Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1820: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dòng mưa thu thê lương cứ thế tự nhiên rơi xuống, hai bên đường phố kinh

đô những cây xanh còn chưa kịp đổi màu lá vàng, chỉ biết vất vải rụng đi vài

chiếc lá, làm bằng chứng cho cái lạnh của mưa thu, sức mạnh của gió thu. Dòng

nước mưa từ từ thấm ướt mặt đất, nhưng lại khiến bá tánh lam lũ vất vả kiếm

sống trong thành trở nên mệt mỏi, bởi với mỗi cơn mưa thu là một trận gió lạnh

khiến thân thể họ cảm thấy khó chịu.

Những bức tường đỏ thẫm của cung điện vô tri vô giác, không biết nóng

lạnh, chỉ im lặng mà thờ ơ đón nhận những luồng nước mưa rửa sạch. Nước

mưa làm ướt hoàng thành oai hùng, khiến những màu đỏ rực rỡ kia dần trở nên

sâu thẳm và tối tăm hơn, như những vệt máu sắp đông cứng.

Tiếng kẽo kẹt vang lên khi cửa cung điện chậm rãi mở ra, những đinh đồng

mới sửa trên cánh cửa gỗ sáng lên hào quang. Hơn trăm quan lại với vẻ mặt

phức tạp xếp thành hàng dài đi ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của nghi trượng, men

dọc theo ngự đạo tới tận giữa quảng trường rồi đứng thành hai bên. Đó đều là

các đại thần trong triều đình Khánh Quốc, phụ trách mọi công việc dân sinh

trong vương quốc, nhưng trong ngày u ám này, bọn họ chỉ có thể im lặng làm

người xem.

Ba tiếng roi nổ vang của tiểu thái giám hoàng môn, tiếng trống đâu đó trong

góc tháp canh hoàng thành vang lên đùng đùng, lan tỏa khắp nơi âm vang rung

chuyển, đập mạnh vào tâm can mọi người trong hoàng thành.

Buổi yết triều đã kết thúc bế mạc, hôm nay chỉ xử lý duy nhất một việc, đó

là định án cho cựu Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình.

o O o

Trên các con phố bốn phía hoàng thành, rất nhiều bá tánh Khánh Quốc từ từ

kéo đến. Bọn họ mặc áo quần sặc sỡ đủ màu, mang theo mùi vị sang hèn khác

biệt, được tiếng trống từ trong cung vọng ra gọi về, chậm rãi tiến về phía quảng

trường trước cung điện. Đám người càng lúc càng đông đảo, dần dần tràn ngập

cả khoảnh sân rộng lớn, nườm nượp như kiến cỏ.

Từ lúc trời còn chưa sáng, các nha môn và Kinh Đô phủ đã bắt đầu rền vang

tiếng trống chiêng khắp nơi, dán thông cáo báo cho toàn thể bách tính kinh đô

biết, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần lưỡi dao không rơi xuống thân mình, đám dân chúng vẫn luôn có

hứng thú được xem náo nhiệt, nhất là khi ai cũng biết, hôm nay vị đại quan sẽ bị

bệ hạ giáng cực hình chính là Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình bí ẩn

khó lường, khiến toàn thể bách tính càng thêm hưng phấn tò mò.

Danh tiếng của Giám Sát viện trên võ đài quan trường Khánh Quốc quá

vang dội, hình ảnh lại quá u tối đáng sợ, còn vị lão Viện trưởng ngồi trên xe lăn

thì ít ai từng thấy mặt, ai nấy đổ xô vây quanh quảng trường, muốn nhìn xem vị

đại nhân vật huyền thoại này có thật sự như truyền thuyết miêu tả, ba đầu sáu

tay, khí thế quỷ dị, giống như yêu ma.

Đặc biệt, khi biết tên ma quỷ Giám Sát viện này còn táo bạo mưu sát bệ hạ

trong cung, vị Hoàng đế bệ hạ hiền minh nhân ái thương dân. Trong lòng tất cả

bách tính đều dấy lên ngọn lửa căm phẫn từ tận đáy lòng, muốn tận mắt chứng

kiến tên ác ma này bị thiêu rụi thành khói đen dưới ánh hào quang của hoàng

quyền.

Mấy chục năm qua, Giám Sát viện luôn nổi tiếng bí hiểm và quái ác, mặc dù

nhắm vào giới quan lại Khánh Quốc, nhưng hành động tàn nhẫn, thủ đoạn

khủng khiếp. Chọc giận các văn thần tức là chọc sĩ phu trong thiên hạ, cũng

đồng nghĩa với việc chọc giận luận điệu trong thiên hạ, nên Giám Sát viện luôn

có tiếng xấu trong dân gian.

Trong truyền thuyết dân gian, Giám Sát viện là nha môn quỷ quyệt, chuyên

ăn thịt người không nhả xương, thạo nhất là cưỡng ép nhận tội, tra tấn tàn nhẫn,

giết người không gớm tay. Có lẽ Giám Sát viện thực sự có nhiều thủ đoạn đen

tối không thể lộ ra ánh sáng, nhưng bách tính Khánh Quốc, muôn dân thiên hạ

đâu thể biết hết, chỉ nghe đồn thổi mà thôi.

Dẫu vậy, trong những năm gần đây Giám Sát viện xuất hiện một Tiểu Phạm

đại nhân lừng lẫy đã phần nào xoa dịu bớt chút khí thế u ám của Giám Sát viện.

Nhưng thời gian y cầm quyền còn ngắn, chưa đủ để thay đổi được ấn tượng sâu

sắc của Giám Sát viện trong dân gian.

Dù sao, Phạm Nhàn chỉ có thể thay đổi được một phần rất nhỏ, sĩ tử bách

tính Khánh Quốc tôn sùng kính ngưỡng Phạm Nhàn phần nhiều vẫn tập trung

vào hình tượng cá nhân đứng trên mây của y, chứ không thay đổi nhiều quan

điểm về Giám Sát viện. Đối với bách tính kinh đô, Giám Sát viện có lẽ chỉ thêm

chút sinh khí con người nhưng vẫn không hề có thiện cảm với kiến trúc u ám

kia, thậm chí vô thức còn sợ hãi, sợ hãi kéo dài biến thành căm phẫn vô cớ.

Thủ lĩnh hắc ám kinh khủng trong truyền thuyết Trần Bình Bình sắp bị xử tử

trước mặt mọi người, toàn thể bách tính kinh đô đều mơ hồ cảm thấy phấn

khích. Có lẽ đây chỉ là tâm trạng tự nhiên của bách tính, cả đời có thể chứng

kiến một nhân vật huyền thoại chết trước mặt mình, bồi đắp thêm chuyện trò

nhàm chán trong tương lai, là một trải nghiệm thú vị cho cuộc đời vô vị của họ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1821: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giống như vài năm trước vụ án kỳ thi mùa xuân, những cái đầu lâu của các

quan bộ Lễ lăn lóc trên pháp trường, suýt bị chó hoang gặm nhấm, chỉ riêng

cảnh tượng đó đã lấp đầy biết bao thời gian nhàm chán của đám người khốn

cùng kinh đô, kéo theo biết bao chén rượu đục ngầu.

Ba năm trước, kinh đô nổi loạn, cũng tại chợ muối không biết bao nhiêu

tướng lãnh tham gia loạn quân đã bị chém đầu ngay tại đây. Máu tươi nhuộm đỏ

nửa con phố dài, mùi tanh nồng nặc bốc lên tận trời suốt mấy ngày liền. Còn có

thống lĩnh mười ba Thành Môn ti Trương Đức Thanh, khi bị lăng trì tử hình,

tiếng kêu thảm thiết vang dội.

Trong ba năm qua, cảnh chết thảm của Trương Đức Thanh đã làm phong

phú thêm cuộc sống của bách tính kinh đô qua vô số câu chuyện bên chén rượu.

Có điều, những sự kiện lớn của kinh đô trong những năm gần đây chắc chắn

không thể sánh bằng ngày hôm nay, bởi vì hôm nay là người chết là Viện trưởng

Giám Sát viện, là lão chó mực trung thành nhất của bệ hạ mà thiên hạ đều biết,

giờ lão chó mực điên cuồng này sắp bị tàn sát, ha ha!

Hơn nữa, địa điểm hành quyết hôm nay không phải chợ muối, cũng không

phải pháp trường trước bộ Hình, mà là ngay trước hoàng cung, trên quảng

trường! Kể từ khi Khánh Quốc sơ khai, chỉ riêng ngày hôm nay mới có quan lại

bị xử phía trước hoàng cung như thế. Bách tính hưng phấn nghĩ đến điểm này,

lòng lại sôi sục căm phẫn, tên đại quan Trần Bình Bình chắc đã phạm tội đại

nghịch bất đạo tày trời, mới phải chết ở nơi đây.

Có người vì Giám Sát viện nên đã liên tưởng đến Tiểu Phạm đại nhân,

nhưng tất cả những người đến xem hành hình đều vô thức quên điều đó, họ

cũng không bao giờ nghĩ rằng giữa Tiểu Phạm đại nhân và lão chó mực kia có

bất kỳ liên hệ nào. Họ chỉ là những người bình dân chợ búa, không biết những

nhân vật cai trị đất nước này có những mâu thuẫn gì với nhau. Cho dù có người

thông minh, cũng chỉ nghĩ theo một hướng khác, Bệ hạ vừa giao Giám Sát viện

cho Tiểu Phạm đại nhân, là ra tay tiêu diệt Viện trưởng cũ, có lẽ là để dọn

đường cho Tiểu Phạm đại nhân thanh trừng tàn dư và tội ác trong Giám Sát

viện?

Vô số bách tính ùa vào quảng trường trước điện, hồi hộp, thờ ơ, hưng phấn,

buồn bã vô cớ, muôn vàn tâm trạng phức tạp vây quanh khu pháp trường nhỏ

bé. Binh sĩ cấm vệ cùng quan quân trấn thủ kinh đô chịu trách nhiệm giữ gìn

trật tự đã ngăn cách hàng ngàn người ở bên ngoài, bảo đảm sự yên tĩnh của

pháp trường.

Không thể trách những bách tính Khánh Quốc, bởi vì họ đã quen với việc

chỉ biết những gì được cho phép biết, từ bỏ những gì không thể biết, tận hưởng

những gì được cho phép tận hưởng, giận dữ với những gì được phép giận dữ.

Bệ hạ muốn giết một đại thần, cho dù người đó có thực sự tội lỗi hay không,

nhưng họ đã được dạy rằng quân muốn thần chết, thần tất nhiên có đạo lý phải

chết, nên tất nhiên đại thần kia phải chết, tội chết vạn lần mà không thể chối

cãi...

Đám đông người nườm nượp như biển người bao la, nổi gợn sóng trên

quảng trường rộng lớn phía trước hoàng thành oai nghiêm. Khu vực gần cửa

cung đều được giữ trống, dựng một cái đài gỗ cực kỳ đơn giản, đó là pháp

trường. Trong vòng vây của biển người và hoàng thành hùng vĩ, chiếc pháp

trường nhỏ bé như một chiếc thuyền cô độc đáng thương, bất cứ lúc nào cũng

có thể chìm trong biển người hoặc vỡ vụn khi va vào thành trì bất khả xâm

phạm của hoàng thành.

Một đoàn người im lặng, trang nghiêm tiến lên dọc theo khoảng đất trống

bên dưới hoàng thành, đi ngang qua hai bên đường là hơn trăm quan lại Khánh

Quốc cúi đầu, im lặng dưới ánh mắt tò mò căng thẳng của đám đông cách đó

không xa rồi đến dưới chân cái đài gỗ nhỏ.

Từ trong xe tù, một cáng cứu thương được khiêng ra, trên đó là một ông lão

nằm bất động, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. Hạ Tông Vĩ ngước nhìn lên

bức tường thành hoàng thành, khóe mắt hơi giật giật rồi nhẹ nhàng vẫy tay,

chiếc cáng được khiêng lên trên đài gỗ.

Cuối cùng, những bách tính ở phía trước cũng được nhìn thấy vị đại quan

sắp lên đoạn đầu đài để thi hành cực hình, được chứng kiến thấy tên lão tặc hắc

ám truyền kỳ này. Họ thỏa mãn thở dài rồi im lặng nhìn ông lão bất động kia,

trong lòng tự hỏi không biết người này đã chết chưa.

Bên trong cửa thành tối om có ba vị thái giám bước ra. Bên tay trái là tiểu

thái giám cầm án thư đặt trên khay, là tội danh do triều đình định đoạt ngày hôm

nay. Bên tay phải là tiểu thái giám giơ cao hương án, trong đó là ý chỉ xử tử

Trần Bình Bình của bệ hạ.

Còn thái giám ở giữa mang vẻ mặt vô tình là Diêu công công, hắn cũng

không để hai tay rỗi mà cầm một bình nhỏ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1822: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên đài gỗ đã sắp đặt xong xuôi, thân hình gầy còm dường như đã không

còn chút khí lực của Trần Bình Bình được đặt trên tấm ván ướt sũng vì nước

mưa. Diêu công công bước tới bên cạnh ngồi xổm xuống, được thái y trợ giúp,

cho lão uống một viên thuốc, lại cẩn thận từng li từng tí đút nước thuốc trong

bình vào đôi môi khô nẻ của ông lão.

Không rõ qua bao lâu, Trần Bình Bình tỉnh dậy từ trong mê man. Mất quá

nhiều máu, mạng sống như ngọn đèn lay lắt, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mịt

vô hồn. Ông nhìn Diêu thái giám bên cạnh, đôi môi khô nẻ khẽ động, giọng

khàn khàn nói: "Nhân sâm ngàn năm... lãng phí."

Thân hình Diêu công công run lên một cái, nhưng không dám nói gì, cũng

chẳng làm gì, chỉ nhìn vị lão đại nhân kia như khóc như cười rồi thân hình lọm

khọm lui qua một bên đài gỗ.

Ngay khi Trần Bình Bình mở đôi mắt mờ mịt ra, thân thể Ngôn Băng Vân

đứng bên trái Hạ Tông Vĩ trên pháp trường cũng run nhẹ một cái, nhưng liền

lấy lại bình tĩnh, hơi cúi đầu xuống. Chỉ liếc mắt qua một lượt, hắn đã biết pháp

trường này được canh phòng nghiêm ngặt như thế nào, chưa kể những cấm

quân đông đảo bốn phía, cũng không nói tới các cao thủ cung đình phân tán

chung quanh, chỉ riêng những cao thủ mặc áo gai, đội nón lá đã khiến Ngôn

Băng Vân biết hôm nay không ai có thể thay đổi điều gì.

Đêm qua trong ngục lớn của Giám Sát viện, bốn cao thủ đội nón lá khiến

Ngôn Băng Vân và Hạ Tông Vĩ đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cả hai đều không rõ

những cao thủ đột ngột xuất hiện này cuối cùng là từ đâu tới. Nhưng khi màn

mưa phùn buông xuống, ánh sáng lờ mờ bao trùm, Ngôn Băng Vân tinh mắt

phát hiện dưới chiếc nón lá kia, những cao thủ này đều không có tóc.

Hóa ra là các khổ tu sĩ từ Khánh Miếu phân tán ra ngoài thế tục, chỉ là... sau

khi trở về từ việc truyền giáo ở Nam Cương không lâu, Đại tế tự đã qua đời một

cách bí ẩn trong Khánh Miếu. Còn Nhị tế tự Tam Thạch đại sư thì gia nhập

Quân Sơn hội, cuối cùng bị mưa tên g**t ch*t thảm thương ngoài kinh đô, bị

Trưởng công chúa điện hạ diệt khẩu .

Bệ hạ luôn coi thường Thiên Nhất đạo, cũng chẳng ngó tới đám khổ tu sĩ

của Khánh Miếu, hơn nữa hoàng tộc cũng chẳng có quan hệ mật thiết gì với

Khánh Miếu. Vậy tại sao hôm nay những khổ tu sĩ ấy đột ngột xuất hiện tại kinh

đô, xuất hiện trước mặt mọi người, xuất hiện bên cạnh pháp trường nơi Trần

Bình Bình sắp chết?

Ngôn Băng Vân cúi đầu suy tư. Cho đến hôm nay, hắn mới biết bệ hạ không

chỉ đạt tới đỉnh cao quyền lực, thực lực ở thế gian, mà ngay cả Khánh Miếu

cũng đã trở thành một công cụ trong tay ngài. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài

u oán trong lòng. Đột nhiên một tiếng hô to như sấm khiến hắn giật mình ngẩng

đầu lên.

Một cái giá gỗ được dựng bên cạnh pháp trường, thân thể gầy gò của Trần

Bình Bình bị buộc chặt trên đó. Quần áo trên người ông lão đã bị l*t s*ch, lộ ra

thân thể trắng bệch, từ ngực bụng trở xuống do tàn tật nhiều năm nên trông rất

gầy gò, giữa làn mưa thu giá lạnh càng thêm tiêu điều.

Nước mưa đánh rơi trên thân thể tiều tụy và vô hồn ấy rồi chảy xuống, trở

về với cát bụi.

o O o

Tiếng hô lớn trên quảng trường lúc nãy, chính là tiếng chúng bách tính kinh

đô bốn phía nhìn xem tử hình cuối cùng cũng thấy được khung giá dựng thẳng

lên, thấy được kẻ gian thần tội ác tày trời bị trói trên giá mà phát ra tiếng gào

thét như núi, vang dội khắp bốn phía như sóng biển.

Nhưng tiếng hô đó nhanh chóng biến thành im lặng. Đám đông im lặng đầu

tiên là những người gần pháp trường nhất, sau đó tiếng xì xầm bàn tán, tiếng

bình luận từ trước lan ra sau, không mất nhiều thời gian đã biến thành tiếng xôn

xao kinh hoàng như sấm.

Không biết có vị thần nào trên trời ra lệnh, mọi người trên dưới hoàng thành

cùng một lúc im lặng. Không biết bao nhiêu ngàn người tụ tập nơi đây, nhưng

bỗng chốc trở nên yên tĩnh như tờ, thậm chí người ở phía sau có thể nghe rõ

tiếng sột soạt của dây thừng trói thân Trần Bình Bình ma sát với cọc gỗ trên giá.

Không chỉ bách tính kinh ngạc, kể cả cấm quân, quan giám sát hình, thái

giám trong cung, số ít quan lại Giám Sát viện, đều kinh hoàng nhìn thân hình

ông lão trên giá. Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn vào giữa đùi ông lão.

Nơi đó không có gì cả.

Lão Viện trưởng u ám của Giám Sát viện Trần Bình Bình mà thiên hạ truyền

tụng... lại là một thái giám!

Một không gian im lặng. Muôn vàn ánh mắt, vô số tình cảm, hoặc thương

cảm, hoặc khinh bỉ, hoặc kinh hoàng, hoặc ghê tởm.

o O o

Cuối cùng, Ngôn Băng Vân không kìm nén được run rẩy khắp người, cúi

gằm đầu xuống, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn cũng không biết khiếm khuyết ẩn giấu

này của lão Viện trưởng, chỉ cảm thấy những ánh mắt không chỉ hướng về ông

lão trên pháp trường, mà còn nhìn về phía mình, nhìn về phía tất cả quan viên

Giám Sát viện. Đây là sự sỉ nhục khó lòng diễn tả.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1823: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 7



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn nắm chặt song quyền, đầu ngón tay sâu sắc đâm vào lòng bàn tay. Cuối

cùng hắn cũng hiểu tại sao Cửu Ngũ Chí Tôn trong hoàng thành nhất quyết phải

chịu hình phạt lăng trì trước mặt thiên hạ, hóa ra tra tấn thể xác nhất định phải

kết hợp với sỉ nhục tinh thần.

Vị Hoàng đế ấy muốn tuyên bố với thiên hạ rằng, vị đại nhân dám cả gan

phản bội trẫm này trong mắt trẫm chỉ là một nô lệ, chỉ là một con chó. Trẫm

muốn làm nhục ông ta thế nào thì làm, muốn giẫm đạp nhân phẩm của Trần

Bình Bình, danh dự Giám Sát viện dưới chân, dưới ánh mắt vạn người.

Nghĩ thông suốt những điều đó, trong đầu Ngôn Băng Vân ù ù một tiếng,

mạnh mẽ dị thường ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhau cùng ánh mắt mờ đục vô lực

của ông lão trên pháp trường, không nói cũng chẳng làm gì. Trong tầm mắt hắn,

sắc mặt các quan viên triều đình dưới pháp trường cũng hết sức kinh ngạc, có lẽ

cho đến chết bọn họ cũng không nghĩ tới, vị lão Viện trưởng thường ngày mình

kính sợ như tổ tông, lại chính là thái giám mà bọn họ xem thường nhất!

Đây là nỗi đau bí mật của Trần Bình Bình. Ngày người trước biết thân phận

thái giám của ông không nhiều, phần lớn đã qua đời. Sau này, dưới ân sủng vô

thượng của Hoàng đế, khả năng khống chế mạnh mẽ của Giám Sát viện, không

ai biết chân tướng sự việc.

Vì vậy bọn họ mới kinh ngạc đến thế. Nhưng ngoài kinh ngạc, trên gương

mặt họ còn thoáng vẻ khinh bỉ. Cảm xúc của con người thật kỳ lạ, trước đó yết

triều định tội, ra cửa hoàng cung xem hình, thái độ các quan vẫn trang nghiêm,

vẫn tôn kính sợ hãi Trần Bình Bình sắp chết. Nhưng giờ đây, những cảm xúc ấy

tan biến bằng sạch.

o O o

Diêu công công nhận lấy quyển sách trên án, cố nén không nhìn ông lão trên

giá, giọng run run đọc lên mười ba tội trạng của Trần Bình Bình do triều đình

định ra. Lúc này trận mưa thu đánh rơi trên pháp trường, trong lòng Diêu công

công cũng rét buốt, nỗi đau đồng loại dấy lên trong lòng khiến lão khó mà chịu

nổi, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc.

"Một, tháng tư năm thứ bảy Khánh Lịch, nghịch tặc bí mật đưa dâm dược

vào cung, làm ô uế cung đình..."

"Hai, nghịch tặc nhiều lần xúi giục, dùng mĩ tâm mê hoặc các hoàng tử,

khiến phụ tử trẫm trở mặt, đây là đại nghịch..."

"Ba, nghịch tặc trong Huyền Không miếu đã lệnh cho chủ sự Lục Xử Giám

Sát viện mưu sát trẫm, sau đó tại kinh đô chỉ đạo hành thích Đề ti Phạm

Nhàn..."

"Bốn, nghịch tặc cấu kết với phản nghịch Tần Nghiệp, lấy trộm cung nỏ từ

Nội Khố, phục kích Khâm sai đại thần tại sơn cốc ngoài kinh đô..."

"Năm, nghịch tặc sai thích khách vào cung, ám sát Tam hoàng tử..."

Mười ba tội lớn là tội danh do các nha môn lớn định ra ngày hôm trước,

nhưng bảy khoản đầu lại do bệ hạ tự tay chấp bút, chính vì tuyên đọc tại triều

đình những tội trạng này của Trần Bình Bình mà các đại thần mới biết được vị

Lão Viện trưởng này đã phạm phải biết bao tội ác lớn. Cho đến cả hai vị sĩ Thư

Hồ trước đây chuẩn bị liều chết cầu xin cũng phải im lặng, sắc mặt ảm đạm.

Sáu tội sau do Lục bộ định ra, nhưng chỉ là một số chiếm đoạt ruộng đất, lừa

đảo, so với bảy tội trước thì quá tầm thường. Nhưng mười ba tội này, dù tội nào

cũng đều là tội chết, cộng chung lại...

Tiếng đọc tội được Diêu công công vận nội lực vang lên trước quảng trường

hoàng cung, bay đến tai tất cả người xem trong cơn mưa thu. Bầu không khí im

lặng kỳ lạ ban đầu lập tức bị phá vỡ, biển người vang lên vô số tiếng bàn tán sôi

nổi, tiếng mắng nhiếc căm phẫn.

Trước đó có nhiều người đến xem hình với tâm trạng bất an phức tạp.

Nhưng khi nghe những tội trạng vang vọng, ánh mắt nhìn Trần Bình Bình đều

trở nên hờ hững. Tội nhân điên cuồng như thế, tất nhiên Hoàng đế bệ hạ phải xử

tử hắn bằng hình phạt lăng trì.

"Giết hắn!" Trong đám đông có người hô lớn, đám đông lập tức hưởng ứng

nhiệt liệt, tiếng hô giết vang dội khắp nơi.

Trần Bình Bình trên pháp trường vẫn thản nhiên, nhân sâm ngàn năm chỉ

khiến ông tỉnh lại, không cứu vãn được tính mạng. Ông dường đã thấu hiểu tất

cả, đôi mắt vô hồn chỉ còn sự bình thản. Trong cơn gió mưa thu buốt lạnh, sắc

mặt ông tái nhợt, môi tím ngắt, nhưng dường như ông không nghe thấy tiếng hô

giết đinh tai nhức óc trước mặt. Ông chỉ khó nhọc quay đầu lại, như muốn nhìn

người luôn chiến thắng trên tường thành hoàng cung một lần cuối cùng. Tưuạ

như cảm nhận được ý định đó, khung gỗ hơi xoay cho ông có thể nhìn thấy

hoàng thành.

Trên hoàng thành cao ngất, Hoàng đế mặc áo bào vàng đen, đứng cô độc

dưới hiên, đứng ngay chính giữa. Bên cạnh không một bóng người, thái giám và

cung nữ đều bị đuổi xa. Tam hoàng tử bị cưỡng ép đến xem tử hình, đang mặt

mày tái nhợt đứng một bên, nhìn sắc mặt phụ hoàng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1824: : Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 8



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế đứng rất cao, rất xa, thân hình nhỏ bé, nhưng trong đôi mắt đục

ngầu của Trần Bình Bình, vẫn rõ ràng như thường.

Hoàng đế cô độc, hờ hững nhìn xuống đồng bọn bị vây quanh trên pháp

trường. Trong mắt không chút cảm xúc, nhưng vẻ lãnh đạm đó còn đáng sợ hơn

cả oán hận, khiến người ta rợn người.

Đêm qua, phần lớn bi thép trong người đã lấy ra, nhưng vết thương vẫn còn,

máu vẫn rỉ ra, nhuốm đỏ lên chiếc long bào màu vàng đen kia. Sắc mặt Hoàng

đế hơi trắng bệch, nhưng không lộ vẻ đau đớn. Có điều khi nhìn xuống người

bạn già trong bộ dạng thảm thương, trong lòng trào dâng cảm giác đau đớn

muốn trút xuống.

Hoàng đế nhẹ gật đầu, Tam hoàng tử sắc mặt tái nhợt đứng cách xa mười

trượng chống tay vào tường hoàng cung, vô thức siết chặt tường thành, mất một

lúc mới run rẩy hô xuống: “Hành hình!”

Thiếu niên này lúc bé âm hiểm tàn nhẫn, nhưng chỉ một tiếng hô lại khiến

Lý Thừa Trạch suýt khóc, do biết vì sao phụ hoàng bắt mình hô lên như thế. Sau

tiếng hô từ trên cao, Diêu thái giám bắt đầu đọc chiếu chỉ cuối cùng do chính

tay Hoàng đế viết đêm qua.

“Trẫm và ngươi quen biết hàng chục năm, tin tưởng sâu nặng, nhưng ngươi

phụ lòng trẫm, quá đau, quá đau. Tội ác tầng tầng, Tam ti xét xử, lăng trì xử tử,

trẫm không tiếc. Theo luật thì gia quyến trên mười sáu tuổi xử trảm, dưới mười

lăm làm nô, nay chỉ trừng trị một mình ngươi, còn lại tha bổng.”

Chiếu chỉ vang dội khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung, mỗi giọt mưa,

mỗi làn gió thu, lạnh lùng nhưng kiên quyết. Hoàng đế không nêu tội danh, chỉ

nói trẫm bị phụ lòng, đau đớn vô cùng, cuối cùng không trừng trị thân thích tên

thái giám này, đau xót trong đó khiến lòng người nghe nhói lòng lên.

Có điều... Những lời giả dối ấy rơi vào tai Trần Bình Bình chỉ khiến ông

cười nhạt, để mưa thấm qua đôi môi khô nẻ, cúi đầu xuống, không nhìn lên

Hoàng đế trên thành nữa.

o O o

Hành hình bắt đầu.

Lưới đánh cá bao chặt lên thân thể gầy guộc của Trần Bình Bình, mắt lưới

xuyên qua da thịt thân thể một cách cực kỳ khó nhọc. Một con dao nhỏ sắc bén

run rẩy cắt xuống, từ từ chia lìa mảnh thịt ấy khỏi thân thể lão.

Đó là nhát dao thứ nhất. Từ dưới pháp trường vọng lên tiếng reo hò như

sấm!

Dao rời khỏi lưới, miếng thịt rơi xuống đất, lập tức bị quan bộ Hình nhặt

vào khay. Kỳ lạ là vết thương trong lưới có phần trắng bệch, khô khốc, không

chảy nhiều máu. Dường như máu trong cơ thể tên phản nghịch gầy còm này đã

cạn, tinh huyết đã vì việc gì đó mà hiến dâng toàn bộ.

Bàn tay lão quan đao phủ của bộ Hình run rẩy. Dù hôm nay đã uống hai

bình rượu mạnh nhưng vẫn rung động không thôi. Lão cảm thấy ông già dưới

đao mình khác hẳn những quan lại từng gặp. Trong người đối phương không

máu không thịt, chỉ có một u hồn lạnh lẽo khiến lão phải run sợ.

Dao thứ hai chém xuống, máu thịt tách rời, vài giọt máu chảy xuống trên

lưới. Tiếp đó là tiếng reo hò nối tiếp. Phía sau còn hàng trăm, hàng ngàn nhát

dao nữa?

Trần Bình Bình nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, run

rẩy khắp người, tựa như đang chịu đựng cơn đau vượt sức chịu đựng của con

người. Bỗng ông chậm rãi mở mắt, nhìn đao phủ thở hồng hộc nói: "Kỹ thuật

của ngươi...còn kém."

Trong đời, đao phủ chưa gặp ai như thế, đã vượt qua mọi khái niệm gan lì,

chỉ còn sự bình thản đối với sinh mệnh và đau đớn của bản thân. Có lẽ trong

người ông lão đã có thứ gì vượt qua cảm giác đau đớn này? Bàn tay ông lão lại

run lên, suýt đánh rơi dao xuống đài gỗ ướt đẫm.

Dao nối dao, dao nối dao. Tiếng reo hò nối tiếp rồi dần im bặt, mọi người

đều ngậm miệng, đưa ánh mắt phức tạp nhìn ông lão chịu hình.

Không kêu la, không r*n r*, không cầu xin, không cầu chết, không mắng

chửi lung tung. Trong màn mưa thu, ông lão bị muôn đao cắt chém nhưng vẫn

im lặng, im lặng như tờ.

Vì thế, mọi người trên dưới hoàng thành đều im lặng, im lặng vô thức, im

lặng như tờ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cách đây vài ngày, trên đại lục này vẫn còn vương vấn hơi ấm cuối cùng

của mùa hè, trận mưa thu đầu tiên vẫn chưa kịp rơi. Chỉ vào lúc bình minh và

hoàng hôn, gió se se lạnh mang theo chút hơi thu, lướt qua núi rừng và bờ cánh

đồng, thổi lay động nhẹ nhàng.

Gió thu làm lòng người trĩu nặng u sầu, nhưng Phạm Nhàn lúc ấy lại không

chìm đắm trong tâm trạng ưu phiền. Y ngồi trong xe ngựa dài màu đen, lắc lư

theo bước ngựa, dường như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Nhưng thực chất, đó

chỉ là giả vờ ngủ, ynhắm mắt, giải phóng tâm hồn mình, để cho hai dòng chân

khí hoàn toàn khác biệt trong cơ thể tự do tuần hoàn trong chu thiên, âm thầm

ôn dưỡng.

Chân khí của Thiên Nhất đạo tuần hoàn trong chu thiên trên, dịu dàng và

thuần khiết, nhưng thứ y thực sự dựa vào là dòng chân khí cường đại và bá đạo

kia, vận chuyển khắp nơi trong cơ thể, làm mạnh mẽ thêm thân thể và tâm ý của

y.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1825: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 9



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nội dung cuốn sách nhỏ mà Tứ Cố Kiếm trao tặng trước khi qua đời đã

được Phạm Nhàn khắc sâu vào đầu óc. Trên đường trở về kinh thành từ phương

tây, y không chỉ tiếp tục rèn luyện tu vi của mình mà còn thử nghiệm theo lời

nói trên quyển sách nhỏ huyền diệu kia, buông lỏng tâm thần cảm ngộ sóng

chấn động nguyên khí có lẽ tồn tại trong hư không xung quanh. Có thể vì hành

trình mệt nhọc, hay vì bên bờ Đông Hải vốn tụ tập nhiều thiên địa linh khí, cho

nên dọc con đường này Phạm Nhàn không có nhiều tiến triển. Nhưng loại cảm

giác điều động tinh thần, gia tăng mẫn cảm đối với bên ngoại lại tiến bộ rất

nhiều.

Không ngày nào không minh tưởng, không lúc nào không khổ tu, có lẽ đó là

một phần nguyên nhân giúp Phạm Nhàn có thực lực và địa vị như ngày hôm

nay. Một cơn gió thổi qua rèm xe ngựa, khiến y nheo mắt, không biết vì sao

trong lòng run rẩy, đột nhiên rùng mình, tựa như cảm giác được sắp sửa phát

sinh một số việc trên đời này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chuyện của mình.

Là chuyện gì đây? Y híp mắt nhìn núi non ảm đạm bên ngoài, chậm rãi giải

tán chân khí tụ tập trong người, thu liễm tâm thần từ bốn phía. Việc ở Đông Di

thành coi như đã định, phụ thân rời khỏi Thập Gia thôn trở về Đạm Châu, bên

kinh đô cực kỳ bình tĩnh, lão thọt Trần Bình Bình cũng lên đường về quê. Tất cả

đều tiến triển theo lộ tuyến tươi đẹp mà Phạm Nhàn hi vọng, nhưng vì sao vừa

rồi lại có cảm giác khó hiểu này?

Hai hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, sau khi rời khỏi Đông Di thành, điều duy

nhất khiến Phạm Nhàn cảm thấy kỳ quái là dọc đường đám nghĩa quân chư hầu

Đông Di thành tập kích. Đám di dân nhiệt huyết này tuy mang theo quyết tâm

liều chết, tới đây ám sát quyền thần Khánh Quốc, thế nhưng lực lượng phòng vệ

xung quanh Phạm Nhàn quá mạnh mẽ, lại thêm Đại hoàng tử phái một đội ngũ

ngàn người hộ vệ, công kích liên tục mấy ngày chỉ khiến đám nghĩa quân để lại

thi thể, máu tươi và chi cụt.

Điều khiến Phạm Nhàn cảnh giác là tuyến đường rời Đông Di thành về kinh

của mình cực kỳ bí ẩn, cho dù có người ở Đông Di thành tra được, nhưng muốn

bố trí trận thế đánh lén dọc theo con đường này cũng cần có hệ thống tib cực kỳ

cường đại.

Trong lòng y hơi động, đưa ra một phán đoán cực kỳ giá lạnh, trong Giám

Sát viện có người đang chuyển tin cho đám chư hầu Đông Di thành này! Hơn

nữa chuyện này đã bắt đầu từ lúc mình rời khỏi Đông Di thành.

Xem ra... Có vài thế lực trong kinh đô muốn cản trở việc Phạm Nhàn quay

về kinh, hay cụ thể hơn là những thế lực đó chỉ muốn kéo dài thời gian Phạm

Nhàn trở lại kinh đô. Trong kinh đô sẽ xảy ra chuyện gì? Có việc gì liên quan

đến Phạm Nhàn mà đối phương quyết không cho phép y quay về trước khi mọi

việc kết thúc? Đôi mắt Phạm Nhàn trở nên lạnh lùng, cả người cũng lạnh run.

Thói quen, y siết chặt lấy chiếc áo choàng mỏng manh quấn ngoài người.

Chỉ có hai người có thể gây ra vấn đề bên trong Giám Sát viện, một là

Hoàng đế, hai là Trần Bình Bình. Người có khả năng cản trở bước chân quay về

kinh của Phạm Nhàn cũng chỉ có hai người đó. Không cần hỏi cũng biết, việc

xảy ra ở kinh đô nhất định liên quan đến Hoàng đế và Trần Bình Bình.

Phạm Nhàn rời ánh mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ xe, chỉ im lặng trong

chốc lát rồi quyết định, ra lệnh cho Mộc Phong Nhi bên ngoài xe ngựa: "Thay

đổi đội hình, mở đường bằng thế mũi nhọn, đừng để bị cản trở dọc đường, về

Yến Kinh bằng tốc độ nhanh nhất."

Mộc Phong Nhi giật mình, thầm nghĩ nếu cưỡng ép xông về theo kiểu này,

chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chết. Tốc độ đem lại hậu quả là thương vong. Hắn

liếc nhìn Tiểu Phạm đại nhân, biết chắc chắn y đã ngửi thấy mùi vị gì đó bất

thường, nên mới hối hả muốn về kinh đô. Không dám hỏi han, Mộc Phong Nhi

lập tức truyền lệnh tiến quân nhanh nhất tới toàn bộ đoàn xe về kinh.

Tiếng vó ngựa như sấm, tiếng xe chạy như sắt, cứ thế lao nhanh trên con

đường lớn nối Đông Di thành với Khánh Quốc.

Có điều, chưa đi được nửa canh giờ, cả đoàn đột nhiên chậm lại. Phía trước

vang lên tiếng cảnh báo. Trong những ngày qua, đội hộ tống Tiểu Phạm đại

nhân đã quen với việc bị đánh úp, mai phục khắp nơi, nên không quá bất ngờ.

Nhưng tiếng cảnh báo hôm nay có gì đó kỳ lạ, chỉ vang lên một tiếng rồi im bặt.

Ngay sau đó, từ phía trước đoàn xe truyền đến tiếng hô liên tục: "An toàn!"

Tiếng hô “an toàn” của các quan viên Giám Sát viện rất nhanh gọn, vì sợ

đồng đội phía sau sẽ hiểu lầm tấn công nhầm vào người đưa tin... Người đưa tin

quá nhanh, đến mức lực lượng phòng vệ của đoàn xe không kịp phản ứng gì

ngoài việc liếc nhìn lệnh bài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1826: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 10



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"An toàn!" Khi tiếng hô cuối cùng vang lên bên cạnh chiếc xe ngựa đen của

Phạm Nhàn thì một bóng người màu xám tro như tia chớp lóe vút tới, bay ngang

bên cạnh xe. Đoàn xe kéo dài vô cùng, nhưng khinh công thân pháp của người

này không hề chậm hơn tốc độ truyền tin của đồng đội Giám Sát viện, thật

khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.

Mộc Phong Nhi là thủ lĩnh thân vệ cận vệ của Khải Niên tiểu tổ bên cạnh

Phạm Nhàn. Hắn cảnh giác cầm chuôi đao, nhìn người mặt mũi phong trần, vẻ

mệt mỏi kia, mới hạ xuống bên cạnh xe. Khuôn mặt người nọ rất xa lạ, nên Mộc

Phong Nhi không dám chủ quan. Nhưng khi thấy người ấy giơ cao lệnh bài

bằng tay phải, hắn thầm chấn động, không ngăn cản người đó leo lên xe.

Vị quan Giám Sát viện với bộ y phục rách rưới không còn hình dạng kia lọt

vào xe ngựa của Phạm Nhàn, quỳ xuống khàn giọng nói: "Trần Viện trưởng về

kinh, chưa rõ sống chết!"

o O o

Khi bóng dáng vị quan viên nhanh nhẹn như chớp giật xuất hiện bên cạnh

xe ngựa, đôi mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, càng lúc càng sáng bừng. Bởi y nhận

ra vị quan có thân pháp nhanh nhẹn đến thế là ai, đó là thuộc hạ mà y đã nhớ

thương suốt nhiều năm, cũng là thuộc h* th*n cận nhất của y năm đó.

"Lão Vương..." Nhìn thấy vị quan bước vào xe, ánh mắt Phạm Nhàn rực

sáng, chuyển thành vui mừng, cười ha hả. Nhưng tiếng cười đột ngột ngưng bặt

khi nghe câu nói của Vương Khải Niên.

Ánh mắt rạng rỡ, vui mừng trong mắt Phạm Nhàn lập tức đông cứng, biến

thành một khối băng hỏa nóng rực, lạnh đến đáng sợ, nóng đến đáng sợ. Y hỏi

thẳng: "Trở về từ đâu, lúc nào?"

Lồng ngực Vương Khải Niên phập phồng dồn dập. Là một trong Nhị Dực

của Giám Sát viện, lão đi từ bên ngoài Đạt Châu thành về hướng đông bắc, cách

đó không xa. Đã lâu hắn không được nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào một hơi thở

cuối cùng để duy trì thân thể kiệt sức. Lúc này cuối cùng gặp được Phạm Nhàn,

lão gần như kiệt quệ. Nhưng lão biết, câu hỏi của Phạm Nhàn lúc này liên quan

đến thời gian Viện trưởng có thể về kinh, Phạm Nhàn còn bao nhiêu thời gian.

Vì vậy, lão trả lời rất trực tiếp.

Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt rồi mở mắt ra, trong đầu đã

tính toán được thời gian Viện trưởng Trần sẽ bị áp giải về kinh đại khái là bao

lâu. Cũng như thời gian bản thân y từ nơi này về Yến Kinh rồi tới kinh đô cần

bao lâu.

Không kịp sao? Ngọn lửa băng giá trong mắt Phạm Nhàn càng lúc càng dữ

dội. Y nhìn Vương Khải Niên quỳ trước mặt, không nói lời nào. Niềm vui vì

đoàn tụ sau bao năm lại bị che phủ bởi một luồng oán khí mãnh liệt. Lực lượng

hộ tống Viện trưởng Trần về quê là do chính Phạm Nhàn sắp xếp, dưới sự giám

sát của Giám Sát viện, làm sao có thể bị Hoàng đế bắt lại!

Lúc này, Phạm Nhàn hoàn toàn không nghĩ ra rằng tất cả những chuyện ở

Đạt Châu chỉ là vì Trần Viện trưởng tự ý quyết định trở về kinh đô, ông muốn

trở về hỏi Hoàng đế vài điều.

Thời gian cấp bách như đám cháy đã âm ỉ đến tận lông mày. Phạm Nhàn

lạnh lùng nói với Mộc Phong Nhi bên cửa sổ: "Toàn đội quay lại Đông Di, bảo

Đại điện hạ rằng nếu không có thư do tự tay ta viết, vĩnh viễn đừng trở lại."

Từ lúc hay tin Viện trưởng Trần trở lại kinh đô cho đến khi Phạm Nhàn đưa

ra mệnh lệnh đầu tiên, chỉ mất một chốc lát. Điều cấp bách nhất là xử lý vấn đề

đội ngũ này, kế đến là phòng ngừa Đại hoàng tử hiện đang có hơn vạn quân ở

Đông Di thành liệu có xem ra vấn đề gì không.

Sau khi ra lệnh, mọi người tự động thi hành. Phạm Nhàn sẽ không nói thêm

một lời nào. Y lấy một túi nước trong sạch từ trong xe ngựa đen sang trọng,

buộc vào thắt lưng rồi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu.

o O o

Thùng xe màu đen đột nhiên phân giải, tường gỗ phía trước không bọc thép

đột nhiên bị chấn tan thành gỗ vụn, một bóng người màu đen như tia chớp lướt

ra khỏi xe ngựa, điểm mũi chân lên đầu ngựa, toàn thân đâm chém về phía trước

bắn thẳng ra ngoài. Trong không khí vang lên tiếng vang như vừa cắt rời.

Phạm Nhàn quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, chân khí bá đọa trong

cơ thể được tăng lên tới đỉnh cao, mà vừa ngộ được một chút pháp thuật cũng

giúp thân thể y càng như chú chim nhỏ trong không trung, nương theo dòng

không khí lao thẳng về phía trước, biến thân thành một cái bóng màu đen.

Mũi chân như tia chớp đạp l*n đ*nh đầu các quan viên Giám Sát viện, lơ

lửng rồi biến mất, chỉ trong giây lát đã tới phía trước đội ngũ, có lẽ đó là tốc độ

tối đa mà Phạm Nhàn có thể phát huy được.

Người đang trên không trung, y giơ chân đạp vị tướng lĩnh mà Đại hoàng tử

phái tới xuống ngựa, đoạt lấy con chiến mã tốt nhất trong đội ngũ, tiếp đó một

tay vạch một cái, một cây kinh thép sạch sẽ đâm vào cổ chiến mã, gón tay quệt

qua miệng ngựa, đút một viên Ma Hoàng đan. Năng lực k*ch th*ch ngựa cưỡi

của Hắc Kỵ, được y thi triển cực kỳ điêu luyện trong thời gian cực ngắn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1827: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 11



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn hừ một tiếng, tuấn mã như mũi tên lao vút ra, thoát khỏi đội

ngũ, chỉ trong chốc lát đã biến thành một điểm đen nho nhỏ trên đường lớn, lại

chỉ mất một chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, vừa khiến sợ trước

tu vi siêu cường của Tiểu Công gia, vừa nghi hoặc không thôi. Rốt cuộc phía

trước đã xem ra chuyện gì mà khiến Tiểu Công gia gấp gáp đến mức độ như

vậy?

Mộc Phong Nhi nhận được mệnh lệnh của Phạm Nhàn, nhưng đang rất khó

hiểu về mệnh lệnh này. Vì sao đám người bọn mình phải quay lại Đông Di

thành? Hắn vô thức nhìn thoáng qua buồng xe, lúc này đã đoán được vị quan

viên xa lạ có lệnh bài đẳng cấp cao nhất trong Khải Niên tiểu tổ là ai. Vương

Khải Niên đại nhân là một như vậy huyền thoại trong Giám Sát viện, Mộc

Phong Nhi muốn nghe từ miệng lão rốt cuộc bên kinh đô đã xem ra chuyện lớn

gì, song khi đẩy mở tấm ván gỗ mới phát hiện... Vương Khải Niên đại nhân đã

hao tổn thể lực tới cực điểm, đang hôn mê trên sàn xe.

Từ Đạt Châu đến đây chỉ dùng hai ngày, đây đã không phải tốc độ mà nhân

loại có thể đạt tới, mà Vương Khải Niên lại làm được.

Mộc Phong Nhi khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, vô thức ngẩng đầu nhìn theo

hướng Tiểu Phạm đại nhân biến mất, loáng thoáng đoán được đây là một cuộc

thi chạy tiếp sức, hay có lẽ là... một cuộc thi chạy với tử thần.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa tiết trời thu lạnh buốt, gió thổi ào ào như dao cắt qua khuôn mặt Phạm

Nhàn. Ánh lửa giá lạnh trong đôi mắt đã tắt dần, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến

rợn người. Y biết mình cần gì, lão thọt kia trong kinh đô cần gì, đó là thời gian,

chỉ là thời gian. Dù không hiểu tại sao tình thế đang phát triển theo chiều hướng

hoàn hảo lại đột ngột chuyển biến tại Đạt Châu, Phạm Nhàn chỉ biết nếu lão

thọt quay về kinh đô, ắt vì việc năm xưa. Lão thọt đang lao đầu vào chỗ chết.

Thời gian, vẫn là thời gian, chỉ là thời gian, cấp bách như lửa thiêu ngọn núi,

như hạt cát trong đồng hồ cọ rửa tâm hồn Phạm Nhàn. Ngựa dưới chân nhẹ

bước như đi trên mây, hơi thở như sấm dậy, dưới tác dụng của thuốc, nó duy trì

tốc độ tối đa, phi nước đại trên đường lớn giữa núi rừng. Một đường xuyên sơn

phá vụ, một đêm vượt suối ngắm trăng, thẳng tiến Yến Kinh.

Suốt đêm dài, Phạm Nhàn không hề xuống ngựa, không hề giảm tốc, ngoài

việc lấy nước từ bình da đeo bên hông cho mình và ngựa, không một động tác

thừa thãi nào khác. Con đường trước mắt xa xôi cách trở, còn phải mất nhiều

thời gian mới tới kinh đô, cần phải giữ sức.

Lúc rạng đông, thành trì oai hùng của Yến Kinh đã hiện ra trước mắt. Chỉ

qua một đêm, Phạm Nhàn đã về tới biên giới Khánh Quốc. Y đã cố hết sức, tốc

độ nhanh đến mức khó tin, ngay cả nghĩa quân mai phục trên đoạn đường cuối

cùng cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng ngựa đen cô độc dũng

mãnh phi nước đại phóng qua.

Phạm Nhàn phải tận dụng từng giây, tất nhiên sẽ không vào thành Yến

Kinh, dù họ có nhận được mệnh lệnh bí mật từ Hoàng đế bệ hạ hay không, y

cũng không dám liều, càng không lãng phí thời gian ở đây. Ngay khi thành trì

hiện ra trước mắt, một chân y móc vào bàn đạp, rút tên lệnh từ trong ngực ra,

chân khí trong lòng bàn tay lưu động, mũi tên lao thẳng lên bầu trời.

Một tiếng nổ vang lên, một làn khói đẹp lung linh xé rách bầu trời yên bình

ngoài thành Yến Kinh, ánh trăng mờ ảo phương xa cũng mờ nhạt trước làn khói

ấy. Ánh bình minh phương đông vừa ló rạng còn chưa kịp rượt theo tia sáng

thoáng qua ấy.

Trong thành Yến Kinh, đa phần mọi người vẫn còn đang ngủ say sưa, nhưng

với vị trí then chốt trấn giữ phương bắc, binh lính thủ thành vẫn rất cảnh giác.

Ngay lập tức, tiếng trống báo động vang lên khắp các lầu canh, binh sĩ Khánh

Quốc lập tức tập trung, siết chặt binh khí, nhìn về hướng con tuấn mã đang phi

nước đại tới cùng người trên lưng nó.

Khi Phạm Nhàn lao tới gần thành Yến Kinh, có thể rõ ràng nhìn thấy ánh

bình minh phản chiếu trên những lưỡi đao trong tay binh sĩ trên thành, nhưng

khuôn mặt không chút cảm xúc, trái tim cũng không dao động, chỉ giật mạnh

dây cương, ép ngựa thay đổi hướng, men theo bức tường thành cổ kính của Yến

Kinh rồi tiếp tục đi về phía đông.

Binh sĩ trên thành trố mắt ngơ ngác nhìn theo.

Tiếp đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm sét, bên ngoài thành Yến

Kinh náo động. Đúng lúc Phạm Nhàn rẽ hướng đông, năm trăm kỵ binh áo giáp

đen cũng đã sẵn sàng xuất trận, ào ào đổ ra khỏi doanh trại, hội quân với Phạm

Nhàn ngay ngoài cổng Đông thành Yến Kinh.

Năm trăm Hắc Kỵ trong lãnh thổ Khánh Quốc, chuẩn bị tiếp đón Phạm

Nhàn quay về kinh. Sáng sớm hôm ấy, chứng kiến mũi tên lệnh cấp bách nhất

từ Giám Sát viện bay tới, nhanh chóng đáp ứng và hộ tống Phạm Nhàn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1828: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 12



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn phi ngựa hết tốc lực, nhập vào dòng lũ Hắc Kỵ kia, bóng dáng

cô độc đã biến mất, chỉ còn sóng thần hắc mã cuồn cuộn.

Chẳng có mệnh lệnh, chẳng có lời nói, thân hình Phạm Nhàn nhẹ nhàng bỏ

lại tuấn mã đã chạy suốt đêm, phi thân lên con tuấn mã của phó thống lĩnh bên

cạnh. Phó thống lĩnh cũng đã chuyển sang con ngựa khác sẵn sàng.

Đổi ngựa trong tốc độ cực nhanh, suôn sẻ không vướng mắc, Hắc Kỵ thuật

ngựa vô song, quả thực danh bất hư truyền. Các tướng sĩ Hắc Kỵ nhìn nét mặt

lo lắng gấp gáp của Viện trưởng, không hỏi han, hiểu là có chuyện lớn xảy ra,

bèn yên lặng mà dũng mãnh đi theo Phạm Nhàn, phi nước đại về phía đồng

bằng phía đông.

Tiếng hí dài vang lên, từ miệng con tuấn mã đêm qua đã phục vụ hết mình,

bọt mép trào ra, bốn chân run rẩy, kiệt sức gục ngã. Chỉ trong chớp mắt, năm

trăm Hắc Kỵ đã biến mất ngoài đồng bằng Yến Kinh, chỉ còn lại con tuấn mã và

làn bụi mịt mờ.

Binh lính trên Yến Kinh thành trố mắt, nhìn cảnh tượng kỳ lạ phía trước, rất

lâu sau không thốt nên lời. Họ từng nghe nói về sự lợi hại của Hắc Kỵ, nhưng

hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn kinh ngạc khôn xiết, nhất là kỵ sĩ đơn thương

độc mã đi tới là ai?

Khi đại tướng Vương Chí Côn hay tin sự việc sáng sớm, lo lắng ra lệnh

phòng thủ, phong tỏa biên giới Khánh Quốc với Bắc Tề và Đông Di. Những câu

hỏi và kinh hoàng do đội Hắc Kỵ gieo rắc vẫn còn đó, nhưng Tiểu Công gia dẫn

đầu đoàn kỵ mã đen xông thẳng ra khỏi kinh đô, bắt đầu hành trình trở về thủ

đô. (Dịch: A.t.h.o.x)

o O o

Vượt qua các châu, không nán lại trò chuyện với quan lại địa phương, coi

thường mọi quy định quân sự trong luật pháp Khánh Quốc, năm trăm Hắc Kỵ

dũng mãnh dưới sự dẫn dắt của Phạm Nhàn, hết tốc lực quay về kinh đô.

Đó là chuyện cách đây vài ngày, trong thời gian ấy, cuộc hành quân cuồng

nộ của năm trăm Hắc Kỵ không biết đã làm kinh hãi bao nhiêu quan lại và

thường dân, sẽ để lại truyền thuyết ra sao trong lịch sử Khánh Quốc. Hắc Kỵ tập

kích ngàn dặm, thiên hạ đệ nhất, nhưng đội quân âm u sắt thép ấy trước kia chỉ

vì lợi ích của Khánh Quốc và Hoàng đế, anh dũng xông pha ngoài biên cương.

Còn cuộc tập kích kéo mười năm có một này của Khánh Quốc lại tung hoành

khắp nơi trong vùng đồng bằng màu mỡ của quốc gia.

Trong mưa thu, quán trọ bên ngoài kinh đô bỗng chốc rung chuyển. Một

toán kỵ binh như hắc thiết, như ô vân ào tới, cuồn cuộn bụi đất, lá rụng rầm

rầm.

Kinh đô gần trong tầm mắt, Phạm Nhàn giữa toán Hắc Kỵ đã kiệt sức tột

cùng. Mấy ngày đêm không ngủ nghỉ, không ăn uống, chỉ dựa vào nước lã để

duy trì sức lực, nhưng ngọn lửa giá lạnh trong mắt vẫn thôi thúc cơ thể, không

để y gục ngã.

Y phải về kịp, phải ngăn chặn tất cả.

"Ngươi phải chờ ta." Bộ đồ đen của Phạm Nhàn lấm tấm bụi đất, mặt cũng

lem nhem, mí mắt cũng dính một lớp, môi khô nứt, đôi mắt sáng quắc. Mưa

hôm qua khiến đám Hắc Kỵ ướt át nhầy nhụa, tuy vốn thiện chiến, nhưng hành

quân xuyên suốt lãnh thổ Khánh Quốc vẫn có người không theo kịp tốc độ của

Phạm Nhàn, tụt lại phía sau.

Nếu không phát huy hết tu vi, Phạm Nhàn đã không thể duy trì tốc độ kinh

hoàng này. Trong cơn mưa hôm qua, rốt cuộc cũng có chiến mã kiệt sức ngã

gục dù có thuốc trợ lực, Phạm Nhàn phải liên tục đổi ngựa trong đội Hắc Kỵ,

nhưng vẫn không tìm đủ, đành cướp một đoàn xe buôn trên đường lớn, lấy được

ba mươi con ngựa.

Lúc này, bên Phạm Nhàn chỉ còn hơn hai mươi Hắc Kỵ, nhưng bóng dáng

nhỏ bé ấy vẫn khiến vùng ngoại ô kinh đô rung chuyển, giống như một đạo

quân khó lòng địch nổi đang áp sát trái tim Khánh Quốc.

Hắc Kỵ tràn vào kinh đô, thẳng tiến Chính Dương môn. Lúc này thành đóng

im ỉm, toàn bộ binh lực phòng thủ dưới trạng thái cao nhất. Các chiến sĩ thuộc

mười ba Thành Môn ti cùng kỵ binh trấn thủ kinh đô nghiêm nghị quan sát bên

ngoài. Nhưng đoàn Hắc Kỵ xuất hiện quá đột ngột, quá quyết liệt, quân phòng

vệ kinh đô không kịp phản ứng, bọn họ đã áp sát Chính Dương môn.

Khi cách Chính Dương môn chừng năm mươi trượng, Phạm Nhàn lau nhanh

gương mặt lấm bùn, không giảm tốc độ ngựa, quát tháo với các tướng lĩnh trên

thành: "Mở cửa! Ta là Phạm Nhàn!"

o O o

Tiểu Phạm đại nhân quay về rồi! Gương mặt các tướng lĩnh, quan viên trên

thành đều tái mét. Hôm nay trong cung điện kinh đô đang diễn ra việc gì, bọn

họ đều biết rõ, nhưng các tướng lĩnh này canh thành theo chỉ dụ, không ai ngờ

Phạm Nhàn bỗng xuất hiện dưới chân Chính Dương môn kinh đô! Cho dù là

Hoàng đế Khánh Quốc đang lạnh lùng nén giận hay Trần Bình Bình tìm cách

ngăn cản Phạm Nhàn trở về, cũng khó có thể ngờ được hôm nay y sẽ thẳng tiến

về kinh đô!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1829: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 13



Lần cuối cùng triều đình Khánh Quốc hay tin về Phạm Nhàn, y vẫn còn ở

ngoài quốc cảnh, đang trên đường từ Đông Di đô trở về kinh đô. Cho dù là bay

đi nữa cũng khó lòng trở về kịp. Nhưng điều khiến mọi người không thể tin nổi

là Phạm Nhàn vẫn quay về kịp!

"Cố thủ cửa thành! Cung thủ chuẩn bị!" Thống lĩnh Chính Dương môn là

người đầu tiên phản ứng. Mệnh lệnh hắn ta nhận được là hôm nay đóng cửa

thành, nghiêm cấm ra vào. Giọng hắn ta run rẩy, nhìn hai mươi mấy Hắc Kỵ

càng lúc càng gần, giống như đang nhìn hàng vạn quân địch sắp tấn công thành,

mặt mày tái nhợt ra lệnh.

Cho dù là Tiểu Phạm đại nhân đã quay về, nhưng hôm nay, đặc biệt là hôm

nay, không thể để y vào kinh!

"Tiểu Phạm đại nhân, hôm nay..." Thống lĩnh Chính Dương môn muốn giải

thích với Phạm Nhàn đôi lời, nhưng Phạm Nhàn không có thời gian nghe giải

thích. Tốc độ chiến mã dưới chân y vẫn không giảm, đôi mắt quét qua tường

thành Chính Dương môn, thấy binh sĩ dàn trận đợi sẵn, lòng y nhói lên, biết

mình vội vã chạy về kinh đô vẫn không kịp.

Đôi mắt Phạm Nhàn lóe lên hai tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào binh sĩ

trên thành khiến bọn họ e sợ phải rời mắt đi.

Đoàn Hắc Kỵ càng lúc càng gần cửa thành, Phạm Nhàn giơ tay phải lên rồi

chém xuống, hai mươi mấy kỵ binh sau lưng hình thành đội hình tam giác, giảm

tốc độ, giữ khoảng cách ngoài tầm bắn cung tên trên thành.

Cõi lòng đám người trên cửa thành kinh đô nhẹ nhõm, dù hai mươi mấy Hắc

Kỵ khí thế hùng hổ nhưng họ không thể phá vỡ thành trì. Chỉ cần bọn họ không

tấn công nữa là tốt rồi.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục lao về phía Chính

Dương môn.

Hai mươi mấy kỵ binh phía sau lấy ra cung nỏ từ sau lưng!

Một loạt âm thanh dày đặc vang lên, móc sắt b*n r*, bám chặt vào gạch trên

thành! Hơn mười sợi dây đen như một tấm lưới, từ trên xuống dưới thành hình

thành một cây cầu bắc ngang sinh tử!

Đây là móc câu Tam Xử chế tạo từ rất nhiều năm trước. Khi Phạm Nhàn đi

sứ Bắc Tề, các quan trong viện đã từng khuyên dùng chúng, có điều Phạm Nhàn

có bí kíp giữ mạng riêng nên chưa sử dụng. Nhưng hôm nay phải tiết kiệm từng

giây, phải đột phá tường thành, Phạm Nhàn đã chuẩn bị từ lâu.

Một thân một mình, y đã đến dưới Chính Dương môn, theo mưa thu rả rích

trên đầu, những móc câu đen tựa vô vàn bóng ma hiện lên bầu trời, Phạm Nhàn

nhịn không được gằn giọng, cố nén chân khí hỗn loạn do kiệt quệ và tiêu hao

năng lượng quá độ gây ra. Chân khí cuồng dã mãnh liệt phóng ra, một chân đạp

lên lưng ngựa, nhờ cảm nhận vi diệu với dòng không khí chung quanh, đưa

mình phi thẳng lên trời, rầm một tiếng như sấm động.

Như một con chim đen khổng lồ tung bay trước cổng thành u tối của kinh

đô, càng lúc càng cao.

"Chém dây! Chém dây!" Thống lĩnh Chính Dương môn hét đến khàn cả

giọng, hắn không dám cho quân lính bắn vào cái bóng hắc ám kia, vì sợ giết

chết Tiểu Phạm đại nhân, mình có thể bị Hoàng đế chém đầu cả nhà, tịch biên

gia tộc.

Thống lĩnh Chính Dương môn hơi kiêng kỵ, Phạm Nhàn không chút do dự,

y hô vang một tiếng, cưỡng ép chân khí trong người dâng cao thêm, đầu ngón

tay móc lấy dây đen, cả người như một làn khói bay bổng lên, lướt dọc theo dây

câu, hướng thẳng lên tường thành cao!

Một sợi dây bị chặt đứt rồi một sợi nữa, cho đến khi mười mấy sợi dây đều

bị binh lính mười ba cửa thành chém đứt thì Phạm Nhàn đầy bụi đất, mệt nhọc

vô cùng, đã lướt đến trên đầu tường thành. Một tia sáng lạnh lẽo loé lên, thanh

Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vẫn luôn mang theo sau lưng y đã rời vỏ!

Một nhát kiếm đâm xuyên cổ họng thống lĩnh Chính Dương môn, máu tươi

bắn tung tóe, lướt ngay trở lại, thống lĩnh ngã gục xuống đất.

Phạm Nhàn như cơn gió cuốn qua xác hắn, trả giá bằng ba vết thương nông

trên người để xuyên phá hàng phòng thủ cứng rắn của Khánh quân trên tường

thành, phi xuống dọc theo cầu thang đá dài, kiếm quang lại lóe lên, chém chết

ba người, cướp một con ngựa, hai chân bấu chặt, phi thẳng về hướng hoàng

cung.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ có thể dùng từ quá nhanh để miêu tả, còn

nhanh hơn khi trốn tránh côn gỗ của Ngũ Trúc trên vách đá đứng Đạm Châu

ngày trước, còn nhanh hơn khi xông thẳng vào cung điện, kiềm chế Thái hậu

ngày ấy. Từ khi hay tin, từng giây từng phút, suốt ngày suốt đêm, Phạm Nhàn

đã phát huy năng lực vượt xa cảnh giới bản thân, nỗi kinh hoàng trong lòng

khiến y trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn chưa từng có.

Máu tươi vương trên lưỡi kiếm và trên người y, nhưng y không hề chùn

bước, trái lại trong lòng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và hoang mang đến thế.

Nhìn cục diện kinh đô, có lẽ người ấy... người vẫn đợi y kia, không thể chờ đợi

y được nữa rồi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom