Lãng Mạn 𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢

𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 18


❛ believe in this vague homage ❜



Kể từ ngày hôm đó cậu bị anh em hắn giam lỏng, hằng ngày đều phải ở nhà chờ đợi bọn hắn về và chịu đựng những trận làm tình đầy thô bạo.

Takemichi dần mất đi nhận thức về thời gian, không biết bao nhiêu ngày trôi qua trong cái lồng giam lộng lẫy này.

Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã bị hai kẻ đó thao túng giam cầm tại nơi này nhưng cậu lại ngây thơ không mảy may nghi ngờ mà tự chui đầu vào bẫy, chỉ trách bản thân cậu quá ngu ngốc tin tưởng vào hai kẻ đó.

Nhiều lúc Takemichi phản kháng chống cự lại nhưng người chịu khổ chính là cậu, Ran và Rindou nghĩ ra vô số trò để giày vò cậu.

Nếu không nghe lời sẽ bị bắt ép uống thuốc kích dục, trở thành con búp bê tình dục cho bọn hắn chơi đùa.

Không những thế Ran còn đặt máy quay ghi hình lại toàn bộ mọi thứ, hắn dùng những đoạn băng đó để uy hiếp Takemichi, nếu không nghe lời liền lập tức gửi toàn bộ đến cho nhà trường và bạn bè của cậu.

Có những lúc Ran nổi giận, hắn bắt cậu ăn tinh trùng của hắn mà không đem đồ ăn cho cậu hơn một ngày đến khi Takemichi khóc lóc chủ động làm tình để xin hắn mới buông tha cho cậu.

Sau sự việc đó khiến cho Takemichi trở nên ám ảnh, mỗi lần thấy Ran đều cố gắng ngoan ngoãn lấy lòng hắn sợ hãi hắn tức giận.

Rindou không chỉ biết bẻ chân mà hắn còn biết nắn xương lại, không biết bao lần cậu phản kháng hắn đã không nhân từ mà bẻ gãy chân cậu sau đó lại nắn lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cảm giác đó còn hơn cả địa ngục khiến cho Takemichi khi nhìn thấy hắn liền không tự chủ mà ôm chân mình run rẩy.

Dần dần Takemichi biết chống đối không phải là cách hay, cậu bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời chịu đựng bọn hắn tất cả chỉ vì thừa cơ hội lúc anh em hắn không chú ý để trốn khỏi đây. •••

Takemichi ngồi ôm người, cả người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Ran, khắp nơi đều đầy dấu hôn xanh tím.

Vết tích hoang ái của đêm qua vẫn còn, không thể che đậy phía dưới đang chảy ra chút tinh dịch.

Cánh cửa mở ra khiến cho Takemichi hơi giật mình lùi về phía góc giường.

Ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng giúp cậu thấy được là Rindou.

Hắn cầm trên tay một tô cháo nóng hổi đem vào cho cậu.

Rindou mỉm cười ôn nhu kéo cậu lại gần, Takemichi không chống cự để yên cho hắn ôm vì cậu biết phản kháng chỉ có chuốc lấy hoạ về thân.Hắn ngồi xuống bên cạnh dùng muỗng múc từng thìa nhỏ cho cậu ăn, lâu lâu lại còn lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, động tác vô cùng dịu dàng nhưng Takemichi biết đó chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn.

Chỉ cần cậu không nghe lời con ác quỷ trước mặt liền thẳng tay hành hạ cậu cho đến khi cậu khuất phục ngoan ngoãn nghe theo mới thôi.

"Hôm nay anh và Ran có việc bận nên sẽ về trễ, Michi ở nhà ngoan nha" Rindou vừa đút cho cậu vừa nói, bản thân hắn thật không muốn xa cục cưng tí nào.

Dù ngày nào cũng ở bên cạnh cậu nhưng Rindou không bao giờ cảm thấy đủ cả.

Hắn nói thế vì biết chắc Takemichi sẽ không dám bỏ trốn, sau bao lần trừng phạt cậu cũng dần ngoan ngoãn hơn, không dám làm chuyện gì ngu ngốc nữa.

Takemichi hơi sững người, chẳng phải thời cơ của cậu đã đến rồi sao.

Cậu ngoan ngoãn trả lời, xây dựng lòng tin với Rindou.

"Dạ..."

Rindou hài lòng xoa đầu cậu, trước khi đi không quên trao cho Takemichi một nụ hôn cuồng nhiệt.

Hắn thề sau khi làm xong việc sẽ về đút cho cậu ăn no mới thôi.

Rindou cẩn thận kiểm tra dây xích lẫn ổ khoá, sau khi chắc chắn mọi thứ đều không có gì mới yên tâm rời đi.

Nỗi sợ hãi cậu rời bỏ bọn hắn luôn ám ảnh tâm trí Rindou mỗi ngày.

Sau khi Rindou rời đi Takemichi nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong đầu vô vàn suy nghĩ.

Mỗi lần cậu tỉnh dậy đều là trần nhà màu tím làm cậu ám ảnh thay vì trần nhà màu trắng quen thuộc trong phòng của cậu.

Takemichi biết bản thân vẫn còn trong lồng giam của bọn hắn.

Không biết bao nhiêu lần Takemichi mở mắt đều nhìn thấy gương mặt của hai tên ác quỷ đó nở nụ cười thoả mãn mà xâm chiếm cậu mặc cho Takemichi khóc lóc van xin.Takemichi biết hiện tại bản thân nên làm gì, sức chịu đựng của cậu vốn không phải dạng vừa, cho dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi cậu vẫn không bỏ cuộc.


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 19


❛ running away from the wolves ❜



Takemichi cẩn thận xác nhận Rindou đã đi khỏi cậu liền bước xuống, nhẹ nhàng kéo ra một cây kim nhỏ dưới giường.

Mấy trò vặt Takemichi học trên mạng cũng có ngày dùng đến, loay hoay một hồi cậu cũng gỡ được xích sắt trên chân.

Anh em hắn coi cậu không khác gì thú cưng, để dây xích có độ dài nhất định chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng.

Ngày nào bọn hắn cũng thay phiên nhau chăm sóc cậu, lúc nào cũng ở sát bên cạnh không cho Takemichi có thời gian tìm cách trốn thoát.

Hôm nay chính là cơ hội duy nhất của cậu.

Takemichi để ý ở nhà kho có một cửa sổ nhỏ vừa cho trẻ con, may mắn thay cậu có thân hình không quá lớn nên chui qua một cách dễ dàng.

Có lẽ lí do Ran và Rindou không quan tâm tới ô cửa sổ này là vì nó ở tận tầng ba, nhảy xuống không đập đầu cũng gãy chân.

Takemichi run run người đứng trên mái nhà nhô ra, nhìn xuống dưới không biết cao bao nhiêu.

Cậu thầm tính toán nếu nhảy xuống không biết sẽ gãy mấy cái chân, chưa kịp chạy trốn có lẽ đã bị bọn hắn bắt lại.

Thế nhưng việc này chẳng nhằm nhò gì so với những việc Takemichi phải chịu đựng, ở cạnh Rindou cậu không biết chân mình đã bị bẻ gãy bao nhiêu lần rồi.

Takemichi hạ quyết tâm, nhảy từ đây xuống cùng lắm cũng gãy vài cái xương, cậu còn chịu được Rindou bẻ chân hơn chục lần cơ mà. •••

RẦM

Takemichi cứ tưởng mình đã chết.

May mắn thay phía dưới có bụi cây nhô cao đỡ lấy cậu, giảm đi đau đớn phần nào nếu không có lẽ cái đầu của cậu đã không còn nguyên vẹn.

Takemichi chật vật đứng lên, phía dưới lưng lại không may mắn bầm tím một mảng lớn đến thảm thương.

Tay và chân cậu vô số vết trầy xước trải dài sớm đã rỉ máu nhưng Takemichi không hề quan tâm, việc duy nhất bây giờ của cậu là chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Cậu quan sát xung quanh thấy không có ai cứ tưởng khắp nơi đều có người canh gác.

Có lẽ bọn hắn nghĩ cậu không bao giờ thoát được nên mới không đặt vệ sĩ giám sát, như vậy càng tốt cho Takemichi.

Takemichi đi theo một lối nhỏ phía sau vườn khi nãy cậu vừa phát hiện ra.

Dáng người cậu nhỏ con nên không tốn nhiều sức để chui qua.

Con đường mòn dẫn tới một khu rừng rậm rạp, vấn đề hiện tại là Takemichi không đi đường nào, cậu đành đánh liều chọn đại một lối mà đi.

Cứ thế Takemichi đi không biết bao nhiêu lâu, hai chân của cậu đã sưng đỏ lên, cành cây liên tục quẹt trúng vết thương của cậu khiến cho Takemichi đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng mà đi tiếp.

Ông trời như xót thương cho Takemichi, nhìn thấy ánh đèn đường phía xa xa, cậu cuối cùng cũng ra tới đường lớn.

Takemichi không ngừng thở dốc, cuối cùng cũng thoát khỏi căn nhà kinh tởm đó.

Takemichi nheo mắt nhìn, cách đó không xa có một bốt điện thoại, một tia hi vọng loé lên cậu liền lập tức chạy đến đó.

Vừa cầm lấy ống điện thoại ở đó cậu liền bấm một dãy số quen thuộc.

Takemichi cầm chặt điện thoại trên tay, tiếng quay số khiến cho cậu thấp thỏm từng hồi sợ rằng người đó không bắt máy.

Không biết bao nhiêu lần cậu gọi điện cho người ấy nhưng đây là lần đầu tiên cậu gọi điện kêu cứu.

Takemichi cứ tưởng chừng Sanzu không bắt máy liền nghe thấy phản hồi.

Đầu dây bên kia kích động lên tiếng hỏi cậu không biết bao nhiêu câu."

Takemichi ??"

"Là mày sao ?

Suốt thời gian qua mày đi đâu!!"

Sanzu liên tục hỏi, hắn không biết đã tìm cậu bao nhiêu lâu mà vẫn không có tin tức.

Một người bình thường mà lại có thể trốn kỹ đến như thế càng làm hắn lo sợ hơn cậu đã xảy ra chuyện gì.

Cứ mỗi lần có chuông điện thoại reo hắn liền lập tức bắt máy thầm cầu mong là thông báo đã tìm được cậu.

Nhưng trái với kì vọng của Sanzu, đáp trả hắn chỉ là vô số câu xin lỗi của đám thuộc hạ thấp kém khiến hắn tức điên lên giết từng kẻ một.

Hôm nay hắn chán nản ngồi nốc một lần ba bốn viên vitamin, tin tức về cậu vẫn không có tiến triển gì.

Tiếng chuông điện thoại reo lên càng khiến hắn bực bội, Sanzu cứ nghĩ lại là thông báo của lũ vô dụng ấy cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói mà hắn thầm nhớ nhung biết bao đêm trong cơn phê thuốc.

Sanzu cứ tưởng hắn phê đến sinh ra ảo giác cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của cậu ở đầu dây bên kia mới vội vàng an ủi Takemichi.

"Hức...Sanzu.."

Takemichi nghe thấy giọng của Sanzu mà không kìm được bật khóc, biết bao đêm bị hành hạ cậu mong được nghe thấy giọng nói của Sanzu rằng hắn đến cứu cậu đây.

"Tao đây tao đây đừng khóc" Nghe thấy tiếng khóc của người thương hắn đau lòng lắm chứ nhưng bây giờ hắn phải giữ cái đầu lạnh, lập tức sai người điều tra định vị hiện tại của cậu.

"Nói tao xem suốt thời gian qua mày đi đâu" ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 20


❛ everything is all a hallucination ❜



Lát sau Takemichi bình tĩnh lại, cậu nào dám nói cho Sanzu biết việc mình bị anh em Haitani giam cầm.

Takemichi liền bịa đại một lí do bảo cậu bị một đám người lạ bắt cóc, nhân lúc bọn họ đi vắng nên bỏ trốn.Sanzu hơi nghi ngờ nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua, việc nên làm bây giờ là đến chỗ cậu càng sớm càng tốt.

"Mày ở yên đó đừng đi đâu hết" Sanzu cẩn thận dặn dò cậu sau đó bắt đầu phóng xe với tốc độ cực nhanh.

Cảnh sát Tokyo hôm nay lại xui xẻo chào đón một con quái vật đang tàn phá khắp mọi ngõ đường mà nó đi qua nhưng không ai dám ngăn chặn lại, chỉ thầm tò mò không biết ai lại khiến con chó điên lên cơn như thế này.

Takemichi phía bên này sau khi nói chuyện với Sanzu cũng đã an tâm phần nào, cậu ngồi đó ngoan ngoãn chờ đợi Sanzu.

Cậu nhìn lại người mình thấy đâu đâu cũng là vết thương, Takemichi thầm tự giễu bản thân hiện tại trong thật thảm hại.

Tất cả là vì cậu quá yếu đuối, nếu như cậu mạnh mẽ hơn có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.

Takemichi ngồi đó run người, cái lạnh của buổi đêm làm cho cậu vừa rét vừa đau.

Những vết thương nay đã khô lại tạo một cảm giác âm ỉ đến khó chịu, cậu mệt mỏi không ngăn được cơn buồn ngủ mà gục đầu xuống. •••

Takemichi chẳng biết bản thân đã ngủ bao lâu.

Tiếng động cơ xe làm cho cậu tỉnh giấc, Takemichi dụi mắt nhìn chiếc xe phía trước đang chạy lại gần, ánh đèn pha làm cho cậu khó thấy được người ngồi trong xe.

Nghĩ đó là Sanzu khiến cho cậu không khỏi vui mừng, Takemichi liền khập khiễng chạy đến gần mặc cho đôi chân đã sưng đỏ lên.

Thế nhưng nụ cười của Takemichi chưa được bao lâu đã vụt tắt, cậu sững người nhìn cảnh trước mặt như không tin vào mắt mình.

Cửa xe được mở ra, hai cái đầu tím đen bắt đầu bước ra trước mặt cậu.

Takemichi biết rõ đó là ai chứ, rất rõ là đằng khác.

Hai kẻ tàn bạo ngày đêm không ngừng giày vò cậu mặc cho cậu có van xin khóc lóc đến bao nhiêu đi chăng nữa.

Hai chân Takemichi như mất hết sức ngã khuỵ xuống đất, cả người cậu không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch không dám nhìn lên.

Ran và Rindou ngước nhìn cậu ngồi bệt phía dưới, cơ thể chi chít vết trầy xước rỉ máu trông vô cùng đáng thương thế nhưng điều đó không thể làm giảm được cơn tức giận của bọn hắn bây giờ.

"Michi đang làm gì ở đây vậy"Ran lên tiếng trước, hắn mỉm cười nhìn cậu nhưng Takemichi biết hiện tại Ran vô cùng tức giận.

Cậu rùng mình sợ hãi, lấp bấp không nói nên lời.

"X-xin...lỗi...em..."

Ran bước lại gần hai tay siết chặt lấy vai cậu, hắn cố tình đụng trúng mấy vết thương của cậu khiến cho Takemichi đau điếng.

"Michi đang chạy trốn hả?"

Takemichi run rẩy không dám trả lời hắn, cậu biết đằng sau bộ mặt đó là một con ác quỷ đang chực chờ để tra tấn cậu.

Rindou phía này có người gọi đến, hắn bắt máy nghe sau đó sắc mặt liền thay đổi, nhíu mày nói.

"Tên Sanzu sắp chạy đến đây rồi" Takemichi nghe thấy hắn nhắc đến Sanzu liền giật mình, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Một lần nữa cậu mong Sanzu có thể đến cứu mình nhưng anh em bọn hắn lại đi trước một bước bắt cậu lại.

"Michi cưng hư quá nha dám gọi cho nó tới đây cứu bé nữa hả" Ran liếc nhìn qua bốt điện thoại gần đó, ngày trước anh em hắn luôn chế giễu kẻ nào điên khùng xây bốt điện thoại giữa đường lộ vắng vẻ ở đây.

Không ngờ lại có ngày được dùng đến, lại trong hoàn cảnh như thế này, trùng hợp đến khó chịu.

Không để cậu trả lời Ran liền bế thốc cậu lên, hắn ném Takemichi vào trong xe, lưng cậu va đập vào ghế đụng trúng chỗ sưng tím khi nãy làm cho cậu đau đớn run rẩy.

"A..a..đau.."

Rindou nhìn thấy vết thương của cậu không khỏi đau lòng nhưng liền tức giận khi Takemichi dám cả gan nhảy từ tầng ba xuống chỉ để chạy trốn khỏi bọn hắn.

Nếu không nhờ hắn kiểm tra camera thì có lẽ bây giờ cậu đã bỏ chạy cùng với thằng chó Sanzu.

Nghĩ đến việc đó càng khiến cho Rindou tức giận, hắn lôi trong túi áo ra một lọ thuốc bí ẩn, có lẽ đã đến lúc dùng đến rồi.

Ánh mắt của Ran đầy sát khí, bàn tay thô ráp của hắn bóp chặt má cậu ép Takemichi nhìn thẳng vào hắn.

"Bé nói xem anh nên phạt bé cái gì đây"

Takemichi sợ hãi nhìn hắn, không ngừng run rẩy khi nghe đến đó.

Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh khi bị Ran điên cuồng trừng phạt làm cho cậu ám ảnh, Takemichi khóc nấc lên nói.

"L-làm ơn...đừng...hức...em xin lỗi..."

Ran thích thú nhìn biểu cảm của cậu, hắn liếc qua em trai mình, Rindou hiểu ý đưa cho hắn lọ thuốc cầm trên tay.

Ran lắc lắc lọ thuốc trước mặt cậu, vui vẻ nói.

"Có lẽ nên dùng biện pháp mạnh với Michi cưng rồi~♡"


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 21


❛ slowly becoming their puppet ❜



Trong căn phòng lớn xa hoa lại có tiếng thở dốc đầy ái muội.

Một thân hình nhỏ bé ngồi bệt phía dưới, đầu không ngừng lên xuống nơi nam tính của người đang ngồi trên chiếc giường kia."

Ưm...ah.."

Takemichi khó khăn há miệng ngậm lấy nhưng chỉ được phân nửa do của Rindou quá to, cậu dùng lưỡi liếm dương vật to lớn của hắn một cách vụng về.

"Michi giỏi lắm.."

Rindou trầm giọng nói, tay ấn đầu cậu xuống làm cho cự vật của hắn vào sâu hơn.

"Ức..ưm.."

Takemichi ngồi đó bú mút dương vật của Rindou cho đến khi hắn bắn ra một dòng chất lỏng trắng đục, Rindou nâng mặt cậu lên bắt Takemichi nuốt hết tinh dịch của hắn.

"Ah.."

Chợt có tiếng mở cửa, một cái đầu màu tím than đi vào.

Là Ran đã về, trên tay hắn còn cầm một lọ thuốc kì lạ.

Nhìn thấy cảnh trước mắt làm cho Ran không khỏi thích thú.

Hắn đặt lọ thuốc trên bàn, tiến đến bế Takemichi lên một cách dễ dàng, ôm lấy cậu mà vuốt ve.

Nhận thấy mùi hương quen thuộc cậu vô thức dụi đầu vào lòng người kia, miệng nỉ non những tiếng ngọt lịm.

"Ưm..Ran...mừng anh về nhà.."

Ran đặt cậu ngồi lên đùi hắn, xoa xoa cặp má phúng phính của cậu, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

"Michi cưng bú kiểu gì mà nước mắt tèm lem thế này~"Ran vuốt ve mặt cậu nói, ôm lấy vật nhỏ trong lòng.

Takemichi nghe vậy liền ngượng ngùng, vùi mặt vào người Ran tỏ vẻ giận dỗi, lí nhí trả lời.

"Tại...của Rin lớn quá..hic.."

Anh em hắn nghe vậy không khỏi bật cười.

Ran và Rindou ra sức hôn lên gương mặt ửng hồng của cậu, Takemichi không bài xích ngược lại còn để yên cho bọn hắn hôn.

"Ran..Rin...nhột.."

Ran cưng chiều hôn lên chóp mũi của cậu, Rindou sau đó xuống bếp cầm trên tay một ly nước cùng hai viên thuốc đem lên trước mặt Takemichi, dịu dàng nói.

"Tới giờ uống thuốc rồi Michi" Takemichi nhìn thấy thuốc liền lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc mềm mại của cậu xù lên một chút như mèo con.

"Không uống đâu...thuốc đắng lắm.."

Takemichi úp mặt vào người Ran như trốn tránh không muốn uống thuốc, hành động này khiến cho hắn không khỏi thích thú.

Rindou nghe vậy liền giả vờ nhăn mặt, hơi gằn giọng nói.

"Michi muốn làm bé hư hả" Ngày nào Ran và Rindou cũng cho cậu uống thuốc nhưng thuốc đó đắng cực kỳ làm cho Takemichi khó chịu, không muốn uống tí nào.

"Michi làm vậy là không ngoan nha~" Takemichi gương mặt uỷ khuất nhìn bọn hắn, cậu đành cầm ly nước trên tay, Ran đặt hai viên thuốc lên miệng cậu."

Michi cưng ngoan lắm" Sau khi chắc chắn Takemichi đã nuốt xuống Ran liền xoa đầu cậu đầy sủng ái, tay bóp nhẹ cặp mông tròn trịa.

Uống thuốc xong Takemichi dần mơ màng, gục đầu vào người Ran.

Nhận thấy hơi thở đều đều của Takemichi biết chắc cậu đã ngủ, Ran liền bế Takemichi lên phòng, hắn đặt cậu lên giường cẩn thận đắp chăn lại.

"Thuốc có tác dụng thật nhỉ?"

Rindou ngồi bên cạnh nói, tay không ngừng vuốt ve gương mặt mềm mại của cậu.

Đã được ba tháng kể từ lần chạy trốn đó, ngày nào bọn hắn cũng cho Takemichi uống thứ thuốc này.

Ran biết những lần trừng phạt đe doạ của hắn không làm lay chuyển được Takemichi, cậu vẫn luôn nuôi hi vọng muốn trốn thoát khỏi anh em hắn thế nên Ran đã nghĩ một cách khác.

Trong tổ chức không thiếu những kẻ chế tạo thuốc, một phần cũng vì con chó điên kia luôn đòi hỏi những viên vitamin bổ dưỡng.

Thuốc của Takemichi là do Ran đặc biệt đặt riêng một loại dựa theo những yêu cầu cũng không kém phần quái dị của hắn.

Thuốc này không có gì đặc biệt mấy, chỉ là thuốc khiến cho Takemichi không thể sống thiếu anh em hắn.Ran rất thích thứ thuốc này, nó làm cho Takemichi trở nên yếu đuối mỏng manh, hằng ngày đều ngoan ngoãn dạng chân ra cho hắn đụ.

Kể cả việc cậu đã quên hết những chuyện trước kia, nhất là Sanzu.

Nhắc đến con chó điên đó Rindou liền nhíu mày, thuộc hạ vừa thông báo tin tức cho hắn.

"Thằng Sanzu vẫn không ngừng tìm kiếm em ấy"

Ran nghe vậy không khỏi tức giận, con chó dại này cũng kiên trì thật.

Đã là chó thì tiếp tục trung thành với chủ đi, cứ mãi bám lấy Takemichi của bọn hắn.

Như nghĩ ra điều gì đó, Ran nhếch môi cười nói.

"Có lẽ tao nên xử lý mày nhỉ No.2?"


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Một chút ngọt ngào


❛ all good things never last ❜



Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Takemichi được anh em Haitani giúp đỡ ở cùng họ.

Cậu dần mở lòng với bọn họ, quen thuộc với sự có mặt của hai người anh trai này.

Cậu đã thức dậy từ sớm nấu bữa sáng cho Ran và Rindou trước khi họ đi làm.

Tuy Ran bảo cậu không cần phải động tay vào việc gì nhưng Takemichi vốn đã quen với những việc này, không làm lại cảm thấy thiếu thiếu.

Ran chỉnh lại cà vạt bước xuống phòng bếp, vừa vào hắn đã thấy bóng lưng của cậu đang loay hoay nấu ăn.

Nhìn em ấy kìa, không khác gì một cô vợ nhỏ đang làm đồ ăn cho chồng mình cả.

Thế nhưng lại có đứa con chen ngang, Rindou không biết từ lúc nào đã lại gần ôm lấy Takemichi từ phía sau lưng "A..anh Rin" Takemichi hơi giật mình mà quay người lại, chỉ thấy gương mặt còn ngáy ngủ của Rindou "Chào buổi sáng Michi" "Ch-Chào buổi sáng...nhưng mà anh bỏ tay ra được không.."

Takemichi ngại ngùng nói, cố gắng gỡ tay Rindou ra thế nhưng hắn vẫn ôm cậu chật cứng, nhất quyết không buông.

Nếu có gì khác lạ với hai người anh trai này thì có lẽ họ vô cùng bám người, lúc nào cũng dính lấy cậu.

Thỉnh thoảng lại còn có những cử chỉ thân mật khiến cho Takemichi không khỏi ngại ngùng.

Cậu chỉ nghĩ rằng có lẽ do hai người họ không có em trai nên mới hành xử như vậy mà không nghĩ gì nhiều.

Takemichi đành đưa ánh mắt sang cầu cứu Ran phía sau, Ran cũng không chậm trễ mà tiến lại kéo Rindou ra khỏi người cậu.

"Mày chưa tắm thì đừng có ôm Michi, lây bẩn qua người em ấy bây giờ" Nếu có một điều khiến cậu lo ngại thì Ran và Rindou ngày nào cũng cãi nhau, lúc nào cũng do Takemichi đứng ra can ngăn hai người mới chịu dừng lại.

Cậu bất lực nhìn hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau so xem ai sạch hơn ai, Takemichi phải nhịn cười lắm mới có thể ngăn bọn họ lại được.

Khó khăn lắm mới lôi được hai con người này ngồi vào bàn ăn, đã lớn rồi mà vẫn luôn cãi nhau khiến cho cậu không khỏi buồn cười.

"Michi cưng ở nhà ngoan nha~" Lát sau ăn sáng xong, Ran và Rindou đứng trước cửa nhà tạm biệt cậu không quên căn dặn Takemichi không được rời khỏi nhà.

"Em nhớ rồi mà" Takemichi muốn thuộc nằm lòng câu này của Ran, ngày nào hắn cũng dặn cậu không được ra khỏi nhà đến mức Takemichi ngủ cũng nằm mơ thấy hắn nói câu đó.Cậu biết rõ bên ngoài nguy hiểm như thế nào mà hắn cứ sợ cậu chạy lung tung mãi, không tin tưởng Takemichi gì hết.

Nói thế chứ Ran vẫn đứng đó ôm lấy Takemichi không buông, miệng luôn lẩm bẩm anh không muốn xa Michi đâu.

Rindou khó khăn lắm mới lôi kéo được anh trai mặt dày của mình đi khỏi, trước khi đi vẫn không quên tạm biệt Takemichi.

"Bọn anh đi đây" ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 22


❛ two natures are at war inside us ❜



RẦM Trong căn nhà hoang có một tiếng động lớn vang lên.

Cơ thể của tên to béo bị một lực đạo đá văng ra xa, đầu gã đập trúng tường, khắp người đều loang lổ máu.

"Lũ vô dụng!"

Một kẻ có vết sẹo nổi bật hình ngôi sao ở khoé miệng tức giận lên tiếng, hắn không ngừng đấm đá vào cơ thể của gã kia sớm đã bất tỉnh.

Những tên thuộc hạ mặt đầy vết thương quỳ phía sau không ngừng run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Có một thằng nhóc cũng không tìm được địt mẹ" Ngày hôm đó Sanzu chạy đến vị trí của cậu nhưng Takemichi đã biến mất, hắn tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cậu, một lần nữa lại vụt mất cậu.

Sanzu như phát điên lên đập lấy bốt điện thoại gần đó, miệng không ngừng chửi rủa những câu khó nghe.

Trong khi đang phát tiết hắn chú ý đến những vệt máu rải rác xung quanh.

Sanzu liền đi theo đó thì dẫn đến một căn biệt thự to lớn.

Hắn kiểm tra nơi đó thì thấy có dấu hiệu của người ở, đồ vật vẫn còn sạch sẽ không chút bám bụi chứng tỏ hằng ngày vẫn có người lau chùi nhưng không có một ai giống như đã bốc hơi không dấu vết.

Sanzu lập tức cho người điều tra nhưng quái lạ lại không có một thông tin nào.

Là một kẻ tội phạm hắn biết chắc có điều gì đó phía sau chuyện này, chủ nhân của căn biệt thự đó phải là một kẻ nguy hiểm mới có thể che dấu được tung tích, lại còn rất nhạy bén lập tức rời khỏi khi Takemichi mất tích.

Hắn vốn đã không tin việc Takemichi bị một nhóm người bắt cóc, không thể nào lại nhốt cậu trong một nơi xa hoa dễ thấy như thế được.

Sanzu chỉ lo sợ Takemichi dây vào những kẻ nguy hiểm hơn, thời gian càng trôi qua hắn càng vụt mất tung tích của cậu.

Một kẻ có quyền lực có thể che giấu hành tung như vậy không nhiều.

Sanzu sớm đã nghi ngờ những kẻ cốt cán trong tổ chức của hắn, đặc biệt là anh em Haitani.

Vua của hắn nếu nói thật không khác gì một xác chết biết đi cả, dù Sanzu tôn kính Mikey nhưng hắn phải thừa nhận việc Mikey đã sớm trở nên úa tàn theo thời gian, vì vậy vua sẽ không có động cơ để bắt Takemichi của hắn.

Hắn chắc chắn sẽ loại Kokonoi đầu tiên bởi vì ngoài tiền ra gã không hề biết đến sự tồn tại của thứ gì cả.

Còn Kakuchou, Takeomi lẫn Mochi đều giống như tay sai của Mikey, sớm đã đi theo con đường tội lỗi.

Chỉ còn lại hai kẻ đáng ngờ nhất là Ran và Rindou, hai gã đó không khác gì cái gai trong mắt Sanzu.

Gần đây thuộc hạ của hắn đã điều tra ra được người cuối cùng ba Takemichi gặp là người trong tổ chức, điều đó càng khiến cho Sanzu chắc chắn rằng anh em Haitani có liên quan đến chuyện này.

Cùng lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Sanzu nhíu mày khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, thật trùng hợp đến khó chịu.

Hắn bắt máy, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng ngả ngớn quen thuộc.

"Ồ tao vừa nghe thấy tiếng la hét~ Nhưng mà dạo này boss có giao cho mày xử lý lũ phản bội đâu nhỉ~?"

"Câm mồm trước khi tao cắt cổ mày" "Nào nào đừng nóng tính thế"Sanzu đạp mạnh vào bụng tên vừa la lên, hắn bực tức trả lời.

"Tch!

Nói lẹ lên tao đéo có thời gian" "13 XXX số 4 tầng hầm, anh em bọn tao có hàng~" Ran lập tức ngắt máy không để hắn trả lời.

Sanzu tặc lưỡi một cái, lần gặp mặt này chắc chắn không có gì tốt.

Vừa hay hắn cũng muốn tìm hai kẻ đó.

Coi như lần này thanh toán hết mọi nợ nần, anh em Haitani nợ Sanzu hai cái đầu.

Sanzu lấy ra hai viên thuốc trong túi bỏ vào miệng.

Kể từ ngày cậu biến mất hắn không ngừng dùng thuốc, cả những kim tiêm đầy chất lỏng bị vứt bừa bãi dưới sàn.

Nếu như Takemichi gặp lại Sanzu có lẽ cậu sẽ mắng hắn một trận vì không quan tâm đến sức khoẻ của mình, hắn nhớ giọng nói của cậu thật.

"Mày ở đâu, mày ở đâu...Takemichi" •••

Sau khi gọi điện cho Sanzu xong Ran nhếch môi cười, trong đầu đầy suy tính.

Hắn đã có một kế hoạch riêng cho mình, nhất định không để lại sai sót.

Kế hoạch lần này chính là để tiêu diệt biến số của kế hoạch lần trước.

Ngắm nhìn khung cảnh thành phố qua cửa kính tầng 80 cao chót vót, hắn vừa mới mua căn hộ này, lấy lí do biệt thự cũ bị hàng xóm làm phiền khiến cho tên quản lý lấy làm lạ vì ở cả vùng đó chỉ có biệt thự của hắn.

Có lẽ sắp tới chức vị No.2 của Phạm Thiên sẽ bị bỏ trống.

Ran bắt đầu khoác lên người bộ vest quen thuộc cùng Rindou đi ra ngoài.

"Đi nào Rindou, bắt đầu kế hoạch thôi" Rindou trước khi đi vẫn không quên bỏ một ít thuốc ngủ vào trong nước của Takemichi, bọn hắn sẽ không về đến sáng mai.

Rindou hôn lên trán Takemichi sau đó cẩn thận đắp chăn cho cậu.

"Ngủ ngon Michi"Bọn anh sẽ xử lý vật cản chúng taᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 23


❛ all of the maniacs are here ❜



Cầm trên tay điếu thuốc đã hút được một nửa, sau khi rít xong vài hơi Sanzu liền vứt chúng xuống đất, không quên giẫm nát điếu thuốc tàn.

Hắn cần một chút tỉnh táo, đêm nay sẽ là một đêm dài đối với Sanzu Haruchiyo này. •••

Ran nâng niu cây baton trước mặt, chính nó là người bạn đã đồng hành cùng gã xử lý không biết bao nhiêu tên phản bội.

Chưa lần nào Ran dùng nó để xử đồng minh cả, đây là lần đầu tiên khiến cho gã cảm thấy thật đáng mong chờ.

Rindou tháo chốt an toàn của khẩu súng quen thuộc ra, điều này làm cho hắn nhớ đến lần Sanzu xử lý ông tài xế tội nghiệp kia, nhắc đến lại càng khiến cho Rindou bực tức.

Nếu như Sanzu đã chần chừ như thế thì lần này hắn đây sẽ không chút do dự tặng cho Sanzu ba viên vào người, một viên ở đầu và hai viên ở tim.

Cạch Tiếng cửa mở không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng đủ để vang vọng khắp tầng hầm trống trải này.

Nghe tiếng động Ran xoay người nhìn kẻ đứng trước đó, vừa nhắc hắn đã đến.

"Xin chào chó điên~" Vừa dứt lời, Ran liền cầm cây baton của mình tiến đến vung vào người Sanzu nhưng hắn may mắn né được lùi về phía sau.

"Phản xạ nhanh đó" Rindou không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng, tung một cú đá ngay thẳng đầu Sanzu khiến cho hắn không kịp đỡ được mà ăn một cú đau điếng"Hự...Chết tiệt!"

Sanzu lập tức rút thanh katana ra, hắn nhắm một phát chém thẳng vào chân Rindou.

"Cẩn thận Rindou!"

Ran liền la lên thông báo cho em trai mình nhưng vẫn không kịp, tốc độ của Sanzu vô cùng nhanh Rindou tuy cố né nhưng vẫn bị chém sượt một vết dài trên chân.

"Khốn kiếp!!"

Ran liền lao đến hỗ trợ cho Rindou, cả hai hợp tác vô cùng ăn ý với nhau không ngừng tấn công trước sau Sanzu.

Tuy Sanzu chật vật chống trả lại nhưng hắn vẫn đẩy lùi được anh em Haitani, có thể nói ba người ngang tài ngang sức với nhau, khó phân thắng thua được.

Cả ba không biết đã chém giết lẫn nhau bao nhiêu lâu, người kẻ nào cũng có vết máu loang lổ cả, có vài cái đã sớm khô lại nhưng vẫn không thể dừng được những kẻ điên cuồng này.

"Mày cũng dai dẳng thật đó~"Sanzu ánh mắt đầy sát khí nhìn hai kẻ trước mặt, tuy baton không gây sát thương bằng kiếm nhưng lại ảnh hưởng lâu dài, cảm giác xương cốt như gãy ra khiến cho thể lực của hắn sớm bị rút cạn.

Anh em Haitani cả người cũng không lành lặn, đều có vết chém rỉ máu.

Ran nhếch môi cười, gã là người lên tiếng đầu tiên."

Nào~ chơi súng đi"

Vừa dứt lời, cả ba đều rút súng ra chĩa thẳng mặt.

Bầu không khí lạnh toát, có thể thấy rõ sát khí chết người của ba kẻ kia.

Ran cùng Rindou đều chĩa súng vào Sanzu, bất ngờ thay Sanzu hai tay cầm hai cây súng sớm đã chĩa thẳng vào bọn hắn.

"Chó điên hôm nay lấy đâu ra nhiều đồ chơi thế~" Ran hơi thở dốc nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi, không ngừng buông lời chọc tức.

"Vậy là mày đã có ý định xử bọn tao từ trước rồi à~" Rindou khó chịu cau mày nhìn kẻ trước mặt, kiểu gì cũng chết mà vẫn màu mè phiền phức."

Bọn mày thì khác đéo gì" Ran vẫn giữ bộ mặt cợt nhả đó, hắn lên tiếng nói."

Vậy ván này hoà rồi nhỉ.

Thế mày muốn biết ván thứ hai là gì không~?"

Sanzu yên lặng nhìn Ran, không rõ gã đang định bày trò gì thì Rindou liền tiếp lời.

"Nghe nói mày đang tìm Takemichi nhỉ" ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 24


❛ the frustration is horrendous ❜



"Địt mẹ tụi mày giữ Takemichi ở đâu!?"

Nghe thấy tên của Takemichi khiến cho Sanzu kích động lên tiếng, hoá ra suốt mấy tháng nay hắn không tìm được cậu là do hai tên khốn này đứng sau gây ra, mọi khúc mắc hiện tại đã được gỡ bỏ.

"Nào nào đừng kích động như thế chứ bọn tao đã nói gì đâu~"Ran vẫn tiếp tục cợt nhả lên tiếng, hoàn toàn mặc kệ ánh nhìn chết chóc từ Sanzu mà lấy ra một đoạn băng trong túi.

Sanzu như nổi điên lên, hai anh em lũ khốn nhà này cứ quay hắn như chong chóng.

Thế nhưng Sanzu lại yên lặng mà quan sát từng hành động của Ran, hắn muốn biết rốt cuộc có thứ gì trong đoạn băng đó.

Chắc gã Ran không điên đến mức chặt xác Takemichi của hắn đâu nhỉ?

"Mày có muốn biết trong này chứa thứ gì không?"

Ran vừa nói vừa đi đến đầu đĩa cũ kỹ đặt ở gần đó, không đợi Sanzu trả lời gã cho đoạn băng vào trong rồi bật lên, màn hình tivi phía trên bắt đầu kêu lên những tiếng rè rè.

"Thật ra Michi ấy, rên dâm lắm đó" Sanzu chưa kịp trả lời thì một cú lực mạnh đập thẳng vào đại não.

Rindou không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Sanzu mà đập mạnh cây baton vào đầu hắn.

Rindou vừa nói vừa khoái chí nhìn Sanzu đau đớn chửi rủa.

"K-Khặc..cái địt mẹ...!"

"Tiếc là mày không được trải nghiệm điều đó"Sanzu vì lo chú ý đến câu nói của gã nên lơ là không kịp né tránh, hắn hưởng trọn cú đánh từ Rindou mà ngã vật xuống đất, máu từ đầu không ngừng chảy ra loang lổ chứng tỏ cú đánh đó không hề nhẹ.

"Nhìn bé cưng rên rỉ dưới thân tụi tao này~"Ran thích thú lại gần sau đó nắm tóc Sanzu kéo lên, hướng mắt hắn nhìn về cái tivi cũ kỹ trước mặt.

Còn đang nghi hoặc trước lời nói của gã thì Sanzu như chết đứng khi nhìn cảnh được chiếu lên trên màn hình.

Trong màn hình không ai khác chính là người hắn luôn tìm kiếm bấy lâu nay, lục tung như gần cả đất nước này lên.

Thế nhưng người đó lại đang không một mảnh vải che thân mà nằm bên dưới hai kẻ được gọi là "đồng nghiệp" cùng chung tổ chức với hắn.

"Hah..ah..hức..Ran..ahh..nhẹ..ưm...ahh.."

Những tiếng rên gợi tình bắt đầu phát ra như vả vào mặt Sanzu một cú đau điếng, Takemichi trong màn hình không ngừng bị Ran dùng dương vật của gã mà hì hục đâm chọt, nức nở cầu xin lại còn rên lên đầy kích thích.

Sanzu luôn lo lắng cho an nguy của Takemichi, sợ cậu có chuyện gì mà mất mạng nhưng lại không hề nghĩ đến việc suốt thời gian qua cậu lại nằm trên giường hai kẻ No.3 của tổ chức mà rên rỉ.

"Hức..Rin..ưm..hah..ah..sướng..hức..ahh.."

Sanzu còn chưa hết sững sờ thì màn hình chuyển cảnh sang Rindou, hắn để Takemichi ngồi lên người mà nhún nhảy trên con hàng to lớn của hắn.

Takemichi không phản kháng ngược lại còn rên rỉ sung sướng, liên tục nỉ non tên hắn một cách ngọt ngào, còn gọi một cách thân mật giống như là người yêu với nhau.

Chẳng phải vị trí đó vốn dĩ là của Sanzu sao?

"Sao nào thích chứ?

Bé cưng luôn bật khóc khi tao đâm vào điểm G của em ấy đấy"Rindou không khỏi thích thú khi nhìn thấy phản ứng ngỡ ngàng của Sanzu, nhìn ngu chết đi được.

Không ngờ con chó điên của tổ chức cũng có biểu cảm này, Rindou có cảm giác như gã vừa chịch vợ Sanzu rồi sỉ nhục hắn vậy.

Cảm giác chỉ là cảm giác thôi, Takemichi chỉ có thể là bé vợ của bọn hắn, dù đến trước hay muộn.

Nhìn biểu cảm như sắp chết của Sanzu khiến cho anh em nhà Haitani thích thú, có lẽ ván thứ hai không cần hỏi cũng biết bàn thắng thuộc về kẻ nào, à không những kẻ nào chứ.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 25 - H


❛ their epitome is the fall of sin ❜



Rindou và Ran đều trở về nhà với bộ dạng dính đầy máu, khó phân biệt được đâu là máu của anh em hắn và người khác.

Ran lập tức tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé mà hắn hằng mong nhớ.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, trong đó có người thương của hắn vẫn đang ngủ say không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ran ngắm nhìn một hồi rồi luyến tiếc rời đi, hắn phải tắm rửa sạch sẽ nếu không sẽ làm dơ bé cưng của hắn mất, vả lại Ran không muốn phá vỡ hình tượng người yêu hoàn hảo của hắn trong mắt Takemichi một chút nào.

Rindou trong lúc anh trai gã còn si mê ngắm nhìn Takemichi thì đã khôn ngoan hơn mà đi tắm trước, vào ăn mảnh cục cưng đang ngủ trong đó.

Takemichi dưới tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tỉnh dậy, mắt nhắm nghiền nhu thuận ôm lấy con gấu bông bọn hắn mua cho cậu.

Như chướng mắt con gấu đó, hắn lập tức lấy nó ra sau đó quẳng xuống nằm lăn lóc dưới sàn.

Takemichi vì thiếu hơi ấm cảm thấy trống trải mà vô thức với tay ôm lấy Rindou, mơ màng dụi người vào lòng hắn.

Rindou dĩ nhiên vô cùng thoả mãn với hành động trẻ con này, hắn ra sức hít lấy hương thơm dịu nhẹ từ người Takemichi, hôn lên mái tóc màu vàng nhạt của cậu.Ran vừa tắm vào đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà không khỏi khinh bỉ đứa em trai này, gã liền lập tức lại nằm bên cạnh Takemichi mà ra sức hôn lên chiếc gáy trắng nõn của cậu, để lại rải rác vài vết hôn ngân đè lên những dấu cắn còn thấp thoáng.

Cả hai bên Takemichi đều bị kẹp chặt bởi bọn hắn, cậu vô thức nhíu mày khó chịu muốn cựa quậy liền bị ôm chặt hơn, bất lực nhăn nhó mà ngủ tiếp.

Ran ôm lấy eo cậu, một tay hắn đã có thể ôm vừa gọn vòng eo nhỏ nhắn của Takemichi, đặc biệt là lúc làm tình khi Ran liên tục nắm lấy eo cậu mà dập lên con hàng to lớn của gã.

Vuốt ve lấy eo nhỏ mềm mại đến chán chê, tay Ran luồn vào trong tìm lấy điểm hồng của Takemichi mà ngắt nhéo khiến cho cậu rên lên nhè nhẹ, gương mặt phủ vài vệt phiếm hồng thấy rõ.

Rindou cũng không thua kém anh trai mình.

Hắn hôn lên bờ môi hồng hào của Takemichi sau đó luồn lưỡi vào trong, tham lam liếm láp khắp khoang miệng ấm nóng, liên tục tạo ra những tiếp nhóp nhép đỏ mặt.

"Ưm..ah..ư..hah.."

Những tiếng rên vụn vặt trong cổ họng của Takemichi bị Rindou chặn lại, hắn không ngừng liếm mút lưỡi nhỏ rụt rè của cậu mà quấn lấy khiến cho Takemichi khó thở đến đỏ bừng mặt, cả người run rẩy trước sự cưỡng ép từ Rindou.

"Thả Michi cưng ra Rindou" Ran khó chịu lên tiếng nhắc nhở Rindou, tay gã vẫn liên tục xoa nắn hai đầu vú Takemichi khiến cho chúng sưng tấy lại còn véo mạnh làm cậu ăn đau mà rên lên, vô thức đẩy tay gã ra nhưng đối với Ran không khác gì mèo cào.

"Ức..hah..ưm..ah.."

Rindou chậc một tiếng rồi buông tha cho đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Takemichi, sau đó dời xuống bên dưới mà tìm lấy bé nhỏ của cậu trêu đùa.

"Ahh..ah...gì....vậy..hah.."

Lúc này Takemichi mới hoàn toàn tỉnh dậy, cậu mơ màng nhìn gương mặt phóng đại của Rindou trước mặt rồi mới nhận ra bản thân đang ở trong tình huống gì.

Takemichi lập tức đỏ bừng mặt đẩy tay Rindou đang vuốt ve vật nhỏ xinh của cậu ra, tay còn lại cố ngăn Ran không ngắt nhéo hai điểm trước ngực nữa.

"Ah..ưm..đ-đừng..Ran..ah..Rin..hức.."

Takemichi cố gắng ngăn không cho tiếng rên của mình phát ra mà cầu xin hai người họ dừng lại.

Ran và Rindou ngược lại càng hưng phấn hơn, liên tục ra sức đụng chạm trên người cậu.

"Michi tỉnh rồi sao"Rindou thì thầm bên tai cậu không quên cắn lên vành tai sớm đã ửng đỏ.

Đằng sau cổ lại bị Ran liếm lấy, hắn không ngừng chấm mút lên gáy Takemichi khiến cho cậu ưỡn người run rẩy.

"Bọn tôi nhớ em lắm đấy"Vừa nói xong Ran liền cắn lên gáy cậu, để lại dấu răng của hắn trên đó cùng với chi chít những vết hôn khác.

"Ưm..em..vừa mới..ahh..thức..mà..hah.."

Takemichi khó khăn trả lời bọn hắn, cả hai bên đều bị Ran và Rindou chơi đùa làm cậu không kìm được mà phát ra những tiếng rên gợi tình, kích thích bên tai bọn hắn.

Rindou phì cười trước câu trả lời ngây thơ của cậu, hắn hôn lên cặp má phúng phính của Takemichi sau đó lên tiếng.

"Được rồi bọn tôi không chọc em nữa"Hắn và Ran đều chỉ muốn trêu chọc Takemichi một lát, bé cưng đáng yêu như thế này làm sao không yêu thương cho được.

Dù bọn hắn vừa mới như bước từ cửa tử trở về nhưng vẫn muốn tham lam tìm lấy Takemichi mà cưng chiều.

Mãi một lát sau Ran và Rindou mới chịu buông tha cho Takemichi mà để cậu ngủ tiếp, dư âm của thuốc vẫn còn nên chẳng mấy chốc Takemichi lại chìm vào giấc ngủ say, mặc kệ hai tên biến thái này.

Rindou và Ran mỗi người đều ôm lấy một bên của cậu, sau trận giết chóc vừa rồi bọn hắn chỉ muốn nhanh chóng quay về bên người yêu bé nhỏ mà âu yếm, được nghe chất giọng ngọt ngào của cậu.

Tuy tốn không ít sức lực nhưng chẳng sao cả, vì vật cản đường bọn hắn đến với Takemichi cuối cùng cũng đã biến mất.ᨒ
 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 26


❛ have fun under the veiled truth ❜



"Sanzu chết rồi""Mày nên nói câu đó với boss mới đúng, tao có phải là ghệ nó đâu""Tao vừa thông báo cho boss xong, ngài ấy không nói gì cả chỉ bảo chức No.2 cho hai anh em tụi mày""Ồ boss vượt qua cú sốc nhanh hơn tao tưởng đấy~""Cẩn thận cái miệng của mày lại""Gửi lời chia buồn của anh em tao đến boss nhé~ cảm ơn Sanzu vì chức No.2 luôn~""Lũ chúng mày nên có trách nhiệm một chút đi"Kokonoi chưa kịp nói xong người ở đầu dây bên kia đã lập tức tắt máy.

Anh cũng quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, nhanh chóng quay trở lại kiểm tra qua đống tài liệu chồng chất trên bàn.

Sáng hôm nay vừa nhận được tin Sanzu chết từ lũ cấp dưới làm Kokonoi không khỏi bất ngờ, kẻ được gọi là con chó điên của tổ chức lại có ngày này.

Điều đó càng khiến cho nỗi sợ của Kokonoi dần thành hiện thực hơn, thế nhưng anh cũng nhanh chóng bỏ qua mà tiếp tục vùi đầu vào đống hợp đồng đen.

Trong thế giới mục nát mà anh đã chọn không có chỗ cho thứ gọi là tình thương.

Kẻ mạnh thì đạp đổ kẻ yếu, kẻ yếu thì chịu cảnh chà đạp, chỉ vậy thôi.

Kokonoi chỉ đang lo không biết tổ chức sẽ còn duy trì được bao lâu, cứ đà này mọi thứ anh bỏ công sức vào đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng mà hình như dạo gần đây anh em Haitani hay về sớm nhỉ?

Nghe bảo là nuôi mèo, giành được từ người chủ cũ (?)

Đúng là lũ điên khùng, chẳng biết hai anh em bọn nó lấy đâu ra thời gian chăm mèo thay vì đi xử lý việc trong tổ chức.

Thở dài ngao ngán, Kokonoi quay trở lại với việc xem xét tài liệu, lát nữa anh còn phải dẫn boss đi đắp mộ cho đứa con một kia.

•••

"Michi lại đây"

Nghe tiếng Rindou gọi Takemichi đang ngồi xem tivi liền chạy đến chỗ hắn, lon ton ngồi lọt thỏm vào lòng Rindou.

Hôm nay Ran có việc bận nên hiện tại chỉ có cậu và đầu sứa màu tím ở nhà, à đó là biệt danh Takemichi đặt cho Rindou đó.

Có điều khi biết được hắn đã hành cậu đến liệt giường hơn ba ngày nên Takemichi chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, đồ đầu sứa đáng ghét.

"Sao vậy Rin"

Bàn tay to lớn của hắn xoa lên mái tóc màu nắng mềm mại.

Takemichi ngước lên nhìn nhỏ giọng hỏi Rindou, tư thế này khiến cho xương quai xanh lẫn hai điểm nho nhỏ trước ngực của Takemichi lộ rõ.

Dù gì cậu chỉ mặc mấy chiếc áo sơmi rộng thùng thình của bọn hắn, lúc nào cũng luôn gợi tình trong mắt anh em Haitani.

Thứ bên dưới Rindou đã cộm lên từ lúc nào khiến cho Takemichi đỏ mặt, toang muốn bỏ chạy liền bị hắn kéo chân lại mà đè xuống.

"Ưm...mới..làm mà..Rin.."

Mái tóc cậu vẫn còn vài sợi ươn ướt do Rindou tắm cho, khi nãy vừa bị hắn hành sự ngay trên bàn ăn giờ lại muốn làm nữa khiến cho Takemichi không thể chịu nổi, ánh mắt có chút đáng thương mà năn nỉ hắn.

"Michi đừng xem tivi nữa thứ đó thì có gì hay ho?"

Hoá ra Rindou lại đi ghen tuông vớ vẩn, đằng này lại còn xị nhặng với cái tivi vô tri vô giác khiến cho Takemichi vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu.

Cậu rướn người hôn lên mặt hắn một cái rồi ngượng ngùng nói.

"Em thương Rin nhất mà.."

Nghe thấy câu trả lời ưng ý Rindou liền ôm lấy eo cậu mà vùi đầu vào đó, tham lam hít lấy mùi kẹo ngọt đến nghiện của Takemichi.

Hắn không sợ bị sâu răng đâu, hắn chỉ sợ không đủ kẹo để liếm mút thôi.

Takemichi dịu dàng xoa đầu hắn, dù gì đi chăng nữa cậu vẫn chỉ thích duy nhất màu tím của anh em Haitani.

"Vậy còn tôi thì sao hả~"

Giọng nói phát ra từ phía sau làm Takemichi hơi giật mình, cậu quay đầu lại liền thấy Ran đã về.

"A..Ran.."

Nhìn gương mặt của hắn Takemichi cũng đủ hiểu tối nay cậu xác định không đi được.

Takemichi cố hôn lên mặt Ran lấy lòng nhưng chiêu này của cậu đã hết tác dụng.

Ran đẩy cậu xuống giường, bên dưới được Rindou đỡ lấy còn bên trên lại có hắn.

"Ran...Rin..hức..nhẹ.."

Đáp lại Takemichi là ánh mắt đầy biến thái từ bọn hắn, cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bản thân đêm nay.


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 27 - H+


❛ lured by the deadliest terrors ❜



Tiếng cót két liên tục phát ra, ở trên giường là thân ảnh của một chàng trai nhỏ bé bị hai kẻ to lớn kẹp chặt, dị vật gân guốc của bọn hắn không ngừng đâm vào kéo ra tạo nên những tiếng nhóp nhép đầy dâm dục.

"Ahh..hức..Ran..ư..hah..Rin..ah..ưm.."

Takemichi chỉ có thể bất lực rên rỉ để hai người họ chơi đùa trên cơ thể mình, huyệt nhỏ lại bị hai dương vật cắm vào liên tục đâm chọt, cố gắng tiếp nhận cả hai đến độ sưng đỏ lên khiến cho Takemichi khóc nấc, hai chân co quắp lại vào người Ran mà cào cấu hắn.

"N-Nhẹ..ah..lại..ư..hức..ahh..hah..ưm.."

Ran không ngừng ghì lấy eo của Takemichi mà thúc mạnh, nơi đó bị hắn làm đến tím tái nhưng Ran vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Từng lần đâm rút của hắn đều chạm đến điểm nhạy cảm bên trong làm Takemichi rùng mình sung sướng, liên tục nỉ non những tiếng ngọt lịm bên tai anh em Haitani.

"Ưm..ahh...hức..hah..ahh..ưm..ah.."

"Michi cưng nuốt được cả hai luôn rồi này~"

Ran buông giọng trêu chọc, hắn thích thú nhìn bên dưới bé cưng đang cố gắng tiếp nhận dương vật của anh em bọn hắn.

Takemichi đương nhiên hiểu ý của Ran đang nói, thế nhưng cậu bị bọn hắn làm mạnh đến mức rên la đến lạc giọng, chỉ có thể gục đầu vào vai Ran run rẩy.

"Hức..ahh..dừng..hah..ư..ah..hức.."

Phía sau Takemichi lại được Rindou chăm sóc tận tình, hắn bóp lấy cặp mông to tròn của cậu mà xoa nắn, kéo ra để lộ nơi giao thoa của cả ba đầy chất dịch ướt át.

Không uổng công bọn hắn chăm sóc Takemichi suốt thời gian qua, nơi nào trên cơ thể cậu đều trắng trẻo mềm mại, bóp vô cùng đã tay.

"Hah..đ-đừng..bóp..ưm..ahh..Rin..hức..hah.."

Rindou không khỏi thích thú trước phản ứng gợi tình của Takemichi, hắn mặc kệ lời cậu mà ra sức nhào nặn cặp đào phúng phính đến độ in cả dấu tay hằn đỏ khiến cho Takemichi nức nở rên rỉ.

"Ahh..Ran..hức..ah..đau..hah..ahh..ư.."

Phía trước hai đầu vú bị Ran bú mút đến sưng đỏ, hắn rê lưỡi xung quanh liếm lấy nụ hồng nhỏ của Takemichi, bên còn lại được hắn ngắt nhéo thành vô số hình dạng.

Chẳng mấy chốc trên ngực cậu hiện lên vô số vết cắn xanh tím của Ran.

"Ưm..hah..ahh..ư..ah..Rin..hức..ưm.."

Rindou kéo mặt Takemichi qua hắn mà hôn lên đôi môi ngọt ngào của cậu.

Takemichi ngược lại không bài xích, ngoan ngoãn mở miệng cho hắn xâm chiếm từng ngóc ngách bên trong.

"Ah..hức..hah..ahh..ưm..hah..ư.."

Rindou không khỏi hài lòng trước sự vâng lời của cậu, lưỡi hắn như một con rắn vờn lấy lưỡi nhỏ rụt rè của Takemichi, không ngừng càn quét xung quanh khiến cho cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên vụn vặt trong cổ họng.

"Ahhh..hah..ah..hức..ưm..hah..ư..ahh.."

Bên dưới lại bị Ran không ngừng xỏ xuyên một cách thô bạo, hắn gác hai chân cậu lên vai phô bày nơi giao hợp dâm dục trước mắt, ra sức trừu sáp bên trong hơn mà đưa đẩy.

Mỗi cú thúc của Ran đều như muốn nhét cả hai tinh hoàn của hắn vào trong làm Takemichi rùng mình rên lớn, cả người vô lực được Rindou đỡ lấy.

"Ưm..ahh..Ran..hah..ư..Rin..hức..đau..ah.."

Từng lần đâm chọt kịch liệt đều kéo ra vô số tinh trùng của Ran và Rindou, bụng nhỏ của Takemichi được bọn hắn đút nó đến mức hơi nhô lên, hiện lên hai con trăn to lớn đang ra vào bên trong.

Ran lại thích thú ấn lên đó khiến cho Takemichi bật khóc, vừa đau vừa sướng mà nức nở từng tiếng kích tình, làm nổi dậy thêm thú tính của anh em bọn hắn.

"H-Hức..ưm..hah..ahh..đừng..ahh...ư.."

Hai dương vật tho to liên tục chèn ép bên trong vách thịt ấm nóng đến căng trướng.

Nơi đó bị làm đến độ sưng đỏ lên nhưng Ran và Rindou đều vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bọn hắn không ngừng tàn phá bên trong hậu huyệt chật hẹp làm Takemichi run rẩy, miệng nhỏ liên tục phát ra những tiếng rên dâm đãng.

"Michi cưng nói xem em yêu ai~"

Ran vừa hỏi vừa liên tục nắm lấy chân Takemichi mà nắc mạnh lỗ nhỏ đáng thương, cả người cậu run bần bật theo từng cú thúc của hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời một cách khó khăn, từng câu từng chữ đều như mật ngọt bên tai bọn hắn.

"Ahh...hức..em..hah...yêu..ưm..Ran..ah..và...hah..Rin..ư..ahh.."

"Bọn anh cũng yêu Michi lắm~ ♡"

Anh em Haitani không khỏi hài lòng khi nghe câu trả lời của Takemichi, dù nghe câu đó từ cậu không biết bao nhiêu lần nhưng bọn hắn vẫn luôn cảm thấy thoả mãn lạ thường.

Sau đó vì làm tình quá độ mà Takemichi ngất đi giữa chừng, buộc Ran và Rindou phải dừng lại.

Dù luyến tiếc nhưng bọn hắn vẫn cố kìm chế dục vọng của mình mà bế cậu tẩy rửa sạch sẽ sau đó đi ngủ.

Dù sao Takemichi cũng đã thuộc về anh em hắn, hằng ngày đều ngoan ngoãn nghe lời như một người yêu bé nhỏ, ngây thơ ở bên cạnh bọn hắn.

Tương lai trước mắt đều chỉ có Ran và Rindou ở bên cạnh cậu, không còn thứ gì có thể ngăn cản bọn hắn.

Dẫu vậy Ran và Rindou vẫn không bao giờ cảm thấy đủ cả, tất cả của Takemichi đều chỉ có thể thuộc về bọn hắn.

Từ đầu đến chân, từ cơ thể đến tâm trí, Takemichi chỉ thuộc sở hữu của duy nhất anh em Haitani này.

Haitani Takemichi, mãi mãi là như vậy.


 
𝐇𝐚𝐢𝐭𝐚𝐧𝐢𝐓𝐚𝐤𝐞 | 𝐂𝐨𝐧 𝐑𝐨̂́𝐢
Chương 28 - Kết thúc


❛ spend eternity in this sepulcher ❜



Nửa đêm Takemichi chợt tỉnh dậy, cảm nhận cổ họng khô khốc cậu liền tìm nước uống.

Takemichi nhẹ nhàng gỡ tay của Ran và Rindou đang ôm lấy eo cậu ra, mãi một lúc sau mới thoát được vòng tay cứng ngắt của bọn hắn.

Takemichi dụi dụi mắt cho tỉnh táo hẳn, cậu lờ đờ xuống bếp mở tủ lạnh, cầm chai nước lên tu một hơi.

May thay Ran và Rindou chỉ làm vài tiếng rồi dừng lại tha cho cậu đi ngủ, nếu không có lẽ bây giờ Takemichi vẫn còn đang bất tỉnh trên giường.

Cổ họng khát khô cảm nhận được dòng nước mát lạnh khiến cho Takemichi như sống lại, cậu vội cất chai nước vào tủ lạnh rồi lên phòng ngủ tiếp, sợ nếu Ran và Rindou tỉnh dậy không thấy cậu đâu lại lên cơn nữa.

Ở cùng với bọn hắn lúc nào cậu cũng được cưng chiều, yêu thương hết mực, Takemichi muốn gì bọn hắn đều cho cậu.

Có điều Ran và Rindou lại cấm cậu không được bước ra khỏi nhà.

Từ lúc ở đây cho đến giờ Takemichi chưa từng đặt chân ra bên ngoài cả.

Kí ức của Takemichi cũng vô cùng mơ hồ, cậu chỉ biết được từ lời bọn hắn kể rằng bố mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn, cậu đi cùng may mắn chỉ bị chấn thương mà mất trí nhớ, còn Ran và Rindou là người yêu của cậu.

Lúc đầu Takemichi hơi sốc khi biết mình lại có đến hai anh người yêu, nhưng dần dần dưới sự quan tâm chăm sóc của bọn hắn cậu cũng làm quen với việc đó.

Đột nhiên có tiếng rơi xuống của thứ gì đó vang lên khiến cho Takemichi sực tỉnh, cậu ngó nghiêng tìm nơi phát ra tiếng động đó thì thấy thấp thoáng một thứ trông giống quyển sổ ở dưới kẹt tủ bị lộ ra một phần.

Takemichi cúi người lấy thứ đó ra thì thấy là một quyển nhật ký, đặc biệt phía trước mặt còn ghi tên Hanagaki.

Hanagaki Takemichi (?)

Takemichi chưa từng biết bản thân có thói quen viết nhật ký cả, hoặc có lẽ do ai đó đã đụng chạm vào trí nhớ của cậu.

Takemichi khó hiểu lật quyển sổ của người tên Hanagaki này ra đọc, từng chữ được hiện lên trước mắt cậu.

Theo như cậu đọc được thì người này kể được hai người tốt bụng giúp đỡ cho ở nhờ lúc bị một tổ chức nguy hiểm truy sát, lí do là vì ba của người đó bị vu khống tội phản bội tổ chức.

Đọc đến hai chữ Ran và Rindou đập vào mắt khiến cho Takemichi sững người, chẳng phải là hai anh người yêu của cậu sao.

Càng đọc Takemichi càng sợ hãi, người tên Hanagaki Takemichi này không ai khác chính là cậu, nội dung trong này lại ngược hoàn toàn với việc bọn hắn kể cho cậu nghe.

Người giết ba cậu, hãm hại ông ấy, ba mẹ cậu không chết vì tai nạn, dàn dựng tất cả mọi thứ, cưỡng hiếp cậu, giam cậu tại nơi này, bắt cậu uống thuốc mất trí nhớ.

Quên hết tất cả mọi thứ, ngoan ngoãn, nghe lời.

Từng dòng kí ức hiện lên khiến cho Takemichi ôm lấy đầu một cách đau đớn, cậu rốt cuộc cũng nhớ lại tất cả.

Nhìn lịch treo trên tường là đúng năm năm kể từ ngày cậu hoàn toàn mất hết trí nhớ khiến cho Takemichi sợ hãi, suốt thời gian qua cậu vẫn bị bọn hắn giam cầm tại nơi này.

Khi vẫn còn tỉnh táo Takemichi đã viết lại mọi thứ vào nhật ký rồi đem giấu nó vào dưới tủ bếp, cậu lấy băng keo cố định nó ở trong mép tủ nên Ran và Rindou không phát hiện được, sau năm năm băng keo dần cũ kỹ mà tróc ra làm nhật ký rơi xuống.

Takemichi thầm cảm ơn bản thân của quá khứ, nếu không có lẽ cậu mãi mãi không nhận ra mà vẫn ngu ngốc ở bên cạnh bọn hắn mà ngoan ngoãn đóng vai người yêu cho bọn hắn chơi đùa.

Cậu sợ hãi lập tức tìm cách bỏ trốn, còn đang loay hoay không biết làm gì thì đột nhiên một giọng nói cất lên từ phía sau.

"Michi cưng đang làm gì vậy?"

Takemichi như chết lặng khi nghe giọng nói quen thuộc đến ám ảnh ấy, thứ cuối cùng cậu có thể thấy chính là hai kẻ tóc tím đứng trước mặt, cùng đó là lọ thuốc quen thuộc trên tay bọn hắn.

"Lại nhớ lại rồi sao~ ♡"

End

Haitani Ran bị ra rìa vì tội bóp zú em bé quá nhiều
 
Back
Top Bottom