[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Alltake] Destiny Cuối Phố
112: Sếp khóc rồi
112: Sếp khóc rồi
Hilu, em gái xinh đẹp cute comeback roài đây hihi
Lilla
1/10/24...Có lẽ do đang kích động lại nghe được "Takemichi" từ cuộc trò chuyện của South nên Manjirou mới tặng hắn một cú đá như vậy, không có tình người, thôi chẳng thèm chấp vặt, giờ hắn bận sửa soạn để đón đối tượng hẹn hò đi chơi rồi....Màn ăn hành - không thèm chấp nhặt của hai người đàn ông trưởng thành bị Takemichi ngồi trong văn phòng Sanzu thấy sạch sành sanh, giờ Manjirou có lột hết quần áo thì cũng không trần trụi bằng pha "đá gà" vừa rồi.
Cậu cũng không biết nói gì...
Đồ ngốc.
Takemichi bị mắc một căn bệnh khá hay ho - bệnh ngại dùm người khác.
Lối sống của cậu giống với bài học ý nghĩa mà người đi trước truyền lại: Nếu người khác không ngại thì người ngại sẽ là bạn."
Đấy em thấy chưa, đừng dây dưa với hắn nữa!
Kẻo cãi nhau là hắn đá em gãy xương cổ đó."
- Sanzu nhất quyết phải đặt Takemichi ngồi lên đùi mình, hai người chen nhau trên cái ghế da trong phòng vừa chật lại vừa nóng, nhiều lúc cậu tự hỏi rằng phòng thì rộng, ghế vô biên có đập mười năm cũng không gãy hết, sao cứ phải chen lấn.
Chỉ thấy Sanzu đáp: "Em không hiểu mấy trò lãng mạn trong tình yêu à?
Không sao, anh có thể dạy em."
Takemichi đẩy cái đầu liên tục chui vào hõm cổ mình ra: "Còn anh thì sao?
Cãi nhau thì anh gọt nửa mặt em ư?"
"Làm gì có!
Anh yêu bé nhất mà, không có chuyện anh test độ bén của kiếm trên mặt em đâu."
"Em còn chưa nói là anh sẽ dùng gì để chém em mà..."
"Cái đó không phải trọng điểm đâu cưng."
- Sanzu phớ lớ cười rồi ghì tay ôm mặt Takemichi, ép cho dính sát vào má hắn, vừa rồi Takemichi không có khách, ở Destiny cũng rảnh rang nên gọi Sanzu đến vì Izana có việc bận, định gọi đến hai phút rồi dùng đồng hồ tống hắn về nhưng Sanzu thuộc loại chó liếm cố chấp nên hắn đã tóm luôn cậu đến tổng bộ.Trước khi đi hắn nói với giọng rất bá đạo: Khách khứa gì tầm này!
Tiền không quan trọng vì anh có thể cho em tất cả số tiền anh có, xây được một triệu cái Destiny vẫn còn thừa tiền.Takemichi im lặng, ít lâu sau mới đáp: "Em muốn tự kiếm tiền."
"Tiền của anh tất cả là của em, muốn được bên em thôi, sau này mình kết hôn, rồi nếu không may ly hôn thì mình cũng không chia đôi tài sản, tất cả là của em."
"Vậy anh sống thế nào?"
- Cậu biết lời Sanzu sắp nói có thể chặn miệng mình nhưng cậu vẫn cố chấp hỏi.Sanzu lại thoải mái đáp: "Sống tốt, vì em sẽ không bao giờ có thể ly hôn với anh, mình cùng phân tích từ 'nếu' anh vừa nhắc đến nha.
'Nếu' trong lời anh nói khá đặc biệt vì tỉ lệ nó xảy ra là 0%, tài sản của vợ chồng là của chung mà, em lấy hết cũng được."
Takemichi: "..."
- Được rồi, tai cậu có bộ lọc âm thanh: Nếu em kết hôn thì tuyệt đối sẽ không thể ly hôn, trừ khi em chết, mà em chết cũng là do anh chém.Cho nên bây giờ Takemichi đang đủng đỉnh ngồi uống trà trên bàn làm việc của Sanzu, hắn có quyền giám sát tổng bộ trừ khu vực phòng riêng nên những gì Manjirou nói ở hành lang đã thu hết vào tai cậu, cậu cũng chẳng biết nói gì cho phải.Miễn lễ, vị thê thiếp này không cần thị tẩm đêm nay.
"Hình như em thấy trà hơi đắng, anh đã bỏ gì vào trà thế?"
- Takemichi ngửi ngửi cốc trà trên tay, trà này do Sanzu pha nên cậu cũng chẳng biết hắn bỏ thứ gì vào.
Thế mà hắn trà trộn mấy thứ thuốc cục cưng của hắn vào đây thì có mà cậu hỏng người.Sanzu trực tiếp giật lấy ly trà trên tay Takemichi rồi uống: "Ừ hơi đắng, chắc tại dạo này ai đó lạnh lùng với anh quá, tay không ngọt ra mật, pha trà không mượt ra nhung."
"Anh thôi đi, anh đã bao giờ pha trà đâu mà ngọt hay không?"
- Takemichi ghét bỏ trề môi nhìn tên đàn ông uống một hơi cạn cốc trà vừa rót của mình.
"Em đang lạnh lùng với người ta đó."
- Takemichi nghe con thằn lằn màu hồng ỡm ờ xong còn đang định trả treo thì cửa phòng liền bị đạp đổ.Takemichi đang dùng chân đạp bụng Sanzu ra: "..."
Cảm giác như đang trong giây phút thăng hoa thì bị tạt một gáo nước lạnh.
"Em Takemichi..."
- Manjirou giữ nguyên tư thế đạp cửa, vừa nhìn thấy cậu con trai tóc vàng thì mắt như bị hở van lệ, nước lại tuôn như suối trên khuôn mặt lạnh lùng khiến Takemichi rợn hết cả người.
Đừng khóc nữa được không?
Nếu có khóc thì mặt đau khổ một chút chứ cậu còn tưởng hắn đang diễn kịch công chúa ở trường học đấy.
Takemichi còn nghe được mấy tiếng "hức hức" rất oan ức.
Anh còn oan à?
Tui còn chưa nói gì anh nhé!"
Sếp..."
- Takemichi buông Sanzu ra rồi vội vã đi đến cầm vai Manjirou lắc mấy cái hòng muốn khoá van nước mắt của hắn lại: "Tại sao sếp khóc thương tâm như thế?
Đừng khóc nữa, mắt sắp lồi ra như cá khô rồi."
Manjirou vươn tay tóm lấy bàn tay trắng nhợt của Takemichi đặt lên mặt mình rồi lau hết sạch nước mắt lên tay cậu: "Em Takemichi, tôi nghĩ kĩ lắm rồi, tôi yêu em lắm, trước kia là tôi sai, là tôi không hiểu được cảm xúc của mình.
Tôi không nên coi em như đồ vật để ganh đua, em Takemichi là cả trái tim của tôi."
Bàn tay man mát của Takemichi dính nước mắt như ngọc thạch rơi trên băng mềm, tim gan cậu cũng mềm nhũn cả ra, vươn đầu ngón tay quệt đi nước đọng trên mí mắt Manjirou, chết tiệt, tỉnh lại nào, mình đang gắn sừng cho chồng mình trước mặt anh ấy!
Cuối cùng cậu chỉ nghe thấy tiếng thở dài cam chịu của Sanzu: "Em vẫn thánh mẫu như thế, em có thấy mình là kiểu: 'Khi anh đau thì đến chồng tôi cũng không còn quan trọng nữa' không?
Mà thôi, anh đoán được rồi, boss làm gì tha em dễ thế."
Takemichi chỉ biết cười mỉm, đúng quá không cãi được nên chỉ bỏ qua kì nhông hồng cô đơn miệt mài đợi vợ rồi nhẹ nhàng nói với Manjirou: "Được, vậy sếp hợp tác với em để đuổi ký sinh trùng đi đi.
Sau khi sếp khoẻ mạnh thì mình tính tiếp, được không?"
"Em Takemichi muốn gì cũng được, chỉ cần em thương tôi."
- Manjirou chưa buông bàn tay gầy gò của tóc bông vàng ra, cứ muốn giữ mãi để sự ấm áp của cậu xua đi giọng nói đen tối trong đầu hắn, muốn cậu ôm lấy hắn để yêu thương, muốn cậu mãi mãi không rời xa một con ác quỷ dưới bùn lầy nhớp nháp như hắn.Nhưng hắn không thể giữ riêng cậu cho mình, bởi bọn họ đều là gia đình của nhau.
"Được rồi, boss xong việc thì em phải về thôi cục cưng."
- Sanzu nhìn đồng hồ rồi kéo cổ áo Takemichi ra cửa, cậu quay lại vẫy tay với Manjirou rồi nắm tay Sanzu ra khỏi văn phòng.
Đúng vậy, mục đích chính mà Sanzu mang cậu đến đây là để ngăn những hành động tự kết thúc mạng sống của Manjirou lại.Ông nội nuôi cháu bao nhiêu năm, anh em ruột thịt dạy hắn nên người, già rồi hỏi hắn muốn làm gì, hắn liền trả lời: Muốn làm quỷ uất ức vì thất tình.Đúng là tức chết ông bà, cha mẹ, tổ tiên và anh em bạn bè."
Haru ơi, ngày mai em có thể đến đây được không?"
- Takemichi sóng vai với gã đàn ông diện một cây hồng, thứ màu sắc sến súa này treo trên người hắn không mất mỹ quan chút nào, Sanzu thực sự rất giống một móc treo quần áo cỡ lớn.
Bàn tay hai người đan chặt với nhau như thể sợ đối phương rời đi, không biết từ bao giờ mà một gã bạo lực như Sanzu lại biết đến hai chữ "nhẹ nhàng" để đối xử với người gã yêu.
Sanzu nhìn qua cái đầu đang quay sang phía mình, thấy một bên đồng tử xanh cuối cùng cũng được chủ nhân cho đón ánh sáng thì hài lòng: "Ừ, có thể, mai anh nhờ mấy đứa nhóc nhà Mitsuya đón em đến, tụi nó cũng đem quần áo đến cho anh."
"Đến rồi thì vào phòng làm việc của anh cũng được, hoặc em đi tìm boss, mai bọn anh không có ở đây."
"Dạ."
"Em bé ngoan."..."
Mình không bao giờ có thể ly hôn."
"Tôi chỉ cần em thôi."
"Được."
"Em bé ngoan."
...
• Sanzu Haruchiyo.
• Hanagaki Takemichi.
• Sano Manjirou.
• Tổng bộ Bonten - Em bé ngoan muốn gì cũng được thưởng.