Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 39: Mặt thiếu gia đỏ như vậy


Trên môi Mộ Dung Diễn lộ ra ý cười nhưng bản năng Cố Lang lại phát giác được hắn đang tức giận, "Không phải, ta......"

Ngực y phập phồng, dừng một chút rồi nói, "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Mộ Dung Diễn cầm lọn tóc đen như mực của y quấn chung với tóc mình rồi đáp: "Tất nhiên là...... làm Thái tử phi của ta."

"Nói bậy," Cố Lang nói, "Nào có nam tử làm Thái tử phi."

Mộ Dung Diễn: "Ngươi đáp ứng là có ngay."

Cố Lang nhíu mày không nói gì."

Ngươi có thể suy nghĩ thêm mấy ngày," Mộ Dung Diễn vuốt ve dấu đỏ mập mờ trên cổ y, "Nghĩ thông suốt rồi nói với ta."

Cố Lang bị hắn xoa ngứa cổ, mất tự nhiên nói: "Bỏ tay ra."

Mộ Dung Diễn cười nói: "Vậy hôn một cái nhé?"

Cố Lang trừng hắn.Mộ Dung Diễn: "Ngươi xấu hổ cái gì, đêm qua......"

Cố Lang bịt miệng hắn, "Ngậm miệng!"

Trong đáy mắt Mộ Dung Diễn đều là ý cười, kéo tay y xuống đặt trước ngực rồi hôn y thật sâu trong nắng sớm mông lung.Mộ Dung Diễn mặc y phục lấy trong tủ của Cố Lang, tinh thần sảng khoái đi xuống lầu.

Đêm qua thi thể đã được chôn, máu trên đất cũng bị mưa lớn rửa sạch.Triệu Chuyết nấu cháo dưới lầu trúc, thấy Mộ Dung Diễn mặc y phục của thiếu gia nhà mình thì nhớ lại tiếng giường trúc rung lắc đêm qua, lập tức xấu hổ nói, "Mộ Dung công tử, chào......"

"Triệu thúc," Mộ Dung Diễn cười nói, "Cái gì công tử với không công tử, đừng khách khí thế."

Triệu Chuyết tỏ vẻ không hiểu, không gọi Mộ Dung công tử thì gọi là gì?"

Điện hạ," Khuyển Tị ôm mấy túi bánh bao chạy tới, "Ăn bánh bao không?"

Mộ Dung Diễn nói: "Các ngươi ăn đi, ta có việc phải về trước."

Khuyển Tị gật đầu hỏi: "Vậy đêm qua mấy tên kia......"

"Không sao, Trịnh phủ không dò ra nhanh vậy đâu, ngày mai Trịnh Vu Phi cũng khó bảo đảm mạng mình nên không rảnh bận tâm chuyện này đâu."

Mộ Dung Diễn vỗ vai Khuyển Tị, "Trông chừng cho tốt vào."

Triệu Chuyết nhìn theo Mộ Dung Diễn đi xa rồi mờ mịt nói: "Không gọi Mộ Dung công tử chẳng lẽ phải gọi Thái tử điện hạ sao?"

Hình như còn xa cách hơn thì phải?Khuyển Tị cắn bánh bao, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thiếu gia của ngươi là Thái tử phi, vậy điện hạ chính là chồng thiếu gia ngươi nhỉ?"

Triệu Chuyết: "......"

Khuyển Tị càng nghĩ càng thấy đúng, "Chồng thiếu gia, đúng rồi, sau này ngươi cứ gọi điện hạ như vậy đi, nhất định hắn sẽ vui lắm."

"Không được đâu," Triệu Chuyết do dự nói, "Dù sao cũng là Thái tử điện hạ......"

Khuyển Tị xua tay: "Điện hạ chỉ thích mấy kiểu xưng hô loạn thất bát tao này thôi, nghe nói lúc hắn vừa mở sòng bạc Sơn Hà đã dặn người ở đó gọi mình là Đại đương gia vì nghe có khí thế......

Tôn Phóng gọi quen rồi giờ đâu sửa được nữa."

Triệu Chuyết cũng không sửa được.

Mất mấy ngày hắn mới nhận ra Mộ Dung công tử trước đây thường xuyên bị thiếu gia nhà mình đuổi đánh đường đường là Thái tử Đại Diên.

Nhưng Hoàng gia uy nghiêm, Mộ Dung công tử sao lại...... như tên lưu manh vậy?"

Nghe nói trước kia điện hạ không phải vậy đâu."

Khuyển Tị nói, "Nhưng mười bảy tuổi hắn mở sòng bạc Sơn Hà, ngày ngày đánh bạc với đám lưu manh chợ búa, chưa đầy hai năm đã trở thành như bây giờ."

Triệu Chuyết: "......"

Đợi đến gần trưa Cố Lang mới mở cửa phòng xuống lầu trúc.

Nhưng y có vẻ thất thần, ngồi trên ghế trúc ngẩn người hơn nửa ngày.Triệu Chuyết lo lắng hỏi, "Thiếu gia bị sao vậy?"

Khuyển Tị nói: "Có phải nhớ điện hạ rồi không?"

Triệu Chuyết: "......

Mộ Dung công tử mới đi sáng nay mà."

"Chẳng phải nói một ngày không gặp như xa cách ba thu sao?"

Khuyển Tị hùng hồn nói, "Đã hơn nửa ngày tức là hơn một thu rồi!"

Triệu Chuyết đột nhiên cảm thấy hình như cũng có lý.Tối hôm đó Cố Lang ngồi dưới đèn lau đao.

Triệu Chuyết thấy y cả ngày đều hốt hoảng, sợ y không để ý làm mình bị thương, vừa định đi tới khuyên y thì thấy tay y run lên một cái, ngón tay quẹt vào đao, máu lập tức chảy ra.Cố Lang nhìn máu đỏ tươi trên ngón tay, trong đầu chợt hiện ra thân thể trần trụi nóng rực của Mộ Dung Diễn, mồ hôi chảy xuống dinh dính, ôm chặt y tay chân quấn giao......Triệu Chuyết thấy Cố Lang nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu thì lập tức sợ hãi, "Thiếu......"

Ơ?

Sao mặt thiếu gia lại đỏ như vậy?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 40: Tới tìm ta đúng không


"Thiếu gia?"

Triệu Chuyết thấy Cố Lang bất động nhìn chằm chằm máu tươi trên ngón tay thì sợ y lại giống như đêm qua, "Ngươi không sao chứ?"

Cố Lang đỏ mặt, như mới tỉnh lại từ trong mộng vội vàng đứng phắt dậy đụng đổ cả ghế, "Không có......

Không có gì."

Trong đầu y như có máu đỏ cuồn cuộn chảy, bỗng nhiên hiện ra gương mặt Mộ Dung Diễn gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực khi cắn môi y......Quanh thân Cố Lang tỏa nhiệt, chân cũng nhũn ra.

Y lau sạch máu trên ngón tay rồi hấp tấp trở về phòng, nhưng khi thấy chiếc giường trúc kia thì tim lại đập loạn.

Y muốn quay người đi nhưng hai chân lại không nghe lời, chậm rãi đi tới bên giường.

Trên đệm chăn như còn sót lại mùi hương người kia, y vô thức đưa tay túm chặt, giống như kẻ bôn ba giữa đêm đông lạnh thấy được ánh lửa."

Mộ Dung......"

Y thì thầm nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.*Hôm sau Cố Lang xuống lầu thấy Triệu Chuyết và Khuyển Tị ngồi thì thầm cạnh giếng, chẳng biết đang nói chuyện gì.Triệu Chuyết thấy Cố Lang xuống thì liếc nhìn Khuyển Tị như muốn nói lại thôi."

Triệu thúc," Cố Lang kỳ quái hỏi, "Sao vậy?"

"Thiếu gia......"

Triệu Chuyết ấp úng rồi quay đầu hỏi nhỏ Khuyển Tị, "Nói được không?"

Khuyển Tị lắc đầu, "Không biết, điện hạ không dặn."

Cố Lang nhíu mày, "Rốt cuộc làm sao?"

Triệu Chuyết không thể làm gì khác nên đành phải nói: "Trịnh Vu Phi mưu phản, giờ cả hoàng cung bị cấm quân bao vây rồi."

Cố Lang giật mình: "Cái gì?!"

Triệu Chuyết nói: "Nghe nói Thừa tướng ôm một đống sổ sách tố cáo Trịnh Vu Phi nhiều năm qua ăn hối lộ trái phép, chèn ép dân chúng.

Hoàng thượng nói phải tra rõ nên Trịnh Vu Phi chó cùng bứt giậu."

Cố Lang nhớ Mộ Dung Diễn từng nói Từ Chi Nghiêm không còn nể mặt Trịnh Vu Phi, gần đây nếu không phải Khuất Phong Vân âm thầm tương trợ thì e là chức Thừa tướng cũng chẳng giữ được.

Hôm nay Từ Chi Nghiêm tố cáo, quá nửa là chủ ý của Mộ Dung Diễn."

Thái tử đâu?"

Cố Lang hỏi Khuyển Tị, "Hắn cũng ở trong cung à?"

Khuyển Tị lắc đầu, "Mấy ngày nay nhiệm vụ chính của ta là ở đây trông chừng, chuyện khác điện hạ không nói."

Bàn tay bên hông Cố Lang siết chặt.

Y quay người về phòng lấy đao rồi vội vàng đi vào thành, "Ta đi xem thử."

"Thiếu gia!"

Triệu Chuyết muốn đuổi theo nhưng lai thấy Khuyển Tị thảnh thơi ăn đậu phộng, không khỏi la lên, "Công phu của ngươi tốt, mau ngăn thiếu gia lại đi!

Lỡ xảy ra chuyện gì......"

Khuyển Tị nói: "Điện hạ không nói phải cản Thái tử phi, vậy đâu cần cản làm gì."

Triệu Chuyết: "......Phải......

Phải không?"*Cố Lang đứng ở góc đường, cổng cung cách đó không xa đóng chặt nên không thấy được tình hình bên trong.Mộ Dung......Cố Lang nắm chặt đao trong tay, chân vừa mới động thì bỗng nhiên bị người từ phía sau đè sát vào tường."

Ưm......"

Cố Lang rút đao ra nửa chừng thì bị hôn má một cái.

Mộ Dung Diễn nhốt y giữa hai cánh tay cười nói: "Tới tìm ta à?

Nhớ ta đúng không?"

Cố Lang thu đao lại, "Ngươi không ở trong cung sao?"

"Nếu ta ở trong cung," Mộ Dung Diễn nói, "Ngươi có đi cứu ta không?"

Cố Lang: "Nhặt xác cho ngươi."

Mộ Dung Diễn đưa tay bóp eo y, "Vô lương tâm, đều nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, đêm đó xem như ta mất công vô ích rồi đúng không?"

Cố Lang đẩy hắn ra muốn đi, Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, "Được được, không đùa ngươi nữa, đừng có chạy lung tung."

Cố Lang khó hiểu nói: "Ngươi không đi?

Ở đây làm gì?"

Mộ Dung Diễn: "Chờ."

Cố Lang: "Chờ cái gì?"

Mộ Dung Diễn nhìn về chân trời phía Bắc bao la: "Chờ tướng sĩ Đại Diên của ta."

Trong cung, cấm quân lùng sục lão Hoàng đế và Thừa tướng.

Khi binh biến lão Hoàng đế được Trần công công che chở, còn Thừa tướng cũng được Khuất Phong Vân mang đi.Khuất Phong Vân cố nhét Thừa tướng vào một cái hang trong ngự hoa viên rồi ghét bỏ nói: "Ăn cho lắm vào."

Thừa tướng không phục, "Tại hang này nhỏ quá chứ bộ!"

Khuất Phong Vân phũ phàng dời tảng đá qua chặn cửa hang.Hắn trốn tránh cấm quân, đang tính xem khi nào Thái tử đến thì chợt nghe trong hồ sau lưng vang lên tiếng ùng ục.Khuất Phong Vân đề phòng nhìn mặt hồ nổi lên.

Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc từ trong nước nhô lên."

Khụ khụ......"

Nguyễn Niệm bị sặc nước ho khù khụ, bối rối ngẩng đầu thấy Khuất Phong Vân đứng trên bờ thì mừng rỡ nói: "A Ngạnh!"

Khuất Phong Vân kéo người lên hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Buổi sáng trước khi ra cửa rõ ràng hắn đã dặn y đợi trong phủ không được ra ngoài."

Sư phụ nói mới chế ra thuốc giải, chẳng biết có hữu hiệu hay không."

Nguyễn Niệm lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, "Ta định cầm thuốc về, không ngờ đột nhiên có cấm quân tới nói Trịnh Vu Phi bị thương rồi dẫn sư phụ đi.

Ta thừa dịp bọn hắn không chú ý lén chạy đi, nhưng khắp nơi đều là cấm quân, ta sốt ruột quá nên nhảy xuống hồ."

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi thật to gan.Nguyễn Niệm lau nước trên mặt rồi hỏi: "Chẳng phải Trịnh Vu Phi mưu phản à?

Sao lại bị thương?"

Khuất Phong Vân: "Bị Trần công công đánh."

Mặc dù Trần công công đã già nhưng đánh nhau không hề thua kém ai, hai ba chiêu đã đạp Trịnh Vu Phi lăn ra đất, còn đem lão Hoàng đế bỏ chạy.Cách đó không xa lại vọng tới tiếng bước chân, Khuất Phong Vân đề phòng liếc nhìn chung quanh rồi ôm Nguyễn Niệm nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mượn đám lá um tùm che mình lại."

Đừng lên tiếng."

Khuất Phong Vân nhìn xuống dưới thấy một đội cấm quân đang lùng sục.Nguyễn Niệm cựa quậy trong ngực làm hắn hơi ngứa.

Hắn nhịn không được hỏi: "Sao vậy?"

Nguyễn Niệm ngẩng đầu lên đau khổ nói: "Quần áo ướt dính vào người thật khó chịu, ta muốn cởi ra."

Khuất Phong Vân: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 41: Sao véo bụng ta


Trong Lục phủ, các lão Lục Bình Sơn đang đùa chim trong lồng.

Tóc hắn đã hoa râm, nhìn như lão già ở nhà nuôi chim giải trí.Lúc này, tổng quản Lục phủ vội vàng đi tới nói với hắn: "Lão gia, Trịnh thống lĩnh mưu phản rồi ạ."

Lục Bình Sơn dừng tay lại hỏi: "Tại sao?"

Quản gia đáp: "Từ thừa tướng dâng tấu nói Trịnh thống lĩnh ăn hối lộ trái phép nên Hoàng thượng muốn tra rõ......"

Lục Bình Sơn: "Hoàng thượng đang ở đâu?"

Quản gia: "Được Trần công công đưa đi rồi ạ, cấm quân vẫn đang tìm kiếm."

"Lỗ mãng!"

Lục Bình Sơn phất tay áo, "Trịnh Vu Phi quản lý cấm quân nhiều năm, trong khoảnh khắc có thể bao vây hoàng thành sao Hoàng đế lại không biết được!

Lão dám trở mặt với Trịnh Vu Phi e là đã sớm chuẩn bị."

Quản gia: "Vậy bây giờ......"

"Cao Thừa đâu?"

"Hình như sáng nay đã ra khỏi thành rồi ạ."

Quả nhiên là không ổn.Lục Bình Sơn nhìn chim trong lồng, nửa ngày sau mới nói: "Cho người canh chừng hoàng cung, có tin gì thì báo lại."

Quản gia: "Vâng, lão gia."*Trong kinh đã vào thu, dù không rét buốt nhưng gió hơi se lạnh.

Khuất Phong Vân nhìn Nguyễn Niệm đang túm y phục ẩm ướt, thái dương giật giật, "Cởi ra?

Ngươi không lạnh à?"

Nguyễn Niệm nhìn lướt qua người hắn lẩm bẩm: "Ngươi mặc tới hai áo......"

Hàm ý hết sức rõ ràng.Khuất Phong Vân: "......"

Khuất Phong Vân đành phải cởi áo ngoài ra.

Nguyễn Niệm cười hai mắt cong cong, cởi đồ ướt đẫm trên người vắt lên cành cây sau lưng.Khuất Phong Vân từng thấy y để trần hai cánh tay nhưng chưa bao giờ thấy y hở ngực lộ lưng như vậy, ngay cả bụng cũng không che, nhìn vừa trắng vừa mềm.

Hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, hắn vác y trên vai, bụng kia quả thực rất mềm.Nguyễn Niệm cầm áo ngoài của Khuất Phong Vân, đang định mặc vào thì bụng bị véo một cái.

Y run lên, suýt nữa thì hét toáng vì sợ hãi."

Ngươi làm gì vậy?"

Y trừng Khuất Phong Vân, hạ giọng nói, "Sao lại véo bụng ta?"

Ngón trỏ và ngón cái của Khuất Phong Vân vẫn chà xát như chưa thỏa mãn."

Mặc áo vào."

Hắn muốn dời mắt đi nhưng ánh mắt như bị dính chặt vào thân thể trần trụi của Nguyễn Niệm, muốn kéo cũng không ra.Dưới cây có cấm quân đi ngang, Nguyễn Niệm vừa khoác áo lập tức không dám nhúc nhích.

Y phục ẩm ướt phơi trên cây chảy nước tong tong, thấy nước sắp nhỏ xuống, Khuất Phong Vân vội vàng nghiêng người hứng.Y phục ẩm ướt ở sau lưng Nguyễn Niệm, Khuất Phong Vân vừa nghiêng người thì dán vào ngực y còn chưa kịp buộc thắt lưng, hệt như ôm chặt y.Hơi thở của Nguyễn Niệm phả vào tai, vì sợ bị phát hiện nên cẩn thận từng li từng tí, vừa nhẹ vừa mát.

Cõi lòng Khuất Phong Vân xốn xang, trong đầu tràn ngập xúc cảm mềm mại khi véo bụng Nguyễn Niệm.Hắn miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được ôm càng chặt hơn, bả vai hở ra kia tựa như y phục đã hút no nước, chỉ cần cắn một cái là hết khát ngay.Trên ngực có tiếng thình thịch, hắn chợt phát hiện lồng ngực dán chặt vào mình đập như nổi trống.Nguyễn Niệm túm ống tay áo, tim càng nhảy nhanh hơn.

Y chợt nhớ lại lúc trước bị đám Bắc Kỳ đuổi theo, lần đầu tiên Khuất Phong Vân ôm y vào lòng.

Khi đó y vùi mặt vào ngực Khuất Phong Vân, trong mũi toàn mùi hương lạ lẫm khiến y đột nhiên ỷ lại, tựa như chỉ cần có Khuất Phong Vân thì cái gì cũng không sợ nữa.Vành tai càng lúc càng nóng làm Nguyễn Niệm không nhịn được nữa, nhìn xuống dưới thấy người đi xa mới lí nhí nói: "Người, ngươi buông ra đi......"

Khuất Phong Vân không nhúc nhích, tay hứng nước mò lên y phục ẩm ướt trên cành cây nói: "Sao tim đập nhanh thế?"

Nguyễn Niệm ấp úng nói: "Ngươi......

Ngươi đè ta không thở nổi......

Chẳng phải tim ngươi cũng đập nhanh à?"

Khuất Phong Vân không nói gì, chỉ túm chặt y phục ẩm ướt trên tay, nước chảy xuôi theo cánh tay hơi lạnh.Nguyễn Niệm thấy hắn không nhúc nhích nên muốn lui lại, đùi vừa động thì đột ngột cọ phải một vật cứng rắn nóng bỏng.Toàn thân Nguyễn Niệm cứng đờ, lắp bắp nói: "A A......

A......"

Y bỗng nhiên không gọi được, cảm thấy lúc này không thể nói ra chữ kia.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 42: Có muốn gặp ông ấy một lần


Lồng ngực Nguyễn Niệm đập thình thịch, nuốt xuống cái tên không thể gọi ra miệng kia, "Ngươi......

Ngươi......"

"Đừng nhúc nhích," Khuất Phong Vân khàn khàn nói, "Chờ chút."

Nguyễn Niệm cũng không dám thở mạnh, cả người cứng đơ.Gió mát thổi qua cành lá xào xạc, ngoài vòm cây trời cao mây trắng.

Chẳng biết qua bao lâu, Khuất Phong Vân rốt cuộc nhổm dậy, quay người đưa lưng về phía Nguyễn Niệm nói: "Mặc áo vào đi."

Hắn vừa lui lại thì gió lập tức thổi vào làm Nguyễn Niệm khẽ run vì lạnh, vội vàng túm chặt quần áo."

Cái kia......"

Nguyễn Niệm do dự nói, "Ngươi......

Ngươi có ổn không?"

Khuất Phong Vân im lặng chốc lát mới nói: "Ngươi tìm chỗ trốn đi."

"Hả?"

Nguyễn Niệm hỏi, "Vậy còn ngươi?"

Khuất Phong Vân: "Ta có chuyện khác."

"Vậy ta đi chung với ngươi," Nguyễn Niệm thì thào, "Đi một mình ta sợ lắm."

Khuất Phong Vân xoay người lại nói: "Sợ mà ngươi còn vào cung một mình à?"

"Ta đâu biết Trịnh Vu Phi sẽ mưu phản," Nguyễn Niệm hối hận đáp, "Ta cứ tưởng lấy thuốc xong rồi về thôi."

Lúc này cách đó không xa chợt vang lên giọng nói của Từ Chi Nghiêm.Nguy rồi, Khuất Phong Vân thầm nghĩ, Từ Chi Nghiêm đã bị phát hiện.Ban đầu Từ Chi Nghiêm trốn trong núi giả, đột nhiên ngứa mũi nhịn không được hắt hơi một cái nên bị cấm quân đi ngang tóm lấy."

Thả lão phu ra!"

Hắn bị cấm quân kéo đi, vừa giãy dụa vừa mắng, "Các ngươi thật to gan!

Mưu phản là tội chết!

Sẽ bị tru di cửu tộc!"

Không ai để ý đến hắn, cấm quân chỉ lo kéo hắn đi.

Đang đi thì sau lưng chợt nghe tiếng gió, tên đang kéo Từ Chi Nghiêm chưa kịp quay đầu thì đã bị đạp lăn.

Khuất Phong Vân lôi Từ Chi Nghiêm ném qua cho Nguyễn Niệm, "Dẫn hắn đi trước đi."

"A a......"

Nguyễn Niệm vội vàng đỡ Từ Chi Nghiêm dậy.

Khuất Phong Vân ngăn cản cấm quân đuổi theo nhưng số người không ít, Nguyễn Niệm và Từ Chi Nghiêm lại chạy chậm nên chỉ chốc lát sau đã bị đuổi kịp.

Khuất Phong Vân vội vàng chạy tới nhưng cấm quân cũng là cao thủ trong cung, một mình hắn che chở hai người hơi khó.Nguyễn Niệm nhìn hết tên này đến tên khác ngã xuống, vội vàng bổ nhào qua nhìn cánh tay Khuất Phong Vân.

Lúc nãy y suýt bị va vào tảng đá cạnh hòn núi giả, Khuất Phong Vân đã đưa tay ra đỡ y.Khuất Phong Vân đầu đầy mồ hôi, trên người toàn vết đao, may là không sâu nhưng cánh tay phải lại không nhúc nhích được."

A Ngạnh," Nguyễn Niệm sờ cánh tay hắn lo lắng nói, "Ngươi không sao chứ?"

Khuất Phong Vân liếc nhìn cánh tay phải rồi đáp: "Chắc gãy rồi......"

Lời còn chưa nói xong đã rên lên một tiếng.Nguyễn Niệm buông tay ra, ngượng ngùng nói: "Ta......

Ta hồi hộp quá......"

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi hồi hộp mà bóp ta làm gì?-Trịnh Vu Phi bồn chồn đứng trong điện Kim Loan.

Hắn vốn định giết lão Hoàng đế rồi đưa Thái tử cả ngày tu tiên vấn đạo ở Đông Cung lên làm Hoàng đế bù nhìn.

Nhưng bây giờ lão Hoàng đế còn chưa tìm ra, Thái tử cũng chẳng thấy đâu.Thật kỳ lạ, hắn nghĩ, nhưng lạ ở chỗ nào?

Hắn đã điều động người ở Phụ Lam Sơn tới canh gác ngoài cung, trong cung lại có cấm quân trấn giữ, kinh thành còn chỗ nào có binh lực chống lại hắn nữa?"

Trịnh thống lĩnh!"

Ngoài điện có người vội vàng chạy vào hoảng hốt nói, "Trấn......

Trấn Bắc Quân tới!"

Trịnh Vu Phi không tin, "Không thể nào!

Trấn Bắc Quân ở biên giới phía Bắc, sao có thể......"

"Thật đấy ạ, sắp đến cổng thành rồi!"

Trên tay Trịnh Vu Phi nổi gân xanh, thái dương nhảy thình thịch.

Hắn không rõ vì sao Trấn Bắc Quân ở biên giới phía Bắc xa xôi lại đột nhiên chạy về kinh thành?

Bên cạnh lão Hoàng đế đều là người của hắn, tuyệt đối không thể âm thầm truyền tin đến biên giới phía Bắc được."

Đóng cổng thành lại," Trịnh Vu Phi nghiến răng nói, "Ta cũng có binh, phá cổng thành đâu dễ vậy!"

"Không, không kịp nữa rồi," người kia nói, "Cổng thành...... bị Thái tử dẫn người......"

Thái tử?!Rốt cuộc Trịnh Vu Phi hiểu ra cá lọt lưới chính là Thái tử nhiều năm qua trốn ở Đông Cung một lòng tu tiên nhìn như không màng chính sự kia!*Mộ Dung Diễn đứng trên cổng thành nhìn Trấn Bắc Quân ùn ùn xông vào cung rồi quay đầu nói với Cố Lang bên cạnh: "Trấn Bắc tướng quân Ngụy Dung và phụ thân ngươi là bạn cũ, đợi xong việc này ngươi có muốn gặp ông ấy một lần không?"

Cố Lang bị gió thổi cay mắt, nửa ngày sau mới nói: "Không cần, mười một năm trước ta đã chết rồi, cần gì phải quấy nhiễu sự yên ổn của người khác."

Mộ Dung Diễn kéo tay y qua nắm chặt rồi nói: "Năm đó Ngụy lão tướng quân ở biên giới phía Bắc xa xôi, tuy không biết chân tướng nhưng chưa từng hoài nghi phụ thân ngươi.

Chuyện năm đó cũng là vết thương trong lòng ông ấy, mười một năm qua ông ấy chưa từng buông xuống.

Nếu ông ấy biết ngươi còn sống thì sẽ mừng lắm."

Cố Lang nhìn bóng người giục ngựa dưới thành, năm ngón tay siết chặt.

Khi còn bé y từng gặp Ngụy Dung, người này luôn tới nhà tìm cha y uống rượu đến khi say khướt, bị phu nhân kéo lỗ tai về nhà.

Người này cũng rất thích trêu chọc y, nói trẻ con như y phải ra ngoài chơi, dẫn y leo cây, bắt cá, mò tổ chim làm cả người đều bẩn......Mộ Dung Diễn thấy y chìm vào ký ức, đốt ngón tay siết lại trắng bệch thì xoa tay y nói: "Đi gặp ông ấy đi, ngươi có trưởng bối thì ta mới đưa sính lễ được chứ đúng không?"

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 43: Ai biết rõ hơn ngươi


Đau khổ trong lòng Cố Lang bị câu nói của Mộ Dung Diễn làm cho đột ngột biến mất.

Y rút tay ra rồi đi xuống thành: "Vậy thì không gặp."

"Đừng mà," Mộ Dung Diễn theo sau y nói, "Sính lễ ta đã chuẩn bị xong rồi, còn trì hoãn nữa sẽ bị ẩm mất thôi."

Cố Lang phũ phàng nói: "Liên can gì tới ta."

Mộ Dung Diễn: "Ngươi không cần sính lễ à?"

Cố Lang: "Không cần."

Mộ Dung Diễn: "Xem ngươi gấp gáp như vậy thì chúng ta trực tiếp bái đường đi."

Cố Lang: "......"

Cố Lang không có tâm tư nói nhảm với hắn, tiếng chém giết chợt vang lên từ xa, Trấn Bắc Quân đã tới hoàng cung, hai phe giao chiến."

Canh giữ ngoài thành là người Phụ Lam Sơn."

Mộ Dung Diễn nói, "Tuy đều là những kẻ hung ác có chút võ công, chắc Trịnh Vu Phi cũng dựa vào điểm này nhưng bọn chúng không đồng lòng nên cũng dễ đối phó."

Cố Lang nói: "Nhưng Hoàng thượng còn ở đang trong cung, nếu Trịnh Vu Phi tìm ra Hoàng thượng......"

"Có Trần công công ở đó," Mộ Dung Diễn cười nói, "Nhiều năm như vậy mà ta còn chưa thấy ai đánh thắng được Trần công công đâu."

"Trần công công?"

Cố Lang nghĩ ngợi, Trần công công hình như là lão nhân quản sự trong Đông Cung, chưa từng nghe nói ông ta còn biết võ công."

Ngày thường ông ấy rất ít khi ra tay, chuyện này chẳng mấy người biết."

Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang đến thành cung, "Chờ chút ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy."

Cố Lang: "......

Ta gặp ông ấy làm gì?"

Mộ Dung Diễn đĩnh đạc nói: "Ông ấy là lão nhân trong cung, sau này ngươi làm Thái tử phi quản lý Đông Cung nên phải thỉnh giáo ông ấy một chút."

Cố Lang: "......"

Có phải ngươi nghĩ hơi nhiều rồi không?*Cao Thừa choáng đầu hoa mắt, đầu đau nhức.

Hắn chật vật mở mắt ra thì thấy mình và mấy tên thủ hạ bị trói chặt tay chân nhốt trong kho củi.

Hắn nhớ rõ hôm nay mình theo ước định tới ngoài thành chờ Khuất Phong Vân.

Hắn mặc nhuyễn giáp tơ vàng, còn cất giấu rất nhiều ám khí đợi Khuất Phong Vân tự chui đầu vào lưới.

Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy Khuất Phong Vân đâu, trái lại chỉ ngửi thấy một mùi thơm rồi sau đó bất tỉnh nhân sự.Mùi thơm?

Có người hạ dược!

Khuất Phong Vân?!Cao Thừa tức giận đá một cước vào cửa kho củi, "Khuất Phong Vân!

Ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ!

Có ngon thì cút ra đây cho ta!"

Bên ngoài chẳng có động tĩnh gì, Cao Thừa tức giận tiếp tục đạp cửa, từng cước từng cước đầy hung ác, "Khuất Phong Vân!

Ngươi cút ra đây ngay cho ta!

Khuất......"

Cửa bật mở, Tôn Phóng bịt lỗ tai nói: "Ồn ào quá!

Khuất Phong Vân không có đây, ngươi có gào rách họng thì hắn cũng chẳng nghe thấy đâu."

Cao Thừa dò xét hắn từ trên xuống dưới, "Ngươi là ai?"

Tôn Phóng: "Ngươi cần gì biết ta là ai!

Muốn nhận cha sao?!"

"Ngươi!"

Cao Thừa lửa giận công tâm, "Ngươi biết bản tướng quân là ai không?!

Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với ta như thế?!"

Tôn Phóng cười nhạo nói: "Biết chứ, thiết kỵ quân Bắc Kỳ.

Ngươi cũng uy phong đủ lâu rồi đấy, thu dọn một chút rồi biến về Bắc Kỳ đi, Trấn Bắc Quân của Đại Diên chúng ta lười gặp các ngươi lắm."

"Trấn Bắc Quân?"

Cao Thừa giễu cợt, "Là đám già yếu tàn tật mấy năm trước bị đại quân Bắc Kỳ của ta đuổi chạy tán loạn tứ phía ấy à?

Hừ, ăn cũng không đủ no thì làm được trò trống gì?"

Mười một năm trước biên giới Đại Diên thất thủ, Trấn Bắc Quân đại thương nguyên khí, mà Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi thông đồng với địch, quyền nghiêng triều chính, lúc nào cũng cắt xén quân lương biên giới phía Bắc, Trấn Bắc Quân ăn còn không đủ no chứ đừng nói đến chinh chiến sa trường.Nhưng bọn hắn không biết tám năm trước có một sòng bạc mở ra giữa kinh thành, không tới hai tháng đã đông đúc tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.

Sau đó còn có thêm nhiều sòng bạc lớn nhỏ mọc ra khắp các châu huyện Đại Diên, làm ăn phát đạt.

Mà tất cả ngân lượng thu được đều đổi ra lương thảo hàng hóa, âm thầm vận chuyển về biên giới phía Bắc.Những năm gần đây Trấn Bắc Quân dù ngoài mặt vẫn âm u tử khí, uể oải suy sụp, kỳ thật đang dần chỉnh đốn quân lực, huấn luyện binh sĩ.

Hiện giờ Trấn Bắc Quân thất bại mười một năm rốt cuộc cũng lớn mạnh, mang theo quân kỳ Đại Diên, ngàn dặm cần vương."

Thành tựu gì cũng không cần ngươi quan tâm," Tôn Phóng nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói, "Cũng sắp đánh xong rồi, ngươi ngủ tiếp một giấc đi."

"Ngươi......"

Cao Thừa còn chưa nói xong thì Tôn Phóng đã lôi từ sau cửa ra một cây gậy đánh người ngất xỉu.*Trong cung, tiếng giết chóc dần lắng xuống, mọi chuyện đều kết thúc, các cửa thành đã đổi lại Trấn Bắc Quân.

Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang, trước cửa đại điện nhìn thấy Trịnh Vu Phi chật vật thảm bại.Trịnh Vu Phi tóc tai bù xù, tay chân mang xiềng xích bị hai người áp giải, vừa thấy Mộ Dung Diễn thì cười như kẻ điên, "Tu tiên vấn đạo?

Nhu nhược vô năng?

Thái tử điện hạ, ngươi giấu cũng thật sâu!"

"Trịnh Thống lĩnh quá khen."

Mộ Dung Diễn có chút tiếc nuối nói, "Tiếc là Lục các lão ở nhà chơi chim nên không đến cứu ngươi, nếu không thì các ngươi đã có bầu bạn rồi."

Cố Lang nhìn chằm chằm Trịnh Vu Phi, đáy mắt hận ý ngập trời, cả người đều căng cứng.

Mộ Dung Diễn vuốt lưng y nói: "Hay là ngươi đánh hắn một trận cho hả giận đi?"

Cố Lang siết chặt nắm đấm răng rắc, còn chưa quyết định nên đánh hay không thì Trịnh Vu Phi đột nhiên tránh thoát hai người áp giải hắn rồi đánh tới Mộ Dung Diễn.Cố Lang dưới chân khẽ động, bên cạnh bỗng nhiên có người bay tới nhấc chân đạp vào ngực Trịnh Vu Phi, như chưa hả giận còn hung hăng đánh Trịnh Vu Phi một trận."

Điện hạ bị hoảng sợ rồi," Trần công công đánh người xong thì quay đầu hiền lành nói, "Thái tử phi cũng bị hoảng sợ, lão nô có tội."

Cố Lang: "......"

"Trần công công," Mộ Dung Diễn hỏi, "Phụ hoàng......"

Trần công công: "Điện hạ yên tâm, lão nô đã đưa Hoàng Thượng về tẩm cung, thái y cũng tới đó rồi."

Mộ Dung Diễn gật đầu nói: "Vất vả cho Trần công công."

Trần công công phất tay nói liên tục, "Không dám nhận, không dám nhận......"

Lại ba hoa trời đất khen ngợi Thái tử với Cố Lang một hồi, sau đó đem Trịnh Vu Phi dở sống dở chết đi.Cố Lang nhìn bóng dáng Trần công công, trầm ngâm nói: "Chiêu thức của ông ấy hình như khá giống với ngươi?"

Mộ Dung Diễn cười nói: "Tất nhiên rồi, hơn phân nửa công phu của ta đều do ông ấy dạy mà."

"Ông ấy dạy?"

Cố Lang vô thức nhìn xuống thân dưới của Mộ Dung Diễn.Mộ Dung Diễn dở khóc dở cười ôm chầm lấy y, nhích lại gần nói: "Nhìn cái gì đấy, ta có hay không......

Ai còn biết rõ hơn ngươi?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 44: Tổ chức hôn sự đi


Cố Lang sửng sốt một lúc mới nhận ra được hắn đang nói gì, mặt lập tức nóng lên, nhấc chân muốn đạp hắn nhưng lại bị Mộ Dung Diễn chụp được bắp chân kéo sát vào bên hông, còn vuốt ve mập mờ nói: "Nhiều người nhìn như vậy, muốn đánh thì chúng ta về đóng cửa lại rồi hãy đánh."

Cố Lang nhìn cung nhân và hộ vệ chung quanh còn đang thu dọn đồ đạc, cố sức rút chân lại, quay người muốn đi.Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, "Ngươi đi đâu?"

Cố Lang: "Nếu không có chuyện gì thì ta về lầu trúc......"

"Ai nói không có chuyện gì," Mộ Dung Diễn ngắt lời y, "Ngươi giờ đã là cận vệ của bản Thái tử, trong cung loạn như vậy, ngươi không ở lại bảo vệ bản Thái tử sao?"

Cố Lang: "......Võ công của ngươi còn giỏi hơn ta."

Mộ Dung Diễn: "Đánh thích khách sao có thể để bản Thái tử tự mình ra tay.

Ngươi còn chưa được phong Thái tử phi mà đã muốn lười biếng rồi à?"

Cố Lang không thèm để ý đến hắn, nhấc chân muốn đi, "Nhiều người như vậy đâu cần tới ta."

"Vậy không được," Mộ Dung Diễn kéo người trở về, "Đi, đi xem người Phụ Lam Sơn nhé."

Cố Lang: "Không đi."

Mộ Dung Diễn xoay người bế y lên."

Mộ Dung Diễn, ngươi làm gì thế?!"

Cố Lang giãy giụa, "Buông ra!"

Mộ Dung Diễn thản nhiên nói: "Ngươi không đi thì ta ôm ngươi đi."

"Ngươi......"

Cố Lang cả giận, "Vô sỉ!"

Mộ Dung Diễn nghĩ ngợi, "Chửi mắng Thái tử là tội gì nhỉ?"

Cố Lang: "......"

Cuối cùng Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang đen mặt rời đi.*Từ Kính Nhi đứng trước cổng cung lo âu chờ cha nàng.

Hôm nay đầu tiên là nàng nghe nói trong cung có người mưu phản, sau lại thấy cờ bay phấp phới của Trấn Bắc Quân vào thành cứu giá.

Cha nàng đã vào cung từ sớm nên nàng rất lo lắng, sau khi biết Trấn Bắc Quân dẹp loạn thì vội vàng chạy đến đây.

Nhưng trong cung chưa chỉnh đốn xong, nàng bị chặn lại trước cửa thành nên chỉ có thể chờ bên ngoài.Qua hồi lâu, Từ Kính Nhi rốt cuộc trông thấy cha mình chậm rãi đi ra từ trong cung, bên cạnh còn có Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm."

Cha!"

Từ Kính Nhi vội vàng chạy tới dìu hắn, "Cha, cha không sao chứ?"

Từ Chi Nghiêm vỗ vỗ tay nàng nói: "Cha không sao."

Khuất Phong Vân treo cánh tay bị thương đi tới tạm biệt Từ Chi Nghiêm rồi muốn về nhà.

Từ Kính Nhi thấy hắn bị thương, vẻ mặt mỏi mệt liền mời bọn hắn cùng ngồi xe ngựa Tướng phủ về.Khuất Phong Vân còn chưa lên tiếng thì tay áo đã bị giật nhẹ.

Hắn quay đầu nhìn lại, Nguyễn Niệm tội nghiệp nói: "Ngồi xe ngựa đi, ta mỏi chân quá."

Khuất Phong Vân: "......"

Ngươi đã chạy được mấy bước đâu.Từ Kính Nhi lại nói: "Nguyễn thái y cũng mệt rồi, ngồi xe ngựa mau hơn."

Khuất Phong Vân đành phải gật đầu.Thế là bốn người chen chúc trong xe ngựa Tướng phủ lắc lư trở về.Trên đường đi, Từ Chi Nghiêm thấy con gái luôn vụng trộm nhìn Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm, nhiều lần còn che miệng cười, dáng vẻ như thiếu nữ hoài xuân.Xe ngựa dừng trước cổng Khuất phủ, Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm xuống xe rồi cám ơn Từ Chi Nghiêm và Từ Kính Nhi.Từ Chi Nghiêm thấy con gái mình níu lấy cửa sổ xe không chịu buông thì vuốt râu nghĩ, Kính Nhi...... nhìn trúng Khuất Phong Vân hay là Nguyễn thái y đây?*Khi Ngụy Dung vào ngự thư phòng thì không thấy Hoàng thượng, trong phòng chỉ có Thái tử và một nam tử trẻ tuổi."

Lão thần khấu kiến điện hạ."

Ngụy Dung đang muốn hành lễ thì Mộ Dung Diễn vội vàng đỡ hắn dậy, "Ngụy tướng quân không cần đa lễ."

Mộ Dung Diễn dìu hắn ngồi xuống ghế rồi nói: "Lần này mời Ngụy tướng quân đến không phải là ý chỉ của phụ hoàng mà là ta muốn để tướng quân gặp một người."

Hắn nhích người một chút để lộ ra Cố Lang phía sau.Ngụy Dung nghi ngờ nói: "Vị này là......"

Môi Cố Lang run rẩy, mấp máy nhiều lần mới nói khẽ: "Năm đó mười tuổi, cháu làm bể vò Nữ Nhi Hồng cha cháu cất giữ lâu năm, ngài sợ cháu bị mắng nên đã nói là ngài uống trộm......"

Ngụy Dung nhìn y với vẻ mờ mịt."

Sinh nhật mười hai tuổi của cháu, ngài nói muốn dẫn cháu đi xem xiếc, đến đầu đường thì bị lạc.

Cháu tự mình về nhà, ngài ở ngoài đường tìm cả đêm, sau đó còn bị cha cháu trêu chọc......"

Cánh tay đặt trên ghế của Ngụy Dung khẽ run, "Ngươi, ngươi là......"

Hốc mắt Cố Lang đỏ lên, "Ngụy thúc, là cháu, Cố Lang đây......"

"Cố......"

Ngụy Dung giật mình đứng phắt dậy, "Tiểu Lang?

Ngươi là Tiểu Lang?!

Con trai của lão Cố đó sao?!"

Cố Lang nhẹ gật đầu."

Thật sự là ngươi à?!"

Ngụy Dung kích động nắm lấy vai y, "Ngươi không chết ư?"

Cố Lang nói: "Là Triệu thúc đã cứu cháu."

"Tốt, tốt, không sao thì tốt, tốt quá......"

Ngụy Dung vịn ghế, đáy mắt ngấn lệ, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác che kín mặt.Mộ Dung Diễn lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho họ."

Mười một năm......"

Ngụy Dung đưa lưng về phía Cố Lang, thanh âm nghẹn ngào, "Không ngờ còn được gặp ngươi, nhất định là lão Cố hiển linh......"

Mười một năm mới như hôm qua, những năm tháng rong ruổi sa trường, thong dong vui vẻ đối rượu đã trôi xa.

Cố nhân trong mộng tươi cười, tỉnh lại chỉ còn một nắm cát vàng phủ xương trắng.Ngụy Dung sụt sịt, thật lâu sau mới quay lại nhìn Cố Lang, có chút thương cảm nói: "Ngươi cũng đã lớn thế này rồi, thật giống cha ngươi khi còn trẻ......

Nhớ năm đó trước khi ta tới biên giới phía Bắc còn hứa hẹn với cha ngươi chờ ta về sẽ cho ngươi và con gái ta định thông gia từ bé......

Không ngờ lúc về thì hắn đã bị chôn vùi......"

Nước mắt như lại sắp tràn ra, Ngụy Dung bình tâm vỗ vai Cố Lang nói: "Con trai à, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi.

Không sao, sau này có Ngụy thúc ở đây, chẳng ai bắt nạt được ngươi nữa đâu."

Đáy lòng Cố Lang ấm áp, "Đa tạ Ngụy thúc."

Ngụy Dung lại nói: "Tuy nói hôn sự này ta và cha ngươi mới chỉ nói miệng nhưng cũng đã hứa hẹn.

Con gái ta mấy năm nay không vừa ý ai, đúng lúc còn chưa gả đi, chắc hẳn là đang chờ ngươi!

Thế này vậy, ta sẽ nhờ người chọn ngày lành rồi hai đứa mau chóng tổ chức hôn sự đi."

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 45: Cũng xem như nửa bà mối


Cố Lang nhất thời không biết trả lời sao, "Ngụy thúc, cháu, cháu không thể......"

"Sao thế?"

Ngụy Dung khó hiểu nói, "Chẳng lẽ ngươi lấy vợ rồi à?"

Cố Lang: "......

Chưa ạ."

"Vậy thì có gì không được," Ngụy Dung nói, "Ngươi yên tâm đi, ngoại hình con gái ta cũng xinh xắn, ngươi không bị thiệt thòi đâu."

Cố Lang cũng chẳng biết nói thế nào nên đành thoái thác: "Cha cháu chưa rửa sạch oan khuất, cháu không thể......"

Ngụy Dung khẽ thở dài rồi gật đầu: "Phải, cha ngươi cả đời trong sạch mà lại gánh tội danh thông đồng với địch phản quốc nhiều năm như vậy, nếu hắn dưới suối vàng biết được thì làm sao nhắm mắt đây?

Con trai à, ngươi yên tâm, Ngụy thúc dù có liều cái mạng già này cũng phải sớm rửa sạch oan khuất cho cha ngươi!"*Trên đường về Tướng phủ, Từ Chi Nghiêm cảm thấy nếu Từ Kính Nhi thật sự để ý Khuất Phong Vân hoặc Nguyễn thái y thì tốt hơn nhiều so với cái tên Tôn Phóng mở sòng bạc gì kia.

Khuất Phong Vân tuổi trẻ tài cao, sau khi Trịnh Vu Phi vào ngục thì ngoài hắn ra còn ai thống lĩnh cấm quân nữa.

Nguyễn Niệm là đệ tử tâm đắc của Vương thái y, tuổi còn trẻ mà đã được Vương thái y ưu ái, tương lai cũng rất triển vọng.Nhưng rốt cuộc Kính Nhi thích Khuất Phong Vân hay Nguyễn thái y?Từ Chi Nghiêm vuốt râu hỏi dò: "Con gái à, con thấy Khuất Phong Vân là người thế nào?"

Từ Kính Nhi: "Tốt lắm ạ, đẹp trai lạnh lùng."

Từ Chi Nghiêm gật đầu: "Dù xét võ công hay ngoại hình thì Khuất Phong Vân cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ bây giờ, ở kinh thành này chẳng có vương hầu công tử nào sánh bằng hắn cả."

Hắn dừng một lát rồi lại hỏi: "Vậy Nguyễn thái y thì sao?"

Từ Kính Nhi: "Cũng đẹp lắm ạ."

Từ Chi Nghiêm: "......"

Sao lại đẹp?"

Ý cha hỏi con thấy người này thế nào?"

Từ Kính Nhi nghĩ ngợi rồi đáp: "Người tốt, y thuật tốt, đối xử với mọi người cũng tốt nữa."

Từ Chi Nghiêm hỏi tiếp: "Vậy con thấy y và Khuất Phong Vân ai tốt hơn?"

Từ Kính Nhi: "Đều tốt ạ."

Cực kỳ xứng đôi luôn.Từ Chi Nghiêm: "......"

Con nói vậy là...... thích cả hai sao?*Ngô Lục canh gác trước ngự thư phòng, thấy Thái tử ngồi trên thềm đá cầm khăn trắng lau một cây tiêu bằng trúc xanh tươi.

Hắn tò mò đi tới hỏi: "Điện hạ, đây là...... tự ngài làm sao ạ?"

"Không phải," Mộ Dung Diễn đáp, "Thái tử phi làm."

Sau đó nói thêm, "Là quà cưới của y đấy."

Ngô Lục không hiểu ra sao, chẳng phải điện hạ vẫn chưa thành thân à?

Lấy đâu ra Thái tử phi chứ?Cửa ngự thư phòng "cạch" một tiếng bật mở, Ngụy Dung và Cố Lang đi ra.

Cố Lang nói với Mộ Dung Diễn: "Ta đưa Ngụy thúc ra ngoài cung."

Mộ Dung Diễn nói với Ngụy Dung lần này cứu giá vất vả, hỏi han ân cần một phen rồi cùng Cố Lang tiễn hắn ra khỏi cung.Bọn họ đi đến cổng, trước khi chia tay, Ngụy Dung nhìn Cố Lang lại nhớ tới Cố Chương, không khỏi buồn rầu.

May sao vẫn có thể gặp lại con trai của bạn cũ, cũng xem như an ủi phần nào.

Hắn khom người tạ ơn Mộ Dung Diễn: "Hôm nay may mà có điện hạ, lão thần mới được gặp lại con của cố nhân."

Mộ Dung Diễn vội vàng đỡ hắn dậy, "Ngụy tướng quân khách khí rồi."

Ngụy Dung nhìn Cố Lang, vui vẻ nói: "Tính ra điện hạ cũng xem như nửa bà mối của con gái ta, khi nào hai đứa nó bái đường thành thân, xin điện hạ nể mặt đến uống chén rượu mừng nhé."

Khóe miệng Cố Lang giật giật, y cảm thấy ở cổng cung không thích hợp nói nhiều như vậy, định ngày khác sẽ tìm Ngụy Dung nói rõ, vì vậy không lên tiếng.Mộ Dung Diễn không hiểu ý Ngụy Dung mà cười nói: "Ngụy tướng quân nói vậy là sao?

Bản vương hình như...... chưa từng gặp Ngụy cô nương, sao lại thành bà mối của nàng được?"

Ngụy Dung đáp: "Điện hạ không biết đấy thôi, năm xưa ta và cha Tiểu Lang đã hứa hôn cho hai đứa nhỏ.

Giờ Tiểu Lang cũng về rồi, hôn sự của hai đứa nó......"

"Hứa......"

Nụ cười của Mộ Dung Diễn chợt cứng đờ, đột ngột quay sang nhìn Cố Lang, "Hứa hôn?!"

Cố Lang bình tĩnh "ừm" một tiếng.Sau đó Ngụy Dung trông thấy Thái tử hùng hổ kéo Cố Lang đi.Ngụy Dung: "......"

Vậy là sao?
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 46: Không thích thì không thích


Nguyễn Niệm đổi thuốc trên tay Khuất Phong Vân, cẩn thận băng bó kỹ rồi dặn dò: "A......

Mấy ngày nay ngươi cẩn thận chút, cánh tay không được đụng vào nước."

Khuất Phong Vân nhìn lụa trắng trên tay rồi nói: "Ngươi có thể về rồi."

Nguyễn Niệm khó hiểu: "Hả?"

"Trịnh Vu Phi đã vào tù," Khuất Phong Vân nói, "Ngươi về được rồi."

Nguyễn Niệm giờ mới kịp phản ứng, Khuất Phong Vân nói y có thể về nhà, không cần ở lại Khuất phủ nữa.Chẳng hiểu sao y có chút không vui, lầm bầm nói: "Ta không về."

Khuất Phong Vân giương mắt nhìn y."

Cũng vì cứu ta nên tay ngươi mới gãy."

Nguyễn Niệm nói, "Ta không thể cứ thế mà đi được, quá vong ân phụ nghĩa."

Khuất Phong Vân: "......

Ta không trách ngươi."

"Vậy cũng không được," Nguyễn Niệm kiên định nói, "Ta muốn ở lại chăm sóc ngươi."

Khuất Phong Vân: "Trong phủ ta còn rất nhiều người.

Đâu có thiếu người."

Nguyễn Niệm: "Bọn hắn là bọn hắn, ta là ta, không giống nhau."

Khuất Phong Vân nhìn khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của y: "Sao không giống?"

Nguyễn Niệm: "Ta là thái y."

Khuất Phong Vân: "......

Ờ."

Lúc này có hạ nhân chạy tới nói Lưu Đại Mãnh lại nổi điên đập phá đồ đạc trong phòng.Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm vội vàng chạy tới.

Độc của Lưu Đại Mãnh tái phát làm toàn thân ngứa ngáy, tính tình hung hãn, thấy cái gì nện cái đó.

Sức lực của hắn lớn, trước đây chỉ có Khuất Phong Vân mới cản được hắn.

Nhưng giờ Khuất Phong Vân gãy mất một cánh tay, tay còn lại ngăn cản hắn thì hơi khó, vừa sơ suất liền bị Lưu Đại Mãnh vung tay nện vào mũi, máu mũi lập tức chảy xuống."

A Ngạnh!"

Nguyễn Niệm thót tim, quýnh quáng vác ghế nện Lưu Đại Mãnh."

Bốp" một tiếng, Lưu Đại Mãnh ngã xuống ngất đi."

A Ngạnh!"

Nguyễn Niệm chạy tới giơ tay lau máu mũi cho Khuất Phong Vân."

Ta không sao," Khuất Phong Vân ngẩng lên đã thấy hốc mắt Nguyễn Niệm đỏ ửng như sắp khóc, "Sao thế?"

"A Ngạnh......"

Giọng nói của Nguyễn Niệm khẽ run, "Có phải hắn...... bị ta đánh chết rồi không?

Ta, ta có phải là...... giết người rồi không?"

Lưu Đại Mãnh bị nện vào đầu chảy máu, nằm trên đất không nhúc nhích.Khuất Phong Vân đưa tay thăm dò hơi thở của hắn rồi nói: "Không chết, còn thở."

Nguyễn Niệm ứa lệ, "Thật sao?"

Khuất Phong Vân: "Thật, không tin ngươi tự xem đi."

Nguyễn Niệm dè dặt đưa tay đến trước mũi Lưu Đại Mãnh.

Đúng là vẫn còn thở.Sau đó Khuất Phong Vân thấy nước mắt Nguyễn Niệm trào ra.Khuất Phong Vân: "......"

Chẳng phải là không chết sao?"

Làm ta sợ muốn chết," Nguyễn Niệm sụt sịt nói, "Ta cứ tưởng mình giết người rồi chứ."

Khuất Phong Vân đưa tay lau nước mắt trên mặt y, thấp giọng nói: "Thế mà lúc nãy ngươi còn nện mạnh như vậy à?"

"Ta thấy ngươi chảy máu......"

Nguyễn Niệm lau nước mắt, lúc này mới nhớ ra phải mau chóng băng bó cho Lưu Đại Mãnh kẻo hắn chảy máu tới chết, "Ta đi lấy rương thuốc đây."

Khuất Phong Vân nhìn y đi ra ngoài rồi lau nước mắt trên ngón tay, bên môi thấp thoáng ý cười.*Hộ vệ Đông Cung thấy Thái tử lôi kéo một nam nhân về tẩm cung liền nhớ lại trước đây không lâu nổi lên tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương, lập tức nhìn không chớp, mắt mù tâm mù."

Mộ Dung," Cố Lang nhíu mày nói, "Ngươi buông ra đi!"

"Buông ra?"

Mộ Dung Diễn nói mà không quay đầu lại, "Buông ra để ngươi đi tìm Ngụy cô nương kia à?"

Cố Lang: "......"

"Ta đang chờ đưa sính lễ," Mộ Dung Diễn nghiến răng nói, "Còn ngươi thì tốt rồi, vừa quay đầu đã muốn cưới người khác à?"

Cố Lang bất đắc dĩ nói: "Ta đâu có nói muốn cưới Ngụy cô nương......"

Mộ Dung Diễn: "Nhưng ngươi cũng đâu nói là không cưới."

Còn "ừ"?

Ừ cái gì, ngươi muốn ta tức chết đúng không?Mộ Dung Diễn đẩy cửa phòng ra rồi xoay người đóng lại, nắm cổ tay Cố Lang đè y lên cửa, trầm giọng nói: "Ngày mai tới nói với Ngụy lão tướng quân rằng ngươi sẽ không lấy Ngụy cô nương, nói ngươi là Thái tử phi của ta."

Cố Lang rũ mắt làm như vô tình: "Ta không lấy Ngụy cô nương......

Cũng sẽ không làm Thái tử phi."

Mộ Dung Diễn nhìn lông mi của y khẽ run, cố nén lửa giận hỏi: "Vì sao?"

Cố Lang trầm mặc nửa ngày rồi gian nan mở miệng nói: "Ta...... không thích ngươi."

Không thích......

Y nghĩ nếu nói vậy thì Mộ Dung Diễn không thể chứng thực, có lẽ sau khi thất vọng sẽ buông tay.

Nhưng y lại nghe thấy Mộ Dung Diễn khẽ cười giống như vừa nghe chuyện hài nào đó."

Phải không?"

Mộ Dung Diễn nói, "Ngươi không thích ta?

Cho nên không muốn làm Thái tử phi của ta?"

Cố Lang miễn cưỡng đáp: "Phải."

Bỗng nhiên cằm bị nâng lên, trên môi mềm nhũn, hơi thở quen thuộc lại xông vào."

Ừm......"

Cố Lang bất giác níu chặt vạt áo Mộ Dung Diễn, rõ ràng muốn đẩy ra nhưng lại nhịn không được túm càng chặt hơn.

Giấc mộng hoang đường trong đêm mưa ở lầu trúc lại hiện ra, hơi thở nóng rực quấn giao, dục niệm sâu đậm khó nhịn, thân thể nhớp nháp mồ hôi, đêm dài như vậy......Mộ Dung Diễn lui ra thở dốc.

Lòng bàn tay xoa lên môi đỏ của Cố Lang, chậm rãi nói: "Không thích?

Vậy sao ngươi đỏ mặt?

Sao tim đập nhanh như vậy?

Sao lại tình nguyện nằm dưới thân ta?

Sao lại gọi tên ta trong lúc thân mật?

Nếu người khác làm chuyện như thế với ngươi thì ngươi cũng bảo hắn là ngoài ý muốn, xem như chưa có gì xảy ra hay sao?"

Mộ Dung Diễn nhìn vào đáy mắt Cố Lang, gằn từng chữ một: "Cố Lang, ngươi tưởng thích là có thể giấu được à?"

Cố Lang thở hổn hển, dời mắt đi không nói gì.Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng xoa cằm, mơn trớn cần cổ thanh tú của Cố Lang rồi xuôi theo cổ áo để hở vuốt ve xương quai xanh trắng nõn của y."

Cũng được," Cố Lang nghe Mộ Dung Diễn nói, "Không thích thì không thích, dù sao chuyện cần thể xác không cần tâm hồn này từ vương hầu thiên tử cho tới bách tính bình dân chẳng phải cũng thường có hay sao?"

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 47: Có vẻ như không sợ


Cố Lang cứ tưởng Mộ Dung Diễn sẽ hụt hẫng, sẽ tức giận, thậm chí không muốn gặp y nữa, nhưng không ngờ Mộ Dung Diễn lại nói vậy.

Y dừng một chút rồi nói: "Ngươi không phải là người như thế."

"Sao ngươi biết ta không phải?"

Mộ Dung Diễn nói, thanh âm không rõ vui buồn, "Ta vừa háo sắc vừa không biết xấu hổ, có chuyện gì mà làm không được."

Đầu ngón tay hắn lướt qua bên hông Cố Lang, chạm vào thắt lưng y."

Mộ Dung!"

Cố Lang chặn tay hắn, "Đừng đùa."

"Ta đâu có đùa."

Mộ Dung Diễn cúi xuống bế y đi tới bên giường.Trong tẩm cung đột nhiên truyền ra đủ loại âm thanh, động tĩnh không nhỏ, hộ vệ canh gác ngoài cửa thì thào: "Không ngờ điện hạ lại mạnh mẽ thế."

Một người khác phụ họa: "Chắc vì nhịn lâu quá đó......"

Trong phòng, Mộ Dung Diễn và Cố Lang đánh nhau trên giường làm cho ván giường rung lắc dữ dội.

Cố Lang mất thăng bằng ngã xuống giường, bị Mộ Dung Diễn nắm lấy hai tay kéo lên đỉnh đầu, sau đó rút thắt lưng của mình trói lại."

Mộ Dung Diễn!"

Cố Lang vừa quýnh vừa tức, "Ngươi trói ta làm gì?!"

Mộ Dung Diễn gạt tóc lòa xòa trên trán y, chậm rãi nói: "Trong thoại bản nói cứ cột vào trên giường rồi ngủ đến khi có em bé là được."

Thái dương Cố Lang giật một cái, "......

Ta cũng sẽ không sinh.

Ngươi đọc thoại bản gì thế?"

"Không thử sao biết."

Mộ Dung Diễn chậm rãi cởi thắt lưng y, bàn tay luồn vào áo dán lên vùng eo mềm mại.Cố Lang bị hắn làm nhột, nhịn không được co lại, "Nhột......"

Mộ Dung Diễn sờ ngực y, giật cổ áo ra rồi cắn y một cái: "Ta sắp ngủ với ngươi mà ngươi lại có vẻ như không sợ chút nào nhỉ?"

Cố Lang giãy giụa nói: "Ngươi sẽ không làm vậy."

"Không, không phải ngươi tin ta sẽ không làm vậy," Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y nói: "Mà là trong lòng ngươi tình nguyện, tình nguyện cùng ta thân mật đúng không?"

Mặt Cố Lang nóng lên, "Ta không có......"

Mộ Dung Diễn: "Không có sao?"

Cố Lang: "......

Không có!"

Mộ Dung Diễn chôn mặt vào cổ y, cười rồi lại thở dài nói: "Ngươi sao lại mạnh miệng thế chứ?

Cố tình chọc giận ta đúng không?

Vô lương tâm."

Cố Lang ngập ngừng, "Ta......"

"Bỏ đi," Mộ Dung Diễn ôm chặt y nói, "Để ta ôm ngủ một lát.

Hôm nay nhiều chuyện như vậy, mệt chết ta rồi."

Cố Lang bất động, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn thì tim như thắt lại.

Không phải là y không thích, lúc Mộ Dung Diễn lần đầu tiên hôn y dưới ánh trăng thì y đã biết người này rất đặc biệt với mình.

Y đã bôn ba suốt những năm tháng dài đằng đẵng, trừ Triệu Chuyết thì không ai biết y ấm lạnh thế nào, và rồi Mộ Dung Diễn bất ngờ xông vào, có đuổi cũng không đi.Nhưng y không quên được lúc trước Mộ Dung Diễn vì sao bị mù.

Bọn họ bị trúng chướng khí trong núi, đầu y mơ màng không rõ, nhận nhầm Mộ Dung Diễn thành Trịnh Vu Phi nên đánh hắn trọng thương, mắt cũng bị mù.

Khi đó y mới phát hiện trong lòng mình chỉ có thù hận suốt mười một năm, tình yêu quá mức lạ lẫm với y.

Nhiều năm qua y đã quen mạo hiểm một mình, quen giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, quãng đời còn lại chỉ còn bốn chữ "oan khuất chưa tan", chưa từng biết thế nào là yêu một người.Mộ Dung Diễn chân thành đối đãi y nhưng y lại không biết làm thế nào để yêu Mộ Dung Diễn, thậm chí hoài nghi nếu cừu hận trước mắt thì trong lòng mình không còn vị trí cho Mộ Dung Diễn nữa.

Hai người bên nhau phải nỗ lực vì nhau giống như cha mẹ y, mưa gió nửa đời không rời không bỏ.Mộ Dung Diễn nên tìm một Thái tử phi toàn tâm toàn ý đối đãi hắn chứ không phải người trong lòng chỉ có thù hận như y.Y không đáng.*Lưu Đại Mãnh mơ màng mở mắt ra, thấy Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân ngồi bên giường nhìn hắn.Nguyễn Niệm thấy hắn tỉnh lại thì mừng rỡ nói: "Ngươi tỉnh rồi!"

Lưu Đại Mãnh vừa động thì đầu đau nhức khiến hắn phải kêu lên, "Á......

Sao đầu ta lại đau thế này?"

Nguyễn Niệm: "......

Ngươi đụng đầu vào tường."

"Đụng vào tường?"

Lưu Đại Mãnh bán tín bán nghi, Khuất Phong Vân cũng gật đầu một cái, "Ừ."

Lưu Đại Mãnh toàn thân lại ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến bò loạn xạ.

Hắn nhịn không được đưa tay gãi, "Ngứa!

Ngứa quá......"

Nguyễn Niệm nhớ tới bình thuốc sư phụ cho liền vội vàng lấy ra, "Thử cái này xem."

Lưu Đại Mãnh nhớ lại trước đó mặt sưng phù, tiêu chảy nên không dám uống, "Ta, ta không uống."

Khuất Phong Vân một tay bóp miệng hắn rồi nói với Nguyễn Niệm: "Nhét vào."

"A a......"

Nguyễn Niệm đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Lưu Đại Mãnh."

Khụ khụ......"

Lưu Đại Mãnh bám chặt mép giường khóc không ra nước mắt, nghĩ đến lát nữa vừa ngứa vừa tiêu chảy thì thảm rồi, số khổ a!Nhưng đợi một hồi trên người dần hết ngứa, cũng không xuất hiện triệu chứng gì khác."

Sao...... hình như có tác dụng?"

Lưu Đại Mãnh nói mà không chắc lắm, "Hình như không còn ngứa nữa?"

Ánh mắt Nguyễn Niệm sáng lên, kéo tay hắn sang bắt mạch.

Y xem bệnh rồi cẩn thận nhìn vết cào trên người hắn, mừng rỡ nói: "Hình như thực sự hiệu quả!

A Ngạnh!"

Y vui mừng ôm chầm Khuất Phong Vân bên cạnh, đầu óc co lại, hôn chụt một cái lên mặt hắn.Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm: "......"

Lưu Đại Mãnh cả giận nói: "Các ngươi có biết xấu hổ không hả?!

Muốn hôn thì về phòng mà hôn!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 48: Một câu hỏi một lần


Nguyễn Niệm hôn xong liền choáng váng, không biết sợi gân nào của mình bị đứt mà lại ôm hôn người ta, "Ta, ta không phải......

Ta bất cẩn......"

Lưu Đại Mãnh híp mắt nói: "Vậy ngươi cũng bất cẩn hôn ta một cái đi?"

Khuất Phong Vân lập tức nhấc chân đá vào bụng hắn.

Lưu Đại Mãnh đau đớn núp trên giường, ôm bụng kêu rên, "Hôn ngươi thì được, hôn ta lại không được, nhỏ mọn!"

Khuất Phong Vân kéo Nguyễn Niệm đi.

Bọn họ ra tới ngoài cửa, Nguyễn Niệm lắp bắp giải thích, "Ta, ta vừa rồi chỉ là...... quá vui mừng, ngươi lại ở ngay bên cạnh......"

Khuất Phong Vân không quay đầu mà chỉ nói: "Vậy nếu Lưu Đại Mãnh ở cạnh thì ngươi cũng hôn hắn à?"

Nguyễn Niệm nhớ lại gương mặt Lưu Đại Mãnh, nhịn không được run lập cập, "Cái đó, cái đó chắc sẽ không đâu."

Khuất Phong Vân: "Vì sao?"

Nguyễn Niệm: "Không đẹp."

Khuất Phong Vân quay lại, "......

Vậy ta đẹp sao?"

Nguyễn Niệm nhìn chăm chú gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, gật đầu thật mạnh: "Đẹp.

Nhìn rất nam tính."

Khuất Phong Vân: "Đẹp thì ngươi cũng hôn?"

Nguyễn Niệm nghĩ không biết có đúng vậy không nên gật đại.Sau đó Khuất Phong Vân liền buông tay, buồn rầu bỏ đi."

A......"

Nguyễn Niệm thấy hình như mình nói sai, vội vàng đuổi theo nói, "Không phải không phải, ý ta là, đẹp thì cho hôn ta......"

Khuất Phong Vân dừng bước, mặt càng đen hơn.*Khi Mộ Dung Diễn tỉnh lại thì thấy trên mặt hơi ngứa.

Không biết Cố Lang đã cởi được đai lưng trên tay từ lúc nào, áp trán vào trán hắn, hơi thở khe khẽ lướt qua mặt hắn.Bên môi Mộ Dung Diễn hiện lên ý cười, nhẹ nhàng kéo tay Cố Lang luồn vào áo đặt lên ngực mình.Cố Lang giật giật mí mắt rồi chậm chạp mở mắt ra.

Mộ Dung Diễn chỉ vào bàn tay trước ngực, mặt không đổi sắc nói: "Ngủ mà vẫn muốn sàm sỡ ta, còn nói là không thích ta."

Cố Lang: "......"

Cố Lang yên lặng thu tay lại, xoay người xuống giường nói: "Ta về trước."

Y mở cửa, vừa đi ra liền bị hai hộ vệ bên ngoài ngăn cản.

Mộ Dung Diễn tựa vào cạnh giường, miễn cưỡng nói: "Nói cần thể xác không cần tâm hồn, ngươi tưởng bản Thái tử nói đùa sao?"

Cố Lang đứng ở cửa không nhúc nhích.

Mộ Dung Diễn xuống giường gọi người mang chút đồ ăn tới, lại kéo Cố Lang về phòng rồi nói: "Đừng lạnh mặt như thế, ta đâu có nóng.

Ăn trước đã, đợi lát nữa dẫn ngươi đi gặp người."

Cố Lang nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết.

Lại gặp nữa à?"

Ngươi yên tâm," Mộ Dung Diễn cắn răng nói, "Lần này quyết không cho ngươi tìm thông gia từ bé nữa, ta rảnh quá hay sao?"

Cố Lang hỏi: "Người nào?"

"Muốn biết à?"

Mộ Dung Diễn vuốt tay y, nhẹ giọng mập mờ nói, "Một câu hỏi thì một lần......"

Cố Lang: "......Vậy không hỏi nữa."

"Ngươi còn nhớ lần trước......"

Mộ Dung Diễn vừa mở miệng thì Cố Lang đã bịt miệng hắn, "Không muốn biết."

Mộ Dung Diễn kéo tay y xuống rồi nói nhanh: "Người điên lần trước nhìn thấy trong phòng giam ở Phụ Lam Sơn là quản gia trước đây của phủ tướng quân Nhiếp Trạm."

Cố Lang chấn động trong lòng, "Nhiếp tướng quân?!

Sao quản gia Nhiếp phủ lại ở Phụ Lam Sơn?"

"Ta cũng không biết, đợi lát nữa đi hỏi xem sao."

Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang ngồi xuống bên bàn, dừng một chút lại nói, "Hai câu hỏi, hai lần."

Cố Lang bật thốt lên: "Ngươi chỉ trả lời một câu thôi mà."

Mộ Dung Diễn: "Vậy một lần cũng được."

Cố Lang: "......"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back