Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1170



Trong lòng Mạnh Ngọc Yên thực sự rất biết ơn Lục Hạo Vũ. Đã nói là mời anh ăn một bữa để cảm ơn thì tất nhiên cô sẽ không tùy tiện chọn đại một nơi nào đó. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô quyết định chọn một nhà hàng đang khá nổi gần đây.

Đó là một nhà hàng mới khai trương chưa lâu, được trang trí rất tinh tế. Tuy không hẳn sang trọng bậc nhất, nhưng không gian ăn uống ở đây mang lại cảm giác rất dễ chịu và đẳng cấp. Cô đặt bàn ở tầng ba, ngay cạnh cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy cả một hồ nước nhân tạo rộng lớn bên dưới. Khung cảnh ban đêm vô cùng lãng mạn và quyến rũ.

Vì cảnh đẹp và đồ ăn cũng ngon, nên dạo gần đây nơi này khá nổi tiếng, lượng khách đến ăn rất đông.

Mạnh Ngọc Yên và Lục Hạo Vũ ngồi ở tầng ba cạnh cửa sổ, hai người gọi những món mình yêu thích. Vừa ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh ban đêm mờ ảo bên ngoài, bầu không khí thật dễ chịu.

Lục Hạo Vũ nhìn cô mỉm cười: “Em đang nghĩ gì đấy?”

Thấy cô gái nhỏ nheo mắt, vẻ mặt đầy thư thái, anh đoán chắc cô đang nghĩ đến chuyện gì vui lắm.

Mạnh Ngọc Yên cười nhẹ: “Em đang nghĩ về hai chúng ta đó. Em thật sự cảm thấy mọi thứ gần đây như một giấc mơ vậy. Trước đây em chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ được ở bên anh. Càng không ngờ có một ngày em lại có thể cùng anh ngồi ăn tối trong một nhà hàng như thế này. Nghĩ lại vẫn thấy như đang mơ.”

Trước đây, cô đã rất nỗ lực để kiếm tiền. So với mức sống của sinh viên đại học, thu nhập của cô thuộc loại rất cao.

Dù ở nơi phồn hoa như Đế Đô, một sinh viên mới ra trường muốn đạt được mức thu nhập ba trăm nghìn tệ mỗi năm cũng là điều rất khó, trừ phi có trình độ học vấn cực cao.

Nhưng cô thì không làm vậy. Cô chỉ mới học đại học, thậm chí còn chưa tốt nghiệp.

Vừa đi học, vừa phải chăm sóc em trai, có được thu nhập như vậy, thật ra cô đã cảm thấy rất mãn nguyện.

Thế nhưng, dù đã cố gắng đến vậy, tiền vẫn luôn không đủ.

Bệnh của Tiểu Trạch tốn kém quá nhiều, ngày nào cô cũng lo lắng chuyện tiền bạc, tìm mọi cách để kiếm tiền, tiết kiệm từng đồng.

Cuộc sống trước kia thật sự không có hy vọng gì. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ được sống trong một căn nhà lớn, chưa từng dám mơ bước vào những nhà hàng cao cấp như thế này.

Trước đây cô chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể kết hôn, rồi có một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, vậy là đủ.

Nào ngờ bây giờ, trong tài khoản của cô lại có hơn mười sáu triệu tệ tiền mặt. Tất cả điều này khiến cô cảm thấy vô cùng không thực.

Nhất là… người đang ngồi trước mặt cô, người cô đã âm thầm yêu mến suốt bao năm, giờ lại là bạn trai của cô.

Và thậm chí... cô còn ngủ với anh rồi!

Lục Hạo Vũ trước đây chưa từng yêu ai khác, cô là người phụ nữ đầu tiên của anh. Ban đầu, Mạnh Ngọc Yên không dám đến gần một người như anh. Vừa đẹp trai vừa giàu có, cô không dám mơ.

Cô từng tin chắc rằng giữa họ sẽ không có tương lai, vì vậy không dám lại gần, vì cảm thấy có cố gắng thế nào cũng không có kết quả.

Nhưng dần dần, cô không còn nghĩ vậy nữa.

Trong đời người, để gặp được một người mình thực sự thích đã là điều hiếm có. Người mình thích lại cũng thích mình, còn hiếm hơn. Mà người đó lại còn có điều kiện tốt như vậy, chẳng khác gì được trời cho.

Cô đã gặp được rồi… thì nên trân trọng, bất kể sau này có thể đi đến đâu, ít nhất trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, cô đã được ở bên người mình yêu nhất.

Dù tương lai ra sao, thì quá trình này cũng là một phần ký ức đẹp nhất đời cô.

Tiếp xúc với Lục Hạo Vũ lâu, Mạnh Ngọc Yên mới phát hiện, những thứ mà trước đây cô từng rất coi trọng, như tiền bạc chẳng hạn thật ra chẳng là gì với Lục Hạo Vũ.

Cô từng thấy nhiều bạn nam trong trường, khi yêu đương thì luôn so đo từng đồng với bạn gái. Họ cho rằng yêu đương thì bỏ tiền ra là bình thường, nhưng nếu đã bỏ tiền mà không "ngủ được" với người ta, thì cảm thấy mình bị thiệt.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1171



Khi tính tiền, có rất nhiều đàn ông sẵn sàng chi ly từng đồng, thậm chí tính cả tiền một ly trà sữa, nhưng lại chẳng bao giờ tính đến những khoản tiền mà con gái đã bỏ ra cho họ.

Mà kiểu đàn ông đó đâu phải ít, lại còn là bạn học cùng trường, toàn sinh viên trường danh tiếng cả đấy!

Trớ trêu hơn, nếu con gái vì tiền mà lên giường với họ, thì đàn ông lại quay ra nói cô ấy thực dụng, chỉ yêu vì tiền. Trong cái xã hội thực dụng này, thật sự có quá nhiều chuyện nực cười đến khó hiểu.

Mạnh Ngọc Yên nghĩ đến hoàn cảnh của mình mà thấy lo. Em trai cô cần rất nhiều tiền chữa bệnh, gia đình thì không có ai chống lưng. Với điều kiện như vậy, cô nghĩ, chắc khó lòng tìm được một người đàn ông chịu đồng cam cộng khổ cùng mình.

Vì thế, cô chưa từng dám kỳ vọng quá nhiều. Chỉ một lòng muốn cố gắng kiếm tiền, đợi vài năm nữa khi có thể lo đủ tiền thuốc thang cho em trai, bệnh nó ổn rồi, thì lúc đó mới nghĩ đến chuyện yêu đương, lập gia đình.

Còn kiểu đàn ông như Lục Hạo Vũ – ngoại hình nổi bật, gia thế giàu có – cô lại càng không dám mơ tới.

Thế nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô thật sự cảm nhận được rằng Lục Hạo Vũ đúng là người như anh nói: không hề so đo tính toán, không đòi hỏi gì từ cô cả. Chỉ cần là việc anh đã làm, anh sẽ luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Khi giúp cô, anh chưa từng đắn đo cô có thể “đáp trả” lại được gì. Chỉ đơn giản là vì anh yêu cô, đang hẹn hò với cô, nên muốn che chở và giúp đỡ cô hết mình.

Nếu không có anh, riêng chuyện xử lý tài sản Mạnh gia đã đủ khiến cô lao đao. Vậy mà anh không chỉ giúp đỡ, còn chuyển tiền vào tài khoản cô, làm trọn thủ tục sang tên. Cho dù sau này hai người chia tay, số tiền đó vẫn thuộc về cô, anh tuyệt nhiên không nhắc lại.

Ngay cả những mối quan hệ, công sức và tiền bạc anh bỏ ra trong âm thầm, anh cũng chưa từng đòi hỏi điều gì.

Lẽ nào đúng như anh từng nói: Người đàn ông càng có năng lực, càng không so đo, càng không để phụ nữ phải thiệt thòi?

Mạnh Ngọc Yên không nghĩ vậy. Cô chỉ tin rằng, mình đã may mắn gặp được một người như Lục Hạo Vũ mà thôi.

Lúc này, Lục Hạo Vũ mỉm cười, ngả người ra sau ghế, ánh mắt như phản chiếu cả trời sao lấp lánh.

“Nếu chỉ vì như thế mà em đã thấy như đang mơ, thì sau này anh sẽ khiến em sống trong giấc mơ dài dài, đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.”

Mạnh Ngọc Yên cười tươi, đứng dậy đến gần, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên và hôn một cái.

Lục Hạo Vũ cười: “Thế thì chưa đủ, lại đây hôn thêm chút nữa đi!”

Cô ngoan ngoãn bước qua, ngồi lên đùi anh, rồi hôn thêm vài cái nữa.

Thức ăn được mang lên, hai người bắt đầu ăn tối. Trong lúc ăn, Mạnh Ngọc Yên vào nhà vệ sinh một lát, và rất tình cờ cô gặp lại bạn học cũ Vương Tinh Tinh.

Vương Tinh Tinh từng làm thêm cùng cô trước đây. Gia cảnh Vương Tinh Tinh tốt hơn một chút nên trước kia lúc nào cũng ra vẻ hơn người trước mặt cô.

Nhưng lần trước ở trường, khi tận mắt thấy Mạnh Ngọc Yên bước lên chiếc xe sang, Vương Tinh Tinh lập tức mất hết cảm giác “ưu việt”.

Từ đó đến nay, Mạnh Ngọc Yên cũng không còn đi làm thêm nữa.

Lúc này, Vương Tinh Tinh mặc đồng phục nhân viên phục vụ, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì chạm mặt Mạnh Ngọc Yên, nhất thời sững người.

“Ngọc Yên?”

Cô ta không ngờ lại gặp cô ở đây. Nhìn Mạnh Ngọc Yên hôm nay ăn mặc trang điểm tươm tất, trang sức tinh tế, túi xách hàng hiệu, váy áo mới tinh, ánh mắt Vương Tinh Tinh lập tức thay đổi.

Hôm nay là buổi hẹn hò của cô với Lục Hạo Vũ, nên Mạnh Ngọc Yên đã chuẩn bị kỹ càng. Gương mặt rạng rỡ không còn nét mệt mỏi như xưa, không còn bóng dáng của cô gái từng bị cuộc sống đè nặng đến gần như gục ngã.

Đôi mắt cô bây giờ sáng rực, nụ cười nhẹ nhàng, cả người tràn đầy sức sống, tự tin và khí chất của một cô gái trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1172



Thấy Vương Tinh Tinh, Mạnh Ngọc Yên cũng khá vui: “Tinh Tinh, trùng hợp ghê, lâu lắm rồi mình không gặp cậu!”

Nhìn Mạnh Ngọc Yên trong bộ váy đẹp, trang điểm kỹ càng, Vương Tinh Tinh cắn môi, hỏi với vẻ không mấy vui: “Cậu đi cùng bạn trai à?”

Mạnh Ngọc Yên gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”

Nhìn vẻ mặt không chút ngượng ngùng hay xấu hổ của Mạnh Ngọc Yên, Vương Tinh Tinh liền tức tối nói: “Ngọc Yên, cậu không còn là cậu trước kia nữa rồi. Trước kia mình với cậu cùng nhau đi làm thêm, ngày nào cũng vất vả kiếm tiền. Dù khổ dù mệt, cậu vẫn luôn nói muốn dựa vào chính mình, không bao giờ dựa vào nhan sắc hay bán thân để đổi lấy cuộc sống tốt hơn.”

“Giờ thì sao? Cậu chẳng thấy xấu hổ chút nào à?”

Mạnh Ngọc Yên khựng lại, vội giải thích: “Tinh Tinh, cậu hiểu lầm rồi, mình...”

“Hiểu lầm cái gì? Chẳng phải cậu đang yêu một người đàn ông giàu có sao? Cậu nghĩ mình không nhận ra à? Bộ đồ cậu đang mặc chẳng phải anh ta mua cho cậu à? Mình thấy cậu mấy lần rồi, lần nào quần áo cũng là hàng hiệu, lại toàn đồ khác nhau. Lần trước ở trường, mình tận mắt thấy cậu bước lên một chiếc xe sang!”

“Còn hôm nay thì sao? Dám vào một nhà hàng đắt đỏ thế này ăn uống. Cậu biết không, một bữa ăn ở đây đủ để cậu đi làm thêm cả tháng đấy!”

Mạnh Ngọc Yên: “...”

Cô còn chưa kịp mở miệng, Vương Tinh Tinh đã tiếp tục nói như trút giận: “Bây giờ nhìn thấy mình, cậu hả hê lắm đúng không? Còn dám chào hỏi mình nữa, cậu định khoe khoang chuyện cậu tìm được đại gia à? Hừ!”

“Mạnh Ngọc Yên, mình nói cho cậu biết, mình không giống như cậu, mặt dày không biết xấu hổ. Cậu cũng là sinh viên trường danh tiếng, cuối cùng lại phải bán rẻ bản thân chỉ để hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Loại như cậu, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu, chỉ là món đồ chơi của người có tiền mà thôi!”

Nói xong, Vương Tinh Tinh khinh khỉnh liếc cô một cái, rồi quay người bỏ đi.

Mạnh Ngọc Yên đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Vương Tinh Tinh. Bất ngờ, cô cất tiếng:

“Vương Tinh Tinh, cô đang ghen tị với tôi phải không?”

Chân Vương Tinh Tinh khựng lại, cô quay đầu lại, tức đến mức đỏ cả mặt, gào lên: “Mạnh Ngọc Yên, cậu...!”

Nhưng Mạnh Ngọc Yên không thèm đáp lại nữa, chỉ mỉm cười nhạt, rồi quay đầu rời đi.

Đi hết một đoạn hành lang, rẽ vào góc, cô biến mất khỏi tầm mắt của Vương Tinh Tinh.

Vương Tinh Tinh tức đến giậm chân tại chỗ, gào lên:

“Mạnh Ngọc Yên! Tôi chẳng thèm ghen tị với cô! Tôi KHINH cô!”

Mạnh Ngọc Yên trở lại bàn ăn, thu lại mọi cảm xúc. Cô không để chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm trạng, tiếp tục vui vẻ ăn tối cùng Lục Hạo Vũ như không có chuyện gì xảy ra.

Khoảnh khắc đẹp đẽ này, cô không muốn để những người chẳng liên quan phá hỏng.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò với Lục Hạo Vũ, cô đã lường trước sẽ có người chế giễu, châm chọc, thậm chí sỉ nhục mình. Ngay cả chính cô, ban đầu cũng không đủ tự tin, luôn nghĩ bản thân không xứng với anh, huống hồ là người ngoài.

Nhưng dù sao, Vương Tinh Tinh cũng từng là bạn cô, vậy mà không hỏi han hay nghe cô giải thích lấy một câu, đã vội vàng sỉ nhục cô. Loại người như vậy, không đáng để bận tâm nữa.

Làm việc với nhau bao lâu, cô hiểu rõ con người Vương Tinh Tinh, luôn thích thể hiện sự “vượt trội” trước mặt người khác. Giờ thấy cô sống tốt hơn, đố kỵ đến mức mất lý trí.

Gương mặt Mạnh Ngọc Yên vẫn giữ nguyên nét bình thản. Lục Hạo Vũ không phát hiện điều gì khác thường.

Sau bữa tối, họ ngồi thêm một lúc rồi mới rời khỏi nhà hàng, không quên mang một phần đồ ăn về cho Mạnh Vũ Trạch.

Trên đường về thì trời mưa rất to. Dịch vụ khách sạn rất tốt, xe của Lục Hạo Vũ đậu ngay trước sảnh chứ không để dưới hầm, và có nhân viên cầm ô đưa cả hai lên xe cẩn thận.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1173



Cảnh tượng này vô tình bị Vương Tinh Tinh nhìn thấy khi cô ta vừa tan ca, đang vội vàng bắt xe buýt. Trước đây, cuộc sống của Mạnh Ngọc Yên và cô ta tương đương nhau, thậm chí Mạnh Ngọc Yên còn khổ hơn cô ta.

Mạnh Ngọc Yên không có ba mẹ bên cạnh, còn phải nuôi một cậu em trai bệnh tật, khó khăn hơn rất nhiều so với cô ta.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì được gả vào gia đình giàu có, cô lại được hưởng cuộc sống sung sướng, được người khác chăm sóc như thế sao?

Mặt Vương Tinh Tinh trở nên u ám, nhưng trời mưa to không cho phép cô ta đứng lâu mà nhìn. Cả người cô ta đã ướt sũng, một người chỉ là nhân viên phục vụ part-time như cô ta, làm gì có ai trong khách sạn cầm dù che cho cô ta được?

Khách sạn mới khai trương, không ngờ kinh doanh lại tốt đến vậy nên thuê thêm mấy nhân viên làm thêm.

Vương Tinh Tinh chính là một trong số đó.

Lục Hạo Vũ đưa Mạnh Ngọc Yên về nhà, rồi mang phần cơm sang cho Mạnh Vũ Trạch. Cậu bé rất hiểu chuyện. Trước đây khi Mạnh Ngọc Yên chăm sóc em trai, cô cũng không thể lúc nào bên cạnh cậu được, bởi cô còn phải lo kiếm tiền nữa mà!

Sau khi giao đồ ăn, hai người về phòng. Cậu bé tự ăn xong sẽ tự rửa mặt rồi đi ngủ một mình.

Những ngày lãng mạn cứ trôi qua từng ngày. Bây giờ Ngọc Yên không còn nghĩ đến quá khứ nữa, cô chỉ tập trung sống tốt hiện tại.

Cô không còn đi làm thêm nữa, có người thầy tốt như Lục Hạo Vũ bên cạnh, ngoài việc học ở trường, thời gian còn lại cô đều dành để học hỏi từ bạn trai.

Với Mạnh Ngọc Yên, ở bên Lục Hạo Vũ giúp cô học được rất nhiều điều. Cô muốn cố gắng để trở nên xuất sắc hơn, biết đâu như vậy cô và anh sẽ có tương lai thật sự.



Cuộc sống của Mạnh Ngọc Yên hiện tại rất hạnh phúc, nhưng ở Mạnh gia thì hoàn toàn khác.

Tài sản đã bị bán hết, những người mua biết có Lục gia hậu thuẫn, nên không hề e ngại Mạnh Khánh Quốc, họ đến thẳng đòi nhà

Khi Mạnh Khánh Quốc thấy các hợp đồng, giấy tờ chuyển nhượng, ông ta hoàn toàn bối rối!

“Cái này… không thể nào, tôi không bán mấy thứ này!”

Một gã to béo mặt đầy thịt cười nói: “Tất nhiên ông không bán, mấy thứ này cũng không đứng tên ông, làm sao mà ông bán được? Chúng tôi mua của cô Mạnh Ngọc Yên kia mà, thủ tục đã hoàn tất, tiền cũng đã trả. Ông nhanh chóng dọn dẹp, trả chỗ cho chúng tôi.”

“Không thể… không thể nào…”

Hàn Hương Cầm hét lên, chạy đến xem giấy tờ, Mạnh Khánh Quốc cũng ngơ ngác nhìn.

Kết quả, mọi giấy tờ đều có đủ, thủ tục rất đầy đủ, không thiếu gì.

Mạnh Khánh Quốc không tin: “Là giả! Tất cả đều giả! Nó không hề có tài sản đó…”

Ông ta hoảng hốt chạy lên tầng trên mở két sắt, nhưng trong đó chỉ còn vài món đồ lặt vặt, những giấy chứng nhận quyền sở hữu, hợp đồng ông ta từng cất giữ đã biến mất.

Ông ta choáng váng nhìn mọi thứ, nói: “Không thể nào! Ai đã lấy chúng? Hợp đồng của tôi đâu rồi?”

Ông ta run tay tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không thấy.

Chân ông ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn.

Hàn Hương Cầm chạy đến, hỏi lo lắng: “Anh sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau một lúc, ông ta tỉnh lại, đứng dậy chạy xuống dưới, nhìn các hợp đồng, giấy tờ chuyển nhượng, rồi nhìn gã to béo đối diện.

“Anh nói, những giấy tờ này mua của Mạnh Ngọc Yên thật sao?”

Gã to béo gật đầu: “Đúng vậy!”

Mạnh Khánh Quốc tức giận vội gọi điện cho Mạnh Ngọc Yên.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1174



Khi nhận được cuộc gọi của Mạnh Khánh Quốc, Mạnh Ngọc Yên đang được Lục Hạo Vũ chỉ bài.

Vừa nghe máy, cô chưa kịp nói gì thì phía đầu dây bên kia đã nổi giận gào lên: “Mạnh Ngọc Yên, mấy tài sản trong nhà có phải mày đã bán hết rồi không?”

Mạnh Ngọc Yên chỉ cười nhẹ: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Mạnh Khánh Quốc quát lớn:

“Chuyện gì mà chuyện gì! Đó là nguồn thu nhập của cả nhà, của tất cả mọi người, mày dựa vào đâu mà bán hết được?”

Mạnh Ngọc Yên bình thản đáp: “Đó là tài sản của riêng tôi, do ông bà để lại cho tôi. Tôi có quyền bán nó. Mấy thứ đó các người đã dùng suốt bấy lâu, nhà máy cũng do các người quản lý, lại còn nuôi nhân tình, nuôi con riêng, sao? Dùng lâu rồi thì tưởng thành của các người à?”

Mạnh Khánh Quốc tức giận đến đỏ mặt: “Con nhỏ chết tiệt, dạo này mày điên rồi hả? Tao là ba mày mà mày còn dám nói thế à? Mấy cái tài sản đó là của tao!”

Mạnh Ngọc Yên lạnh lùng: “Nói sao cũng được, quyền sở hữu là của tôi, mọi thủ tục đều hợp pháp. Tôi đã bán rồi, muốn làm gì thì làm đi.”

Mạnh Khánh Quốc gào lên: “Tiền đâu? Mày bán được bao nhiêu?”

Mạnh Ngọc Yên cười nhẹ:“Chuyện đó không liên quan đến ông, tiền đương nhiên là của tôi.”

“Mạnh Ngọc Yên, rốt cuộc mày muốn làm gì?” Mạnh Khánh Quốc giờ đã thực sự sốt ruột.

Mạnh Ngọc Yên thản nhiên: “Chẳng làm gì cả, chỉ là giờ tôi đã trưởng thành, không muốn bị bắt nạt nữa. Tôi muốn tự xử lý tài sản của mình. Ông là ba mà chẳng làm được gì, không thể cho chúng tôi cuộc sống tốt hơn. Mấy tài sản đó là ông bà để lại cho tôi, tôi sẽ dùng số tiền đó để chữa bệnh cho Tiểu Trạch.”

“Còn các người, ai cũng còn khỏe mạnh, chẳng đến mức không sống nổi. Mấy năm qua tôi cũng chưa đòi hỏi gì từ lợi nhuận kinh doanh. Nhà còn hai chiếc xe, cứ để các người dùng đi, tôi không cần!”

“Mày…”

“Không có chuyện gì thì cúp máy đi!”

Mạnh Ngọc Yên dứt khoát cúp máy, không nói thêm lời nào.

Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mạnh Ngọc Yên thở dài: “Không tiếc nuối gì cả, chỉ hơi hoài niệm mà thôi. Thực ra, em không có tình cảm gì với gia đình đó, hay nói đúng hơn là với người ba đó.”

Bấy lâu nay, có lẽ cô chỉ là chưa cam lòng mà thôi.

Giờ đã lấy lại mọi thứ, bán xong, tiền vào túi mình, cô chẳng còn chút gì tiếc nuối đối với gia đình hay người ba đó.

Lục Hạo Vũ vỗ vai cô, kéo cô vào lòng: “Đừng buồn nữa. Em đã lớn, không cần ông ta phải yêu thương. Có những người, mối quan hệ ba con vốn chẳng sâu đậm. Nhưng nhìn xem, ông trời không đối xử tệ với em đâu, Tiểu Trạch thì hiểu chuyện, còn có anh đây nữa...”

Mạnh Ngọc Yên quay sang nhìn anh, mỉm cười: “Đúng rồi, còn có anh. Có lẽ tất cả may mắn của em đều dành để gặp được anh.”

Nghĩ lại, bạn trai Lục Hạo Vũ thật sự có ích hơn rất nhiều so với người ba kia. Từ trước đến giờ, anh là người giúp cô nhiều nhất.

Không chỉ chuyện tài sản, mà còn giúp cô nâng cao năng lực bản thân.

Thời gian bên anh, cuộc sống của cô cũng không hề dễ dàng hơn trước.

Anh biết nhiều hơn cô rất nhiều, luôn chỉ bảo từng chút. Ngoài việc học ở trường, hầu như mọi thời gian còn lại cô đều dành để học hỏi cùng anh.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1175



Dù rất mệt, nhưng Mạnh Ngọc Yên cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa và tràn đầy năng lượng. Trong lòng cô bình yên vì đã học được nhiều kỹ năng mới, và điều đó dần mang lại cho cô sự tự tin từ sâu thẳm.

Có Lục Hạo Vũ bên cạnh hỗ trợ, cô chẳng còn phải sợ bất cứ điều gì nữa.

Trong khi đó, Mạnh Khánh Quốc thì rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất.

Phía bên kia có người Lục gia hậu thuẫn, lại thêm giấy tờ thủ tục đầy đủ, mọi chuyện đều hợp pháp, khiến Mạnh Khánh Quốc hoàn toàn bất lực.

Ông ta gọi điện tìm Mạnh Ngọc Yên nhưng không thể liên lạc được, bởi cô đã chặn số ông ta.

Cô con gái ngày xưa ngoan ngoãn, biết điều, luôn chịu đựng bị bắt nạt giờ đây đã trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đến khó tin.

Có lẽ từ lúc Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung dắt cô lên giường người khác, cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng về gia đình đó.

Khi trở về, ba cô không hề đứng về phía cô mà còn ủng hộ bên kia, nên giờ đây cô làm mọi chuyện không hề do dự hay thương xót.

Cô không nghe máy, khiến Mạnh Khánh Quốc chẳng biết tìm cô ở đâu.

Cuối cùng, cả gia đình họ bị đuổi ra khỏi biệt thự, nhà máy cũng bị người khác thu hồi.

Ban đầu họ cố bám trụ trong nhà nhưng đã bị một nhóm người dẫn đầu tới đuổi ra ngoài, đồ đạc trong nhà bị ném la liệt ra sân.

Hàng xóm xung quanh kéo ra xem náo nhiệt không kém.

“Đừng đụng vào đồ của tôi! Đừng đụng vào đồ của tôi! Á á á, quần áo của tôi…”

Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dương vừa hét vừa khóc vì mấy bộ quần áo và túi hiệu họ mới mua gần đây bị ném ra ngoài, đau lòng vô cùng.

“Bọn cướp kia! Đây là nhà tôi! Đây là nhà tôi! Các người cút ngay đi, nhanh lên!”

Gã đàn ông to béo đứng bên cạnh chỉ đạo đàn em vứt hết những thứ không liên quan ra ngoài, rồi cười nói: “Cô còn mặt mũi mà la hét à? Căn nhà này tôi mua hợp pháp từ chủ cũ đấy! Các hàng xóm ơi, đừng để cô ta lừa gạt nhé.”

“Biệt thự này thuộc về cô Mạnh Ngọc Yên, do ông bà ngoại để lại cho mẹ cô ấy làm của hồi môn, vẫn đứng tên cô ấy suốt bao năm. Mấy người kia sống ở đây lâu như vậy, giờ tôi đã trả tiền hợp pháp để mua lại, mà họ không chịu ra, nên tôi mới phải đuổi.”

Mọi người xung quanh thở dài tiếc nuối, ai cũng hiểu cuộc sống của Mạnh Ngọc Yên trong gia đình đó khó khăn thế nào, không ngờ một ngày cô lại có thể vực dậy, bán được nhà luôn.

Ai cũng đoán chắc chắn là cô đã tìm cách và người mua rồi mới làm được chuyện này. Giờ thì mẹ con Hàn Hương Cầm chịu thiệt rồi.

Nhưng với người thứ ba lên làm chính thất như họ, chẳng ai thương xót. Mọi người chỉ đứng xem cho vui, chẳng ai muốn giúp đỡ.

Mạnh Khánh Quốc chỉ cảm thấy nhục nhã ê chề, gầm lên: “Mạnh Ngọc Yên đâu? Nó là Con gái tôi đấy! Ai cho phép nó bán nhà thế hả?”

Gã to béo cười tươi như hoa: “Ông chủ Mạnh, chúng tôi chỉ mua nhà và trả tiền thôi. Còn cô Mạnh là con gái ông, chuyện gia đình các ông, tôi không muốn dính vào.”

“Cậu...”

“Chuyện gì đây? Ai làm thế này?”

Mạnh Khánh Quốc định nổi giận thì phát hiện có thêm hai nhóm người khác xông vào.

Họ mặc áo đen, bắp tay cuồn cuộn, đầy hình xăm.

Ai nhìn cũng thấy dữ tợn, không phải dạng dễ chọc.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1176



Khi thấy những người kia xuất hiện, Mạnh Khánh Quốc lập tức hoảng sợ, khí thế vừa rồi bay biến sạch.

Còn Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, khi nhìn thấy một nhóm người khác kéo tới, sắc mặt cũng tái mét ngay tức khắc!

Hai nhóm vừa tới nhìn nhau một lượt, sau đó đồng loạt quay sang nhìn gã to béo lúc đầu, hỏi: "Anh là ai? Đến đây làm gì?"

Gã to béo rõ ràng đã biết trước chuyện này, thái độ rất bình thản, chẳng hề ngạc nhiên.

Anh ta cười, thong thả đáp: "Tôi đến lấy nhà. Căn biệt thự này cùng với nhà máy của Mạnh gia, tôi đã mua lại rồi. Tiền đã thanh toán đầy đủ, giấy tờ sang tên hoàn tất, nhưng đám người này cứ cố thủ không chịu dọn đi. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tới đuổi họ."

Hai nhóm người nhìn nhau sững lại: "Anh nói sao? Căn nhà này đã bán cho anh rồi?"

"Đúng vậy!"

"Không thể nào!"

Gã to béo vẫn cười cợt: "Mấy anh à, chuyện bạc tỷ như thế, ai lại đem ra đùa giỡn?"

...

Lúc này, sắc mặt những người vừa tới lập tức trở nên khó coi. Một tên nhìn sang Mạnh Khánh Quốc, lạnh giọng hỏi: "Ông chủ Mạnh, ông bán cả gia sản đi rồi hả? Nợ của ông định bao giờ mới trả cho chúng tôi?"

Mạnh Khánh Quốc run rẩy, không dám nói lời nào.

Nhóm còn lại thì trừng mắt nhìn sang Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung: "Hai người cũng nợ tiền đấy, đừng tưởng tụi tôi quên. Trả tiền đi, trả xong tụi tôi sẽ rút."

Không ai ngu ngốc cả, nhìn tình hình thế này thì biết ngay đã có chuyện. Ai cũng lo lấy được tiền là hơn.

Lời vừa dứt, cả ba người – Mạnh Khánh Quốc, Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung – đều sững người. Họ hoàn toàn không biết nhau cũng vay nợ, mỗi người tự gánh một phần nợ nhưng đều giấu nhau.

"Các người…"

"Cô…"

Cả ba quay sang nhìn nhau, và cuối cùng cũng hiểu được tất cả.

Hàn Hương Cầm lập tức hoảng loạn!

Hai nhóm chủ nợ cũng ngửi thấy mùi bất thường. Ban đầu họ nghĩ Mạnh gia giàu có nhưng không có chống lưng, nên mới dễ ra tay. Không ngờ rằng cả ba người đều vay tiền, lại còn giấu lẫn nhau!

Giờ thì sao? Tài sản đã bị bán đi trước?

"Bao giờ trả nợ đây?" Một tên có vết sẹo dài trên mặt hỏi thẳng Mạnh Khánh Quốc. Vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt đến tận má, trông hung ác kinh người.

Mạnh Khánh Quốc run giọng: "Tôi… tôi sẽ trả sớm thôi… sớm thôi…"

Tên sẹo bật cười khinh bỉ: "Ông chủ Mạnh, ông vay của tụi tôi đâu phải ít. Không trả được, hậu quả ra sao ông tự hiểu chứ?"

Mạnh Khánh Quốc cúi gằm mặt, không dám hé răng.

Tên sẹo lại quay sang nhìn Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, cười nham hiểm: "Ông ta nợ chúng tôi hơn hai mươi triệu, nhìn cách hai người ăn mặc, có vẻ sống cũng chẳng tệ đâu nhỉ? Mau trả tiền, không thì…"

Hơn hai mươi triệu…

Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung nghe thấy con số đó thì chết lặng!

Tiền nợ của hai người họ cũng chẳng ít, vốn dĩ đã không kham nổi, giờ cộng thêm chỗ của Mạnh Khánh Quốc nữa thì đúng là không còn đường lui!

Lúc này, nhóm còn lại cũng nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Hàn Hương Cầm.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi Mạnh Ngọc Dung bất ngờ la lên: "Đừng tìm tôi! Chị tôi có tiền kìa! Chính chị ấy đã bán căn nhà này. Chị ấy xinh đẹp, lại vừa quen được đại gia, chắc chắn rất nhiều tiền! Các anh đi tìm chị ấy mà đòi!"

Mạnh Khánh Quốc lập tức hùa theo: "Đúng đúng đúng! Con gái tôi giàu lắm! Căn nhà này là do nó bán, tiền chắc chắn nằm trong tài khoản nó. Với lại bạn trai của nó cũng giàu cực kỳ, đi xe toàn loại mấy trăm triệu trở lên! Các anh tìm nó đòi là ra ngay thôi, chắc chắn không thiếu một xu!"

Hai nhóm người nhíu mày.

Họ vốn biết Mạnh gia có tiền nên mới dám cho vay số tiền lớn. Thực ra tiền gốc không nhiều, chẳng qua do lãi mẹ đẻ lãi con mới ra con số khủng như bây giờ.

Mà đúng thật, hai cô con gái Mạnh gia đều xinh đẹp, đặc biệt là cô chị Mạnh Ngọc Yên, đúng là xinh như tranh vẽ.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1177



Rõ ràng lúc này, Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung cũng đã vay nặng lãi, mà lại chẳng có ý định trả. Trong tình cảnh này, nếu ba người không ai có khả năng chi trả, thì cuối cùng mỗi nhóm chủ nợ chỉ còn cách… bắt một người mang đi thế mạng.

Một bên nghĩ đến việc bắt Mạnh Ngọc Dung, bên còn lại cũng muốn kéo đi Mạnh Ngọc Yên.

Nhưng nhóm định bắt Mạnh Ngọc Dung lại không muốn dễ dàng nhả miếng. Cả đám đều làm ăn trên “con đường” này, kiếm sống nhờ những phi vụ như thế, ai lại muốn chịu thiệt?

Mạnh Ngọc Dung thì không có nhiều tiền, chỉ có kéo thêm cả Mạnh Ngọc Yên, may ra mới "thu hồi vốn" được phần nào.

Ngay lúc đó, gã to béo đứng bên cạnh – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – bỗng cười khẽ:“Tôi hiểu ra rồi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”

Hai nhóm người đồng loạt quay sang, cau mày hỏi: “Anh cười cái gì?”

Dù không quen nhau, nhưng đều là dân trong giới, ít nhiều ai cũng biết đối phương làm nghề gì, không phải loại dễ đối phó.

Gã to béo mỉm cười, giọng thoải mái: “Hai anh, giờ tôi mới hiểu rõ mọi chuyện. Còn về cô Mạnh kia, tôi khuyên chân thành, hai anh đừng nên dính vào thì hơn. Tiền nợ ở đây, các anh cứ lấy theo bản lĩnh, nhưng riêng cô Mạnh Ngọc Yên…”

Hai người kia nhíu mày sâu hơn. Sự việc hôm nay rõ ràng có điều bất thường, không phải đơn giản là đòi nợ. Rõ ràng có uẩn khúc.

“Tại sao Mạnh gia lại đột nhiên lâm vào cảnh này?”

Gã to béo khẽ vẫy tay, ra hiệu cho hai người kia lại gần, rồi ghé sát tai thì thầm: “Cô Mạnh ấy, sau lưng có thiếu gia Lục gia chống lưng. Đúng rồi, chính là Lục gia mà các anh đang nghĩ đến, và là cậu chủ dòng chính.”

“Toàn bộ tài sản của Mạnh gia, tôi mua được là nhờ Lục thiếu gia đứng ra dàn xếp. Cho nên…”

Lời sau không cần nói, ai cũng hiểu.

Lục gia - cái tên đó ở đế đô chẳng khác gì tấm kim bài miễn tử. Ai dám động vào? Nếu Mạnh Ngọc Yên có Lục thiếu gia chống lưng, mà lại là dòng chính trong Lục gia, thì những người như bọn họ có gan to đến mấy cũng không dám đụng tới. Một câu nói của cậu ta thôi cũng đủ khiến cả bọn mất mạng lúc nào chẳng biết.

Rõ ràng mọi tài sản đứng tên Mạnh Ngọc Yên, trước đây bị gia đình chiếm đoạt, nay cô có người chống lưng, Lục thiếu gia ra tay giúp cô lấy lại mọi thứ. Còn chuyện đám người kia, xử lý thế nào là việc phụ.

Thậm chí, với thế lực của Lục gia, chắc chắn họ đã điều tra rõ ràng chuyện Mạnh Khánh Quốc và đám người này vay nặng lãi bao nhiêu, nợ nần ra sao đều nắm trong lòng bàn tay.

Nếu không phải vậy, sao bao năm qua Mạnh Ngọc Yên không đụng đến tài sản, mà lại đột nhiên bán đi đúng vào lúc này?

Hai người kia lập tức chắp tay cảm ơn gã to béo: “Huynh đệ, cảm ơn nhiều!”

May mà gã chịu tiết lộ, nếu không họ cứ thế nghe lời Mạnh Khánh Quốc đi tìm Mạnh Ngọc Yên đòi nợ, đụng vào người của Lục thiếu gia, thì lúc chết cũng không biết mình vì sao mà chết.

Hai người lại đảo mắt nhìn quanh biệt thự: “Tất cả chỗ này đều bán cho anh à?”

Gã to béo bật cười: “Không đâu, chỉ có biệt thự và nhà máy là thuộc về tôi. Những thứ còn lại là tài sản riêng của cô Mạnh. Tôi chỉ lấy được nhà xưởng. Còn xe cộ và đồ đạc trong biệt thự, không thuộc về tôi.”

“Tôi nghe nói, mấy năm nay làm ăn bao nhiêu, cô Mạnh không hề đụng đến một xu. Lục thiếu chỉ là vì bênh vực bạn gái mà ra tay, giúp cô ấy lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình. Còn mấy đồng tiền kia, các anh nghĩ Lục thiếu thèm sao?”

Hai người kia lập tức hiểu rõ tình hình.

Thế là, mỗi nhóm lấy một chiếc xe, rồi vào biệt thự, gom hết tất cả những thứ có giá trị: từ quần áo hàng hiệu, túi xách, trang sức của Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung, đến đồng hồ hàng hiệu của Mạnh Khánh Quốc, không chừa lại gì cả.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1178



Thậm chí, một số món đồ nội thất có giá trị trong biệt thự cũng bị họ lôi ra hết.

Gã to béo vẫn đứng một bên, chẳng hề tức giận, chỉ mỉm cười để mặc họ lục lọi lấy đồ.

Dù sao thì căn nhà là của anh ta, chỉ cần lấy được nhà là đủ. Còn đám người kia đều chẳng phải hạng tử tế gì, anh ta cũng chẳng phải người tốt lành, nhưng so ra, tốt nhất vẫn là không nên dây vào hai nhóm này. Nhờ có mối quan hệ với Lục thiếu, anh ta tiết lộ chút tin tức xem như nể mặt, giờ để họ lấy đồ cũng không ai trách gì, họ cũng chẳng làm khó lại anh ta.

Thế là, nhờ sự "bảo hộ" ngầm của Lục Hạo Vũ, ba nhóm người này xem như yên bình chia nhau hết toàn bộ tài sản của Mạnh gia.

Còn phần còn lại, tất nhiên họ sẽ tìm cách moi ra từ Mạnh Khánh Quốc, Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung.

Mạnh Khánh Quốc nhìn cảnh nhà cửa tan hoang, toàn bộ cơ nghiệp phút chốc tiêu tan, hoàn toàn không thể tin nổi. Ông ta không ngờ, Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung cũng vay nặng lãi, mà số tiền lại còn không nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, nhà tan cửa nát, khiến ông ta từ một người từng làm ông chủ lớn bao năm, gần như sụp đổ.

“Đừng động vào đồ của tôi! Con gái tôi có tiền! Các người cứ đi tìm nó mà đòi! Nó có bạn trai giàu lắm, sắp gả vào nhà giàu rồi, nó nhất định có tiền!” Mạnh Khánh Quốc gào lên.

Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung lập tức hùa theo, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Mạnh Ngọc Yên rất có tiền! Nó xinh đẹp, lại là sinh viên trường danh tiếng, có bao nhiêu thiếu gia nhà giàu theo đuổi nó đó!”

“Bây giờ nó đang quen một người bạn trai rất giàu có, các người cứ đi tìm nó, nó nhất định sẽ trả! Trả hết! Đồ đạc này là của chúng tôi, mau trả lại cho chúng tôi!”

Một tên trong đám chủ nợ liếc nhìn Hàn Hương Cầm, bật cười lạnh: “Tôi nói này bà Mạnh à, lúc vay tiền của chúng tôi, bà đã không định trả rồi đúng không? Chúng tôi làm nghề này bao năm, từng gặp không ít người không trả nổi tiền, nhưng họ ít ra cũng biết van xin, quỳ lạy chúng tôi đừng tìm đến con cái họ, sẵn sàng đánh đổi cả mạng để bảo vệ con…”

“Còn bà thì sao? Háo hức đẩy con gái mình ra làm mồi câu nợ! Được thôi! Bà có hai đứa con gái, đúng không? Người vay tiền là bà với con gái này. Nếu bà muốn dùng con gái để trả nợ, thì cô ta đi theo chúng tôi đi!”

“Bắt đi!”

Anh ta vừa ra lệnh, đàn em liền lao tới, định lôi Mạnh Ngọc Dung đi ngay.

Mạnh Ngọc Dung hoảng loạn hét toáng lên: “Các người dám? Tôi nói cho biết, bạn trai tôi không phải người tầm thường đâu! Anh ấy rất lợi hại! Nếu các người dám đụng đến tôi, anh ấy nhất định sẽ không tha cho các người đâu!”

Dính đến bọn cho vay nặng lãi, cô ta là con gái, nếu bị đưa đi thì sẽ có kết cục thế nào, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.

Giờ không có Mạnh Ngọc Yên ở đây, lại có người chống lưng cho cô, còn bản thân thì không ai bảo vệ, Mạnh Ngọc Dung thực sự bắt đầu hoảng sợ.

Nghe cô nói vậy, đối phương phá lên cười: “Ra là cô Mạnh có bạn trai à? Tốt thôi! Gọi bạn trai cô đến trả nợ đi, vậy chúng tôi sẽ không làm khó nữa. Nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên. Đã không có khả năng trả, thì lúc trước đừng vay!”

Mặt Mạnh Ngọc Dung xanh mét, nghiến răng: “Tôi đương nhiên trả nổi! Bạn trai tôi rất có tiền, là đại gia đấy! Anh ấy còn đầu tư cho tôi một bộ phim, sắp tới tôi làm nữ chính luôn! Mấy đồng này có đáng gì!”

“Bạn trai cô là ai? Nói cho rõ đi, để chúng tôi còn biết đường. Nếu cô dám lừa bọn tôi, thì đừng trách bọn tôi không khách sáo!”

Mạnh Ngọc Dung sợ chết đi được, nhưng lúc này không thể yếu thế, bèn gào lên: “Bạn trai tôi tên là Trần Hoài! Các người cứ đi hỏi thăm xem anh ấy có tiền không? Gần đây tôi sắp làm nữ chính, tiền mấy người nợ chẳng là gì cả!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1179



“Ồ hô! Thật vậy sao?”

Đúng lúc Mạnh Ngọc Dung còn đang đắc ý khoe khoang thì một giọng phụ nữ chua chát, the thé từ ngoài sân vang lên.

Đám đông vội tách ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt dẫn theo một đám vệ sĩ áo đen tiến vào.

Người phụ nữ này mập mạp, vậy mà lại mặc một bộ sườn xám đỏ chói ngắn cũn, đi tất da đen và giày cao gót, nhìn vào cực kỳ “chói mắt”.

Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy trên người bà ta toàn đồ đắt tiền.

Túi xách hàng hiệu, mỗi cái cả trăm nghìn tệ, cổ tay đeo vòng vàng chói lóa, tay đeo đến hai chiếc nhẫn đính đá quý.

Do thân hình to béo, mặt bà ta đầy thịt, cộng thêm kiểu ăn mặc “hổ báo”, nhìn qua khiến người ta thấy ngay là dạng người dữ dằn khó dây vào.

Người phụ nữ đó bước đến trước mặt Mạnh Ngọc Dung, từ đầu đến chân quan sát cô ta một lượt: “Bạn trai cô là Trần Hoài? Còn cho cô rất nhiều tiền? Cho cô làm nữ chính phim truyền hình? Cô chắc chứ?”

Mạnh Ngọc Dung không biết đối phương là ai, chỉ cảm thấy bà ta không dễ chọc vào, nhưng đối mặt với bọn cho vay nặng lãi kia, cô ta vẫn thấy sợ họ hơn.

Thế nên cô ta chẳng chút do dự gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, bạn trai tôi tên là Trần Hoài, anh ấy rất giàu! Phim mà tôi đóng nữ chính sắp quay rồi!”

Người phụ nữ cười khẩy: “Tốt lắm! Vậy thì đúng là con đ* này rồi! Mẹ mày không nhận nhầm!”

Mạnh Ngọc Dung ngẩn ra: “Bà… bà nói gì cơ?”

Người phụ nữ không nói không rằng, xông tới đánh “bốp” một cái tát như trời giáng vào mặt Mạnh Ngọc Dung!

“Aaaa!”

Cú tát quá mạnh khiến Mạnh Ngọc Dung hét thảm một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

“Ban gái cái gì? Hừ! Con đ*, dám quyến rũ chồng tao, còn mặt dày dám nhận là bạn gái nó? Mày không biết xấu hổ à?”

“Con gái ơi!” – Hàn Hương Cầm hét lên lao tới, đỡ lấy Mạnh Ngọc Dung. Nhìn thấy một bên mặt cô ta sưng vù lên, bà ta tức giận gào lên: “Đồ đàn bà điên! Bà làm cái gì thế?!”

Người phụ nữ gầm lên: “Làm gì à? Xử con giáp thứ mười ba chứ gì nữa! Nói cho mày biết, Trần Hoài là chồng tao! Con gái mày dám cướp chồng tao, còn dám nói đó là bạn trai nó? Tao đã nghi rồi, dạo này chồng tao hay vắng nhà, hóa ra là đi hú hí với con hồ ly tinh này! Tao xem lịch sử đặt phòng khách sạn đầy ra đấy! Tao mà không tìm tới tận nơi thì đúng là quá nhân từ!”

Nói rồi, bà ta lại xông lên, đánh đá túi bụi vào người Mạnh Ngọc Dung.

“Đồ đ*! Cướp chồng bà hả? Thích tiêu tiền do bán thân mà có đúng không? Đồ hồ ly mặt dày, tao đánh chết mày!”

Người phụ nữ này vốn đã hung dữ, cộng thêm thân hình to lớn nên sức rất khỏe, túm tóc Mạnh Ngọc Dung tát liên tục không ngừng, mỗi cú tát vang bốp bốp như roi quất!

“Aaaa! Mẹ ơi! Cứu con với!”

Mỗi cái tát của bà ta đau như búa bổ, Mạnh Ngọc Dung từ nhỏ đến lớn quen được chiều chuộng, nào đã từng bị đánh bao giờ? Lúc này hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ biết gào khóc thảm thiết.

Mạnh Khánh Quốc thấy con gái bị đánh đến mức này, lập tức muốn lao tới ngăn cản, nhưng đám vệ sĩ đi theo người phụ nữ kia lập tức chặn ông ta lại.

Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói: “Ông Mạnh, con gái ông làm tiểu tam, quyến rũ tổng giám đốc nhà chúng tôi là ông Trần, còn tiêu của ông ấy mấy triệu tệ! Số tiền này là tài sản chung của vợ chồng, nếu phu nhân chúng tôi kiện ra tòa, con gái ông phải hoàn trả hết mấy triệu đó!”

Nghe vậy, Mạnh Khánh Quốc khựng lại, chần chừ không dám tiến thêm bước nào!

Gã vệ sĩ cười nhạt: “Vậy mới phải chứ! Phu nhân chúng tôi không thiếu tiền, chẳng qua muốn đánh cho hả giận thôi, không cần lôi ra tòa làm gì to chuyện. Ông nói xem, như vậy có phải hợp lý hơn không?”
 
Back
Top Bottom