Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1180



Nghe đến đây, Mạnh Khánh Quốc càng không dám manh động.

Hiện tại ông ta đến một xu cũng không có, lại còn đang nợ một đống tiền vay nặng lãi, nếu Mạnh Ngọc Dung còn bị người ta đòi lại mấy triệu nữa thì tiền đâu mà trả?

Nhưng mà...

“Dừng tay lại!” Mạnh Khánh Quốc cuối cùng vẫn không nhịn nổi.

Ông ta không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này được. Ông còn muốn quay trở lại thương trường, hôm nay có mặt bao nhiêu người chứng kiến, nếu cứ để mất mặt thế này thì còn ngẩng đầu lên được nữa sao?

“Dừng tay lại! Con mụ điên, bà là ai? Dựa vào cái gì mà đánh con gái tôi? Bà dừng lại cho tôi!”

Dù sao Mạnh Khánh Quốc cũng là đàn ông, ông ta lập tức lao tới kéo Mạnh Ngọc Dung về phía mình. Đám vệ sĩ của bà Trần không ngăn cản, vì bà Trần cũng muốn xem ông ta định làm gì.

Bà Trần cười lạnh: “Ghê gớm đấy! Ghê thế mà con gái ông lại đi làm mấy chuyện mất mặt đó? Nó nói Trần Hoài là bạn trai nó, mà ông hỏi tôi dựa vào đâu đánh nó? Thế tôi nói cho ông biết, Trần Hoài là chồng tôi, nó quyến rũ chồng tôi, ông bảo tôi có lý do đánh không?”

Mạnh Khánh Quốc tức giận quát lên:

“Nói bậy! Ý bà là con gái tôi đi dụ dỗ chồng bà à? Nực cười! Con bé mới hơn hai mươi tuổi, còn là một đứa trẻ con, biết cái gì? Chồng bà dụ dỗ con bé nhà tôi, tôi còn chưa tính sổ với bà, vậy mà bà còn mặt dày đến tận nhà đòi tiền?”

“Tôi nói cho bà biết, con gái tôi từ nhỏ được cưng chiều, cái gì cũng có, có thiếu gì vài ba triệu? Nhà chúng tôi không phải là hào môn gì, nhưng cũng đủ nuôi con bé sung túc từ nhỏ. Nó cần gì phải đi dụ dỗ ông chồng già nhà bà vì chút tiền cỏn con đó?”

Nói đến đây, đám đông xung quanh bắt đầu gật gù thấy cũng có lý.

Mạnh gia tuy không phải đại gia đình gì ghê gớm, nhưng cũng là nhà có tiền, có xưởng riêng, mỗi năm doanh thu không ít.

Những người hàng xóm sống gần đây đều biết: con gái lớn Mạnh Ngọc Yên thì không được yêu thương, sống khá khổ sở, điều đó đúng. Nhưng cô con gái nhỏ Mạnh Ngọc Dung thì hoàn toàn khác, từ bé đã được nuôi nấng trong nhung lụa, Mạnh gia sẵn sàng chi tiền cho cô ta.

Với điều kiện như thế, trẻ trung, xinh đẹp, cô ta thật sự không đến mức phải đi theo một ông chú chỉ vì mấy triệu.

Hàn Hương Cầm nghe thấy thế thì như bắt được vàng, lập tức nhào tới đám đông vừa khóc vừa kể lể: “Trời ơi, con tôi khổ quá mà! Mọi người nghe thử xem! Con bé được nuôi lớn trong nhung lụa, chúng tôi chưa từng để nó thiếu thốn một đồng nào, nó không cần tiền đâu! Vậy mà hôm nay lại bị mụ đàn bà này xông vào nhà đánh đập!”

“Bà nói con tôi quyến rũ chồng bà, thế Trần Hoài chỉ có một người sao? Cả nước này người tên Trần Hoài có mà đếm không xuể! Bà dựa vào cái gì đánh người?”

“Con gái tôi có tiền, không cần phải quyến rũ một ông già nào cả! Mà nói thật, bà dữ như thế, chồng bà có còn đồng nào chắc cũng bị bà tiêu sạch! Đàn ông có tiền nào chịu nổi một bà chằn như bà? Người ta bỏ từ đời nào rồi!”

Mọi người nghe đến đây lại liếc nhìn bà Trần.

Nghĩ đi nghĩ lại, theo lý lẽ Mạnh gia thì cũng không sai. Cô gái chỉ nói bạn trai tên Trần Hoài, mà bà này đã vội xông tới đánh người thì đúng là hơi quá đáng thật.

Bà Trần cười nhạt: “Ồ, cũng biết uốn lưỡi ghê ha! Trẻ đẹp, biết nói, biết diễn trò, trách gì dám làm tiểu tam. Cứ tưởng có tiền, có chút sắc là có thể trèo cao chắc?”

“Nhà các người có tiền thì con gái các người sẽ không làm tiểu tam à? Lý lẽ gì kỳ vậy? Mà đừng có tự tâng bốc mình nữa! Mạnh gia các người có bao nhiêu tiền? Nuôi con bé được bao nhiêu? Đừng quên, nó mới bám lấy chồng tôi vài ngày mà đã tiêu hết mấy triệu tệ! Vài ngày đấy! Nhà các người có khả năng chi ra nổi không?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1181



"Xì!"

Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh!

Vài ngày tiêu hết mấy triệu?!

Đây đúng là một con số khổng lồ!

Các gia đình sống quanh đây tuy không nghèo, nhưng so với những nhà tài phiệt thật sự ở thủ đô thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Họ có thể kiếm vài triệu mỗi năm thì không thành vấn đề, nhưng vài ngày tiêu vài triệu cho một cô gái bên ngoài thì đúng là điều không thể tưởng tượng nổi.

Nếu con gái họ mà quen được bạn trai tiêu cho vài triệu trong mấy ngày, thì chỉ có thể nói: gia cảnh bên đó quá khủng khiếp, vượt xa tầm với của họ.

Mạnh Khánh Quốc đứng sững người.

Hàn Hương Cầm cũng sững người. Không còn lời nào để đáp trả!

Bà Trần lấy điện thoại ra, bên trong là đủ loại ảnh chụp Mạnh Ngọc Dung cùng Trần Hoài, cả ảnh vào khách sạn mở phòng cũng có.

Bà ta đưa điện thoại cho mọi người xung quanh xem, từng người từng người một.

“Thấy rõ chưa? Không sai đâu! Người đàn ông này chính là chồng tôi, Trần Hoài. Anh ta làm trong ngành đầu tư điện ảnh, ngày thường có rất nhiều tiểu cô gái tìm cách quyến rũ anh ta chỉ vì một vai diễn, leo lên giường với anh ta thì nhiều không kể xiết.”

“Chồng tôi không phải quá già, lại còn đẹp trai. Tôi là vợ chính thức của anh ta, là người từng sát cánh cùng anh ta gây dựng sự nghiệp. Nói thật, sự nghiệp anh ta có được hôm nay, phần lớn là nhờ vào nhà mẹ tôi.”

“Bây giờ lại có những con hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn mơ mộng muốn thay thế tôi? Mọi người nói đi, loại đàn bà như vậy có đáng bị đánh không?”

Nhìn thấy rõ ràng ảnh trong điện thoại, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.

Tiểu tam luôn là kẻ thù chung của phụ nữ, không ai có thể đồng cảm với loại người đó.

Ai cũng biết Mạnh Ngọc Dung từ lâu muốn làm ngôi sao lớn, ai cũng biết cô ta tham vọng cao, thích trèo cao, muốn gả vào hào môn.

Giờ bảo cô ta vì muốn đóng vai nữ chính mà ngủ với nhà đầu tư, không ai nghi ngờ gì nữa.

Vừa nãy cô ta còn huênh hoang nói mình sắp làm nữ chính mà!

“Chậc chậc! Xem ra là thật rồi, đúng là mất mặt!”

“Mẹ nào con nấy, có gì lạ đâu? Mọi người quên rồi à? Năm xưa Hàn Hương Cầm lên được vị trí kia bằng cách nào?”

“Hừ, mấy ngày tiêu cả triệu, chẳng trách gần đây thấy con bé giàu thế!”

“Nó còn khoe với tôi đấy, nói cái túi hàng hiệu kia là bạn trai mua cho. Hóa ra là đi làm tiểu tam mà có!”

“Quá trơ trẽn, bị đánh là đáng đời!”



Những lời xì xào ngày càng nhiều, không còn ai bênh vực nữa. Tất cả chỉ là xem trò vui, chờ xem kịch hay.

Giờ có cả bằng chứng, Mạnh Khánh Quốc cũng không dám can thiệp, huống hồ mấy gã vệ sĩ kia vẫn chặn ông ta lại, không cho ông che chở cho Mạnh Ngọc Dung.

Thế là, bà Trần lại tiếp tục đánh.

Đấm, đá, xé áo, cào mặt… đến mức áo quần Mạnh Ngọc Dung rách tả tơi.

“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Tao sẽ lột da mày…”

“A a a a… mẹ ơi cứu con… cứu mạng với…”

Mạnh Ngọc Dung thân hình nhỏ bé, không chống cự nổi sự hung hãn của bà Trần. Áo bị xé rách, gần như không che được gì, cô ta phải cố che lại những chỗ nhạy cảm bằng đôi tay run rẩy.

Bà Trần vốn nổi tiếng chuyên "trị tiểu tam", hơn nữa còn rất kh*** c*m giác lột đồ, đánh người đến tuyệt vọng.

Nhìn tiểu tam khóc lóc thảm thiết, đối với bà ta mà nói, chính là một loại kh*** c*m trả thù đầy thoả mãn!

Gương mặt Mạnh Ngọc Dung đã sưng như đầu heo, quần áo rách rưới, đầy dấu móng tay, tóc tai rối bời, người toàn bùn đất, nằm co quắp dưới đất, không còn sức kêu cứu, chỉ còn biết… khóc trong câm lặng.

Bọn chủ nợ đứng ngoài cũng chỉ nhìn, không can thiệp.

Cô ta còn có giá trị, họ không thể để cô ta bị đánh chết hay đánh tàn phế.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1182



Nhưng đối phương có mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, rõ ràng cũng không dễ đối phó. Giữa thanh thiên bạch nhật, bà ta chỉ đánh “tiểu tam”, còn bọn họ là dân cho vay nặng lãi. Loại người này không được pháp luật ủng hộ, nên cũng không dám tùy tiện ra tay.

Vì thế, họ chỉ đứng ngoài nhìn, không động thủ.

Nhưng vẫn có người đến gần nói nhỏ với vệ sĩ của bà Trần, rồi người đó lại quay sang báo lại với bà Trần.

Bà Trần sau khi nghe xong chỉ nói mấy câu:

“Yên tâm đi, phu nhân nhà chúng tôi chỉ đánh để xả giận, đã biết các người còn cần cô ta, thì tất nhiên sẽ không đánh đến tàn phế đâu!”

Mấy kẻ cho vay nặng lãi nghe xong cũng thấy yên tâm, nhìn kỹ cách bà Trần đánh người cũng thấy… không thực sự ra tay độc ác, chỉ là trông có vẻ hung dữ thôi, toàn là vết thương ngoài da.

Mọi người thấy vậy thì hoàn toàn yên tâm, tiếp tục đứng xem náo nhiệt.

Đáng thương thay, Mạnh Ngọc Dung bị đánh đến thừa sống thiếu chết, mà vì có dân cho vay nặng lãi đứng đó, nên không ai dám gọi cảnh sát.

Ai mà chẳng biết, mấy kẻ đó không phải người lương thiện gì, một khi để ý đến ai thì cả nhà người đó đều bị nắm thóp. Nếu báo cảnh sát, bị bọn chúng trả thù thì biết làm sao?

Vì vậy, Không ai báo cảnh sát. Không ai dám can ngăn.

Hàn Hương Cầm thì khóc đến khàn cả giọng.

Mạnh Ngọc Dung bị đánh tới mức nửa sống nửa chết, đến khóc cũng không ra tiếng nữa.

Đợi đến khi bà Trần đánh mệt rồi, mới dắt theo vệ sĩ rời đi.

Mấy người cho vay nặng lãi cũng thu dọn rồi đi mất, tạm thời họ sẽ không tính sổ với mẹ con Hàn Hương Cầm, vì quá nhiều người ở đây, chưa phải lúc.



Chuyện xảy ra ở Mạnh gia, lúc đó Mạnh Ngọc Yên không trực tiếp chứng kiến, nhưng sau đó cũng nghe được ít nhiều.

Dù sao đó cũng từng là nhà của cô, vẫn còn người quen sống gần đó. Có một người hàng xóm lén lút nhắn cho cô, dặn cô tuyệt đối đừng quay về, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó.

Mạnh Ngọc Yên cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà, và biết được Lục Hạo Vũ đã âm thầm bảo vệ cô nhiều đến mức nào.

Cô không cảm thấy thương hại gì cho Mạnh Ngọc Dung cả, những việc đó là tự họ chuốc lấy. Chẳng thể trách Lục Hạo Vũ phải ra tay giành lại tài sản giúp cô nhanh chóng đến vậy.

Nếu chậm một chút, toàn bộ tài sản đã không còn.

Thậm chí… có khi bán cả cái nhà cũng không đủ để trả nợ!

Không đúng! Bọn họ sẽ không bán nhà đâu… Bọn họ sẽ bán… chính người nhà để trả nợ!

Nghĩ đến đây, Mạnh Ngọc Yên không thể nào thương hại nổi Mạnh Ngọc Dung. Bởi nếu không có Lục Hạo Vũ, thì người đáng thương giống như Mạnh Ngọc Dung hôm nay, sẽ chính là Mạnh Ngọc Yên cô.

Mạnh Ngọc Dung là tự chuốc lấy.

Còn cô không làm gì cả, nhưng cuối cùng lại phải gánh hậu quả cho họ.

Tối hôm đó, Mạnh Ngọc Yên tự đi chợ mua đồ, về nhà nấu một bàn đầy món ngon.

Ban ngày Lục Hạo Vũ có ra ngoài một lúc. Dù anh có vẻ tự do thoải mái, nhưng không phải người lười biếng, anh có công việc, phải kiếm tiền nuôi vợ chứ còn gì nữa?

Về nhà, vừa nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, anh hơi nhướng mày: “Sao thế? Có chuyện gì vui à?”

Mạnh Ngọc Yên mỉm cười: “Là để thưởng cho anh một chút đó! Học trưởng, cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho em. Em biết chuyện xảy ra ở nhà rồi.”

Lục Hạo Vũ hơi khựng lại: “Có người nói cho em à?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu: “Là hàng xóm bên đó. Thấy có nhiều người đến gây chuyện, cô ấy lén nhắn cho em, dặn em đừng quay về nhà, trốn đi chỗ khác.”

Lục Hạo Vũ mím môi, nhìn cô một lúc rồi hỏi:

“Em… có trách anh không?”

Chuyện do Mạnh Khánh Quốc gây ra là sự thật, mấy người kia cũng là gieo gió gặt bão. Nhưng dù sao đi nữa, cũng là do anh góp phần đẩy nhanh mọi chuyện.

Nếu không có anh, Mạnh gia có thể chưa đến mức phải ra đường lang thang, ít nhất biệt thự và xưởng vẫn còn, vẫn có thể tiếp tục kinh doanh.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1183



Những kẻ đến đòi nợ hôm đó cũng là do anh sắp xếp, nếu không làm sao mà “trùng hợp” đến vậy, hai nhóm người lại cùng lúc tìm đến nhà?

Anh không hề lộ mặt, thậm chí bên kia cũng chẳng hề biết chuyện này có sự sắp đặt của anh, nhưng chỉ cần hiểu một chút là có thể nhìn ra — Mạnh Ngọc Yên chắc chắn sẽ đoán được.

Dù sao, đó vẫn là ba và em gái ruột của cô.

Bản chất cô gái này vẫn quá hiền lành, Lục Hạo Vũ cũng không dám chắc liệu Mạnh Ngọc Yên có cảm thấy anh quá tàn nhẫn hay không?

Nhưng Mạnh Ngọc Yên lắc đầu, mỉm cười nói:“Sao lại thế được? Học trưởng, em biết là anh làm tất cả cũng chỉ vì em thôi. Anh đang thay em xả giận mà. Những người đó là tự làm tự chịu cả, nếu không có anh, thì những gì mẹ và ông ngoại để lại cho em, em đã chẳng giữ được thứ gì…”

“Thậm chí nếu không có anh, người rơi vào cảnh thê thảm hôm nay… chính là em!”

“Họ đã tính đem em ra để gán nợ, vậy em phải quan tâm đến họ làm gì? Họ đúng là người thân, nhưng chỉ toàn làm hại em. Còn anh không hề có quan hệ máu mủ gì với em, lại luôn đứng về phía em, bảo vệ em.”

Gặp được Lục Hạo Vũ, chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời của Mạnh Ngọc Yên.

Vì thế, cô chưa từng cảm thấy những gì Lục Hạo Vũ làm với Mạnh gia là quá đáng. Ngược lại, anh đã giúp cô làm những điều mà cả đời này cô cũng không thể nào làm nổi.

Những uất ức dồn nén suốt bao năm, nhờ có anh, cuối cùng cũng được giải tỏa.

Từ nay về sau, cô chỉ muốn sống thật tốt, và yêu người học trưởng này bằng cả trái tim!

Lục Hạo Vũ thật không ngờ Mạnh Ngọc Yên lại nhìn mọi chuyện thoáng đến vậy, điều đó khiến anh rất vui: “Em nghĩ được như vậy là tốt rồi. Anh còn lo em sẽ trách anh đấy.”

Mạnh Ngọc Yên chớp mắt nghịch ngợm: “Nếu lo em trách anh, vậy sao anh vẫn còn dám làm mấy chuyện đó chứ?”

Lục Hạo Vũ: “……”

Anh bất lực cười khổ: “Bạn gái còn nhỏ, chưa hiểu chuyện… anh phải dạy dỗ đàng hoàng chứ, chẳng lẽ lại để em bị người khác bắt nạt mãi sao? Em nói xem có đúng không?”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Dù sao thì, mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc, Mạnh Ngọc Yên liền kéo Lục Hạo Vũ ngồi xuống ăn cơm.

“Nào, ăn thử đi! Xem tay nghề của em có tiến bộ không? Em vất vả nấu cả buổi chiều đấy nhé!”

Cô gái nhỏ trước mặt ngày càng xinh đẹp hơn, trên bàn toàn là những món ăn gia đình đơn giản, ánh đèn vàng ấm áp trong căn nhà khiến bầu không khí trở nên ấm cúng và lãng mạn.

Lục Hạo Vũ bắt đầu cảm nhận được, đây mới chính là “gia đình” thật sự.

Cảm giác này, khác hẳn với cái gọi là “gia đình” mà anh từng có trong Lục gia.

Anh là thiếu gia của Lục gia, lại còn là con trai của dòng chính. Chỉ tiếc là mẹ anh không phải chính thất, lại luôn có tham vọng muốn cướp vị trí của anh cả anh, khiến người trong nhà luôn dè chừng.

Anh thì vốn không hứng thú gì với tranh quyền đoạt lợi, cũng biết Lục gia đang trong tình trạng khó khăn.

Ngày trước, anh từng nghĩ nếu hai anh em hợp lực, có thể vực dậy Lục gia.

Đáng tiếc, lúc đó không ai tin vào thiện chí của anh.

Chỉ vì là con của mẹ kế, đến cả ông bà nội cũng có sự đề phòng trong lòng. Mãi đến sau này, khi chị dâu cả bước chân vào nhà, mối quan hệ trong nhà mới dần dần cải thiện.

Lục gia đã từng cho anh cảm giác ấm áp, nhưng không giống với cảm giác mà căn nhà nhỏ của anh và Mạnh Ngọc Yên đang mang lại.

Bây giờ, anh thậm chí còn nghĩ, kết hôn với Mạnh Ngọc Yên, có một mái ấm nhỏ như thế này, cũng thật tuyệt.

Cô bạn gái nhỏ này vừa thông minh vừa hiền lành, chăm chút một thời gian, nhất định sẽ không kém ai.

Chuyện của Mạnh gia bây giờ đã được giải quyết ổn thỏa.

Dù kết cục của bọn họ khá thê thảm, nhưng không ảnh hưởng gì đến Mạnh Ngọc Yên.

Mạnh Ngọc Dung và Hàn Hương Cầm cuối cùng đã phải trả giá cho những gì họ làm. Bọn cho vay nặng lãi sẽ không dễ gì tha cho họ, còn cụ thể thế nào… Mạnh Ngọc Yên không quan tâm, cũng chẳng muốn biết.

Vì có Lục Hạo Vũ ở bên, Mạnh Ngọc Dung hay Mạnh Khánh Quốc đều không thể đến gần làm phiền cô nữa.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1184



Hai mẹ con Mạnh Ngọc Dung có kết cục vô cùng bi thảm, nhưng Mạnh Khánh Quốc thì không hoàn toàn bị dồn đến đường cùng.

Tuy Lục Hạo Vũ ra tay rất quyết liệt, nhưng dù sao Mạnh Khánh Quốc cũng là ba ruột của Mạnh Ngọc Yên, nên anh không đánh đòn chí mạng.

Dù thế nào, anh cũng không muốn để Mạnh Ngọc Yên cảm thấy anh là người tàn nhẫn, lạnh lùng.

Vì vậy, món nợ vay nặng lãi của Mạnh Khánh Quốc, Lục Hạo Vũ đã đứng ra xử lý.

Mà một khi thiếu gia Lục gia đã ra mặt, bọn cho vay nặng lãi kia căn bản không dám đòi thêm lãi, chỉ lấy lại phần gốc là đã thấy may mắn lắm rồi.

Mặc dù Mạnh Khánh Quốc không còn cuộc sống vinh hoa như trước, nhưng cũng không đến mức đói khát, vẫn đủ sống.

Vài đồng bạc lẻ này đối với Lục Hạo Vũ chẳng đáng là bao, vì vậy anh coi như để lại cho Mạnh Khánh Quốc một con đường sống cuối cùng.

Bây giờ Mạnh Ngọc Yên học hành ngày càng nhẹ nhàng hơn.

Trước kia, gần như toàn bộ thời gian rảnh ngoài giờ học cô đều đi làm thêm, thậm chí nhiều khi còn phải trốn học để kiếm tiền, vậy mà thành tích vẫn luôn nằm trong top.

Nay cuộc sống đã dễ thở, không cần vất vả đi làm thêm nữa, lại còn có bạn trai học bá như Lục Hạo Vũ ở bên, thành tích càng lúc càng ổn định.

Nhưng, những lời đồn thổi trong trường cũng bắt đầu rộ lên.

Trong lòng cô, đã đoán được phần nào nguyên nhân. Chắc chắn là do Vương Tinh Tinh.

Bây giờ Vương Tinh Tinh đã không còn coi cô là bạn nữa, mỗi lần gặp là đều liếc xéo khinh thường, tỏ ra bản thân mình “cao quý”.

Ngày trước, Vương Tinh Tinh luôn có cảm giác ưu thế khi ở cạnh Mạnh Ngọc Yên, luôn là người “trên cơ”. Giờ thì khác, từ khi có Lục Hạo Vũ, Mạnh Ngọc Yên không còn phải vất vả đi làm thêm, ăn mặc tiêu dùng đều tăng một bậc lớn, khiến Vương Tinh Tinh ghen tị đến phát điên.

Vì thế, tin đồn trong trường ngày càng nhiều. Nhưng Mạnh Ngọc Yên hiểu rõ, những chuyện kiểu này càng giải thích chỉ càng rối thêm.

Ai cũng biết cuộc sống của cô từng rất khó khăn, nhưng vì cô xinh đẹp, nên trong trường cũng khá nổi tiếng.

Trước kia có nhiều cậu ấm theo đuổi cô, nhưng cô đều từ chối nên ai cũng gán cho cô cái mác “xinh đẹp nhưng không thực dụng”.

Bây giờ, nhìn thấy cô sống sung túc hơn, lại có bạn trai, thì lập tức có người gièm pha rằng: “Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, cũng là tìm đại gia mà thôi!”

Mạnh Ngọc Yên cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn không lên tiếng giải thích. Vì cô biết điều đó chẳng có tác dụng gì.

Cô vẫn sống theo cách của mình.

Có vài bạn cùng lớp tò mò hỏi cô, cô liền bình tĩnh, thoải mái nói rằng đúng là đã có bạn trai.

“Yên Yên, cậu thật sự có bạn trai rồi à? Là ai vậy? Nhìn cậu thế này chắc là đại gia rồi đúng không? Hai người quen nhau thế nào thế?”

Người hỏi là một cô bạn đeo kính gọng đen, mặc váy ca rô, tóc tết hai bím, chăm chú nhìn Mạnh Ngọc Yên.

Nghe thấy câu hỏi đó, mọi người xung quanh lập tức dỏng tai lên nghe.

Trước những ánh mắt đó, Mạnh Ngọc Yên giữ vững bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Ừ, đúng là có bạn trai rồi.”

Cô bạn đeo kính tên là Trần Tuyết, nghe vậy mắt sáng rỡ: “Thật á? Trời ơi! Yên Yên, cậu xinh như vậy thì bạn trai chắc chắn cũng phải rất đẹp trai đúng không? Anh ấy mua cho cậu bao nhiêu đồ hàng hiệu, chắc chắn là nhà giàu rồi! Là con nhà danh giá nào thế? Cậu ấy tên gì?”

Mạnh Ngọc Yên cười nhẹ: “Anh ấy… đúng là khá đẹp trai đấy!”

Mọi người ngơ ra.

Đẹp trai?

Không phải là ông chú trung niên bụng phệ sao?

Trần Tuyết liếc nhìn mọi người, rồi tiếp tục: “Thật á? Vậy bao giờ thì dẫn đến cho bọn mình gặp mặt một chút đi? Cậu có ảnh không? Mau cho mình xem nào…”

Nói rồi, cô còn định với tay lấy điện thoại của Mạnh Ngọc Yên.

Nhưng Mạnh Ngọc Yên vẫn bình tĩnh ngồi đó, điện thoại của cô thì đang nằm trong cặp.

“Khoan đã! Mình với anh ấy mới xác định quan hệ chưa lâu, đợi thêm thời gian nữa cho ổn định, mình sẽ giới thiệu cho các cậu.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1185



Những lời vừa rồi của Mạnh Ngọc Yên rõ ràng là kiểu nói cho có lệ, mà những sinh viên đang nóng lòng muốn biết toàn bộ sự thật thì chẳng ai muốn “đợi thêm một thời gian”.

Nghe thấy câu nói đó, mọi người đều lập tức cho rằng cô đang cố tình kéo dài thời gian.

Ai biết được vị kim chủ kia có thể giữ hứng thú với cô được bao lâu?

Nhỡ đâu một thời gian nữa chơi chán rồi, đá cô đi, đến lúc đó cô lại bảo “đã chia tay rồi”, vậy chẳng phải bọn họ không được biết cái gì sao?

“Hừ! Tôi thấy rõ là cậu đang cố tình kéo dài thời gian, không dám để tụi này gặp mặt anh ta đúng không?”

“Đúng đó! Trước kia thì ra vẻ thanh cao, bao nhiêu thiếu gia theo đuổi cậu thì không chịu, bày đặt làm nữ thần lạnh lùng. Giờ thì sao? Cuối cùng cũng tìm kim chủ như ai thôi!”

Những lời này lọt vào tai Mạnh Ngọc Yên, giống như những chiếc gai nhọn đâm sâu vào lòng cô.

Trước đây, điều mà cô sợ hãi nhất chính là phải đối mặt với những lời gièm pha kiểu này.

Cô quá xinh đẹp, nhưng lại sinh ra trong gia cảnh bình thường, bao nhiêu cậu ấm nhà giàu theo đuổi, thật ra cũng có những người thành ý, tính tình cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng cô không dám tiến lại gần, vì một khi tiếp cận những người quá ưu tú, sẽ bị bạn bè bàn tán sau lưng.

Lỡ như sau đó lại chia tay, vậy thì cô sẽ càng thêm nhục nhã.

Vì thế, cô luôn né tránh, không kết giao với bất kỳ thiếu gia nào, chỉ một mình chăm chỉ làm việc kiếm tiền.

Không ngờ cuối cùng lại gặp được Lục Hạo Vũ.

Mạnh Ngọc Yên cố giữ bình tĩnh, không để bản thân hoảng loạn, vẫn ngồi đó, tay cầm bút, tiếp tục viết gì đó trong vở.

Cô nhàn nhạt nói: “Tôi có kéo dài thời gian hay không thì có liên quan gì đến các cậu? Bạn trai của tôi, cho dù không giới thiệu với mấy cậu, thì các cậu cũng chẳng làm gì được tôi.”

“Còn chuyện tôi có phải thanh cao hay không…” Mạnh Ngọc Yên cười nhạt: “Nếu các cậu nghĩ từ chối vài thiếu gia theo đuổi là thanh cao, thì các cậu không cần phải thanh cao đâu! Không ai cấm cản các cậu mà!”

“Cậu…” Những cô gái vừa bị phản pháo tức đến mặt đỏ bừng, vô cùng khó chịu.

Trần Tuyết vội vàng nói: “Ây da, mấy người đừng giận mà! Yên Yên, mọi người cũng chỉ là tò mò thôi.”

“Ồ!”

Mạnh Ngọc Yên trả lời lãnh đạm, không mặn không nhạt.

Anh Hạo Vũ từng dạy cô: Đừng luôn cúi đầu nhún nhường và cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, điều đó là vô ích. Dù bạn làm tốt đến mấy, cũng không thể khiến ai cũng vừa lòng.

Phải giữ vững phong cách riêng của mình, hiền lành nhưng phải có gai nhọn, không đi bắt nạt ai. Nhưng nếu có người tìm đến gây sự, thì cũng không cần khách khí, đó mới là trạng thái tốt nhất.

Trước đây, cô quá sợ những cô gái này bàn tán sau lưng, nhưng giờ cô hiểu ra: dù cô có không làm gì, bọn họ vẫn cứ bàn tán như thường.

Nói trắng ra, chỉ vì họ ghen tị với cô mà thôi. Không bị ganh ghét thì chỉ có kẻ tầm thường!

Cô thà bị người ta đố kỵ, còn hơn bị họ thương hại.

Chính vì thái độ của Mạnh Ngọc Yên như vậy, nên dù những nữ sinh kia có tức đến nghiến răng, cũng không làm gì được cô. Bọn họ chỉ có thể ra ngoài thêm mắm dặm muối, bôi nhọ danh tiếng cô mà thôi.

Cũng vì thế, một vài thiếu gia từng bị cô từ chối, cảm thấy ngày càng tức giận, khó chịu.

Kết quả là, ngay khi tan học, Mạnh Ngọc Yên đã bị chặn lại.

Người chặn cô, chính là một thiếu gia từng theo đuổi cô trước kia, tính tình hơi nóng nảy, rất kiêu ngạo. Tuy không đến mức là công tử bột, nhưng không phải tuýp người mà Mạnh Ngọc Yên thích.

Loại người này giống như trẻ con chưa lớn, chưa đủ chín chắn.

“Mạnh Ngọc Yên! Lúc trước cô từ chối tôi thì kiêu ngạo lắm cơ mà? Giờ thì sao? Cuối cùng cũng tìm kim chủ rồi đấy thôi? Giả vờ hết nổi nữa à?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1186



Chàng trai kia nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Vậy ra lúc trước cô từ chối tôi không phải vì không thích tôi, mà là vì tôi chưa đủ giàu, chưa đạt chuẩn của cô, đúng không?”

Lúc này, trong sân trường đã có rất nhiều người vây lại xem. Càng lúc càng đông, mọi người đứng lại hóng chuyện.

Mạnh Ngọc Yên nhìn chàng trai trước mặt, khẽ cười lạnh một tiếng: “Tôi chọn ai là chuyện của tôi. Tôi không đồng ý với anh thì là không đồng ý, anh hỏi lý do, tôi nói anh có tin không?”

“Anh quản được tôi vì lý do gì à? Giờ anh đứng trước mặt bao nhiêu bạn học nói mấy lời này là có ý gì? Biết tôi có bạn trai rồi thì không cam lòng, không muốn chấp nhận rằng mình kém người khác, nên phải vu cho tôi là hám tiền để tỏ ra mình cao thượng?”

“Cô…”

Chàng trai mặt đỏ bừng lên, không ngờ Mạnh Ngọc Yên. Người trước đây luôn dịu dàng, điềm tĩnh như nữ thần, giờ lại phản ứng gay gắt đến thế.

Anh ta vốn quen được người khác tâng bốc, giờ bị cô phản bác một cách thẳng thừng, đâm vào tự ái, càng thêm tức giận.

“Ít ra tôi còn sống đàng hoàng, ngay thẳng! Cô là con gái, trong trắng như thế, tại sao lại bán rẻ bản thân? Tiền quan trọng đến vậy sao? Tôi cũng có thể cho cô tiền mà, sao nhất định phải tìm đến lũ già lắm tiền kia?”

Mạnh Ngọc Yên giận dữ phản bác: “Ai nói với anh, anh ấy là ‘lũ già’?”

“Sao? Tôi không được có bạn trai à? Chẳng lẽ bạn trai tôi không thể là người có tiền? Anh có tiền thì giỏi lắm sao? Thì tôi không thể từ chối anh à?”

“Tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi! Trước đây bận rộn làm việc, giờ có nhiều thời gian hơn, tôi yêu đương thì có gì sai?”

“Anh kích động cái gì? Cho dù tôi yêu một ông già thật thì liên quan gì đến anh?”

Sắc mặt chàng trai ngày càng đỏ, trong lòng càng thêm xấu hổ và tức giận.

Trước đây Mạnh Ngọc Yên luôn nhút nhát, rụt rè, thậm chí có chút tự ti, chưa từng dám nói chuyện kiểu này với những kẻ có tiền như bọn họ. Trong mắt họ, cô luôn cúi đầu khiêm nhường.

Nhưng hôm nay, là lần đầu tiên bọn họ thấy Mạnh Ngọc Yên mạnh mẽ như vậy, không hề nhún nhường.

Cơn giận trong lòng chàng trai bị k*ch th*ch đến cực điểm: “Giờ thì giỏi rồi ha? Có người chống lưng rồi, gan cũng to ra hẳn?”

Mạnh Ngọc Yên lạnh lùng đáp: “Tôi phản bác anh thì là giỏi à? Vậy thế nào mới là đúng? Cúi đầu răm rắp? Để các người muốn chửi sao thì chửi à? Hừ, tài cán thì chẳng bao nhiêu, mà cái miệng thì oang oang to thật đấy!”

“Mày…”

Chàng trai tức đến nghẹn họng: “Mạnh Ngọc Yên, đừng có quá đáng! Tôi tới tìm cô là vì lo cho cô, tôi…”

“Tôi không cần anh lo. Cất cái thứ lo lắng tự cho là đúng đó đi, ai cần thì anh đi mà lo cho người ta!”

Nói xong, Mạnh Ngọc Yên nhấc chân định rời đi.

Nhưng chàng trai chưa bao giờ bị từ chối thẳng thừng thế này, tức giận lấn át lý trí, vừa nhục vừa tức, anh ta đuổi theo kéo tay cô lại: “Đứng lại! Cô không được đi!”

“Bỏ tay ra!”

Mạnh Ngọc Yên giằng ra, vẫn muốn bỏ đi.

Đúng lúc ấy, chàng trai giận đến điên người, lao lên đẩy cô một cái: “Cô kiêu căng cái gì? Lộ chuyện xấu ra sợ bị người ta thấy à? Cô…”

“A…!”

Cú đẩy ấy đầy tức giận, hoàn toàn không giữ sức. Mạnh Ngọc Yên là con gái, lại không phải kiểu được huấn luyện hay có thể lực tốt như Lục Hạo Vũ.

Cú đẩy khiến cô ngã mạnh xuống đất.

Một cơn đau nhói truyền đến từ vùng bụng dưới, Mạnh Ngọc Yên cau mày lại, tưởng là do ngã nên đau.

Nhưng nỗi đau đó không biến mất ngay lập tức, mà ngày càng dữ dội hơn, kèm theo một cảm giác nặng trĩu, tụt xuống không thể tả...
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1187



Cảm giác này vô cùng xa lạ, Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn không biết mình đang bị gì, nhưng sắc mặt đột nhiên tái nhợt, không thể nào đứng dậy nổi.

Chàng trai kia vẫn còn đang hùng hổ quát mắng, nhưng những người xung quanh bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.

“Cô ấy sao thế? Mặt trắng bệch rồi.”

“Không phải chỉ là ngã một cái thôi à? Có cần nghiêm trọng vậy không?”

“Sao lại ôm bụng thế kia? Có ngã trúng bụng đâu?”

“Không đúng đâu, nhìn sắc mặt cô ấy kìa…”

Mạnh Ngọc Yên càng lúc càng đau, trong lòng bắt đầu xuất hiện một dự cảm đáng sợ, nỗi sợ hãi dâng lên khiến cô bắt đầu hoảng loạn.

Cô cố gắng mở miệng, nhìn xung quanh, yếu ớt nói: “Tôi… tôi…”

Chút lý trí còn sót lại trong đầu nhắc cô rằng: tuyệt đối không thể để những người này biết! Nếu như điều cô nghi ngờ là sự thật, mà bị nhà trường phát hiện, hậu quả sẽ rất tồi tệ!

Nhưng…

Giờ cô hoàn toàn không thể đi nổi nữa.

Sự sợ hãi và tủi thân dồn nén trong lòng trào dâng, nước mắt rơi ra không ngăn được.

Dù gì cô cũng mới hơn hai mươi tuổi, là một cô gái lần đầu yêu đương, còn chưa hiểu gì nhiều về chuyện tình cảm, giờ gặp phải chuyện như thế này, làm sao không hoảng loạn cho được?

Cô muốn giấu, nhưng một vài người xung quanh đã bắt đầu đoán ra.

Ở đại học, yêu đương là chuyện thường, chuyện mang thai cũng không phải hiếm. Chỉ là… ít ai giữ lại mà sinh con thôi.

Mà nhìn dáng vẻ của Mạnh Ngọc Yên, một vài nữ sinh liếc nhìn nhau, đã có linh cảm.

“Nhanh, nhanh! Có phải cô ấy mang thai rồi không? Mau đưa đến phòng y tế đi, nhanh lên!”

Mọi người ngẩn ra một lúc, nhìn lại sắc mặt của Mạnh Ngọc Yên, lập tức hiểu ra vấn đề. Đến cả chàng trai kia cũng đờ người!

Mạnh Ngọc Yên càng thêm hoảng loạn, bởi vì trong ánh mắt của những người xung quanh, không hề có sự quan tâm, mà chỉ có tò mò và hả hê.

Những người gây chuyện đều là con nhà giàu, dù có vài bạn cảm thấy thương, cũng không dám đứng ra bênh vực cô.

“Không… tôi không có, buông ra… buông tôi ra…”

“Aiya, Yên Yên, đừng sợ mà, cậu đang bệnh, tất nhiên phải đến bệnh viện kiểm tra rồi. Chúng tôi đưa cậu đến phòng y tế trước, nếu nghiêm trọng thì phải giữ thai đấy!”

“Mau tránh ra… tránh ra!”

“Buông tôi ra! Tôi không có mang thai! Buông ra!”

Nếu là người khác, việc mang thai khi yêu đương có lẽ cũng không đến mức bị dè bỉu như vậy.

Nhưng Mạnh Ngọc Yên thì khác.

Cô là người rất nổi trong trường, quá xinh đẹp, lại xuất thân bình thường, không chịu yêu ai để đổi đời. Điều đó khiến một số nữ sinh ghen tỵ, cho rằng cô giả vờ trong sáng.

Còn nhiều nam sinh thì xem cô như nữ thần.

Thời gian trôi qua, định kiến cũng ngày càng nặng hơn. Một số nữ sinh càng thêm cho rằng cô là “bạch liên hoa” giả ngây thơ thanh thuần.

Bây giờ, cô lại bất ngờ quen một bạn trai giàu có, đối với các cô gái ấy, điều đó chẳng khác gì lột được lớp mặt nạ “thanh thuần giả tạo”, khiến họ vô cùng hả hê.

Dù Mạnh Ngọc Yên có giãy giụa thế nào, cô vẫn bị những người hùa theo đưa đến phòng y tế của trường.

Phòng y tế của trường khá hiện đại, mà tình trạng của cô lại thật sự không ổn, nên bác sĩ vô cùng nghiêm túc kiểm tra.

Kết quả: Cô thật sự đang mang thai.

Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn chết lặng tại chỗ.

Biết bao nhiêu sinh viên đang đứng nhìn cô, ai nấy đều mang ánh mắt khinh thường.

Mấy nữ sinh thì hào hứng ra mặt.

“Yên Yên, chúc mừng nha! Cậu mang thai rồi đấy! Mau báo cho bạn trai biết đi, chuyện vui lớn mà!”

“Đúng đúng, mau gọi bạn trai cậu tới đi! Aiya, cậu sắp gả vào nhà giàu rồi, chúc mừng nha!”

“Bạn trai cậu chắc vui mừng lắm đấy! Gọi điện đi, nhanh lên!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1188



Mạnh Ngọc Yên vẫn còn choáng váng, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cô và Lục Hạo Vũ ở bên nhau chưa lâu, ban đầu đúng là không có biện pháp phòng tránh, mà Lục Hạo Vũ lại không cho cô uống thuốc.

Sau đó, cô cảm thấy lo lắng, tự mình bắt đầu dùng biện pháp an toàn, vậy mà... vẫn có thai sao?!

Bác sĩ nhìn đám sinh viên đang đứng quanh, rõ ràng biết bọn họ đang định làm gì, nhưng lại không hề ngăn cản.

Nhìn nét mặt của Mạnh Ngọc Yên là biết ngay: rất ngạc nhiên, không ngờ mình mang tha. Kiểu con gái này, trong mắt bác sĩ là không có trách nhiệm với chính bản thân.

Dựa vào nhan sắc để muốn làm gì thì làm, loại sinh viên kiểu này, trong trường đại học gặp quá nhiều rồi.

Bác sĩ tỏ rõ thái độ chán ghét, nên chẳng những không ngăn cản đám sinh viên, mà còn phụ họa: “Nếu đã như vậy thì cô nên gọi ba của đứa trẻ đến đi! Tình trạng của cô không ổn, cần có người chăm sóc. Chẳng lẽ định ở đây một mình à?”

Đầu óc Mạnh Ngọc Yên càng lúc càng rối, vào lúc này, cô biết gọi ai đây?

Cô muốn lấy điện thoại gọi cầu cứu, nhưng bỗng phát hiện: cô không có ai để gọi cả.

Mẹ thì đã mất, ba thì chẳng quan tâm, em trai lại còn nhỏ.

Người duy nhất có thể dựa vào, hình như chỉ còn Lục Hạo Vũ.

Nhưng…

Trong tình huống thế này, trước mặt bao nhiêu người, cô lại đang mang thai... nếu anh không cần cô nữa thì sao?

Đám người xung quanh thấy cô như vậy, rõ ràng là chột dạ, càng la hét châm chọc.

“Mạnh Ngọc Yên, mau gọi bạn trai cậu đến đi!”

“Đúng đó! Không phải cậu nói bạn trai mình giàu lắm à? Mau gọi anh ta đến đi!”

“Hay là... cậu không biết ai là ba đứa bé?”

“Tởm thật! Chắc là qua đêm với đại gia rồi, người ta có vợ con hết rồi, làm sao mà quan tâm đến cô chứ!”

“Gọi điện đi! Mau gọi đi!”

Những giọng điệu độc địa vang lên không dứt bên tai, ép cô đến không còn đường lui.

Lúc này, Trần Tuyết tức giận quát to: “Các người làm gì vậy hả? Không phải chỉ muốn xem Ngọc Yên mất mặt thôi sao? Nói cho các người biết, bạn trai của Ngọc Yên đẹp trai lắm, đối xử với cô ấy siêu tốt, chờ anh ấy tới rồi sẽ khiến các người sáng mắt ra!”

“Ô hô, còn mạnh miệng ghê nhỉ! Vậy mau gọi điện đi!”

“Đừng sợ, gọi nhanh lên, để xem người ‘sáng mắt’ là ai!”

“Chỉ là tìm được ông chủ có tiền để bán thân thôi, còn bày đặt bạn trai, hứ!”

“Cô…”

Trần Tuyết giận run người, lập tức quay sang Mạnh Ngọc Yên: “Ngọc Yên, mau gọi điện cho bạn trai cậu đi! Đám người này quá đáng lắm rồi! Gọi anh ấy đến đây, để chứng minh cậu trong sạch, nhanh lên!”

Trong lời nói của Trần Tuyết có ẩn ý thúc ép cô gọi ngay, những cô gái đứng cạnh cô ta cũng hùa theo.

Nước mắt Mạnh Ngọc Yên rơi mãi không ngừng, lúc này cô thật sự rất sợ, rất hoang mang, không biết phải làm gì cả.

Cô càng hoảng, đám đông càng la hét dữ dội hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại của Mạnh Ngọc Yên bất ngờ đổ chuông.

Cô giật mình, bản năng liếc nhìn màn hình xem ai gọi đến.

Nhưng Trần Tuyết nhanh tay hơn, lao tới giật điện thoại từ trong túi cô, không thèm nhìn màn hình, lập tức bắt máy.

“Là bạn trai cậu đúng không? Để tớ nói giúp cậu!”

Bất kể là ai, Trần Tuyết cũng quyết định bắt máy trước đã.

“Alo! Anh là bạn trai của Mạnh Ngọc Yên đúng không? Cô ấy mang thai rồi, đang ở phòng y tế trường, mau đến đây!”

“Không… trả lại cho tôi…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1189



Trần Tuyết cố tình làm vậy, điện thoại vừa kết nối, chưa cần biết là ai, lập tức tuôn một tràng không ngừng nghỉ nói hết mọi chuyện ra.

Như vậy thì... chuyện đã lộ ra rồi. Dù đầu dây bên kia không phải bạn trai kia, mà là người quen khác của Mạnh Ngọc Yên, thì cô cũng mất mặt không để đâu cho hết.

Mạnh Ngọc Yên hoảng sợ cực độ, người có khả năng gọi điện cho cô nhất vào lúc này, chính là Lục Hạo Vũ.

Tiểu Trạch thì không hay gọi, thường toàn nhắn tin là chính.

Hàng xóm cũ cũng hiếm khi liên lạc, khả năng họ gọi là rất thấp. Còn lại chỉ là một vài khách hàng của cô.

Mà khách hàng cũng đa phần liên hệ qua tin nhắn hoặc email, dù sao cô cũng đang đi học, không phải lúc nào cũng tiện nghe máy.

“Trả lại cho tôi… trả lại đây…”

Mạnh Ngọc Yên lo đến phát khóc, tiếng khóc rõ ràng vang lên trong điện thoại.

Nhưng Trần Tuyết làm như không nghe thấy gì, còn lớn tiếng nói: “Alo? Anh có đang nghe không đấy? Ngọc Yên có thai rồi! Có thai rồi đấy! Mau đến đây đi! Trong trường có biết bao sinh viên đang cười nhạo cô ấy! Cả phòng y tế bị vây kín chỉ để xem bạn trai cô ấy là ai! Nếu anh không tới, Mạnh Ngọc Yên sẽ tiêu đời thật đấy!”

“Alo? Anh là ai thế? Có phải không đấy?”

“Đừng mà… trả lại cho tôi…”

“Ngọc Yên đâu?”

Người gọi tới đúng là Lục Hạo Vũ.

Thời điểm này, Mạnh Ngọc Yên vừa tan lớp, anh cũng rảnh nên tính đến trường đón cô.

Chờ mãi ở cổng trường không thấy, anh mới gọi điện hỏi thăm.

Kết quả, vừa bắt máy thì nghe thấy ngay cảnh tượng này.

Lục Hạo Vũ hoàn toàn chết lặng!

Phải nghe đến mấy lần lặp lại, anh mới chắc chắn mình không nghe nhầm.

Ngọc Yên có thai rồi?!

Cô ấy… thật sự đang mang thai?

Với anh, cú sốc này quá lớn!

Nhưng khi nghe đến đoạn sau, rằng Ngọc Yên bị cười nhạo, bị nhiều người vây quanh ở phòng y tế, tiếng khóc còn vang vọng trong điện thoại…

Anh không thể ngồi yên thêm được nữa!

“Ngọc Yên? Đưa điện thoại cho cô ấy!”

Lục Hạo Vũ vừa nói, vừa lao ngay khỏi xe, chạy thẳng đến phòng y tế của trường.

Anh từng là sinh viên ở đây, nên rất rành đường đi, không cần hỏi cũng biết phòng y tế ở đâu.

Bên kia đầu dây, Trần Tuyết sững lại, giọng người kia nghe còn trẻ lắm!

Có vẻ như… còn rất quan tâm đến Mạnh Ngọc Yên.

Điện thoại vang lên tiếng thở gấp gáp, gió thổi vù vù, hình như… anh ta đang chạy thật?!

“Ngọc Yên đâu? Đưa điện thoại cho cô ấy!”

Lục Hạo Vũ lớn tiếng, vì mãi không nghe thấy giọng của Mạnh Ngọc Yên.

Trần Tuyết giật mình, dù là qua điện thoại nhưng cũng cảm nhận được khí thế áp đảo từ đối phương, theo phản xạ liền đưa điện thoại lại.

Mạnh Ngọc Yên giật lấy điện thoại, giọng run rẩy nghẹn ngào, xen lẫn tiếng khóc: “Alo…”

Là đàn anh của cô… đúng là Lục Hạo Vũ gọi đến.

“Ngọc Yên, đừng sợ, anh đến ngay đây! Ngoan, cứ ở yên trong phòng y tế chờ anh, đừng lo gì cả!”

“Em… em… Học trưởng…”

“Ngoan, đừng sợ, nghe lời, anh sắp tới rồi! Anh đang ở trong trường đây, chờ anh hai phút thôi, được không? Cứ ngoan ngoãn đợi anh!”

Hôm nay Ngọc Yên bị chuyện này làm cho sợ hãi, lại bị đám sinh viên bao quanh cười nhạo, lúc này không hoảng sợ mới là lạ.

Nhưng khi nghe được giọng của Lục Hạo Vũ, những lời ôn tồn, dịu dàng của anh, trong lòng cô từ từ ổn định lại một chút.

Cô không cúp máy, cứ lặng lẽ nghe giọng anh như thế, và rất nhanh…

Lục Hạo Vũ đã chạy đến ngay cửa phòng y tế.

Quả nhiên, bên ngoài đông nghẹt người, hành lang cũng chật cứng.

Lục Hạo Vũ lao thẳng đến: “Tránh ra… mau tránh ra!”

Đám người nhìn thấy Lục Hạo Vũ xuất hiện, đều sững sờ.

Người này là ai vậy?
 
Back
Top Bottom