Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 29: Da của Đại đương gia thật dày


Mộ Dung Diễn bị mù nên không thể ra ngoài, cả ngày chỉ có thể ở lì trong sòng bạc Sơn Hà cho cá ăn và nghe báo cáo thu chi bao nhiêu bạc.

Hắn buồn chán cực độ nên bảo Cố Lang đọc thoại bản cho mình nghe."

Dưới giường ta có một rương thoại bản đấy," Mộ Dung Diễn nói với Cố Lang, "Ngươi lấy mấy quyển đọc cho ta nghe được không?"

Thoại bản?

Cố Lang bán tín bán nghi tìm dưới giường hắn, quả thật thấy được một rương sách lớn.

Y tiện tay cầm một quyển mở ra, mới lật vài tờ thì chợt biến sắc.

Thoại bản đúng là thoại bản nhưng nội dung bên trong toàn là điên loan đảo phượng khiến người ta mặt đỏ tim run."

Tìm được chưa?"

Mộ Dung Diễn đứng ở cửa hỏi.Cố Lang muốn đổi quyển khác nhưng tìm mãi mà chẳng có quyển nào tử tế."

Hay không?"

Mộ Dung Diễn hỏi, thấy Cố Lang im lặng thì lại nói, "Sao không đọc?

Ngươi xem nhập tâm quá nên không rảnh đọc ta nghe chứ gì......"

Hôm đó Tôn Phóng và Triệu Chuyết ngồi ở cổng sân nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt bị Cố Lang rượt chạy loạn lên tận nóc nhà, còn giẫm sập mấy mảnh ngói."

Da của Đại đương gia dày thật," Tôn Phóng cảm thán, "Ngày nào cũng bị Cố hộ vệ đuổi đánh mà không chừa."

"Thiếu gia đâu có ra tay độc ác."

Triệu Chuyết nhìn hai người rượt đuổi trên nóc nhà, khóe miệng lại cười nói, "Nhìn thiếu gia như vậy mới có sức sống......"

Sau đó không biết rương thoại bản kia bị Mộ Dung Diễn chuyển đi đâu mà Cố Lang không thấy dưới giường hắn nữa."

Ta chưa có xem," Mộ Dung Diễn ngồi bên giường Cố Lang nói với người đang buồn ngủ nằm trên giường, "Đều là người khác đưa ta, ta không biết viết về cái gì hết."

Cố Lang buồn ngủ ríu cả mắt, gật đầu nói: "Ta muốn ngủ."

Mộ Dung Diễn vén chăn lên chui vào, "Ừ, ngủ đi."

Cố Lang: "......

Phòng ngươi bên cạnh kìa."

"Chạy tới chạy lui phiền phức lắm," Mộ Dung Diễn nói, "Giường rộng thế này chia cho ta một nửa không được sao?"

Cố Lang buồn ngủ cực kỳ nên mặc kệ hắn.

Mộ Dung Diễn nghe y hít thở đều đều thì bên môi hiện lên ý cười, cũng nhắm mắt ngủ.Sáng hôm sau, Mộ Dung Diễn tỉnh lại trong một màu đen kịt, phát giác có người đang nhìn mình."

Đẹp không?"

Hắn nhẹ giọng cười nói, có lẽ vừa tỉnh ngủ nên thanh âm hơi khàn khàn.Cố Lang giật mình không nói gì."

Ngươi cứ nhìn vậy thôi à?"

Mộ Dung Diễn xích lại gần nói khẽ, "Không thừa dịp ta bị mù làm gì sao?"

Cố Lang khó hiểu, "Làm gì?"

Mộ Dung Diễn: "Muốn làm gì thì làm nấy."

Cố Lang nghĩ ngợi rồi nói: "Đánh ngươi?"

Mộ Dung Diễn: "......"

"Ngốc nghếch!"

Mộ Dung Diễn tức giận hất chăn lên tự mình xuống giường.Giận thì giận nhưng ban đêm vẫn phải đến chia giường.

Cố Lang nói không lại hắn nên đành mặc kệ.

Thế là Mộ Dung Diễn ngủ ké giường hơn nửa tháng, mắt sắp khỏi cũng không chịu về phòng mình ngủ.Vải trắng trên mắt hắn đã tháo xuống, đại phu nói chắc mấy ngày nữa sẽ nhìn thấy.Sáng hôm sau, Mộ Dung Diễn mơ màng mở mắt ra, trong nắng sớm nhạt nhòa lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.Cố Lang vẫn chưa tỉnh, nắm chăn mền hít thở nhẹ nhàng, gương mặt trắng nõn bị hằn một vết đỏ.Mộ Dung Diễn đưa tay xoa vết đỏ kia, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt mang theo cảm giác ngưa ngứa.

Mí mắt Cố Lang khẽ động rồi mở mắt ra."

Tỉnh rồi à?"

Mộ Dung Diễn dịu dàng nói, "Mặt bị đè đỏ hết rồi."

Cố Lang vẫn chưa tỉnh hẳn, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì khựng lại, nắm lấy bàn tay trên mặt, "Ngươi...... thấy được rồi à?"

Mộ Dung Diễn gật đầu nói: "Ừ, thấy ngươi."

Đáy mắt Cố Lang dần trong trẻo, còn hiện ra chút ý cười, "Hôm qua bọn họ đánh cược xem khi nào ngươi......"

Y đang nói nửa chừng thì bỗng nhiên trên môi có xúc cảm ấm áp dán vào.Y chợt nhớ tới đêm đó bị Mộ Dung Diễn kéo lên nóc nhà ngắm trăng, hơi thở cực nóng xâm nhập vào miệng, y hốt hoảng cắn nát môi người kia, còn nếm được máu ấm của hắn.Ấm.Đó là suy nghĩ duy nhất của y trước khi ngất xỉu.Môi lưỡi xâm nhập vào giữa răng nhẹ nhàng cắn liếm.

Cố Lang bỗng nhiên lấy lại tinh thần, một cước đạp người xuống giường."

Úi...... cũng không biết nhẹ chút nữa," Mộ Dung Diễn xoa eo nhìn Cố Lang trên giường rồi đột nhiên bật cười, "Không ngất thì tốt rồi."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 30: Trí nhớ mẹ ta không tốt


Trong lòng Mộ Dung Diễn vẫn canh cánh chuyện lần trước hôn Cố Lang trên nóc nhà làm y ngất xỉu.

Lúc đó Tôn Phóng thấy hắn vội vã bồng Cố Lang về thì hỏi sao y bị ngất?Mộ Dung Diễn lúng túng đáp, "Hôn một cái...... rồi ngất luôn."

Tôn Phóng thất kinh nói, "Buồn nôn đến nỗi ngất xỉu luôn à?"

"Ngươi mới buồn nôn!"

Mộ Dung Diễn tức giận đánh người, lại bị câu nói kia làm buồn bực không thôi, sợ mình thật sự làm người ta buồn nôn nên mới ngất.Nhưng giờ y không ngất, cũng không cắn hắn, tuy gương mặt vẫn điềm tĩnh nhưng lại ửng đỏ.

Mộ Dung Diễn chợt hiểu ra, chồm tới hỏi: "Lần trước ngươi té xỉu vì...... máu à?"

Cố Lang không trả lời mà vén chăn lên nói: "Nếu mắt ngươi lành rồi thì ta về trước đây."

Mộ Dung Diễn: "......"

Cố Lang mặc áo ngoài rồi đẩy cửa ra."

Cố Lang!"

Mộ Dung Diễn nắm lấy mép giường, cụp mắt nói, "Ăn điểm tâm rồi hãy đi."

Cố Lang đứng ở cửa, gió sớm thổi qua làm dịu đi hơi nóng trên mặt y."

Không cần đâu."

Y nói rồi đi thẳng.Khi Cố Lang bưng thuốc vào, Triệu Chuyết nằm trên giường mờ mịt nhìn Thái tử có vẻ không vui."

Triệu thúc, uống thuốc đi."

Cố Lang bưng thuốc cho Triệu Chuyết rồi liếc nhìn Thái tử ngồi cạnh, "......

Sao thế?"

Thái tử sờ cây tiêu trong ngực, ủ rũ đáp: "Không có gì, nhớ lại mấy chuyện đau lòng thôi."

Cố Lang cũng không hỏi hắn nhớ lại chuyện đau lòng gì, thấy Triệu Chuyết uống thuốc xong thì cầm lấy bát rồi bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe."

Thiếu gia," Triệu Chuyết áy náy nói, "Đều tại ta vô dụng liên lụy ngươi và điện hạ."

Hắn nói vì chuyện sổ sách mãi không có tiến triển gì nên muốn tới phòng thu chi của Trịnh phủ tìm thử, ai ngờ bất cẩn bị thủ vệ tuần tra trong phủ phát hiện."

Ta để ý giờ thay quân ở Trịnh phủ mấy ngày, cứ nghĩ sẽ tránh được lính tuần tra, ai ngờ vẫn bị......

Hầy......"

"Sổ sách không có ở phòng thu chi đâu," Thái tử nói, "Vật quan trọng như vậy Trịnh Vu Phi phải để gần mình mới yên tâm."

Cố Lang trầm ngâm: "Thư phòng?

Phòng ngủ?"

Thái tử gật đầu: "Ta đoán là phòng ngủ nhưng phải điều tra thêm đã.

Trước mắt vẫn nên cẩn thận một chút, đừng hành động bộp chộp.

Mấy ngày nay Trịnh Vu Phi đang truy tìm khắp thành, các ngươi nhớ cẩn thận nhé.

Ta sẽ cho người canh chừng gần đây để đề phòng bất trắc."

Hắn đứng lên nói với Cố Lang, "Ngươi ở đây chăm sóc Triệu thúc đi, trong cung có việc nên ta phải về."

Cố Lang: "Được."

Thái tử cầm tiêu đi ra ngoài, Cố Lang băn khoăn nói: "Cây tiêu đó......

đục lỗ sai rồi."

"Không sao," Thái tử bước xuống lầu trúc rồi quay đầu nói, "Ta thích lắm."*Nguyễn Niệm ngồi cạnh bàn ôm bát nhìn mẹ mình vừa nói huyên thuyên vừa gắp thức ăn vào chén Khuất Phong Vân, sợ Khuất phó thống lĩnh nổi nóng muốn lật bàn tiếp.Khuất Phong Vân không giết y, nhưng sợ y ra ngoài nói lung tung nên bắt y tạm thời ở lại Khuất gia."

Không được," Nguyễn Niệm nói, "Còn Thái y viện thì sao?"

Khuất Phong Vân: "Ta nhờ người xin nghỉ giùm ngươi rồi."

Nguyễn Niệm: "......"

"Vậy cũng không được," Nguyễn Niệm rầu rĩ nói, "Nếu lâu quá ta không về nhà thì mẹ ta sẽ lo lắm."

Khuất Phong Vân yên lặng lau đao không nói lời nào.Nguyễn Niệm lùi vào sát góc tường, ấm ức nói: "Tốt xấu gì cũng phải cho ta về nhà nói với mẹ ta một tiếng chứ."

Khuất Phong Vân: "Để ta bảo người khác nói."

"Không được," Nguyễn Niệm khăng khăng nói, "Nếu không thấy ta thì mẹ ta sẽ không tin đâu."

Khuất Phong Vân lau đao hồi lâu, thấy Nguyễn Niệm ngồi xổm ở góc tường không chịu nhượng bộ thì đành phải nói: "Ta về với ngươi."

Nguyễn Niệm: "Hả?"

Khuất Phong Vân: "Lỡ nửa đường ngươi chạy mất thì sao?"

Nguyễn Niệm thề thốt: "Không có đâu!"

Khuất Phong Vân: "Không tin."

Nguyễn Niệm: "......"

Thế là Nguyễn Niệm đành phải dẫn Khuất Phong Vân về nhà.Trước khi vào cửa, Nguyễn Niệm nói với Khuất Phong Vân rằng trí nhớ mẹ mình không tốt lắm, nếu lát nữa nói sai thì mong Khuất Phong Vân bỏ qua.Khuất Phong Vân: "Trí nhớ không tốt?"

"Ừ," Nguyễn Niệm gật đầu, "Chẳng hạn như lần trước sư phụ tới ăn cơm, mẹ ta không nhớ ông ấy là sư phụ ta mà cứ tưởng họ hàng xa làm nghề nuôi heo, mẹ ta hỏi ông ấy heo nuôi lớn chừng nào, bán đi chưa, sinh heo con chưa......"

Khuất Phong Vân: "......"

Nguyễn Niệm: "Còn có lần trước nữa, Lưu thúc đến giao củ cải, mẹ ta tưởng hắn là ông cậu đi xa nhiều năm nên lôi kéo hắn khóc mấy canh giờ không cho hắn đi.

Còn có lần trước trước nữa......"

"Đi thôi," Khuất Phong Vân ngắt lời y, "Ta biết rồi."

"Niệm nhi?"

Một nha hoàn đỡ một bà lão tóc bạc đi ra, "Niệm nhi về rồi à?"

"Nương," Nguyễn Niệm vội chạy tới dìu bà, "Sao nương lại ra đây?

Bên ngoài gió lớn lắm."

Nguyễn đại nương hiền hậu đáp: "Ta nghe tiếng nói chuyện, đoán là con về nên ra xem thử."

Quay sang thấy Khuất Phong Vân, bà hỏi: "Vị này là......"

Nguyễn Niệm nói: "Nương, đây là bạn con, A......"

Khuất Phong Vân cướp lời: "Khuất Phong Vân."

"Tiểu Khuất à," Nguyễn đại nương nhiệt tình nói, "Mau vào nhà ngồi đi."

Bọn họ vào nhà, Nguyễn Niệm dè dặt nói với mẹ mình gần đây Thái y viện hơi bận, có lẽ vài ngày tới mình không về nhà được."

Không sao," Nguyễn đại nương nói, "Chuyện trong cung quan trọng hơn, đừng lo cho ta, còn có Tiểu Nguyệt mà."

Tiểu Nguyệt là nha hoàn Nguyễn Niệm mua về chăm sóc Nguyễn đại nương."

Thiếu gia cứ yên tâm," Tiểu Nguyệt nói, "Ta sẽ chăm sóc lão phu nhân thật tốt."

Lúc này Nguyễn Niệm mới hơi yên tâm.

Nguyễn đại nương nhiệt tình hiếu khách, cứ nằng nặc giữ Khuất Phong Vân ở lại ăn cơm, bận rộn nấu cả bàn đầy đồ ăn."

Nào, ăn nhiều vào."

Nguyễn đại nương gắp đùi gà vào chén Khuất Phong Vân, "Thử tay nghề của đại nương đi, Tiểu......"

Bà chợt nhớ không ra nên quay đầu hỏi Nguyễn Niệm, "Vị này là......"

Nguyễn Niệm: "Khuất."

Khuất Phong Vân: "......"

"Đúng đúng......"

Nguyễn đại nương cười nói, "Xem đầu óc ta này, già cả thật rồi.

Nào, Tiểu Khuất, ăn nhiều một chút......"

Khuất Phong Vân yên lặng bưng bát lên ăn cơm.Nguyễn đại nương cũng gắp đùi gà cho Nguyễn Niệm, "Dạo này con gầy hẳn, ăn thêm chút thịt đi."

Nguyễn Niệm gật đầu cười: "Nương cũng ăn đi."

Nguyễn đại nương ăn mấy miếng, thấy Khuất Phong Vân chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn thì vội vàng gắp thêm cho hắn, "Ăn nhiều đồ ăn một chút, Tiểu, Tiểu......"

Khuất Phong Vân vừa định nói tên thì Nguyễn đại nương thốt lên: "Con dâu."

Khuất Phong Vân: "......"

"Khụ khụ......"

Nguyễn Niệm bị sặc, bất lực nói: "Nương, hắn là bạn con, họ Khuất ạ."

Nguyễn đại nương nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Khuất, ăn nhiều đồ ăn một chút."

Nguyễn Niệm thở phào, vừa bưng bát lên thì lại nghe mẹ mình hỏi: "Con dâu à, mấy tháng rồi, chừng nào sinh?"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 31: Vẽ Thái tử điện hạ


Tay Nguyễn Niệm run lên, bát cơm "cạch" một tiếng rớt xuống bàn.

Y kinh hãi nhìn sang Khuất Phong Vân.Mặt Khuất Phong Vân không có biểu cảm gì."

Có thai sẽ vất vả một chút," Nguyễn đại nương nói tiếp, "Con dâu à, gần đây thân thể con thế nào?

Có nôn không?

Đứa nhỏ có quấy không......"

Nguyễn Niệm bưng bát cơm, nơm nớp lo sợ nói: "Nương, hắn không phải......"

"Niệm nhi," Nguyễn đại nương nghiêm trang nói, "Con phải chăm sóc con dâu cho tốt, mang thai đứa bé chẳng dễ dàng gì đâu......"

Khuất Phong Vân bỗng nhiên mở miệng nói: "Không có con đâu ạ."

"Hả?"

Nguyễn đại nương tỏ vẻ thất vọng, "Chưa mang thai à?

Vậy các con phải tranh thủ đi, nhân lúc nương còn khỏe, có thể trông con giùm hai đứa......"

Tiểu Nguyệt đứng sau lưng Nguyễn đại nương đã nín cười đến mức bả vai run rẩy, giờ không chịu nổi nữa ngồi xổm trên đất.Nguyễn đại nương quay lại nhìn nàng, "Tiểu Nguyệt, sao lại ngồi xổm thế kia?"

"Không có, không có gì ạ," Tiểu Nguyệt che miệng ấp úng, "Chỉ là, bụng, đau bụng thôi ạ."

Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: "......"

-Cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà có một hắc y nhân đang ngồi xổm.

Tôn Phóng đi qua gọi: "Chó!"

Hắc y nhân quay đầu lại, chính là người hôm đó đưa bản đồ thủy lao của Trịnh phủ.

Hắn tức giận nói: "Ngươi mới là chó, ta tên Khuyển Tị nhé!"

Hắn cũng không biết mẹ mình nghĩ gì mà sinh hắn trong ổ chó vào giờ Tỵ nên đặt tên là Khuyển Tị.

Vậy nếu sinh hắn trong ổ gà thì chẳng phải sẽ gọi Kê Tị hay sao?"

Được được," Tôn Phóng nói, "Mau dậy đi, có nhiệm vụ rồi."

Khuyển Tị giật mình: "Hả?

Sao lại có nhiệm vụ?!"

"Cái gì gọi là lại?!"

Tôn Phóng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ngươi tự đếm xem dạo này ngươi đã làm được gì?!

Cả ngày chỉ biết ngủ thôi!"

Khuyển Tị lẩm bẩm: "Ta còn đang tuổi lớn mà, phải ngủ nhiều chứ."

Tôn Phóng: "Ngủ cái đầu ngươi!

Một ngày ngủ sáu canh giờ còn chưa đủ à!

Ngươi muốn ngủ mốc meo luôn hay sao?"

"Mấy ngày trước ta mới đón sinh nhật mười bảy tuổi," Khuyển Tị cãi, "Điện hạ đã hứa năm nay sẽ cho ta ngủ bảy canh giờ."

Tôn Phóng gật đầu, "Ừm, lúc điện hạ nói là chưa có chuyện gì làm, chẳng phải giờ có chuyện rồi sao?"

Khuyển Tị: "......"

Có phải ta lại bị lừa không vậy?Phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Tôn Phóng vội nói, "Đi nhanh đi, tới rừng trúc ngoài thành trông chừng Thái tử phi, nói là điện hạ sai ngươi đi, đừng nhắc gì đến sòng bạc Sơn Hà nhé."

Từ Kính Nhi và nha hoàn đứng trước cửa sòng bạc Sơn Hà gõ cửa.

Nha hoàn nói: "Tiểu thư, sòng bạc đóng cửa rồi, có còn ai không?"

"Chắc Tôn đại ca đã về đây."

Từ Kính Nhi cũng không biết Tôn Phóng đi đâu nên chỉ có thể về sòng bạc Sơn Hà tìm hắn."

Cạch" một tiếng, cửa mở ra từ bên trong, Tôn Phóng thò đầu ra kinh ngạc nói: "Từ cô nương?"

"Tôn đại ca!"

Từ Kính Nhi vui vẻ nói, "Ta đoán huynh sẽ về đây mà!"

Tôn Phóng ngượng ngùng nói: "Lần trước ta không từ mà biệt......

Xin lỗi, ta có việc gấp......"

"Không sao," Từ Kính Nhi nói, "Là ta mang đến phiền toái cho huynh, huynh đừng để bụng nhé.

Hôm nay ta đến để cám ơn huynh."

Nàng cầm lấy hộp cơm tinh xảo từ tay nha hoàn, "Ta cũng không biết huynh thích ăn gì nên mang cho huynh mấy món điểm tâm, huynh đừng chê nhé."

Tôn Phóng nhận lấy hộp cơm cười nói: "Không có đâu, ta thích nhất điểm tâm mà."

Từ Kính Nhi cũng cười: "Vậy......

Ta về trước đây."

Tôn Phóng lưỡng lự một lát rồi nói: "Ta đưa nàng về."

-Nguyễn Niệm theo sau Khuất Phong Vân, trên đường đi e dè nhìn sắc mặt hắn, muốn nói lại thôi.Khuất Phong Vân dừng lại hỏi: "Sao thế?"

Nguyễn Niệm lí nhí: "Ngươi đang giận à?"

Khuất Phong Vân: "Không có."

Nguyễn Niệm: "Nhưng sắc mặt ngươi khó coi lắm."

Khuất Phong Vân: "Sắc mặt ta lúc nào chẳng khó coi?"

Nguyễn Niệm: "......"

Hình như cũng đúng vậy thật."

Ngươi thật sự không giận chứ?"

Nguyễn Niệm liên tục xác nhận, "Mẹ ta bảo ngươi sinh con ngươi cũng không giận......"

Khuất Phong Vân bịt miệng y lại.Nguyễn Niệm: "Ô ô ô......"

Từ Kính Nhi và Tôn Phóng đang về Tướng phủ thì chợt nhìn thấy tiểu thái y hôm nọ đến Tướng phủ, bên cạnh còn có một nam nhân lạnh lùng, dáng dấp cũng rất đẹp.

Không biết hai người đang nói gì mà chỉ thấy nam nhân kia đột ngột đưa tay bịt miệng tiểu thái y.Từ Kính Nhi "a" một tiếng rồi kích động ôm chầm nha hoàn bên cạnh.Tôn Phóng bị nàng làm giật mình, "Sao thế?"

Từ Kính Nhi lắc đầu xúc động nói: "Không có gì, chỉ là mắt thấy bỗng nhiên rất vui vẻ."

Tôn Phóng nhìn theo ánh mắt nàng thì thấy Nguyễn Niệm huơ tay muốn đánh Khuất Phong Vân, nhưng vì tay ngắn nên chỉ có thể đánh tới cánh tay hắn.Lão Khuất?

Tôn Phóng thắc mắc tại sao Khuất Phong Vân lại đi cùng tiểu thái y kia?Hắn quay lại thấy hai mắt Từ Kính Nhi sáng rực thì không khỏi tò mò: "Nàng thích xem người ta đánh nhau à?"

Từ Kính Nhi gật đầu, "Ta vốn muốn để Nguyễn thái y và Thái tử đánh nhau, không ngờ y có người khác rồi......

Như vậy cũng tốt."

Tôn Phóng mờ mịt: "Sao lại muốn để y và Thái tử đánh nhau?

Không sợ bị chém đầu à?"

Từ Kính Nhi: "Vì đẹp chứ sao."

Tôn Phóng: "......"

Nguyễn Niệm bay nhảy mệt mỏi, khóe mắt liếc thấy tiểu thư Tướng phủ đứng cách đó không xa thì lập tức xấu hổ, "Aaa......

Thả a......

Buông ra......"

Khuất Phong Vân: "Không được nói nữa."

Nguyễn Niệm gật đầu.Khuất Phong Vân buông tay ra, Nguyễn Niệm bĩu môi đi qua chào hỏi Từ Kính Nhi, "Từ cô nương."

Khuất Phong Vân cũng đi tới nhưng không nói gì với Tôn Phóng, giả bộ như không quen biết.Từ Kính Nhi bảo Nguyễn Niệm: "Nguyễn thái y, hẹn gặp không bằng vô tình gặp, đi uống chén trà nhé?"

Nguyễn Niệm còn chưa lên tiếng thì Khuất Phong Vân đã kéo tay y nói: "Cáo từ."

Sau đó trực tiếp lôi người đi.Từ Kính Nhi: "......"*Cố Lang đang nấu thuốc dưới lầu thì nghe "bịch" một tiếng, có người rơi từ trên cây xuống cách đó không xa.Cố Lang: "......"

Khuyển Tị phủi bụi đất trên người rồi ngượng ngùng nói: "Ta vô ý ngủ thiếp đi, Thái tử phi đừng trách nhé."

Cố Lang: "......

Ta tên là Cố Lang."

Khuyển Tị: "Được rồi, Thái tử phi còn dặn dò gì không?"

Cố Lang nghẹn lời giây lát rồi hỏi: "Uống trà cho tỉnh ngủ nhé?"

Khuyển Tị: "Được được."

Bọn họ nấu trà, Khuyển Tị nằm trên ghế trúc thoải mái thở hắt ra.Cố Lang thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên nói: "Hay là ngươi vào phòng ngủ một lát đi?"

"Không được không được," Khuyển Tị lắc đầu nói, "Nếu điện hạ biết thì sẽ nhét ta vào lồng heo dìm xuống nước đấy."

Cố Lang: "......

Cách phạt này của các ngươi thật không tầm thường."

"Chưa hết đâu," Khuyển Tị chua xót nói, "Lần trước có vị huynh đệ trên đường dò la tin tức nhất thời nhịn không được nên đi uống rượu, sau khi điện hạ biết thì bắt hắn cởi hết đồ, trên cổ treo hai bình rượu, quỳ trong sân cả đêm thê thảm lắm......"

Cố Lang: "......"

Vị huynh đệ này chắc là ngươi chứ gì?Khuyển Tị đột nhiên cảm giác không đúng, sao hắn có thể nói xấu Thái tử trước mặt Thái tử phi chứ, chẳng phải muốn chết sao?

Cái này còn nghiêm trọng hơn cả khi dò la tin tức mà chạy đi uống rượu nữa, hắn vội vàng bổ sung: "Nhưng điện hạ là người tốt, võ công giỏi, dáng dấp cũng đẹp......"

"Dáng dấp cũng đẹp?"

Cố Lang nhớ lại Ngô Lục từng hớn hở khen: "Thái tử rất đẹp, gọi là cái gì nhỉ......

A a, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, càn khôn tươi sáng......"

Nhưng bộ dạng hiện giờ của Thái tử......

Ngọc thụ lâm phong?

Phong thần tuấn lãng?Rất điên thì có.Cố Lang trầm mặc nửa ngày rồi hỏi: "Ngươi biết vẽ à?"

"Biết chứ," Khuyển Tị xoa tay ngo ngoe muốn động, "Ta vẽ đẹp lắm, muốn vẽ cái gì?"

Cố Lang: "Vẽ Thái tử điện hạ."

"Vẽ điện hạ?"

Khuyển Tị sửng sốt rồi bừng tỉnh đại ngộ nói, "Thái tử phi nhớ điện hạ rồi đúng không?

Muốn nhìn tranh nhớ đến người sao?"

Cố Lang: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 32: Nghe nói ngươi nhớ ta


Cố Lang tìm giấy bút cho Khuyển Tị rồi thu dọn đồ uống trà trên bàn chừa chỗ cho hắn vẽ tranh.

Khuyển Tị ma quyền sát chưởng, bảo Cố Lang đừng nhìn mà chờ vẽ xong hãy nhìn mới bất ngờ.Thế là Cố Lang đi nấu thuốc.

Khi nấu xong thì Khuyển Tị cũng hài lòng gác bút."

Thái tử phi," Khuyển Tị đứng cạnh bàn hãnh diện gọi Cố Lang, "Ta vẽ xong rồi."

Cố Lang đi tới, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Y nhìn bức tranh trên bàn, chỉ thấy một hình tròn lớn trên giấy, ở giữa vẽ hai mắt, cái mũi, cái miệng xiêu vẹo, trên đỉnh bôi đen một đám chắc là...... mái tóc?Cố Lang: "......"

Khuyển Tị dương dương đắc ý, "Giống điện hạ không?"

Cố Lang: "......

Mắt mũi miệng đều đủ."

"

Sau này nếu ta không làm ám vệ," Khuyển Tị nói, "Thì sẽ bày sạp bán tranh."

Cố Lang: "......"

Sao nghĩ không ra nhỉ?"

Thái tử phi," Khuyển Tị hỏi, "Ngươi nói xem bày ở đâu thì mới đông người?"

Cố Lang thấy hắn đang vui nên không nỡ đả kích mà chỉ hỏi: "Ngươi...... tự học à?"

"Không phải, điện hạ dạy cho đấy."

Khuyển Tị đắc ý nói, "Nhưng mới dạy một tháng hắn đã cảm thấy không bằng nên nói ta có thể xuất sư."

Lúc đó hắn thấy tú tài hàng xóm vẽ tranh bán không tệ, còn cưới vợ sinh con nên cũng muốn đi học vẽ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa thì gặp Thái tử nói nếu hắn tình nguyện làm ám vệ năm năm thì sẽ dạy hắn vẽ, sau này không làm ám vệ cũng có thể bày sạp bán tranh."

Ta hỏi điện hạ ám vệ làm việc gì?

Hắn nói không có việc gì thì đi ngủ, có việc thì ra ngoài một lát, còn bao ăn bao ở.

Nhưng kết quả là," Khuyển Tị tức giận nói, "Đánh nhau, chân chạy vặt, dò la tin tức, cái gì cũng phải làm!

Chỉ được ngủ nửa ngày thôi!"

Cố Lang yên lặng không nói lời nào.Khuyển Tị tỏ vẻ tội nghiệp nhìn y, "

Sau này có thể bảo điện hạ cho ta ít nhiệm vụ thôi được không?"

Cố Lang dứt khoát quay người, "Triệu thúc phải uống thuốc rồi."

Khuyển Tị: "......"

Khuyển Tị ỉu xìu gục đầu leo lên cây, nhắm mắt ngủ một hồi đột nhiên mở ra.

Hắn nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng bước chân từ từ tới gần lầu trúc.Hắn ẩn nấp thân mình, lần theo tiếng bước chân đi qua thì thấy Ngô Thất trong rừng."

Ngô Thất huynh đệ?"

Khuyển Tị hỏi, "Sao ngươi cũng tới đây?"

Thái tử lắc đầu nói: "Tôn Phóng thật là thiếu não, gọi ngươi tới mà không nói rõ với ngươi gì cả."

Hắn đưa tay giật xuống mặt nạ da người, "Là ta đây."

"Điện hạ?"

Khuyển Tị giật mình nói, "Sao, sao lại là ngài?"

"

Sau này trước mặt Cố Lang ta chính là Ngô Thất," Thái tử nói, "Nhớ cho kỹ, đừng nói hớ đấy, nếu không ngày nào bán đứng ta cũng không biết đâu."

Khuyển Tị lộ vẻ kinh dị, "Nhưng, nhưng lúc nãy ta mới vẽ chân dung của ngài cho Thái tử phi xem rồi......"

Thái tử giật thót tim nhưng mau chóng trấn tĩnh lại.

Hắn biết rõ kỹ năng vẽ của Khuyển Tị, có thể vẽ ra hình người đã không tệ, còn vẽ giống hay không...... thì chẳng cần phải nghĩ nữa."

Không sao," Thái tử khoác vai hắn đi đến lầu trúc, "Mắt Thái tử phi không tinh tường lắm nên không nhận ra đâu.

Đúng rồi, sao ngươi lại vẽ chân dung của ta cho y xem?"

Khuyển Tị: "Thái tử phi nhớ ngài nên muốn thấy tranh nhớ đến người ạ."

Sau đó hắn nghe thấy Thái tử cười to.Khuyển Tị: "......

Sao, sao thế ạ?"

"Không có gì," Thái tử nói, "Ta rất vui, ngày mai ngươi có thể ngủ thêm một canh giờ."

"Thật ạ?"

Khuyển Tị hào hứng nghĩ thầm nếu sau này mỗi ngày đều vẽ cho Thái tử phi một bức tranh thì có phải sẽ được ngủ thêm một canh giờ không?Cố Lang bưng chén thuốc từ lầu trúc xuống thì thấy Thái tử ngồi cạnh bàn chống cằm nhìn bức tranh do Khuyển Tị vẽ."

Miệng này vẽ hơi giống," Thái tử gật đầu nói, "Ừm, có tiến bộ."

Cố Lang nhìn không chớp mắt, bưng chén thuốc định đi."

Nghe nói ngươi nhớ ta," Thái tử ngẩng đầu nói, "Muốn thấy tranh nhớ đến người à?"

Cố Lang dừng chân, "......

Không có, ta muốn cúng nó, mỗi ngày đốt nhang trò chuyện để tỏ lòng biết ơn thôi."

Thái tử: "......"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 33: Ta vốn có hình dạng gì


Khuất Phong Vân vừa kéo Nguyễn Niệm vào cổng Khuất phủ thì chợt nghe trong phủ vọng ra một loạt tiếng động như có vật gì đó bị ném vỡ.Phát ra từ hướng phòng của Lưu Đại Mãnh.Bọn họ vội vàng chạy tới, ở cửa trông thấy Lưu Đại Mãnh như phát điên liều mạng gãi mình, miệng liên tục la hét: "Ngứa, ngứa......" còn lăn lộn đánh đấm trong phòng làm đồ đạc rơi bừa bộn đầy đất, hai người hầu cũng không cản được hắn."

Đại nhân!"

Người hầu thấy Khuất Phong Vân trở về thì vừa lôi kéo Lưu Đại Mãnh vừa la lên, "Không hiểu sao tự nhiên hắn lại......"

Còn chưa nói hết đã bị Lưu Đại Mãnh hất văng ra ngoài.Khuất Phong Vân vội vàng chạy tới chụp hai tay Lưu Đại Mãnh vặn ra sau lưng rồi giơ chân đạp Lưu Đại Mãnh xuống đất.Lưu Đại Mãnh thở phì phò, thân thể uốn éo, chịu không được hét lên: "Ngứa, ngứa quá......"

Nguyễn Niệm chạy tới nói: "Hắn bị độc tái phát rồi."

Khuất Phong Vân: "Vậy phải làm sao?"

Nguyễn Niệm bỗng nhiên vung chân ghế lên "bộp" một tiếng đánh người ngất xỉu.Khuất Phong Vân: "......"

"Ta chưa chế ra thuốc giải," Nguyễn Niệm nói, "Chỉ có thể làm vậy thôi."

Y ngồi dưới đất nghĩ một hồi rồi nói: "Hình như ta từng thấy qua loại bệnh này trong sách......"

Khuất Phong Vân buông Lưu Đại Mãnh ra, "Biết giải không?"

Nguyễn Niệm gãi đầu, "Ta không nhớ lắm."

Khuất Phong Vân: "Sách đâu?"

Nguyễn Niệm: "Trong Thái y viện."

Thế là hai người đành phải tới Thái y viện tìm sách.

Nhưng bọn họ đi nửa chừng thì thấy Cao Thừa cưỡi ngựa đi trên đường, theo sau là một đám binh lính Bắc Kỳ, hai người hôm nọ trêu ghẹo cô nương kết thù kết oán với bọn họ cũng ở trong số đó.Hai binh sĩ Bắc Kỳ thấy Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm thì lập tức chỉ vào Khuất Phong Vân cáo trạng với Cao Thừa, "Tướng quân, hôm đó chính hắn đánh chúng ta đấy ạ!"

Cao Thừa cảm thấy Khuất Phong Vân hơi quen mắt.

Nhưng nghĩ đến người Đại Diên dám đánh lính của mình thì lập tức nổi trận lôi đình quát lớn: "Người đâu, đánh gãy chân hắn cho ta!"

Một đám người cấp tốc bao vây Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm."

A Ngạnh," Nguyễn Niệm kéo tay áo Khuất Phong Vân nói, "Làm sao bây giờ?"

Khuất Phong Vân siết chặt hai tay, xương cốt kêu lên răng rắc, "Đánh thôi chứ sao."

Binh lính Bắc Kỳ hè nhau tiến lên.

Thân thủ Khuất Phong Vân nhanh nhẹn, chỉ ba quyền đã đánh mấy tên kia ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhưng Nguyễn Niệm không biết đánh nhau, bị Khuất Phong Vân lôi kéo tránh trái tránh phải nên tay áo đều bị xé rách, lộ ra cánh tay trắng mịn.Khuất Phong Vân phá vòng vây lôi kéo Nguyễn Niệm bỏ chạy, lính Bắc Kỳ hè nhau đuổi theo.Cuối cùng bọn họ chạy qua mấy con phố mới cắt đuôi đám lính Bắc Kỳ, Nguyễn Niệm mệt mỏi co quắp nằm trên đất không dậy nổi.

Y phục trên người y đã rách tơi tả, cũng không thể ăn mặc như vậy đến Thái y viện được.Khuất Phong Vân nói: "Về nhà thay đồ đi."

Nguyễn Niệm thở phì phò nằm bẹp dí trên đất, "Không được......

Ta hết sức rồi......"

Khuất Phong Vân đành phải cởi áo ngoài khoác lên người y rồi ôm y về Khuất phủ.Bọn họ đi ngang qua sân đúng lúc Lưu Đại Mãnh tỉnh lại.

Trước đó Nguyễn Niệm sợ Lưu Đại Mạnh tỉnh dậy lại nổi điên nên đã bảo người ta trói hắn lại.Lưu Đại mở mắt thấy Khuất Phong Vân ôm tiểu mỹ nhân lộ vẻ mỏi mệt, quần áo lại không chỉnh tề, trên người tiểu mỹ nhân còn bọc kín y phục của hắn.Hắn như bị sét đánh, đau lòng nhức óc nói: "Các ngươi......

Các ngươi vừa đi chỗ nào dã hợp vậy?!"

Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: "......"*Trong rừng trúc, Cố Lang khăng khăng nói vẽ bức tranh này để cúng, đốt nhang tỏ lòng biết ơn."

Haizz," Thái tử thở dài, "Ngươi nói một câu nhớ ta thì sẽ mất đi miếng thịt hay sao?"

Cố Lang mắt điếc tai ngơ đi tới lấy bức tranh đi.

Y đem giấy bút bỏ lại trên lầu rồi đi xem vết thương của Triệu Chuyết, khi xuống lầu thì Thái tử đang nằm trên ghế trúc ngủ thiếp đi.Rừng trúc xào xạc, lá khô theo gió bay xuống lả tả.

Cố Lang đi qua, nhẹ nhàng tới gần người trên ghế trúc.

Thái tử đang ngủ say, vài mảnh lá trúc rơi xuống trên áo.Cố Lang nhìn gương mặt say ngủ của hắn rồi chậm rãi giơ tay lên.

Y nín thở, ngón tay khẽ run từ từ tới gần gương mặt kia.Ngay khi ngón tay y chạm vào bên mặt, Thái tử bỗng nhiên mở mắt ra nắm tay y kéo vào lòng."

Ngươi làm gì vậy?"

Thái tử ôm y cười nói, "Thừa dịp ta ngủ muốn sàm sỡ ta à?"

Cố Lang ngửa đầu nhìn hắn thật lâu mới nói: "Đây không phải hình dạng vốn có của ngươi."

"Ồ?"

Thái tử chẳng chút hoang mang hỏi, "Vậy ta vốn có hình dạng gì?"

Cố Lang giật tay ra nói: "Nhìn rồi sẽ biết."

"Vậy thì không được, bản Thái tử sao có thể tùy tiện để người ta nhìn chứ."

Thái tử kéo tay y đặt lên ngực nói, "Nhìn rồi phải làm Thái tử phi của ta."

Cố Lang: "Khuyển Tị và Ngô Lục đều thấy, cũng phải làm Thái tử phi à?"

"Bịch" một tiếng, Khuyển Tị lại từ trên cây rớt xuống.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 34: Ngươi có dám tin ta không


Khuyển Tị từ dưới đất bò dậy kinh ngạc nói: "Hả?

Sao phải làm Thái tử phi?

Ta làm ám vệ đã mệt lắm rồi!"

Thái tử đằng đằng sát khí, ánh mắt như đao quét tới, "Không có chuyện của ngươi, đi ngủ đi!"

"A a......"

Khuyển Tị vội vàng leo lại lên cây.Cố Lang đột ngột giơ tay kia lên, không nói hai lời muốn sờ mặt Thái tử.

Thái tử vội vàng ngửa đầu ra sau rồi kéo tay còn lại của y vào ngực."

Gấp thế làm gì?"

Thái tử nói, "Nhận lời ta mới được nhìn."

Cố Lang không nói gì mà lạnh lùng nhìn hắn."

Sao ngươi lại hiếu kỳ về hình dạng thật của ta?"

Thái tử thấy mắt y thì nhích lại gần nói, "Cố Lang, ngươi đang mong đợi gì?"

Cố Lang không tránh cũng không lùi: "Thế ngươi giấu giếm như vậy là đang sợ gì?"

Thái tử cười nói: "Ta sợ ngươi thấy ta xấu sẽ chê ta."

Cố Lang cắn răng nói: "Không chê."

Thái tử: "Vậy ngươi đáp ứng làm Thái tử phi của ta đi."

Cố Lang: "......"

Sao lại vòng về nữa rồi?Cuối cùng hai người kéo tới kéo lui cũng không có kết quả, chỉ làm Khuyển Tị không cách nào ngủ được.Sau khi Thái tử đi, Cố Lang vào thành bốc thuốc cho Triệu Chuyết, thấy bên đường hoa đăng đầy rẫy, người đến người đi náo nhiệt không thôi.

Lúc này y mới nhớ ra mấy ngày nữa là đến Trung thu.Trung thu năm ngoái có người nói với y mười lăm tháng Tám hàng năm sẽ cùng y ngắm trăng.Cố Lang nhìn về thành cung, chỉ thấy tường đỏ ngói vàng chói lọi đến đau mắt.*Đêm Trung thu, Thái tử đem theo hai vò rượu đạp trên ánh trăng tới rừng trúc ngoài thành.Cố Lang nhìn hắn nói: "Điện hạ không ở bên Hoàng thượng sao?"

"Phụ hoàng không khỏe nên ngủ trước rồi."

Thái tử kéo ghế trúc ngồi cạnh y rồi đưa cho y một vò rượu, "Uống không?"

Cố Lang mở nắp uống hai hớp.

Thái tử nhìn rượu từ khóe môi y chảy xuống cổ, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi."

Lưu Đại Mãnh trốn khỏi Phụ Lam Sơn bị Khuất Phong Vân tóm được."

Thái tử cũng uống rượu rồi nói, "Theo lời Lưu Đại Mãnh thì hiện giờ Phụ Lam Sơn lòng người dao động, đều bị quản chế bằng độc."

Cố Lang nhíu mày hỏi: "Độc?

Trong người bọn họ à?"

"Ừ," Thái tử gật đầu, "Khuất Phong Vân có quen biết một thái y, đang thử chế thuốc giải.

Với tình hình này của Phụ Lam Sơn chắc không cần hao tâm tổn trí đi tìm sổ sách nữa đâu."

Cố Lang: "Tại sao?"

Thái tử: "Để Trịnh Vu Phi tạo phản thì chẳng phải bằng chứng càng vững chắc như núi sao?"

"Tạo phản?"

Cố Lang nói, "Giờ binh lính chưa huấn luyện thành thạo thì sao Trịnh Vu Phi tạo phản được?"

"Vậy ta sẽ ép hắn tạo phản."

Thái tử dựa vào thành ghế nói, "Mấy ngày nữa ta sẽ mời ngươi xem kịch."

Cố Lang nhìn nửa vò rượu trong tay không nói gì."

Sao thế, không vui à?"

Thái tử ôm vò rượu nói, "Chẳng phải ngươi hợp tác với Khuất Phong Vân để đối phó với Trịnh Vu Phi sao?"

Mùi rượu lượn lờ, cổ Cố Lang dần ửng đỏ, y nói: "Đúng vậy, nhưng đây...... không phải kết quả mà ta muốn."

"Vậy ngươi muốn gì?

"Thái tử nhìn y, trong hơi thở ngập tràn mùi rượu thuần hậu, "Ngươi muốn hắn thế nào?"

Cổ họng Cố Lang khô khốc, rượu rót vào miệng như muốn bốc cháy.

Môi y khẽ run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm mắt im lặng.Thái tử cười khẽ, ngước nhìn mặt trăng vừa to vừa tròn nói: "Ngươi vốn là như vậy, cái gì cũng không chịu nói với ta."

Ngón tay Cố Lang giật giật rồi cuộn tròn, y nói: "Không có, ta không có......"

"Không có?"

Thái tử nhìn y chằm chằm, "Không có gì muốn nói với ta sao?

Vậy nỗi oan khuất của Cố gia thì sao?

Chân tướng mười một năm trước thì sao?

Ban đêm ngươi không thể thấy máu......

Đều không có sao?"

Hơi thở của Cố Lang bỗng nhiên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngay cả vò rượu cũng cầm không vững.

Y nhìn Thái tử, đáy mắt tựa như cũng tỏa ra mùi rượu, "Ta......"

"Ta biết mười một năm nay ngươi sống vừa mệt mỏi vừa khổ sở, mọi chuyện đều tự mình chống đỡ.

Cũng đã quen một mình, ai cũng không tin, luôn nghi ngờ người khác......

Vậy còn ta thì sao?!"

Thái tử bỗng nhiên nắm lấy tay y đặt trên ghế dựa, hai vò rượu "xoảng" một tiếng rơi xuống đất, rượu chảy lênh láng, "Ta là gì?!

Ta cũng là người qua đường không liên quan sao?

Ngươi đã từng tin Mộ Dung Diễn chưa?

Đã từng tin Thái tử Đại Diên chưa?"

"Cố Lang, ngươi có dám tin ta không?!"
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 35: Ngươi khóc đúng không


Trong rừng ánh trăng như sương, trúc xanh dập dờn.

Cố Lang bị Thái tử giam trên ghế trúc, hơi thở mang mùi rượu nồng đậm quấn quanh."

Ta......"

Cố Lang khó nhọc nói, "Không phải là không tin ngươi."

Thái tử chụp lấy cổ tay y nắm chặt, "Không có?

Vậy được, ngươi nói đi, kể hết chuyện trong lòng cho ta nghe đi."

Lòng bàn tay Cố Lang đổ mồ hôi, tay chân càng lạnh hơn, "Chẳng phải ngươi đều biết rồi sao......"

"Ta muốn chính miệng ngươi nói với ta chứ không phải để ta suy đoán thăm dò!"

Đáy mắt Thái tử sâu như hồ nước lạnh lẽo, Cố Lang nhìn mà tim thắt lại, "Cố Lang, ngươi vẫn luôn né tránh ta.

Ta càng lại gần thì ngươi càng tránh xa......

Rốt cuộc ngươi đang sợ gì?"

Cố Lang quay đầu nói: "Ta không tránh ngươi."

Thái tử rũ mắt cười, không rõ là vui hay buồn, "Được, được......"

Hắn bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Cố Lang rồi cúi đầu hôn lên."

Ưm......"

Chiếc lưỡi mang mùi rượu trong miệng quấn vào cổ họng, vừa nồng vừa mạnh khiến hơi thở Cố Lang bất ổn.

Người phía trên hôn một cách mạnh bạo, tựa như cực kỳ tức giận muốn nuốt cả xương cốt y vào bụng, cắn môi lưỡi y đau nhói."

Buông ra......"

Cố Lang gạt phắt bàn tay đang giữ hàm mình, đẩy ra người đang đè y, "Mộ Dung Diễn, ngươi đừng quá đáng!"

"Ta cứ quá đáng đấy!"

Mộ Dung Diễn dứt khoát giật xuống mặt nạ da người trên mặt, "Đâu phải ta trở về để nghe những lời dối lòng này của ngươi!

Cố Lang, rốt cuộc ta là gì trong lòng ngươi hả?!"

Cố Lang thở dốc, đầu lưỡi bị cắn còn đang tê dại, trên môi cũng âm ỉ đau.

Y nhìn gương mặt đã hơn hai tháng không gặp, năm ngón tay siết chặt ghế trúc, nửa ngày sau mới nhả ra hai chữ, "Bạn tốt."

"Bạn tốt?"

Mộ Dung Diễn nắm lấy tay y, vẻ mặt điên cuồng, "Cố Lang, ngươi có biết trong một tháng giả chết dưỡng thương kia ta nghĩ gì không?

Nhiều lần......

Nhiều lần ta muốn gửi thư báo cho ngươi ta chưa chết.

Nhưng ta ích kỷ muốn biết ngươi có vì cái chết của ta mà đau lòng không.

Ta nghĩ nếu trong lòng ngươi chưa bao giờ có ta thì cứ để Mộ Dung Diễn chết đi, cả đời này không xuất hiện trước mắt ngươi nữa......

Nhưng ngươi đã khóc!

Tôn Phóng không gạt ta, đêm mùng bảy tháng Bảy ngươi say mèm đến khóc trước mộ ta đúng không?!"

"Đúng thì sao?"

Đốt ngón tay Cố Lang trắng bệch, tựa như từng chữ đều thiêu đốt cổ họng y, "Chỉ là nhớ bạn thôi......

Nếu Tôn Phóng chết ta cũng......"

Mộ Dung Diễn buông y ra rồi đưa tay che mặt bật cười, "Cố Lang, trái tim ngươi thật sắt đá......"

Hắn cười nhạt đứng lên, nhìn thoáng qua trăng sáng phía chân trời, sau đó quay người rời đi.Cố Lang chán nản dựa vào ghế trúc, gió chiều thổi qua khiến y hơi lạnh.Cửa sổ lầu hai bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra, y quay đầu nhìn, Triệu Chuyết vịn cửa sổ lúng túng nói: "Thiếu gia......"

Triệu Chuyết đi xuống lầu dè dặt hỏi: "Thì ra Thái tử là Mộ Dung công tử sao?"

Cố Lang nhìn vò rượu vỡ vụn bên chân khẽ gật đầu."

Mộ Dung công tử không bị sao thì tốt rồi."

Triệu Chuyết hỏi, "Thiếu gia phát hiện ra lúc nào?"

Cố Lang hồn xiêu phách lạc im lặng ngồi trên ghế.Triệu Chuyết cũng không biết nói gì nên đành dặn y nghỉ ngơi sớm rồi đi lên lầu.Phát hiện lúc nào?

Cố Lang nghĩ có lẽ là khi người kia hao tâm tổn trí cứu được Triệu thúc lại chỉ cần một đoạn trúc làm quà tạ ơn.Trên đời này cũng chỉ có ngươi mới làm giao dịch lỗ vốn như thế mà thôi.-Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm đến Thái y viện tìm sách mới phát hiện trong sách chỉ ghi chép triệu chứng độc phát chứ không có công thức chế thuốc giải.Nguyễn Niệm lại chạy tới hỏi sư phụ nhưng Vương thái y cũng chưa từng thấy qua loại độc này nên biết rất ít.

Bất đắc dĩ Nguyễn Niệm đành phải tự chế thuốc giải.

Y loay hoay mấy ngày, thử mấy vị thuốc nhưng vẫn không đúng, trái lại còn làm Lưu Đại Mãnh mỗi khi thấy y lại muốn khóc.Mỗi lần Nguyễn Niệm chế ra thuốc giải đều tìm Lưu Đại Mãnh thử thuốc.

Khi thử lần đầu, Lưu Đại Mãnh hỏi y uống thuốc này có chết không?"

Chết thì không," Nguyễn Niệm nói, "Nhưng chắc sẽ có chút tác dụng phụ."

Lưu Đại Mãnh: "Tác dụng phụ gì?"

Nguyễn Niệm: "Ta cũng không chắc lắm, chỉ là chút bệnh vặt thôi."

Thế là Lưu Đại Mãnh yên tâm uống.

Kết quả hôm đó Lưu Đại Mãnh chạy tới nhà xí mười mấy lần.Lần thứ hai Lưu Đại Mãnh vẫn còn sợ hãi, "Chắc không tiêu chảy nữa chứ?"

Nguyễn Niệm cam đoan: "Không đâu, ngươi yên tâm đi."

Kết quả uống thuốc xong Lưu Đại Mãnh cười hơn nửa ngày, cười đến mặt rút gân, cuối cùng miệng suýt chút nữa không ngậm lại được.Lần thứ ba Lưu Đại Mãnh không chịu uống, bị Khuất Phong Vân bóp miệng đổ vào.

Sau đó toàn thân Lưu Đại Mãnh run lên, cả ngày đều không thể động đậy.Lần thứ tư......Sau đó mỗi lần Lưu Đại Mãnh không chịu uống thuốc thì Nguyễn Niệm lại gọi to một tiếng: "A Ngạnh!"

Lưu Đại Mãnh lập tức rưng rưng uống thuốc, còn lẩm bẩm: "Gian phu dâm phu!"

Nguyễn Niệm không nghe rõ, "Ngươi nói gì?"

"Không có gì," Lưu Đại Mãnh sửa lời, "Ta nói thuốc này uống ngon thật!"

Khuất Phong Vân đi tới hỏi hôm nay dược hiệu thế nào?"

Giờ vẫn chưa biết," Nguyễn Niệm hỏi Lưu Đại Mãnh, "Thân thể có gì khó chịu không?"

Lưu Đại Mãnh cử động tay chân rồi lắc đầu."

Đại nhân!"

Lúc này một người hầu vội vã chạy vào, "Đại nhân, ngoài cửa có nhiều lính Bắc Kỳ kéo đến lắm!"

"Lính Bắc Kỳ?"

Nguyễn Niệm nhìn Khuất Phong Vân lo lắng nói, "Có phải lần trước......"

Khuất Phong Vân không bất ngờ lắm, "Trước đây Cao Thừa từng gặp ta, chắc giờ nhớ ra rồi."

Nguyễn Niệm: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Các ngươi đợi ở đây đi, không được ra ngoài."

Khuất Phong Vân nói, "Ta ra cửa nhìn xem."

Nguyễn Niệm vội la lên: "Không được!

Lỡ bọn hắn muốn bắt ngươi thì sao?"

Khuất Phong Vân: "Bắt thì bắt, bọn hắn chưa dám giết ta đâu."

"Vậy bọn hắn đánh ngươi thì sao?"

Nguyễn Niệm ôm cánh tay hắn không chịu buông, "Bọn hắn hung dữ lắm!"

Khuất Phong Vân nhìn mặt Nguyễn Niệm, nhịn không được đưa tay véo một cái.Nguyễn Niệm: "......"

Ngươi véo ta làm gì?*Tôn Phóng đứng ngoài rừng trúc chu môi học tiếng chim hót.

Chỉ chốc lát sau, Khuyển Tị từ trong rừng trúc bay ra."

Chó," Tôn Phóng hỏi, "Đại đương gia đâu?

Lão Khuất gặp rắc rối rồi."

Khuyển Tị đáp: "Hai ngày trước điện hạ và Thái tử phi cãi nhau, sau đó không quay lại nữa."

"Cái gì?!"

Tôn Phóng giật mình nói, "Hắn còn dám cãi nhau với Thái tử phi à?

Không cần vợ nữa sao?"

"Lúc ấy ta ở khá xa nên không nghe rõ lắm."

Khuyển Tị suy nghĩ một lát rồi nói, "Hình như điện hạ lột mặt nạ da người, nói cái gì mà......"

Hắn nhại giọng Mộ Dung Diễn, "Cố Lang, rốt cuộc ta là gì trong lòng ngươi?!

Sau đó không biết Thái tử phi nói gì mà điện hạ đi thẳng một mạch."

Tôn Phóng vỗ đùi nói: "Thảm rồi, điện hạ muốn có danh phận mà không được nên mới dỗi đấy."
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 36: Sao lại véo mặt ta


Cao Thừa ngồi trên lưng ngựa đợi hồi lâu mà chưa thấy ai ra nên nóng nảy quát: "Người đâu, mở cổng cho ta!"

Mấy tên lính Bắc Kỳ cao lớn tiến lên phía trước, còn chưa động thủ thì đã nghe "ầm" một tiếng, cổng bật mở.Khuất Phong Vân đi ra nhìn lướt qua đám Bắc Kỳ đứng chặn ở cổng: "Chuyện gì?"

"Quả nhiên là ngươi."

Cao Thừa nói, "Ta còn nói làm sao quen mắt như vậy, thì ra là người của cấm quân.

Đã thế thì ta sẽ nể mặt Trịnh Vu Phi, chỉ cần hôm nay ngươi dập đầu nhận lỗi với huynh đệ ta thì chuyện lúc trước ta sẽ không so đo với ngươi nữa."

Khuất Phong Vân khoanh tay trước ngực không nhúc nhích, cũng chẳng nói năng gì.Cao Thừa vung roi ngựa cả giận nói: "Ngươi có dập đầu không?!"

Khuất Phong Vân đi xuống bậc thang lạnh lùng nói: "Khuất Phong Vân ta xưa nay chỉ phục người có bản lĩnh, chỉ cần hai người bọn hắn có thể đánh thắng ta thì đừng nói dập đầu mà gọi cha còn được."

Hai tên lính Bắc Kỳ vừa nhớ lại buổi tối hôm đó bị Khuất Phong Vân đánh cho gãy răng thì răng lại đau, vội vàng quay lại nhìn tướng quân của bọn hắn.Cao Thừa ném roi đi rồi leo xuống ngựa nói với Khuất Phong Vân: "Ta đánh với ngươi."

Khuất Phong Vân thờ ơ nói: "Cũng được."

Lính Bắc Kỳ chặn ở cổng lui ra một khoảng chừa chỗ cho bọn họ.

Cao Thừa triển khai tư thế, vẻ mặt hung dữ.

Hắn đột ngột nhún người nhảy lên đập tới một quyền.Khuất Phong Vân nghiêng người tránh thoát rồi vung quyền ra sau lưng hắn.

Cao Thừa quay người đá một cước lại bị Khuất Phong Vân vững vàng ngăn lại, hai chưởng tung lên ném hắn ra ngoài.

Cao Thừa vội vàng xoay người, suýt nữa không đứng vững.Khuất Phong Vân thản nhiên nói: "Tướng quân cẩn thận đấy."

Lửa giận của Cao Thừa bốc lên não, lại vung quyền nhào tới.

Hai người ngươi tới ta đi, đấm móc quét chân, đánh một hồi Cao Thừa lại bị Khuất Phong Vân đạp một cước ngã lăn ra đất.Lưng bị nện xuống đất cứng, Cao Thừa đau đến há miệng đớp không khí.

Hắn cố nén đau nhức đứng lên tức giận nói: "Tới đi!"

"Chờ chút," Khuất Phong Vân nói, "Đêm qua ta không ngủ, mệt rồi."

Cao Thừa nhất thời nghe không hiểu, "Có ý gì?!"

Khuất Phong Vân đáp: "Chỗ này nhỏ quá di chuyển không tiện, ba ngày sau ra ngoài thành đánh tiếp nhé?"

Lưng Cao Thừa bị đau, chỉ vì không muốn mất mặt nên mới ráng chống đỡ, nghe xong câu này thì như tìm được cớ rút lui, "Được, có gan thì ngươi đừng chạy đấy!"

Khuất Phong Vân: "Chạy không được, ngươi có thể sai người ở đây trông coi."

"Vậy được," Cao Thừa xoay mình lên ngựa hung ác nói, "Ba ngày sau gặp lại ngoài thành, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi cha!"

Đám người lại lũ lượt kéo nhau đi.

Nguyễn Niệm từ sau cổng chạy đến hào hứng nói: "A Ngạnh, ngươi thật lợi hại!"

Khuất Phong Vân bất giác ưỡn ngực một cái, "Ừm."

Nguyễn Niệm lại nói: "Nhưng tướng quân kia thật cường tráng, hình như còn cứng hơn ngươi nữa."

Khuất Phong Vân: "......"

Khuất Phong Vân lại đưa tay véo mặt Nguyễn Niệm một cái.Mềm như bánh bao vừa ra khỏi nồi vậy."

Đau......"

Nguyễn Niệm bụm mặt nói, "Sao ngươi lại véo mặt ta?"

Khuất Phong Vân: "Không được véo à?"

Nguyễn Niệm: "......"

Hình như cũng không phải, chỉ là chưa từng bị ai véo thôi.*Tôn Phóng không tìm được Mộ Dung Diễn, lo lắng trở về sòng bạc Sơn Hà thì phát hiện người kia đang đứng cạnh ao cho cá ăn."

Đại đương gia," Tôn Phóng vội nói, "Cao Thừa đi tìm lão Khuất gây sự rồi!"

"Ta biết," Mộ Dung Diễn bình thản nói, "Khuất Phong Vân hẹn hắn ba ngày sau đánh một trận ngoài thành, đến lúc đó ngươi dẫn mấy người đi rải thuốc để hắn ngủ hơn nửa ngày đi."

Tôn Phóng khó hiểu nói, "Hả?

Vì sao?"

Mộ Dung Diễn: "Ta muốn giải quyết Trịnh Vu Phi, đừng để hắn xen vào."

"Ờ được."

Tôn Phóng thấy Mộ Dung Diễn nhìn chằm chằm vào ao cá lại nhớ tới Khuyển Tị nói hắn và Cố Lang cãi nhau, nhất thời không biết nói gì."

Con cá này......"

Tôn Phóng nói bừa, "Hình như lại mập rồi, ha ha ha......"

Mộ Dung Diễn không có phản ứng gì.Tôn Phóng cũng rất xấu hổ, "Đại đương gia, ngươi và Cố hộ vệ......"

Mộ Dung Diễn xoay người bỏ đi.Tôn Phóng: "......"

Thảm rồi, cái này cũng không được nói sao?Đêm đó Tôn Phóng đi tìm Khuất Phong Vân bàn chuyện đánh nhau ở ngoài thành ba ngày sau, nói một hồi còn nhắc đến Mộ Dung Diễn và Cố Lang."

Hình như nghiêm trọng lắm thì phải," Tôn Phóng nói, "Mặt Đại đương gia đen như đáy nồi ấy."

Khuất Phong Vân không tin lắm."

Thật mà," Tôn Phóng lo âu nói, "Tuy nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa nhưng lỡ Đại đương gia lạnh lòng thì sao?

Tính tình Cố hộ vệ kia cũng không biết dỗ người đâu......"

Khuất Phong Vân nói: "Ngươi có thể thử một chút."

Tôn Phóng: "Thử cái gì?"

Khuất Phong Vân: "Nản lòng thoái chí."

Tôn Phóng: "Thử bằng cách nào?"

Khuất Phong Vân: "Ngươi vớt mấy con cá trong ao nướng lên ăn xem điện hạ có đánh chết ngươi không."

Tôn Phóng: "......"

Ta ngại sống lâu quá hay sao chứ?!
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 37: Ban đêm không thể thấy máu


Cố Lang về Đông Cung lấy y phục.

Lúc trước vì để y tiện chăm sóc Triệu Chuyết nên Thái tử điều y đến làm cận vệ, mỗi ngày không cần canh gác Đông Cung.Nửa đường y gặp được Thái tử trở về từ ngự thư phòng.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng.

Không còn áo trắng thanh lịch, không còn nụ cười phong lưu tùy hứng kia.

Một thân áo vàng lộ ra vẻ uy nghiêm của đế vương, ngọc quý kim tôn.Bọn họ thấy nhau từ xa trên hành lang.

Ngô Lục theo sau Thái tử chẳng hiểu ra sao, tưởng Thái tử thấy Cố Lang không hành lễ nên tức giận, đang định mở miệng thì thấy Thái tử quay đi.Ngô Lục vội vàng đuổi theo, không hiểu sao mỗi lần Thái tử gặp Cố huynh đệ đều quay đầu bỏ đi.Cố Lang rũ mắt đứng tại chỗ một lát rồi cũng đi.*Buổi chiều tiếng sấm rền vang, một cơn mưa thu đổ xuống như trút nước.Bảy tám hộ vệ Trịnh phủ đội mưa chạy trong rừng trúc, càng chạy càng tìm không ra phương hướng, bị nước mưa xối đến run rẩy."

Mẹ nó, sao không tìm được đường thế này?!"

Gã đại hán cầm đầu vừa giơ tay lau nước mưa trên mặt vừa nói, "Tối thế này rốt cuộc biết chạy đi đâu?!"

Một nam tử trẻ tuổi sau lưng lầm bầm: "Đã bảo trời sắp mưa không thể vào rừng mà ngài không tin......"

Đại hán quay lại đập sau gáy hắn một cái rồi mắng: "Còn mặt mũi nói à?!

Đại nhân sai đi tìm người, tìm nhiều ngày như vậy mà ngay cả sợi lông cũng không tìm được!

Còn lề mề nữa thì coi chừng đại nhân chặt ngươi cho chó ăn đấy!"

Người trẻ tuổi kia cũng biết nhiều ngày như vậy mà bọn hắn chưa tìm được người, Trịnh Vu Phi không ngừng mắng bọn hắn, lập tức ngậm miệng."

Khương ca," một người khác nói với đại hán kia, "Phía trước hình như có ánh lửa, hẳn là có người, tới tránh mưa chút đi."

Đại hán rướn cổ lên thấy phía trước lập lòe ánh sáng.

Hắn bị nước mưa xối vào mắt không mở ra được, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ trú nên vung tay lên nói: "Đi, tới đó xem thử."*Triệu Chuyết và Khuyển Tị ngồi dưới lầu trúc nghe mưa uống trà tán gẫu."

Sau khi thiếu gia trở về thì nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng chưa ăn."

Triệu Chuyết lo lắng nói, "Cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sao chịu nổi?"

Khuyển Tị ôm đĩa đậu phộng bóc từng hạt vừa ăn vừa nói: "Có phải Thái tử phi nhớ điện hạ rồi không?

Hay để ta đi tìm điện hạ đến nhé?"

Triệu Chuyết: "Nhưng lần trước họ cãi nhau lớn như vậy......"

"Cũng phải," Khuyển Tị gật đầu nói, "Điện hạ mà tới liệu có cãi nhau nữa không?"

Triệu Chuyết thở dài: "Cứ tưởng Mộ Dung công tử không chết thì thiếu gia sẽ vui vẻ, sao lại......

Haizz......"

Khuyển Tị ngừng bóc vỏ đậu phộng, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tiếng mưa tiếng sấm lấn át tiếng bước chân trong rừng nên lúc nãy hắn không phát hiện.Đại hán dẫn người gạt đám trúc ra thì thấy lầu trúc trong rừng.

Hắn lau nước mưa trên mắt nhìn tới, thấy dưới lầu có hai người đang ngồi, một người rõ ràng là kẻ hôm đó được cứu ra khỏi Trịnh phủ làm bọn hắn vất vả tìm kiếm mấy ngày nay."

Ha ha ha ha ha......"

Đại hán kia cười to, "Đúng là đi mòn giày tìm chẳng thấy, giờ lại không mất chút công sức nào.

A ha ha ha ha ha......

Mau bắt lão già này về giao nộp đi!"

Một đám người rút đao sáng loáng.Cửa trên lầu chợt bật mở, Cố Lang cầm hai thanh đao, ném một thanh cho Triệu Chuyết, "Triệu thúc."

Khuyển Tị cũng rút nhuyễn kiếm bên hông, kiếm quang nhoáng lên dẫn đầu xông tới.Tiếng sấm rền rĩ, mưa càng lớn hơn.

Trước lầu trúc, đao quang kiếm ảnh đều bị nhấn chìm trong tiếng sấm chớp, chỉ thấy máu nhuộm đỏ trúc xanh.Toàn thân Cố Lang ướt đẫm nước mưa, cầm trường đao nhuốm máu nhìn đại hán kia trên ngực chảy máu ngã thẳng xuống đất.

Đáy mắt y đỏ lên, tựa như lại nhìn thấy màu đỏ bao trùm khắp trời đất như một cái miệng đầy máu dữ tợn cắn người.Hai tay Cố Lang run rẩy, suýt nữa cầm đao không vững.

Lúc này bên cạnh chợt có kẻ vung đao chém tới.

Cố Lang kiệt lực muốn tránh nhưng máu trong người như bị đông cứng làm y không thể động đậy.Đao sắp chạm tới thì bị trường kiếm ngăn lại lóe lên ánh bạc, kẻ đánh lén tắt thở ngã xuống đất."

Thái tử phi," Khuyển Tị đỡ Cố Lang hỏi, "Không sao chứ?"

Triệu Chuyết giải quyết người cuối cùng rồi chạy tới, thấy bộ dạng này của Cố Lang mới nhớ tới thiếu gia nhà mình không thể thấy máu ban đêm."

Thiếu gia," Triệu Chuyết vội nói, "Đừng nhìn nữa, mau về nghỉ ngơi đi."

Sắc mặt Cố Lang tái nhợt đáng sợ, lại nhìn chằm chặp máu chảy trên đất, Triệu Chuyết và Khuyển Tị phải hao hết sức lực mới đỡ được y về lầu trúc.Nhưng Cố Lang vẫn cứ run rẩy, cả người đều không ổn.

Lần đầu Khuyển Tị thấy Thái tử phi như vậy nên vội vàng chạy đi tìm Thái tử.Trong sòng bạc Sơn Hà, Mộ Dung Diễn tựa trước cửa sổ ngắm mưa.

Nhìn một hồi, Khuyển Tị đột nhiên xông vào cửa sổ, cả người ướt như chuột lột, thở không ra hơi nói: "Điện hạ, Thái, Thái tử phi......

Lầu trúc......"

"Rầm" một tiếng, Mộ Dung Diễn lập tức nhảy qua cửa sổ lao đi.Triệu Chuyết sốt ruột đi tới đi lui dưới lầu trúc.

Thiếu gia nhà hắn không thể thấy máu ban đêm nhưng thường ngày cũng chỉ ngất đi, sao hôm nay lại thành như vậy?

Còn đuổi hắn ra ngoài nữa.Phải làm sao bây giờ?

Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy Mộ Dung Diễn lao ra trong màn mưa, "Mộ Dung công tử!"

Mộ Dung Diễn không che dù, tóc tai quần áo đều ướt đẫm.

Hắn vội la lên: "Cố Lang thế nào rồi?"

"Lúc nãy thiếu gia thấy máu," Triệu Chuyết đáp, "Có chút kỳ lạ......"

"Y ở đâu?"

"Trong phòng trên lầu."

Mộ Dung Diễn hai ba bước chạy lên lầu đẩy cửa phòng ra.

Cố Lang ngồi bên giường, y phục ướt đẫm dính vào người, toàn thân run lập cập."

Cố Lang," Mộ Dung Diễn đi tới nắm chặt bàn tay lạnh buốt của y, "Ngươi sao vậy?"

Ánh mắt Cố Lang không tỉnh táo, lẩm bẩm nói: "Máu......"

"Không có máu," Mộ Dung Diễn sờ mặt y ôn nhu nói, "Không sao, đừng sợ."

"Không phải......"

Cố Lang cắn răng như đang cố nhẫn nhịn gì đó, "Ta...... thật vô dụng......"

Y hận, hận mình nhu nhược vô dụng, một chút máu cũng đủ làm y không thể động đậy, mặc người chém giết.

Sợ máu như vậy thì làm sao đi báo thù đây?!Y bỗng nhiên đưa tay rút đao ở đầu giường rạch lên cánh tay mình."

Cố Lang!"

Mộ Dung Diễn vội vàng đoạt lại nhưng lưỡi đao vẫn cắt vào tay Cố Lang rạch ra một vết cạn."

Ngươi làm gì vậy?!"

"Ta, ta...... không được sợ máu......"

Cố Lang tựa như thấy vết thương quá nhỏ nên muốn đưa tay rạch thêm, bị Mộ Dung Diễn níu lại, "Cố Lang, ngươi đừng như vậy, rồi sẽ ổn thôi......

Đừng ép mình......"

Cố Lang nhìn chằm chằm máu từ vết thương chảy xuống."

Cố Lang, đừng nhìn......"

Mộ Dung Diễn kéo tay áo y ra rồi dán môi lên vết thương, đau lòng hôn lên máu tươi chói mắt kia.Bờ môi chạm vào vết thương, sự ấm áp từ từ lan tỏa trong máu.

Cố Lang rất lạnh, lạnh đến nỗi một chút ấm áp cũng khiến y tham luyến.

Y muốn càng nhiều ấm áp hơn, muốn xua tan cái lạnh của cơ thể, để hơi ấm lưu chuyển khắp người......Mộ Dung Diễn thấy vết thương không sâu mới yên tâm, muốn thay ra y phục ướt trên người Cố Lang."

Ta......"

Hắn vừa ngẩng đầu thì Cố Lang đã nắm lấy cổ áo hắn, đôi môi lạnh giá phủ lên môi hắn.
 
[Hoàn][Đm] Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 38: Ngươi luôn miệng gọi ta


Mộ Dung Diễn ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt đứng bất động.

Cố Lang nóng nảy cắn môi hắn như người khát khô gặp được mưa dầm.Cố Lang......Trái tim Mộ Dung Diễn nóng ran, giữ chặt cổ người trong lòng hung hăng hôn lại.Cố Lang tựa như vẫn cảm thấy lạnh, bàn tay trên cổ áo luồn vào y phục ẩm ướt sờ soạng, vuốt ve ngực hắn.

Mộ Dung Diễn thở dồn dập, vội vàng đè lại bàn tay trước ngực, dán lên môi y hàm hồ nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Cố Lang chỉ muốn chút ấm áp, cả người đều bổ nhào vào ngực người kia, lẩm bẩm nói: "Lạnh......"

Y giật ra bàn tay bị đè rồi luồn vào áo ôm lưng ấm áp của Mộ Dung Diễn, "Mộ Dung...... lạnh......"

Tiếng thở dốc của Mộ Dung Diễn càng thêm nặng nề, ôm lấy người kia răng môi quấn quýt, máu toàn thân càng chảy nhanh hơn.

Hắn đè người xuống giường trúc, hơi thở nóng rực sưởi ấm người dưới thân, "Cố Lang," hắn tì vào trán y khàn khàn nói, "Nếu giờ ngươi buông ta ra thì vẫn......"

"Mộ Dung," Đáy mắt Cố Lang như có hơi nước, ôm cổ hắn nói, "Lạnh quá......"

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng rồi lẩm bẩm nói: "Không kịp nữa rồi."

Hắn đưa lòng bàn tay xoa eo người phía dưới, một tay cởi đai lưng Cố Lang, hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y, "Không sao, lát nữa sẽ hết lạnh......"

Ngoài lầu mưa đêm tầm tã, lá xanh ướt át, nước mưa theo lá trúc rơi xuống thấm vào đất.Trong lầu y phục ẩm ướt nằm vương vãi dưới đất, trên giường trúc đệm chăn lộn xộn, tiếng rên rỉ và thở dốc đan xen, thỉnh thoảng lại tràn ra."

A......"

Cố Lang khó nhịn ngửa cổ lên, ngón tay thon dài nắm chặt đệm giường dưới thân, run rẩy trong sóng tình lâm ly.Mộ Dung Diễn kéo tay y đang đặt bên gối, mười ngón đan xen.

Sau lưng hắn đầy vết cào rướm máu, mồ hôi dinh dính chảy qua vừa đau vừa ngứa, lại giống như đám lửa thổi bùng lên dục niệm.

Hắn hôn cần cổ đẫm mồ hôi của Cố Lang rồi dịu dàng hỏi: "Còn lạnh không?"

Cố Lang áp sát vào lồng ngực trần trụi của hắn, toàn thân nóng hổi mềm nhũn, mồ hôi chảy ròng ròng, ngay cả lông mi cũng ẩm ướt."

Mộ Dung......"

Cố Lang hổn hển gọi khẽ, "Trướng quá......

A......"

Mộ Dung Diễn nặng nề va chạm, cắn nhẹ lên cằm y nói: "Trướng mới hết lạnh......"

Giường trúc rung lên kẽo kẹt hòa với tiếng thở dốc chìm vào mưa giông.*Hôm sau trời quang mây tạnh, chân trời hửng sáng.

Cố Lang nặng nề mở mắt ra nhìn thấy Mộ Dung Diễn đang ngủ kế bên.

Y chậm chạp chớp mắt rồi nháy một cái, từng cảnh tượng đêm qua bỗng nhiên tràn vào đầu làm y giật mình lui lại, sau lưng đột ngột đụng phải nơi nào đó khiến ngón tay lập tức cuộn tròn, "A......"

Mộ Dung Diễn bị tiếng động này đánh thức, mông lung mở mắt ra.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Bên môi Mộ Dung Diễn hiện lên ý cười, ngang nhiên chồm qua nhẹ nhàng xoa eo trần của Cố Lang, "Còn đau không?"

Tai Cố Lang đỏ bừng vừa như xấu hổ vừa như tức giận.

Y đẩy tay Mộ Dung Diễn ra định xuống giường nhưng lại bị hắn túm lấy đè dưới thân."

Gấp thế làm gì?"

Mộ Dung Diễn xích lại gần y, chóp mũi đụng nhau, "Trời còn sớm, không trò chuyện với ta à?"

Cố Lang quay mặt đi gượng gạo nói: "Chẳng có gì để nói cả."

"Vậy sao?"

Mộ Dung Diễn thấp giọng nói, "Nhưng đêm qua ngươi......"

"Đêm qua ta không tỉnh táo," Cố Lang bấu chặt ngón tay vào đệm, "Không tỉnh táo......

Không thể coi là thật được."

Mộ Dung Diễn ung dung nói: "Ồ, thì ra lúc ngươi không tỉnh táo đều nghĩ đến ta sao?

Đêm qua ngươi luôn miệng gọi ta......"

"Không phải!"

Cố Lang luống cuống nói, "Buông ra, ta......"

Mộ Dung Diễn lại đè y chặt hơn, "Nhưng đêm qua ngươi ôm ta không chịu buông," hắn kề sát vào tai Cố Lang nói, "Còn cào lưng ta đau quá, giờ đỏ lên hết rồi này, ngươi muốn nhìn không?"

"Ngươi......"

Cố Lang cắn răng nói, "Thái tử điện hạ, đêm qua......

đều là ngoài ý muốn, không thể coi là thật, ta......"

"Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa à?"

Mộ Dung Diễn xoắn ngón tay quanh tóc y trên gối, cười như không cười, "Ngủ xong lập tức phủi sạch quan hệ, Cố Lang, ngươi xem bản Thái tử là người trong kỹ viện ra hay sao?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back