Tâm Linh [AllTake] Destiny Cuối Phố

[Alltake] Destiny Cuối Phố
112: Sếp khóc rồi


Hilu, em gái xinh đẹp cute comeback roài đây hihi

Lilla

1/10/24...Có lẽ do đang kích động lại nghe được "Takemichi" từ cuộc trò chuyện của South nên Manjirou mới tặng hắn một cú đá như vậy, không có tình người, thôi chẳng thèm chấp vặt, giờ hắn bận sửa soạn để đón đối tượng hẹn hò đi chơi rồi....Màn ăn hành - không thèm chấp nhặt của hai người đàn ông trưởng thành bị Takemichi ngồi trong văn phòng Sanzu thấy sạch sành sanh, giờ Manjirou có lột hết quần áo thì cũng không trần trụi bằng pha "đá gà" vừa rồi.

Cậu cũng không biết nói gì...

Đồ ngốc.

Takemichi bị mắc một căn bệnh khá hay ho - bệnh ngại dùm người khác.

Lối sống của cậu giống với bài học ý nghĩa mà người đi trước truyền lại: Nếu người khác không ngại thì người ngại sẽ là bạn."

Đấy em thấy chưa, đừng dây dưa với hắn nữa!

Kẻo cãi nhau là hắn đá em gãy xương cổ đó."

- Sanzu nhất quyết phải đặt Takemichi ngồi lên đùi mình, hai người chen nhau trên cái ghế da trong phòng vừa chật lại vừa nóng, nhiều lúc cậu tự hỏi rằng phòng thì rộng, ghế vô biên có đập mười năm cũng không gãy hết, sao cứ phải chen lấn.

Chỉ thấy Sanzu đáp: "Em không hiểu mấy trò lãng mạn trong tình yêu à?

Không sao, anh có thể dạy em."

Takemichi đẩy cái đầu liên tục chui vào hõm cổ mình ra: "Còn anh thì sao?

Cãi nhau thì anh gọt nửa mặt em ư?"

"Làm gì có!

Anh yêu bé nhất mà, không có chuyện anh test độ bén của kiếm trên mặt em đâu."

"Em còn chưa nói là anh sẽ dùng gì để chém em mà..."

"Cái đó không phải trọng điểm đâu cưng."

- Sanzu phớ lớ cười rồi ghì tay ôm mặt Takemichi, ép cho dính sát vào má hắn, vừa rồi Takemichi không có khách, ở Destiny cũng rảnh rang nên gọi Sanzu đến vì Izana có việc bận, định gọi đến hai phút rồi dùng đồng hồ tống hắn về nhưng Sanzu thuộc loại chó liếm cố chấp nên hắn đã tóm luôn cậu đến tổng bộ.Trước khi đi hắn nói với giọng rất bá đạo: Khách khứa gì tầm này!

Tiền không quan trọng vì anh có thể cho em tất cả số tiền anh có, xây được một triệu cái Destiny vẫn còn thừa tiền.Takemichi im lặng, ít lâu sau mới đáp: "Em muốn tự kiếm tiền."

"Tiền của anh tất cả là của em, muốn được bên em thôi, sau này mình kết hôn, rồi nếu không may ly hôn thì mình cũng không chia đôi tài sản, tất cả là của em."

"Vậy anh sống thế nào?"

- Cậu biết lời Sanzu sắp nói có thể chặn miệng mình nhưng cậu vẫn cố chấp hỏi.Sanzu lại thoải mái đáp: "Sống tốt, vì em sẽ không bao giờ có thể ly hôn với anh, mình cùng phân tích từ 'nếu' anh vừa nhắc đến nha.

'Nếu' trong lời anh nói khá đặc biệt vì tỉ lệ nó xảy ra là 0%, tài sản của vợ chồng là của chung mà, em lấy hết cũng được."

Takemichi: "..."

- Được rồi, tai cậu có bộ lọc âm thanh: Nếu em kết hôn thì tuyệt đối sẽ không thể ly hôn, trừ khi em chết, mà em chết cũng là do anh chém.Cho nên bây giờ Takemichi đang đủng đỉnh ngồi uống trà trên bàn làm việc của Sanzu, hắn có quyền giám sát tổng bộ trừ khu vực phòng riêng nên những gì Manjirou nói ở hành lang đã thu hết vào tai cậu, cậu cũng chẳng biết nói gì cho phải.Miễn lễ, vị thê thiếp này không cần thị tẩm đêm nay.

"Hình như em thấy trà hơi đắng, anh đã bỏ gì vào trà thế?"

- Takemichi ngửi ngửi cốc trà trên tay, trà này do Sanzu pha nên cậu cũng chẳng biết hắn bỏ thứ gì vào.

Thế mà hắn trà trộn mấy thứ thuốc cục cưng của hắn vào đây thì có mà cậu hỏng người.Sanzu trực tiếp giật lấy ly trà trên tay Takemichi rồi uống: "Ừ hơi đắng, chắc tại dạo này ai đó lạnh lùng với anh quá, tay không ngọt ra mật, pha trà không mượt ra nhung."

"Anh thôi đi, anh đã bao giờ pha trà đâu mà ngọt hay không?"

- Takemichi ghét bỏ trề môi nhìn tên đàn ông uống một hơi cạn cốc trà vừa rót của mình.

"Em đang lạnh lùng với người ta đó."

- Takemichi nghe con thằn lằn màu hồng ỡm ờ xong còn đang định trả treo thì cửa phòng liền bị đạp đổ.Takemichi đang dùng chân đạp bụng Sanzu ra: "..."

Cảm giác như đang trong giây phút thăng hoa thì bị tạt một gáo nước lạnh.

"Em Takemichi..."

- Manjirou giữ nguyên tư thế đạp cửa, vừa nhìn thấy cậu con trai tóc vàng thì mắt như bị hở van lệ, nước lại tuôn như suối trên khuôn mặt lạnh lùng khiến Takemichi rợn hết cả người.

Đừng khóc nữa được không?

Nếu có khóc thì mặt đau khổ một chút chứ cậu còn tưởng hắn đang diễn kịch công chúa ở trường học đấy.

Takemichi còn nghe được mấy tiếng "hức hức" rất oan ức.

Anh còn oan à?

Tui còn chưa nói gì anh nhé!"

Sếp..."

- Takemichi buông Sanzu ra rồi vội vã đi đến cầm vai Manjirou lắc mấy cái hòng muốn khoá van nước mắt của hắn lại: "Tại sao sếp khóc thương tâm như thế?

Đừng khóc nữa, mắt sắp lồi ra như cá khô rồi."

Manjirou vươn tay tóm lấy bàn tay trắng nhợt của Takemichi đặt lên mặt mình rồi lau hết sạch nước mắt lên tay cậu: "Em Takemichi, tôi nghĩ kĩ lắm rồi, tôi yêu em lắm, trước kia là tôi sai, là tôi không hiểu được cảm xúc của mình.

Tôi không nên coi em như đồ vật để ganh đua, em Takemichi là cả trái tim của tôi."

Bàn tay man mát của Takemichi dính nước mắt như ngọc thạch rơi trên băng mềm, tim gan cậu cũng mềm nhũn cả ra, vươn đầu ngón tay quệt đi nước đọng trên mí mắt Manjirou, chết tiệt, tỉnh lại nào, mình đang gắn sừng cho chồng mình trước mặt anh ấy!

Cuối cùng cậu chỉ nghe thấy tiếng thở dài cam chịu của Sanzu: "Em vẫn thánh mẫu như thế, em có thấy mình là kiểu: 'Khi anh đau thì đến chồng tôi cũng không còn quan trọng nữa' không?

Mà thôi, anh đoán được rồi, boss làm gì tha em dễ thế."

Takemichi chỉ biết cười mỉm, đúng quá không cãi được nên chỉ bỏ qua kì nhông hồng cô đơn miệt mài đợi vợ rồi nhẹ nhàng nói với Manjirou: "Được, vậy sếp hợp tác với em để đuổi ký sinh trùng đi đi.

Sau khi sếp khoẻ mạnh thì mình tính tiếp, được không?"

"Em Takemichi muốn gì cũng được, chỉ cần em thương tôi."

- Manjirou chưa buông bàn tay gầy gò của tóc bông vàng ra, cứ muốn giữ mãi để sự ấm áp của cậu xua đi giọng nói đen tối trong đầu hắn, muốn cậu ôm lấy hắn để yêu thương, muốn cậu mãi mãi không rời xa một con ác quỷ dưới bùn lầy nhớp nháp như hắn.Nhưng hắn không thể giữ riêng cậu cho mình, bởi bọn họ đều là gia đình của nhau.

"Được rồi, boss xong việc thì em phải về thôi cục cưng."

- Sanzu nhìn đồng hồ rồi kéo cổ áo Takemichi ra cửa, cậu quay lại vẫy tay với Manjirou rồi nắm tay Sanzu ra khỏi văn phòng.

Đúng vậy, mục đích chính mà Sanzu mang cậu đến đây là để ngăn những hành động tự kết thúc mạng sống của Manjirou lại.Ông nội nuôi cháu bao nhiêu năm, anh em ruột thịt dạy hắn nên người, già rồi hỏi hắn muốn làm gì, hắn liền trả lời: Muốn làm quỷ uất ức vì thất tình.Đúng là tức chết ông bà, cha mẹ, tổ tiên và anh em bạn bè."

Haru ơi, ngày mai em có thể đến đây được không?"

- Takemichi sóng vai với gã đàn ông diện một cây hồng, thứ màu sắc sến súa này treo trên người hắn không mất mỹ quan chút nào, Sanzu thực sự rất giống một móc treo quần áo cỡ lớn.

Bàn tay hai người đan chặt với nhau như thể sợ đối phương rời đi, không biết từ bao giờ mà một gã bạo lực như Sanzu lại biết đến hai chữ "nhẹ nhàng" để đối xử với người gã yêu.

Sanzu nhìn qua cái đầu đang quay sang phía mình, thấy một bên đồng tử xanh cuối cùng cũng được chủ nhân cho đón ánh sáng thì hài lòng: "Ừ, có thể, mai anh nhờ mấy đứa nhóc nhà Mitsuya đón em đến, tụi nó cũng đem quần áo đến cho anh."

"Đến rồi thì vào phòng làm việc của anh cũng được, hoặc em đi tìm boss, mai bọn anh không có ở đây."

"Dạ."

"Em bé ngoan."..."

Mình không bao giờ có thể ly hôn."

"Tôi chỉ cần em thôi."

"Được."

"Em bé ngoan."

...

• Sanzu Haruchiyo.

• Hanagaki Takemichi.

• Sano Manjirou.

• Tổng bộ Bonten - Em bé ngoan muốn gì cũng được thưởng.
 
[Alltake] Destiny Cuối Phố
113: Ánh trăng đầu đường


21/10/24

Lilla...."

Dạ."

"Em bé ngoan."...Destiny vẫn mở cửa đón nắng tựa đợi chờ định mệnh tới, tiếng chuông gió hòa với ánh sáng vẽ ra cảnh thơ đẹp mắt không tả nổi, người thanh niên cụp đôi mắt biếc tựa bên cửa sổ nhìn khóm hoa e ấp đầu đường, đâu đó có giọt nước tràn xuống từ kẽ lá, màu đỏ miên man lan trên những đường gân xanh rồi rơi xuống mặt đất tạo thành những vệt sẫm màu như máu đọng.

Takemichi liền chìm vào suy nghĩ, cậu đâu có nghe được tin tức có mưa axit đâu nhỉ mà sương lại có màu đỏ, càng nghĩ càng quái lạ nên cậu vội rời cửa sổ, người nhát như cậu không có can đảm nghĩ đó là một vũng máu, đơn giản chỉ là những giọt sương nhiễm khuẩn thôi.

An ủi bản thân đủ thì Takemichi mới vòng lại quầy bar, cậu lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc dao găm thủy tinh quen thuộc, dưới ánh nắng tràn xuống từ giếng trời, vật thể tưởng chừng mong manh lóe lên những tia lấp lánh, in lại vệt ánh sáng trên bàn gỗ.

Đây là "vũ khí" của Vel trao cho cậu để diệt kí sinh trùng, dùng phòng vệ cho người sống có lẽ không hiệu quả nhưng với thứ kia nhất định sẽ thành công.

Ngón tay thon dài của Takemichi vuốt ve trên thân dao, thủy tinh như một miếng ngọc bội mát lạnh tỏa sáng trong veo, cậu thầm nghĩ rốt cuộc cũng phải giải quyết thứ gọi là bản năng hắc ám của Sano Manjirou.

Chẳng mấy chốc những ánh nắng nối nhau đi để lại những vệt dài cam vàng nơi xế chiều, Takemichi hôm nay quyết định đóng cửa sớm bởi đã có hẹn với South, cậu đứng trước tủ quần áo trong nhà mà đắn đo mãi chẳng biết nên mặc cái gì cho phải.

Hình như trước đây cậu ăn vận đơn giản nhưng từ ngày có nhiều mối quan hệ hơn thì cậu cũng đã chú trọng hơn rất nhiều đến vẻ bề ngoài.

Dù sao đó không chỉ là tôn trọng người khác mà đó còn là sự tôn trọng dành cho chính bản thân mình, hàng ngày cậu đều bị mấy anh người yêu mở lớp dạy cách: Làm thế nào để yêu chính mình hơn.

Nghe nhiều nên giờ cậu phải đắn đo mãi mà chưa biết mặc cái gì."

Nếu có mấy tên kia ở đây, nhất định sẽ nói: Em mặc gì cũng đẹp - Nên có hỏi cũng phí công sức."

- Takemichi thở dài rồi cuối cùng thế nào lại thành gọi điện nói chuyện phiếm với hai cô nhóc nhà Mitsuya, khi cậu gọi đến thì hai chị em vẫn đang cắm rễ trong phòng làm việc, nói rằng từ ngày gặp Takemichi thì ý tưởng thiết kế của họ lúc nào cũng dồi dào, hận không thể tăng ca mười tiếng một ngày.

Takemichi cũng chẳng biết thế nào mà mình lại thân thiết với hai cô bé này đến như thế, chỉ đơn giản một lần may váy, một lần nói chuyện ở Italy, rồi sau đó lại "vô tình" gặp nhiều hơn thành ra bây giờ ba người rất thân thiết.

Cậu trai khẽ cười ra tiếng, tay che môi như khách sáo: "Vậy anh lấy phí sử dụng hình ảnh cá nhân nhé?"

Mana bên kia liền ngâm nga: "Vậy trừ tiền lương cho nhân viên ra đi, còn lại được bao nhiêu em gửi anh Takemichi hết được không?"

- Coi như tiền sính lễ, nhưng cô gái chưa đủ can đảm để nói vế sau.

Cô như đang muốn cười thì một bàn tay trắng nhợt nhạt đã với lấy camera rồi che lại, sau đó Takemichi nghe được một tiếng than đau của cô bé dù cậu không thấy gì cả, màn hình chỉ còn lại bàn tay thon dài và xinh đẹp của tên đàn ông duy nhất trong nhà, Mitsuya Takashi.

"Hanagaki hỏi em chọn đồ để mặc, em lại ngồi đây tán tỉnh người ta, đủ lông đủ cánh rồi có phải không?"

- Dứt lời hắn liền rời tay khỏi camera , Mitsuya có vẻ mới từ phòng nghiên cứu ra ngoài nên vẫn còn mặc áo blouse, áo trắng trên người hắn như giá treo quần áo, thân hình cao gầy kết hợp cùng blouse chắc chắn được chị em gọi là: Mỹ vị trần gian.

Mitsuya nghiêng đầu cười ngại ngùng: "Xin chào, tôi đi lấy chút đồ nên chưa kịp thay áo."

Takemichi biết nếu làm những công việc nhà nước như quân đội hay bác sĩ thì quy tắc đầu tiên để tôn trọng nghề nghiệp của mình chính là cởi đồng phục khi ra khỏi môi trường làm việc.

Cậu đã biết điều này từ Hinata sau khi hỏi cô tại sao không mặc blouse ngoài giờ làm việc, xem ra Mitsuya sống rất có quy tắc.

Takemichi cười nhẹ: "Tôi không để ý, mà anh có thể gọi tôi là Takemichi, Hanagaki thì xa cách quá rồi."

Mitsuya cũng chẳng nói nhiều, hắn cười mỉm rồi thay hai cô em gái gợi ý cho Takemichi một chiếc sơ mi tay bồng cùng quần âu, không quá ngột ngạt nhưng vẫn đủ lịch sự.

Takemichi cũng đồng ý, chỉ là trong tủ cậu không có loại quần áo nào như vậy cho nên Mitsuya liền gửi đến cậu cả bộ quần áo hắn tự thiết kế.Takemichi muốn trả tiền nhưng Mitsuya lại không chịu: "Coi như là lời xin lỗi ngày trước tôi thất lễ với cậu."

Takemichi cũng không từ chối nữa, tối ấy cậu đi bộ từ nhà ra Destiny, định bụng dạo tối chứ không muốn để South vào tận nhà đón mình, đôi chân đặt trên mặt đường bằng phẳng, ánh đèn rực rỡ hòa cùng dòng người huyên náo thưa thớt dần khi đi đến cuối ngõ, Takemichi đứng dưới mái hiên nhỏ của tiệm mà ngẩn người nhìn bầu trời không có mấy sao, những năm gần đây sao trời không biết đã bị ai hái đi gần hết, chỉ còn lấp ló lại vài ba chấm nhỏ khát khao bùng lên những vệt lấp lánh.

Khi nào lại rủ mấy cậu chàng người tình lên núi ngắm sao vậy, nhìn một lúc Takemichi lại nghĩ đến những giấc mơ dạo gần đây ngày càng trở nên rõ ràng hơn, nhiều lúc tỉnh dậy vẫn ngỡ mình bây giờ mới ngủ, thực tế là cơn mơ, mà cơn mơ mới là điều chân thực hơn cả.

Suy nghĩ một lúc khiến lòng rối như tơ vò, gió nhẹ đẩy những cành hoa yếu ớt rung rinh dưới ánh trăng tỏ, cậu thấy hơi lạnh liền thu hai tay ôm người.Một bóng người mảnh mai in bên kia mặt đường khiến cậu chú ý đến ngay lập tức, cái bóng đen đậm nhìn không thấy đáy, nó nhão nhoẹt, đặc sệt đến độ cậu cảm tưởng như nó đang uốn éo theo những vòng xoáy, cái bóng đứng yên không hề di chuyển nhưng lại khiến Takemichi có chút lo lắng hơn, rõ ràng cái bóng ấy hoàn toàn khác với của cậu - một người bình thường.

Trăng tròn rọi ánh sáng trắng nhợt xuống đỉnh đầu cô gái đứng đối diện Takemichi, ánh trăng sáng men theo mái tóc của y chảy xuống đường, chẳng mấy chốc bị cái bóng đặc sệt kia như tham lam cắn nuốt.

Thì ra là cô gái đã đến Destiny vào đầu ngày hôm nay, Takemichi không hết cảnh giác, hiện giờ cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu, cả hai người đối diện nhau nhưng không có ai muốn tiến đến hay mở miệng bắt chuyện trước.

Sau cùng, vì là một người đàn ông nên Takemichi vẫn kiên nhẫn chào hỏi: "Em đi dạo tối đấy à?"

Cô không lập tức trả lời ngay mà chậm rãi nhoẻn miệng cười, đôi môi chúm chím của cô dần nâng cao, hiện ra một nụ cười dị hợm, cứ như nụ cười của một con búp bê nhiều năm về trước, đến nay đã không còn ai sử dụng.

Cô phát ra tiếng cười khanh khách, giọng nói mềm tựa như bông. mượt tựa nhung chảy vào tai Takemichi: "Đúng vậy, còn anh thì sao?"

Takemichi cũng cong mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Anh đợi người đón đi có việc."

Vừa dứt câu thì tiếng còi xe vang lên phá tan không gian tĩnh mịch, cơn gió thổi qua cũng bị tiếng còi át đi, không còn cảm giác âm u đến yên lặng như ban nãy nữa, đèn vàng chiếu ngang tầm mắt của Takemichi rọi về bức tường cuối ngõ.

South đến rồi.

Chiếc xe đen tuyền đậu lại trước cửa Destiny chặn đi tầm nhìn giữa cô gái và Takemichi, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, ngay lập tức South biết có chuyện đã xảy ra khi hắn nhìn thấy sự hốt hoảng trong mắt của cậu trai quá đỗi xinh đẹp ấy.

Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng tay bồng mềm mại, chiếc áo như sinh ra để yên giấc trên cơ thể chàng trai, nếp vải đan trên người Takemichi kết hợp cùng đôi chân gầy thẳng tắp dưới lớp quần âu.

Mái tóc vàng rực dưới ánh trăng như được phủ thêm một tầng kim sa rực rỡ, đặc biệt là đôi mắt phản chiếu lại trăng tròn, quá xinh đẹp.

Takemichi mở cửa xe, trong lúc ấy cậu nhìn thoáng qua bên kia đường, cô bé ấy vẫn nhìn cậu mỉm cười, cười rất vui vẻ, cười híp cả mắt nhưng cậu không thể biết liệu cô bé có thật sự vui hay không.

Vì sợ nên cậu không dám cử động gì nhiều, vừa lên xe là lo lắng nhìn về phía trước, chỉ chào hỏi South vài câu, đợi hắn lái xe đi.

Dĩ nhiên South nhìn thấy cô gái kỳ lạ ban sáng đang đứng ở bên kia đường nên hắn mới ngang nhiên cắt đứt tầm nhìn của cậu và cô ấy, khi xe rời khỏi ngõ nhỏ, di chuyển trên đường lớn thì South mới nhìn kĩ lại Takemichi, tiếng còi xe và ánh sáng rực rỡ từ đủ thứ đèn chiếu hai bên cửa xe giúp cậu bình tĩnh lại.

South biết Takemichi muốn nói gì nên đã dành lời trước: "Tôi biết cậu thấy nữ sinh kia rất kì lạ, vừa rồi cô ta đã dọa cậu ư?"

Takemichi nắm chặt hai tay, mắt nhắm nghiền khiến giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống thái dương, trông như đang cố trấn tĩnh bản thân: "Chẳng biết nữa, nhưng nụ cười của cô bé làm tôi sợ quá."

South yên lặng không nói gì, chỉ chăm chú lái xe, hắn mở một bản nhạc dương cầm nhẹ nhàng cho Takemichi rồi đưa cho cậu một hộp bánh kem: "Ăn nhẹ nhé, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện kia kẻo đi chơi không vui, sau này tôi sẽ giải quyết cùng cậu, có được không?"

South biết hắn an ủi người khác không giỏi, những câu nói khi nãy đã là South dốc hết toàn bộ vốn liếng ra để giúp Takemichi cảm thấy yên tâm hơn, thấy cậu dần thở nhẹ rồi gặm nhấm miếng bánh kem thì gã đàn ông cao lớn mới hạ được trái tim đang treo lơ lửng xuống.

Rõ ràng là một tên từng lấy bạo lực ra để nói chuyện, nhưng lại sợ một cậu trai vì sợ hãi mà tâm trạng không tốt.South đưa Takemichi đến một nhà hàng sang trọng rất lớn, nhìn từ bên ngoài đã khiến Takemichi cảm thấy đây đúng là một núi vàng, cậu đi bên cạnh South nhìn hắn nói chuyện với tiếp tân, sau đó South nắm lấy cổ tay của Takemichi đang ngơ ngẩn nhìn bức tượng thiên thần trong sảnh, hắn cười nhẹ: "Đói chưa?"

South không nhờ tiếp tân mà hắn rất tự nhiên nắm cổ tay Takemichi đi bên cạnh mình, cổ tay cậu nhỏ nên một bàn tay của South nắm rất lỏng lẻo, hắn đưa cậu vào một phòng riêng, bên trong không lớn nhưng lại có ô cửa kính rất to, nói đúng hơn là một bức tường thủy tinh trong suốt có thể nhìn ra bầu trời đêm sâu thẳm và Tokyo hoa lệ vào ban khuya. bên cạnh cửa kính có một chiếc bàn tròn hai ghế, chính giữa bàn đặt một bình hoa hồng trắng đang nở rộ, khung cảnh lãng mạn làm Takemichi trợn tròn cả mắt, thôi thì cậu thiếu tiền nhưng Bonten đâu có thiếu?Takemichi đi đến trước mặt kính, áp tay vào tấm kính, đưa mắt say mê nhìn bầu trời về đêm, ánh sáng đủ màu tràn vào mắt khiến màu xanh Sapphire ngày càng rực rỡ hơn, cậu gật đầu nhẹ: "Tôi thích lắm, cảm ơn anh."..."

Trừ lương của nhân viên, số còn lại em đưa anh hết."

"Em còn tán tỉnh người ta, gan lắm."

"Anh có thể gọi tôi là Takemichi.

Hanagaki có phải hơi xa cách không?"

"Cô ta doạ cậu à?"

"Tôi thích lắm, cảm ơn anh."

...

• Hanagaki Takemichi.

• Mitsuya Mana.

• Mitsuya Luna.

• Mitsuya Takashi.

• Minami Terano.

• Đầu đường đón ánh trăng - Chuông gió gọi hồn định mệnh.
 
[Alltake] Destiny Cuối Phố
114: Sao trời rơi cánh hoa


Takemichi đi đến trước mặt kính, áp tay vào tấm kính, đưa mắt say mê nhìn bầu trời về đêm, ánh sáng đủ màu tràn vào mắt khiến màu xanh Sapphire ngày càng rực rỡ hơn, cậu gật đầu nhẹ: "Tôi thích lắm, cảm ơn anh."...Trong mắt South bây giờ chỉ còn một chàng trai xinh đẹp muốn hòa vào màn đêm sâu thẳm qua lớp kính trong suốt, khiến hắn muốn đắm chìm, muốn dốc hết tâm tư để bảo vệ cậu một kiếp sống bình an.

South không đáp lời mà đợi Takemichi ngồi vào bàn, hai người tâm sự những điều đã từng trải qua và bàn cách để giúp những thành viên Bonten còn lại vượt qua giai đoạn nhiễm bản năng hắc ám, South cung cấp được nhiều thông tin hữu ích nên hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc thời gian trôi qua, Takemichi cũng cười nhiều hơn nên South dần thả lỏng, chẳng còn căng thẳng như lúc đầu nữa, bầu không khí giữa hai người ngày càng tốt đến khi Takemichi ngại ngùng muốn đi vệ sinh.

South đợi cậu quay về.

Takemichi để điện thoại và đồ đạc tại chỗ ngồi sau đó nhanh chóng tìm khu vệ sinh, cậu cảm thấy hơi ngượng khi không khí đang tốt đẹp lại bị phá hủy bởi lời nói của cậu nhưng biết sao bây giờ?Phòng vệ sinh không có chút ánh sáng nào, tối đen, sâu thẳm như một chiếc hố không đáy, chẳng có người, không gian lặng yên như nhai nuốt cả thực tại khiến Takemichi cảm thấy có chút khẩn trương, tại sao lại vắng vẻ đến như thế chứ, chẳng lẽ không có ai mắc giải quyết vấn đề như cậu sao?

"Tõm" - Tiếng nước nhỏ giọt vang lên trong cái yên ắng không thực, thứ âm thanh tuy nhỏ bé nhưng lại như bị khuếch đại vì phòng kín đủ để dọa cho Takemichi sợ bay hồn, giống như một ánh sao nhỏ rơi trong hang động tối tăm, vừa khiến người ta vui mừng vì tìm được ánh sáng, lại vừa khiến họ rơi vào khủng hoảng vì sợ hãi, động tác của Takemichi ngày càng nhanh hơn, trong đầu cũng chỉ còn lại những câu tự nhủ: Không sao hết, chỉ là tiếng nước chảy từ vòi thôi, bây giờ sợ thì không đáng mặt đàn ông, Hanma và Ran lại trêu thì biết giấu mặt nơi đâu cho hết ngại.Nhưng rõ ràng hiệu quả của việc tự an ủi chẳng được bao nhiêu, tiếng nước nhỏ giọt ngày càng tăng lên theo cấp số nhân, mồ hôi lạnh của Takemichi cũng tuôn ra ướt hết trán, tuy biết nước chảy là bình thường, làm gì có ai lại đi sợ tiếng nước chảy cơ chứ?

Thế nhưng tiếng lỏng tỏng bên tai như giam cậu vào một chiếc lồng bằng nước, ngột ngạt, tối tăm, gấp gáp và như muốn nhấn chìm cậu xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Takemichi đẩy cửa muốn bật ra ngoài nhưng lúc này đột nhiên lại có một âm thanh chói tai kéo dài, tiếng rít to lớn khiến màng nhĩ của cậu đau nhói không thôi, giống như máy đo nhịp tim ngừng hoạt động, sau tiếng rít tai này không gian lại yên lặng như lúc ban đầu, Takemichi đổ mồ hôi như nóng ướt đẫm cả lưng áo, vạt vải mềm mại dính với bờ lưng mảnh mai nhưng cả người không còn chút hơi ấm nào, trái lại còn lạnh toát như vừa vớt từ dưới nước lên, bên tai cậu, vọng lại không một thứ gì hết.

Cảm giác bất an và sợ hãi leo vọt tới đỉnh đầu, Takemichi không nhìn thấy vòi nước của nhà vệ sinh đâu cả, nói đúng hơn, vòi nước ở trong căn phòng cậu vừa đi vệ sinh ra.

Vì nhà hàng lớn nên buồng vệ sinh rộng rãi, trong mỗi buồng đều có khu rửa tay riêng biệt, hơn nữa cách âm của nhà hàng rất tốt nên sẽ không có chuyện nghe được tiếng nước chảy từ phòng khác, con ngươi Takemichi co rút lại, trong một khoảng khắc cậu thấy hai mươi bảy năm cuộc đời của mình chưa bao giờ lại bị nỗi sợ tràn về trong tim nhiều đến thế.

Takemichi quay mặt lại phía buồng vệ sinh mình vừa ra khỏi, tức thì cảm giác như tim ngừng đập mất rồi, máu không thể lưu thông, nghẹn ứ lại một nơi không dám động đậy, phản chiếu lại trong đôi đồng tử xanh ngọc là một cánh tay rũ rượi như không xương đang lao đến muốn tóm lấy vai cậu, chẳng biết ấy còn phải là cánh tay hay không khi da đã bị lột bỏ hoàn toàn, để lại những sớ thịt hòa với gân và cơ đang co rít liên hồi, máu từ từng dải thịt tươm ra nhỏ xuống mặt sàn, thấm đẫm như một tô mứt dâu sánh kẹo.

Tiếng nhớp nháp từ những chất dịch kì lạ cuồn cuộn lao vào tai Takemichi cùng với cánh tay xé gió bay đến.Takemichi cảm thấy mình không thể thoát khỏi cánh tay quỷ dị ấy, không đủ nhanh, cậu dù cho có dùng hết sức mạnh của cuộc đời mình đều không thể thoát khỏi sự công kích ấy, mọi chuyện diễn ra trong vỏn vẹn 3 giây đồng hồ khiến Takemichi chỉ biết trơ mắt nhìn thứ dị hợm đang dùng thứ tốc độ quỷ quái kéo mình vào lãnh địa riêng của nó, có thể từ nãy đến giờ nó luôn quan sát nỗi sợ của cậu, nhìn cậu bất an trong buồng vệ sinh nhưng không thể phản kháng dù chỉ chút ít.

Thứ quái vật ấy như đang tận hưởng niềm vui, trao đi dục vọng giết chóc bằng cách để con mồi chết dần chết mòn.

"Aaa...Aa!"

- Đây rõ ràng không phải giọng của Takemichi, vậy thì còn có người thứ hai ở đây ư?

Cậu chỉ kịp nghĩ vậy trước khi rơi vào bóng tối sâu thẳm. ...Lúc ý thức trở lại thì cậu đã đang nằm trong vòng tay to lớn của South, Takemichi nheo mắt, cả người vô lực giống như vừa tỉnh lại sau giấc ngủ sâu: "Tôi đang ở đâu vậy..."

Cơ thể mệt mỏi không còn chút sức lực nào, chỉ muốn tìm lại cảm giác "mình vẫn còn sống" bằng cách rúc sâu vào cánh tay ấm áp của South như mèo con tìm mẹ, cậu sợ mình đã chết rồi, chết từ lúc cánh tay đẫm máu chọc thẳng vào con ngươi của cậu.

South nghiêm mặt đỡ Takemichi để cậu không trôi tuột xuống sàn nhà, hắn cũng mặc kệ cánh tay mình đang bị Takemichi nắm chặt đến mức để lại vết tím thâm: "Đang ở phòng nghỉ của nhà hàng, tôi thấy cậu đi mãi không về, sợ xảy ra chuyện nên đến nhà vệ sinh thì đã thấy cậu ngất trên bệ rửa tay."

Có trời mới biết lúc ấy hắn đã định đập tan nhà hàng chỉ để lôi ra cho bằng được tên nào động đến Takemichi, nhưng Taiju đã ngăn hắn lại, hắn nói, thứ mà Takemichi gặp phải không còn là con người nữa rồi bởi vì phòng vệ sinh bên cạnh có một thi thể, hơn nữa là thi thể chết rất thảm khốc, nếu để Takemichi biết thì có lẽ sẽ để lại ám ảnh cho cậu.

South đưa mắt nhìn Takemichi đang ôm chặt lấy mình, thở dài nhẹ nhàng miết bờ lưng nhỏ hơn hắn rất nhiều của cậu: "Ổn rồi, cậu còn đau ở đâu không?"

Takemichi lắc đầu, mặt vẫn chôn trong lồng ngực của South, hắn liền ôm gọn cậu đặt lên đùi mình, South cao lớn nên Takemichi lọt thỏm trong lòng hắn, South để một cánh tay cho cậu dựa vào, tay còn lại nâng bàn tay gầy gò của Takemichi, người ta quan niệm ánh mắt của kẻ đang yêu không biết dối.

South cũng như vậy, trong mắt chỉ còn vương lại những tia tình cảm cuồn cuộn như vũ bão Bàn tay cứng rắn của gã đàn ông nâng niu Takemichi như một thứ đồ thuỷ tin dễ tàn, hắn hướng dẫn cậu điều chỉnh nhịp thở rồi lại như muốn hôn lên mái tóc vàng bông nhưng lại kiềm chế, chỉ để môi mình xót xa khẽ chạm vào đỉnh đầu nhẹ một cái: "Có chuyện gì thì ta về nhà rồi nói, được chứ?

Hanagaki Takemichi."

Cậu ngẩng đầu chỉ nhìn được đôi mắt nhắm nghiền của South, Takemichi cảm thấy sau khi nghe hắn gọi tên mình thật an toàn, thì ra cậu vẫn còn sống.

Nhưng đó là thứ gì?

Cậu nhất định không thể để thứ quái quỷ ấy tồn tại trong khu vệ sinh được, dù cho có sợ hãi nhưng phải điều tra cho bằng ra thì thôi.

Lấy lại bình tĩnh rồi thì cũng phải đứng dậy, Takemichi thở hắt một hơi: "Có thể anh không tin, lúc nãy tôi nghe tiếng nước chảy theo giọt vang lên tứ phía trong buồng vệ sinh, quay lại thì có một cánh tay bị lột da đang lao đến.

Chỉ kịp nghe một tiếng thét rất lớn nhưng tôi chắc chắn đó không phải từ tôi."

"Còn lại...

Tôi chỉ biết cánh tay ấy chọc vào con ngươi của mình thôi."

- Nói đến đây, mắt cậu lại nhắm nghiền như cố kiềm lại sự hoảng hốt, bàn tay nắm lấy South lại càng siết chặt hơn, vì tay cậu thua hẳn hai cỡ nên nắm được phần ngón cái của hắn, dù vậy nhưng vẫn khiến cậu có cảm giác an toàn.

South trước giờ không phải người sẽ ngăn cản người ta tìm đến nguy hiểm, hắn tin vào: Những thứ đã được định sẵn sẽ xảy ra thì dù làm cách nào cũng không tránh khỏi định mệnh.

Có những điều thay đổi được bằng sự nhân nhượng của đấng tạo hoá, nhưng những thứ không được nhân nhượng thì chẳng cách nào hoá giải cho xong.

Hắn tin Takemichi cũng đang trải qua loại tình huống như vậy, khi cậu còn đang ngất thì Taiju đã đến gặp South, dù cho ngoài miệng Taiju nói nhất định đừng để Takemichi biết bên cạnh phòng có một thi thể, nhưng ánh mắt của hắn lại là sự cam chịu, lại nói nếu cậu nhất quyết muốn đào sâu thì dù cho cách nào cũng giấu không được.

Taiju chỉ chỉnh lại tóc mai của Takemichi sau đó rời đi, kể từ lúc ấy, South đã biết hắn căn bản không thể bảo vệ cậu 100% khỏi những thứ đã hình thành trong một quỹ đạo.

"Tôi tin em."

- South thở nhẹ rồi mở mắt nhìn chàng trai đang cố kiềm mình, hắn đưa tay ôm lấy Takemichi vào lòng, dùng lực xoa mái tóc hơi rối của cậu: "Đừng cố gắng kiềm chế làm gì, sợ thì nói, căn bản là tôi tin em, đừng giấu giếm gì cả, cũng đừng nói dối, tôi tin em."

Takemichi siết lấy áo bên hai cánh lưng của người đàn ông, chấp nhận vùi đầu vào bờ vai rộng lớn của hắn: "Tôi muốn đến phòng vệ sinh lần nữa."

"Được, em nhát gan."

- Hai trái tim cận kề như hoà làm một, hơi ấm như sao trời rơi xuống hoa trắng, thắp sáng cánh hoa lại thơm lây ánh sao lấp lánh...."

Tôi tin em, không cần kiềm chế."

"Tôi muốn tìm lại thứ kia."

"Được, em nhát gan."

...

• Hanagaki Takemichi.

• Minami Terano.

• Hoa trắng và ánh sao - Tay anh bao trọn tay em.

...

23/10/24

Lilla
 
[Alltake] Destiny Cuối Phố
115: Người đẹp


"Được, em nhát gan."

- Hai trái tim cận kề như hoà làm một, hơi ấm như sao trời rơi xuống hoa trắng, thắp sáng cánh hoa lại thơm lây ánh sao lấp lánh....South đưa Takemichi đến khu vệ sinh nằm cuối nhà hàng, nơi này không còn xót lại một vị khách nào mà chỉ còn lại hai mươi người mặc vest canh giữ gần phòng vệ sinh.

Trong số ấy chỉ có năm người mặc đồng phục cảnh sát, còn lại đa phần là người của Bonten bởi vì trang phục của họ được thiết kế riêng.

Hình chữ nhật trắng in trọn tấm lưng đen, nhìn một cái là ra người của Bonten liền, Takemichi gượng cười chào hỏi, lại thì thầm với South: "Các anh không sợ người khác phát hiện à?"

Hắn cong mắt cười: "Hửm?

Đừng lo linh tinh, những tin em nghe được từ thời sự chỉ là che mắt thôi, Bonten nào đâu bị kì thị đến thế?"

Takemichi không nói gì nữa, bởi càng đến gần phòng vệ sinh thì mùi gỉ sắt lẫn cùng hương hôi thối lại càng nồng nặc khiến cậu không thể thoải mái bàn chuyện với South được nữa.

Đối với người có nhiều bạn trai "xã hội đen" như Takemichi, cậu có thể chắc chắn một tỉ phần trăm đây là mùi máu chảy ra từ thi thể đang phân huỷ nặng nề, hơn nữa lại là mùi máu ghê tởm nhất cậu từng ngửi, tanh đến độ suýt nữa ói những thứ đồ ăn lúc nãy ra.

Cậu hơi cau mày: "Lúc nãy tôi đâu có ngửi thấy mùi máu?"

South chỉ nhíu mày: "Lát nữa muốn ói thì em cứ ói, đừng nhịn."

Nghe được South nói thì Takemichi đã biết ngay là có điều gì đó không ổn, cậu nắm chặt tay, móng tay in vào thịt như những mảnh trăng non đậm màu.

Vừa định bước thêm thì một đôi chân dài quen thuộc đập vào mắt, cản cậu lại trước cửa phòng.

"Anh vừa tỉnh lại đã đến đây rồi?

Có muốn nghỉ ngơi thêm chút không?"

- Naoto đeo một đôi găng tay đen bó sát, cầm một túi zip chứa vệt máu đỏ đặc, nhìn thấy Takemichi cũng không dám lao vào sờ soạng hay chiếm tiện nghi dù chỉ một chút.

Takemichi nhìn người yêu đang trong thời gian làm việc rất nghiêm túc, đeo khẩu trang đen, cậu gật gù cảm thấy đúng là ngầu hơn ngày thường rất nhiều, đôi khi Naoto có những hành động trẻ con đến nỗi Takemichi còn quên mất hắn là cảnh sát cấp cao.

"Không cần nghỉ ngơi gì đâu, anh có thể vào bên trong phòng không?"

- Takemichi đưa tay xoa nhẹ mí mắt hơi sưng của Naoto rồi cười nhẹ, đôi mắt hiền của cậu ánh lên sắc xanh tựa trời tàn, lại như được phủ thêm một tầng nước trong vắt khiến tim Naoto mềm nhũn.

Hắn lấy một đôi găng tay và khẩu trang cho Takemichi: "Có thể, đợi em mấy phút, nói với South đưa anh vào đi."

"Mình đúng là đi cửa sau mà, không có thân phận gì cũng bon chen cho được."

- Takemichi lẩm bẩm rồi chu môi, đeo xong găng tay thì được người nhường đường cho vào sâu bên trong hơn, máu như phủ thêm nhiều tầng nhớp nháp, mùi gỉ sắt nồng nặc tản mạn trong không khí như thể không tan đi được, vờn trước cánh mũi như có thực thể, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Takemichi, trong đầu chỉ còn lại bàn tay quỷ dị kia.Takemichi khó khăn nhăn mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân thì trước mắt thấy một buồng vệ sinh duy nhất đang mở cửa, bên trong có tiếng người rì rầm truyền ra ngoài, cậu được sự đồng ý của South thì mới dám bước đến gần.

"Takemichi đấy à?"

- Người đàn ông cao lớn đứng chắn gần hết cửa buồng vệ sinh ấy vậy lại là Taiju, đôi mắt hắn nhìn cậu bằng vẻ thích thú, tuy vậy tình cảnh hiện tại cũng làm hắn không còn cười nổi, Taiju dùng lưng chắn đi khung cảnh phía sau rồi gật đầu nhìn South.

Người còn lại là người Takemichi chưa từng gặp bao giờ, hắn không to cao như South và Taiju, trái lại nhìn mảnh mai nên có vẻ yếu ớt, tuy vậy nụ cười của hắn làm Takemichi không dám thả lỏng.

Nốt ruồi lệ làm tăng thêm phần uể oải, lọn tóc dài trêu đùa mí mắt như mỹ nhân lười biếng ngày hè, hắn không ăn mặc nghiêm túc như hai người đàn ông mà khoác một chiếc jacket bằng da, bên trong mặc sơ mi hoạ tiết, cậu nhìn một cái cũng biết chiếc áo hắn mặc có giá trị phải mua được nửa cái tiệm cà phê rách của cậu.

Takemichi yếu ớt mở lời chào hắn.

Nhưng người đàn ông rất kì lạ, hắn không đáp lại cậu mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cục bông vàng đang căng thẳng, không gian lặng như tờ mà màu mắt hổ phách của hắn sáng như ngọn lửa khó tàn, chăm chú soi từng đường nét trên khuôn mặt Takemichi, hắn không nói gì, South và Taiju không có ý vị, Takemichi lại càng không dám ho he.

Một phút trôi qua thì gã mới thu lại ánh mắt rồi cong mắt cười: "Em đẹp lắm."

Takemichi chịu silent treatment một phút: "?"

Rốt cuộc thì cậu yên lặng để đổi lấy ba chữ "em đẹp lắm" từ một gã đàn ông giao diện bắc phoi, Takemichi bị hắn nắm lấy bàn tay đeo găng tay cao su, lại thấy hắn tiếp lời: "Tôi là Kazutora Hanemiya, em gọi tôi là gì cũng được, sau này chắc chúng ta sẽ còn gặp mặt nhiều."

Cậu cuối cùng cũng mỉm cười, một nụ cười nhẹ rơi trên khuôn mặt vừa được Kazutora công nhận rằng cậu đẹp.

Quả thực Kazutora có ấn tượng với Takemichi vì đơn giản là cậu đẹp, mỹ nhân mà, ngắm thì bổ mắt, sau này còn gì khiến hắn đắm chìm hay không thì chưa biết.

Tạm thời ngắm người đẹp cảnh vui cũng an ủi phần nào tâm hồn hắn khi nhìn thấy cái thi thể dị hợm kia rồi.

"Tôi là Hanagaki Takemichi, chắc anh cũng từng nghe vài người nhắc đến tôi rồi."

"Ừ, có nghe bạn trai của em nhắc đến em, ngay cả tên Sano kia cũng có thời gian nhìn như tên ma đói vì em còn gì?

Đừng nói em không biết em có tiếng như thế nào trong tổng bộ nhé?"

- Kazutora thoải mái gác tay ra sau đầu, trò chuyện trước mới có cảm tình, thay vì mình mời người ta nhìn một cái xác dị hợm nhất cuộc đời.

Takemichi bình tĩnh thu tay về: "Cũng không biết được thế nào."

"Đừng căng thẳng, tôi vui tính lắm, cũng thích ngắm người đẹp."

- Kazutora thích thú nhìn Takemichi, trước giờ hắn chỉ nghĩ trai gái bu đầy một tên Bonten chứ nào dám nghĩ đến đám Bonten bu đầy một bông hoa yếu ớt.

Takemichi chỉ biết cười, đến khi Taiju thở dài ngăn cái miệng của Kazutora lại thì mới vào được chính sự.

Khi Taiju đứng sang một bên thì đồng tử của Takemichi co lại ngay tức khắc, dạ dày cuồn cuộn như sắp nổ. ..."

Bonten không bị kì thị đến thế đâu."

"Anh cần nghỉ ngơi chứ?"

"Tôi thích ngắm người đẹp, cũng vui tính lắm."

...

• Hanagaki Takemichi.

• Terano Minami.

• Shiba Taiju.

• Kazutora Hanemiya.

• Tachibana Naoto.

• Người đẹp cảnh vui.
 
[Alltake] Destiny Cuối Phố
116: Người heo


- 🙂)) helu, lâu rồi chắc mọi ngừi không thấy tui, chắc quên hết cốt truyện rồi he, tui cũng quên=))) nhưng mấy chương gần đây ít view quá nên tui nghĩ không ai đọc, cũng lười ra chương 🥲.

- Ban đầu tui dự tính triển khai cốt truyện theo hướng kinh dị nhưng sợ viết chưa tới=)) với chắc cũng ít bạn đọc thể loại này nên tui xem viết đến đâu thì đến nha.

Bây giờ cũng đang trong thời gian bận, khi nào tui rảnh freestyle được vài chương, còn nếu không mong mọi người hãy đợi tháng 7/2026 tui sẽ comeback và up chương đều hơn.

- Nếu được thì cũng sẽ beta và vẽ bìa mới, nhưng tất cả là dự định tương lai thôi, truyện viết không có bản thảo nên tuỳ tâm lý của tui mà truyện hài hay căng.

Xoay như chong chóng🙂)

- Cuối cùng cảm ơn mọi người vẫn chọn để ý con fanfic tồi tàn của tui.

Cam xa mi ta, love love mọi ngừi!

- Lilla.

...

Takemichi chỉ biết cười, đến khi Taiju thở dài ngăn cái miệng của Kazutora lại thì mới vào được chính sự.

Khi Taiju đứng sang một bên thì đồng tử của Takemichi co lại ngay tức khắc, dạ dày cuồn cuộn như sắp nổ....Ánh mắt Takemichi hiện rõ sự sợ hãi, không phải là cái sợ chẳng dám nhìn, mà là quá sợ đến độ cậu mất phản ứng, không rời được mắt sang chỗ khác.

Khuỷu tay gầy gò chạm vào vạt áo của Kazutora đứng đằng sau, trước mặt cậu là thi thể của một người đàn ông trung niên, dáng người không đẫy đà nhưng cũng chẳng gầy gò, tứ chi đều nham nhở giống như bị một hàm răng mạnh mẽ nhấm nháp từ từ.

Từ đầu gối đến bàn chân đã biến mất, tay chỉ còn lại bắp tay phía trên, máu đỏ sệt nhỏ giọt từ những khối thịt rơi xuống gạch bóng như dịch nhầy ốc sên, nhớp nháp khiến người ta buồn ói.Gân trắng rơi lả tả kéo từ miếng thịt dập nát nhoe nhoét, bụng Takemichi lại nhộn nhạo một trận dù vừa mới cho ra hết những gì vừa ăn, cậu không dám nhìn, cũng chẳng muốn nhìn nhưng cậu phải nhìn.

Mặt người đàn ông có lẽ là bộ phận thảm thương nhất, mắt hắn không có con ngươi, chỉ để lại hai chiếc lỗ sâu hoắm, bên trong có những tua rua mạch máu và các dây thần kinh, màu đỏ của máu trào ra không ngừng.

Thế nhưng quái lạ là người đàn ông chưa chết, hắn dãy dụa với bộ suit sớm rách nham nhở, mặt mang nét cười giống như một đứa trẻ chẳng có âu lo.

Lưỡi bị cắt mất hơn phân nửa, chỉ còn lại dải thịt thẳng tắp của bựa lưỡi, máu trộn cùng nước dãi nhớp nháp khiến Takemichi bịt miệng như sắp ói lần nữa, đến lúc này Kazutora mới vươn tay che mắt cậu lại, hắn không còn cười, chỉ khàn giọng nói: "Xem đủ rồi chứ gì.

Có còn muốn cố chấp không?

Em ra ngoài đi."

Takemichi được South kéo ra ngoài, cánh cửa buồng vệ sinh khép lại kín mít, ngay cả Kazutora cũng không còn ở trong nữa, hắn châm một điếu thuốc lá nhưng không thèm hút, để tàn thuốc rơi lả tả xuống mặt giày da bóng loáng.

Làm gì còn ai hút thuốc nổi sau cái thi thể quái dị kia chứ, phải chăng hắn chết với đống thương tích đó thì là chuyện bình thường.

Có ai bị cắt cụt tứ chi, cắt lưỡi, móc mắt nhưng vẫn ngoe nguẩy mỉm cười, phát ra những âm thanh như heo giãy chết không?

Kazutora chẹp miệng rồi vứt điếu thuốc chưa cháy hết xuống bồn rửa tay, hắn tựa vào bệ đá nhìn Taiju đang âm thầm xoa lưng cho Takemichi: "Đây không phải lần đầu chúng ta phát hiện những trường hợp kì lạ như vậy.

Nhưng có điểm khác biệt so với những lần trước."

"Trước kia là những 'thi thể' - tức là người chết, nhưng vừa rồi mấy người thấy thứ quái dị kia còn đang nhúc nhích như sống.

Mà ai dám khẳng định chúng là 'người sống' hay không?"

- Kazutora ngẩng đầu đã thấy Takemichi đang nhìn mình, nghe vẻ không bình tĩnh lắm nhưng cũng đỡ hơn lúc nãy, hắn cười nhẹ.

"Không dám đúng không?

Những trường hợp như tên đàn ông kia được ghi chép lại trong cuốn sách không tên của hộ vệ Mây nhà Vongola.

Gọi chung là 'người lợn', tay chân ngắn bị chặt đứt, mắt bị moi, lưỡi bị cắt, hành xử như một con lợn."

"Em nghe tên hộ vệ Mây có quen không, Hanagaki?"

- Kazutora đổi dáng đứng, hắn đút hai tay vào trong túi quần, đầu nghiêng sang một bên nên tóc hắn rời rạc hẳn đi, chia thành những lọn nhỏ chạm vào bờ vai.Takemichi gật gù như chưa tỉnh: "Là cô gái kì lạ lúc trước vào tiệm."

"Tôi có nghe rồi, đúng là cô ta, em về liên lạc với ả đi, biết đâu ả sẽ có thứ em cần.

Cô ả có vẻ không thích chúng tôi lắm nên không chịu hé miệng câu nào."

- Kazutora thở dài như thất vọng, hắn chỉ lỡ làm nổ mất một chiếc nhẫn của ả mà bao năm rồi vẫn chỉ nhận lại được ánh mắt khinh miệt dù cùng hoạt động trong hội đồng nghiên cứu mấy thứ quái dị.

Chán lắm mà không làm gì được, thôi thì nhờ bên thứ ba can thiệp vào vậy, hắn cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi phụ nữ.

Takemichi ngẩn ngơ một lúc, cũng không dám đặt suy nghĩ vào thứ thi thể dị hợm kia, cậu mân mê chiếc đồng hồ bên cổ tay mấy giây rồi chợt nói: "Hôm ấy cô gái để lại cho tôi cách thức liên lạc.

Có thể thử."

Kazutora nhẹ nhàng cong bờ môi mỏng của mình, hắn thả điếu thuốc trên tay rơi xuống đất sau đó thản nhiên lấy mũi giày da dẫm nát thứ thuốc đang cháy dở: "Trăm sự nhờ em vậy, bảo tên họ Shiba đưa em về đi, nhớ ghé qua nhà tên rồng đầu trọc bảo hắn trị liệu cho một tí, không đêm nay lại mất ngủ."

Takemichi đang đứng thì khoé môi liền miễn cưỡng dâng lên, rồi ai cho cậu biết tên rồng đầu trọc lại là ai nữa?

"Người đâu, tiễn khách."

- Kazutora phất tay cho tên trợ lý, người ta cũng nhanh chân lẹ tay mời Takemichi ra khỏi buồng vệ sinh cùng với South và Taiju, đến khi bước chân đến sảnh nhà hàng thì Takemichi vẫn không thể tin nãy giờ mình đã chứng kiến cái gì, cậu đưa mắt nhìn chiếc đèn chùm to lớn, thứ ánh sáng toả ra thật nhẹ nhàng như đưa con người rơi vào một màn sương dày.

Còn không tốt bằng cái đèn dởm cậu lắp ở Destiny nữa, lẩm nhẩm một lúc thì South đã tự nhiên ôm vai Takemichi: "Tôi đưa em đến cái căn cứ quái dị của Draken trước, chắc tên nhóc Tachibana vừa đánh tiếng trong kia trước rồi."

Takemichi đưa mắt nhìn South: "Vậy 'tên rồng đầu trọc' trong lời anh Hanemiya là ngài Draken ạ?"

South không nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Takemichi, ừ một tiếng rất nhỏ.

Cuối cùng Takemichi cũng liên hệ được một chút cái tên "rồng đầu trọc" với Draken.

Ngày xưa còn trung học, bản thân cậu chỉ biết Draken là cấp dưới của Mikey, hắn rất cao to, hay tết tóc đuôi ngựa và ở bên thái dương có một hình xăm con rồng nhìn rất "oai và ngầu" - ước mơ của Takemichi khi ấy.

Nhưng tại sao lại là "trọc đầu" nhỉ?

Thế rồi South không cho cậu nghĩ linh tinh nữa, tóm chiếc gáy mịn đưa cậu ra xe: "Tôi đưa em đi, Shiba ở lại với hiệp hội quái dị của cậu ta rồi."

Takemichi đáp "dạ" rồi ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cậu khá tò mò đến thứ liệu trình mà Kazutora vừa nhắc đến, có lẽ là một dạng vẩy nước thánh rồi đọc thần chú, khiến ma quỷ không thể đả động hay đi theo cậu chăng?

Nghĩ đến viễn cảnh bản thân bị vẩy nước thánh trong truyền thuyết mà Takemichi không nói lên lời, thôi vậy, còn hơn là làm phật lòng người ta rồi bị nã đạn.

Di chuyển từ nhà hàng về thẳng tổng bộ Bonten, cậu còn tưởng nơi ở của Draken phải là nhà riêng, bây giờ cậu ra ra vào vào tổng bộ nhiều đến mức lễ tân cũng đã bật bộ lọc tự bỏ qua sự xuất hiện của cậu.

Takemichi chưa bao giờ thấy bản thân oai như thế bởi vì hỏi có mấy ai ra vào sào huyệt của tội phạm thế giới như đi sơ múi miếng bánh như cậu đâu.

South hất cằm như muốn cậu đi theo, Takemichi cũng phối hợp bon chen, cuối cùng hoi dùng thang máy chuyên dụng đi lên tầng 10, căn phòng thoạt nhìn đã u ám ngay từ cánh cửa đang khép.

South không có nhiều kiên nhẫn lắm, không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào đã thấy Draken ngồi sẵn trên ghế.

Phòng có đèn vàng nhạt, hơn nữa cũng rất tối nhưng lại ấm áp, không gây ra cảm giác bí bách cho lắm.

Draken ngồi giữa phòng, rốt cuộc Takemichi thầm nghĩ, "trọc đầu" ở chỗ nào?"...

Sau này: - Takemichi: Đậu, sao anh cạo trọc đầu nhìn đần vậy, không sao, Ken của em dù có cosplay bóng bowling vẫn đẹp trai nhất thế giới.

- Dra - cosplay bóng bowling - ken: Cảm ơn, em cũng đẹp trai lắm... ...
 
Back
Top Bottom