng đế bệ hạ, trong lòng

thở dài. Nội Khố là căn cơ của Khánh Quốc, thế nhưng khi hay tin căn cơ đó bị

tổn thương, Hoàng đế vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, thái độ và cảnh giới ấy đã siêu

phàm nhập thánh, làm sao kẻ phàm tục như y có thể chống cự nổi?

o O o

Áo vải bông ấm áp, ngồi trên giường ngủ uống rượu trong veo cay nồng.

Mùa xuân, bánh xe nước ở vùng nước Giang Nam chậm rãi quay, những công

trình thủy lợi vốn khiêm nhường vẫn âm thầm phát huy tác dụng. Mùa hạ, quạt

lá lớn trong nhà giàu thổi làn gió, đoàn xe ngựa rời khỏi các xưởng, chuyên chở

hàng hóa tới tay người cần dùng khắp thiên hạ.

Hệ thống thủy lợi cơ bản trải khắp đồng ruộng Khánh Quốc, đồ thủy tinh,

đồ sứ trong mỗi nhà, không khí trong mỗi ngõ ngách, thực chất đều có liên quan

tới Nội Khố.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1944: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 8



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nội Khố không chỉ là tam đại xưởng ở Mân Bắc, mà thực tế trải rộng khắp

Khánh Quốc, chẳng hạn như các ngành sản xuất ngoại vi như Tây Sơn thư

phường... Sản phẩm của Nội Khố cũng không chỉ là những ngành công nghiệp

lớn liên quan tới quốc gia dân sinh, mà còn bao gồm những vật phẩm liên quan

tới đời sống thường nhật, những vật nhỏ bé đó khi được xuất khẩu ra nước

ngoài, tung bay khắp nhân gian, tuy nhìn qua chẳng đáng kể, nhưng đã thành

công tích lũy nên một tài sản khổng lồ tới mức đáng kinh ngạc cho Khánh

Quốc.

Nội Khố đã giúp Khánh Quốc chế tạo vũ khí trang bị cần thiết cho đại quân,

chiến thuyền cho tam đại thủy quân, và dùng những tài nguyên phong phú

không ngừng này để hỗ trợ quân lương cho bốn phương bành trướng của Khánh

Quốc. Điều quan trọng hơn, Khánh Đế cần những tài nguyên này để ổn định kế

sinh nhai cho dân chúng, duy trì vận hành hiệu quả cho bộ máy triều đình.

Có lẽ ngàn vạn dân chúng Khánh Quốc đã quá quen với Nội Khố trong cuộc

sống của họ, đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, dần quên đi tầm quan trọng

của Nội Khố, hoặc ít nhất là đánh giá thấp tầm quan trọng đó. Nhưng Khánh Đế

thì không, bất kỳ quan lại nào có đầu óc trong Khánh Quốc cũng không, triều

đình Bắc Tề thèm muốn Nội Khố càng không.

Nếu không, Khánh Quốc đâu có tập trung tinh nhuệ vào Mân Bắc, bố trí hệ

thống canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tam đại phường còn hơn cả kinh đô,

tất cả đều nhằm ngăn ngừa bí mật công nghệ Nội Khố bị lộ ra bên ngoài.

Đám cháy trong cung đêm nay đã cảnh báo rất rõ ràng với Khánh Đế rằng,

bí mật lớn nhất của Khánh Quốc với Phạm Nhàn không hề là bí mật, thậm chí

chỉ là một lá bài y có thể tùy ý sử dụng. Một khi quy trình công nghệ Nội Khố

bị phá hủy hoàn toàn, những thợ thủ công già cả chết đi, tam đại phường bị tàn

phá, nền tảng của Khánh Quốc sẽ bị tổn thương trầm trọng.

Có điều, vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cho thấy ngài không lo lắng Nội

Khố sẽ bị Phạm Nhàn phá hủy, bởi ngài biết Phạm Nhàn cũng rất coi trọng Nội

Khố, không thể xé nát viên ngọc quý của thế gian này. Ngài tin rằng lúc này

Phạm Nhàn sẽ ra tay ở Giang Nam, phá hủy bản gốc quy trình công nghệ của

Nội Khố. Nhưng ngài cũng tin chắc Phạm Nhàn trước khi làm việc đó đã sao

chép lại một bản.

Chỉ có những thứ còn giá trị, mới có thể trở thành lợi thế đàm phán.

Khánh Đế lạnh lùng rời ánh mắt khỏi nơi khói đen, nhìn Phạm Nhàn một

cái, nói: "Đúng là điên cuồng, thân là người Khánh Quốc mà lại làm ra chuyện

như vậy được."

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, đây là chuyện giữa ta

và ngài, nếu tai họa lan tràn thiên hạ thì thật sự không phải ý muốn của ta."

Lời nói này đã rất rõ ràng. Hoàng đế cai quản thiên hạ, nếu không phải

Phạm Nhàn nắm trong tay lá bài khiến ngài phải để tâm, ngài đâu có thu liễm

hết thảy đế ý, chỉ giới hạn cuộc chiến này trong hoàng cung. Ngài có đủ thủ

đoạn để trừng trị những kẻ đi theo Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn muốn buộc

ngài không ra tay với những người ấy.

Điều này trông như một yêu cầu rất non nớt, trẻ con, giống như trò chơi gia

đình vậy. Bệ hạ ơi, ta sắp nổi loạn rồi. nếu thất bại, bệ hạ đừng hành hạ thuộc hạ

của ta... Nhưng trong cung điện phủ tuyết lúc này lặng ngắt như tờ, Phạm Nhàn

đưa ra đề nghị và Hoàng đế vẫn bình thản, không ai coi đây là trò đùa, bởi trong

tay Phạm Nhàn thực sự cầm lá bài rất lớn có thể tổn thương căn cơ của Khánh

Quốc.

Hoàng đế bệ hạ không phải là người có thể bị uy h**p, cho dù Phạm Nhàn

cầm trong tay chính là bảy tấc của Nội Khố, ngài vẫn lạnh lùng nhìn Phạm

Nhàn một cái, nói: "Tiếp tục đi."

Phạm Nhàn cực kỳ thành khẩn hành lễ một cái, nói: "Bệ hạ thiên tư hơn

người, hiện giờ quốc khố Khánh Quốc đã phong phú, khí thế dân chúng đang

lên, quân sĩ mặc giáp sắt dũng mãnh, tuy danh tướng đã có người hy sinh nhưng

từ chuyện Diệp Hoàn có thể thấy trong quân ngũ vẫn còn rất nhiều nhân tài, cho

dù Nội Khố bị phá hủy trong tay ta, trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổ

hoàn toàn. Với tài năng của bệ hạ, dù Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổ

kiên cường chống đỡ ra sao, quân ta kéo lên Bắc phương, dùng thế hổ lang xâm

chiếm bốn phương, chắc chắn trong thời gian bệ hạ còn tại thế sẽ thực hiện

được hoài bão thống nhất thiên hạ.”

“Không ai có thể ngăn cản quá trình này, dù ta cầm trong tay điểm yếu của

Nội Khố cũng phải thừa nhận rằng điều đó không thể uy h**p được bệ hạ, bệ hạ

có thể hoàn toàn không để ý những thứ này." Phạm Nhàn cúi đầu, bình tĩnh

nhấn mạnh từng chữ: "Có điều... tầm nhìn của bệ hạ sâu rộng, sao có thể chỉ

trong nhất thời?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1945: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 9



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hai mắt Khánh Đế: "Bệ hạ muốn thống nhất

thiên hạ, muốn xây dựng một đế quốc rộng lớn, chấm dứt chiến tranh kéo dài

trên đại lục, tìm kiếm một tương lai bình an cho hàng triệu dân chúng, để lại

danh hiệu vĩ đại trong sử sách... Vậy nên điều bệ hạ theo đuổi chính là thiên thu

vạn đại của Khánh Quốc sau khi thống nhất thiên hạ.”

“Nếu bệ hạ còn sống, chiếm trọn Bắc Tề và Đông Di, dùng lực lượng thiết

huyết đàn áp kháng cự, dùng trí tuệ tài năng thu phục lòng dân, chắc chắn có thể

thống nhất thiên hạ. Nhưng nếu bệ hạ qua đời thì sao?”

Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, cười nói: “Thế gian không còn bệ hạ

nào, triều đình Đại Khánh ban đầu thống nhất thiên hạ biết kiếm đâu được một

người cai trị tài năng xuất chúng như vậy? Lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn, nhân tài

nổi lên liên tiếp, dân số đông đúc, kế thừa khí thế Đại Ngụy, tự xưng là chính

thống, nếu không ai kiềm chế được, hàng ngàn vạn con dân nước khác khởi

binh phản loạn, ai có thể ngăn cản? Chỉ dựa vào đại quân Khánh Quốc chúng ta

đi giết người khắp nơi sao? Thiên hạ vừa thống nhất chắc chắn lại lâm vào

chiến tranh, lúc đó liệu đại quân ta còn có thể bảo vệ được thống nhất hay

không còn chưa biết, chỉ sợ cả thiên hạ phản loạn, kinh đô Đại Khánh của

chúng ta cũng nguy hiểm rồi.

“Bệ hạ thông hiểu sử sách, tất nhiên biết rằng trị dân bằng sắt máu cuối

cùng cũng không thể kéo dài, từng có Tần Thủy Hoàng giết sạch thiên hạ nhưng

chỉ trị vì được hai đời là mất.”

“Ba năm qua, để thực hiện đại nghiệp của mình, tất nhiên bệ hạ cần dựa vào

nguồn lực vô tận của Nội Khố để đảm bảo triều đình Nam Khánh nắm ưu thế

tuyệt đối về quốc lực so với các vùng đất mới sáp nhập, uy h**p người dân cũ

của các vùng đất ấy. Dùng ưu thế quốc lực để đổi lấy thời gian, dùng giao lưu

để đổi lấy sự đồng hóa, theo đó dần dần đồng hóa họ qua các triều đại, quên đi

triều đại trước, lòng dân hướng về triều đình mới, lúc đó mới thực sự thống

nhất.”

“Nhưng nếu Nội Khố bị phá hủy, ai có thể đảm bảo quốc lực, quân lực vĩnh

viễn ưu việt của Đại Khánh ta? Nếu bệ hạ còn sống, tất cả những điều này về

căn bản không thay đổi, nhưng nếu không còn Nội Khố, sau đó bệ hạ lìa đời, ai

có thể duy trì trật tự đại lục?”

“Con người rồi cũng phải chết.” Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Hoàng đế bệ hạ

một cái: “Kể cả người làm bệ hạ cũng không tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh

tử. Theo như kế hoạch của triều đình trong ba năm qua, bệ hạ cũng luôn suy

nghĩ chuyện tương lai."

"Ngài là một người cực kỳ tự tin, cũng có tư cách để tự tin, ngài hoàn toàn

không nghĩ Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổ có thể ngăn cản được quyết

tâm quét sạch thiên hạ của ngài." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ngày hôm nay cho

dù không có Nội Khố, ngài vẫn có thể hoàn thành đại nghiệp ngài nỗ lực bao

năm qua."

"Điều ngài muốn không phải là sự rực rỡ nhất thời của một đời rồi Đại

Khánh sụp đổ dưới cơn mưa gió kháng cự, bởi lẽ sử sách luôn do kẻ chiến thắng

viết nên. Nếu sau khi thống nhất thiên hạ mà Đại Khánh không thể tồn tại ngàn

đời, thì ngay cả một nhân vật vĩ đại như ngài cũng chỉ để lại cái danh là tàn bạo,

thiếu tầm nhìn xa trong sử sách mà thôi."

Phạm Nhàn mỉm cười: "Điều ngài muốn là Đại Khánh... thiên thu vạn đại,

vì thế ngài cần Nội Khố trong tay ta."

"Ngươi có thể hứa hẹn điều gì cho trẫm?" Hoàng đế bỗng nhiên cười phá

lên, trong tiếng cười vô cùng hài lòng. Rõ ràng vị Hoàng đế thâm sâu khôn này

rất vui mừng khi đứa con yêu quý nhất của mình, từng câu từng chữ bám sát cõi

lòng khó mà thân cận của ngài, êm ái tiến gần đến hoài bão rộng lớn của ngài.

"Nếu ta chết, bản ghi chép kia sẽ được trả về triều đình, công tác phá hoại ở

Mân Bắc cũng sẽ lập tức ngừng lại. Bệ hạ biết mà, ta luôn có một số thuộc hạ

trung thành." Phạm Nhàn thành khẩn đáp lại, y không nói thua, bởi hôm nay

một mình xông vào cung, biến hoàng thành này thành chiến trường, ai thua tức

là chết, đâu còn con đường thứ hai?

Vừa nói, Phạm Nhàn xoay người đứng sát bên Hoàng đế, cùng ngài nhìn ra

đám tuyết trắng trên bãi cỏ hoang phía trước, ánh mắt hướng về bên trái, nói:

"Dưới đòn đánh của bệ hạ, vị Thiền Vu trên thảo nguyên đã không còn sức lực

gây chuyện, nhưng dưới chân núi phía cực tây vẫn còn bảy ngàn kỵ binh du

mục từ vùng băng tuyết di cư tới. Đội quân tràn đầy sinh lực này hết sức mạnh

mẽ, nếu bệ hạ chấp thuận yêu cầu của ta, ta có thể đảm bảo đội kỵ binh này sẽ

không bao giờ áp sát Tây Lương."

Ánh mắt Hoàng đế nhìn theo hướng của y hạ xuống vùng tuyết còn sót lại

bên trái, lông mày cau lại nói: "Trong trận đại thắng ở Thanh Châu lần này,

Thiền Vu Tốc Tất Đạt huy động toàn bộ lực lượng vương đình, nhưng chỉ mang

theo hai, ba ngàn man kỵ binh. Theo báo cáo từ Cung Điển, sức chiến đấu của

đám man kỵ binh này quả thực không tồi, nếu không phải ông trời bất công, gây

ra thiên tai tuyết đổ kéo dài ba năm ở phương bắc, chúng cũng không phải chạy

tới thảo nguyên Tây Hồ xa xôi. Như vậy có thể thấy, Thượng Sam Hổ giữ vững

cửa ải Bắc Môn chống lại người Man suốt nhiều năm, quả thực đáng nể.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1946: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 10



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nhưng số lượng quá ít, khó có thể ảnh hưởng bố cục tổng thể." Lông mày

Hoàng đế giãn ra, lạnh lùng lắc đầu, rõ ràng không chấp nhận lá bài của Phạm

Nhàn.

"Chúng ta đang nói chuyện thiên thu vạn đại cơ mà." Rõ ràng ngữ điệu của

Phạm Nhàn hôm nay rất ngang tàng, thậm chí cả hai chữ "chúng ta" đầy phạm

thượng cũng thoải mái thốt ra, y cười nói: "Bảy ngàn trai tráng chất lượng rất

cao, nữ nhân cũng không ít, hơn nữa sau đòn đánh này lực lượng Tây Hồ bị suy

yếu nghiêm trọng. Đám man kỵ binh phương bắc này chắc chắn sẽ trở thành lực

lượng quan trọng trên thảo nguyên, chúng sẽ đi bắt nữ nhân các bộ lạc, ai ngăn

cản nổi? Bệ hạ cũng biết, người Hồ sinh sản rất sung sức, chỉ cần mười mấy đến

hai mươi năm, bộ lạc này sẽ trở nên hùng mạnh khó lường."

"Nếu không ai có thể kiềm chế, khống chế hay hướng dẫn họ, liệu bộ lạc

đang lên này có trở thành một vương đình thứ hai hay không?" Phạm Nhàn nhìn

về phía bãi tuyết bên trái, lắc đầu nói: "Dân chúng Tây Lương đã quá khổ cực,

liệu còn phải chịu thêm mấy chục năm nữa sao?"

Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm cũng hơi khó hiểu, thuộc hạ của ngươi ở

vùng Tây Lương và thảo nguyên đã gần như bị trẫm tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn

có thể dùng lực lượng gì ảnh hưởng tới lũ Man tộc kia?"

"Tùng Chi Tiên Lệnh." Phạm Nhàn cười đáp: "Mặc dù cô ấy là vương nữ

của cố tộc, thân phận cao quý, nhưng không có nhiều quyền hành thực tế. Có

điều xét về thân phận và địa vị hiện tại trên thảo nguyên cũng cao, năng lực của

cô ất cũng mạnh, đã có thể tập hợp được phần lớn lực lượng man tộc. Chỉ cần

khống chế được cô ấy tức là khống chế được đám người Man này."

"Chẳng lẽ ngươi có thể khống chế được cô ta, còn trẫm và triều đình thì

không?" Hoàng đế hỏi với giọng mỉa mai.

Phạm Nhàn thở dài đáp: "Tùng Chi Tiên Lệnh chính là Hải Đường Đóa

Đóa. Đây là nữ nhân của ta, tất nhiên chỉ có ta mới có thể khống chế được cô

ấy."

Hoàng đế chợt ngẩn ngơ, im lặng một lúc rồi cuối cùng không nhịn được bật

cười, lắc đầu, không nói gì thêm. Ngài chỉ thẳng về góc đông nam vùng tuyết

trắng phía trước, nói: "Giơ hai tay đưa công nghệ Nội Khố về đây, còn gì nữa

không? Giang Nam khó mà rối loạn được nữa, vì trẫm đã khiến nơi đó rối ren từ

trước rồi. Đám thuộc hạ của ngươi trung thành đến mức khiến trẫm khá bất ngờ,

nhưng Hạ Tê Phi chỉ có thể nhảy múa được không quá hai ngày, cho dù Tô Văn

Mậu có giấu người trong Nội Khố thì bản thân hắn cũng chẳng được nữa rồi."

"Trẫm đã triệu Thành Giai Lâm về, vị huynh tộc huynh của Nhâm Bá An

cũng được rút từ quân đội tam đại phường trở về." Hoàng đế đặt hai tay sau

lưng, cùng Phạm Nhàn ngắm nghía vùng tuyết trắng không một đường nét phía

trước, bình thản nói.

Ánh mắt Phạm Nhàn cũng rơi xuống góc đông nam vùng tuyết, cười nói:

"Giang Nam vẫn có thể rối loạn, phe Nội Khố đã chấp thuận điều kiện của bệ

hạ, tất nhiên thần sẽ không gây họa nữa. Nhưng Giang Nam dựa vào thương

nghiệp thịnh vượng, tính cả Nội Khố thì đã cung cấp khoảng bốn phần mười

thuế má cho triều đình. Nếu Giang Nam rối loạn, triều đình sẽ đối phó thế nào?"

Ngay từ đầu cuộc đối thoại hôm nay, ngữ điệu của Phạm Nhàn mang sắc

thái ngang ngược dưới vẻ bình tĩnh, lời lẽ thẳng thừng không kiêng nể, có thể

nói ra những lời như lưỡi đao băng giá, kiên quyết đàm phán với Hoàng đế từng

bước một. Điều này liên quan đến thái độ tự tin của y, cũng như tâm trạng y

hôm nay.

Như đã nói trước đó, y không tìm được cách kiểm soát hoàn hảo, nên chỉ có

thể chọn cách đơn giản nhất. Cách này vì quá trực tiếp nên sát thương cực

mạnh.

Y rất thẳng thắn hỏi Hoàng đế, Giang Nam loạn rồi, triều đình sẽ đối phó ra

sao? Hoàng đế mỉm cười, trực tiếp hỏi ngược lại: "Nếu trẫm trực tiếp giết sạch

người của ngươi, Giang Nam... làm sao mà loạn được nữa?"

"Ta có Chiêu Thương tiền trang." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp: "Giang Nam

dựa vào thương nghiệp mà thịnh vượng, điểm then chốt nhất chính là khâu

thông suốt dòng vốn bạc, Chiêu Thương tiền trang đã hoạt động ở Giang Nam

được vài năm, âm thầm nắm giữ mạch máu một số ngành nghề của các đại gia

tộc Minh Tôn Hùng. Một khi tiền trang ra tay, Giang Nam thực sự sẽ rối loạn,

cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì."

"Bạc của Chiêu Thương đã bị rút đi từ lâu rồi." Hoàng đế mỉa mai nhìn

Phạm Nhàn, không trực tiếp nói ra số lượng bạc khổng lồ đó đã quay về cung

điện Bắc Tề, chỉ nói: "Chỉ là một ít giấy tờ thôi, trẫm vung bút là xong, những

thứ đó tính là gì?"

"Không thể nói vậy, bởi vì bây giờ cảng Tuyền Châu vẫn chưa đạt được hiệu

quả như mong muốn, việc giao dịch từ cảng tới vùng đất xa xôi hơn vẫn diễn ra

ở Đông Di thành." Phạm Nhàn không nhượng bộ, nói thẳng: "Tất cả các ngân

phiếu, giấy vay nợ đều chỉ là giấy, bệ hạ vung bút hủy bỏ tất cả? Vậy không cần

tiền trang làm gì cả, chỉ sợ Giang Nam sẽ rối loạn trước rồi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1947: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 11



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế không hiểu nhiều về thương nghiệp, thực ra Phạm Nhàn cũng

không rành, về hoạt động thương nghiệp ở Giang Nam, liệu sẽ phụ thuộc vào hệ

thống tài chính tín dụng còn sơ khai và chưa phát triển như thế nào, không ai

nắm chắc được. Nhưng Phạm Nhàn tin rằng mọi sự vật trên đời đều có quy luật

riêng, nhất là hoạt động thương nghiệp Giang Nam đã hơn trăm năm, nếu bệ hạ

thực sự làm như vậy, chắc chắn Giang Nam sẽ rối loạn trước.

Khánh Đế không hiểu thương nghiệp không có nghĩa các quan lại triều đình

và thuộc hạ của Phạm Nhàn không hiểu, trước khi việc xảy ra họ đều đã nghiên

cứu rất kỹ. Phạm Nhàn chỉ biết, khâu vô cùng quan trọng trong thương nghiệp

là dòng vốn lưu động, như máu chảy trong mạch máu, nếu tiền trang thực sự

sụp đổ, máu trong mạch máu cạn kiệt, hoạt động thương nghiệp sẽ trở nên cực

kỳ khó khăn.

"Trẫm đã thu hồi Hoa Viên từ tay Dương Kế Mỹ." Hoàng đế lạnh lùng nhắc

nhở, vị quân vương này có thể xem là minh quân, ngài không hiểu vận hành

thương nghiệp Giang Nam chứ không hành động mù quáng dựa vào quyền uy

Thiên tử. Ngài giao việc chuyên môn cho quan lại, ngài biết Chiêu Thương tiền

trang trong tay Phạm Nhàn có khả năng lung lay nền thương nghiệp Giang

Nam, nên từ mùa thu năm trước, khi Giang Nam xảy ra biến loạn lần đầu, triều

đình đã chuẩn bị sẵn.

Toàn thiên hạ, nơi có bạc lưu thông dồi dào và ít phụ thuộc tiền trang nhất là

các thương gia muối lớn nhỏ ở Giang Nam. Trước đó Hoàng đế nhắc tới Dương

Kế Mỹ là một trong những đại thương gia muối hàng đầu Giang Nam. Triều

đình đã sớm cảnh giác trước việc tiền trang rút bạc, và đưa các thương gia muối

vào hệ thống, vì nhận thấy họ có rất nhiều bạc thật, xây dựng lại một hệ thống

giao dịch tuy gặp khó khăn nhưng ít nhất không bị Phạm Nhàn khống chế hoàn

toàn.

"Chỉ có thương gia buôn muối là chưa đủ." Phạm Nhàn hạ mí mắt nói:

"Trong tay thần còn có... Thái Bình."

Thái Bình tiền trang! Tiền trang số một thiên hạ, kinh doanh không biết bao

nhiêu năm, ảnh hưởng đến sinh hoạt của bao người. Tiền trang này vẫn hoạt

động ở Đông Di thành, chủ nhân vẫn bí ẩn, chưa ai thấy được nguyên hình. Cho

đến khi Phạm Nhàn nắm quyền Kiếm Lư chủ nhân Đông Di thành mới kinh

hoàng phát hiện Thái Bình tiền trang vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của Kiếm

Lư, dưới sự khống chế của Tứ Cố Kiếm.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Phạm Nhàn không khỏi kinh ngạc và ngưỡng

mộ tầm xa trông rộng của Tứ Cố Kiếm, chỉ có chủ nhân Đông Di thành mới có

thể nhận ra tầm quan trọng của tiền trang từ nền thương nghiệp ngày càng thịnh

vượng và để lại một công cụ có thể lay chuyển thiên hạ như vậy.

Nghe đến hai chữ Thái Bình, đôi mắt Hoàng đế híp lại, tia sáng lạnh lùng

hiện ra, rõ ràng cũng giống như lúc Phạm Nhàn lần đầu biết được bí mật này,

Hoàng đế cũng cảm nhận được một luồng hàn ý.

"Thái Bình tiền trang là thứ Tứ Cố Kiếm để lại cho ta." Phạm Nhàn nhẹ

giọng thêm vào một câu.

Hoàng đế bỗng nhiên bật cười, trong tiếng cười ngập tràn ý vị hoang đường,

có lẽ ngài chợt nhận ra, tất cả kẻ thù đáng kính trên đời này đều đã giao phó vũ

khí cuối cùng để đánh bại ngài cho đứa con trai yêu quý nhất của ngài. Việc

phát hiện ra sự thật vớ vẩn này khiến ngay cả vị quân vương tưởng chừng lạnh

lùng vô tình cũng rung động.

"Bệ hạ, chúng ta hãy nhìn về Đông Di thành." Ánh mắt Phạm Nhàn từ góc

dưới của vùng tuyết trắng trượt lên phần giữa vùng đất tuyết vắng lặng này, nơi

có một đám cỏ dại, trông giống như biển Đông vào mùa hè, sóng to gió lớn như

những ngọn núi xé toạc bầu trời.

Hoàng đế dần thu hồi nụ cười, khuôn mặt trở nên bình tĩnh và ôn hòa, nói:

"Đông Di thành không cần bàn nhiều, chỉ có mười mấy thằng nhãi trong Kiếm

Lư hơi rắc rối, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của đại quân."

"Cường giả cửu phẩm, kiến thiết thì không có tác dụng gì, nhưng phá hoại

thì lại là cao thủ, chẳng hạn như ám sát gây rối loạn bên trong Đại Khánh của

chúng ta." Ánh mắt Phạm Nhàn u ám nhìn về phía trung tâm vùng tuyết trắng.

Hoàng đế và Phạm Nhàn vẫn tiếp tục đối đáp, tuyết rơi trong Đông Cung

vẫn lặng lẽ sa xuống, có bông rơi trên hai cha con kỳ lạ này, có bông rơi xuống

mặt tuyết, xuống bãi cỏ hoang.

Toàn bộ vùng tuyết trắng này không có đường nét, không có ranh giới quốc

gia, không có sự phân chia giữa dãy tuyết sơn và thảo nguyên xanh mướt, thậm

chí cả hình dáng cũng không có. Nhưng Khánh Đế và Phạm Nhàn, cha con họ

vẫn nhìn vào vùng đất tuyết im lìm lạnh giá này, bàn luận về thiên hạ.

Ánh mắt của họ rơi vào bên trái là thảo nguyên, bên phải là Đông Di, góc

dưới bên phải là Giang Nam, phía trước xa hơn là vùng đất phương bắc của Đại

Tề.

Nơi nào họ nhìn tới, nơi đó chính là thiên hạ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1948: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 12



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bông tuyết dần dần rơi lớn hơn, xoáy tròn bay lượn trong cung điện hoang

tàn, dần dần tích tụ cao đến mức. Bộ áo xanh mặc trên người Phạm Nhàn và

tấm long bào màu vàng rực rỡ trên người Hoàng đế đều bắt đầu phủ một lớp

tuyết trắng, đất tuyết phía trước hai người cũng được bao phủ một lớp tuyết dày

đặc, không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết cỏ cây nào, giống như cả thiên hạ này

chỉ còn một màu trắng xóa sạch sẽ, trong mắt họ, làm sao có phân chia do con

người tạo ra?

"Ta có đủ sức lực làm cho thiên hạ đại loạn, cho dù ta có chết ngay bây giờ,

ta vẫn có thể biến hoài bão thiên thu vạn đại của bệ hạ thành như trận tuyết này,

chờ đến khi mặt trời mọc lên sẽ tan ra thành nước, không cách nào trở thành

hiện thực được nữa.” Phạm Nhàn lè lưỡi l**m đôi môi khô khốc, hôm nay nói

quá nhiều, miệng lưỡi cũng phát khô. Y chăm chú nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: “Vì

vậy, ta xin được đấu một trận công bằng với bệ hạ."

"Cái gì gọi là công bằng?" Hoàng đế hỏi lại.

"Kính xin bệ hạ cho phép Nhược Nhược rời cung, ta chỉ còn người muội

muội này thôi. Kính xin bệ hạ cho Uyển Nhi và gia quyến lớn nhỏ của ta được

trở về Đạm Châu sống những ngày tháng bình yên, ta chỉ có gia đình này thôi.

Kính mong bệ hạ bỏ qua, sau khi ta chết, đừng truy cứu trách nhiệm những

quan lại trung thành với ta. Thực ra họ đều là nhân tài.” Phạm Nhàn dừng một

lát rồi cười khổ nói: “Nếu ta chết, họ sẽ không còn lý do gì để chống đối triều

đình nữa, kính xin bệ hạ tin tưởng điều đó."

Thiên hạ đã bị thu gọn lại thành một vùng tuyết nhỏ trước mặt hai người,

chiến trường máu lửa đã biến thành hoàng cung kinh đô yên tĩnh này. Phạm

Nhàn đã làm và nói nhiều đến thế, dường như chỉ muốn giới hạn cuộc đối đầu

quyết liệt giữa phụ tử trong phạm vi nhỏ nhất, tạo lối thoát cho những người bị

liên lụy vào việc này.

Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, tuyết trên vai rơi xuống loạt xoạt. Sau một

hồi im lặng, ngài hơi mệt mỏi nói: "Trẫm chỉ không hiểu, tại sao ngươi lại làm

như vậy?"

o O o

"Vì sao ư?" Giữa gió tuyết, Phạm Nhàn chìm vào suy tư. Vốn y không cần

thời gian để suy nghĩ, bởi từ nhiều năm về trước y đã biết một ngày nào đó

mình sẽ đón nhận câu hỏi này. Những năm qua y luôn chuẩn bị, luôn lẩn tránh,

nhưng chưa bao giờ thực sự trốn thoát. Đây là vấn đề y đã suy ngẫm vô số lần,

kể cả trong bảy ngày đau khổ gần đây.

"Vì sao ư?" Y chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt trong tuyết, nhìn Hoàng đế

nói: "Hôm nay trong Thái Học, ta đã nói với những người trẻ tuổi về vấn đề

nhân nghĩa, về ý nghĩa đích thực của đại nghĩa."

Phạm Nhàn thở dài, mang theo vẻ mặt phức tạp nói: "Trước kia ta vốn

tưởng rằng những chuyện này đều là dối trá, giả dối, nhưng sau bao năm, những

gì một vị thần tử nên có, không nên có, ta đều đã có được. Chỉ đến lúc này, ta

mới phát hiện ra rằng ngoài những thứ được coi là chuẩn tắc ra, cõi đời chẳng

còn gì có thể khiến cuộc đời của người ta thêm phần chân thực.”

Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt nhìn y, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh băng lặp

lại những lời Phạm Nhàn nói trong buổi sáng ở Thái Học: "Mong sao khỏi hổ

thẹn. Từ xưa chí sĩ, muốn truyền đại nghĩa khắp thiên hạ, không vì thắng bại lợi

hại mà lay chuyển lòng người...".

Buổi sáng, lời Phạm Nhàn nói với những người trẻ tuổi trong Thái Học rõ

ràng đã khiến Hồ Đại học sĩ cảm nhận được sát khí và ý chí quyết liệt ẩn trong

từng câu chữ. Ông hoảng sợ vào cung, tất nhiên đã tường thuật lại cảnh tượng

đó cho Hoàng đế bệ hạ. Không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại có thể nhớ kĩ lời nói của

Phạm Nhàn như thế.

Phạm Nhàn cũng cảm thấy bất ngờ, có phần cay đắng cười khổ: "Ta không

phải kẻ coi đại nghĩa là mục tiêu sống. Cũng không phải bậc Thánh nhân đạo

đức tột bậc. Trong tâm can ta vẫn chỉ là người biết yêu thương và tôn trọng bản

thân, chứ chẳng là ai khác."

"Đó có lẽ là bản chất ẩn sâu trong tâm can ta, bị che giấu và phong bế hơn

hai mươi năm qua." Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế bệ hạ, hết sức nghiêm túc nói:

"Đời này ta muốn tận hưởng trọn vẹn, muốn sống phóng khoáng, tự do, không

ân hận. Cho nên ta phải thanh thản, yên tâm. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy,

những thứ chôn sâu trong tâm can ta sẽ khiến ta cả đời bất an."

"Quyền lực và vinh hoa của thế gian khiến con người mù quáng. Nhưng ta

vẫn không thể giả vờ không biết, không nghe thấy những chuyện xưa đã xảy ra

năm đó hay mùa thu năm ấy." Trên khuôn mặt Phạm Nhàn thoáng vẻ buồn bã:

"Trần Bình Bình vào kinh chính là để hỏi bệ hạ một câu, còn ta thì không cần

hỏi. Ta chỉ biết việc đó là bất công, và sự bất công ấy nhằm vào những người ta

yêu thương. Nếu thế gian không còn ta, không còn người dám đứng trước mặt

Hoàng đế bệ hạ như hôm nay, thì những người đã khuất sẽ tìm đâu ra công lý?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1949: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 13



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Họ không nên bị thế giới này lãng quên. Thứ bất công họ phải chịu cần

được chuộc lại bằng cách nào đó." Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: "Đó là

trách nhiệm của bệ hạ, cũng là bổn phận của ta."

Hoàng đế bệ hạ im lặng rất lâu sau những lời tâm sự của Phạm Nhàn, ngữ

điệu lạnh lẽo chậm rãi hỏi: "Sao ngươi không hỏi trẫm rốt cuộc năm xưa đã xảy

ra chuyện gì? Tại sao ngươi không hỏi trẫm? Hay trẫm không có nỗi khổ tâm

riêng?"

"Trong phủ Tĩnh Vương, tức Thành Vương phủ ngày xưa, vẫn còn rất nhiều

văn thư, tấu chương mẫu thân bí mật gửi riêng cho Hoàng đế bệ hạ." Phạm

Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Ta đã đọc hết. Ta không cần hỏi gì cả, ta biết vì

sao chuyện năm đó xảy ra. Còn với đại lục rộng lớn này, ngàn vạn dân chúng,

cái chết của người đó liệu là tốt hay xấu, ta cũng chẳng mấy quan tâm."

Y mỉm cười đầy khóc nhọc, nói: "Bệ hạ, thật ra đây không phải việc tranh

luận thiên hạ, chính nghĩa. Đây không phải công oán, mà chỉ là... tư oán."

"Hay cho câu tư oán." Hoàng đế bệ hạ cũng mỉm cười, hai tay chắp sau

lưng, cô độc giữa gió tuyết, toàn thân thấm đẫm vẻ cô đơn, "Cô ấy là mẫu thân

của ngươi, chẳng lẽ trẫm không phải phụ thân của ngươi sao?"

Thân thể Phạm Nhàn hơi cứng đờ, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa,

mà bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Trong lòng Hoàng đế bệ hạ có hoài bão

rộng lớn, ngài đang bước theo con đường mà ngài cho là đúng đắn. Nhưng theo

ta thấy, dù mục đích có vĩ đại, vinh quang và đúng đắn đến đâu, nếu dùng thủ

đoạn tồi tệ để thực hiện thì vẫn không đáng tôn trọng."

Hoàng đế bệ hạ mỉm cười mỉa mai, nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của

Phạm Nhàn: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng việc giết chóc tứ phía hôm nay ở kinh đô

là thủ đoạn cao thượng lắm sao?"

Phạm Nhàn cười lắc đầu: "Mục đích của ta chỉ là kết thúc nỗi oan trái từ

mấy chục năm trước, xóa bỏ ám ảnh lớn nhất trên đầu ta. Tất cả xuất phát từ

góc độ cá nhân, đúng như đã nói, đây là tư oán, vốn không có ý nghĩa cao cả gì.

Vậy thì thủ đoạn thế nào cũng không tính là hèn hạ được."

Phạm Nhàn dừng một lát, ánh mắt phức tạp, mang đôi phần cảm khái nhìn

Hoàng đế bệ hạ: "Ở khía cạnh này, ta giống ngài nhiều hơn. Đối với chúng ta,

người tốt là một từ xa xỉ cỡ nào... Nhưng cũng chính vì thế mà ta không giống

mẫu thân, đến chết vẫn còn mơ hồ. Ít ra trước lúc ra đi, ta có thể hỏi ngài một

câu."

Câu này nói về khác biệt căn bản giữa Diệp Khinh Mi và Phạm Nhàn.

Nhưng thế sự vô thường, điểm kỳ diệu là sau bao năm rong ruổi thăng hoa, cuối

cùng Phạm Nhàn vẫn đi theo con đường của Diệp Khinh Mi. Bởi vì đôi linh hồn

cách xa thời gian nhưng vẫn sưởi ấm cho nhau này có lẽ là những tồn tại duy

nhất trên đời không hề kính sợ quyền lực hoàng gia. Từ sâu thẳm bên trong

lòng, trước ghế rồng, họ đều có khát vọng đứng thẳng.

Hoàng đế bệ hạ im lặng, mỉm cười, ánh mắt mang chút cảm xúc kỳ lạ nhìn

Phạm Nhàn. Có lẽ ngài cảm thấy mình đã gặp lại người con gái ấy sau bao năm

xa cách.

o O o

Đáp lại vẻ trầm tư dường như bình tĩnh nhưng thực chất đầy sắc bén của

Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không tức giận, không u ám, trái lại bình thản nói

đến chuyện khác: "Hồi đó xem ra biến cố ở Thái Bình biệt viện, trẫm cũng

không hy vọng ngươi sống sót."

Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, biến cố đẫm máu ở Thái Bình biệt viện năm xưa,

Diệp Khinh Mi vừa mới sinh ra mình, đang lúc yếu đuối nhất, còn mình chỉ là

một đứa trẻ sơ sinh, làm sao có thể sống sót dưới đợt truy sát điên cuồng của

hoàng hậu và sự giám sát lạnh lùng của đại quân Tần gia? Năm đó, Hoàng đế bệ

hạ đã vạch ra kế hoạch tàn nhẫn vô tình ấy, tất nhiên cũng lạnh lùng không quan

tâm đến sinh tử của mình.

Nếu không phải Lão Phạm gia liều mạng, nếu không có Ngũ Trúc thúc vội

vã quay về, nếu không phải Trần Bình Bình phát hiện có điều không ổn, nhanh

chóng từ biên cương phương bắc về kinh, liệu Khánh Quốc ngày nay còn có sự

hiện hữu của mình hay không?

"Có điều cuối cùng ngươi vẫn sống sót, lại được đưa đến bên cạnh mụ mụ.

Trẫm vừa kinh ngạc, vừa phải thừa nhận trong lòng nhẹ nhõm một chút, dù sao

ngươi cũng là cốt nhục của trẫm." Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn bình tĩnh

nói: "Nghĩ lại thì, lúc ấy Bình Bình đã nghi ngờ trẫm rồi, nếu không sẽ không

đồng ý yêu cầu của lão Ngũ đưa ngươi về Đạm Châu. Lão ta biết rằng trên đời

này, trẫm xem mẫu hậu và mụ mụ như mẹ ruột, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự thật

đã rồi trở định số."

"Nếu mọi việc cứ thế tiếp diễn như vậy thì cũng thôi, trẫm ở kinh đô, ngươi

ở Đạm Châu. Đến ngày lễ tết, trẫm sẽ nhớ đến còn có một đứa con tư sinh ở

Đạm Châu xa xôi, ban thêm ân sủng cho Phạm phủ, gửi đến bên ngươi." Tuyết

rơi đầy trên đầu Hoàng đế bệ hạ khiến không phân biệt được tuyết hay tóc bạc,

toàn thân đã dần hiện rõ vẻ già nua
 
Back
Top Bottom