Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 9: Tín vật đính ước của y


Thái tử bị ngã quay lưng về phía Cố Lang, sau khi đứng lên thì vội vàng chạy về hướng ngược lại, từ đầu tới cuối Cố Lang chỉ thấy mỗi lưng hắn.Ngô Lục theo sau chẳng hiểu gì cả, "Điện hạ, ngài không về Đông Cung sao?"

Thái tử không trả lời mà càng đi nhanh hơn, cứ như phía sau có người đuổi theo đòi nợ không bằng.Cố Lang nhìn hai người đi xa rồi lại nhìn Ngô Lục, đúng là dáng cao eo nhỏ thật.

Nhưng mặc dù Ngô Lục không xấu nhưng cũng không tính là tuấn lãng.Có lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi chăng?

Cố Lang nghĩ thầm.*Cố Lang ra khỏi Đông Cung rồi đi đến thành Nam.

Y băng qua một ngôi nhà ngói cổ xưa rồi bước vào một gian phòng rách nát.Trong phòng, phó thống lĩnh cấm quân Khuất Phong Vân gác một tay trên chân, tay kia cầm nhánh cây ngồi dưới đất vẽ lung tung.Khuất Phong Vân thấy Cố Lang đến thì ném nhánh cây đi rồi lười biếng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

Cố Lang đứng trước mặt hắn nói: "Phía Đông Phụ Lam Sơn có người tự nuôi binh đấy."

Đây là phát hiện của Triệu Chuyết.

Hắn đi ngang qua Phụ Lam Sơn thì phát giác mặt đất rung chuyển, vào núi xem lại thấy một đám người đông nghịt đang cầm binh khí hô hào tập luyện."

Tự nuôi binh?"

Khuất Phong Vân ngồi dậy hỏi: "Có biết là ai không?"

Cố Lang: "Trịnh Vu Phi, nhưng không có chứng cứ."

Ánh mắt Khuất Phong Vân lóe lên, "Đây chính là tội tru di cửu tộc, Trịnh Vu Phi đúng là gan to bằng trời mà."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại cho Cố Lang một câu, "Biết rồi, cứ chờ tin của ta đi."*Trong phủ Thừa tướng, Từ Chi Nghiêm nghe Từ Kính Nhi khóc mà đau cả đầu."

Huhuhu......

Con không muốn gả cho tên Bắc Kỳ kia đâu!"

Từ Kính Nhi gào khóc, "Nhìn hắn to như gấu vậy, con không thèm gả cho hắn đâu!"

Từ Chi Nghiêm nói: "Cha cũng chẳng muốn gả con cho hắn nhưng giờ từ chối không được nên đành phải đồng ý.

Con để cha nghĩ cách xem."

"Nhưng hắn còn hẹn con ngày mai đi chơi hồ nữa," Từ Kính Nhi níu tay Từ Chi Nghiêm nói, "Cha, con không đi đâu!

Hắn nặng vậy thuyền sẽ chìm mất."

Từ Chi Nghiêm vỗ tay nàng: "Tạm thời con ráng nhịn đi, để cha nghĩ cách đã......"

Từ Kính Nhi giậm chân, "Vậy nếu không nghĩ ra thì con phải gả cho hắn sao?!"

Từ Chi Nghiêm: "Kính Nhi......"

Từ Kính Nhi không chịu nghe lời mà khóc lóc chạy đi.Nha hoàn vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư tiểu thư......"

Ngày hôm sau Từ Kính Nhi ngồi kiệu đến chỗ hẹn, ngoài kiệu có hộ vệ và nha hoàn Tướng phủ đi theo.

Kiệu đi được nửa đường thì Từ Kính Nhi kêu đau bụng nên sai người khiêng kiệu đến y quán gần nhất.Đến y quán, nàng nói phải vào nhà xí, không cho nha hoàn đi theo.

Nhưng nàng đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy về, nha hoàn lo lắng đến nhà xí xem thử, ai ngờ chẳng thấy tiểu thư nhà mình đâu nữa."

Người đâu mau tới!

Không thấy tiểu thư đâu cả!"

Từ Kính Nhi dốc hết sức lực đạp lên cục gạch để leo qua tường rào của y quán.

Nàng vội vàng chạy bừa, cũng chẳng biết nên đi đâu.Hôm qua trong thành có mưa nên đường sá toàn bùn lầy, còn có rất nhiều vũng nước đọng.

Từ Kính Nhi đang chạy thì trượt chân ngã nhào xuống đất, trên người dính đầy bùn sình."

Huhuhu......

Bẩn chết......"

Nàng rưng rưng nước mắt nhìn quanh bốn phía, thấy đằng trước có con sông thì muốn tới đó rửa sạch.Nàng khập khiễng đi đến bờ song rồi bước lên tảng đá vốc nước rửa mặt.

Nhưng tảng đá kia bị nước ăn mòn nhiều năm nên vừa tròn vừa trơn, Từ Kính Nhi đứng không vững, "ùm" một tiếng ngã xuống."

A!

Cứu mạng!

Khụ khụ......

Cứu mạng......"

Tôn Phóng đang câu cá ở bờ sông chợt nghe có người la cứu mạng, chạy tới xem thì thấy một cô nương đang chới với trong nước.*Khi Từ Kính Nhi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.Nàng chống mép giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, chẳng biết đây là đâu.Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một công tử bưng chén vào."

Cô nương, nàng tỉnh rồi."

Tôn Phóng đưa chén cho nàng, "Uống miếng nước gừng cho ấm người đi."

Từ Kính Nhi nhận lấy nước gừng rồi lí nhí nói: "Đa tạ công tử."

"Cô nương, nhà nàng ở đâu?"

Tôn Phóng hỏi, "Chờ nàng khỏe lại ta sẽ đưa nàng về."

Cô nương không nói gì, hai mắt ửng đỏ."

Sao......

Sao vậy?"

Tôn Phóng thấp thỏm nói, "Cô nương......"

Nước mắt cô nương ào ào tuôn rơi."

Ê ê......"

Tôn Phóng không biết làm sao, "Cô nương đừng khóc......

Được rồi, ta không hỏi ta không hỏi, nàng đừng khóc nữa......"

Cô nương sụt sịt, lúc này nước mắt mới chịu ngừng.Tôn Phóng hết cách đành phải để người ở lại.Hôm sau Từ Kính Nhi ra khỏi phòng thơ thẩn đi dạo.

Đang đi thì chợt thấy một ao cá.Trong ao có hai con cá khá lớn và mấy con cá nhỏ.Hai con cá lớn là Cố Lang tặng cho Mộ Dung Diễn.

Sinh nhật Mộ Dung Diễn năm ngoái, hắn đòi Cố Lang tặng quà.

Cố Lang không biết tặng gì, lúc đi qua chợ thấy một bà lão bưng chậu cá nói "Mỗi năm sung túc", thế là mua hai con cá tặng cho hắn.Sau đó cá lớn lại sinh cá con, Mộ Dung Diễn còn đứng cạnh ao thở dài: "Cá đã sinh rồi, chừng nào ngươi mới sinh cho ta......"

Còn chưa nói hết đã bị Cố Lang đạp xuống ao.Trên bờ ao có bàn để mồi câu.

Từ Kính Nhi buồn chán ngồi cạnh ao cho cá ăn.Không biết cha thế nào rồi nhỉ?

Có phải đang phái người tìm mình khắp nơi không?Trong lòng nàng nghĩ miên man, mồi câu cứ thế ném xuống ao.Một lát sau Tôn Phóng đi tới, nhìn xuống ao chỉ thấy một con cá nhỏ mắt trắng dã sắp lồi ra ngoài."

Á!"

Tôn Phóng vội la lên, "Mau cứu cá!"

Từ Kính Nhi bị hắn làm giật mình, nhìn lại con cá kia cũng hơi áy náy.

Nhưng Tôn Phóng phản ứng quá mạnh khiến nàng không khỏi tò mò: "Sao ngươi...... hoảng lên thế?

Chỉ là một con cá thôi mà......"

"Đây không phải cá bình thường đâu!"

Tôn Phóng vội vàng lội xuống vớt cá, "Đây là tín vật đính ước mà người trong lòng đại đương gia nhà chúng ta tặng cho hắn đấy!

Nó mà chết thì hắn có làm ma cũng không tha cho ta đâu!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 10: Nghe thấy ngươi nói mớ


Tôn Phóng vội vàng vớt cá lên rồi lấy một chậu nước trong, cẩn thận thả cá vào.

Con cá kia quẫy trong nước mấy lần, phun ra hai miếng đồ ăn, cuối cùng mới lật úp lại."

Không chết thì tốt, không chết thì tốt......"

Tôn Phóng vỗ ngực, "Làm ta sợ muốn chết."

Hắn lại đưa tay chọc chọc con cá kia: "Tổ tông, ngươi mới bao nhiêu lớn hả?

Không thể ăn ít đi hay sao?

Biết sợ chưa?"

Từ Kính Nhi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đều tại ta nhất thời lơ đễnh......"

Tôn Phóng xua tay, "Không sao là tốt rồi."

"Đại đương gia của các ngươi," Từ Kính Nhi hiếu kỳ nói, "Quý mấy con cá này vậy sao?"

Tôn Phóng đáp: "Thế đã là gì!

Trước đây có lần ta quên cho ăn làm con cá này đói bụng cả ngày, sau khi đại đương gia của chúng ta biết thì bỏ đói ta cả ngày luôn!"

Từ Kính Nhi ôm mặt nói: "Đại đương gia của các ngươi si tình thật."

"Si tình thì làm được gì," Tôn Phóng thở dài, "Hơn một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta.

Lúc hắn chết, người trong lòng còn chẳng thèm rơi lấy một giọt nước mắt......"

"Cái gì?"

Từ Kính Nhi giật mình, "Đại đương gia của các ngươi...... chết rồi ư?"

Tôn Phóng: "......

Đúng vậy."

Cỏ trên mộ đã mọc cao lắm rồi.*Từ Chi Nghiêm lo lắng phái người tìm con khắp nơi nhưng mãi vẫn không có tin tức gì.

Cao Thừa còn tưởng hắn không chịu gả con cho mình nên mới giấu đi, ngày ngày ngồi lì ở phủ Thừa tướng ăn vạ.Thừa tướng rầu rĩ ngủ không ngon, còn nghe nói Thái tử ở ngự thư phòng chính miệng thừa nhận mình có thú vui Long Dương, còn làm Hoàng thượng tức xỉu.Nhưng Thái tử suốt ngày lảm nhảm tu tiên luyện dược, chuyện kỳ quái gì cũng làm, giờ có thừa nhận mình đoạn tụ thì cũng chẳng gây ra sóng to gió lớn gì.Có kẻ nghe phong thanh, muốn làm hắn vui lòng nên chọn mấy nam tử đẹp mã tặng hắn.

Nhưng Thái tử yêu cầu quá cao, muốn eo nhỏ chân dài, mặc áo đen phải đẹp, còn phải nhìn vừa mắt......

Chọn tới chọn lui, cuối cùng chẳng giữ lại người nào.Mặc dù Thái tử nói mình đã có người trong lòng nhưng người kia tên họ gì thì chẳng ai biết."

Có thể là huynh đệ Ngô Lục của ngươi đấy."

Cố Lang vừa tháo đai lưng vừa nói.Ngô Thất đang uống trà lập tức phun ra, "Cái gì?!"

Cố Lang nói: "Hôm qua ta thấy bọn họ ôm nhau."

"Cái gì mà ôm nhau?!"

Ngô Thất cãi, "Là ngã vào nhau chứ!"

Cố Lang kỳ quái hỏi: "Sao ngươi biết?"

Ngô Thất ngồi cạnh bàn nhìn Cố Lang cởi áo, liếm môi nói: "Ngô Lục kể ta nghe.

Hắn nói hôm qua Thái tử sơ ý ngã sấp đè lên người hắn."

Cố Lang chẳng có phản ứng gì, là thật hay giả đều chẳng liên quan gì đến y.

Đến khi chỉ còn lại áo lót, y cởi giày rồi leo lên giường ngủ.Ngô Thất chống đầu nhìn y nói tiếp: "Đêm qua ta nghe thấy ngươi nói mớ."

Cố Lang nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi: "Nói gì?"

Ngô Thất nhấn mạnh từng chữ: "Ngươi gọi Mộ Dung ......"

Cố Lang bỗng dưng mở mắt ra.

Y không biết mình có thật sự nói mớ hay không, nhưng nếu không có thì sao Ngô Thất lại biết Mộ Dung Diễn?Ngô Thất lại hỏi: "Cố huynh đệ, Mộ Dung là ai vậy?"

Cố Lang im lặng một hồi mới trả lời: "Một người bạn."

"Bạn?"

Ngô Thất ung dung nói, "Sao ta nghe không giống lắm nhỉ......"

Cố Lang khó hiểu: "Ta nói gì?"

Ngô Thất: "Thật ra cũng chẳng nói gì......"

Cố Lang khẽ thở phào, đang định nhắm mắt ngủ thì lại nghe Ngô Thất nói: "Chỉ thở hơi mạnh thôi."

Cố Lang: "......"

Ngô Thất: "Thở hổn hển đến tận nửa đêm, mặt đỏ, tai đỏ, cổ đỏ, mồ hôi ướt đẫm, quần áo cũng cởi gần hết......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 11: Có phải là nhớ hắn không


Cố Lang ngồi bật dậy lạnh lùng nạt: "Nói bậy!"

"Ta đâu có nói bậy," Ngô Thất cãi, "Nếu không sao ta lại biết Mộ Dung chứ?"

Cố Lang nghĩ có lẽ trong lúc ngủ mơ mình đã thật sự gọi tên Mộ Dung, nhưng thở dốc gì đó...... thì tuyệt đối không có.Ngô Thất thấy y im lặng thì lại nói tiếp: "Cố huynh đệ, không ngờ ngày thường ngươi lạnh nhạt thế mà khi thở lại nóng bỏng như vậy......"

Cố Lang quăng tới một cái gối.Ngô Thất chụp lấy gối ôm vào ngực mỉm cười nhìn y.Cố Lang kéo chăn lên đầu nằm ngủ không thèm để ý đến hắn.Không biết có phải vì bị Ngô Thất khuấy động tâm sự trong lòng hay không mà đêm nay Cố Lang quả thật mơ thấy Mộ Dung Diễn.Trong mơ, người kia đưa lưng về phía y lẻ loi bước đi trong mưa bụi, bóng dáng mơ hồ không rõ.Cố Lang nhẹ giọng gọi hắn nhưng thanh âm như chìm vào màn mưa bụi, Mộ Dung Diễn không hề quay đầu lại.Ngươi muốn đi đâu?Cố Lang theo sau hắn nhưng không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Y nhìn không thấu hắn.

Người kia luôn mang dáng vẻ lỗ mãng phóng đãng, cứ như cái gì cũng không để trong lòng.

Nhưng y vẫn còn nhớ nửa năm trước, khi quân thiết kỵ Bắc Kỳ trên đường tông phải bách tính Đại Diên còn tùy ý cợt nhả, trong mắt Mộ Dung Diễn bỗng nhiên nổi lên sát khí cuồng bạo.

Ánh mắt ngoan lệ kia khiến Cố Lang chợt nghĩ tới dã thú bị nhốt trong lồng.Mộ Dung Diễn đi một lát rồi ngừng lại.Cố Lang nhìn hắn, muốn đưa tay chạm vào hắn thì hắn đột ngột xoay người lại.Hắn đang cười như thường ngày, mặt mày hớn hở như sắp gọi một tiếng "phu nhân".Nhưng trên bụng hắn lại rịn ra máu tươi, từng mảng từng mảng đỏ đến chói mắt."

Mộ Dung!"

Cố Lang bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi trên giường thở hổn hển.Ngô Thất đã dậy, đang mặc quần áo thì nghe y gọi to, nhưng hắn không cười mà vội vàng đi tới cạnh giường đưa tay lau mồ hôi trên trán y rồi đau lòng nói: "Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?

Gặp ác mộng à?"

Trước mắt Cố Lang vẫn còn hiển hiện hình ảnh Mộ Dung Diễn có một mảng máu đỏ thật lớn trên bụng.

Y vội vàng khoác y phục mang giày rồi chạy ra ngoài thành, không để ý Ngô Thất gọi theo sau lưng.*Ngoài thành gió núi hơi lạnh, sương đọng trên cỏ thấm ướt vạt áo Cố Lang.Y đứng trước mộ Mộ Dung Diễn nhìn cỏ xanh phất phơ trong gió.Một lát sau, y quay đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngô Thất từ sau một thân cây đi tới giải thích: "Tự nhiên ngươi bỏ chạy, ta hơi lo nên theo tới đây nhìn xem......"

Cố Lang không nói gì, đứng trước mộ một lát rồi đi.Trên đường về, Ngô Thất như có chuyện muốn nói nhưng mãi đến khi về Đông Cung vẫn chưa lên tiếng.Mấy ngày tiếp theo, Cố Lang thường đến thăm Mộ Dung Diễn, nếu Ngô Thất biết thì cũng đi theo.Sau mấy lần, rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi Cố Lang trước mộ Mộ Dung Diễn: "Ngày nào ngươi cũng đến thăm hắn, có phải vì nhớ hắn không?"

Cố Lang: "Ta đến xem cỏ trên mộ hắn cao bao nhiêu thôi."

Ngô Thất: "......"

Ngô Thất không cam tâm: "Lần nào ngươi cũng đứng như vậy, không có lời gì muốn nói với hắn sao?"

Cố Lang trầm mặc một lát rồi nói khẽ: "Có nói hắn cũng đâu nghe thấy."

Ngô Thất: "......

Cũng chưa chắc."

Cố Lang tỏ vẻ không tin.Ngô Thất lải nhải: "Ta nghe nói sau khi người chết vào Hoàng Tuyền, mộ phần chính là nơi nối kết giữa địa phủ và nhân gian.

Vì vậy nếu nói chuyện trước mộ hắn thì hắn ở dưới đất cũng sẽ nghe được."

Cố Lang vẫn không tin.Ngô Thất nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là ngươi cứ nói ra một yêu cầu đơn giản với hắn thử xem?"

Cố Lang liếc nhìn ngôi mộ rồi đột nhiên nói: "Năm ngoái ngươi mượn ta năm lượng bạc chưa trả."

Ngô Thất: "......"

Không ngờ ngươi còn rất yêu tiền cơ đấy.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 12: Bảo hắn báo mộng cho ta


Cố Lang vốn đã quên Mộ Dung Diễn còn nợ mình năm lượng bạc.

Mấy tháng trước Mộ Dung Diễn nói muốn mời y uống rượu nên kéo y đến tửu lâu.

Nhưng uống rượu xong Mộ Dung Diễn lại phát hiện mình quên mang tiền.Hắn tiện tay sờ eo Cố Lang móc ra năm lượng bạc từ bên hông y rồi không biết xấu hổ nói: "Tiền của ta chính là tiền của ngươi, tiền của ngươi......"

Cố Lang trừng hắn, hắn vội vàng nói: "Vẫn là tiền của ngươi, ngày mai ta sẽ trả lại ngươi."

Nhưng hôm sau hắn lại quên trả, Cố Lang cũng không để bụng.

Nhưng giờ Cố Lang muốn hắn ở đây, muốn hắn tự tay đem bạc tới.Tôn Phóng ngủ đến nửa đêm thì bị Mộ Dung Diễn lay tỉnh.Hắn kinh hãi bật dậy, thấy Mộ Dung Diễn thì dụi đôi mắt nhập nhèm gọi: "Đại đương gia?"

Mộ Dung Diễn đưa hắn năm lượng bạc rồi nói: "Ngày mai ngươi cầm tới cho Cố Lang, nói là ta báo mộng nhờ ngươi trả lại."

Tôn Phóng chẳng hiểu ra sao, "Cố hộ vệ thiếu tiền à?

Y thiếu tiền mà ngươi chỉ cho năm lượng?

Sòng bạc nghèo vậy sao?"

"Không phải," Mộ Dung Diễn cũng chẳng biết giải thích với hắn thế nào, "Ngươi cứ đưa cho y là được rồi."

Tôn Phóng: "Ờ."

"Còn nữa," Mộ Dung Diễn hỏi, "Cô nương ở phòng kế bên là ai?"

Tôn Phóng bừng tỉnh, "Ta điều tra rồi, là con gái Từ Chi Nghiêm, Từ Kính Nhi."

"Con gái Từ Chi Nghiêm?"

Mộ Dung Diễn kỳ quái hỏi, "Sao nàng lại ở đây?

Vì tìm nàng mà Từ Chi Nghiêm sắp lật ngược kinh thành lên rồi kìa."

Tôn Phóng: "Nàng nhảy sông được ta cứu lên."

Mộ Dung Diễn: "Sao nàng lại nhảy sông?"

Tôn Phóng: "Cao Thừa muốn cưới nàng nhưng nàng không chịu."

Mộ Dung Diễn: "......

Tính cách cũng thật mạnh mẽ."

"Đại đương gia," Tôn Phóng hỏi, "Giờ làm sao đây?

Phải đưa nàng về sao?"

Mộ Dung Diễn trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Tính tình Cao Thừa nóng nảy bộp chộp, cứ treo hắn mấy ngày rồi hãy để Từ Kính Nhi về."

Tôn Phóng ngập ngừng, "Đưa về rồi nàng phải gả cho Cao Thừa sao?"

Mộ Dung Diễn cười nhìn hắn, "Thế nào, ngươi không nỡ à?"

"Không phải!"

Tôn Phóng vội nói, "Ta......

Ta chỉ sợ nàng lại nhảy sông thôi!"

Mộ Dung Diễn mở cửa đi ra ngoài, "Yên tâm đi, cha nàng rất thương nàng, sẽ không ép buộc nàng đâu."*Hôm sau Tôn Phóng chưa đi tìm Cố Lang thì y đã tự tới.Y nói đến thăm cá.Tôn Phóng kích động nói, "Lâu quá ngươi không đến nên bọn nó nhớ ngươi ăn không vào!"

Nhưng đến ao cá xem thì con nào con nấy đều mập ú.Cố Lang: "......"

Đây là......

ăn không vào đấy à?Tôn Phóng lại lấy ra năm lượng bạc nói: "Cố hộ vệ, đêm qua Đại đương gia báo mộng cho ta, bảo ta cầm năm lượng bạc trả lại ngươi."

Cố Lang đang cho cá ăn nghe vậy thì dừng tay lại nhưng không chịu nhận."

Là hắn nợ ta," Cố Lang rũ mắt nói, "Bảo hắn tự mình trả đi."

Tôn Phóng: "......

Nhưng hắn không tới được......"

Cố Lang: "Vậy cũng phải báo mộng cho ta."

Tôn Phóng: "......"

Mộng này...... thật sự không báo được đâu.Lúc này trong bếp chợt vọng ra một tiếng động vang dội.

Bọn họ tưởng xảy ra chuyện gì nên chạy tới xem thì thấy gian bếp bốc khói mù mịt, Từ Kính Nhi ho khan chạy ra, tóc tai rối bù, mặt dính đầy tro."

Khụ khụ......"

Từ Kính Nhi áy náy nói, "Tôn đại ca, xin lỗi, ta muốn nấu bữa cơm cám ơn ngươi, không ngờ......"

Tôn Phóng: "......"

Bà cô à, nàng muốn đốt bếp sao?"

Không có......

Không có gì," Tôn Phóng nghiêm túc nói, "Ý tốt của cô nương Tôn mỗ xin nhận, đừng khách khí."

Từ Kính Nhi ngẩng đầu nhìn Cố Lang đứng sau lưng Tôn Phóng.Từ Kính Nhi thấy Cố Lang toàn thân mặc đồ đen, thẳng tắp như tùng, dù hơi gầy nhưng càng lộ ra vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú thì hai mắt tỏa sáng, "Công tử này là......"

Tôn Phóng nói: "Đây là Cố hộ vệ."

Sau đó giới thiệu Từ Kính Nhi với Cố Lang, "Đây là Từ cô nương."

Từ Kính Nhi nhớ lại lúc Tôn Phóng nhắc tới người trong lòng của Đại đương gia từng gọi "Cố hộ vệ".Đây chính là người trong lòng của Đại đương gia nhà họ sao?Từ Kính Nhi đau lòng không thôi, tiếc hận nói: "Đẹp trai như vậy, còn trẻ như vậy, sao lại thủ tiết......"

Tôn Phóng hấp tấp bịt miệng nàng lại.Từ Kính Nhi: "Ưm ưm......"

"Cố hộ vệ," Tôn Phóng nói với Cố Lang, "Nàng bị sặc khói, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, ngươi cứ cho cá ăn đi nhé."

Từ Kính Nhi giật tay Tôn Phóng xuống: "Ngươi yên tâm, Tôn đại ca mỗi ngày đều cho cá ăn, tín vật đính ước của các ngươi vừa to vừa khỏe......

Ưm ưm......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 13: Làm đau cả bụng


Cố Lang không hiểu lắm, "Tín vật đính ước?"

"Không......

Không phải!"

Tôn Phóng bịt miệng Từ Kính Nhi vội nói, "Nàng bị sặc khói hồ đồ rồi, để ta đưa nàng đi uống nước."

Hai người nửa kéo nửa ôm rời đi.Cố Lang trở lại bờ ao nhìn hai con cá lớn dẫn theo một đàn cá con bơi tung tăng.Lúc trước mua hai con cá này là để Mộ Dung Diễn nướng ăn, nhưng không biết người kia nghĩ gì mà lại đòi nuôi, còn cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, cá cũng muốn mua hai con cho đủ cặp mà còn nói trong lòng không có ta à?"

Cố Lang: "......

Tại người bán cá nói mua một tặng một mà."

Mộ Dung Diễn không tin, còn đòi đặt tên cho hai con cá, "Con này to khỏe hơn gọi là Mộ Tư Lang, con này nhỏ hơn chút gọi là Cố Tư Diễn......"

Cố Lang vung đao hất hắn xuống ao cá."

Rầm" một tiếng, góc tường bỗng nhiên sập xuống một mảng lớn, Cố Lang lấy lại tinh thần, trông thấy có người dính đầy đá vụn lăn xuống ao làm nước văng tung tóe."

Khụ khụ......"

Ngô Thất đứng lên trong nước, thấy cá không bị đè trúng mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Lang đứng cạnh ao."

Cố......

Cố huynh đệ," hắn xấu hổ cười nói, "Tường này...... thật chẳng bền tí nào cả......"

Cái tên Tôn Phóng này chỉ biết ăn mà không biết làm!

Tường cũ thế này mà cũng không biết sửa lại!

Nói sập là sập!

Đè trúng cá thì làm sao bây giờ?!Cố Lang bất động nhìn hắn, "Ngươi theo dõi ta?"

Mặc dù trước đây hắn từng theo mấy lần nhưng đều quang minh chính đại, không giấu kín hành tung nên Cố Lang cũng biết.

Nhưng lần này nếu không phải hắn rớt xuống thì Cố Lang cũng chẳng phát hiện ra."

Không phải," Ngô Thất giải thích, "Mấy ngày nay tâm tình ngươi không tốt nên ta không yên tâm, suốt ngày lẽo đẽo đi theo lại sợ ngươi phiền nên không muốn quấy nhiễu ngươi, ai ngờ tường này......"

Cố Lang nhìn ra chỗ khác nói: "Tâm tình ta không tốt lúc nào chứ."

Ngô Thất không tin, "Vậy ngươi ngày ngày đi thăm mộ làm gì?"

Cố Lang dừng một chút rồi nói: "Ta cảm thấy hắn chưa chết."

Ngô Thất giật thót, "Vì......

Vì sao?"

Cố Lang: "Không biết."

Ngô Thất: "......"

"Hắt xì!"

Ngô Thất bỗng nhiên hắt hơi một cái.Cố Lang đành phải dẫn hắn đi tìm Tôn Phóng lấy bộ đồ khác cho hắn thay.Tôn Phóng nhìn Ngô Thất từ trên xuống dưới, thầm nghĩ hỏng rồi, rõ ràng ánh mắt này giống hệt ánh mắt Đại đương gia nhìn Cố hộ vệ!Hèn gì dạo này cỏ trên mộ Đại đương gia lại xanh biếc như vậy, có kẻ thừa nước đục thả câu đây mà!Không đánh cho một trận thì tưởng Đại đương gia của chúng ta chết thật rồi à!Hắn bảo Cố Lang ra tiền sảnh đợi rồi dẫn Ngô Thất đi thay đồ.Vừa bước vào sân, hắn lập tức xắn tay áo muốn đánh người, kết quả lại bị Ngô Thất giơ chân đạp dính vào tường."

Bỏ ra!"

Tôn Phóng quát, "Bỏ chân ngươi ra!"

Ngô Thất: "Ngươi to gan quá nhỉ, ngay cả ta mà cũng dám đánh à?"

"Ngươi là ai?!"

Tôn Phóng hỏi, "Sao ta lại không dám đánh ngươi hả?!"

Ngô Thất lột mặt nạ da người xuống."

Đại......

Đại đương gia?"

Tôn Phóng giật mình nói, "Sao lại là ngươi?"

Mộ Dung Diễn cả giận: "Ngươi còn dám nói à?!

Tường cũ cũng không biết sửa lại, nếu không phải tường sập thì sao ta lại ở đây chứ."

"Mấy ngày nay cũng định sửa rồi," Tôn Phóng lí nhí, "Tại các ngươi đến sớm quá chứ bộ."

Mộ Dung Diễn: "......"

Chẳng lẽ còn phải chờ ngươi chọn ngày lành hay sao?*Trong cung, lão Hoàng đế lại ho ra máu.Khuất Phong Vân đang tuần tra ngoài điện, thấy cách đó không xa Vương thái y dẫn theo một tiểu thái y vội vàng chạy đến.Tiểu thái y cõng rương chạy trước, dưới chân mất thăng bằng ngã sấp xuống đất."

Tiểu Nguyễn," Vương thái y vội vàng hỏi, "Không sao chứ?"

Tiểu thái y giật giật chân nhăn nhó nói: "Sư phụ, chân con đau."

"Đứng lên được không?"

Vương thái y đỡ y dậy, hai người đi chậm như rùa.Thật vô dụng!Khuất Phong Vân nhìn không nổi nữa, đi qua vác tiểu thái y lên.Vừa nhẹ vừa mềm.Tiểu thái y kinh hãi la lên: "A a......

Ngươi làm gì vậy?"

Khuất Phong Vân: "Ồn ào quá!"

Hắn giữ chặt đôi chân đang đạp loạn xạ rồi nghĩ thầm, một nam nhân mà toàn thân mềm như vậy bảo sao vô dụng thế!Khuất Phong Vân vác người bước nhanh đến cửa đại điện mới thả xuống.Vương thái y cũng vừa đến, thấy đồ đệ ôm bụng ngồi xổm dưới đất thì vội hỏi: "Tiểu Nguyễn, ngươi sao rồi?"

Tiểu thái y nhìn thoáng qua Khuất Phong Vân rồi ấm ức nói: "Hắn cứng quá làm con đau hết cả bụng."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 14: Ngươi đây là đùa giỡn lưu manh


Sức khỏe lão Hoàng đế ngày càng suy yếu, gần đây ho ra máu nghiêm trọng hơn, tinh thần đều kém đi nhiều.Sợ là không cầm cự được đến cuối năm.

Vương thái y khẽ thở dài, thu dọn xong hòm thuốc thì dẫn tiểu thái y khập khễnh ra cửa điện.Khuất Phong Vân vẫn canh gác trước đại điện, thấy tiểu thái y hệt như thỏ què chân thì không khỏi nhìn chăm chú.Tiểu thái y lập tức cảnh giác nói: "Ta tự đi.

Không thèm ngươi vác!"

Khuất Phong Vân: "......"

Ta mới lười vác!Vương thái y dìu đồ đệ, vừa đi vừa nói: "Khuất phó thống lĩnh cũng có ý tốt thôi, sao ngươi còn giận dỗi nữa?"

"Con đâu có giận," tiểu thái y nói, "Nhưng hắn cứng lắm, cứng như đá vậy."

Vương thái y: "Hắn là võ tướng nên tất nhiên thân thể phải vạm vỡ rồi."

Tiểu thái y: "Nhưng người khác cũng luyện võ mà sao không cứng như hắn......"

Khuất Phong Vân nghe y cứ mở miệng lại bảo mình cứng nên nôn nóng kéo hộ vệ bên cạnh tới hỏi: "Ta cứng lắm sao?"

Hộ vệ: "......"

Ngươi đây là đùa giỡn lưu manh.*Ngô Thất thay đồ rồi cùng Cố Lang về Đông Cung.Bọn họ đi được nửa đường thì Ngô Thất nói đói bụng nên mua mấy cái bánh bao, hai người vừa đi vừa ăn.Cố Lang đang cắn bánh bao chợt trông thấy ở sạp hàng phía trước có người đang chọn đồ.Người kia cởi khôi giáp, thân mặc thường phục, vừa cao vừa khỏe.Đáy mắt Cố Lang bỗng nhiên lạnh đi, không giấu được sát ý lượn lờ quanh người, giữa hàm răng nghiến chặt tựa như nếm được mùi máu tươi.Trịnh Vu Phi!Mười một năm trước, từng vũng máu trên đài hành hình kia tràn vào đáy mắt Cố Lang, đỏ biến thành đen, đen đến rét run, vừa chạm vào đã lạnh thấu xương.Trong giấc mộng của y, máu tràn ngập trời đất, nhỏ giọt từ đài hành hình xuống đất rồi lại từ trong đất chảy ra như dòng sông nhấn chìm y......Trịnh Vu Phi!Người phía trước dường như cảm nhận được nên quay đầu nhìn.Ngô Thất đột ngột chụp lấy bàn tay đang nắm chặt bánh bao của Cố Lang cắn một cái."

Á......"

Cố Lang bị đau lấy lại tinh thần, cau mày nói, "Ngươi làm gì vậy?"

Ngô Thất tỏ vẻ tức giận, "Ngươi bóp hư bánh bao rồi, lãng phí lương thực!"

Cố Lang: "......"

Trịnh Vu Phi nhìn khắp phía nhưng không phát hiện được gì.Sát ý mãnh liệt kia đột nhiên biến mất.Rốt cuộc là ai?

Hắn bỗng thấy bất an, trong kinh thành còn ai dám nổi sát tâm với hắn cơ chứ?Khi Cố Lang ngước mắt lên thì không thấy Trịnh Vu Phi đâu nữa.Ngô Thất lại nhét cho y một cái bánh bao, Cố Lang không thấy ngon miệng nên từ chối."

Không được," Ngô Thất nói, "Giờ ngươi không ăn lát nữa sẽ đói bụng.

Cái này giống như thiếu nợ vậy, thiếu thì phải trả."

Cố Lang nhìn mái hiên hoàng cung phía xa nói khẽ: "Thiếu thì sẽ trả sao?"

"Trả chứ," Ngô Thất nhìn y, trong mắt tựa như vực sâu không thấy đáy, "Nên trả sẽ phải trả, ngươi tin ta đi."

Cố Lang rũ mắt quay người đi.Ngô Thất đi theo sau gọi y: "Ngươi không ăn thật à?

Lát nữa đói bụng thì không có đâu đấy......

Có ăn không?

Thơm lắm này......"*Mấy ngày sau, Tôn Phóng thấy bộ dạng Từ Kính Nhi như mất hồn mất vía thì mở miệng khuyên nhủ: "Từ cô nương, nàng bỏ nhà đi lâu như vậy chắc người nhà sẽ lo lắm đấy."

Từ Kính Nhi mím môi không nói lời nào.Tôn Phóng nói tiếp: "Nếu có hiểu lầm gì đó với người nhà thì cứ nói thẳng ra đi, đều là người một nhà cả mà."

"Tôn đại ca," Từ Kính Nhi nói, "Thật ra cha ta là Thừa tướng đấy."

Tôn Phóng làm bộ kinh ngạc: "Hả?!"

Từ Kính Nhi nói: "Ông ấy muốn gả ta cho người mà ta không thích, ta không bằng lòng nên mới chạy trốn."

"Nhưng nàng trốn tránh như thế đâu phải là cách."

Tôn Phóng nói, "Nàng đi lâu như vậy tất nhiên cha nàng sẽ rất lo lắng, biết đâu hối hận rồi cũng nên."

Từ Kính Nhi: "Thật sao?"

Tôn Phóng: "Hay là thế này nhé, ta đưa nàng về, nàng nói chuyện với cha nàng một lát đi.

Ông ấy là cha nàng, chắc sẽ không ép buộc nàng đâu."

Từ Kính Nhi cũng rất nhớ cha mình, do dự một hồi thì đồng ý.Bọn họ trở về phủ Thừa tướng, Từ Chi Nghiêm thấy con mình bình an vô sự thì hết sức vui mừng, suýt nữa còn rơi nước mắt.Cao Thừa còn ở trong Tướng phủ, thấy người về thì nắm tay Từ Kính Nhi nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta bái đường luôn đi."

Thừa tướng: "......"

Tôn Phóng: "......"

Từ Kính Nhi lập tức òa khóc, "Huhuhu......

Ta không muốn!"

Cao Thừa: "Bớt nói nhảm đi, mau lên!"

Từ Kính Nhi kéo Tôn Phóng, "Ta......

Ta đã thành thân với Tôn đại ca nên không bái đường với ngươi được đâu!"

Từ Chi Nghiêm, Cao Thừa: "Cái gì?!"

Tôn Phóng: "......"

Tôn Phóng nhớ lại Mộ Dung Diễn từng nói nếu có cơ hội thì phải chọc giận Cao Thừa, càng giận càng tốt.Thế là hắn cũng nắm tay Từ Kính Nhi nói: "Đúng, chúng ta thành thân rồi, Kính Nhi còn mang thai cốt nhục của ta nữa!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 15: Hôm nay chưa uống thuốc


Hôm nay Tướng phủ gà bay chó chạy, nhốn nháo hơn nửa ngày.Đầu tiên là Cao Thừa nổi trận lôi đình đánh một trận với Tôn Phóng.

Hai người đánh nhau thở hồng hộc, quần áo đều rách bươm nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Cuối cùng Cao Thừa đen mặt đằng đằng sát khí bỏ đi.Sau đó Tôn Phóng lại bị Thừa tướng vác chổi lông gà rượt từ tiền sảnh tới sân sau, chổi cũng đánh thành trụi lủi, lông gà bay đầy đất.Từ Chi Nghiêm vừa rượt vừa mắng: "Ở đâu ra thằng nhà quê này hả?!

Dám khi dễ con ta à!

Ta phải đánh chết ngươi!"

Từ Kính Nhi chạy theo can ngăn, "Cha, chuyện không liên quan tới Tôn đại ca đâu, cha đừng đánh nữa!"

Từ Chi Nghiêm cả giận: "Con đã mang thai cốt nhục của hắn mà còn nói không liên quan tới hắn à?!"

Từ Kính Nhi: "......"

Cuối cùng Tôn Phóng bị Từ Chi Nghiêm nhốt vào kho củi, nói là trước khi điều tra rõ nội tình thì không thả ra.*Trịnh Vu Phi có được mấy con ngựa tốt, cường tráng mạnh mẽ, oai hùng bừng bừng.Cao Thừa thích huấn luyện ngựa, khi nào Trịnh Vu Phi tìm được ngựa tốt đều mời hắn tới phi ngựa, nếu thích con nào thì tặng hắn mang đi.Nhưng hôm nay Cao Thừa lại không hứng thú lắm, cưỡi ngựa chạy vài vòng rồi thôi, sầm mặt ngồi một bên.Trịnh Vu Phi cũng xuống ngựa rồi đi qua hỏi: "Ngựa này không vừa ý sao?

Cao huynh có vẻ không vui lắm?"

Cao Thừa khoát tay nói: "Không phải do ngựa."

Trịnh Vu Phi: "Thế thì là gì?"

Cao Thừa rót trà nói: "Từ Chi Nghiêm không dùng được nữa."

Tay bưng trà của Trịnh Vu Phi khựng lại, "Sao Cao huynh lại nói vậy?"

Cao Thừa bỗng nhiên đập bàn, "Dạo này hắn ngày càng không để bản tướng quân vào mắt!

Lừa gạt giấu giếm ta, ngay cả con cũng không chịu gả cho ta, không phải chột dạ thì là gì?!"

Thậm chí hắn còn nghi ngờ Tôn Phóng là do Thừa tướng tìm đến diễn vở kịch này để mượn cớ ngăn cản hắn cưới Từ Kính Nhi."

Cao huynh nghi hắn hai lòng?"

Trịnh Vu Phi gõ nhẹ thành chén, "Từ Chi Nghiêm ở trong triều lâu năm, liên luỵ rất nhiều, nếu thật sự có ý nghĩ gian dối thì e là sẽ gặp rắc rối."

Cao Thừa hậm hực nói: "Làm hắn ngậm miệng là được rồi, chỉ một con rối mà thôi, cái này không được thì đổi cái khác."

Trịnh Vu Phi nghĩ ngợi rồi nói: "Việc này còn phải bàn bạc với các lão rồi mới định đoạt được, Cao huynh cứ chờ tin của ta đi."

Cao Thừa có vẻ không vui nhưng cũng chẳng nói gì mà lại đi phi ngựa.Đêm đó Từ Chi Nghiêm về thư phòng, vừa đóng cửa quay người lại thì trông thấy Khuất Phong Vân ngồi trước bàn, một tay chống đầu, buồn chán lật xem một quyển sách."

Khuất......

Khuất phó thống lĩnh?"

Khuất Phong Vân ngẩng đầu cười: "Từ tướng về rồi à."

Chưa gửi bái thiếp, chưa thông báo mà người này đã đường hoàng ngồi đây, trong lòng Từ Chi Nghiêm đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt."

Phó thống lĩnh có việc gì à?"

"Cũng không có gì," Khuất Phong Vân nói, "Chỉ là hôm nay nghe được chút tin tức nên muốn báo cho Từ tướng một tiếng thôi."

Từ Chi Nghiêm: "Tin gì?"

"Cao Thừa nói Từ tướng hai lòng," Khuất Phong Vân nghiêng người về phía trước nói, "Muốn Trịnh Thống lĩnh thay người."

Từ Chi Nghiêm run tay một cái nhưng vẫn cười: "Sao lại nói vậy, lão phu chỉ trung thành với Đại Diên......"

"Không phải Đại Diên," Khuất Phong Vân ngắt lời hắn, gằn từng chữ, "Là người đứng sau lưng Từ tướng......"

Nhiều năm qua Thừa tướng nhìn như quyền nghiêng triều chính nhưng chẳng qua chỉ là con rối bị kẻ khác giật dây.

Hắn đứng trên sóng ngầm, vì người sau lưng mà nhúng máu tươi, che giấu chân tướng, dùng điều này đổi lấy yên bình."

Nếu bọn họ không tin Từ tướng nữa thì sẽ thế nào đây?"

Khuất Phong Vân chậm rãi nói, "Giết người diệt khẩu?"

Ngón tay Từ Chi Nghiêm siết chặt trong tay áo, "Lão phu không biết ngươi đang nói gì cả!"

"Đương nhiên Từ tướng cũng có thể gả con cho Cao Thừa để thể hiện lòng trung thành của mình.

Chỉ là," Khuất Phong Vân vòng qua bàn đi về phía hắn, "Dáng dấp Từ cô nương và Từ phu nhân giống nhau như vậy, có phải tính tình cũng giống nhau không nhỉ?"

Từ Chi Nghiêm bỗng nhiên lui ra sau một bước, suýt nữa đứng không vững.Trước khi vào triều làm quan, hắn cũng chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu.

Sau khi vợ hắn sinh Từ Kính Nhi thì bị cha ép tái giá với một phú thương.

Nhưng đúng vào ngày gả đi, nàng nhảy xuống giếng tự sát.Từ Chi Nghiêm nhìn Khuất Phong Vân, hơi thở trở nên bất ổn, "Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn hợp tác với Từ tướng," Khuất Phong Vân nhàn nhạt nói, "Chức phó này ngồi không thoải mái, ta muốn ngồi chức trưởng......"*Khuất Phong Vân ra khỏi Tướng phủ rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.Trong hẻm, Mộ Dung Diễn đang đứng dựa vào tường."

Hắn đáp ứng chưa?"

Mộ Dung Diễn hỏi."

Chưa," Khuất Phong Vân nói, "Còn phải suy nghĩ đã."

Mộ Dung Diễn nói: "Vậy cứ để hắn nghĩ đi, cũng chẳng mấy ngày đâu.

Phụ Lam Sơn dò ra được gì chưa?"

"Không thuận lợi lắm," Khuất Phong Vân đáp, "Binh lính Phụ Lam Sơn đều do thủ hạ Hà Ninh Trung của Trịnh Vu Phi nuôi, mọi chuyện đều do hắn phụ trách, Trịnh Vu Phi rất ít nhúng tay vào.

Cho dù Phụ Lam Sơn bại lộ thì Trịnh Vu Phi cũng sẽ không bị liên lụy."

Mộ Dung Diễn đứng dựa vào tường một hồi, sau đó đi ra cửa ngõ, "Biết rồi, ngươi về trước đi."

"Điện hạ?"

"Để ta tới Phụ Lam Sơn xem thử."*Mộ Dung Diễn thừa dịp đêm tối đi tới Phụ Lam Sơn.Để đề phòng bất trắc, hắn lại đeo mặt nạ da người của Ngô Thất.Hắn đi đến chân núi thì có ánh sáng bạc nhoáng lên, một nhát đao từ sau lưng chém tới.Mộ Dung Diễn khó khăn lắm mới tránh thoát, quay người lại nhờ ánh trăng mới thấy được gương mặt quen thuộc kia."

Cố......"

Hắn định mở miệng thì chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa uống thuốc.Sau khi hắn đóng vai Ngô Thất, sợ giọng nói bị Cố Lang nhận ra nên cứ ba ngày lại phải uống một viên đan dược để làm giọng nói khàn khàn.Hôm nay đã là ngày thứ ba nhưng lúc ra cửa hắn lại quên mang thuốc."

Ngô Thất?"

Cố Lang thấy rõ người tới thì hỏi ngay, "Sao ngươi lại ở đây?"

Mộ Dung Diễn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 16: Có phải ngươi sợ nhột không


Ngô Thất không nói gì.Cố Lang yên lặng nắm chặt đao trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.Sau đó chỉ thấy Ngô Thất giơ tay lên chỉ vào cổ mình rồi lắc đầu.Cố Lang cau mày hỏi: "Cổ ngươi bị thương?"

Ngô Thất gật đầu.Cố Lang: "Sao lại bị thương?"

Ngô Thất muốn kéo tay y nhưng Cố Lang né tránh theo phản xạ.Ngô Thất tỏ vẻ đáng thương nhìn y.Cố Lang nghĩ ngợi rồi chìa tay ra.Tay trái Ngô Thất nâng mu bàn tay y còn tay phải viết chữ vào lòng bàn tay.Mặc dù tính tình Cố Lang hơi lạnh nhạt nhưng lòng bàn tay rất ấm, như mới ngâm trong suối nóng khiến người ta vừa nắm không nỡ buông ra.

Y sợ nhột nên ngón tay run nhẹ, thỉnh thoảng giật giật."

Thái tử tìm ngươi thí nghiệm thuốc?"

Cố Lang nhìn chữ trong lòng bàn tay rồi nói, "Ngươi uống thuốc nên cổ họng bị hư?"

Ngô Thất gật đầu.Cố Lang trầm ngâm nói: "Bảo sao giọng ngươi cứ khàn khàn."

Ngô Thất âm thầm thở phào một hơi.Cố Lang ngước mắt hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

Ngô Thất tiếp tục viết vào lòng bàn tay y: "Thật ra ta nghe lệnh của Khuất phó thống lĩnh."

Cố Lang: "Khuất Phong Vân?"

Ngô Thất: "Đúng, biết Phụ Lam Sơn có người lén nuôi binh nên phó thống lĩnh vẫn luôn điều tra.

Hắn bảo ta tới nhìn xem."

Chẳng biết Cố Lang có tin không mà rút tay về: "Vậy ngươi tra đi, ta đi trước."

Ngô Thất: "......"

Cố Lang nói đi là đi, khinh công nhảy lên biến mất trong bóng đêm."

Ngươi nỡ đi sao?"

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng rồi phóng người đuổi theo.Cố Lang theo chân Trịnh Vu Phi đến đây.

Nhưng rẽ ngoặt một hồi thì không thấy tăm hơi Trịnh Vu Phi đâu nữa.

Y tìm hồi lâu cũng chẳng thấy tung tích dấu vết gì, khó khăn lắm mới phát hiện dưới núi có người thì lại là Ngô Thất.Cố Lang trở lại nơi Trịnh Vu Phi biến mất.

Y nghĩ một người đang sống sờ sờ không thể tự nhiên biến mất được, hẳn là có gì đó kỳ quái ở đây.Nhưng chung quanh đều là núi đá dốc đứng, y tìm tới tìm lui cũng không phát hiện cửa vào.Ngô Thất theo tới, thấy y đứng cạnh vách núi hết gõ lại sờ thì tỏ vẻ khó hiểu."

Ngươi đi chỗ khác tra đi."

Cố Lang nói mà không quay đầu lại.Ngô Thất không đi, trái lại còn ngang nhiên xông tới nhìn một chút, đưa tay viết trên lưng y: "Ngươi đang tìm gì vậy?"

Thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, Cố Lang mặc ít y phục, ngón tay đụng một cái như dán chặt vào lưng y mang theo xúc cảm ấm áp, còn hơi nhột nữa......Y rùng mình trả lời: "Không có gì."

Ngô Thất lại viết: "Đêm hôm khuya khoắt sao ngươi lại ở đây?"

Cố Lang: "Đi ngang qua."

Ngô Thất: "......

Đi ngang qua sao còn gõ vách núi?"

Cố Lang không đáp.Ngô Thất muốn viết tiếp nhưng Cố Lang bỗng nhiên quay lại nói: "Đừng viết trên lưng ta nữa."

Ngô Thất ngẩn người rồi mỉm cười kéo tay y viết: "Có phải ngươi sợ nhột không?"

Cố Lang nhìn đi chỗ khác không nói gì.Ngô Thất lại viết: "Ta nghe nói người sợ nhột đều yêu vợ.

Cố huynh đệ, ngươi yêu vợ lắm à?

Không đúng, ngươi vẫn chưa thành thân......

Vậy ngươi thích người như thế nào?"

Cố Lang không để ý tới hắn, rút tay về rồi quay lại tìm tòi vách núi.Ngô Thất đứng sau mỉm cười nhìn y, nhìn một lát rồi đột nhiên đưa tay chọc nhẹ vào lưng y.Cố Lang run lên, suýt nữa không đứng vững, tiện tay chống vào vách núi, quay đầu mắng Ngô Thất, "Ngươi......"

Tảng đá dưới tay đột ngột lui vào trong, trên vách đá bên cạnh từ từ lộ ra một cánh cửa.Cố Lang mừng rỡ, đang muốn tới xem thì sau lưng lại bị chọc một cái.Y không nhịn nổi nữa, "Ngươi làm gì vậy?!"

Ngô Thất: "Ư a a ư a a......"

Chưa chọc đủ mà.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 17: Vừa biến thái vừa không biết xấu hổ


Sau cửa là một mật đạo, hai bên vách đá đốt đèn sáng trưng.Cố Lang rón rén đi vào trong.

Ngô Thất cũng ngoan ngoãn theo sau y không dám chọc bậy nữa, vừa nhúc nhích thì đao của Cố Lang lập tức gác lên cổ hắn.Càng đi vào trong càng rộng, còn xuất hiện rất nhiều ngã rẽ ở khắp nơi.Bọn họ cũng không biết những lối rẽ này sẽ thông ra hướng nào, chỉ có thể tùy tiện chọn đại một lối.

Đang đi thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng nói.Bọn họ từ từ tới gần mới phát hiện sau chỗ ngoặt có một nhà lao, bên trong có một người trung niên bẩn thỉu đang ngủ.Người kia dường như đang nằm mơ, tay chân run rẩy, la hét đứt quãng: "Đừng giết ta......

Đừng giết ta......"

Người canh gác nhà lao bên ngoài bị hắn nói mớ làm phiền nên quát lớn: "Này, tỉnh lại đi!

Đừng có la nữa!"

Người kia run lên, từ từ mở mắt ra, rốt cuộc an tĩnh lại.Người ngoài nhà lao nói: "Sao ngày nào ngươi cũng mơ thế hả?

Bị nhốt ở đây bao năm rồi, còn ai đến giết ngươi nữa chứ?

Rảnh quá à?"

Người kia không nói gì mà chỉ thở phì phò.Cố Lang nhìn Ngô Thất thì thào hỏi: "Người nào vậy?"

Ngô Thất lắc đầu.Bọn họ không muốn bứt dây động rừng nên đành phải lui ra đi đến một ngã ba khác.Lối rẽ này hơi dài nhưng ở cuối đường lại vọng đến tiếng ngáy như sấm.

Cố Lang và Ngô Thất nấp ở lối ra nhìn về phía trước.

Chỉ thấy đằng trước vô cùng trống trải, trên đất trải chiếu, có một đám người đang ngủ.

Nhiều người hở ngực hở lưng, tiếng lẩm bẩm lúc nhỏ lúc to.Ngô Thất bỗng nhiên đưa tay che mắt Cố Lang rồi viết lên lòng bàn tay y: "Không được nhìn!

Sẽ bị mù đấy!"

Cố Lang giật tay hắn xuống rồi chỉ vào một đại hán vạm vỡ cởi trần cách đó không xa: "Lúc ngươi mộng du cũng giống vậy đấy."

Chỉ thấy đại hán vạm vỡ kia xoay người ôm chầm người gầy bên cạnh híp mắt nói: "Tiểu mỹ nhân đến đây cho gia hôn cái nào......"

Ngô Thất: "......"

Cố Lang nhìn một vòng rồi trầm ngâm nói: "Chắc bọn hắn là binh lính của Trịnh Vu Phi nuôi, không biết lai lịch thế nào......"

Ngô Thất chẳng có động tĩnh gì.Cố Lang kỳ quái quay đầu nhìn hắn.Ngô Thất tựa trán vào vách tường, bộ dạng buồn bã ỉu xìu.Cố Lang giật nhẹ tay áo hắn.Ngô Thất quay lại ai oán nhìn y một cái.Cố Lang: "......

Sao vậy?"

Ngô Thất nhìn đại hán vạm vỡ kia rồi đưa tay viết lên tường: "Ta béo, ta biến thái, ta không biết xấu hổ."

Cố Lang: "Ngươi không béo."

Ngô Thất: "......"

Vậy ta vừa biến thái vừa không biết xấu hổ sao?-Trên đường về Khuất Phong Vân gặp được tiểu thái y toàn thân mềm nhũn kia.Tiểu thái y đang ngồi trước một sạp hàng ăn sủi cảo.

Sủi cảo trắng trắng tròn tròn, cắn một cái nước canh lập tức ứa ra.Khuất Phong Vân nhìn một hồi cũng thấy hơi đói.Tiểu thái y đang ăn thì có người ngồi xuống đối diện.Y ngẩng đầu lên thấy thống lĩnh cứng rắn kia.Khuất Phong Vân gọi chủ quán: "Cho hai bát sủi cảo."

Tiểu thái y nghĩ thầm ăn nhiều vậy hèn gì cứng thế."

Chân ngươi sao rồi?"

Khuất Phong Vân hỏi."

Không sao."

Tiểu thái y nói, "Sư phụ ta lợi hại lắm, xoa nhẹ mấy lần là khỏi ngay."

Khuất Phong Vân ừ một tiếng, nhận lấy sủi cảo từ chủ quán rồi vùi đầu ăn.Hắn không chỉ ăn nhiều mà còn ăn rất nhanh, lúc tiểu thái y ăn xong cái sủi cảo cuối cùng thì hắn đã soàm soạp uống hết canh.Khuất Phong Vân hào khí đặt chén xuống, tiểu thái y đối diện không biết nghĩ gì mà cũng bưng canh lên uống rồi bắt chước điệu bộ đặt chén của hắn.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Tiểu thái y nấc một cái rồi hỏi: "Có phải nếu ăn giống ngươi thì sẽ cứng hơn không?"

Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 18: Có bệnh thì tới tìm ta


Tiểu thái y vừa dứt lời thì thấy Khuất Phong Vân không nói lời nào, chỉ bất động nhìn y."

Không được sao?"

Y thất vọng nói, "Vậy làm sao mới cứng một chút?"

Khóe miệng Khuất Phong Vân giật giật: "Ngươi là thái y, không cần đánh nhau thì muốn cứng làm gì?"

Tiểu thái y ấp úng không chịu nói.Khuất Phong Vân cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: "Đơn giản thôi, luyện nhiều một chút là được."

Tiểu thái y khiêm tốn thỉnh giáo, "Luyện thế nào?"

Khuất Phong Vân: "Trước tiên đứng trung bình tấn đi, mỗi ngày hai canh giờ."

Tiểu thái y nhũn chân ngồi bệt dưới gầm bàn.Khuất Phong Vân: "......

Sao thế?"

Tiểu thái y: "Đau chân."

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi đang đứng trung bình tấn trong đầu hay sao?Cuối cùng từ hai canh giờ giảm xuống một canh giờ, lại giảm thêm nửa canh giờ, lại giảm xuống còn hai khắc thì tiểu thái y mới miễn cưỡng không than đau chân.Khuất Phong Vân tỏ vẻ ghét bỏ.Hai người từ biệt ở góc đường.

Tiểu thái y đi vài bước rồi quay đầu, ánh mắt sáng ngời nói: "Nguyễn Niệm, ta tên là Nguyễn Niệm, sau này ngươi có bệnh thì cứ tới Thái y viện tìm ta nhé."

Thái dương Khuất Phong Vân nhảy thình thịch --- Đừng tức giận đừng tức giận, mềm như vậy lỡ đánh hỏng thì sao......Ở Phụ Lam Sơn, Ngô Thất đang úp mặt vào tường hối lỗi thì chợt nghe thấy trong hang ầm ĩ.Thì ra người gầy kia bị đại hán vạm vỡ làm thức giấc nên tức giận vung tay cho đại hán một cái tát.Đại hán đột ngột bị đánh thức, cả giận nói: "Trương Lão Tam, mẹ nó ngươi có bệnh à?!"

Trương Lão Tam hung ác nói: "Lưu Đại Mãnh, ngươi mà còn không chịu ngủ yên thì ta chặt hết tay chân ngươi cho xem!"

Lông mày Cố Lang càng nhíu chặt hơn.

Hai cái tên này y đã từng nghe qua.Trương Lão Tam xô xát với một chủ quán trên đường, trong lúc nóng giận đã cầm dao đâm chết chủ quán.Lưu Đại Mãnh cường bạo vợ người khác bị chồng nữ tử kia đuổi đánh.

Trong lúc xô xát lỡ tay đánh chết người chồng kia.Hai người đều giết người trên đường gây huyên náo, không lâu sau bị quan phủ phán quyết tử hình.Nhưng giờ cả hai đều không chết.Cố Lang thì thầm: "Chẳng lẽ những người này đều là tử tù sao?"

"Đâu chỉ tử tù," Ngô Thất viết, "Ngươi nhìn tráng hán râu quai nón bên trái đi, đó là thổ phỉ núi Kinh Hồng......"

Trong hang, Trương Lão Tam và Lưu Đại Mãnh càng cãi càng hăng, quấy rầy nhiều người thức giấc, om sòm náo loạn một khu."

Hơn nửa đêm còn gọi hồn à?!"

"Có để người ta ngủ không thì bảo?!"

"Muốn cãi cút ra ngoài mà cãi!"

Cãi một hồi thậm chí còn có người động thủ, ngươi xô ta đẩy hỗn loạn không thôi.Bỗng nhiên một người cao giọng quát: "Ồn ào gì đó?!

Chán sống rồi à!"

Đám người giật mình, lúc này mới dần yên tĩnh trở lại.Chỉ thấy một người mặc áo giáp đi đến, ánh mắt sắc bén quét qua: "Không muốn chết thì an phận chút đi!"

Cố Lang nhận ra tên kia là Hà Ninh Trung, tâm phúc của Trịnh Vu Phi.Sau lưng Hà Ninh Trung còn có hai người, rõ ràng là Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách trong phủ của hắn.Trịnh Vu Phi nhìn lướt một vòng rồi nói với Hà Ninh Trung: "Giao cho ngươi, ta về trước đây."

Hà Ninh Trung ôm quyền nói: "Đại thống lĩnh cứ yên tâm!"

Trịnh Vu Phi gật đầu, sau đó đi tới mật đạo mà Cố Lang và Ngô Thất đang nấp.Ngô Thất đột nhiên nhớ ra cửa chưa đóng.Lúc bọn họ mới đi vào thì không biết làm sao đóng cửa từ bên trong nên cửa vẫn đang để mở.Ngô Thất viết vội vào tay Cố Lang: "Mau về thôi, cửa không khóa."

Cố Lang nhìn Trịnh Vu Phi chằm chặp không nhúc nhích.Ngô Thất nửa kéo nửa ôm y đi.Bọn họ vội vã chạy về, ra ngoài mật đạo đóng cửa trả lại mọi thứ như ban đầu.Hai người trốn trong bụi cây sau vách đá.

Ngô Thất không cẩn thận nên cánh tay bị cành cây rạch một đường.Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách ra khỏi mật đạo đi thẳng xuống núi.Ngô Thất nhìn bọn hắn đi xa, vừa quay đầu thì thấy Cố Lang nhìn chằm chằm cánh tay hắn, sắc mặt trắng bệch.Hắn cúi đầu nhìn, trên cánh tay máu tươi chảy đầm đìa."

Đừng nhìn!"

Hắn vội vàng che vết thương.Hắn nhớ rõ Cố Lang không thể thấy máu trong đêm, tựa như ác mộng nhiều năm.Cố Lang tái nhợt nhìn hắn, nói khẽ: "Ngươi vẫn nói được......"

Sau đó hai mắt nhắm lại rồi gục đầu ngã vào lòng hắn."

Cố Lang!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back