Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 315



Sau một ngày một đêm di chuyển, vừa xuống tàu, hai mẹ con đã thấy Thạch Chí Viễn đứng ở cửa ga ngóng vào trong.

Thấy Diệp Thư hai mẹ con đi ra, ông vội vàng bước nhanh đến trước mặt họ.

"Mọi người đến rồi." Thạch Chí Viễn nói chuyện với Diệp Thư vẫn có chút dè dặt.

"Ông nội." Tĩnh Nghi gọi.

"Ừ, đi thôi! Ông đi mua kem cho hai mẹ con ăn." Thạch Chí Viễn nhìn thấy cháu gái, niềm vui trong mắt như tràn ra ngoài.

Bây giờ bên ngoài nhà ga, những người bán hàng rong cũng nhiều lên, chỗ nào cũng bán kem, nước ngọt.

Thạch Chí Viễn mua vài cây kem, lại mua thêm mấy chai nước ngọt.

Lên xe, ông đưa cho mỗi người một cây kem, kể cả bác tài xế.

Lần này con gái đến, Diệp Thư để con bé ở nhà Thạch Chí Viễn luôn, dù sao con bé còn nhỏ, để con bé tự ở nhà khách cũng không yên tâm. Cho dù là nhà khách của quân đội, cũng không an toàn bằng ở nhà.

Thạch Chí Viễn lại càng muốn cháu gái đến ở nhà mình.

Từ khi biết tin cháu gái sẽ đến thăm ông cụ, Thạch Chí Viễn đã chuẩn bị phòng ốc đâu vào đấy.

Chăn ga gối đệm đều là đồ mới, thậm chí cả màn cũng mới mua. Ông còn mua thêm hai bộ quần áo mới.

Chậu rửa mặt, chậu rửa chân cũng chuẩn bị đầy đủ. Chỉ sợ cháu gái đến ở không quen.

Về đến nhà thì Lưu Thúy Hoa đã chuẩn bị xong cơm nước.

Ông cụ cũng vậy, biết tin cháu gái cưng đến thăm, còn ở lại chơi với ông một thời gian, ông vui lắm, đi đâu trong sân cũng khoe với người ta, trông ông phấn khởi khác hẳn mọi ngày.

Ông còn đảm bảo với Diệp Thư rằng, Tĩnh Nghi ở đây chắc chắn ông sẽ chăm sóc con bé thật tốt, còn dặn cô khi nào hai cậu nhóc kia được nghỉ thì cũng đưa đến đây chơi.

Nghe ông nói vậy, ánh mắt Thạch Chí Viễn cũng sáng lên, rõ ràng là cũng mong hai đứa cháu trai đến.

Diệp Thư suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Ăn cơm xong, Thạch Chí Viễn đi làm, Lưu Thúy Hoa dẫn hai mẹ con Diệp Thư đi xem phòng đã chuẩn bị cho Tĩnh Nghi.

Vừa nhìn Diệp Thư đã biết họ thật lòng chuẩn bị, cả căn phòng toàn là màu hồng phấn mà các bé gái thích, chứng tỏ họ rất để tâm.

Diệp Thư cảm ơn mẹ chồng đã tốn tâm, nghe cô cảm ơn, Lưu Thúy Hoa xua tay.

"Không cần phải cảm ơn tôi, mấy thứ này đều là Chí Viễn chuẩn bị, không liên quan gì đến tôi đâu." Lưu Thúy Hoa còn nói với Diệp Thư, từ khi biết tin cháu gái đến, ông vui đến mức không biết làm gì.

Không chỉ bận rộn chuẩn bị phòng, ông còn đi hỏi những nhà có con gái bằng tuổi Tĩnh Nghi xem con gái bây giờ thích gì.

Rồi ông còn tự mình đi mua giường mới, ga trải giường mới.

Ông còn tìm hiểu xem chỗ nào có chỗ chơi vui, định dẫn cháu gái đi chơi.

Diệp Thư đưa con gái đến nhà Thạch Chí Viễn, hôm sau đã vội vàng quay về Bắc Thành.

Dù sao ở nhà còn hai cậu con trai, cô không yên tâm.

Đợi hai cậu con trai thi xong, vừa nghỉ hè, Diệp Thư liền không chút do dự đưa hai cậu con trai đến nhà ông bà nội.

Ban đầu cô định nhân tiện đón con gái về, giấy báo nhập học của con bé cũng sắp đến rồi.

Nhưng con gái vẫn chưa chơi đã, nên nói với Diệp Thư cứ nhận giùm con bé.

Bây giờ không giống như sau này, người nhà có thể nhận thay.

Diệp Thư bất lực, chỉ đành một mình quay về Bắc Thành. Sau nhiều năm, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại được sống cuộc sống hai người.

Phải nói là cuộc sống không có con cái thật sự rất thoải mái.

Tranh thủ lúc này đang là mùa hè, hoa quả, rau củ nhiều, Diệp Thư không chỉ hái hết rau quả trong vườn cất vào không gian, mà còn ra ngoài mua thêm.

Bây giờ, trên chợ rau củ, trứng gà, vân vân... mỗi ngày đều có những người nông dân quanh vùng mang đến bán, Diệp Thư tranh thủ mua rất nhiều, bây giờ lợn nuôi bằng cám tăng trọng vẫn chưa nhiều, Diệp Thư cũng chọn mua những con lợn do chính những người dân tự nuôi.

Mấy hôm nay, gần như ngày nào cô cũng đi chợ mua thịt lợn, những người bán hàng thường xuyên đều quen mặt cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 316



Mọi người còn tưởng Diệp Thư là nhân viên mua hàng của nhà ăn cơ.

Diệp Thư nghe được lời họ nói, vì muốn giảm bớt phiền phức, cô chỉ có thể giảm bớt số lần đi chợ.

Tuy nhiên, dù vậy, trong siêu thị của Diệp Thư vẫn tích trữ đủ thịt lợn cho cả gia đình ăn trong mười năm.

Vào lúc này, người của phòng quản lý nhà đất lại đến đưa tin cho Diệp Thư.

Lại có người muốn bán nhà để ra nước ngoài.

Mặc dù giá nhà đất hiện tại đã tăng lên khá nhiều so với hai năm trước, nhưng Diệp Thư vẫn không chút do dự mua ngay.

Mùa hè năm nay không biết có chuyện gì mà lại có nhiều người bán nhà, bán cửa hàng để ra nước ngoài như vậy.

Từ khi mua được một căn nhà, liên tiếp có tin tức được gửi đến.

Diệp Thư đã chọn mua thêm ba cái sân nhỏ và năm cửa hàng phù hợp.

Nhìn mấy quyển sổ đỏ trong tay, Diệp Thư cười toe toét.

Mua nhà quả thực khiến người ta nghiện, nghĩ đến việc sau này những căn nhà này ít nhất cũng trị giá vài triệu, Diệp Thư lại có thôi thúc muốn mua thêm vài căn nữa.

Tuy nhiên, suy nghĩ thì vẫn là suy nghĩ, Diệp Thư cũng phải đối mặt với hiện thực, bởi vì số tiền trong tay đã không đủ để mua thêm một căn nào nữa.

Nhưng Diệp Thư cũng không vội, hiện tại mỗi tháng tiền thuê nhà của cô cũng thu được gần cả nghìn, căn nhà cổ sửa sang thành cửa hàng cũng đã cho thuê, chờ cho thuê hết những căn nhà và cửa hàng mới mua này, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ còn nhiều hơn nữa.

Vậy nên cô đã tính toán hết rồi, tiền sinh hoạt của cả nhà chỉ cần lương của Thạch Lỗi là đủ, tiền thuê nhà hàng tháng cứ để dành lại.

Gom góp được nhiều, gặp căn nhà hoặc cửa hàng nào phù hợp thì mua luôn, dù sao thì nhà cửa, cửa hàng có bao giờ là nhiều.

Dạo này Diệp Thư sống rất thoải mái, đến ngày nghỉ, hai vợ chồng cùng nhau nấu rất nhiều món ăn rồi cất vào siêu thị.

Còn gói cả sủi cảo, hấp bánh bao, hầm thịt kho tàu, tóm lại là những món ngon mà mọi người thích ăn đều làm không ít.

Diệp Thư thì lúc nào muốn nấu thì nấu một chút, còn không muốn nấu thì ăn luôn đồ ăn chế biến sẵn ở siêu thị cho tiện.

Buổi tối ăn cơm xong, hai vợ chồng lại tay trong tay đi dạo công viên, xem phim, cuộc sống cứ an nhàn, vui vẻ thế này, chẳng muốn bọn trẻ con về nữa.

Nhưng có muốn hay không thì ngày tựu trường cũng đã đến rồi.

Điều đáng nói là Tĩnh Nghi quả nhiên thi đỗ vào trường đại học Bắc Thành, giấy báo nhập học là do Diệp Thư đi nhận giúp con bé.

Mặc dù trường học rất gần nhà, nhưng cô hỏi con bé là muốn ở ký túc xá hay đi đi về về thì Tĩnh Nghi vẫn lựa chọn ở lại trường.

Con bé muốn trải nghiệm cuộc sống tập thể ở ký túc xá.

Diệp Thư cũng không có ý kiến gì, con gái ở ký túc xá cũng tốt, trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, ký túc xá càng có thể giúp con bé học cách hòa đồng, chung sống với mọi người.

Xét cho cùng, con gái lớn đến chừng này rồi, vẫn luôn được bố mẹ bảo bọc, chẳng biết thế giới bên ngoài không chỉ có lương thiện và tốt đẹp, mà còn rất nhiều điều xấu xa.

Cô nghĩ, bây giờ cũng là lúc bố mẹ nên buông tay để con tự do bay nhảy, để con tự mình trải nghiệm, thấm thía những vui buồn, lạnh nhạt của cuộc sống.

Cho dù có chịu chút thiệt thòi cũng không sao, có trải qua vấp ngã thì mới trưởng thành, đó là những điều con bé bắt buộc phải trải qua trên con đường trưởng thành của mình.

Bây giờ ở trường học còn đỡ, dù có chịu thiệt thòi một chút cũng không có gì to tát, sau này bước chân vào xã hội rồi thì chưa chắc đâu.

Vì vậy, cô đã rất thoải mái đồng ý với yêu cầu ở ký túc xá của con gái.

Đến ngày nhập học, cả nhà 5 người ăn mặc chỉnh tề đưa Tĩnh Nghi đến trường.

Vì chuyện này mà Thạch Lỗi và hai cậu con trai còn xin nghỉ học. Lúc đầu, Diệp Thư không đồng ý cho hai cậu con trai xin nghỉ, bảo chúng cứ đi học bình thường, xin nghỉ để đưa chị gái đi nhập học là sao?
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 317



Thế nhưng hai cậu nhóc không chịu, cứ khăng khăng đòi xin nghỉ để đưa chị đi.

Cậu con trai lớn Chính Hồng còn hùng hồn nói là chị gái lần đầu tiên xa nhà đi ở ký túc xá, sợ có người bắt nạt chị, cậu phải đi để làm chỗ dựa cho chị.

Cậu con trai út Chính Khải cũng hùa theo, Thạch Lỗi cũng ở bên cạnh nói giúp.

Diệp Thư không lay chuyển được ba bố con, chỉ có thể buông một câu "Thế nào thì thế" rồi mặc kệ luôn.

Bởi vậy, ngày nhập học hôm đó đã xuất hiện cảnh tượng cả nhà 5 người cùng đưa con gái đi học.

Cả nhà không đi xe, chỉ buộc những đồ đạc cồng kềnh lên giá xe đạp, còn những vật dụng nhỏ thì xách tay, vừa đẩy xe vừa đi bộ đến trường.

Tới trường, làm thủ tục nhập học xong, nhìn thấy phòng được phân cho Tĩnh Nghi, cả nhà lại cùng nhau đi về phía ký túc xá.

Có mấy học sinh khóa trên định lại gần chỉ đường thì bị Diệp Thư cười tươi từ chối.

Cô bảo các học sinh đó cứ đi giúp người khác, nhà cô không cần giúp đâu.

Nhà này còn cần ai chỉ đường nữa chứ? Cô học ở đây 4 năm, ngóc ngách nào mà chẳng biết.

Tìm được tòa nhà ký túc xá, phòng của Tĩnh Nghi ở tầng 2, phòng 203, vị trí cũng không tệ.

Hôm nay là ngày đầu nhập học, rất nhiều phụ huynh đến đưa con cái đi học nên quản lý ký túc xá cũng không quản luật lệ nam giới không được vào, cứ để mọi người đi vào.

Tìm được đến phòng, cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng người nói chuyện, Diệp Thư gõ cửa, nghe bên trong nói "Vào đi", cô mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng đã có người đến trước, nhìn sơ qua có vẻ là một nhà ba người, cả nhà đang dọn dẹp giường. Thấy nhà Diệp Thư bước vào, người phụ nữ đang dọn giường mỉm cười với cả nhà.

"Chào mọi người." Diệp Thư chào hỏi họ rồi bắt đầu chỉ huy bốn bố con làm việc.

Tĩnh Nghi chọn giường tầng trên cạnh cửa sổ, ở nhà đã bàn trước rồi, hôm nay cố tình đến sớm là để chọn cho được chiếc giường ưng ý.

Tuy nhiên trong phòng còn có người đến sớm hơn nhà cô, may là họ chọn giường tầng dưới.

Đầu tiên, Diệp Thư bảo Chính Hồng đi lấy nước lau giường cho sạch sẽ, sau đó trải tấm ga trải giường cũ mang từ nhà lên.

Cô trải thêm hai cái đệm lên trên ga giường, sợ trải mỏng quá con ngủ không thoải mái.

Trên lớp đệm là ga trải giường mới, chăn được gấp gọn gàng để trên đệm. Vỏ chăn đã được bọc ở nhà rồi, chỉ việc đặt gối lên trên chăn nữa là xong.

Chăn mang theo không phải loại dày, chỉ là cái chăn mỏng đắp cho vừa lúc này. Dù sao nhà cũng gần, lúc nào lạnh thì về nhà thay cũng được.

Lúc Thạch Lỗi dọn giường, Diệp Thư cũng không rảnh rỗi, cô cất quần áo, đồ dùng sinh hoạt mang theo vào trong mấy cái tủ dài dựng sát tường trong ký túc.

Dọn dẹp xong xuôi, cả nhà định đi dạo trong trường một vòng, dẫn con gái đi xem lớp học sau này.

Diệp Thư như được trở về chốn cũ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tĩnh Nghi ở trường đại học học tập sinh hoạt đều rất thuận lợi, không gặp khó khăn gì, hơn nữa cuối tuần nào cũng về nhà.

Chính Hồng đã học cấp 2, Chính Khải cũng vào tiểu học, Diệp Thư cũng không phải lo lắng gì.

Hôm nay, cô đang thu hoạch khoai lang trồng ở mảnh đất trống bên nhà Thạch Lỗi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Diệp Thư thấy lạ, ai lại đến đây gõ cửa. Bởi vì người quen đều biết, nhà mình không ở đây, bình thường chỗ này cũng không có ai, đều ở bên kia hết.

Tuy nhiên, cô vẫn đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc uốn xoăn, mặc áo khoác màu be, bên trong là chiếc váy len màu trắng, chân đi đôi giày cao gót màu trắng sữa.

Nhìn là biết không phải người nhà bình thường, huống hồ sau lưng còn đỗ một chiếc ô tô màu đen.

Người phụ nữ thấy cô bước ra, rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Thạch Lỗi không?"

"Vâng, xin hỏi bác là...?" Nhìn thấy bà hỏi thăm Thạch Lỗi, trong lòng cô đã đoán được bà là ai.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 318



Đúng như dự đoán, giây tiếp theo liền nghe người phụ nữ tự xưng là mẹ của Thạch Lỗi.

Diệp Thư vội vàng mời bà về nhà mình, đồng thời giải thích hiện tại cả nhà đang ở bên cạnh.

Diệp Thư rót nước cho mẹ của Thạch Lỗi, để bà ngồi chờ trong nhà, còn mình thì đạp xe đến xưởng gọi Thạch Lỗi về.

Cô gọi Thạch Lỗi ra khỏi xưởng, nói rõ tình hình cho anh biết. Thạch Lỗi bèn xin nghỉ ở xưởng.

Đợi Thạch Lỗi xin nghỉ xong, Diệp Thư cùng anh đạp xe về nhà.

Đến trước cửa nhà, nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, Thạch Lỗi lại chần chừ.

Diệp Thư biết anh sắp được gặp mẹ ruột của mình nên trong lòng có chút bối rối.

"Vào đi thôi, nhìn mẹ anh có vẻ cũng dễ gần." Cô an ủi anh.

Thạch Lỗi mỉm cười với cô lấy hết can đảm bước vào trong.

Thạch Lỗi vào nhà, Diệp Thư không đi theo mà lại đạp xe ra ngoài.

Cô đi ra ngoài một là để cho hai mẹ con họ có chút không gian riêng tư, hai là mẹ của Thạch Lỗi đến, buổi trưa nhất định phải ở lại ăn cơm, cô đi mua thêm chút đồ ngon, bữa trưa cũng thêm phần thịnh soạn.

Cô đến chợ, mua mấy cân thịt ba chỉ, lại mua thêm mấy cân xương sườn.

Thấy có người bán cá, cô mua một con cá trắm cỏ, rồi chọn mua thêm ít rau xanh. Nhìn thấy có người bán táo và quýt, cô lại mua thêm mấy cân.

Sau đó, cô mới trở về nhà.

Về đến nhà, cô xách đồ ăn vào bếp, rửa táo rồi bưng vào nhà cùng với quýt.

Thạch Lỗi đang cùng mẹ xem album ảnh. Anh đang chỉ vào album ảnh nói gì đó. Nhìn nụ cười trên mặt hai người, có lẽ là họ đang trò chuyện rất vui vẻ.

Thạch Lỗi thấy cô bước vào, mỉm cười giới thiệu: "Mẹ, đây là vợ con, Diệp Thư, mẹ cứ gọi cô ấy là Tiểu Diệp là được."

"Mẹ." Diệp Thư đặt hoa quả lên bàn, cũng gọi theo Thạch Lỗi.

"Ừ." Mẹ Thạch Lỗi mỉm cười đáp lại.

"Tiểu Lỗi, đi theo mẹ ra xe lấy đồ, mẹ mang quà cho hai đứa, đều để trên xe đấy." Nói rồi, bà kéo Thạch Lỗi đi ra ngoài.

Vừa lúc đó Diệp Thư cũng bước ra.

Đến chỗ xe, Thạch Lỗi mở cốp, chao ôi, cả cốp xe ngập tràn đủ loại hộp lớn hộp nhỏ.

Vừa mở cốp ra, mấy cái hộp suýt nữa thì rơi ra ngoài, may mà Thạch Lỗi nhanh tay lẹ mắt chụp lại được.

Chưa hết, mở cửa sau xe ra, cả băng ghế sau cũng chất đầy hộp lớn hộp nhỏ.

Ba người đi đi lại lại bê mấy lượt mới chuyển hết đồ vào nhà.

Mẹ Thạch Lỗi lục lọi một hồi trong đống đồ, chọn ra vài cái hộp và túi.

Bà mở từng món đồ ra cho Diệp Thư xem.

Vài cái hộp vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt.

Mẹ Thạch Lỗi cũng thật hào phóng, riêng trang sức kim cương đã có hai bộ, thêm một bộ bằng vàng, một hộp trang sức khác thì đựng hai chiếc vòng vàng và hai chiếc vòng ngọc bích xanh biếc.

Những món trang sức này dù Diệp Thư không rành lắm nhưng cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.

Chưa kể còn có cả quần áo, giày dép, đồng hồ, mà đây mới chỉ là đồ của riêng Diệp Thư.

"Đây là mẹ mua lúc trở về, không biết con có thích không, không thích cũng không sao, ngày mai mẹ dẫn con đi mua cái khác." Mẹ Thạch Lỗi vừa nói vừa đẩy hết số đồ đó về phía Diệp Thư.

"Cái này đắt quá, con không nhận đâu." Diệp Thư từ chối.

"Đắt gì mà đắt, đây đều là mẹ cố ý mua cho con dâu đấy, mẹ còn nhiều đồ tốt lắm, chỉ là để ở nước ngoài chưa mang về thôi, lần sau mẹ về sẽ mang cho con."

Diệp Thư khó xử nhìn Thạch Lỗi, không phải cô làm ra vẻ đâu, mà những món trang sức này thật sự quá quý giá, nhận thì có chút áp lực.

"Em cứ nhận đi, đây là tấm lòng của mẹ." Thạch Lỗi thì chẳng khách sáo với mẹ mình.

Diệp Thư cũng nhận ra, tuy Thạch Lỗi chưa từng sống chung với mẹ, nhưng anh lại rất gần gũi với bà, cũng rất cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con.

Đúng vậy, với mẹ ruột thì khách sáo làm gì, người ngoài mới cần phải khách sáo.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của mẹ anh là biết, bà rất hài lòng với thái độ không hề xa cách của Thạch Lỗi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 319



"Đúng rồi, khách sáo với mẹ làm gì, mẹ cho con thì con cứ nhận lấy."

"Vậy con cảm ơn mẹ." Thấy vậy, Diệp Thư cũng không khách sáo nữa mà nhận lấy.

Diệp Thư để hai mẹ con nói chuyện, còn mình thì vào bếp nấu cơm.

Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi đang được mẹ kéo tay xem bà mua gì cho anh, trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời hơn hẳn mọi khi.

Cô biết Thạch Lỗi đang rất hạnh phúc, dù ở tuổi nào, con người ta vẫn luôn khao khát tình mẹ, huống hồ Thạch Lỗi từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, anh lại càng mong mỏi được gần gũi với mẹ.

Diệp Thư không để ý đến hai mẹ con nữa, cô đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay Diệp Thư định làm nhiều món một chút, xem như chúc mừng hai mẹ con Thạch Lỗi đoàn tụ.

Trong phòng khách, Thạch Lỗi và mẹ anh vẫn đang tâm sự, còn trong bếp, Diệp Thư đang trổ tài nấu nướng.

Lúc hai cậu con trai về đến nhà, trên bàn đã bày biện đầy ắp thức ăn ngon.

Hai cậu nhóc còn chưa bước vào nhà đã gọi lớn: "Mẹ ơi, mẹ nấu món gì ngon vậy? Con ngửi thấy mùi thơm từ ngoài cửa rồi."

"Ôi chao, nhiều món thế này, mẹ trúng số à?"

"Còn có cả cá nấu cay, món khoái khẩu của con."

Hai cậu con trai từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn chưa hết bàn tán xôn xao.

Nghe thấy tiếng hai con trai, Thạch Lỗi bước ra gọi: "Các con vào đây."

"Ơ, bố, sao hôm nay bố về sớm thế?"

"Đúng đó bố, bình thường bố không phải về muộn hơn tụi con sao?" Tuy miệng hỏi vậy nhưng hai cậu nhóc vẫn nghe lời bố đi vào nhà.

Nhìn thấy trong nhà còn có một người lạ, hai cậu nhóc bỗng trở nên ngoan ngoãn.

Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Đây là bà nội của các con." Thạch Lỗi giới thiệu.

"Mẹ, đây là hai con trai của con. Con trai lớn tên là Chính Hồng. Năm nay 12 tuổi rồi. Còn đây là Chính Khải, năm nay 8 tuổi."

"Ôi, đây là hai cháu trai của bà à! Cháu bà đẹp trai quá. Lại đây, để bà ngắm nào."

Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai đang ngây người, lên tiếng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chào bà nội đi."

"Bà nội." Hai đứa trẻ lúc này mới hoàn hồn. Đồng thanh cất tiếng gọi: "Bà nội."

"Nào, xem bà mua gì cho hai đứa này? Xem có thích không nào?"

Mẹ Thạch Lỗi bê từ trên giường xuống một đống đồ đã chia sẵn, nhét hết vào tay hai đứa trẻ.

Hai cậu bé ôm quần áo, đồ chơi mà bà nội mua cho, cười toe toét chạy vào bếp tìm mẹ.

"Mẹ ơi, bà nội này là mẹ ruột của bố phải không ạ?"

"Mẹ ơi, mẹ xem bà nội mua cho con nhiều đồ chơi với quần áo mới này."

"Mẹ ơi, bà nội có phải giàu lắm không ạ?"

"Mẹ..."

"Mẹ ơi..."

Hai đứa trẻ thi nhau đặt câu hỏi.

"Thôi nào, mấy câu hỏi này để đó mà hỏi bố các con ấy. Bây giờ thì đi rửa tay đi. Rồi còn gọi bố với bà vào ăn cơm nữa." Diệp Thư vội vàng ngắt lời.

Cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, Diệp Thư mới sực nhớ ra họ quên chưa gọi con gái về. Ngày quan trọng thế này mà thiếu con bé thì sao được?

Diệp Thư nghĩ vậy, Thạch Lỗi cũng vậy.

"Mọi người cứ ăn trước đi, để anh đi gọi Tĩnh Nghi về." Thạch Lỗi đứng dậy định đi đón con gái.

"Khoan đã, để mẹ lái xe đi cùng con." Mẹ Thạch Lỗi cũng đứng dậy.

Bà đã nghe con trai nói, cháu gái hiện đang học ở Đại học Bắc Thành.

Hai cậu con trai vừa nhìn thấy bà nội chuẩn bị lái xe đi, vội vàng đứng dậy theo.

"Cháu cũng đi!"

"Cháu… cháu…"

Hai đứa cháu nội ánh mắt long lanh nhìn mình, bà làm sao có thể từ chối.

Kết quả, cả nhà trừ Diệp Thư đều lên xe đi đón người.

Đợi đến lúc đón Tĩnh Nghi về, cả nhà mới quây quần đông đủ bên mâm cơm đoàn viên.

Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cứ nằng nặc đòi uống rượu với mẹ.

Nhìn người đàn ông rõ ràng tửu lượng kém mà vẫn cố uống, làm sao Diệp Thư không biết anh vừa vui vừa buồn.

Vui vì sau hơn ba mươi năm xa cách, mẹ anh đã trở về từ nước ngoài. Buồn cũng là vì hơn ba mươi năm không gặp, khi anh đã không còn hy vọng gì về bố mẹ nữa, bà lại đột ngột xuất hiện.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back