Lãng Mạn 𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
309836173-256-k654958.jpg

𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Tác giả: ThienShyn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Nếu em không ngoan em sẽ bị phạt
Ran x Takemichi x Rindou có yếu tố giam cầm
𝗧𝗵𝗶𝗲𝗻𝗦𝗵𝘆𝗻.​
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Story


❛ life's about you, dream after dream ❜



Ran x Take x Rindou

Không liên quan đến cốt truyện chính

Xoay quanh ba nhân vật Takemichi, Ran và Rindou, lấy bối cảnh Takemichi bị anh em Haitani giam cầm

Có H+


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 1 - H+


❛ like a puppet being controlled by other ❜



"Ức..ưm..hah.."

Tiếng rên rỉ ái muội vang vọng khắp căn phòng, một thân thể to lớn bao trọn người nằm dưới không ngừng rên rỉ theo từng cú thúc mạnh bạo.

Hai tay cậu run rẩy nắm lấy người kia van xin.

"Ah..chậm..lại..ahh."

Không ai khác chính là Takemichi đang nằm rên rỉ dưới thân No.3 của tổ chức tội phạm khét tiếng Haitani Ran.

"Michi lỗ nhỏ của cưng tuyệt thật đấy~♡"Ran tiếp tục thúc mạnh vào trong cậu, từng cú thúc khiến cậu giật nảy người.

Hai tay cậu bấu chặt ga giường đến nhàu nhĩ, miệng không ngừng rên rỉ "Ahh..Ran..hah...ưm..đừng..ah.."

Takemichi thút thít gọi tên hắn, cầu mong Ran có thể làm chậm lại nhưng điều đó càng khiến hắn hưng phấn hơn, ra sức đâm chọt vào lỗ nhỏ đáng thương bị chơi đến sưng tấy "..Ran..đau..ahh.."

Tay hắn không yên phận liên tục xoa nắn hai điểm hồng trước mặt, lâu lâu còn ác ý véo mạnh chúng khiến Takemichi khóc nấc, vừa sướng vừa đau khiến cậu không chịu nổi mà bắn ra "Hức..ahh..đừng....hah.."

Nhìn thấy cảnh xuân phía dưới khiến Ran không khỏi hài lòng.

Hậu huyệt của cậu co rút kịch liệt, cự vật to lớn của hắn ra vào liên tục bên trong cậu, dịch dâm không ngừng chảy ra ngoài làm ướt một mảng giường"Michi há miệng ra nào~" Không đợi Takemichi kịp phản ứng Ran liền đặt xuống môi cậu một nụ hôn cuồng nhiệt, lưỡi hắn như một con rằn vờn lấy lưỡi cậu, tham lam liếm láp hết mật ngọt bên trong khiến cho Takemichi chỉ có thể rên ư ử trong họng "Ưm..ư..ah.."

Cảm thấy người kia dần mất sức hắn mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi của cậu không quên kéo ra một sợi chỉ bạc.

"Hah..ah.."

Takemichi thở dốc cố gắng hít lấy không khí, dịch vị từ đó cũng chảy xuống, lồng ngực cậu phập phồng khiến cho người khác nhìn vào không khỏi đỏ mặt, còn Ran thì đương nhiên không có chút liêm sỉ nào cả "Ah~ Em lại khiến tôi cương lên mất rồi ~" Nhận thấy thứ bên trong to thêm một vòng khiến Takemichi không khỏi sợ hãi, cậu nhích người muốn thoát khỏi liền bị Ran không thương xót mà kéo lại khiến cho dương vật đi sâu vào hơn chạm tới điểm gồ bên trong "Ahhh...aa..hức..Ran...sâu..ahh..quá..hah.."

Biết đã chạm đến điểm G của Takemichi hắn liền nhếch môi cười, ra sức đâm chọt bên trong, mỗi cú thúc của hắn đều đâm vào điểm gồ của cậu khiến cho Takemichi không ngừng rên rỉ."

Ahh..Ran..ah..chậm..lại..hah..ahh.."

Cả người Takemichi run rẩy đung đưa theo từng cú thúc mạnh bạo của hắn, thần trí cậu dần mơ hồ mặc cho người bên trên không ngừng ra vào bên trong cậu "Hah..ahh..aa..ưm...ahh..ah.."

Tiếng lạch bạch vang vọng khắp phòng hoà cùng với tiếng rên rỉ của cậu.

Không biết đã qua bao lâu Ran mới chịu bắn ra một dòng tinh dịch nóng hổi vào trong khiến cho bụng cậu nhô lên một chút.

Hắn rút dương vật của mình ra, tinh dịch từ đó mà chảy xuống ồ ạt "Ah..hah..ahh.."

Takemichi không ngừng run rẩy sau trận làm tình kịch liệt ấy, cơn buồn ngủ dần xâm chiếm cậu, Takemichi mệt mỏi nhắm nghiền mắt, mặc cho con sói đói chưa thoả mãn kia đang chuẩn bị tiếp hiệp hai.

Cùng lúc đó có tiếng mở cửa, Takemichi giật mình nhìn lên.

Mái tóc dài màu tím nhạt đặc trưng cùng màu với kẻ vừa làm tình với cậu, là Rindou đã về, trên tay hắn cầm bộ vest đắt tiền còn dính chút máu.

Nhìn thấy anh trai mình trên giường cùng Takemichi đang nằm đó, cơ thể đầy vết hoang ái cùng tinh dịch phía dưới khiến hắn nhếch môi cười.

Rindou nới lỏng cà vạt của mình, đi đến ngồi xuống sofa gần đó, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.

Takemichi như hiểu ý mà đứng dậy, loạng choạng đi đến chỗ hắn.

Sau cuộc làm tình mãnh liệt cùng Ran khiến cho cả người cậu run rẩy, bước đi một cách khó khăn.

Tinh dịch từ đó cũng chảy dọc xuống đùi của cậu khiến cho hai kẻ nào đó cảm thấy rạo rực

Takemichi ngồi vào lòng Rindou, tay cậu chủ động ôm lấy cổ hắn, đầu dụi vào khuôn ngực rắn chắc của người kia.

"Rin....mừng anh về nhà..."


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 2 - H+


❛ like a puppet losing mind about things ❜



Rindou nhìn người trong lòng vô cùng ngoan ngoãn, hắn ôm lấy Takemichi hít hà mùi thơm của cậu, không quên để lại vài dấu hôn đỏ chói trên cần cổ trắng nõn "Được rồi ngoan lắm, nói tôi xem hôm nay em đã làm gì nào" Vừa nói hắn vừa ôm eo cậu, tay nâng niu gương mặt còn ửng đỏ sau trận hoang ái khi nãy"Hôm nay em...thức dậy..ahh.."

Rindou đột nhiên đút hai ngón tay vào trong hậu huyệt của cậu khiến cho Takemichi giật bắn người, không kìm được mà rên lên một tiếng"Ưm..Rin...đừng..ah.."

Rindou nhếch môi cười, ra lệnh cho cậu nói tiếp, hắn dùng ngón tay móc ngoáy liên tục tạo ra tiếng nhóp nhép đầy dâm dục "Tiếp tục đi" Hai ngón tay chai sần vì cầm súng của hắn liên tục cọ xát bên trong khiến cho Takemichi run rẩy, môi mấp máy vài câu ngắt quãng một cách khổ sở "Ahh..ăn..sáng..ưm...sau..ah..đó.."

Rindou còn cho một ngón tay vào trong miệng cậu khiến cho cậu nói một khó khăn, nước bọt cũng từ đó chảy dọc xuống xương quai xanh"Hah..ah...cùng..Ran...ahh...làm..tình.."

Hai tay cậu bấu lên vai hắn làm điểm tựa, cơ thể run bần bật theo từng lần đâm rút của RindouBên đó Ran chứng kiến hết toàn bộ, yết hầu lên xuống, con quái vật cũng từ từ ngóc đầu dậy.

Quả thật chỉ có Michi mới có thể khiến hắn nứng đến như thế này"Rin...ahh...hức..ah.."

Cậu nhanh chóng không chịu nổi mà gục đầu vào người hắn thở hổn hển Rindou liếc qua nhìn anh trai mình, hai người ngầm hiểu ý nhau sau đó Ran cũng nhanh chóng nhập cuộc "Michi cưng rên dâm quá đó~"Rindou banh hai chân Takemichi ra, phơi bày mọi thứ trước mặt kẻ biến thái kia, Ran không chần chừ mà cầm lấy cự vật to lớn đâm một phát lút cán "Ahh..aa..hức..ah..hah..đừng..ah.."

Takemichi rên lớn, vừa làm xong khiến cho cơ thể cậu vô cùng nhạy cảm, vật nhỏ xinh cũng bắn ra một chất lỏng màu trắng.

"Hức..Ran...ahh...đau..hah.."

Lỗ nhỏ vừa bị chơi lại bị Ran không thương xót mà đâm chọt một cách mạnh bạo khiến dịch dâm không ngừng chảy ra, vách thịt non mềm bị chèn ép liên tục đến đau rát "Hah..n..ah..ưm..ahh.."

Rindou phía trên không quên chăm sóc cho cậu, một tay hắn véo nắn đầu ti của cậu, nơi còn lại được hắn bú mút đến sưng đỏ, để lại vài vết cắn sâu thấy rõ "Ahh..Rin..đau..ah.."

Phía dưới này Ran nhận thấy Takemichi co rút liên tục, hắn liền hiểu ra, khoé miệng cong lên buông lời trêu chọc cậu"Michi lỗ nhỏ của cưng khít chặt lại mỗi khi bị Rindou cắn nè~ Michi dâm đãng quá nha~" Takemichi đỏ mặt lắc đầu kịch liệt, xấu hổ không dám thừa nhận, điều đó càng làm cho hai tên đó kích thích hơn "Ahh..không..hức..ah..."

Rindou nhếch môi cười, kéo cậu quay sang đối diện với hắn sau đó trao cho cậu một nụ hôn cuồng nhiệt.

Lưỡi của hắn càn quét khắp nơi, lấp đầy dịch vị của mình trong khoang miệng của cậu"Ah..ưm..hah..ahh.."

Lát sau hai người đổi tư thế cho cậu, Ran để cậu nằm xuống sofa, hai chân cậu gác lên vai hắn, tư thế này khiến cho côn thịt của hắn vào sâu hơn khiến cho Takemichi rùng mình rên lớn "Ahh..sâu..quá..hah..ahh.."

Sau đó Rindou kéo khoá quần giải phóng con quái vật đã căng trướng từ nãy giờ đặt trước miệng của cậu bắt cậu liếm lấy."

Bú nó đi bé yêu" Rindou không đợi cậu trả lời mà một phát đâm sâu xuống cổ họng của cậu, hắn giữ chặt lấy đầu cậu không cho cậu trốn thoát, Takemichi bất lực chịu trận mặc cho hắn ra sức đưa đẩy trong cổ họng"Hức..ưm..ư..ha.."

Phía dưới Ran không ngừng đâm rút hậu huyệt đáng thương, cơ thể cậu cong theo từng cú thúc mạnh bạo của hắn.

"Ah..hah...aa..ahh..."

Cả hai nơi đều được Ran và Rindou tận tình chăm sóc, đầu óc cậu dần mụ mị không còn nghĩ được gì khác chỉ có thể rên rỉ theo từng đợt khoái cảm mà bọn hắn mang lại "Ư..m..ahh..ức.."

Tiếng rên của cậu bị dương vật của Rindou chặn lại, cổ họng cậu trướng đến đau rát nhưng Rindou không hề biết điểm dừng mà như một con quái vật liên tục đâm chọt vào sâu bên trong "Ah..haa..ah..ư..ưm...ahh.."

Triền miên suốt mấy tiếng bọn hắn cũng chịu dừng lại tha cho cậu, cùng lúc bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt.

Cổ họng lẫn lỗ nhỏ của cậu đều bị lắp đầy, nhiều đến mức tràn ra ngoài.

Rindou còn ác ý không rút ra để đó ép cậu phải nuốt hết tinh trùng của hắn "Hức..ưm.."

Takemichi uất ức nhìn Rindou, cậu chỉ có thể cố gắng nuốt hết đống tinh của hắn, nhiều đến mức khiến cậu muốn ngạt thở Ran cũng rút lấy con hàng to lớn của mình ra, kèm theo tinh dịch chảy ra thấm một mảng giường.

Hắn đặt lên gáy cậu một vết cắn, chấm mút để lại vài dấu đỏ đè lên vết hôn của Rindou khi nãy Cậu vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ thật sự, hai kẻ kia sau khi hành sự xong liền bế cậu đi tẩy rửa.

Ran lau người cho cậu, từng động tác vô cùng nhẹ nhàng, phía dưới được Rindou tẩy rửa một cách sơ sài, hắn rất thích cảm giác bên trong Takemichi đầy tinh trùng của hắn vì nó chứng tỏ cậu thuộc về hắn.

Sau đó bọn hắn bế Takemichi lên giường, Ran và Rindou cùng hôn lên hai bên má của cậu, ôm lấy cậu mà chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ ngon bé cưng"ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 3


❛ like a puppet dancing for strangers ❜



Rindou ngắm nhìn người trước mặt đang ngủ một cách say sưa, hơi thở đều đều của Takemichi khiến hắn cảm thấy yên bình đến lạ.

Ran vừa tắm xong, hông quấn lấy khăn để lộ cơ bụng săn chắc cùng nửa hình xăm đặc biệt phía trước.

Nhìn thấy em trai say mê ngắm bảo bối trong lòng, hắn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Rindou "Thuốc có tác dụng không?"

Nhắc đến thuốc Rindou trầm xuống một chút, hắn vuốt ve gương mặt của cậu "Em ấy dạo này khá vâng lời, có lẽ không có chuyện gì xảy ra" Nếu hỏi Ran và Rindou đó là thuốc gì thì chắc có lẽ chỉ là thuốc an thần nhỉ?

Bọn hắn quan tâm chăm sóc Takemichi hết mực, lo sợ cậu không khoẻ nên dùng thuốc bồi bổ cho cậu.

Nhưng mà thuốc bổ nào lại có chất gây giảm trí nhớ, thể lực, lại còn có chút gây nghiện trong đó?Takemichi ngây thơ không hề biết rằng trong đồ uống hằng ngày của mình đều bị bọn hắn bỏ thuốc trong đóTên bác sĩ riêng của bọn hắn nói rằng mỗi ngày chỉ được uống một lần vào buổi tối nhưng Ran lại pha vào mỗi bữa ăn cho cậu vì hắn biết cậu không ngu ngốc ngoan ngoãn uống nó mà không nghi ngờ gì.

Thử hỏi xem mỗi tối cứ đồng hồ điểm đúng 8 giờ lại uống một ly sữa, ai không biết có thứ gì đó mờ ám.

"Bác sĩ nói nếu sử dụng nhiều quá sẽ gây ra tác dụng phụ" Rindou chầm chậm vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

Hắn rất thích Takemichi của hiện tại ngoan ngoãn nghe lời, hằng ngày đều ở nhà chờ hắn trở về như một cô vợ nhỏ nhưng lại sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì.

Thứ thuốc từ tay bác sĩ riêng của gã không bao giờ tốt đẹp cả, đằng này Ran lại đặc biệt đặt riêng một loại cho Takemichi."

Em nên nhớ rằng em ấy sẽ thoát khỏi chúng ta nếu không dùng thuốc" Ran biết Rindou đang muốn nói đến điều gì"Đừng quên Michi đã từng bỏ trốn khỏi chúng ta, em ấy khi đó giả vờ ngoan ngoãn khiến cho chúng ta tin như thật mà nới lỏng cảnh giác."

Ran nói thêm một câu sau đó bước ra khỏi phòng vì hắn biết nhiêu đó đủ nhắc nhở Rindou, em trai của gã đã quá mềm lòng với Takemichi.Ran có thể hay ngả ngớn trêu đùa cậu, nhưng lại là người độc ác và tàn nhẫn nhất.

Hắn không từ mọi thủ đoạn để bắt cậu ở bên mình.

Ran mặc lên người bộ áo vest quen thuộc chuẩn bị ra ngoài, hắn phải lấy thêm thuốc cho cậu, lọ thuốc ở nhà cũng sắp hết chỉ còn lại vài viên.

Bên này Rindou nhíu mày nhìn người đang ngủ say trong lòng, tay ôm lấy cậu siết chặt thêm một chút như sợ cậu rời khỏi hắn.

Ran đã thành công làm thay đổi suy nghĩ của Rindou, chỉ cần nhớ đến khoảnh khắc cậu suýt nữa trốn thoát được khiến cho hắn như phát điên lên.

Anh trai gã nói đúng, chỉ cần Takemichi ở bên cạnh thì việc gì hắn cũng làm.

Nói đến đây phải quay về 3 tháng trước, khi Takemichi vẫn là một học sinh trung học bình thường, có một cuộc sống tự do tự tại cho đến khi gặp anh em Haitani Lần đầu cậu gặp hai người họ là khi trên xe của ba cậu, lúc đó cậu học thêm về trễ nên đi nhờ xe của ông, trùng hợp thay ba cậu đang chở hai anh em Haitani đến căn cứ.

Takemichi không thấy lạ bởi vì ba cậu cũng từng chở vài người giống như vậy rồi, cậu tôn trọng công việc của ông tuy nguy hiểm nhưng lương rất cao, cậu được đi học là nhờ có ông.Takemichi ngầm đánh giá hai người kia qua kính xe, hai người họ khiến cho cậu có cảm giác nguy hiểm cần tránh xa không nên dây dưa vào.

Kể từ lúc Takemichi bước lên xe mọi cử động của cậu đều thu vào tầm nhìn của anh em HaitaniNgồi trên xe Takemichi luôn cảm giác có hai ánh mắt dán chặt sau lưng mình khiến cậu hơi rùng mình không dám động đậy.

Takemichi vô tình nhìn vào kính xe phía trên thì bắt gặp hai cặp mắt chăm chú quan sát mình làm cho cậu giật mình rụt đầu quay lại, không dám ngước lên khiến cho hai anh em nhà nọ cong môi cười thích thú.

Suốt quãng đường bầu không khí như trầm xuống, mãi đến lúc về tới nhà cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước xuống không dám quay đầu lại, cậu sợ nếu ở lâu hơn sẽ không chịu nổi nữa.

Ran và Rindou nhìn nhau ngầm hiểu ý, môi treo một nụ cười đến đáng sợ"Ông có một con thỏ rất đẹp" Ba của Takemichi khó hiểu nhìn hắn, nhà ông làm gì có nuôi con thỏ nào vả lại ông cũng chưa từng nói gì về chuyện đó, song ông chỉ gật đầu cười cho qua, dù sao ông chỉ là một tài xế nhỏ bé, không nên quá quan tâm đến chuyện khác.

Nhìn thấy hai anh em nhà nọ chưa bao giờ mở miệng hôm nay lại cười nói vui vẻ khiến cho ông cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ông cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ họ hôm nay có chuyện vui mà không hề biết rằng sóng gió sắp ập tới cuộc đời mình, thay đổi hoàn toàn mọi thứ.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 4


❛ like a puppet unable to do anything ❜



Ran là một con cáo già, một cái đầu đầy mưu mô và xảo quyệt.

Mọi âm mưu của tổ chức đều do một tay hắn bày ra, hắn có thể khiến những kẻ tay to mặt lớn thân bại danh liệt một cách dễ dàng, huống hồ kẻ xấu số đó lại là ba của Takemichi, việc đó đối với Ran càng dễ như trở bàn tay.

Đó là một ngày mưa tầm tã, mưa như trút nước khiến cho mỗi người có một cảm xúc khác nhau.

Những kẻ thất tình nay lại càng sầu thêm hơn, mưa như đang cười vào hoàn cảnh của họ.

Đối với những tên tội phạm, mưa là thần hộ mệnh của chúng.

Mưa sẽ cuốn trôi mọi vết máu, dấu vân tay và gột rửa tội lỗi của những kẻ tội đồ.

Cả Ran và Rindou cũng không là ngoại lệ"Nhiêu đây đủ rồi nhỉ?"

Rindou quệt một vết máu bắn trên mặt, máu của những kẻ phản bội thật đáng kinh tởm đối với hắn.

"Có vẻ cả ông trời cũng muốn giúp chúng ta" Ran ngước lên nhìn bầu trời rồi mỉm cười, màu xanh biếc đã chuyển sang màu xám nhạt.

Gã thầm nghĩ chắc hẳn màu mắt của Takemichi khi tuyệt vọng cũng giống như thế.

Không một tia hi vọng, không một ánh sáng, vô hồn và đáng thương, thật khiến cho hắn mong chờ."

Giết lũ này tốn thời gian thật, nghị lực sống của tụi nó cũng cao gớm" Kế hoạch của hắn có chút thay đổi, boss lại ngẫu hứng sai hai người đi xử lý những kẻ phản bội, việc thường ngày do Sanzu đảm nhận hôm nay lại đến tay hai anh em hắn.

Nhưng điều đó chẳng khiến hắn lo lắng, Ran luôn sắp xếp công việc của mình một cách hoàn hảo.

Một biến số xuất hiện không thể làm thay đổi kế hoạch của hắn.

"Thay đồ đi Rindou, chúng ta đến gặp bố vợ nào" Hắn cong môi cười, bỏ lại những xác chết ngổn ngang phía sau.

Bầu trời hôm nay trông thật đen tối, màu xám chẳng còn nữa.

Hôm nay trời mưa nên Takemichi đang khuyên ba mình ở nhà.

Cậu muốn ông nghỉ ngơi một hôm, ngày nào ông cũng đi làm từ sớm đến tối muộn, vả lại cậu cảm thấy có linh cảm xấu như có chuyện gì đó sắp xảy ra khiến cho cậu lo lắng "Không sao đâu con, chắc bây giờ vẫn còn vài người đứng đợi trời tạnh mưa.

Ba đi một lát rồi về" Ông xoa đầu Takemichi, đứa con trai này là người thân còn lại duy nhất của ông.

Mẹ cậu đã mất trong một vụ tai nạn, hai người nương tựa nhau từ đó mà sống.

Một tay ông gà trống nuôi con lo lắng tất cả mọi thứ cho cậu.

"Nhưng mà..."

Takemichi có chút không muốn nhưng mà ba cậu kiên quyết đi, ông biết cậu rất lo lắng cho mình nhưng mà mọi thứ ông làm đều vì cậu cả, dù cho có cực khổ đến mấy ông cũng cảm thấy mãn nguyện "Được rồi được rồi, ba hứa sẽ về sớm mà" Chần chừ mãi cuối cùng Takemichi cũng đồng ý, cậu nhắc nhở ông cẩn thận đủ điều khiến cho ông bật cười vì sự quan tâm quá mức của con mình.

Thế nhưng đó lại là quyết định sai lầm của cậu khiến cho Takemichi sau này phải ân hận suốt đời.

Cuộc đời của cậu từ đó rẽ sang một hướng khác mà Takemichi có chết cũng không bao giờ nghĩ tới được.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 5


❛ falling in love with a crazy criminal ❜



Sau khi tạm biệt ông, Takemichi liền chạy lên phòng của mình.

Vừa vào phòng cậu liền nhảy lên giường ôm con gấu bông lăn qua lăn lạiTrời mưa như này rất thích hợp để chui rúc trong chăn nằm ngủ một giấc ngon lành.

Cậu quyết định ngủ từ bây giờ cho đến chiều thì đột nhiên điện thoại trên bàn có thông báo, cậu thầm nghĩ ra đủ câu từ văn chương chuẩn bị chửi kẻ phá đám giấc ngủ của mình.

Takemichi lười biếng ngồi dậy, tay với lấy điện thoại để trên bàn.

Cậu còn đang quyết định nên chửi bằng miệng hay bằng tin nhắn thế nhưng vừa nhìn thấy tên người gửi mắt cậu liền sáng lênTakemichi hai mắt tròn xoe nhìn màn hình trước mặt, hai tay nhanh nhẹn gõ phím, lâu lâu còn cười khiến người khác không khỏi tò mò nội dung tin nhắn là gì Trời mưa rồi mau vào nhà điLà tin nhắn do Sanzu gửi đến Cậu nhanh chóng trả lời tin nhắn của hắn, không quên kèm theo một icon hơi dỗi Em đâu có ra ngoài Tao nhắc trước!Takemichi khúc khích cười trước sự cục súc của hắn, cậu biết tuy Sanzu nói chuyện khó ưa nhưng lại vô cùng quan tâm cậu.

Thật ra lí do Takemichi không cảm thấy bất ngờ trước những khách hàng nguy hiểm của ba mà cậu gặp ở trên xe là do cậu còn quen biết cả Sanzu nữa kìa.

Takemichi cũng chẳng biết từ khi nào mà cả hai thân thiết với nhau, có lẽ là lúc vào một hôm tối muộn cậu đang đợi ba mình đến đón.

Việc học phụ đạo khiến cậu không còn thời gian làm việc khác, hôm nào cũng học bù đầu đến khuya.

Khi thấy xe của ông cậu liền nhanh chóng chạy tới nhưng lúc mở cửa ra cậu lại bắt gặp một người đàn ông có mái tóc dài màu hồng, miệng còn có hai vết sẹo nổi bật ngồi ở ghế lái, không thấy ba mình ở đâu cả.

"Ơ...anh là..?"

Ấn tượng đầu tiên của Takemichi về hắn là người thô lỗ cọc cằn, nói chuyện cộc lốc như người không biết giao tiếp"Ba mày bận, tao chở mày về" Người đó chỉ nói một câu như thế rồi ngồi đợi cậu lên xe.

Nhìn sát khí và bề ngoài của người kia cũng đủ hiểu nguy hiểm cỡ nào, một tay hắn cũng có thể bóp chết cậu.

Takemichi rụt rè bước vào ghế sau ngồi yên không dám động đậy.

Người kia chỉ tặc lưỡi một cái rồi cầm vô lăng lái xe.

Ngồi trên xe mà Takemichi cứ nghĩ đến đủ viễn cảnh giết người bắt cóc buôn bán nội tạng thậm chí tệ hơn là cậu sẽ bị bán vào nhà chứa.

Cậu nhìn lại thấy bản thân mình không có nét gì đẹp cả, có lẽ vế thứ nhất đúng hơn.

Cậu thầm cầu mong cho số phận của mình, biết thế Takemichi đã khuyên ba cậu đổi nghề khác, dây vào lũ tội phạm làm gì không biết.

May mắn thay hắn chở Takemichi đến tận nhà, không có chuyện gì xảy ra cả.

Một tiếng trôi qua mà như một năm đối với cậu, Takemichi cảm giác như tuổi thọ mình vừa giảm một nửaKể từ hôm đó Sanzu thường đến đón cậu tan học về khiến cho cậu vừa sợ vừa tò mò, không dám lên tiếng hỏi.

Một hôm hắn chủ động lên tiếng làm cho cậu hơi giật mình, lúc nào cũng yên lặng khiến cho cậu quen rồi.

"Mày biết công việc ba mày làm hằng ngày?"

Takemichi đơ người ra một lát sau đó cũng hiểu hắn đang muốn nói đến điều gì"Việc nào cũng là việc mà, miễn nó không sai trái là được" "Kể cả tội phạm?"

Takemichi hơi khựng lại trước câu hỏi của hắn, ai cũng cho rằng tội phạm là sai trái cả, cậu trầm ngâm một lát rồi trả lời hắn "Ừm tội phạm cũng có người tốt người xấu mà, chỉ khác nhau mỗi mục đích.

Có những người vì bảo vệ người thân của mình mà trả thù kẻ gây ra mọi chuyện, em thấy kẻ đó mới là tội phạm thật sự.

Có hơi cực đoan nhưng mà nhiều kẻ xứng đáng chết, em đọc qua khá nhiều vụ án như người mẹ ngồi tù 7 năm vì trả thù cho con gái của mình mà giết kẻ cưỡng bức cô ấy, em thấy bà ấy không làm gì sai cả" Sanzu ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu, hắn luôn tự an ủi bản thân rằng việc làm của hắn là đúng, trừng phạt những kẻ phản bội có gì là sai chứ.

Nhưng chưa có người nào nói với hắn rằng việc làm của hắn là đúng cả.

Kể cả vua của hắn, vua cũng nghĩ bản thân là một kẻ đầy tội lỗi.

Sanzu nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt của cậu toát lên một vẻ kiên định như đứa trẻ kể về chân lý sống mà nó theo đuổi.

Sanzu tự hỏi cặp mắt xanh trong veo như đại dương của cậu luôn lấp lánh như thế này sao"X-xin lỗi..em nói hơi nhiều" Nhận ra ánh mắt của người kia dán chặt lên người mình khiến cho Takemichi bối rối nói, hình như cậu đã nói hơi lố"Sanzu Haruchiyo""H-Hả?"

"Tên của tao là Sanzu" Lần đầu tiên hắn chủ động nói tên của mình, Sanzu cũng không hiểu tại sao cả, có lẽ hắn cảm thấy rằng Takemichi là người hắn có thể tin tưởng.

Takemichi thì ngờ nghệch khó hiểu, hết hỏi ba cậu làm gì rồi lại tự nhiên nói tên, đúng là lập dị mà.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 6


❛ the saint who saved his life with ease ❜



Tần suất hai người gặp nhau cũng nhiều hơn, Takemichi tự hỏi không lẽ hắn đổi nghề thành tài xế rồi.

Tại ba mày nhờ tao Tự dưng nhờ Sanzu làm gì, Takemichi thắc mắc mãi thế nên cậu quyết định hỏi thử ba mình.

Takemichi thề không phải cậu không tin Sanzu đâu, chỉ là do cậu tò mò quá thôi.

Không ngờ ba cậu lại trả lời rằng ông nhờ hắn thật, đầu cậu đầy dấu chấm hỏi trước sự kiện lạ lùng này nhưng do chính miệng ông nói nên Takemichi thôi không suy nghĩ về việc đó nữa, dù gì cũng chẳng phải chuyện xấu.Mà cậu đâu biết rằng ở bên này Sanzu "đe doạ" nhẹ ba của Takemichi bắt ông phải trả lời như vậy, nhiều lúc ông cũng bất lực không hiểu làm gì không làm lại làm tài xế đưa rước con ông đi học.

Đằng này Sanzu lại là ông chủ của ông nên ông cũng nhắm mắt cho qua, những người có tiền có quyền ai cũng lập dị cả.

Dần dần cậu mở lòng với hắn hơn, chủ động bắt chuyện với hắn, bởi vì ngày nào hai người cũng ngồi một cục, một người lái xe còn một người thì ngồi đó ngắm cảnh.

Takemichi còn chủ động kể cho hắn những chuyện xảy ra ở trường.

Takemichi kể rằng hôm nay cậu có một bài kiểm tra, cậu tự tin rằng mình sẽ đạt điểm tuyệt đối vì hôm trước đã ôn bài đủ 20 lần, lúc đi ngủ còn nói mớ công thức nữa.

Thế nhưng đời không như mơ, lúc phát bài kiểm tra ra Takemichi run run người cầm chặt bài kiểm tra trước mặt, đọc đi đọc lại 3 4 lần tên Hanagaki Takemichi, sợ rằng giáo viên đưa nhầm tờ giấy của thằng bàn bên.

9.8, là 9.8 đó, hoá ra cậu làm đúng mà lại gạch bỏ, trần đời còn thứ gì cay hơn làm đúng mà sửa lại khoanh câu khác.

Sanzu ngắm nhìn người bên cạnh đang thao thao bất tuyệt, miệng bất giác cong lên cười, sau đó nói một câu nhẹ tênh Sao mày ngu thế Sau hôm đó Sanzu phải đem bánh ngọt ra dỗ dành Takemichi cậu mới tha thứ cho hắn, không hiểu sao Sanzu lại đặt đúng cái bánh gato kem dâu phiên bản giới hạn mà cậu tia mấy tuần nay.

Takemichi tò mò hỏi sao hắn biết mình thích bánh gato thì Sanzu chỉ trả lời bâng quơ rằng hắn đoán đại.

Cậu không hề biết rằng Sanzu đã đi moi móc thông tin từ ba của cậu.

Một lần nữa ông lại cạn lời, thôi thì trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, ông lại chứng kiến thêm một hiện tượng lạ. •••

Quay lại về hiện tại, nói chuyện một hồi với Sanzu cậu cũng buồn ngủ, cậu gửi một tin nhắn cho hắn.

Sanzu cũng không làm phiền cậu mà chúc cậu ngủ ngon, còn không quên kèm thêm một câu chọc tức Mày ngủ như heo ý Đúng là tên này không khịa cậu là không chịu nổi mà, khiến cho Takemichi nhiều lúc quên mất hắn là tội phạm.

Tội phạm gì chứ, một thằng ngổ ngáo thì có.

Nhưng mà cậu không dám nói vậy trước mặt hắn đâu, đáng sợ lắm.

Takemichi vẫn còn yêu đời, chưa muốn ăn kẹo đồng.

Takemichi tắt điện thoại đi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cậu bắt đầu để trí tưởng tượng của mình bay bổng.

Nhưng Takemichi chưa kịp chợp mắt được bao lâu thì có tiếng chuông cửa trước nhà.

Cậu chầm chậm mở mắt, hai bên thái dương sớm đã nổi gân xanh.

Lần này cậu nổi giận thật sự rồi, dù cho trước cửa có là Sanzu đi chăng nữa cậu vẫn sẽ chửi thẳng mặt tên phá đám giấc ngủ hụt của mình.

Không ai lại đi đến nhà người khác vào lúc trời mưa tầm tã như thế này cả, nếu có thì chắc chắn là một tên quái dị.

Takemichi hậm hực bước xuống nhà, cậu mở cửa ra nhưng liền khựng lại.

Có lẽ Sanzu nên nhắc cậu sớm hơn là trời mưa không nên mở cửa cho kẻ lạ vào nhà.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 7


❛ bad luck comes from coincidence ❜



Đập vào mắt cậu là một đám người mặc áo đen bặm trợn, tên nào tên nấy đều to lớn cao hơn cậu cả một cái đầu, vẻ mặt hung tợn của chúng đều nhìn cậu chăm chăm"Mấy ng-"Chưa kịp nói xong Takemichi liền bị một tên đi lại dùng khăn bịt miệng không một động tác dư thừa khiến cho cậu không kịp phản ứng, cậu lập tức vùng vẫy nhưng bị giữ chặt lại.

Thuốc mê ngấm dần khiến cho cậu mơ hồ, nhanh chóng ngã xuống "Chúng tôi đã hoàn thành xong"Trước khi ngất đi cậu còn nghe văng vẳng tiếng ai đó nói chuyện, có cảm giác được bế xốc lên xe sau đó cậu bất tỉnh hẳn.

Đáng lẽ ra Takemichi nên cẩn trọng hơn, không nên mở cửa cho người lạ.

Cậu đâu có ngờ lại có kẻ lập dị đến nhà mình thật, không chỉ một mà còn là một đám.

"Vâng thưa ngài" Một tên khác sau khi nói chuyện với ai đó liền cất điện thoại, lên tiếng nói với những kẻ xung quanh "Mang thằng nhóc đó đến căn cứ phía Đông, ngài ấy dặn không được đụng đến một sợi lông của nó.

Nếu phát hiện điều gì thì sẽ thẳng tay giết" Những kẻ xung quanh mím môi lạnh người, nhanh chóng gật đầu làm việc, chỉ vì một đứa nhóc mà làm thế này, thật khó tưởng tượng được vị thế của nó trong lòng ông chủ bọn họ.

"Còn nữa, ngài ấy dặn chúng ta phải....."•••

Takemichi tỉnh dậy, khắp nơi tối đen như mực.

Cậu phát hiện bản thân bị bịt mắt, Takemichi thử cựa quậy thì nhận ra mình bị trói lại, hai tay hai chân đều không cử động được, nằm sấp trên sàn nhà lạnh lẽo.

KétCó tiếng mở cửa khiến cậu im bặt, không dám cử động Một kẻ nào đó bước vào, vác cậu lên vai một cách dễ dàng.

Hắn mang cậu đi nơi khác, đi được một lát hắn dừng lại sau đó mở cửa.

Chẳng nói chẳng rằng quăng cậu xuống dưới, may mắn phía dưới có một miếng đệm nên cậu không bị xây xước gì.

Sau đó cậu lắng nghe tiếng bước chân xác nhận hắn đã đi khỏi liền bật đầu ngồi dậy, cố gắng dùng hai tay chà xát tụt khỏi dây thừng.

Takemichi không ngờ rằng những mẹo vặt sống sót cậu học cho vui khi lướt Youtube lại có ngày giúp ích cho cậu, chẳng biết nên vui hay buồn.

Takemichi nhanh chóng gỡ trói cho bản thân, cậu gỡ bịt mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng giống như nhà kho, có vài chiếc tủ sắt cao đựng nhiều hộp đồ trắng đen.

Takemichi đi đến gần cánh cửa, cậu thử đẩy nhẹ một cái liền mở ra.

Cậu ngạc nhiên khi thấy hắn không khoá cửa, là do hắn bất cẩn hay do hắn nghĩ Takemichi chỉ là một đứa nhóc không làm được gì.

Nếu thế thì hắn đã đánh giá thấp cậu rồi, gạt đống suy nghĩ đó qua một bên cậu nhanh chóng mở cửa ra.

Phía trước là một hành lang, cậu đi một lát liền thấy nó dẫn sang hai hướng.

Một bên có chậu hoa màu tím, một bên có chậu hoa màu xanh dương.

Takemichi thấy bên nào cũng giống nhau, phân vân không biết nên chọn lối nào liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau rồi một tiếng la lên "Đứng lại thằng nhóc kia!!!"

Cậu quay đầu lại nhìn liền thấy một tên to con chạy đến chỗ mình, Takemichi sợ hãi liền bắt đầu bỏ chạy, trong lúc nguy cấp cậu chọn đại lối đi có chậu hoa màu xanh dương mà cắm đầu chạyChạy mãi chạy mãi chẳng biết bao lâu mà cậu vẫn chưa cắt đuôi được hắn, cậu thấm mệt khiến khoảng cách giữa hai người dần gần hơn.

Tên to con chạy phía sau suýt bắt được cậu thì đột nhiên Takemichi va phải một người khiến cho cậu ngã xuống.

Cậu tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc thì lại thấy tên đó dừng lại, Takemichi ngạc nhiên ngước lên nhìn thì thấy không chỉ một mà hai người, vừa lạ vừa quen.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 8


❛ the wolf in sheep's clothing ❜



"Rindou giữa màu trắng và màu tím em sẽ chọn màu gì?"

Ran vung cây baton của mình xuống đầu một kẻ bê bết máu, hắn vừa đập liên tục vừa hỏi người đứng cạnh "Màu tím chăng?"

Rindou ngờ nghệch trả lời, hắn không bao giờ hiểu được ý định anh trai của mình cả "Biết ngay mà" "Ý anh là sao?"

Ran nhìn em trai mình mà mỉm cười, hắn huýt sáo một cái rồi bỏ đi "Khi buộc phải lựa chọn giữa hai thứ, con người thường chọn thứ có màu trùng với màu mắt của mình"•••

Takemichi nhìn hai người trước mặt, đây chẳng phải là hai kẻ mà cậu gặp hôm trước sao.

Cậu không nghĩ rằng mình lại gặp lại họ trong tình cảnh như thế này cả.

"Sao..sao hai anh lại ở đây...Với lại đây là đâu..?"

Không để hai anh em Haitani trả lời, tên đứng phía sau liền cúi người chào họ rồi lên tiếng

"Thưa ngài thằng nhóc này là con của kẻ phản bội tổ chức, hiện tại tôi đang xử lý nó ạ"

Tên đó vừa dứt lời liền bị ăn trọn một cú đá không nhân nhượng từ Rindou

"Tao đã nói với mày không được đụng vào Takemichi"

Takemichi đờ người ra, cậu ngạc nhiên trước lời nói của hắn.

Con của kẻ phản bội tổ chức?

Ý của hắn là sao?

Cậu mảy may lo đến việc đó mà không để ý rằng không biết từ khi nào Rindou đã biết tên cậu

Rindou nắm lấy cổ áo tên to con kia mà đấm liên tục vào mặt hắn một cách dứt khoát, đến khi mặt mũi hắn bầm dập mới buông tha

"Chuyện...chuyện này là sao?"

Ran ngước xuống nhìn Takemichi ngồi bệt dưới đất, gương mặt bất lực trông vô cùng đáng thương.

"Chúng ta đến nơi khác rồi nói chuyện"

Hắn kéo cậu đứng dậy, dịu dàng nắm lấy tay cậu dẫn đi.

•••

Rindou nhanh chóng rửa sạch vết máu, hắn không muốn vấy bẩn bé con của mình bằng đôi tay nhuốm đầy tội lỗi của bản thân.

Phía bên này Takemichi được đưa đến một căn phòng xa hoa rộng rãi khác hẳn khi nãy, nhưng giờ đây cậu chẳng còn tâm trạng để tâm đến việc đó nữa.

Ran đưa cho cậu một ly nước, đợi cho Takemichi bình tĩnh lại hắn liền chầm chậm trả lời

"Điều này đối với tôi cũng thật khó tin nhưng mà...tổ chức phát hiện được bằng chứng ông ấy phản bội"

Takemichi kích động lên tiếng, ba em cả đời hiền lành chỉ biết hằng ngày làm việc làm sao em có thể tin được ông ấy dám làm việc đó cơ chứ

"Ph-phản bội..?

Cái gì cơ?"

Ran tiếp tục nói, nét mặt hắn trầm xuống

"Sau khi trích xuất camera chúng tôi thấy chính tay ông ấy lục lọi tủ đồ và lấy đi xấp tài liệu ghi chép tình hình của tổ chức.

Tổ chức đã cho người điều tra và phát hiện ra ông ấy bán nó cho người của công ty Return - đối thủ của tổ chức."

"Nhưng mà..nhưng mà em tin ông ấy không phải là loại người như vậy...ông ấy..."

Takemichi rưng rưng nói, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Ran thấy vậy liền tiến lại gần dùng tay lau nước mắt cho cậu

"Tôi cũng nghĩ có sự tình gì đó sau chuyện này, nhưng mà mọi chuyện của tổ chức đều do boss quyết định thế nên tôi chỉ có thể giúp đỡ cho em"

Ran vuốt ve mái tóc của cậu, Rindou cùng lúc này bước vào bắt gặp cảnh đó.

Được rồi phải nói anh trai của hắn diễn tốt lắm, nhưng mà đến giờ diễn của hắn rồi.

Rindou nét mặt đượm buồn nói

"Anh trai...ông ấy đã...không qua khỏi rồi.."

Takemichi như không tin được vào tai mình mà run bần bật trước lời nói của Rindou.

Anh ta vừa nói gì cơ?

Ba cậu không qua khỏi ư?

Nước mắt cậu lăn dài trên má, đã từ rất lâu rồi cậu chưa khóc kể từ khi mẹ mất.

Takemichi biết ngay từ đầu không nên dây dưa với tội phạm mà, nếu như em kiên định hơn, nếu như em cố gắng thuyết phục ông ấy chọn cái khác thì có lẽ mọi chuyện đều không đến nông nỗi này.

Kể từ khi mẹ mất cậu càng nhạy cảm hơn, càng sợ hãi với mọi thứ.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu rốt cuộc cũng thành hiện thực một cách đau lòng.

"Tuy chúng tôi và ông ấy chỉ là mối quan hệ chủ tớ với nhau nhưng ông ấy là một người tận tâm vì công việc, lúc nào cũng làm việc đúng giờ không trễ một ngày.

Ông ấy cũng không hề sợ việc bọn tôi là tội phạm, ngược lại càng đối xử tốt coi bọn tôi như con trai của ông ấy"

Ran ôm cậu vào lòng, hắn biết hiện tại cậu đang cần một bờ vai để dựa vào.

Rindou đứng gần đó chỉ nhíu mày nhìn anh trai mình luôn lợi dụng thời cơ, lúc nào cũng ăn mảnh.

"Thật ra ông ấy lúc nào cũng kể về em cả, em là một đứa con ngoan.

Ông ấy cảm thấy biết ơn khi có em bên cạnh lắm.

Do bọn anh bất tài không thể giúp ông ấy, ông ấy đối xử với bọn anh tốt như vậy mà...."

Rindou cũng không thua kém, hắn tiếp lời anh mình.

Dùng điệu bộ chua xót, nói đoạn còn dừng một lát sau đó mới nói tiếp

"Vì vậy hãy để tụi anh thay ông ấy chăm sóc cho em, có được không?"

Takemichi nghe vậy liền xúc động hơn, cậu gục đầu vào vai Ran mà khóc thút thít

"Hức..tại sao.."


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 9


❛ a little lie could cost everything ❜



Sanzu không ngại bày tỏ tình cảm

của mình với Takemichi

Ran không ngại dùng mọi thủ đoạn để

bóp nát hi vọng của Takemichi

Rindou không ngại nhúng tay vào những thứ dơ bẩn để bắt Takemichi ở bên mình

•••

Ran xoa lưng vỗ về cậu, miệng không ngừng nói những lời an ủi dịu dàng, thứ mà hắn tưởng chừng bản thân sẽ không bao giờ nói cho đến khi gặp Takemichi Takemichi sau khi khóc xong cũng dần bình tĩnh lại, chấp nhận tình hình hiện tại của bản thân.

"Hai anh có thể...dẫn em về nhà được không?"

Takemichi ngước mặt nhìn Ran hỏi, cậu không biết mình đã ngất đi bao lâu "Không được!!

Hiện tại tổ chức đang truy lùng em, việc đó rất nguy hiểm" Rindou nghe vậy lập tức trả lời, việc trở về nơi đó hiện tại quá nguy hiểm cho cậuÀ đúng rồi, hiện tại cậu là con của kẻ phản bội tổ chức mà.

Nhìn thấy Takemichi không biết nên xoay sở như thế nào Ran liền nói thêm "Em sang nhà ở cùng bọn anh đi, như vậy bọn anh mới có thể bảo vệ em" Nhìn vào cặp mắt chân thành của Ran khiến cho cậu có chút lay động, Takemichi hỏi thêm muốn xác định liệu bản thân nghe theo hai người họ có phải là đúng đắn "Tại sao hai người lại giúp em nhiều đến như vậy?"

"Không phải anh đã nói rồi sao?

Ba của em đối xử với bọn anh giống như con trai của ông ấy nên em không khác gì em trai của bọn anh cả.

Anh đã không thể cứu ông ấy vì vậy nên anh muốn bảo vệ người quan trọng của ông ấy chính là em" Ran vừa nói vừa xoa đầu cậu, dáng vẻ anh trai hiện tại của hắn cũng không tồi đấy chứ.

Rindou tự hỏi anh trai mình đã bao giờ nói những lời như vậy với hắn chưa, nhưng nếu có thì chắc chắn đó là kẻ nào giả dạng chứ không phải Ran.

Chà, đến lượt mình rồi.

Rindou nghĩ thầm "Hãy để bọn anh bảo vệ em, coi như hoàn thành di nguyện cuối cùng của ông ấy" Takemichi bật khóc trước lời nói của hai người, gục đầu vào người Ran mà khóc.

Hắn ôm trọn cậu vào lòng, bên cạnh Rindou cũng nhập cuộc, ôm lấy cậu mà vỗ về.

"Được rồi được rồi có bọn anh ở đây, ngoan đừng khóc nữa" "Hức...cảm ơn hai anh..."

Takemichi thút thít nói, cậu thầm cảm ơn vì có hai người bọn họ bên cạnh lúc này, nếu không thì cậu không biết nên làm thế nào nữaAnh em Haitani không cần động tay cũng đủ bắt Takemichi ở bên cạnh một cách tự nguyện.

Việc của bọn hắn cần làm chỉ là xuất hiện vào những lúc then chốt và trở thành bờ vai nương tựa cho Takemichi.

Bọn hắn cho người điều tra tất cả mọi thứ về Takemichi chỉ trong chốc lát.

Kể từ khi mẹ mất Takemichi trở nên trầm tính hơn, luôn tự dằn vặt đổ lỗi cho bản thân mình dù cậu không gây ra chuyện đó.

Takemichi luôn cười nhưng cậu cười là để che giấu cảm xúc thật sự của mình.

Ran biết tính cách nhạy cảm của Takemichi là mấu chốt để hắn nắm thóp được cậu.

Takemichi là người luôn chịu đựng mọi thứ từ lúc lớn lên cho đến bây giờ, bị cô lập vì không có mẹ, thiếu thốn tình cảm gia đình, lại càng không dám bày tỏ với người bên cạnh vì sợ sẽ gây thêm gánh nặng cho họ, những áp lực vô hình liên tục đè nén ít nhiều cũng gây ra một lỗ hỏng tâm lý trong cậu.

Ran lợi dụng tâm lý yếu của Takemichi để thao túng cậu như một con rối, sắp đặt mọi thứ sau đó lại đứng ra cứu rỗi cậu như một đấng cứu thế.

Takemichi hiển nhiên tin tưởng dựa dẫm vào hắn, không một chút nghi ngờ.Một người chưa bao giờ được ai giúp đỡ lại đột nhiên xuất hiện tận hai người muốn giúp đỡ bảo vệ cậu sẽ khiến cho Takemichi vô cùng nghi ngờ, nhưng chỉ cần phá vỡ lớp phòng bị cuối cùng của cậu là ba Takemichi thì Ran hoàn toàn thao túng được cậu.

Không biết nên gọi cậu là đáng thương hay đáng trách đây.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 10


❛ loyalty kills humanity ❜



Takemichi không biết rằng trong khi cậu bất tỉnh đã có vô số chuyện xảy ra.•••

Trong một con hẻm tăm tối không ai lui tới hôm nay lại xuất hiện vài cái bóng trên tường, ánh đèn chập chờn không thể soi rõ tình hình bên trong.

"Xin lỗi nhé ba vợ~" Ran dùng cây baton yêu quý của mình đập vào đầu ông một cú đau điếng, máu từ đỉnh đầu chảy ra loang lổ.

Sau khi trở thành tội phạm Ran vẫn thường dùng baton thay vì súng, hắn thích cảm giác giày vò con mồi đến chết đi sống lại mà cây baton của mình gây ra hơn.

Người đàn ông ngã xuống mà không kịp kêu một tiếng, trước khi ngất đi vẫn vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy mặt kẻ đã đánh mình.

Làm sao ông ấy có thể đoán được mình đã gây thù chuốc oán gì với anh em Haitani mà mình lái xe đưa đón hằng ngày "Sao anh mạnh tay thế, lỡ ông ta chết rồi sao?"

Rindou đứng sau lên tiếng, bọn hắn đã cất công đến tận Shibuya, hắn không muốn đem về một cái xác vô hồn.

"Đừng lo lắng Rindou, mọi thứ đều trong kế hoạch"Ran xoay người cười nói, gương mặt hiện tại của hắn vô cùng hưng phấn, không biết là do được gặp ba vợ tương lai hay là do đã tự tay xử lý ông ta.

Rindou mừng thầm rằng mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch.

Hắn cùng anh trai lôi ông ta đến căn cứ riêng của bản thân, một nơi mà hai người họ làm việc riêng biệt với tổ chức, nơi những kế hoạch tàn bạo của hai anh em Haitani được thực hiện.

Đe doạ ba Takemichi dễ hơn hắn nghĩ, chỉ cần nhắc đến cậu ông ta liền răm rắp nghe theo không chút phản kháng.

Việc đó đối với hắn càng tốt, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn hắn dự đoán.

Rindou nhìn anh trai mình mà nhếch môi khinh bỉ, gã đoán Ran đang bực vì không được thể hiện màn tra tấn điên khùng của mình.

Thật đáng thương cho ông, là ba của người hắn yêu nhưng vẫn không nhận được chút nhân từ. •••

Sanzu sững người nhìn người trước mặt, hắn không bao giờ nghĩ được rằng sẽ gặp ba vợ tương lai của mình trong hoàn cảnh này cả.

Trong căn phòng to lớn, nơi diễn ra buổi thanh trừng những kẻ phản bội tổ chức hôm nay lại có thêm một người.

Ông ta bị trói quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo, kẻ phản bội hôm nay lại yên lặng ngoan ngoãn tự thú đến lạ thường, không một chút van xin tha mạng "Là tôi đã ăn cắp xấp tài liệu đó và bán cho người khác" Ông ta nói một cách vô hồn, lời thú tội đã xuống "Giết" Không để Sanzu phát biểu những lời quen thuộc Mikey đã đưa ra phán quyết của bản thân, trước tình hình hiện giờ Sanzu cũng chẳng có tâm trạng mà nói năng cợt nhả.

Sanzu làm sao có thể dứt khoát bắn chết người trước mặt mình như cách hắn từng làm với những kẻ phản bội thấp hèn, ai lại có thể chĩa súng vào đầu ba của em người yêu mình.

Hắn đơ người, chốt an toàn vẫn chưa mở ra, một lỗi sai chết người khi sử dụng súng.

"Sanzu?"

Mikey lạnh giọng lên tiếng, cách làm của Sanzu không giống như hằng ngày khiến cho vua của gã nghi ngờ.Sanzu biết hiện tại Mikey đang dấy lên nổi nghi ngờ đối với hắn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sanzu.

Chậm chạp như thế này không phải là cách làm của Sanzu.

"Chẳng lẽ chó điên hôm nay muốn quay đầu là bờ sao~?"

"Đừng nói thế chứ anh trai, có lẽ chúng ta cũng nên rửa tay gác kiếm rồi đó" Anh em Haitani càng châm dầu vào lửa, mỗi người một câu thành công chọc điên Sanzu "Địt mẹ!

Không đến việc bọn mày" Sanzu lớn tiếng nói, hắn cực kì ghét Ran, một kẻ vừa diêm dúa vừa nói nhiều cùng em trai gã không khác gì một rạp xiếc di động cả, lúc nào cũng làm trò chướng mắt.Nếu Ran không phải No.3 của tổ chức Sanzu đã giết hắn từ lâu, kế tiếp là em trai hắn.

"Boss không phải ông ta là tài xế của chúng ta sao?"

Sanzu quay đầu hỏi người ngồi phía trên cao, tay cầm một miếng bánh cá nhai ngon miệng khác biệt hoàn toàn với tình cảnh hiện tại.

Dù biết điều đó sẽ khiến cho hắn bị nghi ngờ không ít nhưng Sanzu vẫn muốn thử "Hmm chó cũng biết động lòng trắc ẩn à?"

Rindou đứng bên cạnh cười, phụ hoạ cho anh trai của mình.

"Câm mồm!"

Mikey nhảy xuống, hắn đi lại gần Sanzu.

"Tao ghét những kẻ phản bội" Cặp mắt đen láy vô hồn của Mikey nhìn chằm chằm Sanzu.

Sanzu hiểu ý của vua hắn đang muốn nói, rất rõ là đằng khác, sẽ thật đáng xấu hổ nếu con chó trung thành bên cạnh lại phản bội mình.

"V-vâng..thưa boss"Sanzu không còn cách nào khác hắn buộc phải chĩa súng trước đầu ông ấy, nòng súng lạnh lẽo vang lên một tiếng đoàng thẳng tay kết thúc sinh mạng của người trước mặt.

Đối với cốt cán của Phạm Thiên đây cũng chỉ là buổi thanh lọc chuột nhắt trong tổ chức như mọi ngày nhưng đối với Sanzu việc này đã cắt đứt sợi dây kéo hắn trở về, Sanzu lại một lần nữa nhuốm đầy tội lỗi không xứng đáng được tha thứ.

Thẳng tay bắn chết ba của người mình yêu, hắn không còn tư cách nào để gặp cậu cả.

Mối tình vừa mới vun vén chẳng được bấy lâu của Sanzu nay lại tan vỡ, trớ trêu thay chính hắn là người đã kết thúc mọi thứ.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 11


❛ innocence is a kind of insanity ❜



Sau sự kiện đó Sanzu đã quyết định tránh mặt Takemichi một thời gian cho đến khi hắn nghe tin cậu biến mất.

"Mày nói gì?"

Sanzu đạp lên đầu tên to con đang nằm dưới, theo hắn điều tra gã là người cuối cùng bắt gặp cậu.

"Th-thưa ngài...con trai của tên đó hiện đã bỏ trốn.

Là tôi bất tài vô dụng không bắt kịp nó"Tên béo vừa run cầm cập vừa nói, gương mặt nhăn nhó chi chít vết thương bị mũi giày đè bẹp như một con chuộtSanzu trong lòng thoáng mừng thầm, ít ra cậu vẫn còn sống sót, hắn quyết định sẽ tìm ra và bảo vệ cậu.

Cho dù Takemichi có phát hiện ra việc hắn giết ba cậu Sanzu vẫn sẽ nhất quyết giữ cậu bên mình.

"Mau đi tìm nó cho tao, nếu tìm không được thì mày tốt nhất nên tự sát trước khi tao tìm ra mày" Sanzu nhanh chóng khôi phục vẻ điên loạn vốn có, giẫm lên đầu tên to xác phía dưới lạnh lùng ra lệnh.

Sanzu bắt đầu lùng sục khắp nơi, cuộc tìm kiếm ảnh hưởng ít nhiều đến thế giới ngầm.

Vài người tò mò không biết người đó là gì đối với con chó điên của Phạm Thiên.

Một số người đoán rằng cậu là tình nhân của hắn, số khác còn đoán rằng cậu là em trai của hắn.

Đáng tiếc thay điều đó vẫn mãi là ẩn số vì cho đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm thấy cậu.

Chỉ là một cậu nhóc thì có thể trốn đi đâu được?•••

Takemichi ngẩn ngơ nhìn căn nhà trước mặt, nơi này còn xa hoa và rộng rãi hơn chỗ cậu gặp Ran và Rindou lần trước gấp nhiều lần.

Cậu tự tính nhẩm không biết phải đi làm bao nhiêu năm mới mua được căn nhà như thế này "Sao thế?"

Rindou nhìn thấy nét mặt của Takemichi lên tiếng hỏi, không khỏi phì cười trước suy nghĩ ngây thơ của cậu"Chỉ là em thấy nơi này sang trọng quá thôi, hai anh giàu thật""Nhiêu đó mới đủ nuôi em chứ" Ran xoa đầu cậu nói, Takemichi không bài xích ngược lại còn để Ran xoa đầu mình.

Cậu cười trước câu nói đùa của Ran mà không nghĩ tới ẩn ý phía sau.

Takemichi ngây thơ thật đấy, Rindou nghĩ thầm.

Ran cùng Rindou mỉm cười ôn nhu nhìn cậu, Hắn nắm tay dẫn cậu vào nhà còn Rindou thì xách đồ cho hai người.

Khi nãy bọn hắn vừa càn quét trên dưới 20 cửa hàng để mua đồ cho cậu vì toàn bộ đều để ở nhà cũ, hiện tại không thể quay về lấy.

Takemichi ngỡ ngàng trước độ chịu chi của hai người, cậu phải năn nỉ lắm hai người họ mới chịu dừng lại, thiếu điều mua hết cả Roppongi.

Ran dẫn cậu vào phòng khách, bản thân vào bếp pha cho cậu một tách trà còn Rindou đem đồ của cậu lên phòng, anh trai đã dặn gã phải lắp nhiều camera một chút để bọn hắn có thể quan sát cậu từ mọi góc nhìn khi bản thân đi làm nhiệm vụ.

Nếu nói Rindou không ghen tức với việc Ran luôn tranh thủ trau dồi tình cảm với Takemichi thì điều đó hoàn toàn sai, ngược lại rất tức là đằng khác.

Nhưng vì bộ não mưu mô của Ran mà Rindou đành chịu thiệt một chút, dù sao Takemichi cũng đã rơi vào tay bọn họ, hắn không thiếu thời gian ở bên cạnh cậu.

Takemichi ngồi đó ngắm nhìn xung quanh, cách bày trí đặc trưng với tông màu tím đen này khi nhìn vào khiến cho cậu liền đoán được là Ran và Rindou.

Cậu bật cười, hai người này cũng có gu thẩm mỹ đặc biệt đó chứ.

Ran đem ra hai tách trà nghi ngút khói, mùi hoa oải hương dịu nhẹ toả ra khiến cho Takemichi ngạc nhiên hỏi"Anh cũng thích hoa oải hương sao?"

"Sao thế?

Em cũng thích oải hương à?"

"Thích lắm ạ" Takemichi thổi nhẹ vài cái sau đó nhấp một ngụm trà còn nóng hổi, sáng mắt nói.

Hoa oải hương vô cùng đắng, tuy hương thơm ngọt ngào nhưng lại mang đến vị đắng gắt nơi đầu lưỡi khiến cho ít ai có thể thưởng thức được.

Takemichi hôm nay lại gặp được người có cùng chung sở thích hơi lạ với mình, tâm tình có chút tốt lên hẳn.

"Ở nhà chỉ còn vài gói trà, anh không biết em thích thứ gì nên pha oải hương, không ngờ lại hợp ý em" Ran chưa từng nghĩ bản thân sẽ đụng đến thứ gọi là trà đạo, quả thật vì Takemichi hắn có thể làm nên vô số chuyện lớn nhỏ.

Tội phạm truy nã toàn quốc nay lại học cách pha trà cho người khác, một câu chuyện vừa nực cười vừa khó tin.

Ran mỉm cười đáp trả cậu, hắn còn nói thêm những sở thích của bản thân mình như nghe nhạc, đánh đàn, đọc sách và nấu ăn, như vô tình mà giống hệt với sở thích của Takemichi.

Ran thề hắn không điều tra sở thích cá nhân của cậu đâu, kể cả mấy sở thích thầm kín mà Takemichi chưa nói cho ai, thật đấy.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 12


❛ they want to love you like a sinner ❜



Rindou bước xuống lầu nhìn thấy hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ khiến cho hắn trong lòng có chút khó chịu, bản thân hắn cực khổ dọn đồ còn anh trai mình lại được hưởng hết, ngồi đó bồi đắp tình cảm với cậu.

Rindou nhanh chóng lấy lại vẻ thường ngày, thật ra là vẻ mặt mà hắn bày ra chỉ khi có Takemichi bên cạnh thôi, mặt trời mọc phía Tây còn thật hơn việc hắn dịu dàng trước mặt người khác.

Takemichi ngồi đây cùng nói chuyện với Ran về cách nấu ăn thì thấy Rindou từ trên lầu đi xuống, cậu lên tiếng nói "Chào anh Rindou" Rindou hơi ngạc nhiên khi thấy Takemichi gọi tên mình, thấy nét mặt của Rindou nên Takemichi bối rối giải thích "À anh Ran đã nói tên của anh cho em biết" Hoá ra nãy giờ Ran đã giới thiệu tên của cả hai với cậu, Rindou thầm tức giận liếc mắt nhìn về phía Ran, cả việc nói tên cũng bị anh hắn giành mất.

Ran ngồi đó giả vờ không biết, hắn chỉ chăm chăm nhìn người thương trước mặt.

"Michi cưng lát anh nấu cho em ăn nha~" Bởi vì có cùng chung sở thích nên Takemichi dần cởi mở với Ran hơn, để cho hắn gọi mình một cách thân thiết.

Rindou thấy mình bị phớt lờ liền đen mặt lại, con cáo già trước mặt đúng là nói dối không chớp mắt, có nằm mơ cũng chưa chắc thấy anh trai gã nấu một món ăn.

Takemichi không muốn Ran gọi mình như thế nhưng vì hắn nói bản thân luôn muốn có một đứa em trai nhỏ để quan tâm chăm sóc, kể từ khi Rindou lớn thì không còn dễ thương như lúc nhỏ nữa, vô cùng lạnh nhạt với hắn.

Takemichi nghe vậy càng khiến cậu đồng cảm với Ran hơn, bản thân là con một nên luôn muốn có một người anh trai bên cạnh che chở giúp đỡ.

Hai người ở đây cười nói vui vẻ mà không quan tâm tới nét mặt của kẻ bị vu oan bên kia.

Rindou quyết định trả thù anh trai mình vì đã ăn mảnh, chiếm hết thời gian với Takemichi của hắn "Em gọi anh là Rin được rồi" Ồ, em trai gã là đang muốn công khai giành giựt Takemichi với gã đây mà.

"Như vậy cũng được ạ?"

"Được chứ" Rindou tiến lại gần xoa đầu cậu, hắn cũng học theo anh trai mình làm những cử chỉ dịu dàng ra dáng một người anh trai khiến cho cậu tin tưởng.Gọi là Rin sao, nhìn cái tên dễ thương khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài của Rindou khiến cho cậu khúc khích cười, thành công làm cho tim của hai kẻ nào đó rơi một nhịp.

"Vâng ạ...Rin" Takemichi không bao giờ ngờ tới rằng cái tên dễ thương này sẽ trở thành cơn ác mộng của đời cậu, một chút cũng không.

Rindou nhìn Ran nở nụ cười chiến thắng, được lắm em trai, anh cũng sẽ bắt Takemichi gọi mình là Ranran.

Hai tên tội phạm cực kì nguy hiểm bị truy nã bây giờ lại đang tranh giành nhau chỉ vì để được một thằng nhóc gọi tên, làm gì còn câu chuyện nào khó tin hơn.

Nếu là người khác gọi hai cái tên Rin Ranran chắc bây giờ chỉ còn là cái xác khô.

Riêng Takemichi là ngoại lệ của anh em Haitani, là người đặc biệt trong lòng hai con quái vật ấy.

Hai người nhìn nhau đầy sát khí mà không biết rằng Takemichi đã bỏ đi lên lầu từ lâu.

Cậu hiện tại vô cùng tò mò với mọi thứ, cảm giác có thêm hai người anh trai ở bên cạnh khiến cho cậu cảm thấy vừa lạ lẫm vừa ấm áp.

Thầm cảm ơn vì lúc này có hai người họ ở bên cạnh.

"Michi cưng?"

Ran lên tiếng gọi, hắn là người phát hiện ra cậu không có ở đây đầu tiên, hai người họ bắt đầu đi lên phòng tìm cậu.

Vừa mở cửa ra đập vào mắt hai bọn hắn là hình ảnh Takemichi đang nằm trên sofa ngủ ngon lành.

Do có quá nhiều chuyện xảy ra mà cậu mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu dần cứ thế ngủ lúc nào không hay.

Ran nhìn Takemichi nằm đó ngủ mà không có chút đề phòng, hắn tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt ve gương mặt cậu.

"Michi.."

Ran biết Takemichi khao khát điều gì và hắn hoàn toàn biết thứ gì có thể lấp đầy lỗ hỏng bên trong cậu.Nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của anh trai mình nhìn Takemichi, Rindou cũng không khác là bao.

Yết hầu hắn lên xuống trước cách ăn mặc của cậu.

Takemichi nằm đó, áo cậu lệch xuống một bên để lộ xương quai xanh, thấp thoáng còn thấy được hai điểm hồng trước mặt.

Rindou đặt lên cổ cậu một nụ hôn, liếm láp cần cổ trắng nõn chẳng mấy chốc để lại vài vết đỏ chói.

Rindou kéo áo cậu xuống, phơi bày đầu ngực màu hồng phấn.Takemichi vì lạnh mà co người lại, vô tình bám lấy tay của Rindou khiến cho đầu ti của cậu cạ sát vào tay hắn.

Nụ hồng của cậu mềm mềm, mơn mởn không khác gì con gái, Ran ngồi bên cạnh không kìm được mà cắn lấy khiến cho cậu la lên một tiếng.

"Ưm.."

Takemichi vô thức rên lên sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Rindou lườm nhìn anh trai của mình suýt nữa khiến cho cậu tỉnh dậy.

"Đừng nhìn anh như thế chứ" Ran nhếch môi cười, hắn nhìn qua hạ bộ của em trai mình cộm lên một lớp thế kia mà còn tỏ vẻ biết kiềm chế.

Rindou thề hắn không hứng lên chỉ vì hai đầu ti của Takemichi đâu Sau đó Rindou cũng nhập cuộc, để lại vô số dấu vết trên cổ trải dài xuống xương quai xanh của cậu, bọn hắn đặc biệt tặng cho cậu vài vết cắn nơi đầu nhũ.

Nơi đó thật mê người mà, Rindou cắn mãi không buông.

Cho đến khi có tiếng chuông điện thoại reo lên kéo hai anh em hắn trở về thực tại Ran và Rindou mới dừng lại, cả hai luyến tiếc dừng lại buông tha cho hai đầu ngực đã sưng tấy của cậu.

Ran chỉnh lại trang phục, boss lại giao thêm nhiệm vụ cho anh em hắn kể từ khi Sanzu mất đi uy tín đối với gã, mọi công việc đều đổ dồn lên hai người.

Nhắc đến đây Ran mới nghi hoặc tại sao Sanzu lại quan tâm đến ông ta đến như vậy, liệu hắn đã bỏ lỡ điều gì?


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 13


❛ curiosity existed for a reason ❜



Takemichi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đã lâu rồi cậu chưa có được một giấc ngủ trọn vẹn, lúc nào cũng bị những cơn ác mộng trong quá khứ bủa vây khiến cho Takemichi không thể nào chợp mắt nổi.Cảm thấy căn nhà yên ắng đến lạ thường, cậu thầm nghĩ có lẽ Ran và Rindou đã đi làm.

Takemichi ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống nhà.

Ở dưới bếp cậu tìm thấy một tờ giấy nhỏ được đặt cạnh cùng vài dĩa đồ ăn đã được nấu sẵn.

Takemichi cầm lên đọc thì biết được Ran và Rindou có việc phải làm, khoảng chút tối họ sẽ trở về còn không quên dặn cậu ngoan ngoãn ở nhà đừng đi lung tung, hiện tại vẫn còn nguy hiểm.

Takemichi cảm thấy vui trong lòng, bình thường cậu luôn là người ghi những tờ ghi chú nhắc nhở ba cậu.

Lần này cậu lại là người được quan tâm chăm sóc khiến cho Takemichi có chút không quen, cảm thấy vừa lạ lẫm nhưng lại vô cùng ấm áp. •••

"A~ nhớ bé cưng thật~" Ran tựa cằm mình vào cây baton yêu quý, hắn chán nản nhìn cảnh trước mặt.

Nếu biết hậu quả của việc góp phần làm giảm đi uy tín của Sanzu đối với boss thì anh em bọn hắn đã không ngu ngốc làm theo, bây giờ phải đảm nhận mọi công việc của con chó điên ấy.

Ran thầm cảm thán độ trung thành của Sanzu đối với Mikey.

Việc gì Sanzu cũng làm được nhưng anh em hắn thì không, anh em Haitani muốn ở bên cạnh Takemichi thay vì làm mấy trò giết chóc này.

Rindou mặt không chút cảm xúc dùng dao rạch một đường dài ngang bụng của cái xác chết dưới chân hắn, tay lôi ra một bọc nhỏ màu trắng dính đầy máu.

"Dạo này lên xu hướng nhét cần vào bụng à?"

Ran thầm nghĩ những tên này biết tính toán nhưng vẫn chưa thấu đáo, giấu vào một nơi tỉ lệ rủi ro trên 7 phần như vậy không khác gì tự rước hoạ vào thân, để trẻ con hoặc người già giao hàng còn tốt hơn.

Rindou lộ rõ vẻ mặt chán ghét, hắn không rảnh để làm những việc dơ bẩn như thế này.

Xử lý những tên thấp kém này làm cho hắn mất hết thời gian quý báu bên cạnh bé con của mình, hắn không muốn để Takemichi ở nhà một mình tí nào.

Ran cũng không khác mấy, hắn muốn dành thêm thời gian bên cạnh cục cưng bé nhỏ thay vì đi xử lý mấy con chuột nhắt bẩn thỉu.

Dù than thở như vậy bọn hắn vẫn phải làm, lại càng làm nhanh hơn để có thể về nhà với Takemichi.

Chắc em ấy nhớ mình lắm rồi, cả hai không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ.

Đá cái xác qua một bên, Rindou gọi điện sai người tới dọn dẹp tàn cuộc còn hai anh em hắn bắt đầu quay trở về Roppongi.

Trên đường về Ran cảm thấy còn thứ gì đó thiếu thiếu, phải chăng hắn đã quên mất thứ gì.

Rindou liếc qua nhìn anh trai mình không khỏi khinh bỉ, nghĩ chắc có lẽ gã thiếu hơi Takemichi nên bắt đầu lên cơn.

Rindou bắt đầu kêu tên phía trước chạy nhanh lên, bé con đang ở nhà đợi bọn hắn sắp chết vì nhớ đây này.

Cho đến khi xe lướt qua một hình bóng quen thuộc, Ran nhìn kẻ có mái tóc màu hồng nổi bật trong đám đông mà chợt nhận ra.

Hắn nhếch môi cười, làm sao hắn lại quên một chuyện khả nghi đến vậy cơ chứ.

"À phải rồi~ Điều tra con chó điên của Phạm Thiên~" •••

"Điện thoại của mình đâu rồi nhỉ?"

Kể từ khi đến đây Takemichi không thấy điện thoại của mình ở đâu cả, cậu mới nhận ra rằng bản thân đã bỏ quên điện thoại trên phòng vào hôm bị đánh thuốc mê ấy.

Nhắc mới nhớ không biết hiện tại Sanzu như thế nào, có lẽ hắn đang vô cùng lo lắng cho cậu.

Vào lúc nguy hiểm ấy cậu đã thầm mong Sanzu xuất hiện và bảo vệ cậu nhưng trái với kì vọng của Takemichi, anh em Haitani mới là người cứu cậu.

Takemichi có chút thất vọng nhưng vẫn vô cùng biết ơn hai anh em họ, người đã sẵn sàng giúp đỡ cậu vô điều kiện dù cả ba không mấy thân thiết.

Takemichi hiện tại không biết liên lạc với Sanzu như thế nào, cậu không dám tự mình trở về nhà cũ lấy điện thoại.

Nếu nhờ Ran và Rindou có lẽ họ sẽ giúp được nhưng Takemichi lại sợ làm phiền đến họ, hiện tại cậu đã mang ơn họ quá nhiều rồi.Suy nghĩ một hồi quanh quẩn trong nhà cũng chán, cậu tò mò khám phá khắp mọi nơi.

Nơi này đúng là rộng thật, mở ra hết cánh cửa này đến cánh cửa kia dẫn tới vô số phòng.

Ở phía cuối hành lang có một cánh cửa khiến cậu đặc biệt chú ý đến, màu của nó trông có vẻ cũ kỹ khác xa với những cánh cửa khác, nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra.

Takemichi là một người có tính tò mò, cậu vốn luôn tò mò với mọi thứ.

Nhiều lúc tính cách này khiến cho cậu gặp không biết bao nhiêu rắc rối nhưng vẫn không sửa được.

Không kìm nổi bản tính tò mò của mình, Takemichi tiến lại gần cánh cửa đó.

Cậu vừa đặt tay lên chốt cửa thì khựng lại, phía sau có một giọng nói vang lên.

"Em đang làm gì vậy Michi?"


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 14


❛ the need to capture your ecstasy ❜



Ran về nhà với một tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn.

Hắn đang định trở về với Takemichi, nấu cho cậu một bữa thật ngon, thưởng thức không gian ấm cúng như một gia đình với cậu, đương nhiên gồm có Rindou thế nhưng Sanzu lại phá huỷ tất cả.

Hắn vừa sai người điều tra Sanzu, trong những trường hợp có thể xảy ra về mối quan hệ giữa Sanzu và ba của Takemichi, Ran chưa bao giờ nghĩ rằng Takemichi lại quen biết với Sanzu, rất thân là đằng khác.

Cầm điện thoại của cậu do tên cấp dưới vừa lấy về trên tay mà Ran như người mất hồn, từng dòng tin nhắn đầy ngọt ngào giữa Sanzu và Takemichi hiện rõ trước mắt hắn.

Hắn đã tính toán kỹ lưỡng tất cả mọi thứ nhưng lại phạm phải một sai lầm chết người, nếu Ran và Rindou có thể gặp được cậu thì những tên cốt cán khác cũng có thể.

Rindou cũng bực bội không khác gì anh trai mình nhưng hiện tại đã về đến nhà, hắn không muốn bày ra bộ mặt đó trước mặt cậu.

"Bọn anh về rồi đây Michi cưng~" Ran nhanh chóng khôi phục lại vẻ thường ngày, lên tiếng gọi cậu.

Bây giờ Takemichi đã ở trong tay bọn hắn còn Sanzu chỉ là kẻ thua cuộc, bọn hắn mới là người có được cậu.Đáp lại hắn là một bầu không khí yên lặng kéo dài, không có câu trả lời nào cả.

Rindou đơ người, chẳng lẽ cậu đã bỏ trốn trong khi anh em hắn vắng nhà.

Thái dương Ran sớm đã nổi gân xanh, hôm nay sẽ là một ngày thật tội tệ nếu cả Takemichi cũng bỏ trốn theo tên người tình của em ấy.

Hai người bọn hắn không nói gì liền chia ra tìm kiếm cậu.

Ran mong rằng Takemichi nếu có chạy trốn thì hãy chạy thật xa, đừng để hắn bắt được nếu không hắn không biết mình sẽ làm gì Takemichi đâu, tâm trạng hôm nay của hắn đủ tệ rồi.

Cả tầng một lẫn tầng hai đều không thấy cậu, chỉ còn tầng gác mái là chưa tìm.

Hai anh em hắn liền biết hiện tại cậu đang ở đâu, trên gác mái chỉ có duy nhất một căn phòng.

Nơi này từ lâu đã không có người ra vào ngoài bọn hắn, đây là nơi dẫn đến căn phòng chứa đựng bí mật của anh em hắn.

Rindou nhìn dấu chân bám bụi trên sàn nhà liền biết Takemichi đang ở đây.

Rindou nhanh chóng tìm thấy cậu đang đứng trước cánh cửa cũ kỹ.

Nghe thấy tiếng gọi Takemichi hơi giật mình mà lùi lại liền đụng phải người sau lưng, cậu quay đầu lại thì thấy Ran đứng đó mỉm cười nhìn cậu, nét mặt có chút lạ.

"Michi cưng làm gì ở đây vậy~?"

Nhìn thấy Takemichi ở đây khiến cho Ran dịu lại đôi chút, thật may vì cậu không ngu ngốc chạy trốn khỏi bọn hắn.

"Chỉ...chỉ là em hơi tò mò chút thôi" Takemichi lúng túng nói, cảm giác không khác gì đang đột nhập vào nhà người khác mà bị phát hiện cả.

"Thôi được rồi đừng đi lung tung, xuống nhà đi anh nấu cho Michi ăn~" Ran xoa đầu cậu nói, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến Takemichi, nếu cậu có lỡ bước vào căn phòng này cũng chẳng sao cả.

Ran và Rindou dẫn Takemichi xuống, cậu ngoan ngoãn đi theo hai người họ.

Ran bắt đầu vào bếp nấu ăn còn Takemichi và Rindou thì ngồi ở ghế sofa xem tivi chờ đợi.

"Phòng đó là phòng gì vậy anh Rin?"

Lúc ngồi đợi Takemichi không ngăn được tò mò hỏi Rindou ngồi bên cạnh, không biết đây là phòng gì.

"Chỉ là nhà kho thôi, để vài bao đồ ấy mà" Takemichi cũng không thắc mắc thêm, tập trung xem bộ phim đang chiếu trên màn hình.

Rindou luôn quan sát cậu, nhìn thấy biểu cảm lộ rõ của Takemichi luôn thay đổi khi xem phim khiến cho hắn phì cười, muốn ôm cục bông này vào lòng.

Lát sau Ran bưng ra các món ăn trông vô cùng bắt mắt, Takemichi phụ Ran bày các món ăn lên dĩa.

Ba người hiện tại đang ngồi yên vị trên bàn, Ran không ngừng kể cho Takemichi nghe về chuyện ở nơi làm của hắn.

"Anh Ran tuyệt thật đấyyy" Cậu luôn tò mò với mọi câu chuyện mà Ran kể, phấn khích trả lời.

Rindou nghe hắn kể mà không khỏi thán phục tài năng nói dối không chớp mắt của anh trai mình, nếu Takemichi biết được hằng ngày bọn hắn giết người không gớm tay thì chắc anh em hắn không thể thấy được nụ cười vô tư của cậu hiện giờ.

Rindou cũng nhanh chóng nhập cuộc cùng với hai người.

Takemichi khiến cho bầu không khí bình thường ảm đạm nay lại tươi sáng lên hẳn, không khác gì một gia đình thật sự.

Nhìn thấy tình cảnh hiện tại làm cho Ran liên tưởng đến một gia đình: người chồng sau khi đi làm về kể chuyện với cả nhà, người vợ ngồi đó luôn nói chuyện với chồng mình còn đứa con thì ngồi ăn cơm.

Nếu Rindou biết được mình bị Ran ví như đứa con thì hắn sẽ không chần chừ mà động thủ tại chỗ, bẻ tay anh trai mình một cách nhẹ nhàng.Con hơn cha là nhà có phúc nhỉ? •••

Sau khi ăn tối cùng Ran và Rindou cậu liền về phòng của mình.

Căn phòng của cậu được bày trí khá gọn gàng, khá hợp với tính cách của cậu khiến cho Takemichi thoải mái không khác gì ở nhà.

Điện thoại mất tích nên Takemichi không có gì làm, lấy đại vài cuốn sách trên kệ xuống đọc.

Cậu định đọc mấy chương truyện mà vừa đọc được vài trang đã lăn ra ngủ, quyển sách vẫn còn trên tay chưa đóng lại.

Căn phòng yên ắng nay lại có tiếng mở cửa, hai thân ảnh to lớn đi đến bên giường cậu "Sắp tới sinh nhật của em ấy rồi nhỉ?"

Rindou chạm vào môi cậu, đầu ngón tay niết nhẹ vào trong khoang miệng "Hai tháng nữa thôi" Rindou luôn muốn đút dương vật to lớn vào trong miệng nhỏ của bé cưng, chỉ chạm nhẹ vào Takemichi chút thôi mà hắn đã rạo rực.

Nhưng vì muốn dành tặng bất ngờ cho Takemichi vào ngày sinh nhật của cậu nên hắn đành kìm lại dục vọng của bản thân.

"Thật đáng mong chờ"Ran hôn lên trán cậu một cách yêu chiều, tay xoa nắn cặp má phúng phính.Sinh nhật lần này cũng chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của cậu, bọn hắn muốn kìm chế lại mà chờ đến ngày đó ăn sạch cậu.

"Sắp tới anh có một món quà muốn dành tặng cho em đấy Michi cưng~"ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Thông báo


must read



🖇 Mình sẽ tạm dừng truyện 1 tuần để thi Hii mọi người.

Chuyện là mùa thi đã đến và tuần sau mình thi cuối kì rồi nên là mình sẽ không ra chap mới khoảng một tuần để ôn thi nhaaCó thể sớm hơn hoặc trong tuần sau mình sẽ ra chap mới vì thứ 6 là mình thi xong rùii, mình sẽ cố gắng ra chap mới cho các bạn Thêm xíu nữa là các tình tiết sau này có thể hơi nhanh tại vì mình thấy mấy chương này khá lan man kể về quá khứ nhiều quá, mình quyết định sẽ rút bớt chi tiết lại để có thể quay về hiện tại Takemichi khi bị anh em Haitani giam cầm sớm nhất có thể.

Ai chứ tui là tui cũng hóng lắm rồi mấy ngày nay toàn viết xàm xàm huheooThế nhé hẹn gặp lại các bạn vào tuần sauIu các bạnn.
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 15


❛ chaos blends in with false hope ❜



"Đây là đâu?"

Takemichi ngơ ngác nhìn xung quanh đen như mực, khắp nơi đều nhuốm màu u tối không có thứ gì khiến cho cậu tưởng chừng bị bóng tối nuốt chửng.

Bỗng chốc cậu cảm giác phía dưới chân có thứ gì đó nhớp nháp, Takemichi nhìn xuống thì thấy cánh tay trồi lên từ khoảng đen bám lấy chân cậu.

Cậu hoảng sợ đạp lấy chúng định bỏ chạy nhưng bị thứ đó nắm chặt chân kéo cậu ngã xuống.

Takemichi ăn đau mà ngước lên nhìn thì thấy cánh tay đó dần trồi lên thành một người hoàn toàn cao lớn, không chỉ một mà hai làm cho cậu kịch liệt sợ hãi nén đau mà bỏ chạy.

Chưa chạy được bao lâu đáng tiếc cậu lại bị một trong hai kẻ đó bắt lại, hắn đè cậu xuống thẳng tay bẻ gãy chân khiến cho Takemichi đau đớn muốn thét lên thì thấy không thể phát ra tiếng, cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại chỉ có thể sợ hãi nhìn bọn chúng Anh yêu em Takemichi Đừng rời xa anh Ở bên cạnh anh mãi mãi nhé Bọn hắn liên tục thốt ra những lời nói ngọt ngào nhưng đối với cậu không khác gì quỷ dữ, cậu sợ hãi run rẩy thầm cầu mong cho bản thân thoát khỏi nơi này.

Đột nhiên một trong hai kẻ đó dùng tay bóp chặt cổ cậu khiến cho Takemichi đau đớn vùng vẫy, cậu không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng hắn càng dùng lực bóp chặt cổ hơn như muốn giết cậu"Hức...bỏ..ra..cứu...với.."•••

Takemichi chợt bừng tỉnh, trán cậu đầy mồ hôi không ngừng thở dốc.

Hoá ra tất cả chỉ là mơ, cậu vừa gặp phải một cơn ác mộng vô cùng chân thực lại còn suýt chết trong mơ khiến cho Takemichi vẫn chưa hết sợ hãi, cảm giác bị bóp cổ khi nãy vẫn còn.

Nghĩ lại thì hai người trong mơ vô cùng giống với Ran và Rindou, có lẽ nào hai người đó đã làm điều gì đó.

Nghĩ xong Takemichi vỗ vỗ mặt mình vài cái, ai lại đi nghi ngờ ân nhân của mình.

Takemichi nhanh chóng bình tĩnh lại nghĩ có lẽ đó chỉ là một cơn ác mộng bình thường.

Cậu quyết định xuống dưới bếp uống nước để bình tĩnh lại thì thấy ở xa xa cuối hành lang lại sáng đèn, Takemichi biết rõ nơi đó là đâu, là ánh sáng từ trên gác mái phản chiếu xuống.

Một lần nữa sự tò mò lại dâng lên trong người cậu.

Takemichi nhìn sang đồng hồ treo trên tường hiện 23:30 đêm.

Khuya như thế này rồi mà vẫn còn phòng sáng đèn khiến cho Takemichi không khỏi tò mò mà đi lại gần, cậu muốn biết trong căn phòng đó chứa thứ gì mà Ran và Rindou lại ngăn không cho cậu vào.Takemichi nhẹ nhàng bước lại gần nơi đó tránh không gây ra tiếng động, cậu nghe loáng thoáng được tiếng của Ran và Rindou đang nói chuyện qua lại.

Khuya như thế này vẫn còn bàn chuyện không để người khác biết càng khiến cậu tò mò hơn.

"Xử lý xong chưa?"

"Xong hết rồi" Biết việc này là sai nhưng bản tính tò mò của cậu làm cho cậu không bao giờ ở yên một chỗ được.

Takemichi tiến lại gần đứng nép sau phía cánh cửa, cậu càng nghe rõ thêm tiếng của Ran và Rindou."

Không ngờ chính con chó đó đã bắn chết ba vợ tương lai của nó" Rindou cợt nhả nói, hắn coi đó như là bàn thắng đầu tiên làm xoa dịu tâm trạng của mình sau khi biết Sanzu qua lại với Takemichi.

Takemichi đứng đó nghe tới từ bắn chết thì rùng mình một cái, hoá ra hai người đó bàn chuyện trong tổ chức.

Ở cùng họ lâu đến mức cậu quên mất họ là tội phạm, nghĩ vậy Takemichi liền định quay về phòng mình ngủ tiếp thì cậu nghe thấy lời Ran nói.Đáng lẽ cậu nên ngủ tiếp thay vì tò mò đến gần nơi đó.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 16


❛ the gate of hell has opened widely ❜



"Ba của em ấy nghe lời hơn tao nghĩ, chỉ cần nhắc tới Michi liền nghe theo hết một cách nhàm chán" "Mà cũng nhờ kế hoạch của anh thằng Sanzu đó mới có cơ hội bắn chết ông ta" Rindou cảm thán anh trai hắn, không ngờ kế hoạch lại vô tình trúng một lần cả hai mục tiêu.

Cả Ran cũng không nghĩ đến việc đó, hắn chỉ coi Sanzu và Mikey như hai con rối giúp anh em bọn hắn tiện tay giết người.

"Tội nghiệp ba vợ thật~" Ran nói một cách giễu cợt, đối với hắn mạng sống của người khác không bao giờ quan trọng, trong mắt hắn mọi thứ đều là cỏ rác chỉ trừ có ngoại lệ duy nhất của hắn là Takemichi, thiên thần tội nghiệp lọt vào mắt xanh của quỷ dữ.

Takemichi không phải là một đứa ngốc, cậu nhanh chóng hiểu ra tất cả mọi chuyện đều là do anh em Haitani đứng sau gây ra chỉ có cậu vì quá ngây thơ đã dựa dẫm tin tưởng vào chính hai kẻ đã đẩy mình vào hoàn cảnh như thế này.

Ran càng nói càng hưng phấn mà không hề để ý tới việc trước cửa có một bóng hình nhỏ nhắn đứng đó nghe từ đầu đến cuối, hắn không chỉ tự hào kể ra kế hoạch độc ác của mình được thực hiện như thế nào mà còn mô tả quá trình hành hạ dụ dỗ ba của Takemichi để khiến ông ấy tự đâm đầu vào cõi chết.

Takemichi nghe hết rõ mọi thứ mà sững sờ, chỉ trách bản thân cậu quá ngu ngốc mà tin tưởng hai kẻ đó.

Cậu hận bản thân vô dụng không thể làm gì để trả thù cho ba mình.

Đến phút cuối ông vẫn hi sinh vì cậu mà Takemichi vẫn chưa làm được gì cho ông.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy khỏi bọn hắn, nghĩ là làm cậu quay đầu định bỏ chạy thì xui xẻo thay lại đụng phải chậu hoa gần đó tạo ra tiếng rõ lớn.Ran nghe thấy tiếng động liền lập tức quay đầu nhìn thì thấy Takemichi ở đó hoảng sợ nhìn hắn.

Nhìn thấy Takemichi bỏ chạy Ran cùng Rindou liền lập tức đuổi theo.Cậu cố gắng chạy xuống dưới lầu đến khi còn một chút nữa là đến cửa chính, Takemichi cứ ngỡ mình sắp thoát khỏi đây thì bị một lực đạo từ phía sau nắm lấy cậu kéo mạnh xuống.

"A a.."

Takemichi ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, cậu bị Ran đè xuống giữ chặt, không ngừng cựa quậy muốn thoát ra "Th-thả ra...tên khốn.."

Ran nghe thấy vậy liền nhíu mày, tia giận dữ hiện rõ trong mắt hắn.

Hắn ghét cảm giác bày xích từ cậu, cậu chỉ được phép rên rỉ tên hắn chứ không được mắng chửi hắn."

Michi cái miệng nhỏ này của em hư thật nhỉ" Hắn bóp chặt má cậu khiến cho chúng đỏ lên, Takemichi đau đớn tránh né càng bị Ran giữ chặt hơn "Ức..buông ra..."

Rindou từ phía sau tiến tới nhìn hai người trước mặt, hắn ngồi xuống bên cạnh Takemichi nói"Bị phát hiện rồi sao?"

"Michi cưng cũng giỏi thật"Ran đè chặt cậu nói, trong câu của hắn không có ý đùa vui nào cả, hiện tại hắn vô cùng tức giận khi thấy Takemichi bỏ chạy khỏi mình"Hức..các người...là lũ khốn.."

Takemichi bật khóc nức nở, cậu không ngờ rằng chính họ là kẻ đứng sau tất cả.

Cậu không biết mình gây ra tội lỗi gì mà lại phải chịu những việc này.

Takemichi cứ tưởng đã tìm được một gia đình thật sự yêu thương mình nhưng không ngờ mọi thứ chỉ là giả dối, phía sau còn kinh khủng hơn cậu nghĩ.

Ran nhìn thấy cậu khóc khiến cho hắn hưng phấn lạ thường, liếc nhìn đồng hồ thì thấy sắp tới sinh nhật cậu rồi.

Dù sao cậu cũng nằm trong tay hắn, Takemichi phát hiện ra sự thật cũng chẳng sao cả, hôm nay sẽ là ngày đánh dấu Takemichi chính thức thuộc về anh em bọn hắn.

"Bé hư thì phải bị phạt~"ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 17 - H+


❛ the devils are torturing their prey ❜

Em là con mồi của chúng

Bị kéo xuống hố sâu không đáy

Vĩnh viễn bị giam cầm trong chiếc lồng

Những tên ác quỷ đang giày vò

con mồi của họ



Ran kéo cậu lôi đi mặc cho cậu chống cự, Rindou ung dung đi theo phía sau.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, hắn thô bạo ném cậu xuống giường, Rindou vặn chốt khoá cửa lại.

Takemichi sợ hãi nhìn Ran, con ngươi tím than của hắn nhìn thẳng vào cậu như đang nhìn con mồi.

"Mấy người..muốn làm gì.."

"Đương nhiên là ăn bé rồi~"

Takemichi run rẩy lùi về sau thì bị Ran bắt lại, hắn đè cậu xuống ngấu nghiến hôn một cách mạnh bạo.

Lưỡi của hắn tham lam liếm láp khắp khoang miệng cậu, liên tục tạo ra tiếng chóp chép dâm dục

"Ưm..a.."

Đến khi mặt cậu đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí hắn mới buông tha, kéo ra một sợi chỉ bạc giữa hai người, cậu ngồi đó thở dốc liên tục.

Takemichi cứ tưởng đã được thoát không ngờ Rindou liền kéo cậu về phía hắn mà hôn, hắn liên tục quấn lấy đầu lưỡi của cậu khiến cho Takemichi hô hấp một cách khó khăn

"Ah..hah..."

Ran nhanh chóng cởi bỏ quần áo vướng víu, giật phăng chiếc sơ mi mỏng manh của cậu để lộ ra hai điểm hồng trước ngực.

Cậu bị Rindou đè ép không thể làm gì, mặc cho tên phía dưới ngắt nhéo hai đầu nhũ màu hồng nhạt.

"Ư..ưm..ah.."

Đến khi Rindou thoả mãn buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cậu, Takemichi không ngừng chống cự liên tục đấm đá nhưng đối với bọn hắn lại không hề hấn gì cả.

"A..đau...a.."

Rindou giữ chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu, hắn dời xuống vùng cổ trắng nhạt mà thô bạo cắn khiến cho Takemichi ăn đau la lên, để lại vết cắn sâu còn rỉ chút máu.

"Đừng...hức..a.."

Ran cũng không khác gì em trai gã, hắn bú mút hai viên kẹo trước mặt một cách say mê sau đó cắn mạnh một cái để lại dấu răng trên đầu vú sưng tấy.

Cả hai nơi đều bị hành hạ khiến cho Takemichi bật khóc run rẩy, đôi mắt xanh ậng nước nhìn hai kẻ trước mặt đầy sợ hãi.

"Làm ơn...tha..cho tôi..."

Điều này ngược lại càng khiến cho hai kẻ đó cảm thấy hưng phấn hơn.

Ran lột phăng quần của cậu ra, lỗ nhỏ hồng hào chưa từng chạm qua hiện rõ trước mặt hai người họ.

"Michi cưng đáng yêu quá~"

Bọn hắn mãi mê nhìn cơ thể không chút tì vết của cậu phơi bày trước mặt, làn da trắng nõn làm nổi bật lên những vết cắn khiến cho anh em hắn không khỏi thoả mãn.

Cho đến khi Ran và Rindou nghe cậu thút thít gọi đến tên của kẻ mà bọn hắn ghét nhất.

"Hức..Sanzu..cứu em với.."

Takemichi khóc lóc nói, bị làm nhục đến như thế này khiến cho cậu thà chết còn hơn.

Trong đầu cậu chỉ nghĩ duy nhất đến Sanzu người có thể giúp cậu lúc này, thầm cầu mong anh ấy xuất hiện cứu lấy cậu.

Thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc với cậu, ông trời như trêu đùa với Takemichi ban tặng cho cậu hai con ác quỷ bên cạnh.

•••

Bạch bạch bạch

"Ahh..ah...hức..."

Tiếng va chạm cơ thể hoà cùng tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng khiến cho người khác nghe thấy không khỏi đỏ mặt.

Dưới ánh đèn hai thân ảnh to lớn không ngừng ra vào bên trong một cơ thể nhỏ bé tội nghiệp, khắp người đầy rẫy vết hôn xanh tím mạnh bạo còn có vài vết rỉ máu.

Sau khi nghe cậu nhắc đến tên Sanzu bọn hắn liền tức giận phát điên lên, Rindou thẳng tay bẻ gãy chân cậu khiến cho Takemichi như chết điếng.

Không chỉ thế hai anh em hắn còn cùng nhau thô bạo đâm chọt bên trong ép cậu phải tiếp nhận cả hai dị vật to lớn, bọn hắn lại không biết điểm dừng còn dùng máu làm chất bôi trơn, liên tục ra vào bên trong.

"Michi cưng nói xem em là của ai"

Ran vừa nói vừa thúc mạnh bên trong Takemichi, hai dương vật to lớn của bọn hắn không ngừng chèn ép bên trong hậu huyệt chật hẹp của cậu khiến cho nó căng nức đến chảy máu, dọc đùi non của Takemichi còn chảy vài vệt máu sớm đã khô lại.

"Hah...ahh..ah.."

Rindou thấy cậu không trả lời liền lấy tay ác ý ấn mạnh vào cổ chân bầm tím của cậu, Takemichi bị động vào chỗ đau khiến cậu bật khóc run rẩy nói

"A..a...của..Ran và Rin..hức...em là...của Ran..và Rin..."

Bọn hắn nghe vậy liền thoả mãn, tiếp tục luân động bên trong lỗ nhỏ bị tàn phá đến sưng tấy của cậu, vách thịt căng trướng cố gắng chịu đựng hai con hàng to lớn kia.

"Ahh..hức...đau..ahh..hah.."

Mỗi cú thúc của anh em bọn hắn đều đâm vào nơi sâu nhất bên trong khiến cho Takemichi như chết đi sống lại, khóc lóc van xin bọn hắn dừng lại nhưng đáp lại chỉ là những lần đâm chọt mạnh bạo hơn.

"Sao nào còn gọi tên Sanzu nữa không"

Ran lên tiếng hỏi, không ngừng đâm mạnh vào điểm gồ khiến cho bụng cậu nhô lên một chút, hiện rõ hai dương vật to lớn đang liên tục ra vào bên trong.

"Ahh...không..dám..hức..."

Nhìn thấy Rindou dời tay xuống chân cậu sợ hãi trả lời, cơ thể không ngừng run rẩy.

Rindou thấy vậy liền hài lòng, liếm lấy những giọt nước mắt của cậu.

"Ưm..đừng...ahh...hah.."

Ran đổi tư thế cho cậu để Takemichi ngồi lên người mình, tư thế này khiến cho côn thịt của hắn vào sâu hơn, phía sau Rindou ôm lấy cậu chen chút dương vật của hắn vào trong cùng với Ran khiến cho cậu rùng mình rên rỉ, gương mặt đỏ bừng hô hấp khó khăn.

"Ahhh...sâu..quá...ah..chết..mất..ah.."

Cậu bị cả hai kẹp chặt chỉ có thể để tay lên vai Ran làm điểm tựa, cơ thể không ngừng run rẩy theo từng cú thúc thô bạo của bọn hắn.

"Hah..hức..ahhh...đau..ah.."

Rindou cắn lên gáy cậu để lại vô số vết hôn, cần cổ trắng nõn đầy chỗ xanh tím trông vô cùng khó coi.

Ran bắt lấy đôi môi của cậu không ngừng hôn, khoang miệng ấm nóng bị hắn tham lam liếm láp khắp nơi khiến cho cậu chỉ có thể rên ư ử trong cổ họng.

"Michi cưng đáng yêu quá đi~"

Ran và Rindou liên tục thủ thỉ những lời ngọt ngào bên tai cậu nhưng đối với Takemichi không khác gì lời của quỷ dữ.

Cậu thở một cách khó khăn, dịch vị chảy dọc từ miệng đều bị Ran liếm lấy.

"Hah...đau..ahh...đừng...ah.."

Đầu vú sớm đã sưng tấy bị Rindou liên tục ngắt nhéo một cách mạnh bạo khiến cho Takemichi co người run rẩy, không ngừng khóc lóc van xin hai kẻ kia.

"Ahh...đừng...hức...ahh..sâu quá...ah.."

Ran và Rindou liên tục đâm chọt bên trong, mỗi lần đâm rút đều chạm sâu vào điểm gồ của Takemichi khiến cho cậu rùng mình rên rỉ.

Cảm giác vừa đau vừa sướng thế này làm cho cậu không thể chịu nổi, bất lực để mặc bọn hắn giày vò.

"Ưm..ahh...ah..hah.."

Đầu óc cậu mơ hồ không thể suy nghĩ gì chỉ có thể rên rỉ, vòng eo mảnh khảnh bị nắm chặt đến hằn lên những vết đỏ chói, cơ thể không ngừng đung đưa theo từng cú thúc của hai kẻ tàn bạo kia.

"Ahh...hức..ah..hah..ahh..."

Takemichi sớm không còn sức để phản kháng, cơ thể bị bọn hắn liên tục giày vò để lại đầy rẫy vết tích hoang ái.

Khi cậu ngất đi liền bị tỉnh dậy bởi những cú thúc thô bạo của anh em hắn, bọn hắn như không biết điểm dừng mà liên tục giải toả dục vọng của mình lên cậu.

"Hức...ah..ahh...hah.."

Takemichi nhìn thấy được ánh mắt đầy chiếm hữu và sung sướng của bọn hắn đối với cậu như vừa tìm được kho báu.

Takemichi mệt mỏi ngất đi, ánh mắt cậu tuyệt vọng không còn tia sáng mặc kệ cho hai kẻ bên trên không ngừng tàn phá cơ thể mình.

Có lẽ cậu nên tìm hiểu rằng một số giấc mơ có thể dự báo được việc sắp xảy ra, cả hai lần bị bẻ chân trong mơ lẫn hiện tại đều đau đớn thay.


 
Back
Top Bottom