Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1575: Cái bóng theo ta 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này ba cao thủ cửu phẩm và một đệ tử bát phẩm đã bay lên như chim

lớn, truy đuổi về phía khu nhà trong, quyết tâm chặn đường lui của Phạm Nhàn

trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng khi đang giữa không trung, họ kinh ngạc phát hiện Phạm Nhàn đi

ngang qua dưới chân mình, lao về phía con phố cạnh vườn mai.

Kiếm khách áo xanh với kiếm pháp sắc bén kia thấy vậy hoảng hốt, hét lớn

một tiếng, nhờ vào công phu cao cường, ép mình lộn ngược trên bầu trời đêm,

chân như đá vào mặt trăng, cả người vẽ một đường cong trên không, nhắm

thẳng vào lưng Phạm Nhàn. Chỉ là vì lưng Phạm Nhàn đang cõng Vương Thập

Tam Lang nên mũi kiếm nhắm vào sau gáy y.

Đá trăng rồi đâm xuống, uyển chuyển tự tại biết bao!

Còn ngoài cửa chính, một kiếm khách áo xanh khác cầm kiếm, vẻ mặt cực

kỳ thận trọng, hai khuỷu tay hơi cong, dùng thế chính kiếm, đâm thẳng vào mặt

Phạm Nhàn.

Vẫn hai kiếm khách áo xanh và Phạm Nhàn, nhưng giờ trở thành hai người

giáp công trước sau.

Phạm Nhàn cúi đầu xông tới, dường như chẳng màng tới chiêu kiếm nhằm

sau gáy mình, hai mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn chằm chằm vào kiếm khách ở cửa

chính, không khác nào muốn đâm chết đối phương bằng ánh mắt.

Ngay lúc đó, biến cố nảy sinh.

Bước chân Phạm Nhàn như búa sắt đập xuống đất, mỗi bước đều khiến bụi

bay mù mịt, chốc lát sau khói bụi đã bao trùm khu vườn mai, che khuất bóng

dáng y và vị kiếm khách áo xanh ở trước cửa.

Kiếm khách bay phía sau bỗng thấy bóng dáng Phạm Nhàn có phần mờ ảo,

nhưng tâm thần vẫn bình tĩnh, kiếm vẫn đâm tới. Có điều bỗng cảm thấy mí mắt

trái giật giật lạ thường, như cảm nhận được thứ gì đó rất đáng sợ.

Dưới ánh trăng có thêm một áci bóng, bóng của chính mình?

o O o

Phạm Nhàn lao vào trong khói, lưỡi dao đen đã ở trong tay. Trong làn khói,

kiếm quang lóe lên, kiếm của kiếm khách cũng rút ra. Mỗi người chỉ tập trung

vào phía trước, phát huy sức mạnh tối đa. Bỗng trong mắt kiếm khách thoáng

qua vẻ kinh hoàng, cánh tay trái bị một nhát rất sâu. Không rõ vì sao, hắn ta lơ

đãng để Phạm Nhàn xông qua!

Trên trời bay qua một bóng đen, kiếm khách còn lại thét lên, hủy bỏ đòn đá

lên mặt trăng, chém ngang nhưng trượt vào khoảng không. Tiếp đó là cảm giác

kinh hoàng nơi ngực trái, chân khí rò rỉ, đau đớn bủa vây khiến hắn ta rơi thẳng

xuống đất!

o O o

Khói tan, bốn kiếm khách cửu phẩm Kiếm Lư đứng trước vườn mai, hai

người bị thương, hai người đứng sững nhìn khoảng đất trống trước mặt, một lúc

lâu không nói nên lời.

Không ai ngờ hai kiếm khách cường đại nhất Kiếm Lư lại bị thương dưới

tay đối phương. Bọn họ tin rằng cho dù là đại sư huynh Vân Chi Lan đích thân

ra tay, hoặc tiểu sư đệ không bị trúng độc, cũng không thể chỉ một chiêu đã làm

bị thương mình.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một kiếm khách cửu phẩm Kiếm Lư sững sờ

nhìn hai sư huynh bị thương ngồi bệt dưới đất.

Hai vị kiếm khách áo xanh kia chính là Tam sư huynh và Tứ sư huynh có

công phu sâu nhất trong Kiếm Lư. Kiếm Lư tổng cộng có mười ba đồ đệ, trong

đó mười hai vị cửu phẩm, Tam sư huynh và Tứ sư huynh lại là loại xuất sắc

nhất trong số đó. Bọn họ không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt

mình.

Đồ đệ thứ ba của Kiếm Lư đã bị dao găm màu đen của Phạm Nhàn cắt một

đường máu nhỏ ở nách trái, nhưng không đáng kể, chỉ là tâm thần đã tán loạn

nên mới để Phạm Nhàn cõng Thập Tam Lang đi ra dễ dàng như vậy. Còn Đồ đệ

thứ tư bị thương nặng hơn, bị một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, may mắn

không trúng tim, nhưng máu vẫn chảy đầm đìa, trông rất kinh khủng.

Hai vị kiếm khách áo xanh lại liếc nhìn nhau, lúc này ánh mắt không còn

ngưỡng mộ năng lực của Phạm Nhàn, mà thực sự kinh hoàng.

"Sương mù có độc."

Bọn họ còn giấu một bí mật lớn chưa nói ra. Tiểu Pham đại nhân bên Nam

triều là bậc thầy dùng độc, trong lòng nhánh Đông Di thành hiểu rõ, cho dù

trước đây Phạm Nhàn dùng thủ đoạn tạo sương mù độc không khác nào thần kỹ,

nhưng đồ đệ thú ba của Kiếm Lư cũng không thể thua ngay trong một chiêu

được. Còn vị đá trăng đâm kiếm, dù đã lĩnh ngộ tinh túy Tứ Cố Kiếm, tuy bị

thích khách phục kích từ góc bóng cửa hậu viện, cũng không thể bị thương nặng

đến thế.

Hai vị kiếm khách áo xanh chậm rãi cúi đầu, tiêu hóa nỗi khiếp sợ trong

lòng, biết chuyện này quá lớn, phải tâu lên sư phụ đại nhân. Lúc trước họ thua

chỉ một chiêu, không hoàn toàn vì kém cỏi, mà vì bị một kiếm pháp, một bóng

ma gây ra chấn động tinh thần!

Phạm Nhàn của Nam triều thậm chí biết chỗ sơ hở của Tứ Cố Kiếm khi thi

chuyển! Thích khách ẩn nấp trong bóng tối còn sử dụng Tứ Cố Kiếm chính

thống nhất, thêm vào đó là kiếm ý càng sắc bén, càng tàn nhẫn!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1576: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh trăng trong vắt chiếu sáng Đông Di thành với vô số kiến trúc kỳ lạ

chồng chất. Ánh sáng không quá chói chang, kết hợp với làn gió nhẹ từ cảng

ngoài thành thổi vào mang theo mùi hương quyến rũ, giống như một quả mai

muối ướp phơi khô bị ném vào chén ngũ lương, tạo thành màu xanh nhạt đậm

chất độc tàng trữ trong hương thơm dịu nhẹ.

Cánh cửa sau hai ngôi nhà dân im lặng mở ra, hai bóng như hòa chung một

chỗ lướt vào trong rồi ngay lập tức đóng cửa lại. Tiếp đến vang lên vài tiếng

hiệu lệnh báo an toàn, không ai nghi ngờ.

Đây là một căn cứ bí mật của Giám Sát viện Nam Khánh tại Đông Di thành.

Chủ tiệm tranh chịu trách nhiệm căn cứ này đã chờ đợi cả đêm, không ngờ cuối

cùng lại có một người bị thương đến. Sau khi mở cửa, ông ta nắm chặt con dao

găm, ngồi im lặng sau cửa, cảnh giác theo dõi xung quanh cứ điểm, một khi có

chuyện bất trắc xảy ra là có thể lập tức báo động.

Ánh trăng trong sân bỗng mờ đi, chủ tiệm tranh giật mình ngước nhìn lên

nhưng không thấy gì bất thường, cũng không để ý đến bóng đen lướt qua khe

cửa gỗ tầng hai.

Trong phòng, Phạm Nhàn đặt Vương Thập Tam Lang lên giường, nhìn

chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn ta rồi cạy môi ra xem lưỡi, bắt mạch và

nghe phổi, lông mày chậm rãi cau lại.

Chỉ có thứ độc khủng khiếp nhất mới có thể làm cạn kiệt sức lực của vị

Thập Tam Lang cường hãn này. Thời gian quá ít ỏi, Phạm Nhàn vẫn chưa thể

xác định đệ nhất đứng đầu Kiếm Lư Vân Chi Lan đã sử dụng thứ thuốc gì lên

Thập Tam Lang, nhưng đã nắm được đại khái thành phần và công dụng của loại

độc tố này.

Sau một lúc suy nghĩ, y lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ luôn mang theo

người, chọn một viên thuốc màu nâu, dùng hai ngón tay bẻ nát rồi nhét vào

miệng Thập Tam Lang. Tiếp đó hắn lấy nửa bình nước lạnh từ trên bàn, ép Thập

Tam Lang uống cạn.

Nước lạnh làm ướt ngực áo Thập Tam Lang. Có điều, vị cường giả hùng

tráng đã giết Tả Hiền vương Tây Hồ rồi thoát khỏi doanh trại kẻ địch vẫn không

chút phản ứng, bởi lúc này hắn đã hôn mê.

Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên hàn ý, y mím môi, đặt lòng bàn tay lên ngực

Thập Tam Lang, dẫn chân khí vào cơ thể gã để hỗ trợ uống thuốc.

Xong xuôi, Phạm Nhàn thoáng yên tâm, ngồi im bên Thập Tam Lang đợi

thuốc phát huy tác dụng. Y liếc nhìn bóng đen bên cửa, im lặng suy nghĩ về một

vấn đề quan trọng khác.

Khi thuốc dần phát huy, mồ hôi đổ ra nhễ nhại trên trán Thập Tam Lang.

Phạm Nhàn biết đã đến lúc, bèn ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dùng

chân khí trong cơ thể để hóa giải độc dược và chữa lành cho hắn ta.

Hồi ở Giang Nam, huyệt đạo Phạm Nhàn đã tan nát hoàn toàn, phải nhờ Hải

Đường dùng công pháp Thiên Nhất đạo mới có thể tu bổ lại. Ngày nay tuy Thập

Tam Lang bị trúng độc rất nặng, kinh mạch hỗn loạn bởi độc tố xâm nhập, có

thể cảm nhận rõ vô số lỗ thủng trên đó, nhưng vẫn dễ chữa hơn Phạm Nhàn

ngày xưa rất nhiều.

Thuốc không thể hoàn toàn trừ sạch độc tố trong người Thập Tam Lang,

nhưng kết hợp với chân khí chữa thương của Phạm Nhàn thì lại là kết quả khác.

Từ khi Phí Giới đi khỏi, Tiếu Ân tử vong, đại sư dùng độc Đông Di thành

không rõ tích, hiện giờ có thể nói Phạm Nhàn là cao thủ số một về dùng độc

giải độc. Mặc dù thuốc của Vân Chi Lan rất lợi hại, nhưng cũng không làm khó

được Phạm Nhàn.

Ảnh Tử im lặng đứng bên cửa phòng chờ quá trình chữa trị, lạnh lùng nhìn

sắc mặt ngày càng đỏ dần của Thập Tam Lang, không biết trong lòng đang suy

nghĩ điều gì.

Không rõ bao lâu sau, Thập Tam Lang mới mở mắt tỉnh lại. Nhưng ngay

khoảnh khắc tỉnh dậy, hắn ta không nhìn Phạm Nhàn đã vất vả cứu mình, mà

ánh mắt đầy sắc bén nghi ngờ đâm thẳng vào người nam nhân trung niên đứng

trong góc tối.

Thập Tam Lang không biết người đó là ai, chỉ biết đối phương khoảng bốn

mươi tuổi, từng gặp mặt một lần ở Thanh Châu, là thuộc h* th*n tín của Phạm

Nhàn. Thập Tam Lang tưởng đó là mật thám của Giám Sát viện, nhưng lúc còn

trên lưng Phạm Nhàn, trước khi ngất đi, hắn đã thấy rất rõ ràng, dưới ánh trăng

nam nhân ấy đã đâm một kiếm vào Tứ sư huynh.

Tứ Cố Kiếm! Bí kíp của Kiếm Lư, không bao giờ truyền ra ngoài, chỉ có

mười ba đồ đệ truyền nhân mới có thể tu luyện!

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Thập Tam Lang vô cùng suy yếu nhưng ánh

mắt vẫn đầy cảnh giác và phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm Ảnh Tử, giọng khàn

khàn hỏi.

o O o

Phạm Nhàn rút hai bàn tay khỏi lưng Thập Tam Lang, mồ hôi đầm đìa khắp

người do tiêu tốn quá nhiều khí lực. Nghe câu hỏi đầy căng thẳng, lo lắng của

Thập Tam Lang, y nhíu mày. Không ngờ Thập Tam Lang vừa thoát hiểm ở Quỷ

Môn quan đã quay lại vị trí của Kiếm Lư, thể hiện thái độ thù địch và để tâm

mạnh mẽ đến Ảnh Tử.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1577: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ảnh Tử hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống chân mình, hoàn toàn

không trả lời câu hỏi của Thập Tam Lang, có lẽ vì thấy vô vị, nhàm chán, khinh

thường.

Hắn là em ruột của Tứ Cố Kiếm, bị đồ đệ của Tứ Cố Kiếm chất vấn như

vậy, tất nhiên thấy rất vớ vẩn. Cả thiên hạ chỉ có không quá bốn người biết thân

phận thật sự của hắn. Nếu không được Phạm Nhàn cho phép, Ảnh Tử sẽ không

để ai biết mối quan hệ giữa hắn và Kiếm Lư.

Chỉ là bí mật trọng đại này, sau khi Ảnh Tử tối nay bị ép phải ra tay tối hôm

nay, chỉ e sẽ khiến nhiều người đoán già đoán non.

Phạm Nhàn dịch người đi xuống từ sau giường, cúi đầu ngồi bên cạnh

Vương Thập Tam Lang, vùi cả đầu vào giữa hai vai, trông rất mệt mỏi, mồ hôi

trên người tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Vương Thập Tam Lang không nói lời cảm ơn, chỉ như một con hổ nhìn

chằm chằm Ảnh Tử, tựa hồ nếu Ảnh Tử không cho hắn một câu trả lời, dù lúc

này hắn yếu ớt không nổi, vừa mới bị các sư huynh đệ Kiếm Lư dùng thủ đoạn

tà ác khống chế, cũng phải lấy danh nghĩa Kiếm Lư mà ra tay với Ảnh Tử.

Phạm Nhàn vùi đầu, đưa ngón tay cái tay phải lên ngửi nhẹ, trên đầu ngón

tay mang theo mồ hôi trong cơ thể Vương Thập Tam Lang bị ép ra, hơi có cảm

giác nhờn. Hắn lập tức nhận ra thành phần chất độc, trong lòng hụt hẫng, ánh

mắt đầy sát ý, nói: "Chất độc thật lợi hại, Thập Tam, vị đại sư huynh này của

ngươi thật biết yêu thương ngươi."

Nói xong, Vương Thập Tam Lang im lặng, không biết đáp như thế nào, dẫu

sao thì đêm nay là hai đại cao thủ Nam Khánh cứu hắn khỏi tay sư huynh đệ.

Phạm Nhàn đột nhiên vẫy tay, dáng vẻ rất mệt mỏi nói: "Độc này quá hung

hiểm, ta không có thuốc giải trên tay, chỉ dùng chân khí đẩy độc, không thể đẩy

hết, ít nhất ngươi cũng phải dưỡng thương vài ngày mới có thể phục hồi. Có gì

muốn hỏi, sáng mai tỉnh dậy hỏi lại."

Vương Thập Tam Lang ho dữ dội hai tiếng, có vẻ không cam lòng, nhưng

cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, ngã xuống giường.

Phạm Nhàn rút mũi kim nhỏ trên cổ Vương Thập Tam Lang ra, lắc đầu,

đứng dậy từ mép giường, cầm nửa bình trà lạnh uống cạn, lại đổ mồ hôi nhễ

nhại, càng thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Y đẩy cửa bước ra, ngồi dưới bóng râm mái hiên, Ảnh Tử cũng đến bên

cạnh y.

"Vừa rồi may là có ngươi đến." Sau khi im lặng một lúc, Phạm Nhàn khẽ

nói: "Nếu không, ta thực sự không biết có thể sống sót quay lại hay không."

Chỉ nghĩ tới bốn thanh hàn kiếm cảnh giới cửu phẩm trong Kiếm Lư, nghĩ

tới cảnh tượng trông bình đạm thực chất lại cực kỳ hung hiểm lúc trước, trong

lòng Phạm Nhàn chỉ có sợ hãi và lạnh lẽo. Quả thực không thể coi thường anh

hùng trong thiên hạ, đơn đấu một mình, dù bản thân hắn không sợ ai, nhưng bị

vài kẻ cửu phẩm vây công thật sự rất đáng sợ, huống hồ hắn lại không nỡ bỏ

Vương Thập Tam Lang. Nếu không phải Ảnh Tử đột ngột xuất hiện trong ánh

trăng kia, không biết hôm nay y sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.

Sau khi chia tay ở sạp bán cá thu đao, Phạm Nhàn chỉ dặn Ảnh Tử liên lạc

với Giám Sát viện trong Đông Di thành, y đến con phố cạnh vượn mai một

mình, không ngờ Ảnh Tử lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy, quay

trở lại bên cạnh y, cứu mạng y.

"Trước khi sự vụ của Lục Xử, trước hết ta là một cái bóng." Ảnh Tử bên

cạnh y lạnh lùng nói.

Phạm Nhàn im lặng giây lát, hiểu ý nghĩa trong lời ấy, trước đây Ảnh Tử là

cái bóng của Trần Bình Bình, nên chưa bao giờ rời xa Trần Bình Bình, sau này

Trần Bình Bình sai Ảnh Tử đến bảo vệ mình, nên Ảnh Tử trở thành bóng không

rời của y.

Cho dù Phạm Nhàn có phần bất cẩn, sai Ảnh Tử đi xử lý việc trong viện, chỉ

trong giây lát xa rời hắn, Ảnh Tử vẫn cảm thấy bất an vô cùng, chọn cách tìm

Phạm Nhàn nhanh nhất - phong cách của Ảnh Tử là âm thầm theo sau Phạm

Nhàn, luôn luôn bảo vệ y.

Gió biển thổi tới, làm Phạm Nhàn vốn ướt đẫm mồ hôi cảm thấy lạnh buốt,

khiến y không kìm được run rẩy. Bây giờ y đã là cao thủ cửu phẩm từ lượng, đã

từ lâu nóng lạnh bất xâm, nhưng giờ lại run rẩy, chứng tỏ trong lòng y lạnh giá

biết bao.

Trong lòng y lạnh giá vì nội bộ Kiếm Lư tranh chấp, Vân Chi Lan dám ra

tay với Vương Thập Tam Lang, lại ra tay tàn nhẫn đến thế, hơn nữa còn có

nhiều cao thủ Kiếm Lư ủng hộ, chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sắp chết đã mất khả năng

khống chế Kiếm Lư?

Lạnh giá còn vì tình huống nguy hiểm lúc trước, mồ hôi nhễ nhại khắp

người, không chỉ vì ép độc cho Vương Thập Tam Lang, mà còn vì bốn thanh

kiếm đáng sợ kia, Phạm Nhàn vẫn chưa hết hoảng hốt.

Hơn nữa, trong lòng y còn một điều lo sợ hơn cả, điều đó đè nặng tâm trí,

khiến y thở không ra hơi, sợ hãi chiếm cứ cả tâm trí.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1578: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có,

ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.

Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầu

xuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệ

nhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũng

kiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng hai

người đều rất nặng nề.

"Sao lúc nãy ngươi không g**t ch*t cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng Phạm

Nhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng.

"Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ và

kiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũng

chỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thương

được lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưng

không thể giết sạch bọn họ."

"Không thể phủ nhận, bản lĩnh dạy học trò của gã huynh trưởng ngu ngốc

kia quả thực đệ nhất thiên hạ."

Lời của Ảnh Tử nói ra một sự thật ai cũng biết, trong Tứ Đại tông sư, Diệp

Lưu Vân không nhận đồ đệ, Khánh Đế chỉ có Phạm Nhàn tạm coi lòng vòng

nhiêu khê là đệ tử, còn Thiên Nhất đạo của Khổ Hà tuy có đồ đệ nhiều nhưng

người thực sự rèn luyện ra vô số cao thủ tuyệt đối chỉ có một mình Tứ Cố

Kiếm. Chỉ riêng Kiếm Lư đã có mười hai tên cửu phẩm, đấy là một con số

khiến người ta sững sờ.

Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ba năm qua ta rất cẩn

thận, mỗi lần dùng Tứ Cố kiếm là có người chết, ta chưa từng để ai thấy mình

sử dụng Tứ Cố kiếm."

"Kiếm của ta chưa từng để ai sống sót." Ảnh Tử lạnh lùng nói ra sự thật. Bất

kỳ ai trúng kiếm của sát thủ số một thiên hạ đều bỏ mạng, không ai sống sót.

"Còn Vân Chi Lan?" Phạm Nhàn hỏi một cái tên. Ba năm trước ở Giang

Nam, Ảnh Tử dẫn các kiếm thủ Lục Xử truy sát các đệ tử Kiếm Lư do Vân Chi

Lan cầm đầu, ép bọn chúng ra khỏi hai chau Tô, Hàng, góp công lớn cho Phạm

Nhàn lập lại trật tự Giang Nam.

"Khi giết Vân Chi Lan, ta không dùng Tứ Cố kiếm." Ảnh Tử trầm ngâm rồi

trả lời.

Phạm Nhàn gật nhẹ đầu. Cho dù Ảnh Tử tập kích Vân Chi Lan bên thuyền

câu cá ngoài Lâu Ngoại Lầu dưới Tây Hồ, cũng chỉ làm bị thương nặng đối

phương. Hóa ra Ảnh Tử cũng lo không thể g**t ch*t Vân Chi Lan nên vẫn giữ

thủ đoạn, tránh lộ danh tính.

“Vậy là cả thiên hạ đêm nay chỉ có năm, không, sáu người... Nếu kể cả Thập

Tam Lang là bảy người biết bí mật này.” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ: “Vấn đề

là, chúng ta không thể diệt khẩu những người này, ngươi nghĩ bao giờ thì Tứ Cố

Kiếm sẽ đoán ra ngươi chính là đệ đệ may mắn sống sót của hắn?”

Ảnh Tử im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ từ lâu trước đây, hắn đã

biết Ảnh Tử của Giám Sát viện chính là ta.”

Nghe vậy, Phạm Nhàn chìm vào một trạng thái bình tĩnh bất đắc dĩ, biết có

lẽ vì chuyến Đông Di thành lần này mà điều mình e sợ nhất sẽ thành sự thật.

Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thì thầm: “Giá như Tứ

Cố Kiếm giữ bí mật cho chúng ta thì tốt biết mấy.”

Ảnh Tử liếc nhìn y một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy ý châm chọc.

Phạm Nhàn bỗng thở dài, nhìn Ảnh Tử cười hỏi: “Hôm đó ở Huyền Không

miếu ám sát Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thế nào?”

Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá tốt.”

Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì nữa.

Ngày ám sát Huyền Không miếu, Hoàng đế bệ hạ liên tục quát tháo, sát thủ

chính là đệ đệ bỏ nhà đi lúc nhỏ của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành. Nay muôn

dân đều biết, Khánh Đế là Đại tông sư, mắt nhìn không lầm. Nếu Tứ Cố Kiếm

qua báo cáo của đệ tử đêm nay đoán ra Ảnh Tử là đệ đệ mình, tin tức truyền về

Nam Khánh...

Chủ quản Lục Xử Giám Sát viện Ảnh Tử ám sát Khánh Đế! Liệu Trần Bình

Bình còn có thể ngồi yên trên xe lăn? Đó là điều Phạm Nhàn và Ảnh Tử lo sợ

nhất. Cả hai đều kính trọng lão thọt kia từ tận đáy lòng, giờ khôi phục tinh thần,

cả hai không khỏi hối hận vì đã lộ sơ hở, tiết lộ bí mật lớn nhất của Giám Sát

viện.

"Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta nghĩ." Phạm Nhàn đột nhiên

bình tĩnh nói: "Trong ngày mai, ta sẽ gặp Tứ Cố Kiếm để bàn chuyện làm ăn,

cũng bàn luận về chuyện này."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đúng như suy nghĩ của Phạm Nhàn, chưa chắc chuyện này đã ảnh hưởng

đến Nam Khánh quốc, có điều y đang thận trọng chuẩn bị. Còn chuyện chính

trong chuyến đi Đông Di thành lần này, cần y tập trung xử lý. Nếu xử lý tốt việc

này, có lẽ mọi vấn đề sẽ tự giải quyết.

"Ta và ngươi có phải là bằng hữu không?" Phạm Nhàn vừa uống cháo loãng,

vừa nhìn Vương Thập Tam Lang đang ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, vết

thương chưa lành.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1579: Cuộc đời thể nào chẳng có lúc gặp lại 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Thập Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.

Phạm Nhàn đặt bát cháo xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu không muốn

mất đi người bằng hữu là ta, từ hôm nay trở đi, ngươi không được nói một lời

nào, không được hỏi han gì cả."

Vương Thập Tam Lang lại gật đầu. Mặc dù Phạm Nhàn bảo hắn không được

đặt câu hỏi, nhưng chuyện xảy ra đêm qua cùng những ngày trước đó trong

Đông Di thành, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng. Phạm Nhàn gõ nhẹ đầu ngón tay

lên mặt bàn, ra hiệu cho Thập Tam Lang dùng chút cháo bồi dưỡng dạ dày, cân

nhắc lời lẽ nói: "Hôm qua ta dám đi một mình tới con phố cạnh vườn mai tìm

ngươi, không phải không nghĩ tới Vân Chi Lan sẽ phái người theo dõi nơi đó,

nhưng chắc ngươi cũng biết, ta phái một số người Giám Sát viện theo dõi nơi ở

của ngươi."

"Vấn đề lớn nhất là, ta luôn nghĩ với thực lực của ngươi, cho dù bên trong

Kiếm Lư có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng có khả năng báo cho thuộc hạ của ta

biết, hoặc để lại dấu hiệu nào đó cho ta." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vương

Thập Tam Lang: "Đêm qua suýt bị vây giết, đó là lỗi của ngươi. Ta không hiểu,

sao ngươi lại có thể bị người ta bao vây trong phòng, thảm bại đến thế."

Nghe vậy, trong mắt Vương Thập Tam Lang lóe lên vẻ đau khổ. Có vẻ như

các sư huynh trong môn phái âm thầm ra tay với hắn, khiến vị cao thủ trẻ tuổi,

tâm tính sáng láng nhất này cũng cảm thấy đau đớn khó có thể gánh chịu.

Một lúc lâu sau, Thập Tam Lang mới nói với giọng khàn khàn: "Ba ngày

trước, đại sư huynh mời ta uống rượu, nói về tương lai của Đông Di thành.

Trong tiệc, đại sư huynh rất kích động, nhưng ta lại không còn mặt mũi nào, vì

biết những gì đại sư huynh nói và làm là đúng."

"Nhưng hành động của ngươi lại do Tứ Cố Kiếm sắp đặt, ngươi không thể

chống cự." Phạm Nhàn cắt ngang lời hắn.

Vương Thập Tam Lang im lặng một lát rồi nói: "Đúng vậy, nếu không phải

sư phụ có lệnh, ta thà cầm kiếm chống lại đại quân Nam Khánh, cũng không

muốn như bây giờ, trở thành kẻ bị các sư huynh khinh miệt."

"Cảm giác làm Hán gian không tốt đúng không?" Phạm Nhàn khóe môi hơi

nhếch lên, vừa cười vừa nói, trong lòng lại nghĩ đến chính mình.

Vương Thập Tam Lang không hiểu ý nghĩa của từ "Hán gian", lắc đầu nói:

"Ta tin sư phụ cũng chỉ suy nghĩ vì tương lai của Đông Di thành và vạn dân,

hơn nữa không ai biết cuối cùng sư phụ sẽ làm thế nào."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong bữa tiệc chỉ có hai người ta và Đại

sư huynh. Ngươi biết đấy, tuy trước khi xuất quan từng gặp qua sư huynh nhưng

hai năm qua, tình cảm sư huynh đệ của chúng ta rất tốt, thậm chí ta còn coi

huynh ấy như anh ruột của mình."

Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Cho nên hắn cho ngươi uống rượu độc, ngươi

cũng uống luôn phải không?"

Trong mắt Vương Thập Tam Lang lóe lên vẻ đau khổ, giọng run rẩy nói:

"Đại sư huynh không phải hạng người gian trá độc ác, ta biết sư huynh hạ độc

với ta là vì Đông Di thành. Sư huynh không muốn người Khánh Quốc các

ngươi gặp được sư phụ qua con đường của ta."

"Ngươi quá ngây thơ, quá hồn nhiên." Phạm Nhàn thở dài nói: "Thế đạo này

hoặc là ngươi giết người, hoặc là người giết ngươi. Tính cách của ngươi mà

nắm giữ Kiếm Lư, không khác nào người ngốc nói mơ."

"Đại sư huynh không muốn giết ta, chỉ muốn giết ngươi, phá hủy khả năng

thỏa thuận." Vương Thập Tam Lang bỗng nổi giận, nhìn chằm chằm Phạm

Nhàn nói.

Phạm Nhàn thầm giật mình, bỗng trong mềm nhũn, hạ giọng nói: "Điều này

ta tin. Ta đã điều tra thứ thuốc độc đó, tuy có hại cho thân thể ngươi, nhưng chỉ

cần ngươi không vận chuyển chân khí thì không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.

Vân Chi Lan và các sư huynh trong Kiếm Lư vẫn còn chút ý tốt với ngươi."

Những lời này của Phạm Nhàn thật ra chỉ để an ủi Vương Thập Tam Lang,

có lẽ ngay cả chính y cũng không muốn nhìn thấy người trong sáng nhất trong

các cao thủ trẻ tuổi khắp thiên hạ bị những thứ bẩn thỉu che lấp tâm hồn.

"Vân Chi Lan nhốt ngươi, âm mưu dụ giết người liên lạc của Nam Khánh,

hơn nữa theo báo cáo trước đó của mật thám, Kiếm Lư bố trí phòng ngự nghiêm

ngặt, cấm bất kỳ ai đi vào. Rất rõ ràng, người Bắc Tề đã vào Kiếm Lư, bắt đầu

thuyết phục sư phụ của ngươi."

Phạm Nhàn nói: "Điều ta muốn biết bây giờ, chính là vị đại nhân vật Bắc Tề

kia là ai."

"Không rõ." Vương Thập Tam Lang dứt khoát nói: "Ngay từ đầu việc này

đã do Đại sư huynh sắp đặt, hơn nữa mấy ngày qua ta bị trúng độc, luôn bị nhốt

trong viện."

"Có cách nào để ta gặp Tứ Cố Kiếm không?" Phạm Nhàn nhìn chằm chằm

vào mắt hắn.

Vương Thập Tam Lang vẻ mặt cô đơn nói: "Đã mười ngày rồi ta chưa gặp

sư phụ, cũng không biết thân thể người thế nào, có còn chèo chống được nữa

không."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back