Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1140



Rõ ràng phòng cũng khá rộng, vậy mà lại đặt một chiếc giường nhỏ như vậy.

Nhưng Mạnh Vũ Trạch và Mạnh Ngọc Yên đều đang vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra "tâm cơ" nhỏ của Lục Hạo Vũ.

Lúc hai chị em không để ý, anh chạm nhẹ vào cằm, cười có chút tinh quái.

Nếu giường của Mạnh Vũ Trạch mà to quá, thì sau này mỗi lần anh qua đây, chẳng phải đều phải ngủ chung phòng với thằng bé sao?

Dĩ nhiên là không được rồi!

Thấy hai chị em vui vẻ với căn phòng mới, Lục Hạo Vũ cũng yên tâm. Ở Mạnh gia, dù có nhiều phòng đẹp, nhưng phòng của Mạnh Vũ Trạch lại chỉ là một cái kho nhỏ, ngay cả phòng của Mạnh Ngọc Yên cũng vậy…

“Tiểu Trạch, em thích căn phòng này không?” Mạnh Ngọc Yên dịu dàng xoa đầu em trai.

Vũ Trạch gật đầu lia lịa: thích, rất thích!

Đặc biệt là vì căn phòng này do "anh rể" chuẩn bị.

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Đi lâu thế rồi, chắc cũng mệt rồi. Tiểu Trạch, đi nghỉ chút đi. Nếu muốn tắm thì tự đi tắm, có cần anh rể giúp không nào?”

Tiểu Trạch lập tức lắc đầu nguầy nguậy: Không cần! Em biết tự tắm rồi, mọi thứ trong phòng tắm em cũng biết dùng hết. Ở nhà, từ lâu em đã phải tự lo cho mình rồi, vì chị còn phải đi học và làm thêm mà.

Nói rồi, cậu bé đẩy “anh rể” và chị gái ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ừm! Hai người cứ thoải mái hẹn hò đi nhé!

Trước khi đóng cửa, cậu còn không quên liếc nhìn chị gái bằng ánh mắt cổ vũ: chị phải cố lên đó, phải giữ chặt anh ấy nhé!

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Lục Hạo Vũ bật cười, quay sang nói: “Em có muốn nghỉ một lát không? Mà này, nhớ lấy mấy bộ đồ ngủ đi giặt rồi sấy luôn nhé, lát nữa Tiểu Trạch tắm xong là có đồ mặc.”

Mạnh Ngọc Yên vốn đang loay hoay không biết nên làm gì, nghe thế liền lập tức chạy đi.

Cô ôm đống đồ ngủ chạy vào phòng giặt.

Lục Hạo Vũ khẽ cười, nằm xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mạnh Ngọc Yên vừa cho đồ vào máy giặt, quay lại thì thấy Lục Hạo Vũ đang nằm nghỉ. Cô định lên tiếng thì nghe thấy anh nói: “Lát nữa quần áo khô rồi thì em cũng đi nghỉ một chút đi, chợp mắt một lúc. Dậy rồi anh đưa em đi mua đồ, phải chất đầy tủ lạnh mới được.”

Ngọc Yên hơi sững người.

Lục Hạo Vũ mở mắt, nhìn cô, cười: “Sao vậy? Chẳng lẽ tối nay không định mời anh ăn bữa cơm à?”

Mặt Mạnh Ngọc Yên đỏ bừng: “Có… có chứ! Anh nghỉ chút đi, lát nữa em gọi.”

Lục Hạo Vũ cười khẽ: “Ngoan lắm!”

Mặt cô bé càng đỏ hơn ngay lập tức, rồi lập tức quay người chạy vào phòng.

Quần áo khô rồi, cô mang vào cho Tiểu Trạch. Lúc này cậu bé đã tắm xong, đang quấn khăn tắm chơi điện thoại.

Cô vừa đưa đồ cho em trai thì điện thoại cậu đã hiện lên một tin nhắn mới gửi cho cô.

“Chị ơi!”

Ngọc Yên cúi đầu nhìn: “Chị, lát nữa nhớ dẫn anh rể đi chợ nhé, mua nhiều một chút để nấu cơm. Tối nay chị phải mời anh ấy ăn. Nhân tiện, chị phải tranh thủ dành thời gian ở bên anh ấy nữa.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Rất nhanh sau đó, Vũ Trạch lại gửi tiếp một đoạn: “Anh ấy rất thích chị. Ít nhất là đang rất quan tâm đến chị. Người như vậy không dễ gặp đâu, chị nên chọn người thật lòng đối xử tốt với mình. Anh rể là người phù hợp đó. Chị nhất định phải nắm chắc nha!”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Cô nhìn em trai rất nghiêm túc: “Tiểu Trạch, em thực sự rất thích anh rể này à?”

Cậu bé gật đầu mạnh.

Cô mỉm cười dịu dàng: “Vậy em nghỉ ngơi đi, dậy rồi chị dẫn đi chợ.”

Rời khỏi phòng em trai, Mạnh Ngọc Yên thấy Lục Hạo Vũ vẫn đang ngủ ở phòng khách, cô đứng đó ngắm anh hồi lâu, rồi lặng lẽ quay về phòng mình.

Cô tắm rửa đơn giản, thay bộ đồ ngủ mềm mại, chui vào chiếc giường ấm áp, lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Một cảm giác ngọt ngào len lỏi, âm thầm nhưng ấm áp.

Cô không khỏi tưởng tượng, nếu sau này thật sự ở bên nhau, hai người cùng nằm trên chiếc giường này… liệu sẽ có cảm giác gì nhỉ?
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1141



Sau một giấc ngủ ngắn, Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đều tỉnh táo, tinh thần phấn chấn. Khi ra tới phòng khách, thấy Lục Hạo Vũ đã tỉnh, đang ngồi trên sofa xem điện thoại.

Thấy cô, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Tỉnh rồi à?”

Cô gái mới ngủ dậy, đôi mắt còn hơi lơ đãng, dáng vẻ uể oải như một chú mèo con lười biếng, nhìn rất đáng yêu!

Mạnh Ngọc Yên khẽ gật đầu: “Vâng! Em đi chuẩn bị một chút, lát nữa đi mua đồ ăn. Học trưởng muốn ăn gì ạ?”

Lục Hạo Vũ nhận ra dường như cô đã không còn ngại nữa rồi. Chắc là đã nghĩ thông suốt điều gì đó?

Anh nhướng mày: “Em định dùng món gì để đãi anh đây?”

Mặt Mạnh Ngọc Yên hơi đỏ: “Cái đó… em… em không giỏi nấu ăn cho lắm…”

Lục Hạo Vũ bật cười: “Không sao, anh biết nấu!”

Mạnh Ngọc Yên sửng sốt: “Học trưởng… anh biết nấu ăn thật á?”

Người nhà giàu… không phải trong nhà đều có đầu bếp riêng à?

Không phải mười ngón tay không dính nước lã, có đầy người hầu kẻ hạ à?

Học trưởng nhìn như tiên giáng trần thế kia, sao lại có thể làm mấy việc “dân dã” như nấu ăn chứ…

Cô thực sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh trong bếp sẽ thế nào.

Lục Hạo Vũ nhẹ giọng: “Ừ, anh rất biết nấu. Anh cả của anh cũng nấu rất giỏi, còn chị dâu thì nấu ăn ngon tuyệt.”

Mạnh Ngọc Yên vẫn chưa hoàn hồn.

“Đi chuẩn bị đi, lát nữa còn đi mua đồ.”

Cô vẫn ngơ ngác mà đi rửa mặt thay đồ.

Thật hay giả đây?

Cô chưa từng tiếp xúc với tầng lớp đại gia thực sự, toàn bộ hình ảnh về họ đều đến từ… tiểu thuyết.

Trong truyện, mấy gia đình hào môn kiểu gì?

Lúc nào cũng đầy người hầu, gia chủ thì cao quý nghiêm khắc, mẹ chồng tay xách túi hiệu, miệng thì lạnh lùng ném ra một chiếc thẻ đen rồi nói: "Cô rời khỏi con trai tôi đi!"

Lục gia là hào môn đứng đầu đế đô đó!

Mà lại biết… nấu ăn?

Mạnh Ngọc Yên chưa từng thấy qua!



Sau khi chuẩn bị xong, ba người cùng nhau ra siêu thị gần nhà.

Khu này đông đúc nên có nhiều siêu thị lớn nhỏ, đủ phân khúc. Lục Hạo Vũ không chọn gì nhiều, dẫn cả hai vào cửa hàng gần nhất.

Họ mua một ít tôm, cua, ba con cá, vài cân thịt và sườn, hai con gà, rồi rất nhiều rau củ quả. Chiếc xe đẩy chất đầy ắp.

Về cơ bản, đồ sinh hoạt trong nhà đã được Lục Hạo Vũ chuẩn bị đầy đủ từ trước. Đồ dùng riêng thì đã mua cùng với quần áo trước đó. Ngay cả đồ nhà bếp cũng đã hoàn thiện.

Vậy nên lần này chỉ cần đi mua đồ ăn tươi.

Tủ lạnh trong nhà, tất nhiên phải để hai người cùng nhau đi mua mới có ý nghĩa.

Mạnh Ngọc Yên định trả tiền, vì dù gì cũng là cô mời anh ăn cơm. Nhưng Lục Hạo Vũ không đồng ý.

“Đi mua sắm với con gái mà để con gái trả tiền, thì anh còn ra gì nữa? Như vậy chẳng phải trông rất bất lực à?”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Còn có lý do này nữa à?



Về đến nhà, Mạnh Ngọc Yên đứng ngẩn trong bếp, có phần lo lắng.

Mấy năm qua cô vừa học vừa làm, lại chăm em trai, nên chuyện nấu nướng... thật sự không giỏi, cùng lắm là ở mức… có thể ăn được.

Lục Hạo Vũ thấy cô luống cuống, liền cởi áo khoác, xắn tay áo lên, mỉm cười: “Không biết bắt đầu từ đâu phải không?”

Mạnh Ngọc Yên ngượng ngùng.

Lục Hạo Vũ bật cười, cuối cùng cũng thấy được nét mặt sống động của cô gái nhỏ này, ngoài bộ dáng rụt rè căng thẳng mọi khi.

Anh xắn tay áo, bắt đầu vào bếp. Đầu tiên là xử lý tôm, rồi đến cua.

Loại cua này là cua xanh chính hiệu, con nào con nấy đều to. Trong nhà chỉ có ba người nên anh làm bốn con, chặt thành miếng rồi xếp đầy một đĩa.

Một phần tôm, một phần cua, thêm hai món rau xào, một món canh. Một bữa cơm tối cho hai người lớn, một đứa trẻ, như vậy là đủ đầy rồi.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1142



Lục Hạo Vũ nấu ăn rất thành thạo. Tuy không đến mức được gọi là đầu bếp đỉnh cao, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ khi anh nấu, là biết anh thường xuyên vào bếp.

Mạnh Ngọc Yên lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Anh ấy còn rất trẻ, nhưng trên gương mặt ấy chẳng hề có nét non nớt nào. Trong ấn tượng của cô, Lục học trưởng dường như luôn là người chín chắn, cẩn trọng, lại thêm ngoại hình tuấn tú nổi bật.

Anh làm gì cũng có vẻ dễ dàng, như thể không có việc gì trên đời có thể làm khó được anh.

Thế nhưng anh lại không hề mang cảm giác xa cách hay áp lực cho người khác. Anh luôn thân thiện, nhẹ nhàng. Dù vậy, khí chất cao quý ở anh vẫn khiến người khác không dám tùy tiện tiếp cận.

Ngày trước, Mạnh Ngọc Yên chỉ dám coi anh như giấc mộng xa xôi, lặng lẽ ngưỡng mộ từ xa. Mà bây giờ, người đàn ông ấy đang ở ngay bên cạnh, nấu ăn cho cô, làm sao cô không thấy hạnh phúc cho được?

Lục Hạo Vũ nhận ra ánh mắt của cô gái nhỏ vẫn luôn đặt trên người mình, liền vừa nấu vừa cười: “Có phải đang nghĩ anh rất lợi hại không?”

Ngọc Yên đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ: “Học trưởng từ trước đến nay… đều rất lợi hại.”

Lục Hạo Vũ bật cười, nụ cười có phần ranh mãnh. Món cuối cùng là súp, anh đổ nước vào nồi, đậy nắp lại, chỉ còn đợi sôi.

Anh bỗng vươn tay kéo cô gái nhỏ lại gần, kẹp giữa mình và bàn bếp.

Mạnh Ngọc Yên giật mình!

Lục Hạo Vũ ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút đùa giỡn: “Em cũng rất giỏi ** (Các bạn tự động điền) trên giường, không phải sao?

Mặt Mạnh Ngọc Yên lập tức đỏ bừng như tôm vừa chín.

Lục Hạo Vũ cười lớn, cô gái này đúng là thú vị. Biểu cảm lúc xấu hổ cũng dễ thương không chịu nổi. Không nhịn được, anh khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.

Đôi mắt Mạnh Ngọc Yên mở to đầy kinh ngạc.

Từ sau lần kia... đây là lần đầu tiên họ thân mật trong trạng thái tỉnh táo. Người cô thầm thích bao năm, người là giấc mơ thanh xuân của cô, đang... hôn cô?

Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của anh.

“Chuyên tâm chút!” Lục Hạo Vũ khẽ nhắc, rồi lại cúi đầu hôn cô lần nữa.

Mạnh Ngọc Yên ngẩn người, nhìn người đàn ông lại gần, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nhắm mắt.

Được người mình thích hôn là một chuyện hạnh phúc biết bao. Bao năm qua, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy. Mà người này… lại chính là người cô đã thầm yêu nhiều năm, là mối tình đầu, là giấc mơ của cô.

Cô không thể nào từ chối được anh. Dựa vào vòng tay anh, cả người cô dần trở nên mềm nhũn.

Lục Hạo Vũ cảm nhận được sự thay đổi ấy, liền bế bổng cô lên, để cô ngồi lên mép bàn bếp, ôm càng lúc càng chặt.

Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt.

“Đừng sợ! Ngoan nào, ôm anh đi, cảm nhận xem anh có thật không.”

Mọi thứ đối với Mạnh Ngọc Yên lúc này như một giấc mơ. Trong sự dẫn dắt của giọng nói dịu dàng ấy, cô cũng khẽ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, càng lúc càng muốn dựa vào nhiều hơn.

Cô cảm thấy như quần áo mình đang dần lỏng ra, người cũng lạnh hơn, theo bản năng muốn chui sâu vào lòng anh tìm hơi ấm.

Lục Hạo Vũ ôm chặt cô, để cô tựa vào vai mình.

“...Học trưởng...”

“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ.”

“Nhưng… Vũ Trạch đang ở ngoài…”

“Đã khóa cửa rồi, nó không vào được đâu.”

Nói rồi, Lục Hạo Vũ giơ tay khóa cửa bếp lại từ bên trong.

Toàn bộ thiết kế căn nhà đều do anh sắp xếp. Trong nhà có trẻ nhỏ, đôi khi sẽ bất tiện, nên riêng cửa bếp anh đã dặn người làm thêm chốt khóa bên trong.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1143



Mạnh Ngọc Yên rất ngoan ngoãn, cô cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng. Toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh, không nhúc nhích nổi.

Mạnh Ngọc Yên, hãy buông lòng mình... Bạn không thể cưỡng lại được anh ấy đâu.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cô vẫn tựa vào bờ vai vững chãi của anh, thở hổn hển.

Nồi súp đã sôi từ lâu, bếp cũng đã được Lục Hạo Vũ tắt từ trước.

Anh ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng để an ủi.

Tất cả quần áo trên người cô, từ trong ra ngoài, đều là anh mua. Khi nãy là anh từ từ cởi từng món, bây giờ lại dịu dàng giúp cô mặc lại từng cái một.

Ngửi hương thơm dịu nhẹ từ tóc cô, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Yên Yên, anh không phải là người dễ dàng chạm vào phụ nữ. Đã chạm rồi thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm, trừ khi em không cần anh. Đừng sợ, được không?”

Giọng Mạnh Ngọc Yên mềm mại: “Học trưởng... anh thật sự chưa từng có người con gái nào khác sao?”

Anh được bao người ngưỡng mộ, lại có sức hút đến thế . Từ những năm đại học trong nước cho đến ba năm du học, chắc hẳn xung quanh anh chưa từng thiếu phụ nữ.

Người muốn làm bạn gái anh chắc phải xếp hàng dài, không ít người chủ động tiếp cận. Một người như Lục Hạo Vũ… cô thật sự chưa bao giờ dám mơ đến.

Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nghiêm túc nói: “Em là người đầu tiên… và cũng sẽ là người duy nhất.”

Mạnh Ngọc Yên siết chặt vòng tay ôm anh, nhẹ giọng đáp: “Vâng!”

“Học trưởng… anh làm bạn trai em, được không?”

Lục Hạo Vũ hơi khựng lại.

“Em thích anh lắm!” Cô nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc.

Thật sự rất thích!

Người đàn ông đầu tiên cô rung động, suốt bao năm qua chỉ có một mình anh.

Lục Hạo Vũ dịu dàng vỗ về lưng cô: “Được! Anh không chỉ là bạn trai em… sau này sẽ là vị hôn phu của em, là chồng của em, được không?”

“Vâng!” Cô gật đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.

Giờ phút này, Mạnh Ngọc Yên cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm giác được yêu thương, được trân trọng… khiến cô không muốn buông bỏ. Cả đời này chưa ai từng che chở cô như thế. Ở trong vòng tay anh, cô cảm thấy an toàn vô cùng, như thể có anh rồi thì mọi thứ trên đời đều không còn đáng sợ nữa.

Cứ như vậy đi!

Cô thích cảm giác bây giờ… Dù sau này không thể ở bên anh, dù những ngày như thế này có ngắn ngủi, cô cũng không hối tiếc nữa.

Nghe những lời ấy từ cô gái nhỏ trong vòng tay, Lục Hạo Vũ không thể không xót xa.

Cô mới chỉ 21 tuổi, rất đơn thuần. Bề ngoài cứng cỏi, gai góc, nhưng bên trong lại vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải tìm một người đàn ông giàu có. Dù tỏ ra đề phòng, nhưng với anh lại không hề giữ khoảng cách.

Bị anh “bắt nạt” cũng không hề nghĩ đến chuyện đòi hỏi hay trách cứ, chỉ vì mấy ngày nay anh đối xử tốt với cô là cô đã hoàn toàn mở lòng.

Nếu không phải vì từ nhỏ chưa từng được ai yêu thương, thì sao lại dễ tổn thương đến vậy?

May mà người cô gặp là anh. Nếu đổi lại là một kẻ có ý đồ xấu, thì cô gái nhỏ này… chẳng biết sẽ chịu bao nhiêu đau khổ nữa.

Đợi đến khi Mạnh Ngọc Yên hồi phục chút sức lực, Lục Hạo Vũ mới buông cô ra, mở cửa bếp, rồi đỡ cô đi ra bàn ăn.

Anh vừa đi lấy món ăn, vừa gọi Mạnh Vũ Trạch ra dùng cơm.

Mạnh Vũ Trạch bước ra, nhìn thấy gò má chị gái đỏ ửng, khẽ ngẩn người.

Chị bị sao thế nhỉ?

Chắc là… trong bếp nóng quá?

Bữa tối, cậu bé ăn uống rất hào hứng. Cậu luôn ghi nhớ phải nuôi mình thành một em bé bụ bẫm, đáng yêu. Chuyện “mắt đưa mày liếc” giữa chị gái và anh rể, cậu hoàn toàn không nhận ra.

Trời tối hẳn, bên ngoài bắt đầu mưa lớn, sấm chớp vang rền.

Lục Hạo Vũ cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên hai chị em em dọn đến, tối nay anh ngủ lại đây nhé, sợ hai người sẽ thấy sợ.”

Mạnh Ngọc Yên nhìn anh một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1144



Lục Hạo Vũ khẽ nhướng mày, rất hài lòng với thái độ của cô gái nhỏ.

Như vậy mới đúng… Mở lòng ra, thử tin tưởng anh, chấp nhận anh, thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Lục Hạo Vũ hiếm khi gặp được người con gái khiến mình có cảm tình, hơn nữa giữa họ bây giờ đã có sự ràng buộc. Những gì anh làm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Cho nên, việc nghiêm túc vun đắp tình cảm với Mạnh Ngọc Yên là điều cần thiết.



Bên ngoài, mưa xối xả, sấm chớp liên hồi, khiến Mạnh Vũ Trạch hơi sợ hãi.

Từ nhỏ cậu bé đã lớn lên trong một gia đình như địa ngục, thường xuyên phải đối mặt với sự bạo hành của người lớn nên trong lòng luôn có những bóng tối, dễ bị hoảng loạn.

Đặc biệt, khi còn bé cậu từng gặp chuyện đáng sợ vào một đêm mưa như thế này. Vì vậy sự hiện diện của Lục Hạo Vũ hôm nay là điều an ủi lớn nhất đối với cậu bé.

Mạnh Ngọc Yên hiểu rõ em trai mình sợ những đêm mưa như thế này. Hôm nay lại là ngày đầu tiên hai chị em chuyển đến sống ở một nơi xa lạ, với hai người đều thiếu thốn cảm giác an toàn, đêm nay quả thực khiến họ bất an.

“Tiểu Trạch, tối nay ngủ với chị, đừng sợ nhé!”

Lục Hạo Vũ liếc nhìn cậu bé, nhớ lại chuyện Mạnh Ngọc Yên từng kể về quá khứ của em trai, bèn mở lời: “Để anh ngủ với Tiểu Trạch nhé! Em nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô gái nhỏ vừa mới chấp nhận anh, tốt nhất vẫn nên để cô có thêm thời gian để thích nghi. Không thể ép buộc quá.

Còn chuyện ngủ ở phòng khách… Lục Hạo Vũ chưa bao giờ nghĩ tới.

Đêm xuống, anh thay bộ đồ ngủ. Khi đi mua quần áo cùng Mạnh Ngọc Yên hôm nay, anh rất “có tâm” và “gian xảo” mà tranh thủ mua cho mình vài bộ. Đồ ngủ là điều không thể thiếu… và giờ thì có cơ hội dùng rồi đây.

Mặc đồ ngủ, anh nằm xuống giường trong phòng của Mạnh Vũ Trạch, gọi cậu bé: “Tiểu Trạch, đừng sợ! Lại đây ngủ với anh rể. Chỉ là sấm chớp thôi, không có gì đáng sợ cả.”

Cảm giác an toàn mà người đàn ông mang lại, hoàn toàn khác với phụ nữ.

Trước đây, Mạnh Vũ Trạch chỉ có thể dựa vào chị gái. Giờ có thêm một người anh rể, cảm giác thật sự rất khác biệt.

Với trẻ con, sự dựa dẫm vào người cha là điều bản năng. Lòng dũng cảm, cảm giác yên tâm, phần lớn đều xuất phát từ hình bóng của người cha.

Thế nhưng từ nhỏ, cậu bé chưa từng có. Người ba ruột duy nhất chỉ mang đến sự sợ hãi.

Nhưng vào khoảnh khắc này, trong vòng tay của Lục Hạo Vũ, cậu lại cảm nhận được điều đó. Cảm giác an toàn của một người ba thực thụ.

Mạnh Vũ Trạch mặc bộ đồ ngủ in hình hoạt hình, ngoan ngoãn chui vào lòng Lục Hạo Vũ.

Vòng tay ấy thật ấm áp, đầy sức mạnh. Khác hẳn khi ôm chị gái.

Đêm nay, dù bên ngoài sấm chớp rền vang, Mạnh Vũ Trạch lại có một giấc ngủ vô cùng yên bình.

Còn trong căn phòng bên cạnh, đầu óc Mạnh Ngọc Yên lại rối như tơ vò. Cô cứ trằn trọc mãi, không thể ngừng nghĩ đến Lục Hạo Vũ. Người học trưởng cô luôn ngưỡng mộ, giờ đây đã gần gũi với cô như thế… Mọi thứ cứ như đang mơ vậy.



Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, trời trong veo.

Mạnh Vũ Trạch dậy từ rất sớm, Mạnh Ngọc Yên cũng thức dậy làm bữa sáng. Hôm nay, họ sẽ đưa cậu bé đến trường.

Chuyện học hành của Mạnh Vũ Trạch từng là nỗi lo lớn nhất của Mạnh Ngọc Yên suốt bao năm. Nhưng khi phải lựa chọn giữa sinh tồn và học vấn, thì giữ được mạng sống luôn là ưu tiên hàng đầu.

Cô không có đủ khả năng để chu cấp cho em trai đến trường, nhất là những ngôi trường tốt thì lại càng không dám mơ đến.

Bây giờ, Lục Hạo Vũ chỉ nói một lời đã giải quyết giúp cô vấn đề này. Điều đó khiến cô vô cùng biết ơn… và cũng đầy phấn khích.

Ngay cả Mạnh Vũ Trạch cũng đầy hứng khởi vì sắp được đi học.

Trước kia, cậu từng đến trường, nhưng cũng bị không ít bạn bè trêu chọc vì không biết nói. Dù vậy, cậu không sợ. Cậu muốn sống như một người bình thường, muốn có bạn bè, không để chị gái phải lo lắng nữa.

Ăn sáng xong, đeo ba lô lên vai, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rạng rỡ vì hạnh phúc và háo hức.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1145



Lục Hạo Vũ mỉm cười nhìn cậu bé: “Tiểu Trạch vui lắm à?”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu thật mạnh, cậu bé vô cùng vui sướng.

Lục Hạo Vũ và Mạnh Ngọc Yên thu dọn xong xuôi rồi nắm tay cậu bé đưa đến trường làm thủ tục nhập học.

Lục Hão Vũ đã sắp xếp xong mọi chuyện ở trường. Thiếu gia Lục gia muốn làm việc này thì chỉ cần một cú điện thoại là đủ. Vì vậy phía nhà trường đã chuẩn bị sẵn sàng, khi đến nơi thì thầy cô đã đứng chờ tiếp đón.

Mạnh Vũ Trạch chưa từng được đi học chính thức, nhưng sau khi kiểm tra qua, Lục Hạo Vũ phát hiện cậu bé không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Chị gái như Mạnh Ngọc Yên có thể thi đỗ một trường đại học hàng đầu trong điều kiện khó khăn như vậy, thì cậu em trai chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường.

Dù thời gian đi học rất ít, nhưng rất nhiều kiến thức cậu đều tự học được ở nhà. Sau khi cân nhắc, Lục Hạo Vũ quyết định tạm thời xếp cậu bé vào lớp ba.

Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo trẻ trung và dịu dàng, họ Dương. Khi thấy Lục Hạo Vũ và Mạnh Ngọc Yên dắt cậu bé đến, cô tươi cười chào hỏi.

Sau khi giới thiệu sơ lược tình hình lớp học, cô Dương cũng biết Mạnh Vũ Trạch không nói được, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giao tiếp với cậu bé.

Điều đó khiến Lục Hạo Vũ vô cùng hài lòng.

Mạnh Ngọc Yên cũng rất vui. Khi nhìn thấy Mạnh Vũ Trạch ngoan ngoãn ngồi vào chỗ trong lớp, lòng cô dâng trào xúc động.

“Anh Lục, em cảm ơn anh!”

Lục Hạo Vũ khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên một tia xảo quyệt: “Em cảm ơn anh, chỉ đơn giản có một câu thế thôi sao?”

Mạnh Ngọc Yên sững người.

Lục Hạo Vũ bật cười, nắm tay cô quay người đi về, một tay vòng qua eo cô, thì thầm bên tai: “Về nhà với anh, cảm ơn cho tử tế đi.”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo lên xe. Ngồi ở ghế phụ, Mạnh Ngọc Yên còn đang ngơ ngác thì thân hình Lục Hạo Vũ đã áp lại gần, đôi môi lập tức chặn lấy môi cô, khiến cô không khỏi choáng váng.

Nụ hôn kéo dài thật lâu, mãi đến khi anh buông cô ra, còn nhẹ nhàng nhéo má cô một cái, cười nói: “Về nhà cảm ơn anh đàng hoàng đi, thế này thì chưa đủ đâu.”

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Lục Hạo Vũ lái xe rất nhanh, gần như phóng hết tốc lực. Tốc độ đầy k*ch th*ch này khiến Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn ngơ ngác.

Anh học trưởng mà cô từng biết, luôn điềm đạm nho nhã, trông trưởng thành và chín chắn… Lẽ nào cũng có thể làm chuyện điên rồ thế này?

Cô cảm giác hình tượng học trưởng dịu dàng, rạng rỡ như ánh mặt trời mà cô từng yêu thích, đang từng chút sụp đổ…

Chỉ vài phút sau, xe đã dừng trong bãi đậu của khu nhà. Lục Hạo Vũ nắm tay cô, vội vàng kéo vào thang máy. Vừa bước vào, anh đã áp cô vào tường và hôn cuồng nhiệt, khiến đầu óc Mạnh Ngọc Yên cứ quay cuồng. Cô là một học sinh ngoan ngoãn, chưa từng làm điều gì táo bạo như thế này.

Trong mắt cô, Lục học trưởng cũng là một người mẫu mực, nhưng giờ đây, hình tượng ấy đang sụp đổ toàn tập.

Cuối cùng họ cũng về đến cửa nhà. Vừa mở cửa, Mạnh Ngọc Yên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào cửa, những nụ hôn dồn dập phủ kín.

Tâm trí cô như trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, cho đến khi quần áo bắt đầu bị cởi ra, cơ thể cô bị bế bổng rồi đặt lên giường trong phòng ngủ, lúc này cô mới giật mình, vội vã giãy giụa: “Học trưởng, chúng ta chưa mua… ưm…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Lục Hạo Vũ đã áp người lên, mạnh mẽ và bá đạo.

Anh thật sự… rất gấp gáp.

Hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên thân mật với một cô gái, lại là người mình yêu, cảm giác đó thật mãnh liệt. Ở độ tuổi tràn đầy sức sống thế này, anh không gấp mới là lạ!

“Ngoan, đừng sợ. Tương lai của em, anh sẽ sắp xếp hết!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1146



Lần này, Mạnh Ngọc Yên thật sự đã “tỉnh ngộ”. Cuối cùng cô cũng nhận ra học trưởng nhà mình… rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Cái gì mà "chàng trai tỏa nắng ấm áp"?

Rõ ràng là… sói đội lốt người! Cái con người lúc ** kia, hoàn toàn không phải là học trưởng dịu dàng, nho nhã mà cô từng biết trong tưởng tượng!

Hai người mới ở bên nhau được mấy ngày? Lần đầu tiên là ở quán bar Starlight, khi ấy cô bị người ta hạ thuốc, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, phản ứng là do thuốc gây ra.

Dù hôm đó bị anh “hành” đến thảm, nhưng hầu hết đều là cảm giác khoái lạc, cơn thuốc mãnh liệt khiến cô không thể khống chế chính mình. Tuy cũng cảm nhận được thể lực của anh, nhưng hoàn toàn không rõ ràng như bây giờ. Trong trạng thái tỉnh táo thế này, cảm giác ấy thật quá đỗi trực diện!

Aaaaaa! Mạnh Ngọc Yên muốn hét lên: Đây không phải là học trưởng mà cô biết! Sao anh lại xấu xa như vậy? Còn bắt cô đổi đủ kiểu tư thế nữa! Trước đây trong bếp thì dịu dàng bao nhiêu, lần này lại y như… dã thú!

Cứ như muốn “nuốt sống” cô vậy!

“Hu hu hu… học trưởng tha cho em…”

Lục Hạo Vũ khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Nhóc con, anh đã nói rồi, anh muốn em phải khóc mà cầu xin anh.”

Đến khi Mạnh Ngọc Yên tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Lục Hạo Vũ. Toàn thân đau nhức, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ trưa. Chiều nay còn có tiết, cô buộc phải dậy.

Cố gắng ngồi dậy dù cả người ê ẩm, cô mới phát hiện trên người đầy những dấu vết. Ngực, eo, cả cánh tay và chân đều có, đủ thấy trận chiến lúc nãy kịch liệt đến mức nào.

“Bộp” Mạnh Ngọc Yên lại nằm vật xuống, kéo chăn quấn chặt lấy người, đỏ mặt đến sắp nổ tung.

Dù dấu vết trên người khá nhiều, nhưng đã nhạt đi không ít. Cơ thể cũng rất sạch sẽ, còn vương chút mùi thuốc. Rõ ràng là học trưởng đã tắm rửa cho cô, còn bôi thuốc cẩn thận.

Lần ở quán bar Starlight, anh cũng từng đưa cô loại thuốc mỡ này, chính là mùi ấy. Bôi lên rồi thì vết bầm sẽ nhanh chóng biến mất.

Anh ấy đã tắm cho mình… mình chẳng biết gì cả…

Nằm lăn lộn một hồi trên giường, cuối cùng Mạnh Ngọc Yên cũng dậy.

Ngoài phòng khách, Lục Hạo Vũ đang xem điện thoại, thấy cô bước ra thì mỉm cười: “Dậy rồi à?”

Mạnh Ngọc Yên không trả lời, chỉ lườm anh một cái sắc như dao.

Lục Hạo Vũ xoa cằm: không tồi, lá gan cô bé này to lên rồi, dám lườm anh cơ đấy.

“Đi rửa mặt đi, anh nấu cơm trưa rồi, chuẩn bị ăn thôi.”

Mạnh Ngọc Yên ngẩn người: cơm trưa đã nấu xong rồi à?

Có một ngày, cô lại có thể được học trưởng nấu cơm cho ăn?

Thật không thể tin nổi!

Sau khi rửa mặt xong quay lại, Lục Hạo Vũ đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn. Anh còn đặc biệt múc cho cô một bát canh gà hầm bổ dưỡng: “Uống nhiều một chút, bồi bổ lại sức.”

Cô bé này bị anh "hành" thê thảm thế kia, lại còn gầy yếu như vậy, nhất định phải tẩm bổ thật tốt.

Mạnh Ngọc Yên: “……”

Ăn xong, biết buổi chiều cô có tiết học, Lục Hạo Vũ chuẩn bị đưa cô tới trường.

Nhưng Mạnh Ngọc Yên lại có vẻ do dự. Lục Hạo Vũ nhíu mày: “Sao vậy? Không muốn đi à?”

Trên người cô giờ không còn dấu vết gì, người ngoài tuyệt đối không nhìn ra. Chẳng lẽ do quá mệt, không muốn ra khỏi nhà?

Mạnh Ngọc Yên cúi đầu, ấp úng: “Không phải… chỉ là… học trưởng, anh có thể giúp em mua… mua…”

“Mua gì?”

“Cái đó… là… thuốc… tránh thai…”

Cô còn trẻ, vẫn đang đi học. Tuy không bài xích chuyện ở bên học trưởng, nhưng nếu bây giờ mang thai, cô thật sự không biết phải làm sao.

Lần đầu tiên xảy ra quá bất ngờ, cô chưa kịp suy nghĩ gì. Hôm qua trong bếp… nghĩ lại vẫn thấy hoảng. Lần này, nhất định không thể để mọi thứ tiếp diễn như thế được nữa.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1147



Lục Hạo Vũ nhíu mày: “Thứ đó (thuốc tránh thai) uống vào không tốt cho sức khỏe. Cơ thể em vốn đã yếu rồi, không thể dùng được.”

“Nhưng mà…” Mạnh Ngọc Yên lo lắng.

Lục Hạo Vũ nhìn cô, nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi nơi cô bé.

“Lúc anh bế em vào phòng, anh đã biết em muốn nhờ anh đi mua gì rồi. Mạnh Ngọc Yên, anh đã nói rồi mà, tương lai của em, anh sẽ sắp xếp hết. Nhóc con, em tìm bạn trai để làm gì? Không phải là để dựa vào sao? Đến chuyện nhỏ như thế này anh còn không lo được cho em, vậy anh còn xứng làm bạn trai của em à?”

“Sau này… làm sao để em yên tâm lấy anh?”

Mạnh Ngọc Yên ngây người: anh sẽ sắp xếp?

Sắp xếp thế nào?

Phải nói thật, Mạnh Ngọc Yên đối với tương lai rất mơ hồ, gần như không có hi vọng gì. Cô không nhìn thấy được ánh sáng phía trước.

Lục Hạo Vũ thở dài, nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô gái nhỏ, xoa xoa khuôn mặt mềm mại rồi nghiêm túc nói: “Nếu em sợ, thì sau này anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra như vậy nữa. Anh sẽ chuẩn bị kỹ càng, được không?”

“Lần này thì không uống nữa. Cái đó có hại cho cơ thể, anh tuyệt đối không để em dùng đâu. Chỉ mới vài lần thôi mà, nếu thật sự có thai thì sinh con ra. Anh đã nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Mạnh Ngọc Yên hoảng hốt: “Nhưng… nhưng mà… em không thể chăm con được…”

Tiểu Trạch còn nhỏ như vậy, vẫn cần người chăm sóc. Sau khi cô tốt nghiệp, phải đi làm ngay, nếu không tương lai xin việc sẽ càng khó khăn. Nếu lúc này lại có thêm một đứa bé… Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Lục Hạo Vũ nhíu mày: “Em đừng sợ. Anh đã nói là anh sẽ sắp xếp ổn thỏa. Anh sẽ không để em lo lắng về tương lai.”

Đến cả bạn gái mình còn không chăm lo nổi, thì anh còn là đàn ông gì nữa?

“Yên Yên, em đang học năm cuối, sang năm là tốt nghiệp. Nếu bây giờ thật sự có thai, thì sang năm sinh con cũng vừa vặn. Con để anh chăm, Lục gia có bao nhiêu bảo mẫu, chẳng lẽ lại không chăm nổi một đứa trẻ?”

“Nếu em muốn cố gắng cho sự nghiệp, thì tranh thủ lúc còn đang học đại học, thời gian còn thoải mái thì sinh con cũng không phải là chuyện xấu. Lúc này em không phải lo chuyện công việc. Chờ đến sang năm, con sinh rồi, em dưỡng sức xong thì có thể toàn tâm toàn ý lao vào sự nghiệp. Mọi thứ đều đúng thời điểm!”

Mạnh Ngọc Yên ngẩn ngơ: còn có thể như vậy sao?

Cô chưa từng nghĩ mình có thể gả vào Lục gia, lại càng không dám nghĩ Lục gia sẽ chấp nhận đứa con của cô.

Lục Hạo Vũ xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Yên tâm giao bản thân cho anh. Học trưởng sẽ không để con đường sau này của em trở nên khó đi đâu. Tin anh, anh chính là chỗ dựa của em, sẽ chỉ khiến cuộc sống em ngày càng tốt đẹp hơn, tuyệt đối không mang lại phiền phức.”

Lục Hạo Vũ thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô gái nhỏ này. Cô đơn thuần như vậy, anh thật sự không yên tâm giao cô cho người đàn ông khác. Tự mình bảo vệ vẫn là yên tâm nhất.

Anh đưa cô đến trường. Mạnh Ngọc Yên bước xuống xe, Lục Hạo Vũ dặn dò: “Tan học gọi cho anh, anh đến đón.”

Nhìn khuôn mặt mà mình thầm mến nhiều năm, giờ đang nhẹ nhàng dặn dò cô bằng giọng dịu dàng như vậy, Mạnh Ngọc Yên khẽ gật đầu: “Vâng!”

Lục Hạo Vũ lái xe trở về Lục gia.

Từ khi về nước đến giờ, anh còn chưa ở nhà một ngày trọn vẹn.



Cùng lúc đó, tại Mạnh gia.

Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đã mấy ngày chưa quay về, vậy mà Mạnh Khánh Quốc hoàn toàn không hề phát hiện hai đứa con đã biến mất.

Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến chúng, chỉ cảm thấy chúng chướng mắt.

Mạnh Vũ Trạch không nói được, đã làm ông ta mất mặt biết bao lần. Còn con nhỏ Mạnh Ngọc Yên kia, chẳng có ích lợi gì, chỉ biết vòi tiền.

Hai đứa con này giống như hai “oan hồn đòi nợ”, khiến ông ta phiền muốn chết.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1148



Bệnh của Mạnh Vũ Trạch cần một khoản chi phí chữa trị rất lớn. Tuy Mạnh Ngọc Yên có thể tự kiếm tiền, nhưng vẫn không đủ. Càng có nhiều tiền thì Tiểu Trạch càng có cơ hội được điều trị tốt hơn, vì vậy cô luôn cố gắng tìm cách lấy tiền từ Mạnh Khánh Quốc.

Dù sao thì số tiền đó cũng là của mẹ cô và ông bà ngoại để lại, cô tiêu là điều đương nhiên!

Mạnh Ngọc Dung vẫn đang chờ vai diễn mà mình được hứa hẹn, nhưng mấy ngày nay lại không có tin tức gì. Gọi điện cho Tổng giám đốc Vương cũng không liên lạc được, không biết có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, người đã đưa Mạnh Ngọc Yên đi ngày hôm đó… rốt cuộc là ai?

Chiếc xe kia đắt tiền như vậy, người đàn ông lại còn trẻ, đẹp trai đến mức khiến người ta khó mà rời mắt. Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như thế trong đời!

Đáng ghét! Cô ta thật sự muốn biết thông tin về người đàn ông đó. Con tiện nhân Mạnh Ngọc Yên kia, dám lén lút bám được vào một đại gia rồi sao?

Hàn Hương Cầm (mẹ kế) bắt đầu than phiền trước mặt Mạnh Khánh Quốc: “Con nhỏ Ngọc Yên này càng ngày càng không ra gì! Chỉ là kêu nó đi xem mắt một chút thôi mà, anh xem nó nổi nóng đến mức nào! Không những chọc giận Tổng giám đốc Vương, mà còn bỏ nhà ra đi nữa? Nó còn coi anh là ba nó không?”

“Bây giờ nó lớn rồi, học trường đại học danh tiếng, càng ngày càng không coi nhà này ra gì nữa. Nó không nghĩ xem, nếu không phải gia đình nuôi dưỡng nó, thì lấy đâu ra cơ hội vào được trường đại học tốt như vậy?”

Nói đến "trường tốt", giọng điệu của Hàn Hương Cầm đầy sự ghen tị.

Bà ta cũng mong con gái mình có thể thi được vào một trường đại học danh giá, nói ra ngoài còn nở mày nở mặt. Nhưng tiếc thay, Mạnh Ngọc Dung vốn không phải loại giỏi học hành, đến đại học còn thi trượt.

May mà giờ đang làm diễn viên, chẳng bao lâu nữa sẽ thành đại minh tinh. Đến lúc đó, chắc chắn còn rực rỡ hơn Mạnh Ngọc Yên nhiều!

Mạnh Khánh Quốc vốn không để tâm, nhưng nghe Hàn Hương Cầm nói vậy thì cũng nổi giận: “Con nhãi đó bỏ nhà đi thật hả?”

Hàn Hương Cầm gật đầu: “Đã mấy ngày rồi không thấy về, chẳng biết trốn đi đâu nữa. Tổng giám đốc Vương vẫn đang chờ nó đó! Con bé này thật là… Chị em thì nên giúp đỡ lẫn nhau chứ, đúng không? Tổng giám đốc Vương đã đồng ý cho Ngọc Dung một vai diễn tốt rồi!”

“Chờ đến khi Ngọc Dung thành minh tinh, có sức ảnh hưởng rồi, thì anh còn lo gì việc buôn bán? Lúc đó để Ngọc Dung làm đại diện thương hiệu, quảng cáo một cái là fan ào ào đến mua hàng!”

Mạnh Khánh Quốc vốn là người sĩ diện. Mấy năm gần đây, hiệu quả làm ăn của xưởng càng lúc càng kém, nhưng ông ta chưa từng nghĩ là do mình. Nếu Mạnh Ngọc Dung thật sự trở thành minh tinh, ông ta cũng có mặt mũi.

Làm minh tinh kiếm tiền rất nhanh, đóng một bộ phim hay chỉ một quảng cáo là đủ tiền nuôi cả xưởng một năm. Đến lúc đó, ông ta có thể thành ông chủ lớn!

“Đi tìm nhanh lên! Con nhỏ chết tiệt kia, uổng phí cái mặt mũi đó! Tổng giám đốc Vương có địa vị lớn như thế, chẳng lẽ còn không xứng với nó?”

Hàn Hương Cầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, Mạnh Khánh Quốc chẳng hề quan tâm Mạnh Ngọc Yên sẽ lấy người thế nào, chỉ cần người đó mang lại lợi ích là được. Ông ta còn rất tán đồng việc này, cảm thấy không thể để lãng phí gương mặt xinh đẹp của Mạnh Ngọc Yên.

Vậy thì bọn họ yên tâm rồi!

Nghĩ đến người đàn ông giàu có bên cạnh Mạnh Ngọc Yên, Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung ăn ý không nhắc đến chuyện đó trước mặt Mạnh Khánh Quốc.

Hiện tại, họ còn chưa điều tra rõ thân phận người đàn ông kia, không thể nói ra sớm. Lỡ như Mạnh Khánh Quốc cảm thấy Mạnh Ngọc Yên có giá trị, rồi quay sang coi trọng cô ta thì sao?

Hàn Hương Cầm nói: “Anh yên tâm, em sẽ đi tìm nó ngay. Chỉ là, con bé này giờ tâm tính hoang dại rồi, không biết có chịu về không nữa.”

Mạnh Khánh Quốc cười lạnh: “Nó dám à? Nó là con gái tao, tao bảo nó lấy ai thì nó phải lấy người đó!”

Nuôi con hơn hai mươi năm trời, giờ lớn rồi, có thể lợi dụng được. Sao Mạnh Khánh Quốc có thể để vuột mất một con át chủ bài như vậy?

Huống chi, Mạnh Ngọc Yên còn sở hữu một gương mặt quá xinh đẹp!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1149



Lục Hạo Vũ vừa về đến Lục gia, thì thấy Gia Cát Phi Phi đang chơi ở phòng khách. Vừa nhìn thấy Lục Hạo Vũ, cô bé lập tức chạy tới: "Chú nhỏ, mấy ngày nay chú đi đâu thế? Không chơi với cháu nữa rồi!"

Gia Cát Phi Phi tỏ vẻ không vui.

Trước đây, chú nhỏ thường xuyên đưa cô bé đi chơi khắp nơi, khó khăn lắm chú mới về nước, lại còn về nhà, vậy mà mới về đã chẳng thấy mặt đâu.

Mấy ngày liền không trở về nhà.

Lục Hạo Vũ đang tâm trạng tốt, liền bế thốc Gia Cát Phi Phi lên rồi đi vào phòng khách.

"Ôi dào, chú nhỏ ở nước ngoài học hành mệt mỏi lắm, về rồi phải đi chơi với vài người bạn để xả stress chứ! Khi nào có thời gian nhất định sẽ chơi với Phi Phi nha."

Gia Cát Phi Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt của chú, nghiêng đầu hỏi: "Chú nhỏ, chú đang yêu đúng không?"

Lục Hạo Vũ đang định uống nước, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

"Cháu… cháu nghe ai nói thế?"

Gia Cát Phi Phi đáp rất nghiêm túc: "Cháu nghe người ta nói, người đang yêu thì đều như vậy đó! Không về nhà ngủ, mặt mũi thì rạng rỡ, tâm trạng thì siêu tốt!"

Lục Hạo Vũ: "..."

"Cháu học mấy cái này ở đâu thế? Sau này không được học linh tinh nữa nhé."

Gia Cát Phi Phi: "Dạ!"

Lúc này, Lục Hạo Đình từ trên lầu bước xuống, thấy em trai liền nhướng mày: "Biết đường về nhà rồi à?"

Lục Hạo Vũ thấy anh trai, liền gãi mũi cười: "Vâng! Mấy năm nay sống quá quy củ rồi, về nước phải đi chơi với đám bạn không đáng tin chút thôi."

Lục Hạo Đình chỉ liếc mắt nhìn em trai một cái, không đáp lại câu đó.

Anh nói thẳng: "Khi nào đến công ty làm?"

Lục Hạo Vũ: "… Anh à, em mới về mà."

"Sao? Còn định nghỉ thêm vài ngày nữa?"

Không chỉ vài ngày đâu, em muốn nghỉ vài tháng luôn ấy.

"Anh à, em mới về thôi mà, trước đây từ khi còn chưa mười mấy tuổi đã giúp chị dâu làm việc rồi còn gì…"

"Em mới mười mấy tuổi thì chị dâu đã phải bận rộn đào tạo em rồi đấy! Giờ em lớn rồi, đến lúc báo đáp chị dâu rồi đấy!"

Lục Hạo Vũ: "..."

Quá tàn nhẫn rồi!

Nhưng vì bạn gái, Lục Hạo Vũ quyết tâm vùng lên.

“Hehe! Anh à, có anh ở đây rồi thì chị dâu đâu cần em báo đáp làm gì!”

Lục Hạo Đình: “…”

Anh liếc mắt nhìn đứa em trai này, cảm thấy nó gần đây đổi tính rồi?

Không ổn!

Lục Hạo Đình khẽ cười, ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm Lục Hạo Vũ: "Nói đi, nghỉ ngơi để làm gì?"

Thằng bé này từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện!

Trong các gia tộc lớn, có biết bao nhiêu người trẻ tuổi không làm gì chỉ ăn bám nhà, nhưng Lục Hạo Vũ tuyệt đối không phải loại ăn chơi trác táng như vậy. Lục gia cũng chưa bao giờ có loại người đó.

Đột nhiên không muốn đi làm nữa, Lục Hạo Đình thực sự thấy tò mò.

Lục Hạo Vũ không nói nhiều: "Cũng không có gì đâu, chỉ là… gần đây quen vài người bạn, cảm thấy hứng thú với một dự án khác thôi..."

Dự án đó chính là… yêu đương.

Cô gái nhỏ đó nhát gan, từ nhỏ chưa từng được yêu thương, luôn có chút e ngại với gia tộc của anh. Anh phải dành nhiều thời gian ở bên cô ấy hơn, để cô ấy dần dần quen với tất cả. Làm gì còn thời gian mà đi làm?

Em trai lớn rồi, không nghe lời nữa rồi!

Lục Hạo Đình bất lực nói: "Thôi được rồi, không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa. Em tự tính đi, dù sao cũng chẳng phải anh nuôi em."

Lục Hạo Vũ: "..."

Anh à, anh còn coi em là em trai không đấy?

Lúc này, Cố Vân Tịch trở về, thấy hai người đang ngồi ở phòng khách liền cười hỏi: "Sao thế? Hạo Vũ cuối cùng cũng chịu về rồi à!"

Lục Hạo Vũ cười đáp: "Chị dâu, em vừa nói với anh rồi, dạo này muốn nghỉ ngơi một thời gian, anh đã đồng ý rồi ạ."

Lục Hạo Đình: "..."

Anh nhìn sang Cố Vân Tịch: "Anh chưa từng đồng ý!"

Lục Hạo Vũ: "..."
 
Back
Top Bottom