Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1880: Quân thần gặp gỡ có an lành? 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế hài lòng liếc nhìn hắn một cái, năm xưa ngài rất yêu thích tiểu thái

giám lanh lợi này, nếu không cũng sẽ không cho phép hắn tự mình theo hầu ở

Ngự Thư phòng, về sau lại phái hắn đến Đông Cung làm thủ lĩnh thái giám, chỉ

vì một vài việc rất trùng hợp, Hồng Trúc dính vào, nhưng dù thế Hoàng đế vẫn

không giết hắn.

Đột nhiên trong lòng Hoàng đế chợt động, nhớ tới cảnh tượng ngày đông

tuyết rơi, lần Phạm Nhàn nhập cung đó, thái giám đẩy xe lăn chính là Hồng

Trúc... Dần dà, đôi mắt Hoàng đế lóe lên vẻ mỉm cười, nhớ lại xưa kia Phạm

Nhàn có vẻ rất không ưa tiểu thái giám này. Không biết trong lòng Người nghĩ

gì, mở miệng phán: "Từ ngày mai trở về Ngự Thư phòng."

Hồng Trúc vui mừng khôn xiết, quỳ sụp xuống đất, lắp bắp dập đầu tạ ơn,

chỉ có điều không ai chú ý đến trong đôi mắt cúi xuống của hắn lóe lên vẻ phức

tạp.

Hoàng đế hơi mất kiên nhẫn vẫy tay rồi cùng Phạm Nhược Nhược bước vào

cổng đá. Hoàng đế đột nhiên phán: "Trời mưa tuyết, thấy trẫm không cần quỳ

lạy, đó là quy định ngay khi trẫm lên ngôi đã đặt ra. Hôm nay trời mưa, mặt đất

vẫn ẩm ướt, nên Hồng Trúc không cần quỳ lạy."

Phạm Nhược Nhược hơi ngạc nhiên liếc nhìn Hoàng đế bệ hạ một cái,

không rõ vì sao Hoàng đế bệ hạ lại nói thế.

"Trẫm... chẳng lẽ thật sự không phải một Hoàng đế tốt?" Hoàng đế gần đến

Ngự Thư phòng bỗng dừng bước, rất bình tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm túc hỏi.

Có hỏi ắt có đáp, lúc này bên cạnh ngài chỉ có Phạm Nhược Nhược, tất

nhiên là chờ Phạm Nhược Nhược đưa ra nhận xét. Trong lòng Phạm Nhược

Nhược hơi chấn động, thầm nghĩ bản thân đâu phải bậc đại nho, cũng chẳng

phải sử gia đại tài, làm sao có tư cách đánh giá vấn đề lớn như thế? Nhưng

Hoàng đế không bước đi nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi cô trả lời.

Phạm Nhược Nhược trầm mặc rất lâu, nhớ lại những cảnh tượng đã chứng

kiến trong những ngày ở Ngự Thư phòng, cũng như những chi tiết ở khắp nơi

trong cung, nghĩ đến cuộc sống của bách tính Khánh Quốc mà cô đã thấy khi du

ngoạn thiên hạ.

Cuối cùng cô không thể che đậy đôi mắt và tấm lòng thật sự của mình, suy

nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp lời: "So với các đế vương trước kia, bệ hạ...

quả thực là một vị Hoàng đế tốt."

Hoàng đế trầm mặc một lúc, tinh tế thưởng thức câu trả lời của Phạm Nhược

Nhược, một lát sau rốt cuộc nở nụ cười, cười ha hả. Tiếng cười vang vọng trước

Ngự Thư phòng, dưới mái hiên, va chạm vào tường cung rồi chấn động trở lại.

Đoàn người của Diêu thái giám phía sau cũng kinh ngạc, không biết tiểu thư

họ Phạm nói gì mà khiến Hoàng đế bệ hạ cười vui vẻ đến thế, vui vẻ chưa từng

có, chỉ trong khoảnh khắc biết bao cảm xúc lẫn lộn, hết sức tán thưởng tiểu thư

nhà Phạm hiếm khi nói chuyện này.

Phạm Nhược Nhược cũng mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Hoàng đế bên cạnh,

trong lòng trào dâng cảm xúc rất phức tạp, đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu

tại sao những ngày qua Hoàng đế bệ hạ đối đãi với cô khác thường như vậy.

Có lẽ Nghi Quý tần đoán đúng một phần, trước đây Phạm Nhược Nhược

cũng đoán đúng một phần, quan điểm của Phạm Nhàn tất nhiên không sai.

Nhưng Hoàng đế giữ Phạm Nhược Nhược ở lại cung đình, bên người mình,

trong Ngự Thư phòng, để cô chứng kiến ngài bị thương nặng vẫn phải lo toan

quốc sự, anh minh thần võ...

Có lẽ chỉ là sau cuộc đối thoại với Trần Bình Bình trong Ngự Thư phòng,

Hoàng đế bệ hạ cần có người chứng minh, thừa nhận mình là một vị Hoàng đế

tốt.

Dù con lão chó mực ngồi xe lăn kia có nói gì đi nữa, nhưng trẫm vẫn là một

vị minh quân, phải không? Đúng lúc ấy, Hoàng đế dường như đã quyết tâm,

trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười tự tin thoải mái, bước vào Ngự Thư phòng.

o O o

"Tuyên!"

"Tuyên!"

"Tuyên giáo viên Thái Học Phạm Nhàn vào cung!"

Tiếng hô hoặc hào sảng, hoặc the thé như vịt, nhưng cao giọng cất lên đều

mang nội dung như nhau. Hôm nay không yết triều, nghỉ ngơi, hoàng thành im

phăng phắc. Binh sĩ cấm quân dáng vẻ nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, để mặc

người trẻ tuổi áo sam xanh bước qua bên cạnh. Song khác hẳn vẻ ngoài bình

thản, tâm trạng căng thẳng hiện rõ trên gương mặt.

Đã chín ngày kể từ khi Trần Bình phản nghịch, bị lăng trì tại pháp trường

cung mà chết. Hôm ấy Tiểu Phạm đại nhân xông vào pháp trường, khinh thị

quyền uy Thiên tử, đã lộ rõ thái độ trong vụ án. Những ngày sau, chiến tranh

lạnh giữa Hoàng đế và vị quyền thần Khánh Quốc ngày càng sâu. Cung đình sai

người rải mật thám ngoài Phạm phủ, bao nhiêu mạng người đã mất mạng. Theo

tin đồn trên triều đình, hôm qua còn xảy ra vụ ám sát nhắm vào Phạm Nhàn ở

ngoài kinh đô ba dặm.

Nói chung, khi tin tức Hoàng đế triệu Phạm Nhàn vào cung thỉnh an loan

truyền ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Dù rất vững mạnh, Khánh Quốc vẫn

không muốn chịu hậu quả đẫm máu từ mâu thuẫn giữa cặp quân thần phụ tử

này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1881: Quân thần gặp gỡ có an lành? 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xét trên góc độ khác, điều này cũng cho thấy, dù không còn chức quan,

người Khánh Quốc vẫn cho rằng Phạm Nhàn sẽ gây tổn hại đáng kể nếu y thật

sự liều lĩnh. Chỉ mất chín ngày, cuộc chiến lạnh giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn

đã kết thúc, thật đáng mừng.

Theo Hồ Đại học sĩ, hai cha con không có vấn đề gì không thể giải quyết,

chỉ là cảm xúc dữ dội khiến họ ngoan cố, không ai chịu nhường ai. Hôm nay

Hoàng đế đã bước đi trước, tỏ ý nhún nhường, Phạm Nhàn cũng nên đáp lại

bằng thiện ý.

Trong không khí lạnh lẽo, Phạm Nhàn im lặng bước theo sau Diêu thái

giám. Dù đã là thủ lĩnh thái giám, Diêu công công giữ thái độ khiêm tốn trước

mặt y, nhưng Phạm Nhàn không có ý định trò chuyện.

Giáo viên Thái Học? Tuy giờ trên người Phạm Nhàn đã trống trơn, chức

tước duy nhất còn lại là cái này, nhưng nghe vẫn thấy khó chịu. Trong tiếng gọi

vang, Phạm Nhàn đến Ngự Thư phòng, hơi bất ngờ khi thấy Hồng Trúc đứng

chờ ngoài cửa. Phạm Nhàn gật đầu, Hồng Trúc cúi chào thật sâu, ánh mắt hai

người trao đổi điều gì không ai hay.

Bước vào phòng, thấy muội muội, tâm trạng Phạm Nhàn dịu lại. Sau đó

quay sang nam nhân trên long sàng, cúi chào thật sâu nhưng vẫn cứng đầu

không nói lời nào.

o O o

Ngày ấy, Phạm Nhàn một mình một ngựa trở về kinh đô, cho đến khi rời

khỏi pháp trường với thi thể Trần Bình Bình trong tay, y cũng không hề liếc mắt

nhìn nam nhân trên hoàng thành kia. Tính ra, đã mấy tháng Hoàng đế và y chưa

gặp nhau.

Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn Phạm Nhàn, không hề bất ngờ trước cảm xúc

hiện lên trên khuôn mặt y. Dù không cho phép các thần tử thể hiện bất kỳ cảm

xúc nào trái ngược trước mặt mình, nhưng không có nghĩa là ngài không chấp

nhận con trai ruột thịt yêu quý nhất của mình thể hiện tính cách thật hay vẻ

cứng đầu trước mặt ngài.

Bầu không khí im lặng trong Ngự Thư phòng không kéo dài lâu. Phạm

Nhược Nhược nhẹ nhàng cúi đầu với Hoàng đế rồi mỉm cười với huynh trưởng,

sau đó rời khỏi phòng để lại không gian yên tĩnh cho đôi quân thần. Hôm nay cô

ở lại chỉ để Phạm Nhàn an tâm. Giờ mục đích đạt được, tất nhiên cô phải lui ra,

để hai người có thể nói chuyện riêng tư.

"Trẫm vẫn luôn suy nghĩ, tại sao trẫm lại khoan dung với ngươi như thế."

Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói, "Chắc chắn không phải vì những công

trạng ngươi từng lập cho Đại Khánh. Cho đến hôm qua, trẫm mới hiểu rõ."

Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn: "Trẫm nghĩ, chúng ta không cần nhiều lời vô

bổ. Đây là một số hồ sơ, ngươi có thể xem qua."

Trong câu chuyện này, Khánh Đế và Phạm Nhàn từng vô số lần thể hiện

diễn xuất thượng hạng, nhưng hôm nay trong Ngự Thư phòng, Khánh Đế không

giả bộ gì cả, chỉ nói thẳng ra những lời đó.

Lời nói tuy đơn giản, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau. Y biết trên

bàn kia chỉ là bằng chứng Trần Bình Bình từng âm mưu sát hại mình, như vụ

Huyền Không miếu, như vụ sơn cốc, tất cả liên quan đến chuyện tách bạch

trong quá khứ.

Theo kế hoạch của ông lão đã khuất, lúc này Phạm Nhàn phải thể hiện vẻ

kinh ngạc, đau buồn rồi quay trở lại bên Hoàng đế. Nhưng không hiểu sao, nhìn

thấy vẻ tự tin, bình thản của Hoàng đế, cơn giận dữ trào dâng khiến y đau đớn,

không muốn diễn tiếp.

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con người quen thuộc nhất lại xa

lạ nhất, rất lâu không cử động.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hít một hơi thật sâu, dù chưa đến cuối thu, trong thư phòng thâm cung, lò

sưởi tối màu đã bắt đầu tỏa hơi ấm, không khí hơi khô, từ mũi miệng thấm vào

phổi, khiến ngực hơi nhói đau. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt Hoàng đế bệ hạ

trước mặt, chợt nhớ tới biết bao chuyện, biết bao người.

Trận phong ba trong Khánh Quốc bắt đầu từ mấy chục năm trước, bụi bặm

dần lắng xuống, nhưng vẫn còn cặp phụ tử ở ngay tâm bão.

Thái độ của Phạm Nhàn đối với Hoàng đế rất khó nắm bắt, thậm chí ngay cả

chính y cũng không thể giải thích rõ ràng. Từ Đạm Châu đến kinh đô, thoáng

qua Khánh Miếu, lần đầu gặp ở quán trà bên Thái Bình biệt viện rồi biết được

bức họa trong cung, thực ra Phạm Nhàn đoán ra thân thế thật sớm hơn bất cứ ai.

Dù là Phạm Thận kiếp trước hay Phạm Nhàn kiếp này đều là kẻ không cha

không mẹ, nhưng rơi vào Khánh Quốc, có thêm mẹ là Diệp Khinh Mi, sau này

mới hay còn có cha. Nhưng máu mủ ruột thịt không đủ để Phạm Nhàn khi đó

coi Hoàng đế là thân phụ.

Khi ấy Phạm Nhàn cứ mãi diễn kịch, diễn hay lắm, vì không ai biết y có

một linh hồn hoàn toàn khác. Vì thế, y đánh lừa được bất cứ ai, kể cả Hoàng đế.

Thời gian trôi qua, Phạm Nhàn dần nghi ngờ vụ án xưa ở Thái Bình biệt

viện, đề phòng và sợ hãi trước Hoàng đế, nên càng diễn cẩn trọng và tinh tế

hơn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1882: Vâng thưa, bệ hạ 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng sau bao năm, nếu Diệp Khinh Mi là linh hồn song hành giấu trong

lịch sử, khiến Phạm Nhàn cảm thấy gần gũi thân thiết, thì Hoàng đế dùng thời

gian, ân sủng, lòng tin, mưu mẹo để tiếp cận cuộc sống của Phạm Nhàn, khiến y

dần hoang mang.

Không thể phủ nhận, Hoàng đế dành cho Phạm Nhàn lòng tín nhiệm và

khoan dung hiếm thấy trong cuộc đời. Lúc đầu có lẽ Hoàng đế chỉ muốn sử

dụng y, nhưng dần dà, thái độ của Hoàng đế với Phạm Nhàn đã thay đổi, nhất là

sau biến cố Khánh Lịch năm thứ bảy. Phạm Nhàn có được địa vị và thế lực ngày

nay phần lớn nhờ sự sủng ái của Hoàng đế, đã vượt xa Thái tử và Nhị hoàng tử

ngày trước.

Đôi quân thần thường bàn chuyện triều chính trong cung, tâm sự trong thư

phòng. Phạm Nhàn vẫn che giấu nhiều điều, vẫn diễn kịch, nhưng cũng nhận ra

rõ ràng thái độ của Hoàng đế với mình.

Vì thế, sau khi biết sự thật về Thái Bình biệt viện, ba năm qua Phạm Nhàn

luôn day dứt. Mặc dù chuẩn bị nhiều mặt, nhưng y chưa thể yên tâm. Một là

biết Hoàng đế như ngọn núi tuyết khó lay chuyển, hai là mỗi đêm tự hỏi, mình

nên đứng ở khe hở nào, toả sáng thế nào, và nên chọn con đường nào.

Y muốn lựa chọn con đường thứ ba hạn chế đổ máu, cho nên y vẫn luôn nỗ

lực làm tiên phong cho vị đế vương này, bôn ba cho triều đình Đại Khánh này,

bận rộn lo liệu hoàn toàn trái với bản tính của y. Y chỉ mong bất cứ chuyện gì

đều có một kết cục ôn hòa và xán lạn.

Y muốn để Trần Bình Bình và phụ thân có thể về hưu an nhàn.

Nhưng kết cục, tất cả chỉ là ảo ảnh.

Phạm Nhàn rất thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, chua xót và mệt mỏi. Y

không còn muốn diễn nữa.

o O o

Xem kỹ những phong hồ sơ trên bàn, Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nghĩ

rằng lần hít sâu kìm nén cảm xúc trước đó đã khiến lá phổi chịu thương tích của

mình tái phát.

Hoàng đế bệ hạ im lặng nhìn y, cũng ho nhẹ hai tiếng. Hai cha con kỳ lạ này

dường như công nhận thực lực của nhau, cũng có những cảm xúc phức tạp,

thậm chí cả thương tích cũng giống nhau, nói lên rằng hai người họ thực sự rất

giống nhau.

Theo tính toán của Trần Bình Bình, có lẽ lúc này Phạm Nhàn phải thể hiện

vẻ mặt không thể tin được, run rẩy, giận dữ nhưng bàng hoàng rồi hét lớn với

Hoàng đế rằng: Ta không tin lão Viện trưởng làm chuyện này! Tại sao lão ta lại

làm thế? Rồi Hoàng đế sẽ ôn tồn mà lạnh lùng giải thích rằng những năm cuối

đời Trần Bình Bình sống vì mục đích gì, lão căm thù Lý gia sâu đậm đến mức

nào, tất cả mọi hành động tốt đẹp của lão đối với ngươi chỉ là giả dối, lão muốn

hủy diệt Khánh Quốc trong hỗn loạn do mâu thuẫn giữa hai cha con chúng ta

gây ra.

Rồi Phạm Nhàn sẽ bày tỏ vẻ không tin, thậm chí tức giận trách Hoàng đế

rằng: Tất cả đều do ngươi giả mạo! Trần Bình Bình không phải người như vậy!

Rồi bỏ đi trong giận dữ, về phủ trầm tư nhiều ngày, mới thực sự hiểu được tâm

can Hoàng đế và sự độc ác của Trần Bình Bình.

Đó mới là kịch nghệ cung đình chuẩn mực, mới là những bước ngoặt cần

thiết mà các nhà soạn kịch cần có. Xung đột tình cảm cuối cùng sẽ nhường

bước trước sự thật vững chắc, lòng tin giữa quân vương sẽ hàn gắn, hai cha con

gác lại hiềm khích, rèm lên, chuông vang, mở ra cảnh thiên triều rực rỡ trên sân

khấu lịch sử.

Nhưng mà...

Phạm Nhàn không có biểu lộ gì, chỉ để lại những hồ sơ trên bàn, hơi cúi

đầu, không nói lời nào, như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng, hoặc chỉ là

quá mệt mỏi, mệt mỏi vì vào cung hôm nay đã khiến y kiệt sức.

Hoàng đế im lặng nhìn y, mắt từ từ híp lại, ánh mắt dần sáng lên rồi lại tối

dần, thất vọng hiện rõ rồi chuyển thành bình thản hay lạnh lùng.

"Vậy ra... ngươi vẫn luôn biết những chuyện này." Hoàng đế nhìn đứa con

tư sinh yêu quý nhất, lạnh lùng nói: "Trẫm vẫn cảm thấy kỳ lạ, Ảnh Tử theo sát

ngươi, chắc chắn ngươi không thể không biết chuyện này. Ngươi hẳn đã sớm

biết chuyện Huyền Không miếu do lão chó già đó gây ra. Trẫm cũng tự hỏi, nếu

ngươi thật sự diễn theo những gì trong hồ sơ, một khi được hỏi vì sao Trần Bình

Bình phản bội, trẫm thật sự không biết phải trả lời thế nào."

Đầu ngón tay Phạm Nhàn run lên nhè nhẹ, nhạy cảm phát hiện tâm trạng

Hoàng đế đã thay đổi rất lớn, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Ngẩng đầu

lên, nhìn thẳng vào đối phương, giọng khàn khàn nói: "Thật ra ta luôn biết."

Hoàng đế híp mắt nhìn y, một tia lạnh lùng hiện rồi lặn ngay tức thì.

Phạm Nhàn l**m đôi môi hơi khô, cố nén xúc động trong lòng, bình tĩnh nói:

"Hơn nữa ta luôn cố gắng, không để máu đổ trong quá khứ nuốt chửng hiện tại.

Từ khi quyết tâm như vậy, ta đã biết đó là lựa chọn ngây thơ tột cùng. Chỉ có

điều sau trận chiến sinh tử với Yến Tiểu Ất cách đây ba năm, ta mới hiểu ra,

cuộc đời vẫn cần phải cố gắng làm điều gì đó, cho dù bị người khác chê cười là

ngây thơ."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1883: Vâng thưa, bệ hạ 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đương nhiên, làm việc ngây thơ thường dễ thất bại, nhưng mà..." Y nhìn

Hoàng đế nói: "Mọi việc vĩ đại, trong giai đoạn đầu chẳng phải đều thể hiện chủ

nghĩa lý tưởng, ngây thơ đến mức bị chê cười hay sao? Chẳng hạn như năm đó,

bệ hạ và mẫu hậu đã thề ước điều gì trên bãi biển Đạm Châu?"

Hoàng đế vẫn im lặng nhìn y, mắt dần sáng lên. Từ lúc Phạm Nhàn nói biết,

nói cố gắng, ngài đã tinh tường biết được đứa con trai mà mình hiểu rõ nhất

suốt những năm qua muốn đạt được mục đích gì. Không hiểu sao, vị Hoàng đế

quen với vẻ lạnh lùng bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ đó là điều tốt,

nhưng cảm giác ấm áp đó thường qua đi rất nhanh.

"Ông ấy đã đi rồi, không còn để tâm đến chuyện xưa, vậy tại sao ngươi

lại..." Phạm Nhàn hờ hững nhìn Hoàng đế, giọng khàn khàn: "Tại sao nhất

định... phải giết ông ấy?"

Đương nhiên là nói về Trần Bình Bình. Phạm Nhàn không hét lên, không

giận dữ trách móc, chỉ tràn ngập nỗi bi thương, bất lực, còn có sự oán hận

không che giấu. Y đờ đẫn nhìn đôi mắt Hoàng đế, Hoàng đế cũng bình tĩnh nhìn

lại. Sau một hồi im lặng, Hoàng đế mỉm cười, nụ cười lạnh giá, thất vọng và sắc

bén.

“Ha ha...” Hoàng đế híp mắt nói: “Trẫm đã giết lão ta sao?”

Hoàng đế đập mạnh xuống chiếc bàn cạnh đó, không làm vỡ nhưng đủ

khiến giấy bay tán loạn. Ngài nhìn Phạm Nhàn, giận dữ trầm giọng quở trách:

“Điều khiến trẫm tức giận nhất là chuyện này. Trẫm đã cho lão ta con đường

sống, nếu không từ Đạt Châu quay lại, trẫm có thể coi như chuyện cũ chưa hề

xảy ra. Nhưng... cuối cùng lão vẫn trở lại một mình.”

“Lão ta ép trẫm giết lão.” Ánh mắt Hoàng đế lạnh băng như núi tuyết:

“Trẫm chỉ có thể làm theo ý lão. Hàng chục năm qua, trẫm chưa bao giờ tin

tưởng ai, nhưng đã từng tin lão ấy. Thậm chí trẫm còn nghĩ có thể coi lão ta là

bằng hữu, vẫn cho lão ta cơ hội cuối cùng, nhưng lão ta không hề cho trẫm cơ

hội nào.”

Hoàng đế thở sâu, ngữ điệu bình tĩnh nhưng đầy vẻ lạnh lẽo đáng sợ: “Dù

sao nô tài vẫn là nô tài.”

Nghe hai chữ “nô tài” cùng sự oán hận, khinh bỉ không che giấu được, trước

mắt Phạm Nhàn thoáng hiện lên hình ảnh lão thọt ngồi trên xe lăn màu đen. Y

nhìn chằm chằm Hoàng đế, giọng nói cay đắng như dao cắt, nghiến răng nói:

“Lỗi lầm thế gian đều do người khác, tất nhiên bệ hạ anh minh thần võ, có điều

thần vẫn không rõ, năm đó vị mẫu thân đáng thương của thần... rốt cuộc chết

thế nào.”

Hoàng đế lạnh lùng, hoàn toàn không phản ứng trước câu nói tru tâm của

Phạm Nhàn. Ngài chỉ híp mắt khinh bỉ nhìn y, nói: “Kể cả lão chó già đó, tất cả

kẻ thù của ta đều mong chờ cảnh tượng hôm nay trong Ngự Thư phòng.

Ngươi... không làm họ thất vọng, chỉ khiến trẫm hơi thất vọng. Ngu xuẩn như

ngươi, vô phương cứu chữa.”

Phạm Nhàn nhắm mắt rồi mở ra, đôi mắt đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Chỉ là có

quá nhiều chuyện thần suy nghĩ mãi không hiểu.”

“Chuyện không hiểu thì đừng nghĩ nữa.” Giọng điệu Hoàng đế lạnh nhạt, rõ

ràng ngài hơi thất vọng về Phạm Nhàn hôm nay. Câu hỏi về cái chết của Diệp

Khinh Mi bị bệ hạ vô thức vùi sâu trong tâm trí, không để nó trồi lên. Ngài nhìn

Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: “Trước mặt trẫm, ngươi vẫn là thần tử. Nghĩ nhiều

quá, tất nhiên trẫm sẽ không để ngươi tiếp tục suy nghĩ.”

Đây không phải lời đe dọa mà chỉ là sự thật. Giống như nhận xét của

Trưởng công chúa về Phạm Nhàn ngày trước, y vốn lạnh lùng nhưng thực chất

đa tình, quá nhiều điểm yếu để tấn công. Chỉ là khi ấy Trưởng công chúa không

cần bắt lấy điểm yếu của Phạm Nhàn nữa. Còn bây giờ Hoàng đế muốn siết chặt

Phạm Nhàn trong tay cũng không phải việc khó.

Nghe câu nói lạnh lẽo đó, Phạm Nhàn đứng thẳng người, dùng thái độ chưa

từng có trước mặt Hoàng đế, trực tiếp nói: “Những năm qua, bệ hạ đối đãi thần

rất tốt, trong lòng thần biết rõ...”

Hôm nay trong thư phòng, hai cha con không diễn kịch, mà nói những điều

muốn nói nhất, đặc biệt là Phạm Nhàn, lần đầu kiên định đứng thẳng người, từ

từ kể lại quan hệ giữa y và Hoàng đế trong những năm qua, tới chỗ thành tâm,

cả lò sưởi trong phòng cũng dường như cảm thán, khói hương quằn quại, như

không đành chứng kiến sự chia cắt của hai cha con.

Chỉ có Phạm Nhàn mới biết những điều tốt đẹp Khánh Đế dành cho mình.

Nếu người đứng trước mặt Khánh Đế nói những điều này là Thái tử, Nhị hoàng

tử hay đứa con trai khác trong Lý gia, chắc đã chết từ lâu. Nhưng Phạm Nhàn

vẫn sống, có lẽ Khánh Đế vốn vô tình, đối xử tốt với Phạm Nhàn cũng không

hẳn là thâm tình, nhưng so với những người khác, tình cảm dành cho Phạm

Nhàn là nhiều nhất.

Nghe Phạm Nhàn bình tĩnh kể lại, Hoàng đế cũng dần ngồi thẳng rồi mệt

mỏi vẫy tay nói: "Trẫm không giết ngươi, không phải không đành. "

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1884: Vâng thưa, bệ hạ 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế nhắm mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện năm đó, trẫm không
muốn giải thích gì với ngươi. Nhưng trẫm nghĩ, có lẽ họ vẫn ở trên trời nhìn
xuống, còn ngươi là con trai trẫm và mẹ ngươi, có lẽ ngươi như đôi mắt họ để
lại nhân gian... Trẫm không giết ngươi chỉ để chứng minh với ngươi và những
ai quan tâm ngươi rằng, trẫm... mới đúng."
Ngài mở mắt, lạnh lùng nói: "Còn họ, tất cả đều sai."
Phạm Nhàn cúi người, thi lễ rất sâu, đáp: "Thần sẽ ở lại kinh đô, chứng kiến
sự nghiệp vĩ đại của bệ hạ."
Y không cảm tạ ân huệ không giết của Hoàng đế, vì không cần cảm tạ.
Hoàng đế để y sống, tất nhiên y sẽ sống tốt, mở mắt thay Diệp Khinh Mi, thay
Trần Bình Bình và nhiều người xưa nhìn ngắm tất cả.
"Ngươi sẽ ngoan ngoãn ư?" Hoàng đế nhìn con trai, bỗng cười lớn rồi lạnh
lùng nói: "Trẫm không tin, ngươi cũng không tin. Nhưng trẫm không cho rằng
ngươi không thành thật là khuyết điểm. Chỉ hy vọng ngươi không quá đáng đến
mức trẫm không thể khoan dung."
"Ở lại kinh đô đi." Hoàng đế nhìn y, mệt mỏi nói: "Dạy học trong Thái Học
cũng tốt, đừng đụng vào việc Giám Sát viện và Nội Khố nữa, trẫm không muốn
tốn nhiều tâm sức vào ngươi nữa."
Lời nói đã rõ ràng, Hoàng đế cho Phạm Nhàn cơ hội sống sót cuối cùng,
nếu... y chịu ngoan ngoãn. Dù là mối đe dọa về sinh mệnh, nhưng không biết vì
sao trong lòng Phạm Nhàn lại cảm thấy bàng hoàng, vì y không ngờ cuối cùng
Hoàng đế lại đưa ra quyết định như vậy.
Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên trong lòng
buồn bã, nghĩ tới bờ biển Đạm Châu, nhớ tới hai chữ phụ hoàng mà Phạm Nhàn
bật thốt lên. Ngài im lặng một hồi rồi nói: “Sau này không có chuyện gì cũng có
thể vào cung thỉnh an, khi không có ai khác, trẫm... cho phép ngươi gọi trẫm là..
phụ hoàng.”
Lúc này trong thư phòng chỉ còn hai cha con, hoàn toàn tĩnh lặng, thân thể
Phạm Nhàn hơi cứng đờ, nghiêm túc đáp: "Vâng thưa, bệ hạ."

Không ai biết Hoàng đế và Phạm Nhàn nói gì trong Ngự Thư phòng, nhưng
khi Phạm Nhàn bước ra vẫn bình an, không hóa thành vong hồn, khiến phần lớn
người trong cung thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế không hạ chiếu chỉ phục chức cho Phạm Nhàn, thậm chí không cả
ám chỉ phong thưởng, thay vào đó vài chiếu chỉ đã chuẩn bị từ trước được ban
ra ngay khi Phạm Nhàn vừa rời thư phòng. Triều đình và lục bộ, tam tự tiếp tục
tăng cường thanh tẩy Giám Sát viện và Nội Khố. Các chiếu chỉ triệu Tri châu
Tô Châu Thành Giai Lâm, Thông phán Giao Châu Hầu Quý Thường, Nội Khố
Chuyển Vận ti Tô Văn Mậu về kinh cũng được ban, đồng thời ý chỉ bổ nhiệm
Ngôn Băng Vân làm Viện trưởng Giám Sát viện cũng được đưa ra càng nhanh
chóng.
Rõ ràng đây là chuẩn bị từ trước của cung đình. Dù không giết Phạm Nhàn,
Hoàng đế vẫn có nhiều cách nhốt y trong kinh đô, không cho phép hành động
thiếu suy nghĩ.
Còn việc Phạm Nhàn bí mật liên lạc với bên ngoài có trở thành quân cờ để
mặc cả với Hoàng đế hay không, phụ thuộc vào việc Hoàng đế có nhạy cảm và
mạnh mẽ để hành động sớm hay không.
Và thực tế, không ai mạnh hơn Hoàng đế về hai điểm này.
Phạm Nhàn mặt mày sa sầm ra khỏi cung, Hồng Trúc cẩn thận theo sau,
cảm thấy hơi sợ hãi bám sát bên người y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Được Hồng Trúc dẫn đường, Phạm Nhàn im lặng bước ra khỏi hoàng cung.
Dọc đường, cung nữ và thái giám đều cúi chào, chỉ trừ một vài người mới vào
cung chưa kịp phản ứng bị các vị tiền bối dạy dỗ. Nhưng Phạm Nhàn không để
tâm, chỉ một mực bước đi.
Mọi người trong cung thấy Hồng Trúc đi trước mặt Phạm Nhàn, nghĩ rằng
bệ hạ để Tiểu Hồng công công phục chức chắc là để làm ngứa mắt Tiểu Phạm
đại nhân. Nhưng ngoài dự đoán, Phạm Nhàn không hề cay nghiệt với Hồng
Trúc, thậm chí còn trò chuyện thoải mái. Hồng Trúc vẫn giữ vẻ khiêm tốn, hai
người có vẻ hòa thuận lạ thường.
Tiểu Phạm đại nhân và Tiểu Hồng công công đều không phải kẻ tầm
thường, mọi người thấy vậy đều thở dài, chỉ có những ai khéo léo che giấu cảm
xúc thật mới có thể sống sót và thăng tiến giữa biến động triều đình. Thực tế đôi
khi rất kỳ diệu, trong mắt mọi người, cuộc đối thoại giữa Phạm Nhàn và Hồng
Trúc khi rời cung chỉ là diễn kịch cho mọi người xem. Nhưng không ai ngờ, hai
người thật sự đang nói chuyện.
Giọng nói của họ rất nhỏ, vẻ mặt tự nhiên, diễn xuất rất tốt vai trò của mình
nhưng nội dung lại khá bất thường.
"Mấy hôm nay bệ hạ rất thích các món ăn." Hồng Trúc cúi đầu nói: "Thái Y
viện kiểm tra rồi, toàn nguyên liệu bổ dưỡng loại tốt nhất."
Phạm Nhàn mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn Hồng Trúc, chỉ ừ nhẹ
không lộ vẻ mặt. Ba năm trước phản loạn dần lắng xuống, Hồng Trúc bị đưa ra
khỏi cung, ban đầu phụ việc trong bếp ăn. Vốn từng vinh hoa, lại thông minh,
có Phạm Nhàn giúp đỡ, cuộc sống của Hồng Trúc dần ổn định và có được
quyền lực.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1885: Dâng rau cần 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau này dù theo Đới công công nhưng ảnh hưởng của Hồng Trúc đối với

bếp ăn vẫn không giảm. Những gì Hồng Trúc nói với Phạm Nhàn chính là bí

mật riêng của bọn họ, nói chính xác là bí mật riêng của Phạm Nhàn, vì ngay cả

Hồng Trúc cũng không biết tại sao Phạm Nhàn lại can thiệp vào thực đơn của

bếp ăn dâng lên Hoàng đế.

Hồng Trúc không lo Phạm Nhàn hạ độc vì điều đó không thể xảy ra trong

cung đình. Tất cả độc dược, chậm hay nhanh đều được kiểm tra kỹ càng, thử

nghiệm trước khi dâng lên.

Hơn nữa, các nguyên liệu do Hồng Trúc bổ sung vào thực đơn đều được

Thái Y viện khen ngợi, đặc biệt là rau cần phương nam có tác dụng thanh nhiệt,

giải khát nên được đưa vào bữa ăn hàng ngày của Hoàng đế.

Không độc là yêu cầu cơ bản, Hồng Trúc không rõ Hoàng đế có vấn đề gì về

sức khỏe nhưng thấy Thái Y viện chú trọng rau cần có tác dụng thanh nhiệt,

chữa khát, chắc trong người Hoàng đế có nội nhiệt.

Hồng Trúc liếc nhìn Phạm Nhàn, không đoán được suy nghĩ thật sự của y.

Trong hoàn cảnh hiện tại, Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của Hoàng đế, liệu

có phải là một bầy tôi trung thành, hiếu thảo? Nhưng tiếc rằng tính cách Phạm

Nhàn khó có thể bỏ qua cái chết của Trần lão Viện trưởng, cũng khó mà chiếm

được niềm vui của bệ hạ.

o O o

Đường từ Ngự Thư phòng ra khỏi cung không xa, nhưng trước đó Phạm

Nhàn được phép đến Sấu Phương cung thăm Nghi Quý tần và Tam hoàng tử

nên Hồng Trúc dẫn y đi vòng về phía nội cung. Có lẽ vì từ nay, Phạm Nhàn sẽ

thật sự trở thành người nhàn tản ở kinh đô, hiếm có cơ hội vào cung nữa.

Đến ngoài Sấu Phương cung, Phạm Nhàn nghe thấy tiếng cười nói của các

cung nữ trẻ tuổi bên trong, nhíu mày , tự hỏi sao cung đình đột nhiên náo nhiệt

thế? Quay lại hỏi Hồng Trúc: "Hôm nay các phu nhân tiểu thư đường Quốc

Công vào thỉnh an à? Sao lại đông người thế?"

"Là tú nữ chờ tuyển, do tháng sau các châu quận mới đưa người vào, nên

phải ở lại cung một thời gian. Hôm nay có lẽ Nghi Quý tần triệu kiến, dạy dỗ

một chút điều lệ." Hồng Trúc nhỏ giọng đáp.

Phạm Nhàn nghe tin, vẻ mặt khẽ giật mình, trong chốc lát chưa kịp hoàn

hồn. Mấy ngày qua bị giam ở phủ rồi bận rộn âm mưu nên hoàn toàn không chú

ý đến tin đồn tuyển tú trong kinh. Y mới biết bây giờ, hoá ra Hoàng đế định lấy

thêm vợ.

Giống như Nghi Quý tần và Tam hoàng tử, Phạm Nhàn nhanh chóng nhận

ra ý nghĩa phía sau việc tuyển tú. Y nhíu mày , biết không chỉ mình hành động,

Hoàng đế cũng vậy, và một khi đã hành động là Hoàng đế chỉ ngay tới đời sau,

đưa ra cảnh cáo mạnh mẽ nhất cho mình.

Trong lòng y thoáng áy náy và có lỗi với mẹ con Nghi Quý tần trong cung.

Trên đời hiếm người nào thực sự tin tưởng một đại thần ngoài cung như vậy.

Niềm tin hiếm có ấy giờ đây vì y mà phải đối mặt nguy hiểm. Phạm Nhàn trong

lòng không yên.

Thấy Phạm Nhàn đứng im trước Sấu Phương cung, Hồng Trúc tưởng y e

ngại gặp tú nữ nên không tiện vào thăm nương nương và Tam hoàng tử, bèn hỏi

nhỏ: "Là lỗi của tiểu nhân, hay ngày khác đại nhân lại tới?"

Phạm Nhàn cười đáp: "Sao lại không vào? Không hợp lễ nghi sao? Ta chẳng

bao giờ là người gò bó lễ nghi cả. Bệ hạ đã ra chiếu chỉ, ta đến thăm, nếu hôm

nay không vào... ai biết ngày sau còn có dịp vào cung nữa hay không?"

Nói rồi Phạm Nhàn bước vào trong. Hai thái giám canh cửa mới tới theo các

tú nữ, không biết y là ai nhưng thấy nam nhân trẻ tuổi đi thẳng vào cung cũng

giật mình. Tuy không biết Phạm Nhàn nhưng được ở trong cung tất nhiên là

người thông minh, không dám cản trở. Một người đi sau Phạm Nhàn hạ giọng

thỉnh an, một người chạy vào báo.

Vừa bước vào Sấu Phương cung, nghe thấy tiếng xôn xao, sửa sang y phục,

nhưng phần nhiều là những ánh mắt tò mò.

Phạm Nhàn đến quá nhanh, vị thái giám kia chưa kịp nói gì, các cung nữ

trong cung cũng chưa kịp chuẩn bị gì, y đã bước vào trong cung. Lập tức vô số

ánh mắt chăm chú nhìn về phía y, bầu không khí Khánh Quốc tương đối cởi mở,

dù lúc này đang ở trong thâm cung, phải giữ lễ nghi nam nữ, nhưng đột nhiên

thấy một nam nhân trẻ tuổi bước vào, các cung nữ tú nữ này cũng chỉ hạ giọng

kinh hô vài tiếng chứ không thẹn thùng đến mức phải chết đi hay khóc lên như

kẻ b**n th**.

Trong không khí bối rối bị kìm nén, Phạm Nhàn cười ôn hòa một tiếng,

nghiêm trang thi lễ với Nghi Quy tần đang đứng ở chính giữa, nói: "Hôm nay

chỗ của tiểu di thật đông vui."

Cách xưng hô này cực kỳ thiếu lễ phép, chỉ có điều hôm nay Phạm Nhàn đã

chính thức tuyên bố với Hoàng đế trong Ngự Thư phòng, dù bị Hoàng đế nắm

chặt điểm yếu nhưng trong tâm tính, y cũng không còn muốn che giấu điều gì,

toát ra một khí phách nhàn tản, không còn bận tâm điều gì.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1886: Dâng rau cần 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghi Quý tần là muội muội của Liễu thị, hồi mới vào cung, cô rất thích nam

nhân như tạc từ ngọc thạch này. Hiện giờ Phạm Nhàn đã trưởng thành, mối

quan hệ giữa hai người rất mật thiết. Khi xưa, Nghi Quý tần thường bảo Phạm

Nhàn gọi mình là dì, nhưng không ngờ hôm nay trong cung người đông đúc như

thế, Phạm Nhàn vẫn gọi như vậy.

Nghi Quý tần mỉm cười, nói: "Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không biết lớn

bé." Lời nói có vẻ không hài lòng nhưng thực chất chỉ là nhắc nhở và thăm dò.

Phạm Nhàn nhìn cô lắc đầu, mỉm cười. Hai hàng mi của Nghi Quý tần lộ rõ vẻ

lo lắng , biểu hiện của Phạm Nhàn hôm nay quá kỳ lạ, có vẻ cuộc nói chuyện

trong Ngự Thư phòng tuy không đến kết cục tệ hại nhất nhưng cũng chẳng có

điều gì tốt lành.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nghi Quý tần như bị một tảng đá đè nặng, cố nén

nỗi lo, gượng cười nói: "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện vào cung?"

Mục đích Phạm Nhàn vào cung ai cũng biết, đây chỉ là câu nói xã giao.

Phạm Nhàn giải thích qua loa vài câu, ngay lúc này Tỉnh Nhi đã mang tú cái

bàn thêu lại, vốn là tiểu cung nữ, nay đã trở thành đại cung nữ có thâm niên và

uy quyền nhất trong Sấu Phương cung. Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt thanh tú của

cô, mỉm cười trò chuyện qua loa vài câu trước khi nghiêm túc nói với Nghi Quý

tần: "Ngoài chuyện gặp mặt, Hoàng đế bệ hạ còn sai ta đến xem bài vở của Tam

điện hạ."

Nét lo âu trên khuôn mặt Nghi Quý tần càng sâu, thầm nghĩ, đây chẳng phải

là đến từ biệt sao? Chỉ có điều tiểu thư Phạm gia đang ở trong cung, Phạm phủ

có hàng trăm người, Phạm Nhàn... không lẽ lại thật sự bỏ đi? Trong lúc nhất

thời cô có nhiều điều muốn hỏi Phạm Nhàn, nhưng trước mặt đám tú nữ tò mò

nhìn chàng trai trẻ này, cô cũng không thể hỏi ra miệng. Trong lòng Nghi Quý

tần rất bực bội, ước gì có thể đuổi hết những thiếu nữ mười mấy tuổi kia ra khỏi

cung.

Phạm Nhàn nhận ra vẻ mặt của cô, biết Nghi Quý tần đã hiểu lầm ý mình,

bèn cười nói: "Điện hạ đang ở đâu?" Đây chỉ là cái cớ để rời khỏi nơi này, dù

sao ngồi cùng một phòng đầy những phi tần tương lai của Hoàng đế, tức là

những bà mẹ kế trẻ tuổi của mình, Phạm Nhàn chỉ muốn qua đây để xem thử ý

định tuyển tú mà thôi, chứ không muốn ở lại đây lâu.

"Bình Nhi ở phía sau. Ngươi tự đi đi." Nghi Quý tần hơi đau đầu, nhìn

Phạm Nhàn lắc đầu. Cung nữ Tỉnh Nhi mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, dẫn y đi về

phía sau. Hồng Trúc bám sát theo sau một bước không rời. Cách bước đi này

khiến người khác có cảm giác Hoàng đế bệ hạ đã phái Hồng Trúc đến để theo

dõi.

Khi Phạm Nhàn bước vào điện, không khí trong sân lập tức trở nên dịu đi.

Ngay từ khoảnh khắc vị đại thần trẻ tuổi này xuất hiện, hơn mười thiếu nữ xinh

đẹp sau phút ban đầu hơi bối rối đã nhanh chóng cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lực

thể hiện khí phách cao quý trước mặt vị đại thần trẻ tuổi anh tuấn kia, có điều

nhìn khuôn mặt tuấn tú, khí chất phong nhã của y, những thiếu nữ mới chỉ từ

mười bốn, mười lăm tuổi ngày thường hiếm khi ra khỏi cửa, làm sao mà hoàn

toàn bình tĩnh cho được?

Điều khiến các cô tò mò là tại sao một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị như vậy

lại có thể đi lại tự nhiên trong cung điện nghiêm ngặt. Nghe đoạn đối thoại giữa

ngài và Quý phi, bất kỳ thiếu nữ nào tinh ý một chút cũng đều đoán được, hóa

ra đó chính là Tiểu Phạm đại nhân...

Không thể kiềm chế được, khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ tới không giống phàm

nhân, giờ đây trong mắt các thiếu nữ càng thêm rạng ngời, cho dù là gan dạ hay

nhu mì, trực tiếp hay lén lút, đều nhìn Phạm Nhàn thêm vài lần.

Lúc này Phạm Nhàn rời đi, cuối cùng có một thiếu nữ dũng cảm, lại đi ra từ

đường Quốc Công, thoáng hưng phấn hỏi: "Nương nương, vị này chính là Tiểu

Phạm đại nhân?"

Được Quý phi gật đầu xác nhận, các thiếu nữ không nhịn được nhỏ giọng

bàn tán. Dù sao cũng còn là những thiếu nữ, chịu nhốt trong cung mấy ngày, bất

ngờ gặp được vị Tiểu Phạm đại nhân huyền thoại, khó trách các cô hào hứng

như vậy, thậm chí quên cả lời dặn dò của gia đình trước khi vào cung cũng như

của các ma ma trong cung.

Có điều vẫn có vài thiếu nữ tâm khí cao ngất, bình thản ngồi một bên. Từ

trang phục của Phạm Nhàn, các cô nhận ra điều gì đó khác thường, hơn nữa họ

vẫn coi thiếu nữ họ Phạm trong Ngự Thư phòng là đối thủ lớn nhất. Vì thế, hôm

nay nhìn thấy Phạm Nhàn, các cô không hề xúc động, thậm chí có phần cảnh

giác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Mọi chuyện đã đến nước này, Hoàng đế bệ hạ vẫn để chàng đến Sấu

Phương cung...” Trên một chiếc xe ngựa bình thường, Lâm Uyển Nhi nhìn

Phạm Nhàn bên cạnh có vẻ mệt mỏi, khẽ nói: "Việc tuyển chọn tú nữ diễn ra

đột ngột, thiếp thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn cảnh cáo chàng chứ không có ý

kiến gì với lão tam, chàng chớ lo lắng quá mức."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1887: Xem kìa, lên đó đẹp lắm đấy 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi hai vợ chồng ở riêng, Phạm Nhàn thường gọi Hoàng đế bệ hạ là Hoàng

đế lão tử, Lâm Uyển Nhi gọi nam nhân nuôi nấng mình từ nhỏ là Hoàng đế cữu

cữu, không đến nỗi bất hiếu, nhưng có đôi chút thú vị gia đình. Hôm nay Lâm

Uyển Nhi trực tiếp xưng hô là Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng hiểu tâm trạng

thê tử mình rất kém.

"Cũng là để cảnh cáo các quan trong triều không nên cho rằng sau này

Khánh Quốc nhất định thuộc về lão tam. Hoàng đế bệ hạ tuổi tuy cao nhưng

hùng tâm vẫn còn, không biết hùng phong còn hay chăng." Y cười nói.

"Chàng nói chuyện gì với Thừa Bình vậy?" Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng vén

màn xe ngựa lên, ngắm cảnh phố phường kinh đô đầu thu bên ngoài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xe ngựa của Phạm phủ lăn bánh trên con đường ra khỏi thành, vừa mới ra

khỏi Tây Thành, hướng về phía những trang trại xa xa được bao phủ trong ánh

hoàng hôn. Sáng sớm đã vào cung, đến chiều mới trở về phủ, Phạm Nhàn cũng

không chần chừ gì, liền leo lên xe ngựa, đi ra trang viên ngoại ô.

Ngay trong đêm qua, chiếu chỉ từ cung truyền ra, hoàn toàn chấm dứt việc

giám sát Phạm phủ. Mọi người vốn tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa Hoàng đế

bệ hạ và Phạm Nhàn đã kết thúc, nhưng không ngờ sau khi Phạm Nhàn vào

cung kiến giá xong, trong cung vẫn không có tin tức gì về việc phục hồi, thậm

chí cả chiếu chỉ liên quan cũng không có. Không nói đến các quan lại trong

triều và các thế lực khác đang suy đoán thế nào, việc xe ngựa Phạm phủ ra cửa

vẫn khiến không ít người bất an.

Điều khiến nhiều mọi người ngạc nhiên là chiếc xe ngựa Phạm phủ này đi

qua trạm kiểm tra của kinh đô một cách thuận lợi, chính xác hơn là hoàn toàn

không bị kiểm tra. Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ không lo Tiểu Phạm đại nhân tức

giận rời bỏ kinh đô sao? Mặc dù trong nhà Thiên tử không có chuyện trẻ con

giận dỗi bỏ nhà đi, nhưng cảnh tượng trên pháp trường hôm trước cùng những

tranh chấp thời gian qua khiến mọi người khó đoán được phản ứng của Phạm

Nhàn.

Rất nhiều người lo sợ Phạm Nhàn sẽ rời bỏ kinh đô, nhưng rõ ràng Hoàng

đế bệ hạ không lo lắng điều đó, nếu không đã không rút hết lực lượng giám sát

ở Phạm phủ, cũng không cho Phạm Nhàn tự do như vậy.

"Muội muội còn ở trong cung, ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ cũng đã ban ra,

những người thân quen sống dựa vào ta đều ở kinh đô, làm sao ta ra đi được?"

Phạm Nhàn nghiêng đầu, nhìn cảnh hoàng hôn ngoại thành, nói nhỏ: "Đón Tiểu

Hoa và Lương Tử về, chúng ta gắng gượng sống trong phủ thôi."

Lòng Lâm Uyển Nhi chợt rung động, không biết lời nói của Phạm Nhàn là

thật lòng hay còn ẩn ý gì khác. Nếu ở lại Phạm phủ, sống nhàn là theo ý chỉ của

Hoàng đế bệ hạ, Lâm Uyển Nhi hiểu rõ Phạm Nhàn bị ép chấp nhận chiếu chỉ

đó vì lý do gì - vì hôm nay Phạm phủ mở cửa, nhận được một tin cực kỳ không

tốt.

Hôm đó, Lâm Uyển Nhi quyết định phái Đằng Tử Kinh đưa tiểu thư và tiểu

thiếu gia đến trang viên ngoại thành họ Phạm, lo sợ sau này có chuyện gì xảy

ra, dự định bí mật đưa các con về Đạm Châu. Nhưng hôm nay trang viên mới

đưa tin, đoàn ngựa đưa con cái đến trang viên rồi không thể rời đi được nữa.

Không phải vì có quân đội chặn đường, mà là có một thái giám đã chờ sẵn ở

đó. Trong tình huống đó, tất nhiên Đằng Tử Kinh không dám làm trái, nếu thật

sự lén lút tiểu thư và tiểu thiếu gia về Đạm Châu, ai biết trên đường sẽ xảy ra

chuyện gì, triều đình có thực sự trở mặt cướp hai đứa trẻ này vào cung hay

không.

Cũng giống như Phạm Nhược Nhược.

Lông mày Phạm Nhàn hơi nhíu lại, nói: "Rốt cuộc vẫn đánh giá thấp tâm tư

kín kẽ của bệ hạ. Bây giờ nghĩ lại, ngày trước nàng quyết định đưa các con về

Đạm Châu, vừa xảy ra chuyện trong Ngự Thư phòng, Trần Bình Bình bị đưa

đến Giám Sát viện... Lúc đó Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, vậy mà vẫn không

quên con cái chúng ta."

Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Đúng là ân huệ vô bờ bến

của Hoàng đế bệ hạ đối với bọn thần tử chúng ta. Chúng ta nên cảm tạ ngài."

"Lỗi do thiếp sắp xếp không chu đáo, lúc đó không nên tới chờ ở trang viên,

mà phải nghĩ cách đưa thẳng đến Đạm Châu ngay từ đầu. " Nỗi buồn thoáng

qua đôi mắt Lâm Uyển Nhi. Cô cũng không ngờ Hoàng đế cữu cữu kia lại lạnh

lùng đến thế, ngay cả hai đứa trẻ cũng không buông tha.

"Lúc đó nàng chỉ có thể liên lạc được Nhất Xử, người của ta phải rải rác

ngoài kinh đô, muốn đưa về Đạm Châu cũng không có cách nào." Phạm Nhàn

nhẹ nhàng ôm bờ vai hơi gầy của cô, an ủi: "Mấy ngày qua nàng đã vất vả, lo

lắng quá nhiều rồi. Việc này không liên quan gì đến nàng... vị bệ hạ của chúng

ta dám lợi dụng cả Thần Miếu, huống chi hai đứa trẻ."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1888: Xem kìa, lên đó đẹp lắm đấy 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chàng và Thừa Bình nói gì trong cung vậy?" Lâm Uyển Nhi thở dài, nghĩ

bụng cả nhà bị vây hãm ở kinh đô, Hoàng đế bệ hạ cũng không hề ra vẻ oai

phong, chỉ riêng thái độ đe dọa nhẹ nhàng như vậy cũng đủ khiến Phạm Nhàn

và cô không dám hành động khinh suất.

Vì thế, cô chuyển sang câu hỏi trước đó, vì cô cũng biết việc tuyển chọn tú

nữ cô, thông minh như cô đương nhiên đoán ra ý định của Hoàng đế bệ hạ, nên

muốn nghe Phạm Nhàn kể về phản ứng trong Sấu Phương cung.

"Có thể nói gì đây?" Phạm Nhàn mỉm cười nhạt nhẽo: "Tiểu thái giám Hồng

Trúc cứ bám sát bên người, hắn ta có ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ đưa ta ra khỏi

cung, làm sao ta và Thừa Bình có thể đá hắn ta ra?"

Trong câu nói ẩn ý, nhưng Phạm Nhàn vì sự an toàn của Hồng Trúc mà giữ

kín bí mật này, ngay cả Tam hoàng tử cũng không biết mối quan hệ thực sự giữa

y và Hồng Trúc. Lúc trước trong Sấu Phương cung, Tam hoàng tử đối xử với

Hồng Trúc rất không khách khí.

"Nhưng cũng đừng lo lắng quá, dù sao mấy năm qua Thừa Bình biểu hiện

rất tốt, Hoàng đế bệ hạ đâu thể vì mối quan hệ của ta mà làm cho triều đình lại

rối loạn. " Lông mày Phạm Nhàn nhướng lên: "Trước mặt Hồng Trúc, ta giáo

huấn lão tam thậm tệ... Dù sao về sau ta rất khó có cơ hội vào cung nữa, khẩn

trương mắng một trận, tốt nhất làm cho Thừa Bình thực sự giận ta thì hơn."

Chiếc xe ngựa chạy trên đường lớn, phía tây xa xa trên bầu trời, ánh hoàng

hôn chiều kéo theo đuôi dài màu đỏ tía, quét một nét lên ngọn đồi gần đó rồi lại

quệt tiếp về phía đỉnh Thương Sơn mơ hồ xa xôi.

"Việc này còn giấu được ai nữa?" Lâm Uyển Nhi tựa vào lòng Phạm Nhàn,

cảm thấy tâm trạng nặng nề lạ thường, thốt lên: "Giả vờ cho Hồng Trúc xem

thôi, chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ tin ư?"

"Dù Hoàng đế bệ hạ có tin hay không, sau này ta sẽ không gặp Thừa Bình

nữa, cũng không lui tới nữa hẻm Quốc Công kia... Sau này nàng cũng nên ít vào

cung." Phạm Nhàn vuốt mái tóc mềm mại của cô, trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Việc riêng của chúng ta, tốt nhất đừng liên lụy đến người khác."

Lâm Uyển Nhi ngồi thẳng dậy, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, đáp: "Chàng muốn

Hoàng đế bệ hạ tin rằng Thừa Bình không thật lòng với chàng? Nhưng đừng

quên đại ca vẫn còn ở Đông Di thành, một ngày chưa đưa các huynh đệ bọn

chàng về bên cạnh, Hoàng đế bệ hạ sẽ chẳng yên tâm, chuyện tuyển tú nữ há

chẳng rõ ràng sao?"

"Không sai, chính là cắt đứt." Phạm Nhàn nhìn người thê tử thương yêu,

nghiêm túc nói: "Thật sự cắt đứt, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng liên lụy

đến Thừa Bình. Xưa kia Trần Bình Bình cũng làm như vậy, giờ ta cũng muốn

làm thế... Chỉ tiếc là tầm nhìn của ta kém quá xa, nên chuẩn bị muộn màng hơn

nhiều."

Lâm Uyển Nhi bất đắc dĩ thở dài, đáp: "Theo lời chàng, Hoàng đế bệ hạ vẫn

muốn Thừa Bình kế vị, vậy sao còn tuyển tú nữ?"

"Phòng ngừa bất trắc, việc này dễ hiểu thôi." Phạm Nhàn cười đáp: "Chỉ có

điều mang thai mười tháng, sinh con đâu dễ như vậy. Những tú nữ mới mười

bốn, mười lăm tuổi, muốn làm bà mẹ nhỏ cũng phải chờ đợi ít lâu."

Nói tới đây, Phạm Nhàn chìm vào trầm tư. Nghĩ đến vấn đề hùng phong của

Hoàng đế bệ hạ, nếu tính kỹ tuổi tác, với cảnh giới thân thể của một vị Đại tông

sư, việc nam nữ chắc hẳn không quá khó khăn. Chỉ có điều tuổi tác đã cao, chỉ

sợ tinh hoa có phần thưa thớt.

Về hậu quả của công pháp bá đạo, không ai hiểu rõ hơn Phạm Nhàn. Thêm

vào cuộc đàm luận với Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành, Phạm Nhàn xác nhận

kinh mạch trong cơ thể Hoàng đế đã không còn bình thường, mà thành một loại

ống dẫn hay lọ chứa không tắc nghẽn, như vậy mới có thể chứa đựng rất nhiều

chân khí bá đạo, mới có thể một chỉ tay truyền cả nửa hồ vào người Khổ Hải

như trên Đông Sơn, khiến một vị Đại tông sư căng đầy tới hết mức.

Dù là bá đạo thế nào, vẫn là bá đạo, chỉ đổi tên thành vương đạo, làm sao có

thể thay đổi về chất? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn nhíu mày , y đã chứng minh thể

chất Hoàng đế bệ hạ nóng trong lạnh ngoài, tính tình bất ổn vì nhiệt khí, có lẽ

nên dùng nhiều Lãnh Hương hoàn.

Không có Lãnh Hương hoàn để dùng, vậy ăn thêm rau cần cũng tốt, tỏi

gừng thì?... Phạm Nhàn hơi cúi đầu, âm thầm nghĩ về chẩn đoán của Thái Y

viện, cầu xin ông trời phù hộ để thân thể Đại tông sư không khác thân thể phàm

nhân là mấy.

Rau cần, tỏi gừng, đậu phụ, đặc biệt là loại đầu tiên có tác dụng tiêu tinh rất

mạnh, mà kiến thức này chắc chắn chỉ có Phạm Nhàn biết. Thái Y viện không

rõ, Hồng Trúc không hiểu, ngay cả Hoàng đế cũng không hay. Còn những hành

động ngấm ngầm này, liệu tương lai có kết quả hay không, còn phụ thuộc vào

ông trời có phù hộ hay không.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1889: Xem kìa, lên đó đẹp lắm đấy 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chỉ cần Hoàng đế không còn con trai nối dõi, vị trí của Tam hoàng tử sẽ

vững như Đông Sơn, đó là ước vọng của Phạm Nhàn.

Khiến Hoàng đế lão tử không sinh được thêm con, nghe có vẻ là một âm

mưu độc ác, nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, bởi Hoàng đế đã sinh được ba

con trai, đã đủ rồi, sinh thêm nữa chỉ tạo thêm rắc rối tranh ngôi cho tương lai

Khánh Quốc.

Ít ra không làm cho Lý gia đoạn tuyệt hậu duệ, nghĩ đến đây, Phạm Nhàn

liên tưởng đến Trần Bình Bình, không nhịn được mà cười phá.

"Vẫn có lòng dâng rau cần mà chẳng gặp minh quân"

Lâm Uyển Nhi hơi ngẩn người, thấy Phạm Nhàn hiếm khi làm thơ lại,

nhưng khi đọc kỹ, thơ chỉ nói về nỗi oán hận của bầy tôi. Cô kinh ngạc nhìn

Phạm Nhàn, tự hỏi liệu y có thực sự muốn quên đi chuyện lăng trì trước hoàng

cung, vụ thảm sát ở Thái Bình biệt viện cách đây mấy chục năm?

Về chuyện Hoàng đế, Diệp Khinh Bình, Bình Bình Tử cùng mấy lão già

Phạm Kiến, Phạm Nhàn đã kể hết cho Uyển Nhi. Lúc này Lâm Uyển Nhi mới

biết sau bức màn hoàng cung ẩn giấu bao chuyện tàn nhẫn và báo thù, nên cô

không dám mong Phạm Nhàn sẽ yên phận ở lại phủ làm người nhàn rỗi.

Nhưng cô vừa nghe câu thơ ấy.

o O o

Đang suy nghĩ, xe ngựa đã tới Điền trang của họ Phạm, cả họ tộc già trẻ đã

sớm nhận tin, đứng ngay ngắn chờ bên ngoài điền trang, chờ đợi thiếu gia và

thiếu phu nhân trở về. Mặc dù Phạm Nhàn không còn chức vị nào, nhưng vẫn là

trụ cột của họ Phạm, ngoài thù hận ra, y vẫn phải gánh vác những người phụ

thân giao phó.

Ánh chiều rọi xuống cổng điền trang, Tư Tư bế Phạm Lương, Thục Ninh

mặc áo cánh hoa nhà nông túm lấy ống quần cô, tò mò nhìn cha mẹ từ xe ngựa

bước xuống, đứa trẻ ba tuổi đã có thể nhớ được người.

Phạm Nhàn nhận lấy Phạm Lương từ tay Tư Tư, thì thầm vài câu gì đó bên

tai cô. Y mỉm cười bảo mọi người trong tộc mau giải tán rồi cầm tay Thục Ninh

vào sảnh chính, vừa đi vừa hỏi: "Gần đây Tiểu Hoa có ngoan không?"

Vào sảnh chính, Thục Ninh ngoan ngoãn buông tay cha, nhào tới trong lòng

Lâm Uyển Nhi. Tư Tư bận rộn sắp xếp chỗ nghỉ đêm, Phạm Nhàn liếc qua thấy

một thái giám trong phòng.

Y gật nhẹ đầu với thái giám, sắc mặt tên nọ rất bối rối, còn có phần sợ hãi,

vội vàng dập đầu với Phạm Nhàn rồi rời khỏi điền trang.

Bóng dáng thái giám biến mất sau cửa, Đằng Tử Kinh mới chống gậy đi ra,

nhổ nước bọt về phía bóng lưng kia.

"Chú ý vệ sinh." Phạm Nhàn cười nói, năm Khánh Lịch thứ tư Đằng Tử

Kinh bị thương nặng khi bảo vệ y, một bắp đùi bị chém, dù sau được chăm sóc

tốt hơn nhưng vẫn thường xuyên phải chống gậy.

Đằng Tử Kinh nhìn y xấu hổ nói: "Thuộc hạ bất tài, không thể đưa thiếu gia,

tiểu thư đi..." Rồi nói tiếp: "Định giết tên tiểu thái giám ấy, nhưng sợ dẫn đến

rắc rối cho thiếu gia."

"Đừng coi đó chỉ là tiểu thái giám vô dụng, nhưng hắn đại diện cho bệ hạ,

ngươi không thể giết lung tung được." Phạm Nhàn đáp chẳng hề để ý rồi vuốt

áo hoa Thục Ninh, cười hỏi: "Đúng là rực rỡ."

Thê tử Đằng Đại Gia bưng trà nóng đi ra, ngượng ngùng cười, đáp: "Là áo

con gái nhỏ của tam tẩu, vốn không nên cho tiểu thư mặc, chỉ là..."

Đằng Tử Kinh gãi đầu, nói: "Những ngày này không có cách nào biết tin tức

trong phủ, các trưởng bối trong tộc bàn bạc cùng chúng ta, nghĩ cách lừa được

thái giám kia cũng không khó, chỉ sợ dọc đường sẽ có mai phục của triều đình,

nên định giả trang thiếu niên nông thôn, nếu có chuyện sẽ cố gắng đưa đi trốn. "

Phạm Nhàn hơi ngẩn ra, trong lòng máy động, biết mọi người trong tộc định

làm gì, lại nhớ đến vụ huyết án trên sông Lưu Tinh hà trong Thái Bình biệt viện

năm xưa, nếu như thân mẫu của Nhược Nhược muội muội giống như thê tử

Đằng Đại Gia trước mắt.

Y nhíu mày , nói: "Sau này đừng nghĩ lung tung như vậy, làm sao lừa được

ai? Đừng làm hại con người ta vô ích."

Thấy Đằng Tử Kinh chỉ thuận miệng đáp mà không để ý, Phạm Nhàn thở

dài trong lòng, mắng: "Lão nhân trong tộc đúng là hồ đồ, các ngươi sao cũng hồ

đồ như thế?"

Nhưng may là hôm nay Phạm phủ đã mở cửa, Phạm Nhàn vội vã tới đây

nên chuyện gì cũng chưa xảy ra. Giờ nói những điều này cũng vô ích, chỉ có

điều nghĩ lại tộc nhân lúc trước đón mình ở ngã tư điền trang, dù lạnh lùng như

Phạm Nhàn nhưng trong lòng cũng không nhịn được cảm động, chìm sâu vào

phiền não.

Một mình đi trên đời, tự do tùy ý thù oán, có thể hi sinh máu nóng, vứt bỏ

đầu lâu, cũng chỉ đổi lấy mấy chữ không hối hận.

Trần Bình Bình còn phải đưa các cô nương trong vườn tới Đông Di thành,

nhưng bên cạnh Phạm Nhàn nhiều người thế, y có thể đưa bao nhiêu người đi?

Muốn sống một cuộc đời không hối tiếc, đâu phải chuyện dễ dàng.
 
Back
Top Bottom