Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1570: Nhàn đến, chém mai 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì vậy nay thương mại trên biển khiến các nước đại lục hải ngoại vất vả, bởi

Đông Di thành không còn cần hàng hóa của họ nữa mà chỉ chấp nhận bạc. Nếu

không phải cách đây mười mấy năm, nghe nói ngoài đại lục hải ngoại tìm thấy

mỏ bạc lớn ở vùng hoang vu nào đó, chắc họ đã bị thương gia Đông Di thành và

gia tộc Lão khai thác sạch túi tiền, không còn khả năng nuôi dưỡng nhu cầu xa

hoa của giới quý tộc.

Nghe Phạm Nhàn cảm thán xong, Ảnh Tử ạnh lùng đáp: "Người ngoại quốc

không khác gì chúng ta, chỉ là vũ lực của họ như pháp sư của họ, bề ngoài đẹp

đẽ nhưng vô dụng, nên chỉ có thể để chúng ta bóc lột, hàng năm than thở mà

thôi."

Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cười. Y nhớ lần đầu đặt chân đến thế giới

này, đã thấy bóng dáng Ảnh Tử lao tới như chim ưng, tiêu diệt một pháp sư...

Mặt trời lặn dần, Đông Di thành vẫn nhộn nhịp, dù cửa hàng dần đóng cửa

nhưng các nơi cờ bạc gái gú trong ngõ ngách mới bắt đầu thắp đèn đỏ.

"Nhìn xong chưa?" Ảnh Tử bỗng hỏi.

Phạm Nhàn dùng ngón tay nhẹ kéo vành mũ, im lặng một lúc rồi đáp: "Rồi."

Y là khách du hành từ thế giới khác đến, nhưng ở đời này không thể chỉ đơn

thuần du ngoạn. Sau nửa ngày lang thang, Phạm Nhàn phải trở lại bóng tối, rời

xa niềm vui chiêm ngưỡng, lại cầm lấy con dao đen tối.

Ảnh Tử hơi nghiêng đầu, vòng qua bên phải, lướt qua một hàng băng ghế

bán cá thu đao, biến mất trong một ngõ nhỏ, chiếc mũ rộng vành kia trong nháy

mắt đã biến mất vô tung.

Mặt trời phương tây đã mất đi vinh dự chiếu sáng biển Đông, càng thê thảm

bị chắn lấp bởi những tòa nhà cao vút trong Đông Di thành, hóa thành những

mảng tối, Phạm Nhàn bước vào, hành tung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên trong phủ thành chủ Đông Di thành rực rỡ ánh đèn, mặc dù lúc này

chưa hoàn toàn đêm xuống, ánh nắng chiều còn ấm áp chiếu rọi mái hiên cao

của phủ thành chủ, nhưng các hạ nhân trong phủ đã sớm thắp đèn, dường như

sợ bóng tối buông xuống Đông Di.

Sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề sẽ đến Đông Di thành sau vài ngày nữa.

Mọi người đều biết, vị Đại tông sư trong Kiếm Lư sẽ quyết định hướng đi tương

lai của Đông Di thành sau lần mở cửa Kiếm Lư cuối cùng này. Nhưng tất cả

cũng biết, chỉ cần Kiếm Thánh đại nhân ra đi, dù Đông Di chọn hướng nào, với

những thương nhân tự do và bách tính no đủ ở đây, đó cũng sẽ là bóng đêm vô

tận.

Mà trong số họ, người lo lắng nhất chính là thành chủ Đông Di, bởi dù

Đông Di thành thuộc về Nam Khánh hay Bắc Tề, vị thành chủ trên danh nghĩa

này chắc chắn không cần phải tồn tại.

Lý do gọi hắn ta là thành chủ trên danh nghĩa là vì người cai quản thực sự

Đông Di là Tứ Cố Kiếm và Kiếm Lư. Hắn ta chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý

hay thực hiện một số công việc hành chính đơn giản.

Thành chủ lo lắng nhìn kiếm khách trung niên đối diện, thở dài thăm thẳm

nói: "Vân đại sư, nói một câu không may, có vẻ Kiếm Thánh sắp không chịu

được nữa rồi. Là thủ tọa Kiếm Lư, ngài cần có chủ ý mới được."

Vị đồ đệ đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi Lan hơi cúi đầu, im lặng một lúc rồi

nói: "Sư phụ tự có chừng mực, thành chủ đừng lo lắng."

"Ta lo cho dân chúng chứ không phải bản thân. Nếu thật sự đầu hàng Nam

Khánh, cùng lắm ta đi làm hầu gia tiêu dao ở kinh đô... Nhưng Đông Di ta vất

vả xây thành, lẽ nào thật sự phải nâng hai tay dâng lên cho kẻ thù lớn nhất

Hoàng đế Nam Khánh kia?"

Vân Chi Lan biết thành chủ cố tình nói đường hoàng ấy, thực chất vẫn lo

lắng cho đường lui của bản thân nếu Đông Di thành bị phá, Kiếm Lư tan tác.

Người này mà thực sự dám đến Nam Khánh làm Tiêu Dao hầu, tại sao hôm nay

lại cầu khẩn mình nghiêm túc đến thế... Ai cũng biết tham vọng của Hoàng đế

Nam Khánh và tính tình hung tàn khó lường của vị này. Nếu thành chủ muốn

làm Tiêu Dao hầu, chỉ e chưa được bao lâu sẽ phải uống chén rượu độc.

Nhưng Vân Chi Lan phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình rất nhất rí với

thành chủ. Dù là cường giả cửu phẩm, đương nhiên hắn không lo lắng cho bản

thân nếu thành bị phá, thậm chí Hoàng đế Nam Khánh cũng sẽ hoan nghênh

hắn. Chỉ có điều hắn lớn lên ở Đông Di, tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng đối với

thành trì này và Kiếm Lư,. Dù thế nào, hắn cũng không chấp nhận Đông Di

không chiến mà hàng, cứ thế bị Nam Khánh thu vào ranh giới.

Nếu vẫn có thể độc lập ngoài hai thế lực lớn trong thiên hạ, đó đương nhiên

là con đường tốt nhất. Nhưng nếu không còn cách nào, Vân Chi Lan thà rằng

liên minh với Bắc Tề yếu ớt hơn, cùng chung tay đối kháng với Nam Khánh!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1571: Nhàn đến, chém mai 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vân Chi Lan nhíu mày, mắt lộ vẻ lạnh lùng. Hắn biết lúc này có một nhân

vật quan trọng đang ở trong Kiếm Lư, tiến hành một cuộc nói chuyện cực kỳ

quan trọng với sư phụ đại nhân.

Nếu thành công, Đông Di sẽ đứng lên chiến đấu quyết liệt với Nam Khánh.

Vân Chi Lan ngước nhìn thành chủ: "Ta sẽ không đầu hàng."

Thành chủ hơi bất ngờ trước phản ứng dứt khoát ấy. Nhưng thành thật mà

nói, hai năm qua thành chủ luôn trằn trọc, không lựa chọn nào có thể khiến hắn

yên tâm, trừ khi vết thương của Tứ Cố Kiếm chuyển biến tốt và lấy lại được

thần uy như xưa.

Hắn do dự hỏi Vân Chi Lan: "Nhưng... rốt cuộc Kiếm Thánh có ý định gì?

Đã hai năm rồi ta không gặp lão nhân gia."

Vân Chi Lan không trả lời, sắc mặt hơi kỳ lạ. Bởi vì cho đến bây giờ, vị đồ

đệ đứng đầu Kiếm Lư này vẫn chưa rõ sư phụ của mình muốn chiến hay hàng?

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ đến nhân vật quan trọng kia

đang ở trong Kiếm Lư, thở dài: "Chắc sư phụ của ta cũng không muốn tâm

huyết cả đời bị chôn vùi."

Hai hàng lông mày của thành chủ đại nhân nhíu chặt lại, liếc nhìn Vân Chi

Lan một cái, thử thăm dò: "Thiên hạ đều biết, hai năm rưỡi trước đây Kiếm

Thánh đại nhân bị thương dưới tay Khánh Đế trên Đại Đông sơn, vốn vĩ đám

người ngu độn như chúng ta sẽ tuyệt nhiên không nghĩ rằng Kiếm Thánh đại

nhân có ý nghiêng về Nam Khánh. Chỉ có điều trong hai năm qua, dần dần có

tin đồn lan truyền, Vương Thập Tam Lang là đồ đệ quan môn của Kiếm Thánh

đại nhân, nhưng lại giao hảo với Phạm Nhàn của Nam Khánh, ta không biết,

Vân đại sư thấy thế nào về việc này?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt Vân Chi Lan trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Thập

Tam Lang là sư đệ của ta, những việc hắn làm đều do sư phụ an bài."

"Chính vì hắn và Phạm Nhàn thân thiết là sắp đặt của Kiếm Thánh đại nhân,

nên đây mới là điều khiến ta lo ngại nhất." Thành chủ nhìn Vân Chi Lan,

nghiêm túc nói.

Vân Chi Lan chìm vào trầm tư, trước giờ hắn cũng cảm nhận được hàn ý vô

cùng mãnh liệt từ sắp đặt này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, vị sư phụ đại nhân cả

đời kiêu ngạo điên cuồng lại cam tâm chịu đựng, trước khi lâm chung tình

nguyện gác lại thâm cừu đại hận mà bí mật tiếp xúc với Nam Khánh.

"Thập Tam Lang..." Hắn thở dài, tự nhủ: "Sư huynh không có ý kiến gì với

ngươi, cho dù ý của sư phụ có để ngươi tiếp quản Kiếm Lư, ta cũng vẫn nghe

theo, có điều..."

Ánh đèn trên bàn rượu bỗng lóe sáng rồi tối sầm lại, chiếu rọi khuôn mặt

đầy hàn ý âm trầm bất định của Vân Chi Lan. Hắn biết lúc này việc quan trọng

nhất là không để phe Nam Khánh quấy rối cuộc thương thuyết trọng đại trong

Kiếm Lư. Hắn đã sắp xếp nhiều cao thủ mai phục bên ngoài Kiếm Lư, cũng như

bên ngoài bên ngoài vườn mai.

Vân Chi Lan cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Phía Thập

Tam Lang ta đã an bài, thành chủ đại nhân yên tâm."

Thành chủ hơi nhíu mày, nói: "Thế thì tốt, chỉ cần không phải chính Nam

Khánh Phạm Nhàn tự mình đến là được."

"Vị Tiểu Phạm đại nhân đó vẫn còn trên đường." Vân Chi Lan ánh mắt lạnh

lùng, quả quyết nói: "Nhưng nếu hắn dám một mình tới tìm tiểu sư đệ, ta sẽ giữ

hắn lại đó vĩnh viễn."

o O o

Phạm Nhàn đã đến Đông Di thành, cùng Ảnh Tử thưởng ngoạn kiến trúc

mái cong của phủ thành chủ như hai du khách. Chỉ có điều, phía Đông Di thành

không hề hay biết, đồng thời, Phạm Nhàn cũng không biết rằng, do trung thành

với Đông Di thành và tình cảm trong lòng, đệ tử đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi

Lan bắt đầu dốc hết sức bảo vệ Kiếm Lư, thậm chí không tiếc làm tổn thương

Vương Thập Tam Lang cũng quyết giữ đám người Nam Khánh ở lại mãi mãi

trên vùng đất này.

Lúc mới chập tối, Phạm Nhàn đến ngoại thành gần Đông Di thành, nhìn

thấy tấm màn xanh treo trên bức tường thấp của sân viện, không khỏi mỉm cười.

Lúc này hắn tất nhiên không dám đi thẳng tới gõ cửa mà đi vòng vòng, xuyên

qua vườn mai phía sau, chuẩn bị đi gặp Vương Thập Tam Lang đang đợi mình.

Nhưng khi đi ngang qua vườn mai, cách cửa sau chừng năm sáu bước, Phạm

Nhàn dừng lại, vì không nghe thấy tiếng chó sủa trong sân viện. Trước đây

Thập Tam Lang từng nói với hắn rằng nuôi một con chó mũi rất thính.

Chó có thể bị người ta làm thịt nấu lẩu, nhưng cành mai thì không thể chỉ

rụng một nhánh.

Ngón tay Phạm Nhàn hơi cong lại, mí mắt hạ thấp, nhìn chằm chằm cành

mai trước chân, biết có mai phục, và những người phục kích đều là cao thủ. Bởi

vì khi dừng bước, y cảm nhận có luồng gió êm ái thổi tới, chém đứt một cành

mai rồi lập tức, khí kiếm sắc bén từ bốn phương tám hướng tràn về.

Y không rõ tại sao Thập Tam Lang không cảnh báo trước, chỉ biết chắc chắn

rằng cái chỗ Đông Di thành này quỷ quái... kiếm thủ cửu phẩm quả thực như

ruồi nhặng.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1572: Cái bóng theo ta 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhờ những ngày ở bên Vương Thập Tam Lang, cầm cờ xanh trò chuyện vui

vẻ, nhờ con chó trung thành trong vườn mai có thể đã chết, đúng trong thời

khắc nguy hiểm nhất Phạm Nhàn đã nhanh hơn một nhịp so với lý thuyết, dừng

bước chân lại, vừa vặn đạp ngoài vài đường kiếm khí vây quanh.

Mà y đột ngột dừng lại khiến một cao thủ ẩn nấp bên cạnh không khống chế

được kiếm khí trong tay, vụt ra không trung rồi rơi xuống trước mặt, lộ diện.

Một luồng kiếm khí rơi vào chỗ trống, ngay sau đó vài luồng kiếm khí sắc

bén cũng b*n r*, dù chưa đạt cảnh giới viên mãn nhưng vẫn như rắn độc, từ ba

hướng tập kích về phía Phạm Nhàn.

Huyệt Thái Dương bên trái của Phạm Nhàn như bị kim đâm, mắt phải y

nháy một cái, cảm thấy có phần cay cay, đồng thời lông tơ trên cánh tay phải bắt

đầu dựng đứng lên từng sợi.

Y cảm nhận được nguy hiểm, từ khi bị Tần gia phục kích ở sơn cốc, và sau

lần cung tên như thần của Yến Tiểu Ất, đây là lần nguy hiểm nhất.

Năm luồng kiếm khí, ngoại trừ luồng đầu tiên yếu hơn chém hụt vào cây

mai, bốn người còn lại đều là cao thủ hàng đầu. Lúc trước chỉ là ban đêm yên

tĩnh ở vườn mai, nhưng bỗng chốc phát ra mấy luồng kiếm khí đáng sợ, mơ hồ

khống chế các hướng Phạm Nhàn có thể chạy trốn.

Đúng như cảm khái của Phạm Nhàn trước đó, nơi quỷ quái này thật sự là

cao thủ nhiều như mây, lại xuất hiện bốn cao nhân cửu phẩm ngay trong một

đêm bình thường!

Cuộc phục kích này thật đáng sợ. Nhưng Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, hạ thấp

tầm mắt, cảm nhận kiếm khí từ ba phương hướng xung quanh, chẳng hề rung

động.

Bởi vì năm thanh kiếm kia vẫn im lìm.

o O o

Kiếm khí ban đầu dữ dội, sau đó lại nhanh chóng trở nên ôn hòa. Nhưng

trong sự ôn hòa ấy, vẫn ẩn chứa một luồng khí thế quyết liệt, giống như vài con

rắn độc đang nổi giận, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn con mồi, sẵn sàng ra tay

để giáng xuống một đòn chí mạng.

Trong không khí dần vang lên những tiếng xèo xèo, như thể một thế lực vô

hình đang xé rách khoảng không, tạo thành vô số luồng kiếm khí, chia cắt

không gian trước vườn mai thành nhiều ô vuông nhỏ. Ai dám bước vào đó, chắc

chắn sẽ bị chém thành vô số mảnh vụn.

Dường như chỉ ngăn cản một số người tiếp cận nơi ở của Vương Thập Tam

Lang. Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ vậy, y cảm nhận được sát khí ẩn giấu bên

trong.

Lý do mấy thanh kiếm vẫn súc thế mà không tấn công, là vì bước dừng chân

thần diệu ban đầu của Phạm Nhàn.

Bước chân đó vừa vặn rơi vào rìa vòng vây, khiến một nhát trảm mai xuất

hiện, đồng thời làm cho trận thế kiếm khí chuẩn bị từ lâu bị đình trệ.

Rõ ràng những kiếm khách cửu phẩm phục kích không biết đối thủ là ai,

nhưng có thể thấy được cảnh giới của đối phương qua bước chân đó, biết rằng

nếu tùy tiện xuất thủ sẽ để lộ sơ hở.

Dù khe hở không lớn, nhưng một khi bốn cao thủ cửu phẩm cùng ra tay, bọn

họ không nghĩ sẽ để đối thủ sống sót trở về. Bởi vì đối thủ không thể là Diệp

Lưu Vân của Nam Khánh hay Hoàng đế thâm sâu khó lường kia.

Trong năm thanh kiếm, một thanh yếu hơn im lặng, bốn thanh còn lại vẫn ẩn

núp trong bóng tối, từ từ thay đổi góc độ, nhằm vào mọi phương hướng Phạm

Nhàn có thể chạy trốn.

Bọn họ không tấn công trước, vì kẻ xuất kích đầu tiên sẽ lộ điểm yếu. Điểm

yếu ấy chính là nơi Phạm Nhàn muốn tận dụng.

Vì vậy, Phạm Nhàn cũng không nhúc nhích.

Nhưng bốn cao thủ cửu phẩm vây giết quả là cảnh tượng hiếm thấy, khiến

ngay cả Phạm Nhàn cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Trong đời này, dù đã giao

thủ với bao nhiêu cao thủ, y cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối mặt cùng lúc

bốn cao thủ cửu phẩm. Cho dù có tự phụ đến đâu, y cũng không dám nghĩ mình

có thể đánh bại cả bốn.

Dù trong số đó bốn cao thủ cửu phẩm này không có những cường giả tuyệt

đỉnh trong cửu phẩm như Vân Chi Lan, Lang Đào, Hải Đường Đóa Đóa.

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm nhánh mai gãy trước chân, mí mắt hơi rũ

xuống, vẻ ngoài thì bình tĩnh, nhưng thực chất kiếm khí bao phủ khắp nơi khiến

tinh thần bị đè nén đến mức sắp vỡ vụn. Toàn thân y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Vô số giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo lưng Phạm Nhàn, mồ hôi trên trán y

lăn xuống giữa lông mày theo góc nghiêng của cơ thể.

Một giọt mồ hôi thấm vào mắt y, hơi chua chua, hơi cay cay, khiến y chớp

chớp mắt.

Trong khi đó, những cao thủ xung quanh vẫn không nhúc nhích, bởi họ biết

cao thủ bị bao đã sắp kiệt sức, sẽ phải có động tác đầu tiên.

o O o

Sau khi Phạm Nhàn bước xuống, y đã biết mình đã tìm được cơ hội thoát

thân, chỉ là không rõ Vương Thập Tam Lang trong sân trong ra sao, nên y dừng

bước chân, không dám liều mạng xông qua vòng vây.

Nhưng y thật không ngờ, cao thủ phục kích bên ngoài vườn mai lại lợi hại

đến thế, Vân Chi Lan có thể huy động nhiều đệ tử Kiếm Lư đến vậy, khiến y

phải chịu khổ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1573: Cái bóng theo ta 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi giọt mồ hôi kia thấm vào mắt, y từ bỏ ý định đi vào sân trong, nhắm

mắt lại, thét lớn một tiếng, trọc khí trong người phun sạch ra, hai chu thiên lớn

nhỏ cuồn cuộn chuyển động, dựa vào một luồng chân khí bá đạo tinh thuần

nhất, đột ngột xông thẳng ra phía sau!

Trong đêm tối, bụi bay mù mịt, Phạm Nhàn biến mất, hóa thành một luồng

gió lao nhanh ra phía sau.

Nếu hôm nay là bất cứ ai khác, chỉ sợ không thể phản ứng kịp trước tốc độ

chân khí cực kỳ bá đạo của Phạm Nhàn, chỉ có thể nhìn y ào ra ngoài.

Nhưng kẻ phục kích hôm nay đều là cửu phẩm, kiếm thủ cửu phẩm.

Vì thế, khi Phạm Nhàn nhắm mắt lại, một luồng kiếm khí thanh đạm đã từ

bên phải ập tới, mũi kiếm lóe lên hàn quang, thẳng tiến về phía mí mắt mong

manh của y.

Phạm Nhàn thở ra một hơi, thổi lên kiếm khí, kiếm khí khẽ rung động,

nhưng không dừng lại, tiếp tục lao xuống nhắm vào cổ họng yếu ớt của y, kiếm

thế quyết chí tiến lên, chính là tinh túy của Tứ Cố Kiếm!

Thân hình Phạm Nhàn rung động mãnh mạnh, biến thành một đám khói,

nhờ vào tốc độ nhanh chóng mà thoát khỏi sát thương của luồng kiếm khí.

Nhưng gần như cùng lúc đó, một thanh kiếm thép bình thường xuất hiện quỷ dị

trên đường lui của y!

Phạm Nhàn lui quá nhanh nên kiếm khách Kiếm Lư không kịp ngăn chặn,

nhưng mũi kiếm vẫn theo đúng lộ trình bay tới dưới thân hình như chớp nhoáng

của Phạm Nhàn, ngang nhiên chém vào bắp chân trái của y.

o O o

Tốc độ của Phạm Nhàn không được chậm lại, nếu giảm tốc một chút, y sẽ bị

bao vây bởi bốn cao thủ cửu phẩm, không còn cơ may đơn đấu hay thoát thân.

Nhưng kiếm thuật của đệ tử Kiếm Lư Đông Di thành thật sự thần kỳ, trong

hoàn cảnh chiến đấu tốc độ cao thế này, thanh kiếm rời tay vẫn chính xác khó

tin, tàn nhẫn chém vào bắp chân y, khiến người ngoài tưởng như Phạm Nhàn vô

cùng ngu ngốc, tự lao chân vào lưỡi kiếm đối phương vậy.

Phạm Nhàn không giảm tốc, cũng không thể giảm tốc, ngoài dự đoán của

mọi người, y cố gắng vặn vẹo thân thể giữa không trung, nhưng góc độ quá nhỏ

nên không ảnh hưởng gì. Trong chớp mắt, bắp chân y hung hăng đập vào thân

kiếm sắc bén kia!

Một tiếng rắc vang lên, không ai có thể tưởng tượng được cảm xúc lúc khi

nhìn thấy cảnh này, bởi chân Phạm Nhàn... không hề đứt!

Trái lại, thanh kiếm ma quái chặn đường kia như trúng một búa nặng nề, rơi

xuống đất, lăn lộn mãi không dừng.

Bắp chân Phạm Nhàn bị chấn động mãnh liệt, cả người lăn lộn trên không

trung, quay mặt về phía bóng tối của vườn mai, nơi duy nhất có lỗ hổng để trốn

thoát.

Lỗ hổng đó là một gốc cây mai già. Trên cây không có hoa, chỉ là những

cành khô quắt queo vặn vẹo không ngừng run rẩy.

Lúc này, Phạm Nhàn lao về phía gốc cây mai già bằng tốc độ nhanh nhất.

Chỉ cần xuyên qua lỗ hổng này, y có thể an toàn lẩn vào bóng tối.

Có điều, y vẫn đánh giá thấp thủ thủ của các cường giả Kiếm Lư. Trong bốn

thanh kiếm cửu phẩm, đã có hai thanh xuất kích. Hai thanh còn lại đã âm thầm

tính toán đường lui của Phạm Nhàn, đứng trong bóng tối phía sau gốc cây mai.

Phạm Nhàn đang lao nhanh về phía cây mai, khẽ híp mắt, con ngươi lóe lên

tia sáng lạnh lùng, nhìn hai người áo xanh sau cây cùng hai thanh kiếm chầm rãi

đâm vào thân cây.

Chậm rãi chỉ là ảo giác thời gian, trong tốc độ cao như thế này sức người

khó có thể đảo ngược tình thế.

Hai thanh kiếm có vẻ đang lao thẳng về phía sau gốc cây một cách ngu

xuẩn. Nhưng Phạm Nhàn biết, hai thanh kiếm đó rất lợi hại, tìm ra chính xác

điểm giao cắt với y.

Cũng là nơi mũi kiếm gặp gỡ thân thể của Phạm Nhàn.

Với công pháp bá đạo của Phạm Nhàn lúc này, cưỡng ép tăng tốc lao thẳng

không thể quay đầu về phía cây mai già, chắc chắn sẽ tiếp xúc thân mật với hai

mũi kiếm kia.

Suy nghĩ thì lâu, thực ra chỉ trong chớp mắt.

Thân cây mai già cứng rắn vắt ngang trước mặt Phạm Nhàn, nhưng khi va

chạm lại trở nên mềm mại, như một thanh thép biến thành dẻo dai.

Phạm Nhàn lao tới cây mai, ép cây mai cúi về phía trước, càng lúc càng đến

gần hai mũi kiếm dường như đã tìm thấy lối vào trống trải của vườn mai.

Không ai có thể thay đổi điều gì, giây lát nữa Phạm Nhàn sẽ bị hai thanh

kiếm kỳ diệu này đâm xuyên ngực.

Nhưng cây mai đã thay đổi tất cả.

Thân cây mai chậm rãi biến dạng, vỏ cây phía sau đã bị hai luồng kiếm khí

cách gang tấc xé nát thành từng mảnh, nhưng nó... không gãy, không vỡ, vẫn

che chở thân thể Phạm Nhàn phía sau, dường như không muốn y bị tổn thương!

Ánh mắt hai đệ tử áo xanh của Kiếm Lư bỗng sáng lên, như chứng kiến

cảnh tượng chưa từng thấy trong đời.

Cây mai uốn cong đến mức cực hạn của chất gỗ, nhưng vẫn không gãy.

Tại sao dưới sức mạnh cuồng bạo như vậy mà gốc cây vẫn nguyên vẹn?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1574: Cái bóng theo ta 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mũi kiếm nhẹ nhàng chạm vào thân cây mai, hai tiếng phốc phốc, kiếm khí

bò dọc theo gỗ, nhắm thẳng tâm mạch Phạm Nhàn.

Nhưng lúc này lực lượng bá đạo của Phạm Nhàn đã không còn, toàn thân y

như chiếc lá bám vào cây mai, tựa như chính y là một phần của gốc cây già này!

Cây mai kỳ diệu bật ngược trở lại, mang theo Phạm Nhàn bay ngược trở lại

như chiếc lá, tránh khỏi hai chiêu kiếm mà các đệ tử Kiếm Lư đã chuẩn bị từ

lâu!

Vô số tiếng răng rắc vỡ vụn, gốc cây mai già dưới hai thanh kiếm sắc bén đã

tan thành gỗ vụn đầy trời.

Trong màn bụi mù mịt, Phạm Nhàn lao ngược về hướng cũ, cuồn cuộn như

rồng xám, như tia chớp, lướt qua sau lưng những cao thủ Kiếm Lư đang hoàn

toàn bất ngờ, hung hăng lao vào cánh cửa gỗ của khu nhà trong, chạy vào bên

trong.

Hai cao thủ áo xanh sau tàn tích của cây mai liếc nhìn nhau, trong ánh mắt

bình tĩnh thoáng qua tia sáng kỳ lạ. Họ đã nhận ra đối thủ là ai, trong cơn hưng

phấn mơ hồ xen lẫn cảm giác ngưỡng mộ mãnh liệt.

Khởi đầu hung mãnh như sấm sét, chạm vào cây mai, nhưng lại mềm mại

như gió mát, nhẹ nhàng chạm vào thân cây rồi quay ngược trở lại, tinh tế đến

mức nhờ lực đẩy ngược trở lại tránh khỏi hai chiêu kiếm, trong chớp mắt gió

mát lại hóa thành cơn lốc cuồng bạo, ngoài dự đoán của mọi người, lao ngược

vào khu nhà trong nơi Vương Thập Tam Lang ở.

Các cao thủ Kiếm Lư phục kích đều nghĩ Phạm Nhàn muốn chạy trốn,

không ai ngờ bước lui đó là để mai phục xông vào khu nhà trong. Không ai ngờ

trước vòng vây của bốn cao thủ cửu phẩm, Phạm Nhàn vẫn dũng cảm xông lên.

Trong thời gian ngắn như vậy đã vạch ra kế hoạch phức tạp, thậm chí cả cây

mai trên đường lui và phản ứng có thể của các cao thủ Kiếm Lư cũng trong tính

toán. Bước lui đơn giản ấy của Phạm Nhàn chứa đựng bao nhiêu kinh nghiệm

và quyết tâm sinh tử.

Điều khiến các cao thủ Kiếm Lư kinh ngạc và khâm phục nhất là năng lực

chuyển đổi tự nhiên của Phạm Nhàn giữa hai trạng thái chân khí hoàn toàn trái

ngược. Nếu không có khả năng gần như thần kỳ đó, y đã va vào cây mai, rơi

vào cạm bẫy từ hai thanh kiếm súc thế đã lâu.

Thế gian này chưa một ai có thể luyện cùng lúc hai pháp môn chân khí tính

chất hoàn toàn trái ngược, lại cùng là đỉnh cao của hai thế lực, càng không nói

tới như Phạm Nhàn, có thể chuyển đổi thoải mái giữa công pháp bá đạo và tự

nhiên, như hạ bút thành văn

Vì thế hai cao thủ áo xanh mới liếc nhìn nhau, trong ánh mắt toát lên vẻ sự

kinh ngạc và khâm phục. Trên đời này, chỉ có Tiểu Phạm đại nhân kia đồng thời

tu luyện công pháp bá đạo nhánh Khánh Đế cùng pháp môn tự nhiên nhánh

Thiên Nhất đạo Bắc Tề.

Các cao thủ bên Đông Di thành tất nhiên đã tham khảo kỹ thông tin tình

báo, nhưng ngay cả họ cũng không ngờ Phạm Nhàn lại có thể vận dụng cùng

lúc hai pháp môn chân khí chỉ trong chớp mắt, vượt ngoài dự đoán của mọi cao

thủ, tinh tế tìm ra sơ hở.

Người duy nhất trên đời này sở hữu cả hai chu thiên lớn nhỏ chính là tên

quái thai Phạm Nhàn này.

o O o

Phạm Nhàn xông vào khu nhà trong, sau khi vào phòng đã thấy Vương

Thập Tam Lang ngồi xếp bằng trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, đôi mắt

trũng sâu vô thần. Rõ ràng là Vương Thập Tam Lang bị trúng độc. Không hiểu

sao, trông thấy cảnh này, trong lòng Phạm Nhàn vô cùng phẫn nộ.

Như một cơn gió, y lao tới bên giường, ngón tay phải xuất chỉ b*n r* nhắm

vào cô gái cầm kiếm chống ngang cổ họng Vương Thập Tam Lang.

Phạm Nhàn ập tới quá nhanh, rõ ràng cô gái không ngờ năm vị sư thúc của

mình cùng xuất thủ mà vẫn không giết được địch nhân, thậm chí còn để kẻ địch

xông vào trong gian nhà. Vẻ mặt kinh ngạc bất lực, không kịp phản ứng, chỉ

biết trơ mắt nhìn ngón tay sắc bén của Phạm Nhàn đâm thẳng vào điểm yếu của

mình, sắp tới lúc hương tiêu ngọc tàn.

Nhưng ngay lúc đó, trong mắt Vương Thập Tam Lang lóe lên vẻ đau khổ.

Sắc mặt Phạm Nhàn không thay đổi, trong lòng thoáng buồn rầu, ngón tay

co lại, thay đổi hướng đánh vào ngực trái nữ đệ tử Kiếm Lư cầm kiếm kia.

Cô gái kia rên lên rồi ngã xuống giường, bất tỉnh.

Không còn thời gian nói chuyện, bên ngoài còn bốn cao thủ cửu phẩm Kiếm

Lư truy sát tới. Phạm Nhàn không hỏi vì sao Vương Thập Tam Lang bị trúng

độc, im lặng vác hắn ta lên, chân dẫm mạnh xuống giường.

Rầm một tiếng, chiếc giường khảm hoa lớn sụp đổ, thân hình Phạm Nhàn lại

lao theo hướng vào ban đầu, xông ra ngoài khu nhà trong! Lùi vào rồi lại xông

ra, Phạm Nhàn liên tiếp thay đổi hướng di chuyển ba lần, vô cùng quỷ dị, hoàn

toàn trái với lẽ thường, nằm ngoài dự liệu của các kiếm khách.

Bốn cao thủ cửu phẩm Kiếm Lư thấy Phạm Nhàn đi vào khu nhà trong,

trong lòng phức tạp xen lẫn kinh sợ, kính phục và tức giận, lập tức tính toán

rằng đối phương sẽ mang theo tiểu đệ tử phá tung tường sau rồi trốn thoát. Họ

không hề nghĩ rằng Phạm Nhàn lại ngớ ngẩn cõng Vương Thập Tam Lang,

xông ra từ hướng cửa chính!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back