Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 19: Hôn một cái đã ngất


Cố Lang lại đứng lẻ loi trên đài hành hình máu me đầm đìa.

Ánh trăng nhạt nhòa, máu đỏ tràn qua mũi chân, lạnh đến thấu xương.Lại nằm mơ......Y nhìn sắc đỏ choáng ngợp, biết rõ chỉ là mơ nhưng trong lòng vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi đang dâng lên.Tỉnh lại, mau tỉnh lại......Thân nhân của y cuối cùng chỉ để lại cho y từng vũng máu trong bóng đêm.

Mười một năm qua vẫn luôn hoảng hốt khiến y cực kỳ sợ thấy máu ban đêm.Lần trước thấy máu té xỉu là khi Mộ Dung Diễn nửa đêm lôi kéo y lên nóc nhà ngắm trăng, nói lúc trăng tròn thì đáy mắt là trong trẻo nhất, nhất định bắt Cố Lang nhìn vào mắt hắn.Cố Lang bị hắn quấn lấy không còn cách nào nên đành phải xích lại gần để xem."

Xa quá," Mộ Dung Diễn nói, "Gần hơn chút mới thấy rõ được chứ."

Cố Lang đành phải xích lại gần hơn như sắp chạm đến hơi thở giữa răng môi Mộ Dung Diễn."

Thấy rõ chưa?"

Mộ Dung Diễn nhẹ giọng hỏi.Cố Lang gật đầu qua loa.Mộ Dung Diễn: "Thấy gì cơ?"

"Không có......"

Cố Lang vừa mở miệng thì Mộ Dung Diễn bất chợt nghiêng người hôn y.Hơi thở lượn lờ trên chóp mũi đột nhiên xâm nhập vào răng môi làm Cố Lang thất thần, sau đó cắn rách môi dưới của Mộ Dung Diễn."

A......

Đau......"

Mộ Dung Diễn liếm máu trên môi, cứ tưởng một khắc sau sẽ bị Cố Lang đạp xuống nóc nhà nhưng lại thấy sắc mặt người đối diện có vẻ kỳ lạ."

Sao vậy?"

Mộ Dung Diễn còn chưa nói xong thì thân thể Cố Lang đã nhũn ra ngã vào lòng hắn.Mộ Dung Diễn: "......"

Mới hôn một cái đã ngất rồi sao?!Sau đó không rõ Mộ Dung Diễn làm sao biết được mà không dám để y thấy máu ban đêm nữa, máu mũi cũng không dám chảy trước mặt y."

Cố Lang......"

Mộ......

Mộ Dung?Y đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Diễn gọi khẽ: "Cố Lang, tỉnh lại đi......

Cố Lang......"

"Mộ Dung......"

Cố Lang lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, chậm rãi mở mắt ra thì thấy Ngô Thất ngồi cạnh giường mừng rỡ hỏi: "Cố huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Vẫn là tiếng nói khàn khàn như trước.Cố Lang sững sờ nhìn chằm chằm mặt Ngô Thất hồi lâu, sau đó đưa tay kéo da mặt hắn."

Á á," Ngô Thất kêu lên, "Cố huynh đệ, ngươi làm gì vậy?"

Cố Lang giật một hồi nhưng chẳng gỡ được gì, dường như hơi thất vọng."

Giọng ngươi," Cố Lang hỏi, "Đêm qua hình như không giống bình thường lắm?"

Ngô Thất nói: "Chắc tại thuốc đó, đêm qua lúc nói lúc câm, sáng nay mới hồi phục lại."

Cố Lang quay đầu thấy cánh tay hắn quấn băng gạc lại hỏi: "Đêm qua sao lại bảo ta đừng nhìn?"

"Máu chảy có gì đáng xem chứ?"

Ngô Thất nói, "Không sao thì tốt rồi, ngươi nằm nghỉ một lát, ta đi lấy điểm tâm."

Bọn họ đã về Đông Cung, giờ đang là sáng sớm.Ngô Thất ra cửa băng qua hành lang.

Sau cây cột bên cạnh hành lang có một người giống hắn như đúc đang đứng đó."

Điện hạ," Ngô Thất nói, "Đã làm như ngài dặn rồi ạ."

Mộ Dung Diễn gật đầu: "Ừm, ngươi về tẩm cung trước đi."

"Vâng."

Ngô Thất về tẩm cung, còn Mộ Dung Diễn mang mặt nạ Ngô Thất đi lấy điểm tâm.Ngô Thất đúng là huynh đệ của Ngô Lục nhưng nhỏ tuổi hơn Ngô Lục chứ không phải huynh trưởng.

Sau khi Mộ Dung Diễn hoán đổi thân phận với hắn thì Ngô Thất ngày ngày mang mặt nạ Thái tử ở trong tẩm cung luyện đan dược.

Sau này khi thân phận bại lộ, Cố Lang từng hỏi Mộ Dung Diễn đã đóng vai Ngô Thất thì sao còn nói là huynh trưởng của Ngô Lục?Mộ Dung Diễn đáp tỉnh bơ, "Ta lớn hơn Ngô Lục, tất nhiên phải là huynh trưởng của hắn rồi."

Cố Lang nói, "Ta cứ tưởng ngươi không biết đếm chứ."

Sau đó chẳng biết lan truyền thế nào mà cả kinh thành đều biết Thái tử mê tu tiên nên ngay cả số cũng không biết đếm.-Trong Tướng phủ, Từ Kính Nhi ngồi trước cửa kho củi buồn rầu nói với Tôn Phóng trong kho: "Tôn đại ca, xin lỗi, đều tại ta liên lụy ngươi cả."

"Không sao," Tôn Phóng nói, "Chờ cha nàng hết giận chắc sẽ thả ta ra thôi."

Từ Kính Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ngươi giả bệnh đi?

Làm vậy cha ta sẽ thả ngươi ra ngay."

Tôn Phóng ngờ vực: "Nhưng cha nàng có chịu tin không?"

"Cứ thử xem sao."

Từ Kính Nhi đứng lên gọi, "Người đâu tới đây mau!

Tôn đại ca té xỉu rồi!"

Tôn Phóng: "......"

Tốt xấu gì nàng cũng phải để ta chuẩn bị đã chứ.Hạ nhân trong phủ vội vàng đi bẩm báo Thừa tướng.Thừa tướng gần đây đau đầu khó chịu nên gọi Vương thái y trong cung đến khám bệnh.Nguyễn Niệm giúp sư phụ cõng hòm thuốc tới Tướng phủ, nghe có người té xỉu thì vội vã tới xem.Cửa kho củi đã mở, Tôn Phóng nằm dài trên sàn, Từ Kính Nhi ngồi xổm bên cạnh khóc lóc: "Tôn đại ca, ngươi tỉnh lại đi, Tôn đại ca......"

"Tiểu thư," người hầu nói, "Thái y tới rồi ạ."

Từ Kính Nhi quay đầu nhìn, lập tức nín khóc lẩm bẩm nói: "Thái y mà cũng đẹp vậy à?"

Tôn Phóng: "......"

Sao nàng gặp ai cũng khen đẹp thế hả?!

Bộ ta không đẹp sao?!
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 20: Trên người có mấy vết sẹo


Nguyễn Niệm đi vào kho củi ngồi xổm xuống bắt mạch cho Tôn Phóng rồi nâng mí mắt lên nhìn một chút, kỳ quái nói: "Mạch tượng ổn định, hình như đâu bị sao......"

Từ Kính Nhi gỡ trâm vàng trên tóc xuống nhét vào tay Nguyễn Niệm thành khẩn nói: "Ngươi khám kỹ lại xem, có phải hắn bệnh nặng lắm không?

Gọi mãi mà không tỉnh."

Nguyễn Niệm nhìn cây trâm trong tay thì ngầm hiểu ý, cầm trâm đâm vào đùi Tôn Phóng.Tôn Phóng hét thảm ngồi bật dậy ôm đùi quát: "Ngươi đâm ta làm gì?!"

Nguyễn Niệm: "Ngươi giả vờ ngất."

"Đã biết thế sao ngươi còn vạch trần nữa!"

Tôn Phóng cả giận, "Ngươi không thông cảm cho ta chút nào à?!

Ta nằm hơn nửa ngày rồi, bộ dễ dàng lắm sao?!"

Nguyễn Niệm: "Sư phụ ta nói có bệnh là có bệnh, không có bệnh là không có bệnh."

Y quay lại trả cây trâm cho Từ Kính Nhi rồi chân thành nói, "Đa tạ."

Từ Kính Nhi: "......"

Ta muốn mua chuộc ngươi mà.Nguyễn Niệm thấy không có việc gì nên rời đi, còn dặn Tôn Phóng không được nằm trên đất vì dễ bị cảm lạnh.Từ Kính Nhi dõi theo bóng y đi xa rồi lại áy náy nhìn sang Tôn Phóng.Tôn Phóng: "......

Không sao không sao, kho củi cũng tốt mà, che gió che mưa.

Trước kia ta còn ngủ với cá cạnh bờ ao nữa cơ, lạnh lắm."

Từ Kính Nhi khó hiểu nói: "Sao ngươi phải ngủ cạnh ao cá?"

Tôn Phóng: "Ta nói với Đại đương gia nhà chúng ta là Cố hộ vệ khóc trước mộ hắn, hắn nói ta lừa hắn nên tức giận."

"Hắn nói với ngươi?"

Từ Kính Nhi do dự, "Đại đương gia của các ngươi...... chẳng phải đã qua đời rồi sao?"

Tôn Phóng: "......

Báo, báo mộng nói."

Từ Kính Nhi: "Đại đương gia của các ngươi có phải hung dữ lắm không?

Báo mộng mà ngươi cũng không dám không nghe lời."

Tôn Phóng: "......

Ta chỉ sợ hắn làm ma cũng không tha cho ta thôi."

-Ngô Thất lấy điểm tâm về, đưa chén cháo cho Cố Lang nói: "Ngươi vừa tỉnh nên ăn thanh đạm một chút."

Cố Lang ngồi trên giường, đầu còn hơi đau, cũng chẳng có khẩu vị gì, nghe vậy thì nói cám ơn nhưng không ăn.Ngô Thất đặt chén lên bàn, "Không được!

Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút!"

Cố Lang: "......

Ăn không vô, đau đầu."

Ngô Thất đi tới đặt tay lên trán y: "Ta xoa cho ngươi."

Cố Lang vốn định từ chối nhưng lòng bàn tay ấm áp trên trán xoa xoa bằng lực đạo vừa phải, đầu cũng không còn đau nữa."

Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi," Ngô Thất nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa."

Cố Lang không nói gì, dường như có tâm sự nặng nề.Ngô Thất lại nói: "Chuyện Phụ Lam Sơn cũng đừng lo lắng, Khuất Phong Vân sẽ điều tra thôi."

Cố Lang ngước nhìn hắn, "Tra thế nào?"

Ngô Thất: "Ngươi có nhớ người đi theo bên cạnh Trịnh Vu Phi đêm qua là ai không?"

Cố Lang nghĩ ngợi rồi đáp: "Tiên sinh quản lý sổ sách của Trịnh phủ."

"Không sai," Ngô Thất nói, "Hà Ninh Trung có thể tiếp quản mọi việc của Phụ Lam Sơn nhưng chắc chắn không đủ ngân lượng để nuôi nhiều người như vậy, tất nhiên phải lấy từ tay Trịnh Vu Phi."

Cố Lang đột nhiên hiểu ra, "Sổ sách?"

Ngô Thất gật đầu: "Số tiền kia không phải nhỏ, chỉ cần tìm được sổ sách thu chi ngân lượng thì Trịnh Vu Phi tất nhiên không thoát khỏi liên quan."

Cố Lang ngập ngừng nhìn hắn.Ngô Thất thở dài: "Ngươi vẫn chưa tin ta à?"

Cố Lang: "Không có bằng chứng thì sao ta tin ngươi được?"

Ngô Thất: "Vậy lần sau ngươi gặp Khuất Phong Vân nhớ hỏi hắn nhé?

Xem ta có phải cùng phe với các ngươi không?"

Cố Lang rũ mắt nghĩ một hồi rồi đột ngột chụp cổ tay hắn hỏi: "Chuyện Phụ Lam Sơn là do ai phát hiện?"

Ngô Thất: "Triệu Chuyết."

Cố Lang: "Ta và Khuất Phong Vân gặp nhau ở đâu?"

Ngô Thất: "Nhà hoang ở thành Nam."

Cố Lang: "Trên người Khuất Phong Vân có mấy vết sẹo?"

Ngô Thất biến sắc, trở tay đè y xuống giường nóng nảy la lên: "Ngươi còn đếm trên người hắn có mấy vết sẹo nữa à?!"

Cố Lang: "......"

Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 21: Chân tê thì chặt


Ngô Thất đè ép Cố Lang, sắc mặt tái xanh, thấy người bên dưới không nói gì lại truy hỏi: "Chỉ nhìn thôi à?

Có...... làm gì khác nữa không?"

Cố Lang gạt cổ tay đặt bên tai ra, khó hiểu nói: "Chuyện khác là gì?"

Ngô Thất cắn răng: "Có sờ không?

Hắn sờ ngươi hay ngươi sờ hắn?"

Cố Lang: "Ta sờ hắn làm gì?"

Ngô Thất: "Vậy hắn có sờ ngươi không?!"

Đôi mắt đen láy của Cố Lang nhìn hắn, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

"Ta......"

Ngô Thất chậm chạp nói, "Ta sợ ngươi bị người ta sàm sỡ."

Cố Lang nhìn ngực hai người dán sát vào nhau, "Vậy ngươi thế này có phải đang sàm sỡ không?"

Ngô Thất cũng cúi đầu nhìn, bình tĩnh đáp: "Chỉ vì ta quá quan tâm nên dễ bị loạn thôi, tình thế cấp bách mà."

Cố Lang: "Tránh ra."

Ngô Thất do dự, "Ta......"

Cố Lang: "Chân tê thì chặt."

"Không tê không tê......"

Ngô Thất vội đứng lên nói cháo sắp nguội rồi, uống nhanh đi.Cố Lang bị hắn nháo như thế lại không thấy khó chịu nữa, bưng cháo uống mấy ngụm.Ngô Thất cắn bánh bao nhìn y, ánh mắt sáng rực.Cố Lang đặt bát xuống hỏi: "Sao thế?"

Ngô Thất: "Ngươi có muốn nhìn xem trên người ta có mấy vết sẹo không?"

Nói xong hắn định cởi áo ra.Cố Lang: "......"

"Không nhìn," Cố Lang đành phải nói, "Lúc nãy ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Trong lòng Ngô Thất thả lỏng rồi lại nói, "Vẫn nên nhìn xem trên người ta có......"

Cố Lang yên lặng cầm bánh bao trên bàn nhét vào miệng hắn.-Kinh thành đổ mưa, nước từ mái hiên rơi xuống thềm đá ào ào hơn nửa ngày.Cố Lang bước đi trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa đến rừng trúc ngoài thành.

Trong rừng có ngôi nhà nhỏ là nơi trước đây Cố Lang và Triệu Chuyết ở.

Sau này Cố Lang vào cung nên chỉ còn mình Triệu Chuyết sống ở đây.Cố Lang bước vào lầu trúc nhưng không thấy Triệu Chuyết.Y cảm thấy kỳ lạ.

Mùng mười mỗi tháng y đều về một chuyến, Triệu Chuyết biết vậy nên dù có chuyện ra ngoài cũng sẽ để thư nhắn cho y biết.

Nhưng Cố Lang đi lòng vòng trong phòng cũng chẳng phát hiện được gì.Trên bàn hơi dính bụi, có lẽ mấy ngày rồi Triệu Chuyết chưa về.Tim Cố Lang đập thình thịch, chậm rãi siết chặt thanh đao bên hông.

Triệu Chuyết chỉ phụ trách theo dõi Trịnh Vu Phi, nếu hắn xảy ra chuyện thì Trịnh Vu Phi sẽ không thoát khỏi liên quan.Cố Lang xuống lầu giẫm lên lá trúc trong rừng tìm cả trong lẫn ngoài lầu trúc thêm lần nữa.Nước mưa ướt nhẹp mũi chân, lá khô đầy đất nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Chuyết.*Ngoài đường đèn đuốc sáng trưng, Khuất Phong Vân vừa ra khỏi cung đã bị Cố Lang chặn lại ở cửa.Hắn có vẻ bất ngờ, "Chuyện gì?"

Tóc trên trán Cố Lang ướt sũng, chẳng biết là mưa hay mồ hôi.

Y nói: "Không thấy Triệu thúc nữa".Khuất Phong Vân nhíu mày, "Từ khi nào không thấy?"

"Không biết," Cố Lang đáp, "Đã mấy ngày rồi ông ấy chưa liên lạc với ta."

Khuất Phong Vân trầm ngâm nửa ngày rồi nói: "Để ta cho người đi tìm xem, có tin tức sẽ báo cho ngươi.

Điện......

Ngô Thất biết chưa?"

Cố Lang lắc đầu nói: "Không biết hắn đi đâu mà vẫn chưa về."

Bọn họ chia nhau ra tìm.

Khuất Phong Vân đi ngang qua sạp sủi cảo ven đường chợt nghe một trận ầm ĩ, quay đầu nhìn thì thấy tiểu thái y đứng cách đó không xa, dường như đang cãi nhau với hai người, sau lưng còn có cô nương đang trốn.Lúc đầu Nguyễn Niệm ngồi ăn sủi cảo, đang ăn thì thấy hai tên say khướt lảo đảo đi tới, vừa đi vừa đụng vào đồ bày trên sạp ven đường.Là hai binh sĩ Bắc Kỳ.

Chủ quán giận mà không dám nói gì nên đành mặc kệ bọn hắn.

Hai tên đang đi bỗng nhiên trông thấy một cô nương thanh tú nên lập tức xông tới bắt người."

Các ngươi......

Các ngươi làm gì vậy?"

Cô nương sợ hãi thất sắc, "Buông ra!

Thả ta ra......"

Hai con ma men dễ gì chịu thả, cười híp mắt lôi kéo cô nương, sờ tay mò eo, "Tay thật là mềm, nào, cho ta hôn một cái......"

Lời còn chưa nói hết đã bị người khác xô lảo đảo."

Ai?!"

Hai tên kia ngẩng đầu lên, thấy một người tay chân yếu ớt thì nhếch miệng cười, "Ở đâu ra đứa nhà quê này vậy?!

Dám phá hỏng chuyện tốt của ông nội ngươi à?!"

Nguyễn Niệm che chở cô nương sau lưng, gồng mình lên nói: "Cô nương này đã nói buông ra rồi mà, hai vị đừng làm khó nữa."

"Ta cứ muốn làm khó đấy," binh sĩ Bắc Kỳ kia nói, "Sao, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

Hừ!

Cũng không nhìn lại xem mình nặng mấy cân!

Ha ha ha ha......"

Nguyễn Niệm bị bọn hắn cười nhạo thì cổ đỏ lên.

Cô nương kia co rúm phía sau y, thấp giọng nói: "Công tử cứu ta với."

Nguyễn Niệm siết chặt nắm đấm, nghĩ thầm hay là kéo cô nương chạy đi, chắc đám ma men này chạy chậm sẽ không đuổi kịp đâu.Y vừa nắm tay cô nương thì chợt thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đi tới.

Mắt y sáng lên, mừng rỡ gọi to: "A Ngạnh!"(Ngạnh: cứng)
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 22: Để ta giúp ngươi được không


Khuất Phong Vân dừng chân, bị hai chữ kia làm cho đau đầu.

Tiểu thái y cứ tưởng hắn không nghe thấy nên rướn cổ gào "A Ngạnh, A Ngạnh", kêu to đến nỗi hai tên binh sĩ Bắc Kỳ cũng ngoái lại nhìn hắn.Thân hình Khuất Phong Vân cao lớn, lưng eo rắn chắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như tạc tượng, cương nghị lạnh lùng.Binh sĩ Bắc Kỳ đột nhiên rùng mình quát lớn: "Kẻ...kẻ nào?!

Bớt xen vào chuyện người khác đi!"

Khuất Phong Vân nhìn lướt qua Nguyễn Niệm và cô nương đang nắm tay nhau rồi dời mắt sang hai binh sĩ Bắc Kỳ hỏi: "Các ngươi không nhận ra ta à?"

Hai tên binh sĩ Bắc Kỳ nghệt mặt ra: "Ngươi là ai?!"

"Không nhận ra càng tốt."

Khuất Phong Vân gật đầu rồi giơ chân đạp một tên ngã lăn ra đất."

Ngươi!"

Tên còn lại lập tức tỉnh rượu, nhào tới muốn đánh nhưng đã bị Khuất Phong Vân nắm cánh tay vặn ngược, la hét om sòm."

Cút!"

Khuất Phong Vân ném hai tên thành một đống, nóng nảy quát.Hai tên kia mặt mũi bầm dập đứng lên căm hận nói: "Ngươi......

Có gan thì cứ chờ ở đây đi!"

Sau đó lảo đảo bỏ chạy.Nguyễn Niệm buông cô nương ra bảo nàng về trước.

Cô nương nói cám ơn rồi vội vàng đi mất.Khuất Phong Vân quay người định đi, Nguyễn Niệm vội vàng đuổi theo "A Ngạnh......"

Khuất Phong Vân quay lại nhìn y, "A Ngạnh?"

Nguyễn Niệm cười ngượng ngùng: "Ta...... quên mất tên ngươi rồi."

Khuất Phong Vân đi vài bước rồi cứng rắn nói: "Khuất Phong Vân."

"Chuyện lúc nãy cám ơn ngươi nhiều," cũng không biết Nguyễn Niệm đã nhớ hay chưa: "Ta mời ngươi ăn sủi cảo nhé."

Khuất Phong Vân: "Không cần."

Nguyễn Niệm bỗng nhiên sờ cánh tay hắn, vừa nhéo vừa nói: "Khi nào ta mới cứng được như ngươi nhỉ?

Ta đứng trung bình tấn mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy cứng, chỉ thấy đau chân thôi."

Khuất Phong Vân phũ phàng đáp: "Luyện vài chục năm là được thôi."

"Hả?"

Nguyễn Niệm lập tức sụp đổ, "Lâu vậy sao?"

Lúc này hai tên Bắc Kỳ đã quay lại, sau lưng còn có rất nhiều người đi theo, ai nấy đều cầm binh khí."

Đánh chết bọn hắn cho ta!"

Khuất Phong Vân nhìn một cái rồi kéo Nguyễn Niệm bỏ chạy.

Nguyễn Niệm chạy chậm, thấy sắp bị người Bắc Kỳ đuổi kịp, Khuất Phong Vân mau chóng vác y lên."

A a......"

Nguyễn Niệm thất kinh kêu lên, "A Ngạnh, đau bụng......"

Khuất Phong Vân đành phải bế y chạy.

Bọn họ chạy qua góc phố, Khuất Phong Vân thừa dịp đêm tối ôm người nhảy vào một căn nhà hoang.Ngoài nhà binh lính Bắc Kỳ chạy qua rầm rập.

Nguyễn Niệm rúc trong ngực Khuất Phong Vân tựa đầu vào ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ dội vào tai."

Đi rồi."

Khuất Phong Vân nghe tiếng bước chân đi xa mới thả Nguyễn Niệm xuống.Vành tai Nguyễn Niệm đỏ lên, gật đầu nhìn quanh tìm cửa.

Y đi ra cửa, vừa định mở cửa thì chợt lảo đảo, suýt nữa bị vật nằm cạnh cửa làm vấp chân.Y nhìn kỹ mới thấy một tráng hán mặt mũi lấm lem nằm trên sàn."

Sao thế?"

Khuất Phong Vân đi tới hỏi."

Chỗ này có người," Nguyễn Niệm ngồi xổm xuống sờ mạch hắn rồi nói, "Chưa chết."

-Cố Lang đứng ở ngã rẽ đầu đường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Trịnh phủ cách đó không xa.Trong phủ đèn lồng treo cao, ánh nến phản chiếu lẫn nhau.Cố Lang nắm chặt đao bên hông, chân vừa động thì đã bị người khác đè lại bả vai."

Ngươi muốn làm gì?"

Ngô Thất thì thào hỏi."

Chắc Triệu thúc đang ở đó," Cố Lang nói, "Ta phải đi cứu ông ấy."

"Trịnh phủ lớn vậy ngươi có biết ông ấy ở đâu không?"

Ngô Thất nắm chặt bàn tay đang run của y, "Cố Lang, ngươi tỉnh táo chút đi."

"Không biết thì tìm, cứ tìm từng gian một!"

Cố Lang giật tay hắn ra định đi thì lại bị Ngô Thất đè vào tường, "Làm sao tìm được?!

Ngươi tưởng Trịnh phủ dễ xông vào lắm à?!

Ngươi vào đó còn ra được không?!"

"Thì đã sao?!"

Hai mắt Cố Lang đỏ lên, "Ta chỉ còn ông ấy là người thân......"

Ngô Thất vén tóc ẩm ướt trên trán y nói khẽ: "Ta biết, để ta giúp ngươi được không?"

Cố Lang nhìn hắn, nước chảy dọc theo tóc xuống cằm."

Người của ta đang điều tra, trước khi trời sáng sẽ có tin tức thôi."

Ngô Thất dỗ dành, "Chờ chút được không?"

Cố Lang chậm rãi đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ngô Thất rũ mắt, sau đó lại ngước lên chậm rãi nói: "Nếu ta nói ta là Thái tử Đại Diên thì ngươi có tin không?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 23: Hắn lại ngất nữa rồi


Trời sập tối, ánh nến từ xa hắt lại đầu đường tạo nên một vùng sáng ấm áp.Cố Lang giơ tay lau nước dưới cằm rồi nói: "Đây không phải chuyện đùa."

Ngô Thất: "Tất nhiên ta không đùa rồi."

Cố Lang: "Có bằng chứng gì?"

Ngô Thất: "Nếu ngươi đồng ý thì theo ta về Đông Cung xem ấn tỉ đi."

Sự lo lắng trong đáy mắt Cố Lang vẫn chưa tan, lại hỏi: "Vậy sao Thái tử điện hạ lại muốn giúp ta?"

"Bản vương giúp ngươi là vì Đại Diên."

Thái tử nói, "Trịnh Vu Phi quản lý cấm quân nhiều năm nhưng không phải bảo vệ giang sơn Đại Diên của ta.

Hắn bắt chước các lão Lục Bình Sơn, lại mượn thế cờ một bước lên mây cấu kết tìm lợi ích.

Từ Chi Nghiêm chỉ là kẻ chết thay mà bọn hắn đẩy ra phía trước, kẻ đứng sau quyền nghiêng triều đình là Lục Bình Sơn, còn Trịnh Vu Phi là thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn."

Hắn quả thực không phải Ngô Thất, Cố Lang nghĩ, không phải Ngô Thất hay chơi xấu, hay mộng du.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn, tâm tư thâm trầm, ẩn giấu mấy chục năm không ai phát hiện, chỉ để cho đám người kia thấy một Thái tử tu tiên vô dụng.Nửa gương mặt Cố Lang khuất trong bóng tối, y nói: "Chỉ cần cứu được Triệu thúc thì ta nguyện dốc sức vì điện hạ."

"Ta không......"

Thái tử tựa như muốn nói gì, dừng một lát rồi nói: "Được, vậy ngươi theo ta về Đông Cung chờ tin tức đi."*Từ Kính Nhi lén chạy đến kho củi muốn thả Tôn Phóng.

Cha nàng mời đại phu bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng không hề mang thai thì lại tức giận đến đau đầu.Nàng sợ cha mình giận chó đánh mèo với Tôn Phóng nên muốn lén thả người ra trước.

Nhưng nàng đến cạnh cửa xem xét thì ổ khóa trên cửa đã hỏng.

Nàng đẩy cửa vào, trong kho củi đã chẳng còn ai.Tôn Phóng đứng cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà, nhìn trời dần sáng cau mày nói: "Sao mà chậm thế?"

Bỗng nhiên một người áo đen lướt qua nóc nhà tiến đến, ngáp một cái rồi đưa cho hắn phong thư."

Ngủ quên đúng không?"

Tôn Phóng vừa mở thư vừa trách, "Giờ mới chịu đến, trời sáng bửng rồi!"

Người kia lẩm bẩm: "Hơn nửa đêm cũng không cho người ta ngủ nữa, mệt chết ta rồi."

"Triệu Chuyết ở trong thủy lao của Trịnh phủ?"

Tôn Phóng đọc xong thư, chỉ vào mấy hình vuông đơn giản dưới góc trái của tờ giấy hỏi, "Đây là bản đồ thủy lao Trịnh phủ à?"

Người kia gật đầu tự hào nói: "Ta vẽ đó, đẹp không?"

Khóe miệng Tôn Phóng giật giật, "Đẹp, nhìn qua thấy ngay."

Người áo đen ngáp một cái quay lưng định đi, sực nhớ ra chuyện gì nên vỗ trán quay lại nói: "Đúng rồi, còn một tin nữa."

"Gì?"

"Phụ Lam Sơn có người bỏ trốn."*Khuất Phong Vân gác chân cạnh cửa sổ, khoanh tay ngồi trong khách điếm nhắm mắt ngủ.Nguyễn Niệm ngồi ở mép bàn bên trong, một tay đỡ mặt gục lên gục xuống cực kỳ mệt mỏi.Nằm trên giường bên cạnh là tráng hán bọn họ gặp đêm qua.Tráng hán kia không chết nhưng trước ngực có mấy vết thương chảy máu không ngừng.

Bọn họ chẳng biết đây là ai, lại không thể thấy chết mà không cứu nên đem người tới khách điếm.

Nguyễn Niệm băng bó vết thương rồi sắc thuốc cho hắn uống, giày vò hơn nửa đêm, trời sắp sáng mới ngồi cạnh bàn ngủ thiếp đi.Lưu Đại Mãnh choáng váng mở mắt ra, đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy bên bàn có một tiểu mỹ nhân.Hắn chống tay muốn ngồi dậy nhưng động tới vết thương trên ngực, lập tức hít một hơi khí lạnh vì đau.Nguyễn Niệm nghe tiếng động thì tỉnh lại, thấy hắn muốn đứng lên vội nói: "Đừng nhúc nhích, sẽ động tới vết thương!"

Y đi đến kiểm tra vết thương trên ngực hắn, thấy không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.Lưu Đại Mãnh yêu mỹ nhân không phân biệt nam nữ.

Đêm qua hắn mới trở về từ cõi chết, sáng sớm tỉnh lại đã thấy mỹ nhân thì không khỏi sinh lòng cảm khái.

Đúng là đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà.Hắn nhìn bàn tay trắng nõn của tiểu mỹ nhân đang băng lại vết thương cho mình, chợt thấy lòng xao xuyến nên nhịn không được nắm bàn tay kia hôn một cái.Nguyễn Niệm hoảng hồn vớ lấy chén thuốc đầu giường nện lên đầu hắn.Khuất Phong Vân cũng vừa tỉnh, đi tới hỏi: "Hắn tỉnh rồi à?"

Nguyễn Niệm quay lại vô tội nói: "Lại ngất nữa rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back