Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1890: Người rảnh rỗi ở kinh đô 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Gia đình họ không ở lại điền trang trong tộc quá lâu, chỉ tới nhận con nghỉ

lại một đêm, ngày thứ hai năm người rời trang viên về kinh. Giống như Hoàng

đế từng nói trong Ngự Thư phòng, như Trưởng công chúa từng nói với mưu sĩ,

mệnh môn của Phạm Nhàn quá rõ ràng, chỉ cần nắm lấy điểm ấy, dù y có chắp

cánh cũng có thể trốn đi đâu? Cho dù có thể trốn thoát, liệu y có muốn trốn hay

không?

Không trốn chạy, chỉ có đối mặt. Nhưng núi tuyết quá cao, quá lạnh giá.

Cầm tay hai con gi, Phạm Nhàn cười tươi ngồi trong xe ngựa, đôi lúc nhìn

qua cửa sổ về phía ngọn Thương Sơn, phản chiếu ánh bình minh trắng xóa

phương đông. Thương Sơn ở phía tây kinh đô, cách quan lộ này khá xa, nhưng

hùng vĩ vươn cao chọc trời. Mới đầu thu nhưng đỉnh núi đã phủ tuyết trắng,

mang đến cảm giác se lạnh cho thế giới.

"Còn nhớ hai năm trú đông trên Thương Sơn không?" Phạm Nhàn bỗng hỏi.

Nghe vậy, gương mặt Lâm Uyển Nhi và Tư Tư lộ vẻ hạnh phúc, hoài niệm.

Năm đầu Tiểu Tư vẫn bị Phạm Nhàn cố ý giữ ở phủ cũ trong kinh, nhưng năm

thứ hai vẫn đi theo. Đối với những người trẻ tuổi Phạm phủ, tuyết Thương Sơn

có thể thanh tâm, rửa sạch bụi trần, đó là thế giới riêng tư đẹp đẽ, cách biệt hoàn

toàn với kinh đô. Ở đó, Phạm Nhàn có thể bộc lộ những cảm xúc, tình cảm khác

với thế giới bên ngoài.

Dù là đánh mạt chược hay tán gẫu, trong tiết trời đông đổ tuyết, cảm giác

ấm áp bên bếp lửa luôn khiến người ta nhớ mãi. Trong xe dần im lặng, Lâm

Uyển Nhi nhớ lại thỉnh thoảng Diệp Linh Nhi và Nhu Gia lên núi, mấy hôm nay

Phạm phủ bị vây, chắc Diệp Linh Nhi lo lắng lắm. Nhu Gia ngoài lo cho Phạm

phủ còn lo cho Tĩnh Vương trong cung.

"Bên Tĩnh Vương gia thế nào rồi?" Lâm Uyển Nhi lo lắng hỏi.

"Bệ hạ nguôi giận, tất nhiên sẽ cho về phủ, ngay cả ta cũng không trị tội,

huống hồ là hoàng đệ." Phạm Nhàn lắc đầu, y nghĩ đến Tư Triệt, không biết khi

hay tin kinh đô xảy ra chuyện, Tư Triệt ở phương bắc có gặp rắc rối gì không.

Ngồi cạnh Phạm Nhàn, Thục Ninh chợt nhìn l*n đ*nh tuyết Thương Sơn,

mím môi nói líu lo: "Cao thật đấy."

Quả thực rất cao, lên đó khó lắm. Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn núi tuyết,

hít một hơi thật sâu. Trong ngọn núi tuyết ấy, y có ký ức đẹp nhất thời trẻ, cũng

có thời gian Ngũ Trúc dẫn y leo núi nằm tuyết. Y biết l*n đ*nh núi khó như thế

nào.

Y có thị lực kinh người, đột nhiên trông thấy vài con chim ưng bay vòng lên

đỉnh cao nhất dãy Thương Sơn, vô thức chỉ tay cho Thục Ninh nói: "Nhìn kìa,

nếu lên được đến đỉnh, thật ra đẹp lắm đấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mùa xuân ta trồng nhiều ngô, mùa thu có thể thu hoạch được rất nhiều. Có

lẽ trong mắt nhiều người, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, do nhân quả,

siêng năng bù đắp khuyết điểm là tốt nhất, còn có thể thu hoạch thêm phần

thưởng, đó là đạo lý thiên nhiên. Có điều kể từ khi Phạm Nhàn từ Đạm Châu

đến kinh đô, bán mạng cho triều Đại Khánh vô số lần, mưu lợi cho bá tánh cũng

nhiều, cho dù không phải người đại nghĩa, nhưng tự động hay tự giác đã gieo

trồng nhiều phúc đức, chỉ tiếc mùa thu năm thứ mười Khánh Lịch, phúc báo đâu

cũng chẳng nở hoa kết trái.

Mọi chức quan bị tước đoạt, mọi quyền lực bị thu hồi, những người thân

yêu đều trở thành con tin gián tiếp. Y trở thành kẻ trắng tay, chỉ có thể làm

người rảnh rỗi phú quý nghe ca hát, đi dạo phố phường, vào Bão Nguyệt lâu

trong kinh đô.

Nhưng chẳng ai thay y phản kháng bất công, cũng không ai dám cầu xin với

bệ hạ, tất cả quan lại và dân chúng đều thờ ơ nhìn sự việc xảy ra, thậm chí còn

coi là bình thường.

Thi ân mà không cầu đền đáp? Phạm Nhàn có tầm vóc đó không? Không ai

biết, nhưng trong mắt mọi người, Tiểu Phạm đại nhân...không, Tiểu Công gia...

không, Phạm Nhàn, từ mùa thu trở đi, đã diễn trò nhàn nhã phú quý rất hoàn

hảo, cả ngày chỉ loanh quanh kinh đô, ngâm mình trong Bão Nguyệt lâu, đùa

nghịch con cái trong phủ, tán chuyện phiếm với mỹ nhân, đọc tiểu thuyết mới in

ở Đạm Bạc thư cục.

Đạm Bạc y quán vẫn mở cửa, các y quan Thái Y Viện thay Phạm Nhược

Nhược hành nghề dân gian, không biết đây có phải là điều kiện mà nữ nhân

lạnh lùng như băng tuyết kia đưa ra với bệ hạ hay không. Dù sao tiểu thư nhà họ

Phạm vẫn ở sâu trong cung, Phạm Nhàn không thể vào thăm, đành nhờ thê tử

vào cung thăm nhiều lần.

Cứ như vậy, yên ổn trôi qua hơn một tháng, Phạm phủ im lìm đến nỗi người

kinh đô gần như quên bẵng, Phạm Nhàn trầm lặng đến mức biến mất trong lời

đồn của mọi người.

Có điều, có một nơi không thể quên Phạm Nhàn, đó là Thái Học. Mặc dù

chỉ dụ của bệ hạ đã tước hết mọi chức vị của Phạm Nhàn, nhưng vẫn để lại một

chức vụ nhàn rỗi là giáo viên Thái Học. Khoảng hai mươi ngày trước, có lẽ vì

quá chán ngấy cảnh phú quý nhàn rỗi trong phủ, cuối cùng Phạm Nhàn cũng rời

khỏi vùng an lạc, bắt đầu đi dạy ở Thái Học.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1891: Người rảnh rỗi ở kinh đô 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khuôn viên thanh tĩnh của Thái Học vẫn như xưa. Ttức in Phạm Nhàn đi

dạy khiến các Thái học sinh hứng khởi, thường xuyên có hàng trăm người tụ tập

trước ao Thanh Tâm nghe giảng.

Thói quen của Phạm Nhàn là giảng bài trên bậc thềm đá trước ao Thanh

Tâm. Vì học sinh đông quá, Thái Học không thể sắp xếp hết nên đành nghe theo

ý kiến hồ đồ của y, mở lớp ngoài trời. Có người cho rằng Phạm Nhàn chỉ muốn

nhờ mưa thu rào rạt để tiết kiệm đôi chút khẩu lực.

Nội dung giảng dạy khá đơn giản, chủ yếu là các trích dẫn từ bộ tổng tập

kinh sử do đại nho Trang Mặc Hàn bên Bắc Tề dồn hết tâm huyết biên soạn.

Sau nhiều năm nghiên cứu cộng với hỗ trợ cực lớn của Đạm Bạc thư cục, Thái

Học Nam Khánh đã chỉnh lý xong các bộ sách ấy. Phạm Nhàn cũng khá quen

thuộc, nên việc giảng giải các trích dẫn không có gì khó khăn.

Đương nhiên cách giảng bài của Phạm Nhàn khác với tất cả mọi người, cơ

bản là mỗi lần y đều sắp xếp vài giáo viên chậm rãi giảng giải trước ở ao Thanh

Tâm, tới cuối cùng y mới tự mình ra trận, biện luận với những học sinh bên

dưới một phen. Còn nội dung biện luận, do có phần đại bất kính cho nên không

đồn ra bên ngoài Thái Học.

Hiện giờ dù Phạm Nhàn không còn chức vụ gì, nhưng ít ra trong Thái Học

và trong lòng các học sinh trẻ tuổi, y vẫn là nhân vật đáng kính, có đôi chút đặc

quyền.

o O o

Hôm ấy trời thu mát mẻ, ý thu nồng nàn, Phạm Nhàn lười biếng kết thúc

một ngày giảng dạy, cũng lười để ý đến học sinh vẫn đỏ mặt tía tai cố gắng công

kích bằng lời nói, vỗ tay vài cái rồi bước xuống bậc thềm, nói: "Ta đã nói với

các ngươi, Kinh, Sử, Tử, Tập ta chỉ học thuộc lòng, chứ không thể giải thích

tinh tế ý nghĩa sâu xa được. Ta hiểu đạo lý xuất sư ắt có tiếng, nhưng trên đời

đâu có chiến tranh chính nghĩa, chỉ là cái cớ mà thôi."

"Hùng binh Đại Khánh ta vì giải cứu thiên hạ..." Tên học sinh kia cùng

mười mấy bạn thân cố bám theo Phạm Nhàn, cực kỳ bất bình nói.

Hôm nay bàn về sự kiện Đại Ngụy lập quốc, nói đơn giản là hai bên tranh

luận về chính nghĩa của chiến tranh, vấn đề này Phạm Nhàn không thể giải

thích rõ ràng nhất, cũng cho rằng ít người có thể.

Phạm Nhàn lên xe rời Thái Học, không đoái hoài đến những học sinh vẫn

còn phẫn uất đuổi theo sau. Xe chạy trên đường phố kinh đô một lát rồi thoát

khỏi không khí náo nhiệt của Thái Học, trở lại cảnh thu thanh bình. Y vô thức

vén rèm cửa sổ nhìn phố phường, nhưng không che đi vẻ u uất giữa hàng mi.

Sống nhàn rỗi phú quý được một tháng, đó chỉ là bề ngoài, chỉ để tạo dáng

cho triều đình xem, trong lòng Phạm Nhàn luôn âm ỉ ngọn lửa trái ngược hoàn

toàn với vẻ ngoài êm đềm, nhưng ngọn lửa ấy được y kìm nén rất tốt.

Hơn nữa, y bị ép buộc phải kìm nén, bởi tình hình chưa cho y thấy cơ hội

nào. Từ khi về kinh, Phạm Nhàn chẳng bao giờ trở lại Giám Sát viện, nhất là

khi toàn bộ thành viên Khải Niên tiểu tổ bị trục xuất rời kinh, việc liên lạc với

Giám Sát viện càng khó khăn. Nhưng điều đó không có nghĩa Phạm Nhàn

không có nguồn tin tức khác. Y biết rõ chỉ trong một tháng, nhờ sự trợ giúp

mạnh mẽ của Ngôn Băng Vân, Hoàng đế đã thành công trấn áp phần lớn nhân

tố bất ổn trong Giám Sát viện, công việc thay máu đang tiến triển thuận lợi, chỉ

chờ thời điểm dọn sạch hoàn toàn.

Tin tức từ Giang Nam cũng không mấy tốt lành. Tất cả dấu hiệu khiến Phạm

Nhàn lo lắng sâu sắc hơn, y nhận ra mình vẫn đánh giá thấp sức khống chế và

uy lực của hoàng quyền trong xã hội phong kiến. Ngay cả Giám Sát viện mà

Trần Bình Bình và y gây dựng hàng chục năm, giờ đây trước sức ép của hoàng

quyền cũng đang nghiêng về phía khuất phục.

Phạm Nhàn nhíu mày , thực ra vấn đề giữa y và Hoàng đế nhìn bề ngoài

nằm ở Giám Sát viện, Nội Khố, kinh đô, nhưng thực chất là cả thiên hạ. Tất cả

quan lại triều đình, trí thức dân gian, thậm chí cả Hồ Đại học sĩ hay Ngôn Băng

Vân, họ đều không hiểu điểm này. Vì vậy họ không hiểu tại sao Hoàng đế lại xử

lý Phạm Nhàn như thế, tước bỏ mọi quyền lực chức tước của y nhưng vẫn để y

sống xa hoa tự do ở kinh đô, vẫn có ảnh hưởng ngầm.

Trạng thái hiện tại của Phạm Nhàn là sống không ra sống chết không ra

chết, chỉ có y và Hoàng đế thiên tử mới biết tình trạng này là do đâu.

Nếu chỉ đơn giản là đối phó với một mình Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ

mạnh hơn y quá nhiều, thậm chí không tốn công sức cũng có thể đánh y nằm

rạp xuống bụi đất rồi dẫm lên một cái, khiến y đời đời không thể ngóc đầu dậy.

Nhưng vấn đề là, cả trong lẫn ngoài kinh đô, thậm chí ngoài bờ cõi Khánh

Quốc, ảnh hưởng ngầm của Phạm Nhàn lại mạnh đến đáng sợ, mức độ cường

hãn này ngay cả với lòng tự tin và kiêu ngạo của Hoàng đế bệ hạ cũng không

thể xem thường
 
Khánh Dư Niên
Chương 1892: Người rảnh rỗi ở kinh đô 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì vậy Hoàng đế bệ hạ khiến Phạm Nhàn sống không ra sống chết không ra

chết trong kinh đô rồi từ từ, kiên định mà từng chút một xói mòn ảnh hưởng của

Phạm Nhàn ở ngoài kinh đô, đồng thời nhất định phải chặt đứt những bàn tay

vô hình của Phạm Nhàn vươn ra ngoài biên cương.

Đây là quá trình lượng biến dẫn đến chất biến, nếu không triệt tiêu ảnh

hưởng của Phạm Nhàn xuống mức triều đình Khánh Quốc có thể chịu đựng

được, Hoàng đế bệ hạ sẽ không thật sự ra tay, bởi vì cho dù Phạm Nhàn có chết,

Đông Di và Tây Lương vẫn sẽ hỗn loạn, Hoàng đế bệ hạ không muốn thấy cảnh

tượng đó.

Còn nếu Hoàng đế bệ hạ thật sự có thể kiểm soát hoàn toàn những vấn đề

này, Phạm Nhàn sống hay chết còn quan trọng gì nữa?

o O o

Xe ngựa quen đường cũ đến Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn xuống xe, hai tay

vắt sau lưng tiến vào lầu, đi thẳng về phía trang viện bên hồ phía sau, không liếc

mắt nhìn bóng người trên con phố phía sau.

Người theo dõi Phạm Nhàn là một khổ tu sĩ, không ai biết còn bao nhiêu

khổ tu sĩ bí mật giám sát y. Vấn đề là khổ tu sĩ không được lại gần nữ sắc, Phạm

Nhàn vào Bão Nguyệt lâu nên cuối cùng họ cũng không thể đi theo.

Xuyên qua làn gió mát thoang thoảng trên mặt hồ, Phạm Nhàn bước vào

khu nhỏ dành riêng cho mình, nhìn người chủ kỹ viện càng thêm mị hoặc, càng

thêm thanh tú, cười hỏi: "Hôm nay có khúc nhạc mới nào để nghe không?"

Thạch Thanh Nhi che miệng cười, đáp: "Thiếu gia bây giờ không làm thơ

nữa, sao có khúc nhạc hay lọt được vào tai của ngài?"

Đã cách lúc Phạm Nhàn chép thơ nhiều năm, nhưng nữ nhân tên Thạch

Thanh Nhi này không có vẻ gì là già đi, Phạm Nhàn híp mắt nhìn cô, mỉm cười,

không nói gì thêm.

Thật ra vốn không cần dùng tai mắt của cung đình để theo dõi, tất cả mọi

người trong kinh đô đều biết, bây giờ Tiểu Phạm đại nhân đã trở thành một kẻ

phú quý lêu lỏng nửa tàn phế, niềm vui lớn nhất ngày thường là đi tìm các cô

nương trong Bão Nguyệt lâu.

Phú quý lêu lổng, Phạm Nhàn thực sự xứng danh, dù hiện giờ không còn

chức quyền gì trong người, nhưng y vẫn còn tiền bạc, không ai biết trong Phạm

phủ cất giấu bao nhiêu vàng bạc, nhưng ít nhất bề ngoài thì Bão Nguyệt lâu

trong cơ nghiệp Phạm phủ, nhờ lực lượng quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc

và hộ tống từ Giám Sát viện trong những năm qua, đã nuốt chửng hầu hết các

thanh lâu hạng nhất thiên hạ. Dưới chế độ quy định do chính Phạm Nhàn đặt ra,

Bão Nguyệt lâu đã mở rộng khắp nơi, nếu nói đã thống nhất ngành nghề kỹ viện

cũng cũng không có gì quá đáng.

Chủ quản danh nghĩa của Bão Nguyệt lâu, Sử Xiển Lập và Tang Văn, hiện

vẫn còn ở Đông Di khai thác sự nghiệp, và đã đưa tay vào tận trong Thượng

Kinh thành của Bắc Tề, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng là

nhân vật hiển hách.

Đương nhiên, mọi người đều hiểu rõ, đằng sau bọn họ là Phạm Nhàn.

o O o

Phạm Nhàn nằm trên chiếu mềm, thích thú đón nhận xoa bóp của hai cô

nương, mắt nhắm lại nhưng đầu óc vẫn chuyển động nhanh chóng. dù sao Bão

Nguyệt lâu cũng là sản nghiệp, triều đình cũng không thể quá tàn nhẫn, trong

cung cũng không muốn tước hết thể diện của Phạm phủ, nên mới để Phạm Nhàn

có chốn an lạc như vậy. Điều khiến y an tâm là, rõ ràng người đương thời vẫn

đánh giá thấp hiệu quả của kỹ viện trong việc thu thập tin tức.

Vài năm trước hai thằng nhãi Phạm Tư Triệt và Tam hoàng tử làm việc vô

pháp vô thiên, nay lại đã trở thành một trong những lá bài tẩy của Phạm Nhàn.

"Tô Văn Mậu bị cách chức, triều đình dùng cớ gì?" Khi trong sân yên tĩnh,

Phạm Nhàn hỏi nhỏ. Tô Văn Mậu là thân tín của Phạm Nhàn, lại có chức vụ

trong triều nên không thể tự ý rời vị trí, đành phải trơ mắt chờ triều đình ra tay.

Cách đây không lâu, chỉ dụ trực tiếp đưa đến tam đại phường Mân Bắc, yêu cầu

Tô Văn Mậu về kinh, vốn là chuyện cực kỳ bí mật nhưng nhờ sự tồn tại của Bão

Nguyệt lâu mà Phạm Nhàn biết tin này sớm hơn hầu hết mọi người trong kinh

đô.

Do đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nên Phạm Nhàn không bất ngờ hay tức

giận, chỉ lo lắng suy nghĩ, không biết Khải Niên tiểu tổ có nói rõ với Tô Văn

Mậu hay không. Y tin Tô Văn Mậu tính tình hào sảng kia sẽ không ngu ngốc

chống đối trực diện với triều đình, nhưng lo thời gian quá gấp không cho phép

Tô Văn Mậu sắp xếp đủ người trong Nội Khố .

Nội Khố là cái rễ thứ hai của Phạm Nhàn, toàn bộ Nội Khố Chuyển Vận ti

đã bị bệ hạ thâu tóm, nhưng Phạm Nhàn sẽ không để cái rễ này bị chặt đứt trực

tiếp bởi trong cung, muốn chặt cũng phải do Phạm Nhàn, và chỉ một nhát dao

đó thôi cũng có thể khiến triều đình Khánh Quốc đau đớn thấu xương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1893: Người rảnh rỗi ở kinh đô 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vừa nghĩ đến đây, liên tưởng đến Thập Gia thôn được canh phòng nghiêm

ngặt ở phía bắc Đông Di thành, nghĩ đến tam đại phường và trong cung mỗi nơi

đều lưu giữ một bản quy trình công nghệ Nội Khố cùng một bản trong đầu

mình, khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười, nhưng bàn tay trong ống tay áo dần

nắm chặt.

Phía Tây Lương, Đặng Tử Việt thành công thoát khỏi tấm lưới nghiêm mật

của triều đình, chỉ không rõ hiện ẩn náu ở đâu, nhưng vì trong giới tình báo

chưa truyền tin Đặng Tử Việt tử vong nên Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng yên

tâm. Có điều các thành viên Tứ Xử chắc đang trong tình trạng rắn mất đầu,

không biết có thể chống đỡ áp lực của Giám Sát viện hay không. Hồng Diệc

Thanh nhận lệnh trước tiên vào thảo nguyên tìm người đó rồi quay lại liên lạc

với lực lượng trong Thanh Châu, hy vọng tất cả còn kịp...

"Cung Điển đã đến Định Châu." Thạch Thanh Nhi cúi đầu nói nhỏ.

Phạm Nhàn im lặng, quả thật không ngờ phản ứng của Hoàng đế bệ hạ lại

nhanh chóng như vậy, trực tiếp điều Đại thống lĩnh Cấm quân đến trấn áp Định

Châu. Dù Lý Hoằng Thành đã dẫn quân ở đấy vài năm nhưng căn cơ vẫn còn

non trẻ, lại thêm Cung Điển là bậc lão thành xuất thân từ Định Châu quân, uy

danh hiển hách tại đây, e rằng Hoằng Thành khó lòng chống cự được, chỉ có thể

bị ép triệu về kinh.

Nếu muốn giữ cho Hoằng Thành ở lại Định Châu, nắm giữ phần thực lực

quân đội của mình, thì Tây Lương phải nổi loạn trước.

Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt, nhận ra mọi việc đã thoát khỏi tầm kiểm

soát từ lâu, chỉ hy vọng nhóm người đầu tiên lên thảo nguyên có thể sớm liên

lạc được với Hồ Ca, để lũ người Hồ kia có thể nghịch thiên, tập kích trước vào

đầu mùa đông.

Mọi việc quá rối ren, làm sao Phạm Nhàn nhàn rỗi cho được? Y liếc nhìn

Thạch Thanh Nhi, hỏi: "Vụ hối lộ của bộ Công thế nào rồi?"

"Dương đại nhân..." Thạch Thanh Nhi lo lắng nhìn y, đáp: "Hôm qua đã xét

xử xong, trưa nay Đại Lý tự sẽ ra phán quyết bằng văn bản."

Dù từng là người của Nhị hoàng tử nhưng mấy năm qua dưới sức ép của

Phạm Nhàn, cô đã không còn hai lòng, huống hồ vốn xuất thân từ kỹ viện, cô

biết nam nhân trẻ tuổi này có phần khác biệt với các quyền quý trong kinh đô.

Cô muốn trở thành Tang Văn thứ hai chứ không phải Viên Mộng thứ hai. Vậy

nên khi thấy từng cánh tay của Tiểu Phạm đại nhân bị triều đình tàn nhẫn xé

rách, cô cũng không khỏi lo sợ.

Phạm Nhàn nhìn thoáng qua mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, im

lặng một hồi rồi nói: “Là sau giờ ngọ à, thế thì để ta tới đón hắn.”

o O o

Vụ án hối lộ của viên ngoại lang Dương Vạn Lý thuộc Hà Đô ty bộ Công, từ

lúc bị tố cáo cho đến khi án tờ chuyển từ bộ Hình vào Đại Lý tự, chỉ mất chừng

mười mấy ngày, tốc độ xử lý như thế, đặt trong lịch sử Khánh Quốc cũng đủ

khiến người ta kinh ngạc. Người ngoài cuộc chỉ e là còn tưởng ý chỉ thanh lý lại

trị của bệ hạ đột nhiên thành chân thật trong mười năm Khánh Quốc.

Nhưng người trong giới quan trường xem vở kịch này, thực ra cũng không

khỏi có chút thống khổ và chạnh lòng, bởi ai cũng biết Dương Vạn Lý là người

thế nào, đó là bậc hiền lương đã tôi luyện hai năm trời trên đê Đại Giang.

Dương Vạn Lý là một trong tứ tử Phạm môn, năm đó tiền bạc Tiểu Phạm

đại nhân gom góp riêng đều chảy qua tay Tổng đốc Hà vận rồi vào đê lớn, tất cả

đều qua tay của hắn, nếu thật sự tham ô thì sao chỉ vài ngàn lượng bạc tuyết hoa

như trong cáo trạng... bỏ thịt béo không ăn mà đi ăn hối lộ trong bộ Công ư?

Huống hồ mọi quan viên đều rõ, dưới trướng Phạm môn kỷ luật nghiêm

nhưng đãi ngộ rộng rãi, chưa kể tiền lương của Giám Sát viện gấp mấy lần triều

đình, ba vị đại nhân nhậm chức các nơi ở Khánh Quốc đều được Phạm phủ chi

trả hậu hĩnh mỗi năm, chỉ vài ngàn lượng bạc không phải là khó, ai cũng biết

Phạm phủ là đệ nhất phú hộ trong thiên hạ, làm sao Dương Vạn Lý lại tham ô?

Nhưng chính vì hiểu rõ điều đó, các quan viên càng rõ Dương Vạn Lý chịu

tra thẩm là ý chỉ trong cung. Dưới sự sắp đặt của Hạ Đại học sĩ, quá trình xét xử

diễn ra cực kỳ nhanh chóng, hôm nay Đại Lý tự đã sẵn sàng tuyên án. Theo

nguồn tin ngầm, nếu không nhờ Hồ Đại học sĩ can thiệp kịp thời, chỉ sợ kết cục

của Dương đại nhân còn bi đát hơn nữa.

o O o

Một mình Phạm Nhàn đứng trước cửa Đại Lý tự, cô độc chờ đợi kết quả

phán quyết bên trong. Bọn nha dịch ngoài cửa đã nhận ra thân phận của y, kinh

hoàng truyền tin vào trong rồi run rẩy ngăn trước mặt Phạm Nhàn.

May thay Phạm Nhàn không nổi giận, im lặng chờ Dương Vạn Lý bước ra.

Nha môn gần Đại Lý tự nhất là của Giám Sát viện, đám nhãi nhép thấy Viện

trưởng ở đây bèn lục tục chạy ra cửa, hưng phấn nhìn cảnh tượng này
 
Khánh Dư Niên
Chương 1894: Người rảnh rỗi ở kinh đô 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó từng là sào huyệt cũ của Phạm Nhàn, năm đó đúng là dấy lên một lứa

thuộc hạ trung thành tận tâm, nếu không ngày ấy gây sự ở pháp trường cũng đã

không còn một nhóm quan viên hộ tống y ra khỏi thành. Ngày nay dù Mộc

Thiết đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, những quan viên này vẫn coi Phạm Nhàn

là Viện trưởng, không chịu chấp nhận Ngôn Băng Vân. Chỉ vì luật pháp Khánh

Quốc và quy củ trong viện nghiêm khắc, họ chỉ đứng xa xa nhìn Phạm Nhàn

đơn độc, để bày tỏ ủng hộ tinh thần.

Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn bọn đám người kia, vẫn quan sát cửa

Đại Lý tự, trên mặt lại nở nụ cười an ủi.

Trong nha môn vang lên tiếng uy vũ ồn ào, không lâu sau, cựu tụng sư

chuyên biệt của Giám Sát viện, người có biệt danh trong kinh đô “giàu nhờ

miệng” - Tống Thế Nhân im lặng bước ra khỏi cửa Đại Lý tự, vẻ mặt không

vui, thậm chí hơi u ám.

Kể từ khi Phạm Nhàn bị tước chức Viện trưởng Giám Sát viện, Tống Thế

Nhân cũng không muốn ở lại đó nữa mà trực tiếp tìm đến Phạm Nhàn. Phạm

Nhàn không ngờ tên độc miệng này lại có lòng biết ơn như vậy, hơi ngạc nhiên

rồi tự nhiên sắp đặt cho y một nơi, vừa lúc triều đình bắt đầu thanh trừng thế lực

của Phạm Nhàn, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn... mọi việc phải tôn

trọng pháp luật, nên Phạm Nhàn bèn phái hắn đi, ít ra là tìm kiếm một kết cục

công bằng hơn cho những thuộc hạ mình.

Nhìn vẻ mặt Tống Thế Nhân, đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, nói: "Bây giờ ta

không thể vào nha môn, nên mới nhờ ngươi... Hồ sơ chúng ta đều đã xem,

không có lý do gì mà không thắng được."

"Biết rõ là nhân chứng và bằng chứng do triều đình sắp đặt nhưng cũng

chẳng ai làm gì được." Tống Thế Nhân thở dài, nhìn Phạm Nhàn nói: "Năm đó

đại nhân trị tội Minh gia ở Giang Nam cũng dùng thủ đoạn này mà?"

Trong lòng Phạm Nhàn rung động, giọng nói đanh lại: "Ta cũng chẳng hy

vọng giải tội cho Vạn Lý, chỉ là ta nói thắng, ít nhất là... lúc này ta phải gặp mặt

hắn!"

"Bỏ tù ba năm." Tống Thế Nhân nản lòng nói, bây giờ làm việc thay Tiểu

Phạm đại nhân, chỉ một mình đối đầu cả triều đình thì kiện tụng như thế nào

cũng thua.

"Ai nói bỏ tù?" Phạm Nhàn hơi tức giận: "Nhiều lắm là đày ba ngàn dặm,

luật pháp Khánh Quốc rõ ràng nói rút lại hối lộ có thể giảm tội, vậy mà ngươi

kiện cáo như thế nào?"

Tống Thế Nhân muốn nói gì đó nhưng dừng lại, cười khổ: "Đúng là luật

pháp Khánh Quốc quả thật viết như vậy, ban đầu cũng đồng ý giảm phạt, nhưng

hôm nay Hạ Đại học sĩ đến xem xét lại xóa án đó, đổi đày thành giam."

"Hạ Tông Vĩ?" Nghe đến cái tên quen thuộc, Phạm Nhàn không giận mà

cười rồi lấy từ trong ngực một ngân phiếu, điềm tĩnh nói: "Ngươi quay lại, đưa

phiếu này cho Đại Lý tự khanh, hỏi xem hắn học luật pháp Khánh Quốc thế

nào? Hay là ta phải tự mình ra mặt kiện cái án này?"

Tống Thế Nhân nhận lấy phiếu, giật mình chứng kiến số tiền ba vạn lượng

bạc. Một lúc, hắn cắn răng, giậm chân quay lại nha môn. Hắn hiểu Phạm Nhàn

lần này ra mặt thật sự bị triều đình bức đến đường cùng. Vì sinh tử của Dương

Vạn Lý, Phạm Nhàn đành bán cái mặt chưa già này, xem các quan lại Đại Lý tự

sẽ nghĩ thế nào.

Không biết Tống Thế Nhân nói gì bên trong, chẳng mấy chốc một quan viên

bước ra, đến bên Phạm Nhàn thì thầm vài câu. Phạm Nhàn không đáp, chỉ lắc

đầu, quan viên kia bất đắc dĩ quay trở lại.

Cuối cùng, Tống Thế Nhân đỡ Dương Vạn Lý bước ra khỏi cửa Đại Lý tự.

Phạm Nhàn liếc mắt đã thấy Dương Vạn Lý mang thương tích lao tù, lòng dấy

lên ngọn lửa âm ỉ nhưng vẫn nén xuống, sai người đưa Dương Vạn Lý lên xe

ngựa.

Dương Vạn Lý đi ngang qua, hai thầy trò cùng lứa tuổi không nói gì, chỉ

thấy ánh mắt Dương Vạn Lý thoáng qua tia không cam và bi phẫn.

Phạm Nhàn cảm thấy lạnh toát, hiểu Dương Vạn Lý đang phẫn uất điều gì -

một quan lại chỉ mong làm chút việc, lại vì những chuyện vớ vẩn trong cung mà

chịu oan khuất không có thật, chưa nói chịu hình, quan trọng hơn là danh dự bị

vấy bẩn, làm sao một sĩ tử chịu nổi?

Ngay lúc Phạm Nhàn sắp rời đi, Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ cùng mấy quan viên

từ trong Đại Lý tự bước ra. Hạ Tông Vĩ nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi

nói: "Phạm công tử thật có nhã hứng."

Phạm Nhàn không buồn liếc nhìn tên này. Thái độ đó khiến mấy quan viên

bên Hạ Tông Vĩ tức giận, bởi thế cuộc kinh đô khác xưa, Hạ Tông Vĩ đang

hưng thịnh còn Phạm Nhàn chỉ là kẻ trắng tay, đứng trước mặt quan viên mà

không đáp lời, rõ là không hợp quy củ.

Nhưng Hạ Tông Vĩ không hề phản ứng, hỏi: "Bản quan rất tò mò, vừa rồi

ngươi nói gì với vị đại nhân kia mà Chính khanh Đại Lý tự đột nhiên đổi ý?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1895: Người rảnh rỗi ở kinh đô 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hạ Đại học sĩ vô cùng tò mò về điều này. Hắn thường vào cung, biết giữa bệ

hạ và Phạm Nhàn khó có thể hàn gắn, nên hôm nay nhìn Phạm Nhàn không còn

e dè như xưa. Hắn âm mưu không cho Dương Vạn Lý cơ hội trỗi dậy, nhưng

không ngờ ban đầu mọi việc thuận buồm xuôi gió bỗng chốc thay đổi.

Người trẻ tuổi trước mắt đã mất ân sủng, không còn chức quyền, vậy mà các

quan lại Đại Lý tự chỉ vì một câu của y mà sợ hãi quay đầu? Hạ Tông Vĩ khó

hiểu không biết rốt cuộc trên người Phạm Nhàn còn uy lực gì mà các quan viên

làm lơ cả lời ám chỉ của bệ hạ.

Phạm Nhàn quay lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta bảo vị đại nhân kia, đừng

ép ta nổi giận."

o O o

"Ngươi muốn khiêu khích ta sao?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn khuôn mặt hơi

sạm của Hạ Tông Vĩ, bỗng đâu thoáng mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng rất muốn

biết, đánh quan lại triều đình ngay trên đường lớn, rốt cuộc ngươi có thể làm gì

ta?"

Nghe xong lời này, những người xung quanh Hạ Tông Vĩ mới hiểu được

điểm đáng sợ của Phạm Nhàn không chỉ nằm ở quan tước và quyền lực, bèn

hoảng hốt lùi lại. Riêng Hạ Tông Vĩ vẫn đứng yên trước mặt Phạm Nhàn, thở

dài, nhìn ra nguyên nhân sâu xa, không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Dù về

mặt địa vị quan viên và thế lực, mình có thể áp đảo người kia, nhưng trước mặt

sự ngang ngược vô lý ấy, mình còn kém xa tính cuồng ngạo trong con người

này.

"Tri châu Tô Châu Thành Giai Lâm bị tố ức h**p con gái nhà lành, đã bị

triệu về kinh tự biện bạch, chắc ngày mai sẽ đi Đại Lý tự." Hạ Tông Vĩ nhẹ

nhàng nói: "Xem ra người rảnh rỗi trong kinh đô như ngài ngày càng khó nhàn

rỗi vậy."

Phạm Nhàn hạ thấp mi mắt, thoải mái đáp: "Ngươi là chó săn của bệ hạ, nên

phải chạy khắp nơi, ta thì không thế."

Đánh người không đánh mặt, thế mà từ nhiều năm về trước Phạm Nhàn đã

từng tát Hạ Tông Vĩ. Hôm nay trước cửa nha môn, giữa chốn đông người, lại

thêm một cái tát tinh thần vào mặt đối phương. Dù thế nào đi nữa, bây giờ Hạ

Tông Vĩ cũng không còn là tiểu Ngự sử xưa kia mà là đại thần hàng đầu triều

đình, phải giữ thể diện, huống hồ trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắn

dần tối sầm, lạnh lùng nói: "Thân là thần tử, đương nhiên là chó săn của bệ hạ.

Nhưng trong mắt bản quan, ngài cũng là chó săn của bệ hạ, chẳng lẽ không phải

sao?"

Hạ Tông Vĩ tưởng mình đã đối đáp khôn khéo, vừa giữ thể diện, vừa đánh

trả lại câu nói, khiến Phạm Nhàn khó xử. Nào ngờ Phạm Nhàn nghe vậy lại bật

cười.

"Nếu ta là chó, vậy bệ hạ là gì?" Phạm Nhàn châm chọc nhìn hắn, cười lạnh

rồi bước lên xe ngựa ra đi.

Sắc mặt Hạ Tông Vĩ cứng đờ, biết mình nói sai. Giống như chính hắn không

hiểu tại sao Phạm Nhàn hôm nay lại có thể tác động đến Đại Lý tự. Bởi vì dù bị

giáng chức đến đâu đi nữa, đối phương vẫn là... cốt chục của Hoàng đế bệ hạ.

Chỉ riêng điều này, bất cứ ai trong thiên hạ này cũng không thể sánh bằng.

Trong lòng Hạ Tông Vĩ dâng lên một nỗi u uất mãnh liệt, cảm thấy cuộc đời

này thật bất công.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tại kinh đô, Phạm Nhàn không thể nhàn rỗi, rất vất vả để đối phó với những

đòn tấn công liên tiếp từ phía Hoàng đế. Chỉ biết phòng thủ, hoàn toàn không có

khả năng hay cách nào để phản công. Nhưng trên chiến trường thực sự giữa y

và Hoàng đế, những vở kịch kinh tâm động phách đang diễn ra hằng ngày.

Những trò hay này không có khán giả, không được ghi vào sử sách, nhưng lại

diễn ra thực sự, bởi chỉ ở những nơi đó, Phạm Nhàn mới có đủ sức mạnh để

phản công quyết liệt nhất vào những quân cờ mà Hoàng đế bày ra.

Tại Định Châu thành thuộc khu vực Tây Lương, không rõ Lý Hoằng Thành

và Cung Điển đến nhận chức đã diễn ra những tranh giành gì trước khi bàn giao

chức vụ. Còn trên con đường từ Nam Khánh đến Đông Di thành, hai bên quân

đội đang đối đầu, không ai chịu nhường ai một bước. Ba ngàn quan binh do đại

doanh Yến Kinh huấn luyện mùa đông bị chặn đứng ngay tại biên giới, không

dám tiến vào trong, tình thế này đã kéo dài ba ngày.

“Bệ hạ có chỉ sai chúng ta vào Đông Di thành trợ giúp Đại điện hạ dẹp loạn,

nhưng Đại điện hạ lại trực tiếp ban một quân lệnh ngăn cản, nói rằng với một

vạn tinh binh của mình là đủ rồi.” Chủ soái đại doanh Yến Kinh là Vương Chí

Côn nhìn đám thân tín trong trướng cười lạnh: “Vậy khi một vạn tinh binh ấy

đang dẹp loạn ở Tiểu Lương, ai có thể ngăn cản bọn ta tiến quân thẳng vào

Đông Di?”

Nói đến đây, cơn thịnh nộ của Vương Chí Côn cuối cùng cũng bùng phát.

Ban đầu đây là âm mưu thăm dò của triều đình hướng về Đông Di thành, tất cả

đều đang diễn ra theo kế hoạch. Nếu Đại hoàng tử không huy động binh mã

ngăn cản, ba ngàn tinh binh này sẽ làm tiên phong, đại doanh Yến Kinh đã

chuẩn bị hai vạn quân, sẵn sàng tiến quân dọc đường. Ai ngờ ba ngàn tinh binh

lại bị chặn ngay tại biên giới, không thể tiến thêm một bước nào
 
Khánh Dư Niên
Chương 1896: Phương bắc có biến 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn ta chỉ vào các tướng dưới quở trách: “Một ngàn, chỉ một ngàn người

mà đã khiến lũ các ngươi sợ hãi thế sao? Đối phương cũng là binh sĩ của ta Đại

Khánh, có thật sự dám động thủ với quân đội do triều đình phái tới chăng?”

“Đó là Hắc Kỵ...” Một tướng run rẩy nói: “Trần Bình Bình đã chết, Tiểu

Phạm đại nhân bị quản thúc ở kinh đô, ai biết bọn Hắc Kỵ giết người không

chớp mắt kia... có thật sự rút gươm ra không.”

Khóe mắt Vương Chí Côn giật giật nhưng không còn quở trách gì nữa. Cuộc

hành quân bí mật lần này danh nghĩa là tuân theo chỉ thị huấn luyện mùa đông

của Khu Mật viện, thực chất là hắn ta vâng theo mật chỉ từ trong cung của

Hoàng đế bệ hạ.

Đúng như đã nói trước đó, đây là hành động thăm dò của Hoàng đế đối với

Đại hoàng tử ở phương đông xa xôi.

Tin tức về biến cố lớn ở kinh đô đã sớm truyền đến Yến Kinh, Vương Chí

Côn mới biết, hôm ấy Tiểu Công gia dẫn Hắc Kỵ xông thẳng vào kinh đô là để

cứu Trần lão Viện trưởng. Đại tướng quân Yến Kinh không rõ vì sao Trần lão

Viện trưởng đột nhiên bị Hoàng đế bệ hạ thanh trừng, dù trong lòng có thở dài,

nhưng với tư cách là binh sĩ của Đại Khánh, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ của

Hoàng đế bệ hạ.

Không lâu sau sự kiện kinh đô, Đại hoàng tử bất ngờ gửi quân báo, nói rằng

nghĩa quân liên tiếp phản loạn trong lãnh thổ Đông Di, chiến loạn liên miên nên

bản thân không thể rời đi ngay được, do đó đã sớm chặn đứng mọi đường triệu

hồi về kinh của triều đình.

Vương Chí Côn hiểu rất rõ, Đại hoàng tử không muốn quay lại kinh đô

nữa... Câu nói tướng ở ngoài, lệnh vua khó điều của người xưa quả thật rất

đúng. Rõ ràng là vị Đại hoàng tử đã nắm trong tay một vạn tinh binh ưu tú này,

sau sự kiện ở kinh đô hôm ấy đã không còn đồng lòng với Hoàng đế bệ hạ.

Thái độ của Đại hoàng tử vừa lộ ra, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tức giận,

mà rất bình thản phát chỉ hướng về Đông Di thành, nói là sẽ phái quân đội Yến

Kinh vào Đông Di thành trợ giúp Đại hoàng tử dẹp loạn. Hơn nữa, Đại hoàng tử

cũng như Vương Chí Côn đoán trước, từ chối quyết liệt yêu cầu xuất quân của

đại doanh Yến Kinh. Đội quân ngăn cản Yến Kinh suốt hai ngày qua, thực ra

cũng không phải người của Đại hoàng tử, triều đình không còn cái cớ nào để đổ

tội.

“Hắc Kỵ à...” Vương Chí Côn nhíu mày , nghĩ đến đội Hắc Kỵ tuy ít về

nhân số nhưng lực chiến đấu cực mạnh, không khỏi liên tưởng tới người rảnh

rỗi đang ở kinh đô kia.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Nhất định phải đi.” Vương Chí Côn không nói ra bốn chữ này, ông chỉ lạnh

lùng nhìn các tướng lĩnh trong trướng, gõ gõ bàn tay, nghiêm nghị nói: “Bản đô

đốc không quan tâm đám người Hắc Kỵ ấy là của ai, ta chỉ biết lệnh huấn luyện

mùa đông của Khu Mật viện nói rõ ràng, ba ngàn kỵ binh Yến Kinh vào Đông

Di, không ai có thể ngăn cản!”

Ba ngàn binh sĩ Yến Kinh chỉ là thăm dò, là lực lượng tiền phương, là bước

tiến dần của triều đình về phía Đại hoàng tử. Đôi mắt Vương Chí Côn híp lại,

ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như mũi tên băng giá: “Dù sao, một vạn quân mà

Đại điện hạ đang chỉ huy vẫn là dân chúng Đại Khánh của ta. Đại điện hạ không

thể liều lĩnh làm phản, dẫn quân ngăn cản ý chỉ của triều đình. Vấn đề hiện tại

là ngàn Hắc Kỵ đóng ở khu vực Ngưu Đầu sơn. Ngày mai sẽ truyền lệnh của

Khu Mật viện cho phe đối phương, nếu họ vẫn không nhường đường...điều đó

chứng tỏ bọn họ không còn là quân đội của Đại Khánh chúng ta.”

“Nhưng...thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với Tiểu Phạm đại nhân vẫn chưa

rõ ràng.” Một tướng lĩnh lo lắng nói. Nếu quân Yến Kinh thật sự giao chiến với

Hắc Kỵ, sẽ chính thức mâu thuẫn với phe cánh của Phạm Nhàn. Bầu không khí

kinh đô hiện tại rất phức tạp, các tướng lĩnh Yến Kinh cũng không rõ cuối cùng

Hoàng đế bệ hạ định xử trí Phạm Nhàn thế nào. Nếu chỉ muốn dằn mặt làm khó

dễ thì nếu quân Yến Kinh ra tay quá đáng, về sau sẽ rất khó xử lý.

Doanh trướng nằm sâu trong thành Yến Kinh nhưng thực chất lại là một căn

phòng rộng lớn, chỉ mang tên theo kiểu quân đội. Các tướng lĩnh trong phòng

đều là thân tín của Vương Chí Côn nên nói chuyện cũng khá thoải mái, có thể

bày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn.

Lo lắng của vị tướng lĩnh kia cũng chính là lo lắng trong lòng Vương Chí

Côn. Hoàng đế bệ hạ đã lột bỏ hết chức vụ của Phạm Nhàn nhưng vẫn chưa hỏi

tội, không ai biết tình thế sau này sẽ thế nào.

Bên dưới Ngưu Đầu sơn ngoài thành Yến Kinh, một ngàn Hắc Kỵ tỏa ra khí

thế u ám, quả thực là một lực lượng rất mạnh. Nhưng Vương Chí Côn chỉ huy

quân đội hai mươi năm, đại doanh Yến Kinh quản lý mười vạn tinh binh, xét về

quân số và trang bị thì đây quả thực là đội quân đứng đầu năm con khu vực biên

giới Đại Khánh, sao lại không thể vượt qua phong tỏa của một ngàn Hắc Kỵ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1897: Phương bắc có biến 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vấn đề là không thể huy động toàn bộ bên Yến Kinh. Một khi chiến tranh

nổ ra, Đông Di thành chỉ trung thành về danh nghĩa, lòng người chưa định, e

rằng sẽ dẫn đến cuộc nội chiến chân chính đầu tiên của Đại Khánh.

Dù thế nào đi nữa Vương Chí Côn cũng không dám gánh chịu trách nhiệm

lịch sử này, đặc biệt là địa vị của ông trong quân ngũ đã lên tới đỉnh điểm, cho

dù lập thêm bất cứ công lạo trên sa trường, cùng lắm là như Diệp soái trở lại

kinh đô, trở thành Chính sứ Khu Mật viện, có thêm bước tiến về mặt danh nghĩa

nhưng thực tế chẳng có chỗ tốt nào. Đối với vị Đại đô đốc Yến Kinh này mà

nói, cuộc đời đã chẳng còn nhiều chỗ trống cho ông phấn đấu.

Vì vậy ông nhất định phải cân nhắc cho dòng dõi của gia tộc mình, suy nghĩ

cho tương lai. Mặc dù hiện tại bệ hạ vẫn oai vệ trước thiên hạ, nhưng dù sao bệ

hạ cũng đã già rồi... Tương lai chắc chắn ngày ấy sẽ đến, nếu lần này Phạm

Nhàn có thể vượt qua cơn phong ba... Không, cho dù Phạm Nhàn không vượt

qua, nhưng tương lai khi Tam hoàng tử lên ngôi, với tình nghĩa giữa ông và

Phạm Nhàn, liệu có tha thứ cho chính mình?

Vương Chí Côn nhíu chặt lông mày, dù sao ông cũng là đại soái một

phương, tinh thông mưu lược sa trường nhưng lại khó có thể chú ý đến động

tĩnh chi tiết. Chuyện tuyển tú ở kinh đô cũng không khiến ông hiểu ý định của

bệ hạ. Lông mày ông nhíu chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cương quyết lạnh lùng

nói: "Ngày mai sẽ hành động. Nếu còn ai dám cản trở, trực tiếp tước vũ khí của

bọn họ!"

o O o

Các tướng lĩnh Yến Kinh ai nấy đều có tâm tư, lo lắng rời khỏi doanh trại.

Bởi vì họ không rõ, hành động quân sự ngày mai có thực sự xảy ra xung đột với

Hắc Kỵ hay không, càng không biết Đại điện hạ ở Đông Di thành kia, liệu có

thực sự dẫn một vạn tinh binh Đông Quy đối đầu trực diện với biên quân Khánh

Quốc hay không. Tóm lại, những tướng lĩnh trung thành của Khánh Quốc này

lo sợ rằng lần nội chiến đầu tiên của Khánh Quốc sẽ bùng nổ ngay trên địa bàn

mình phụ trách.

Vương Đại đô đốc dường như đã quyết tâm, nhưng đêm hôm đó lại đến Mai

phủ, gặp thủ lĩnh văn thần Yến Kinh là Mai Chấp Lễ.

Mai Chấp Lễ là môn sinh của Liễu Quốc công, tuy không thân thiết lắm với

phe phái Phạm, nhưng cũng quen biết Phạm Nhàn. Sau khi nghe Vương Đại

tướng thành khẩn tham vấn, vị Mai đại nhân này lạnh lùng hỏi Vương Chí Côn

một câu:

"Đồng Nhi còn ở kinh đô chứ?" Kể từ khi rời chức Phủ doãn Kinh Đô phủ

vào năm Khánh Lịch thứ tư, Mai Chấp Lễ đã đến Yến Kinh, phối hợp nhịp

nhàng với Vương Đại đô đốc quân chính. Ông hiếm khi xen vào nhiều việc,

trong khi Đại đô đốc Vương cũng hiểu rõ tầm nhìn và mưu lược của vị Mai đại

nhân này. Chỉ riêng việc ông có thể rời khỏi vị trí Phủ doãn Kinh Đô phủ mà

bình yên vô sự đã nói lên khả năng của ông trên chính trường. Hai người quan

hệ tốt đẹp, nên Mai đại nhân xưng hô tiểu thư nhà họ Vương cũng rất tự nhiên,

chỉ gọi là Đồng Nhi.

Vừa nghe đến hai chữ Đồng Nhi, Vương Đại đô đốc vẫn mặt không đổi sắc,

nhưng trái tim đã được băng tuyết chiến trường đánh bóng thành sắt thép của

ông bất giác run rẩy. Ông hiểu ý Mai Chấp Lễ muốn nói gì.

Năm nay, tháng sáu, Vương Đồng Nhi đã vào Hòa Thân vương phủ làm trắc

phi của Đại hoàng tử. Hơn nữa, trước khi thành hôn, vị tiểu thư này đã được

Phạm Nhàn tận tình dạy dỗ cả tháng trời. Không chỉ kinh đô và Yến Kinh, thực

ra phần lớn người trong thiên hạ đều biết chuyện này: ngoài Phạm Môn Tứ Tử,

Phạm Nhàn còn có ba đệ tử thân phận cao quý, một là Tam hoàng tử, hai là tiểu

thư Diệp Linh Nhi nhà Diệp gia, vị thứ ba chính là tiểu thư trong phủ Đại đô

đốc họ Vương ở Yến Kinh.

Trong thiên hạ Nam Khánh, đạo làm con đứng đầu, kế đến là đạo làm trò.

Với mối quan hệ giữa Vương phủ Yến Kinh và Phạm Nhàn, một ngàn Hắc Kỵ

đang chặn dưới chân Ngưu Đầu sơn lại có phần phức tạp. Vương Chí Côn liếc

nhìn Mai Chấp Lễ, im lặng một hồi lâu mới nói: "Trong cung có chỉ, Khu Mật

viện có lệnh, cho dù tương lai sẽ gây chút tranh luận, dù sao cũng phải tiến hành

việc này."

"Đại đô đốc đã hiểu nhầm rồi." Mai Chấp Lễ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Ông đã trốn khỏi vòng xoáy chính trị kinh đô được vài năm, không hề có ý định

dính líu vào việc lớn này. Có điều ông xuất thân từ phủ Quốc Công, quan hệ với

vị Nghi Quý tần trong cung cũng như Tam hoàng tử quá mức sâu đậm. Dù giờ

tuy đây đã ở Yến Kinh nhưng sau này muốn trốn tránh cũng hết sức khó khăn.

Cho nên đêm nay, ông mới đứng trước mặt Vương Chí Côn, nói hết những điều

này.

"Mối quan hệ sư đồ giữa Tiểu Phạm đại nhân và Đồng Nhi tất nhiên đáng lo

ngại, nhưng trọng điểm... vẫn là..." Mai Chấp Lễ thở dài.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1898: Phương bắc có biến 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ông nhìn Vương Chí Côn nói: "Ngài phải phát binh ở Đông Di thành,

nhưng người sáng mắt đều thấy Đại điện hạ đã hoàn toàn không còn nghe theo

ý chỉ triều đình, còn Đồng Nhi... lại là trắc phi của vương phủ, ngài có bao giờ

nghĩ đến vấn đề này? Nếu Đại điện hạ thật sự chiếm Đông Di tự lập làm vương,

dù ngài có tập hợp mười vạn binh lực ở Yến Kinh đánh Đông Di, Đồng Nhi

trong vương phủ phải tự xử thế nào?"

Vương Chí Côn thay Nam Khánh trấn thủ biên cương nhiều năm, chịu cực

khổ tận xương tủy thế nào, đến tuổi trung niên lại có thêm một người con gái,

tất nhiên sẽ yêu chiều như bảo bối. Từ đó dẫn đến tính tình bướng bỉnh của

Vương Đồng Nhi, may nhờ Phạm Nhàn dạy dỗ cô ta. Mỗi lần nghĩ đến, Vương

Chí Côn lại cảm kích Tiểu Phạm đại nhân. Hôm nay bị Mai Chấp Lễ nhắc tới,

ông không khỏi ngần ngừ nói: "Hay là Tiểu Phạm đại nhân đã dự liệu tình thế

ngày nay từ lâu? Cho nên hắn mới đi ngược lại dự đoán của mọi người, dùng

thân phận Chính khanh Thái Thường tự thúc đẩy Đại điện hạ cưới Vương Đồng

Nhi?"

Nghĩ tới đây, Vương Chí Côn phát lạnh cả người, không ngờ vị Tiểu Công

gia kia lại mưu tính sâu xa đến thế, thật đáng sợ.

Lúc này, Vương Chí Côn rơi vào thế lưỡng nan. Mặc dù thực lực của đại

doanh Yến Kinh hùng hậu, nhưng mũi nhọn của họ nhắm vào Đông Di, đã

thuộc phạm vi ảnh hưởng của Đại hoàng tử và Phạm Nhàn. Hai vị quyền thần

trẻ tuổi này lại có quan hệ mật thiết với Vương Chí Côn, một là con rể của ông,

còn một là thầy dạy con gái ông.

Mai Chấp Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ phân tích xem trước đây

Tiểu Phạm đại nhân đã nghĩ thế nào cũng vô nghĩa. Chỉ có điều cần nhắc nhở

Đại đô đốc... Vấn đề này, ta có thể nghĩ ra, chắc chắn vị trong cung cũng nghĩ ra

được. Nhưng kinh đô vẫn chưa có động thái gì với Yến Kinh."

Ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Vương Chí Côn một cái, nói: "Nếu

như lúc trước Tiểu Phạm đại nhân thật sự đoán trước được tình hình ngày nay,

chỉ có thể nói tầm nhìn của hắn rất sâu xa. Đại đô đốc ngự trị Yến Kinh, mà mũi

nhọn nhắm vào Đông Di thành. Nếu Hoàng đế bệ hạ nghi ngờ ngài không đủ

dũng cảm, bất kể thay đổi người nào đến đây cũng khó có thể củng cố quân tâm

Yến Kinh. Như vậy tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho Đông Di thành."

"Lòng trung thành của ta với Hoàng đế bệ hạ rõ như ánh mặt trời mặt trăng.

Phạm Nhàn muốn lợi dụng điểm này là tuyệt đối không thể." Vương Chí Côn

không chút tức giận.

Mai Chấp Lễ nhẹ nhàng gật đầu: "Rất rõ ràng, mưu kế của Tiểu Phạm đại

nhân không có tác dụng, kinh đô vẫn không có động thái gì với Yến Kinh, bệ hạ

vẫn là một vị minh quân, rất tin tưởng Đại đô đốc... Thậm chí quân lệnh và mật

chỉ từ Khu Mật viện lần này, thực chất là Hoàng đế bệ hạ thử thách Đại đô đốc."

Vương Chí Côn oai vệ, cúi đầu cung kính đáp: "Thụ giáo."

Sắc mặt Mai Chấp Lễ vẫn nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Nhưng Đại đô đốc

có thật sự không còn suy nghĩ gì đến Vương Đồng Nhi nữa? Cũng không cân

nhắc đến dư luận thiên hạ? Nếu thật sự có thể một trận chiến thần tốc hạ Đông

Di, Tất nhiên Đại đô đốc là công thần lớn của Đại Khánh ta. Nhưng một khi nội

chiến nổ ra, chiến hỏa liên miên... mọi áp lực sẽ đổ dồn lên vai Đại đô đốc."

"Nhưng biết làm thế nào? Nếu thật sự ép binh bất động, thì là phụ lòng tin

của bệ hạ." Vương Chí Côn nhướng mày , nặng nề nói: "Mâu thuẫn trong kinh

đô, cuối cùng vẫn phải giải quyết trên chiến trường. Thân là thần tử của bệ hạ,

có nhiều việc...không thể không làm."

"Không thể không làm... thì không làm." Mai Chấp Lễ lẳng lặng nhìn hắn,

sau một hồi im lặng mới nghiến răng nói: "Nói lời bất trung, dù sao đây cũng là

chuyện nội bộ của Thiên tử, chúng ta làm thần tử, đương nhiên phải trung thành

với bệ hạ. Nhưng nếu Khánh Quốc thật sự loạn lạc nội chiến, chúng ta sẽ trả lời

thiên hạ thế nào? Biến cố kinh đô đúng ra phải giải quyết trên chiến trường,

nhưng rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ không muốn rối loạn lan quá rộng

quá sâu, nếu không bệ hạ đã không nhẫn nhịn Tiểu Phạm đại nhân, Tiểu Phạm

đại nhân cũng không yên phận làm người giàu sang nhàn hạ ở kinh đô."

"Hai người đều đang giữ ranh giới đó. Sau này Đại đô đốc xuất binh cũng

xin nhớ kỹ ranh giới này, có thể uy h**p, xâm nhập nhưng nếu thật sự đổ máu

thành sông... e rằng không khôn ngoan, chỉ sợ bệ hạ cũng không muốn kết cục

như vậy."

"Nhưng phe đối diện là Hắc Kỵ, bọn sói con Giám Sát viện kia không biết

nhượng bộ là gì." Vương Chí Côn nhắm mắt nói: "Rất khó nắm bắt chừng mực,

vừa phải xuất binh nhưng không thể đánh thật sự, vừa không thể phụ lòng bệ

hạ, lại phải ngăn không cho tình hình leo thang quá nghiêm trọng."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1899: Phương bắc có biến 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói đến đây, Vương Đại đô đốc thở dài. Cả đời hắn sống trong ánh đao ánh

kiếm, chưa từng gặp tình thế phức tạp như hiện tại. Muốn đánh thì đánh là đơn

giản nhất, cho dù đối phương là Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử. Nhưng nếu thật

sự làm loạn vùng đông đế quốc, bệ hạ sẽ không vui.

"Bệ hạ đã ban mật chỉ, đánh là phải đánh, ít nhất cũng phải đối đầu thật sự,

đè nén khí thế phe Hắc Kỵ xuống." Mai Chấp Lễ hạ mí mắt: "Nhất định phải thi

hành ý chỉ trong cung, áp đảo như sấm sét, Hắc Kỵ có thể kháng cự mấy ngày?

Tuy bọn họ là một lũ kỵ binh máu lạnh, giết người như nghóe, nhưng dù sao

Đại điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân không phải là loại người như vậy."

"Tình thế này kéo dài không quá mấy ngày, cuối cùng cũng phải xé rách da

mặt thôi." Vương Chí Côn nhắc nhở: "Ý chỉ của bệ hạ ở đây, ta không muốn bệ

hạ hiểu lầm ta làm việc thiếu năng lực."

"Không, chắc chắn sẽ có cơ hội nào đó giúp tình hình Yến Kinh và Đông Di

ổn định lại." Mai Chấp Lễ bỗng mỉm cười nhìn ông: "Tiểu Phạm đại nhân đã bỏ

nhiều công sức vào Vương Đồng Nhi và mối quan hệ của Đại đô đốc với Đại

hoàng tử, là vì muốn tìm kiếm sự cân bằng giữa hai bên trong tình thế hiện tại.

Còn về ý chỉ của bệ hạ... ta tin chắc hắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này."

"Tuy ý chỉ khó trái, nhưng bản đô đốc thật sự không muốn gặp lại các sĩ tốt

Đại Khánh trên chiến trường." Lông mày Vương Chí Côn cau lại, một lúc lâu

sau mới nói: "Có điều ta không thấy trong tình thế hiện tại có cách nào vừa

không sai ý chỉ, lại có thể rút quân khỏi Ngưu Đầu sơn quay về."

“Vậy phải xem thủ đoạn của Tiểu Phạm đại nhân.” Mai Chấp Lễ bình tĩnh

giơ một ngón tay: “Muốn duy trì như trước cần một biến số. Biến số này là gì,

chúng ta không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ biết.”

Vương Chí Côn thở dài: "Ta không tin hắn có thể làm được điều này, nhưng

nếu hắn thật sự tìm ra biến số trong vòng năm ngày, chỉ sợ ta cũng phải bái phục

hắn giống như Đồng Nhi."

o O o

Hai ngày sau, không khí ngoài Yến Kinh thành căng thẳng. Các đạo quân

biên thùy tề tựu từ doanh trại, hội quân trước thành rồi tiến quân hướng về phía

đông. Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã hội quân với ba ngàn binh sĩ doanh Yến

Kinh do lần trước phái đi, đến tận dưới chân Ngưu Đầu sơn.

Một con đường lớn đi ngang qua chân Ngưu Đầu sơn, xuyên qua những

cánh rừng thu sắc vàng đỏ tươi tốt, vươn dài về phía bờ biển Đông Hải. Theo

con đường này, đại quân có thể đi thẳng tới Đông Di thành.

Quân đội đông đúc tập trung tại đây, cờ hiệu tung bay theo gió, kỵ binh

khoác áo giáp nhẹ che mình, khí thế sát phạt ngút trời. Đội quân này đã vượt

quá một vạn người, khí thế trông rất đáng sợ.

Có điều, đội quân biên thùy Khánh Quốc hung hăng này lại bị ngăn chặn

dưới chân Ngưu Đầu sơn, không thể tiến lên được một bước. Bởi vì ở lối vào

con đường lớn dưới chân núi có tổng cộng ba hàng kỵ binh mặc toàn bộ áo giáp

đen đang sẵn sàng đón địch.

Chỉ có ba hàng, khoảng hơn trăm kỵ binh màu đen, nhưng lại toát ra khí thế

lạnh lẽo đáng sợ, ngăn chặn giữa con đường lớn. Còn hai bên sườn dốc núi là

hai hàng kỵ binh màu đen đậm đặc hơn, cũng là Hắc Kỵ.

Đại đô đốc Vương Chí Côn của Yến Kinh vì muốn thể hiện lòng trung thành

với bệ hạ nên lần dò xét này có thể nói là đã huy động hết nhân lực, cử tới một

vạn quân biên thùy. Tất nhiên Đại đô đốc sẽ không trực tiếp dẫn quân, người chỉ

huy là một tướng lãnh thân tín của ông, đã nhận được mật lệnh.

Vị tướng lãnh kia nhìn thấy Hắc Kỵ đằng xa, trong lòng phát lạnh. Quân đội

Khánh Quốc nghe danh lực lượng Hắc Kỵ thuộc Lục Xử Giám Sát viện từ lâu,

đồng thời cũng ganh ghét từ lâu, bởi đối phương có trang bị tốt nhất, chiến mã

tốt nhất, toàn bộ áo giáp nhẹ trên người đều do tam đại phường Nội Khố tự

mình chế tác, sức chiến đấu hoàn toàn chất đống bằng.

Trong nội bộ quân đội vẫn luôn có truyền thuyết Hắc Kỵ quá nghìn người là

không thể đánh bại. Dĩ nhiên, trong vài chục năm hợp tác, các tướng lĩnh quân

Khánh Quốc đều hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Kỵ, cũng bởi luật pháp Khánh Quốc

và ý chỉ nghiêm khắc hạn chế số lượng Hắc Kỵ dưới ngàn người.

Đương nhiên, cũng có những tướng lãnh quân đội không phục, tinh nhuệ

của Khánh quân hiển hách thiên hạ, cho dù là kỵ binh Định Châu hay đại doanh

Trường Tiến của Bắc đại doanh đều có uy doanh, làm sao cam tâm để một đội

kỵ binh phụ thuộc Giám Sát viện cướp hết oai phong.

Có điều, ba năm trước trong chiến dịch phản loạn kinh đô, Phạm Nhàn đưa

năm trăm Hắc Kỵ lẻn vào kinh đô, dưới chân Chính Dương môn xảy ra một trận

chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ như tử thần, giữa vô vàn ánh mắt, tàn sát đội quân

kỵ binh phản loạn
 
Back
Top Bottom