Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1555: Vở kịch cuối mùa đông 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn không nổi giận, chỉ im lặng đứng đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đạo

lý này ai cũng hiểu. Ba năm trước, lúc ở quán trà trước Bão Nguyệt lâu Nhị

hoàng tử từng nói những lời y chang ngươi. Nhưng đừng quên, bây giờ hắn nằm

dưới mồ còn ta đứng ngoài này."

Nói xong câu đó, Phạm Nhàn rời khỏi tửu lâu. Những điều cần nói với Hạ

Tông Vĩ, thái độ cần biểu thị với người này, y đã làm đến nơi đến chốn. Còn

việc đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Về đến Phạm phủ, quả nhiên thấy Nhược Nhược đang bị Uyển Nhi và Diệp

Linh Nhi vây quanh, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên. Còn Lý

Hoằng Thành đưa cô về thì không hiểu sao đã đi mất, không có ở trong phủ.

Thấy Phạm Nhàn trở về, Lâm Uyển Nhi liếc mắt ra hiệu, lắc đầu bất lực, có

lẽ cũng thấy bức xúc trước chuyện hôn nhân của muội muội phu quân, gây

huyên náo khắp thành. Diệp Linh Nhi chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, ngoài

dự liệu của Phạm Nhàn, cô không lao tới trách móc y làm huynh trưởng sao

không giải quyết được việc nhỏ này.

Xem ra tình yêu thật khiến con người dịu dàng... Phạm Nhàn không hỏi

Vương Thập Tam Lang ở đâu, mỉm cười vẫy tay gọi muội muội vào thư phòng

thứ hai.

"Có phải Hoằng Thành sợ ta đánh nên chạy trước rồi không?" Phạm Nhàn

và muội muội ngồi đối diện, hỏi nhỏ.

Sắc mặt Phạm Nhược Nhược đỏ bừng, thực sự xấu hổ khi cưỡi chung ngựa

với một chàng trai trẻ tuổi trên đường. Sau một lúc bình tĩnh, cô nói nhỏ:

"Vương phủ có việc nên Hoằng Thành phải về trước."

Trong lòng Phạm Nhàn gật gù, lo lắng muội muội sẽ giận hành động bạo lực

của Hoằng Thành nhưng may mắn là cô vẫn ổn. Có vẻ như thủ đoạn côn đồ của

Hoằng Thành cũng chẳng tệ.

Phạm Nhược Nhược chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn nói: "Vừa

rồi huynh cũng ở đó à?"

Phạm Nhàn ngớ người, cười đáp: "Tin này lan nhanh lắm, cả kinh đô đều

biết Thế tử về kinh tranh thê tử với Hạ đại nhân, tất nhiên ta cũng biết tin."

"Hoằng Thành đúng là hết chỗ nói." Phạm Nhược Nhược hơi tức giận: "Y

quán còn nhiều bệnh nhân đợi khám."

"Chuyện đó nói sau, bệnh nhân trên đời nhiều vô tận, muội đâu thể chữa trị

hết được." Phạm Nhàn nhìn muội muội, nghiêm túc hỏi: "Ta biết những ngày

qua Hạ Tông Vĩ thường đến y quán, ta muốn hỏi muội một câu, thái độ của

muội đối với việc ban hôn của Hoàng đế bệ hạ thế nào."

Phạm Nhược Nhược đáp mà không cần suy nghĩ: "Bây giờ muội vẫn cũng

chưa muốn gả đi."

Những ngày qua, Hạ Tông Vĩ vẫn đến y quán, không phải để ngồi thị uy,

thái độ rất ôn hòa, thành ý. Tuy Phạm Nhược Nhược không sống trong thế giới

viễn vông nhưng vẫn biết tin đồn liên quan đến mình gần đây, cũng biết huynh

trưởng đang phiền muộn vì chuyện này, tất nhiên sẽ nói rõ với Hạ Tông Vĩ.

Nhưng Hạ Tông Vĩ vẫn ngoan cố, giữ thái độ heo chết không sợ nước sôi, lại

đeo chiếc mặt nạ chân thành nên Phạm Nhược Nhược cũng khó mà giơ chổi

đuổi đi như Tư Triệt.

"Tốt, không muốn gả thì đừng có gả." Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản,

"Muội biết tuy huynh trưởng ta đây nhìn như ôn hòa nhưng thực ra hơi bá đạo.

Ta không ưa Hạ Tông Vĩ, cho dù muội đồng ý cưới hắn, ta cũng sẽ giơ bổng

đánh uyên ương. "

Phạm Nhược Nhược không nhịn được liếc nhìn y một cái, hạ giọng lầm bầm

hồi nhỏ còn nói tự do yêu đương, bây giờ chỉ biết bá đạo.

Nhưng cô đâu biết, thời điểm hai người còn nhỏ kể chuyện ma, tuổi thật của

Phạm Nhàn hơn cô mười mấy tuổi, đã có cảm giác như người cha già có con

gái.

Con gái nhà mình mà lấy chồng, phụ thân nào chấp nhận chuyện tự do yêu

đương? Khánh Quốc không, thế giới kia cũng không, cả vũ trụ này đều không

có.

Một hồi nói chuyện, Phạm Nhược Nhược im lặng, hai tay nắm vạt áo xoa

xoa, cảm xúc rối bời khiến cô không khác bất cứ thiếu nữ nào trên thế gian này.

Một lúc sau, cô thở dài, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ca ca, huynh có nghĩ muội rất

tùy tiện không?"

Nếu đặt ở bất cứ gia đình quyền quý nào, hoặc bất cứ nơi nào trên đời, quyết

định về tình yêu và hôn nhân của Phạm Nhược Nhược đều sẽ rất đặc biệt. Trước

tiên cô từ chối thỉnh cầu thông gia của Tĩnh Vương phủ, rời khỏi kinh đô học y

nhiều năm, giờ lại từ chối lệnh ban hôn của Hoàng đế bệ hạ lần thứ hai.

Kháng chỉ, từ hôn trong xã hội phong kiến, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm và

rắc rối cho gia đình. Vì cuộc sống của mình mà liên lụy gia đình, ai cũng cho

rằng đó là hành động ích kỷ, vô trách nhiệm.

Nhưng Phạm Nhàn không phải ai khác, y là người duy nhất trên đời này,

nam nhân duy nhất đọc sách về chính trị giới tính. Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩ

quyết định của muội muội cần phê phán.

Rất nhiều năm trước, có lẽ nữ nhân của Diệp gia cũng đọc những cuốn sách

đó, nhưng giờ đây chỉ còn mình Phạm Nhàn kiên định đứng trên cõi đời, ủng hộ

hành động tùy tiện của muội muội, để nhớ về thế giới hôn nhân tốt đẹp không

cần sự chỉ định của người lớn, ít ra ở một số phương diện thế giới đó công bằng

hơn nơi này nhiều.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1556: Vở kịch cuối mùa đông 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Muội điên rồi sao?" Sắc mặt Phạm Nhàn trở nên lạnh lẽo, nghiêm khắc nói:

"Từ nhỏ ta đã dạy muội rồi, hạnh phúc của bản thân quan trọng hơn tất cả.

Ngoại trừ những việc thật lòng muốn làm, không có gì đáng để chúng ta phải hy

sinh hay nhường bước cả. Đạo hiếu trung vẫn phải tuân theo, nhưng trước hạnh

phúc của chính mình, tất cả đều không đáng nhắc đến."

"Nhưng không phải cách làm này rất ích kỷ sao?" Không bị vẻ mặt lạnh

lùng của huynh trưởng làm lui bước, Nhược Nhược vẫn nghiêm túc nói: "Chính

vì việc của muội mà khiến phủ không yên ổn, cả kinh đô xôn xao..."

Cô chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã giơ tay ra hiệu ngừng lại, nhíu mày nói:

"Muội là muội muội ta tự tay nuôi lớn, mặc dù thời gian bên cạnh ta không

nhiều bằng mấy đại nha hoàn như Tư Tư, nhưng muội biết ta đặt kỳ vọng lớn

vào muội... Ta chỉ mong muội trở thành nữ nhân khác biệt so với những người

khác trên đời này."

"Tùy tiện là gì?" Phạm Nhàn híp mắt nói: "Phụ thân và tổ mẫu hiện ở Đạm

Châu, trong kinh đô chỉ còn mình ta đứng ra nói giúp cho muội, tùy tiện một

chút thì sợ gì? Còn nói đến ích kỷ, ta vốn là người cực kỳ ích kỷ, nhất là với

người thân trong gia đình, muội phải hiểu rõ điều này."

Nhược Nhược cúi đầu im lặng, ánh mắt dần thấm ướt. Chỉ có cô mới biết từ

khi ca ca vào kinh, đã tốn bao nhiêu tâm sức vào việc hôn nhân của mình. Năm

đó để từ chối hôn sự nhà Tĩnh Vương, huynh trưởng thậm chí không tiếc làm

thỏa thuận với người Bắc Tề, chỉ để đổi lấy việc đưa mình đến làm đồ đệ của sư

phụ Khổ Hạ.

Nhìn bề ngoài đơn giản, thực tế Phạm Nhàn đã bỏ ra vô vàn tâm sức và giá

phải trả cho việc này. Mỗi lần nghĩ đến, Nhược Nhược cảm thấy hành động tùy

tiện của mình khiến huynh trưởng phải lo lắng quá nhiều. Mối day dứt trong

lòng cô dâng cao, khiến cô càng hiểu rõ tấm lòng của huynh trưởng dành cho

mình. Muôn vàn tâm tư lẫn lộn trong lòng thiếu nữ, không thể diễn tả thành lời.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vài ngày sau, Phạm Nhàn dường như quên mất chuyện ban hôn trong cung,

chỉ tập trung vào Giám Sát viện, cùng Ngôn Băng Vân sắp xếp công việc ở

Đông Di thành. Bên phía Tây Hồ đã có nền móng tốt, mặc dù Thiền Vu Tốc Tất

Đạt và Đóa Đóa dùng tên giả Tùng Chi Tiên Lệnh vẫn đáng gờm, nhưng gian tế

hai nơi Thanh Châu, Trịnh Châu đã bị Giám Sát viện triệt hạ sạch sẽ. Thêm vào

đó, thảo nguyên rơi vào bất ổn kể từ cái chết của Tả Hiền vương, biên cương

phía tây Nam Khánh Quốc cuối cùng cũng được thở phào.

Thực chất công việc của Giám Sát viện hiện nay đều do Ngôn Băng Vân

giải quyết. Mỗi lần nghĩ đến, Phạm Nhàn không khỏi cảm kích vì quyết định

xâm nhập Thượng Kinh thành kinh cứu Tiểu Ngôn công tử ngày ấy. Năng lực

của hắn nằm ở đột kích, quyết đoán, ám sát và phán đoán tình thế, còn Băng

Vân mới là người mưu tính lập kế hoạch.

Nếu thiếu sự trợ giúp của Ngôn Băng Vân, có lẽ Phạm Nhàn không thể

kiểm soát được hệ thống Giám Sát viện rộng lớn như vậy.

Sự việc đã được chứng minh từ lâu . Sau khi Phạm Nhàn bước vào Giám

Sát viện, trong mấy cuộc hành động lớn của Giám Sát viện, thực tế người cầm

bút đều là Tiểu Ngôn công tử với quan phục trắng toát tương phản với màu

chính thức của Giám Sát viện. Chỉ duy nhất một lần Phạm Nhàn tự quyết định

kế hoạch, đó là thanh trừ trong lực lượng quân sự ở Giao Châu, sau hành động

đó Trần Bình Bình chỉ trích đến mức thương tích đầy mình, máu chó đầy mặt.

Cho nên sau khi nói ý định của mình với Ngôn Băng Vân, Phạm Nhàn

không còn bận tâm đến chuyện Đông Di thành nữa, chỉ lặng lẽ đưa Vương Thập

Tam Lang vào cung một lần.

Tuy hiện giờ vì chuyện hôn nhân của Phạm Nhược Nhược mà Phạm Nhàn

và Hoàng đế đang tiến hành chiến tranh lạnh, nhưng đối với những việc lớn

trong triều chính, hai phụ tử sẽ không chọn cách giận dỗi lẫn nhau. Trong lòng

Hoàng đế đã biết về sự tồn tại của Vương Thập Tam Lang, Phạm Nhàn sẽ

không phạm sai lầm lớn trong những chỗ nhỏ này.

Về chuyện ban hôn, dù nhiệm vụ đấu với Hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay đã

giao cho Tĩnh Vương phủ, nhưng Phạm Nhàn vẫn đứng bên quan tâm theo dõi.

Dẫu sao, Phạm Nhược Nhược vẫn ngày ngày đến y quán chăm sóc bệnh

nhân, trong khi Thế tử Hoằng Thành thì nghiêm nét mặt, lạnh lùng đứng ngoài

y quán. Có lẽ vị Thế tử cảm thấy cực kỳ tức giận trước tin tức hôn sự trong

cung, khuôn mặt u ám đến cực điểm, khiến bệnh nhân qua lại y quán đều run

sợ, cảm nhận được hàn ý từ vị quý nhân này.

Hiện giờ, Lý Hoằng Thành đã là nhân vật số một trong quân đội Định Châu,

ba năm qua hiếm hoi lắm mới về kinh báo cáo một lần, nhưng vẫn tình nguyện

đứng làm vệ sĩ ngoài y quán. Đại tướng quân nhàn rỗi đến làm thần giữ cửa,

khiến khắp kinh đô đều cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả Hồ Đại học sĩ cũng không

dám nói nhiều lời vô nghĩa với Phạm Nhàn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1557: Vở kịch cuối mùa đông 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hạ Tông Vĩ bị Phạm Nhàn đe dọa nhưng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu,

nhưng mấy lần đến y quán đều bị Lý Hoằng Thành lạnh nhạt đuổi đi. Y quán

nhỏ bé trở thành chiến trường của đại thần và tướng quân, nhưng dù sao Hạ

Tông Vĩ cũng chỉ là văn thần, làm sao địch lại vẻ ngoài hổ báo của Hoằng

Thành.

Một y quán nhỏ... đã trở thành cảnh tượng đáng chú ý của kinh đô.

Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm thán, nghĩ thầm Lỗ lão phu tử nói

đúng, văn chương không bao giờ bằng nắm đấm. Mỉm cười cảm thông cho Hạ

Tông Vĩ, đường đường đại thần Môn Hạ Trung Thư, nhưng gặp phải hai đứa

con cháu hoàng thất không phân biệt phải trái như mình và Hoằng Thành, rốt

cuộc cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào bụng.

Thực ra trong những ngày qua, Hạ Tông Vĩ từng vào cung một lần, có lẽ

cũng khéo léo bày tỏ ý từ chối ban hôn. Điều này cũng nằm trong dự liệu của

Phạm Nhàn, với tính cách âm độc của Hạ Tông Vĩ, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội

để đả kích Phạm Nhàn, cho dù từng bị Phạm Nhàn cảnh cáo, hắn vẫn không từ

bỏ.

Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ vừa thấy bộ dáng chán nản của Hạ Tông Vĩ, là

đoán Phạm Nhàn đã âm thầm đe dọa đại thần thân tín của mình, mặt rồng giãy

dụa, vội triệu Phạm Nhàn vào cung, trách mắng một trận trong Ngự Thư phòng.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản lắng nghe, vẫn giữ thái độ im lặng phản

kháng như thường lệ. Ban hôn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ý đồ của bệ hạ lợi dụng

việc này để hoàn toàn đè bẹp tinh thần phòng vệ của hắn, biến y thành một kẻ

ngu trung vâng lời, là điều y tuyệt đối không thể chấp nhận.

Y chẳng hề sợ hãi vẻ bất mãn của Hoàng đế bệ hạ, bởi bây giờ đã khác xưa,

Giám Sát viện và Nội Khố trong tay Phạm Nhàn hiện đang cung cấp trật tự và

tiền bạc quan trọng nhất cho sự phát triển lành mạnh của triều đình Khánh

Quốc. Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu rõ điều đó, biết mình ngày càng không thể

rời xa đứa con tư sinh này.

Chỉ có điều đối với Khánh Đế mà nói, Hoàng đế bệ hạ càng tán thưởng

Phạm Nhàn thì càng muốn Phạm Nhàn có thể bộc bạch tất cả tâm tư, vâng theo

mọi sắp đặt của mình. Bởi vì ngài luôn cảm thấy đôi khi đứa trẻ An Chi này có

phần bướng bỉnh, tính cách hơi quá thoát tục, thậm chí có vẻ chút muốn thoát

khỏi khống chế của mình.

Đối với một vị quân vương cường đại, cảm giác đó rất không thoải mái, cho

nên ngài muốn Phạm Nhàn nhượng bộ.

o O o

Bước sang mùa đông, Phạm Nhàn vẫn chưa hề nhượng bộ, vẫn cứ ủng hộ

Tĩnh Vương phủ đối đầu với trong cung. Việc hôn nhân giữa hai nhà Hạ Phạm

sau một phen xôn xao đã dần lắng xuống, vì trong cung không có chỉ dụ tiếp

theo. Còn thần giữ cửa Thế tử vẫn đứng canh cửa y quán, lạnh lùng nhìn từng

bệnh nhân đi đến. Những người nghèo khổ kia nếu mang họ Hạ đều phải đổi

sang tên giả rồi mới dám đến khám.

Có lẽ trên đời này người duy nhất không sợ Hoàng đế bệ hạ, chính là Tĩnh

Vương. Dù sao thuở nhỏ đã từng đánh nhau với huynh trưởng nhiều lần, mặc dù

không có mấy trận thắng nhưng ít nhất nắm đấm cũng từng nếm thử mùi vị của

thịt rồng, một khi thân cận sẽ bớt đi cung kính sợ sệt. Huống hồ Tĩnh Vương

vốn không có d*c v*ng gì, cả đời chỉ lo chuyện phù phiếm bùn đất, không hề

can thiệp triều chính, nên bệ hạ này cũng phần nào áy náy đối với đệ đệ duy

nhất, nên ngoài nhíu mày ra cũng không thể làm gì hơn được.

Còn Lý Hoằng Thành cầm quân ở Định Châu đã ba năm, xông pha trước

trận làm gương cho quân lính, tắm máu giết địch, cho dù không có công cũng

đầy khổ cực, nay đã bày tỏ thái độ muốn tranh thê tử với Hạ Tông Vĩ, Hoàng đế

bệ hạ cũng chẳng làm gì được. Chẳng qua một lời của Thiên tử khó có thể rút

lại, cộng thêm nếu lùi bước thì mất mặt, nên bệ hạ mới cố chấp giữ quan điểm

ban đầu.

Tuyết đầu mùa đổ xuống, Phạm Nhàn thở ra một làn khói trắng, đứng bên

xe ngựa nói với Vương Thập Tam Lang bên cạnh: "Những điều cần nói đều đã

nói rồi, ta có thể tạo áp lực lên phủ Thành chủ, nhưng về mâu thuẫn nội bộ

trong Kiếm Lư các ngươi, ta không can thiệp được. Mà chắc ngươi cũng không

muốn ta nhúng tay vào."

Hôm nay Vương Thập Tam Lang sắp rời khỏi Khánh Quốc, quay về Kiếm

Lư Đông Di thành, bầu bạn với ân sư trong những ngày cuối đời. Phạm Nhàn

dành thời gian đến tiễn đưa. Hai người đứng cô độc giữa tuyết rơi, trò chuyện

câu được câu chăng, tất nhiên phần lớn do Phạm Nhàn nói.

"Ta sẽ chờ ngươi ở Kiếm Lư." Vương Thập Tam Lang vác túi xách, nắm

chặt cây cờ xanh, nhìn Phạm Nhàn cười hiền lành: "Đến sớm nhé."

Phạm Nhàn cũng mỉm cười. Sau khi Vương Thập Tam Lang vào cung, cuối

cùng bệ hạ đã gật đầu giao toàn bộ quyền điều hành vấn đề Đông Di thành cho

Phạm Nhàn. Cuối cùng cũng nắm chắc quyền chủ động trong tay, tâm trạng y

thực sự rất tốt.

"Cảm ơn." Phạm Nhàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hy vọng về sau

không cần cảm ơn ngươi nữa."

Vương Thập Tam Lang sững sờ một lúc mới hiểu ý của từ "cảm ơn" đó, lắc

đầu rồi bước vào trong tuyết gió.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1558: Xuân đến ta đi 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Áo khoác lông chồn rất ấm áp, nhìn bóng dáng khuất dần trong tuyết gió,

trong lòng Phạm Nhàn cũng Rất ấm áp. Kiếp này của y đầy kinh tâm động

phách, mưu mô đấu đá, tuy sôi động nhưng cũng khiến tâm trí mệt mỏi. Được

giao du với nhân vật đơn giản, thuần khiết đúng là hưởng thụ quý giá và hiếm

có.

Rời mắt khỏi màn tuyết phía xa, Phạm Nhàn chợt cảm thấy trong lòng rung

động, như có linh cảm mùa xuân năm tới lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư,

có lẽ bản thân sẽ có được những trải nghiệm chưa từng có.

Y bước đến chiếc xe ngựa đen, nhấc đầu gối lên, cúi đầu cẩn thận lau sạch

bùn tuyết dính đáy giày trên bậc thềm xe. Vừa lau tuyết, vừa trầm ngâm suy

nghĩ. Một lúc sau mới vén tấm rèm xe dày cộm, cúi người lách vào trong. Một

làn gió ấm phả vào mặt, bên trong chiếc xe rộng rãi của Giám Sát viện, chiếc lò

sưởi nhỏ đặc chế đang phát ra hơi ấm như mùa xuân, hoàn toàn khác hẳn cái

lạnh giá bên ngoài.

Phạm Nhàn lau sạch bông tuyết trên cổ áo, nói: "Người đã đi xa, chúng ta có

thể quay về được rồi."

Diệp Linh Nhi tiếp nhận chiếc khăn từ tay Phạm Nhàn, cúi đầu xuống, hàng

mi dài thướt tha che khuất đôi mắt sáng rực và cảm xúc phức tạp bên trong. Cô

nhẹ giọng nói: "Ta đến không phải đến để tiễn biệt hắn."

"Không phải đến tiễn Thập Tam ca, chẳng lẽ là đến ngắm tuyết cùng ta?"

Phạm Nhàn không vui nói: "Ta thực sự không hiểu rốt cuộc các ngươi định thế

nào, đã hơn một tháng rồi mà vẫn y như lúc mới gặp ở Thanh Châu."

"Sư phụ, ta không nghĩ lung tung gì cả." Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, rất

nghiêm túc nói.

"Năm tới Tứ Cố Kiếm sẽ qua đời, Đông Di thành chia làm hai phe tranh

chấp không ngớt. Lần này về Đông Di, chắc Thập Tam Lang cũng phải lo lắng,

cho dù là đồ đệ quan môn được thương yêu nhất của Tứ Cố Kiếm nhưng hắn

không có nhiều mối quan hệ." Phạm Nhàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "E rằng

cuối cùng vẫn phải đấu một trận."

"Ngươi không thể giúp đỡ hắn sao? Hắn đã làm rất nhiều cho Giám Sát

viện." Diệp Linh Nhi hỏi vội.

"Điều này khỏi cần ngươi nhắc, hắn làm việc cho ta, đương nhiên ta sẽ đền

đáp." Phạm Nhàn nói: "Thái độ của Tứ Cố Kiếm với ta rất thành khẩn, dù lão

quái vật kia chắc chắn không muốn giao dịch gì với bệ hạ, nhưng thương lượng

buôn bán với ta thì không vấn đề."

Y đột nhiên nhìn Diệp Linh Nhi, nhẹ giọng nói: "Vấn đề là sau khi trở lại

Đông Di, chắc hắn sẽ định cư lâu dài ở đó, ngươi có nghĩ gì về việc này

không?"

"Tại sao ta phải nghĩ về việc đó?" Từ khi Nhị hoàng tử qua đời, Diệp Linh

Nhi không còn vẻ hào hiệp, sáng sủa như xưa nữa mà trở nên trầm tĩnh, chín

chắn hơn rất nhiều. Dù vẫn cười nói tự nhiên trước mặt Phạm Nhàn và Lâm

Uyển Nhi, nhưng cả hai đều nhận ra ám ảnh trong tim cô.

Mãi đến khi gặp Vương Thập Tam Lang ở Thanh Châu, trở thành một cặp

phong cảnh, tâm trạng Diệp Linh Nhi mới thoát khỏi binh mã biên ải. Phạm

Nhàn rất vui khi thấy sự thay đổi này, nhưng cũng biết với thân phận của Thập

Tam Lang, chuyện tình cảm của hai người rất khó khăn.

Y lắc đầu, không đi sâu vào vấn đề này nữa. Ngược lại, Diệp Linh Nhi nghĩ

đến chuyện làm phiền lòng những người trẻ gần đây, hỏi nhỏ Phạm Nhàn: "Vậy

việc của Nhược Nhược cứ thế kéo dài à?"

Nhắc đến chuyện này, Phạm Nhàn chỉ thấy cả đầu nhức nhối. Ban đầu y

nghĩ rằng với Tĩnh Vương phụ tử ra mặt giả bộ hung dữ, Hoàng đế bệ hạ sẽ

xuôi chiều thu hồi lời ban hôn vụng về này. Không ngờ Hoàng đế lại ngoan cố

đến thế, lấy cớ năm xưa Phạm gia đã từ chối liên hôn với Tĩnh Vương phủ,

hoàn toàn không để ý đến những động tĩnh này.

"Trước hết cứ kéo dài đã. Chúng ta có nhiều người gộp mặt mũi lại như vậy,

dù sao cũng có chút phân lượng, bệ hạ cũng khó mà cưỡng ép được." Phạm

Nhàn mím môi, nghĩ bụng nếu muội muội chịu gả cho Hoằng Thành thì việc

này dễ xử lý hơn biết bao, ít ra trước mặt bệ hạ tranh cãi cũng có lý hơn.

"Ta không rõ Hạ Tông Vĩ là người thế nào, chỉ nghe nói tính tình không tệ,

cũng không hiểu sao ngươi lại nổi cơn thịnh nộ lớn đến thế." Diệp Linh Nhi nói

lỡ miệng.

"Thịnh nộ?" Phạm Nhàn cười cười, không nói rõ, nói lảng: "Thông gia của

hai họ Hạ Phạm, há chẳng thành hộp cơm sao?"

"Cơm gì?"

"Cơm bát bảo."

"Đúng rồi, hôm nay Vương Đại đô đốc ở bày tiệc Nhất Thạch Cư. Uyển Nhi

nhắn nhủ ngươi đừng đến trễ." Diệp Linh Nhi nghiêm túc nói.

Phạm Nhàn chợt nhớ ra chuyện thú vị này. Kể từ khi nhận nhiệm vụ dạy dỗ

tiểu thư nhà họ Vương để làm trắc phi cho Đại hoàng tử, Phạm Nhàn vốn đã

bực bội vì chuyện chỉ hôn trong cung, nên đã mắng nhiếc Vương Đồng Nhi đến

nỗi cô khóc lóc bỏ chạy ra khỏi phủ, cũng khiến Đại tướng Sử Phi của quân

phòng vệ kinh đô tức giận không nhẹ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1559: Xuân đến ta đi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y tưởng rằng sau trận mắng này, Vương Đồng Nhi sẽ tức giận không bao

giờ quay lại, không ngờ chỉ sau ít ngày, cô lại van nài Sử Phi dẫn vào Phạm

phủ, cầu xin Tiểu Phạm đại nhân thu nhận làm đồ đệ. Cô nói mình đã thay đổi

rất nhiều, không dám xằng bậy như trước nữa.

Thái độ hiểu chuyện bất thình lình của tiểu thư khiến Phạm Nhàn giật mình,

nghĩ bụng xem ra Đại tiểu thư này yêu điên cuồng Đại hoàng tử, nếu không đã

chẳng đến mức sẵn sàng tự hạ mình như vậy.

Hôm nay là ngày thứ hai Đại đô đốc Vương Chí Côn từ Yến Kinh về kinh

trình báo công tác, Đại đô đốc tự tay chiêu đãi Phạm Nhàn chính là để cảm ơn

việc y đã dạy dỗ con gái thay mình.

"Vương Đồng Nhi này là fan của ngươi." Phạm Nhàn cau mày, "Ngươi từng

gặp chưa?"

Diệp Linh Nhi đoán ra ý nghĩa của từ fan, bất đắc dĩ cười nói: "Rất nhiều

năm trước có gặp qua, lúc đó cô ấy mới chỉ là cô bé bảy, tám tuổi, ai ngờ sau

này lại nổi loạn như thế."

"Bây giờ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi." Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Có vẻ

các Đại tiểu thư đều giống nhau, đều thích bị hành hạ, nếu không đánh cho vài

trận thì kiên quyết không chịu nghe lời."

Diệp Linh Nhi mặt đỏ bừng, nhớ lại chuyện cũ ở kinh đô, liếc mắt đầy cảnh

cáo về phía Phạm Nhàn: "Đây là ám chỉ ta à?"

Phạm Nhàn vẫn nhắm mắt, khóe miệng phớt nụ cười nhạt: "Ngày trước phải

đánh mới nghe lời, bây giờ tự động đến chịu đòn rồi."

Xe ngựa lướt đi trong tiếng đối thoại của hai người, từ từ quay trở lại kinh

đô, xé toạc lớp tuyết trên đường, để lại vết bánh xe sâu. Phạm Nhàn cảm thấy

trong xe nóng quá, liền vén màn cửa sổ lên một góc, hy vọng gió đông lạnh có

thể thổi vào. Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua cảnh cây bạc, tuyết trắng bên

đường thật đẹp.

Y chăm chú nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi liên tưởng đến bản thân. Việc

của Hạ Tông Vĩ không thể ép quá, nhưng y cũng không lo lắng. Chỉ cần sang

năm giải quyết xong việc Đông Di thành, lập công lớn cho Đại Khánh, dù

Hoàng đế khắc nghiệt đến đâu cũng khó mà ép buộc y nữa.

Chỉ có điều trên con đường tuyết gió này, ngựa vất vả lê bước, Phạm Nhàn

chợt cảm thấy mình giống con ngựa bị Hoàng đế trói, bị ép phải vất vả phá

tuyết mở đường, kéo theo cỗ xe lớn tiến về phương xa mà ngựa không hề muốn

đến.

Y hít sâu một hơi, để gió lạnh xoa dịu trái tim nơi lồng ngực. Hạ màn xe

xuống, nhắm mắt suy nghĩ. Cho dù Tây Lương hay Đông Di, y đang vất vả

chinh phục vì Hoàng đế, nhưng hắn cũng không muốn thay đổi, bởi vì trên đời

này chưa có ai mà y không dám thách thức, ngoại trừ vị Hoàng đế lão tử thâm

sâu khó lường này.

Nếu Ngũ Trúc thúc và cái rương vẫn còn bên cạnh chắc chắn tình thế sẽ

thay đổi rất nhiều, chỉ có điều những thay đổi đó không chắc đã tốt. Phạm Nhàn

lắc đầu, xua tan khả năng đáng phiền phức này. Dù trên danh nghĩa Ngũ Trúc

thúc là người hầu của mình, nhưng thực chất là người thân nhất, ai ai cũng cần

tìm kiếm điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

May mắn thay, vị Hoàng đế bệ hạ này đã thay đổi rất nhiều. Xét từ việc gần

đây ngài cãi nhau với Phạm Nhàn và Tĩnh Vương, mặc dù quá đáng nhưng ít

nhất cũng thể hiện chút tính người – hay nên nói là tính người già. Cho dù là

tính người hay tính người già thì cũng chứng tỏ Bệ hạ đã bước ra khỏi thần đàn,

không còn là bóng hình cao sang xa vời.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đông qua xuân tới, lại là lời cũ rích. Thôi được rồi, tóm lại là trong một

ngày xuân ấm áp tuyệt vời, Khánh Quốc đã sớm tiễn đưa vô số trận tuyết lớn

nhỏ khó hiểu, đón chào thời tiết ấm dần lên, những mầm non xanh tươi và

những đóa hoa run rẩy.

Còn tại Yến Kinh - quận quan trọng nhất phía đông bắc Khánh Quốc lại đón

chào một đoàn người có địa vị đặc biệt quan trọng. Lúc này là tháng ba, hai bên

đường cây cối xanh tươi, trong gió xuân phất phơ, giống như những đứa trẻ cầm

bó hoa reo hò chào đón náo nhiệt. Có vẻ ngay cả cây cối cũng biết tầm quan

trọng của đoàn người này.

Yến Kinh nằm phía bắc, từ kinh đô đi thẳng lên phía bắc qua Hào Sơn, đi

theo con đường bằng phẳng tới Thương Châu rồi mở rộng về hướng đông bắc là

tới đại thành lớn này. Hàng chục năm trước, nơi đây vẫn là một thành trì của

nhà Đại Ngụy, gọi là Nam Kinh. Nhưng rồi bị Hoàng đế cường đại của Khánh

Quốc đánh chiếm, đổi tên thành Yến Kinh, ý chỉ én ngậm bùn quay về.

Không ai biết liệu vùng đất Yến Kinh cách đây hơn một ngàn năm có phải

là của tổ tiên Khánh Quốc hay không. Nhưng cái tên Yến Kinh ít nhất cũng

mang lại cho Khánh Quốc một cái danh nghĩa chính đáng, hơn nữa người dân

nơi đây ôn hòa, quen với việc thay đổi chủ nhân cai trị, không có tình cảm dân

tộc sâu sắc, nên sau ba mươi năm cai trị, Khánh Quốc đã biến nơi đây thành đất

phụ thuộc vững chắc, trở thành một kinh thành cách xa Khánh Quốc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back