Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1130



Cô nắm chặt chăn trong tay, kéo lên cao, cả người co rút lại chui tọt vào trong, chỉ để hở hai con mắt.

Cô chớp chớp mắt nhìn Lục Hạo Vũ đang ở rất gần trước mặt, rồi nhanh chóng… rúc hẳn vào trong chăn.

Đây không phải là học trưởng Lục mà cô biết! Quá xấu xa! Quá đáng lắm luôn!

Lục Hạo Vũ thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng, đưa tay sờ cằm, cười ranh mãnh nghĩ: Xem ra… chắc là thành công rồi ha?

Mạnh Ngọc Yên bị anh trêu đến choáng váng, bản thân vốn đã mệt, cả ngày tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô ngủ rồi, Lục Hạo Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.

..

Ra đến hành lang, anh gọi điện cho Cố Kỳ Châu.

“Chỗ bar Starlight, tra lại camera giùm tôi. Tối qua cái ông ‘Tổng giám đốc Vương’ đó rốt cuộc là ai?”

Cố Kỳ Châu: “…”

“… Không phải chứ? Bar Starlight là của nhà cậu mà? Gọi thẳng cho quản lý bên đó chẳng phải là xong à? Gọi tôi làm gì?”

Lục Hạo Vũ nhướng mày: “Làm xong vụ này, để chị dâu tôi chuyển cho cậu một đơn hàng.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Anh em à, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy.”

“Chuyện này đúng là tôi có thể gọi thẳng cho quản lý bar. Nhưng nếu do cậu điều tra rồi giao lại cho tôi, thì nó lại thành chuyện khác.”

“Trước đây, đám người trong giới chỉ biết cậu là bạn học của tôi. Nhưng mấy năm tôi ra nước ngoài, bọn họ chưa từng coi cậu là người của Lục gia, đúng chứ? Hoặc ít nhất là chẳng nghĩ giữa cậu với tôi có liên hệ thực tế gì.”

Cố Kỳ Châu im lặng.

Anh ta chơi thân với Lục Hạo Vũ là thật, vẫn luôn ủng hộ Lục Hạo VŨ cũng là thật. Nhưng mấy năm nay Lục Hạo Vũ không có động thái gì tranh giành gia sản, hoàn toàn không lập thế lực riêng.

Đặc biệt là mấy năm gần đây anh còn đi du học, còn Cố Kỳ Châu thì ở trong nước. Trong mắt người ngoài, Cố Kỹ Châu chỉ là… một người bạn cũ không hơn không kém.

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Giờ tôi quay về, nhờ cậu giúp một tay. Tôi là người Lục gia, cậu giúp tôi thì tức là có thể kéo dây dính dáng đến Lục gia rồi còn gì. Cậu có biết chị dâu tôi ‘khủng’ cỡ nào không? Đùi to như thế, giờ tôi cho cậu cơ hội bám mà cậu còn không bám à?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Im lặng một hồi lâu, anh mới nói: “Hạo Vũ… anh cả và chị dâu cậu…”

Lục Hạo Vũ bật cười: “Nếu tôi nói chị dâu tôi đối với tôi còn tốt hơn mẹ ruột, cậu tin không?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Anh ta thật sự… không thể tin nổi.

Người ngoài luôn nghĩ Lục Hạo Vũ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đến cả những người thân như bọn họ cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Lục Hạo Vũ chưa từng thừa nhận, luôn nói mình sống rất ổn.

Tất cả bọn họ đều tưởng anh đang cố làm ra vẻ nhẹ nhàng…

Nhưng bây giờ, sao lại thấy có gì đó… sai sai?

Lục Hạo Vũ nói: “Tôi nói mấy người các cậu, đầu óc toàn nghĩ cái gì thế? Anh cả với chị dâu là người thân của tôi. Có chị dâu như vậy, anh tôi có không làm gì thì Lục gia cũng là của anh ấy thôi, tôi tranh làm gì?”

“Hơn nữa, cậu nghĩ làm gia chủ là chuyện dễ à? Tôi vất vả lắm mới được đầu thai làm em út, bên trên còn có cả đống anh chị bảo vệ, vậy mà còn bắt tôi tranh giành Lục gia? Não tôi bị úng nước chắc?”

“Có cả đống chỗ dựa che chở, sống sung sướng vô lo thì không thơm chắc?”

Cố Kỳ Châu: “…”

Lục Hạo Vũ tiếp tục càu nhàu: “Tôi rõ ràng có thể sống yên lành làm một công tử ăn chơi vô lo vô nghĩ, thế mà mấy người cứ bắt tôi đi ‘cống hiến vì gia tộc’, cậu tưởng tôi bị ngốc à?”

Cố Kỳ Châu: “…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1131



Cố Kỳ Châu bị mắng đến choáng váng, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Cái này… nghe thì cũng hợp lý thật, nhưng… chuyện đâu nên thế!

Lục Hạo Vũ với anh cả không cùng mẹ sinh ra, bình thường mà nói chẳng phải là nên tranh giành lẫn nhau sao?

Trước đây lúc Lục Hạo Đình chưa đứng vững, Lục Hạo Vũ cũng không phải không có tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ. Dù có thua thì ít nhất cũng phải chia được một khoản tài sản kha khá chứ?

Giờ thì sao? Lục Hạo Đình cưới một người vợ có chỗ dựa vững chắc như vậy, cả Lục gia đều phải nhìn sắc mặt chị dâu mà sống, địa vị đã vững như núi Thái Sơn rồi. Trong tình cảnh đó, Lục Hạo Vũ chẳng phải đang sống trong nước sôi lửa bỏng à?

Thế mà sao tên này còn có vẻ… hưởng thụ ghê thế?

Thế này nó không đúng với logic thường thấy chút nào cả!

Cố Kỳ Châu cảm thấy hơi bức bối: “Anh em à, cái này… đâu phải lỗi của tôi! Nhà mấy người đúng là khác với mấy nhà tài phiệt khác thật, tôi… tôi chưa chuẩn bị tinh thần nổi luôn đó!”

Lục Hạo Vũ: “…”

Thật ra thì, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy… mọi chuyện đúng là kỳ lạ thiệt.

Hồi trước, cả Lục gia đều đề phòng anh, sợ anh tranh giành với anh cả, làm tổn thương anh cả. Ngay cả ông bà nội cũng âm thầm lo sợ anh lớn lên rồi sẽ cạnh tranh quyền lực.

Bọn họ không quá hoảng loạn, chẳng qua là vì tin rằng anh không đủ sức đấu với anh cả mà thôi.

Nếu như anh không kém anh cả quá nhiều tuổi, hoặc nếu thực lực hai người ngang nhau, chắc chắn họ đã cuống lên từ lâu rồi.

Toàn bộ người trong nhà đều mang theo loại tâm lý mơ hồ như vậy đối với anh.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ lúc nào nhỉ?

Có lẽ là từ khi Cố Vân Tịch xuất hiện.

Người phụ nữ đó tuy không lớn tuổi, chỉ hơn anh vài tuổi thôi, lẽ ra với thân phận như cô ta, phải càng đề phòng anh hơn mới đúng. Không ngờ, cô ấy lại là người đầu tiên thực sự hiểu anh.

Hồi đó, ngay cả ba mẹ ruột cũng chỉ chăm chăm nhồi nhét vào đầu anh tư tưởng tranh giành với anh cả, hy vọng anh có thể lật đổ anh trai.

Cho nên, trong Lục gia, Cố Vân Tịch rất khác biệt đối với anh, khác với tất cả mọi người.

Thậm chí có lúc, vị trí của Cố Vân Tịch trong lòng anh còn thân thiết hơn cả anh trai!

Lục Hạo Vũ bật cười: “Chị dâu tôi là một người phụ nữ kỳ diệu. Anh tôi gặp được chị ấy đúng là phúc ba đời. Cô ấy có một sức hút kỳ lạ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều sống tốt lên. Tôi thật sự rất quý chị dâu, mà chị ấy cũng đối xử với tôi rất tốt. Cho nên… đừng nghĩ lung tung nữa. Lục gia chúng tôi hòa thuận, đoàn kết. Đừng đem mấy mưu mô tranh giành trong mấy nhà tài phiệt khác áp vào nhà tôi, vô ích thôi.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Thế nào? Làm không? Tôi sẽ kéo mối quan hệ giữa cậu với tôi gần lại hơn, tranh thủ tạo chút ấn tượng trước mặt chị dâu. Sau này có việc gì, người đầu tiên chị ấy nghĩ đến sẽ là mấy người như cậu. Nghĩ mà xem, thế lực và tài sản chị dâu tôi nắm trong tay lớn đến mức nào, có việc cần giao cho người khác làm thì cũng là ‘cho’ người ta thôi, vậy sao không ‘cho’ mấy người quen biết chứ?”

Tim Cố Kỳ Châu lập tức đập bụp bụp, trong lòng phấn khích đến mức không giấu nổi!

Cố Vân Tịch đó nha!

Người phụ nữ quyền lực nhất Lục gia!

Nhà mẹ đẻ là gia tộc Gia Cát, đúng kiểu "quân át chủ bài" trong giới tài phiệt!

“Anh em, tôi làm liền! Ông chủ, chờ tin tôi nhé, tiểu đệ lập tức đi điều tra ngay!”

Cúp máy xong, Cố Kỳ Châu lao như tên b*n r* khỏi cửa, xông thẳng tới bar Starlight!

Còn Lục Hạo Vũ thì đang ở bệnh viện chăm sóc cho Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch. Cả hai người không bị thương nặng gì, chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút là ổn.

Đến trưa, Lục Hạo Vũ đi mua cơm hộp về, Mạnh Vũ Trạch ăn mà mặt mày sáng rỡ.

Lại bắt đầu nhắn tin trao đổi với Lục Hạo Vũ… mặt đối mặt.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1132



“Anh rể, anh quen chị em bao lâu rồi? Trước đây em thường nghe chị kể về anh lắm!”

Lục Hạo Vũ giật mình, ngẩng lên nhìn cậu bé. Trước đây Mạnh Ngọc Yên thường nói về mình sao?

Anh quay sang nhìn cô bé đang ăn trong phòng bệnh đối diện, rồi cười.

“Chị ấy nói gì về anh vậy?”

“Mấy lần chị ấy nói anh rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất chị từng gặp, còn nói anh học rất giỏi, thông minh cực kỳ, chị ấy rất ngưỡng mộ anh!”

Lục Hạo Vũ: “…”

Trong lòng Lục Hạo Vũ vui sướng đến không tả nổi!

“Còn nữa không? Chị ấy có nói thích anh hay gì không?”

Mạnh Vũ Trạch trả lời: “Có chứ! Chị ấy hay nói với em rằng thích anh, nhưng chỉ dám giữ trong lòng, không dám nói ra. Có lần chị ấy lấy hết can đảm chạy đi đưa đồ ăn cho anh, lúc đó anh không từ chối. Sau đó trong trường cũng không nghe thấy tin đồn gì về chuyện đó, cũng không ai cười nhạo chị ấy, chị ấy vui lắm!”

“Chị ấy nói anh khác hẳn mấy đứa con nhà giàu ngông cuồng kia, hoàn toàn khác biệt.”

Lục Hạo Vũ giật mình, hóa ra chỉ vì không từ chối ngay tại chỗ mà cô bé lại vui như vậy sao?

Trong trường có vài đứa con nhà giàu, anh cũng biết.

Ở trường được các cô gái theo đuổi, lúc mới lớn, nhiều cô bé rất thích bày tỏ tình cảm, tặng quà.

Lũ trẻ ở trường đơn thuần lắm, ít nhất là hơn người lớn trong xã hội rất nhiều, thích ai là nói ra hết.

Có những cô gái kém xinh, thậm chí không được đánh giá cao mà tặng quà cho “soái ca” trong trường thì rất dễ bị chê cười, khinh miệt, trêu chọc.

Anh từng chứng kiến vài lần, “soái ca” ném quà của các cô gái vào thùng rác, còn tỏ vẻ mình bị ô uế, sỉ nhục.

Rồi cô gái đó bị cả trường khinh bỉ, chê bai là mơ mộng hão huyền, không biết thân biết phận.

Anh chưa bao giờ nhận được lời tỏ tình, nhưng cũng chưa từng giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác như thế.

Dù sao thì đó cũng là tình cảm tốt đẹp của người ta dành cho mình, không cần phải quá tàn nhẫn.

Trong cách giáo dục của Lục Hạo Vũ, đó là phép lịch sự, là sự trưởng thành, là điều nên có.

Thế mà chỉ cần làm điều cơ bản như thế thôi, mà đã khiến cô bé vui mừng đến vậy sao?

Anh nghiêng đầu nhìn sang Mạnh Ngọc Yên bên cạnh, điều nhỏ vậy mà dễ hài lòng thế?

Nhóc con, nếu em bước vào trái tim anh, Lục Hạo Vũ anh đây không chỉ chiều em thế đâu, anh sẽ chiều em lên tận trời xanh!

Sau khi nói chuyện với Mạnh Vũ Trạch một lúc, Lục Hạo Vũ bảo họ nghỉ ngơi, không vội đưa về Mạnh gia.

Mạnh Vũ Trạch vốn sức khỏe không tốt, dù không nghiêm trọng lắm nhưng ở viện thêm vài ngày dưỡng bệnh vẫn tốt hơn.

Ngày mai hoặc ngày kia xuất viện cũng chưa muộn.

“Ở yên đây nhé, anh rể đi một lát, tối về sẽ ở lại với hai chị em.”

Mạnh Ngọc Yên ngủ thiếp đi, Mạnh Vũ Trạch nhìn anh rể rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Hạo Vũ rời đi, đầu tiên đến gặp bác sĩ.

Trước đó anh đã nhờ bác sĩ khám toàn thân cho Mạnh Vũ Trạch, giờ anh tới lấy kết quả.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, mặt hiền từ, thấy Lục Hạo Vũ liền tôn kính gọi: “Ngũ thiếu gia!”

Lục Hạo Vũ gật đầu đáp lại.

Bác sĩ đưa kết quả và nói: “Tình trạng của cháu bé không khả quan lắm, để lâu rồi. Nếu được chữa trị từ nhỏ sẽ không nghiêm trọng đến vậy. Bây giờ phải chăm sóc cẩn thận và điều trị kịp thời, nếu không thì…”

Lục Hạo Vũ gật đầu hiểu ý, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ. Xin bác giúp tôi chăm sóc họ. Tôi ra ngoài một lát.”

“Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chu đáo.”

Lục Hạo Vũ cảm ơn rồi đi thẳng tới bar Starlight!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1133



Lúc này, ngoài trời đã bắt đầu chạng vạng, Lục Hạo Vũ kéo chặt chiếc áo khoác dài màu đen trên người, lái xe tới quán bar Starlight!

Đến giờ này, quán bar đã mở cửa.

Starlight bar kinh doanh cực kỳ tốt, hầu như ngày nào cũng đông nghịt khách, nên dù đã muộn, bên trong quán vẫn rất náo nhiệt.

Lục Hạo Vũ đỗ xe dưới hầm, khoác áo khoác, đội mũ, đeo khẩu trang, khiến người khác không thể nhận ra.

Anh bước lên tầng bốn, vào một phòng VIP, nơi Cố Kỳ Châu và quản lý quán bar đang đợi.

Nhìn thấy người bị áp giải trong phòng, mắt anh bỗng co lại, một cơn giận không thể tả nổi bùng lên trong lòng, khiến anh muốn xé xác tên đồ tể mập mạp trước mắt.

Trong phòng có bốn vệ sĩ của quán bar, hai người áp giải một người đàn ông trung niên, hai người đứng phía sau.

Người đàn ông trung niên bị áp giải giữa phòng, thấp lùn, hói đầu, mặt mũi đầy dầu mỡ, đầu to tai lớn, bụng bia to hơn cả bụng bà bầu, cân nặng ước chừng hơn 100 ký!

Xấu xí kinh khủng!

Bốn chữ đó là cách miêu tả chính xác nhất.

Chính người này gần như đã hại cô gái của anh rơi vào tay ông ta.

Nếu hôm qua Mạnh Ngọc Yên không trốn thoát được, cô bé ấy sau khi chịu cảnh sỉ nhục đó liệu còn sống sót nổi không?

khi Lục Hạo Vũ bước vào, Cố Kỳ Châu đứng đó không nói gì, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào Vương Dũng.

Anh ta cũng không biết nói gì.

Đối diện là tên Vương Dũng, nhìn thôi đã không nỡ nhìn lâu.

Mạnh Ngọc Yên là đàn em của anh ta, cô bé đó đẹp như thế nào chứ!

Suýt chút nữa đã bị con lợn này hại, nghĩ đến đó anh căm phẫn, cảm thấy mẹ kế của Mạnh Ngọc Yên thật sự không phải người.

Dù Mạnh Ngọc Yên không có quan hệ gì với Lục Hạo Vũ, mấy học trưởng như anh ta cũng không thể ngồi yên, nhất định phải dạy cho tên khốn này một bài học.

“Lục thiếu!”

Cố Kỳ Châu và quản lý quán bar đồng thanh gọi.

Vương Dũng sợ hãi run rẩy!

Bình thường ông ta còn dám ngạo mạn, nhưng ở đây là quán bar Starlight, ông ta tuyệt đối không dám.

Quán bar Starlight là tài sản của Lục gia, điều này hầu như ai trong giới thượng lưu ở Đế đô cũng biết. Ông ta bị nhân viên quán bar đưa tới đây, mà người thanh niên trẻ tuổi này được gọi là “Lục thiếu!”

Rõ ràng là người của Lục gia rồi?

Dù là nhánh phụ của Lục gia, ông ta cũng không dám đụng tới.

Vương Dũng liền nở nụ cười nịnh nọt, khuôn mặt đầy thịt với nụ cười này khiến người khác cảm thấy khá bẩn thỉu.

“Lục... Lục thiếu, ngài... ngài gọi tôi có việc gì? Tôi... tôi nguyện hết lòng hết sức phục vụ!”

Cố Kỳ Châu lạnh lùng hừ một tiếng.

Lục Hạo Vũ tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt trẻ trung, cực kỳ đẹp trai.

“Tôi là Lục Hạo Vũ, Lục Hạo Đình là anh trai tôi!”

Vương Dũng giật mình, mắt mở to.

Lục Hạo Đình!

Chuyện này...

Ông ta không biết Lục Hạo Vũ là ai, cũng không quen biết Lục Hạo Đình, với tầng lớp của ông ta thì không thể chạm tới tầng lớp đó.

Nhưng vì Cố Vân Tịch mà những danh tính này không còn là bí mật lớn, trừ khi là người hoàn toàn không quan tâm đến giới thượng lưu, còn không thì ai cũng biết sơ sơ.

Lục Hạo Đình không phải là người thừa kế tiếp theo của Lục gia sao?

Lục Hạo Vũ?

Là em trai anh ta?

Dù là em ruột hay em họ, giọng điệu này chứng tỏ anh ta là nhân vật trung tâm trong Lục gia!

Vương Dũng mới vừa phân tích xong mối quan hệ trong đầu, thì nghe một câu khiến tim ông ta như vỡ vụn: “Mạnh Ngọc Yên là bạn gái tôi!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1134



Mạnh Ngọc Yên là bạn gái tôi!

Mạnh Ngọc Yên là bạn gái tôi!

Câu nói đó liên tục vang lên trong đầu Vương Dũng, mỗi lần vang lên lại khiến ông ta thêm tuyệt vọng.

“Bụp!”

Vương Dũng quỳ xuống trước mặt Lục Hạo Vũ, run rẩy nói: “Lục... Lục thiếu, tôi... tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Nếu biết cô Mạnh là bạn gái của ngài, thà chết tôi cũng không dám có ý định không chính đáng với cô ấy!”

“Cái đó... đều là do Hàn Hương Cầm làm hết, bà ta nói chỉ cần tôi cho Mạnh Ngọc Dung một vai nhỏ, sẽ gả Mạnh Ngọc Yên cho tôi, tôi... tôi thật sự chẳng biết gì hết!”

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, Lục thiếu... xin ngài tha cho tôi! Xin ngài tha cho tôi!”

Vương Dũng vốn chỉ là một người có tiền bình thường, địa vị của ông ta không thế nào sánh được với Lục gia. Dù là chi nhánh bên ngoài cũng đủ để nghiền nát ông ta, chưa kể đến dòng chính.

Ông ta liên tục tát vào mặt mình, cầu xin Lục Hạo Vũ tha thứ.

Cố Kỳ Châu đứng bên cạnh nhìn mà không nỡ nhìn lâu, chán ghét không chịu được.

May mà Mạnh Ngọc Yên gặp được Lục Hạo Vũ, không thì đời này biết sẽ ra sao?

Cô bé kia nghe qua đã khổ sở biết bao, mẹ kế độc ác, ba ruột lại trở thành ba dượng, còn có đứa em yếu ớt cần nuôi, thật đáng thương!

Quản lý quán bar mang cho Lục Hạo Vũ một cái ghế, anh ngồi xuống, Vương Dũng quỳ ngay bên chân anh, liên tục tự tát mặt mình.

Anh chỉ ngồi đó, lạnh lùng nhìn hắn tự đánh mình.

Rất lâu sau, khi Vương Dũng tát đến đầu sưng như lợn, chóng mặt hoa mắt, quỳ cũng không đứng vững được, Lục Hạo Vũ mới mở miệng: “Đủ rồi!”

Vương Dũng lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn Lục Hạo Vũ.

Anh nói: “Tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Nửa tháng sau, ngoan ngoãn đi tù mấy năm, tôi sẽ tha mạng cho ông!”

Lời nói nhẹ nhàng, thoáng qua, nhưng khiến Vương Dũng nghe xong lập tức mềm nhũn trên mặt đất.

“Sao? Không bằng lòng sao?” giọng Lục Hạo Vũ trở nên lạnh lùng.

Vương Dũng tỉnh lại, lập tức quỳ thẳng người, liên tục lạy: “Bằng lòng, bằng lòng, cảm ơn Lục thiếu, cảm ơn Lục thiếu...”

Lục Hạo Vũ lạnh nhạt hừ một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng anh đi khuất, Cố Kỳ Châu thầm thở dài.

Quái! Đây có phải đúng là Lục Hạo Vũ mà tôi biết không?

Trong ký ức của Cố Kỳ Châu, Lục Hạo Vũ vốn là một người đàn ông ưu tú, học giỏi, có giáo dưỡng, đối nhân xử thế lịch thiệp, đúng chuẩn công tử quý tộc.

Ai ngờ hôm nay lại là bộ mặt thế này.

Anh ta tưởng chỉ cần đánh cho Vương Dũng một trận là đủ rồi chứ?

Không ngờ Lục Hạo Vũ lại tàn nhẫn đến vậy.

Đi tù mấy năm?

Ra tù còn gì nữa?

Còn phải nửa tháng nữa mới đi?

Thế thì nửa tháng này, Vương Dũng chắc chắn sẽ căm ghét Hàn Hương Cầm và Mạnh Ngọc Dung chết mất, nhất định sẽ đi báo thù!

Chậc chậc, thật là hiểm độc!

Đợi Lục Hạo Vũ rời khỏi phòng, Vương Dũng mới thôi lạy, ngồi bệt xuống đất, mắt vô thần, trống rỗng.

Ông ta... thế là mất hết rồi sao?

Lục Hạo Vũ về Lục gia, đưa hồ sơ bệnh án của Mạnh Vũ Trạch cho Cố Vân Tịch xem.

“Chị xem thử tình trạng đứa trẻ này, liệu có thể chữa được không?”

Trời đã tối, Cố Vân Tịch đang ở nhà chơi với hai đứa nhỏ. Lục Hạo Vũ đến tìm, cô đành để bọn trẻ tự chơi.

Cầm hồ sơ bệnh án trên tay, cô xem kỹ từ đầu đến cuối, nhíu mày nói: “Bệnh tình của đứa nhỏ này sao lại bị kéo dài đến bây giờ?”

Lục Hạo Vũ mím môi, giọng trầm thấp: “Trước đây điều kiện không tốt, lúc đó còn quá nhỏ, không được chữa trị tử tế.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1135



Cố Vân Tịch liếc nhìn anh một cái, không hỏi thêm nhiều, chỉ nói: “Chữa thì vẫn chữa được, chị đích thân chữa thì đương nhiên có cách. Nhưng phải mất một thời gian điều dưỡng. Căn bệnh này là bệnh từ nhỏ, khoảng nửa năm là có thể hồi phục hoàn toàn.”

Lục Hạo Vũ ngẩn người, có chút không dám tin: “Nửa năm? Nửa năm là khỏi hẳn sao? Nó là trẻ sinh non, thể chất vốn đã yếu sẵn rồi mà…”

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Cho nên tôi mới nói, phải để chị đích thân điều trị mới được! Ở Đế Đô, ngành y đúng là có hạn, nhưng với chị thì vẫn có thể xử lý được.”

“Chị ở Gia Cát gia nhiều năm như thế, em tưởng chị chỉ đến chơi thôi à?”

Chú nhỏ của cô là người “cuồng y học”, có gì mà không biết chứ?

Bên hoàng tộc Gia Cát, hệ thống y tế đã vượt xa nơi này cả trăm năm. Với thể trạng yếu bẩm sinh thế này, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là được.

Lục Hạo Vũ vui mừng khôn xiết: “Thật tốt quá! Cảm ơn chị dâu! Em… em sẽ sớm đưa thằng bé đến, chị dâu nhất định phải giúp em chữa khỏi cho nó.”

Thấy dáng vẻ anh kích động như vậy, Cố Vân Tịch không nhịn được cười: “Có tiện nói cho chị biết, đứa bé này là ai không?”

Lục Hạo Vũ khựng lại, vành tai hơi ửng đỏ: “Chị dâu, em… là em trai của một người bạn… bạn học đại học của em… Em… sau này sẽ kể rõ hơn cho chị.”

Lần đầu tiên Cố Vân Tịch thấy tên nhóc này biết ngại, liền bật cười: “Được rồi, đã xấu hổ đến thế thì chị không hỏi nữa. Nhưng đứa bé này, em mau chóng đưa đến đi. Bệnh của nó càng chữa sớm càng tốt, sau này lớn lên ảnh hưởng sẽ càng ít.”

“Vâng, em biết rồi. Em đi sắp xếp ngay.”

Lục Hạo Vũ vui mừng vô cùng. Trước đây những bác sĩ ở bệnh viện đều là danh y hàng đầu hoàn toàn bó tay với bệnh của Mạnh Vũ Trạch, cùng lắm chỉ có thể điều dưỡng kéo dài tuổi thọ.

Anh vốn nghĩ, chị dâu chữa chắc cũng sẽ khá hơn nhiều, nhưng không ngờ chị dâu lại lợi hại đến thế!



Khi Lục Hạo Vũ quay lại bệnh viện thì đã hơn tám giờ tối, không thấy Mạnh Ngọc Yên đâu, chỉ thấy Mạnh Vũ Trạch đang ngồi chơi game trên điện thoại.

Thấy anh quay lại, Mạnh Vũ Trạch mừng rỡ, ngẩng đầu cười toe toét với anh.

Lục Hạo Vũ cười, đi tới xoa đầu cậu bé rồi ngồi xuống bên cạnh: “Chị em đâu rồi?”

Mạnh Vũ Trạch gõ chữ trên điện thoại: “Chị ra ngoài mua đồ rồi ạ!”

Lục Hạo Vũ: “Đi từ lúc nào? Khuya thế này rồi, con gái một mình đi lung tung làm gì?”

Mạnh Vũ Trạch: “Không đi xa đâu, chỉ ở siêu thị nhỏ dưới tầng thôi, sắp về rồi.”

Lục Hạo Vũ không ngồi đợi nữa, lập tức ra ngoài tìm cô.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Mạnh Vũ Trạch xoa cằm, tỏ vẻ rất vừa lòng: Chị ơi! Chị nhất định phải tranh thủ đấy, nhất định phải giữ chặt anh rể này nha!

Lục Hạo Vũ gọi điện cho Mạnh Ngọc Yên, xác định được vị trí rồi nhanh chóng tìm thấy cô.

Trong tay cô xách một túi ni-lông, bên trong là vài món đồ đơn giản. Lục Hạo Vũ giơ tay ra nhận lấy: “Chỉ là mấy thứ nhỏ thôi, đợi anh về rồi đi mua cũng được mà. Khuya rồi, em ra ngoài một mình làm gì?”

Trong lòng Mạnh Ngọc Yên chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. “Khuya rồi”?

Giờ mới chỉ hơn tám giờ mà thôi, còn sớm lắm mà. Chẳng qua mới vừa tối trời mà đã gọi là “khuya” rồi?

Những năm qua cô vừa đi học vừa đi làm, sáng đi tối về đã thành thói quen, nửa đêm mới về tới nhà là chuyện thường.

“Không… không sao đâu, giờ vẫn còn sớm mà.”

Lục Hạo Vũ nói: “Dù sao cũng phải cẩn thận một chút. Mấy chuyện không cần thiết thì thôi đi. Em còn đang bị thương đó! Cần gì thì gọi anh, anh mang đến cho em là được.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1136



Mạnh Ngọc Yên không nói gì.

Cô đã quen rồi, quen với việc không làm phiền người khác, chuyện gì cũng tự mình lo.

Lục Hạo Vũ xách túi ni-lông, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi cùng nhau đi về.

Mạnh Ngọc Yên lặng lẽ đi theo sau, tay bị anh nắm lấy. Bàn tay anh rất ấm. Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, lòng cô bỗng chốc dâng lên một cảm giác khó tả: giá mà có thể cứ thế này cả đời thì tốt biết bao.

Khi quay lại phòng bệnh, Mạnh Vũ Trạch vẫn đang ngoan ngoãn ngồi chơi game, chờ họ về.

Lục Hạo Vũ đặt túi xuống, bảo Mạnh Ngọc Yên đi nằm nghỉ, rồi quay sang chơi cùng Mạnh Vũ Trạch.

Trời còn sớm, chưa đến giờ ngủ. Thấy cậu bé chơi rất vui, Lục Hạo Vũ ngồi sau ôm lấy Vũ Trạch, vừa cầm điện thoại chơi game cùng cậu bé vừa trò chuyện.

Trong game liên tục vang lên âm thanh chiến thắng, Mạnh Vũ Trạch hào hứng vỗ tay liên tục: anh rể thật lợi hại!

Cậu bé rất thích cảm giác được anh rể ôm vào lòng. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng được ba ôm, chưa từng được một người đàn ông ôm lấy. Trong một gia đình, sự hiện diện của người đàn ông đôi khi chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho một đứa trẻ.

Nhưng nhà cậu thì không có điều đó. Từ nhỏ gần như chẳng có hình bóng người ba.

Lúc này được rúc vào lòng Lục Hạo Vũ, Mạnh Vũ Trạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mạnh Ngọc Yên bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người, có chút thất thần.

Lục Hạo Vũ vừa chơi vừa liếc sang nhìn cô: “Em nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”

Mạnh Ngọc Yên mỉm cười: “Không có gì, chỉ là thấy Tiểu Trạch hôm nay vui thật. Từ trước tới giờ nó hiếm khi cười được như vậy.”

Lục Hạo Vũ khựng lại, bật cười: “Em thấy anh với thằng bé... có giống hai ba con không?”

Mạnh Ngọc Yên sững người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Lục Hạo Vũ bật cười lớn, cúi đầu nói với Vũ Trạch: “Chị em ngượng rồi kìa. Tiểu Trạch, nhớ nhé, sau này có anh rể chống lưng rồi. Ai dám bắt nạt em, cứ nói với anh, anh đi xử lý giúp em.”

Mạnh Vũ Trạch gật đầu mạnh như gà mổ thóc.

Tối đó, Lục Hạo Vũ ở lại bệnh viện với hai chị em. Mạnh Ngọc Yên ngủ một giường, còn anh và Mạnh Vũ Trạch ngủ chung.

Cậu bé kích động đến mức nằm trong lòng anh mà cả đêm chẳng thể nào ngủ nổi. Cảm giác đó như được ba ôm vào lòng ru ngủ, từ bé đến giờ cậu chưa từng được trải qua. Rất ấm áp, rất an toàn.



Sáng hôm sau, Lục Hạo Vũ dậy sớm đi mua bữa sáng cho hai chị em. Đến trưa thì giúp họ làm thủ tục xuất viện.

Mạnh Ngọc Yên muốn về nhà, nhưng Lục Hạo Vũ lại hỏi: “Em chắc là muốn về thật à?”

Cô khựng lại: “Em... nếu không về đó, thì biết đi đâu?”

Lục Hạo Vũ vừa dẫn họ đi ăn trưa vừa cười nói: “Cái nhà đó, em về cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giờ em tự kiếm được tiền rồi, dứt khoát ra ngoài thuê một căn hộ mà ở. Tiểu Trạch cũng lớn rồi, ở nhà chờ em đi làm không thành vấn đề. Hơn nữa, thằng bé cũng nên đi học rồi.”

Nhắc đến chuyện này, tim Mạnh Ngọc Yên như bị bóp nghẹt.

Vũ Trạch đã mười tuổi, vậy mà gần như chưa từng được đi học đàng hoàng.

Cậu bé không nói được, việc học có phần khó khăn, thêm vào đó là Mạnh Khánh Quốc luôn ngăn cản, cho rằng để Vũ Trạch đến trường chỉ làm ông ta mất mặt. Vì thế, suốt từng ấy năm, cậu bé chỉ được học lác đác một năm ngắn ngủi.

Toàn bộ tiền cô kiếm được đều dành chữa bệnh cho em trai, còn lại thì chẳng đủ lo liệu chuyện học hành.

Lục Hạo Vũ nói: “Anh biết em vẫn còn vướng bận chuyện cái nhà đó. Nếu em thật sự muốn quay lại, anh cũng không cản. Nhưng mà, Ngọc Yên à, người đã mất thì cũng mất rồi. Quan trọng nhất bây giờ là em và Tiểu Trạch phải sống cho thật tốt. Đừng tự làm khổ mình chỉ vì chút chuyện cũ ấy nữa.”

“Nếu em thật sự muốn lấy lại những thứ đó, để anh đòi giúp em là được.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1137



Mạnh Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi: “Không cần làm phiền anh đâu, em…”

Lục Hạo Vũ ngắt lời cô: “Đừng khách sáo với anh. Em cứ như vậy mãi, anh lại thấy… em không hài lòng về anh đấy!”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Không hài lòng…?

Cô nhìn gương mặt điềm đạm, chính trực của vị “học trưởng” trước mắt, cảm thấy câu nói đó… hình như có ẩn ý gì khác thì phải. Mình nghĩ bậy rồi sao…?

Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Chuyện của nhà em, tùy em quyết. Nếu em muốn đòi lại thì anh sẽ tìm người giúp em. Nhưng tạm thời, sống bên ngoài sẽ tốt hơn nhiều.”

“Với tình trạng của Tiểu Trạch, rõ ràng là do bị tổn thương từ nhỏ. Nó còn bé như vậy, cứ phải sống mãi trong môi trường đáng sợ đó chẳng tốt chút nào. Một mái nhà ấm áp mới giúp ích cho việc hồi phục của nó.”

“Em còn phải đi học nữa, mà về nhà thì xa. Anh đã tìm cho em một chỗ ở gần trường, đi lại thuận tiện. Trường học của Tiểu Trạch cũng ở gần đó, sau này em đón nó tan học cũng dễ.”

Mạnh Ngọc Yên kinh ngạc đến sững người: “Học trưởng… anh đã sắp xếp trường học cho Tiểu Trạch rồi sao?!”

Lục Hạo Vũ gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng… nhưng mà…”

Mạnh Ngọc Yên lo lắng, không giấu được sự bất an trong lòng.

Trường học gần khu đại học của cô đều là trường danh tiếng, muốn vào được chẳng khác gì phải tranh nhau đến vỡ đầu. Học phí mỗi năm đều rất cao, cô không thể nào gánh nổi.

Cô hiểu rõ ý anh, chắc chắn là sẽ giúp cô chi trả những khoản đó. Thậm chí… căn nhà anh nói, rất có thể cũng không cần cô trả tiền thuê.

Nhưng như vậy thì không được.

Dù người khác có giàu đến đâu, tiền vẫn là tiền. Cô không thể thản nhiên mà nhận hết. Nếu nhận rồi, cô sẽ dần sinh ra phụ thuộc. Đến một ngày, nếu Lục Hạo Vũ không cần cô nữa… thì cô sẽ chẳng còn gì cả.

Nhưng còn chưa kịp mở lời, Lục Hạo Vũ đã tiếp tục: “Em không cần lo tiền học. Anh lo hết. Còn căn nhà đó vốn là của anh từ lâu, để trống cũng vậy thôi. Hai chị em em đến ở thì tiện thể giúp anh… trông coi luôn.”

“Còn nữa, Mạnh Ngọc Yên, đừng ngốc. Khi một người đàn ông tình nguyện bỏ tiền vì em, tốt nhất đừng từ chối. Bởi vì sau này, nếu gặp phải một gã tồi, em muốn tiêu tiền của hắn, hắn còn chẳng cho ấy!”

Mạnh Ngọc Yên khẽ mím môi: “Chuyện đó… chắc học trưởng không phải kiểu người như vậy đâu, đúng không?”

Lục Hạo Vũ bật cười:

“Đương nhiên rồi! Anh sẽ luôn để em tiêu tiền của anh mà.”

Mạnh Ngọc Yên: “…”

Từ nhỏ sống trong gia đình giàu có, Lục Hạo Vũ đã gặp đủ kiểu con gái mưu mô, toan tính. Nhưng Mạnh Ngọc Yên lại là một cô gái đơn thuần.

Cô độc lập đến mức khiến người ta đau lòng. Chuyện gì cũng tự mình gánh vác, chỉ cần dùng đến một chút gì của người khác thôi là đã thấy áy náy, thấy như đang lợi dụng họ vậy.

Nói trắng ra, cô là kiểu người từ bé đã không được ai thương yêu, nên tận sâu bên trong rất thiếu cảm giác an toàn.

Cô gái như vậy, chỉ cần ai đó thật lòng đối xử tốt, sau này chắc chắn sẽ dốc hết lòng mà đáp lại.

Biết cô đang căng thẳng, anh cố ý trêu đùa một chút cho cô bớt suy nghĩ.

“Mạnh Ngọc Yên, em không nghĩ rằng tiêu tiền của anh thì tiền của em sẽ tiết kiệm được à?”

Cô im lặng không đáp.

Lục Hạo Vũ vừa lái xe, vừa tiếp tục: “Em đang lo, nếu quen với việc có anh rồi, sau này anh bỏ em thì em sẽ không chịu nổi sự chênh lệch cuộc sống, đúng không? Những gì anh từng nói, em quên rồi à?”

“Anh từng nói rồi. Ở bên anh, năng lực làm việc của em sẽ tăng vọt! Biết bao cô gái ngoài kia vì muốn thăng tiến mà phải quy tắc ngầm với sếp, còn anh đây, trai đẹp sẵn sàng dâng đến tận cửa, mà em còn không nhận sao?!”

Mạnh Ngọc Yên đỏ mặt, không biết nên đáp lại thế nào. Trước mặt cô lúc này, Lục học trưởng… hoàn toàn khác với người cô từng quen trước kia.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1138



Lục Hạo Vũ không để tâm Mạnh Ngọc Yên đang nghĩ gì.

Thật ra mà nói, một cô gái vừa độc lập lại không muốn đi đường tắt như Mạnh Ngọc Yên, đột nhiên phải đối mặt với một người xuất thân từ hào môn như anh, có cảm giác lo lắng, né tránh, thậm chí là sợ hãi, cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao thì, nếu cô muốn chọn con đường dễ dàng, chỉ cần dựa vào gương mặt đó thôi, cô đã có thể sống nhẹ nhàng hơn nhiều, đâu đến mức khổ sở như bây giờ.

Cho nên, anh phải cho cô thời gian. Từng chút từng chút một, để cô quen dần, để trong lòng cô có thêm cảm giác an toàn.

Một cô gái thông minh như vậy, kiên cường và độc lập, còn có thể đỗ được vào đại học danh tiếng thì cho dù có bước vào hào môn, cũng đâu phải không xứng?

Lục Hạo Vũ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của Mạnh Ngọc Yên. Cô muốn rút ra, nhưng anh lại không buông, nắm chặt lấy, như muốn giữ lại luôn bên mình không cho cô trốn thoát.

Anh muốn cô phải quen với sự hiện diện của anh!



Sau đó anh đưa Mạnh Ngọc Yên và Mạnh Vũ Trạch đi ăn trưa. Lần này không phải nhà hàng sang trọng gì, mà chỉ là một nhà hàng Trung Hoa tầm trung. Tuy gọi là "tầm trung", nhưng với Mạnh Ngọc Yên mà nói, đó vẫn là điều cô chưa từng trải qua.

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Em gầy quá, phải bồi bổ thêm chút. Sau này anh thường xuyên đưa em đi ăn ngon nhé! Ăn uống là một trong những niềm vui lớn nhất trên đời đấy. Ẩm thực nhiều như vậy, nếu có thể, em cứ trở thành một bé ghiền ăn đi, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Mạnh Ngọc Yên bật cười. Không ngờ người lúc nào cũng trông như “thần tiên” như Lục học trưởng, giờ lại có thể nói ra những câu hài hước thế này. Thật khiến cô bất ngờ.

Ba người gọi món, có thịt, có rau, có canh, đủ cho cả bàn.

Mạnh Vũ Trạch ăn ngon lành nhất. Trước giờ cậu bé chưa bao giờ được ăn ngon thế này. Nhớ lại mấy hôm trước anh rể từng nói sẽ nuôi hai chị em béo lên, xem ra… anh rể thích trẻ con mũm mĩm thì phải.

Ừm! Vậy thì phải ăn nhiều vào, cố gắng trở thành một bé mũm mĩm dễ thương mới được!

Lục Hạo Vũ vừa ăn vừa trò chuyện với Mạnh Ngọc Yên, nhắc đến đủ thứ chuyện: từ trường lớp, cuộc sống, bạn bè khiến thời gian trôi qua lúc nào không hay. Một bữa ăn mà chẳng thấy chán chút nào.

Ăn xong, anh nói: “Đi thôi, ăn no rồi thì đi dạo một vòng, vừa tiêu cơm vừa mua ít đồ.”

Ngọc Yên hơi ngơ ngác: “Anh định mua gì sao?”

“Cho em và Tiểu Trạch đó.” Lục Hạo Vũ đáp tỉnh bơ.

“Nhưng… bọn em đâu cần mua gì đâu…”

“Em chắc chứ?” Anh cười. “Lát nữa chuyển về nhà mới, không lẽ không cần mua thêm quần áo, đồ dùng sinh hoạt?”

Mạnh Ngọc Yên hơi lúng túng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức cô vẫn còn chưa kịp thích nghi. Từ một người chỉ dám nhìn từ xa, giờ lại gần cô như vậy, gần đến mức khiến cô thấy… sợ.

Cô không dám tưởng tượng mình sẽ bước chân vào một gia đình giàu có như Lục gia.

Nhưng Lục Hạo Vũ đâu cho cô từ chối. Anh cứ thế đưa hai chị em cô đi tiếp.

Khi xe dừng trước một trung tâm thương mại lớn, Mạnh Ngọc Yên như chết lặng.

Toàn là cửa hàng cao cấp! Một chiếc váy hay cái túi ở đây, giá chắc cũng cả mấy chục nghìn tệ!

Cô đứng yên trước cửa, không dám vào. Nhìn thấy Lục Hạo Vũ đang dắt Mạnh Vũ Trạch đi vào, cô vội kéo tay anh lại: “Học… học trưởng, em thấy… mình không cần mua đồ đắt vậy đâu! Mình mua mấy thứ bình thường là được rồi. Em vẫn còn là sinh viên mà…”

Lục Hạo Vũ bật cười, không giận, chỉ xoa đầu cô: “Không quen phải không? Không sao, trước mắt cứ làm theo ý em. Nhưng sau này, anh sẽ dẫn em từ từ làm quen.”

Rồi anh ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Anh đảm bảo sau này… em sẽ có khả năng tự mua được những món ở đây bằng chính tiền của mình.”

Ngọc Yên ngẩn người!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1139



Lục Hạo Vũ đưa hai chị em rời khỏi trung tâm thương mại cao cấp ban nãy, nhưng anh cũng không định để Mạnh Ngọc Yên mua đồ quá rẻ tiền. Dù sao thì, bạn gái anh nhất định phải dùng những thứ tốt một chút.

Lần này, anh đưa cô đến một trung tâm thương mại bình dân hơn, toàn là các thương hiệu “bình dân cao cấp”. Với người bình thường thì vẫn đắt, nhưng ít nhất với Mạnh Ngọc Yên, cũng không còn cảm giác choáng váng như khi bước vào mấy tiệm xa xỉ vừa rồi.

So sánh với nơi trước đó, mấy món quần áo giá vài trăm đến hơn nghìn tệ ở đây... hình như cũng không đến nỗi “khó nuốt” nữa.

Sau một hồi chọn lựa, Mạnh Ngọc Yên đã có trong tay sáu bộ quần áo, cả trong lẫn ngoài. Cô không dám mua thêm nữa, tính sơ sơ thôi cũng gần hai vạn tệ rồi!

Lục Hạo Vũ cười cười: “Đi mua thêm mấy bộ đồ ngủ với vài chiếc váy xinh xinh nữa nhé? Mấy bộ em chọn toàn là đồ mặc ở nhà, sao con gái lại không có váy cơ chứ?”

Anh nắm tay cô, kéo đi chọn thêm đồ, sau đó lại đưa Tiểu Trạch đi mua vài bộ đồ thường ngày.

Mua sắm xong xuôi, anh mới lái xe đưa cả hai về căn hộ mới.

Căn nhà này cách trường của Mạnh Ngọc Yên không xa, trường của Tiểu Trạch cũng được anh sắp xếp gần đó, sau này đi học sẽ rất tiện.

Trên đường đi, trong lòng Mạnh Ngọc Yên cứ thấy thấp thỏm. Nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, cô không biết nên cảm thấy thế nào. Lo lắng có, nhưng cũng không thiếu mong đợi.

Căn hộ nằm ở tầng 26. Khi bước ra khỏi thang máy và mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cả Mạnh Ngọc Yên và Tiểu Trạch đều sững người.

Căn nhà không quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, tầm khoảng 140 mét vuông. Vốn dĩ là căn hộ ba phòng một phòng khách, nhưng... đã được Lục Hạo Vũ sửa lại thành hai phòng ngủ một phòng khách!

Đúng vậy, mới vừa được cải tạo xong… trong đêm qua.

Bây giờ chỉ còn hai phòng ngủ. Phòng chính của Ngọc Yên rộng rãi hơn hẳn, có một chiếc giường lớn, tủ quần áo nguyên dãy, bàn trang điểm và cả ban công riêng.

Dù không phải biệt thự, nhưng cả phòng ngủ và phòng khách đều có ban công, tạo cảm giác rất thoáng đãng và dễ chịu.

Phòng tắm thì được lắp bồn tắm lớn, ngay cạnh cửa sổ, tầm nhìn bên ngoài rất đẹp.

Một trong ba phòng ban đầu đã được chia đôi: một nửa làm kho chứa đồ, có cả dãy tủ âm tường, dành riêng cho Mạnh Ngọc Yên. Bởi vì con gái mà, quần áo chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Mà là bạn gái của Lục Hạo Vũ, chuyện thiếu quần áo là điều không thể.

Nửa còn lại được thiết kế thành phòng học, dành cho Mạnh Ngọc Yên dùng để ôn tập, làm bài.

Mạnh Ngọc Yên đứng nhìn căn nhà, tim như ngừng đập trong vài giây. Không thể tin được… sau này, mình sẽ sống ở đây sao?

Cô từng mơ ước rằng, nếu có thể, sau này lấy chồng rồi, hai người cùng nhau cố gắng, có một mái ấm nhỏ thôi cũng được, không cần rộng, chỉ cần ấm áp, không quá chật chội… là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Vậy mà bây giờ… Lục Hạo Vũ lại biến điều đó thành hiện thực?

Căn phòng học đó… cô nhìn là đã mê ngay lập tức!

Lục Hạo Vũ thấy ánh mắt cô thì biết ngay là cô thích: “Thích chứ? Ga giường chăn gối đều đã được giặt sạch, em có thể ngủ luôn từ đêm nay.”

Rồi anh kéo tay cô đi: “Đi nào, qua xem phòng của Tiểu Trạch, lát nữa quay lại dọn đồ sau.”

Căn phòng trẻ em được thiết kế rất tinh tế, khiến Mạnh Vũ Trạch vừa nhìn thấy đã phấn khích.

Dù là đứa trẻ hiểu chuyện, thông minh và nhạy cảm, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một đứa bé. Một đứa bé, khi gặp một căn phòng đẹp như vậy, sao có thể không vui?

Phòng có ban công nhỏ, được đặt sẵn một vài món đồ chơi, bàn học, tủ quần áo. Mọi thứ đều được phối màu dễ thương và hài hòa. Còn có cả phòng tắm riêng.

Chỉ có điều… chiếc giường hơi nhỏ một chút. Một người thì vừa, hai người ngủ chung… chắc là chật rồi!
 
Back
Top Bottom