Lãng Mạn [Hoàn/AllTakemichi] Hài Kịch

[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 80


CạchCửa phòng tắm được đẩy ra, làn khói được tạo ra từ nước nóng cũng vì thế mà cũng tràn ra ngoài.

Hai bàn chân bước lên tấm thảm, dậm dậm vài lần cho chân khô ráo.

Cổ chân nhỏ được che lấp bởi lớp quần dài, trên người là chiếc áo phông trắng tay ngắn.Bàn tay cầm khăn lau lau quả đầu đang ướt, giọt nước từ mái tóc nặng trĩu rơi xuống bên má phải, lăn dài chảy dọc xuống xương quai xanh.Takemichi vừa lau tóc, nhìn lên Ran và Rindou mỗi người một góc vừa hồi tưởng....

Ran đứng trước phòng Takemichi, khoanh tay dựa vào cánh cửa, gương mặt mơ hồ toát lên vẻ gian xảo.

Khi vừa thấy Takemichi trở về liền nở nụ cười nhẹ nhàng, không còn dáng vẻ xấu xa, âm mưu ủ kế như trước nhưng đôi mắt lại như chứa đựng một hố đen không thấy đáy."

Này Takemichi, không phải mày đã quên tối nay sẽ ngủ cùng tao rồi chứ?"

Ran cười cười nhìn em.

Anh đã sớm biết, ngay từ đầu Takemichi vốn không nghe lọt những lời mình nói.

Nhưng thỏ đã ngây ngô chui vào hang, thì sói tội gì mà bỏ qua cho miếng mồi ngon."

Hả?

Tao nói ngủ cùng mày bao giờ?"

Takemichi ngờ vực, nhìn Ran đầy dấu chấm hỏi.

Hôm nay khó khăn lắm mới vừa thoát được khỏi Izana, lại tới lượt Ran nói em ngủ cùng anh.Ran nhìn Takemichi, nụ cười trên môi dần buông xuống.

Từ trong túi lấy ra một máy ghi âm nhỏ, nghiêng đầu bình tĩnh bật lên:"Này Takemichi, mày có muốn ngủ cùng tao đêm nay không?"

"Ừ-ừ""Mày đồng ý đấy nhé!

Đừng có mà thất hứa!"

"Ừ-ừ.

Cái gì cũng đồng ý, mày để cho tao suy nghĩ chút chuyện đã!"

"....."

Takemichi nghe xong, ngước lên nhìn Ran lại ngước xuống nhìn máy ghi âm liên tục.

Không thể tin là mình vừa nghe cái gì.Rõ ràng là Takemichi không nhớ Ran từng hỏi câu này, và rõ ràng là em chưa từng đồng ý cái lời mời quái đản của anh như trong máy ghi âm nhưng tại sao lại có giọng của em và Ran trong bản ghi âm??"

Mày không phải thất hứa đấy chứ?

Takemichi?"

Rindou bất thình lình từ phía sau xuất hiện, tay choàng lên vai em."

K-không phải!"

Takemichi cảm thấy giọng nói có chút bất ổn từ phía sau bản thân, sợ hãi nếu như bây giờ em gật đầu thì liệu hai người này có xử lí mình ngay tại chỗ luôn không.Anh em Haitani nghe được câu trả lời thoả mãn, đưa mắt nhìn nhau cười.

Và—nụ cười này dường như có tia sét đang lặng lẽ choảng nhau trong đó."

Cùng về phòng chúng ta nào!

Takemichi!!"

Một trước một sau đẩy em đến phòng mình, không cho Takemichi còn cơ hội thoát thân.

Và hiện tại, Takemichi vừa lau mái tóc vàng ướt trên đầu vừa ngẫm lại xem có phải em bị anh em nhà này bẫy rồi không.Ran ngước mắt nhìn Takemichi đang đứng một chỗ liên tưởng về phương xa.

Anh nghĩ chắc hẳn Takemichi đang cảm thấy bọn anh bẫy em đây mà.

Nhưng Ran và Rindou trước giờ đã từng lừa ai đâu?Chiếc áo phong này cổ hơi rộng, làm lộ rõ xương quai xanh của em đang thập thò dưới lớp áo trắng.

Anh nhìn xuống cái quần dài dài, nhắm mắt như đang liên tưởng hay suy nghĩ gì đó lại nhìn sang tủ quần áo ít ỏi tạm thời của mình, một chiếc áo tay dài trùng hợp lọt vào đôi mắt của Ran.Rindou thấy anh trai đang dị dị nhìn chăm chăm vào áo, thoáng chốc hai anh em như tâm linh tương thông cùng suy nghĩ chung một chủ đề.

"Này Takemichi, lau tóc cho tao!"

Ran xoa xoa cái khăn tím trên đầu mình, lấy ghế ngồi xuống trước chỗ Takemichi đang ngồi.

Sau đó nhét khăn của mình vào tay em.

Takemichi nhìn cái khăn được đưa vào tay mình, thở dài trong lòng một cái rồi cũng làm theo: "Tóc mày dài thật đấy Ran."

"Mày thích sao?"

Ran hỏi một câu không rõ ý.

"Hả?

Đúng vậy, tao rất thích tóc mày."

Takemichi nghe không hiểu, nghĩ rằng Ran hỏi em có phải thích tóc của anh không.

Ran nghe câu trả lời có chút sai lệch với ý ban đầu, anh tặc lưỡi một cái: "Nếu đã thích, vậy thì mày phải ở mãi bên cạnh tao, như thế thì mới có thể chăm sóc nó được."

"Hả?"

Takemichi dừng động tác lau tóc.

Ủa rồi mắc gì em phải chăm sóc cho tóc Ran, em chỉ thích nó thôi mà.

Nhưng mà khoan đã, có cái gì đó nó lại sai sai ở đây.

"Không có gì—Lau tóc tiếp đi!"

'

Rindou trong phòng tắm bước ra, liếc mắt có chút khinh thường nhìn anh trai.

Lại sờ sờ vài tóc của mình, sau đó liền kéo ghế Ran đi, chen chân vào chỗ ngồi rồi đưa khăn cho Takemichi lau tóc mình.

Tối hôm đó, Ran và Rin mỗi người một bên nằm cạnh Takemichi.

Em cảm thấy bản thân mình muốn tách làm hai, và dù là mùa xuân, trời rất mát thậm chí có chút se se lạnh nhưng Takemichi rất nóng nực!!

"Chúng mày có thấy nóng không?"

Takemichi khẽ nhích nhích hai cánh tay khỏi hai người.

"Mày cảm thấy nóng à?"

"Thế thì cởi áo ra cho bớt nóng."

Một trước một sau Ran cùng Rindou nói.

Sau đó cả hai lần lượt ngồi dậy làm động tác cởi áo cho Takemichi.

"Không!

Tao thấy lạnh rồi."

Takemichi giật áo khỏi hai cái nanh vuốt của Ran và Rindou.

Trực giác mách bảo, nếu bây giờ mà bị hai người cởi áo ra thì sẽ rất dễ là 'gây' bầu không khí quái lạ trong phòng này.

Hai người liếc nhau lại nằm xuống, mỗi người một bên ôm tay trái phải tiếp tục nhồi nhét Takemichi vào lòng mình.

Chân cũng thuận tiện gác lên người em.

Nửa đêm, sau khi cảm thấy Takemichi ngủ mê, hai bàn tay từ hai bên không yên phận, bắt đầu luồn vào trong áo Takemichi.

Những ngón tay nhẹ nhàng chạm từng tất thịt trên người em.

Vòng lên trên ngực, ngón trỏ của Ran khoanh vòng tròn xung quanh nhũ hoa, rồi chạm khẽ nơi nhũ hoa bị anh trêu chọc đã cương cứng.

Nghe Takemichi kêu rên khe khẽ, Ran đã nở một nụ cười sâu xa.

Rindou cũng không kém gì anh trai mình, từ đầu đã lật bỏ tấm chăn mỏng đắp trên người Takemichi và tất nhiên quần dài đã bị anh quăng đi từ đời nào.

Bàn tay nâng cổ chân lên liếm nhẹ.

Đầu lưỡi chạm vào làn da man mát, làm nó trở nên ướt át và ấm lên.

Khớp chân của em thật nhỏ nhắn, chỉ bằng gần một nắm tay của anh.

Rindou sau khi đùa giỡn đủ, bàn tay di chuyển lên trên một chút, chạm tới bắp đùi non mềm mềm cảm thấy thú vị liền cắn một cái, mút một cái.

Nơi giữa chân Takemichi theo phản xạ mà cương lên, phập phòng dưới lớp quần.

Ran và Rindou nhìn nhau, ánh mắt nhìn vào nó sâu dần, muốn cởi bỏ lớp quần chỗ đó để đùa nghịch với nơi ấy của em.

Takemichi giật mình tỉnh giấc, em nhìn hai người xung quanh vẫn như cũ mà đang ôm hai cánh tay của mình ngủ.

Lại nhìn xuống áo của em từ khi nào đã vươn lên trên ngực, quần vẫn còn nguyên vẹn nhưng phần bắp đùi cảm thấy có chút ươn ướt.

Sau đó thì em lại đỏ mặt, Takemichi đã nhận ra có điều gì không ổn giữa phần dưới của mình.

Quần bên trong của em đã bị ướt một mảng nhỏ, và thứ ấy vẫn còn đang muốn dựng thẳng.

Takemichi nhẹ rút hai cánh tay khỏi hai con người đang ngủ, nhón chân bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Căn phòng tắm được bật sáng đèn, từ tấm kính mờ ảo có thể thấy người bên trong đang cởi quần áo, cúi người xuống, tay chạm vào nơi đang ngẩng đầu vuốt vuốt vài lần.

Có thể là do phòng cách âm không tốt, nên âm thanh có chút rên rỉ khe khẽ, tiếng bàn tay ma sát với một vật từ trong phòng tắm đã lọt ra ngoài, lọt vào đôi tai hai con sói lớn xác đang mở to đôi mắt sáng của kẻ đói khát.

Đợi đến khi Takemichi ra, hai con sói đó lại nhắm đôi mắt lần nữa.

Giả vờ như vừa bị em đánh thức, kêu kêu vài tiếng.

Cho đến khi tầm hơn 10 phút sau, nghe tiếng em ngủ say thì mở mắt ra nhìn em.

Có lẽ là Takemichi đã tắm rửa sạch sẽ, người em toả ra hương thơm tho do sữa tắm làm hai người muốn trêu em thêm lần nữa.

Nhưng hai kẻ này không làm gì, một trước một sau đi xử lí con thú đang gầm gừ muốn giải thoát ra ngoài.

Lại từ trong tủ áo, lấy ra một cái áo tay dài rộng rộng và một cái quần khá là ngắn.

Từ từ chậm rãi lột quần áo, thay cho Takemichi.

Sau khi hoàn tất, Ran nhảy lên nằm cạnh em trước, tay luồn vào áo Takemichi ôm lấy ngang eo.

Rindou chậm một bước, nhưng cũng không để anh trai chiếm chỗ.

Hất văng tay Ran, ngang ngược ôm Takemichi về phía mình.

Hai người đấu qua đấu lại suốt một hồi, có lẽ vì hăng say quá nên quên mất người nằm trên người đã có dấu hiệu muốn tỉnh.

"Nửa đêm rồi hai chúng mày mộng du đấy hả?"

Takemichi mắt nhắm mắt mở, mơ hồ nhìn không rõ hai anh em đang xắn tay áo.

Ran và Rindou dừng tay, quay sang hướng giọng nói vừa phát ra, im lặng không nói gì.

Qua một lúc Takemichi hoàn toàn quên đi chuyện gì vừa diễn ra, ngủ thiếp đi.

Bé ơi!

Ngủ đi, đêm đã khuya rồi!

Để những giấc mơ đẹp, sẽ luôn bên em.

Bé ơi!

Ngủ ngoan trong tiếng ru hời.

Vầng trăng, đợi em cùng bay vào giấc mơ...

À ơi, à ơi, à a à á ơi....

———

Sáng hôm sau, một chàng trai ngái ngủ bước xuống giường.

Cổ áo xộc sệt, lộ ra nguyên một phần bên vai và cái quần ngắn núp sau cái phần áo.

"Hả?

Hể?

Tối qua mình đâu có mặc bộ này đâu?"

Takemichi cầm cây đánh răng, trong miệng chứa bọt trắng hoang mang nhìn mình trong gương.

"Còn nữa, có dấu đỏ này là cái quái gì thế này?"

Em lại nhìn xuống một dấu đỏ chót sáng chói cô độc trên đùi non của mình.

Wtf?

Rốt cuộc là cái gì xảy ra trong hôm qua thế?

——————————————————————————

Đôi lời tâm sự từ toi:

Phần anh em nhà Haitani búm xi la bùm bé Takemichi là toi viết từ tuần trước khi thi rồi.

Và hai gã ta chưa làm gì em hết, các nàng cứ yên tâm!

Làm gì là toi viết ra hết luôn dồi =>>

Chắc chắn là chưa làm gì cả nhé!!

Ả Lan và ả Đảm tuyệt dối không thể làm gì hơn ngoài các phân cảnh toi đã viết!!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 81


////

"Táo nhỏ ơi, đừng cạp Cậu Vàng nữa.

Thả ra đi!"

Chị nhân viên tiệm thú cưng nén nước mắt, nén đau mà mở cái mõm dài của cá sấu nhỏ đang cạp cái chóp mũi của con chó."

Ấu ấu ấu" Con cá sấu khốn nạn, khôn hồn thì thả mũi của ông mày ra.

Mày có tin là tao lại cho mày bay thẳng lên trời ngao du không?"

Gừ gừ!"

Mày có ngon thì làm đi, ông sợ mày chắc.

Tao sẽ không quên chuyện mày vừa mới ngậm cái đuôi của tao đâu.Cá sấu nhỏ nhất quyết không buông mũi Cậu Vàng, cứ cạp bưng bưng.

Thế là con chó giật khỏi tay chị nhân viên, lắc quả đầu 360 độ, thừa lúc Táo nhỏ đang chưa hiểu chuyện gì thì nó quẳng Táo nhỏ bay lên không trung."

Gừ!"

Khốn kiếp!

Đồ con chó điên này, mày thả tao ra!

Mày coi chừng tao đó."

Gâu gâu."

Đồ ngu xuẩn, mày nghĩ thân mày có chút éc như thế thì làm gì được tao?

Bằng sức lực của mày, tao chỉ cần dơ tay đập một cái thôi cũng chết!

Hứ!!!"!!!"

Con chó khốn nạn, mày đợi đó!!Cậu Vàng và Táo Nhỏ cứ chí choé với nhau, chị nhân viên nhìn mà lặng lẽ rớt nước mắt, hàng nước mắt lăn dài trên má chị, nước mắt của sự đau khổ, nước mắt của sự bất lực.Chị ấy đã dần mất niềm tin vào cuộc sống này rồi—////

Kể từ ngày Takemichi ngủ cùng hai anh em nhà Haitani, em đã cật lực tránh xa họ ra.

Bằng một cách nào đó, em đã suy nghĩ những dấu vết hôm đó là do họ gây ra.Còn Ran và Rindou thì ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau em.

Việc này càng khiến cho Takemichi sợ hãi và áp lực hơn bao giờ hết.

"Anh nhìn xem, Takemichi tại sao lại đi ra ngoài mà không có ai giám sát?"

Rindou từ trong góc lú đầu nhìn Takemichi đang lén la lén lút đi ra khỏi cửa."

Đi theo!"

Ran nhìn bóng lưng của em, rồi theo đuôi Takemichi.Takemichi đằng trước rùng mình một cái, em nhìn trái, nhìn phải một hồi mới dám đi tiếp.

Một bộ dáng như đi làm việc xấu xa không muốn cho ai biết, cực kì đáng nghi.Đến nơi, Takemichi dừng chân trước một hàng người đang ngủ gục dựa vào nhau.

Em thở dài một cái.

Thật sự không hiểu nổi, mấy con người này chẳng có ý tứ gì cả!

Đi thăm dò băng khác mà lại lộ liễu như vậy.Takemichi lấy tấm chăn trong tay ra, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động mà đắp cho từng người.

Nếu như không phải em chán nản leo lên thùng container cao nhất thì cũng sẽ không thấy họ.Hakkai, Angry, Kazutora, Chifuyu, Inui đến cả Pa và Pe cũng gục mặt, bất chấp hoàn cảnh mà ngủ.

Cứ như thế này, ai mà lôi mấy người này đi bán thì họ cũng không biết.Takemichi đắp xong liền xoay người đi, không để tâm tới đằng xa có hai ánh mắt ghen ghét nhìn vào đám người chui rúc trong chăn mà em vừa đắp.

Sau khi đợi Takemichi đi xa, anh em Haitani cũng không đi theo em mà đi kiếm chỗ nào đó, lựa một cục đá 'vừa' tay mình.

Chọn một góc phù hợp, chuẩn bị tư thế như ném bóng chày.

Ran chuẩn xác ném thẳng vào bọn Inui.

Rindou đứng cầm cục đá tiếp theo, đợi anh ném xong thì quăng cục đá tiếp theo.Lần này đã trúng phải trán Chifuyu, cũng may cục đá này nhỏ không bằng của Ran lúc nãy, nếu không thì bây giờ trên trán của Chifuyu đã chảy xuống gương mặt điển trai này một dòng máu đỏ nhè nhẹ."

Được rồi, đi thôi!

Giữ sức cho trận chiến ngày mai."

Ran mỉm cười đắc ý, đi về địa bàn.—————Trước trận chiến một ngày..."

Con mẹ nó, chúng mày làm như thế coi được đấy hả?"

Shion gào thét lên, một mình hắn cân hết gần 10 cái miệng ăn bảo sao mà nướng kịp.

Mẹ nó, hắn còn chưa ăn được món nào vào bụng đâu."

Này Shion, ai bảo mày lại nướng đồ ăn ngon.

Không giao cho mày nướng thì giao cho ai."

Taiju lại nhét thêm một đĩa thịt sống vào bàn tay hắn: "Có muốn mở nhà hàng không?

Đắt khách lắm đấy!"

"Chúng mày—Thế còn Takemichi, cậu ta cũng biết có khác gì tao?"

Shion tức tối, đổ thẳng đĩa thịt vào vỉ nướng rồi chỉ tay về hướng em.

Sau đó là một tràn khói ập vào mặt hắn, Shion né chỗ nào, khói bay qua chỗ đó."

Mày bảo ai?

Shion?"

Izana đang hưởng thụ sự ân cần được Takemichi gắp thức ăn, liếc mắt nhìn hắn."

Chịu thôi Shion, cứ nướng thịt đi.

Takemichi còn bận cơ mà."

Kakuchou gật gù, hùa theo Izana sẵn tiện nhét thêm đĩa rau cho hắn.

Đợi Shion chống tay bất mãn nướng xong thì trực tiếp dưới ánh mắt của hắn đưa dĩa cho Takemichi."

Mẹ nó, chúng mày không thấy bất công hả?"

Shion hét về hướng bọn họ trong vô vọng, ai cũng chỉ lo cúi mặt ăn không thèm quan tâm đến hắn.Shion-người đàn ông bị cả thế giới ruồng bỏ nhưng vẫn phải nướng đồ ăn cho bọn họ ăn.

Liệu hắn có bỏ thuốc xổ vào thức ăn???"

Tao no rồi, để tao nướng.

Mày qua bên kia ăn cùng họ đi."

Takemichi cảm thấy thật tội cho Shion, nhường chỗ của mình cho hắn."

Th-Thôi không cần đâu."

Shion như vừa làm gì chột dạ, né tránh ánh mắt của Takemichi, từ chối.Takemichi nhất quyết đổi chỗ, đối diện với ánh mắt của những người phía sau, Shion đành lết thân lại bàn ăn.Đồ ăn nhìn bắt mắt thật đấy, nhưng từ khi vào bàn thì Shion chưa từng động qua miếng nào.

"Sao đấy?

Ăn đi, ban nãy mày than thở lắm mà!"

Mochizuki đẩy đẩy cánh tay hắn.Dưới ánh mắt của mọi người, Shion run rẩy gắp miếng đầu tiên bỏ vào miệng, thầm cầu mong hôm nay thần may mắn độ mình.

Tối hôm đó, như thường lệ Izana lại chui vào phòng Takemichi ngủ.

Nằm trọn trong lòng em."

Này, Takemichi.

Ngày mai mày cùng tao đi đến một nơi được không?"

Izana thủ thỉ."

Được, tao đi cùng mày."

Qua ngày mai, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đúng không Izana.

Takemichi vuốt ve mái tóc của anh.Sau đó lại yên tĩnh, chỉ nghe mỗi hơi thở của đối phương.

Takemichi không nhịn được, nhớ lại khoảng khắc lúc nãy: "Izana, mày xem Tứ thiên vương là bạn mày, hay—là công cụ để giúp mày chiến thắng Mikey?"

Izana ngập ngừng không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xanh của Takemichi.

Anh cảm giác như chính bản thân mình không thể nói dối được khi nhìn vào đôi mắt ấy."

Bọn họ—chỉ là công cụ của tao."

Izana rũ mắt, trả lời."

Kể cả Kakuchou?"

Giọng Takemichi như nghẹn lại."

Đúng vậy..."

Izana giờ khắc này không quan tâm tới bất kì ai khác, anh chỉ cần có Takemichi là đủ rồi.

Sau ngày mai, em sẽ chính thức là của Izana anh.

Không có bất kì ai có thể cản đường nữa."

Vậy tao cũng là công cụ của mày đúng không Izana?"

"Bởi vì Mikey tin tưởng tao, cho nên mày mới lợi dụng tao gia nhập băng rồi sau đó sẽ giải quyết từng người thân bên cạnh Mikey,..."

"Cuối cùng mày sẽ thành công biến Mikey trở nên trống rỗng và... thành con rối của mày."

Takemichi nhắm mắt, thở một hơi nặng nề.

Nhớ lại đôi mắt vô hồn của Mikey khi ở Manila, Philipin.

Lại nhớ tới có đoạn thời gian bản thân trước khi chết đã gặp Izana tương lai."

K-Khô—" Izana chưa kịp mở lời thì tiếng giận dữ đã phát ra làm lay động cả khu nhà."

Shion.

Mày.

Bỏ.

Cái.

Gì.

Vào.

Đồ.

Ăn. !!!"

Mochizuki đập của phòng Shion thùng thùng.

Ngay cả các phòng khác cũng lú đầu ra với đôi mắt giận dữ nhìn vào cánh cửa phòng Shion."

Éo phải tao!"

Shion sau một lúc mới mở được cửa, sắc mặt có chút xanh xao đối diện với Mochizuki."

Thế cái quần gì mà bọn tao lại ôm nhà vệ sinh suốt từ nãy giờ thế này."

Mochizuki giận tím người, hiện tại chỉ muốn nhai đầu Shion."

Mẹ kiếp!

Takemichi cũng nướng đồ ăn mà, cứ phải một mình tao làm đấy hả?"

Shion có chút chột dạ nhưng vẫn phải đổ sang lỗi cho Takemichi.Cả đám không tin nhưng vẫn phải hỏi cho chắc.

Để thôi Shion lại bảo họ bao che cho Takemichi."

Izana!!

Mày có bị cái gì không?"

Mutou gõ cửa phòng của Izana nhưng vẫn không có hồi đáp."

Mày tìm sai phòng rồi.

Phải gõ cửa phòng Takemichi mới đúng!"

Shion có chút châm chọc nói với Mutou."

Izana!!

Takemichi!!

Bọn mày có bị sao không??"

Kakuchou đứng kế bên gõ cửa.Rất nhanh Izana và Takemichi cũng lú mặt ra.

Tỏ vẻ bản thân mình rất ổn, hoàn toàn không có bị làm sao cả."

Tao nói mà.

Từ lúc Izana xuống bàn, Takemichi đã thay tao nướng đồ ăn.

Chắc chắn là cậu ta đã bỏ cái gì vào trong đồ ăn!"

Shion tự cảm thấy mình có lí, hăng say biện hộ cho bản thân."

Nói đi, có phải mày là gián điệp do Touman gài qua không?"

Cuối cùng, Shion chốt lại một câu."

Không phải Takemichi!

Mày đừng có mà vu khống!"

South không nghe nổi mấy lời vu oan giá hoạ cho Takemichi nữa, Shion vừa dứt lời thì lên tiếng.

Mặc dù trong lòng anh vẫn có chút nghi ngờ do Tổng trưởng nhà mình làm, bởi vì hành vi này cực kì giống với tác phong mà em đối xử với anh mỗi khi anh làm phật lòng Takemichi."

Không phải do tao!

Nếu tao là gián điệp thì đã bỏ thuốc chuột vào đồ ăn và cũng không phải đợi Izana rời bàn rồi mới hành động."

"Hơn nữa, khi mà tao nướng thì đồ ăn cũng sắp chín và cái vỉ đó là cái cuối cùng tụi bây ăn.

Tao làm gì có thời gian bỏ thuốc."

Takemichi gắng sức thanh minh cho bản thân, và tất nhiên mọi người ở đây đều tin em.

Bởi vì trước đó bọn họ đã đày đoạ Shion nên chắc chắn là hắn chứ không ai khác."

Shion!!

Bây giờ bọn tao không được khoẻ, mày cố mà giữ cái mạng cho đến sáng mai đi."

Taiju liếc mắt nhìn hắn.

Bàn tay giật giật muốn đánh thẳng vào bản mặt Shion."

Này, không phải tao cố ý—" Đáp lại lời Shion là những âm thanh đóng cửa thật mạnh!

Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng với hắn mà.——Góc khuất Takemichi không biết——Hakkai, Angry, Kazutora, Chifuyu, Inui, Pa và Pe tan học liền đến địa bàn Thiên Trúc.

Buổi tối thì đi nghe ngóng tin tức, việc học cộng thêm không đủ giấc mới khiến cho bọn họ ngủ quên như vậy.Dù mệt mỏi nhưng mỗi khi nghĩ đến Takemichi thì họ vẫn cắn răng hành động như vậy.

South-người từng bị Takemichi bỏ thuốc xổ vô vàn lần vì tội trêu ghẹo em đã rút ra được vài kinh nghiệm giảm bớt hậu quả do thuốc xổ gây ra.

Nhưng vẫn không thể nào thoát được thuốc xổ do Shion bỏ.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 82


"Này Takemichi, mày từ bỏ kế hoạch đó đi.

Vẫn còn nhiều cách khác mà."

South đứng cạnh em, dưới âm thanh la thét thất thanh của ai kia vì bị những con người đuổi đánh trả thù.Takemichi trầm mặc một hồi, lại mỉm cười lắc đầu: "Tao đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Đây là cách tốt nhất!"

"Hi sinh cả mạng sống của mày?"

South nghiêm mặt nhìn em.

Thiếu niên lại xem mạng sống của mình như cỏ, cứ tuỳ tiện bỏ đi để cứu người khác."

Không đâu South, tao rất trân trọng mạng sống của mình."

"Mày và Taiju chỉ cần làn theo kế hoạch trước đó mà tao đã nói là được!"

Takemichi lắc đầu, tinh tế kết thúc chủ đề và chuyển sang chủ đề khác.

"Mày—không sợ đến lúc đó tao thất hứa, tự ý hành động sao?"

South nhớ lại lần đầu gặp Takemichi, so sánh với bây giờ, đã khác xa rồi.

Chàng trai hôm đó còn tươi cười vui vẻ, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định.

Bây giờ, vẫn là đôi mắt xanh ấy nhưng em càng ngày càng mất đi sự vui vẻ ấy.

Thay vào đó, lại toát lên vẻ nặng nề, u buồn.Từng ngày, từng ngày trôi qua, cứ như có một cái thứ đồ gì đó rất nặng nề đang đè nén trên thân thể yếu ớt này của em.

"Takemichi, chúng ta đi thôi!"

Izana liếc xéo người đang nhìn chằm chằm vào Takemichi của anh một cái, rồi kéo em rời xa tầm mắt của South."

South, Taiju, mọi chuyện trông cậy vào hai chúng mày đấy nhé!"

Takemichi đuổi theo bước chân của Izana, nghiêng đầu cười tươi với hai người đang dần nhỏ bé trong đôi mắt em.Taiju đứng cạnh South, bẻ bẻ khớp tay có chút nhức mỏi vì vừa xử lí một người rất ngứa đòn: "Không khuyên được?"

Anh hỏi South."

Ý đã quyết.

Tao không thể thay đổi cậu ấy."

South lắc đầu.

Izana hậm hực kéo em đi trên đường, anh vẫn còn nhớ rõ đôi mắt mà South nhìn Takemichi.

Đôi mắt chăm chú mê luyến.Izana đột ngột dừng lại, cau mày thể hiện rõ ràng anh hiện tại rất không vui: "Mày với South có quan hệ gì?"

"Chỉ là nói chuyện thôi.

Tao cùng anh ta có thể có quan hệ gì?

Lần đầu tao gặp South cũng chính là lúc vừa gia nhập Thiên Trúc đấy."

Takemichi khó chịu, cố gắng mở bàn tay của Izana đang siết chặt cổ tay của em.

Nơi mà anh nắm xuất hiện vết hằn đỏ, nhưng cảm giác không có đau cho mấy.

Izana biết bản thân mình muốn độc chiếm Takemichi, muốn chiếm hữu em ấy.

Anh biết nếu như Takemichi phát hiện sẽ tổn thương, nhưng Izana không ngăn cái bản tính này lại được.

Nó đã ăn dần vào trong người anh.

Cho nên Izana anh sẽ tận lực, tận lực cất đi phần chiếm hữu này vào trong.

Đến ngày nào đó Takemichi hoàn toàn lệ thuộc vào anh, Izana sẽ không giấu đi nữa, ngày đó Takemichi sẽ là của riêng anh, là đồ vật chỉ có anh mới sỡ hữu được.Takemichi ngỡ ngàng nhận lấy một cái ôm bất chợt từ Izana.

Dường như vừa rồi em thoáng cảm nhận được, có sự thay đổi nào đó từ Izana nhưng nó chỉ là thoáng qua.

Nhưng Takemichi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh biết mình sai nên có chút áy náy.Vỗ lưng an ủi Izana, Takemichi vì đang ôm, không thể thấy mặt nên không biết người kia đã nở một nụ cười đắc ý với người bên đường.Baji, Mitsuya đứng bên đường nắm bàn tay thành nắm đấm, gân xanh cũng vì thế mà nổi lên.

"Con mẹ nó!

Takemichi sao có thể ôm tổng trưởng của Thiên Trúc.

Không được tao phải—!"

Baji hấp tấp muốn băng qua dòng xe cộ đang chạy nườm nượp, cũng may là có Mitsuya cản lại.

Nếu không chỉ sợ là trận đánh tối nay đã thiếu đi một phân đội trưởng."

Mày không muốn sống nữa à?

Takemichi không phải là người có thể phản bội chúng ta dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, cậu ấy là người dễ mềm lòng, hẳn là Thiên Trúc đã dùng chiêu gì rồi."

Mitsuya kéo cổ áo của Baji giật ngược lại.

"Mày không thấy Izana đang đắc ý sao?

Chắc chắn là anh ta cố ý."

Mitsuya hít một hơi, nhìn nụ cười đầy ngứa mắt của người nọ.

Cậu sẽ không dính bẫy của Izana, nhưng sao tim lại khó chịu thế này.Dòng xe băng qua băng lại, thoáng cái đã không còn thấy Izana và Takemichi nữa.

Baji tức giận đá cột điện nhưng lại tự chuốc lấy khổ làm đau mình.

Bước trên đường đi, Izana tay đan chặt 10 ngón với Takemichi không khe hở.

Lòng bàn tay anh lạnh toát, bàn tay còn lại của Takemichi muốn rút ra cũng không đủ sức để rút, chỉ đành mặc cho Izana nắm.

Càng đi càng gần đến nơi an nghỉ của Shinichirou mà Izana vẫn không buông tay Takemichi.

Xa xa có hai bóng người đứng trước ngôi mộ, hai người nghe tiếng bước chân đi đến gần cũng ngước lên nhìn.

4 đôi mắt nhìn nhau, sững sờ, ngạc nhiên, còn có chút lo lắng đan xen lẫn đau lòng.

Sửng sờ, ngạc nhiên vì tại sao Izana lại đi cùng Takemichi.

Lo lắng là vì đã mấy ngày không gặp Takemichi, không biết em ở cùng bọn Thiên Trúc sẽ như thế nào.

Đau lòng vì... vì ánh mắt đã vô tình nhìn thấy bàn tay Izana đang nắm tay Takemichi.

Mikey nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập chua xót.

"Takemichi-kun?"

Ema ngỡ ngàng nhìn Takemichi, lại nhìn sang Izana: "Anh Izana?"

Izana nghe một tiếng anh trai từ Ema, không hiểu sao có chút tự giễu.

Bản thân vốn không phải anh trai của Ema thế mà cô ấy lại gọi một tiếng anh trai, có lẽ đúng như lời Takemichi nói:

Ema vẫn luôn nhớ đến người anh trai là mày, Kurokawa Izana.

Bầu không khí im lặng, lời của Ema cứ im lặng trôi dần vào không gian hiu quạnh không ai đáp lại.

"Takemichi mày—đợi tao.

Tao sẽ đưa mày trở lại Touman."

Mikey chậm chậm nói với Takemichi, ánh mắt vẫn còn để ý bàn tay Izana mãi không buông tay em.

Takemichi cảm nhận được bàn tay mình bị siết đến đau, cắn răng không trả lời lại Mikey mà nói với Izana: "Tao đưa Ema ra ngoài.

Tao nghĩ chúng mày có rất nhiều điều cần tâm sự."

Trước khi đi còn không quên nói với hai người đứng trừng mắt nhau một câu: "Mikey, Izana!

Chúng mày đều là em trai mà anh Shinichirou thương yêu.

Anh ấy luôn muốn cho hai người một gia đình ấm áp."

"Tao biết Ema là em gái mà hai người yêu thương nhất, cho dù hiện tại hay là quá. khứ. !"

"Còn có Izana!

Hai người họ đều là em trai, em gái của mày!"

Câu cuối cùng Takemichi đã cố gắng nói thật nhỏ, chỉ vừa đủ lọt tai Izana đang đứng đóng đinh tại chỗ.

Nói xong, em cùng Ema ra ngoài chừa không gian cho hai "anh em" họ tâm sự tuổi hồng.

"Này—Takemichi!

Tại sao cậu lại nói lời đó cho Mikey và Izana nghe.

Có thế họ cũng không dừng trận chiến đâu."

Bởi vì ngay từ đầu mấu chốt từ Shinichirou đã đổi thành Takemichi.

Ema nuốt lại lời cuối, cho dù có nói ra thì Takemichi cũng không tin.

"Tớ biết chứ nhưng tớ vẫn muốn nói trước mặt hai người đấy rằng họ vẫn còn một mối liên kết thân thiết gia đình là cậu.

Chứ không phải chỉ toàn oán giận, căm ghét."

Takemichi nhìn chăm chăm về phía máy bán hàng tự động.

"Izana quên tớ mất rồi.

Cho dù cậu có nói thì anh ấy vẫn không quan tâm đâu."

Ema khi nghĩ đến Izana thì đôi mắt có chút đượm buồn.

Người anh trai này của Ema đã hứa sẽ quay lại đón cô, thế mà...

Ema cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày mình gặp lại Izana trong hoàn cảnh như thế này.

"Ema, thật ra có lẽ cậu sẽ không nghĩ đến nhưng Izana vẫn luôn nhớ đến cậu.

Chỉ là bị sự ghen tị làm mờ mắt thôi."

Takemichi nhận thấy tâm trạng Ema có chút thất thường, an ủi cô.

"...Ừ, có lẽ thế."

Ema nhìn Takemichi, cô nàng bỗng dưng lại nhớ đến Hinata.

Ngày mà Hinata nói với cô rằng cô ấy đã chia tay Takemichi, Ema thật sự rất ngạc nhiên.

Hỏi biết bao nhiêu lần về lí do thì Hina cũng chỉ đáp lại một câu: Bọn tớ đã không còn tình cảm với nhau nữa.

Một lí do như thế thì làm sao Ema có thể tin được.

"Hina... tại sao cậu cùng Hina chia tay vậy?

Takemichi?"

Ema rũ mắt, cô nàng có chút ngại khi hỏi Takemichi về chuyện này.

Takemichi trầm mặc một lát, trả lời:

"Ngay từ đầu, tớ không nên xuất hiện trước mặt cô ấy."

"Sự xuất hiện của tớ đã gây ra rất nhiều chuyện xấu xảy ra—"

Nếu như không có sự xuất hiện của Takemichi, Hinata sẽ không thích em, Kisaki cũng sẽ không vì thế mà muốn trở thành kẻ đứng đầu bất lương.

Và gã sẽ không gây ra cái chết của ai cả.

Nếu như không có sự xuất hiện của em, Hinata đã không phải chết một cách đau đớn, sẽ không phải bị xe đâm, rồi bị lửa cuốn trôi mạng sống như thế, sẽ không bị người mình yêu gián tiếp giết chết, sẽ không phải bỏ lỡ thanh xuân vì yêu một người như em.

Tất cả, là do Hanagaki Takemichi này cả.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 83


Tất cả, là do Hanagaki Takemichi này cả.

"Hả?

Là ý gì?"

Ema nghe không hiểu, tại sao Takemichi lại nói như thế.

Takemichi nghe Ema hỏi, không trả lời lại cô ấy mà chỉ mỉm cười một cái, mắt không chớp nói: "Không có gì.

Chỉ là... không còn cảm giác thích nữa thôi!"

Nói dối!

Ema bĩu môi, cô chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ biết lời nói của em không phải thật lòng, nhưng cũng không nói ra thành lời.

Từ sau khi nhận thức được bản thân có tình cảm khắc thường đối với Hinata thì cô nàng đã vô thức xem Takemichi là tình địch, nhưng Ema cũng không phủ nhận một chuyện:

Takemichi thật sự rất yêu thương Hina.

Những ngày còn Takemichi bên cạnh, lúc nào Hinata cũng nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt toả sáng của kẻ đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.

Đôi lúc, khi đi chung với Takemichi và Hinata, cô nàng đã từng nghĩ:

Takemichi trong rất trưởng thành, rất dịu dàng đối xử với Hinata, sự tinh tế con gái của cô còn không bằng một phần mà Takemichi dành cho Hina nhưng... cô vẫn không ngừng suy nghĩ một câu hỏi,

Tại sao Takemichi lại có thể như vậy, trong khi đa số con trai cùng tuổi em đều mang vẻ bốc đồng, tính cách thì thẳng tắp, chẳng có tí tinh tế nào.

Thậm chí cô cũng từng cho rằng: có lẽ cô nàng còn không quan tâm Hina được như Takemichi.

Nhưng Ema cứ luôn cảm thấy, sự dịu dàng của Takemichi đối với Hinata lại chứa cảm xúc giống như bù đắp, mà lại giống như chuộc lỗi, giống như... một người con trai khi phạm lỗi.

Nhưng từ trước đến giờ, theo như sự hiểu biết của Ema, Takemichi chưa từng làm lỗi gì với Hinata cả!

Vậy rốt cuộc tại sao, Takemichi lại có cảm xúc đó?

Cả hai lẳng lặng đứng đó, chốc lát lại nhìn về phía trong hai người bên trong chỉ đang đứng trừng mắt nhìn nhau, không rõ bên trong hai người đó đang nói gì.

Ema cũng không suy nghĩ đến vấn đề của Takemichi và Hinata nữa, chuyển sang nói về Mikey.

"Này Takemichi!"

"Tại sao con trai chỉ toàn đánh nhau nhỉ?"

"Tổng trưởng Tokyo Manji-Mikey vô địch"

Đầu Ema khẽ nghiêng nhìn Takemichi: "Anh Mikey-chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người thôi!"

"Lúc anh hai chết... anh Mikey cũng không để lộ ra vẻ mặt yếu đuối của mình."

Nghe đến đây, Takemichi nắm chặt lòng bàn tay, một cảm xúc khó tả dâng trào trong người.

Nhớ lại nét mặt của Mikey hôm nay khi thấy em đi cùng Izana:

"Tớ tin—" Cho nên, cậu đừng nói nữa, tớ sợ... tớ không nỡ...

Hai từ đơn giản như thế vậy mà em lại không thể thốt lên nói cho Ema biết, chỉ dám nhỏ giọng mà trả lời cô.

"Cậu biết không, Takemichi!

Cho tới bây giờ anh ấy không thể ngủ được nếu không có tấm chăn đã cũ mềm."

"Thật là một chàng trai yếu đuối."

"Nên bất cứ khi nào có rắc rối..."

"Tớ nhất định sẽ giúp đỡ anh Mikey, giống như các cậu vẫn luôn làm vậy..."

"Tớ thật ngầu quá đúng không nhỉ?"

Cô nàng nghĩ đến gì đó, cười rộ lên một cái.

Takemichi có chút nghẹn ngào, sống mũi cay cay: "Ema thật ngầu, rất ngầu!"

Được Takemichi khen một cách lộ liễu như thế, Ema có chút ngượng ngùng, bàn tay khẽ xoa xoa mũi.

Muốn làm cái gì đó để cắt ngang bầu không khí này

"Cậu muốn uống gì không?

Takemichi?"

Ema tâm sự cùng Takemichi xong cổ họng có chút khô, trùng hợp bên đường lại có máy bán nước tự động nên hỏi em có muốn uống gì, thuận tiện cô nàng sẽ chiêu đãi em vì lời khen khi nãy.

"Ừ—có—" Takemichi khó khăn gật đầu, nhờ xung quanh khá tĩnh lặng nên rất dễ dàng em đã nghe tiếng động cơ xe máy chạy.

"Ema, Hinata cô ấy dạo này thế nào rồi?"

Takemichi gấp gáp hỏi.

"Tâm trạng rất tốt.

Hôm qua chúng tớ còn đi chơi cùng nhau nữa kìa—" Ema xoay đầu, đắc ý khoe khoang, sau đó liền không nói tiếp.

Cô nhất thời quên mất Takemichi đã từng là người yêu của Hinata nên lỡ miệng khoe.

"Vậy nhờ cậu sau này... chăm sóc cô ấy, và... mọi người."

Giọng nói đứt quãng, trong khi Ema đang bần thần vì lời nói của mình thì Takemichi đã chạy qua ôm đầu cô lăn về phía máy bán hàng tự động.

"Take... michi!!!"

Ema mở to đôi mắt, ngạc nhiên vì Takemichi đột ngột chạy lại phía cô, tầm mắt bị dáng người của em che khuất nên không rõ chuyện gì, chỉ là cảm thấy có một chiếc xe mô tô vừa chạy vụt qua.

"A!

Kisaki, mày làm cún vàng nhỏ bị thương rồi kìa!

Tao có nên dừng xe để mày ở lại ngay tại đây không?"

Hanma vẫn giữ tốc độ như cũ, nhưng bây giờ gã có chút lo lắng cho Takemichi.

Thật sự muốn ném Kisaki một mình ở ven đường, ngay bây giờ!

"Hanma, trên tay tao còn cầm gậy!"

Kisaki ngay lúc này gã muốn pang vào đầu kẻ đang lái xe một gậy thay vì tặng gậy đó cho Ema.

Nhưng Takemichi lúc nãy, đã ôm bảo vệ Ema!

Cái gã để tâm là Ema đã được Takemichi ôm!

Não Kiasaki tự động lập đi lập lại hình ảnh cũ, muốn quên cũng không được.

"Hơn nữa, ban nãy khi thấy Takemichi nhào qua tao đã buông gậy xuống rồi."

Kisaki trầm giọng, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, quên đi hình ảnh nào đó.

Gã không biết tay Takemichi có làm sao không, lúc nãy dù chỉ là sượt qua nhưng rất rõ ràng đã trúng em.

———

"Ta-Takemichi!

Cậu không sao chứ?"

Ema dưới sự bảo hộ của Takemichi chỉ trầy nhẹ sướt nhẹ, cô ngồi dậy đỡ Takemichi đang cong người, lưng bị thương vì va đạp với máy bán nước tự động.

"Takemichi... cậu trả lời tớ đi!

Không sao chứ!!"

Ema run rẩy, hai bàn tay nhẹ chạm vào Takemichi.

Trong đầu xẹt qua vài hình ảnh kì lạ.

"T-tớ không sao!

Cậu ổn chứ, Ema?"

Takemichi được Ema đỡ ngồi dậy, tựa cái lưng có vẻ như bị bầm kia vào tường.

"Tớ... không sao!

Cậu... cậu đợi tớ gọi xe cứu thương!"

Cả người Ema vẫn còn run sợ cảnh tượng lúc nãy, đôi tay hốt hoảng lấy điện thoại ra bấm.

Ema vừa nhấn nút gọi thì Takemichi đã chặn tay cô, giọng nói thều thào:

"Không cần đâu!

Ema!

Đừng gọi!"

"Tớ không sao cả!"

"N-hưng...

" Giọng nói cô nàng vừa cất lên đã bị chặn lại bởi tiếng la.

"Takemichi!!"

Izana và Mikey đồng loạt chạy về phía hai người.

Sau khi nghe tiếng moto chạy ngang, Izana vốn dĩ ban đầu đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng lòng cứ bất bất an an nên vô thức nhìn về phía Takemichi.

Thật trùng hợp, vừa đúng lúc chiếc xe chạy ngang qua và một cây gậy sượt qua Takemichi.

Đầu não của Izana trống rỗng, lập tức chạy đến chỗ em.

Không ngừng suy nghĩ tại sao bản thân lại không cân nhắc có khả năng Takemichi sẽ ra cứu người khi lên kế hoạch chứ.

"Takemichi!!"

Mikey lướt qua Izana, ngồi cạnh Ema lo lắng hỏi tình hình của em.

Bàn tay nâng lên, muốn chạm vào những vết trầy trên gương mặt của Takemichi.

Nhưng bàn tay chưa kịp chạm tới, gương mặt của Takemichi đã nghiêng đầu về hướng khác: "Tao không sao, cảm ơn mày Mikey!"

Mikey ngơ ra, bàn tay dừng trên không trung lúc lâu mới từ từ hạ xuống.

Lúc trước...

Takemichi đối với chuyện cậu ôm đều không có vấn đề gì nhưng giờ đây em lại tránh né chỉ một cái chạm nhẹ.

Izana nhìn hành động của hai người, cười đắc ý.

Bản thân anh cảm thấy mình đã thắng Mikey, Takemichi cuối cùng rồi sẽ thuộc về mình anh.

"Takemichi... trán!!

Trán cậu!"

Ema hoảng hốt, lời nói vừa thốt ra đã phân tán sự chú ý của hai người kia đang đấm chìm trong thế giới của mình.

Takemichi nhăn nhăn mày, em cảm thấy trán mình dường như có chút ươn ướt, đưa tay lên sờ.

"Là máu??

Không cần lo lắng Ema!

Tớ—" chỉ vừa nói đến đây, người Takemichi ngã ngay về phía trước, nằm gọn trong lòng Mikey.

Hơi thở của Takemichi vẫn còn nhưng rất nhạt nhoà, Mikey có thể cảm nhận điều đó.

Vốn dĩ ban đầu đã an tâm, nhưng giờ đây trái tim lại bị treo lơ lửng trên không trung vì người trong lòng.

"Takemichi!!

Takemichi à, mày nghe tao nói gì không?"

Mikey cứng đờ người, nhẹ giọng nói với em.

"Này!

Takemichi!"

Mikey không nghe tiếng trả lời của em, trái tim run rẩy, kêu thêm một tiếng.

——————————————————————————

+Chú Thích:

"Tất cả, là do Hanagaki Takemichi này cả."

Đoạn trên là suy nghĩ của Takemichi!

Và đoạn trên nữa cũng là của anh ta!!!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 84


Lần nữa Takemichi mở mắt đã là 5 giờ chiều, cảm giác đầu có chút đau đau, cánh tay cũng đau, cả người đều nhức mỏi ê ẩm.

Có thể là do di chứng của việc bị ngã sau cú bổ nhào qua cứu Ema.Takemichi nằm bất động, nhìn lên trần nhà cố nhớ tại sao bản thân mình lại nằm đây, nhưng phần nào em cũng cảm thấy may mắn.

Ít nhất là chưa ngủm củ tỏi.Cùng lúc, Shion đẩy cửa bước vào.

Takemichi bất giác nhắm mắt.

Sau đó em lại tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai đâu mà phải trốn tránh Shion.

Nhưng Takemichi nghĩ xong cũng không mở mắt, lặng lẽ giả vờ mình còn bất tỉnh."

Đồ ngu xuẩn, đã yếu ớt mà còn cứu người khác.

Mày nghĩ bản thân là đồng gia sắt đấy à!"

Shion cọc cằn, nhưng lại rất nhẹ nhàng mà kéo ghế không phát ra tiếng động, ngồi xuống cạnh giường em."

Tch!

Nói mày cũng không nghe!"

Shion nói xong, lại tự cười nhạo bản thân điên thật rồi.

Tại sao phải quan tâm cái tên vừa cố chấp vừa ngu đần này chứ.Takemichi nằm trên giường uất ức muốn bật dậy chửi tên điên Shion đang ngồi thao thao bất diệt mà mắng mỏ em.Tâm trạng của Takemichi bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hành động: mở mắt, đánh Shion!Một lúc lâu sau, Shion cuối cùng cũng rời đi, có lẽ là do quá chán.

Trước khi đi, Shion còn lầm bầm nói gì đó nữa.

Takemichi tuy không nghe rõ nhưng em chắc chắn rằng Shion thế nào cũng đang mắng cái gì đó về em!!Mặt khác, Shion vốn chẳng có mắng gì Takemichi.

Chỉ là thì thầm một lời quan tâm mà anh chẳng thể nào cất thành tiếngNhanh tỉnh lại đi, đồ ngốc Takemichi!

Takemichi vừa tính bật dậy vì quá tức tối Shion thì lại vô tình nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện ngoài cửa."

Takemichi chưa tỉnh à?"

"Vẫn chưa, tao vừa mới xem nó!"

"Mày có phải đang quan tâm Takemichi không?

Shion?"

"Tao không cần gì quan tâm cái tên xuẩn đấy!"

Shion như bị nói trúng tim đen, cả người như con nhím đầy gai nhọn, nhảy dựng lên phản bác: "Mày muốn đi thăm nó thì vào đi, nhanh lên còn chuẩn bị cho trận chiến!"

Hắn nói xong, không thèm để ý ai kia đang đứng nhìn anh, tiêu sái dứt khoát rời đi.

Bàn tay lúc xoay người đi nâng lên sờ sờ lỗ mũi.Sau bóng lưng của Shion, Kakuchou nhíu mày suy tư, cảm thấy có chút gì đó bất an tuy nhiên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.

Kakuchou đứng đó chốc lát, nhìn vào góc khuất Shion vừa đi, hồi lâu sau mới đẩy cửa bước vào. ———

Lòng bàn tay Takemichi lạnh toát, tim đập thình thịch thình thịch, cố tự thôi miên bản thân rằng mình còn bất tỉnh, không cảm nhận được ánh mắt của Kakuchou đang nhìn chầm chần mình.

Tích tắc!

Tích tắc!!

Chừng mười phút sau, với cái nhìn đắm đuối của ai kia, Takemichi buộc phải giả vờ bản thân vừa tỉnh dậy.

"Ka...

Kaku-chan?"

Takemichi lờ đờ mở mắt, giọng nói hoang mang như không biết Kakuchou ở đây.

"Ừ, mày tỉnh rồi sao?

Cảm thấy thế nào?

Có khát nước không?"

Kakuchou vốn đang nghĩ về trận chiến tối nay, nghe âm thanh của Takemichi, lập tức hỏi thăm.

Sau đó lại luống cuống rót nước cho Takemichi, rồi chợt nhận ra em đang nằm không thể uống được mới bỏ ly nước xuống, động tác nhẹ nhàng đỡ người em ngồi dậy.

"T-ao không sao!!"

Takemichi nhìn người bạn thuở nhỏ đang tính đút nước cho mình thì cảm thấy có chút ngại ngùng, đưa tay lên lấy ly nước nhưng cơn nhức từ tay bỗng phát tới khiến cho em nhăn mày lại.

"Để tao!"

Kakuchou nói rồi, đưa nước lên miệng Takemichi.

Vừa đưa vừa nói: "Tay và lưng mày đang bị thương, khi nãy vừa thoa thuốc nên cử động khá bất tiện."

"Takemichi... tao đã đề nghị Izana dời thời gian đấu!"

Kakuchou im lặng, chờ đợi phản ứng của Takemichi.

Trận đấu này rất quan trọng đối với Thiên Trúc bọn họ nhưng với Takemichi nó chẳng là gì cả.

Em hoàn toàn có thể không quan tâm và thậm chí là vui mừng khi trận đấu không diễn ra nhưng Takemichi lại không như thế.

Em đã tham gia vào kế hoạch tác chiến, trực tiếp tự đề cử bản thân trở thành một trong những người quan trọng ở Thiên Trúc.

Sau đó lại là người mong chờ vào ngày diễn ra trận đấu nhất.

Mặc dù chính miệng anh đã nhờ vả em giúp cậu cứu lấy Izana nhưng... trực giác luôn mách bảo Kakuchou rằng có cái gì đó không ổn.

"Mày nói cái gì?

Không được, tao đi tìm Izana!"

Takemichi trợn to mắt, kéo chăn xuống giường.

Mặc cho những cái đau trên lưng hành hạ như đang dùng hàng trăm cây đinh búa vào.

"Takemichi...

Izana không đồng ý !"

Kakuchou trầm mặc, tay vẫn còn cầm li nước, nhìn theo Takemichi.

Lời này, và cả lời trên đều là lừa em, để em lộ sơ hở.

Đúng nhỉ?

Em vì lí do gì mà trong nháy mắt lại quên mất Izana quan tâm trận đấu này hơn tất cả chứ.

Takemichi dừng động tác muốn rời khỏi phòng, giờ mới cảm thấy tay và lưng đang rất rất rất đau: "Kaku-chan...

đỡ tao...

đau quá—" vừa nói, nét mặt có chút xấu hổ.

"..."

Kakuchou lắc đầu, thật sự không biết bản thân mình nên nói gì trong tình cảnh này, chỉ đành thở dài một hơi rồi giúp đỡ Takemichi.

"Cảm ơn mày Kakuchou!"

Mày tốt hơn gã điên kia nhiều.

Takemichi nằm trên giường, nhớ tới người lúc này liền muốn chửi.

Tên khốn Shion đó xứng đáng bị em chửi ngàn lần.

.

.

.

"Này Takemichi, tại sao mày cứ nhất định phải là ngày hôm nay?"

Kakuchou sau vài phút im lặng, nhớ lại cảnh tượng ngày họp bang để quyết định thời gian diễn ra trận đấu.

Khi ấy Takemichi đã nêu ra ý kiến ngày 22-2 là hợp lí nhất.

Vì ngày hôm đó là ngày mà băng đảng Hắc Long khét tiếng một thời thành lập, là ngày quan trọng đều có ý nghĩa với cả Mikey và Izana.

"Lí do... tao đã nói trong buổi họp rồi mà, Kaku-chan.

Anh Shinichirou là người mà Izana và Mikey xem như một bức tượng cao vĩ đại."

"Cả hai người đều muốn trở nên giống như anh ấy.

Nhưng mà... mày biết không Kakuchou, Izana là một đứa trẻ thiếu an toàn, lòng chiếm hữu cũng rất mạnh..."

"Cho nên khi biết Shinichirou có một người em trai khác ngoài anh ta, mày cảm thấy Izana sẽ vui vẻ đón nhận sao?

Nếu như mày là Izana mày cảm thấy thế nào?"

Kakuchou nhìn vào gương mặt đang cười nói nhẹ nhàng như gió xuân, trong lòng dáy lên từng cảm xúc phức tạp: "Nếu tao... là Izana?

Ghen tị?

Không cam lòng?"

"Vậy giả dụ mày là Izana và nếu như có một ngày, mày biết bản thân vốn chẳng có huyết thống gì với Shinichirou thì sao?"

Kakuchou im lặng, nhíu mày suy tư.

Chẳng lẽ, Izana và Shinichirou không phải anh em cùng huyết thống?

Vậy còn Mikey?

"Nếu tao là Izana, lúc đó tao sẽ cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ vậy."

Bởi vì, người mình tin tưởng nhất lại hoá ra từ lúc đầu đã lừa dối mình, cảm giác đó Takemichi nghĩ có lẽ rất là đau khổ.

Có thể giống như việc hạnh phúc đang ở trước mắt nhưng bản thân lại chợt nhận ra tất cả hạnh phúc ấy đều chỉ là vẻ bề ngoài, cái hạnh phúc đang bao trùm sự đau khổ đầy âm u bên trong.

Takemichi thở dài, có lẽ em chỉ nên nói bao nhiêu đây thông tin cho Kakuchou là đủ.

"Được rồi!!

Mày làm cái gì mà mặt mày như đáy nồi vậy!!"

Takemichi nhìn vẻ mặt của Kakuchou đang sầu đời, dùng tay phải đau nhức không kém tay trái kia vỗ vỗ lên vai cậu.

"Phấn chấn lên đi nào!

Còn chuẩn bị cho trận chiến tối nay nữa chứ!"

Takemichi cười hề hề, chuyển đề tài.

"Takemichi này, có phải mày có kế hoạch gì không thể nói cho tao biết không?"

Kakuchou không quan tâm em đang chuyển đề tài, nói ra nỗi nghi hoặc cỉa bản thân.

Kakuchou cảm nhận được bàn tay đang vỗ vỗ kia dừng lại trong thoáng chốc, sau đó lại từ từ buông xuống.

Ngay khi cậu tính bỏ qua vấn đề này thì giọng Takemichi vang lên.

"Kakuchou... mày đối với tao là gì?"

Takemichi trầm mặc rúc bàn tay về, nhìn đôi mắt đang dán lên người mình vì ngỡ ngàng trước câu hỏi của em.

"Tao với mày... là bạn?"

Đồng đội?

Bạn thuở nhỏ?

Là người hùng?

Hay là... mối tình đầu?

Kakuchou không biết trả lời làm sao, chỉ chập chờn nói ra.

"Đấy!!

Thế nên việc gì tao phải giấu mày đúng không?"

Takemichi nghe Kakuchou trả lời, như lại trở về con người trước đây, đôi mắt xanh tươi cười nhưng lấp loé suy nghĩ sâu xa.

Kakuchou bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này của Takemichi, đứng ngơ ngác không cử động, cũng chẳng nói năng gì.

Takemichi lại cứ coi như không thấy, lời nói đuổi Kakuchou ra khỏi phòng: "Việc tao đã hứa với mày chắc chắn sẽ thức hiện được!

"Bây giờ thì ra khỏi phòng cho tao nghỉ ngơi.

Gần tới giờ tao sẽ xuất hiện!"

———

"Tao...

đã gặp Takemicchi rồi."

Mikey thẫn thờ nói với Draken, nhìn vào lòng bàn tay.

Chính đôi tay này đã đỡ em trước khi ngất đi, cũng chính đôi tay này đã để vụt mất em.

Sau khi Takemichi bất tỉnh, Izana liền hất Mikey ra, đặt Takemichi lên lưng.

Cả quá trình đều nhẹ nhàng cẩn thận, cũng không nói lời nào với Ema và Mikey.

Izana đang sợ hãi.

Anh ta sợ, bởi vì... trong ánh mắt của anh ta từ rất lâu rồi chỉ nhìn thấy được một người.

Là Takemichi, nếu như em rời đi, anh ta sẽ mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng tối vô tận.

Cũng giống như Mikey, lần đầu chạm mắt với một Takemichi từ tương lai trở về.

Cảm xúc quen thuộc đã thúc đẩy cậu quan tâm đến em.

Dần dần, trong đôi mắt Mikey chỉ muốn nhìn đến Takemichi, ánh sáng của cậu.

Cảm xúc mà Izana và Mikey dành cho Takemichi đều như nhau.

Nhưng chỉ là, một người ở trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng, còn người còn lại là ở trong ranh giới của sáng và tối, tìm ra ánh sáng của mình trong nửa phần bóng tối còn lại.

"Bọn tao cũng vô tình gặp Takemichi."

Baji ngồi chống cằm, bàn tay đang nắm chặt lại thành nắm đấm.

Lúc ấy, chỉ một chút nữa thôi là cậu có thể đoạt Takemichi về lại tay mình.

"Ừ.

Cùng với Tổng trưởng của Tenjiku."

Mitsuya nhìn sang tay Baji, cả hai người đều có ý nghĩ giống nhau sau khi gặp người đó.

"Tenjiku... tao vẫn luôn có một câu hỏi."

Draken dừng lại không nói tiếp, đón nhận ánh mắt chăm chú của mọi người đang nhìn mình.

"Nếu như Takemichi thật sự không muốn gia nhập Tenjiku thì bọn họ sẽ ép buộc cậu ấy sao?"

Tất cả mọi người đều lặng thin, không ai trả lời cho câu hỏi này.

Bởi vì... ngay từ đầu họ đã biết đáp án.

Có một số việc, trong lòng tất cả mọi người đều biết được nhưng chỉ là họ không vạch trần.

Hay nói cách khác... là chính họ sợ đối mặt với chúng.

"Tổng trưởng!

Đến giờ rồi ạ!"

Bầu không khí tĩnh mịch bên trong bị phá vỡ bởi một giọng nói.

Dù cho Takemichi có đang giấu diếm điều gì thì trước tiên họ phải giành em trở về.

Đây là ý nghĩ của tất cả bọn họ.

Chỉ cần... em trở về là được!

"Kisaki, Take-chan ấy, liệu có giống như lời của Draken nói không nhỉ, nếu có thì thật sự rất thú vị!"

Hanma đi theo sau Kisaki, gã đút tay vào túi, cố suy nghĩ về một con cún lông vàng phiên bản thông minh mà bản thân chưa từng nghĩ đến.

Kisaki đẩy đẩy mắt kính, không đoái hoài gì đến Hanma, bước chân chạm chạp đi ra cửa.

Nhưng hành động đẩy kính ấy, đã tố giác Kisaki.

Gã cụp mắt, cố liên tưởng lại những kế hoạch đã bị Takemichi phá vỡ trong khoảng thời gian này.

Bây giờ lại xuất hiện thêm Lục Ba La Đơn Đại, cái băng đảng vốn dĩ chỉ mới xuất hiện có mấy tháng nay, mà lại được hai kẻ cực kì khó chơi nắm đầu.

Tuy nhiên mọi việc đều trong tầm tay gã, tiêu diệt Mikey, tiêu diệt Touman, sau đó gã sẽ thâu tóm Izana và Tenjiku rồi gã sẽ có được em.

Gã đã đánh cược, gã phải thắng trận này.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 85


"Takemichi!

Chẳng phải nói mày không cần xuất hiện sao?"

Taiju liếc nhìn bóng dáng đang chậm chậm khoác lên mình bang phục màu đỏ của Tenjiku, không khỏi suy nghĩ linh tinh.

Không biết khi em mặc lên bang phục của Hắc Long hay Lục Ba La Đơn Đại thì sẽ thế nào.

Nhưng... vẫn không thể nhìn thấy em mặc hai bộ bang phục ấy.

Có lẽ đến tận cuối cùng được đứng trên cùng một trận đấu, hắn vẫn không thể nhìn thấy.

"Không sao!

Tay tao đã bớt rồi, còn đánh nhau một trận với mày được!"

Takemichi giả vờ như cơn đau ở tay chưa từng xuất hiện, làm động tác quay cánh tay mình vài vòng.

"Takemichi, mày nên quay về phòng đi, trận hôm nay vốn không cần mày xuất hiện!"

Mutou tinh mắt, nhìn thấy đằng sau cổ của em đang thắm thoát có vài giọt mồ hôi, đưa tay kéo áo Takemichi lôi vào trong.

Nhưng chưa đi được bước nào, đã bị một lực giật lại.

Ran kéo Takemichi về phía mình.

Theo đà, em ngã vào lòng Ran, anh ôm lấy mái tóc xoăn xoăn đặt đầu em tựa yên vào ngực mình, nói với Mutou: "Nếu cậu ấy đã không muốn, thì cứ xuất hiện.

Chẳng lẽ Tenjiku và Lục Ba La Đơn Đại không thể bảo vệ cậu ấy sao?"

"Hơn nữa, bọn tao có thừa năng lực để bảo vệ Takemichi!"

Rindou đứng trước mặt Mutou, đẩy gọng kính tròn của mình.

"Bọn mày không ngăn cản gì sao?

South?

Kakuchou?"

Mutou không phản bác lại lời của anh em Haitani.

Đúng thật là bọn họ có dư sức để bảo vệ Takemichi nhưng cái anh lo là sức khoẻ của em.

"Mutou, tao sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì!

Mày phải tin tưởng tao!"

Takemichi lú đầu ra, thoát khỏi Ran, đôi mắt lấp lánh ý kiên định nhìn Mutou.

"..."

Mutou không trả lời, anh nhìn cậu hồi lâu rồi lặng thở dài.

Biểu hiện này của Mutou nói rằng anh đã ngầm đồng ý, không còn phản đối nữa, Takemichi cũng nở nụ cười: "Bọn mày tin tưởng tao đúng không?"

"Bố ma—y" éo!

Giọng nói ai đó đã rất nhanh bị thân ảnh cao to bịt lại, không cho phát ra bất kì âm thanh nào, mặc cho ai đó cứ giãy giụa liên hồi.

Takemichi âm thầm liếc sang bên đó một cái, hài lòng nhìn South, lặng lẽ giơ lên ngón cái like nhẹ cho anh một lượt.

Tuyệt vời!

Không hổ là trợ thủ đắc lực của em!

Taiju không nhìn nổi ám hiệu ngầm của hai người, anh cũng nhìn qua với vẻ mặt thương cảm cho ai kia.

Nếu nói South là người bắt nạt Shion thì Takemichi chính là chủ mưu đứng từ xa ra lệnh!

Một người tung một người hứng.

Một người cưng chiều một người.

Kể từ sau khi Shion xuất hiện và luôn khịa Takemichi thì điều này càng rõ hơn.

Đến nỗi, chỉ cần một ánh mắt của em, South cũng biết nên làm gì.

"C—c—" Con mẹ nó!

Thả ông ra!

Bố đánh chết mày, South!

Shion mặt sức mà la thét, giùng dằng giãy giụa nhưng South cứ khư khư không cho gã nói.

Mọi người xung quanh biết cũng làm ngơ, họ quen rồi.

Tuy ban đầu có hơi để ý về chuyện này, nhưng lúc đó cũng không đoái hoài hay ngăn cản gì, chứ đừng nói sau này rũ lòng thương xót mà ra tay cứu giúp Shion.

Bởi vì trong lòng họ luôn có một suy nghĩ:

Vì Shion xứng đáng!

Chính vì suy nghĩ đó mà cứ bỏ mặc làm ngơ Shion.

Người tạo nghiệp, ắt có luật hoa quả quật.

"Này này, Takemichi!

Mày thấy cái cây gậy này của tao thế nào?"

Ran đung đưa, dơ gậy Baton lên quơ quơ làm động tác đánh bóng chày.

Takemichi ngồi trên cao, nhìn sang rồi hít sau một cái.

Ran... làm em nhớ tới năm đó, anh ta cũng từng dùng cây gậy Boton, đánh một cú vào đầu Hakkai vào trận chiến năm đó.

Có vẻ... rất đau!

"Tao...

ừ... mày cầm cảm thấy thoải mái là được rồi.

Cần gì hỏi tao."

Takemichi không biết nên trả lời thế nào, ấp úp nói qua loa.

Ran lập tức cảm thấy cây gây này trở nên vô vị, thu gọn nó để vào túi rồi trèo lên ngồi cùng Takemichi.

Anh vô thức nhìn về phía chàng trai nhỏ đang ngồi cạnh mình, có vẻ như thời tiết buổi tối mùa xuân vẫn còn vươn hơi lạnh từ mùa đông nên đã làm cho chóp mũi của Takemichi hơi đỏ lên, trên mặt còn vết xước do vụ tai nạn khi nãy.

Đôi mắt màu xanh ấy lại có chút âm u, rốt cuộc thì hiện tại Ran cũng không rõ em đang nghĩ về cái gì, hay nghĩ về ai.

Anh đột nhiên có chút tò mò về thứ mà Takemichi đang nghĩ, liệu nó có liên quan đến anh không.

Trong lúc vô thức, Ran đã đưa bàn tay lên muốn xoa mái tóc của con người ngẩn ngơ này thì đột nhiên em quay sang phía anh: "Này Ran, lát nữa... mày đừng có làm cho Souya khóc đấy nhé!"

"Souya?

Là thằng nào?"

Bàn tay Ran khựng lại, sau đó lại lén lút bỏ xuống trước khi Takemichi phát hiện.

"Là Angry- phân đội phó của tứ phiên đội.

Chính là... người có mái tóc xanh xanh xù xù như vầy nè, rồi mặt còn hơi cáu cáu ấy."

Takemichi vừa nói, vừa xoay qua diễn tả cho Ran hình dung.

Hai tay đưa lên đầu, mô tả kiểu tóc rồi di chuyển xuống gương mặt, làm nét mặt cau có giống với Angry.

"..."

"..."

"Mày—ha ha... ha ha ha...

Đừng làm nữa Takemichi!

Tao hiểu rồi!

Ha ha ha..."

Ran ban đầu cố chăm chú nghiêm túc xem em miêu tả nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cười được.

Ôi trời, sao lại có người ngốc đến như thế chứ!

"Bu-ng ặt ao a" Buông mặt tao ra!

Takemichi giãy giụa khỏi bàn tay ma quỷ của Ran đang vò nát gương mặt của mình.

Cuối cùng hết cách, Takemichi nhe răng nanh của mình ra, phập một cái, cắn vào bàn tay của Ran.

Được Takemichi thâm tình nồng nàng tặng một vết cắn vào tay, Ran có chút sững sờ, rời mắt khỏi gương mặt đang đỏ chót vì ngượng ngùng của Takemichi, nhìn vào chỗ em vừa cắn.

Takemichi sau khi cắn xong, nhận thức được hành động của mình, chớp chớp mắt vài cái liền lặng lẽ muốn đào một cái hố thật sâu.

Takemichi không phải cố ý!

Chắc chắn không phải cố ý cắn vào tay của Ran đâu.

Nhưng khi lén nhìn sang Ran đang hành động kì lạ, tâm trạng Takemichi bất giác trùng xuống.

"..."

Takemichi thở dài, bỏ lơ Ran nhảy xuống, đi đến chỗ Shion cùng mấy người khác đang tụ họp: "Này!

Shion!"

"Mày, một lát nữa đừng có mà lên mở màn trận đấu.

Cũng đừng có đánh nhau với Peyan!"

Takemichi nhìn gương mặt của Shion từ thắc mắc chuyển sang khó hiểu.

"Tại sao?

Cái thằng tép riu đấy mà tao cần để ý à?

Tao muốn mở đầu trận đấu!"

Shion không thèm nghe lọt vào tai lời Takemichi nói, tuyên bố rằng mình là người mở màn.

Hôm nay hắn muốn chiếm spotlight trận đấu này!

"South, Taiju, Mocchi hay là Mutou, lát nữa một trong chúng mày mở màn được chứ?"

Takemichi cũng không để ý Shion đang gào thét thế nào, xoay qua nhìn 4 người nọ.

"Được, để tao đi!

Bọn Touman hẳn là chưa biết thực lực của tao, tao phải cho bọn chúng mở mang tầm mắt!"

South tự tin, đảm nhận vị trí mở màn.

Shion trợn mắt không dám tin rằng không một ai nghe mình nói, vừa tính lớn tiếng gào thét thì bị Mochizuki bịt mõm: "Mày ồn ào quá, Shion!"

Con mẹ nó, tại sao!

Tại sao chúng mày lại chỉ ức hiếp tao thế hả?

Shion thật ức chế, nhưng Shion không làm gì được ngoại trừ bị ép buộc ngậm miệng.

"Tao nghĩ, một lát nữa có thể là Baji sẽ ra trận đầu tiên.

Hoặc có thể là Draken, mày cũng nên cẩn thận với hai người này!"

Takemichi gật gật đầu, xoa xoa cái cằm rồi nói.

Năm đó là do vì thiếu vắng thành viên nên Peyan đã xung phong ra trận đầu tiên, và cũng đã một cú trực tiếp hạ gục được Shion.

Nhưng có lẽ, lần này sẽ không như thế nữa, bởi vì... nếu như trận đầu tiên Touman thắng, họ sẽ lấy đà chiến thắng đó mà đánh hăng suốt cả trận đấu.

Hơn thế nữa, lần này Mikey xuất hiện ngay từ đầu trận.

Dù em đã kéo South và Taiju về đội mình nhưng cũng không mấy yên tâm.

Nếu như để Touman ở kèo trên suốt trận đấu thì kế hoạch của em sẽ không được như ý nguyện.

"Taiju!

Còn mày đánh nhau với Koko và Inui được không?

Nhớ lời tao..." dặn.

Chữ dặn chưa được thốt ra thì người kia đã trả lời.

"Được.

Không thành vấn đề, dù sao tao cũng là người của mày rồi, đâu thể từ chối được!"

Taiju nhìn Takemichi một cái, sau khi nói xong lại cố tình liếc từng người có mặt xung quanh như đang thầm đắc ý về cái gì đó.

"..."

Cả bọn khẽ liếc xéo về hướng người nào đó, tại sao ban đầu lại không nhìn ra Taiju cũng có một mặt như này chứ.

Takemichi cảm nhận được tia sét vô hình từ không trung, cả người đột nhiên cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng, sợ rằng sẽ có chiến tranh nổ ra vội nói tiếp: "Mocchi, Mutou, Shion, ba bọn mày đấu với những phân đội trưởng và phân đội phó còn lại."

"Được!"

Tất cả đều nghe theo lời Takemichi nói mà không thắc mắc hay phản đối bất cứ thứ gì.

"Những điều còn lại bọn mày cần chú ý là... không được để Angry khóc."

"Shion không được đánh nhau với Peyan."

"Cẩn thận Pachin, Hakkai, Mitsuya, Baji và tên điên Sanzu bởi vì mấy tên này có thể bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào."

"Cuối cùng kì ai cũng không được cầm vũ khí."

"Kaku-chan, mày đã tịch thu súng của Izana chưa?"

Takemichi nói xong một tràn, rồi nhìn qua Kakuchou.

"Cây súng đang ở trong tay tao!"

Kakuchou lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục, đưa cho Takemichi.

"Trong trận chiến này, dù có chuyện gì xảy ra tao không muốn ai phải chết.

Tụi mày hiểu chứ?"

Takemichi sau khi nói một tràn dài mệt mỏi, tuy kế hoạch đã đâu vào đó nhưng em vẫn còn rất lo lắng.

"Uống tí nước đi!"

South nhận ra em đang mệt, tiện tay từ nơi nào đó lấy ra chai nước.

Takemichi bất ngờ nhận lấy, vừa uống vừa liếc nhìn dáo dác xung quanh xem chai nước từ nơi nào ra.

Cuối cùng, vẫn là không thấy, Takemichi từ bỏ việc tìm kiếm, em cứ có cảm giác như South đang giấu một túi thần kì giống như Doraemon.

Lắc lắc đầu dẹp bỏ ý nghĩ điên rồ trong đầu mình, Takemichi chợt nhớ tới người mất tâm từ khi em tỉnh dậy: "Tao đi tìm Izana nói về trận đấu một tí."

——————————————————————————

Đôi lời từ toi:

Aluaaaa!!

Lâu lắm rồi mới ra chương nhỉ?

Dạo này toi bị lười, với lại vừa kết thúc đợt thi HSG tỉnh và thi giữa kì nên buổi tối cũng không có thời gian viết cho mấy-

Nay toi lướt facebook thấy bài đăng AllTakeHina mới chợt nhớ ra là mình còn bộ truyện chưa viết xong nên mới cặm cụi lết vào Wattpad để sửa chính tả chứ chương này viết lâu rồi, tại quên mất là chưa đăng.

Các bạn đừng mắng toi tồyy!

Tự bản thân toi cũm cảm thấy mình thật tồy!!! (;'༎ຶД༎ຶ')

Cho nên sau này toi sẽ cố gắng chăm chỉ viết!!

Viết thoi chứ khi nào đăng thì hổng biết nhaa!!

Bái baii mọi người!!
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 86


Takemichi đi loanh quanh tìm Izana, cuối cùng bắt gặp anh đang ngồi rũ mắt trong góc khuất.

Có vẻ như là tâm trạng của Izana hiện tại không được tốt cho mấy.

"Sắp tới giờ rồi, đi tới chỗ mọi người thôi!

Izana!"

Takemichi mím môi, âm thanh có chút lạnh nhạt mà nói với Izana.

"Này...

Takemichi!

Mày có phải đang rất... ghét tao không?"

Izana nghe giọng nói của Takemichi, trong lòng khẽ run run.

Mặc dù nói không quan tâm đến cảm nhận của Takemichi nhưng anh vẫn không muốn Takemichi ghét mình.

"Mày..."

"Izana, tại sao lại muốn giết Ema?

Cậu ấy là em gái của mày mà!"

Takemichi nhắm mắt, vẫn không thể hiểu nổi mà nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

"Takemichi!

Mày biết không?

Tao thật sự, thật sự rất chán ghét Mikey!"

"Nhưng Ema là em gái mày!

Nếu như khi đó không có tao, Ema đã gián tiếp bị chính tay mày giết chết rồi, Izana!"

Mấy tháng này thật sự rất bình yên, Izana cũng rất ngoan ngoãn, sự ngoan ngoãn này làm cho Takemichi nhất thời quên mất anh đã từng làm ra những việc gì.

"Takemichi, mày đã quên rồi... em ấy không cùng huyết thống với tao!"

Đôi mắt của Izana toát lên sự cô đơn khi nhìn Takemichi.

Sự kích động của em khi bị ánh mắt ấy nhìn vào như bị ngưng động.

"Takemichi!"

"Tính mít ướt đấy vẫn không thay đổi nhỉ?"

"..."

"Takemichi... tay mày...

ấm thật đấy"

...

"Này, Mikey!

Tao có thể được cứu rỗi rồi sao?"

"Làm gì có chuyện đó nhỉ?

Đúng không...

Ema?"

Những mảnh kí ức nho nhỏ vụn vặt bắt đầu hiện lên trong đầu Takemichi.

Những hình ảnh ấy như những tấm gương bị đập vỡ rồi đâm vào trái tim ấm áp của em.

"Nhưng...

Izana!

Mày thật sự đã không còn xem Ema là em gái sao?"

Takemichi gạt bỏ những kí ức sang một bên, gạt bỏ gương mặt đang dần tan vỡ của mình vì nhớ lại những điều diễn ra kiếp trước.

"Tại sao tao lại phải xem em gái của kẻ thù là em gái mình?"

"Takemichi!

Mày có phải lại muốn về theo phe của Mikey không?"

"Mày muốn vứt bỏ tao sao?

Takemichi?"

Izana nghe xong câu hỏi của Takemichi, dần mất khống chế.

Tại sao?

Chỉ mới gặp gã Mikey kia mà Takemichi lại thay đổi như vậy?

Rốt cuộc tại sao?

Hôm qua Takemichi còn đối xử dịu dàng với anh, nhưng chỉ vì gặp Mikey mà em lại thay đổi đến thế?

Tại sao, tất cả mọi người đều yêu thích Mikey?

Còn gã thì sao?

"Izana, đủ rồi!

Chúng ta trở về thôi!"

Takemichi không trả lời Izana.

Em có chút thất vọng với anh, càng thất vọng với bản thân mình hơn vì đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi Izana.

"Takemichi!!!"

Izana không nghĩ đến Takemichi luôn cưng chiều mình, hôm nay lại không trả lời anh.

Rốt cuộc đã có gì thay đổi?

"Tao nói đủ rồi, Izana!

Đi về thôi!"

Takemichi hất bàn tay Izana đang nắm lấy cổ tay của mình.

Em hiện tại cảm thấy thật hối hận khi mình đi tìm Izana, nếu như biết trước anh chỉ làm cho em càng thêm thất vọng thì đã không cần gặp nhau.

Cứ nghĩ Izana sẽ thay đổi, nhưng có lẽ... so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không kém.

"Takemichi..."

Izana đứng nhìn bàn tay trống rỗng vì bị hất ra.

Cảm giác như có cái gì đó đang thôi thúc anh nói ra những lời đã giấu trong tận đấy lòng, có cái gì đó đã khoét một lỗ thật sâu vào trái tim mình.

"Izana!!

Tao đã bảo đủ rồi!

Tao không muốn- Ưm..."

Takemichi xoay người, quát lên với Izana.

Em không muốn cùng Izana nói bất cứ điều gì nữa, không muốn đối mặt với sự thất bại của bản thân, không muốn đối mặt với sự chiếm hữu của Izana.

Nhưng em vẫn chưa nói hết câu, Izana đã tiến tới, tay kéo em về phía mình, đặt đôi môi của mình lên bờ môi run rẩy của em.

Nhận thấy Takemichi không phản kháng, anh lại tham lam muốn mở hàm răng của Takemichi, đưa lưỡi của mình vào trong càn quét khoang miệng ướt át của em.

Takemichi nhanh chóng phục hồi lại ý thức, giùng giẫy thoát khỏi Izana.

Nhưng anh vẫn không buông, bàn tay đưa lên cổ, ghì chặt cổ Takemichi không cho em trốn tránh.

Izana cứ tham lam mà mút, đầu lưỡi không có kĩ thuật mà đảo xung quanh bên trong miệng Takemichi, ham muốn hút lấy tất cả những gì thuộc về em.

Hơi thở cả hai trở nên dồn dập, nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Phập.

Mùi máu tươi loang trong miệng Takemichi và Izana, là do Takemichi cắn.

Lúc này anh mới buông tha cho Takemichi, nhưng bàn tay đặt trên cổ em vẫn giữ nguyên.

Nhưng rất nhanh chóng, ngay cả bàn tay cũng bị Takemichi hất ra.

Sau đó, một cú đấm tung đến mặt Izana.

Cú đấm không quá mạnh nhưng cũng đủ để khiến anh lùi về sau vài bước.

Izana không nghĩ đến em sẽ đấm mình, ngỡ nàng nhìn Takemichi.

Giây trước vừa nhìn, giây sau lại bị ăn thêm một cú từ phía tay phải.

"Mày... mày biết mày vừa làm gì không?

Izana!!"

Takemichi xoa xoa cánh tay nhức nhối, cắn răng nhịn đau, trừng mắt nhìn Izana.

"Takemichi!

Tao thích mày... thích mày rất nhiều!"

Izana thất thần, liếm môi dưới vừa bị em cắn.

Sau đó, ngẩng đầu lau lau chỗ Takemichi vừa đấm ban nãy, ánh mắt loé lên sự bất thường, đối diện với ánh mắt tức giận của em.

"Tao thích mày, Takemichi!"

"Thích mày... muốn mày chỉ mỗi riêng tao!"

"Tao đã có thể giam cầm mày.

Nhưng...

Takemichi, tao sợ... tao sợ mày sẽ chán ghét tao!"

"Takemichi!

Tao phải làm sao đây?"

"Rõ ràng là tao đã có thể giam cầm mày, sau đó độc chiếm mày."

"Takemichi... tao đã không nỡ."

"Tao sợ lắm Takemichi!"

"Tao biết cái thứ tình cảm này sẽ khiến mày chán ghét tao!"

"Nhưng Takemichi... làm ơn...

"

"Đừng ghét bỏ tao!"

Sự yếu đuối của Izana giờ đây đã bộc lộ tất cả trước thiếu niên trước mặt này.

Kể từ ngày gặp mặt Takemichi, Izana được cảm nhận tất cả sự dịu dàng từ em.

Suốt thời gian qua, anh cũng đã bộc lộ sự yếu đuối của mình cho Takemichi nhìn.

Chỉ cần có Takemichi ở bên, Izana sẽ có thể cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối.

Anh sẽ ỷ lại vào Takemichi, như cách năm đó anh tin tưởng Shinichirou.

Tuy rằng sẽ chẳng ai muốn mình giống ai nhưng trước khi mọi chuyện diễn ra như bây giờ, Takemichi lại cảm thấy, đôi khi giống với một người cũng tốt.

Ít nhất, em sẽ không cần tốn thời gian gian nan để cho Izana tin tưởng hoàn toàn vào mình.

Nhưng hiện tại, em lại cảm thấy một chút cũng không tốt.

Izana xem em là người thay thế Shinichirou, Takemichi sẽ xem như không có và rất hài lòng vì chuyện này.

Nhưng việc Izana một lòng muốn chiếm hữu em, Takemichi lại chẳng thể bào chấp nhận nổi.

Có thể hành vi của Izana hiện tại là do mất cảm giác an toàn gây nên, khiến anh muốn chiếm hữu một người giống như Shinichirou.

Nhưng... cũng có thể là muốn chiếm hữu Takemichi, một bản thể hoàn toàn không giống ai, không phải là thay thế ai.

Takemichi nhìn Izana đang đứng yên, đôi mắt ưu thương nhìn em.

Hồi lâu sau vẫn không trả lời Izana, chỉ im lặng nhìn anh.

Sao em lại không biết "họ" đang giấu thứ tình cảm gì với em chứ!

Cho đến khi Izana cứ nghĩ là bản thân mình sẽ nhận được sự ghê tởm, sự căm ghét từ Takemichi thì một bàn tay nhỏ bé nhưng chứa đựng đầy sự ấm áp phủ lên mái tóc của Izana.

Takemichi đặt bàn tay lên đầu Izana, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Izana... xin lỗi...

"

Takemichi ngoại trừ xin lỗi, em chẳng còn lời nào có thể nói với Izana cả.

Tình cảm của Izana đối với em có lẽ là vì thiếu sự an toàn nên mới sinh ra.

Vốn dĩ nó chẳng phải tình yêu, mà là tình thân.

Izana chỉ vì thiếu tình thương gia đình nên đã nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu.

Mà kẻ khiến Izana nhầm lẫn, là em.

Hành động hôm nay của Izana là chuyện mà Takemichi chưa bao giờ ngờ tới.

"Tao sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra từ nãy giờ."

"Về thôi, Izana!

Tao nghe tiếng con xe CB 250T của Mikey rồi, trận đấu rất nhanh sẽ diễn ra.

Tao hi vọng mày sẽ tập trung vào trận đấu."

Takemichi nói xong liền xoay người rời đi, không để lại cho Izana một ánh mắt nào nữa.

Em sợ rằng chỉ cần mình đứng đây thêm chút nữa thì Izana sẽ lại làm ra những hành động mà em chẳng ngờ tới và sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể kìm lòng nổi trước ánh mắt tổn thương của Izana.

"Ha...

Mikey!

Mikey!

Mikey!"

Izana lẩm bẩm, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nhìn bóng lưng của Takemichi, sự căm ghét của anh so với trước lại càng nhiều hơn.

Tất cả đều tại có sự xuất hiện của Mikey!

Chỉ cần Mikey chết đi, Takemichi sẽ để ý đến anh!

Chỉ cần Mikey chết đi, mọi sự chú ý của Takemichi sẽ thuộc về anh.

———

"Takemichi, môi của mày bị sao đấy?"

Kakuchou nhìn thấy Takemichi trở lại, để ý đến bộ dáng thất thần bất thường của em, sau đó lại nhìn đến bờ môi dưới có vết bầm, liền bất an chuẩn bị dơ tay lên chạm vào vết thương mà hỏi thăm.

Nhưng bàn tay cậu vừa đưa lên gần mặt Takemichi, em liền lùi về sau vài bước, cách xa sự ân cần quan tâm của Kakuchou.

"Không sao!

Mày kêu mọi người tập hợp chuẩn bị đi, Touman sắp tới rồi!"

Takemichi không để tâm tới ánh mắt kinh ngạc của Kakuchou vì hành động của mình, bàn tay dụi dụi sơ qua môi vài lần rồi lướt ngang qua Kakuchou.

"Ohhh- Thiên vương Kakuchou bị Takemichi phớt lờ sao?

Ngạc nhiên đó!"

Shion nhướng mày, khoé miệng cong cong lên vì vui sướng.

Trong lòng không ngừng nhảy nhót sung sướng vì vừa được thời cơ khịa Kakuchou.

"Đừng giỡn nữa, Shion!

Nghiêm túc đi!"

Mí mắt của Rindou giật giật, nhìn theo bóng lưng của Takemichi một cách âm trầm.

Phát hiện rồi?

———

"Không hổ là Touman!

Hơn 450 thành viên được tập hợp đông đúc thật đấy!"

Taiju đứng cạnh Takemichi đón chào một đoàn xe đang chạy vào khu vực cầu cảng thứ 7 của khu vực Yokohama.

"Taiju, mày trông coi phiên đội nhị nhé!

Nhớ nhẹ tay thôi...

Và sau trận này, mày cứ trở về với Yuzuha và Hakkai đi."

"Gia đình mà- dù thế nào cũng không thể nói chia là chia được!"

"Takemichi..."

Taiju cau mày, hiển nhiên không muốn nói tới chuyện này.

"Taiju, nếu mày cảm thấy áy náy với những chuyện trước kia mày từng đối xử với em của mày.

Thì... mày nên trở về đi, chăm sóc tốt cho hai chị em họ cũng là cách mày bù đắp những gì mày đã làm!"

"Nghe tao đi, Taiju!

Coi như đây là mệnh lệnh cuối cùng tao dành cho mày."

Takemichi hướng mắt ngắm nhìn những ánh xe mô tô đang tắt dần, nhìn bộ dạng nghiêm túc của những người ở Touman.

"...thằng nhóc Kisaki kia mày tính sao?"

Taiju không đáp lại mệnh lệnh cuối cùng của Takemichi, nhìn Kisaki cùng Hanma đang quen thuộc đường nẻo mà bước vào, hiển nhiên Kisaki cũng đã ra hiệu cho thành viên ở Thiên Trúc thực hiện kế hoạch của gã.

"Đã tính toán hết rồi!

Đi thôi!"

Takemichi nở nụ cười nhẹ, vỗ cánh tay của Taiju dẫn đầu đi trước.

Kế bên là Izana, tiếp theo sau là một đoàn người South, Shion, Kakuchou, Ran, Rindou, Mutou, Muchizuki, cùng thành viên Thiên Trúc giáp, ất, đinh, dậu, cam, xoài.

————————————————————————

Đôi lời từ toi:

Từ gã mà toi đã ghi, chỉ là đoạn đó đọc thuận hơn từ anh thôi, chứ không phải người khác đou nha!

Đoạn mà Izana thổ lộ với Takemichi ấy, toi đã dự định là sẽ để bé nói trong lòng bé chỉ có hình bóng của một cô gái, là Hinata.

Nhưng mà vũ trụ lại truyền đạt thông tin bắt toi ghi đoạn đó thành một lời xin lỗi ngắn ngủn.

Nhưng ý ra là nó cũng có ích- thúc đẩy sự ganh ghét của Izana với Mikey ( câu trước vừa từ chối Izana, câu sau lại nhắc tới Mikey).

Hm... kể sao ta... toi đã đặt trường hợp như thế này: toi thổ lộ với crush bị crush từ chối không lí do, sau đó đang thẫn thờ ngẫm về nhân sinh thì crush lại nhắc người toi căm thù đồng thờ người đó đối với crush rất quan trọng và bản thân toi lúc nào cũng thua người đó.

Sau đó suy nghĩ tới những lần mà bản thân mình thua cuộc sao người mình căm thù thì khả năng cao là người toi căm thù sẽ bị toi căm thù nhiều hơn.

Nó vậy đó—

Còn Takemichi toi đã diễn tả theo kiểu là một người vừa mềm lòng nhưng lại vì kế hoạch của bản thân mà gạt bỏ tất cả.

Hm... cũng không biết sao nữa nhưng đa phần toi đã viết Takemichi theo cảm tính của toi, nên nó khá là...

đa nhân cách chăng?

Và:

Chân thành cảm ơn các bạn vẫn ủng hộ và theo dõi bộ truyện này sau những ngày toi ngâm chương.
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 87


"Takemichi!!!!"

Chifuyu vừa nhìn thấy cộng sự mấy ngày xa cách liền muốn đến chỗ Takemichi.

Nhưng cách em càng gần, bước chân của cậu dần khựng lại khi thấy ánh mắt có chút xa cách của em nhìn mình"Takemichi..."

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân nữa là có thể kéo em về phía cậu nhưng Chifuyu lại không thể bước tiếp được nữa."

Phó đội trưởng nhất phiên đội nhỉ?

Ranh con đừng bước đến gần Boss, không thì bẩn mắt Boss nhà tao mất!"

South chen chân lên chắn trước mặt Chifuyu, mang chút lạnh nhạt cảnh cáo Chifuyu."

Terano South!"

Mikey kéo Chifuyu quăng ra sau, đứng đối diện với South.

Tuy chiều cao của cậu có hơi hạn chế nhưng khí thế lại không thua kém gì so với anh."

Takemichi, mày... tao sẽ đưa mày trở về lại Touman!"

Mikey cố tình không nghe đến cách xưng hô "Boss" từ trong miệng South.

"Mày tính đào góc tường nhà ai đấy thằng nhóc kia?

Cho tao đánh trận mở màn, tao phải đập nhừ tử thằng nhóc kia!"

Shion đẩy South ra đằng sau, bản thân mình ngông cuồng mà bước lên.Takemichi dự định là sẽ im lặng xem tình hình, nhưng có lẽ là không được rồi.

Em ra hiệu cho Taiju, kêu anh bịt miệng và lôi Shion ra đằng sau.

Không thì trói một góc cũng được.Taiju gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng bản thân không tự hành động, mà gọi người của mình đi lôi Shion.

Giáp và Ất nhận lệnh, đi lên mỗi người một bên bắt lấy hai cánh tay của Shion kéo xuống khá khó khăn, bởi vì vừa chạm vào người Shion, anh liền giơ tay muốn đấm hai người bọn họ.Giáp và Ất ánh mắt cầu cứu về phía Takemichi, Takemichi nhìn sang Cam, chỉ chỉ ra dấu Cam hỗ trợ cho Giáp và Ất.Có Cam vào, mọi chuyện có thể nói là thuận lợi hơn trước.Một đám người Touman trố mắt không biết nên phản ứng thế nào với loại hành động ức hiếp nội bộ này của Tenjiku, mà người đầu sỏ lại là Takemichi.

Nhìn quanh các thành viên còn lại của Tenjiku cũng xem chuyện này là bình thường thì lại cảm thấy có chút thương hại cho Shion."

Khụ... khụ..."

Sau khi Shion được lôi ra khuất xa trong sự giãy giụa, South như không có chuyện gì khẽ ho vài tiếng, coi việc vừa rồi chưa từng xảy ra.———"Mikey, hiện tại tao là người của Thiên Trúc."

"Tao nghĩ bọn mày hẳn cũng đã biết tao chính là thủ lĩnh của Lục Ba La Đơn Đại."

"Lục Ba La Đơn Đại đã từng hứa với Thiên Trúc rằng sẽ hợp tác vĩnh viễn cho đến khi Thiên Trúc trở thành tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới."

"Đồng nghĩ với việc bọn tao giờ cũng được xem là một nửa của Thiên Trúc.

Mày nghĩ, tao sẽ trở về Touman sao?"

Takemichi bỏ qua vụ Shion, chậm rãi nói với Mikey, cũng như nói với toàn thể Touman phía sau cậu.

Sau khi lời nói của Takemichi dứt, một số thành phần của Touman xì xào bàn tán.

Người anh hùng của Touman, phản bội bọn họ, gia nhập Thiên Trúc, hơn thế nữa là là Tổng trưởng của một băng mới nổi?Ngay cả Izana đứng cạnh Takemichi cũng nhìn sang em, vết thương bị Takemichi vừa đánh cũng không ngừng giãy giãy.

Không chỉ riêng Izana nhìn Takemichi mà các thành viên Tenjiku khác cũng nhìn em.Rõ ràng là chỉ hợp tác trong trận chiến này, nhưng... tại sao Takemichi lại nói như thế."

Cộng sự?

Mày đang đùa phải không?"

Chifuyu không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Cộng sự của cậu, người từng nói sẽ không bao giờ phá huỷ Touman, giờ đây lại cùng tiếp tay với đối thủ nuốt đi lời nói ấy.

Cậu không biết Takemichi đang có kế hoạch gì đó hay thật sự là phản bội Touman, nhưng...

Chifuyu hiện tại cảm thấy trong lòng đang dâng lên một nỗi thất vọng cùng với một cảm xúc khó tả."

Tao không đùa, Matsuno Chifuyu!"

Takemichi nhìn thẳng vào đôi mắt của Chifuyu, em biết hiện tại đôi mắt ấy đang tràn đầy sự thất vọng đối với em nhưng Takemichi không thể nói gì, bình tĩnh đối diện, cố chứng minh rằng lời mình nói là thật.Đứng cạnh Mikey và Chifuyu là một bóng dáng cao ráo, Draken từ khi bước vào, ánh mắt liền dừng một chỗ nhìn Takemichi nhỏ nhắn được bảo vệ bởi Tenjiku.

Suy nghĩ hồi lâu, Draken cuối cùng cũng nói:"Vậy... chỉ cần bọn tao thắng trận này, thu nạp Thiên Trúc cùng Lục Ba La Đơn Đại về dưới trướng Touman, thì mày sẽ trở lại làm thành viên của Touman đúng chứ?"

Takemichi nhìn sang Draken, vẫn là hình xăm bên trái đó, vẫn là cách buộc tóc đó nhưng hôm nay Draken có vẻ như nghiêm túc hơn so với ngày thường.

Takemichi mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại dừng, lát sau em mới tiếp tục: "Không thể thắng."

Cả Tokyo Manji và Tejiku đều không có cơ hội thắng!Kisaki lại càng không!

Kisaki đứng trong đám đông, nhíu mày đẩy gọng kính lên.

Gã cảm thấy lời nói của Takemichi có ẩn ý.

Không thể thắng ?Touman không thể thắng hay Thiên Trúc không thể thắng?

Hay là cả hai?

Baji vô tình bắt gặp cảnh Kisaki đang rơi vào suy tư, cậu nhất thời hiện lên một suy nghĩ: Kisaki, hắn có liên quan đến việc này!Kazutora đứng cạnh Baji, thấy cậu tập trung nhìn một hướng, theo ánh mắt của cậu nhìn liền bắt gặp Kisaki.

Sau đó lại nhỏ giọng nói, chỉ bằng hai người nghe: "Baji, Kisaki đang ở cùng phe với chúng ta, hắn sẽ không thể nào tiếp tay đưa Takemichi cho người khác được."

"Nhưng tao nghi ngờ, ít nhiều gì hắn ta cũng sẽ có dính líu đến chuyện này.

Tao không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như trận đấu của Valhalla được."

Baji gật đầu trả lời Kazutora, tuy đồng ý với lời nói của cậu nhưng Baji cũng không thể buông bỏ lòng phòng bị với Kisaki.Bởi vì, cảnh tượng Takemichi suýt chết vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí cậu.

"Đừng nhiều lời với bọn tao nữa.

Trận đấu mở màn nên bắt đầu rồi!"

Thấy bọn Touman lại định mở miệng tâm sự mỏng cùng Takemichi, Ran khó chịu lên tiếng trước chặn họng bọn chúng, tay phải khoác ngang lên vai em.Takemichi nhăn mày, em vừa tự hành hạ vết thương để đấm Izana, bây giờ Ran lại hành hạ vết thương của em là thế nào: "Tao nói này, Ran!

Mày bỏ bỏ cái tay xuống đi, tao vẫn còn là người tàn tật đấy!"

Tiếng xuýt xoa vì đau của Takemichi lọt vào lỗ tai Ran, cứ tưởng bản thân sẽ khó chịu vì không được thân thiết cùng em, không ngờ âm thanh lọt vào tai lại thoã mãn tâm lí của một con sói."

Tao đi dưỡng sức đây!"

Takemichi thấy cánh tay Ran vẫn để như cũ, dứt khoát hất đi.

Xoay người đi về khu chứa thùng container."

Này, đừng quên cuộc cá cược của chúng ta đấy nhé!

Bé mèo Takemichi!"

Ran không có chút nào gọi là không vui bởi hành động của Takemichi, hơn thế nữa còn phấn khích bảo em đừng quên vụ cá cược.

Cho đến khi Takemichi vừa leo lên được thùng thứ nhất bởi sự giúp đỡ của Cam, một âm thanh vang lên từ dưới khán đài chiến đấu."

Boss!

Nhớ theo dõi tao!"

South đi ra sân, đưa mắt nhìn về Takemichi với nét mặt tự tin.

Đại diện đấu mở mở màn hai bên đã xuất hiện, South hứng thú đưa tay lên cổ, làm động tác lắc cổ vài cái: "Không nghĩ đến, Boss đoán đúng thật!

Draken sẽ ra sân đấu mở màn."

"Tao không biết Takemichi có phản bội Touman không nhưng bọn tao sẽ chiến thắng trận này và giành lại Takemichi!"

Draken bước vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Cậu không biết năng lực của South, trước tiên cứ dò xét khả năng của hắn.South cười khẩy: "Giành lại?

Chúng mày không có cửa!"

Sau đó nhanh chóng phi đến đấm một phát vào bụng Draken.Người trước mắt đã nhanh như cắt bay đến trước mặt, Draken nhất thời không phản ứng được chỉ đành giơ tay phòng thủ.

Nhưng đều chậm một bước, cú đấm của South đã tung đến bụng cậu, vùng bụng Draken tức khắc đau quằn quại, cả người cũng có chút không thể chống đỡ văng vài bước.Âm thanh cổ vũ của Tenjiku lớn lên, bên Touman như vừa ngỡ ngàng trước sức mạnh của South.

Tất cả đều hồi hộp theo dõi và lo lắng cho phó tổng trưởng.Draken ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tung cú đánh vào bụng mình, chửi thầm rồi khạc nhổ một cái, lấy lại tinh thần.

Cậu không muốn ở thế bị động trong trận chiến này!South thích thú khi Draken có thể chịu đựng một cú đấm của mình.

Trạng thái hưng phấn lại tăng dần, thật kì lạ, giờ phút này anh lại muốn đàn một bản piano thật mạnh mẽ cho Takemichi nghe, những ngón tay phải đánh thật mạnh lên phím đàn, cùng em chìm vào trong những âm thanh được tạo bởi bàn tay mình.Rơi vào giả tưởng của bản thân, South xem Draken như những phím đàn.

Phải nhấn lên những phím đàn thật dứt khoát mới có thể tạo ra bản thân sôi động.Bởi vì ảo cảnh mà South đang chìm vào, Draken phải liên tục phòng thủ không ngừng.

Những cú đấm cứ liên tiếp giáng lên gương mặt, lên cơ thể của cậu cứ tăng mạnh dần.Tang-

Âm thanh sôi nổi đứt ngang bên tai South, ngón tay đang nhấn trên phím đàn dừng lại bởi một âm thanh lỗi, một âm thanh chói tai khiến South tức giận, ảo cảnh cũng vỡ tan.

Từ lúc nào Draken đã thoát khỏi thế bị động, thừa cơ đánh một cú vào bụng South.

Sau đó lại di chuyển sang đằng sau đá một cú mạnh vào lưng anh.

"Tốt lắm!

Nhưng mày đã phạm sai lầm rồi!"

Sau khi bị cú đấm từ bụng, South đã không thể tin nổi mà thoát khỏi ảo cảnh của bản thân.

Xoay người vừa lúc bắt lấy chân Draken định tung cú đá.

South chuẩn bị tư thế quăng Draken đi, nhanh nhẹn liếc mắt thấy đồng đội đã có người vào vị trí trong kế hoạch liền thẩy Draken về hướng đó: "Fine!"

Bonk!

Âm thanh của gậy baton cùng tiếng ngã của Draken vang lên.

Thời điểm Draken vừa tiếp xuống nền đất, một người nữa cũng gục xuống theo.

Song long thất thủ!

————————————————————————
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 88


Kịch nhỏ Cậu Vàng-"Ấu ấu ấu!"

"Grừ grừ""Cậu vàng!!

Đừng cào cửa!!"

Chị nhân viên ôm con cá sấu hốt hoảng đuổi theo Cậu Vàng đang bất chấp cào cửa muốn chạy ra ngoài.

Cô không biết tại sao Cậu Vàng lại có phản ứng như vậy, nhưng nếu để Cậu Vàng mất tích thì cô sẽ bị quở trách."

Gâu gâu gâu!"

Con sen!

Con sen khốn nạn!

Mày đang ở đâu?

Sen ơi?Cậu Vàng nhớ con sen của nó.

Nó đã cảm nhận được một linh cảm xấu bất chợt ập tới.Nó không thích điều này.

Nó muốn đi ra ngoài tìm sen!

—————————————————————————

Thời điểm mà mọi người phát hiện ra bên khu vực Touman có kẻ địch trà trộn vào thì đã quá trễ.

Mitsuya-đội trưởng nhị phân đội của bọn họ đã bị đánh lén và đã chật vật ngã xuống.Tất cả là do sự lơ là trong giây lát vì trận đấu mở màn giữa Draken và South.

Và hậu quả là họ đã mất đi hai người chủ chốt, song long của Touman.Những giọng nói mang cảm xúc kinh ngạc, hoảng loạn cất lên:"Draken!"

"Mitsuya!"

"Taka-chan!"

"Ken-chin?"

Sự ngỡ ngàng của mọi người khi nhìn thấy hai người bạn của mình đồng loạt ngã xuống.

Họ không ngờ rằng, South lại mạnh đến thế.

Cũng không ngờ rằng Tenjiku lại dùng chiêu hèn hạ như vậy."

Mẹ chúng mày!

Hành động bẩn thiểu như đánh lén mà chúng mày cũng dám làm!"

Peyan nhìn phía bên Tenjiku bằng đôi mắt đầy sự tức giận, sau đó anh lại chạy đi xem tình hình của Mitsuya và Draken.Takemichi ngẩn người khi biết tin Mitsuya bị đánh lén, em vô thức nhìn sang Ran và Rindou đang thong dong như đã lường trước chuyện xảy ra: "Chuyện này... do bọn mày làm phải không?"

"Sao nào?

Rất hài lòng đúng không?"

Ran nở một nụ cười nhạt nhìn em, hiển nhiên anh rất vui vẻ khi nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Takemichi."

Chẳng phải mày nói nên cẩn thận Đội trưởng phân đội nhị-Mitsuya sao?

Vì thế nên tao đã loại bỏ gã ta trước khi vào trận đấu, như thế chẳng phải tốt hơn sao?"

Rindou thản nhiên nói những lời này, nhưng lại chẳng biết câu nói của anh đã như những vết đâm vào trái tim Takemichi.Đúng!

Chính em là người lập ra kế hoạch này!Chính em là người bảo bọn họ cẩn thận Mitsuya!Nhưng...

Takemichi... không đành lòng nhìn họ bị đánh gục một cách dễ dàng đến thế.Nếu như... nếu như em biết trước..."

Takemichi!

Bây giờ chúng ta là đối thủ của Touman!"

Nhìn thấy Takemichi ngẩn ngơ trước cục diện trước mắt, Taiju nhẹ giọng nhắc nhở em.Đúng vậy, nếu như biết trước thì có ích gì?

Em hiện tại đã là kẻ địch của họ, không còn là thành viên của Touman nữa...Takemichi thở dài một cái, ủ rũ nói: "Tao biết rồi, Taiju!"——Sau khi Draken và Mitsuya ngã xuống, hai bên Tenjiku, Lục Ba La Đơn Đại và Touman liền bắt đầu trận chiến hỗn loạn.

Nhìn khái quát trận đấu, thoạt nhìn Tenjiku và Lục Ba La Đơn đại nhiều người hơn nhưng với cục diện hiện tại thì Touman lại chiếm ưu thế.Giữa lúc hai bên vừa bắt đầu trận thì Tổng trưởng của Touman đã biến mất tâm, và hoàn toàn không thấy bóng dáng"South!

Đằng sau!

Cẩn thận!"

Ngay khi vừa trả lời Taiju, Takemichi đã phát hiện bóng dáng của South lọt vào tầm mắt của mình, và ngay phía sau anh là người vừa như ẩn như hiện trong trận đấu, Mikey đang giận dữ, đôi mắt hung tợn nhắm vào South.South nhanh chóng đỡ cú đá bằng tay, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn ở Brazil cùng với được sự huấn luyện từ nhỏ bởi Dino-gangster vua của thành phố Rio, thì việc đỡ cú đá này rất đơn giản.

Chỉ là...

điều anh không ngờ tới là sức đá của một đứa nhóc 15 tuổi lại mạnh như vậy.Takemichi nhìn thấy South đỡ được cú đá của Mikey thì liên thở phở nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng ra lệnh cho một tiểu tốt đang ở gần chuyển lời của em cho South."

'Tạm thời dừng trận đấu với Mikey, đừng làm loạn kế hoạch.

Sau này mày còn nhiều cơ hội đánh với Mikey' " đó là toàn bộ lời của Hanagaki nói, ngài ấy hi vọng ngài có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu"Tên tiểu tốt nhanh chóng chuyển lời rồi trở lại bên cạnh Takemichi.

South nghe xong liền cười khẽ một cái: "Có lẽ tao phải dừng trận đấu ở đây rồi!

Boss của tao... không cho phép!

Từ đây đến khi bọn tao thắng, hi vọng còn có cơ hội đánh nhau với mày!"

Mikey nhìn nghe xong, liếc nhìn sang tên tiểu tốt đang ở cạnh Takemichi, bỗng có cảm giác hít thở không thông.

Ta.. ke.. mi.. chi..

Nhân cơ hội Mikey nhìn hướng khác, South tranh thủ rút lui bằng cách hoài mình vào đám người của Lục Ba La Đơn Đại.

Thuận lợi, không ai cản trở, đến mức ai cũng có thể tin, đây là một kế hoạch.

————

Mái tóc vàng ánh đó... là Ema?

Tại sao?

Khoan đã, đây là đâu?

Nhà xác?

Tíc tắc tíc tắc

"Cái gì đây?"

Draken' mở to mắt, với vẻ mặt không tin nổi nhìn vào Ema đang nằm yên bất động.

Cạch cạch

"Draken-kun..."

"Mikey!"

"Ra đây tao bảo!"

Draken nhìn 'Draken' với vẻ mặt u ám gọi Mikey ra ngoài.

Anh nhìn vào phía bên trong, nơi mà Ema đang yên nghỉ, muốn vào nhưng có một bức tường vô hình đã ngăn cản lại.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Mày đi cùng mà sao để chuyện này xảy ra?"

"Này, Mikey!"

"Màu đã làm gì hả thằng khốn này!"

...

"Tất cả là lỗi của tao!"

"Tao ở gần Ema nhất mà lại không thể bảo vệ được em ấy!"

"Không phải lỗi của Mikey-kun đâu!"

"Vậy nên Draken, nếu có trách thì hãy trách tao này!"

"Mày trách Mikey là sai đó"

Sau đó, Draken không thể nghe gì nữa.

Cậu đứng im nhìn cảnh tượng 'cậu' đánh Mikey mặc cho sự ngăn cản của Takemichi, mà chính Mikey cũng không phản đòn lại.

Cái gì mà Pachin bị bắt?

Cái gì mà Baji chết?

Rồi Kazutora cũng bị bắt?

Chẳng phải tất cả họ đều đang lành lặn tham gia trận chiến với Tenjiku sao?

Và rồi...

Ema chết?

Em ấy... chẳng phải đang ở cùng Hinata sao?

Sao lại...

"Thả.

Tao.

Ra!"

Draken vùng lên, cậu bật dậy, thoát khỏi sự trói buộc của 4 tên thành viên Lục Ba La Đơn Đại.

Draken trở về với thực tại, vung tay đẩy ngã một tên trong đó.

Cậu tỉnh dậy quá bất ngờ khiến 4 gã đàn em hoảng hốt, rút lại một chỗ bàn kế hoạch.

"Mày xem, Draken đã tỉnh lại rồi phải làm sao đây?"

Ất thì thầm.

"Hay là chúng ta đánh thêm một cái cho bất tỉnh nữa?"

Quả cam chua nói xong, liếc nhìn sang hướng có mấy cây gậy sắt đang nằm ngổn ngang dưới đất.

"Nhưng Hanagaki nói chỉ cần vác gã ta đi xa khỏi trận đấu là được rồi mà!"

Quả chanh ngọt có chút sợ hãi.

"Nhưng nửa đường gã ta tỉnh thì phải làm sao?

Tao tin Hanagaki sẽ đồng tình với cách xử lí của chúng-"

Bụp!

"Bọn mày... vừa nói Takemichi ra lệnh cho bọn mày vác tao cách xa khỏi trận đấu?"

Draken đạp một đạp vào gã đang nói.

Bàn tay xoa xoa lên cái cổ nhức mỏi.

Vờ như làm động tác khởi động xong, Draken nắm lấy cổ áo của hai tên đang rúc lại sợ hãi, đập thẳng đầu hai gã vào nhau.

Cuối cùng còn tên đàn em cuối cùng, Draken chỉ nhìn gã, Ất lùi về sau bao nhiêu bước thì cậu tiến tới bấy nhiêu.

Ất hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất hai tay ôm lấy đầu mình luôn mồm nói: "Xin lỗi!

Xin lỗi!"

Draken nhìn gã sợ hãi, nhớ tới lần đầu gặp Takemichi.

Khi đó, dù bị cái tên Ki...Ki... gì đó đánh ngã, em vẫn đứng lên phản kháng.

Không như kẻ hèn yếu này.

Draken ngồi xổm xuống: "Tại sao Takemichi lại kêu bọn mày vác tao xa khỏi trận đấu?"

"Tao... tao không biết!

Tao chỉ nghe theo lời của South, ngài ấy nói ngài Hanagaki đã ra lệnh như thế!"

Ất sợ hãi, vẫn ôm đầu run rãy trả lời.

"Mày có biết South với Takemichi có quan hệ gì với nhau không?"

Draken thở một hơi nặng nề, tiếp tục tra hỏi.

"Tao không biết!

Nhưng... tất cả toàn bộ hành động của bọn tao đều là mệnh lệnh của Hanagaki!"

Ất bỗng dưng nghiêm túc, không còn bộ dáng sợ hãi lúc nãy.

"Xin lỗi!

Không thể tiết lộ thông tin cho mày thêm rồi, hẹn gặp lại!"

Gã nắm chặt tay đằng sau, nhân lúc Draken còn đang không hiểu chuyện gì, ném một nắm cát vào mắt của cậu.

Và vắt cẳng lên chạy!

Vừa chạy vừa xin lỗi đồng đội bị Draken hạ gục phải nằm lê lết dưới đất.

"Khụ... khụ..."

Chết tiệt!

Bị thằng khốn dụ rồi!

"Draken!

Mày... cũng bị bọn chúng lôi ra đây?"

Mitsuya với gương mặt đầy rẫy những vết thương và một vết máu đang chảy từ trên đầu xuống bước đến chỗ Draken.

Nhìn Mitsuya hiện tại vô cùng chật vật, rõ ràng là cú đánh lén kia quá mạnh, điều đó khiến cho cậu bị choáng đến tận giờ.

"Ừ.

Vết thương kia... mày đừng tham gia trận đấu nữa!"

Draken nhìn vết máu dần khô của Mitsuya, nghĩ đến lời bọn thuộc hạ nói.

Hiện tại, Draken đang rất rối loạn.

Cậu bị những cảnh trong mơ làm cho không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Vừa tỉnh dậy lại nghe được thông tin Takemichi ra lệnh cho thuộc hạ quăng cậu đi xa.

Giờ lại gặp Mitsuya cũng gặp tình cảnh tương tự...

Draken hiểu, là đối thủ thì tất nhiên sẽ nghĩ đến việc loại bỏ cậu và Mitsuya đầu tiên.

Nhưng đối thủ này lại là Takemichi, thật sự là làm cho Draken không thể hiểu nổi.

Nguyên nhân Takemichi làm thế.

Là một người từng cứu mạng sống của mình, cứu mạng sống của bạn mình.

Draken không tin Takemichi lại phản bội lại họ dễ dàng như thế.

Nhưng rốt cuộc thì điều gì khiến cho Takemichi lại làm như vậy?

Là...

Mikey....

Izana... bức thư... giấc mơ????

Thoáng chốc, Draken như đã hiểu, mục đích của Takemichi là gì.

"Mitsuya, nghe này!"

"Điều tao nói sắp tới mày phải nghe thật rõ, liên quan đến tất cả toàn bộ sự việc đang diễn ra!"

"Izana là anh trai cùng cha khác mẹ với Mikey!

Mấy năm trước, chính anh Shinichirou đã tìm ra Izana và tiếp cận gã."

"Trước đó, tao và Mikey đã tìm thấy được những bức thư năm xưa Izana gửi cho anh Shinichirou."

"Và, bức thư cuối cùng được gửi đi đã viết hết toàn bộ những cảm xúc căm ghét của Izana đối với Mikey."

"Hắn ta cho rằng chính Mikey đã cướp đi tất cả của hắn!"

"Hắn đã trở thành tổng trưởng Hắc Long đời thứ 8 và khiến cho nó tàn bạo!"

"Mày nhớ lần mà chúng ta đấu với Hắc Long đời thứ 9 không?

Sự tàn bạo đó là do Izana tạo lên với ý định là đánh bại Mikey!"

"Sau khi Izana từ chức, hắn đã mất tích và lưu lạc tới bây giờ!"

"Tao không biết làm sao mà Izana lại muốn quay trở lại trả thù Mikey lần nữa nhưng... chắc chắn có kẻ đang nắm chuỗi dây sự kiện tồi tệ đang diễn ra gần đây với chúng ta!"

"Và Takemichi bằng một cách nào đó đã biết được tất cả và hiện tại thì..."

"Takemichi...

đang cố gắng cứu lấy Izana và mối quan hệ của Izana và Mikey!"

Mitsuya nghiêm túc nghe Draken nói, nét mặt từ bất ngờ chuyển sang hoảng loạn rồi cuối cùng là trầm mặc.

Cậu im lặng một hồi mới mở miệng, có thể giả thuyết này rất vô lí nhưng sau khi nghe Draken nói cậu đã phần nào chắc chắn:

"Draken... ban nãy khi bị đánh ngất đi, tao đã có một giấc mơ."

"Trong giấc mơ, Takemichi là..."

Lời nói bị cắt đoạn bởi một người xuất hiện bất thình lình.

"Bọn mày đây rồi..."

———————————————————————————
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 89


"Kisaki!

Tao không thể liên lạc được với người của mình bên Thiên Trúc."

"Mày nói cái gì?

Đã gặp được Izana chưa?"

"Không gặp được!

Tao bị người của Lục Ba La Đơn Đại cản lại cho nên...!"

"Mẹ nó!

Đồ vô dụng!"

Kisaki cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.

Từ khi bắt đầu trận đấu, gã đột nhiên mất liên lạc với Thiên Trúc, và cũng không có cơ hội để gặp mặt Izana.

Chuyện này thật sự rất kì lạ!

Chắc chắn đã có kẻ động tay động vào chuyện này!Nhưng là ai mới được?Con chó trung thành-Kakuchou?Khi gã và Izana chung thuyền, thái độ của Kakuchou đối với gã rất ác liệt, không xem gã như là một đồng minh mà cậu ta đã xem gã như một kẻ thù.Nhưng... không có khả năng!

Kakuchou dù có thái độ ghét gã thì cũng sẽ không làm trái lệnh của Izana.

Trừ khi có người tác động vào cậu ta.Là người hùng của gã sao?Sao lại có thể chứ!

Gã đã lên tất cả kế hoạch vì em cơ mà?

Tại sao... tại sao em lại nói ngăn cản gã thực hiện?Takemichi!

"Kisaki!

Bây giờ phải làm sao?"

Ban đầu chúng chỉ cần nằm im hưởng lợi, vì cho dù Tokyo Manji hay Tenjiku thắng thì đều có lợi cho chúng.

Nhưng bây giờ Tenjiku đột nhiên yên ắng, thì bắt buộc Touman phải thắng trong trận này.Nếu không, tất cả sẽ đổ sông đổ bể."

Tiêu diệt... giết... tiêu diệt tất cả...

Takemichi là của tao!"

"Kisaki?"

Tên thuộc hạ nghe gã lẩm bẩm mà rùng mình.

Cái gì mà tiêu diệt?

Cái gì mà giết?

Còn có Hanagaki là của gã?"

Ha...ha...ha..ha... tao sẽ giết tất cả!

Người hùng của tao!"

Kisaki khong hề để tâm đến lời gọi của thuộc hạ.

Gã đấm chìm trong suy nghĩ của mình, gã đã có một kế hoạch hoàn hảo hơn có thể khiến cho Người hùng nhanh chóng là của gã.Tên thuộc hạ hoảng sợ với bộ dáng hiện tại của Kisaki, hắn không ngừng lùi về sau.

Cuối cùng lại va vào một thứ gầy gò, cao như cột điện nhưng lại mang hơi ấm áp."

Xin...xin lỗi...

Hanma!"

Tên thuộc hạ kêu lên."

Chuột nhắt!

Sợ đến mức sắp tè dầm rồi đấy hả?"

Hanma nắm đầu gã quăng về phía sau, đôi mày nhướng cao tỏ vẻ thích thú.

Gã biết đi theo Kisaki sẽ gặp được nhiều thứ thú vị.

Ví như một con cún lông vàng, ví như... những kế hoạch để con cún đó thuộc về họ."

Hanma!

Thứ tao bảo mày chuẩn bị đâu?"

Kisaki nghe giọng thân thuộc, là của Hanma."

Đã có sẵn.

Takemichi sẽ thuộc về chúng ta nhanh thôi, phải không?"

Hanma từ trong túi, lấy ra thứ đồ kia đặt lên tay Kisaki.Kíaki nhận đồ từ tay Hanma liền mân mê muốn thử, gã ngó xung quanh xem cơ cấu hoạt động của nó: "Không phải của chúng ta!

Là của tao!"——————"Koko, Inui.

Không nghĩ tới, sẽ có ngày chúng mày phản chủ!"

Taiju vứt cái tên vướng víu trên vai xuống.

Giọng nói thích thú khi đối diện với hai thuộc hạ cũ của mình."

Taiju!"

Inui vẻ mặt khó chịu nhìn Taiju.

Hai người, cậu và Koko nếu cùng đánh với anh thì phần trăm thắng cũng khong thể cao hơn bao nhiêu."

Sao?

Không gọi tao là boss nữa à?

Hay là có boss mới cho mày rồi?"

Taiju xoay xoay cánh tay dãn gân cốt, anh vốn dĩ chẳng quan tâm việc Inui và Koko có phản chủ hay khong, chỉ là lâu ngày gặp lại, muốn ôn lại chút chuyện cưa với thuộc hạ cũ mà thôi.Bụp.

Bụp.

Một loạt động tác nhanh gọn được thực hiện bởi Taiju.

Anh nắm cây gậy rút khỏi tay Koko: "Đánh lén là khong tốt đâu, Kokonoi!"

Hành động của Taiju khiến cho Koko không phản ứng kịp, ngã xuống nền đất lạnh.

Tranh thủ khi koko chưa ngồi dậy, Taiju khôm người xuống nắm lấy cỏi áo của cậu rồi dùng sức văng ra xa.

Từng bước từng bước đi đến gần Koko, một tay vác cổ áo cậu lên, ra sức đấm từng cứ vào mặt.

Gương mặt sắc sảo dần dần xuất hiện những vết xước, những vết thương rỉ máu chảy dài từ từ xuống đất, nhỏ giọt nhỏ giọt."

Mày dừng lại được rồi!

Taiju!"

Inui giữ cánh tay chuẩn bị rơi xuống thêm một nấm đấm lên mặt koko"Mày muốn bị ăn đánh như thằng này à?

Inui?"

Taiju buông tay, tiếng cơ thể người rớt xuống nền đất một tiếng to: "Nể tình mày đã từng trung thành với tao, nên hãy biết điều mà tránh xa ra đi!

Đừng có lãng vãng trước mặt tao!"

Cánh tay Taiju lơ lửng trên khong, bị một bàn tay giữ chặt.

Chờ qua mấy giây, Taiju vẫn không thấy Inui buông tay, vung cánh tay ra sau, khong biết là do vô tình hay cố ý, khuỷu tay đã đập vào mặt Inui.Một cú va đập này làm cho Inui choáng váng, lùi về sau mấy bước.

Khoé miệng bên mặt bị đập loang ra một vết máu đỏ.Cạch!

Cạch!

"Đúng là thằng vô vị!

Mày thừa thời gian để đánh với bạn ranh này thật!!"

South phủi phủi tay như vừa chạm thứ gì dơ bẩn.

Gã đi qua choàng vai Taiju, nhìn hai con người bầm dập và đang nằm yếu ớt trên đất."

Tao đang tính chơi đùa với chúng, dù sao... cũng là thuộc hạ cũ."

Taiju hất cánh tay của South ra, xoay cánh tay nhức mỏi, vô tình khớp tay đập thẳng vào mặt South."

Mày... trả thù tao vì cướp mồi của mày đúng không hả thằng chó kia??"

Vết thương bị đập tuy không đau, nhưng nó khiến cho South cảm thấy có chút nhục nhã.

"Cmn!

Tao nói Takemichi xử lí mày!"

"Đừng có hở tí lôi Takemichi ra doạ tao!"

Taiju thấy South sơ hở một tí là nhắc Takemichi làm gã phát bực.

"Hai đứa bọn mày, im lặng dùm cái!

Ồn ào!"

Rin đẩy đẩy cặp kính, ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ ra khó chịu với tạp âm."

Anh trai, mau kêu lũ đần này im miệng đi!

Takemichi mà thấy thì lại khó chịu."

Rin lấy ngón út ra khỏi lỗ tay, thổi phù một cái.

Xoay qua nói chuyện với anh hai mình, Ran đang chỉ đạo vứt song long cùng Koko và Inui vào một chỗ.

"Bọn mày đi xử lí tiếp lũ rác rưởi ngoài kia tiếp đi!"

Ran đang tự thoã mãn khi nhìn thấy lũ Touman dần dần ngã xuống.

"Em trai, Takemichi sẽ thấy hài lòng với kết quả này cho xem!"

"Ôi song long ở đâu ngã sớm thế à?"

South ngồi xuống, nắm đầu Draken lên.

"Chặc, bọn mày ra tay ác thế?

Mặt mũi thằng nhóc này máu be bét ghê quá!"

South bình luận hết Draken lại nắm tóc Mitsuya dựng lên xem.

Gã thấy thích thú khi nhìn vết thương của lũ này, giống như những nạn nhân của gã hồi ở Brazil."

Sao bọn mày kiếm tụi này nhanh vậy?

Tao còn định xử xong bọn thuộc hạ của Taiju, rồi tìm hai đứa này đem khoe Takemichi."

South lộ ra vẻ mặt thất vọng."

Đâu ai nhanh hơn anh em nhà Haitani bọn tao!

Mày đừng nghĩ đến việc đem khoe nữa!"

Ran kiêu ngạo cười đắc ý."

Đánh bọn này cũng mệt thật đấy, dù bị cho ăn gậy rồi vẫn còn sức để đánh với bọn tao."

Rin bắt đầu kể hành trình tìm người của mình.

"Bọn mày đây rồi!

Song long nhỉ?"

Rindou bất ngờ xuất hiện ở giữa Mitsuya và Draken.

Lúc này Ran đang nghiêng đầu cầm cây gậy baton gõ gõ trên tay như đang thử lực của nó và làm quen nó."

Nói tiếp đi!

Mày mơ thấy gì?

Takemichi làm sao hả?"

Rindou ngó nhìn Mitsuya, nhướn một bên mày lên.Bụp.

Một cú đấm vụt lên khuôn mặt của Rindou, nó không phải do Mitsuya ra tay, mà cú đấm là của Draken.

Sau đó Draken đạp Rindou để cậu lùi ra xa, còn mình thì kéo Mitsuya sang một bên khác.Một cú đấm bất ngờ khiến cho Rindou phản xạ không kịp, một bên mặt hứng trọn, sưng phù lên.

Sau khi bị đạp ra, Rindou giơ bàn tay còn đeo găng tay lên sờ sờ bên mặt bị đấm.

Sau đó quay đầu sang một bên nhổ ra một ngụm máu, lau đi vết máu trên khoé miệng."

Đấm mạnh đấy!"

Rindou cảm thán, suy nghĩ nếu như Takemichi thấy cảnh này có lẽ sẽ đau lòng cho cậu lắm đây.Draken đã bị ăn gậy một lần nên không thể không đề phòng hai người này, huống chi bây giờ cậu và Mitsuya đều bị thương mà trên tay Rin còn cầm một cái gậy baton, khó mà đánh lại hai anh em nhà này."

Thường thôi."

Draken trả lời.

Ngay lập tức lấy đà bay về phía Ran, cậu và Mistuya đang bị thương, nếu đánh lâu dài với hai tên này sẽ không thể đánh lại.

Cho nên bây giờ phải giải quyết nhanh gọn, chớp thời cơ để đánh là tốt nhất.Ran đang suy nghĩ về chuyện em trai mình bị đánh, nếu như thằng em mà bị thương xấu đi, thì cậu sẽ trở thành người đẹp độc nhất vô nhị trong lòng Takemichi.

Dù rất thương em nhưng chịu thôi, ai bảo thằng em của mình lại được Takemichi thiên vị hơn chứ, giờ thì thằng em chẳng còn nhan sắc để lừa Takemichi của cậu nữa rồi.Ran không quan tâm đến Draken và Mitsuya cho lắm, dù sao cũng là loại tép riu đã bị ăn gậy một lần rồi.

Ăn thêm một lần nữa là gục thôi.

Nhưng lúc Draken bay đến trước mặt cậu, dường như cảm nhận được nên trước khi Draken đấm một đấm thì Ran đã lùi về phía sau.

Cậu nhanh chống chuẩn bị tư thế cầm gậy baton lên, đánh vào đầu Draken.

Tất cả đều chuẩn bị tốt nhưng lúc sắp đánh được thì lại vị Draken dùng cánh tay chặn lại.

Sau đó dùng tay còn lại đấm vào mặt Ran."

Mitsuya, tao sẽ xử lý Ran, còn mày xử lí Rindou đi."

Draken hô to nói với Mitsuya.

Ran vừa lùi lại, cậu đã nghe thấy lời của Draken.

Âm thầm suy nghĩ, thằng chó này sao nhanh thế, nhưng xem thường anh em cậu là một sai lầm."

Mày nghĩ mày có thể xử lý tao với một cái đầu bị thương và một cái tay què sao?"

Ran chỉnh lại cây baton, khinh thường nói với Draken, còn quay sang nói với em trai của mình, "Bọn này nói chuyện vui thật, Rin."

"Tới đây!"

Ran chỉnh tốt tư thế cầm gậy baton của mình, một tên bị thương thì làm gì được cậu, cho ăn gậy vào chỗ bị thương thêm lần nữa là gục thôi.Draken không nói nhiều, chỉ bay lại đó muốn đấm vào bụng của Ran.

Đôi mắt lúc Ran nhìn cậu, nó bình tĩnh khiến cậu phát chán.

Chỉ kịp bay tới trước mặt Ran ra đòn đã bị Ran đấm gậy vào đầu, nhưng Ran cũng đã một đấm vào bụng.Bên Mitsuya cũng không rảnh tay, cậu không ngừng đấm đá về phía Rindou.

Nhưng Rindou cứ luôn phòng thủ, Mitsuya ra đòn nào cứ né đòn đó.

Như đang đợi một thời cơ.Rindou phòng thủ đến tay mỏi nhừ ra, suy nghĩ những bước tiếp theo của Mitsuya, chờ lúc Mitsuya thấm mệt rồi cậu ra chiêu phản đòn.

Một cái đá đá ngang hông của Mitsuya.

Mitsuya bị đá vẫn cắn răng cầm lấy chân của Rindou kéo đi xoay vòng vòng.

Rindou chỉ di chuyển được một chân, bị mất thăng bằng sau vài bước rồi ngã xuống.

Mitsuya đè lên người Rin, dùng sức đấm lên mặt của cậu.

Ngay lúc Mitsuya tưởng chừng như đã thắng được thì Rindou đẩy ngã cậu xuống, chiếm vị trí ưu thế, dùng tay quấn quanh cổ Mitsuya, siết chặt làm cho cậu ngất đi.Mitsuya cố gắng giãy giụa muốn tránh khỏi, hô hấp của cậu dần yếu đi.

Tay không ngừng thọc xuống dưới bụng của Rindou.

Dường như cảm thấy đau đớn, Rindou dần buông lỏng Mistuya ra, đến lúc này chỉ còn một cách cuối.

Rindou đây Mitsuya ra, sau đó lúc Mitsuya đang tính tung cú đá tiếp theo với cậu.

Rindou đã cắm súng bắn điện vào người Mitsuya, chỉ nhẹ một cái rồi rút ra ngay lập tức.Sau đó cậu chạy sang chỗ Ran và Draken đang đánh nhau, cũng dùng thủ đoạn tương tự áp dụng lên người Draken.

"Bọn mày..."

South nghe xong, không thể bình luận gì thêm.

Chỉ suy nghĩ nhớ rằng, trước kia Takemichi dường như chỉ có nói anh em nhà này chỉ chơi gậy baton, không ngờ lại còn có súng bắn điện."

Bọn nó dai quá, nếu không dùng cách này sẽ không thể nào thắng được."

Rindou hiểu ánh nhìn của South, mới giải thích, móc ra cây súng bắn điện ra rồi nhún vai."

Tao tịch thu!"

South giật lấy cây súng bắn điện, đưa cho Taiju.

Rindou bị giật lấy vũ khí, nhưng cũng không lấy lại, "Được thôi, dù sao bọn tao cũng giải quyết xong mấy tên hạng nặng này."

Taiju thu cây súng bắn điện vào trong túi, quan sát hai người bị đánh bầm dầm kia.

Nếu như hai người không lấy vũ khí ra, khó mà đánh thắng với Draken và Mitsuya."

Đi xử lí bọn tép thôi."

Ran nhìn Taiju, thấy đối phương nhìn mặt mũi mình.

Càng thêm tức giận.

Gương mặt mà cậu tự tin rằng quyến rũ Takemichi, giờ đây đã bầm dập không còn gì.—Ở một nơi trong thành phố, có một cô gái đang không ngừng tìm kiếm mọi ngốc ngách, nơi có thể diễn ra những trận đánh nhau.

Không ngừng gọi vào dãy số điện thoại dù biết đối phương sẽ không khả năng bắt máy.——Còn tiếp——Mọi người có thấy sai chính tả hay sai tên nhắc mình nhé.

Tại vì lâu quá rồi mình không viết nên cũng không còn nhớ nội dung lẫn tên nhân vật.

Nhớ cách đọc cách gọi thôi chứ quên cách ghi đó mấy bồ 🫶🏻🫶🏻
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 90


"Mày biết gì không?

Từ nhỏ tao đã rất ghen tị với mày?"

"Shinichirou từng là "Người anh trai lý tưởng" của tao.

Cho đến khi tao phát hiện sự hiện diện của mày!"

"Anh ấy còn bị chính đàn em của mày giết chết!

Vậy mà mày lại tha thứ cho kẻ đã giết chết anh trai của mày!"

"Mikey, mày thật sự không cảm thấy có lỗi với Shinichirou sao?"

Izana đứng đối diện với Mikey, xung quanh chỉ còn lại vài thành viên nồng cốt như Baji, Chifuyu, Kazutora, Smiley, Angry bên Touman.

Các thành viên nồng cốt bên Thiên Trúc lại đầy đủ tất cả.Do địch bên Thiên Trúc quá mạnh, Touman không thể đấu lại, đặc biệt là có South-kẻ mạnh chưa từng xuất hiện trước đó.Mikey, và cả Touman đều biết, South rất có thể là do Takemichi tìm đến.

Nhưng họ vẫn không hiểu, tại sao em lại cố gắng hết sức để đánh bại bọn họ như vậy.Trước kia họ chưa từng đối xử tệ với em, cũng chưa từng làm gì có lỗi.Mikey vẫn chưa kịp trả lời lại Izana thì anh đã nói tiếp, "Đến tận lúc này tao vẫn rất ghen tị với mày.

Tại sao hết Shinichirou lại đến Takemichi?

Tại sao mày lại có tất cả sự quan tâm của người khác?"

"Trong hai chúng ta ngày hôm nay, chắc chắn phải có kẻ chết!"

Nói rồi, Izana phóng nhanh tốc độ tung cú đá về phía Mikey.Mikey vẫn đứng im một chỗ, dù biết cú đá này sẽ gây ra tổn thương rất lớn nhưng anh vẫn chịu đựng."

Em chưa từng nghĩ trong hai chúng ta sẽ có người chết.

Nhưng Izana, Takemichi đã giúp em nhận ra một điều..."

Mikey ngừng lại, "Em muốn chúng ta được sống vui vẻ với nhau."

"Mày câm miệng!"

"Tao đếch cần sống vui vẻ gì đó với mày, tao phải đánh bại mày."

Ánh mắt Izana hiện lên sự căm thù.Do Mikey.Tất cả là do Mikey.Chỉ cần giết Mikey, anh sẽ có tất cả.

Sự quan tâm của Takemichi.Sự công nhận của Shinichirou rằng anh mới xứng làm em trai của anh ấy.Giờ đây trong đầu anh chỉ còn hiện lên thứ này."

Shinichirou sẽ không muốn như thế, Izana!"

"Em muốn cứu anh!"

Izana nhìn Mikey một cách châm chọc."

Mày ảo tưởng mày là đấng cứu thế hả?"

"Ai cho mày cái quyền muốn cứu ai thì cứu?

Muốn đỡ ai thì đỡ?"

"Mày muốn cứu tao, vậy mày đã hỏi tao chưa?

Tự cho mình cái quyền quyết định cuộc sống của người khác rồi thấy tự hào lắm hả?"

"Hay là mày muốn tao phải cảm ơn lòng tốt của mày?

Cảm ơn vì mày đã xuất hiện cướp đi tất cả mọi thứ của tao!"

Tất cả mọi người im lặng chăm chú chú ý ở xung quanh, những người ở đây tạm dừng trận đấu, chỉ nhìn vào trung tâm vòng tròn mà họ tạo ra cho hai người kia."

Nếu không phải do mày, đám bạn bè của mày vì sinh nhật của mày mà giết chết Shinichirou, thì bây giờ anh ta vẫn còn sống!"

Baji và Kazutora chỉ có thể đứng nắm chặt nắm đấm lại.

Izana nói đúng, cho dù Mikey có tha lỗi cho bọn họ, vậy thì đã sao.

Những lỗi lầm mà họ đã gây ra trong quá khứ vẫn không thể xoá nhoà, không thể biến mất.Cho dù là 3 năm, 7 năm hay 12 năm sau vẫn không quên được.

Nó sẽ là vết nhơ không thể quên suốt cuộc đời họ.Mikey không thể nói bất kỳ lời nào.

Anh im lặng cố gắng chịu đựng từng cú đấm đá của Izana.

Đến nỗi người bên ngoài đau sót thay anh..

.

.Không biết thương tích trên người Mikey đã tăng lên bao nhiêu.

Cuối cùng anh cũng gục ngã trên đất.

Không còn hình ảnh Izana bị đánh bại mà chết như kiếp trước.Lần này có thể là Mikey, nhưng trong đám đông nào có người cam chịu Touman bị thua như vậy.

Gã lao ra ngoài, rút súng ra chỉ thẳng lên trời nổ một phát súng."

Kisaki!

Mày dám sử dụng súng?"

Mitsuya như không tin tưởng được, ôm vết thương lên tiếng.Nhưng Kisaki không quan tâm lời nói ấy, cầm súng chỉ thẳng vào Izana, "Dừng lại, nếu không tao sẽ giết mày."

Izana phóng đôi mắt như viên đạn nhìn gã, dừng động tác lại.

"Hanma, ra vớt xác thằng đó vào, tao sẽ biểu diễn màn kịch hay cho mày."

Kisaki nâng kính lên, chân từng bước đi về phía đối diện Izana."

Tệ thật!

Mọi kế hoạch của tao đổ vỡ hết rồi!

Thế giới của tao, anh hùng của tao cũng không còn!"

"Bây giờ chỉ còn cách giết mày thôi Izana!"

"Vì thế giới của anh hùng!"

"Năm tao lên 5 tuổi, tao đã mơ làm một anh hùng, ước có một anh hùng!"

"Tao đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ."

"Từ Pa-chin,Kazutora, Taiju, cả trận đấu này!"

"Tại sao luôn có ai đó luôn ngáng chân tao vậy hả?"

"Nhưng tao có cách giải quyết rồi!

Chỉ cần mày chết Izana à!"

"Mày là kẻ cô độc mà phải không?

Cho dù mày có chết, cũng sẽ không ai buồn vì mày, không ai đau sót vì mày cả!"

"Nhưng tao sẽ rất cảm ơn vì sự hy sinh cao cả của mày đó!"

"Cho nên vì đại cục, chết đi!"

Izana không tính đứng yên chờ chết, anh đang suy nghĩ làm thế nào để né họng súng, và... nếu anh thật sự chết thì Takemichi có đau thương không?Em có mà?

Đúng chứ?Izana vô thức nhìn sang Takemichi.

Nhưng họng súng không có mắt đã sượt qua vai anh.

Chẳng lẽ, anh thật sự cô độc sao?

Anh không đáng để yêu thương sao?"

Takemichi, Izana sắp chết rồi tại sao mày lại cản tao!"

Kakuchou muốn lao ra ngoài nhưng bị Takemichi kéo lại, anh tức giận quay sang nói với em."

Kế hoạch vẫn đang được tiến hành, mày không muốn cứu Izana?"

Izana ôm bả vai, lao đến đá Kisaki một phát, trong khi gã còn đang hoàn hồn thì bị một đạp của Izana văng ra ra.Sau cú đạp, Izana lắc lư đứng không vững.

Đạn đã ghim vào trong tấc da tấc thịt cánh tay anh.

Chỉ cần anh cử động một chút nó sẽ đau nhói lên.

Ting ting....Tiếng tin nhắn vang lên trong túi Takemichi.

Em buông bàn tay đang kéo Kakuchou lại, bước lên nói với giọng lớn tiếng:"Trận chiến kết thúc rồi Kisaki.

Mikey không thắng được Izana, cho dù Touman có bao nhiêu thành viên đội trưởng mạnh đến đâu cũng không thể áp đảo với Thiên Trúc nữa."

"Không thể nào, còn đội trưởng Touman chưa bị đánh bại mà.

Chúng ta còn có cơ hội thắng!"

"Mày nghĩ bây giờ quân Thiên Trúc đông như kiến vậy đánh nổi không?"

"Hơn nữa Mikey cũng đã mất ý chí chiến đấu rồi, ai đánh nổi tên South với bọn kia chứ!"

Đội viên trong Touman bàn tán, những người còn đứng vững không thể tin nổi.

Touman lại thua như vậy.

"Vậy sau này chúng ta sẽ phải gia nhập Thiên Trúc sao?"

"Bọn đó tàn bạo như vậy..."

.

.

.

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Sao gã lại thua thê thảm thế này, sao gã không trực tiếp giết chết thằng chó đó.

Tại sao lại bắn hụt!

Cay quá!

Cây súng của gã xa quá, không thể đi tới lấy được.

Gã muốn giết chết tất cả bọn ở đây, đám quê mùa này thì biết gì về kế hoạch cao cả của gã.

Giờ gã phải làm gì?

Gã muốn chứng minh gã cũng là anh hùng!

Gã muốn là anh hùng!

Gã muốn có anh hùng.

Xoẹt...

Gì đây?

"Kisaki!

Đứng dậy đi, mày muốn cho tao thấy màn trình diễn hay mà!"

"Cảm ơn, Hanma!"

Thằng hề này cuối cùng cũng giúp ích được cho gã.

Kisaki nắm chặt cay súng trong tay, nở nụ cười đắc ý.

Gã đứng dậy, nhắm một cách thật chính xác về phía Izana đang đi lạch cạch về phía Takemichi kia.

Bằng!

"Izana!!!"
 
[Hoàn/Alltakemichi] Hài Kịch
Chương 91: Hoàn


"Izana!

Cẩn thận!"

Izana nghe tiếng gọi, mắt liu diu.

Xong rồi, anh sắp chết rồi, nhìn thấy thân ảnh chạy như bay về phía anh, Izana vui siết bao.

Nhưng máu lại văng tú tung lên mặt của Izana, đôi mắt anh thất thần.Bóng dáng nhỏ bé ấy, thật dũng cảm làm sao.Anh không còn sức đẩy em ra...

Anh không còn sức để bảo vệ em nữa...Anh cũng không còn sức để cất tiếng nói yêu em....Anh có thể ích kỷ muốn giữ em làm của riêng mình...Nhưng anh không muốn em phải chết vì bảo vệ anh...Anh không muốn thấy cảnh chia lìa của đôi ta.Anh không muốn thấy em rời xa anh.Vết thương này nhỏ nhoi làm saoƯớc gì nó có thể để anh đi đến cái chết với emƯớc gì em không bảo vệ anhAnh tình nguyện để bản thân mình rời khỏi trần đờiCũng tình nguyện chết thay emCho dù anh có chết cũng chẳng ai quan tâmNhưng anh biết người yêu thương em rất nhiềuNhưng thôi...Tình ta chỉ mới bắt đầuSao trời lại nỡ để đôi ta xa cáchMuốn bảo vệ em bằng sức cuối cùng của mìnhXin lỗi....

Không thể nữa rồi....

Năm viên đạn được bắn ra liên tiếp.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cho dù có hết đạn cũng phải khiến Izana đau đến chết đi sống lại rồi chết.Cục diện này thua rồi, nhưng chỉ cần gã giết Izana gã sẽ là người hùng lạt đổ tình thế trận chiến này.Nhưng... gã sai rồi.

Không!

Viên đạn không thể bay về hướng đó đượcGã không muốn...Giết chết người hùng của mình."

Takemichi!!"

Kakuchou hét lên, những người khác hớt ha hớt hải chạy về phía em.

"Cấp cứu!

Gọi điện cấp cứu!!"

"Mẹ nó!

Ai có điện thoại gọi cấp cứu nhanh lên!"

"Nhanh lên, làm ơn cầm máu!

Takemichi sẽ sống mà!"

"Takemichi là người có thể vượt qua nghịch cảnh mà!

Chắc chắn sẽ kiên trì đến khi cảnh sát đến!"

"Alo!!

Tôi...

Tôi....

Cầu cảng thứ 7 ở Yokohama.

Cho người đến đó!

Cấp cứu!

Có người bị đạn bắn!"

Tiếng lấp bấp hỗn loạn ở khắp nơi."

Chạy đi!

Nếu ở đâu chúng ta sẽ bị bắt!"

"Nhanh chạy đi!

Ở đây có các đội trưởng lo rồi!"

"South."

Takemichi thều thào.

Cũng may tài năng bắn súng của Kisaki chẳng ra gì, vết thương cũng chỉ ở quanh quẩn sẹt qua người và phần bụng."

Tránh ra hết, Takemichi sẽ không thể thở nếu nhiều người chen vào như vậy!"

South đẩy mọi người ra, cướp em từ tay Chifuyu."

Như kế hoạch, tất cả mọi thứ đã được sắp xếp!"

"Mọi người chạy hết rồi."

South báo cáo lại cho em.

Sở dĩ anh có thể bình tĩnh như vậy, là do Takemichi đã nói anh trước.

Anh cũng không phải đau buồn hay sợ hãi trước sự hấp hối sắp chết của Takemichi.

Bởi vì anh biết rõ thứ máu đang chảy ra không phải là của em, chỉ là túi máu, Takemichi đã mặc áo chống đạn.Ngay cả Taiju cũng biết điều này.Hai người vẫn luôn không hiểu, hà tất gì Takemichi phải dùng kế hoạch cực đoan này để đánh tỉnh những người ở đây."

Takemichi...

Trong kế hoạch đâu có chuyện này..."

Kakuchou run rẩy nhìn cả Izana và Takemichi chảy máu.

Anh có thể cầm cự máu ở vết thương trên vai của Izana chảy ít đi, nhưng Takemichi, em chảy nhiều máu quá, có băng bao nhiêu vẫn không thể cầm cự được."

Ngay từ đầu, Takemichi đã lường trước.

Dựng lên trận chiến này chỉ để Izana và Mikey có thể hiểu rõ đối phương."

"Shinichirou luôn muốn cho Izana một tình thương.

Chuyện này chẳng ai đúng ai sai, anh ta cũng không ngờ Izana lại biết được sự thật."

South ôm Takemichi, chậm rãi nói những lời mà em đã dặn."

Để tao nói tiếp South."

Takemichi ngắt lời."

Thật ra mày không cô độc, Izana.

Mày có Kakuchou, cả Mutou, Rin, Ran, cả Shion đều luôn sát cánh cùng mày."

"Emma cũng luôn muốn gặp mày."

"Mikey cũng muốn có một người anh trai."

"Coi như dùng cái chết của tao, hãy cho tao tâm nguyện cuối cùng."

"Chấm dứt ở đây thôi, Izana!"

"Cả mọi người, bấy nhiêu đây đã đủ rồi!"

"Được!

Làm ơn đừng chết Takemichi!"

Kazutora nắm tay đang dần lạnh đi của em."

Kisaki!

Nhờ mày chăm sóc Hinata!"

Đôi mắt Takemichi dần trắng dã.Trút lấy hơi thở cuối cùng, nhìn cô gái đang chạy bạt mạng về phía này.

"Xin lỗi."

Hai đời người, hai kiếp người.

Tình yêu của Takemichi luôn hướng về Hinata Tachibana, chưa bao giờ dừng lại.Thứ lỗi cho em, em không thể tiếp tục đi tiếp quãng đời còn lại với cô ấy.Hinata luôn là người con gái tốt...

Nên làm ơn, hãy sống thật tốt nếu không có anh."

Takemichi!

Em nhớ lại rồi, hãy... cố gắng!

Chúng ta sắp kết hôn mà, tại sao anh lại chết..."

"Takemichi, đây cũng là kế hoạch của anh phải không?"

"Nói cho em biết đi!"

Nước mắt Hinata rơi lã chã từng giọt xuống gương mặt Takemichi.

Tại sao lại tàn nhẫn đến như vậy.Takemichi là đồ tàn nhẫn.Sao có thể bỏ rơi cô lại."

Tỉnh dậy kết hôn với em đi...

Takemichi!" .

.

."

Thì ra là nhờ giúp đỡ như thế này."

Senju nhìn đám người đang khóc thương trước mắt."

Bạn gái của Takemichi xinh đẹp thật."

Akashi rít điếu thuốc.Wakasa đi lên, "Đi thôi, cảnh sát và xe cứu thương sắp đến rồi."

Ngay sau đó, nhóm người Senju đã cưỡng ép đưa những người có mặt ở hiện trường đi, ngoại trừ Izana đang bị thương nằm trên đất và Takemichi đã chết.South và Taiju vẫn làm theo kế hoạch phối hợp nhịp nhàng với Phạm cưỡng chế đưa đi.

Hai người vẫn đinh ninh rằng, kế hoạch của Takemichi đã thành công và họ sẽ được gặp em sau vài ngày nữa.Cảnh sát và giao thông đến ngay sau đó.Trên nền đất, bàn tay của Izana vẫn nắm chặt tay của Takemichi không buông.

Dẫu cho bàn tay của em có lạnh đến đâu, dẫu cho anh có bị thương đến đâu.

Cho đến khi bác sĩ cắn răng tách ra, tiêm cho Izana liều thuốc mê mới buông ra được.Họ kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Takemichi, tất cả đã dừng lại, đã quá muộn để cấp cứu.Cảnh sát, người đã từng được Takemichi thân thiện gọi cũng im lặng nuối tiếc."

Liên lạc với người nhà nạn nhân, người chết Hanagaki Takemichi."

Vài ngày sau, sau tang lễ của Takemichi.

Cả ba và mẹ của Takemichi cũng không tin được chuyện con trai của mình đã chết vì một cuộc ẩu đả của đám trẻ con.

Con trai của họ đã xin họ áo chống đạn, vậy mà lại bị đạn bắn chết, còn để lại bức di thư.

Rõ ràng, đây là một kế hoạch.Nhưng thằng bé chỉ mới bao nhiêu tuổi, sao lại có những suy nghĩ như vậy được.Dưới sự đau khổ kèm oán hận với những người đã có liên quan đến cuộc ẩu đả này, tang lễ của Takemichi chỉ để cho gia đình họ hàng và cả cô bạn gái Hinata tham dự.

Bất kỳ ai cũng không có tư cách để đến đây.Hinata đã được mẹ của Takemichi dẫn đến căn phòng em sống, giao lại di vật cuối cùng của em cho Hinata.Nhìn vật nhớ người, Hinata ôm đồ bật khóc nức nở.

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai cô ôm di vật của Takemichi.

Hinata đã nghĩ có thể quay lại quá khứ để giúp đỡ Takemichi.

Nhưng tại sao ông trời lại đối xử ác độc với cô như vậy!Suốt mấy ngày nay, Taiju và South vẫn luôn hi vọng Takemichi tìm đến mình.

Nhưng đổi lại là bức thư để lại của Takemichi.

Trong thư, Takemichi đã xin lỗi vì lừa dối hai người thực hiện theo kế hoạch của mình.

Em thật sự đã chết, hi vọng hai người có thể sống tốt.Sau khi đọc bức thư, cả Taiju và South đều bị ám ảnh bao vây.

Sai lầm lớn nhất của hai người là tin tưởng vào lời nói của Takemichi, tin rằng sau kế hoạch em vẫn sẽ sống.

Nghĩ rằng bản thân mình là người đặc biệt, nhưng sự thật phũ phàng, hai người chẳng khác gì đám người kia, bị Takemichi bỏ lại phía sau.Người ra đi thanh thản, người ở lại đau khổ.Sự ra đi của Takemichi khiến bao người dây dứt và không thể thoát ra.

Izana được nhập viện và điều trị, chủ chốt của Thiên Trúc cũ lần lượt đi thăm, nói tình hình mấy ngày qua cho Izana.

Thiên Trúc đã không còn, Touman cũng đã chấm dứt hành trình chinh phục thế giới.Mất đi Takemichi, giống như mất đi ánh sáng dẫn đường.

Chính họ đã bắt đầu lạc lối.

Rồi đến một ngày nhận được lời gọi của Hinata, nói Takemichi có đồ gửi cho họ.

Là một đĩa CD.

Cho vào máy thu và bật lên, gương mặt thân thuộc xuất hiện ở trong màn hình.

Gửi lời nhắn sức khoẻ và lời an ủi.

Tại sao em lại nói cái chết dễ dàng như vậy được.

Chính bọn họ mới là người đau khổ vì sự rời đi của em, em nào biết họ đau đến mức nào.

Cả một video, Takemichi như một diễn giả trải lòng mình với khán giả, nói rằng:

Em biết tình cảm bọn họ dành cho em.

Em cũng không thể nào đáp lại tình cảm của họ, trong tim của em chẳng thể chứa thêm ai ngoài Hinata.

Kể lại cuộc hành trình giải cứu của em ở hai kiếp người.

Đừng trách Kisaki, Kisaki là một người tốt, chỉ là bị tình yêu làm mờ mắt, ngu muội đi sai đường.

Nói với bọn họ hãy sống tiếp thay phần đời của em, cuộc đời của họ rực rỡ thì em cũng sẽ rực rỡ.

Cuối cùng là cảm ơn vì sự xuất hiện của họ.

"Cộng sự đúng là đồ dối trá.

Đáng lí ra không nên tin cậu ta."

Chifuyu cắn răng nắm chặt tay.

"Cứu ai chứ!

Ngay cả bản thân cậu ta cũng không thể cứu."

Mitsuya lại bật CD thêm lần nữa.

Cho dù Takemichi có nói mấy lời đáng ghét họ không muốn nghe.

Nhưng làm sao được, họ quá nhớ em, chỉ còn cách này mới có thể thấy Takemichi một cách chân thật nhất.

Những tháng năm sau đó, mỗi người một ngã, đều cố gắng thành công nhất có thể, thực hiện ước muốn của bản thân, đam mê của bản thân, mà sâu trong tim luôn có người không quên, người đó là ánh sáng, người đó đã chết.

Hanagaki Takemichi đã chết vào tháng 2 năm đó.

Không thể quay lại.

Truyện hoàn.
 
Back
Top Bottom