Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1860: Khánh Miếu có mưa 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Thật ra không rời khỏi kinh đô, luôn ở bên cạnh Viện trưởng, chỉ cần biết

đại nhân được bình an là được rồi." Sau ba năm không gặp, hai người không hề

có chút xa cách nào, Vương Khải Niên giọng khàn khàn nói.

Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Ta... đã về muộn quá."

Y nói đến chuyện của Trần Bình Bình. Vương Khải Niên cúi đầu, cũng im

lặng rất lâu rồi nói với giọng trầm trầm: "Là ta báo tin quá chậm."

Thật ra cả hai đều đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể thay đổi điều đã xảy

ra. Một nỗi buồn man mác và tâm trạng tự trách bao trùm cả phòng.

"Gia đình có mạnh khỏe không?"

"Vẫn khỏe, chắc triều đình không tìm ra được."

"Vậy thì tốt, hãy quay lại bên ta."

"Được."

o O o

Sau đoạn đối đáp tự nhiên như vậy, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của Phạm

Nhàn dường như ấm áp trở lại một chút. Y nhẹ giọng hỏi: "Ta sai ngươi đi theo

đại đội tới Đông Di thành, sao ngươi lại trở về?"

"Bốn nghìn năm trăm người của đội Hắc Kỵ đã vào phạm vi Đông Di thành,

chắc bây giờ đang lên đường đi tới Thập Gia thôn. Ta đã hoàn thành những việc

Viện trưởng giao phó, nên ta vội vã quay trở lại, có điều chậm trễ đôi ngày nên

mới về muộn như vậy." Vương Khải Niên nói: "Kinh Qua, lão già Thất Xử kia

cùng Tông Truy đều trong đoàn người đó. Những lực lượng mạnh nhất mà Viện

trưởng để lại đang tập trung về Thập Gia thôn."

Phạm Nhàn im lặng một lát, khuôn mặt phức tạp cười nói: "Không ngờ

chuyện Thập Gia thôn cũng không che giấu được ông ta."

"Viện trưởng muốn biết điều gì thì nhất định sẽ biết." Vương Khải Niên nói.

"Không nói những chuyện đó nữa." Phạm Nhàn thở dài: "Có ngươi bên

cạnh, nhiều việc cũng thuận tiện hơn nhiều, ít ra như hôm nay, ta khỏi phải mất

bảy ngày mới thoát khỏi cái lưới kia."

Sau vài câu, Vương Khải Niên đã rõ những chuyện gần đây xảy ra ở kinh

đô. Lão khẽ thở dài: "Giá như Giám Sát viện còn trong tay, làm việc sẽ dễ dàng

hơn nhiều."

Hôm nay, những người Phạm Nhàn thực sự có thể tin tưởng và điều động

được, ngoài Khải Niên tiểu tổ ra thì chính là những thuộc h* th*n tín trải rộng

khắp thiên hạ. Có điều, bản bộ của Giám Sát viện đã dần rệu rã tan vỡ, đặc biệt

là hai chuyện con Ngôn Băng Vân vốn nhiều đời kiểm soát Tứ Xử, nếu cứ thế

này thì e rằng ảnh hưởng của Phạm Nhàn cùng nhóm lão thần trong Viện sẽ

ngày càng yếu đi.

"Dẫu sao thiên hạ này vẫn là thiên hạ của bệ hạ, cho dù ban đầu quan lại

trong Viện sẽ đau xót cho số phận của Viện trưởng, nhưng theo thời gian, họ

cũng phải chấp nhận thực tế này, trung quân ái quốc mà... " Khóe miệng Phạm

Nhàn nhếch lên, chỉ trước mặt số ít người y mới bày tỏ thái độ khinh miệt và coi

thường hoàng quyền như vậy: "Có bao nhiêu người dám đối đầu trực diện với

cái ngai vàng ấy?"

"Ngôn đại nhân không phải loại người đó." Vương Khải Niên khàn giọng

nói. Ngôn đại nhân trong câu này tất nhiên là chỉ Ngôn Nhược Hải: "Ta không

hiểu Ngôn Băng Vân đang nghĩ gì."

"Viện trưởng có dặn dò hắn." Phạm Nhàn nhắm mắt lại nói: "Viện trưởng

không muốn vì mình mà thiên hạ đổ máu, đồng thời tìm mọi cách bảo toàn sức

mạnh còn lại trong tay ta, cắt đứt quan hệ với ta. Nếu ta... biểu hiện tốt như Viện

trưởng hy vọng, chỉ trong vài năm ta sẽ lại vươn lên. Lúc đó... bệ hạ cũng đã già

cả."

Đúng vậy, đây chính là nguyện vọng của Trần Bình Bình. Thái độ bề ngoài

ấy lại phù hợp với quan điểm coi trọng thiên hạ của Ngôn Băng Vân, nên hắn

rất bình tĩnh và kiên định tiếp tục thi hành theo sắp đặt của Trần Bình Bình.

Tiếp theo, cần xem thái độ của Phạm Nhàn mà thôi.

"Ngôn Băng Vân sẽ không để yên nhìn Giám Sát viện biến thành cỗ máy

báo thù của ta, đồ công không thể dùng riêng, đó có lẽ là quan điểm rất tiến bộ

của hắn." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Nhưng hắn quên rằng, thiên hạ này chính

là của riêng của bệ hạ, mọi quan lại và binh lực đều là đồ riêng của bệ hạ."

Y mỉa mai nói: "Tiếc rằng Tiểu Ngôn công tử lại không hiểu điều này. Trung

thần nghịch tử, không dễ gì làm tròn cả hai, hy vọng về sau hắn có thể ngồi yên

ổn trong Viện."

Vương Khải Niên nghe ra, Phạm Nhàn không hề căm hận gì Ngôn Băng

Vân, híp mắt lại hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào?"

"Ngươi nghỉ ngơi trước đã. Mười nghìn năm quá dài, nhưng cũng không thể

tranh giành trong sớm chiều." Phạm Nhàn đứng bên cạnh Vương Khải Niên,

nhẹ nhàng vỗ vai bờ vai đang chùng xuống của lão, ôn tồn nói: "Mấy ngày qua

ngươi cũng mệt mỏi, tìm nơi ở yên tĩnh trong kinh đô nghỉ đi, chắc cũng ít ai

tìm ra ngươi. Sau đó... ta có việc giao phó cho ngươi."

Với khả năng truy tung che giấu của Vương Khải Niên, cho dù triều đình

vẫn giăng lưới lớn bên ngoài Phạm phủ, chỉ e cũng không ngăn cản được lão

gặp mặt Phạm Nhàn. Có lão, dù thân thể Phạm Nhàn ở lại kinh đô, nhưng rốt

cuộc tiếng nói cũng có thể truyền ra ngoài, chẳng phải vất vả như bảy ngày vừa

qua.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1861: Khánh Miếu có mưa 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Khải Niên cũng đã biết hôm nay Phạm Nhàn đã truyền thông tin

khắp thiên hạ thông qua Khải Niên tiểu tổ, lão không đưa ra bình luận gì về kế

hoạch này. Lão cũng không rõ Phạm Nhàn muốn công khai hay chỉ phòng thủ bị

động, giấu sức mạnh bên ngoài kinh đô, chờ thời cơ bùng nổ thích hợp.

"Ta hy vọng Tử Việt có thể sống sót thoát khỏi Tây Lương." Phạm Nhàn

nhíu mày: "Ta vốn định bảo hắn quay lại Bắc Tề làm việc này, nhưng vẫn hơi lo

lắng, dù sao dù họ sẵn sàng theo ta, nhưng vì ta là người Khánh Quốc nên mới

như vậy. Thậm chí... trong mắt họ, ta là một phần của hoàng tộc, nên cho dù đối

đầu với bệ hạ cũng có thể rất thẳng thắn. Nhưng nếu là Bắc Tề..."

Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Khải Niên: "Nếu ta muốn ngươi phản quốc

cùng ta, ngươi có đi theo không?"

Vương Khải Niên cười khổ đứng dậy: "Những năm trước còn làm ít chuyện

tương tự hay sao? Dù đại nhân đưa ta xuống lòng đất, thần cũng đành đi thôi."

Phạm Nhàn cười nói: "Cho nên chỉ có ngươi làm việc này, ta mới yên tâm."

o O o

Hai người rời gian nhà nhỏ này, chắc chắn rằng trong một thời gian giàn sắp

tới gian nhà nhỏ giá một trăm hai mươi lượng bạc này sẽ không còn ai lui tới.

Chỉ còn những giọt mưa cô đơn và nhện giăng tơ mịt mù mới là bạn đồng hành

của những trang giấy phẳng phiu và khối mực lạnh lẽo kia.

Một chiếc mũ rộng che kín đầu Phạm Nhàn, y lặng lẽ bám theo bóng dáng

mờ nhạt của Vương Khải Niên giữa con đường lầy lội chợ rau, cho đến khi mất

hút mới yên tâm. Một mặt để đảm bảo bên ngoài gian nhà không có ai mai

phục, mặt khác an tâm rằng ngay cả chính mình cũng đã đánh mất dấu vết của

Vương Khải Niên. Trong kinh đô này, còn ai có thể bám theo lão?

Xong xuôi tất cả, tâm trạng Phạm Nhàn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào,

giống như bầu trời ngừng mưa từ hôm trước. Dù vẫn còn loáng thoáng mây đen,

nhưng đã có thể thấy ánh sáng lọt qua, không còn u ám và lạnh lẽo như trước

nữa.

Chuyện thiên hạ chung quy cũng phải làm ở thiên hạ, trước khi Hoàng đế bệ

hạ ra tay, Phạm Nhàn muốn bảo toàn tối đa thực lực trong tay mình, như vậy

sau này khi ngả bài, y mới có đủ sức mạnh và vũ khí... Nhưng không hiểu sao, y

cứ có cảm giác mình đã mắc sai lầm ở đâu đó, loại cảnh giác mơ hồ ấy, giống

như đám mây lượn qua lượn lại trong đầu y nhưng vẫn không thấy rõ ràng.

Để lại sau lưng khu chợ ồn ào náo nhiệt mà mình không đành lòng oán

trách, Phạm Nhàn men theo những con đường lớn từ vài cửa thành hướng về

Hoàng cung, bước về phía nam thành. Việc đã xong xuôi, người của Khải Niên

tiểu tổ cũng rút sạch khỏi kinh đô, y không cần lo lắng gì nữa, cho dù bị giam

lỏng trong phủ cũng chẳng khó chịu là mấy.

Có điều, trên đường phải đi ngang qua Hoàng cung, dù chỉ là đi ngang xa

xa, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được đau khổ. Y cố kìm nén không nghĩ đến

những cảnh tượng mấy ngày trước, nhưng không thể không bắt đầu lo lắng cho

muội muội mình giờ sống trong cung ra sao. Mặc dù Đới công công nói bệ hạ

đối xử với Nhược Nhược như con đẻ, nhưng dù sao giờ đây cô cũng là con tin,

chính cô cũng hiểu rõ điều đó, chắc hẳn cuộc sống trong cung sẽ rất khó khăn.

Đó là một nét bút rất đơn giản của Hoàng đế, nhưng đã xé toạc bức tranh mà

Phạm Nhàn đang cố vẽ nên. Phạm Nhàn không thể rời khỏi kinh đô chỉ vì lẽ đó.

Trời đổ mưa, Phạm Nhàn cúi đầu để mũ áo che những giọt mưa nhỏ, im

lặng đi ngang qua Hoàng cung. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, người đi

đường không nhiều nhưng vẫn nghe thấy vài tiếng rủa thời tiết. Hẳn là mưa thu

liên miên mới tạnh hai ngày đã đổ trở lại, khiến người kinh đô rất bất mãn.

Đã quen với nỗi bất mãn, mưa hôm nay cũng không lớn, Phạm Nhàn im

lặng bước về phủ, như một tù nhân bị bắt vào ngục, thực sự không còn cách

nào. Trên đường về, y suy nghĩ, so sánh chi tiết bản thân với vị trong cung kia

rồi dồn tâm trí vào những khổ tu sĩ mặc áo gai.

Kể từ khi Trần Bình Bình trở lại kinh đô, cho đến khi Phạm Nhàn bị giam,

thậm chí cho đến khi xông pháp trường, đám khổ tu sĩ áo gai đội nón rộng vải

thô đột nhiên xuất hiện trong cung đình, trong Viện. Thực lực của những tu sĩ

này tuy lợi hại nhưng chưa đủ khiến Phạm Nhàn sợ hãi. Có điều không hiểu vì

sao những tu sĩ này khiến y liên tưởng đến thế giới huyền bí xa xôi nhưng Phạm

Nhàn biết thực sự tồn tại... Thần Miếu.

Xưa nay Khánh Quốc luôn giữ thái độ kính trọng nhưng xa cách với Thần

đạo, không như Bắc Tề thấm nhuần một nếp sống Thiên Nhất đạo. Đặc biệt kể

từ khi vị Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh xuất hiện, địa vị của Khánh Miếu trong đời

sống Khánh Quốc sa sút trầm trọng, hoàn toàn trở thành sản phẩm phụ thuộc và

họa tiết bên lề. Những khổ tu sĩ của Khánh Miếu rải rác khắp thiên hạ vốn ít ỏi,

giờ càng trở thành đối tượng bị lãng quên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1862: Khánh Miếu có mưa 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vậy tại sao những người bị lãng quên lại xuất hiện trong kinh đô, bên cạnh

Hoàng đế vào lúc này? Hay Hoàng đế đã hoàn toàn khống chế được Khánh

Miếu? Nhưng năm đó Đại tế tự Khánh Miếu đã chết rất kỳ lạ, Nhị tế tự Tam

Thạch đại sư cũng chết đầy uất ức, phần lớn các tế tự Khánh Miếu trên Đại

Đông sơn cũng đã chết dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế. Vậy tại sao các khổ tu

sĩ Khánh Miếu lại quay sang ủng hộ Hoàng đế?

Hay thực sự như Trần Bình Bình từng nói, hay chính mình mơ hồ đoán

được... năm xưa Hoàng đế từng tiếp xúc với ý chí Thần Miếu? Và chính vì thế

những khổ tu sĩ này mới bỏ qua mối thù xưa mà đứng về phía Hoàng đế, giúp

ngài phát tán hào quang ra trần thế?

Mưa không hề nặng hạt, trong thiên địa tự có duyên phận, khi Phạm Nhàn

thoát khỏi dòng suy nghĩ trong làn mưa phùn, vô thức ngẩng đầu lên thì đã thấy

Khánh Miếu trước mặt cách đó không xa.

Ngôi miếu ấy có màu đen sạm, mái cong thoáng ẩn hiện, im lìm bên con

đường hoang vắng, trên chở trời mưa, dưới không vương bụi trần, tường bao

quanh, bên trong có tháp tròn đứng lặng yên.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn tòa kiến trúc thanh nhã ấy, không biết trong lòng

có cảm xúc gì. Trong ngôi miếu này, y từng vô tình đi ngang qua Hoàng đế,

từng nhìn thấy tiểu cô nương thích gặm đùi gà dưới rèm cửa vuông, cũng từng

cẩn thận nghiên cứu những bức tranh kỳ lạ vẽ dưới hành lang mái hiên, nhưng

điều y thực sự muốn tìm hiểu, lại chẳng làm rõ được chuyện nào.

Y vốn nên về phủ, nhưng giờ đây vô thức bước chân leo nấc thang mà vào,

xuyên qua cánh cổng miếu hiếm khi đóng cửa then cài, trực tiếp bước vào bên

trong. Trong tiếng mưa thu lất phất, y chậm rãi dạo bước trong miếu, cảm giác

mệt mỏi và oán hận những ngày qua dường như cũng giảm bớt nhiều, không

biết là do không khí huyền diệu vốn có của Khánh Miếu, hay là không gian yên

tĩnh nơi đây, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta lười suy nghĩ.

Hết sức tự nhiên đi đến hậu điện, bước chân Phạm Nhàn chợt dừng lại, bởi y

nhìn thấy một vị khổ tu sĩ mặc áo vải thô, đội nón lá đang nhíu mày nhìn mình ở

cửa hậu điện nhỏ bé kia.

Phạm Nhàn định lui lại nhưng vị khổ tu sĩ kia lại lên tiếng, vừa mở miệng đã

tràn ngập cảm khái, hai tay chắp lại hướng lên trời mưa thở dài: "Trời có ý

riêng, Phạm công tử, chúng ta luôn muốn tìm ngài nhưng không ngờ ngài tự tìm

đến."

Bị nhìn thấu thân phận, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhìn vị khổ tu sĩ kia nói

khẽ: "Các vị? Tại sao lại tìm ta?"

Vị khổ tu sĩ cầm một cái chuông, giờ đây nhẹ nhàng gõ một tiếng, âm thanh

trong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn mưa mỏng manh, vang khắp Khánh

Miếu. Giống như lần đầu Phạm Nhàn đến đây, ngôi miếu vẫn im lìm không

khói nhang, ngoài du khách từ các nơi đến, hẳn không ai thích đến đây, nên hôm

nay Khánh Miếu vẫn yên tĩnh như thường. Tiếng chuông kia không gây chút

động tĩnh nào, chỉ đưa tới... mười mấy vị khổ tu sĩ.

Những vị khổ tu mặc áo vải giống nhau, đội nón lá cổ xưa tương tự, đi ra từ

các phía Khánh Miếu, mơ hồ bao vây Phạm Nhàn ở giữa, ngay dưới tháp tròn

kia.

Phạm Nhàn chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu từ tốn lưu chuyển hai luồng

chân khí trong cơ thể suốt hai chu thiên không ngừng, lạnh lùng nhìn vị khổ tu

sĩ đi trước, điềm tĩnh nói: "Ngôi miếu này vẫn luôn yên tĩnh, các vị không đi

truyền đạo khắp nơi, sao lại quay về đây quấy rối thanh tĩnh?"

"Phạm công tử tấm lòng nhân hậu, hiểu thấu ý trời, gây dựng Hàng Châu

hội ở Giang Nam, gom tài vật trong thiên hạ về tu sửa đê điều, đám người

chúng ta đi khắp các quận, thường nghe tiếng tốt về công tử, thấy nhiều ân đức

của công tử, mong mỏi được gặp mặt.”

Khổ tu sĩ kia cúi đầu thi lễ, vẫn luôn xưng Phạm Nhàn là Phạm công tử, chứ

không gọi Phạm đại nhân, bởi vì bây giờ trong kinh đô ai cũng biết tất cả chức

vị trên người Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế tước đoạt.

"Ta không nghĩ các ngươi đến đây chỉ để tán tụng ta." Phạm Nhàn hơi cúi

đầu, nhíu mày. Y thật sự không hiểu, chỉ muốn vào trong miêu xem thử nhưng

lại gặp một đám quái nhân. Chẳng lẽ đúng nhưng khổ tu sĩ kia nói, nơi sâu xa tự

có thiên ý?

Thế nhưng dường như bọn họ thực sự đến để ca ngợi Phạm Nhàn, tháo mũ

xuống, cung kính quỳ lạy trước mặt Phạm Nhàn ở giữa, thành tâm ca ngợi cầu

phúc. Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh lùng, nhưng trong lòng chấn động mãnh liệt.

Tiếng mưa phùn cùng lời cầu phúc hòa quyện, không khí nơi đây vô cùng kỳ lạ.

Đám khổ tu sĩ không có thói quen đi giày, đôi chân thô ráp ngâm trong mưa

đục ngầu. Bọn họ đồng loạt quỳ trên mặt đất ướt át, trông như ếch nhái, thế

nhưng khí thế cường đại không đáng cười chút nào.

Khí thế ấy là hội tụ đồng điệu của hơn mười khổ tu sĩ, thuần khiết đến khó

có thể xem thường. Lời chúc tụng thành khẩn vang lên như niệm chú giữa màn

mưa, cùng với hơn mười cái đầu trọc loáng nước, khiến lòng người ghét bỏ
 
Khánh Dư Niên
Chương 1863: Miếu có tên, người có bóng 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chúng ta vì muôn dân trong thiên hạ, khẩn cầu Phạm công tử vào cung

thỉnh tội, an ủi long tâm thiên tử."

Sắc mặt Phạm Nhàn thoáng trắng bệch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý đồ

của đám khổ tu sĩ.

Cuộc tranh chấp kéo dài bảy ngày giữa Khải Đế và Phạm Nhàn chưa có dấu

hiệu lắng dịu. Vì muôn dân trong thiên hạ ư? Đương nhiên phải có ai nhận lỗi,

có ai lui bước, Khánh Quốc chỉ chịu có một vị lãnh tụ sáng chói, và trong mắt

đám khổ tu sĩ này, người đó không ai khác ngoài Hoàng đế bệ hạ vĩ đại.

Đám khổ tu tinh tường đã nhận ra mối nguy hiểm trọng đại nhất hiện nay

của Khánh Quốc, không rõ vì động cơ gì, họ quyết định thay Hoàng đế khuyên

giải Phạm Nhàn. Trong lòng họ, thậm chí trong lòng bách tính thiên hạ, chỉ cần

Phạm Nhàn trở lại dưới ánh hào quang của Hoàng đế, Khánh Quốc và thiên hạ

sẽ có được tương lai càng tươi sáng.

"Nếu ta không muốn thì sao?" Phạm Nhàn nhìn những tăng lữ chẳng mấy

khi tiếp xúc, nói khẽ.

Khoảng sân trống chìm trong im lặng như tờ, chỉ có mưa phùn vẫn rơi

xuống những cái đầu trọc của khổ tu sĩ, nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuống

phiến đá xanh của Khánh Miếu. Một lúc lâu sau, mười mấy giọng hoặc trầm

hoặc bổng, hoặc lớn hoặc nhỏ, song đều kiên nghị tột đỉnh, thánh khiết tột đồng

thời vang lên.

"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."

Nghe thấy câu nói giữa màn mưa, Phạm Nhàn không nhịn được cười phá

lên, cười chẳng hề khoa trương, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài chiếc mũ

kia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ, chút hoang đường. Đây

là phản ứng thật lòng của y, có lẽ ngay chính y cũng không ngờ rằng mình lại

gặp đám khổ tu sĩ này giữa trời mưa, và thái độ của bọn họ lại quái dị như vậy.

Thần Miếu là gì? Trên đời ít ai biết, chỉ duy nhất người từng hiểu rõ nơi

huyền bí ấy là Tiếu Ân từng bầu bạn với Phạm Nhàn trước khi qua đời. Trong

những ngày sau khi chuyển sinh, y đã nhiều lần suy đoán về vấn đề này, nhưng

chưa bao giờ có đáp án thật sự. Y biết nhiều về những người phụng sự Thần

Miếu, khổ tu sĩ hay còn gọi là tăng lữ, trong đó nổi tiếng nhất là Quốc sư Bắc

Tề, người nắm giữ Thiên Nhất đạo, Khổ Hà đại sư. Nhưng chắc chắn ngay cả

Khổ Hà cũng không bao giờ nghĩ mình thừa hành ý chí của Thần Miếu, đau

lòng trước nỗi thống khổ của muôn dân nên phải thay trời hành phạt.

Đám khổ tu sĩ trong màn mưa trước mắt thì hết sức nghiêm túc, kiên định

nói những lời đó, khiến Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh.

"Sao lại nhất định phải ta an nghỉ, còn người khác thì không?" Phạm Nhàn

dần thu hồi nụ cười, nhìn các khổ tu sĩ xung quanh bình tĩnh hỏi: "Nếu thật có

thần trên đời, hẳn trong mắt ngài chúng sinh đều bình đẳng. Vậy tại sao các

ngươi lại nhắm vào ta? Hay lũ khổ tu sĩ phụng sự Thần Miếu... chỉ là lũ chuột

nhắt bắt nạt kẻ yếu?"

Rõ ràng những lời châm biếm không có tác dụng gì với đám khổ tu sĩ, họ

vẫn bình tĩnh quỳ quanh Phạm Nhàn, có vẻ đang cúi lạy y. Nhưng luồng khí thế

tinh khiết đã ngưng tụ thành một thể, khống chế chặt chẽ thân hình Phạm Nhàn

giữa sân.

"Việc ta vào cung thỉnh tội cũng chẳng khó, chỉ có điều ta cần một lời giải

thích, tại sao tội nhân lại là ta?" Phạm Nhàn chậm rãi gỡ chiếc mũ mưa dính vào

cổ áo, để từng giọt mưa lăn trên mái tóc đen mượt của mình, nghiêm túc nói:

"Trước kia ta chẳng hề biết đám vô danh tiểu tốt các ngươi lại có tư tưởng

cuồng nhiệt đến thế. Ta cũng hiểu được ý tứ mà các ngươi không nói thẳng ra,

không ngoài việc thống nhất thiên hạ, chấm dứt mấy chục năm chiến tranh loạn

lạc, để bách tính có thể sống yên ổn... Nhưng ta không hiểu tại sao các ngươi lại

nhận định chắc chắn nam nhân kia có thể thực hiện trọn vẹn hy vọng của các

ngươi, thi hành ý chí của Thần Miếu?"

Phạm Nhàn xoay người từ từ rồi cảm nhận khí thế nặng nề như sinh vật

sống xung quanh, cùng xoay theo y, vô cùng trôi chảy, không chút trở ngại,

cũng không lộ ra kẽ hở nào để lợi dụng. Lông mày y khẽ cau lại, thật không ngờ

đám khổ tu sĩ kia khi kết hợp lại có thể tạo thành lực lượng hùng mạnh đến thế.

Có lẽ đây chính là lý do trong thời gian này Hoàng đế triệu hồi những khổ tu

sĩ bề ngoài thờ ơ nội tâm cuồng nhiệt về kinh đô.

Từ bước chân đầu tiên vào Khánh Miếu, nếu muốn thoát khỏi vòng vây của

bọn họ, Phạm Nhàn nên phản ứng ngay lập tức, nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội ấy, sa

vào vòng vây. Có lẽ y đã đánh giá thấp lực lượng của những khổ tu sĩ, nhưng

chủ yếu là vì muốn nói chuyện với họ, hiểu thêm những điều y hằng muốn biết.

Ví dụ như tại sao khổ tu sĩ Khánh Miếu hết lòng ủng hộ Khải Đế, không màng

tới chuyện nhiều năm qua triều đình đàn áp Khánh Miếu, và... mối quan hệ giữa

Hoàng đế và Thần Miếu huyền bí kia.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1864: Miếu có tên, người có bóng 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mười mấy khổ tu sĩ đổi tư thế quỳ thành ngồi xếp bằng, vẫn bao vây Phạm

Nhàn. Sắc mặt đờ đẫn, dường như đã không còn bận tâm thế sự. Sau một thời

gian im lặng, có lẽ họ vẫn hy vọng Phạm công tử chịu thuyết phục, không để

Khánh Quốc sắp thống nhất giang sơn sa vào hỗn loạn. Vì thế một giọng nói

vang lên trước mặt Phạm Nhàn.

Một khổ tu sĩ chắp tay, hạt mưa treo trên lông mi như muốn rụng xuống,

chậm rãi nói: "Bệ là người được hạ được thiên khải, chúng ta sẽ giúp bệ hạ

thống nhất thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân."

"Thiên khải? Bao giờ?" Phạm Nhàn hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn

mặt già nua của khổ tu sĩ. Y dễ dàng nhận ra tuổi tác của bọn họ đều không còn

trẻ.

"Cách đây mấy chục năm." Một giọng đáp từ phía sau Phạm Nhàn, rất mơ

hồ. Nhưng đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.

"Có sứ giả truyền đạt ý chỉ Thần Miếu cho các ngươi?" Phạm Nhàn hỏi.

"Đúng vậy." Lần này một khổ tu sĩ khác đáp, rất cụ thể không vòng vo.

Nhưng câu trả lời khiến đôi mắt Phạm Nhàn híp lại càng chặt hơn.

Đôi lúc sẽ có sứ giả Thần Miếu tuần tra nhân gian, đây là một trong những

bí mật lớn nhất của đại lục này. Nếu không phải lớn lên bên cạnh Ngũ Trúc thúc

từ nhỏ và biết được nhiều bí mật từ Trần Bình Bình, chắc chắn y không thể hỏi

ra những điều này. Có điều... những khổ tu sĩ nghe Phạm Nhàn nhắc tới sứ giả

mà không hề kinh ngạc, dường như họ đã đoán trước Phạm Nhàn biết một số bí

mật của Thần Miếu. Điều này lại khiến Phạm Nhàn ngạc nhiên.

"Nhưng Đại tế tự đã chết, Tam Thạch cũng đã chết, đồng bọn các ngươi trên

Đại Đông sơn cũng... đều đã chết." Phạm Nhàn rất bình tĩnh nói tiếp, nhưng dù

là mưa thu cũng không che được vẻ độc ác, châm chọc trong giọng điệu của y.

"Ai mà chẳng chết?"

"Vậy tại sao các ngươi không chết?"

"Vì bệ hạ vẫn cần chúng ta."

"Nghe ra, các ngươi rất giống cô nương trong lầu của ta."

o O o

Không khí trong Khánh Miếu rất kỳ lạ, Phạm Nhàn liên tục bình tĩnh hỏi

han, còn đám khổ tu sĩ xung quanh lần lượt trả lời các câu hỏi một cách điềm

tĩnh, có trật tự. Tổng cộng mười sáu người trong sân nhưng trả lời như một.

Tâm trạng Phạm Nhàn dần trầm xuống, hóa ra bọn khổ tu sĩ kỳ quái này sau

nhiều năm tu luyện đã đạt đến trình độ tâm ý tương thông rất cường hãn. Điều

khiến Phạm Nhàn lạnh sống lưng hơn nữa, là những thông tin liên quan đến sứ

giả Thần Miếu.

Lần đầu tiên sứ giả Thần Miếu xuống trần gian chính là năm Khánh Lịch

thứ năm. Vị sứ giả này lên bờ từ phương nam, dọc đường học hỏi phong tục xã

hội nhân loại một cách lãnh đạm. Trong quá trình đó, nhiều người ở các châu

quận phía nam đã chết dưới tay sứ giả, có lẽ vì thói quen coi nhẹ sinh mạng,

hoặc để che giấu sự hiện diện của mình. Dù sao, lúc đó mười ba nha môn bộ

Hình trả giá cực lớn cũng không thể tìm thấy một góc áo của sứ giả bí ẩn này.

Khi đó triều đình Khánh Quốc chỉ coi người này là cao thủ võ nghệ tuyệt

đỉnh nhưng tính tình tàn bạo, chứ không biết thân phận thật của hắn. Vì thế sau

này bộ Hình mới cầu cứu Giám Sát viện và Ngôn Băng Vân thận trọng xin

mượn Hổ Vệ của Phạm Nhàn.

Nhưng trước khi Giám Sát viện kịp ra tay, sứ giả Thần Miếu đã đến kinh đô,

đến ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ và bị Ngũ Trúc chặn lại tại một quán mì.

Sau một trận chiến tông sư áo vải, sứ giả Thần Miếu tử vong, Ngũ Trúc bị

thương nặng, mất tích từ đó và dưỡng thương trên Đại Đông sơn suốt mấy năm.

Di hài sứ giả Thần Miếu bị thiêu hủy tại... Khánh Miếu.

Ánh mắt Phạm Nhàn xuyên qua màn mưa, nhìn về phía bãi cỏ hoang phía

sau Khánh Miếu. Y nghĩ về cảnh tượng ngày ấy khi Hoàng đế cùng Đại tế tự

nhìn thi thể sứ giả Thần Miếu trong đống lửa, không biết nên nói sao cho thích

đáng.

Năm đó Đại tế tự Khánh Miếu luôn truyền đạo ở vùng đầm lầy man hoang

phương nam, trùng hợp là trở về kinh ngay trước khi sứ giả Thần Miếu đến. Sau

khi sứ giả chết, Đại tế tự cũng qua đời vì bệnh nặng.

Đó chắc chắn không phải sự trùng hợp. Cho dù Phạm Nhàn chỉ biết sự việc

sau này, nhưng ít ra cũng chứng minh chắc chắn Hoàng đế đã thông qua Đại tế

tự mà liên lạc với sứ giả Thần Miếu, đạt được thỏa thuận nào đó.

Khánh Lịch năm thứ năm, Hoàng đế muốn dùng đứa con tư sinh làm mồi

nhử sứ giả Thần Miếu và Ngũ Trúc tiêu diệt lẫn nhau, nhưng ý đồ đó đã thất

bại. Để che giấu sự việc, để Phạm Nhàn không biết việc này, Đại tế tự... phải

chết.

Phạm Nhàn thu ánh mắt, nhìn đám khổ tu sĩ trước mặt, tự nhiên nghĩ đến

"thiên khải" và ý chí mà sứ giả Thần Miếu truyền đạt. Chắc sứ giả đó chính là

người đến Khánh Quốc cách đây hai mươi hai năm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1865: Miếu có tên, người có bóng 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Như vậy, sứ giả không chỉ khiến Ngũ Trúc rời khỏi kinh đô, mà còn thay

mặt Thần Miếu ký kết thỏa thuận hợp tác nào đó với Hoàng đế.

Hoàng đế hợp tác với Thần Miếu? Phạm Nhàn nhíu mày. Lần đầu tiên hợp

tác đã g**t ch*t Diệp Khinh Mi, lần thứ hai suýt giết Ngũ Trúc... Mọi chuyện đã

rõ ràng, điều duy nhất không rõ là tại sao Thần Miếu trên danh nghĩa không can

thiệp thế sự lại có những lựa chọn đó trên trần thế.

Lúc này tuổi tác của khổ tu sĩ vây khốn ở trong Khánh Miếu cũng đã có

phần già nua. Hai mươi mấy năm trước, bọn họ đã biết được ý chí Thần Miếu,

cực kỳ hân hoan, cực kỳ trung thành quy thuận trong đội ngũ phục vụ thành tựu

của Khánh Đế. Hai mươi mấy năm qua, bọn họ đi lại trong dân gian, truyền

bá...chắc là hướng thiện... giáo hóa, một ống cơm, một gáo nước uống, cuộc

sống vất vả lại an nhàn vui vẻ, đồng thời... nói vậy cũng đang thay Hoàng đế

làm mật thám.

Hiện giờ Đông Di thành đã quy phục, nội loạn đã dẹp yên, Trần Bình Bình

đã mất, mưa thuận gió hòa, lòng dân ổn định, quốc gia giàu mạnh, thế lực

Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao. Ngoại trừ Phạm Nhàn, dường như không còn

gì có thể ngăn cản bước tiến thống nhất thiên hạ của Khải Đế. Vì thế, những

khổ tu sĩ này quay trở lại kinh đô, chuẩn bị đón chờ phút giây chói lọi ấy.

Bởi vậy, các khổ tu sĩ muốn thuyết phục Phạm Nhàn vì sự nghiệp vĩ đại này,

quên đi thù riêng, vì đại nghĩa thiên hạ mà quên đi nỗi đau cá nhân.

o O o

Phạm Nhàn đơn độc đứng trong mưa, dù mưa nhỏ nhưng vẫn dần thấm ướt

xiêm y. Những khổ tu sĩ thành khẩn kể cho y nghe những hành động của họ

trong 20 năm qua, giải thích những bí mật đằng sau lịch sử Khánh Quốc. Họ

thực lòng muốn thuyết phục Phạm Nhàn, dùng ý chí Thần Miếu, lòng dân, đại

thế để khuyên y đừng chống đối Hoàng đế.

Bởi vì Hoàng đế là minh quân do trời chọn, là chủ thiên hạ.

"Tất cả đều vô nghĩa." Phạm Nhàn lắc đầu, lau mặt, nhìn đám khổ tu sĩ

quanh mình cầu xin, nói: "Những thứ ấy liên quan gì đến ta? Ta chỉ là thần tử

của bệ hạ... Không, giờ ta chỉ là kẻ bình dân. Ta nghĩ ai cũng thấy ta không thể

ảnh hưởng đại thế thiên hạ. Các ngươi cứ ép ta vào cung hay xuống mồ, đây

chẳng phải phản ứng thái quá hay sao?"

Các khổ tu sĩ liếc nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Tất nhiên họ không tin lời

Phạm Nhàn. Một người trong đó thành khẩn nói: "Bởi vì... ngài là con trai của

cô ấy."

Phạm Nhàn im lặng, cuối cùng hiểu tại sao hôm nay Khánh Miếu lại bố trí

thế trận lớn như vậy. Nếu các khổ tu sĩ trung thành với Thần Miếu, coi Hoàng

đế là minh quân trời chọn, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Khinh Mi, cô gái

từng bỏ trốn Thần Miếu, lấy cắp nhiều thứ, chắc chắn là kẻ thù lớn nhất của họ.

Có lẽ các khổ tu sĩ không rõ nội tình, chỉ cần sứ giả Thần Miếu định tội Diệp

Khinh Mi, họ sẽ rất kiêng kỵ cô gái dám khinh miệt Thần Miếu đó.

Sự kiêng kỵ ấy kéo dài đến tận ngày nay, đến người con trai của Diệp Khinh

Mi là Phạm Nhàn.

"Nếu các ngươi giết ta, Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ sao?" Phạm Nhàn mỉm cười

hỏi: "Ta nghĩ chắc chắn ngài sẽ rất không vui khi thấy con trai mình chết dưới

tay lũ thầy mo các ngươi. Ta lo cho các ngươi lắm đấy."

Tất cả khổ tu sĩ cùng tụng niệm, trên mặt lộ vẻ kiên nghị. Không ai trả lời,

nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, vì mục tiêu bọn họ truy tìm, cho dù sau này

Hoàng đế bệ hạ giết toàn bộ bọn họ, bọn họ cũng phải khiến Phạm Nhàn ở lại

nơi này, vĩnh viễn ở lại đây.

o O o

"Những lời ta muốn nghe đã nghe hết rồi." Phạm Nhàn nhếch mép, thoáng

châm chọc: "Ta nghĩ nếu ta đồng ý vào cung, chắc hẳn các ngươi cũng không

yên tâm, sẽ đặt lên người ta cấm chế gì đó. Dĩ nhiên, ta cũng có thể giả vờ đồng

ý trước được, ít ra có thể bảo toàn tính mạng."

"Chỉ có điều các ngươi đánh giá sai một điều." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm

bọn họ, lạnh lùng nói: "Ta tin vào sự tồn tại của Thần Miếu hơn cả các ngươi,

nhưng chính vì thế nên khi nghe đến tên Thần Miếu, ta không sợ đến mức chân

cẳng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất như các ngươi."

Một khổ tu sĩ thở dài, xót trời thương dân: "Con người sinh ra giữa trời đất,

tất phải biết sợ trời sợ đất."

"Câu nói này, bệ hạ từng nói với ta." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nghĩ thầm

Hoàng đế rõ ràng không hề sợ bất cứ điều gì. Thần Miếu, sứ giả? Chỉ e trong

mắt Hoàng đế những thứ mơ hồ đáng sợ đó chỉ là một thứ lực lượng có thể lợi

dụng mà thôi.

"Kính trời, kính đất, nhưng không thể kính ý chí của kẻ khác." Phạm Nhàn

nói: "Về điểm này, các ngươi nên học hỏi Khổ Hà đại sư."

Đám khổ tu sĩ hơi bất ngờ, không hiểu ý tứ rồi chứng kiến Phạm Nhàn bị

vây giữa sân bỗng bay lên!
 
Khánh Dư Niên
Chương 1866: Miếu có tên, người có bóng 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lơ lửng trong cơn mưa, áo quần phấp phới theo làn khí, như một

con chim khổng lồ vô tình, lao vút lên lao ra khỏi Khánh Miếu!

Không hề báo trước, thân thể Phạm Nhàn như bị một sợi dây vô hình kéo,

lao nhanh về phía cổng Khánh Miếu, tốc độ trên không cực kỳ nhanh nhẹn, thân

pháp êm ái, uốn lượn trong màn mưa như một con chim én.

Nhưng khi mới bay được năm trượng, Phạm Nhàn đụng phải một bức tường

khí hùng hậu đánh úp lại.

Ngay khi Phạm Nhàn ra tay, hơn mười khổ tu sĩ đồng loạt hành động. Một

khổ tu sĩ dựng cánh tay đồng bạn lên, hất mạnh, ném đồng bạn bay ra ngoài.

Liên tục sáu bảy động tác rất trơn tru, như thể tâm ý của họ đã thông suốt,

không hề vướng víu.

Đội hình khổ tu sĩ tạo thành một vòng tròn bất quy tắc. Lúc này các khổ tu

sĩ liên kết nhau, bảy người bị ném nhanh về phía cổng chính Khánh Miếu.

Trong không trung, tay họ không rời nhau, kéo theo khổ tu sĩ phía dưới cùng

bay tới.

Giống như một làn sóng.

Hơn mười khổ tu sĩ tạo thành vòng tròn bất quy tắc, giờ đây hợp nhất thành

một thể, lướt qua không trung trong mưa rả rích, dựa vào sức mạnh khí tràng

cuồn cuộn mà vượt qua bóng người Phạm Nhàn đang bay nhanh, lại nhốt y

trong vòng.

Một vòng tròn xoay chuyển trên không trung rồi rơi xuống đất, vẫn là một

vòng tròn, Phạm Nhàn vẫn ở giữa. Sau chớp nhoáng, cơn mưa vẫn rơi như

thường, tình thế trên sân dường như không thay đổi, ngoại trừ tất cả đã di

chuyển khoảng 7 trượng về phía cổng Khánh Miếu.

Khổ tu không cho Phạm Nhàn cơ hội, cùng lúc tụng niệm, vô số bàn tay

mang khí thế hùng hậu, kiên nghị, ào ào tới vỗ tới người Phạm Nhàn!

Không rõ khổ tu sĩ luyện pháp môn gì mà có thể kết nối tâm ý, kết hợp thực

lực hoàn hảo như vậy. Vô số bàn tay xông tới như thể một vị thần rực rỡ, trong

nháy mắt sinh ra vô số đôi tay thần, lãnh đạm tiêu diệt ma quỷ trước mặt.

Mọi không gian quanh Phạm Nhàn bị che kín bởi bóng chưởng như một tấm

lưới lớn thả xuống, không tìm ra chút sơ hở nào. Đó là vẻ đẹp trọn vẹn, đẹp đến

cực hạn cũng hung hiểm đến cực hạn.

o O o

Bức tường khí ập tới. Phạm Nhàn vặn mạnh người giữa không trung, hấp

thu từng luồng khí lưu động xung quanh. Y điều động hai đại chu thiên, thân thể

bị ép rơi xuống đất, ngón chân chạm nhẹ vào mặt đất ướt át, uy lực tụ vào nắm

đấm, một quyền vung tới chỗ mạnh nhất trên bức tường khí hùng hậu.

Trong khoảnh khắc bị ép về thế trận hình tròn kia, Phạm Nhàn ngửi thấy

mùi nguy hiểm. Tám ngày trước, khi xông vào pháp trường kinh đô, y từng đâm

chết một khổ tu sĩ và đẩy lùi một tên khác, nhưng phải trả giá bằng thân thể chịu

ba chưởng. Có điều, rất rõ ràng là các khổ tu sĩ trên pháp trường ngày đó chưa

dùng hết sức.

Phạm Nhàn biết sức mạnh thật sự của bọn chúng nằm ở chỗ có thể kết hợp

lực lượng cá nhân thành một thể thống nhất hoàn hảo. Chắc chắn điều này

không phải là quần ẩu, thậm chí cũng không đạt tới trình độ phối hợp tinh tế

tuyệt đỉnh của các đệ tử Kiếm Lư, nhưng lại giống như thế trận oai hùng từ

những thanh trường đao của đội Hổ Vệ.

Khi những khổ tu sĩ này liên kết thành một thể thống nhất, dù ta đối đầu với

vị nào trong số họ cũng như đối đầu với tập thể cả bọn.

Nhưng trong mắt Phạm Nhàn, bức tường khí vô hình trước mặt giờ đây rõ

ràng như tấm rèm sương mù trắng với độ dày mỏng khác nhau. Y không hề do

dự, lập tức ngưng kết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể rồi thi triển tư thế bá

đạo đánh thẳng vào phần dày nhất của bức tường ấy.

Dùng sức mạnh tuyệt đỉnh đối đầu với điểm mạnh nhất, Phạm Nhàn không

hề để ý đến vô số ánh chưởng xung quanh, biết rằng với thực lực hiện giờ của y,

một đòn này ra tay, đối phương buộc phải tập trung sức mạnh mới có thể chống

đỡ. Đây có lẽ là khí phách hùng mạnh mà một cao thủ chỉ có được sau nhiều

năm luyện tập.

Quả nhiên, Phạm Nhàn đánh ra một quyền dữ dội về phía tường khí, những

chưởng ảnh trên trời lập tức biến mất, hình ảnh hai bàn tay nhanh chóng hợp

nhất, hàng chục bàn tay cuối cùng trở thành một, một bàn tay lung linh rực rỡ.

Bàn tay ấy và nắm đấm của Phạm Nhàn hung hăng va chạm vào nhau.

Không khí trong Khánh Miếu dường như bị biến dạng theo cú va chạm, cơn

mưa phùn lất phất xung quanh cũng bị chấn động đến mức bay ngang ra, trên

một khoảnh sân đá xanh rộng lớn không còn giọt mưa nào rơi xuống, không

gian tràn ngập khí tức khô ráo giết chóc.

Sau tiếng nổ long trời, áo khoác bên vai phải của Phạm Nhàn tan tành như

bướm bay lên, lộ ra cánh tay phải run rẩy không ngừng.

Mà sắc mặt tên khổ tu sĩ đối diện thì đỏ gay gắt, rực rỡ lạ thường. Hai vai

hắn ta gánh thêm hai cánh tay, hơn mười khổ tu sĩ khác liên tục dồn nguyên lực

qua cây cầu khí này vào trong cơ thể hắn, trợ giúp chống đỡ trước đòn đánh bá

đạo hùng hậu tới cực điểm của Phạm Nhàn.

o O o
 
Khánh Dư Niên
Chương 1867: Miếu có tên, người có bóng 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt, chân khí trong cơ thể bốc lên dữ dội nhưng

vẫn không thể phá vỡ vòng vây của đối phương. Từ bàn tay kia truyền đến chân

khí dường như vô tận, ào ạt như sóng biển, khí thế hung hãn cuồn cuộn khiến

người khó lòng chống cự.

Ầm một tiếng, tên khổ tu sĩ đối chưởng với Phạm Nhàn phun ra một ngụm

máu tươi, chảy dài trên ngực áo. Nhưng khuôn mặt hắn ta càng lúc càng đỏ rực,

sáng bừng lên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay không thể chịu đựng nổi

lượng chân khí dồn dập trong người. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn với vẻ

thương hại, dường như đang chờ đợi đối phương thừa nhận thất bại và quy

phục.

Quả thật, qua nhiều năm khổ tu khắp thiên hạ, bọn họ đã rèn luyện được

một thân thể và tinh thần phi thường.

Tuy thế bại đã rõ, đôi mắt Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, không chút hoảng hốt,

thậm chí cả cảm xúc nôn nóng của kẻ liều chết cũng không có. Y chỉ hoàn toàn

bình tĩnh, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy của tên khổ tu sĩ, như muốn tìm

thấy điều gì đó trong đó.

Chỉ có Phạm Nhàn biết, sau một quyền một chưởng, các kinh mạch trong y

đã bị chấn động đến mức gần như vỡ vụn. Hai chu thiên lớn nhỏ vận chuyển hết

tốc lực, ra sức phát tiết tất cả chân khí có thể ra ngoài, nhưng cũng sắp kiệt quệ.

Đặc biệt, tuyết sơn chỗ mệnh môn đã bắt đầu nóng dần, đó là dấu hiệu cạn kiệt

chân khí.

Dù sao thân thể cũng đang bị thương và mệt mỏi, mệnh môn lớn nhất của

Phạm Nhàn nằm ở đây. Mấy ngày qua tuy đã dưỡng thương ở Phạm phủ nhưng

vẫn thường xuyên phải ra tay giết người, tâm trạng khó yên ổn, hoàn toàn chưa

phục hồi sung mãn.

May là kinh mạch của y có thiên bẩm khác người, tồn tại thêm một chu

thiên nữa nên mới có thể dùng thân thể tàn tạ chống đỡ lâu như vậy trước thế

trận của bọn khổ tu sĩ. Nếu là Thập Tam Lang hay Hải Đường, chỉ sợ cũng

không khá hơn là mấy.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hoảng loạn, không tuyệt vọng, chỉ lạnh lùng

nhìn vào đôi mắt đen nhánh của tên tu sĩ kia.

Cuối cùng, ngay khi Phạm Nhàn sắp kiệt sức, trong con ngươi đen láy của

tên khổ tu sĩ cách xa gang tấc xuất hiện một vệt màu xanh lục kỳ lạ.

Một màu xanh hoàn toàn không hợp với đôi mắt con người.

Sau đó hai vệt máu đen chậm rãi chảy ra từ lỗ mũi vị khổ tu sĩ.

Toàn bộ các khổ tu sĩ xung quanh Phạm Nhàn đều không chú ý điểm này, họ

chỉ ngồi xếp bằng bốn phía, cúi đầu tĩnh tọa, không ngừng kích phát chân khí

cứng cỏi trong cơ thể.

o O o

Đôi mắt xanh lục kỳ dị của tên khổ tu sĩ chảy máu đen hiện lên vẻ như đã

hiểu ra điều gì, liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, cuối cùng nhận ra vì sao trước đó

thanh niên trước mặt lại sẵn sàng đứng dưới mưa lắng nghe lời cầu xin của bọn

họ - hóa ra là đối phương đã lợi dụng cơn mưa thu để reo rắc những chất độc

kia!

Cuối cùng tên khổ tu sĩ này cũng nhớ ra sư phụ thật sự của Phạm Nhàn, đối

phương là đồ đệ của lão độc vật!

Khổ tu sĩ cảm thấy nội tạng trong người như bị côn trùng gặm nhấm, cổ

họng bắt đầu đau nhức, khóe mắt run rẩy, biết chất độc trong người đã phát tác.

Nếu bây giờ ngừng tay, có thể dùng nội lực áp chế những độc tố này, nhưng...

Độc phấn vô màu, vô vị, tan được trong nước thì không thể quá độc - đó là

quy luật tự nhiên, cũng là hiểu biết phổ thông của giới võ lâm. Khổ tu sĩ cũng rõ

điều này, nên không lo lắng cho các sư huynh đệ, chỉ trừ bản thân đang đối đầu

Phạm Nhàn nên độc phát nhanh nhất. Hắn không muốn để Phạm Nhàn thoát

thân, vì đã nhận ra đối phương gần như kiệt sức.

Trong đôi mắt xanh lục hiện lên tia vẻ an nhiên, quyết tâm. Hắn hét lên một

tiếng, hoàn toàn buông lỏng tâm trạng, mở toàn bộ kinh mạch, để cho dòng

chân khí từ hai bên ào ạt tuôn vào rồi dồn hết lực lượng qua cánh tay đẩy thẳng

vào cánh tay tr*n tr** của Phạm Nhàn!

Một chưởng toàn lực! Hắn sẵn sàng hi sinh để đổi lấy cái chết của Phạm

Nhàn, cũng như thiên thu vạn đại của Khánh Quốc!

Nhưng Phạm Nhàn không muốn thế, đôi mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, biết đối

phương cưỡng ép thúc đẩy nội lực khiến độc xâm nhập vào tâm mạch, đã không

cứu chữa được nữa. Y lập tức đẩy chân khí xuống đan điền, vai phải hơi thả

lỏng, dùng thế ngự lực của Đại Phách Quan, chuẩn bị hy sinh cánh tay phải để

đổi lấy cái chết của tên khổ tu sĩ này rồi tìm cách thoát thân.

Trước tình thế nguy cấp sinh tử, Phạm Nhàn có ý chí và dũng khí chịu hy

sinh cánh tay để sống sót.

o O o

Có điều, ngoài Phạm Nhàn ra còn có những người khác trên đời này không

muốn nhìn Phạm Nhàn phải chết. Trong cơn mưa thu ấy, sau khi vòng tròn

khiến lòng người sởn gai ốc đó lăn một vòng trên không trung đã lại gần cửa

chính Khánh Miếu hơn. Đúng lúc nguy cấp nhất, hai chữ trên biển hiệu ngang

cửa chính Khánh Miếu bỗng dưng tối đi một chút.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1868: Miếu có tên, người có bóng 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không phải ánh sáng trên bầu trời tối đi, cũng chẳng phải hai chữ vàng kia

bỗng nhiên bị rỉ sét, mà là một cái bóng lơ lửng bay lên, che khuất phần nào hào

quang của hai chữ Khánh Miếu.

Chỉ trong nháy mắt cái bóng đó đã xuyên qua tầng màn mưa, bay thẳng tới

sau lưng tên tu sĩ đối diện với Phạm Nhàn. Sau đó cái bóng kỳ dị tách ra tứ chi,

mọc ra một thanh kiếm.

Xoẹt một tiếng, mũi kiếm như rắn độc đâm thẳng vào cổ tên khổ tu sĩ,

xuyên thủng từ cổ họng ra phía sau, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt khí quản, thực

quản và động mạch của hắn...

Tên khổ tu sĩ kêu lên một tiếng đứt quãng, không thốt nên lời, chỉ trừng mắt

nhìn chằm chằm Phạm Nhàn. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, con ngươi

không co lại, như muốn dùng ánh mắt g**t ch*t Phạm Nhàn.

Đúng lúc bóng ma rút kiếm ra, tay trái Phạm Nhàn vốn bất động nay gượng

gạo giơ lên, đầu ngón tay khẽ móc, mũi nỏ trong tay áo bay ra, đâm sâu vào mắt

trái của tên khổ tu sĩ kia, máu bắn tung tóe.

Thân thể tên khổ tu sĩ này đã ngưng tụ công lực cả đời của hơn mười khổ tu

sĩ, vô cùng cường tráng hùng hậu, nhưng bị hai chiêu thức sát thủ tàn độc cùng

đánh vào thân thể, cuối cùng vẫn giật mình một cái.

Chính lúc đó, cánh tay trái Phạm Nhàn vặn vẹo kỳ dị, vai giật mạnh, lại thi

triển Đại Phách Quan, hung hăng đập mạnh vào đuôi mũi nỏ, đập sâu vào đầu

tên khổ tu sĩ, mũi nỏ xuyên thấu, đoạn tuyệt mạng sống của hắn.

Vù một tiếng, màn mưa hỗn loạn, thân mình tên khổ tu sĩ vừa hi sinh chùng

xuống, buông thõng đôi tay.

Phạm Nhàn biến nắm đấm thành lòng bàn tay, vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu tên tu sĩ,

cả người bay bổng lên, tay trái nắm lấy y phục của Ảnh Tử, dùng tốc độ nhanh

nhất xé toạc màn mưa, thoát khỏi Khánh Miếu trong chớp mắt.

o O o

Kể từ khi hai chữ vàng trên biển ngang sau cửa chính Khánh Miếu tối đi,

đến lúc Ảnh Tử rút kiếm ra rồi Phạm Nhàn phi thân thoát khỏi vòng tròn một

cách ngoạn mục, chỉ trong chớp mắt, Ảnh Tử vung kiếm hung tàn chưa dừng

tay, song Phạm Nhàn không để cho kiếm khí của hắn ta xâm nhập cảnh giới hòa

hợp, cưỡng ép đi ngược chiều lại, cùng Ảnh Tử nắm tay nhau rời đi đầy tiêu sái.

Lúc này, bọn khổ tu sĩ ngồi bất động dưới mưa mới hay biến cố xảy ra, bàn

tay vị khổ tu sĩ ở trung tâm đã buông thõng, không còn nhập thần, song vẫn bị

động tiếp nhận truyền thụ của các sư huynh đệ, thân thể bỗng run lên hai cái

trên mặt đất ướt đẫm rồi im lặng ngã gục xuống.

Bị lưỡi kiếm xuyên qua cổ họng, bị mũi tên của Phạm Nhàn đâm vào não,

độc tố đã thấm vào tim, cuối cùng bị sức mạnh hòa hợp phản ngược. Không còn

nghi ngờ gì nữa, vị khổ tu sĩ này đã chết, chết một cách rất thảm.

Mưa đã to, đã loạn xạ, đánh ầm ầm xuống người những khổ tu sĩ, bọn họ im

lặng nhìn xác đồng bọn nằm bất động, lát sau cúi đầu thi lễ rồi nhanh chóng

nhảy ra khỏi Khánh Miếu, đuổi theo hai bóng người đang biến mất phía xa trên

phố.

Không biết bọn họ có tự hỏi rằng, nếu thiên ý thực sự là ý chỉ của Thần

Miếu, tại sao bọn họ phải cố gắng đến thế, thậm chí sẵn sàng hi sinh mình mà

vẫn không thể giết được Phạm Nhàn?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong cơn mưa thu xối xả, Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử như hai bóng mờ chạy

trong mưa, dưới mái hiên, trong bầu trời u ám, giữa phố xá vắng lặng. Nhưng

sau khi rời Khánh Miếu không bao lâu, Phạm Nhàn đã cảm nhận được khí tức

đuổi theo phía sau rất rõ ràng.

Khánh Miếu ở ngoại thành cách kinh đô ba dặm, vốn là nơi rất thanh vắng,

thậm chí không có người qua lại, chung quanh cũng không có nhà dân để trú ẩn.

Hôm nay trời mưa to, đường phố càng thêm vắng vẻ, không có người qua

đường trú mưa, điều này gây rất nhiều bất lợi cho Phạm Nhàn và Ảnh Tử trong

việc chạy trốn.

Khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn đầy nước mưa, y liếc nhìn nam nhân

trung niên bên cạnh, nhưng không thấy biểu cảm gì trên gương mặt đó. Phạm

Nhàn biết cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp quyết tâm tự sát điên cuồng của

bọn họ, cũng như sức mạnh kinh khủng của thần đạo trải dài ngàn năm trên

mảnh đất này.

Những năm trước, có lẽ vì Khổ Hà đại sư và Thiên Nhất đạo Bắc Tề chiếm

hết ánh hào quang, hoặc là vì các khổ tu sĩ của Khánh Miếu không mấy nổi bật,

chỉ thích truyền giáo ở nơi hẻo lánh, hoặc là vì hai Đại vị tế tự và Nhị tế tự của

Khánh Miếu không tạo cảm giác Cường đại, nên Phạm Nhàn chưa bao giờ coi

trọng Khánh Miếu.

Nhưng hôm nay đã chứng minh, đây là một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ, thậm

chí Phạm Nhàn còn bắt đầu nghi ngờ, đao trận mà Hổ Vệ luyện tập để đối phó

với cường giả cửu phẩm có phải được kế thừa từ thuật hợp kích kỳ lạ của

Khánh Miếu hay không.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1869: Chuẩn bị 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đương nhiên, nếu ngày hôm nay Phạm Nhàn vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao,

y cũng sẽ không lâm vào tình cảnh khốn đốn như thế này. Huống hồ với bản

lĩnh thoát thân như thế, vốn xuất thân Giám Sát viện và Ảnh Tử là thích khách

số một thiên hạ, y cùng Ảnh Tử kia đâu cần để đám khổ tu sĩ truy đuổi trong

mắt.

Nếu là lúc bình thường, có lẽ y sẽ cùng Ảnh Tử lẩn trốn gần đó rồi âm thầm

tiến hành vây khốn giết chóc tàn nhẫn nhất đối với những tên khổ tu sĩ cứng đầu

ấy.

Nhưng hôm nay thì không được, bởi vì hành trình ngàn dặm mệt mỏi, nỗi

đau mất mát trong lòng, cộng với tiêu hao kiệt quệ liên tục những ngày qua và

những vết thương nặng nề trên Chính Dương môn và pháp trường, đã khiến

trạng thái của Phạm Nhàn rơi vào tận cùng vực thẳm, nhất là sau trận đối đầu

quyết liệt với hơn mười tên khổ tu sĩ, khiến y không còn sức tái chiến.

Ảnh Tử bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, dường như không có gì bất thường,

nhưng qua nhiều năm hợp tác thân cận, Phạm Nhàn nhận ra rõ ràng vết thương

trên người Ảnh Tử cũng rất nặng nề, thậm chí còn nặng hơn bản thân.

Phạm Nhàn biết nguyên do tại sao, bóng ma chỉ bị thương một lần duy nhất,

nhưng lần đó là do Tứ Cố Kiếm gây ra.

o O o

Biết tin Trần Bình Bình qua đời, Phạm Nhàn có thể đoán được phản ứng của

Ảnh Tử như thế nào. Dù Ảnh Tử đang ở Đông Di thành, nhưng gần như cùng

lúc với Vương Khải Niên, hắn đã lên đường trở về kinh đô. Tốc độ quay về của

kẻ được xưng tụng là thích khách số một thiên hạ này còn nhanh hơn cả Vương

Khải Niên, thậm chí có thể còn nhanh hơn cả chính Phạm Nhàn.

Với cuộc hành trình đó, chắc chắn vết thương của Ảnh Tử sẽ càng thêm

trầm trọng. Phạm Nhàn liếc nhìn Ảnh Tử một cái nhưng không nói năng gì.

"Tách ra ở đằng đi." Giọng khàn khàn nói của Ảnh Tử vang lên, mang một

vị kỳ lạ, có vẻ như vị thích khách này cũng ý thức rõ ràng tình trạng của cả hai

hiện tại đã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn, buộc phải tách ra để đánh lạc hướng

đám truy binh.

Phạm Nhàn gật đầu, biết lúc này tách ra, không lâu sau tự nhiên hai người sẽ

gặp lại nhau.

Ngay ngã tư đường, Ảnh Tử nhảy vút vào một con hẻm nhỏ, có lẽ sau một

lát, hắn sẽ biến thành một thương nhân cùng khổ đang trú mưa dưới mái hiên.

Nhưng trước khi đi, hắn lạnh lùng nói một câu khiến lòng Phạm Nhàn

chùng xuống, miệng đắng nghét.

"Khi nào ngươi động thủ giết hắn, gọi ta."

Chính câu nói tác động mạnh đến tâm thần khiến Phạm Nhàn chạy xa hơn

dự định, đám khổ tu sĩ phía sau đuổi theo xa xa, nhưng Phạm Nhàn không hề lo

lắng. Y lách qua một con hẻm nhỏ, đến đường Đông Xuyên, vào cửa chính của

Đạm Bạc thư cục, ra từ cửa sau đã biến thành một người đọc sách cầm dù.

Y đến cổng Thái Học, thấy cả trăm chiếc dù, cả ngàn chiếc dù, cùng những

thái học sinh khuôn mặt tươi sáng phía dưới.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lần cuối cùng đến Thái Học là chuyện cách đây vài tháng.

Hôm đó trong màn mưa xuân bay lác đác, Phạm Nhàn đến Thái Học gặp Hồ

Đại học sĩ, vì việc Tôn Kính Tu Phủ doãn Kinh Đô phủ. Khi ấy y mang theo

công trạng vẻ vang khắp nơi về kinh, quả thực đang ở đỉnh cao vinh quang,

chống lại sức ép của Môn Hạ Trung Thư, làm nhục ý chí của Hạ Đại học sĩ,

phóng khoáng ngạo nghễ, leo l*n đ*nh cao đời người lần thứ hai.

Một thoáng mưa tạnh, ô đen hạ xuống, y bị các học sinh Thái Học nhận ra,

gây nên một đợt xôn xao nhỏ.

Hôm nay trời mưa tầm tã lạnh lẽo, Phạm Nhàn từ Khánh Miếu chạy thoát

đến đây, sắc mặt hơi tái, cánh tay run run, nước mưa chảy dọc ô làm ướt áo

quần của y, khiến y trông có vẻ chật vật. Phạm Nhàn giờ đây đã bị lột bỏ tất cả

quan tước, trở thành thường dân chân chính, và cả kinh đô đều biết Hoàng đế

đang trấn áp người thanh niên từng vinh quang vô hạn này, Phạm phủ như bị

quản thúc tại gia, không ai dám đến thăm, cũng chẳng ai dám lên tiếng ủng hộ.

Chỉ trong vài tháng, vận mệnh con người đã đảo ngược hoàn toàn, nghĩ đến

đây, Phạm Nhàn không khỏi mỉm cười, cúi đầu, che dù, đi ngang qua đám học

sinh Thái Học không rõ đang bàn tán gì, bước vào sâu trong Thái Học.

Thái Học trong mưa có vẻ đặc biệt thanh tao đẹp đẽ, những gốc đại thụ cổ

thụ hai bên lối đá vươn những cành cây già nua, cung cấp chút an ủi hiếm hoi

cho đám sĩ tử lội mưa, dọc đường đi lại, thu vàng chưa đến, xuân xanh vẫn còn,

tiếng chuông học viện vang lên phía xa xăm, thanh tịnh tâm hồn.

Phạm Nhàn không còn lo lắng những khổ tu sĩ Khánh Miếu đuổi theo phía

sau, chưa kể giữa vòng vây của hàng trăm học sinh Thái Học, liệu đối phương

có thể tìm ra mình hay không, chỉ riêng Thái Học là nơi thiêng liêng quan trọng,

ngay cả những khổ tu sĩ sẵn sàng hy sinh bản thân cũng không dám liều lĩnh

gây náo động trong giới học sĩ mà xông vào giết chóc lung tung.
 
Back
Top Bottom