Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 24: Còn có thể lấy thân báo đáp


Cố Lang đánh xe ngựa trốn trong ngõ nhỏ sau Trịnh phủ.Sáng nay Thái tử nhận được tin báo Triệu Chuyết bị giam ở thủy lao trong Trịnh phủ."

Trịnh phủ canh phòng rất chặt, thủy lao còn chặt hơn."

Thái tử nói, "Nếu muốn bức ép mang người ra e là không dễ."

Cố Lang nhìn bức thư khác trong tay hắn, "Giờ Thân Trịnh Vu Phi không ở trong phủ?"

"Ừ, hắn mời Cao Thừa đến chuồng ngựa."

Thái tử kéo Cố Lang ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, "Đợi sau khi hắn đi ta sẽ đóng giả hắn rồi vào thủy lao đưa người ra."

Cố Lang nói: "Ta cũng đi."

"Ta sẽ cho người tiếp ứng ở cửa sau," Thái tử nói, "Đừng lo, ngươi ở ngoài thành chờ tin tức đi."

Cố Lang kiên định nói: "Ta ở cửa sau tiếp ứng."

Thái tử nhìn y cả đêm không ngủ, mắt nổi lên tơ máu đành phải nói: "Thôi được, vậy ngươi phải cẩn thận đó.

Nào, ăn nhiều một chút, tối qua ngươi chưa ăn gì, không sợ đói chết à......"

Cố Lang nhìn Thái tử đang múc cháo, cảm thấy hắn lại trở thành Ngô Thất, tựa như Thái tử Đại Diên chạy đến hù dọa y rồi lại không thấy đâu nữa.Y đột nhiên hoảng hốt, không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là ai.*Giờ Thân, Trịnh Vu Phi giục ngựa rời phủ.

Một lát sau hộ vệ Trịnh phủ lại thấy hắn cưỡi ngựa về.Gã sai vặt ra dắt ngựa tò mò hỏi: "Đại nhân quên gì sao ạ?"

Mộ Dung Diễn đóng vai Trịnh Vu Phi: "Cao tướng quân có việc bận nên dời hẹn sang ngày mai."

Hộ vệ và gã sai vặt đều chẳng nghi ngờ gì, Mộ Dung Diễn ung dung vào Trịnh phủ.Hắn băng qua sân, dựa vào bản đồ trong thư để đến thủy lao.

Cửa có hai tên hộ vệ canh gác, Mộ Dung Diễn bảo bọn hắn mở cửa ra.Hắn đi vào thấy trong lao có một hồ nước, dưới hồ cột người.

Người kia mặt đầy vết máu đang thoi thóp.Triệu Chuyết ngẩng lên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thấy Trịnh Vu Phi thì hung tợn nhổ một cái, "Phi, đồ tiểu nhân gian nịnh!"

"Người đâu!"

Mộ Dung Diễn gọi, "Kéo hắn ra ngoài!"

"Vâng!"

Hai tên hộ vệ ngoài cửa đi tới, tháo xiềng xích cho Triệu Chuyết rồi kéo người đi theo Mộ Dung Diễn.Thế là thủ vệ Trịnh phủ đều thấy Trịnh Vu Phi trầm mặt đi ra cửa sau, hai tên hộ vệ sau lưng thì kéo người.Chẳng biết có phải Mộ Dung Diễn miệng quạ đen hay không mà sau khi Trịnh Vu Phi đến chuồng ngựa thì Cao Thừa phái người tới nhắn mình không khỏe nên hôm nay không đến cưỡi ngựa.Trịnh Vu Phi uống chén trà nhỏ rồi đứng dậy về phủ.Hắn giục ngựa tới cổng, gã sai vặt đứng đó nhìn hắn rồi quay đầu nhìn vào phủ, gãi đầu nói: "Đại, đại nhân, lúc nãy ngài...... chẳng phải đã về rồi sao?"

Trịnh Vu Phi biến sắc, "Ngươi nói cái gì?!"

Gã sai vặt đáp: "Bọn ta mới thấy ngài vào phủ mà......"

Trịnh Vu Phi vội vàng xuống ngựa chạy vào túm một hộ vệ hỏi: "Ngươi thấy ta mới đi đâu?!"

Hộ vệ kia nơm nớp lo sợ nói: "Hình như ngài đem người...... ra cửa sau......"

Mộ Dung Diễn vừa mở cửa thì nghe sau lưng có tiếng ồn ào.

Hai tên hộ vệ kia chưa kịp phản ứng thì sau gáy đau buốt, bất tỉnh nhân sự.Mộ Dung Diễn đỡ Triệu Chuyết ra ngoài, Trịnh Vu Phi dẫn người từ phía sau đuổi tới, "Đứng lại!"

"Triệu thúc!"

Cố Lang chờ ngoài cửa vội vàng đỡ người lên xe ngựa.Mộ Dung Diễn nói: "Ngươi đưa Triệu thúc đi trước đi!"

"Vậy ngươi......"

Cố Lang còn chưa nói hết thì Mộ Dung Diễn đã vung roi ngựa, con ngựa lập tức lao đi."

Chặn bọn chúng lại!"

Trịnh Vu Phi hét lớn, sau đó bỗng thấy nóc nhà đối diện có mười hắc y nhân vọt xuống chặn đường hộ vệ Trịnh phủ.Đao kiếm va nhau leng keng.

Mộ Dung Diễn quay người rút kiếm chặn lại Trịnh Vu Phi đang giận dữ bổ đao về phía xe ngựa."

Ngươi là ai?!"

Trịnh Vu Phi hung tợn giơ chân đạp người trước mắt giống mình như đúc.Mộ Dung Diễn lách mình tránh thoát rồi giơ kiếm lên đỡ đao, "Người nhìn ngươi không vừa mắt."

Hai phe càng chiến càng ác liệt, binh lính Trịnh phủ không ngừng xông ra.

Lúc này một chiếc xe ngựa bỗng nhiên phi nước đại lao tới, mã phu hoảng sợ hô: "A a a......

Ngựa điên rồi!

A a a......"

Xe ngựa lao vào đám người đang hỗn chiến, lập tức người ngã ngựa đổ.

Mộ Dung Diễn dẫn người thừa dịp hỗn loạn thoát thân."

Ôi......"

Thừa tướng ôm đầu chui ra khỏi xe ngựa, đối mặt với Trịnh Vu Phi đang nổi trận lôi đình."

Trịnh......

Trịnh thống lĩnh?"

Trịnh Vu Phi nghiến răng nghiến lợi, "Từ Chi Nghiêm!"

Thừa tướng không hiểu lắm, nhìn đám người ngã lăn quay rồi hỏi: "Đây là...... sao vậy?"

Trịnh Vu Phi: "Ngươi nói xem?!"

Thừa tướng cũng rất choáng, hắn từ cung ra leo lên xe ngựa định về phủ, con ngựa kia lại đột nhiên phát điên làm mắt hắn giờ vẫn còn nổi đom đóm.*Cố Lang đưa Triệu Chuyết về rừng trúc ngoài thành.Y thu xếp ổn thỏa cho Triệu Chuyết rồi xuống lầu, thấy Thái tử cầm đoạn trúc xanh tươi ngồi gọt trên ghế.Cố Lang đi qua, trên tay còn dính máu từ vết thương của Triệu Chuyết.

Y nói: "Hôm nay xem như ta nợ điện hạ một mạng, ngày khác sẽ trả."

Thái tử thổi đoạn trúc cười nói: "Ta cần mạng của ngươi làm gì?"

Cố Lang rũ mắt: "Ta chỉ có một mạng này mà thôi."

"Cũng không nhất định phải trả bằng mạng," gió thổi qua rừng trúc xào xạc, màu xanh biếc chập chờn, Thái tử buông đoạn trúc trong tay ra chống cằm nhìn y, "Còn có thể lấy thân báo đáp mà......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 25: Ngươi cũng ôm ta nhé


Gió thổi lướt qua mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Cố Lang, y rũ mắt, lông mi dài khẽ run, không nói gì.Thái tử lại nói: "Thái tử phi Đại Diên chính là kim tôn ngọc quý, một nhà toàn người hầu hạ, ngươi cân nhắc thử xem?"

Cố Lang liếc hắn, "Ta là nam tử."

Thái tử gật đầu, "Ừm, ta đâu có mù."

Cố Lang cảm thấy hắn lại đang đùa mình chứ ở đâu có nam tử làm Thái tử phi.

Y không trả lời mà đi đến cạnh giếng rửa vết máu trên tay.Thái tử nhìn thân thể y hơi nghiêng về phía trước để múc nước dưới giếng, xương hồ điệp trên lưng nhô lên dưới lớp áo, đường cong cuốn hút."

Ngươi không nhận lời ta vì trong lòng có người rồi đúng không?"

Bàn tay xách nước của Cố Lang dừng lại, y trả lời: "Không có."

"Vậy Mộ Dung thì sao?"

Thái tử nói, "Mộ hắn to như vậy có chiếm chút vị trí nào trong lòng ngươi không?"

Cố Lang vừa rửa máu trên tay vừa nói: "Hắn chưa chết."

"Ngươi đoán vậy à?"

Thái tử nghĩ đây có lẽ là tâm linh tương thông chăng?Hắn cầm đoạn trúc bên cạnh đi tới đặt vào tay Cố Lang: "Cây trúc này không tệ, ta rất thích, ngươi gọt thành tiêu cho ta đi, coi như báo đáp ân tình hôm nay."

Cố Lang há miệng muốn nói nhưng Thái tử đã ngắt lời: "Nếu không thì lấy thân báo đáp."

Cố Lang: "......"*Từ Chi Nghiêm hoang mang về Tướng phủ.

Trịnh Vu Phi tức giận nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh Từ Chi Nghiêm và đám hắc y nhân kia cùng phe nên chỉ có thể sầm mặt để hắn đi.Từ Chi Nghiêm không biết Trịnh phủ xảy ra chuyện gì.

Hắn đầy bụng lo nghĩ, vừa vào thư phòng lại thấy Khuất Phong Vân ngồi ở bàn sách của mình."

Từ tướng," Khuất Phong Vân hỏi, "Đầu không sao chứ?"

Từ Chi Nghiêm chợt hiểu ra, "Ngươi động vào ngựa của lão phu?!"

Khuất Phong Vân thản nhiên gật đầu.Từ Chi Nghiêm: "Rốt cuộc hôm nay Trịnh phủ xảy ra chuyện gì?!"

"Giúp người chạy trốn," Khuất Phong Vân đạo, "Từ tướng cũng giúp sức đấy."

Từ Chi Nghiêm chán nản ngồi xuống ghế.

Hắn biết vì mình cứ lần lữa chưa hạ quyết tâm nên Khuất Phong Vân mới đánh đòn phủ đầu, chặn hết đường lui của hắn.

Trịnh Vu Phi không còn tin tưởng hắn, cũng không dung túng hắn nữa."

Nói đi," Từ Chi Nghiêm xoa huyệt Thái Dương đau nhức, "Ngươi muốn lão phu làm gì?"*Khi Khuất Phong Vân ra khỏi Tướng phủ, binh lính Trịnh phủ vẫn đang lục soát người trong thành, nói là trong phủ bị trộm nên đang bắt đạo tặc.Khuất Phong Vân ung dung về nhà.

Hắn đi vào sân, đẩy cửa phòng ra thì thấy Nguyễn Niệm ôm gậy ngồi cạnh bàn, còn Lưu Đại Mãnh ôm đầu núp trên giường kêu la thảm thiết.Khuất Phong Vân hỏi: "Sao thế?"

Nguyễn Niệm tức giận nói: "Hắn lại sờ ta!"

Khuất Phong Vân: "......

Đánh hay lắm."

"Chẳng phải ngươi nói lai lịch hắn không rõ sao?"

Nguyễn Niệm hỏi, "Sao còn đem hắn về nhà?"

Khuất Phong Vân giơ chân kéo ra một cái ghế ngồi xuống nói: "Tra rõ rồi, hắn chạy đến từ Phụ Lam Sơn."

Nguyễn Niệm khó hiểu: "Phụ Lam Sơn gì?"

Lưu Đại Mãnh cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết ta là ai," Khuất Phong Vân nói, "Chỉ cần nói ra chuyện Phụ Lam Sơn thôi."

Lưu Đại Mãnh nhìn Khuất Phong Vân rồi lại nhìn Nguyễn Niệm, "Muốn nói cũng được, nhưng ta có một yêu cầu."

Hắn xoa xoa tay, "Tiểu mỹ nhân cho ta hôn một cái......"

Nguyễn Niệm cả giận: "Ngươi......"

Khuất Phong Vân bỗng nhiên lao tới bóp cổ Lưu Đại Mãnh: "Yêu cầu?

Ngươi tưởng mạng mình có giá lắm à?"

Lưu Đại Mãnh đỏ mặt, mắt trợn trừng không thở nổi.Nguyễn Niệm vội vàng nhào tới ôm chặt eo Khuất Phong Vân kéo ra sau, "A Ngạnh, mau buông tay!

Hắn sắp bị ngươi bóp chết rồi......"

Khuất Phong Vân hất tay ra rồi lạnh lùng nhìn Lưu Đại Mãnh.Lưu Đại Mãnh chống giường ho khan mấy tiếng, ngẩng đầu lên thấy Nguyễn Niệm còn ôm Khuất Phong Vân thì đau lòng nói: "Ngươi ôm hắn?

Ta sờ ngươi một cái ngươi đã đánh ta, sao ngươi lại ôm hắn chứ?!"

Dừng một chút hắn lại nói, "Hay là ngươi cũng ôm ta nhé?"

Nguyễn Niệm: "......"

Khuất Phong Vân giơ chân đạp tới.Lưu Đại Mãnh bị hắn đạp làm vết thương nứt ra, kêu rên nói: "Ngươi đạp ta làm gì?!

Ta đâu có nói chuyện với ngươi!"

Nguyễn Niệm yên lặng cầm gậy lên.Lưu Đại Mãnh: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 26: Mộ Dung là ai


Lưu Đại Mãnh bầm dập mặt mũi ấm ức nhìn Nguyễn Niệm ôm gậy trừng mình, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói lung tung nữa.Khuất Phong Vân liếc hắn, "Còn yêu cầu gì không?"

Lưu Đại Mãnh vội vàng lắc đầu."

Vậy nói đi," Khuất Phong Vân ngồi lại xuống ghế, "Chuyện liên quan tới Phụ Lam Sơn ngươi biết được bao nhiêu?"

Lưu Đại Mãnh xoa cổ nói: "Ta vốn là sơn phỉ trên núi Kinh Hồng, vì giết người nên thành tử tù.

Chưa bị giam bao lâu thì bị túm tới Phụ Lam Sơn.

Ở đó có rất nhiều tử tù giống ta, mỗi ngày đều phải thao luyện mệt chết mẹ!"

Khuất Phong Vân hỏi: "Ngoài tử tù ra còn ai nữa?"

"Người gì cũng có," Lưu Đại Mãnh đáp, "Ăn mày, ăn trộm......

Mấy tháng trước ngay cả huynh đệ trên núi chúng ta cũng bị bắt vào, nói là trại bị quan phủ tiêu diệt!"

"Vậy......"

Nguyễn Niệm chợt hỏi, "Sao ngươi lại bị trúng độc?"

Khuất Phong Vân: "Trúng độc?"

Nguyễn Niệm gật đầu, "Nhưng ta chưa nhìn ra là độc gì."

"Tiểu mỹ......

Tiểu thần y," Lưu Đại Mãnh kích động nói, "Ngươi nhất định phải cứu ta nhé, mỗi khi độc này phát tác ta chỉ muốn chết thôi."

Nguyễn Niệm: "Ngươi có biết là độc gì không?"

"Không biết," Lưu Đại Mãnh nói, "Mỗi người vào Phụ Lam Sơn đều bị bắt uống thuốc, cứ năm sáu ngày thì uống thuốc giải một lần, nếu không toàn thân sẽ nổi ngứa, gãi thế nào cũng vô ích."

"Thì ra độc này dùng để khống chế các ngươi," Khuất Phong Vân nói, "Ngươi cũng không sợ chết nhỉ, chưa giải độc mà dám chạy trốn."

Lưu Đại Mãnh cứng cổ nói, "Ngoại trừ mỹ nhân thì cái gì cũng đừng hòng làm khó Lưu Đại Mãnh ta đây."

Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: "......"

Muốn sắc không muốn sống đây mà.*Nguyễn Niệm từ trong phòng đi ra mới phát hiện hình như mình đã biết chuyện gì ghê gớm lắm.Nuôi binh riêng?

Mưu phản?Y đờ đẫn xoay người nhìn Khuất Phong Vân đang đi phía sau, nuốt nước miếng nói: "Ngươi, ngươi sẽ không...... giết ta diệt khẩu chứ?"

Khuất Phong Vân nhíu mày nhìn y: "Ngươi đang nhắc ta đấy."

"Ngươi, ngươi......"

Nguyễn Niệm khẩn trương nói, "Chuyện đâu liên quan gì đến ta!"

Khuất Phong Vân chậm rãi tới gần y, "Nhưng Phụ Lam Sơn vẫn đang tìm Lưu Đại Mãnh, lỡ ngươi mật báo thì sao?"

Nguyễn Niệm lập tức nói ngay: "Ta sẽ không nói gì hết, thật đó, ngươi...... ngươi tin ta đi."

Khuất Phong Vân: "Sao ta phải tin ngươi?"

Nguyễn Niệm giật mình: "Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?!"

Khuất Phong Vân: "......"

Đúng không đó?-Triệu Chuyết nằm trên giường trúc khó nhọc mở mắt ra, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện."

Ngươi phải đục lỗ ở chỗ này......"

Sau đó hắn nghe thiếu gia nhà mình nói: "Đục sai rồi."

"Không sao, chặt cây trúc khác rồi đục lại."

"......

Làm hỏng mấy khúc rồi đó."

"Thử thêm vài lần là được."

"Hay ta đi mua cây tiêu cho ngươi nhé?"

"Không được, bộ ta thiếu tiền lắm sao?"

"Ta thật không biết......"

"Vậy lấy thân báo đáp đi."

"Khụ khụ......"

Triệu Chuyết suýt bị sặc nước bọt mà chết, ho sặc sụa làm Cố Lang hấp tấp chạy vào xem."

Triệu thúc thấy sao rồi?"

"Không sao không sao......"

Triệu Chuyết bình tĩnh lại, thấy người theo sau Cố Lang là thanh niên hôm nọ ở quán trà đổ nước trà xuống Cao Thừa.Cố Lang nói khẽ: "Triệu thúc, đây là Thái tử điện hạ, chính hắn đã cứu thúc đấy."

"Thái, Thái......

Khụ khụ......"

Triệu Chuyết lại bị sặc, ho như phổi sắp văng ra ngoài.Cố Lang vội vỗ lưng cho hắn thuận khí.

Triệu Chuyết trọng thương mới tỉnh nên sắc mặt còn hơi tái, Cố Lang lo lắng sửa sang chăn mền rồi xuống lầu sắc thuốc cho hắn.Thái tử ở lại trông nom Triệu Chuyết.

Nhưng trong lòng Triệu Chuyết lại không thoải mái.

Năm đó nếu không phải Hoàng đế ngu ngốc bị kẻ khác che mắt thì gia đình mấy chục người đâu phải chết thảm trên đài hành hình.Nhưng hôm nay Thái tử lại cứu mạng hắn, ân tình này biết tính sao đây?

Hắn suy tư thật lâu, cuối cùng quay sang, mất tự nhiên nói: "Mạng ta do điện hạ cứu, sau này......"

"Nếu đền mạng thì đừng nói nữa," Thái tử ngắt lời hắn, "Ân tình hôm nay thiếu gia của ngươi trả cho ta rồi."

Triệu Chuyết sực nhớ lúc nãy vừa nghe lấy thân báo đáp nên thốt lên: "Không được!

Mộ Dung công tử......"

Thái tử hào hứng kéo ghế ngồi cạnh giường rồi hỏi: "Mộ Dung công tử là ai?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 27: Đều là phu thê cả mà


Triệu Chuyết không muốn nhiều lời với Thái tử, chỉ hàm hồ nói: "Là......

Là bạn tốt của thiếu gia."

Thái tử nghĩ ngợi rồi giật mình nói: "Thiếu gia của ngươi cũng từng gọi hắn trong mơ đấy."

Triệu Chuyết đau lòng nói: "Chắc thiếu gia nhớ hắn lắm."

"Chẳng lẽ......"

Thái tử nhẹ nhàng vuốt ve cây tiêu bị Cố Lang đục sai lỗ trong tay rồi hỏi, "Hắn là người trong lòng của thiếu gia nhà ngươi?"

"Hắn......"

Triệu Chuyết thở dài nói, "Ta cũng không biết nữa".

Thiếu gia nhà hắn tính tình lạnh nhạt, chuyện gì cũng giữ trong lòng, cho dù thật sự có người mình thích chắc cũng không chịu nói.Thái tử chưa chịu từ bỏ mà hỏi tiếp: "Vậy thiếu gia nhà ngươi đối xử với hắn có chỗ nào đặc biệt không?"

Triệu Chuyết nghĩ một lát rồi trả lời: "Chắc là đánh hơi nhiều."

Thái tử: "......"

Trong trí nhớ của Triệu Chuyết, Mộ Dung Diễn quả thực thường xuyên bị đánh.

Lần đầu gặp vị Mộ Dung công tử này là ở cạnh ao cá của sòng bạc Sơn Hà.Cố Lang nhiều ngày chưa về lầu trúc, báo tin nói bận việc ở sòng bạc Sơn Hà.

Triệu Chuyết không yên tâm nên đi tìm y.Người trong sòng bạc đưa Triệu Chuyết đến gặp Đại đương gia nhà mình.

Lúc ấy Mộ Dung Diễn đang đứng cạnh ao cá, trên người mặc áo bào trắng, tuấn dật phong lưu, dáng vẻ công tử thế gia, mỉm cười ôn hòa.Sau đó hắn mò mẫm lấy ra một cây gậy trúc sau lưng gõ gõ dò đường.Triệu Chuyết: "......"

Mộ Dung Diễn bị mù.

Nghe Cố Lang nói vì cứu y nên mới mù.

Trong lòng y hổ thẹn nên ở lại sòng bạc Sơn Hà tìm cách chữa mắt cho Mộ Dung Diễn.Kết quả tìm đại phu đều là người của sòng bạc Sơn Hà đi tìm, Mộ Dung Diễn bắt được Cố Lang quyết không chịu thả, nói tai mình cũng không thính lắm nên hay bị va đập chỗ này chỗ nọ, đòi Cố Lang dẫn hắn đi.Thế là Triệu Chuyết thường xuyên thấy thiếu gia nhà mình dẫn Mộ Dung công tử đi cho cá ăn.

Cố Lang dừng lại, Mộ Dung Diễn lập tức đâm sầm vào người y, thuận thế ôm y hỏi: "Đến rồi à?"

Cố Lang gạt tay hắn ra rồi đưa thức ăn của cá cho hắn, nói hắn hành động bất tiện nên sau này cứ để người khác cho ăn là được rồi.Mộ Dung Diễn không chịu, "Cá của ta đương nhiên ta phải tự mình cho ăn, nếu không sau này bọn chúng không nhận ra ta nữa thì sao."

Cố Lang: "......

Giờ bọn chúng cũng đâu nhận ra ngươi."

Chỉ nhận đồ ăn thôi."

Nói bậy," Mộ Dung Diễn cãi, "Bọn chúng thân thiện với ta lắm, hôm qua còn phun nước văng đầy người ta nữa kìa".Cố Lang: "......"

"Với lại con dâu cũng sắp sinh rồi, phải chăm sóc thật tốt mới được."

Hắn quay lại nắm tay Cố Lang nói, "Phu nhân, ngươi cũng không được thua kém đâu đấy!"

Cố Lang sửng sốt cả buổi mới hiểu ra con dâu chính là con cá tên Cố Tư Diễn kia.Y giơ chân muốn đạp nhưng sực nhớ ra lần trước đạp xong còn phải giúp Mộ Dung Diễn tắm rửa nên nhẫn nhịn thu chân lại.Ai ngờ "ùm" một tiếng, Mộ Dung Diễn tự nhảy xuống ao.Cố Lang: "......

Ngươi nhảy xuống làm gì?"

Mộ Dung Diễn: "Chẳng phải ngươi muốn đạp ta sao?"

Cố Lang: "......"

Rất muốn xuống dưới đạp một cái.Cuối cùng Cố Lang vẫn gọi người đun nước nóng rồi kéo Mộ Dung Diễn đi tắm.Mộ Dung Diễn đứng bên thùng tắm cởi đai lưng hơn nửa ngày cũng chưa xong, trái lại còn rối rắm hơn, Cố Lang đành phải đi qua cởi giúp hắn."

Xong chưa?"

Mộ Dung Diễn hỏi."

Rồi......"

Cố Lang vừa ngẩng đầu thì Mộ Dung Diễn bỗng nhiên hôn lên chóp mũi y."

Không, không cẩn thận," Mộ Dung Diễn vội vàng nói, "Đụng phải chỗ nào của ngươi rồi?"

Cố Lang cầm đai lưng hít sâu một hơi, thầm nhủ hắn đang mù, đừng so đo với người mù......Mộ Dung Diễn lại nói: "Hay ta cho ngươi hôn lại nhé?"

Cố Lang đá hắn vào thùng tắm."

Khụ khụ....."

Mộ Dung Diễn đứng lên trong nước, dựa vào thùng nói, "Lúc nãy ngươi ở cạnh ao bị văng nước đúng không?

Hay là tắm chung nhé?"

"Không cần......"

Cố Lang còn chưa nói hết đã bị Mộ Dung Diễn níu tay lôi vào thùng tắm."

Mộ Dung Diễn!

Ngươi......"

Mộ Dung Diễn đè y vào thành thùng tắm rồi nói: "Trước đây ngươi luôn giúp ta tắm, hôm nay ta giúp ngươi tắm nhé?"

Hơi thở nóng rực phả vào tai Cố Lang làm y nóng lên, "Không cần!"

Mộ Dung Diễn đưa tay nắm đai lưng y, "Đã là phu thê mà ngươi còn thẹn thùng gì nữa?"

"Ai là phu thê với ngươi?!"

"Ngươi đó......"

Hai người lật qua lật lại trong thùng, người che người cởi, quần áo quấn quanh, tiếng nước ào ạt......Triệu Chuyết thấy trời đã tối nên đến gọi thiếu gia nhà mình và Mộ Dung công tử đi ăn cơm.

Hắn vừa tới cửa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm vang lên.Hắn vội vàng đẩy cửa ra, "Thiếu gia!"

Sau đó hắn thấy thiếu gia nhà mình y phục lộn xộn đang đè Mộ Dung công tử cũng không chỉnh tề.Thùng tắm đổ lăn kềnh, nước chảy lênh láng.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 28: Ta cũng cấn ngươi


Mặt mo của Triệu Chuyết đỏ ửng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại."

Triệu thúc......"

Toàn thân Cố Lang ướt đẫm, nước chảy từ trên tóc xuống cổ rồi lướt qua xương quai xanh, chui vào dưới áo nửa kín nửa hở.

Y giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Mộ Dung Diễn ôm eo giữ chặt."

Ta thật hận mình lúc này không thấy được gì," Mộ Dung Diễn chớp chớp đôi mắt vô thần đờ đẫn nói, "Ta muốn thấy bộ dạng bây giờ của ngươi, nằm mơ cũng muốn."

Cố Lang túm lấy y phục ướt đẫm trước ngực người bên dưới, cắn răng nói: "Buông ra!"

Y vốn có làn da trắng, gương mặt đỏ ửng càng không thể che giấu."

Nóng quá......"

Mộ Dung Diễn ngẩng mặt xích lại gần rồi kề vào tai y nói khẽ, "Ngươi cấn ta kìa......"

Cố Lang đỏ mặt tới tận mang tai, "Câm miệng!"

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Ta cũng cấn ngươi, chúng ta hòa nhau nhé?"

Cố Lang: "Vậy ngươi buông ra đi!"

"Ngươi nhất định phải để thế này ra ngoài à?"

Mộ Dung Diễn vuốt ve sau lưng y rồi hướng xuống dưới mò mẫm, "Có cần ta giúp ngươi không......"

Cố Lang đột ngột chụp tay hắn lại, hơi thở nóng bỏng như muốn đốt người, "Không cần!"

Mộ Dung Diễn: "Nếu không thì ngươi giúp ta nhé?"

Triệu Chuyết bồn chồn đứng ở cổng không biết nên đi hay ở thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng hét thảm của Mộ Dung công tử.

Sau đó cửa phòng bật mở, thiếu gia nhà hắn lao ra chạy mất dạng.Cố Lang làm ngơ Mộ Dung Diễn mấy ngày liền, thấy hắn đều phải đi đường vòng.

Mộ Dung Diễn cầm gậy trúc lẻ loi dò đường cho cá ăn, hắn mù mờ tìm hộp đồ ăn cho cá bên cạnh ao, nhìn vô cùng thê lương.Triệu Chuyết không đành lòng đi qua đưa đồ ăn cho hắn, "Mộ Dung công tử, ở đây này"."

Đa tạ Triệu thúc."

Mộ Dung Diễn nhận lấy đồ ăn rải xuống ao, hai con cá lập tức bơi tới tranh nhau đớp.Triệu Chuyết nhìn hai con cá không khỏi cảm thán: "Cá to thật."

Mộ Dung Diễn cười nói: "Cố Lang mua cho ta đó."

Trên mắt hắn bịt vải trắng do đại phu mà Tôn Phóng tìm đến đắp lên, hai ngày phải thay một lần."

Thiếu gia mua?"

Triệu Chuyết sửng sốt, "Vậy sao không nướng ăn?

Cũng đâu phải cá vàng, nuôi lớn làm gì?"

"Ừ," Mộ Dung Diễn gật đầu nói, "Quà sinh nhật y tặng ta đó."

Triệu Chuyết: "......"

"Sinh nhật Cố Lang ngày nào?"

Mộ Dung Diễn hỏi, "Ta muốn chuẩn bị quà trước cho y."

Triệu Chuyết bỗng nhiên trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Thiếu gia nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật."

Mộ Dung Diễn đang cho cá ăn chợt dừng lại, "Sao thế?"

Triệu Chuyết thở dài: "Sinh nhật mười ba tuổi của thiếu gia năm đó trong nhà xảy ra chuyện, lão gia và phu nhân......

Haizz, từ đó về sau y không chịu tổ chức sinh nhật nữa."

Bàn tay Mộ Dung Diễn chậm rãi siết chặt, im lặng nửa ngày rồi nói: "

Sau này y và ta sẽ cùng đón sinh nhật, ta nấu mì trường thọ cho y."

Triệu Chuyết đang chìm đắm trong bi thương thì chợt nghe Mộ Dung Diễn kêu đau một tiếng rồi đưa tay che mắt, thức ăn cho cá rơi đầy đất."

Mộ Dung công tử!"

Triệu Chuyết vội la lên, "Ngươi sao vậy?!"

Mộ Dung Diễn lắc đầu: "Mắt đau."

Triệu Chuyết: "Vậy làm sao bây giờ?

Ta dìu ngươi đi tìm đại phu nhé?"

Mộ Dung Diễn gật đầu.Bọn họ vội vàng băng qua sân sau, đụng phải Cố Lang không biết mới đi đâu về.Triệu Chuyết: "Thiếu gia!"

Thấy hai người gấp gáp, Cố Lang nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

Triệu Chuyết đáp: "Mộ Dung công tử đau mắt."

Cố Lang dìu Mộ Dung Diễn ngồi xuống bàn đá bên cạnh rồi bảo Triệu Chuyết đi tìm đại phu."

Sao đột nhiên lại đau mắt?"

Cố Lang thấy trên trán hắn rịn mồ hôi có vẻ rất đau."

Không có gì," Mộ Dung Diễn chống tay lên bàn đá uể oải cười nói, "Chắc nhiều ngày không gặp ngươi nên nó nhớ ngươi ấy mà."

Cố Lang: "......"

Ngươi có thể đứng đắn hơn chút được không?Triệu Chuyết dẫn đại phu vội vàng chạy đến, Tôn Phóng nghe tin cũng chạy theo sau.Đại phu tháo vải trắng trên mắt Mộ Dung Diễn, xích lại gần nhìn rồi trừng mắt tức giận: "Đã dặn ngươi không được chảy nước mắt rồi mà!

Giờ mắt ngươi không thể đụng vào nước được!

Sao ngươi lại khóc chứ hả!"

Cố Lang, Triệu Chuyết, Tôn Phóng: "......"

Mộ Dung Diễn muốn cứu vãn danh dự, "Ta không có......"

"Nhắm mắt lại!"

Đại phu mắng, "Lãng phí thuốc của ta rồi, đắt lắm đấy!

Người trẻ tuổi chẳng ai chịu nghe lời cả......"

Tôn Phóng đến cạnh Cố Lang nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt, ngơ ngẩn nói: "Cố hộ vệ, ngươi véo ta một cái xem có phải ta đang mơ không?

Đại đương gia khóc?

Hắn bị mù chứ đâu phải bị ngốc nhỉ?"

"Tôn Phóng!"

Mộ Dung Diễn không nhịn được nữa, "Ngươi rảnh quá đúng không?

Lăn vào nhà lấy tiền đi!"

Tôn Phóng dè dặt bước đi, u sầu như lão phụ thân.Đại phu hùng hổ thay thuốc cho Mộ Dung Diễn rồi dặn đi dặn lại không được khóc nữa, thà chảy máu chứ đừng rơi lệ.Mộ Dung Diễn lúng túng ậm ừ.Triệu Chuyết đưa đại phu về, Cố Lang đứng sau lưng Mộ Dung Diễn im lặng nhìn hắn.Mộ Dung Diễn như mọc gai sau lưng, "Sao thế?"

Cố Lang ngập ngừng: "Ngươi...... có chuyện gì buồn à?"

Mộ Dung Diễn: "Đâu có."

Cố Lang: "Vậy sao...... khóc?"

Mộ Dung Diễn đưa tay chỉ mắt mình: "Nó nhớ ngươi nên khóc đấy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back