Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1565: Chu Công dạy học 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn và Vệ Hoa, hai đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thiên hạ, hàn huyên

thân mật như hai vị sĩ tử chân chính, khiến mọi người ngưỡng mộ không nói

nên lời. Cả hai cùng nhau ngồi xuống, rót rượu tâm sự, kể lại chuyện xưa khi

cùng làm việc ngoài Thượng Kinh thành, thầm thì bàn chuyện riêng tư, chỗ vui

thì cười ha hả, chỗ cảm khái thì suy tư muôn phần...

Thái độ chân tình như vậy khiến quan viên Tống Quốc và các quan bộ Lễ

hai bên Bắc Tề, Nam Khánh cùng đoàn tùy tùng choáng váng, nghĩ thầm không

lẽ tình cảm giữa hai người này đã thân thiết đến thế? Nhưng rồi mọi người hiểu

ra, cảm thán khâm phục, nghĩ bụng hai vị đầu lĩnh tình báo hàng đầu, giả vờ

thân mật đến mức vô liêm sỉ như vậy, quả thực là kỳ phùng địch thủ, thấy nhau

như tìm được tri kỷ, tâm đầu ý hợp, tự nhiên mà thân thiết.

Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, mọi người hiểu ra hai người gặp nhau ở

Tống Quốc tất nhiên là đại diện cho thế lực sau lưng tiến hành dò xét, lời nói

sắc bén như dao. Còn bọn họ cứ ở đây thì chỉ có thể nghe thấy tràng cười vui

vẻ, nên tự động lui ra ngoài.

Tỳ nữ dọn đồ ăn xong cũng lui hết, căn phòng sang trọng nhất Bão Nguyệt

lâu chìm vào im lặng. Phạm Nhàn không ngồi vào bàn mà ngồi ghế gỗ khảm

hoa bên cạnh, mắt nhìn Vệ Hoa bình tĩnh nói: "Các ngươi đến từ hôm qua, hôm

nay đã tìm đến cửa, thật không cho ta chút thời gian thở."

Vệ Hoa mỉm cười, cầm khăn lông trên bàn lau mặt, đi tới ngồi bên cạnh

Phạm Nhàn, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Mặc dù ai cũng có thể đoán

trước chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ tự mình đến, nhưng nếu không thấy tận

mắt, ngàn vạn dân chúng Đại Tề của ta làm sao yên tâm được?"

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Sao thế? Đây là thay dân chúng Đại Tề ngươi

đến đòi công lý chỗ ta à?"

Năm ngoái, Giám Sát viện phát động tấn công ở Tây Lương, truy quét sạch

sẽ gian tế Bắc Tề câu kết với người Hồ ở hai châu Định Than, giết rất nhiều

người. Việc này khiến triều đình Bắc Tề kinh hoàng rồi nổi giận, hòa bình bề

ngoài mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn cố gắng duy trì cũng bị xé

toang.

Lúc này trong phòng không còn ai, tất nhiên Phạm Nhàn và Vệ Hoa không

tiếp tục nói chuyện thân mật nữa, giọng điệu cũng lạnh lẽo đi. Vệ Hoa nhìn y

lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, năm đó chúng ta hợp tác cũng coi như tin

tưởng lẫn nhau, nhưng năm ngoái ngươi gây ra chuyện như vậy mà không hề

báo trước, có phải là quá đáng rồi không?"

Phạm Nhàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nói: "Các ngươi câu kết với người

Hồ, giết con dân Đại Khánh ta, chẳng lẽ trước khi hành động ta còn phải báo

trước cho các ngươi hay sao? Ngươi tưởng các ngươi là ai?"

Vệ Hoa trong phát lạnh, thế mới biết bây giờ Phạm Nhàn không còn là thiếu

niên mới vào đời ôn hòa dễ mến như năm xưa ở Thượng Kinh thành.

Hắn im lặng một lát rồi nói: "Chuyện cũ đừng nhắc tới, có điều chuyến này

đến Đông Di tham gia lễ mở Kiếm Lư, không biết Tiểu Phạm đại nhân có ý

định gì."

"Điên à?" Phạm Nhàn nói đùa: "Ta là quan lại của Đại Khánh, lần này đến

Đông Di tất nhiên vì lợi ích của Đại Khánh, ngươi cũng biết thừa rồi, cần gì

phải hỏi."

Vệ Hoa nhíu mày, trong lòng giá lạnh, nghĩ bụng dù bệ hạ tài giỏi, quản lý

triều chính ngay ngắn, nhưng thời thế đã thay đổi, Khánh Quốc hưng thịnh như

mặt trời ban trưa.,Cchuyến này đến Đông Di, muốn lung lay cả hai phe Kiếm

Lư và thành chủ mà không bị sức mạnh của Khánh Quốc áp đảo quả thực rất

khó. Nhất là lần này Khánh Quốc cử Phạm Nhàn đi, hắn vẫn chưa thấy được nội

tình của vị đồng hành Nam triều này, trong lòng khá lo lắng, chẳng mấy tự tin.

"Có người nhờ ta hỏi ngài một câu." Vệ Hoa ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, hạ

giọng nói: "Hiệp nghị trong quán rượu năm xưa có còn giá trị không?"

Vừa nói ra câu đó, sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, trong mắt thoáng qua

vẻ tự giễu khó lường, nhẹ giọng nói: "Có hiệp nghị gì cơ?"

Vệ Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ nhíu mày sâu thêm chút, có lẽ ngay cả

hắn cũng không rõ hiệp nghị mà bệ hạ sai mình hỏi là gì, cổ họng khô khốc,

hỏi: "Tiểu Công gia định phá bỏ lời hứa à?"

Phạm Nhàn nghe câu đó, nhíu mày, đứng dậy nói: "Thứ nhất, không hề có

hiệp nghị gì, thứ hai, chuyện này sao lại do ngươi đến nói với ta?"

Dù là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề, được Hoàng đế tin tưởng, nhưng thân

phận và địa vị Vệ Hoa vẫn kém xa Phạm Nhàn, nhất là liên quan đến việc lớn,

Phạm Nhàn khẳng định đối phương không đủ tư cách đàm phán.

"Đông Di thành là một miếng thịt nai lớn." Phạm Nhàn quay lại nhìn hắn,

nói: "Người tài sẽ có được nó, ta sẽ không nhường."

Vệ Hoa đứng dậy đáp lễ: "Đại Tề ta tất nhiên cũng không chịu nhường."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1566: Chu Công dạy học 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu không khí trong phòng dần ngưng đọng, tâm ý đao kiếm dần lan tỏa,

cảm giác lạnh buốt bao trùm, những món ăn quý hiếm nóng hổi trên bàn lạnh

tới không dám thổi hơi. Nhưng Phạm Nhàn chỉ cười nhẹ rồi ngồi lên bàn, một

tay cầm đũa gắp thức ăn, miệng nói: "Tứ Cố Kiếm cho mời, chắc chắn Bắc Tề

không chỉ có mình ngươi, ta tò mò lắm, người chủ trì thực sự của các người là

ai?"

Dĩ nhiên Vệ Hoa không trả lời câu hỏi đó, nhưng trong lòng y dần lạnh giá,

nhìn vị quan trẻ tuổi Nam triều trước mặt mà sinh lòng kiêng kỵ. Ngày nay, ai

cũng biết Phạm Nhàn nắm Giám Sát viện và Nội Khố, là cánh tay phải đắc lực

của Hoàng đế Khánh Quốc, muốn làm suy yếu Khánh Quốc thì giết y quả là lựa

chọn quá tuyệt vời.

Nhưng Vệ Hoa không dám, cũng không có thẩm quyền quyết định việc đó.

Sau hai vụ việc gần đây, triều đình Bắc Tề nhận ra sự lợi hại của Phạm Nhàn,

với loại người này, giết được thì tốt, nhưng nếu giết không chết thì hậu hoạn vô

cùng.

Vậy trên đời này, ai có thể g**t ch*t Phạm Nhàn? Trưởng công chúa đã từng

thất bại, Tần gia bố trí phục kích trong sơn cốc cũng thất bại, chẳng lẽ chỉ dựa

vào Cẩm Y vệ Bắc Tề, hay đám sát thủ cửu phẩm của Kiếm Lư Đông Di thành?

Vệ Hoa thu liễm thần, im lặng ngồi xuống bên Phạm Nhàn, cố gắng ổn định

tâm trạng bản thân, cùng Phạm Nhàn yên lặng trở lại dùng bữa, trò chuyện cho

qua thời gian.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nam Khánh và Bắc Tề vốn là hai thế lực hùng mạnh nhất thiên hạ. Vậy mà

hai phái đoàn sang dự lễ mở Kiếm Lư của Đông Di thành lại gặp nhau ngay khi

mới vào lãnh thổ nơi đây. Sự trùng hợp bất ngờ ấy khiến nhiều người lo sợ, nhất

là các đệ tử tiếp đón của Kiếm Lư cùng quan viên nghi lễ phủ thành chủ, ai nấy

đều cảnh giác, sợ hai bên mắt đỏ tay nóng mà gây họa.

Hai phái đoàn cộng lại cũng gần năm trăm người, lại ở hai biệt viện kề bên

nhau. Mỗi lần ra vào, quan lại hai bên đứng hai bên đường, ánh mắt đầy thù hận

khiến ai nhìn cũng rùng mình. Một nghìn ánh mắt như muốn giết người, chắc ai

ở trong hoàn cảnh đó cũng mà khó chịu nổi.

Vệ Hoa lo lắng nhưng biểu hiện vẫn coi là bình tĩnh. Còn Phạm Nhàn thì

hoàn toàn thản nhiên, y biết chuyến này không thể gặp nguy hiểm, trừ phi Tứ

Cố Kiếm đưa ra quyết định điên rồ khiến Khánh Đế sẽ nổi giận. Nếu không,

không một ai trong thành dám liều lĩnh hại sứ đoàn Nam Khánh.

Các quan lại, vương hầu Tống Quốc không dám đắc tội bên nào, liền hết sức

tôn kính, tiếp đãi long trọng xa hoa nhất có thể, nhất là với Đạm Bạc công Phạm

Nhàn của Nam Khánh, có thể nói là khiêm cung tới cực điểm.

May là lần gặp gỡ thân mật đầu tiên của hai phái đoàn trong lãnh thổ Đông

Di chỉ kéo dài một ngày. Vệ Hoa không thu thập được thông tin gì giúp mình

yên tâm từ chỗ Phạm Nhàn, lo lắng trong lòng ngày một nặng nề, cũng không

có tinh thần đi thăm dò điều kiện mà Nam Khánh chuẩn bị đưa cho Đông Di

thành nên đã sớm rời Tống Quốc.

Thấy vậy, các quan lại Tống Quốc và người tiếp đón Đông Di thành đều thở

phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay ngày Bắc Tề rời đi, theo lệnh của Phạm Nhàn,

phái đoàn Nam Khánh cũng lên đường.

Lần này họ đi cùng suốt ba ngày. Phạm Nhàn chỉ ngủ thiếp đi trên xe ngựa,

dường như chẳng lo Đông Di thành xảy ra chuyện gì. Biết phái đoàn Bắc Tề đi

trước nên các quan bộ Lễ Nam Khánh cũng ngăn ngừa, giảm tốc độ, không để

hai bên gặp nhau lần nữa.

Xuân ngủ chẳng hay biết gì, mộng đẹp ai ngờ trước. Phạm Nhàn ngủ vùi ba

ngày rồi tỉnh dậy, phát hiện tốc độ đoàn ngựa chậm lại, bèn cau mày hỏi: "Theo

lộ trình, giờ phải đến Long Sơn rồi chứ, sao mới đến Hoài Thượng?"

Sử Xiển Lập cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, hỏi các thành viên Khải

Niên tiểu tổ Giám Sát viện thì mới hiểu được nguyên do. Hắn quay về xe bẩm

báo: "Sứ đoàn Bắc Tề di chuyển quá chậm, không biết có phải Vệ đại nhân

không muốn đến Đông Di thành nhận đón thất bại nên cố ý di chuyển chậm

không."

Lời này Sử Xiển Lập nói với nụ cười, nhưng Phạm Nhàn không cười theo.

Sử Xiển Lập im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ tốc độ chậm một chút cũng là vấn đề

lớn hay sao?

Phạm Nhàn gãi đầu, nhíu mày hỏi: "Nếu có người rời Thượng Kinh thành

Bắc Tề, tin tức truyền đến xe của ta cần bao nhiêu ngày?"

"Ít nhất cũng phải tám ngày."

"Nghĩa là nếu có ai rời Bắc Tề cách đây năm ngày thì ta không thể hay

biết?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Nếu thật sự là nữ nhân kia đến, chắc chắn tin tức đã

được che giấu kỹ lưỡng. Nếu cô ta thực sự đến Đông Di thành, chỉ sợ sẽ vào

Kiếm Lư trong hai ngày này."

Lông mày y nhíu lại, nói: "Mà chúng ta vẫn đang trên đường đi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1567: Chu Công dạy học 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Sử Xiển Lập thầm phát lạnh, nhẹ giọng nói: "Cho dù Hải Đường

cô nương đến Đông Di thành trước cũng không ảnh hưởng gì."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm. Trong lòng y thầm nghĩ thằng

nhãi Vệ Hoa này lại dùng loại thủ đoạn không chính thống này để tạo thời gian

cho thuyết khách Bắc Tề gặp riêng Tứ cố kiếm, thật sự rất thú vị.

Nhưng điều thú vị với Bắc Tề, lại vô vị với Phạm Nhàn bây giờ. Cho nên

khi đoàn xe cuồn cuồn vừa tiến vào Long Sơn thành, y bèn triệu tập quan viên

và thuộc hạ Giám Sát viện, đưa ra một quyết định khiến bọn thuộc hạ sững sờ.

Dù vậy, không ai dám phản đối quyết định của Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lại một mùa xuân nữa đi tới, tơ liễu bay đầy trời, phiêu phiêu trải ngàn vạn

dặm, giống như bông tuyết rêu rao trong gió ấm, bay lên như diều gặp gió, che

khuất thành trì, che lấp biển trời, khiến người đi đường vội vã, làm vẻ mặt đau

khổ tập thể, đâu có nửa phần hưởng thụ.

Hai người bán hàng rong đội mũ rộng vành, đứng giữa làn gió. Rất rõ ràng

đây là hai người xa lạ từ nơi khác đến, chẳng hề chán ghét những sợi tơ liễu

phiền phức này, ngược lại có vẻ say mê trong đó, đứng bên cạnh xe ngựa chiêm

ngưỡng không thôi.

"Thật sự là cảnh tuyệt mỹ nhân gian, chỉ tiếc là che khuất tòa thành oai hùng

nhất thiên hạ, không nhìn rõ... Hắt xì!" Một vị khách đội mũ trẻ tuổi hơn hắt hơi

thật to, lập tức phá hứng thưởng xuân của mình.

Bên cạnh, vị khách đội mũ lớn tuổi hơn chút ít kia không có phản ứng gì, im

lặng nhìn những sợi tơ liễu trên trời, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng

nói: "Một tòa thành lớn như vậy, đến gần ắt sẽ nhìn rõ ràng hơn. Hồi nhỏ

thường thấy những sợi tơ liễu này, nhưng chỉ trong vòng hai ngày là tan hết, vận

may của thiếu gia cũng không tệ... Có điều nói đến cảnh đẹp nhân gian, mấy

ngày nay xe ngựa đi đường, ngươi cứ ngủ say, không phải là người thích thưởng

ngoạn cảnh đẹp lắm."

Vị khách đội mũ trẻ tuổi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn người qua lại và tòa

thành xa mờ ảo, để lộ khuôn mặt điềm đạm, trong mắt ánh lên nụ cười.

Đây không phải người ngoài mà chính là Phạm Nhàn của Nội Khố, không

biết vì sao, y liều lĩnh rời xa đội ngũ sứ đoàn, chỉ dẫn theo người bên cạnh, đi

đến trước Đông Di thành.

Tuy lúc này Đông Di thành hẳn sẽ không hạ thủ với Phạm Nhàn, nhưng ai

biết người Bắc Tề bày trò gì ở đây hay không, Phạm Nhàn hành động nguy

hiểm như vậy vốn là không nên, chỉ có điều y có một loại linh cảm phức tạp,

dường như bản thân phải đến thật sớm, nếu không e rằng Tứ Cố kiếm sẽ ngả về

phía Bắc.

Hơn nữa trong phương diện an toàn y cũng không lo lắng lắm, dù trong

Đông Di thành tập hợp nhiều cao thủ cửu phẩm, nhưng giờ đây y đã là cao thủ

cửu phẩm thượng, hơn nữa bên cạnh là sát thủ số một thiên hạ, đánh không lại

vẫn có thể chạy thoát dễ dàng.

Bên cạnh có Ảnh Tử theo hộ vệ, giống như mang theo một nửa Lục Xử

Giám Sát viện.

Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn Ảnh Tử một cái, không nhịn được mỉm cười

nhẹ nhàng. Lần này đi Đông Di, y để Ảnh Tử hiện thân đi theo bên cạnh, chắc

chắn những kẻ địch hiểu y nhất trên đời này không thể đoán được.

Thiếu niên rời nhà, già mới về, lúc này Phạm Nhàn đã hiểu vì sao Ảnh Tử

thể hiện sự khác biệt rất lớn so với ngày thường, cùng với vì sao lại đột nhiên

nhiều lời như vậy.

Trước khi Ngũ Trúc thúc ra đi, lời nói càng ngày càng nhiều hơn, thân là

người hâm mộ đệ nhất của hắn, Ảnh Tử cũng càng ngày càng nhiều lời. Trong

mắt Phạm Nhàn, đây là chuyện rất tốt.

"Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng trở về?" Phạm Nhàn bỗng

nghĩ đến một việc, kinh ngạc hỏi.

Ảnh Tử ép mũ rộng vành, ngăn những sợi tơ bay từ trời rơi xuống, che kín

gương mặt, lạnh lùng nói: "Ta không giết được hắn, về làm gì?"

Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Vụ thảm sát diệt môn

năm đó ở Đông Di thành quá mức quái dị, ngoài việc dùng lý do Tứ Cố kiếm

phát điên, căn bản là không giải thích được. Tứ Cố kiếm là Đại tông sư, không

ai dám hỏi han gì, dù Phạm Nhàn muốn giúp Ảnh Tử giải quyết câu chuyện bi

thảm ảnh hưởng cả đời hắn nhưng cũng không tìm ra manh mối.

"Gã đại ca ngu ngốc kia của ngươi sắp chết rồi." Y vỗ vai Ảnh Tử, thở dài:

"Người chết như đèn tắt, tương lai xuống suối vàng một nhà tụ họp lại hãy hỏi.

"

Bờ vai Ảnh Tử cứng đờ, nói: "Hắn phải chết dưới tay ta."

Phạm Nhàn tâm trạng căng thẳng, có phần không biết việc mang theo Ảnh

Tử về Đông Di thành, đến tột cùng là đúng hay sai.

o O o

Tuy đã lâu Ảnh Tử không trở lại Đông Di thành, nhưng dù sao thuở thiếu

thời lớn lên trong tòa thành lớn này, vẫn nhớ rõ ràng những con đường, về phần

tơ liễu cũng không nói sai, khi hai người đi đến gần Đông Di thành, tơ liễu trên

trời đã rơi xuống đất, không còn tìm thấy dấu vết bay lượn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1568: Nhàn đến, chém mai 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn từ trên xe nhảy xuống, nhìn phố xá náo nhiệt và người qua

đường vội vã chung quanh, cảm khái nói: "Quả thật là tòa thành thương mại,

nhưng thiếu mất tơ liễu phất phơ cũng chẳng còn cảm giác oai phong, thực sự

có phần thất vọng."

Y thật sự thất vọng, tin đồn truyền khắp thiên hạ Đông Di thành là thiên hạ

đệ nhất đại thành, không ngờ khi Phạm Nhàn thực sự nhìn thấy, lại phát hiện ra

rằng tòa thành đệ nhất này không có thành quách, chỉ là vô số nhà cửa liền kề!

"Đông Di thành xây dựng rất muộn." Ảnh Tử lạnh lùng nói: "Từ ban đầu đã

không hề có thành luỹ."

Phạm Nhàn nhìn những tòa nhà xám xịt đầy tầm mắt, nhìn những con phố

chồng chất, âm thầm sợ hãi, diện tích Đông Di thành lớn đến đáng sợ. Y, nghe

Ảnh Tử giải thích xong nhíu mày nói: "Nhưng thành lớn thế mà không có

tường, chẳng phải dễ bị kẻ địch xâm nhập sao?"

"Lúc đầu trong Đông Di thành chỉ toàn thương nhân và bách tính ngu xuẩn,

hoàn toàn không có khả năng chống địch. Cho dù tiêu tốn vô số xây thành trì

hiểm trở đến đâu cũng không thể chống lại đại quân Bắc Tề hay Nam Khánh, có

tường thành hay không đều không mấy ảnh hưởng đến Đông Di thành."

Ảnh Tử dừng một lát rồi nói: "Có người nói, đại huynh chính là thành luỹ

của Đông Di thành, nếu hắn còn sống thì dù không thành luỹ Đông Di thành

cũng không có kẻ địch ngoài nào dám xâm phạm, nếu hắn chết, cho dù có thành

dày ngàn trượng cũng chỉ có kết cục nước mất nhà tan."

Phạm Nhàn im lặng hồi lâu, hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau việc Đông Di thành

không xây thành lũy, ánh mắt hướng ra một nơi ở ngoại thành, thầm nghĩ trước

khi sụp đổ người ẩn trong Kiếm Lư kia sẽ chọn làm thế nào? Còn người kia, có

phải đã bắt đầu ngồi trong Kiếm Lư tu sửa vết nứt trên thành luỹ tinh thần này

không?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ đi vào Đông Di thành, tơ liễu bay đầy trời đã dần

lắng xuống, Phạm Nhàn và Ảnh Tử im lặng nhìn cảnh trí trong thành, tâm trạng

hơi bất an. Ảnh Tử có phần cảm khái, còn Phạm Nhàn thì bị cảnh vật trước mắt

làm xao động.

Đông Di thành thật xứng danh thành thị lớn nhất thiên hạ, chiếm diện tích

rộng lớn vô cùng. Xe ngựa của hai người đi trong thành một hồi lâu mà vẫn

cách địa điểm dự định khá xa, dọc đường chỉ thấy các loại kiến trúc lộn xộn,

đám đông người qua lại tấp nập, hàng hóa từ khắp nơi trên thiên hạ tụ tập về

đây, vô số giọng nói vang lên trên đường phố, vô số người mặc trang phục khác

nhau đang mặc cả, trao đổi bằng một loại ngôn ngữ ký hiệu mà Phạm Nhàn ít

quen thuộc.

Trong Đông Di thành, muôn màu muôn vẻ của phố xá hiện rõ một cách trọn

vẹn, Phạm Nhàn ngồi trên xe dõi mắt xuống đường, phát hiện không có hàng

hóa nào mà không tìm được trong thành này. Y không nhịn được thầm cảm

khái, nơi náo nhiệt sung túc như thế này, du khách từ nơi khác đến ai có thể

nhịn không rút nhiều tiền ra tiêu?

Dù hơn hai mươi năm trước Nam Khánh đã bắt đầu xây dựng cảng buôn lớn

ở Tuyền Châu, nhờ nguồn lực khổng lồ từ Nội Khố sản xuất, đã chiếm được rất

nhiều thị phần buôn bán với biển cả và người ngoại quốc, khiến cho bến cảng ở

các châu quận suy tàn, cũng khiến Đông Di thành chịu tổn thương nặng nề.

Nhưng dù sao Đông Di thành vẫn là nơi thương nhân thiên hạ tụ hội, đặc biệt là

đội thuyền biển nơi đây rất tinh thông điều khiển thuyền trong sóng gió, có

nhiều giao dịch với lục địa xa xôi bên kia đại dương, nên mậu dịch vẫn hưng

thịnh đến tận bây giờ.

Thậm chí ngay cả Nội Khố mà Phạm Nhàn nắm quyền kiểm soát hiện nay,

nếu đi theo tuyến đường biển cũng không thể hoàn toàn dựa vào Tuyền Châu để

ra khơi, vì nhiều nhà thám hiểm hay thương nhân nước ngoài vẫn quen giao

dịch qua Đông Di thành.

Tình trạng này chỉ có thể thay đổi sau vài chục năm nữa - Phạm Nhàn chấp

nhận quan điểm đó sau khi nhìn thấy hơn mười người ngoại quốc trên phố. Năm

xưa khi ở Giang Nam, người ngoại quốc xa nhất cũng chỉ chịu đến Tuyền Châu,

nên y chưa từng thấy một ai.

"Có cảm thấy lạ lùng không?" Ảnh Tử hỏi nhỏ bên cạnh. "Người ngoại quốc

chỉ tin tưởng Đông Di thành, nên mỗi lần người Nam Khánh gặp đám người

mắt xanh này đều cảm thấy không quen."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ kiếp trước mình cũng

từng là loại trâu bò dạy chơi mạt trượt cho du học sinh cả đêm, sao lại thấy

người ngoại quốc có gì lạ.

"Tại sao họ không tin tưởng Nam Khánh chúng ta? Bọn họ chỉ chịu dừng lại

ở Tuyền Châu vài ngày, không bao giờ chịu đi sâu vào đại lục." Phạm Nhàn hỏi

nhỏ: "Bắc Tề không có cảng biển thích hợp thì cũng thôi, nhưng ta đã gây dựng

ba cảng lớn ở Giang Nam, đặc biệt là cảng Tuyền Châu đã hoàn thành được hai

mươi mấy năm, sao vẫn chưa hoàn toàn soán ngôi của Đông Di thành?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1569: Nhàn đến, chém mai 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chuyện này ta cũng không rõ lắm." Ảnh Tử hạ thấp nón, lạnh lùng nói:

"Chỉ nghe nói hai mươi mấy năm trước, thủy quân Tuyền Châu vốn quan hệ tốt

với người ngoại quốc, sau đó thủy quân gặp chuyện khiến nhiều người ngoại

quốc hoảng sợ bỏ đi."

Phạm Nhàn nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Thật ra trên đường vào thành

hôm nay, mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, y đã cảm nhận kỹ càng

không khí phố xá đặc thù hoàn toàn khác biệt của Đông Di thành, dần dần hiểu

rõ nguyên nhân.

Từ trước đến nay Đông Di thành luôn nắm giữ vị trí trung tâm thương mại

của thiên hạ, bởi nơi đây phong tục của dân chúng vẫn được tự do, thương nhân

lại coi trọng lời nói hành động. Trên đường phố ngoài quan viên để duy trì trật

tự của phủ thành chủ, cơ bản không thấy nhiều nhân vật như quan phủ - dù chưa

có cơ hội tận mắt chứng kiến quy trình buôn bán cụ thể ra sao, Phạm Nhàn đã

cảm nhận rõ ràng rằng thương nhân ở Đông Di thành đã có mô hình khế ước,

cho dù là phủ thành chủ hay Kiếm Lư đều không có ý định kiểm soát hành vi

của thương nhân mà chỉ đặt ra một số quy định thị trường tổng quát.

Trái lại, khu vực Giang Nam của Nam Khánh tuy cũng phát triển thương

nghiệp, song sự thịnh vượng đó phụ thuộc quá lớn vào sản vật độc nhất của Nội

Khố, nên hoàn toàn do triều đình hoặc tự mình định giá, rất ít dao động.

Thương nghiệp Giang Nam của Khánh Quốc là thứ buôn bán do triều đình

độc quyền, cho nên dù là Minh gia năm xưa cực kỳ hiển hách, hay Hùng gia ở

Lĩnh Nam, Tôn gia ở Tuyền Châu đều chỉ là bên tiếp nhận trong Nội Khố, nếu

triều đình muốn ba nhà này chết thì bọn họ không thể không chết, vì triều đình

không coi trọng bất kỳ khế ước thần thánh nào với thương nhân.

Thương nghiệp Đông Di thành lại cắm rễ trong nền tảng giao dịch công

bằng, không có thế lực nào như triều đình Khánh Quốc có thể vô liêm sỉ cưỡng

ép, cũng chẳng có ai như Phạm Nhàn chỉ dựa vào quyền lực trong tay đã có thể

làm Minh gia nôn ra ba ngàn đấu máu, thiệt hại vô kể.

Rõ ràng đối với thương nhân, kiểu thịnh vượng này đáng tin cậy và bền

vững hơn. Đông Di thành như nơi tụ họp của các thương nhân, tự trị bằng mồ

hôi và khéo léo, sống chết do trời định chứ không phụ thuộc quyền lực hoàng

gia.

Phạm Nhàn rời mắt về từ cửa hàng buôn bán lớn, trong lòng bỗng trào dâng

cảm giác hoang đường, nếu Đông Di thành thực sự ngả theo Khánh Quốc, với

tham vọng quyền lực của Hoàng đế, làm sao có thể nhẫn nhịn không thay đổi

trong năm mươi năm? Làm sao cam tâm để lãnh thổ mình cai trị mà có quá

nhiều thương nhân không nghe theo mình?

Nếu hào quang hoàng quyền của Khánh Quốc thực sự giáng xuống đỉnh đầu

Đông Di thành thì liệu đại thành tự do phồn vinh hoặc mang bóng tối dơ bẩn

này có còn duy trì được sinh khí như bây giờ?

Phạm Nhàn và Ảnh Tử chọn một quán trọ bình dân nghỉ lại, sau khi sắp xếp

xe ngựa, lại bước ra phố nhập hòa đám đông. Lúc này trời còn sớm, chuyện cần

làm chưa tiện thực hiện, nên trong lòng hai cường giả này đều nghĩ bụng, cứ dứt

khoát làm trò của đàn bà con gái, rảnh rỗi đi dạo phố trong tòa đại thành ồn ào

này.

Đông Di thành to lớn không chỉ vì lượng buôn bán thu hút thương nhân

khắp nơi tụ về, mà còn bởi nơi đây tụ tập nhiều nhân vật kỳ lạ, như giang dương

đại đạo Vương Khải Niên năm xưa, hay tiểu thư Diệp gia với người hầu mù

cách đây cũng đã lâu. Có những nhân vật truyền thuyết, huyền thoại, lại thêm

danh tiếng rạng rỡ của Tứ Cố kiếm, không biết thu hút bao nhiêu kẻ lang thang

vô gia cư tới đây kiếm sống, không biết bao nhiêu thanh niên Bắc Tề, Nam

Khánh tới du lịch.

Thậm chí người Hồ ở thảo nguyên, Tuyết Man ở phương bắc xa xôi cũng

từng không tiếc công lao vạn dặm mà đến nơi này. Năm này qua năm khác, dân

số Đông Di thành càng lúc càng đông, thành trì cũng vì thế mà mở rộng ngày

một lớn...

Nhìn các loại kiến trúc đa dạng trên đường, Phạm Nhàn lắc đầu thán phục,

thầm nghĩ ngoại quốc năm xưa cũng chỉ tầm thường thế thôi, chỉ có điều kiến

trúc ngoại quốc thời ấy phần lớn là kiểu Tây Dương, còn kiến trúc Đông Di

thành lại hội tụ nhiều phong cách khắp đại lục, như mái cong đặc trưng của Bắc

Tề thời Đại Ngụy, lầu đài trang nghiêm của Khánh Quốc, nhà tròn mái vòm của

thảo nguyên, lầu ngắm mưa trang trí vàng ròng của Nam Chiếu...

Theo truyền thuyết, kiến trúc của người ngoại quốc từng thịnh hành một

thời ở Đông Di thành, nhưng sau khi Lão Diệp gia nổi lên, vị thế của người

ngoại quốc dần suy tàn, mậu dịch trên đại lục nghiêng về nhập siêu.

Lý do rất đơn giản, người ngoại quốc muốn mua lụa, trà, sứ mà không thể

sản xuất, còn thủy tinh, gương mà họ bán đắt đỏ ngày trước thì Lão Diệp gia

cũng làm ra được, còn tốt và rẻ hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back