Lãng Mạn [Hoàn/AllTakemichi] Hài Kịch

[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 40


Gần tháng 12, trời đông bắt đầu se se lạnh dần.

Dạo gần đây không biết vì lí do gì mà Takemichi ngày càng lười biếng, càng sợ lạnh.

Nhớ lại ngày trước, thiếu niên tung tăng đi chơi không cần lo sợ gì thì giờ đây đã có một nỗi sợ ngăn cản con đường vui chơi của em đó là cái lạnh mùa đông!Căn nhà lúc nào cũng 24/24 phải bật lò sưởi, và theo đó tiền điện mỗi tháng cũng tăng lên.

Takemichi cũng sót tiền lắm chứ, nhưng em sót cái thân thể 14 tuổi mang tâm hồn 26 tuổi của em hơn."

Takemichi tao đi ra ngoài mua đồ, mày có muốn đi cùng không?"

Kazutora quấn khăn len lên cổ.

Do chuyển đổi mùa, thời tiết lạnh hơn nên Takemichi rảnh rỗi không có gì làm tiện tay đan tặng bạn cùng nhà của mình một cái khăn len.

Kazutora quý nó như bảo bối, lúc nào đi ra ngoài cũng choàng nó lên.

Thậm chí cậu đắc còn đi khoe với mấy người trong bang và nhận lại đó là đôi mắt ghen ghét, khinh bỉ từ họ."

Hả?

Tao không đi đâu!"

Giọng Takemichi vọng ra từ trong phòng."

Vậy tao đi đây!

Có cần mua gì thì gọi tao."

"Ở nhà cẩn thận!"

Kazutora đóng cửa lại, bước chân đi ra ngoài.Takemichi trên phòng nằm chán chường ra, lăn qua lăn lại trên giường.

Em đành lấy điện thoại sáng giờ không thèm đụng tới của mình ra, đầy rẫy những tin nhắn."

Cộng sự, Baji-san đang ở nhà tao này.

Mày có đến đây chơi không?

Tiện thể rủ luôn Kazutora cũng được!"

"Takemichi!

Tao đang ở nhà Chifuyu, mày mau đến đây!"

Ha!

Hai người này hợp nhau ghê, rủ cũng rủ cùng lúc nữa.

Takemichi nhắn từ chối rồi lướt qua tin nhắn khác."

Takemichi!

Rảnh không?

Đi chơi cùng tao với Ken-chin này, có cả Ema nữa đấy!"

"Takemichi, bài hôm trước em gửi cho anh đã làm xong hết chưa?

Ngày mai chúng ta học tiếp nhé!"

"Tao với Pe vừa kiếm chỗ này chơi vui lắm mày có muốn đi cùng không?"

"Takemichii!

Mày rời đội hai đi, vào đội 4 tao sẽ dẫn mày đi nhiều chỗ đồ ăn ngon lắm!"

Bé Take gõ từng chữ, trả lời từng tin nhắn.

Em vẫn bình thản cho tới khi.."

Nhóc con!

Mấy tấm ảnh lúc trước còn không?

Gửi cho tao đi!"

Takemichi nheo nheo đôi mắt lại, cố gắng kiểm tra xem mình có nhìn nhầm hay có ai nhắn lộn số không.

Haitani Rindou!

Ôi đậu xanh!

Cậu ta gửi tin nhắn cho em đấy, còn xin vài tấm ảnh!T-Tấm ảnh!

Takemichi quăng điện thoại cái rụp, từ chối đọc tiếp lẫn trả lời.

Hình ảnh bản thân đeo tai mèo màu đen chụp hình cùng Rindou văng vãn trong đầu em.

Tại sao cơ chứ!

Em đã cố gắng để bản thân quên đi hình ảnh đó rồi, cớ sao lại muốn khiến em nhớ hoài vậy!Takemichi nhìn lên trần nhà, thẫn thờ vài phút để hoài nghi về nhân sinh cuộc sống.

Nhưng rất nhanh em phải hoàn hồn vì tiếng chuông của đang inh ỏi dưới nhà."

Ra ngay đây!"

Takemichi giật mình, hét lên.Lật đật chạy xuống mở cửa, Takemichi ngạc nhiên khi nhìn thấy bên ngoài là Hakkai.

"Mày đến đây có việc gì không?"

"Đến rủ mày chơi đấy!"

Hakkai thân thiết khoác tay lên vai em."

Đi với mày?"

"Có cả bà chị tao nữa."

Hakkai chỉ chỉ về phía cổng."...."

Thật sự không còn gì để nói, em đã cố gắng, cố gắng không đi ra ngoài, cố gắng tránh né không đi cùng Hakkai để không cần phải gặp Taiju mà giờ đây hai chị em họ lại đến nhà em.Ôi cuộc sống!

Nó cứ bắt buộc em phải bị Taiji đánh là thế nào.Chấp nhận số phận, Takemichi gật đầu đồng ý.

Vào nhà để lại tờ giấy nhắn cho Kazutora......"

Takemichi, đến nhà chị chơi nhé!"

Tới rồi tới rồi!

Thời khắc quyết định số phận cuối cùng cũng tới rồi.

Takemichi tay cầm ly nước, hai bên má còn phồng tròn lên do đang ăn."

Hay là hôm khác chị nhé!

Tự dưng em nhớ còn có tí việc gấp!"

Takemichi lùi về đằng sau vài bước"Đi thôi!"

Hakkai không để cho em cơ hội chạy thoát, trực tiếp khoác tay lên cổ em dẫn đi."

Takemichi à, em không biết đâu hồi trước thằng Hakkai nó mê mẩn Mitsuya thế nào đâu!"

"Nó còn để hình nền của Mitsuya cơ!

Không biết dạo này đổi hình ai rồi!"

Yuzuha thao thao bất diệt kể lể, trên tay cô còn thuận tiện cầm lấy chiếc điện thoại của Hakkai, chuẩn bị mở lên cho Takemichi xem."

CHỊ!"

Hakkai nhanh chóng giật lại điện thoại, nếu Yuzuha mà mở ra cho Takemichi xem thì xong đời, bởi vì hình nền của cậu để là em!"

Tch!

Thằng nhóc này!"

Yuzuha giật mình, xoay qua đánh cậu vài cái."

Hakkai!

Không hay rồi!"

Yuzuha dừng tay, nhìn về phía trước cửa nhà."

Anh hai trở về rồi!"

Cả người Hakkai cứng lại.

Chẳng phải đã nói hôm nay không về sao?"

Takemichi!

Xin lỗi nhé, hôm nay không được rồi!

Mày về trước đi, hôm nay có vẻ không tiện cho lắm!"

Hakkai biến sắc, quay sang nói với em."

Chà Chà!

Đây không phải là "cậu ấm" sao?"

"Koko!"

"Đằng sau mày, là thằng nào đây?"

Koko nhìn em, đôi mắt nghi hoặc."

Tao đã từng thấy hắn rồi.

Là Hanagaki Takemichi-thành viên mới của Touman!"

Hắn liếc nhìn Takemichi một cái rồi nói với Koko."

Touman sao lại dám ở lãnh địa của Hắc Long?"

"Đây chẳng phải là coi thường Hắc Long sao?"

Rồi đợt một đám người nhắm vào em.

Hakkai dù đã che chắn cho Takemichi, nhưng điều này không làm giảm đi thái độ của tức giận của Hắc Long."

Mày không có đường sống ra khỏi địa bàn của bọn tao đâu!"

-----------------------Đôi lời từ toi:Aaaaaa!

Cuối cùng anh tôi cũng xuất hiện!

Chàng trai mang hơi thở mùi tiền đã xuất hiện!!

Aaaaaaa!

Koko ơi, yêu anh nhiều lắm!!!!!!!!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 41


Takemichi đứng sau nhìn bóng lưng đứng trước mặt mình, em cũng muốn nhìn thấy Inui và Koko.

Mặc dù tại thời điểm này chắc họ cũng không biết em."

Mày là Hanagaki Takemichi- người gây náo động giới bất lương dạo gần đây à?"

Mặt Koko gần sát Takemichi, làm cho em và cậu đều có thể cảm nhận được hơi thở đối phương"Toàn bộ vùng này là lãnh địa của bọn tao!"

"Nếu có kẻ nào từ bang khác đến đây thì sẽ bị giết và sẽ báo cho tổng trưởng?"

"Mày hiểu điều này chứ Hanagaki?

Là mày sẽ chết đó!"

"Xử lí hết bọn này!"

Hai người Koko và Inui một người xướng một người hoạ.

Hakkai và Yuzuha cũng nghiêm túc đối mặt với họ"Đừng động tới Takemichi!

Cậu ta là bạn của tao!"

Tay Hakkai che chắn cho em"Cậu ấm à!

Dù có là bạn của cậu ấm thì cũng phải dạy dỗ!"

"Nếu không thì nói thế nào được với anh em chứ?"

Xung quanh nổ lên một trận ồn ào, tất cả đều chê Takemichi yếu đuối, người thì có vẻ mới lần đầu gặp khá tò mò, kẻ thì muốn hạ bệ em.

"Tao đã nói là đừng động vào bạn tao rồi mà"

"Hakkai mày nghe rồi chứ?

Bọn tao đã nói mày không nghe thấy sao?"

Hakkai không thèm để ý, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm tặng cho hắn một cú, đầu hắn hôn vào đất mẹ.

"Xin lỗi vì đã kéo mày vào chuyện này, Takemichi!"

Đánh xong, Hakkai nhẹ nhàng nghiêng đầu nói với em.

"Boss của Hắc Long là Shiba Taiju"

"Là anh hai của cả hai tụi chị!"

"Bọn tao là ba anh em!"

Hakkai và Yuzuha lần lượt nói, giới thiệu cho em về gia đình họ.

Takemichi cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp.

Em không muốn dây dưa vào Hắc Long để rồi Hakkai phải rời bang, nhưng em lại muốn giải thoát cho Yuzuha và cậu khỏi anh trai mình.

Thêm nữa em còn muốn lại một lần nữa làm đồng đội của Inui và Koko.

"Anh tao ở đâu?"

"Cửa hàng tiện lợi!"

Hakkai chóng tay thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại lầm bầm gì đó.

"Mày đừng có mà tinh vi!"

Inui từ khi nào xuất hiện trước mặt Hakkai, cầm con dao cảnh cáo cậu.

"Nếu mày coi thường Taiju, tao sẽ giết chết mày!"

"Mày dễ mất bình tĩnh nhỉ?"

"Mày tưởng tao không thể giết mày sao?"

Hakkai dự tính nói thêm gì thì bỗng một cánh tay kéo cậu ra sau.

Takemichi đứng trước mặt, một tay nắm chặt tay cầm dao của Inui, một tay lấy con dao từ tay cậu.

"Đùa nghịch với dao là không tốt đâu."

Takemichi cầm con dao phóng lên bức tường.

"Mày gan đấy!"

Inui nhìn em nhẹ nhàng cướp lấy con dao từ tay cậu.

Ý ra là em vừa cứu Inui thoát khỏi cứu đá của Yuzuha đấy!

Tại sao cậu ta lại nói thế với em!!

"Được rồi!

Inui, anh em của boss mà!"

Koko thấy nãy giờ chơi đùa là đủ, kêu cậu dừng lại.

"Tao đã thề là sẽ trung thành với Taiju, nhưng mà bọn mày không có tư cách lên mặt đâu"

"Tao sẽ cho chúng mày biết trên biết dưới!"

"Tao sẽ giết chết tất cả bọn mày!"

Inui đi về phía Koko, buông lời đe doạ.

"Takemichi!

Em đi trước đi, chỗ này giao lại cho bọn chị!"

"Em.."

đi được kiểu gì khi có một tên điên sắp sửa cản đường đánh em.

Vừa chưa nói hết, đã có tiếng chạy của một người từ trong hẻm ra.

Takemichi nhẹ nhàng lùi lại vài bước, lại lùi thêm vài bước nữa.

Taiju đang nhắm vào mục tiêu, nhưng mục tiêu của hắn lại di chuyển khiến cho hắn phải dừng lại.

"Ha!

Cũng giỏi đấy!"

Taiju dừng lại.

Cả đám người mặc bang phục trắng cúi người.

"Xin lỗi đã đến muộn!

Có vẻ như vui lắm hả!"

"Anh hai!"

Cả Hakkai, Yuzuha và Takemichi đều bất an.

Em biết dù hiện tại hay tương lai đều vẫn chưa đủ sức để đánh cùng hắn.

Đúng như kiếp trước, hắn từ từ bước đến trước mặt em.

Nhẹ nhàng nâng em lên, bùm!

Hắn quăng em vào tường!

"Tên nào đây" Taiju nhìn về phía bang mình hỏi.

"Đúng là boss.

Không biết ai mà cũng đánh!"

Koko lắc đầu cười.

"Cậu ta là Hanagaki Takemichi của Touman"

"Mày nói cái gì?"

"Thằng ranh này là người Touman?"

"Đúng vậy, cậu ta đi cùng với cậu ấm đó!"

Sau đó, Taiju vừa chế giễu vừa nâng cổ áo của em lên mà đấm.

Hakkai và Yuzuha lúc này cũng ngăn cản người mà họ gọi là anh trai, nhưng đổi lại là cái phớt lời của hắn và một cú đấm vào Yuzuha.

Takemichi cũng nào chịu đựng, em đá vài cái vào người hắn.

Có vẻ như Taiju đã đau sau vài cú của em, hắn dùng sức đánh mạnh vào Takemichi.

Cả hai càng đánh nhau bao nhiêu, người xem càng trầm trồ bấy nhiêu.

Tên Takemichi này đánh đấm cũng giỏi đấy chứ, hoàn toàn không bị lép vế Taiju.

Người ngoài nhìn là thế nhưng Takemichi và Taiju đều hiểu rằng em hoàn toàn ở thế bị động.

Sức mạnh của Taiju không phải dạng vừa.

Cuối cùng Takemichi đã gục trước, em ngất đi sau cú đánh trực diện vào mặt của Taiju.

Hắn cười đắc ý, cũng không vì vậy mà tha cho em.

"Anh hãy dừng lại đi!

Em xin anh đấy!"

"Thằng đần!

Lúc nhờ vả người khác phải có điều kiện trao đổi!

Một điều kiện trao đổi xứng đáng!"

Taiju dừng tay lại, nhìn đứa em trai bé bỏng của mình.

Nhìn Hakkai trầm mặc, Taji cười khẩy một cái dơ tay lên đánh Takemichi tiếp.

"Em sẽ gia nhập Hắc Long để hỗ trợ anh!"

" Vậy nên hãy buông tha cho Takemichi đi!

Đó là điều kiện trao đổi."
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 42


Ánh chiều tà chiếu lên hình ảnh hai người con trai.

Người cao ráo đang ôm cậu thiếu niên bị thương trên người, đôi chân dài bước đi nhẹ trên con đường.

Cậu chăm chú nhìn về phía trước, cẩn thận từng tí không nhúc nhích dù có mỏi thế nào.Thiếu niên trên lưng có vẻ như không thoải mái, khẽ chuyển động."

Hakkai?"

Takemichi lờ mờ cảm nhận hơi ấm từ người đang cõng mình."

Ừ" Cậu đáp lại lời em."

Hakkai, mày sẽ rời Touman sao?"

Takemichi dù không còn biết gì sau khi bất tỉnh nhưng em vẫn nhớ rõ Hakkai sẽ vì em mà gia nhập Hắc Long."

Ừ""Tao xin lỗi" Takemichi bất giác nắm chặt lấy tay của mình.

Là do em quá vô dụng, cuối cùng chuyện này vẫn không thể thay đổi."

Là lỗi của tao, nếu như không rủ mày thì mày đã không bị thương như vậy rồi!"

Hakkai nhìn cái tay đang bất an vòng cổ mình, nói không sao."

Có phải mày bất ngờ lắm đúng không?

Không ngờ tao lại là em trai của tổng trưởng Hắc Long?"

"Đúng vậy..không ngờ đến" Takemichi thuận theo Hakkai mà nói, có lẽ cậu không muốn em phải bận lòng vì việc này nên đã đổi đề tài."

Tao...có chuyện cần làm ở Hắc Long!"

Lời Hakkai nói rất nhỏ, cứ như là nói cho chính mình lại nói cho Takemichi nghe.Takemichi tâm trạng rối bời, nằm trên lưng Hakkai.

Hai cánh tay ở trên cổ cũng vô thức lại siết chặt thêm một chút."

Sao lại thế này?"

Kazutora đeo tạp dề tay cầm cái xẻng mở cửa không khỏi bất ngờ.

Chifuyu và Baji từ trong nhà cũng ngó ra.

Đỡ Takemichi từ trên lưng cậu xuống, Kazutora kéo em vào nhà rồi thẩy lên giường."

Gì đây, Hakkai?"

Baji nhìn cậu."

Tại sao có mày đi theo mà nó vẫn bị như thế vậy?

Hakkai?"

Kazutora cầm hộp thuốc đưa cho Chifuyu, nghiêm mặt."

Là Hắc Long."

Hakkai trầm mặc đứng nhìn em."

Đừng trách Hakkai.

Baji, Kazutora!

Cậu ta không làm gì sai cả!"

Takemichi nằm trên giường, chịu đựng những cơn rát từ thuốc.Chifuyu tay sức thuốc mạnh thêm một tí để em ngừng nói đỡ cho Hakkai.

Chân mày cậu nhíu chặt, môi cũng mím lại, tỏ ra sự tức giận."

Xin lỗi!

Tao sẽ kể lại mọi chuyện sau!"

Hakkai bước ra khỏi phòng, nếu như không phải Takemichi để ý thì sẽ không ai biết bàn tay của cậu đã siết thành nấm đấm, gân nổi lên trên cánh tay......Takemichi nằm yên tĩnh trên chiếc giường mà ngủ, cạnh giường em có Chifuyu ngồi trên ghế còn Kazutora và Baji....đang ở dưới căn bếp.

Chifuyu thấp thỏm lo lắng khi hai người họ vào bếp, nhưng cậu cũng chẳng ngăn cản được.

Nghịch điện thoại vài phút thì liền bị người nằm trên giường thu hút.Người an tĩnh nằm ngủ, người ngắm em say sưa.

Chifuyu nâng cánh tay mình lên, nhẹ nhành chạm lên gương mặt đầy vết thương của Takemichi.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Chifuyu nhẹ cúi người mặt kề mặt với Takemichi.

Cậu đặt một nụ hôn vào nơi trán của em, sau đó lại lướt tới bờ môi.

Ngón tay khẽ chạm vào nó rồi lại trao một nụ hôn vào môi em."

Ưm..."

Takemichi như cảm nhận được gì, khẽ kêu lên một cái rồi xoay người ngủ tiếp.Tại căn phòng nhỏ này, từ lúc nào đã có một con sói con đang dần phát triển trong người Chifuyu.

Tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang lên, cậu mới lấy lại bình tĩnh trở lại ghế ngồi.Cạch.

"Takemichi đã tỉnh chưa?"

Baji mở của phòng, hỏi cậu.

"V-Vẫn chưa."

Chifuyu mắt dán vào điện thoại, giả gờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà trả lời.

Nhưng Baji là ai cơ chứ!

Rất nhanh cậu đã phát hiện điều lạ thường từ Chifuyu.

Cậu nhìn sang Takemich đã đổi tư thế, lại nhìn sang người ngồi trên ghế, thoáng chốc ánh mắt sắc bén thêm một cái.

Cảm nhận được ánh mắt từ Baji, lưng Chifuyu tự giác thẳng lên có chút chột dạ.

Cậu thầm đổ mồ hôi hột.

"Mày-" Baji chưa kịp nói hết câu, Chifuyu đã chen ngang.

"Xin lỗi!

Tao vào nhà vệ sinh chút, mày canh Takemichi giúp tao!"

Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.

"Chắc chắn là thằng này đã làm gì rồi!"

Baji nhìn phân đội phó đã theo mình bao lâu nay đang trốn tránh.

Trong nhà vệ sinh, mặt Chifuyu đỏ rần lên, âm thầm chạm vào trái tim bên ngực trái đang đập thình thịch thình thịch không có cách nào dừng lại.

Aa!

Cậu đã làm gì thế này?

Tại sao lại mất cảnh giác mà hôn em cơ chứ?

Hai thằng con trai sao có thể chứ!

Chifuyu lúc này vừa ngượng ngùng, vừa sợ hãi khi bản thân đã chợt phát hiện một điều gì đó.

Cậu muốn nhanh chóng dập tắt cái ý nghĩ đó đi, muốn dập tắt cảm xúc khi hôn vào đôi môi mềm mại của em đi.

Bên Baji, cậu đang nhìn chầm chầm Takemichi sau đó lại lấy cái chăn đắp lại kĩ càng cho em để không bị cảm lạnh.

Bàn tay xoa xoa mái tóc xù của em, hôn nhẹ.

Takemichi được nhiều người yêu thích quá nhỉ?

Trong lúc đợi Chifuyu trở về Baji đã ngồi ngắm em, chỉ ngắm em thôi.

Ngay khi cậu chuẩn bị cắn vào cái cổ trắng đó thì cánh cửa đã được mở ra.

Baji nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ.

"Sao mày lại ngồi đây luôn rồi?"

Kazutora nhìn Baji.

Người này chỉ nói lên xem Takemichi tỉnh chưa mà đi lâu đến thế.

"Chifuyu đâu?"

"Tao đây!"

Chifuyu từ phía sau trả lời Kazutora.

"Tao kêu mày canh Takemichi tỉnh mà tại sao lại đi đâu thế?"

"Tao đi chút việc..Nhưng tao đã nhờ Baji rồi!"

"Tao chỉ ngồi đây chút thôi!

Có phải lâu lắm đâu?"

Không lâu, không lâu nhưng đủ để Baji hôn lên đầu Takemichi, đủ để cậu ta suýt thì cắn vào cổ Takemichi.

Kazutora biết đấy, cậu đã đứng ở từ nãy nên biết bên trong diễn ra cái gì, nếu không phải cậu bước vào thì Baji đã cắn vào bảo bối của cậu rồi!

"Đừng ồn!"

Tiếng nói chuyện cộng thêm nãy giờ bị quấy rối ngủ không yên khiến cho Takemichi tỉnh dậy.

Cả ba người lập tức im lặng, nhìn Takemichi cổ áo sọc sệt, đầu hơi rối do mới ngủ dậy trong...rất đáng yêu.

"Tụi bây ồn quá làm sao tao ngủ?"

Takemichi cọc rồi, vết thương trên người bắt đầu đau nhức lên.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 43


"Mitsuya, mày có rảnh không?

Tao có chuyện cần nói với mày"Takemichi dựa người vào lan can vẫy tay tạm biệt Baji và Chifuyu, gọi điện thoại cho Mitsuya.

Và tất nhiên, cậu cũng rất sẵn lòng."

Hôm nay, tao cùng Hakkai, Yuzuha lỡ vào địa bàn của Hắc Long!"

"..."

Đầu dây bên kia thoáng chốc sững sờ."

Tao đã gặp Taiju!"

Em im lặng, đợi Mitsuya trả lời."

Mày có làm sao không?"

Giọng cậu trầm xuống."

Tao cùng Taiju đã có đánh nhau một chút, nhưng hắn quá mạnh."

"Sau đó, vì cứu tao mà Hakkai đã đồng ý rời khỏi Touman và gia nhập Hắc Long!"

"Xin lỗi Mitsuya."

Takemichi nói xong, cậu bên kia cũng không nói gì.

Điện thoại vẫn cứ kết nối như thế mà chẳng một ai lên tiếng hay bắt máy.

"Mitsuya, có phải mày đã sớm biết Hakkai là em trai của Tổng trưởng Hắc Long không?"

"Đúng vậy!"

"Ngày mai chắc sẽ có họp nội bộ, mày hôm nay đã mệt rồi nghỉ ngơi đi!"

Sau đó, cả hai kết thúc với bầu không khí nặng nề như vậy.

Takemichi nhìn xa xăm hướng bầu trời mùa đông đen kịt kia, em lại suy tư một thứ gì đó.

Takemichi không biết liệu bản thân mình có thể ở cùng họ bao nhiêu tuần nữa.

Vì một kế hoạch cuối cùng của em.

......

Chuyện họp nội bộ này vẫn tại địa điểm như kiếp trước, một công xưởng cũ.

Chỉ là lần này mọi người đã thay đổi, Mikey đã không đau buồn vì cái chết của Baiji hay lại mất mát vì thành viên tạo lập bang dần rời đi.

Mọi người không thay đổi, vẫn cáu kỉnh bực bội khi thành viên bang bị đánh, Hakkai vẫn nhất quyết rời khỏi băng

"Tao không đồng ý cho Hakkai rời đội!

Chuyện này cũng có liên quan đến tao!"

Takemichi đứng ra nói đỡ cho Hakkai dù biết thế nào cậu cũng sẽ rời.

"Takemichi!!"

Cả đám nhìn cậu.

"Nếu như tụi bây vẫn không đồng ý thì hãy để nhị phiên đội giải quyết cùng tao đi!

Dù sao Hakkai cũng là người của nhị phiên đội."

"Được chứ?

Mikey?"

Takemichi ngước lên nhìn Mikey đang ngồi trên mấy tấm thép.

Gương mặt cậu hiện rõ lên sự bực bội và không vui.

"Được!"

Mikey nhìn Hakkai, lại nhìn Mitsuta rồi chuyển sang nhìn Takemichi.

Cuối cùng cậu xoay lưng lại, không thèm nhìn ai.

Dỗi!

Dỗi!

Dỗi!

Rõ ràng là cậu có thể đánh bại Taiju để trả thù cho em, tại sao Takemichi lại không tin tưởng cậu?

Mikey cố gắng giữ cho bản thân thật trưởng thành vì đang ở trong cuộc họp.

Nhưng những người khác có thể thấy cả người cậu đều toả ra vẻ không vui vì Takemichi đã bác bỏ ý kiến đánh Hắc Long của Mikey.

"Taka-chan!

Xin lỗi, chuyện này tao đã quyết!"

Hakkai một bộ dáng quỳ dưới đất cúi đầu không dám nhìn thẳng Mitsuya.

"Đừng có làm bộ dáng đó, tao hiểu mà!"

"Taka-chan...."

Hakkai sửng sờ nghe cậu nói, sau đó lại đứng dậy.

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tao trong thời gian qua!"

"Tao chưa đồng ý mà!

Chúng ta đi gặp Taiju nào!"

Mitsuya xoay lưng đi về phía cửa, khiến cho Hakkai bất ngờ, cả đám phía sau cũng vậy.

Họ không nghĩ Mitsuya lại trực tiếp đến gặp Taiju.

Lững thững bước khỏi xưởng cũ, cả đám à đúng vậy cả đám đều đi theo Mitsuya.

"Tại sao mày lại đi theo tao?"

Mitsuya khó hiểu hỏi.

"Tao là nạn nhân liên quan đến vụ này, tại sao tao lại không được đi theo?"

Takemichi hai tay chấp sau cổ thong dong nói.

"Còn cái đám kia là thế nào?"

Cậu chỉ chỉ người phía sau Takemichi.

"Tao đi theo coi thôi, không xen vào đâu đừng lo!"

Baji chặc lưỡi một tiếng.

Không phải cậu muốn đi đâu, nhưng lại sợ Taiju làm gì nên mới đi theo canh chừng thôi.

"Tao đi theo Takemichi!"

Kazutora liếc mắt nhìn em, ý nói tao cũng không muốn đi đâu.

Vì Takemichi đi cùng nên tao đi theo.

"Tao đi cùng Baji!"

Một lí do chính đáng từ phó nhất phiên đội.

Thật ra cậu có thể về nhà nhưng lại sợ Takemichi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Thật trùng hợp Baji cũng đi nên có lí do.

Dù không có Baji Chifuyu cũng kiếm cớ đi theo.

"Taka-chan, quả nhiên là không nên đi gặp anh trai tao!

Dù có nói chuyện gì cũng không có kết quả đâu!"

"Anh tao là một tên khốn!"

Người trầm tư vào thế giới của mình từ nãy giờ-Hakkai bỗng lên tiếng.

"Lắm lời quá, im lặng và đi theo tao đi!"

Trên tầng cao Mitsuya, Hakkai và Takemichi đi vào.

Còn Baji, Chifuyu, Kazutora đứng ngoài.

Hai người Hakkai và Takemichi đứng sau Mistuya đối diện là Inui và Koko cũng đang nhìn họ.

"Tch!"

Một tiếng chặc thầm lặng đến từ Takemichi.

"Lần đầu gặp mặt nhỉ?

Taiju-kun?"

"Mày là kẻ đã xúi giục em tao phải không?"

"Tao giết mày!"

Tướng ngồi ngang ngược, ngôn từ ngang ngược.

Dù vậy nhưng Taka-chan vẫn nở nụ cười trước hắn.

"Cách nói có phần đáng sợ nhỉ?"

"Đừng lảm nhảm nhiều lời, tụi mày có gì muốn nói!

Ngắn gọn thôi, tao không có thời gian đâu để tiếp đón ruồi nhặn!"

Taiju trực tiếp thẳng vào vấn đề.

"Bất luận thế nào cũng không liên quan đến chuyện của Hakkai chuyển sang Hắc Long."

"Hả??

Nực cười, mày có thể thay đổi được chuyện đó sao?"

"Thay vào đó, hãy giải phóng Yuzuha!"

Mitsuya bỏ qua lời của hắn, nói tiếp.

Taiju nghiến răng nhìn cậu, vẻ mặt không vui hiện rõ lên.

"Taka-chan, tại sao mày lại...?"

Hakkai ngạc nhiên nhìn Mitsuya.

"Taiju-kun, Yuzuha đã chịu đựng những gì hả?

Hakkai đã luôn bảo vệ Yuzuha khỏi sự bảo lực của anh trai!"

"Mày đang nói chuyện cười đấy à?"

"Hakkai không phải vì sợ mày mà rời khỏi Touman đâu.

Tất cả vì để bảo vệ Yuzuha!"

Mitsuya lúc này mới nghiêm mặt lại, nói ra những lời mình trước giờ muốn nói.

Bộp!

Một cú đánh đến từ Taiju!

May thay Mitsuya nhanh nhẹn đã dùng tay đỡ lại ngay.

"Không tồi nhỉ?"

Hắn đánh xong còn cười chế nhạo cậu.

"Tao sẽ nói với mày một lần nữa!

Hakkai sẽ chuyển sang Hắc Long và mày sẽ giải phóng cho Yuzuha!"

"Nếu chấp nhận điều kiện này thì đừng có quấy rầy Yuzuha!"

"Nếu tao từ chối?"

"Chiến tranh toàn diện!"

"Ha!

Hay đó!

Thiết lập hoà bình!"

"Tao hứa là tao không có dùng bạo lực gia đình!

Sẽ không xen vào chuyện của Yuzuha!"

Cả hai cùng đứng bắt tay nhau, chứng tỏ cho việc hoà bình được thiết lập.

"Chuyện thế nào?"

Chifuyu nhỏ giọng hỏi Takemichi.

"Hakkai sẽ qua Hắc Long, còn Yuzuha-chị gái của cậu ta sẽ được giải thoát khỏi người anh trai bạo lực!"

"Vậy là cuối cùng cậu ta vẫn rời Touman sao?"

Kazutora nghe vậy hỏi.

"Đúng vậy!"

Phía trước xa xa chỗ bọn họ.

"Taka-chan, cảm ơn mày!

Tao.."

"Hakkai, dù có đau khổ thế nào thì cũng dùng vũ lực để bảo vệ nhé!"

Hakkai khoé mắt ươn ướt, nhớ lại những cảnh ngày nhỏ của cậu và Mitsuya.

"Đừng căm ghét môi trường mình được sinh ra!

Hakkai.

Dù mày có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được nó cả!"

Tại căn nhà nhỏ Takemichi, sau khi trở về.

"Kazutora!

Mày ở nhà một mình cẩn thận nhé"

"Mày đi đâu?"

"Ngày mai tao sẽ đi thăm ba mẹ tao một chuyến.

Chắc cũng mấy ngày mới về lận!"

"Ừ..."

Kazutora có chút suy sụp ngồi trên ghế nhìn bóng lưng đang đi lên lầu khuất dần, xa dần.

Bóng lưng ấy như đang gánh vác một điều gì đó rất quan trọng.

Ngày hôm sau.

"Mày đem đủ đồ chưa?"

Kazutora mơ mơ màng màng vừa tỉnh dậy liền ra tiễn bạn cùng nhà.

"Rồi!

Tao đi đây!

Trông nhà cho cẩn thận, về mà hư cái gì tao lặt cổ mày!"

Takemichi bước ra khỏi cửa, đùa giỡn nói.

Takemichi sau màn tạm biệt liền đến sân ga.

Không lâu sau, em lại suất hiện tại nghĩa trang.

Nơi nhưng người đã mất an nghỉ ở đây.

Âm khí dày đặc.

"Anh Shinichirou, em lại đến đây.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em đến đây thăm anh!"

"Mong anh phù hộ cho hai kế hoạch cuối cùng này của em thành công.

Chỉ cần như thế thôi, mọi người sẽ có tương lai hạnh phúc!"

Takemichi cắm nén hương xuống.

Tương lai mọi người sẽ hạnh phúc, vậy còn hạnh phúc của em thì sao?

Phải chăng nó cũng sẽ hạnh phúc chứ?

Em đứng dậy, mở điện thoại ra tra tuyến đường Yokohama, Shinjuku, Minato.

Yokohama có băng đảng của kẻ mạnh ngang bằng Mikey.

Shinjuku có băng đảng của vô tỷ.

Minato có băng đảng của vô song.

Và tuy bây giờ hai băng đảng ở quận Shinjuku và Minato còn yếu hơn nhiều so với băng đảng tại Yokohama nhưng...

"Huấn luyện viên!

Nhờ thầy mấy ngày này ạ!"

Takemichi bước vào phòng tập, quăng đi cái balo cúi người chào.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 44


"Kazutora!

Takemicchi đâu rồi?"

Mikey không thấy người đến cùng cậu liền hỏi.Thật ra mấy tuần nay chưa ai thấy Takemichi.

Em cứ như đã bóc hơi trên thế giới này vậy.

Gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Những dòng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ chưa từng được hồi đáp."

Cậu ta nói đi thăm ba mẹ gì rồi, chắc còn lâu lắm mới về!"

Kazutora bỏ thức ăn vào miệng, vừa ăn vừa nói."

Mấy hôm trước tao mới thấy nó ở phố Shinjuku mà?"

"Hả??

Không có Takemicchi chán lắm!"

Smiley híp mắt chóng cằm."

Rồi mày than vậy nó xuất hiện liền chắc?"

Pa liếc nhìn từng người đang chán nản vì thiếu hình bóng ai đó."

Này nhìn xem!

Takemichi đúng không?"

Baji ngồi kế cửa sổ, trùng hợp nhìn ra ngoài thì thấy hình bóng thân thuộc bên kia đường.Cậu thiếu niên dường như cảm nhận được ánh mắt cũng xoay qua.

Mái tóc vàng bù xù, đeo mắt kính tròn và khẩu trang, mặc chiếc áo hoodie đen, cái nón được đội lên che đi phần tóc vàng ấy.Em hoảng loạn dời ánh mắt rồi đi tiếp.

Đúng vậy, đó chính là Takemichi!Hôm nay là ngày hẹn hò của em cùng Hinata nên Takemichi đã xin huấn luyện viên nghỉ một buổi.

Trùng hợp lại gặp được cả đám Touman ở đây.

Vốn dĩ buổi hẹn hò đã xong rồi và em đang đợi cô ấy mua đồ.

Không nghĩ lại xui xẻo đến vậy."

Tạm biệt Hina nhé!

Em nhớ chăm sóc bản thân đừng để lạnh, mùa đông dễ bị sốt lắm!"

Takemichi dặn dò."

Được rồi, em biết.

Anh cứ như ông cụ non ấy!"

Hinata chỉ biết cười dịu dàng nhìn em.Nhìn thân ảnh mảnh mai lên chung cư, Takemichi nghĩ mình nên trở về nhanh nếu còn ở đây nữa thì sẽ chết cống mất."

Hanagaki-kun!"

Tiếng gọi từ đằng sau vang lên."

Vâng?"

Linh tính mách bảo rằng đây chắc chắn không phải chuyện lành gì.

Cái giọng nói này rất quen thuộc.Em nhìn đằng sau, là một người đàn ông đeo mắt kính, mặc bộ suit vẻ mặt điềm tĩnh nhìn em.

Người này rất thân thuộc đối với Takemichi."

Chào chú ạ!"

"Rất vui được gặp cháu!

Ta là bố của Naoto và Hinata-Tachibana Masato!"

"Chúng ta tìm quán nào nói chuyện tí nhé!"

"Vâng ạ!"

Sau đó, hai người cùng bước vào một quán yên tĩnh.

Ông Tachibana cười điềm nhiên kêu gọi nước.

"Cháu có vẻ biết ta rồi nhỉ?"

Đợi phục vụ bưng nước ra, ba Hinata mới nói.

"Vâng, đã từng nghe Hina nhắc đến ạ!"

Takemichi rụt rè nhìn người trước mặt.

"Chú có nghe từ mẹ của Hina nói về cháu!"

"Cứ tự nhiên nhé!

Không cần phải ngại đâu!"

Ông như nhìn thấy sự ngượng ngùng của em, giải hoà không khí.

"Vâng ạ!"

Takemichi cầm tách cofe nóng lên nhấp một ngụm.

"Chú bận rộn suốt không có dành thời gian cho bọn trẻ!

Nên chú chỉ nghe chuyện của chúng từ vợ!"

"Đặc biệt là Naoto!

Thằng nhóc đó rất ghét công việc của chú, có chú thì nó sẽ không về nhà!"

"Nhưng mà mới gần đây thôi, nó có nói với chú "nó muốn trở thành cảnh sát!"

"

"Đều là nhờ có cháu!

Chú thật lòng cảm ơn cháu!"

Ông Masato cúi người xuống bày tỏ lòng cảm ơn.

"Không phải do cháu đâu ạ!

Chú..chú ngẩng đầu lên đi ạ!"

Takemichi có chút khó xử không biết làm sao.

"Qua chuyện đó chú cũng biết cháu là đứa trẻ tốt!"

"Hanagaki à, chú biết mẹ và bố cháu!

Họ đều là người tuyệt vời cả!

Nhưng bên gia đình bố cháu.."

"Cháu có thể nghe thỉnh cầu của chú chứ?"

Ông Masato cũng không dài dòng nữa, nói ra ý định của mình.

Bầu trời chuyển sắc tối dần, trong quán cafe vắng khách chỉ còn mỗi Takemichi ngồi đó.

Đây là lần thứ hai em nghe lại thỉnh cầu này.

"Xin cháu hãy chia tay với con gái chú!

Chú muốn con gái chú hạnh phúc!"

"Cháu hiện là bất lương, gia đình cháu cũng biết rõ.

Liệu có thể bảo vệ con gái chú khỏi nguy hiểm không?"

Ông Masuno nhìn cậu một cái thật sâu.

"Chú!

Xin hãy cho cháu thời gian ạ!

Cháu thật tâm yêu cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy cho đến khi cháu rời đi!"

"Cho dù cháu có đi chăng nữa, cũng sẽ bảo vệ cô ấy một đời bình an!"

"Nên là chú đừng lo!"

Takemichi gục mặt xuống bàn, bàn tay khô rát vì tập luyện cầm lấy cái muỗng khoáy khoáy tách cafe.

Khẩu trang cùng mắt kính đã được tháo xuống.

Đôi mắt xanh của em nhìn ra ngoài đường phố tấp nập người đi.

Cạch.

"Cảm ơn quý khách!"

...

Takemichi ngồi trên tàu, lấy chiếc điện thoại mình đã quẳng đi từ mấy ngày trước ra.

"Takemichi!

Nghe bảo mày ở Shinjiku hả?

Mày không phải về thăm gia đình sao?

Đến đó làm gì?"

"Chừng nào mày về đấy?"

"Hôm nay mày đi đâu vậy?

Bọn tao hình như thấy dó người giống mày lắm!"

"Cộng sự, mày về nhanh lên đi!

Ở đây có một đám hòn vọng Takemichi nè!"

Theo đó là một tấm ảnh cả đám ngồi ăn tại quán ăn, chán chường mà nằm lên bàn.

Takemichi không cảm xúc lướt qua vài tin nữa.

"Tao hợp tác với mày!

Ở đâu?

Tao cùng tổng trưởng sẽ đến!"

"Hanagaki Takemichi!

Chuyện mày nói, tao đồng ý!

Chỉ cần có lợi bọn tao sẽ tham gia!"

"Được!

Hẹn gặp địa điểm cũ"

Takemichi trả lời được.

Thành công một bước.

"Là cháu đây Huấn luyện viên!"

"Cho cháu xin nghỉ nốt hôm nay nhé!

Ngày mai cháu sẽ trở lại ạ!"

"Vâng vâng!

Cháu có cầm chìa khoá rồi, thầy không cần lo đâu!"

Cầm chiếc chìa khoá mở cửa, căn phòng lạnh lẽo đến thấu tâm can.

Takemichi nhanh chóng bật máy sưởi.

Không lâu sau, một bóng dáng bước ra khỏi phòng tắm.

Đi đến cạnh giường lật cuốn sách ra đọc.

Cuốn sách có tên "Thực hành phát triển hành vi-cảm xúc!"

Cuốn sách giúp em vẫn như bình thường mà giao tiếp với mọi người.

---------------------------

Đôi lời từ toi:

Cuốn sách không có thật đâu, đừng tìm kiếm chi cho tốn công!

Để các bạn không hiểu nó là gì thì:

cảm xúc-> không có thì ta phải làm gì? học!

Không biết cảm giác vui nhưng vẫn muốn cười? học!

Không biết cảm giác buồn? học!

Không còn cảm xúc để có thể biểu đạt trong mọi trường hợp thì phải làm sao? học chứ sao!

Giờ thì các bạn hiểu rồi chứ!

Nói tóm gọn là học biểu đạt cảm xúc cho người khuyết nó đó!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 45


"Trời này khó mà đi ra ngoài quá nhỉ Hakkai?"

Takemichi đẩy cửa bước vào, hiện tại em không mặc bang phục Touman.

Cả người chỉ là cái áo xanh dương nhạt ôm cơ thể, thêm cái áo khoác dày và cái khăn len bên ngoài cùng chiếc quần kaki đen."

Mày về rồi hả?

Không đúng mày tại sao lại biết tao ở đây và đến đây làm gì?"

Hakkai ngẩn người nhìn thiếu niên đẩy cửa bước vào, sau đó tuỳ tiện tìm một chỗ từ hàng cuối cùng ngồi xuống."

Tao đến để ngăn cản mày giết anh trai bạo lực của mình bằng một cách ngu xuẩn!"

"Mày lạ quá Takemichi!"

Hakkai nhíu mày, trong đầu không ngừng nghĩ đến thái độ và lời nói của Takemichi.

Nó thay đổi một cách khác thường."

Mày sẽ giết chết anh trai mày?

Sau cùng là giải thoát cho Yuzuha?"

"Hakkai mày thật sự đã bảo vệ chị gái mình sao?"

"Hay là từ nhỏ đến lớn, Yuzuha luôn bảo vệ mày khỏi Taiju?"

"Takemichi!

Mày có ý gì?"

Hakkai biến sắc nhìn em."

Ý trên mặt chữ!

Mày hiểu mà đúng không?"

Takemichi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Đôi mắt xanh dương ấy cứ nhìn chòng chọc khiến Hakkai tự dưng cảm thấy lạnh sóng lưng."

Hay tao đổi cách nói khác nhé!"

"Nếu như mày giết Taiju, mày sẽ được giải thoát sao?"

"Yuzuha liệu sẽ có đau buồn khi biết chuyện này không?"

"Mày đã từng nghĩ đến Yuzuha chưa hay chỉ muốn trốn tránh cái quá khứ của mày!"

"Takemichi...."

Cộp cộp cộp"Lạy cha chúng con ở trên trời!"

"Chúng con nguyện nhân danh cha!"

"Amen!"

"Lũ chúng mày tại sao lại ở đây?"

Taiju bước vào nhà thờ nhìn một đứa đứng trước mặt chúa một đứa thì ngồi nhìn chúa, lòng đầy tức giận."

AAAAA" Hakkai rút con dao bên hông ra.

Vừa nhìn thấy Taiju, cậu như quên hết tất cả những lời nói của Takemichi.

Cầm dao hướng tới Taiju."

Mày thật ngu ngốc khi dừng lại!"

"Tao đã có chút kì vọng mày sẽ nghiêm túc giết tao đấy!"

"Đau đớn thật đấy!

Đứa em trai yêu quý của tao!"

"Mày lại phản bội sự kì vọng của tao rồi!"

"Nếu nghiêm túc thì đừng có mà hét lên!

Im lặng rồi đâm phía sau đấy!

Thằng ngu!"

Taiju bốp cổ Hakkai, nâng lên cao nhẹ như cầm một cục đá.

Takemichi đứng dậy sờ sờ mặt mình vài cái rồi tự nhủ: " Ổn thôi!

Mình là vua lì đòn cơ mà!

Cứ diễn như mấy tháng này mình diễn là được!"

"Dừng tay lại đi!

Taiju!"

Takemichi lấy lại tinh thần, nói.

"Đừng có xen vào chuyện người khác!

Đây là lần thứ hai mày xen vào rồi!"

Taiju quăng Hakkai xuống, hắn đi đến trước mặt em.

"Hakkai!

Bây giờ phía sau tao đã có khoảng trống rồi đấy!"

Hắn đang mời gọi cậu sao?

Hakkai kinh ngạc cứng đờ người nhìn hắn.

Trong khi cậu đang ngơ ngác, Taiju đã dùng nắm đấm đấm một cái vào mặt Takemichi.

Em theo bản năng dùng tay mình chặn đòn của hắn nhưng sau đó lại dừng tay.

Thế là một cú của Taiju cứ đấm thẳng vào gương mặt của em.

|con toii!!

Con toi!

Moéee Taiju ghét anhhh|

Takemichi lùi về sau một khoảng dài, tay lau đi vết thương rướm máu.

"Tao chỉ mới đánh mày ba phần sức mạnh thôi!

Lần thứ hai tao sẽ đánh 5 phần!"

"Sao nhỉ?

Đau lắm đúng không?"

Gã nhìn em sau đó lại từng bước, từng bước đi lại phía em

"Sao hả Hakkai?

Mày không cứu nó sao?

Nếu mày không cứu, tao sẽ giết chết nó đấy!"

"Hả??

Hanagaki?

Mày có biết lí do mà Hakkai muốn giết tao không?"

Taiju nâng cổ em lên.

Mặc cho hắn có bóp chặt khiến em khó thở thế nào, Takemichi cũng không phản kháng.

Em chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt bình tĩnh.

Hakkai không nghĩ rằng Taiju sẽ thật sự giết em, cậu chỉ biết nhìn hắn và Takemichi.

Nhưng chỉ thấy được bóng lưng của Taiju và cánh tay của hắn nâng lên, hoàn toàn không thấy em như thế nào.

"Nói đi chứ?

Hay là mày không thể nói được?"

Taiju dùng sức mạnh thêm.

"Chính vì mày đã gây ra đau khổ cho Yuzuha!"

Takemichi chỉ đành nói ra, nếu không chỉ sợ rằng em khó mà sống được cho tới khi Yuzuha tới.

Taiju nghe câu trả lời của Takemichi thì bật cười như điên.

"Hakkai, mày nghe rồi chứ?

Có vẻ như mày đã nói ra bí mật của mình rồi nhỉ?"

"Hakkai không phải là một đứa như mày nghĩ đâu!"

"Nó..."

Taiju chưa kịp nói xong, cánh tay đã buông em xuống.

Một khắc khi hắn nói xong, em đã tặng cho hắn một đá.

Nếu như Takemichi không ra tay, em sẽ bị chết vì mất oxi dưới tay hắn.

"Khụ khụ khụ!"

Takemichi quỳ dưới sàn ho sặc sụa.

"Yuzuha!

Dừng tay lại!!"

Hakkai to tiếng kêu lên, bóng hình vượt qua cậu cầm dao hướng thẳng đến Taiju.

Taiju xoay người lại, vừa lúc dao cấm vào bụng.

Hắn giận dữ đánh một cái vào đứa em gái của mình.

Yuzuha sức yếu ớt, vì bị một cú đánh của Taiju ngã ra xa.

"Mẹ nó!

Sao mày dám hả?"

Hắn mặc kệ con dao trên người, tiện tay lấy cái ghế quăng về phía Yuzuha.

"Yuzuha?

Sao chị lại ở đây?"

Hakkai nhìn chị mình từ từ đứng dậy.

"Chị đến để cứu mày!

Chị sẽ kết thúc tất cả!"

"Tại sao chứ?

Tại sao chị lại đến đây?"

"Có phải mày đã nói cho Yuzuha phải không?

Takemichi?"

"Không phải tao.

Là Kisaki!"

Em không nhìn Hakkai, mà nhìn Yuzuha trả lời.

"Đúng vậy!

Chị đã nghe tất cả từ Kisaki!"

Yuzuha kiên cường đối mặt với Taiju.

"Khỉ thật!"

Hắn rút con dao cởi bỏ chiếc áo ra, chạm vào vết dao đâm bên hông.

"Nhưng nhờ có Hakkai và cú đá của thằng nhóc kia, tao đã không có việc gì!"

"Thất bại rồi nhỉ?

Đứa em gái bé bỏng của tao!"

Gã căm hận nhìn Yuzuha.

"Buồn cười thật nhỉ Hakkai, Yuzuha?

Chúng mày lại có thể giết người anh trai cùng chung huyết thống với mình!"

"Tao sẽ vứt bỏ một phần xương thịt, vứt bỏ gia đình vì bọn mày."

"Mày nghĩ bọn họ sẽ cần mày sao Taiju?"

"Thậm chí tao còn có thể tưởng tượng nếu như không có mày thì hai người họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn!"

Takemichi không nhịn được mà nói.

Em đã ngồi lên một cái ghế gần đó mà nghỉ dưỡng sinh.

"Thằng nhãi ranh bớt xen vào chuyện của người khác!

Nếu không mày tự lãnh hậu quả."

Yuzuha trầm mặc nói:

"Vì bọn em sao?"

"Không phải đâu nhỉ?"

"Anh lúc nào cũng chỉ biết đến bản thân mình, còn bọn em thì sao cũng được."

"Nói đến gia đình, anh đã luôn lợi dụng bọn em."

"Anh chẳng khác nào một con ác quỷ cả!"

Taiju như bị nói trúng tim đen, hắn tức giận đấm thẳng vào gương mặt tinh xảo của Yuzuha.

Yuzuha theo lực mà văng đến bức tường.

"Yuzuha!"

Hakkai, Takemichi đồng thanh la lên.

"Thưa chúa!

Tại sao người lại thử thách con?

Để con phải giết đứa em gái của mình?"

"Tao sẽ giết mày!

Yuzuha!"
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 46


Taiju vô lực nhìn đứa em gái đang ngồi trước bài vị của chúa.

Đứa em gái mà hắn luôn yêu thương giờ đây chính tay hắn sẽ giết chết.

/mẹ kiếp, toi thật sự, thật sự méo thể diễn tả nổi thằng cha tâm lí biến dị này!!!/

Yuzuha lần nữa chạy vào đường chết, trực diện mà xông thẳng đến Taiju.

Hắn chẳng thèm quan tâm cô là em gái của mình, đánh cô gái.

"Đủ rồi Taiju!

Mày điên rồi sao?"

"Mày thật sự sẽ giết chết em gái mày đấy!"

"Dù có thế nào thì Yuzuha vẫn là em gái mày!"

Takemichi đứng đối mặt Taiju, ngăn cản hắn đánh tiếp.

"Takemichi!

Dừng lại đi, mày sẽ bị đánh chết đó!"

"Mày sợ cái quái gì?

Nếu tao không ngăn cản, chị gái mày sẽ bị giết!"

"Mày yếu đuối đến nỗi chị gái của mình cũng không đứng ra bảo vệ được sao?"

Một cú đấm vào mặt Takemichi, lần này gã tức giận rồi.

Dùng toàn lực mà đánh em, Takemichi bị gã ném đi.

Sau đó còn cầm theo băng ghế quăng nó về hướng em.

Takemichi nhanh nhẹn lăn sang trái, né được cái ghế.

"Đừng cản trở chị nữa Takemichi!

Chị sẽ giết hắn!"

"Chị sẽ bảo vệ được Hakkai!"

"Bảo vệ Hakkai!"

"Bảo vệ!"

Yuzuha từ từ bước lại, thần sắc mơ hồ nhưng vẫn một mực cầm con dao đứng dậy mà bảo vệ em trai mình.

"Thứ đó không phải sử dụng để bảo vệ đâu Yuzuha!"

Mitsuya xuất hiện, cầm lấy con dao.

"Taka-chan?"

"Bỏ tay ra đi Yuzuha!

Tao chảy máu rồi!"

"Tại sao Mitsuya lại ở đây?"

Vừa nói xong câu đó, Yuzuha đã cạn kiệt sức lực ngất đi ngã gục lên Mitsuya.

"Takemichi, đừng đứng đó nữa!

Yuzuha giao lại cho mày nhé!"

Mitsuya nhìn em bất đắc dĩ, bao nhiêu ngày xa cách Takemichi mà giờ phải gặp em trong tình huống này.

"Được!"

Takemichi nhẹ nhàng dìu Yuzuha đến ghế cách xa Taiju nếu không sẽ bị vạ lây mất.

"Chị thật mạnh mẽ Yuzuha!"

Em lấy băng dán từ trong túi ra, sơ sài mà dán lên gương mặt xinh đẹp của Yuzuha.

"Thằng khốn!

Tao sẽ là đối thủ của mày!"

"Hả?

Mày nghiêm túc?

Mày định phá vỡ thoả thuận sao?"

"Không ngờ mày lại là kẻ tự phá lỡ lời hứa do chính mình lập nên!"

Taiju chế giễu Mitsuya.

"Im đi!"

"Tao sẽ chỉ cho mày, có những chuyện đương nhiên là quan trọng hơn lời hứa đó!"

"Đừng có động tay với em gái bất cứ lúc nào!"

"Cho dù có tồi tệ thế nào cũng phải cứ mỉm cười cho qua."

"Đó mới là anh trai đấy!

Thằng khốn!"

...

Cả hai cứ nhào vào nhau đánh, anh đánh tôi một phát, tôi trả anh một cú, đánh không được thì tôi né.

Takemichi ngồi kế bên Yuzuha, nhìn hai người đánh nhau.

Hakkai thì cứng đứng đực ra đó, em không khỏi lắc đầu!

Mitsuya ơi, ráng mà chịu khổ tí nhé!

Tao sẽ trả thù cho mày sau.

"Taka-chan?"

"Sao thế hả Mitsuya?

Tao mới dùng 70% sức mạnh thôi mà?"

"Tao không rảnh đùa với mày đâu, Taiju!

Tao chỉ mới tháo giày thôi!"

Mitsuya đứng dậy, dùng tay chỉ dưới chân.

Hakkai vừa sợ vừa lo lắng nói:

"Dừng lại đi, Taka-chan!"

"Mày không thắng được Taiju đâu!"

"Mày làm sao thế hả Taka-chan!"

"Mày hãy suy nghĩ sáng suốt lên đi chứ!

Sao lại đánh nhau liều mạng như vậy?"

"Cả vóc dáng và tuổi tác đều hơn, chả có yếu tố nào để thắng cả!"

Hakkai cứ không ngừng nói với Mitsuya, nhưng cậu không dừng lại mà đánh tiếp.

"Im lặng đi Hakkai!"

"Mày nhìn không hiểu sao?

Là cậu ấy cứng đầu!"

"Mitsuya thông minh không?"

"Hả?

Có!"

Hakkai không hiểu tại sao em lại hỏi câu này.

"Vậy thì cậu ấy hẳn cũng đã tính toán rồi!

Nếu như đã biết trước mà vẫn đâm đầu vào thì mày nghĩ nó là gì?"

"...."

"Là xả thân!

Tất cả đều vì mày đó Hakkai!"

Takemichi nói xong, chân nhanh nhẹn lấy bình xịt gây mê đã thủ sẵn xịt vào người tóc trắng đang cầm gậy chuẩn bị đi đánh lén.

Từ trong áo khoác lấy ra dây thừng và cuộn băng trói người lại.

Tóc đen thấy vậy cũng lao đến, bị Takemichi vừa trói xong một người lại bắt chặt lấy hai tay trói người tiếp theo.

"Ưm..Ưm!"

Tóc đen và tóc trắng giãy giụa liên hồi cho đến khi không còn ý thức nữa thì bị Takemichi kéo lôi sang một góc.

Sau đó em còn phủi tay một cái rồi thở phào.

Bên này, Mitsuya đã thở dốc rồi.

Sức của Taiju quá trâu, đã bị đâm một nhát rồi mà vẫn có thể đánh nhau với cậu đến tận bây giờ.

"Sao?

Mày có vẻ đã mệt mỏi lắm rồi hả?"

"Vậy để tao nhanh chóng kết thúc!"

Dứt lời gã đấm một cái vào gương mặt của Mítuya.

Cậu lảo đảo, cơ thể không còn nhanh nhẹ như trước nên đã hứng nguyên cú ấy.

"Taka-chan!"

"Mitsuya!"

Takemichi cứ tưởng nếu như không có Inui và Koko cản trở thì cậu sẽ không sao chứ!

"Tao không sao!

Đừng lo!"

Mitsuya chóng tay xuống nền đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống.

"Đừng đánh nữa, trong mày không ổn tí nào cả!"

Hakkai ngồi xuống bên cậu.

"Nếu như tao bỏ cuộc tại đây!

Thì Yuzuha, Takemichi và cả mày đều có thể sẽ chết!"

"Tao sẽ đánh với Taiju.

Takemichi mày chỉ cần bảo vệ tốt Yuzuha là được!"

"Trong Hắc Long còn hai thành viên luôn đi theo hắn ta!

Có thể chúng đã biết tin và sẽ đến đây!"

Mitsuya cứ nói mà không để ý đến hai đôi mắt của Takemichi và Hakkai đang dần chuyển sang người ngất xỉu trong góc kia.

Đúng vậy, họ đến rồi đấy Mitsuya.

Mày dự đoán như thần vậy.

"Mày không thể lo Taiju trong tình trạng như thế này được Mitsuya!"

Takemichi nhìn vết thương trên mặt cậu.

Đều bị đánh cho bầm dập hết rồi, nhà thiết kế tài ba trong tương lai mà mọi người luôn ngưỡng mộ vì để bảo vệ bạn bè mà bị đánh đến như thế này.

"Đúng vậy!

Tao không thể một mình đấu lại hắn"

"Nên mày cho tao mượn sức mạnh của mày nhé Hakkai!"

Hakkai không khỏi ngạc nhiên nhìn Mitsuya.

Cậu khựng lại trong giây lát.

"Mày bây giờ là thành viên Hắc Long, không cần chiến đấu cùng bọn tao."

"Nhưng mà Yuzuha....để bảo vệ chị gái mày hãy cho tao mượn sức mạnh."

Mitsuya ngẩn mặt lên nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời từ Hakkai.

Nhưng đổi lại chỉ thấy cậu ấp a ấp úng.

"Tao..."

Hakkai ngập ngừng không nói nên lời.

Takemichi đứng một bên thở dài trong lòng.

"Tao hiểu Taiju rất đáng sợ, cho tới bây giờ mày vẫn không dám phản kháng lại!"

"Nhưng mày muốn bảo vệ Yuzuha mà phải không?"

"Đừng lo Hakkai!

Nếu là mày thì có thể vượt qua Taiju" Mitsuya lần nữa đứng dậy, vỗ lấy vai Hakkai như lời cổ vũ.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 47


Taiju đứng nhìn cả bọn đang thì thầm cái gì đó, gã không quan tâm dẫu sao cuối cùng thì vẫn sẽ bại dưới tay gã thôi.

Ánh mắt Taiju chuyển đến Yuzuha đang nằm thoi thóp trên ghế, không khỏi tức giận.

Rồi không hiểu sao đập vào mắt hắn là đôi chân của hai người luôn trung thành với mình.

Inui và Koko đang nằm ngất xỉu trong một góc, hai tay và chân bị trói lại.

Không biết kẻ nào lại để hai cái đầu tựa nhau.

Mặt Taiju không khỏi nổi lên 3 vạch hắc tuyến, bảo sao hắn không thấy hai người xuất hiện, thì ra là bị đánh úp rồi nằm đó.

Taiju nhìn một hồi lại đảo mắt tới cái đầu vàng.

Thằng ranh đó giảo hoạt y như hồ ly.

Chắc chắn là cậu ta làm, Hakkai với cái tính cách của nó sẽ không làm mấy cái chuyện như thế này.

"Mày định chống lại tao sao Hakkai?"

Taiju nhìn hai người trước mặt không khỏi cảm thấy nực cười.

Một đứa vừa bị hắn tẩn, một đứa yếu đuối đứng trước hắn không có tí phản kháng mà dám chống lại hắn?

"Không sao đâu!

Mày mạnh hơn Taiju mà!"

Mitsuya cảm nhận được người bên cạnh đang cứng đờ không cử động.

Cậu tinh mắt để ý sự căng thẳng của Hakkai trên gương mặt.

"Hakkai?"

Khi Mitsuya chạy đến trước mặt Taiju, cậu đã không thấy Hakkai.

"Ha Ha!

Mày rốt cuộc kì vọng điều gì ở Hakkai?"

"Xin lỗi!

Taka-chan!"

Hakkai cứ đứng đó mà chẳng thể cử động chân của mình.

Không phải cậu không muốn, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Taiju là cậu không thể nào đối mặt được với hắn.

Taiju chốp cơ hội, đánh Mitsuya một cú.

Nhìn thấy người Mitsuya dần dần ngã xuống, không hiểu từ lúc nào ý chí chiến đấu với Taiju của Hakkai tăng mạnh.

Cậu cầm dao phóng thẳng chạy về phía Taiju.

"Thằng ngu!"

Takemichi chạy đến ngăn cản, kéo cổ áo của Hakkai ra sau.

Quăng cây dao xuống đất, cụng mạnh vào đầu cậu.

"Mitsuya đã nói rồi!

Dao không phải để dùng như thế này!"

"Đối mặt không phải thế này đâu!"

"Tao sẽ chỉ cho mày biết thế nào là đối mặt!"

Takemichi cở bỏ chiếc áo khoác dày cộm của bản thân ra, từng bước từng bước đi đến Taiju, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng mình từng bị Taiju đánh bầm dập của kiếp trước.

Lòng thầm than khổ quá mà, nhưng nếu không dùng cách này thì Hakkai sẽ mãi mãi núp sau cái bóng lưng của Yuzuha.

"Con hồ ly thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy hả?"

"Đừng nói nhiều!

Taiju!

Tao đến đây"

Takemichi dùng nấm đấm sơ sài phóng thẳng đến mặt Taiju, gã né được cũng đấm vào mặt em.

Takemichi nghiêng đầu sang phải tránh để gã đánh thẳng vào mặt em, nói gì thì nói chứ sóng mũi rất quý.

Em cứ đấm lung ta lung tung không bất cứ đỡ đòn nào của Taiju.

Còn hắn đấm lên đấm xuống, đấm vào bụng, đấm vào cằm của em liên tục.

Taiju đang đợi, đang đợi em bỏ cuộc.

Mặc cho Hakkai có ở ngoài gào thét thế nào Takemichi và Taiju vẫn không dừng lại.

"Mày chưa từ bỏ sao?

Định ăn bao nhiêu đấm nữa hả thằng ranh?"

"Tại sao tao phải từ bỏ khi tao còn chưa thắng mày!"

Takemichi lau lau vào cái trên gương mặt mình.

"Đủ rồi!

Đừng có hành động ngu ngốc nữa Takemichi!"

"Mày không thể nào thắng nổi Taiju đâu!"

Takemichi nghe không lọt tai lời Hakkai nói, em sắp bị đánh đến mơ màng rồi.

Kể từ khi quay lại, đây là lần đầu tiên em bị đánh như thế này.

Dù trước đó có hứng chịu 2 lần dao đâm nhưng nó vẫn không đau bằng cú đấm của Taiju.

Thà để em bị đâm rồi ngất xỉu chứ đừng để em bị đánh bầm dập nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo.

Nó làm cho Takemichi cảm nhận từng cơn đau nhức khi cử động.

"Tao sẽ đánh bại mày!

Taiju!"

"Dù cho bao nhiêu lần thất bại mà vẫn cứ đứng dậy đó là "đối mặt"!

Mày hiểu chứ Hakkai!"

Takemichi giương mặt thách thức hắn.

Em phóng tới, dự định tặng cho hắn cú đánh nhưng bị chụp được.

"Mày sẽ không thể đâu!"

Taiju lần nữa một tay nâng Takemichi lên, một tay đánh.

Nào ngờ như thay đổi cơ thể Takemichi dùng chân đạp vào bụng nơi gần vết thương hắn.

Taiju bị trúng vết thương, quăng em về trước mặt Hakkai.

Sau đó hắn khuỵ người xuống.

"Takemichi!

Dừng lại đi thôi!"

Hakkai lo lắng cho sự an nguy của em mà nói.

Cậu sợ rồi, Takemichi cứ liều mạng như vậy em sẽ chết mất.

"Hakkai!

Để tao nói với mày một điều."

"Cố gắng không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất đó chính là sự cô độc!"

Cô độc bước đi trên con đường thay đổi tương lai.

Cô độc chịu đựng tất cả mọi đau đớn khi thất bại.

Cô độc khi chứng kiến từng người chết trước mặt mình.

Đó chính là kiếp trước của Takemichi trong từng lần quay trở về quá khứ để cứu mọi người.

Em cố gắng vì tương lai hạnh phúc.

Nhưng những lần em trở về tương lai đã thấy những gì?

Cuối cùng chỉ còn mỗi bản thân mình sống, cuối cùng chẳng có ai có thể đồng hành cùng em mãi trên con đường này.

Takemichi cố gắng gượng cười một cái.

Nụ cười đó đánh thẳng vào trái tim kẻ đứng trước mặt em.

"Nói gì đi chứ Hakkai!

Chúng ta là bạn bè mà đúng không?"

Hakkai ngỡ ngàng ngơ ngác mơ hồ quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ.

"Hãy cứu tao!

Takemichi!"

Cậu tuyệt vọng nhìn Takemichi, em như ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi cứu lấy cậu bây giờ.

"Được!

Hakkai!"

Takemichi ôm người con trai đang khóc này, mít ước quá đi mất.

"Tao sẽ bảo vệ Yuzuha, người mày luôn muốn bảo vệ.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Takemichi vỗ về Hakkai, đứng dậy tiếp tục đánh với con quái vật.

"Takemichi!

Không phải vậy đâu!"

"Tao luôn là người được bảo vệ bởi Yuzuha!"

"Tao đã rất muốn bảo vệ gia đình mình nhưng.."

"Tao hoàn toàn không có can đảm khi đối đầu với Taiju."

"Từ trước đến nay, đó chỉ là lời nói dối cho sự hèn nhát của tao"

Bầu không khí yên lặng bao trùm lên không gian nhà thờ.

Mitsuya kinh ngạc với lời nói của cậu.

Hai kẻ nằm trong góc đã tỉnh dậy từ rất lâu vì chai xịt gây mê chỉ là hàng dỏm, không thể khiến họ bất tỉnh lâu được.

"Thật đần độn!"

"Đúng là cậu ấm!

Dù được con gái bảo vệ thôi cũng đần độn thế..." bang.

Chai gây mê từ trên không trung phóng xuống chỗ Koko.

"Liên quan gì đến mày!"

Cô gái từ từ ngồi dậy mà quát Koko.

Nhưng cái chai đó không phải do cô ném.

"Hakkai đừng nói nữa!"

Yuzuha cũng tỉnh lại từ cơn đau do Taiju đánh, thật ra cô biết tất cả những gì diễn ra ở đây nhưng cơ thể nặng trĩu không cho phép cô làm bất cứ hành động gì.

"Tha thứ cho tao Takemichi!

Mọi chuyện thành ra thế này là lỗi tại tao!"

"Vì lời nói dối của tao mà bị cuốn vào.

Thật ra tao chỉ biết sợ hãi mà đâm Taiju chỉ để chạy trốn sự yếu đuối của bản thân!"

"Mày thật sự rất đần đấy, Hakkai!"

Mitsuya chóng tay ngồi dậy.

"Tất cả những gì mày vừa nói tao đều biết!

Lời nói dối của mày tao đã biết!"

Takemichi nói ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

"Nhưng sẽ chẳng ai bỏ mặc mày với lời nói dối đó đâu!

Đó mới là Touman, đúng không Mitsuya!"

Takemichi dùng đôi mắt chan chứa tình mẹ nhìn người con Hakkai của mình, cuối cùng thì cũng đã tỉnh ngộ.

"Hai người lùi lại đi!"

Mitsuya hoang mang quay lại nhìn cậu.

"Đều tơi tả hết rồi không phải sao?"

"Cảm ơn nhé!

Tao chẳng còn sợ gì nữa rồi!"

"Sẽ không có lần thứ hai tao mặc bang phục Hắc Long đâu!

Taiju!"

Nói rồi, cậu cởi bỏ cái áo trắng ra.

Taiju giận dữ nắm chặt nắm đấm lại, giờ thì ngay cả đứa em trai của hắn cũng phản bội lại hắn.

"Mày nghĩ mày mạnh lên với mấy thằng đó sao?"

"Hả??

Gia đình thật sự của mày đâu?

Là tao đây này!"

"Mày sẽ chống lại người anh trưởng đã luôn bảo vệ gia tộc Shiba sao?"

Hắn rống lên nói với cậu.

"Dừng lại đi Taiju!"

Yuzuha lo lắng kêu lên.

"Yuzuha!

Đừng lo, sẽ không sao đâu!"

Takemichi ngồi xuống nói với cô, tay lấy khăn ra đưa cho Mitsuya và Yuzuha lau đi vết thương trên mặt.

"Đội phó nhị phiên đội Tokyo Manji-Shiba Hakkai tôi sẽ hạ anh!"

"Để bảo vệ bạn bè và gia đình của mình!"
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 48


Hakkai nhào vô đánh nhau với Taiju.

Taiju thoạt đầu cũng không đánh trả, cứ để cho cậu đánh.

Cuối cùng Hakkai mệt mỏi dừng tay, Taiju trầm mặc."

Chúa ơi, người đang thử thách con sao?"

"Tại sao người lại phải bắt con giết chết hai người em của mình thế này""Con yêu thương chúng biết chường nào!"

Taiju một đấm hạ Hakkai xuống sàn."

Thật đáng tiếc làm sao!

Hakkai!"

"Cả ba đứa mày cũng đừng hòng sóng sót."

"Dù có chạy cũng vô ích cả thôi!

Hơn một trăm quân tinh nhuệ của Hắc Long đang bao quanh nhà thờ!"

"Tại sao mày lại nghĩ bọn tao chạy?"

Takemichi điềm tĩnh nhìn Taiju."

Takemichi!"

Mitsuya và Yuzuha không thể ngờ nổi em lại nói thế.Takemichi chậm rãi kéo Hakkai về phía Yuzuha."

Mitsuya, nhờ mày lo dùm Hakkai và Yuzuha.

Cẩn thận với đám Koko, Inui đằng kia!"

Takemichi chỉ vào một góc, bấy giờ Mitsuya mới phát hiện có hai người đang bị trói ở đấy.Koko thấy em chỉ về phía mình, nhìn em đầy thích thú.

Còn Inui thì đang ngơ ngác nhìn em."

Takemichi!

Mày không thể nào hạ gục hắn đâu!"

Mitsuya giữ cổ tay em."

Takemichi!

Mày sẽ chết đấy, chị không thể để chuyện gia đình chị mà lôi em vào được!"

Yuzuha cũng ngăn cản không cho em đi."

Tao không sao, việc hai người cần làm là gọi cho Mikey đến, canh chừng hai tên Hắc Long kia.

Sau đó cứ nhìn tao là được."

Takemichi cười an ủi.Em duỗi người một cái, xoắn tay áo lên.

Đã đến lúc Takemichi nên đánh trả rồi.

Suốt mấy ngày qua, việc em làm là tập luyện cực khổ chỉ để trông chờ vào ngày hôm nay.

Ngay cả huấn luyện viên cũng không biết tại sao em lại siêng năng đến vậy."

Mày có thể đánh lại tao sao?

Đừng quên lúc nãy mày vừa bị tao đánh cho tơi tả!"

Taiju khinh thường."

Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ mới là tao!"

Takemichi nói xong phi thẳng đến Taiju cho hắn một cú đá vào bụng.Cứ như phim kiếm hiệp, Taiju chụp được chân em.

Takemichi cũng đâu để yên, trong lúc bị chụp chân lên cao lủng lẳng.

Em cố gắng dùng chân còn lại đạp mạnh vào hắn.

Sau đó dùng sức lực 2000 năm của mình bật dậy.

Taiju nhất thời đau điếng buông lỏng em ra.

Takemichi theo đà lộn nhào bước xuống sàn.

Một tấn bị kịch chuẩn bị đến với Taiju.

Em nhanh chóng ngay lúc hắn mất cảnh giác, một tay đục vào vết thương Yuzuha đâm, sau đó dùng tay còn lại đấm vào mặt hắn.

Takemichi nhân lúc hắn còn đang phát đau khi chịu hai cú đánh của mình, em đẩy mạnh hắn xuống nền.

Taiju ngã phía sau chưa kịp định hình gì thì tiếp đến đón nhận mấy cú đấm từ Takemichi.Trong lúc này, đầu Taiju chỉ nghĩ.

Thằng ranh này như vừa thay da đổi thịt, sực mạnh tăng kinh khủng.

Và hắn cũng không để mình bị đánh như thế hoài được, lật người thay đổi vị thế.Takemichi bị hắn đấm vài cú, dùng chân đập Taiju để hắn ngã ra xa.Taiju lăn lóc vào đống ghế.

Xung quanh trở nên lộn xộn.

"Cái này là mày dám dùng ghế đánh vào em gái mày này!"

Takemichi dùng hai tay gắng sức nâng cái ghế lên ném về phía hắn, sau đó thở hồng hộc."

Đồ giả nhân giả nghĩa, một mặt thì nói yêu thương gia đình nhưng mày đã làm gì với họ hả?"

"Chỉ có những trận bạo lực từ nhỏ đến lớn.

Nếu mày đánh Hakkai không thì tao còn có thể tha thứ, nhưng đằng này mày nghĩ lại coi.."

"Yuzuha là con gái, còn là em gái mày.

Mày có còn là anh trai không hả!"

"Mày yêu thương cái nỗi gì?"

"Đến chúa cũng sẽ không tha thứ cho mày đâu!"

Takemichi đánh từ cái vào mặt Taiju.

Như xả cơn giận lại như không phải."

Mày thì biết cái gì, đừng xen vào gia đình tao!"

Taiju dùng sức thoát khỏi cái chân của em đang kìm cánh tay của hắn.

Rồi nắm lấy tay đang đánh vào mặt hắn quăng về phía cửa.

Takemichi bị đập vào cửa, đau đớn kêu một tiếng.

Thằng cha này sức trâu bò quá, nếu không phải có Mitsuya và Hakkai đánh nhau với hắn trước.

Cộng thêm nhát dao của Yuzuha thì em cũng không thể nào có thể đánh hắn được như vậy."

Taiju!

Chúng ta cùng thoả hiệp một chuyện!"

"Nói đi!"

Taiju ngồi dậy, chuẩn bị cho trận đánh nhau với Takemichi lượt hai."

Nếu như tao đánh thắng mày, thì Hắc Long và cả mày nữa sẽ là của tao!

Nếu như tao thua, thì tuỳ mày xử lí tao sao cũng được!"

Takemichi chống đỡ tay đứng dậy."

Mày sẽ qua Hắc Long làm thuộc hạ của tao.

Thế nào?"

Taiju hứng thú nhìn em.

Hắn muốn người này vào băng.Takemichi như có một cái gì đó mới mẻ, em có khả năng đấu ngang hắn nhưng ngay từ đầu lại không đáp trả mà nhẫn nhịn.

Một con hồ ly gian xảo trói hai kẻ trung thành với hắn một chỗ."

Được!

Tao đồng ý!"

Takemichi gật đầu đồng ý."

Takemichi!

Đừng làm liều!"

Mitsuya không nghĩ em lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy."

Tao nhất định sẽ thắng!

Tin tưởng tao!"

Takemichi cười tự tin một cái.Cả hai bắt đầu lao đầu vào nhau đánh.

Anh đánh tôi, tôi đỡ được đòn của anh, tôi đáp trả anh né được, anh đánh lại tôi cũng đánh lại cả hai chúng ta cùng anh đấm cùng lúc.

Anh quăng tôi ra xa, tôi đứng dậy đẩy ngã anh.Cả hai đánh nhau không màng ánh mắt ngơ ngác của người khác.

Mitsuya không nghĩ em mạnh thế này.

Yuzuha cũng chỉ nghĩ Takemichi yếu ớt không có khả năng đánh đấm.

Hai kẻ trong gốc cũng không thoát khỏi sự ngạc nhiên.--------------------------Đôi lời từ toi:Toi ấm ủ cái phần này lâu rồi nay mới viết được.

Viết xong ta nói đã cái nư dễ sợ.

Vừa viết vừa đọc lại khúc Taiju đánh Takemichi ta nói nó đau lòng....Đoạn đánh nhau chỉ mang tính chất minh hoạ, mong mọi người đừng phỉ báng nó.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 49


Takemichi tập trung toàn lực đánh nhau với Taiju.

Cuối cùng em cũng có thể đánh ngã hắn xuống, cùng lúc có tiếng của vài chiếc oto ngoài cửa.Em đứng dậy thở dốc rồi lắc lắc đầu vài cái.

Ngồi bệt xuống sàn kế bên Taiju."

Thằng nhãi này!

Bọn mày nghĩ nếu đánh bại tao sẽ thoát ra được sao?"

"Bên ngoài có hơn 100 quân tinh nhuệ của Hắc Long đó!

Mày sẽ không thoát được đâu!"

Gã gằng từng chữ."

Mày không nghe thấy tiếng gì sao Taiju!"

"Touman tới rồi!

Mày nghĩ với đội quân đó của mày sẽ đánh bại được Mikey và các tổng trưởng sao?"

Takemichi dựa vào tường, nhìn hắn chật vật."

Takemicchi!!!"

Mikey đẩy cửa bước vào, cậu nghe điện thoại của Mitsuya liền tới đây.

Bên trong hoang tàn, Yuzuha, Hakkai, Mitsuya thương tích đầy mình, các ghế ngồi cũng nghiêng ngã.

Mikey liếc nhìn xuống dưới đất, là một gã Taiju đang nằm.

Cậu đi đến đá đá cho hắn vài cái.

"Đừng đá nữa Mikey!

Tao đã ở đây rồi này!"

Takemichi nhìn hành động của cậu mím môi nhịn cười.

"Mày không sao chứ?"

Mikey đi đến bên cạnh em, sờ sờ vào những vết thương trên mặt.

"Tao rất ổn!

Chúng mày đã hạ hết bọn bên ngoài rồi à?"

Takemichi gạt tay Mikey ra hỏi.

"Ừ!"

Mikey có chút không vui trả lời.

"Không thể nào!"

Taiju nghe lời Mikey nói hoàn toàn không tin.

Đội quân mà hắn tự tay huấn luyện không thể nào thua bọn tép riu đó được.

Hắn lê lết cái thân tàn ra ngoài không thấy gì ngoài hơn 100 người đang nằm dưới đất tuyết.

Mitsuya, Hakkai, Yuzuha cũng chạy ra ngoài nhìn.

Riêng Takemichi chỉ ngồi đó, em biết khung cảnh như thế nào không cần chạy ra chi cho tốn công.

"Mitsuya, đi đánh lẻ là không nên đâu!"

Baji đứng trên bậc thang nhìn cậu.

"Takemichi đâu?

Tao nghe nói có cậu ta nữa mà?"

Smiley cười cười.

"Ở bên trong!

Cậu ta kêu tao ra ngoài trước" Mikey chỉ ra phía sau, nhíu mày.

Cậu bị em ấy đuổi ra nên có chút không vui.

Takemichi đang từ từ bước lại gần gốc.

"Đừng giả vờ nữa, chúng mày đã cởi được trói rồi phải không?"

Takemichi ngồi xổm xuống.

"Tinh mắt thật đấy!"

Koko nhìn cậu, đôi mắt sắc sảo cong cong lên.

"Ha!"

Takemichi cười trừ một cái.

Vốn dĩ ban đầu em đâu có cột chặt đâu.

"Tao có thể đi theo mày không?"

Inui nhìn chàng trai nói.

"Không thể!

Không thể!"

Takemichi xua xua tay.

Em biết tương lai mình thế nào, đi theo chỉ có thể phá hoại tương lai mầm non đất nước thôi.

Nhưng bằng một cách nào đó mà có lẽ bọn này sẽ vào Touman thôi.

Thà bọn họ theo Mikey còn hơn em.

" Chúng mày ổn rồi thì lo liệu tổng trưởng của mình đi!"

Takemichi lấy áo khoác, đi ra nhà thờ.

Em đến cạnh Taiju, đưa cho hắn một tờ giấy: "Mày thua rồi!

Giữ lấy lời hứa, đến nơi này rồi nói tên tao!"

......

Những chiếc xe bon bon trên đường trong ngày đông tuyết giá lạnh.

Takemichi ngồi gục lên vai Chifuyu, đánh nhau với Taiju khổ thân thật.

Vừa mệt óc suy nghĩ tìm cách hạ hắn, vừa phải chịu mấy đòn đánh chí mạng của hắn.

A!

Cuộc đời đầy đau khổ!

"Takemichi này, tao là cộng sự của mày phải không?"

Chifuyu cầm lái, có thể vì lạnh hay vì lí do khác mà trên gương mặt cậu hiện rõ nét buồn bực.

"Đúng vậy, mày chính là cộng sự của tao!"

Takemichi vẫn gục mặt vào lưng cậu.

"Vậy tại sao lúc mày đi đến chỗ Hakkai đánh nhau với Taiju lại không báo cho tao biết?"

Takemichi đột nhiên cứng họng không biết trả lời làm sao.

Chính em đã gọi người ta là cộng sự mà bỏ người ta bơ vơ rồi bản thân tự đi giải quyết một mình, nói ra thì người có lỗi vẫn là em.

Takemichi tự biết bản thân sai, nhưng não bộ vẫn đang cố tìm cái gì đó để biện minh cho hành vi sai trái của mình.

À, tất cả là do em sợ Chifuyu gặp nguy hiểm thôi, sợ Chifuyu với tính chất vốn không ưa lạnh của cậu đi đánh nhau thời tiết này không tiện thôi.

Còn cái gì nữa ta.....Takemichi vắt óc ra cũng chỉ có mấy cái lí do coi được.

Em trầm mặc làm cho người cầm tay lái càng giận hơn.

"Hay là...lần sau tao rủ mày đi bù??"

Takemichi chập chừng nói.

"Chỉ mình tao thôi!"

Chifuyu liếc ra sau một cái.

"Ừ ừ!

Mình mày thôi!"

Dỗ người trước cái đã, chuyện khác tính sau.

Mặc dù Chifuyu không mấy tin tưởng lời nói của em nhưng cậu cũng không hỏi gì thêm nữa.

"Takemichi!

Qua đây tao chở, Chifuyu nó chạy chậm như rùa vậy!

Tao sẽ cho mày thấy thế nào là......"

Baji chưa kịp nói hết câu một đứa mở miệng từ chối, một đứa chạy vượt lên không cho cậu nói tiếp.

Vâng, hai đứa nó một là Takemichi, còn lại là phân đội phó đội cậu.

Baji tức điên người, cầm chắc tay ga phóng lên trước xe Chifuyu.

Chifuyu cũng nào để cậu cướp người mình dễ dàng, đua co với Baji.

Một đám ở phía sau không hiểu cái mô tê gì diễn ra nhưng cũng không để hai đua với nhau được bao lâu.

Vượt thẳng mặt hai xe.

Mặc kệ sự đời, Takemichi nãy giờ chỉ biết dịnh chặt sau xe, thề rằng sau này dù là cộng sự tính cách có ấm ấp, dịu dàng đi chăng nữa cũng sẽ không lên xe cho cậu chở.

"Takemichi!

Mày xem xem!"

Mikey hào hứng bước xuống xe.

"Đây là quà giáng sinh tụi tao tặng cho mày!"

Draken bước đến, vỗ vỗ vài cái lên xe.

"Đừng có ngây người ra đó chứ!

Lại đây xem đi!"

Kazutora choàng vai em, dắt em đi.

"Tặng tao thật hả?"

Takemichi ngẩn đầu lên, hỏi cho chắc chắn.

"Thật!"

Baji gật đầu.

"Vậy là từ nay tao không cần chúng mày chở đi nữa rồi!

May quá!"

Takemichi thở phào nhẹ nhõm, đây có lẽ là điều vui nhất trong ngày của em.

Không cần phải đi chung với mấy tay lái không an toàn nữa rồi.

"!!!!"

Cả đám đứng đó đột nhiên phát hiện ra cái gì đó bất thường, đôi mắt nhìn cái xe chăm chú liệu có nên rút lại lời nói không.

"Cảm ơn chúng mày!

Thật ra tao cũng có quà giáng sinh!"

Takemichi liếc mắt, đưa tay vào túi lục lục vài món đồ.

Chỉ mấy giây sau, em lấy ra mấy cái lá bùa may mắn và thú nhồi bông.

Đưa cho từng người, Mitsuya nè, Hakkai nè, Baji nè, Chifuyu nè, Kazutora nè, Draken nè, Mikey nè, Pa nè, Pe nè có cả của Smiley và Angry.

Đưa từng lá bùa và thú nhồi bông theo từng hình dạng.

Ví như Chifuyu sẽ có phiên bản nhồi bông thu nhỏ của cậu.

Đây là bản mà em đã đặt từ tháng trước để tặng quà giáng sinh cho họ.

Và tất nhiên Takemichi cũng sẽ có một cái riêng.

Mấy cặp mắt cứ nhìn vào nó mãi không thôi, nếu như Takemichi phiên bản nhồi bông có ý thức chắc chắn sẽ rất sợ hãi và rụt rè khi cảm thấy mấy con mắt sói đó nhìn bé.

---------------------------

Đôi lời tâm sự từ toi:

Trầm cảm với chương mới quá các cô ạ!

Ôi thương thay cho con toi!

Con toi, toi cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa mà anh ta nỡ lòng nào đánh như vậy!!

Giờ toi chắc toi viết ngược anh ta cho hài lòng hả dạ toi quá!!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 50


Nửa đêm ngày 31 tháng 12, tại một ngôi đền lớn.

Dòng người đông đúc tấp nập, họ đến để rung chuông cầu nguyện, đến để viết ema cho năm mới.

Takemichi cùng Hinata mặc yukata bước vào, hai người nắm tay nhau đợi bọn Mitsuya đến.

Chẳng lâu sau tiếng gọi từ phía sau kêu lên: "Takemichi!"

Mitsuya gọi tên em, đi cùng cậu là chị em nhà Shiba và hai đứa em gái nhỏ nhắn.

Hai đứa tròn mắt nắm tay nhau nhìn Takemichi.

"Đáng yêu quá!

Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Takemichi ngồi xổm xuống.

"Đừng coi em là trẻ con!

Cho dù anh có đeo tai mèo đáng yêu đến mấy thì em vẫn sẽ không ưa anh đâu!"

Ủa??

Chẳng phải là sẽ chửi em mặt ngu sao?

Takemichi đứng hình trong chốc lát.

Hai cô em gái không thèm để ý đến cậu nữa, chạy ra phía sau ôm chân Hinata, miệng không ngừng khen chị gái xinh đẹp.

"Mitsuya,..chúng nó.."

Takemichi xoay sang nhìn cậu.

"Hơ hơ.."

Đối với chuyện này, Mitsuya cũng chỉ biết cười cho qua.

Tất cả là lỗi tại cậu lơ là, trong lúc cậu không để ý Runa và Mana đã lấy điện thoại mở hình lên mà coi.

"Chị ơi!

Cho Runa nắm tay nhé!"

Runa đung đưa tay kéo kéo Hinata.

"Mana cũng muốn, Mana cũng muốn!"

Mana bên kia cũng đòi theo.

Takemichi thật sự không còn gì để nói với hai đứa nhóc này.

Em khổ sở than vãn: "Mãi mới được hẹn hò thế mà"

"Thôi không sao đâu!

Tụi tao hẹn hò cùng mày được mà!"

Hakkai và Mitsuya nhẹ giọng an ủi.

Takemichi nghe có gì đó lạ, nhìn hai người.

Kịch bản này...dường như có chút không đúng!

Yuzuha đi sau nhìn 3 người họ, trùng hợp cô cũng nhìn thấy Hakkai đang nhìn mình.

Hakkai đi chậm lại, đợi cô đến.

"Đó gọi là tiếng sét ái tình chị nhỉ?

Hồi giáng sinh trông cũng khá được mà" Hakkai không hề hay biết bản thân mình đang bị nhầm lẫn, nói.

Yuzuha cứ tưởng mình và Hakkai đang nói chung một người, gật đầu một cái.

"Taiju ấy, hôm kia lúc rời khỏi nhà có nói thế này!"

Yuzuha hồi tưởng quay lại cảnh ấy, kể cho cậu nghe.

"Tao đã muốn dạy Hakkai trở thành kẻ mạnh.

Vậy mà thằng yếu đuối đó lại chọc tức tao."

"Hanagaki Takemichi vậy mà có thể thay đổi Hakkai mà tao không thể thay đổi."

"Ở ngôi nhà này, tao giờ không còn cần thiết nữa!"

"Tao không có ý định thay đổi tâm tính gì đâu, nhưng chuyện bạo lực không phải là tất cả tao công nhận!"

Nói rồi Taiju lại gần Yuzuha, đưa tay xoa đầu cô một cái.

"Tạm biệt nhé Yuzuha, mày cũng đã lớn rồi!"

Tiếng đóng cửa của Taiju, và cảm giác nghẹn ngào của Yuzuha vang lên cùng lúc.

Một góc nào đó mà Yuzuha không biết, Taiju đang mở tờ giấy ra nhìn chầm chầm vào nó.

Trên đó ghi 'Trước khi rời đi hãy xoa đầu em gái mình!'

"....Anh hai đã nói như vậy sao?"

Hakkai trầm ngâm nói.

"Ừ.."

Yuzuha đưa tay lên đầu, sờ vào mái tóc của mình.

Đây là lần đầu tiên Taiju đối xử dịu dàng với cô như thế, cảm giác ấm áp ấy vẫn còn lưu lại nơi Taiju xoa đến tận giờ.

"Cậu ấy cuối cùng đã thay đổi cả mày lẫn cả anh hai!"

"Một Hanagaki Takemichi như thế, tao.."

Yuzuha hướng mắt nhìn chàng trai ngốc nghếch.

"Hả?

Khoan đã chị!

Chẳng phải chị thích Taka-chan sao?"

Hakkai ngạc nhiên nhìn chị gái.

"Mitsuya ấy hả?

Tao coi nó là anh em thôi!"

Yuzuha bình tĩnh trả lời.

"Chị thích Takemichi hả?"

"Không phải kiểu đấy, đồ ngu!"

"Tình cảm đơn phương thôi thì đâu có tội gì hết đúng không?"

Hakkai trơ mắt nhìn Yuzuha, cô không nhìn được cái biểu cảm của cậu, liền lỡ miệng nói.

"Đừng có mà nhìn chị bằng bản mặt như thế, làm như chị mày không nhìn ra hai thằng bây thích Takemichi vậy đó!"

"Đôi mắt của mày và Mitsuya muốn dán vào Takemichi luôn rồi!

Chị mày không biết chắc?"

Yuzuha cọc tính, đánh Hakkai vài cái.

"CHỊ!!"

Takemichi nghe đằng sau có chuyện gì đó nhắc tên cậu, xoay qua nhìn hai người: "sao đấy?"

"Không không có gì đâu!"

Hakkai nhanh chóng lắc đầu, Mitsuya tai thính nghe toàn bộ câu chuyện chỉ nhìn cậu một cái thâm sâu.

"Takemichi có ema kìa!"

Hinata tay dẫn Runa nói.

"Thế thì viết thôi!"

Takemichi đang ẫm Mana trên tay, tuỳ tiện cầm lên một cái.

"Được đó, mọi người cùng viết đi!"

"Mấy cái này tao chưa từng viết bao giờ!"

"Là viết điều mình muốn ấy hả?"

Mỗi người lần lượt cầm tấm gỗ, tay viết lên điều ước cho năm mới.

"Anh ơi!

Mana cũng muốn viết!"

Mana ngồi trong lòng Takemichi ngước đầu ra sau nhìn em.

"Được!

Để anh viết cho em!"

Takemichi lấy tấm gỗ, cầm bút lông nghe điều ước từ Mana sau đó viết vào.

"Runa cũng muốn anh viết cho!"

Runa bên cạnh nhìn chữ Takemichi, liền đưa tấm gỗ đang viết dang dở của mình cho em.

"Được được!

Runa muốn ước gì nào?"

Takemichi tất nhiên sẵn lòng.

Runa đọc lên điều ước, theo đó Takemichi cũng ghi vào.

Sau đó, em lại lần lượt ẫm Runa và Mana để hai cô bé treo lên.

Bên phía mọi người cũng đã xong và treo lên.

Chỉ có Takemichi là chưa ghi gì cả.

Lúc này, em mới lấy một tấm gỗ ra ghi lên điều ước của mình, hai cô bé bên cạnh tò mò nhìn sang.

"Takemichi anh viết gì vậy?"

Hina mỉm cười hỏi em.

"Cho mọi người xem sẽ mất linh nghiệm đấy!"

Takemichi chuẩn bị đút tấm gỗ vào tay áo.

"Gì đấy?

Cho tao xem đi Takemichi?"

Hai người Hakkai và Mitsuya cũng tò mò nhìn sang.

Cả ba cùng giành giật nhau, làm cho tấm ema rơi ra từ tay Takemichi.

Nó lăn lóc trên nền gạch rồi đụng phải chân một người.

"Baji!

Đừng động vào nó!!"

Takemichi hét toáng lên làm cậu giật mình, lỡ tay quẳng đi.

Chiếc ema bay lên không trung về phía xa.

Takemichi vội vàng đuổi theo.

Tại sao lần nào ước ema cũng không yên ổn thế này?

Từ xa ba bóng người đứng trước mặt nghe tiếng thét quen thuộc xoay người lại.

"Gì đấy?"

Smiley nheo đôi mắt nhìn.

"Takemichi?"

Mutou đứng cạnh nhìn Takemichi dẫn đầu mấy con người chạy qua.

Cả bọn chạy theo cuối cùng ema lại dừng trước chỗ rung chuông.

"Ema!"

Takemichi tay bắt lấy tấm ema, nhanh chóng giấu đi.

"Ema?"

Nghe tiếng kêu tên mình, Ema quay đầu nhìn.

"Takemicchi?"

Draken và Mikey đồng loạt nói.

"Là ema này!"

Em đung đưa lên cho họ nhìn một cái rồi cất nhẹm đi.

Mikey muốn chộp lấy nhưng không kịp, cậu đành rút tay lại.

Bất chợt, xung quanh ồn ào hẳn lên.

Bọn phía sau cũng đuổi tới.

"Còn mười giây nữa là sang năm mới!"

Một giọng nói từ đám đông vang lên.

"5"

"4"

"3"

"2"

"1"

"Chúc mừng năm mới!!"

Năm mới cứ đến vội vàng như thế khiến chúng ta không kịp phòng bị.

Một năm trôi qua lại một năm trôi qua, những con người xa cách bao nhiêu năm ấy lại lần nữa đón năm mới cùng nhau.

Takemichi tạm biệt họ, nắm tay Hinata trở về trước.

Bọn còn lại thì cùng nhau trở về, trên đường về có người không chịu được thốt lên một câu.

"Rốt cuộc thì Takemichi ước điều gì ấy nhỉ?"

Chifuyu thắc mắc.

"Nó không cho bọn tao xem!"

Mitsuya tay dắt theo hai đứa em bước xuống bậc thang.

"Hakkai cũng không thấy luôn à?"

Pa nghiêng đầu nhìn cậu.

"Không thấy!"

Hakkai lắc đầu thất vọng.

Bỗng, Runa với Mana buông tay Mitsuya ra chạy đến trước mặt họ.

"Runa biết!

Runa biết nè!"

"Lúc nãy, Mana và Runa còn nhờ Takemichi ghi ema đấy!"

Runa và Mana lần lượt nói.

Cả đám xúm vào nghe, yên lặng nghe hai đứa nói tiếp.

"Nhưng phải cho Runa và Mana cái gì thì em mới nói!"

Runa hớn hở.

Lập tức có người nhìn Mitsuya.

Cậu gật đầu, chân đi lại hai đứa.

"Mana và Runa muốn gì nè!

Kẹo táo nhé!"

"Không muốn!"

"Vậy có muốn búp bê và gấu bông không?"

Yuzuha lên tiếng dụ dỗ bằng thứ mấy bé gái thích.

Ngay lập tức Mana và Runa đã chần chừ.

Hai bé nói:

"Runa muốn 5 con gấu bông!"

"Mana cũng muốn 5 con gấu bông!"

"Được được!

Nói đi nào ema của Takemichi ghi gì đấy?"

Cả đám nhanh chóng đồng ý, chờ đợi đáp án.

Runa cũng không phụ sự mong đợi, thanh thót nói lên:

"Anh Takemichi đã ghi rằng:

Dù cho phải hi sinh cái gì, hy vọng tương lai Hina và tất cả mọi người đều phải thật hạnh phúc"

"Sau đó còn ghi cái gì đó, Runa đọc không hiểu!"

---------------------------

*Ema là một tấm gỗ viết điều ước, thường xuất hiện tại các ngôi đền ngày tết ở Nhật
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 51


Takemichi mơ.

Em mơ thấy Baij trong trận Huyết chiến Halloween.Cậu đã bị Kazutora đâm một nhát dao.

Nhát dao ấy chứa đựng sự phẫn uất khi nghe tin bản thân bị phản bội, khi biết cuối cùng đã không còn ai cần bản thân nữa.Mà Baji vẫn như không có chuyện gì, tiếp tục đánh nhau.

Cuối cùng, sức lực bị cạn kiệt cậu đã gục ngã.

Mikey từ trong đống xe nát, giận giữ đánh Kazutora.

Còn Kazutora thì sao, cậu cứ im lặng không phản kháng.

Cứ như cầu xin Mikey hãy giết chết cậu theo Baji.

Giây phút Kazutora tỉnh ngộ là lúc con dao đã được cấm vào người Baji.

Giờ đây, cậu chỉ muốn theo Baji để được chuộc tội.

Nhưng lúc này, Baji lại đứng dậy sau đó dùng hành động tự sát của mình để thức tỉnh Mikey.

Cuối cùng mọi thứ trong giấc mơ như muốn tan vỡ dần dần, Chifuyu ôm thân thể Baji không nói nên lời.

Mọi thứ xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Takemichi chỉ có thể đứng quan sát mọi chuyện, em không cử động được, cơ thể không hề theo ý em.

Em...chẳng phải em đã cứu được Baji rồi sao?

Tại sao?

Tại sao nó lại chân thật đến vậy?

Ánh sáng đột nhiên hiện lên, khung cảnh đang là mùa xuân.

Hiện tại, bên cạnh Takemichi là Ema, cô đang trò chuyện vui vẻ cùng em.

Sau đó từ xa, có một chiếc xe lao tới phóng về phía hai người.

Cây gậy nhắm mục tiêu đánh thẳng vào đầu Ema.

Lon nước cầm trên tay lăn dọc trên đất, giữa đường là cô gái có mái tóc vàng nhỏ nhắn đang nằm trên đó.

"Ema-chan!

Em sẽ không sao đúng chứ!

Ema!"

"Tỉnh lại đi Ema!"

Takemichi tuyệt vọng kêu gào.

Mikey từ đằng sau bước ra, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Cậu không thể tin vào mắt mình.

Mikey kêu Takemichi đỡ Ema lên lưng của mình.

Bước chân nặng nề đi đến bệnh viện.

Không biết từ lúc nào Ema đã tỉnh lại.

Cô dựa trên lưng ấm ấp người anh trai nhỏ giọng thủ thỉ cùng anh, vì cô biết bản thân mình không thời gian nữa.

Hai anh em đi trên đường, người nói người trả lời.

"Takemichi à!

Mikey trông cậy vào anh nhé!"

Cuối cùng Ema đẫm nước mắt mỉm cười nhìn em.

Đôi tay từ từ buông lỏng xuống.

Mikey nhận ra sự thay đổi của Ema, cả người run rẩy không ngừng nói chuyện với cô chỉ cầu mong cho đứa em gái bé nhỏ này có thể trả lời anh trai.

"Ema à!

Sao lại lạnh thế này!"

Mikey nhất thời không thể chấp nhận được cứ liên hồi gọi tên Ema.

Takemichi nơi khác nhìn vào khung cảnh đang diễn ra.

Một Takemichi, một Mikey, một Ema hơi thở lạnh lẽo.

Em không tự chủ được rơi nước mắt.

Lần này, nó lại thoáng nhanh đến tang lễ của Ema rồi lại dập tắt đi ánh sáng.

Takemichi đứng trơ trọi trong bóng tối, tinh thần đang bị dày vò nghiêm trọng.

"Kaku-chan?"

Takemichi ngước nhìn lên, là trận biến cố vùng Kantou.

Gì thế này, là Izana đang đỡ đạn thay cho Kakuchou?

Không được!

Chuyện này không thể xảy ra!

Takemichi đưa tay lên trong vô vọng.

Chớp mắt ba viên đạn đã bắn vào người Izana.

Cậu ngã xuống cạnh Kakuchou.

Izana cuối cùng cũng không hiểu, tại sao chỉ là một tên thuộc hạ thôi mà.

Cậu tại sao lại chắn cho Kakuchou chứ.

"Xin lỗi Kakuchou!

Nhưng tao chỉ có mình mày thôi!"

Izana vào thời khắc cuối cùng đã nói rằng bản thân không hề có cùng huyết thống đến nhà Sano, bản thân không nên có được sự cứu rỗi từ bất cứ ai.

Cậu nhận ra bản thân mình đã đấm chìm trong sự ghen ghét đố kị và cướp đi sinh mạng của em gái mình yêu thương nhất.

Giờ Izana cậu phải đi chuộc lỗi cùng em ấy.

Cứu không được?

Cứu không được!!!!

Tại sao lại cứu không được?

Tại sao vậy chứ?

Takemichi điên cuồng muốn phá vỡ cái không gian này!

Tại sao?

Tại sao lại cho em nhìn những điều này?

Tại sao lại muốn em lại lần nữa chứng kiến cái chết của mọi người?

Nhưng điều khiến Takemichi điên cuồng hơn là khi giấc mơ này lại diễn cảnh Draken chết trong tay em.

Cậu nói Mikey trong cậy vào em rồi sau đó cứ từ từ mà ngưng thở.

Draken cứ như vậy mà ra đi.

.

.

.

.

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, Takemichi như người không hồn nhìn từng hình ảnh đang đập vào mắt mình.

Mikey chết trong vòng tay mình.

Hinata chết trong đống tro tàn.

Chifuyu một phát đạn của Kisaki mà chết ngay trước mặt em.

Naoto vì che đạn cho mình mà cũng chết đi.

Mitsuya yên tĩnh nhắm mắt trong cái gương to lớn.

Tại sao khi mọi người chết chỉ còn mình em sống?

Tại sao mọi người lại rời bỏ em?

Tại sao mọi người lại cứ cố chấp tin tưởng em sẽ cứu được họ?

Tại sao mọi người lại đặt niềm tin vào em như thế?

Tại sao em lại có thể vô dụng như vậy?

Em chỉ muốn cứu mọi người thôi mà?

Takemichi choàng tỉnh sau giấc mơ, mồ hôi chảy ướt cả người.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Em bước xuống giường, lấy mọi thứ có trong phòng đập xuống không ngừng la hét.

Choang choang

Các bình hoa và ly nước tan vỡ dưới đất.

Tấm ảnh của em và gia đình cũng bị đập đổ.

Không lâu sau, gian phòng hỗn độn.

Thuỷ tinh dưới sàn, Takemichi đi từng bước làm cho các mảnh vỡ đâm vào chân em chảy máu đầm đìa.

Bàn tay cũng không còn nguyên vẹn mà đầy rãy vết thương và máu.

Đôi mắt đầy nước mắt và tia đỏ.

Kazutora nghe động tỉnh liền chạy đến phòng em, và rồi cậu đã thấy những thứ đó.

Cậu hoảng hốt không biết làm thế nào, bộ dáng điên cuồng đó của Takemichi là lần đầu tiên cậu thấy.

"Takemichi..."

Kazutora khẽ gọi tên em.

Takemichi nhìn ra cửa, đôi mắt của sự thống khổ và đau đớn như một phát đánh mạnh vào trái tim Kazutora.

"Xin lỗi!

Đã làm ồn đến mày rồi, đừng để ý đến tao!"

Takemichi bước đi trên thuỷ tinh, đóng cánh cửa đang hé mở không để cho Kazutora có cơ hội bước vào.

--------------------------

Đôi lời từ toi:

Toi viết xong là 2h 40' và chương này có thể sẽ bị xoá.

Toi không biết bản thân làm sao nữa nhưng...kiểu gì á..
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 52


Rạng sáng ngày 1-1, bóng đèn trên tầng vẫn còn sáng.Takemichi đi chân không bước xuống cầu thang, chân lửng thững đi xuống dưới.

Đôi mắt mệt mỏi mơ hồ đến phòng khách rồi ngã phịch xuống ghế sofa.Em chỉ định đi lấy chút đồ để dọn dẹp đống hỗn độn trên phòng, nhưng chẳng hiểu vì sao vừa ngồi xuống ghế sofa mắt em cứ sụp xuống.

Takemichi cứ như thế mà chợp mắt tại phòng khách.Góc xa trên cầu thang, Kazutora cũng bước xuống.

Cậu đứng trước mặt em, nhìn em với đôi mắt thâm sâu.Cậu cứ nghĩ bản thân mình đã hiểu Takemichi sau mấy tháng ở cùng, nhưng sự việc diễn ra tối nay đã chứng minh rằng cậu hoàn toàn không hiểu.Có những lúc Takemichi như bốc hơi trên thế gian này, đến trường tìm cũng không thấy.

Nhưng chỉ vài hôm sau, em sẽ trở về, trở về với bộ dáng một chàng trai ấm áp và năng động.Kazutora khẽ nắm bàn tay đỏ vì máu vì vết thương của em, môi đặt lên đấy một nụ hôn.Cậu sẽ đợi, đợi Takemichi nói hết những gì trong lòng của em cho cậu nghe.Takemichi là của mình cậu, cậu sẽ không để em rời xa khỏi mình, nếu như Takemichi rời đi.....cậu sẽ nhốt em lại.

Lúc ấy em sẽ không thể rời xa cậu nữa.Takemichi cảm giác có chút ngứa, xoay mình sang phía bên kia.

Kazutora mỉm cười, đi lấy hộp y tế băng bó vết thương lại cho em...."

Takemichi!

Kazutora!"

Tiếng chuông và tiếng gõ cửa vang lên.

Baji cùng Chifuyu đứng đợi mãi mà không thấy ai ra mở cửa thì bắt đầu lục lọi xung quanh xem có cái chìa khoá nào không."

Chifuyu, tao thấy rồi này!"

Baji cầm chậu cây lên, dưới nó là một chiếc chìa khoá.

Cậu nhanh chóng mở cửa bước vào."

Takemichi!"

Chifuyu lớn giọng kêu.Hai người bỏ dép ra, đi vào trong tìm kiếm.Hình ảnh hai người con trai đang ôm nhau nằm trên ghế đập thẳng vào mắt khi họ vừa bước vào phòng khách.Kazutora đang ôm chặt lấy Takemichi mà ngủ.

Còn em tay chân băng bó mà ngủ trong lòng cậu.Nhưng xét một cách nào đó thì...ờm....là Kazutora đang gục mặt vào lòng Takemichi, đôi tay ôm ngang eo em, chân thì như xúc tu quấn chặt Takemichi.

Mà tay Takemichi cũng ôm lấy đầu Kazutora mà ngủ.Baji và Chifuyu đứng hình trong vài giây, hai người nhanh chóng và nhẹ nhàng tách Kazutora và Takemichi ra."

Ưm...Đừng ồn!"

Takemichi quơ quơ cánh tay vài cái rồi lăn qua ngủ tiếp.Baji và Chifuyu tay để lên miệng làm động tác im lặng, sau đó lôi cái con hổ mất nết này ra khỏi người Takemichi.

Nhưng hổ con nào chịu, dí vào người Takemichi hơn.Chifuyu dùng đôi bàn tay gỡ hai cái cánh tay trên eo Kazutora ra.

Baji cầm hai chân lôi cậu xuống.Kazutora mơ mơ màng màng mà ngồi xuống nền đất lạnh lẽo."

Takemichi?"

Cậu dụi mắt vài cái, gọi tên em.Và Baji đã bịt miệng của Kazutora lại, nắm cổ áo lôi ra ngoài sân."

AA!"

Chifuyu tranh thủ hai người xử lí, leo lên nằm cùng Takemichi.

Cậu thoải mái để Takemichi dựa vào vai mình, tranh thủ cầm tay Takemichi để em ôm mình, sau đó nhắm mắt lại an tĩnh mà nằm cạnh em.Đồ cơ hội-ChifuyuKazutora bị đánh bầm dập đã tỉnh ngủ, mặt xụ xuống đóng cửa lại.Baji đi vào lại thấy thêm một đứa, trán cậu nổi gân xanh.

Hất Chifuyu ra, rồi bế Takemichi theo kiểu công chúa bước lên lầu.Đến của phòng Takemichi, cậu ra hiệu cho Kazutora mở cửa.Hai người giao mắt, Kazutora lắc đầu.

Chifuyu đứng cạnh nhíu mày liếc một cái, mở cửa ra.Bên trong bừa bộn không thể nào hơn, cứ như

vừa mới đánh nhau một trận trong phòng vậy.

Dưới sàn đầy thuỷ tinh, cái kệ sách bị ngã gãy xuống đất xiên xẹo giữa phòng, có vài vết máu bê bét trên sàn nhà.Hai người cùng lúc nhìn Kazutora, nhưng đáp lại hai người là cái lắc đầu của cậu.Baji đành bế Takemichi qua ở tạm phòng Kazutora.

Trong lúc đi, Takemichi dường như cảm thấy không thoải mái, đầu cứ dụi dụi vào ngực Baji, cả người cựa quậy tìm chỗ tốt để ngủ tiếp.

Người Baji nóng lên, đôi tai đỏ rần.Vừa tới cửa phòng Kazutora, Baji nhìn hai người đi sau, ý muốn nói không được vào.

Còn cậu thì đặt em lên giường.Takemichi vừa nằm xuống nệm liền thoải mái, khẽ ưm một tiếng rồi nghiêng đầu ngủ.

Baji mím môi, cúi người hôn lên trán em, vuốt ve mái tóc lại di chuyển xuống hàng lông mi, rồi lại đến mắt.Một nụ hôn buổi sáng ngày xuân ngọt ngào.Cạch."

Phòng Takemichi sao đấy?

Hôm qua có trộm à?"

Chifuyu cùng Baji và Kazutora bước xuống lầu, cậu thắc mắc hỏi Kazutora."

Không!

Nó làm đấy!"

Kazutora nhíu mày trả lời."

Takemichi làm?"

"Chứ không phải hôm qua mày cùng nó đánh nhau hả?"

Baji không tin hỏi."

Tao nào nỡ mà đánh nó!"

Kazutora bĩu môi nói thầm.

Thích Takemichi như vậy, làm sao nỡ làm em bị thương được.Ngồi xuống ghế, Kazutora đi rửa mặt, Baji và Chifuyu tự nhiên như nhà mình, lấy trái cây và trà từ trong tủ ra tự phục vụ bản thân."

Tại sao Takemichi lại làm vậy?"

Chifuyu vừa lột quýt vừa hỏi."

Tao không biết!"

"Nửa đêm qua tao đang ngủ say, tự dưng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc nên qua phòng xem thử."

"Mày không biết cảnh tượng ấy kinh hoàng cỡ nào đâu!

Nó làm tao từ mơ màng, tỉnh cả ngủ luôn."

"Sau đó Takemichi còn đẩy tao ra ngoài không cho vào phòng!"

"Rồi tao nghe tiếng rầm thật lớn!

Mở cửa ra thì không được, cái tao đứng ngoài đợi."

Kazutora ngồi vào bàn sưởi, bắt đầu kể chuyện khuya qua cho hai người nghe, thuận tiện nhận ly trà từ Baji.Cậu nói rằng sau nửa tiếng thì Takemichi mở cửa, cả người liu siu bước xuống cầu thang mà đôi chân đầy máu, tay thì rách cả da và đỏ lên.Lúc đó Kazutora có ngó qua phòng Takemichi xem một cái."

Như tụi mày thấy đó, hiện trường vẫn còn trên phòng Takemichi!"

"Sau đó tao đi xuống rửa, băng bó vết thương cho Takemichi chứ làm gì nữa!"

Kazutora bưng ly trà lên uống một ngụm lớn."

Rồi sẵn tiện mày ngủ cùng Takemichi luôn à?"

Chifuyu liếc cậu, khịa một câu."

Cũng có người tranh thủ tao và Baji ra ngoài để ôm Takemichi đó thôi!"

Kazutora bật lại ngay."

Hai đứa chúng mày im đi!

Ồn quá!"

Baji nhìn hai người, kẻ tám lạng người nửa cân, như nhau cả thôi."

Vậy tại sao Takemichi lại như vậy?"

Baji chóng cằm, nằm trên sàn hỏi."

Mày đoán xem!"

Kazutora làm động tác nhướn mày cực kì gợi đòn hướng về phía Baji."

Mẹ mày!"

Baji tay đánh vào đầu Kazutora cho đỡ tức.Cả ba cùng ngồi vào bàn sưởi, bật tivi ngày tết lên xem.

Vốn dĩ Baji và Chifuyu đến đây vì muốn rủ Takemichi đi chơi tết, vào nhà thì găp cảnh Kazutora ôm Takemichi, xử lí xong cậu ta thì đến chuyện Takemichi.Đúng là đời không đoán trước được điều gì."

Chúng mày đến nhà tao bao giờ?"

Mấy giờ sau, một giọng nói vang lên từ trên cầu thang vọng xuống.-----------------------Đôi lời từ toi:Vốn dĩ toi chỉ định coi chương 51 là phiên ngoại, kiểu như viết để giải toả cảm xúc á.

Mà hông hiểu sao vào cái hôm toi định xoá thì trong đầu lại nảy lên một ý tưởng.Muahaha!!

Và chương 52 ra đời với số phận ở lại của chương 51.Há ha ha ha!U là trời, toi vừa mới phát hiện ra chương 52 bay màu, giờ phải đăng lại
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 53


"Chúng mày đến nhà tao bao giờ?"

Mấy giờ sau, một giọng nói vang lên từ trên cầu thang vọng xuống.

Takemichi bước xuống lầu, đôi mắt lờ đờ, tóc tai bù xù, cổ áo thì có hơi..xộc xệch một tí tì ti.

Ba người trong bàn sưởi đứng hình vài giây.

Chifuyu tay cầm quả táo rớt xuống đất.

Kazutora ngây dại nhìn Takemichi vụt rớt ly trà.

Baji thì bất ngờ đến nổi phun nước ra khỏi miệng.

"Chúng mày bị điên à?

Có sao không đấy?"

Takemichi nhăn mặt nhìn ba người, không khỏi tự hỏi có phải em đã bước xuống nhà sai cách rồi không?

Gì mà cảnh tượng dị dị thế này!

Takemichi không màng đến bọn họ nữa, tay đóng cửa phòng vệ sinh cái rầm.

Em ngồi sụp xuống, đôi mắt ươn ướt.

Bọn họ còn sống, cả ba người họ đều còn sống!

Takemichi mỉm cười nhưng nước mắt không thể nào ngừng rơi.

Cảm xúc gì thế này!

Tại sao nó cứ muốn vỡ oà ra vậy.

"Takemichi!

Mày có cảm thấy mày ở trong đó hơi lâu rồi không?"

Kazutora gõ cửa, dò hỏi người bên trong.

"Ra ngay đây!

Mày đừng có mà hối tao!"

Takemichi rửa mặt, hét ra bên ngoài.

Không bao lâu, em mở cửa ra.

Cả ba người ngồi ngay ngắn trên lò sưởi, ăn trái cây và đồ ăn mà mấy ngày trước em mua dự trữ.

"....."

"Tao nói này."

"Chúng mày coi hạn sử dụng chưa?"

"Mấy cái đấy tao nhớ là mua từ mấy tuần trước rồi ấy!"

Takemichi mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nhắc nhở đi lại tủ lạnh.

Bịchh!

Tiếng đồ ăn rơi loảng choảng trên nền nhà.

Cả ba lao vào phòng tắm ngay lập tức, xanh mặt, không ngừng nôn ói.

Ói tất cả những gì sáng giờ ăn ra.

"Ê!

Mà tao nhớ nhầm rồi, cái đó tao mới mua.

Đồ hư còn trong tủ lạnh!"

Takemichi cảm thấy lương tâm của mình không nên bị chó ăn như vậy.

Nói lại cho bọn họ.

Baji, Kazutora, Chifuyu lần lượt bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt không thể nào diễn tả nổi.

Có phải do họ cưng chiều Takemichi quá nên em hư đúng không nhở?

"Để tao làm đồ ăn cho bọn mày!"

Takemichi nín cười, nhưng bờ vai nhỏ nhắn run run đã tố cáo em.

Họ bất lực nhìn nhau bắt đầu hoài nghi về nhân sinh loài người.

Takemichi đặt đồ ăn sáng dành cho bốn người lên bàn.

Kêu cả bọn vào ăn, đừng có hòng mà lười biếng nằm luôn trên bàn sưởi.

Lết cái thân tàn ma dại vào bàn, đột nhiên cảm thấy những công sức sáng nay mà họ bỏ ra vô cùng không uổng công.

"Takemichi này!

Hôm qua mày sao đấy?"

Baji một bên ăn một bên hỏi.

"Tại sao lại đập đồ như thế?"

Kazutora thừa cơ hỏi ké.

"Còn tay và chân mày nữa?"

Chifuyu cùng lúc hỏi luôn.

Takemichi buôn đũa xuống, mặt mày nghiêm túc.

"Ăn cũng không thể bịt miệng tụi mày lại!

Nếu chuyện này bàn ra ngoài thì hôm nay chúng này đừng hòng bước khỏi nhà tao!"

Takemichi yanglake buông lời cảnh cáo, không chừng em sẽ diệt khẩu bọn họ thật.

Ba người biết Takemichi không muốn nói, chỉ đành ngậm ngùi mà ăn.

Phận làm phu lời thê là tất cả.

"Chừng nào chúng mày về?

Tao thấy ở hơi lâu rồi đấy!"

Kazutora sau khi dứt bữa sáng, bắt đầu đuổi khách.

Baji và Chifuyu nhìn cậu, đôi mắt hiền từ cười và trả lời: "Bọn tao méo về!"

"Takemichi!

Mày mau đuổi chúng nó về đi!"

Kazutora làm không lại hai người, giở trò mách lẻo với em.

"Baji và Chifuyu muốn thì ở lại đi!

Dù sao chúng mày cũng không có kế hoạch gì đúng không?"

Takemichi bỏ ngoài tai lời Kazutora, xoay qua mời cả hai ở lại.

"Không có!"

Baji, Chifuyu lắc đầu.

Sau lưng lặng lẽ nhắn cho gia đình hôm nay ở nhà bạn nên sẽ về trễ.

"Takemichi!"

Kazutora vô vọng thét lên.

Cậu muốn cùng em trong ngày đầu tiên của năm mới, không phải cùng hai thằng tình địch ôn dịch này.

Đáp lại Kazutora là khoảng thời không im lặng.

Cậu đành hậm hụi mà cắn mạnh trái táo cho đỡ tức, một trái không đủ thì hai trái.

Hai người nọ đắc ý nhìn Kazutora.

....

"Takemichi!"

Chuông cửa vang lên, Takemichi nhìn qua mắt mèo.

"Chúc mừng năm mới!"

Hina và Ema đứng ở cửa, tươi cười chúc mừng em.

"Chúc mừng năm mới!

Cả hai vào nhà đi!"

Takemichi mở cửa, không ngờ lại có kinh hỉ như vậy.

Mời hai người vào nhà.

"Không đâu!

Em cùng Ema đã hẹn với nhau là đi chơi tết rồi.

Chỉ tiện đường ghé qua thôi!"

Hina lắc đầu bảo không cần.

"Takemichi có muốn đi cùng không?"

Cô cầm túi nhỏ lắc lắc hỏi em.

"Bây giờ thì..."

Takemichi khó xử, trong nhà còn 3 con người không thể bỏ họ mà đi chơi cùng Hina được.

"Takemichi, ai đấy?"

Baji đứng ở hành lang, nhìn ra cửa.

"Baji?"

Ema nghe giọng quen thuộc ngó vào trong thì thấy chàng trai tóc đen mượt cũng đang nhìn mình.

"Vậy thôi!

Em cùng Hina đi chơi đây, bọn em còn hẹn cả Yuzuha nữa!"

Ema biết ý, cùng Hina tay trong tay tạm biệt Takemichi.

Takemichi mỉm cười vẫy tay tạm biệt để che lắp nổi đau.

Hina bạn gái của em cứ thế mà đi, Takemichi cũng muốn đi chơi tết cùng cô.

Takemichi đóng cửa, bực bội bước vào phòng khách.

Không hiểu sao bắt đầu cảm thấy không vui vì có Baji, Kazutora và Chifuyu ở đây.

Nhưng em chỉ có thể thở dài một hơi.

Ding dong

"Đến ngay!"

Takemichi vừa bước vào lại phải trở ra.

"Takemichi!

Chúc mừng năm mới!"

Mitsuya cùng Hakkai đứng ở cửa, tay cầm bọc đồ ăn tươi cười với em.

"Chúc mừng năm mới, Mitsuya, Hakkai!"

Takemichi tự có dự cảm chẳng lành nhìn đồ ăn.

"Vào đi!"

Em cầm bọc đồ ăn, nghiêng người để cả hai vào.

Tết này chắc họ định đóng mọc nhà em quá.

"Mitsuya và Hakkai đấy hả?"

Chifuyu ngã người về sau nhìn hai người bước vào.

"Chúng mày đến từ bao giờ đấy?"

Mitsuya ngạc nhiên cứ nghĩ bản thân mình sẽ đến chúc em đầu tiên, không ngờ đã có người giành trước rồi.

"Hai đứa nó đến lâu rồi, mày tìm chỗ ngồi xuống đi!"

Takemichi đi ngang phòng khách, tiện trả lời dùm.

Dinh dong!

Dinh dong!

"Ra ngay đây!"

Takemichi vội vàng đặt đồ ăn xuống bếp, chạy ra mở cửa.

"Takemicchi!

Chúc mừng năm mới!"

Mikey mở cửa bước vào, đi sau cậu là Draken.

Takemichi chưa kịp đến cửa, đột nhiên có người đẩy vào không khỏi giật mình.

"...."

"Chúc mừng năm mới!"

Takemichi nhận Taiyaki và Dorayaki, đi theo sau Draken và Mikey.

Thật sự không biết đây là điềm tốt hay xấu nữa.

Nhưng mọi người như vậy thật tốt, mà hình như còn thiếu thiếu đúng không ta?

Takemichi nhìn phòng khách ồn ào đông người tự hỏi.

Là một nhân vật chính có năng lực mỗi khi nhắc đến ai là người đó xuất hiện.

Takemichi lần nữa đi ra mở cửa.

"Takemichi!

Chúc mừng năm mới!"

"Năm mới vui vẻ!"

"Chúc mừng năm mới!"

Vâng, ngoài cửa là vài người.

Pa, Pe, Smiley, Angry, Mutou và Sanzu đang đứng ở cửa.

Takemichi hít sâu một hơi: "Chúc mừng năm mới!

Vào nhà đi!"

Takemichi cầm trên tay đống đồ tặng, nặng nhọc đem vào bếp.

Sau đó lại lật đật chạy lên phòng.

Takemichi tay trái chóng nạnh nhìn phòng mình, tay phải dơ lên, hết che rồi lại vuốt mặt.

Khó khăn lắm mới tìm được đồ từ đống tro tàn đổ nát, Takemichi lại chạy xuống lầu.

"Chúng mày, nhìn tao này!

Nói 'i' đi" Takemichi cầm máy ảnh, đợi cả bọn nhìn em rồi nhân cơ hội chụp một tấm ảnh.

Tách!

Tấm ảnh được để trong khung hình để trên phòng của Takemichi tương lai sau này, còn giờ thì nó lặng lẽ ở yên trong thẻ nhớ.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 54


"Gâu!

Gâu!"

Chú chó nhỏ kêu lên."

Đừng đi theo tao nữa!"

Takemichi xoay người, mắt trừng trừng nhìn con thú nho nhỏ đang lẽo đẽo theo chân mình."

Gâu!"

Chú chó nghe không hiểu, lắc lắc đuôi.Takemichi đành ngồi xuống, giảng đạo lí cho nó nghe.

Nào là mày sẽ bị bắt cóc khi đi theo người lạ và rồi họ sẽ thịt mày, nào là mày đi theo sẽ làm phiền tao như thế nào.Chú chó ngồi xuống nghe em liên thuyên, mặc dù không hiểu cho lắm nhưng nó vẫn dán đôi mắt chăm chú nhìn Takemichi."

Ngu ngốc!"

Takemichi nhìn dáng vẻ của nó, thầm nói một câu.

Giảng cho nó bao nhiêu đạo lí thế mà nó không hiểu, đồ chó vô dụng!Takemichi dỗi đứng dậy đi tiếp, mặc kệ nó có đi theo mình hay không."

Gâu Gâu Gâu!"

Chú chó chạy theo sau Takemichi, vừa chạy vừa sủa.Em đi trước, bước chân đi nhanh hơn nhưng lâu lâu cũng quay đầu nhìn đằng sau xem có cái đuôi còn theo mình không.

Một người một chó đi hết vòng quanh khu phố, người đi đường có thể thấy chàng trai lâu lâu dừng lại trừng mắt nhìn con chó, chú chó ngu ngốc đó không quan tâm cứ chạy theo sao.Phía xa xa, có thiếu niên theo dõi hành động của Takemichi nãy giờ.

Cậu nhìn con chó mất liêm sĩ mà đi theo Takemichi, đôi mắt hiện lên đầy vẻ chán ghét.Takemichi rùng mình, xoay lại đằng sau nhìn xem có ai đang nhìn mình không nhưng chỉ thấy một con đường vắng tanh, dưới chân chỉ có con vật ngu xuẩn."

Tao nói này, mày làm gì mà đi theo tao hoài đấy?

Chủ mày đâu?"

Takemichi bất lực, đi mấy con đường rồi mà chó con vẫn không từ bỏ."

Gâu!"

Chó sủa một tiếng."

Nói mày nghe cũng không hiểu.

Nhảy lên đây!"

Takemichi đành dơ hai tay ra, con chó này lì lợm quá cơ.

Chó nhỏ nhảy lên nằm gọn trong vòng tay em.Takemichi ôm chú chó đi về nhà, chó thoả mãn vui vẻ đặt được ý nguyện lắc lắc cái đuôi.Đường về nhà Takemichi phải đi ngang công viên.

Em đang tính đi qua thì một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt em.Hình ảnh Sanzu đang 'yếu ớt' mà bị đánh hội đồng nó phang thẳng đôi mắt xanh lam.

"Chó con!

Chạy lại đằng đó cắn chúng nó một cái đi, còn người đeo khẩu trang thì đừng cắn!"

Takemichi vừa nói, vừa chỉ chỉ cho con chó hiểu.

Em không biết nó có hiểu hay không nhưng nhìn vào thì hiệu quả khá ổn.Chó xông pha mặt trận, lao vào cắn chân rồi cắn tay, chỗ nào cắn được thì cắn, chỗ nào không cắn được cũng cắn.Sau đó lại gầm gầm gừ gừ sủa gâu gâu vài tiếng.Bọn người đó bị một con chó con nhỏ yếu ức hiếp, nhìn sang người vừa bị chúng bắt nạt một cái.

Thấy cậu nhẹ gật đầu, bọn chúng mới dám phản kháng lại.Bang.Một cái chảo bay lên cao trúng thẳng vào mặt một trong số chúng."......"

Không gian bốn bề yên tĩnh ngay sau khi cái chảo bay trúng người."

Xin lỗi!

Lỡ tay!"

Takemichi cười một cái, cầm lấy cái chảo thứ hai lên.Thật ra thì hôm nay em đi mua đồ gia dụng, mấy cái đồ nấu ăn hôm trước đều bị Mikey nổi hứng lên muốn trổ tài thậm chí cả Baji cũng tham gia quậy tanh bành.

Phòng bếp nhà em cũng vì vậy mà bị cháy không ít.

"Sanzu đứng dậy được không?"

Bọn chúng chạy ngay sau khi để ý túi đồ em cầm, lúc này Takemichi đi lại hỏi cậu.

"Được....Không được!"

Sanzu nhanh chóng lật mặt đổi giọng.

Takemichi đành một tay cầm đồ, một tay dìu người, bên chân dẫn theo chó nhỏ trở về nhà.

Là hai con chó nhỏ mới đúng, một con thành tinh tu luyện nhiều năm nay đã biến thành người, một con vừa mới được sinh ra.

"Kazutora?"

Takemichi lớn giọng kêu cậu.

Kazutora từ trên phòng trả lời, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân đi xuống.

Cậu bước xuống lầu thì thấy Sanzu, bằng cách nào đó Kazutora luôn cảm thấy Sanzu này có vấn đề.

Mặc dù cậu cũng không rõ thế nào nhưng chắc chắn cậu ta không phải là người có thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Để đống này lên bếp giúp tao, à sẵn tiện lấy hộp thuốc dùm tao đi!"

Takemichi chỉ về hướng phòng bếp nơi để tủ thuốc.

Sau đó từ từ cởi khẩu trang của Sanzu ra.

Sanzu ngay lập tức che lại, đầu nghiêng về sau một ít.

Takemichi khựng tay, cố chấp lấy cái khẩu trang ra: "Hôm trước tao đã thấy rồi, mày không cần phải phòng bị tao như thế!"

Nghe em nói, Sanzu ngồi im lặng trở lại, ngoan ngoãn để em thoa thuốc.

Đôi mắt dường như có tia sáng mà nhìn em.

Kazutora đứng cạnh đanh mặt lại.

Mẹ kiếp, đôi mắt đó có vấn đề!

Cái ánh mắt này chính cậu cũng đã từng trải qua, ngay cả trên người Draken, Mitsuya, Baji, Chifuyu và dạo gần đây Hakkai và hai gã Kisaki, Hanma cũng nhìn Takemichi bằng ánh mắt đó.

Đặc biệt là Mikey, mỗi khi thấy Takemichi là đôi mắt cứ như sáng rực rỡ lên.

Thật ra thì chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, ban đầu Sanzu cũng chẳng thích Thằng cống rãnh tự dưng xuất hiện này đâu.

Tự dưng xuất hiện một cách đột ngột, tự dưng lại có được sự tín nhiệm của vua khiến cậu không thể không nghi ngờ Takemichi.

Nhưng vào cái ngày định mệnh Sanzu bị đánh lén và được Takemichi chăm sóc.

Cậu vốn từ một kẻ chẳng ưa gì em lại âm thầm theo dõi hành động hằng ngày của em.

Vốn dĩ Sanzu đã tự nhủ với bản thân rằng, cậu chỉ theo dõi em để quan sát xem Takemichi có phản bội lại tổng trưởng không.

Nhưng chẳng thể ngờ rằng, một sơ xuất đã xuất hiện.

Theo dõi để điều tra hành vi phản bội, nhưng hành vi phản bội thì không có mà đổi lại chỉ có một Sanzu rơi vào lưới tình.

Một lưới tình mà ngay cả Sanzu cũng không biết nó xuất hiện từ khi nào.

Cậu chán ghét ngay khi phát hiện ra cái thứ tình cảm này, nhưng dần dần Sanzu lại cảm thấy cảm giác này cũng không tệ.

Ít nhất cũng không cảm thấy chán ghét nó như ban đầu nữa.

Kazutora bước đến, giật tâm bông thoa thuốc từ tay Takemichi, rồi nói để bản thân thoa cho Sanzu.

"Vậy mày làm đi, tao vừa mới nhặt được con chó, giờ tao đi xem nó cái đã!"

Takemichi không nghĩ nhiều mà đưa cho Kazutora.

"Chó à, mày đâu rồi?"

Takemichi mở cửa, gọi chó con.

Em nhớ hình như lúc nãy để nó chơi lẫn quẫn trong sân thì phải.

"Gâu gâu!"

Sen ơi, tao ở đây!

Chó nhỏ sau khi nhận chủ ngang ngược kêu lên.

Trong phòng khách, sau khi Takemichi rời đi.

Sanzu trở lại vẻ trầm mặc hoàn toàn không phải vẻ mặt ngoan ngoãn như lúc nãy.

Cậu lấy thuốc rồi tự thoa cho bản thân, không để ý đến Kazutora.

"Sanzu-phó đội trưởng ngũ phân đội, một phân đội đặc biệt ở Touman.

Mày đừng có mà có ý định gì với Takemichi."

Kazutora ngồi bệch xuống chiếc ghế, trừng mắt nhìn Sanzu.

"Mày không có?"

Sanzu đáp trả lại bằng câu hỏi.

Hai đôi mắt nhìn nhau, một đôi mắt trầm tĩnh nhưng chứa sự kiêu ngạo và một đôi mắt giận dữ.

"Hai chúng mày giao tiếp bằng mắt à?

Nhìn nhau đắm đuối thế cơ đấy?"

Takemichi ôm chó nhỏ trên tay, đóng cửa lại, mặt không cảm xúc mà nhìn hai người.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 55


Kazutora và Sanzu đồng loạt quay lại.

Vẻ mặt không thể tin nổi nhìn em.

Hai người...nhìn nhau đắm đuối?"

Tao-nói đúng mà!"

Takemichi tự cảm thấy bản thân mình nói đúng, là một người chân thật thấy gì nói đó.Hai người nhìn nhau ghét bỏ một cái, tự giác người đầu xoay hướng này người đầu xoay hướng kia.

Tình địch gặp nhau đỏ mắt chứ ở đó mà nhìn nhau đắm đuối cái gì."

Gâu Gâu!"

Sen, ở đây có hai kẻ bất bình thường!Chó không biết cái gì đang xảy ra nhưng nhìn hai người đằng xa làm hành động kì lạ không khỏi khinh thường sủa một cái, hai nhân loại còn không bình thường bằng nó."

Con chó này đâu ra?"

Kazutora chỉ vào nó, cậu có cảm giác như con chó đó có cái gì đó khiến người ta rất ghét.

Vẻ mặt kiêu ngạo cộng thêm cái nét đâu đó thoát ẩn thoát hiện có sự ngang ngược tập trung lên con chó này.

"Tao nhặt được đấy.

Lúc nãy đi mua đồ nó cứ đi theo tao, không còn cách nào nên tao đem nó về luôn."

Takemichi đưa con chó cho Kazutora ôm thử, ai ngờ nó không chịu cứ nhất quyết không buông em ra.Sanzu bên cạnh cũng nhìn con chó không thôi, cậu không thích con chó này.

Đôi mắt to tròn nó cũng trùng hợp mà nhìn cậu, chó nhỏ không biết bị làm sao bỗng dưng híp mắt một cái.

Sanzu đầu thầm hiện lên một dòng chữ 'lén lút giấu Takemichi trộm con chó này và thiến nó!'"Chúng mày chơi với nó dùm tao chút đi, tao đi vào bếp xem có cái gì cho nó ăn không?"

Takemichi để chó con xuống đất, chân bước vào phòng bếp dọn dẹp sẵn tiện tìm đồ ăn.

Cả ba, hai người một chó im lặng nhìn nhau.

Chó con không hiện lên dáng vẻ như lúc nãy nữa, chủ của nó đi rồi.

Bây giờ chỉ còn mình nó với hai nhân loại kì dị này, nếu nó ngang ngược như lúc nãy không chừng nhân loại xấu xa này lại bắt nạt nó.

Con chó hiểu rõ vấn đề, cái đuôi vẫy vẫy lắc lư qua lại mà đi sang góc tìm một chỗ ấm áp nằm.

Thiến nó!!

Kazutora và Sanzu nhìn cái đuôi vẫy vẫy đầy nghênh ngang, đồng loạt nghĩ về hai từ.

Á à, đồ nhân loại xấu xa, biết ngay nếu không có sen ở đây thì hai con người này sẽ ăn hiếp cái thân chó bé nhỏ này mà.

Chó nhỏ như cảm nhận được luồng khí lạnh, rùng mình nhìn về hai nhân loại, co cái thân này thêm một chút.

"Takemichi!

Tao đem Peke J đến thăm mày nè" Chifuyu ôm con mèo đen Peke J bước vào.

Cậu định thả con mèo xuống nhưng nó cứ níu níu không buông.

"Meowwwwww!"

Chifuyu, đừng thả em xuống!

Nhà này có cái gì đó lạ lắm!

"Peke J?

Mày sao đấy?"

Chifuyu nhìn con mèo lông dựng lên, vuốt ve an ủi nó vài cái.

"Meow meow!"

Đừng thả em xuống!

Em mà có mệnh hệ gì thì Takemichi sẽ không tha cho anh đâu!

Peke J vẫn cứ níu chặt Chifuyu không buông, cậu không còn cách nào đành ôm nó đi vào phòng khách.

"Sao mày lại ở đây?"

Chifuyu nhìn Sanzu hỏi.

"Meowwwwwwww!"

Đồ chó ngu đần!!

"Gâu gâu gâu!"

Đồ mèo đen ngu xuẩn!

"Méow méoww!"

Takemichi!

Nhà anh có con chó ngáo!

"Gâu gâu!"

Đồ mèo đen!

Takemichi là chủ của tao!!

Và sự kiện chó mèo chửi nhau phang bay khác biệt giống loài và ngôn ngữ động vật đã diễn ra.

Một chó một mèo sủa sủa kêu kêu inh ỏi khắp căn nhà.

Kazutora, Sanzu, Chifuyu mệt mỏi bất lực, đành đi tìm cứu viện.

"TAKEMICHI!!"

Cả ba đều chạy về hét tên lên tên em.

Takemichi vốn đã nghe tiếng chó mèo oảng nhau bên ngoài, giờ lại nghe tiếng ba con người kêu làm em nhức hết cả đầu.

Takemichi chạy ra ngăn cản hai con vật đang gào thét điên cuồng này, tự nghĩ không biết chúng có phải đang giao tiếp gì không.

Em ôm con mèo lên, đem nó đi xa con chó.

Nhưng chó thấy em ôm mèo, lòng ghen tị nổi lên.

Ôm chân em vừa lết vừa sủa.

"Gâu gâu!"

Sen, tao mới là thú cưng của mày mà!

Tại sao mày lại ôm con mèo đen thui thùi lùi đấy hả?

"Meowwww!"

Con chó điên!

Takemichi luôn yêu thương tao, bây giờ chẳng lẽ anh ấy lại đi ôm con chó như mày!

Một đứa sủa một đứa kêu, người đứng giữa chịu hết nổi rồi buông con mèo xuống.

Takemichi vừa buông mèo, con chó lập tức đắc ý.

"Gâu!"

Sen!

Bỏ nó rồi ôm tao này!

"Méowww méowwww!"

Takemichi!

Anh nói yêu thương em mà, sao lại nỡ lòng nào đi nhận một con chó điên như thế này!

Takemichi hết thương em rồi đúng không?

Peke J cào cào chân của Takemichi làm cho vết thương vừa băng ngày hôm qua lại hở ra.

"Úi!

Peke J!

Đừng cào vào chân tao nữa!"

Takemichi đau đớn gỡ móng mèo ra.

"Gâu gâu!"

Mèo ngu xuẩn!

Mày vừa làm sen của tao bị thương đấy!

"Meow~" Peke J biết mình sai, cụp tai lại, đuôi dài quấn quấn chân em.

Vẻ đáng thương của Peke J làm em không thể vào chủi nó được, đành ngồi xổm xuống, hai tay xoa đầu chó và mèo:

"Hai chúng mày đừng ồn nữa!

Người một nhà phải biết yêu thương lẫn nhau nghe chưa!"

Ba cái đầu lú vào trong nhìn cảnh tượng thiếu niên tóc vàng đang dịu dàng nhìn hai con vật, vừa cảm thán em dễ thương vừa ghen tị với bọn nó.

....

"Rồi mày biết giống chó của nó chưa?"

Chifuyu ngồi trên ghế hỏi em.

Sanzu đã đi về trước rồi, chỉ còn lại Kazutora và Chifuyu tại nhà em.

Takemichi ngồi băng bó lại vết thương, nhìn con chó đang ăn dưới góc phòng.

"Tao không biết!"

Takemichi lắc đầu.

Em cũng không để ý nữa, nhìn kiểu này thì chắc chỉ mới sinh nhưng mới sinh mà có kích thước như thế này thì có hơi lớn.

"Vậy mày đã đặt tên cho nó chưa?"

"Tao vừa nhặt về thì gặp Sanzu trên đường, về nhà thì băng vết thương cho cậu ta xong tao liền vào bếp tìm đồ ăn cho chó.

Sau đó thì mày cũng biết rồi đấy!"

"Ăn đi này!"

Kazutora cầm dĩa trái cây ra, ngăn cách khoảng cách của Takemichi và Chifuyu.

"Gọi nó là gì nhỉ?"

Em cắn miếng táo, vắt óc suy nghĩ ra cái tên cho con chó mới này.

"Inu?"

Kazutora vừa đưa ra đề xuất, Takemichi nghĩ ngay đến một người có cái tên tương tự như thế này.

"Kuma?"

Chifuyu cũng nói ra cái tên.

"Cậu vàng?"

Takemichi nhìn bộ lông của nó, hơi xoăn xoăn lại có màu vàng vàng.

Liền đặt tên Cậu vàng cho dễ kêu.

"Cậu-vàng?"

Kazutora và Chifuyu sau khi nghe tên liền nhìn con chó.

Vàng thật, nhưng cái tên này...

"Quyết như thế đi!"

Takemichi quyết định sẽ gọi nó với cái tên Cậu Vàng.

Cậu vàng phiên bản thời đại 4.0 ngẩn đầu lên nhìn họ.

Bộ lông hơi xoắn và vàng, thân hình to hơn so với các bé cún vừa mới sinh ra, dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại ngang ngược, đôi chút nhìn còn có hơi ngáo đã xuất hiện.

---------------------------

Đôi lời từ toi:

Là một con người không yêu thích và có chút hơi không ưa chó mèo thì nhà toi vừa sắm một con chó con màu đen!

Toi thề với các bác toi không ưa nó tẹo nào cả!

Nó cắn nát đôi dép của toi vừa mua, xong lại giả vờ ngây thơ!

Thế mà một ngày ba bữa toi vẫn phải cho nó ăn!

Lòng từ bi cả đời của toi lại đổ vào một con chó thế cơ đấy!

Được rồi, con chó phiên bản 4.0 hệ Takemichi ra đời trong cái fic này và nó sẽ là linh vật cho cả bộ truyện này.

Thề là sẽ không có con chó thứ hai như nó đâu!

Cuối lời, toi chân thành cảm ơn về lời chúc sức khoẻ mà các cô đã gửi đến tôi nhé!

Toi đã khoẻ hơn nhiều rồi!

Chúc các cô có một ngày tốt lành, vui vẻ!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 56


Píu..Thiếu niên tóc vàng, dáng người nho nhỏ trong lòng chàng trai cao ráo.

Cậu nắm bàn tay, đầu kề lên vai em.

Hơi thở của Hakkai phà vào tai làm cho Takemichi có chút ngứa.Phi tiêu trúng thẳng vào hồng tâm, Takemichi xoay mặt cười với Hakkai một cách hào hứng.

Mặt em cùng Hakkai chỉ cách chừng vài centimet."

Này Hakkai, mày giỏi thật đấy!"

Takemichi cầm lên vài cái phi tiêu nữa.Hôm nay là ngày hẹn hò của Hakkai và Takemichi, thật ra thì chỉ có mình Hakkai nghĩ như thế thôi.

Ban đầu để rủ Takemichi đi chơi, cậu đã nói rằng đây coi như lời cảm ơn của cậu về ngày giáng sinh còn nói cả cả Yuzuha đi cùng.Đến ngày, Yuzuha đâu thì không thấy, chỉ có chàng trai này đứng một mình đợi em.

Mọi chuyện đều theo kế hoạch của Hakkai.Cậu vốn chẳng có nói với Yuzuha về chuyến đi chơi ngày hôm nay đâu, tất cả chỉ để lừa em đi cùng mình thôi.

Cũng thật may vì hôm nay chẳng có Kazutora theo."

Chúng ta đi ăn cái gì đó đi, tao cảm thấy có hơi đói!"

Takemichi tay sờ cái bụng của mình nói với Hakkai.Cả hai cùng đến khu bán đồ ăn, nơi đây có đầy đủ đồ ăn ngon, đầy đủ màu sắc cùng mùi vị.

Takemichi nhìn mà loá cả mắt.Trong lúc Takemichi không biết nên ăn cái gì thì bỗng một lực đạo kéo em đi.

Hakkai nắm cổ tay em, dắt em đến một tiệm mì Udon, cách trang trí của tiệm mì này đơn giản, khá là xa xưa.Takemichi và Hakkai bước vào, tìm đại một chỗ mà ngồi xuống.

Bên trong chỉ có một ông lão làm đầu bếp.

Lão nhìn thoáng qua hai người, sau đó lại chăm chú nhìn Takemichi.

Ông nhíu mày một cái rồi xoay lưng làm đồ ăn."

Của hai cháu!"

Lão bưng ra hai tô mì nóng hỏi, mùi thơm của nước mì ngất ngây.

Sợi mì trắng to tròn nằm trong nước súp, trên còn có một ít hành làm cho to mì càng đặc sắc."

Chàng trai trẻ à!

Mệnh cháu không thuận lợi, phải cẩn thận đấy nhé!"

Lão nhìn Takemichi nói một câu rồi đi vào gian bếp."

Vâng?"

Em không hiểu gì cả, dự tính hỏi lại ông lão cho rõ ràng thì lão đã đi.Hakkai ngồi cạnh cũng không hiểu ông nói gì.

Mệnh của Takemichi không thuận lợi là như thế nào.Giờ cậu mới để ý, tiệm mì Udon này không có nổi một bóng khách, điều này làm cho Hakkai có cảm giác bất an."

Takemichi, hay là chúng ta đi chỗ khác đi!"

Cậu nói."

Không cần đâu, dẫu sao cũng đem mì lên rồi."

Takemichi lắc đầu, nếu đã đem đồ ăn lên rồi mà đi thì không tốt.

Huống chi, có lẽ lúc nãy ông lão chỉ nói giỡn.Kết thúc bữa ăn, Takemichi cùng Hakkai tính tiền.

Ông lão chủ quán nắm chặt tay em, dặn dò: "Chuyện gì cũng sẽ có cái giá của nó, chàng trai à đại nạn của cháu không phải bây giờ đâu!

Nhưng cháu sẽ rất hạnh phúc, nhớ lấy lời dặn của ta.

Hiểu rõ tim mình!"

Takemichi lần nữa rơi vào hoang mang, ông lão này là ai vậy, toàn nói những lời kì lạ.

Sau khi ra khỏi tiệm mì, Hakkai cùng Takemichi nhìn lại quán một lần nữa nhưng tiệm mì Udon đã đổi thành quán ăn gia đình từ bao giờ.Hai người bỗng dưng lạnh sóng lưng, gấp rút đi kiếm đồ ăn khác để bù đắp đi cho sự sợ hãi này."

Takoyaki này ngon đấy!"

Takemichi ghim một cục, chu miệng thổi thổi cho bớt nóng rồi cắn một ngụm.

Lớp vỏ bên ngoài giòn giòn, bên trong lại béo ngậy thơm thơm, mùi vị của gừng muối đỏ, tenkasu, bắp cải được băm nhỏ và các bạch tuộc đã được cắt thành hạt lựu hoà lẫn vào nhau, thêm phần nước sốt đậm đặc hoàn hảo đến nổi không thể chê vào đâu được.Đôi môi khẽ thở thở vài cái vì nóng, bên má phải lại xuất hiện thêm cục tròn tròn.

Bộ dáng đáng yêu chết người này làm sao Hakkai chịu nổi chứ.

"Không cần đâu, m-mày ăn đi!"

Đôi tai Hakkai đo đỏ, mắt cố lảng tránh đi chỗ khác nhưng bằng cách nào đó nó lại nhìn vào gương mặt của Takemichi.

Hình ảnh em đang hạnh phúc mà ăn từng cái bánh, lâu lâu lại vì nóng mà thổi ra, khịt khịt mũi vài cái sau đó lại ăn tiếp.

Cứ tiếp tục như vậy, một người ăn một người nhìn.

Ánh mắt Hakkai sâu thẫm và rất đỗi dịu dàng ngắm Takemichi.

"Đồ hậu đậu, dính rồi này."

Hakkai vươn tay lau đi khoé miệng Takemichi, sau đó mới nhận thức được bản thân mình vừa làm gì.

Takemichi ngơ ra một cái, tim đập liên hồi.

Cái bệnh rối loạn nhịp tim chết tiệt này!

"V-Vậy sao!"

Takemichi tay lau lau để xoá bỏ sự ngượng ngùng này.

Hai người liền trực tiếp im lặng suốt đường đi, đến khi đi ngang qua mấy cái máy gắp thú.

Takemichi cảm thấy em nên làm cái gì đó để xoá tan đi bầu không khí ngượng ngùng quái đản này, vậy nên em chơi.

Takemichi bỏ đồng xu 1 yên vào trong máy, máy gấp thú hoạt động tay em từ từ, từ từ di chuyển đồ gắp đến vị trí con gấu xanh dương đậm, trên mặt nó có vết xẹo dài ngay miệng nhìn trong rất yanglake.

"Ấy ấy ấy, sao lại rớt xuống chứ?"

Hakkai theo sự chỉ đạo của Takemichi nhưng con gấu xấu xí này vẫn rớt xuống.

Hai người từ nãy tới giờ tổng cộng đã gấp không dưới 8 lần rồi mà con gấu bông này vẫn không ra khỏi được máy gắp thú, nó từ góc tủ di chuyển đến vị trí trung tâm rồi dừng hẳn ở đó.

"Để cô tặng hai đứa, nhìn thế này chắc người yêu đấy hả?"

Cô chủ nãy giờ nhìn hai con người cùng nhau gắp thú, đôi mắt hiện lên vui vẻ và không khỏi có nỗi đau thương.

"Dạ?

Bọn cháu không phải đâu, cô đừng hiểu lầm!"

Takemichi vội vàng giải thích.

"Cô hiểu mà!

Cô cũng có đứa con trai thích đàn ông, nếu nó còn sống chắc cũng lớn hơn tụi cháu 5 tuổi đấy!"

Cô cười thân thiện một cái, mở tủ đưa con gấu vào lòng Takemichi.

"Hai đứa hợp nhau lắm!"

Chủ tiệm nhìn hai người vài lần rồi nói.

"Vâng ạ.

Tạm biệt cô nhé!"

Takemichi nghe câu trên dường như có gì đó không đúng, cũng không giải thích nữa.

Có lẽ con trai cô ấy đã không còn.

Em và Hakkai vẫy tay tạm biệt cô chủ tiệm thân thiệt, cô cười cười vẫy tay chào tạm biệt.

/Cảnh báo trước!

Khúc sau có tí điên điên khùng khùng rạng sáng của tôi.

Muốn thì đọc, không thì các bạn qua chương nhé!/

Con trai cô chủ tiệm này đã mất từ 2 năm trước.

Con cô....thích đàn ông!

Ngày nó nói với cô, cô đã phản đối kịch liệt thậm chí là đe doạ tự sát cho nó xem.

Ba nó cũng từ mặt không chấp nhận đứa con này, bắt buộc một hai nó phải thích con gái không thì đừng hòng nhìn cái nhà này nữa.

Nhưng vốn trời đã cho con cô thích đàn ông thì sao có thể thích phụ nữ chứ!

Con cô làm không được, nhưng chỉ đành ngậm ngùi không dám làm gì thêm.

Nó đã thích bạn nam cùng trường, cả hai người đều đã hẹn hò vài tháng.

Ngày gia đình bạn nam kia biết tin, đã buộc cậu ta nghỉ học, cắt đứt toàn bộ liên hệ cùng con cô.

Mà gia đình nhà cô chủ tiệm cũng ngăn cấm, nhốt con trai lại, không cho đi ra ngoài đường, ngày ngày đưa cơm trước phòng.

Căn phòng này đối với con trai cô chủ tiệm như là nhà tù vậy.

Nó giam cầm lấy cậu, cách li cậu với thế giới bên ngoài.

Ngày được thả ra ngoài, con cô đã lén liên hệ với bạn trai.

Hai đứa nó tự tử.

Cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, tại cùng một địa điểm.

Chúng nắm tay nhau, nở nụ cười mãn nguyện, nằm trên giường khách sạn tại đất khách xa lạ.

Cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.

Xã hội xưa mà, mấy ai lại muốn con mình thích đàn ông cơ chứ!

Bất hiếu có 3 tội...

Trong ba tội, tội "không có con nối dõi" là nặng nhất.

Cái xã hội dị nghị tình yêu đồng giới tính đã khiến cho con cô cùng người nó yêu hoàn toàn rời xa cái thế giới cay nghiệt, ghét bỏ những thứ được gọi là "quái vật" yêu đương cùng người đồng giới tính như chúng nó.

Cái xã hội mà mọi người đều ghét bỏ xem yêu người đồng giới như một căn bệnh, một căn bệnh như thể nó có thể lây cho người khác, một căn bệnh mà mọi người đều sợ hãi muốn tránh xa.

Tại sao vậy?

Mỗi người chỉ muốn có một tình yêu đích thực cho mình cũng là sai sao?

Tại sao con người họ lại căm ghét nó?

Bởi vì có thể trong tìm thức của mỗi người họ đều mặc định chỉ có nam với nữ mới có tình yêu, nam cùng nam, nữ cùng nữ hoàn toàn không có khả năng có tình yêu.

Nếu như có, họ sẽ coi người đó là quái vật, coi cái yêu thích của người đó là bệnh.

Họ sẽ ghê tởm cái gọi là tình yêu của những người này.

Sau đó họ sẽ làm gì?

Những con người này sẽ nói, sẽ chửi rủa cho thoả mãn cái miệng về nỗi sợ hãi căn bệnh này sẽ lây họ, về nỗi ghê tởm mà họ chán ghét.

Còn những người chịu những lời nói cay đắng này thì sao?

Liệu con người ta có một tinh thần cứng rắn mà sống thật với bản thân, mà ngoảnh mặt làm ngơ với những lời nói ấy.

Hay có những con người tinh thần mỏng manh, che giấu cái tính cách đó và theo số đông mọi người cùng chán ghét nó, hay là khi nói cái yêu cái thích của mình bị mọi người chửi rủa, cuối cùng đến khi cạn kiệt sức lực rồi từ biệt cõi đời này?
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 57


"Vàng ngáo à, tao nói cho mày nghe.

Thức ăn của mày mắc quá rồi đấy!"

Cậu Vàng nghe vậy, từ trong lòng Takemichi ngẩng đầu lên mà nhìn."

Gâu!"

Đồ ăn cho mèo còn mắc hơn, tại sao mày có thể mua tặng Peke J đồ ăn mà lại keo kiệt với boss của mình thế hả?

Đồ nhân loại xấu xa!"

Suỵt!

Đừng sủa!"

Takemichi vội giấu con chó vào trong áo khoác, em đang ở quầy đồ ăn cho động vật nên cũng vắng khách."

Mày mà sủa nữa là bị đuổi đấy!"

Trong siêu thị lớn quy định không cho động vật vào.

Mà Takemichi lại sợ bỏ con ngáo này ở ngoài, thế nào nó cũng sủa ầm lên làm phiền mọi người cho xem."

Haizz!

Biết không đem mày về rồi."

Em ủ rũ mà lựa cho nó cái ổ."

Gâu~" Hừ!

Nó ứ thèm quan tâm, con sen này mà bỏ nó, nó ăn vạ cho xem!Đồ chó thối!

Lại bắt đầu giở giọng!

Takemichi nhìn con chó chỉ mới hai-ba tháng tuổi đầu mà to bằng một con chó lớn bình thường cố co mình mà nép nép vào áo em.

"Tính tiền cho tôi tất cả các món đồ này/Lấy cho tôi cái này!"

Hai giọng nói đứng ở quầy siêu thị cùng đồng thanh.

"Wakasa-san?"

Takemichi bất ngờ nhìn người đàn ông.

"Hả?

Tôi gặp cậu rồi?"

Wakasa hoang mang nhìn em, anh ngơ người ra vài giây ngây khi thấy Takemichi.

Lúc này Takemichi mới biết mình lỡ miệng, vội vàng mắng bản thân miệng nhanh hơn não, không biết nên trả lời thế nào.

"À!

Tôi từng nghe qua bạn của mình nói về anh!"

Takemichi vội giải thích, đổ tất cả lỗi lên người bạn mà mình không biết này.

Kiếp trước còn có người nói, kiếp này ai đâu mà nói cho em biết.

"Tôi nổi tiếng vậy sao?"

Wakasa dịu giọng nhìn em.

"Ờm-Ờ-Năm đó anh rất nổi!

Cựu đội trưởng đội đặc công của Hắc Long."

Takemichi thấy anh có vẻ tin tưởng, em lại nói thêm để lời nói của mình càng chắc chắn.

"Vậy sao?

Cậu thanh toán trước đi, tôi nghĩ chúng ta có thể đi ra một quán nào đó nói chuyện!"

Wakasa nhường chỗ cho em, ngỏ lời mời.

Dịch vụ giao hàng tại Siêu thị khá tốt nên Takemichi giao hẳn luôn đống đồ lỉnh kỉnh cho họ giao về nhà, dẫu sao ở nhà còn có một con hổ.

Wakasa đi sau em, nhìn bóng lưng của Takemichi.

Em đang cầm túi đồ ăn, cười vui vẻ cho con chó trong áo ăn.

Giống!

Có cái gì đó rất giống với cậu ta!

Wakasa vừa ngậm chiếc tăm xỉa vừa suy tư.

Takemichi cùng Wakasa đi vào một quán mang phong cách giản dị.

Trò chuyện được một lúc, thì ngỡ ngàng

"Hanagaki Takemichi?

Người vừa đánh bại Hắc Long đời thứ 10 là mày?"

Wakasa không nghĩ em có thể đánh bại được Taiju.

Sau đó anh cười không rõ ý một cái, cái này thì không giống với cậu ta rồi.

Shinichirou đánh đấm yếu hơn Takemichi nhiều.

"Có muốn vào bang của tụi tao không?"

Wakasa chóng cằm, mắt nhìn ra cửa sổ.

"Tôi vẫn còn đang là Thành viên Touman!"

Takemichi sửng sốt, từ chối.

Gì vậy, Wakasa mời em vào Phạm trong khi em ở Touman?

"Băng của thằng nhóc Mikey đấy à!"

Wakasa có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì.

Đã 2 năm rồi không gặp lại nó, kể từ ngày Shin mất.

Takemichi giả vờ nhướn mày: "Anh biết Mikey?"

" Shinichirou-là thủ lĩnh của anh là anh trai nó" Wakasa khi nhắc đến Shinichirou, đôi mắt khẽ cong lên.

"Vậy anh có biết Izana không?"

Takemichi thử thăm dò hỏi.

"Thằng nhóc tổng trưởng Hắc Long đời thứ 8 đó à?

Nghe nói sau khi Hắc Long vào tay nó thì thay đổi rất nhiều, ngày càng ác."

Wakasa như cố gắng nhớ lại hình dáng của Izana, trầm ngâm.

Takemichi cố hỏi thêm vài người nữa như Koko, Inui, chuyện về Hắc Long ngày đầu thành lập, còn hỏi về Shinichirou nữa.

Em cần biết thông tin của Shinichirou càng nhiều càng tốt, vì Izana, vì Mikey.

Người nói người hỏi đến xế chiều, Wakasa khi nói chuyện với em rất thoải mái, ngay cả anh cũng không biết tại sao, có thể là vì Takemichi giống với Shinichirou?

Takemichi ngồi nghe đặc biệt chú ý, khi Wakasa nói về Shinichirou, giọng nói chuyện đều trở nên khan khác.

"Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi!"

Wakasa lấy điện thoại ra, kêu em đọc số.

"(03) 082-XXX-XXX" Takemichi đọc số cho anh.

Khi chào tạm biệt, Wakasa mới nói với Takemichi rằng: "Takemichi, mày rất giống với Shinichirou!"

Em nhìn theo bóng lưng xoay người đi.

Takemichi em giống với Shinichirou?

"Gâu Gâu!"

Đồ con sen vô trách nhiệm, mày bỏ bê tao từ chiều giờ để đi cùng nhân loại xấu xa kia sao?

"Im lặng nào!

Đi về nhà thôi!"

Takemichi không để ý đến nó, vỗ vỗ vài cái an ủi cho có lệ.

"Grừ!!!"

Sen mày đừng có mà ỷ tao thích mày rồi làm gì làm đấy!

Con chó nghênh mặt, nó không quan tâm con sen ngu xuẩn này.

Chỉ biết quan tâm người khác, hừ!

Cậu Vàng giận dỗi, chạy nhanh bỏ lại Takemichi.

Em đuổi theo nó tận vài vòng phố vậy mà vẫn không kịp.

"Vàng điên à!

Vàng ngáo à!

Mày mau ra đây đi!"

Takemichi bất lực vừa đi vừa kêu tên nó, ừ tên nó!

"Vàng ơi!"

Trong lúc Takemichi hét lên vô vọng thì may mắn đã đến với em.

Con chó vàng ngáo kia đang hăng say đuổi theo hai con người.

"......"

Thôi giả vờ như không thấy đi, chỉ cần không thấy rắc rối sẽ không đến.

"Gâu!"

Sen!

Mày mau đuổi theo hai con người đó cho tao, chúng nó vừa mới có mưu đồ bắt cóc tao đó!

Cậu vàng đuổi hai người chạy về hướng em.

Takemichi nghe tiếng sủa, bất lực mà thở dài rồi xoay người lại.

Vàng ơi, sao mày ngu ngục thế hả?

Bùm.

"Gâu gâu!"

Nhân loại đen thui kia, cút khỏi người sen của tao!

Con chó chạy xung quanh, sủa liên tục.

Takemichi ngã xuống cùng một người, mà người này Takemichi muốn tránh gặp mặt nhất.

Đó là Kisaki!!

Kisaki đang ở trên người Takemichi, chóng hai tay, mặt sát mặt với Takemichi, mũi đụng vào nhau, hơi thở của hai người cứ thế lặng lẽ âm thầm mà hoà thành một.

Hả????

Takemichi một chuỗi hoang mang cộng thêm kinh sợ nhìn người đang áp sát mặt mình.

Kíaki tim đập thình thịch thình thịch nghĩ nếu như bây giờ gã lỡ tay trượt một cái thì sẽ thế nào?

Nụ hôn đầu của em sẽ là của gã chứ.

Kisaki chưa kịp nghĩ nhiều, Takemichi đã đẩy gã ra mà ngồi dậy.

Lòng Kisaki có chút thất vọng, sau đó làm như không có gì mà đứng dậy, dơ tay về phía Takemichi muốn đỡ em.

Kisaki!!

Tại sao gã ta tự dưng lại tốt tính như vậy??

Có vấn đề có vấn đề!

Thế giới này đảo lộn hết trơn rồi!

Takemichi ngoài mặt thì nắm tay Kisaki, trong thì không hiểu cái mô tê gì diễn ra.

"Cái con chó này, im lặng coi!"

Hanma xách cổ Cậu Vàng lên, không ưa mà nhìn nó.

Cậu Vàng cũng chẳng vừa, đưa cái chân trước của nó đập vào mặt Hanma rồi đắc ý ngoảnh mặt sang hướng khác.

Takemichi đang chuẩn bị giật nó lại từ Hanma, đột nhiên suy nghĩ.

Ừ nó là con chó của ai không phải của em đâu!

Loại chó ngu ngốc này em từ chối nhận.

Kisaki đẩy đẩy gọng kính, tay chộp lấy con chó.

Mắt trừng mắt nhìn con Vàng ngáo này.

"Chó của mày phải không?

Quản cho cẩn thận vào!"

Kisaki quăng con chó vào lòng em, Takemichi nhanh tay bắt lấy nó.

"Chó của mày à, Takemichi!

Đúng là chủ nào tớ nấy nhỉ?"

Hanma hứng thú, muốn chọc ghẹo con chó thêm tí nữa.

Ôi trời, gã đang tính xem Cậu Vàng này như Takemichi mà chọc đấy.

"Gâu Gâu Gâu!"

Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Không là tao cạp đấy!

Tao mà cạp là có đi tiêm ngừa cũng không hết dại đâu!

Takemichi ổn, em rất ổn!

Ổn đến mức bây giờ chỉ muốn bịt chặt cái mõm của con chó này lại.

Con Vàng này giống ai không biết, vừa kiêu ngạo, ngang ngược vừa gợi đòn.

Thật ra thì không phải nó kiêu ngạo đâu, nhưng ai bảo nó đã có sen bên cạnh chứ.

Đối với nó, con sen này sẽ bảo vệ nó, ai đánh nó sen sẽ xử đẹp người đó luôn.

"Ha!

Nếu chúng mày không có làm sao rồi thì tao đi đây!"

Takemichi tạm biệt hai người, em chẳng muốn ở chung bầu không khí với bọn này đâu.

"Ấy!

Đừng đi chứ, tính ra là tụi tao gián tiếp giúp mày tìm lại chó đấy!"

Hanma kéo cổ áo em lại, không cho em đi.

"Có phải nên đền đáp tụi tao cái gì không?"

Hanma nở nụ cười gian xảo, một nụ cười xuất hiện đầy cạm bẫy trong đó.

"Chúng mày muốn cái gì?

Đánh tao một trận?"

Takemichi sống lại một đời vẫn không ưa bọn này, cứ kiểu gì ấy.

Bằng cách nào đó suy nghĩ về hành động thì em có thể mềm lòng nhưng tính cách bọn này thì Takemichi ghét cay ghét đắng

"Một bữa cơm, thế nào?"

Kisaki lên tiếng, gã hiện tại chỉ muốn khen Hanma một cái.

"D-Dễ dàng như vậy?"

Takemichi ngờ vực hỏi lại.

"Không thì đổi cái khác!"

Kisaki tỏ vẻ đăm chiêu tiếp tục suy nghĩ.

"Không cần!

Tao đồng ý!

Nợ chúng mày bữa cơm đấy!"

Takemichi vừa cảm thấy may mắn vừa nghĩ bản thân xui xẻo.

Biết vậy thà bị đánh một trận còn hơn ăn cơm với chúng.

Bóng dáng nhanh chóng chạy đi của Takemichi làm cho Hanma buồn cười.

Kisaki bên cạnh gã cũng cong môi theo.

Bữa cơm này, sau này tính! =))))

....Vở kịch nhỏ....

"Này Kisaki, mày không sao đấy chứ?"

Hanma nhìn Kisaki đứng chóng tay một bên góc tường, cả người không ngừng run rẩy.

"Đ-Để tao yên!"

Gã phất phất tay.

Vì làn da nên chúng ta sẽ không thấy mặt gã đang đỏ ửng lên.

Hôm nay may mắn thế không biết!

---------------------------

Đôi lời từ toi:

Toi mói phát hiện Takeomi, Wakasa 27 tuổi trong arc Kantou này, ừ có nghĩa là 2 năm trước hai anh ta 25 tuổi và em bé nhà chúng ta chỉ 14 tuổi.

Suy cho cùng Takeomi và Wakasa hơn Takemichi tận 11 tuổi?

Haizz!

Không sao Trâu già gậm cỏ non, toi viết được!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 58


"Tao về rồi đây!"

Takemichi uể oải bước vào nhà.Căn nhà vắng tanh, em ngơ ngác nhìn khắp nhà một cái.

Kazutora đâu rồi?Takemichi đi lòng va lòng vòng khắp nhà, tìm được mẫu giấy Kazutora để lại.

Trên đó ghi, hôm nay cậu đi xử lí chút chuyện, hàng siêu thị gửi đã nhận rồi, cuối cùng là không quên dặn em tối nay đi họp bang.

Takemichi lật qua lật lại tờ giấy, xem cậu có còn ghi cái gì nữa không.

Bỏ lại tờ giấy nhắn, Takemichi bật đèn đi xuống căn bếp nấu ít đồ ăn lên.Trong lúc chờ đồ ăn chín, em đi sắp xếp đóng đồ của Cậu Vàng.

"Gâu gâu!"

Sen ơi, ổ của tao ấm quá nè!

Tối nay cho tao ngủ cùng mày được không?Takemichi không hiểu nó nói gì, chỉ cười cười ngồi trên ghế vuốt lông cưng nựng nó.

Đôi mắt em trong rất dịu dàng nhưng lại cũng rất cô đơn.Bỗng từ trong phòng bếp, một mùi hương khét lẹt bay ra."

Chết!!

Cháy!!"

Takemichi mải mê chơi chó, quên mất đồ ăn đang nấu trong bếp.

Em hối hả chạy vào.

Rồi xong!!—————"Tại sao lại phải giấu Takemichi chuyện chúng ta gặp mặt?"

Kazutora nhìn mấy người tại đền Musashi, kẻ thì ngồi bệt xuống đất, kẻ thì dựa vào cây, kẻ thì ngồi trên bậc thềm."

Tới trễ quá đấy!"

Baji nhìn cậu một cái.Không khí ảm đạm bao quanh đền.

Kazutora cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhíu mày nhìn từng người.Mikey, tổng trưởng dáng vẻ có chút lười biếng, chống cằm ngồi.Draken, phó tổng trưởng mặt nghiêm túc dựa trên cột.Baji cùng Chifuyu, người ngồi trên xe, người ngồi xổm xuống.Mitsuya thì đứng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.Hakkai mặt trầm trầm, đứng gần Mitsuya.À còn Sanzu cũng ở đây, kì diệu là cậu lại không đi cùng với Mutou.Đội ba cùng đội bốn không xuất hiện."

Chắc hẳn chỉ có nhiêu đây người thôi nhỉ" Mikey lên tiếng."

Rốt cuộc là chuyện gì?"

Kazutora hỏi.

Vì cậu là người đến trễ nhất nên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra."

Về Takemicchi!"

Draken nhìn Kazutora, trả lời câu hỏi cậu.Ngay lập tức Kazutora trở nên nghiêm túc, đột nhiên có dự cảm chẳng lành xảy ra."

Trước khi mày đến, tụi tao đã bàn với nhau rồi!

Kazutora, mày đừng nên ở nhà Takemichi nữa!"

Chifuyu nói."

Tại sao?

Takemichi đã cho tao sống cùng cậu ấy rồi, mày không thể kêu tao rời đi được!"

Kazutora nhướn vai, hơi đắc ý."

Coi như tao không ở cùng Takemichi nữa, tao sẽ ở đâu khi bản thân không nhà không cửa?"

Cậu nhìn hết một lượt người xung quanh."

Đừng tưởng tao không biết mày còn có một căn nhà do ba mẹ mày để lại!"

Mitsuya liếc mắt nhìn Kazutora.Kazutora ngạc nhiên, cậu đâu có nói chuyện này cho ai nghe?

Từ khi trở về Touman, chỉ trừ một lần duy nhất là cậu về lấy đồ để dọn qua nhà Takemichi thôi mà.Cậu từ nhỏ đã chứng kiến hôn nhân tan vỡ của hai người, nên khi trốn khỏi trại cải tạo cũng không nghĩ mẹ cậu để lại căn nhà đó, còn bà đi tái hôn, bố thì biến mất tâm.Cậu chẳng thèm để tâm hai người để lại cho mình cái gì.

Đi xuôi đi ngược, sống tự do phiêu bạc cho đến ngày Baji nói cậu hãy về nơi đó thì Kazutora mới trở về căn nhà đầy rẫy những vết thương tâm lí do bố cậu gây ra.Sau khi Takemichi xuất viện, Kazutora liền lên ý tưởng dụ dỗ em cho mình sống cùng.

Nói dối rằng suốt thời gian qua cậu ăn nhờ ở đậu nhà Baji, bầy ra vẻ đáng thương không nhà không cửa, không ai nương tựa cho em coi.

Đúng như kế hoạch cậu đã thuận lợi bước được vào nhà em.Một con sói mai danh ẩn tích tại nhà Takemichi, cố gắng không để em thấy mưu đồ của mình."

Tch!

Tao không thích sống một mình, trong cô đơn lắm!"

Kazutora đảo mắt, nghĩ đại ra lí do."

Tao đến sống cùng mày!

Vừa hay nhà trọ tao vừa hết tháng!"

Sanzu vừa nhìn liền biết tỏng lí do lí kế của cậu.

Dù có ghét Kazutora thế nào thì cũng phải sống cùng cậu ta để cậu ta không sống cùng với Takemichi được nữa.Một đám người nhìn Sanzu hằng ngày khó gần, lạnh nhạt lại đưa ra yêu cầu như thế.

Thật không thể tưởng tượng nổi."

Kazutora và Sanzu, chúng mày sống cùng ổn không?"

Draken nhìn hai người, cảm giác hai người này sống cùng nhau chắc căn nhà sẽ chẳng bao giờ yên ổn.

Nhưng cậu rất nhanh dẹp ngay ý nghĩ này, dù sao Sanzu và Kazutora cũng thuộc loại lãnh đạm nên chắc không sao."

Ổn/Méo ổn!"

Hai người đồng thanh nhưng lời nói lại khác nhau.

Kazutora cọc cằn, Sanzu nhàn nhạt."

Khi nào rảnh tao sẽ ghé chơi!"

Hakkai nở nụ cười nhìn Kazutora, một nụ cười nhìn vào liền muốn đấm."

Đúng vậy!

Đúng vậy!"

Ha ha ha, cả đám hùa theo cười thầm trong lòng.

Cuối cùng cũng có thể tống cổ tên Kazutora này ra khỏi nhà em.

Thằng này ngày nào cũng trưng ra vẻ mặt đắc ý vì được ở nhà Takemichi.

Đáng lắm!"

Tất cả chúng mày, đều thích Takemichi sao?"

Mikey nghe chuyện của Kazutora giải quyết xong, ngẩng đầu lên hỏi.Mikey không biết mình có thích Takemichi không, nhưng mỗi lần cậu gặp em đều sẽ thấy vui vẻ, sẽ lưu luyến em mỗi khi em rời xa cậu, sẽ nhớ về em mỗi khi xa nhau, thi thoảng sẽ mơ thấy em trong giấc mộng của mình.

Mikey chỉ nghĩ là Takemichi giống như anh trai cậu vậy, nhưng Ema lại nói đó là cảm giác của yêu, của thích."

Đừng nói lời vô nghĩa nữa, tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện vì Takemichi."

Draken xoay mặt nhìn Mikey, cậu dám chắc thằng này chưa nhận ra tình cảm của mình.

Vậy thì càng tốt!"

Vì Takemichi sao?

Vậy có lẽ tao cũng nên ở trong cuộc họp bí mật này!"

Kisaki cùng Hanma đi từ trong góc tối ra."

Cuộc họp bí mật nhỉ?

Không có Takemichi ở đây!"

Hanma cợt nhả nói."

Hai đứa mày!"

Baji lập tức mở trạng thái đề phòng, cậu còn chưa quên lần Huyết chiến Halloween đâu.Kisaki cùng Hanma nhìn những người có mặt ở đây một cái.

Một kẻ thông minh như Kisaki tại sao lại không biết có người lăm nhe con mồi của mình.

Một kẻ luôn thích những điều thú vị như Hanma tại sao lại phải bỏ qua người như Takemichi."

Tao không làm gì cả!

Dù sao chúng ta đều có chung mục tiêu là Takemichi mà đúng không?"

Kisaki tỏ vẻ mình vô hại, đưa hai bàn tay lên."

Chúng mày đừng có đụng đến Takemicchi, Hanma!

Kisaki!"

Mikey không vui nói.

Cậu biết ngay từ đầu Kisaki đã không có ý tốt mà gia nhập Touman, nhưng gã có thể đưa Touman trở nên lớn mạnh nên cậu đã để gã vào.

Thật sai lầm!"

Sao lại nói như vậy chứ!"

Hanma cười cười, nhìn hướng Mikey đang ngồi.

Mikey càng cấm cản, gã càng hứng thú với em.Tiếng gió xào xạc, xào xạc, ù ù thổi qua.

Mọi thứ đều yên tĩnh, những người có mặt ở đây đều không lên tiếng và trầm mặc.

Duy chỉ có hai bóng hình trốn từ phía sau cây cổ thụ lòng đầy kinh ngạc.

"Chung quy thì các anh cũng là đơn phương Takemichi, Hina sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào có ý đồ xấu với Takemichi đâu!"

Hinata bước ra, đối mặt với từng người tại đây mà nói.

Cô đã nghi ngờ điều này lâu rồi, không nghĩ đến nó là sự thật.Ema cũng bước theo cô, tay nắm Hina khó xử mà đối diện.

Lòng thầm thở dài vài cái, từ cái ngày Mikey hỏi cô vài câu hỏi là Ema có dự cảm chẳng lành rồi."

Hina, chúng ta đi thôi!"

Ema kéo kéo Hina đi về, nhưng chân Hinata vẫn đứng tại chỗ mà nhìn họ.Lòng người rối loạn, ai cũng không nghĩ đến Hina và Ema lại xuất hiện lúc này.

Vừa ngạc nhiên vừa không có lời nào để giải thích, vốn dĩ cũng chẳng phải là hiểu lầm có thể giải thích được.

Bọn họ thích Takemichi là sự thật, có ý đồ xấu với em cũng là sự thật, muốn cuỗm Takemichi từ tay Hina cũng là thật.Nhưng họ không dám làm, nếu như Takemichi biết được.

Chỉ sợ....em sẽ chán ghét và ruồng bỏ họ.————————————Đôi lời từ toi: Lí do Smiley và Angry không có mặt là.....do toi chưa nghĩ ra tình tiết phát triển tình cảm của hai người này với Takemichi thôi!

Ahihi =>>
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 59


Takemichi ở nhà sau khi dọn dẹp lại phòng bếp bị cháy, em mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, và Cậu Vàng thì đang nằm trên bụng em ngáo ngơ vẫy đuôi lắc qua lắc lại.Không hiểu vì sao nhưng Takemichi cứ cảm thấy có gì đang xảy ra sau lưng mình mà em không biết.

Theo như kế hoạch định trước của em, hẳn là không có gì sơ xuất.

Nhưng....cảm giác không an tâm này là gì?Ting Ting."

Takemichi!

Sau này đừng thân thiết với Touman được không?"

Takemichi nhận tin nhắn, ngớ người ra.

Không hiểu tại sao Hinata lại nhắn như vậy.

Em nhanh chóng trả lời lại, nhưng tin nhắn của em sau bao nhiêu phút vẫn không được trả lời lại.Takemichi tự suy ngẫm về hành vi bản thân có phải đã khiến cô nghi ngờ cái gì rồi không.

Em chỉ muốn trước khi nói ra những lời khốn nạn với Hinata, dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy hơn thôi.Hằng ngày cùng cô ấy đi học rồi lại đi về, cùng cô ấy học bài, cùng cô ấy dạo phố, chọc cho cô ấy vui vẻ.

Có lẽ là do đột nhiên em thay đổi khiến cho Hina cảm thấy không quen và sinh ra nghi ngờ?Takemichi nhìn trần nhà mà hoang mang.

Chớp mắt suy nghĩ vài cái đã gần đến giờ đi họp bang ngày đầu tiên, em nhanh chân đi thay đồ...."

Này, Vàng ngáo à, đừng đi theo tao!

Ở nhà trông nhà đi!"

Takemichi ôm Cậu Vàng xuống xe, kêu nó đi vào nhà."

Gâu gâu!"

Ứ chịu, mày định bỏ tao đấy à!

Cậu Vàng theo chân, Takemichi vừa lên xe nó liền nhảy lên đằng trước xe.Takemichi lại ôm nó xuống, nó lại nhảy lên, cứ ôm xuống lại nhảy lên.

"Sao mày cứng đầu quá vậy?

Đến nơi mà ồn là tao bỏ mày lại đó luôn!"

Takemichi nhìn nó ngáo ngáo ngồi trước.

Cứ lên xuống như thế này hoài tốn thời gian quá, đành chở nó theo thôi.Takemichi đội nón an toàn, nổ máy xe rồi đi.

Con xe này vẫn xịn xò nhỉ, dù là hai kiếp nhưng con CB 250T này vẫn sài quen tay.Cậu Vàng ngồi đằng trước ban đầu sợ sợ mà nép vào người Takemichi, sau đó nó không sợ nữa, trực tiếp để hai chân trước lên đầu xe, mặt nghênh cao mà hóng gió.

Cứ như bây giờ nó là bá chủ thế giới vậy."

Xuống đi!

Vàng ngáo à đến nơi rồi!"

Có vẻ như Cậu Vàng còn đang trong cơn phê pha lúc nãy, không chịu xuống xe.Takemichi bất lực, đẩy nó xuống.

Cậu Vàng ngước cái đầu lên, tỏ ý không vui, nó dùng cái chân của mình mà cào qua cào lại ống quần và đôi giày của Takemichi.Em thở dài, tại sao mình lại nuôi con chó này chứ!"

Đi thôi!

Vàng ngáo à!"

Takemichi nói với nó, cũng không để ý nó có hiểu hay không.Một người một chó bước vào đền Musashi, có vẻ như đã đông đủ.

Khi thấy em vào, có người để ý con chó đi cạnh Takemichi, tò mò mà nhìn nó.Pa và Pe thấy em, đi đến chào rồi để ý động vật dưới chân.

Cậu Vàng có chút không thích nghi với thế giới đầy nhân loại nhìn nó, núp sau chân Takemichi.

Không phải nó sợ đâu, tại nó không ưa đám nhân loại này nên mới đứng sau sen thôi.Đúng vậy, tất cả chỉ vì không ưa thôi!"

Lúc nãy mày hống hách với tao lắm mà!"

Takemichi đá nhẹ nó vài cái, có chút buồn cười."

Yên tâm đi!

Chẳng có ai ăn hiếp nổi mày đâu, có tao đây rồi!"

Takemichi tự tin vỗ ngực mà an ủi nó, rồi ẵm nó lên giới thiệu cho Pa với Pe."

Cậu Vàng đấy!

Mà tao gọi nó toàn là Vàng ngáo thôi!"

"Hôm trước đi đường trùng hợp gặp nó, thế là nó bám tao tới giờ!"

Takemichi chỉ cầm hai tay nó thôi, động tác như lần đầu giới thiệu vua sư tử với muôn loài.Pa và Pe cười cười, bắt đầu chọc chọc nó.

Nhìn trong cũng vui đấy.Hai nhân loại bắt nạt một con chó!

Sen mày coi được đấy à!Cậu Vàng dùng ánh mắt tố cáo mà nhìn em.

Thấy em không phản ứng gì, lại nhìn hai nhân loại trước mặt, dơ tay lên tính bụp cho Pe một cái.Vút!Ủa?

Tao đánh rồi mà!

Cậu Vàng ngơ ngác nhìn cái chân dừng trong không trung."

Ha ha!

Nhìn nó này, hài chết đi mất!"

Pe nhìn bộ dáng của nó, cười ha hả.

Pa bên cạnh cũng không nhịn được cười, chọc nó thêm vài lần nữa.Takemichi nín cười nhìn Cậu Vàng, hình như chiêu này nó dùng một lần rồi.

Nạn nhân lúc trước là Hanma thì phải."

Takemichi!

Xin chào!"

Hanma đứng đằng sau vỗ vai trái Takemichi, nhưng lúc em nhìn qua thì chỉ thấy không có ai, xoay lại bên phải thì thấy vẻ mặt của Hanma.

"Úi, lại gặp mày rồi!"

Hanma nhìn con chó trong tay Takemichi, vui vẻ mà dùng ngón trỏ khoanh đầu nó vài vòng.

Cậu Vàng không vui quay cái đầu vòng tròng để thoát khỏi ngón tay của gã, không ngờ lại làm chính mình hoa mắt luôn."

Hanma!"

Đằng sau, Kisaki nhắc nhở Hanma vì hành động của mình.

Hanma gã đang đứng quá gần Takemichi rồi."

Takemichi!

Mày còn nợ tao bữa cơm!"

Nói với Hanma xong, Kisaki thay đổi sắc mặt nói chuyện với em."

Tao còn nhớ, mày không cần phải nhắc như thế!"

Takemichi không vui nói, Kisaki giàu như thế lại chấp nhấp với em bữa cơm à."

Bữa cơm?"

Pa thắc mắc hỏi, cậu không ưa Kisaki.

Nhưng vì ở trong một băng thì cũng nên hoà đồng."

Ừ thì tao nợ nó vụ gián tiếp giúp tao tìm Cậu Vàng!"

Takemichi nhấn mạnh hai từ gián tiếp, chỉ vào con chó.Kisaki khẽ nhếch môi cười một cái.

Dù là gián tiếp thì cũng đã nợ gã bữa cơm.Pa và Pe nhìn Takemichi lại nhíu mày nhìn Kisaki.

Không phải là Kisaki lại có âm mưu xấu xa với Takemichi đấy chứ?

Người từng mắc trúng mưu đồ của Kisaki lại càng nghi ngờ gã hơn."

Tụi mày làm gì đó?"

Mikey nhảy lên, từ sau lưng ôm chầm lấy Takemichi."

Xuống đi Mikey!"

Baji kéo áo cậu, sau khi họp bàn với nhau, họ đã quyết định trừ khi Takemichi chia tay Hina, bọn họ sẽ không ai nhân thời cơ mà chiếm lấy Takemichi nữa."

Gâu!"

Cậu Vàng thấy chủ nhân mình bị một nhân loại mang hơi thở có thuộc tính giống mèo thì sủa lên.Nó ghét mèo!

Nó ghét mèo nhất!

Một con mèo Peke J đã đủ rồi tại sao lại xuất hiện một con nữa!Mikey nhìn dưới chân mình một con chó lông vàng, vừa nhìn cậu cũng chẳng có ưa nó đâu!

Sủa cái gì mà sủa."

Mày đem nó theo đấy hả?"

Chifuyu ôm nó lên.

Cậu Vàng cũng không thích nhân loại này, cậu ta chính là người đã đem Peke J qua nhà sen để tranh sủng với nó.Chân trước Cậu Vàng cố thoát khỏi vòng tay của Chifuyu.

Vừa giãy giụa vừa đạp.Trong lúc giãy giụa, không cẩn thận móng chân bụp trúng tay một người.

Mái tóc đen dài nhìn Cậu Vàng với ánh mắt thích thú.Baji là người vốn ưa động vật, mèo hay chó gì cũng thích.

Nhưng chắc do có nhân duyên với mèo nên cậu toàn gặp mèo thôi.Cậu Vàng cảm thấy mình bụp sai người nhìn lại.

Lại là một nhân loại toàn hơi thở của mèo."

Gâu gâu ấu ấu!"

Đi ra!!

Thả tao về con sen nhanh lên!

Vàng ngáo chịu hết nổi, nó muốn về vòng tay ấm của sen nó.Chifuyu nghe nó sủa liên hồi, thẩy nó sang cho Takemichi.Một đám nhân loại mới đang từ từ bu lại Takemichi và Cậu Vàng.

Nó vừa sợ vừa muốn đánh đám này.

Một con chó như nó còn biết đám nhân loại này vừa nhìn đã không có ý đồ tốt với sen, nó phải bảo vệ tốt con sen ngốc nghếch này mới được!
 
Back
Top Bottom