Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 19: Hôn một cái đã ngất


Cố Lang lại đứng lẻ loi trên đài hành hình máu me đầm đìa.

Ánh trăng nhạt nhòa, máu đỏ tràn qua mũi chân, lạnh đến thấu xương.Lại nằm mơ......Y nhìn sắc đỏ choáng ngợp, biết rõ chỉ là mơ nhưng trong lòng vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi đang dâng lên.Tỉnh lại, mau tỉnh lại......Thân nhân của y cuối cùng chỉ để lại cho y từng vũng máu trong bóng đêm.

Mười một năm qua vẫn luôn hoảng hốt khiến y cực kỳ sợ thấy máu ban đêm.Lần trước thấy máu té xỉu là khi Mộ Dung Diễn nửa đêm lôi kéo y lên nóc nhà ngắm trăng, nói lúc trăng tròn thì đáy mắt là trong trẻo nhất, nhất định bắt Cố Lang nhìn vào mắt hắn.Cố Lang bị hắn quấn lấy không còn cách nào nên đành phải xích lại gần để xem."

Xa quá," Mộ Dung Diễn nói, "Gần hơn chút mới thấy rõ được chứ."

Cố Lang đành phải xích lại gần hơn như sắp chạm đến hơi thở giữa răng môi Mộ Dung Diễn."

Thấy rõ chưa?"

Mộ Dung Diễn nhẹ giọng hỏi.Cố Lang gật đầu qua loa.Mộ Dung Diễn: "Thấy gì cơ?"

"Không có......"

Cố Lang vừa mở miệng thì Mộ Dung Diễn bất chợt nghiêng người hôn y.Hơi thở lượn lờ trên chóp mũi đột nhiên xâm nhập vào răng môi làm Cố Lang thất thần, sau đó cắn rách môi dưới của Mộ Dung Diễn."

A......

Đau......"

Mộ Dung Diễn liếm máu trên môi, cứ tưởng một khắc sau sẽ bị Cố Lang đạp xuống nóc nhà nhưng lại thấy sắc mặt người đối diện có vẻ kỳ lạ."

Sao vậy?"

Mộ Dung Diễn còn chưa nói xong thì thân thể Cố Lang đã nhũn ra ngã vào lòng hắn.Mộ Dung Diễn: "......"

Mới hôn một cái đã ngất rồi sao?!Sau đó không rõ Mộ Dung Diễn làm sao biết được mà không dám để y thấy máu ban đêm nữa, máu mũi cũng không dám chảy trước mặt y."

Cố Lang......"

Mộ......

Mộ Dung?Y đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Diễn gọi khẽ: "Cố Lang, tỉnh lại đi......

Cố Lang......"

"Mộ Dung......"

Cố Lang lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, chậm rãi mở mắt ra thì thấy Ngô Thất ngồi cạnh giường mừng rỡ hỏi: "Cố huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Vẫn là tiếng nói khàn khàn như trước.Cố Lang sững sờ nhìn chằm chằm mặt Ngô Thất hồi lâu, sau đó đưa tay kéo da mặt hắn."

Á á," Ngô Thất kêu lên, "Cố huynh đệ, ngươi làm gì vậy?"

Cố Lang giật một hồi nhưng chẳng gỡ được gì, dường như hơi thất vọng."

Giọng ngươi," Cố Lang hỏi, "Đêm qua hình như không giống bình thường lắm?"

Ngô Thất nói: "Chắc tại thuốc đó, đêm qua lúc nói lúc câm, sáng nay mới hồi phục lại."

Cố Lang quay đầu thấy cánh tay hắn quấn băng gạc lại hỏi: "Đêm qua sao lại bảo ta đừng nhìn?"

"Máu chảy có gì đáng xem chứ?"

Ngô Thất nói, "Không sao thì tốt rồi, ngươi nằm nghỉ một lát, ta đi lấy điểm tâm."

Bọn họ đã về Đông Cung, giờ đang là sáng sớm.Ngô Thất ra cửa băng qua hành lang.

Sau cây cột bên cạnh hành lang có một người giống hắn như đúc đang đứng đó."

Điện hạ," Ngô Thất nói, "Đã làm như ngài dặn rồi ạ."

Mộ Dung Diễn gật đầu: "Ừm, ngươi về tẩm cung trước đi."

"Vâng."

Ngô Thất về tẩm cung, còn Mộ Dung Diễn mang mặt nạ Ngô Thất đi lấy điểm tâm.Ngô Thất đúng là huynh đệ của Ngô Lục nhưng nhỏ tuổi hơn Ngô Lục chứ không phải huynh trưởng.

Sau khi Mộ Dung Diễn hoán đổi thân phận với hắn thì Ngô Thất ngày ngày mang mặt nạ Thái tử ở trong tẩm cung luyện đan dược.

Sau này khi thân phận bại lộ, Cố Lang từng hỏi Mộ Dung Diễn đã đóng vai Ngô Thất thì sao còn nói là huynh trưởng của Ngô Lục?Mộ Dung Diễn đáp tỉnh bơ, "Ta lớn hơn Ngô Lục, tất nhiên phải là huynh trưởng của hắn rồi."

Cố Lang nói, "Ta cứ tưởng ngươi không biết đếm chứ."

Sau đó chẳng biết lan truyền thế nào mà cả kinh thành đều biết Thái tử mê tu tiên nên ngay cả số cũng không biết đếm.-Trong Tướng phủ, Từ Kính Nhi ngồi trước cửa kho củi buồn rầu nói với Tôn Phóng trong kho: "Tôn đại ca, xin lỗi, đều tại ta liên lụy ngươi cả."

"Không sao," Tôn Phóng nói, "Chờ cha nàng hết giận chắc sẽ thả ta ra thôi."

Từ Kính Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ngươi giả bệnh đi?

Làm vậy cha ta sẽ thả ngươi ra ngay."

Tôn Phóng ngờ vực: "Nhưng cha nàng có chịu tin không?"

"Cứ thử xem sao."

Từ Kính Nhi đứng lên gọi, "Người đâu tới đây mau!

Tôn đại ca té xỉu rồi!"

Tôn Phóng: "......"

Tốt xấu gì nàng cũng phải để ta chuẩn bị đã chứ.Hạ nhân trong phủ vội vàng đi bẩm báo Thừa tướng.Thừa tướng gần đây đau đầu khó chịu nên gọi Vương thái y trong cung đến khám bệnh.Nguyễn Niệm giúp sư phụ cõng hòm thuốc tới Tướng phủ, nghe có người té xỉu thì vội vã tới xem.Cửa kho củi đã mở, Tôn Phóng nằm dài trên sàn, Từ Kính Nhi ngồi xổm bên cạnh khóc lóc: "Tôn đại ca, ngươi tỉnh lại đi, Tôn đại ca......"

"Tiểu thư," người hầu nói, "Thái y tới rồi ạ."

Từ Kính Nhi quay đầu nhìn, lập tức nín khóc lẩm bẩm nói: "Thái y mà cũng đẹp vậy à?"

Tôn Phóng: "......"

Sao nàng gặp ai cũng khen đẹp thế hả?!

Bộ ta không đẹp sao?!
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 20: Trên người có mấy vết sẹo


Nguyễn Niệm đi vào kho củi ngồi xổm xuống bắt mạch cho Tôn Phóng rồi nâng mí mắt lên nhìn một chút, kỳ quái nói: "Mạch tượng ổn định, hình như đâu bị sao......"

Từ Kính Nhi gỡ trâm vàng trên tóc xuống nhét vào tay Nguyễn Niệm thành khẩn nói: "Ngươi khám kỹ lại xem, có phải hắn bệnh nặng lắm không?

Gọi mãi mà không tỉnh."

Nguyễn Niệm nhìn cây trâm trong tay thì ngầm hiểu ý, cầm trâm đâm vào đùi Tôn Phóng.Tôn Phóng hét thảm ngồi bật dậy ôm đùi quát: "Ngươi đâm ta làm gì?!"

Nguyễn Niệm: "Ngươi giả vờ ngất."

"Đã biết thế sao ngươi còn vạch trần nữa!"

Tôn Phóng cả giận, "Ngươi không thông cảm cho ta chút nào à?!

Ta nằm hơn nửa ngày rồi, bộ dễ dàng lắm sao?!"

Nguyễn Niệm: "Sư phụ ta nói có bệnh là có bệnh, không có bệnh là không có bệnh."

Y quay lại trả cây trâm cho Từ Kính Nhi rồi chân thành nói, "Đa tạ."

Từ Kính Nhi: "......"

Ta muốn mua chuộc ngươi mà.Nguyễn Niệm thấy không có việc gì nên rời đi, còn dặn Tôn Phóng không được nằm trên đất vì dễ bị cảm lạnh.Từ Kính Nhi dõi theo bóng y đi xa rồi lại áy náy nhìn sang Tôn Phóng.Tôn Phóng: "......

Không sao không sao, kho củi cũng tốt mà, che gió che mưa.

Trước kia ta còn ngủ với cá cạnh bờ ao nữa cơ, lạnh lắm."

Từ Kính Nhi khó hiểu nói: "Sao ngươi phải ngủ cạnh ao cá?"

Tôn Phóng: "Ta nói với Đại đương gia nhà chúng ta là Cố hộ vệ khóc trước mộ hắn, hắn nói ta lừa hắn nên tức giận."

"Hắn nói với ngươi?"

Từ Kính Nhi do dự, "Đại đương gia của các ngươi...... chẳng phải đã qua đời rồi sao?"

Tôn Phóng: "......

Báo, báo mộng nói."

Từ Kính Nhi: "Đại đương gia của các ngươi có phải hung dữ lắm không?

Báo mộng mà ngươi cũng không dám không nghe lời."

Tôn Phóng: "......

Ta chỉ sợ hắn làm ma cũng không tha cho ta thôi."

-Ngô Thất lấy điểm tâm về, đưa chén cháo cho Cố Lang nói: "Ngươi vừa tỉnh nên ăn thanh đạm một chút."

Cố Lang ngồi trên giường, đầu còn hơi đau, cũng chẳng có khẩu vị gì, nghe vậy thì nói cám ơn nhưng không ăn.Ngô Thất đặt chén lên bàn, "Không được!

Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút!"

Cố Lang: "......

Ăn không vô, đau đầu."

Ngô Thất đi tới đặt tay lên trán y: "Ta xoa cho ngươi."

Cố Lang vốn định từ chối nhưng lòng bàn tay ấm áp trên trán xoa xoa bằng lực đạo vừa phải, đầu cũng không còn đau nữa."

Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi," Ngô Thất nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa."

Cố Lang không nói gì, dường như có tâm sự nặng nề.Ngô Thất lại nói: "Chuyện Phụ Lam Sơn cũng đừng lo lắng, Khuất Phong Vân sẽ điều tra thôi."

Cố Lang ngước nhìn hắn, "Tra thế nào?"

Ngô Thất: "Ngươi có nhớ người đi theo bên cạnh Trịnh Vu Phi đêm qua là ai không?"

Cố Lang nghĩ ngợi rồi đáp: "Tiên sinh quản lý sổ sách của Trịnh phủ."

"Không sai," Ngô Thất nói, "Hà Ninh Trung có thể tiếp quản mọi việc của Phụ Lam Sơn nhưng chắc chắn không đủ ngân lượng để nuôi nhiều người như vậy, tất nhiên phải lấy từ tay Trịnh Vu Phi."

Cố Lang đột nhiên hiểu ra, "Sổ sách?"

Ngô Thất gật đầu: "Số tiền kia không phải nhỏ, chỉ cần tìm được sổ sách thu chi ngân lượng thì Trịnh Vu Phi tất nhiên không thoát khỏi liên quan."

Cố Lang ngập ngừng nhìn hắn.Ngô Thất thở dài: "Ngươi vẫn chưa tin ta à?"

Cố Lang: "Không có bằng chứng thì sao ta tin ngươi được?"

Ngô Thất: "Vậy lần sau ngươi gặp Khuất Phong Vân nhớ hỏi hắn nhé?

Xem ta có phải cùng phe với các ngươi không?"

Cố Lang rũ mắt nghĩ một hồi rồi đột ngột chụp cổ tay hắn hỏi: "Chuyện Phụ Lam Sơn là do ai phát hiện?"

Ngô Thất: "Triệu Chuyết."

Cố Lang: "Ta và Khuất Phong Vân gặp nhau ở đâu?"

Ngô Thất: "Nhà hoang ở thành Nam."

Cố Lang: "Trên người Khuất Phong Vân có mấy vết sẹo?"

Ngô Thất biến sắc, trở tay đè y xuống giường nóng nảy la lên: "Ngươi còn đếm trên người hắn có mấy vết sẹo nữa à?!"

Cố Lang: "......"

Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 21: Chân tê thì chặt


Ngô Thất đè ép Cố Lang, sắc mặt tái xanh, thấy người bên dưới không nói gì lại truy hỏi: "Chỉ nhìn thôi à?

Có...... làm gì khác nữa không?"

Cố Lang gạt cổ tay đặt bên tai ra, khó hiểu nói: "Chuyện khác là gì?"

Ngô Thất cắn răng: "Có sờ không?

Hắn sờ ngươi hay ngươi sờ hắn?"

Cố Lang: "Ta sờ hắn làm gì?"

Ngô Thất: "Vậy hắn có sờ ngươi không?!"

Đôi mắt đen láy của Cố Lang nhìn hắn, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

"Ta......"

Ngô Thất chậm chạp nói, "Ta sợ ngươi bị người ta sàm sỡ."

Cố Lang nhìn ngực hai người dán sát vào nhau, "Vậy ngươi thế này có phải đang sàm sỡ không?"

Ngô Thất cũng cúi đầu nhìn, bình tĩnh đáp: "Chỉ vì ta quá quan tâm nên dễ bị loạn thôi, tình thế cấp bách mà."

Cố Lang: "Tránh ra."

Ngô Thất do dự, "Ta......"

Cố Lang: "Chân tê thì chặt."

"Không tê không tê......"

Ngô Thất vội đứng lên nói cháo sắp nguội rồi, uống nhanh đi.Cố Lang bị hắn nháo như thế lại không thấy khó chịu nữa, bưng cháo uống mấy ngụm.Ngô Thất cắn bánh bao nhìn y, ánh mắt sáng rực.Cố Lang đặt bát xuống hỏi: "Sao thế?"

Ngô Thất: "Ngươi có muốn nhìn xem trên người ta có mấy vết sẹo không?"

Nói xong hắn định cởi áo ra.Cố Lang: "......"

"Không nhìn," Cố Lang đành phải nói, "Lúc nãy ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Trong lòng Ngô Thất thả lỏng rồi lại nói, "Vẫn nên nhìn xem trên người ta có......"

Cố Lang yên lặng cầm bánh bao trên bàn nhét vào miệng hắn.-Kinh thành đổ mưa, nước từ mái hiên rơi xuống thềm đá ào ào hơn nửa ngày.Cố Lang bước đi trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa đến rừng trúc ngoài thành.

Trong rừng có ngôi nhà nhỏ là nơi trước đây Cố Lang và Triệu Chuyết ở.

Sau này Cố Lang vào cung nên chỉ còn mình Triệu Chuyết sống ở đây.Cố Lang bước vào lầu trúc nhưng không thấy Triệu Chuyết.Y cảm thấy kỳ lạ.

Mùng mười mỗi tháng y đều về một chuyến, Triệu Chuyết biết vậy nên dù có chuyện ra ngoài cũng sẽ để thư nhắn cho y biết.

Nhưng Cố Lang đi lòng vòng trong phòng cũng chẳng phát hiện được gì.Trên bàn hơi dính bụi, có lẽ mấy ngày rồi Triệu Chuyết chưa về.Tim Cố Lang đập thình thịch, chậm rãi siết chặt thanh đao bên hông.

Triệu Chuyết chỉ phụ trách theo dõi Trịnh Vu Phi, nếu hắn xảy ra chuyện thì Trịnh Vu Phi sẽ không thoát khỏi liên quan.Cố Lang xuống lầu giẫm lên lá trúc trong rừng tìm cả trong lẫn ngoài lầu trúc thêm lần nữa.Nước mưa ướt nhẹp mũi chân, lá khô đầy đất nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Chuyết.*Ngoài đường đèn đuốc sáng trưng, Khuất Phong Vân vừa ra khỏi cung đã bị Cố Lang chặn lại ở cửa.Hắn có vẻ bất ngờ, "Chuyện gì?"

Tóc trên trán Cố Lang ướt sũng, chẳng biết là mưa hay mồ hôi.

Y nói: "Không thấy Triệu thúc nữa".Khuất Phong Vân nhíu mày, "Từ khi nào không thấy?"

"Không biết," Cố Lang đáp, "Đã mấy ngày rồi ông ấy chưa liên lạc với ta."

Khuất Phong Vân trầm ngâm nửa ngày rồi nói: "Để ta cho người đi tìm xem, có tin tức sẽ báo cho ngươi.

Điện......

Ngô Thất biết chưa?"

Cố Lang lắc đầu nói: "Không biết hắn đi đâu mà vẫn chưa về."

Bọn họ chia nhau ra tìm.

Khuất Phong Vân đi ngang qua sạp sủi cảo ven đường chợt nghe một trận ầm ĩ, quay đầu nhìn thì thấy tiểu thái y đứng cách đó không xa, dường như đang cãi nhau với hai người, sau lưng còn có cô nương đang trốn.Lúc đầu Nguyễn Niệm ngồi ăn sủi cảo, đang ăn thì thấy hai tên say khướt lảo đảo đi tới, vừa đi vừa đụng vào đồ bày trên sạp ven đường.Là hai binh sĩ Bắc Kỳ.

Chủ quán giận mà không dám nói gì nên đành mặc kệ bọn hắn.

Hai tên đang đi bỗng nhiên trông thấy một cô nương thanh tú nên lập tức xông tới bắt người."

Các ngươi......

Các ngươi làm gì vậy?"

Cô nương sợ hãi thất sắc, "Buông ra!

Thả ta ra......"

Hai con ma men dễ gì chịu thả, cười híp mắt lôi kéo cô nương, sờ tay mò eo, "Tay thật là mềm, nào, cho ta hôn một cái......"

Lời còn chưa nói hết đã bị người khác xô lảo đảo."

Ai?!"

Hai tên kia ngẩng đầu lên, thấy một người tay chân yếu ớt thì nhếch miệng cười, "Ở đâu ra đứa nhà quê này vậy?!

Dám phá hỏng chuyện tốt của ông nội ngươi à?!"

Nguyễn Niệm che chở cô nương sau lưng, gồng mình lên nói: "Cô nương này đã nói buông ra rồi mà, hai vị đừng làm khó nữa."

"Ta cứ muốn làm khó đấy," binh sĩ Bắc Kỳ kia nói, "Sao, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

Hừ!

Cũng không nhìn lại xem mình nặng mấy cân!

Ha ha ha ha......"

Nguyễn Niệm bị bọn hắn cười nhạo thì cổ đỏ lên.

Cô nương kia co rúm phía sau y, thấp giọng nói: "Công tử cứu ta với."

Nguyễn Niệm siết chặt nắm đấm, nghĩ thầm hay là kéo cô nương chạy đi, chắc đám ma men này chạy chậm sẽ không đuổi kịp đâu.Y vừa nắm tay cô nương thì chợt thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đi tới.

Mắt y sáng lên, mừng rỡ gọi to: "A Ngạnh!"(Ngạnh: cứng)
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 22: Để ta giúp ngươi được không


Khuất Phong Vân dừng chân, bị hai chữ kia làm cho đau đầu.

Tiểu thái y cứ tưởng hắn không nghe thấy nên rướn cổ gào "A Ngạnh, A Ngạnh", kêu to đến nỗi hai tên binh sĩ Bắc Kỳ cũng ngoái lại nhìn hắn.Thân hình Khuất Phong Vân cao lớn, lưng eo rắn chắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như tạc tượng, cương nghị lạnh lùng.Binh sĩ Bắc Kỳ đột nhiên rùng mình quát lớn: "Kẻ...kẻ nào?!

Bớt xen vào chuyện người khác đi!"

Khuất Phong Vân nhìn lướt qua Nguyễn Niệm và cô nương đang nắm tay nhau rồi dời mắt sang hai binh sĩ Bắc Kỳ hỏi: "Các ngươi không nhận ra ta à?"

Hai tên binh sĩ Bắc Kỳ nghệt mặt ra: "Ngươi là ai?!"

"Không nhận ra càng tốt."

Khuất Phong Vân gật đầu rồi giơ chân đạp một tên ngã lăn ra đất."

Ngươi!"

Tên còn lại lập tức tỉnh rượu, nhào tới muốn đánh nhưng đã bị Khuất Phong Vân nắm cánh tay vặn ngược, la hét om sòm."

Cút!"

Khuất Phong Vân ném hai tên thành một đống, nóng nảy quát.Hai tên kia mặt mũi bầm dập đứng lên căm hận nói: "Ngươi......

Có gan thì cứ chờ ở đây đi!"

Sau đó lảo đảo bỏ chạy.Nguyễn Niệm buông cô nương ra bảo nàng về trước.

Cô nương nói cám ơn rồi vội vàng đi mất.Khuất Phong Vân quay người định đi, Nguyễn Niệm vội vàng đuổi theo "A Ngạnh......"

Khuất Phong Vân quay lại nhìn y, "A Ngạnh?"

Nguyễn Niệm cười ngượng ngùng: "Ta...... quên mất tên ngươi rồi."

Khuất Phong Vân đi vài bước rồi cứng rắn nói: "Khuất Phong Vân."

"Chuyện lúc nãy cám ơn ngươi nhiều," cũng không biết Nguyễn Niệm đã nhớ hay chưa: "Ta mời ngươi ăn sủi cảo nhé."

Khuất Phong Vân: "Không cần."

Nguyễn Niệm bỗng nhiên sờ cánh tay hắn, vừa nhéo vừa nói: "Khi nào ta mới cứng được như ngươi nhỉ?

Ta đứng trung bình tấn mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy cứng, chỉ thấy đau chân thôi."

Khuất Phong Vân phũ phàng đáp: "Luyện vài chục năm là được thôi."

"Hả?"

Nguyễn Niệm lập tức sụp đổ, "Lâu vậy sao?"

Lúc này hai tên Bắc Kỳ đã quay lại, sau lưng còn có rất nhiều người đi theo, ai nấy đều cầm binh khí."

Đánh chết bọn hắn cho ta!"

Khuất Phong Vân nhìn một cái rồi kéo Nguyễn Niệm bỏ chạy.

Nguyễn Niệm chạy chậm, thấy sắp bị người Bắc Kỳ đuổi kịp, Khuất Phong Vân mau chóng vác y lên."

A a......"

Nguyễn Niệm thất kinh kêu lên, "A Ngạnh, đau bụng......"

Khuất Phong Vân đành phải bế y chạy.

Bọn họ chạy qua góc phố, Khuất Phong Vân thừa dịp đêm tối ôm người nhảy vào một căn nhà hoang.Ngoài nhà binh lính Bắc Kỳ chạy qua rầm rập.

Nguyễn Niệm rúc trong ngực Khuất Phong Vân tựa đầu vào ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ dội vào tai."

Đi rồi."

Khuất Phong Vân nghe tiếng bước chân đi xa mới thả Nguyễn Niệm xuống.Vành tai Nguyễn Niệm đỏ lên, gật đầu nhìn quanh tìm cửa.

Y đi ra cửa, vừa định mở cửa thì chợt lảo đảo, suýt nữa bị vật nằm cạnh cửa làm vấp chân.Y nhìn kỹ mới thấy một tráng hán mặt mũi lấm lem nằm trên sàn."

Sao thế?"

Khuất Phong Vân đi tới hỏi."

Chỗ này có người," Nguyễn Niệm ngồi xổm xuống sờ mạch hắn rồi nói, "Chưa chết."

-Cố Lang đứng ở ngã rẽ đầu đường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Trịnh phủ cách đó không xa.Trong phủ đèn lồng treo cao, ánh nến phản chiếu lẫn nhau.Cố Lang nắm chặt đao bên hông, chân vừa động thì đã bị người khác đè lại bả vai."

Ngươi muốn làm gì?"

Ngô Thất thì thào hỏi."

Chắc Triệu thúc đang ở đó," Cố Lang nói, "Ta phải đi cứu ông ấy."

"Trịnh phủ lớn vậy ngươi có biết ông ấy ở đâu không?"

Ngô Thất nắm chặt bàn tay đang run của y, "Cố Lang, ngươi tỉnh táo chút đi."

"Không biết thì tìm, cứ tìm từng gian một!"

Cố Lang giật tay hắn ra định đi thì lại bị Ngô Thất đè vào tường, "Làm sao tìm được?!

Ngươi tưởng Trịnh phủ dễ xông vào lắm à?!

Ngươi vào đó còn ra được không?!"

"Thì đã sao?!"

Hai mắt Cố Lang đỏ lên, "Ta chỉ còn ông ấy là người thân......"

Ngô Thất vén tóc ẩm ướt trên trán y nói khẽ: "Ta biết, để ta giúp ngươi được không?"

Cố Lang nhìn hắn, nước chảy dọc theo tóc xuống cằm."

Người của ta đang điều tra, trước khi trời sáng sẽ có tin tức thôi."

Ngô Thất dỗ dành, "Chờ chút được không?"

Cố Lang chậm rãi đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ngô Thất rũ mắt, sau đó lại ngước lên chậm rãi nói: "Nếu ta nói ta là Thái tử Đại Diên thì ngươi có tin không?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 23: Hắn lại ngất nữa rồi


Trời sập tối, ánh nến từ xa hắt lại đầu đường tạo nên một vùng sáng ấm áp.Cố Lang giơ tay lau nước dưới cằm rồi nói: "Đây không phải chuyện đùa."

Ngô Thất: "Tất nhiên ta không đùa rồi."

Cố Lang: "Có bằng chứng gì?"

Ngô Thất: "Nếu ngươi đồng ý thì theo ta về Đông Cung xem ấn tỉ đi."

Sự lo lắng trong đáy mắt Cố Lang vẫn chưa tan, lại hỏi: "Vậy sao Thái tử điện hạ lại muốn giúp ta?"

"Bản vương giúp ngươi là vì Đại Diên."

Thái tử nói, "Trịnh Vu Phi quản lý cấm quân nhiều năm nhưng không phải bảo vệ giang sơn Đại Diên của ta.

Hắn bắt chước các lão Lục Bình Sơn, lại mượn thế cờ một bước lên mây cấu kết tìm lợi ích.

Từ Chi Nghiêm chỉ là kẻ chết thay mà bọn hắn đẩy ra phía trước, kẻ đứng sau quyền nghiêng triều đình là Lục Bình Sơn, còn Trịnh Vu Phi là thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn."

Hắn quả thực không phải Ngô Thất, Cố Lang nghĩ, không phải Ngô Thất hay chơi xấu, hay mộng du.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn, tâm tư thâm trầm, ẩn giấu mấy chục năm không ai phát hiện, chỉ để cho đám người kia thấy một Thái tử tu tiên vô dụng.Nửa gương mặt Cố Lang khuất trong bóng tối, y nói: "Chỉ cần cứu được Triệu thúc thì ta nguyện dốc sức vì điện hạ."

"Ta không......"

Thái tử tựa như muốn nói gì, dừng một lát rồi nói: "Được, vậy ngươi theo ta về Đông Cung chờ tin tức đi."*Từ Kính Nhi lén chạy đến kho củi muốn thả Tôn Phóng.

Cha nàng mời đại phu bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng không hề mang thai thì lại tức giận đến đau đầu.Nàng sợ cha mình giận chó đánh mèo với Tôn Phóng nên muốn lén thả người ra trước.

Nhưng nàng đến cạnh cửa xem xét thì ổ khóa trên cửa đã hỏng.

Nàng đẩy cửa vào, trong kho củi đã chẳng còn ai.Tôn Phóng đứng cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà, nhìn trời dần sáng cau mày nói: "Sao mà chậm thế?"

Bỗng nhiên một người áo đen lướt qua nóc nhà tiến đến, ngáp một cái rồi đưa cho hắn phong thư."

Ngủ quên đúng không?"

Tôn Phóng vừa mở thư vừa trách, "Giờ mới chịu đến, trời sáng bửng rồi!"

Người kia lẩm bẩm: "Hơn nửa đêm cũng không cho người ta ngủ nữa, mệt chết ta rồi."

"Triệu Chuyết ở trong thủy lao của Trịnh phủ?"

Tôn Phóng đọc xong thư, chỉ vào mấy hình vuông đơn giản dưới góc trái của tờ giấy hỏi, "Đây là bản đồ thủy lao Trịnh phủ à?"

Người kia gật đầu tự hào nói: "Ta vẽ đó, đẹp không?"

Khóe miệng Tôn Phóng giật giật, "Đẹp, nhìn qua thấy ngay."

Người áo đen ngáp một cái quay lưng định đi, sực nhớ ra chuyện gì nên vỗ trán quay lại nói: "Đúng rồi, còn một tin nữa."

"Gì?"

"Phụ Lam Sơn có người bỏ trốn."*Khuất Phong Vân gác chân cạnh cửa sổ, khoanh tay ngồi trong khách điếm nhắm mắt ngủ.Nguyễn Niệm ngồi ở mép bàn bên trong, một tay đỡ mặt gục lên gục xuống cực kỳ mệt mỏi.Nằm trên giường bên cạnh là tráng hán bọn họ gặp đêm qua.Tráng hán kia không chết nhưng trước ngực có mấy vết thương chảy máu không ngừng.

Bọn họ chẳng biết đây là ai, lại không thể thấy chết mà không cứu nên đem người tới khách điếm.

Nguyễn Niệm băng bó vết thương rồi sắc thuốc cho hắn uống, giày vò hơn nửa đêm, trời sắp sáng mới ngồi cạnh bàn ngủ thiếp đi.Lưu Đại Mãnh choáng váng mở mắt ra, đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy bên bàn có một tiểu mỹ nhân.Hắn chống tay muốn ngồi dậy nhưng động tới vết thương trên ngực, lập tức hít một hơi khí lạnh vì đau.Nguyễn Niệm nghe tiếng động thì tỉnh lại, thấy hắn muốn đứng lên vội nói: "Đừng nhúc nhích, sẽ động tới vết thương!"

Y đi đến kiểm tra vết thương trên ngực hắn, thấy không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.Lưu Đại Mãnh yêu mỹ nhân không phân biệt nam nữ.

Đêm qua hắn mới trở về từ cõi chết, sáng sớm tỉnh lại đã thấy mỹ nhân thì không khỏi sinh lòng cảm khái.

Đúng là đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà.Hắn nhìn bàn tay trắng nõn của tiểu mỹ nhân đang băng lại vết thương cho mình, chợt thấy lòng xao xuyến nên nhịn không được nắm bàn tay kia hôn một cái.Nguyễn Niệm hoảng hồn vớ lấy chén thuốc đầu giường nện lên đầu hắn.Khuất Phong Vân cũng vừa tỉnh, đi tới hỏi: "Hắn tỉnh rồi à?"

Nguyễn Niệm quay lại vô tội nói: "Lại ngất nữa rồi."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 24: Còn có thể lấy thân báo đáp


Cố Lang đánh xe ngựa trốn trong ngõ nhỏ sau Trịnh phủ.Sáng nay Thái tử nhận được tin báo Triệu Chuyết bị giam ở thủy lao trong Trịnh phủ."

Trịnh phủ canh phòng rất chặt, thủy lao còn chặt hơn."

Thái tử nói, "Nếu muốn bức ép mang người ra e là không dễ."

Cố Lang nhìn bức thư khác trong tay hắn, "Giờ Thân Trịnh Vu Phi không ở trong phủ?"

"Ừ, hắn mời Cao Thừa đến chuồng ngựa."

Thái tử kéo Cố Lang ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, "Đợi sau khi hắn đi ta sẽ đóng giả hắn rồi vào thủy lao đưa người ra."

Cố Lang nói: "Ta cũng đi."

"Ta sẽ cho người tiếp ứng ở cửa sau," Thái tử nói, "Đừng lo, ngươi ở ngoài thành chờ tin tức đi."

Cố Lang kiên định nói: "Ta ở cửa sau tiếp ứng."

Thái tử nhìn y cả đêm không ngủ, mắt nổi lên tơ máu đành phải nói: "Thôi được, vậy ngươi phải cẩn thận đó.

Nào, ăn nhiều một chút, tối qua ngươi chưa ăn gì, không sợ đói chết à......"

Cố Lang nhìn Thái tử đang múc cháo, cảm thấy hắn lại trở thành Ngô Thất, tựa như Thái tử Đại Diên chạy đến hù dọa y rồi lại không thấy đâu nữa.Y đột nhiên hoảng hốt, không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là ai.*Giờ Thân, Trịnh Vu Phi giục ngựa rời phủ.

Một lát sau hộ vệ Trịnh phủ lại thấy hắn cưỡi ngựa về.Gã sai vặt ra dắt ngựa tò mò hỏi: "Đại nhân quên gì sao ạ?"

Mộ Dung Diễn đóng vai Trịnh Vu Phi: "Cao tướng quân có việc bận nên dời hẹn sang ngày mai."

Hộ vệ và gã sai vặt đều chẳng nghi ngờ gì, Mộ Dung Diễn ung dung vào Trịnh phủ.Hắn băng qua sân, dựa vào bản đồ trong thư để đến thủy lao.

Cửa có hai tên hộ vệ canh gác, Mộ Dung Diễn bảo bọn hắn mở cửa ra.Hắn đi vào thấy trong lao có một hồ nước, dưới hồ cột người.

Người kia mặt đầy vết máu đang thoi thóp.Triệu Chuyết ngẩng lên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thấy Trịnh Vu Phi thì hung tợn nhổ một cái, "Phi, đồ tiểu nhân gian nịnh!"

"Người đâu!"

Mộ Dung Diễn gọi, "Kéo hắn ra ngoài!"

"Vâng!"

Hai tên hộ vệ ngoài cửa đi tới, tháo xiềng xích cho Triệu Chuyết rồi kéo người đi theo Mộ Dung Diễn.Thế là thủ vệ Trịnh phủ đều thấy Trịnh Vu Phi trầm mặt đi ra cửa sau, hai tên hộ vệ sau lưng thì kéo người.Chẳng biết có phải Mộ Dung Diễn miệng quạ đen hay không mà sau khi Trịnh Vu Phi đến chuồng ngựa thì Cao Thừa phái người tới nhắn mình không khỏe nên hôm nay không đến cưỡi ngựa.Trịnh Vu Phi uống chén trà nhỏ rồi đứng dậy về phủ.Hắn giục ngựa tới cổng, gã sai vặt đứng đó nhìn hắn rồi quay đầu nhìn vào phủ, gãi đầu nói: "Đại, đại nhân, lúc nãy ngài...... chẳng phải đã về rồi sao?"

Trịnh Vu Phi biến sắc, "Ngươi nói cái gì?!"

Gã sai vặt đáp: "Bọn ta mới thấy ngài vào phủ mà......"

Trịnh Vu Phi vội vàng xuống ngựa chạy vào túm một hộ vệ hỏi: "Ngươi thấy ta mới đi đâu?!"

Hộ vệ kia nơm nớp lo sợ nói: "Hình như ngài đem người...... ra cửa sau......"

Mộ Dung Diễn vừa mở cửa thì nghe sau lưng có tiếng ồn ào.

Hai tên hộ vệ kia chưa kịp phản ứng thì sau gáy đau buốt, bất tỉnh nhân sự.Mộ Dung Diễn đỡ Triệu Chuyết ra ngoài, Trịnh Vu Phi dẫn người từ phía sau đuổi tới, "Đứng lại!"

"Triệu thúc!"

Cố Lang chờ ngoài cửa vội vàng đỡ người lên xe ngựa.Mộ Dung Diễn nói: "Ngươi đưa Triệu thúc đi trước đi!"

"Vậy ngươi......"

Cố Lang còn chưa nói hết thì Mộ Dung Diễn đã vung roi ngựa, con ngựa lập tức lao đi."

Chặn bọn chúng lại!"

Trịnh Vu Phi hét lớn, sau đó bỗng thấy nóc nhà đối diện có mười hắc y nhân vọt xuống chặn đường hộ vệ Trịnh phủ.Đao kiếm va nhau leng keng.

Mộ Dung Diễn quay người rút kiếm chặn lại Trịnh Vu Phi đang giận dữ bổ đao về phía xe ngựa."

Ngươi là ai?!"

Trịnh Vu Phi hung tợn giơ chân đạp người trước mắt giống mình như đúc.Mộ Dung Diễn lách mình tránh thoát rồi giơ kiếm lên đỡ đao, "Người nhìn ngươi không vừa mắt."

Hai phe càng chiến càng ác liệt, binh lính Trịnh phủ không ngừng xông ra.

Lúc này một chiếc xe ngựa bỗng nhiên phi nước đại lao tới, mã phu hoảng sợ hô: "A a a......

Ngựa điên rồi!

A a a......"

Xe ngựa lao vào đám người đang hỗn chiến, lập tức người ngã ngựa đổ.

Mộ Dung Diễn dẫn người thừa dịp hỗn loạn thoát thân."

Ôi......"

Thừa tướng ôm đầu chui ra khỏi xe ngựa, đối mặt với Trịnh Vu Phi đang nổi trận lôi đình."

Trịnh......

Trịnh thống lĩnh?"

Trịnh Vu Phi nghiến răng nghiến lợi, "Từ Chi Nghiêm!"

Thừa tướng không hiểu lắm, nhìn đám người ngã lăn quay rồi hỏi: "Đây là...... sao vậy?"

Trịnh Vu Phi: "Ngươi nói xem?!"

Thừa tướng cũng rất choáng, hắn từ cung ra leo lên xe ngựa định về phủ, con ngựa kia lại đột nhiên phát điên làm mắt hắn giờ vẫn còn nổi đom đóm.*Cố Lang đưa Triệu Chuyết về rừng trúc ngoài thành.Y thu xếp ổn thỏa cho Triệu Chuyết rồi xuống lầu, thấy Thái tử cầm đoạn trúc xanh tươi ngồi gọt trên ghế.Cố Lang đi qua, trên tay còn dính máu từ vết thương của Triệu Chuyết.

Y nói: "Hôm nay xem như ta nợ điện hạ một mạng, ngày khác sẽ trả."

Thái tử thổi đoạn trúc cười nói: "Ta cần mạng của ngươi làm gì?"

Cố Lang rũ mắt: "Ta chỉ có một mạng này mà thôi."

"Cũng không nhất định phải trả bằng mạng," gió thổi qua rừng trúc xào xạc, màu xanh biếc chập chờn, Thái tử buông đoạn trúc trong tay ra chống cằm nhìn y, "Còn có thể lấy thân báo đáp mà......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 25: Ngươi cũng ôm ta nhé


Gió thổi lướt qua mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Cố Lang, y rũ mắt, lông mi dài khẽ run, không nói gì.Thái tử lại nói: "Thái tử phi Đại Diên chính là kim tôn ngọc quý, một nhà toàn người hầu hạ, ngươi cân nhắc thử xem?"

Cố Lang liếc hắn, "Ta là nam tử."

Thái tử gật đầu, "Ừm, ta đâu có mù."

Cố Lang cảm thấy hắn lại đang đùa mình chứ ở đâu có nam tử làm Thái tử phi.

Y không trả lời mà đi đến cạnh giếng rửa vết máu trên tay.Thái tử nhìn thân thể y hơi nghiêng về phía trước để múc nước dưới giếng, xương hồ điệp trên lưng nhô lên dưới lớp áo, đường cong cuốn hút."

Ngươi không nhận lời ta vì trong lòng có người rồi đúng không?"

Bàn tay xách nước của Cố Lang dừng lại, y trả lời: "Không có."

"Vậy Mộ Dung thì sao?"

Thái tử nói, "Mộ hắn to như vậy có chiếm chút vị trí nào trong lòng ngươi không?"

Cố Lang vừa rửa máu trên tay vừa nói: "Hắn chưa chết."

"Ngươi đoán vậy à?"

Thái tử nghĩ đây có lẽ là tâm linh tương thông chăng?Hắn cầm đoạn trúc bên cạnh đi tới đặt vào tay Cố Lang: "Cây trúc này không tệ, ta rất thích, ngươi gọt thành tiêu cho ta đi, coi như báo đáp ân tình hôm nay."

Cố Lang há miệng muốn nói nhưng Thái tử đã ngắt lời: "Nếu không thì lấy thân báo đáp."

Cố Lang: "......"*Từ Chi Nghiêm hoang mang về Tướng phủ.

Trịnh Vu Phi tức giận nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh Từ Chi Nghiêm và đám hắc y nhân kia cùng phe nên chỉ có thể sầm mặt để hắn đi.Từ Chi Nghiêm không biết Trịnh phủ xảy ra chuyện gì.

Hắn đầy bụng lo nghĩ, vừa vào thư phòng lại thấy Khuất Phong Vân ngồi ở bàn sách của mình."

Từ tướng," Khuất Phong Vân hỏi, "Đầu không sao chứ?"

Từ Chi Nghiêm chợt hiểu ra, "Ngươi động vào ngựa của lão phu?!"

Khuất Phong Vân thản nhiên gật đầu.Từ Chi Nghiêm: "Rốt cuộc hôm nay Trịnh phủ xảy ra chuyện gì?!"

"Giúp người chạy trốn," Khuất Phong Vân đạo, "Từ tướng cũng giúp sức đấy."

Từ Chi Nghiêm chán nản ngồi xuống ghế.

Hắn biết vì mình cứ lần lữa chưa hạ quyết tâm nên Khuất Phong Vân mới đánh đòn phủ đầu, chặn hết đường lui của hắn.

Trịnh Vu Phi không còn tin tưởng hắn, cũng không dung túng hắn nữa."

Nói đi," Từ Chi Nghiêm xoa huyệt Thái Dương đau nhức, "Ngươi muốn lão phu làm gì?"*Khi Khuất Phong Vân ra khỏi Tướng phủ, binh lính Trịnh phủ vẫn đang lục soát người trong thành, nói là trong phủ bị trộm nên đang bắt đạo tặc.Khuất Phong Vân ung dung về nhà.

Hắn đi vào sân, đẩy cửa phòng ra thì thấy Nguyễn Niệm ôm gậy ngồi cạnh bàn, còn Lưu Đại Mãnh ôm đầu núp trên giường kêu la thảm thiết.Khuất Phong Vân hỏi: "Sao thế?"

Nguyễn Niệm tức giận nói: "Hắn lại sờ ta!"

Khuất Phong Vân: "......

Đánh hay lắm."

"Chẳng phải ngươi nói lai lịch hắn không rõ sao?"

Nguyễn Niệm hỏi, "Sao còn đem hắn về nhà?"

Khuất Phong Vân giơ chân kéo ra một cái ghế ngồi xuống nói: "Tra rõ rồi, hắn chạy đến từ Phụ Lam Sơn."

Nguyễn Niệm khó hiểu: "Phụ Lam Sơn gì?"

Lưu Đại Mãnh cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết ta là ai," Khuất Phong Vân nói, "Chỉ cần nói ra chuyện Phụ Lam Sơn thôi."

Lưu Đại Mãnh nhìn Khuất Phong Vân rồi lại nhìn Nguyễn Niệm, "Muốn nói cũng được, nhưng ta có một yêu cầu."

Hắn xoa xoa tay, "Tiểu mỹ nhân cho ta hôn một cái......"

Nguyễn Niệm cả giận: "Ngươi......"

Khuất Phong Vân bỗng nhiên lao tới bóp cổ Lưu Đại Mãnh: "Yêu cầu?

Ngươi tưởng mạng mình có giá lắm à?"

Lưu Đại Mãnh đỏ mặt, mắt trợn trừng không thở nổi.Nguyễn Niệm vội vàng nhào tới ôm chặt eo Khuất Phong Vân kéo ra sau, "A Ngạnh, mau buông tay!

Hắn sắp bị ngươi bóp chết rồi......"

Khuất Phong Vân hất tay ra rồi lạnh lùng nhìn Lưu Đại Mãnh.Lưu Đại Mãnh chống giường ho khan mấy tiếng, ngẩng đầu lên thấy Nguyễn Niệm còn ôm Khuất Phong Vân thì đau lòng nói: "Ngươi ôm hắn?

Ta sờ ngươi một cái ngươi đã đánh ta, sao ngươi lại ôm hắn chứ?!"

Dừng một chút hắn lại nói, "Hay là ngươi cũng ôm ta nhé?"

Nguyễn Niệm: "......"

Khuất Phong Vân giơ chân đạp tới.Lưu Đại Mãnh bị hắn đạp làm vết thương nứt ra, kêu rên nói: "Ngươi đạp ta làm gì?!

Ta đâu có nói chuyện với ngươi!"

Nguyễn Niệm yên lặng cầm gậy lên.Lưu Đại Mãnh: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 26: Mộ Dung là ai


Lưu Đại Mãnh bầm dập mặt mũi ấm ức nhìn Nguyễn Niệm ôm gậy trừng mình, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói lung tung nữa.Khuất Phong Vân liếc hắn, "Còn yêu cầu gì không?"

Lưu Đại Mãnh vội vàng lắc đầu."

Vậy nói đi," Khuất Phong Vân ngồi lại xuống ghế, "Chuyện liên quan tới Phụ Lam Sơn ngươi biết được bao nhiêu?"

Lưu Đại Mãnh xoa cổ nói: "Ta vốn là sơn phỉ trên núi Kinh Hồng, vì giết người nên thành tử tù.

Chưa bị giam bao lâu thì bị túm tới Phụ Lam Sơn.

Ở đó có rất nhiều tử tù giống ta, mỗi ngày đều phải thao luyện mệt chết mẹ!"

Khuất Phong Vân hỏi: "Ngoài tử tù ra còn ai nữa?"

"Người gì cũng có," Lưu Đại Mãnh đáp, "Ăn mày, ăn trộm......

Mấy tháng trước ngay cả huynh đệ trên núi chúng ta cũng bị bắt vào, nói là trại bị quan phủ tiêu diệt!"

"Vậy......"

Nguyễn Niệm chợt hỏi, "Sao ngươi lại bị trúng độc?"

Khuất Phong Vân: "Trúng độc?"

Nguyễn Niệm gật đầu, "Nhưng ta chưa nhìn ra là độc gì."

"Tiểu mỹ......

Tiểu thần y," Lưu Đại Mãnh kích động nói, "Ngươi nhất định phải cứu ta nhé, mỗi khi độc này phát tác ta chỉ muốn chết thôi."

Nguyễn Niệm: "Ngươi có biết là độc gì không?"

"Không biết," Lưu Đại Mãnh nói, "Mỗi người vào Phụ Lam Sơn đều bị bắt uống thuốc, cứ năm sáu ngày thì uống thuốc giải một lần, nếu không toàn thân sẽ nổi ngứa, gãi thế nào cũng vô ích."

"Thì ra độc này dùng để khống chế các ngươi," Khuất Phong Vân nói, "Ngươi cũng không sợ chết nhỉ, chưa giải độc mà dám chạy trốn."

Lưu Đại Mãnh cứng cổ nói, "Ngoại trừ mỹ nhân thì cái gì cũng đừng hòng làm khó Lưu Đại Mãnh ta đây."

Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: "......"

Muốn sắc không muốn sống đây mà.*Nguyễn Niệm từ trong phòng đi ra mới phát hiện hình như mình đã biết chuyện gì ghê gớm lắm.Nuôi binh riêng?

Mưu phản?Y đờ đẫn xoay người nhìn Khuất Phong Vân đang đi phía sau, nuốt nước miếng nói: "Ngươi, ngươi sẽ không...... giết ta diệt khẩu chứ?"

Khuất Phong Vân nhíu mày nhìn y: "Ngươi đang nhắc ta đấy."

"Ngươi, ngươi......"

Nguyễn Niệm khẩn trương nói, "Chuyện đâu liên quan gì đến ta!"

Khuất Phong Vân chậm rãi tới gần y, "Nhưng Phụ Lam Sơn vẫn đang tìm Lưu Đại Mãnh, lỡ ngươi mật báo thì sao?"

Nguyễn Niệm lập tức nói ngay: "Ta sẽ không nói gì hết, thật đó, ngươi...... ngươi tin ta đi."

Khuất Phong Vân: "Sao ta phải tin ngươi?"

Nguyễn Niệm giật mình: "Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?!"

Khuất Phong Vân: "......"

Đúng không đó?-Triệu Chuyết nằm trên giường trúc khó nhọc mở mắt ra, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện."

Ngươi phải đục lỗ ở chỗ này......"

Sau đó hắn nghe thiếu gia nhà mình nói: "Đục sai rồi."

"Không sao, chặt cây trúc khác rồi đục lại."

"......

Làm hỏng mấy khúc rồi đó."

"Thử thêm vài lần là được."

"Hay ta đi mua cây tiêu cho ngươi nhé?"

"Không được, bộ ta thiếu tiền lắm sao?"

"Ta thật không biết......"

"Vậy lấy thân báo đáp đi."

"Khụ khụ......"

Triệu Chuyết suýt bị sặc nước bọt mà chết, ho sặc sụa làm Cố Lang hấp tấp chạy vào xem."

Triệu thúc thấy sao rồi?"

"Không sao không sao......"

Triệu Chuyết bình tĩnh lại, thấy người theo sau Cố Lang là thanh niên hôm nọ ở quán trà đổ nước trà xuống Cao Thừa.Cố Lang nói khẽ: "Triệu thúc, đây là Thái tử điện hạ, chính hắn đã cứu thúc đấy."

"Thái, Thái......

Khụ khụ......"

Triệu Chuyết lại bị sặc, ho như phổi sắp văng ra ngoài.Cố Lang vội vỗ lưng cho hắn thuận khí.

Triệu Chuyết trọng thương mới tỉnh nên sắc mặt còn hơi tái, Cố Lang lo lắng sửa sang chăn mền rồi xuống lầu sắc thuốc cho hắn.Thái tử ở lại trông nom Triệu Chuyết.

Nhưng trong lòng Triệu Chuyết lại không thoải mái.

Năm đó nếu không phải Hoàng đế ngu ngốc bị kẻ khác che mắt thì gia đình mấy chục người đâu phải chết thảm trên đài hành hình.Nhưng hôm nay Thái tử lại cứu mạng hắn, ân tình này biết tính sao đây?

Hắn suy tư thật lâu, cuối cùng quay sang, mất tự nhiên nói: "Mạng ta do điện hạ cứu, sau này......"

"Nếu đền mạng thì đừng nói nữa," Thái tử ngắt lời hắn, "Ân tình hôm nay thiếu gia của ngươi trả cho ta rồi."

Triệu Chuyết sực nhớ lúc nãy vừa nghe lấy thân báo đáp nên thốt lên: "Không được!

Mộ Dung công tử......"

Thái tử hào hứng kéo ghế ngồi cạnh giường rồi hỏi: "Mộ Dung công tử là ai?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 27: Đều là phu thê cả mà


Triệu Chuyết không muốn nhiều lời với Thái tử, chỉ hàm hồ nói: "Là......

Là bạn tốt của thiếu gia."

Thái tử nghĩ ngợi rồi giật mình nói: "Thiếu gia của ngươi cũng từng gọi hắn trong mơ đấy."

Triệu Chuyết đau lòng nói: "Chắc thiếu gia nhớ hắn lắm."

"Chẳng lẽ......"

Thái tử nhẹ nhàng vuốt ve cây tiêu bị Cố Lang đục sai lỗ trong tay rồi hỏi, "Hắn là người trong lòng của thiếu gia nhà ngươi?"

"Hắn......"

Triệu Chuyết thở dài nói, "Ta cũng không biết nữa".

Thiếu gia nhà hắn tính tình lạnh nhạt, chuyện gì cũng giữ trong lòng, cho dù thật sự có người mình thích chắc cũng không chịu nói.Thái tử chưa chịu từ bỏ mà hỏi tiếp: "Vậy thiếu gia nhà ngươi đối xử với hắn có chỗ nào đặc biệt không?"

Triệu Chuyết nghĩ một lát rồi trả lời: "Chắc là đánh hơi nhiều."

Thái tử: "......"

Trong trí nhớ của Triệu Chuyết, Mộ Dung Diễn quả thực thường xuyên bị đánh.

Lần đầu gặp vị Mộ Dung công tử này là ở cạnh ao cá của sòng bạc Sơn Hà.Cố Lang nhiều ngày chưa về lầu trúc, báo tin nói bận việc ở sòng bạc Sơn Hà.

Triệu Chuyết không yên tâm nên đi tìm y.Người trong sòng bạc đưa Triệu Chuyết đến gặp Đại đương gia nhà mình.

Lúc ấy Mộ Dung Diễn đang đứng cạnh ao cá, trên người mặc áo bào trắng, tuấn dật phong lưu, dáng vẻ công tử thế gia, mỉm cười ôn hòa.Sau đó hắn mò mẫm lấy ra một cây gậy trúc sau lưng gõ gõ dò đường.Triệu Chuyết: "......"

Mộ Dung Diễn bị mù.

Nghe Cố Lang nói vì cứu y nên mới mù.

Trong lòng y hổ thẹn nên ở lại sòng bạc Sơn Hà tìm cách chữa mắt cho Mộ Dung Diễn.Kết quả tìm đại phu đều là người của sòng bạc Sơn Hà đi tìm, Mộ Dung Diễn bắt được Cố Lang quyết không chịu thả, nói tai mình cũng không thính lắm nên hay bị va đập chỗ này chỗ nọ, đòi Cố Lang dẫn hắn đi.Thế là Triệu Chuyết thường xuyên thấy thiếu gia nhà mình dẫn Mộ Dung công tử đi cho cá ăn.

Cố Lang dừng lại, Mộ Dung Diễn lập tức đâm sầm vào người y, thuận thế ôm y hỏi: "Đến rồi à?"

Cố Lang gạt tay hắn ra rồi đưa thức ăn của cá cho hắn, nói hắn hành động bất tiện nên sau này cứ để người khác cho ăn là được rồi.Mộ Dung Diễn không chịu, "Cá của ta đương nhiên ta phải tự mình cho ăn, nếu không sau này bọn chúng không nhận ra ta nữa thì sao."

Cố Lang: "......

Giờ bọn chúng cũng đâu nhận ra ngươi."

Chỉ nhận đồ ăn thôi."

Nói bậy," Mộ Dung Diễn cãi, "Bọn chúng thân thiện với ta lắm, hôm qua còn phun nước văng đầy người ta nữa kìa".Cố Lang: "......"

"Với lại con dâu cũng sắp sinh rồi, phải chăm sóc thật tốt mới được."

Hắn quay lại nắm tay Cố Lang nói, "Phu nhân, ngươi cũng không được thua kém đâu đấy!"

Cố Lang sửng sốt cả buổi mới hiểu ra con dâu chính là con cá tên Cố Tư Diễn kia.Y giơ chân muốn đạp nhưng sực nhớ ra lần trước đạp xong còn phải giúp Mộ Dung Diễn tắm rửa nên nhẫn nhịn thu chân lại.Ai ngờ "ùm" một tiếng, Mộ Dung Diễn tự nhảy xuống ao.Cố Lang: "......

Ngươi nhảy xuống làm gì?"

Mộ Dung Diễn: "Chẳng phải ngươi muốn đạp ta sao?"

Cố Lang: "......"

Rất muốn xuống dưới đạp một cái.Cuối cùng Cố Lang vẫn gọi người đun nước nóng rồi kéo Mộ Dung Diễn đi tắm.Mộ Dung Diễn đứng bên thùng tắm cởi đai lưng hơn nửa ngày cũng chưa xong, trái lại còn rối rắm hơn, Cố Lang đành phải đi qua cởi giúp hắn."

Xong chưa?"

Mộ Dung Diễn hỏi."

Rồi......"

Cố Lang vừa ngẩng đầu thì Mộ Dung Diễn bỗng nhiên hôn lên chóp mũi y."

Không, không cẩn thận," Mộ Dung Diễn vội vàng nói, "Đụng phải chỗ nào của ngươi rồi?"

Cố Lang cầm đai lưng hít sâu một hơi, thầm nhủ hắn đang mù, đừng so đo với người mù......Mộ Dung Diễn lại nói: "Hay ta cho ngươi hôn lại nhé?"

Cố Lang đá hắn vào thùng tắm."

Khụ khụ....."

Mộ Dung Diễn đứng lên trong nước, dựa vào thùng nói, "Lúc nãy ngươi ở cạnh ao bị văng nước đúng không?

Hay là tắm chung nhé?"

"Không cần......"

Cố Lang còn chưa nói hết đã bị Mộ Dung Diễn níu tay lôi vào thùng tắm."

Mộ Dung Diễn!

Ngươi......"

Mộ Dung Diễn đè y vào thành thùng tắm rồi nói: "Trước đây ngươi luôn giúp ta tắm, hôm nay ta giúp ngươi tắm nhé?"

Hơi thở nóng rực phả vào tai Cố Lang làm y nóng lên, "Không cần!"

Mộ Dung Diễn đưa tay nắm đai lưng y, "Đã là phu thê mà ngươi còn thẹn thùng gì nữa?"

"Ai là phu thê với ngươi?!"

"Ngươi đó......"

Hai người lật qua lật lại trong thùng, người che người cởi, quần áo quấn quanh, tiếng nước ào ạt......Triệu Chuyết thấy trời đã tối nên đến gọi thiếu gia nhà mình và Mộ Dung công tử đi ăn cơm.

Hắn vừa tới cửa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm vang lên.Hắn vội vàng đẩy cửa ra, "Thiếu gia!"

Sau đó hắn thấy thiếu gia nhà mình y phục lộn xộn đang đè Mộ Dung công tử cũng không chỉnh tề.Thùng tắm đổ lăn kềnh, nước chảy lênh láng.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 28: Ta cũng cấn ngươi


Mặt mo của Triệu Chuyết đỏ ửng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại."

Triệu thúc......"

Toàn thân Cố Lang ướt đẫm, nước chảy từ trên tóc xuống cổ rồi lướt qua xương quai xanh, chui vào dưới áo nửa kín nửa hở.

Y giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Mộ Dung Diễn ôm eo giữ chặt."

Ta thật hận mình lúc này không thấy được gì," Mộ Dung Diễn chớp chớp đôi mắt vô thần đờ đẫn nói, "Ta muốn thấy bộ dạng bây giờ của ngươi, nằm mơ cũng muốn."

Cố Lang túm lấy y phục ướt đẫm trước ngực người bên dưới, cắn răng nói: "Buông ra!"

Y vốn có làn da trắng, gương mặt đỏ ửng càng không thể che giấu."

Nóng quá......"

Mộ Dung Diễn ngẩng mặt xích lại gần rồi kề vào tai y nói khẽ, "Ngươi cấn ta kìa......"

Cố Lang đỏ mặt tới tận mang tai, "Câm miệng!"

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Ta cũng cấn ngươi, chúng ta hòa nhau nhé?"

Cố Lang: "Vậy ngươi buông ra đi!"

"Ngươi nhất định phải để thế này ra ngoài à?"

Mộ Dung Diễn vuốt ve sau lưng y rồi hướng xuống dưới mò mẫm, "Có cần ta giúp ngươi không......"

Cố Lang đột ngột chụp tay hắn lại, hơi thở nóng bỏng như muốn đốt người, "Không cần!"

Mộ Dung Diễn: "Nếu không thì ngươi giúp ta nhé?"

Triệu Chuyết bồn chồn đứng ở cổng không biết nên đi hay ở thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng hét thảm của Mộ Dung công tử.

Sau đó cửa phòng bật mở, thiếu gia nhà hắn lao ra chạy mất dạng.Cố Lang làm ngơ Mộ Dung Diễn mấy ngày liền, thấy hắn đều phải đi đường vòng.

Mộ Dung Diễn cầm gậy trúc lẻ loi dò đường cho cá ăn, hắn mù mờ tìm hộp đồ ăn cho cá bên cạnh ao, nhìn vô cùng thê lương.Triệu Chuyết không đành lòng đi qua đưa đồ ăn cho hắn, "Mộ Dung công tử, ở đây này"."

Đa tạ Triệu thúc."

Mộ Dung Diễn nhận lấy đồ ăn rải xuống ao, hai con cá lập tức bơi tới tranh nhau đớp.Triệu Chuyết nhìn hai con cá không khỏi cảm thán: "Cá to thật."

Mộ Dung Diễn cười nói: "Cố Lang mua cho ta đó."

Trên mắt hắn bịt vải trắng do đại phu mà Tôn Phóng tìm đến đắp lên, hai ngày phải thay một lần."

Thiếu gia mua?"

Triệu Chuyết sửng sốt, "Vậy sao không nướng ăn?

Cũng đâu phải cá vàng, nuôi lớn làm gì?"

"Ừ," Mộ Dung Diễn gật đầu nói, "Quà sinh nhật y tặng ta đó."

Triệu Chuyết: "......"

"Sinh nhật Cố Lang ngày nào?"

Mộ Dung Diễn hỏi, "Ta muốn chuẩn bị quà trước cho y."

Triệu Chuyết bỗng nhiên trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Thiếu gia nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật."

Mộ Dung Diễn đang cho cá ăn chợt dừng lại, "Sao thế?"

Triệu Chuyết thở dài: "Sinh nhật mười ba tuổi của thiếu gia năm đó trong nhà xảy ra chuyện, lão gia và phu nhân......

Haizz, từ đó về sau y không chịu tổ chức sinh nhật nữa."

Bàn tay Mộ Dung Diễn chậm rãi siết chặt, im lặng nửa ngày rồi nói: "

Sau này y và ta sẽ cùng đón sinh nhật, ta nấu mì trường thọ cho y."

Triệu Chuyết đang chìm đắm trong bi thương thì chợt nghe Mộ Dung Diễn kêu đau một tiếng rồi đưa tay che mắt, thức ăn cho cá rơi đầy đất."

Mộ Dung công tử!"

Triệu Chuyết vội la lên, "Ngươi sao vậy?!"

Mộ Dung Diễn lắc đầu: "Mắt đau."

Triệu Chuyết: "Vậy làm sao bây giờ?

Ta dìu ngươi đi tìm đại phu nhé?"

Mộ Dung Diễn gật đầu.Bọn họ vội vàng băng qua sân sau, đụng phải Cố Lang không biết mới đi đâu về.Triệu Chuyết: "Thiếu gia!"

Thấy hai người gấp gáp, Cố Lang nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

Triệu Chuyết đáp: "Mộ Dung công tử đau mắt."

Cố Lang dìu Mộ Dung Diễn ngồi xuống bàn đá bên cạnh rồi bảo Triệu Chuyết đi tìm đại phu."

Sao đột nhiên lại đau mắt?"

Cố Lang thấy trên trán hắn rịn mồ hôi có vẻ rất đau."

Không có gì," Mộ Dung Diễn chống tay lên bàn đá uể oải cười nói, "Chắc nhiều ngày không gặp ngươi nên nó nhớ ngươi ấy mà."

Cố Lang: "......"

Ngươi có thể đứng đắn hơn chút được không?Triệu Chuyết dẫn đại phu vội vàng chạy đến, Tôn Phóng nghe tin cũng chạy theo sau.Đại phu tháo vải trắng trên mắt Mộ Dung Diễn, xích lại gần nhìn rồi trừng mắt tức giận: "Đã dặn ngươi không được chảy nước mắt rồi mà!

Giờ mắt ngươi không thể đụng vào nước được!

Sao ngươi lại khóc chứ hả!"

Cố Lang, Triệu Chuyết, Tôn Phóng: "......"

Mộ Dung Diễn muốn cứu vãn danh dự, "Ta không có......"

"Nhắm mắt lại!"

Đại phu mắng, "Lãng phí thuốc của ta rồi, đắt lắm đấy!

Người trẻ tuổi chẳng ai chịu nghe lời cả......"

Tôn Phóng đến cạnh Cố Lang nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt, ngơ ngẩn nói: "Cố hộ vệ, ngươi véo ta một cái xem có phải ta đang mơ không?

Đại đương gia khóc?

Hắn bị mù chứ đâu phải bị ngốc nhỉ?"

"Tôn Phóng!"

Mộ Dung Diễn không nhịn được nữa, "Ngươi rảnh quá đúng không?

Lăn vào nhà lấy tiền đi!"

Tôn Phóng dè dặt bước đi, u sầu như lão phụ thân.Đại phu hùng hổ thay thuốc cho Mộ Dung Diễn rồi dặn đi dặn lại không được khóc nữa, thà chảy máu chứ đừng rơi lệ.Mộ Dung Diễn lúng túng ậm ừ.Triệu Chuyết đưa đại phu về, Cố Lang đứng sau lưng Mộ Dung Diễn im lặng nhìn hắn.Mộ Dung Diễn như mọc gai sau lưng, "Sao thế?"

Cố Lang ngập ngừng: "Ngươi...... có chuyện gì buồn à?"

Mộ Dung Diễn: "Đâu có."

Cố Lang: "Vậy sao...... khóc?"

Mộ Dung Diễn đưa tay chỉ mắt mình: "Nó nhớ ngươi nên khóc đấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back