Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản
Chương 70: Ông chủ Tạ


A Lạc không chút che giấu gật gật đầu, hạ thấp giọng: "Ừm."

Lý Tư Tề cười nói: "Tớ biết ngay mà, người tới nơi này không có ai là không tò mò về anh ấy cả.

Người kia là ông chủ của Đường Tâm, tớ cũng không biết tên anh ta là gì, chỉ biết hắn họ Tạ.

Bình thường hắn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở Đường Tâm, có đôi khi còn có thể làm bánh ngọt nữa."

Trên thực tế, lúc Đường Tâm vừa mới mở, chính là do người đàn ông này ở ngoài quán đón khách, thời điểm mới phát hiện ra hắn, các nữ sinh trong trường liền xao động y hệt như lúc các nam sinh đối mặt với A Lạc mới chuyển trường đến vậy.

Diện mạo của vị ông chủ Tạ này so với một ít minh tinh cũng không hề kém, hơn nữa từ trước đến nay nam sinh xinh đẹp hơn so với nữ sinh thì hiếm hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng được ông chủ tiệm bánh anh tuấn này tạo thành bao nhiêu trùng kích cho một đám thiếu nữ xuân tâm manh động.

Đường Tâm cũng bởi vậy mà nổi danh trong trường học, lúc đầu trong cửa hàng thường có nữ sinh mộ danh đến thăm chủ tiệm, sau đó có lẽ chủ tiệm cũng không chịu nổi quấy rầy, nhanh chóng tuyển thêm nhân viên làm việc, còn chính mình thì rất ít khi xuất hiện.

Cửa hàng này đã mở ở đây hai năm, phần lớn thời gian ông chủ Tạ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, dần dần lòng hiếu kỳ của đám học sinh đối với chủ tiệm cũng không còn như trước nữa, lại bởi vì giá bánh ngọt ở đây cao hơn một chút so với các cửa hành xung quanh nên học sinh lui tới cũng ít đi.

Lúc Lý Tư Tề kể lại tất cả cho A Lạc, sự chú ý của A Lạc vẫn dừng lại ở người đàn ông vừa rồi.

Lý Tư Tề còn chưa nói xong, chủ tiệm bên kia liền lấy được cà phê của mình, sau đó bưng ly cà phê, chuyển đến một cánh cửa nhỏ ẩn giấu trong phòng, tựa hồ là đã lên lầu.

"Anh ấy sống ở đây hả?"

A Lạc hỏi.

Lý Tư Tề khẽ gật đầu: "Đúng vậy a, hình như anh ấy vẫn luôn sống ở đây, trên lầu chính là nhà của anh ấy, chỉ có điều là không thường thấy anh ấy thôi."

Cô không có hứng thú lắm với ông chủ Tạ này, cho dù có hứng thú cũng là hai năm trước rồi, nói xong tất cả những gì mình biết liền chuyên chú ăn bánh ngọt uống trà sữa của mình.

"Nói đến chuyện này phải kể đến tay nghề nhất tuyệt của ông chủ Tạ, anh ấy làm bánh ngọt cực kỳ ngon luôn, thật muốn có cơ hội ăn lại một lần nữa."

Thiếu nữ dùng giọng điệu mơ ước cảm thán.A Lạc cười cong mày, "Nhất định có thể."

Lý Tư Tề giương mắt nhìn người bạn cùng bàn của mình, màn đêm dần dần buông xuống, làn da trắng sứ của thiếu nữ đắm chìm dưới tia sáng hơi mờ nhạt, phảng phất như phát sáng vậy, đôi mắt trong suốt như trăng lưỡi liềm cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy ý cười nhạt, tựa như một bức tuyệt thế danh họa đang sống lại.

Ai, thật đúng là người so với người càng làm cho người ta tức chết mà, làm sao lại có thể đẹp mắt như vậy chứ.

Ăn xong đồ ngọt, Lý Tư Tề liền dẹp đường về phủ, nhà cô và A Lạc là hai phương hướng khác nhau, khoảng cách không tính là quá xa, đại khái chính là cách hai cái tiểu khu trong tam trung, hai người tách ra ở tiệm bánh ngọt, Lý Tư Tề về nhà, A Lạc như thường lệ ngồi thêm một hồi rồi mới rời đi.

Cô đột nhiên chuyển trường, chỉ kịp vội vàng thuê một căn nhà gần trường học, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô ở, cho nên bình thường A Lạc kỳ thật không muốn ở nhà cho lắm.

Đẩy cửa nhà ra, trong phòng tối đen yên tĩnh, không có một tiếng động nào.

A Lạc bật đèn lên, đèn sợi đốt chiếu sáng rực rỡ toàn bộ căn nhà, đây là một căn hộ khép kín, rất lớn, rất trống trải, cũng rất vắng vẻ.

A Lạc đặt túi sách xuống, chuẩn bị vào bếp nấu một cái gì đó để ăn.

Vừa mở cửa tủ lạnh, điện thoại di động trong túi liền vang lên, cô vừa nhìn qua, là mẹ.

Lý Tư Tề tò mò vì sao A Lạc xinh đẹp nhưng không có một tia ngạo khí, đó là bởi vì tuổi thơ của Khương Lạc.

Khương Lạc là con của một gia đình cha mẹ đơn thân, năm cô tám tuổi cha mẹ đã ly dị, nguyên nhân là vì cha ngoại tình.

Mẹ Khương một mình dẫn cô phiêu bạt bên ngoài, một người phụ nữ mang theo một đứa bé có thể tưởng tượng ra được có bao nhiêu gian khổ.

Trong hoàn cảnh như vậy, Khương Lạc đương nhiên lớn lên vô cùng hiểu chuyện, huống chi mẹ Khương là một người phụ nữ tính cách lãnh đạm cường ngạnh, bà mang theo một đứa bé lại xông pha đạt được thành tựu ở thành phố hạng nhất, hiện tại đang làm giám đốc điều hành của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, không thể không khiến người ta bội phục.

Có một người mẹ cường thế như vậy, Khương Lạc cũng phải thích ứng trở nên an tĩnh nội liễm, bình thường chưa bao giờ để cho mẹ Khương phải lo lắng, là một người con cực kỳ nhu thuận.

Khi phát hiện Khương Lạc còn chưa chuyển hộ tịch, phải về quê tham gia kỳ thi đại học, mẹ Khương vô cùng do dự.

Bà đúng là có thể bỏ ra một khoản tiền chuyển hộ tịch của con gái đến thành phố mình làm việc, nhưng cũng phải phiền toái một trận, đây dù sao cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngược lại Khương Lạc rất thông cảm cho mẹ Khương, tự mình đề nghị trở về quê nhà học tập, mẹ Khương không yên lòng, nhưng thấy con gái kiên trì, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chuyển trường tới đây một tuần, mỗi ngày mẹ Khương đều nói chuyện với A Lạc, kỳ thật từ khi còn bé Khương Lạc đã quen với cuộc sống một thân một mình, lúc mẹ Khương đi công tác ở bên ngoài, có lần nào mà không phải Khương Lạc một mình ở nhà tự chăm sóc bản thân chứ?Biết được con gái thích ứng không tệ, mẹ Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, hai mẹ con nói chuyện với nhau một hồi, liền kết thúc cuộc điện thoại.A Lạc xào cho mình hai món ăn đơn giản, sau khi ăn tối liền trở về phòng làm bài tập về nhà.

Nhiệm vụ của lớp 12 rất nặng nề, không chỉ có kiến thức học tập trên lớp nặng mà còn có vô số bài tập phải làm, A Lạc làm đến hơn mười một giờ, bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt như mực, mới ngừng lại.

Cảm nhận được gió mát thổi vào cửa sổ, A Lạc đi đến bên cạnh cửa, đem hai chậu hoa nhỏ đặt ở ban công cửa sổ vào nhà, kéo rèm cửa lại.

Ngày hôm sau A Lạc ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, khó lắm mới có được một ngày nghỉ, cô cũng không muốn dậy sớm nữa.

Đi ra khỏi phòng, phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng, rác đêm qua cũng đã được mang đi, quần áo đã thay giặt xong được phơi ở ngoài ban công.

Lúc trước khi thuê nhà xong, mẹ Khương liền thuê một người giúp việc cho A Lạc, bình thường vào cuối tuần sẽ đến nấu cơm và dọn dẹp phòng cho cô, về phần những ngày trong tuần, A Lạc cơ bản đều ăn ở trường.

Có điều bây giờ, dì giúp việc gia đình đã rời đi rồi.

Ăn xong một bữa điểm tâm, A Lạc lại làm nốt phần bài tập hôm qua, cuối cùng thời gian còn lại cũng có thể nhàn nhã hơn rồi.

Bất quá một người cũng không có gì thú vị, A Lạc chơi điện thoại di động một hồi, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông hôm qua nhìn thấy ở Đường Tâm.

Chẳng biết vì sao, khi cô vừa nhìn thấy hắn, liền có một loại cảm giác mặt nóng tim đập nhanh hơn bình thường, đáy lòng có một thanh âm vẫn luôn nói, chính là hắn, cả đời này của cô, chính là vì hắn mà đến, hắn chú định là người yêu của cô, cô nhất định phải làm cho hắn yêu mình.

A Lạc nghĩ không ra cảm giác đó đến từ đâu, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận.

Loại cảm giác định mệnh này, có lẽ nếu xuất hiện ở những người khác sẽ được coi là rất huyền bí, nhưng với A Lạc mà nói lại có loại cảm giác rất tự nhiên.

Cô không cảm thấy kỳ quái chút nào, bởi vì từ lúc chuyển trường đến bên này, cô liền cảm thấy nơi sâu thẳm trong mình có biến hóa, loại thay đổi này rất nhỏ lại không dễ phát hiện, cho dù mẹ Khương có ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ không nhìn ra, nhưng trong lòng A Lạc lại biết rõ, mình chắc chắn có điểm không giống trước.

Ví dụ như thành tích của cô, trước kia cũng chỉ là hơn cấp trung một chút, ngày đầu tiên đến Lam Thành thi tuyển, cô lại thi ra một thành tích tốt khó có được.

Ví dụ như cho dù cô ở trên lớp có thất thần thì vẫn có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của giáo viên, giống như những bài học đó đã sớm học qua ngàn vạn lần rồi vậy.Còn có chuyện hôm qua cùng Tạ lão bản gặp nhau, tâm tình lúc ấy của A Lạc, chỉ có thể dùng một câu"'Rốt cục cũng đã tới" để hình dung.

A Lạc mơ hồ có loại cảm giác, lẽ ra mình sẽ phải biết nhiều hơn, giống như thân phận của Tạ lão bản, hoặc là thứ gì đó khác, nhưng những thứ kia đều bị che giấu.

Loại che giấu này xuất phát từ ý tốt, mà không phải là cố ý giấu diếm, có lẽ không biết sẽ càng tốt hơn đối với cô, trong lòng A Lạc không hiểu sao lại chắc chắn như vậy.Về dự cảm vừa sâu xa vừa khó hiểu này, A Lạc chỉ suy nghĩ một hồi liền không nghĩ đến nó nữa.

Cô định đi dạo quanh Đường Tâm, dù sao ở nhà cũng chỉ ngây ngốc nằm ỳ một chỗ, không bằng đi thử vận khí, xem có thể nhìn thấy người kia hay không.

Cũng không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng A Lạc hay không, lúc này đây, cô vừa mới đi vào Đường Tâm, liền nhìn thấy vị ông chủ Tạ kia từ sau bếp đi ra.

Hắn mặc đồng phục màu trắng, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt ấm áp và an tĩnh.

Ngày nghỉ, trường học tan học, khách trong cửa hàng cũng ít, A Lạc là người đầu tiên đến.

Cô đứng trước quầy, nhìn người đàn ông đi đến sau quầy, giọng nói trầm thấp hỏi: "Xin hỏi bạn muốn dùng gì?"

"Một ly Cappuccino."

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Lý Tư Tề nói hắn làm bánh ăn rất ngon, A Lạc bổ sung, "Thêm một chiếc bánh ngọt nữa."

Người đàn ông nhấc hàng mi dài lên, lặng lẽ nhìn A Lạc một cái, lại hỏi: "Bánh gì?"

A Lạc khẽ nhíu mày, cô cũng không biết mình muốn ăn bánh ngọt gì, càng không rõ nơi này có những loại bánh gì.

Người đàn ông đưa tay, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy một tấm bìa cứng màu sắc sặc sỡ viết tên các món tráng miệng, đưa nó đến trước mặt A Lạc.

Trước mắt A Lạc thoáng chốc sáng ngời, đầu ngón tay điểm lên tấm menu, phân vân lựa chọn trong rất nhiều món tráng miệng.

Cô không chú ý tới, ánh mắt người đàn ông phía sau quầy vẫn không dấu vết rơi trên mặt cô, thu hết tất cả biểu tình rất nhỏ của cô vào đáy mắt, cũng phân tích hết lần này đến lần khác trong đầu.

Gặp lại ngày hôm qua, không chỉ cô nhớ đến hắn, chính hắn cũng nhớ kỹ cô ấy.

Bộ dáng của cô, cùng người trong trí nhớ của hắn có một chút tương tự, thiếu nữ trong trí nhớ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy kia, tuy rằng không có dung mạo xuất chúng như cô gái trước mặt, nhưng khí tức trên người các nàng, lại làm hắn kìm lòng không được nhớ lại thiếu nữ nhu thuận kia."

Cho tôi một phần bánh ga - to Black Forest."

Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên, kéo lại suy nghĩ của người đàn ông, sắc mặt hắn bình tĩnh, đáp một tiếng 'được', ai cũng nhìn không ra hắn từng có một lần thất thần ngắn ngủi.

"Phiền bạn chờ một chút, tôi ra sau bếp chuẩn bị, sẽ có ngay lập tức."

Thanh âm của nam nhân cũng giống như người của hắn, ngữ điệu không nhanh không chậm, ngữ khí ôn hòa vừa phải, kết hợp với khí chất quanh người hắn, trực tiếp khiến cho tâm tình người ta cũng theo đó mà dịu đi, tự nhiên sẽ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Cho dù vóc dáng hắn cao, thể trạng cũng cường tráng hơn nam nhân bình thường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không ai có thể nhấc lên bao nhiêu tâm lý phòng bị.

"Được rồi."

A Lạc cũng như vậy, trên mặt cô mang theo nụ cười mà chính mình cũng không phát hiện ra, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tự mình đi đến một chỗ ngồi xuống.Ngồi một lúc, chuông gió trước cửa hàng vang lên.

Một người đi vào, A Lạc quay đầu lại nhìn, hóa ra là giáo viên hóa học của lớp bọn họ.

Thầy hóa học họ Chu, tên đầy đủ là Chu Gia Toàn, là một người đàn ông trung niên ôn tồn tốt bụng, dáng người thầy hơi mập, da trắng mặt tròn, thoạt nhìn mập mạp tráng kiện, học sinh trong trường đều gọi thầy là lão Chu.

Biệt danh này rõ ràng mang sắc thái đùa giỡn, nhưng mỗi lần lão Chu nghe được, đều chỉ cười tủm tỉm đáp lời, chưa bao giờ tức giận.

Sau đó biệt danh này được gọi nhiều hơn, bây giờ không ai gọi là giáo viên hóa học nữa, mà là một tiếng lão Chu.

Nhìn thấy hắn, A Lạc đứng dậy, nói với lão Chu: "Em chào thầy ạ."

Lão Chu hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt mập mạp của hắn nặn ra một nụ cười, một đôi mắt nhỏ bị ép thành một khe hở, bàn tay to bày ra trước mặt, thoạt nhìn rất có cảm giác vui mừng.

"Hóa ra là bạn học Khương."

Lão sư hóa học cười đáp lại.

Mặc dù nhiều người nói rằng giáo viên hóa học rất dễ nói chuyện nhưng mỗi khi A Lạc nhìn thấy hắn, vẫn luôn cảm thấy hơi sợ một chút.
 
[Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản
Chương 71 - 3: Thoạt nhìn rất tốt bụng


Tất cả những người đã gặp qua Chu Gia Toàn đều sẽ cảm thấy tính tình hắn tốt.

Người đàn ông này trông rất béo, nhưng không phải là loại béo phì khiến người ta chán ghét, mà giống như một chiếc bánh bao mập béo trắng vậy.Chớ nói chi hắn lại thường xuyên cười, đôi mắt luôn híp lại, cười rộ lên trông rất ngây thơ đáng yêu, có chút giống một nhân vật được yêu thích trong bộ phim hoạt hình lúc trước.

Bất cứ ai nhìn thấy hắn lần đầu tiên cũng không thể sinh ra chút ác cảm nào được.

Đối với chuyện này A Lạc cũng hết sức ngạc nhiên, lúc trước vừa nhìn thấy vị giáo viên hóa học này, cô liền không hiểu tại sao lại không thích hắn cho lắm, lúc đầu chính bản thân cô cũng không nghĩ ra loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng rất nhanh cô cũng không rối rắm, mà đem chuyện này quy kết cho giác quan thứ sáu của mình.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, tốt nhất nên tránh xa Chu Gia Toàn này.

Gặp giáo viên bên trong cửa hàng, bình thường chỉ cần chào hỏi là tốt rồi, A Lạc cũng tính toán như vậy.

Đáng tiếc cô không muốn nói chuyện với đối phương, nhưng Chu Gia Toàn lại không lĩnh hội được ý tứ của cô.

Thấy ông chủ cửa hàng không có ở đây, lại nhìn A Lạc ngồi một mình, Chu Gia Toàn bước chân nặng nề đi tới, phanh một tiếng ngồi xuống đối diện A Lạc.

"Bạn học Khương cũng thích ăn bánh ngọt sao?"

Chu Gia Toàn nói.

Cho dù trong lòng A Lạc không muốn nói chuyện với hắn nữa thì giờ phút này cô cũng phải duy trì lễ phép cơ bản.

Dù sao trong toàn bộ tam trung, cũng không có học sinh nào chán ghét Chu Gia Toàn cả, Chu Gia Toàn không chỉ có bề ngoài làm cho người ta có hảo cảm, cũng rất biết cách làm người, bình thường rất ít khi giao bài tập về nhà, hơn nữa hắn giảng bài quả thật cũng không tệ, bởi vậy nên rất được một số bạn học yêu thích.

A Lạc theo lời hắn nói: "Vâng, Chu lão sư cũng thích ăn sao?"

Chu Gia Toàn vẫn cười tủm tỉm như trước, khuôn mặt tươi cười kia giống như được khắc ra từ một cái mặt nạ, khảm nạm trên mặt hắn, "Đúng vậy, ăn đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình con người ta vui sướng, điều này đã được khoa học chứng minh đó.

Tôi thường đến đây ăn bánh ngọt, nhưng bánh ở đây hơi đắt tiền, chỉ có thể đến một lần một tuần, đánh chén một bữa thật ngon."

Nói xong, hắn giống như ngượng ngùng nở nụ cười.

A Lạc do dự trong chớp mắt, không biết nên trả lời hắn như thế nào, nhưng mà còn không đợi cô suy nghĩ kỹ, Chu Gia Toàn liền mở miệng: "Tôi thấy bạn học Khương thường xuyên đến Đường Tâm, xem ra bình thường bố mẹ ở nhà cho em không ít tiền tiêu vặt nhỉ?"

Lời này kỳ thật đã có chút chạm đến chuyện riêng tư, A Lạc nhíu nhíu mày, hàm hồ nói: "Không có, em đều là đi cùng Lý Tư Tề."

Chu Gia Toàn lại nói: "Lúc trước nghe nói gia đình bạn học Khương là mẹ đơn thân, nếu thật sự là như vậy, em phải thông cảm cho ba mẹ."

Làm lão sư, khuyên nhủ học sinh một chút cũng không có gì đáng trách, lúc nói lời này, Chu Gia Toàn vẫn cười tủm tỉm như trước, ngữ khí cũng không tính là quá nghiêm khắc, mặc kệ giờ phút này ngồi trước mặt hắn là học sinh nào, chỉ sợ cũng sẽ không vì thế mà sinh lòng không vui, ngược lại cảm thấy hắn thật sự quan tâm đến mình.

Đáng tiếc lúc này người ngồi ở đây chính là A Lạc, cô nhíu mày càng chặt, đáy lòng chán ghét Chu Gia Toàn lại càng rõ ràng hơn, thế cho nên nói ra: "Lão sư, em tiêu bao nhiêu tiền, gia đình em như thế nào, đây đều là chuyện riêng của em, người nhà em cũng chưa từng nói em nửa lời, nên cũng không tới phiên thầy đến quản chứ?"

Cô hiếm khi nói chuyện với mọi người với giọng điệu sắc bén như vậy, nếu Lý Tư Tề ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ giật mình há to miệng.

Nhưng Chu Gia Toàn đối diện lại chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, một đôi mắt nhỏ lộ ra, rất nhanh hắn liền phản ứng lại, ý cười một lần nữa bao trùm khuôn mặt mập mạp của hắn.

Vẻ mặt của hắn giống như đang nhìn một tiểu hài tử cố tình gây sự, thiếu niên dậy thì phản nghịch, trong nụ cười mang theo ôn hòa bất đắc dĩ cùng dung túng, không có một chút ý so đo nào, đối với học sinh của mình nói: "Được rồi, là thầy đã xen vào việc của người khác, mong em bỏ qua cho."

A Lạc nhạy bén nhận ra, trong khuôn mặt tươi cười của Chu Gia Toàn, tựa hồ ẩn chứa một chút ý tứ khác.

Còn có đôi mắt híp kia của hắn, cho dù bị thịt mỡ bóp méo thành một khe hở, ngay cả tròng mắt cũng không nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương chậm rãi bò trên mặt mình.

Cũng không sai biệt lắm với bản thân hắn, ánh mắt chăm chú của hắn cũng khiến cho A Lạc cảm thấy ghê tởm.

Cũng may chỉ chốc lát sau, ông chủ Tạ đã từ sau bếp đi ra, nhìn thấy hắn, trước mắt Chu Gia Toàn sáng ngời, đứng lên nghênh đón, cười nói: "Thật may mắn, không nghĩ tới hôm nay lại là ông chủ Tạ đến coi cửa hàng."

Thần sắc ông chủ Tạ không thay đổi, vẫn trầm tĩnh như cũ, giải quyết việc chung cho hắn gọi đồ ăn.

Bánh ngọt Chu Gia Toàn gọi có nhanh hơn A Lạc, cái mà hắn gọi không cần làm là có ngay, không bao lâu hắn liền cầm bánh ngọt rời đi.

Lúc bánh gato Black Forest của A Lạc cùng Cappuccino làm xong, đã là nửa giờ sau, thời gian quả thực có lâu một chút.

Nhưng khi cô ăn một miếng bánh ngọt, từ đáy lòng cảm thấy, chờ đợi điều này thực sự đáng giá!Bánh ga tô vừa vào miệng liền tan, ẩn chứa vị đắng của socola đen, chua chua của anh đào cùng vị ngọt của kem, ba loại hương vị này dùng một loại thủ pháp vô cùng khéo léo hòa quyện lại với nhau, hương vị tinh tế cộng thêm trải nghiệm vị giác tuyệt hảo, làm A Lạc kìm lòng không được nheo mắt lại, tựa như con mèo phơi nắng ngoài kia, thỏa mãn lại thích ý.

Cầm cái thìa nhỏ đem một miếng bánh ngọt nhỏ to bằng bàn tay ăn hết từng miếng, từ đầu đến cuối, A Lạc cũng không cảm giác được một chút vị ngấy nào.Tóm lại, hương vị này thật sự rất tuyệt vời, xem chừng đây gần như là món tráng miệng ngon nhất cô từng ăn qua nhiều năm như vậy.

Ăn xong một miếng bánh ngọt, uống thêm một ly cà phê, A Lạc cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ miệng nhỏ.

Nhớ tới ngày hôm qua Lý Tư Tề tôn sùng bánh ngọt của ông chủ tạ như vậy, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Lý Tư Tề, hỏi có muốn mang bánh ngọt qua cho cô ấy hay không.

Không biết có phải không nhìn thấy hay không, Lý Tư Tề không có trả lời.

A Lạc lại ngồi trong cửa hàng một lúc, ông chủ Tạ cũng vẫn luôn ở phía sau quầy, có người đến thì hắn sẽ qua sau bếp làm bánh ngọt, không có ai hắn liền cúi đầu đọc sách, cũng không để ý tới A Lạc.

Vụng trộm ngắm anh rất nhiều lần, A Lạc cũng không nhận được chút chú ý nào của đối phương, bất quá cô phát hiện ra, quyển sách ông chủ Tạ đọc hình như nói về tội phạm, một quyển rất dày, là phiên bản tiếng Anh, đã được anh xem hơn phân nửa rồi.

Lúc phát hiện ra điều này, trong lòng A Lạc có một tia cổ quái lướt qua.

Ông chủ Tạ là người giống như nước, thoạt nhìn bình thản ôn hòa như vậy, thế mà lại có hứng thú đối với loại tội phạm này sao?

Thời gian dần dần trôi qua, A Lạc ra ngoài không còn sớm nữa, không bao lâu đã đến giữa trưa.

A Lạc dự định đợi thêm năm phút nữa, nếu Lý Tư Tề còn chưa trả lời tin nhắn, cô sẽ về nhà.

Kết quả chính là năm phút cuối cùng này, ngoài phòng đột nhiên thổi tới một luồng gió lạnh, bầu trời vốn còn đang tươi sáng đột nhiên âm trầm xuống, trên đường phố một trận cuồng phong thổi qua, chân trời tiếng sấm sét ầm ầm rạch ngang, nương theo trận gió này, mưa to như hạt đậu đập xuống.

Trời mưa, trận mưa thu đầu tiên ở Lam Thành, đến bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

A Lạc nhìn hàng cây trên vỉa hè bị gió thổi lay động trên đường phố bên ngoài cửa hàng, người đi đường thi cuống quít tránh né, cô chậm nửa nhịp chớp chớp mắt, nghĩ đến hình như mình không mang theo ô.

Bước chân vốn định rời đi, một lần nữa thu hồi lại.

Phải làm sao bây giờ?

Cô lại không mang theo ô, chẳng lẽ bây giờ phải đội mưa về nhà?

Trong đầu hiện lên ý niệm như vậy, lại bị A Lạc không chút do dự bài trừ, A Lạc cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lý Tư Tề.

Nhà Lý Tư Tề ở gần đó, chắc là sẽ mang ô cho cô chứ?

Nhưng mà ý nghĩ này cũng nhanh chóng bị tiếng máy bận 'tút tút tút' phá vỡ, A Lạc cúp máy, sầu lo nhìn mưa to bên ngoài tiệm bánh.

Trong cửa hàng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rầm rầm, cùng với tiếng chuông gió ở cửa bị gió thổi qua phát ra âm thanh 'đinh đang'.

Thiếu nữ ngồi ở ghế dài nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ưu sầu.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lam, thiết kế cổ búp bê, phía dưới là một chiếc váy dài màu xanh đậm, dài đến mắt cá chân.

Một thân váy áo này phối hợp rất thục nữ, cũng làm cho cô thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận đáng yêu, phảng phất như con gái nhà gia giáo ngoan ngoãn.

Một cô gái như vậy, sạch sẽ đẹp như những bông hoa của mùa xuân, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra ý muốn che chở.

"Trời mưa, vẫn chưa về nhà sao?"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói của người đàn ông, A Lạc theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông trong quầy không biết từ khi nào ngẩng đầu lên, anh khép lại quyển sách trong tay, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn cô.

Tim A Lạc đập thình thịch, có chút dồn dập nói: "Em không mang theo ô......"

Lúc này anh đã tháo khẩu trang, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn cô, người đàn ông hỏi: "Nhà em ở đâu?"

A Lạc báo ra tên của tiểu khu, ông chủ Tạ hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như trước: "Chờ một chút, tôi đi lấy cho em cái ô."

Sững sờ nhìn hắn, A Lạc còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông liền trực tiếp đi lên lầu, chỉ chốc lát sau trong tay cầm một cái ô dài đi xuống.

Đó là một chiếc ô đen, không có hoa văn lạ mắt, chỉ là một chiếc ô dài màu đen bình thường.

Không thể nói lên nó có cái gì đặc thù, đại khái chính là cái ô này rất lớn, cũng tương đối nặng.

Tay cầm của ô dường như được làm bằng gỗ thật, đặc biệt có trọng lượng.

A Lạc nhận lấy ô từ trong tay hắn, không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay anh, chút ấm áp từ lòng bàn tay xẹt qua.

Cô theo phản xạ rụt ngón tay lại, đối phương cũng không chút lưu luyến rút ra.

A Lạc cầm chuôi ô hơi lạnh, chống lại ánh mắt thanh đạm của người đàn ông, giọng nói trầm thấp của ông chủ Tạ vang lên bên tai: "Cầm đi, cái ô này coi như cho em mượn, lần sau nhớ trả lại là được rồi."

Bất giác, A Lạc gật đầu: "Vâng ạ."

Dừng lại, cô nhẹ nhàng nói thêm: "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Người đàn ông một thân khí tức trầm tĩnh xoay người trở về, hắn lại cầm lấy quyển sách tiếng Anh thật dày kia, cúi đầu, đem tất cả lực chú ý đặt vào trong sách, không nhìn thiếu nữ như hoa xuân kia lấy một cái.

Cầm chiếc ô đen lớn kia, rốt cục A Lạc cũng về đến nhà, làn váy dài cũng bị nước mưa bắn ướt một mảnh.

Dứt khoát tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, lau tóc từ phòng tắm đi ra, liền nhận được tin nhắn của Lý Tư Tề.

Lý Tư Tề nói tối hôm qua mình thức đêm xem phim, vừa mới dậy, thấy tin A Lạc muốn mang bánh ngọt cho cô, cô liền kinh hỉ liên tục gửi mấy cái icon biểu tình vui vẻ.

A Lạc tàn nhẫn đập tan niềm vui của cô, nói rằng mình không có mua bánh cho cô vì cô không nhận được tin nhắn hồi âm.

Lý Tư Tề lại phát ra một loạt biểu tình khóc lóc, cuối cùng nói buổi chiều cô sẽ tự mình đi mua.

Cầm điện thoại di động, A Lạc suy nghĩ một chút, vẫn gõ chữ hỏi: "Ông chủ Tạ có phải là người rất tốt bụng không?

"Lý Tư Tề: "???

Sao cậu lại nghĩ vậy?"

A Lạc liền kể lại chuyện buổi trưa ông chủ Tạ cho cô mượn ô cho cô ấy nghe, cuối cùng kết luận: "Thoạt nhìn thì có vẻ như anh ấy rất tốt."

Lý Tư Tề: "Anh ấy có tốt hay không tớ không rõ, nhưng theo như tớ biết, ông chủ Tạ chưa bao giờ đến gần bất kỳ cô gái nào.

Nghe nói lúc trước rất nhiều cô gái tỏ tình với anh ấy, còn có người theo đuổi nữa, ông chủ Tạ vẫn luôn không để ý tới, có người tặng qua cũng chưa bao giờ nhận qua.

Khương Lạc, cậu chắc là người đầu tiên được anh ấy chủ động tặng đồ đó."

A Lạc sửa lại lời cô ấy: "Không phải tặng, mà là mượn."

Lý Tư Tề: "Thì đó cũng là người đầu tiên, nếu có nữ sinh nào có thể nói chuyện với ông chủ Tạ, chuyện này cũng sẽ được lan truyền khắp toàn trường đấy, biết không?"

Nhìn những lời này, A Lạc khẽ mím môi, nhịn không được thầm mỉm cười.
 
[Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản
Chương 72: Thật đúng là một người tốt (4)


Trận mưa này rơi thật lâu, đến tối cũng không có dấu hiệu ngừng lại, A Lạc cũng không ra khỏi cửa, ngược lại buổi chiều Lý Tư Tề có đến Đường Tâm một lần, nhưng lúc cô đến, Tạ lão bản lại không có ở đây, cuối cùng vẫn không mua được bánh ngọt do ông chủ Tạ tự tay làm.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại bắt đầu đi học.

Không biết có phải do trận mưa đó hay không, nhiệt độ ở Lam Thành cũng giảm xuống không ít, buổi sáng khi A Lạc thức dậy, trên người mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh.

Trước khi ra khỏi cửa, cô suy nghĩ một chút rồi mang theo chiếc ô đen lớn.

Bước vào lớp học, nhìn các bạn cùng lớp không phải đang học thuộc lòng thì chính là đang vùi đầu vào bài tập về nhà.

Vừa nhìn thấy A Lạc, ánh mắt Lý Tư Tề liền sáng lên, vội vàng vẫy tay với cô: "Khương Lạc, Khương Lạc, cậu làm bài tập xong chưa!"

A Lạc gật gật đầu, lấy mấy quyển sách bài tập từ trong cặp ra, đưa cho Lý Tư Tề.

Lý Tư Tề vui vẻ nhận lấy, phút cuối cùng còn cứu vớt mặt mũi nói: "Đây không phải là tớ muốn chép bài đâu, chỉ lấy nó để tham khảo cách làm thôi, thật sự là đề bài này quá khó mà."

A Lạc cũng không ngại chuyện này, loại chuyện mượn bài tập về nhà này dù ở Lam Thành hay bất cứ nơi đâu cũng không hề lạ lẫm gì.

Mà Lý Tư Tề không phải bài nào cũng chép , hơn nữa lúc thi chính thức, cô ấy cũng sẽ không làm như vậy.

Tiết học đầu tiên của buổi sáng là hóa học, vừa nhìn thấy hai chữ hóa học này, A Lạc liền kìm lòng không được nhíu mày.

"Lý Tư Tề, cậu nghĩ sao về lão sư dạy hóa?"

"Lão Chu?"

Lý Tư Tề cắm cúi ngồi múa bút thành văn, không hề ngẩng đầu lên nói, "Lão Chu cũng không tệ lắm, là người rất tốt, cậu không cảm thấy hắn mập rất đáng yêu sao?

Đặc biệt có cảm giác vui vẻ."

A Lạc im lặng một lúc: "Tớ không thích thầy ấy nhiều lắm."

Lý Tư Tề rốt cục cũng ngẩng đầu lên, Lam Thành tam trung có trung học và trung học cơ sở, cô ở trong trường này sáu năm, đây lần đầu tiên nghe thấy có người nói không thích lão Chu, chuyện này khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.

"Cậu không thích lão Chu, tại sao vậy?

Bởi vì thầy ấy mập hả?"

Trong lòng Lý Tư Tề có một chút không vui, dù sao cũng là trường học nơi cô sinh hoạt nhiều năm như vậy, Khương Lạc lại là học sinh mới chuyển trường tới, cô theo bản năng sẽ cảm thấy mình là chủ nhà, mà Khương Lạc là khách.

Bây giờ khách nói không thích đồ gì đó trong nhà mình, cô đương nhiên sẽ không đồng ý hoặc hùa theo được.

Giống như một số người vẫn hay nói, trường học của tôi, tôi có thể ghét bỏ, bạn là một người ngoài thì không thể.

"Lão Chu tuy rằng bề ngoài không xuất chúng, nhưng hắn rất tốt a, đặc biệt không có tính khí thất thường, lại hay quan tâm học sinh, lúc trước thầy ấy còn phụ đạo cho học sinh có thành tích kém mà chưa bao giờ thu phí, sau đó phòng đào tạo không cho phép phát sinh trường hợp dạy phụ đạo cho học sinh ngoài giờ lên lớp thì thấy ấy mới không tiếp tục dạy bạn ấy nữa."

A Lạc nhìn ra Lý Tư Tề có chút khó chịu, không muốn tiếp tục thảo luận, liền hàm hồ chuyển đề tài.

Mặc dù như thế, một đôi bạn tốt mới quen biết không lâu này vẫn không được tự nhiên, cả ngày cũng không nói gì, buổi chiều tan học, Lý Tư Tề cũng không gọi A Lạc cùng nhau đi về nữa.

Lớp 12 cao trung Lam Thành phải tự học buổi tối, bình thường từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối, giáo viên sẽ không giảng bài, để cho học sinh tự học.

Bởi vì phần lớn các học sinh trong trường đều là ngoại trú nên vì sự an toàn của học sinh, tiết tự học buổi tối này không bắt buộc, nếu muốn thì có thể đến, còn không thì về nhà.

Lý Tư Tề dù sao cũng chưa bao giờ đến, A Lạc bình thường sẽ ở lại trường làm xong bài tập về nhà rồi mới đi.

Đến căng tin ăn tối, rồi trở lại lớp học để làm bài tập, hôm nay bài tập về nhà có hơi nhiều một chút, cô làm cho đến khi giờ tự học kết thúc.

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh nối đuôi nhau từ trong lớp học đi ra, A Lạc đứng trong đám đông hỗn tạp, nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đến đón con.

Lớp 12 học tập căng thẳng, phụ huynh lại mong con cái mình sẽ trở thành nhân trung long phượng, căn bản đa số các học sinh đều lựa chọn tự học ở trường, buổi tối tự mình về nhà hoặc để người nhà đến đón.

Lý Tư Tề vì điều kiện gia đình tốt nên không đến lớp học này, nghe nói nhà cô ấy mở công ty, dù cô thi đậu đại học nào thì sau khi tốt nghiệp đều phải trở về kế thừa gia sản, bởi vậy nên cũng không coi trọng việc học cho lắm.

Buổi tối ở tam trung trống trải hơn rất nhiều so với ban ngày, A Lạc ra khỏi lớp học, đi dọc theo đường bên cạnh sân thể dục đến cổng trường.

Những ngọn đèn bên lề đường rọi xuống ánh sáng ấm vàng dịu dàng, giống như một vầng trăng sáng mờ nhạt.

Màn trời tối đen, trong không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, trận mưa hôm qua đã thổi bay đi cơn gió nóng hổi mà khiến tiết trời trở nên mát mẻ hơn.

Cầm theo chiếc ô đen kia, A Lạc đi thẳng về phía cửa hàng Đường Tâm.

Cô cũng không rõ trễ như vậy Đường Tâm có còn mở cửa hay không, nhưng chung quy đường đi không xa, qua đó nhìn một cái cũng tốt.

Cô còn phải mang ô đến trả lại cho người ta, không thể nói nói mà không giữ lời được.Trên con đường này có không ít người đi cùng cô, A Lạc đi một khoảng thời gian, lúc qua ngã tư, khóe mắt cô đột nhiên chú ý tới hình như có người đi theo phía sau mình.

Cô dừng bước, quay người nhìn lại liền thấy một thân ảnh tròn trịa mập mạp, mặc áo sơ mi công sở bình thường, đây không phải giáo viên hóa học Chu Gia Toàn thì là ai?

Cơ hồ ngay lập tức, trong lòng A Lạc dâng lên một cỗ cảnh giác cùng đề phòng nồng đậm.

Nhìn cô quay đầu lại, trên mặt Chu Gia Toàn lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, chút ngoài ý muốn này chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức được nụ cười thay thế, hắn giống như kinh hỉ hỏi: "Bạn học Khương, thật trùng hợp, nhà em cũng ở bên này hả?"

A Lạc vẫn nhìn chằm chằm hắn, đem vẻ mặt của hắn thu hết vào đáy mắt, nàng mím môi đứng lại, khẽ "Ừ" một tiếng theo lời hắn.

"Muộn thế này, về nhà sớm một chút, nhớ chú ý an toàn."

Chu gia toàn cười ha hả, giơ tay sờ sờ đầu, tự nhiên lướt qua bên cạnh A Lạc.

Nhìn thân hình mập mạp của hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, tâm tình khẩn trương của A Lạc chậm rãi thả lỏng.

Xem xét tình hình vừa rồi, tựa hồ Chu Gia Toàn thật sự chỉ đi ngang qua, nhưng bản thân A Lạc cảm thấy, cho dù sự thật đúng là như vậy, Chu Gia Toàn cũng tuyệt đối không đáng tin cậy.

Lúc đi tới Đường Tâm, đáy lòng A Lạc còn đang suy nghĩ chuyện này, bất quá khi nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng trong cửa hàng Đường Tâm, cô nhanh chóng bỏ lại toàn bộ chuyện về Chu Gia Toàn ra sau đầu.

Vào giờ khắc này, tất cả trong lòng cô đều chỉ còn lại ông chủ Tạ.

Cầm theo chiếc ô đẩy cửa tiệm ra, chuông gió phát ra tiếng kêu leng keng, người đàn ông ngồi sau quầy nghe tiếng chuông ngẩng đầu lên.

Hôm nay anh vẫn mặc trên mình một chiếc áo sơ mi, nhàn nhạt như sương mù màu xám, trong tay vẫn cầm một quyển sách, ánh mắt yên hòa, mặt mày trầm tĩnh.

Vừa nhìn thấy hắn, chút kinh hãi còn sót lại trong đáy lòng A Lạc tựa như được một trận gió nhẹ thổi qua, tiêu tan theo mây khói.

"Ông chủ Tạ, tôi sẽ trả ô cho anh."

A Lạc đến gần quầy, đưa chiếc ô qua, người đàn ông lại không nhận lấy, ánh mắt của hắn từ trước đến nay nhạt nhẽo ôn hòa, giờ khắc này lại ẩn chứa một tia sắc bén, quét qua khuôn mặt A Lạc.

Hắn đột nhiên hỏi: "Vừa xảy ra chuyện gì sao?"

A Lạc sửng sốt một chút, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như cũng không có gì đặc biệt?

Ngoại trừ chuyện gặp Chu Gia Toàn ra, có điều cái này cũng không được tính là có chuyện gì cả, chỉ do chính bản thân cô quá mẫn cảm thôi.

Cô lắc đầu, chần chừ nói: "Chắc là không?"

Ánh mắt hắn dùng lại trên mặt nàng, qua chừng hai giây, hắn chậm rãi rũ mắt, từ phía sau quầy đi ra: "Tôi đưa em về nhà."

"Hả?"

Lầnn này A Lạc hoàn toàn sửng sốt.

Đối mặt với sự ngạc nhiên của cô, ông chủ Tạ chỉ thản nhiên nói: "Bây giờ đã quá muộn rồi, em thân gái một mình đi như vậy rất nguy hiểm."

Vẻ mặt A Lạc mơ mơ màng màng, nhịn không được lại nghĩ, ông chủ Tạ này chắc chắn là một người tốt!

Vậy mà lại quan tâm đến người khác như vậy?

Phải biết, hiện tại hai người họ ngay cả tên của đối phương cũng không biết.

Hơn nữa, làm sao hắn biết cô chỉ có một mình, không có người nhà đến đón?

Khi nghĩ đến điểm này, người đàn ông đã mang theo A Lạc ra khỏi Đường Tâm, anh đóng cửa kính lại, khóa cửa hàng, rồi sau đó đi về phía tiểu khu nơi A Lạc sinh sống.

Việc này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, một đại nam nhân không quen biết ban đêm nói đưa ngươi về nhà, cô gái bình thường chỉ sợ đều sẽ sinh ra cảnh giác nhưng A Lạc ngay cả một chút kháng cự cũng không sinh ra, chỉ cảm thấy niềm vui không biết từ đâu dâng lên.

Nói đến cũng lạ, lão sư hóa học vừa nhìn đã có thể nhận định là người tốt thì cô không thích, ngược lại ông chủ Tạ nghe đồn là cự người ngàn dặm thì ở trong lòng cô đã là một người tốt rồi.

Chẳng lẽ thật sự giống như Lý Tư Tề nói, cô thật ra là một nhan khống?

Bóng đêm dày đặc, thành phố này không quá phồn hoa, ban đêm cũng không náo nhiệt như các thành phố khác, người đi đường năm năm tụm năm, cũng không ồn ào.

Đi được một lúc, A Lạc phát hiện chiếc ô vẫn còn trong tay mình, cô vội vàng nói với người đàn ông đi phía trước: "Ông chủ Tạ, ô của anh này."

Ông chủ Tạ không ngừng bước chân, trầm giọng nói: "Tặng cho em."

A Lạc do dự một hồi, lấy dũng khí bước nhỏ tiến lên, sóng vai cùng bước đi với anh, cô nói: "Ông chủ Tạ, em là Khương Lạc, anh tên là gì vậy?"

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái, bình thản nói: "Tạ Vô Niên."

Tạ Vô Niên, Tạ Vô Niên.

A Lạc thầm nhẩm cái tên này trong lòng, không dấu vết cong đôi mắt, lại cẩn thận mím môi, không để cho một phần vui sướng này lộ ra ngoài.

"Ông chủ Tạ, ngày mai anh vẫn còn ở trong cửa hàng chứ?"

Mặc dù đã biết được tên của anh, A Lạc vẫn gọi hắn là Ông chủ Tạ.

Theo quan sát của cô, hình như Tạ Vô Niên thật sự rất ít xuất hiện, A Lạc có thể gặp hắn đã coi như là trùng hợp rồi.

Buổi trưa hôm nay cô cũng đi qua Đường Tâm một lần, trong cửa hàng chỉ có chị nhân viên kia, Tạ Vô Niên cũng không có ở đó nên cô mới dứt khoát không đi vào."

Không biết, có thể ở lại hoặc không."

Tạ Vô Niên không nói rõ.Tối nay hắn khó có được kiên nhẫn, khác ca với tác phong trước kia của hắn, nếu để cho người quen nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh hãi biến sắc.

Sở dĩ tùy tiện đề nghị đưa cô về nhà, đại khái là bởi vì nhìn ra chút bất an mà người thiếu nữ cố gắng che giấu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lạc, Tạ Vô Niên đã không thể kiềm chế được nghĩ đến một người khác, cho dù các cô không hề giống nhau, nhưng hắn phát hiện ra, trong lúc cô bất lực, hắn vẫn nhịn không được mà khẽ động tâm, vươn tay giúp đỡ cô.

"Ông chủ Tạ, anh là một người tốt."

Cô gái nói.

Người tốt sao?

Đây không phải là lòng tốt, chỉ là bồi thường chút áy náy đối với quá khứ mà thôi.

Người đàn ông hơi rũ mắt, không tiếng động thở dài một hơi.

Gió ban đêm bọc lấy hơi nước trong không khí, thổi lâu cũng có một phần lạnh lẽo, đoạn đường này cũng không dài, từ Đường Tâm đi tới tiểu khu A Lạc ở, cũng chỉ mất mười phút.

Dưới lầu căn hộ, Tạ Vô Niên nói với A Lạc: "Lên đi."

Trong lòng A Lạc có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu đi vào cửa, đèn cảm ứng hành lang lần lượt sáng lên, cô nhanh chóng chạy lên lầu bốn trong nhà, ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Hắn vẫn đứng chờ tại chỗ, thấy cô đã vào trong nhà liền quay đầu trở về.

A Lạc chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, người đàn ông thân hình cao lớn, thắt lưng thẳng tắp, nổi bật dưới ánh đèn đường và bóng đêm, dưới chân kéo ra bóng dáng thật dài, dần dần đi vào trong bóng tối vô biên kia.Editor: Mình có đăng truyện này ở diễn đàn dembuon, ở bên đó thì truyện sẽ được cập nhật chương sớm và nhanh hơn.

Các bạn có thể qua bên diễn đàn đọc truyện để ủng hộ mình nhé!link truyện: https://dembuon.vn/posts/945327/
 
[Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản
Chương 73: Chuyện cũ của Tam Trung (5)


Từ khúc nhạc đệm trả lại ô ngày đó qua đi, A Lạc liền dưỡng thành thói quen thường xuyên đến Đường Tâm, nhưng không biết có phải do vận khí tốt của cô đã dùng hết rồi hay không, mỗi lần cô ghé qua đều rất ít khi gặp được Tạ Vô Niên, chỉ thấy có mỗi chị nhân viên làm việc trong cửa hàng, quả đúng như Lý Tư Tề nói, ông chủ Tạ là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Có điều, quan hệ với cô bạn cùng bàn Lý Tư Tề, ngược lại đã quay trở về như lúc trước sau khi A Lạc mời cô uống một ly trà sữa.

Cuộc sống của học sinh cao trung thực sự rất đơn điệu, nhàm chán, đặc biệt là học sinh lớp 12, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp thì vẫn là lên lớp học, ngay cả ngày nghỉ duy nhất trong tuần, cũng tràn ngập trong đống bài tập được giao về nhà.

Cũng may A Lạc rất trạch, cũng không phải loại người không chịu nổi cô đơn tịch mịch, trong khoảng thời gian ngày ngày hcoj tập này, cô dần dần thích ứng với hoàn cảnh sống mới.

Một cơn mưa mùa thu lạnh, sau trận mưa đầu tháng 10, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần.

Mùa đông ở Lam Thành nhiều gió, từng đợt cuồng phong gào thét, xuyên qua giữa các tòa nhà giảng dạy, mang đến cảm giác mát mẻ cuối thu.

Trong giờ học, tám lớp cao tam có người đang đọc sách, có người đang nói chuyện cười, có người nằm sấp trên bàn ngủ bù.

A Lạc kéo khóa áo đồng phục lên trên, cúi đầu cầm bút suy nghĩ đề bài, Lý Tư Tề gục đầu lên bàn, vùi đầu đọc một quyển truyện tranh trong hộc bàn.

Lớp trưởng từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một xấp bài thi trắng như tuyết, đứng trên bục giảng.

Có người nhìn thấy cảnh này, kêu rên nói: 'Không phải chứ, mình mới nghỉ có một ngày, đã làm ba bài kiểm tra rồi, lại làm nữa hả?"

"Lớp trưởng, đây là bài thi của môn nào vậy?"

Lớp trưởng nói: "Là môn vật lý, chỉ có một bài thôi, lão sư nói lớp chúng ta học vật lý có kém một chút, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, phải ôn tập bổ túc thêm."

A Lạc ngồi ở phía dưới, vẻ mặt có chút sững sờ.

Vậy mà lại đến cuộc thi kiểm tra giữa kỳ rồi sao?

Tính toán thời gian, hiện tại đã cuối tháng mười, cô chuyển tới đây đã hơn một tháng.

Lúc A Lạc chuyển trường tới là cuối tháng chín, một tháng cứ như vậy mà qua đi, trừ việc nhiệt độ càng ngày càng thấp, quần áo mặc dần dày lên, những thứ khác hình như không có gì thay đổi.

Lớp trưởng phát bài thi cho cả lớp, khi phát đến A Lạc, cậu nhỏ giọng nói: "Khương Lạc, chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng một chuyến."

A Lạc sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Đến văn phòng của giáo viên, A Lạc vừa bước vào cửa, giáo viên chủ nhiệm liền vẫy tay với cô.

Chủ nhiệm cao tam của bọn họ là Nghiêm lão sư, là một người đàn ông trung niên rất nghiêm túc, mi tâm của hắn có một nếp gấp thật sâu, đó là những đường vân do thường xuyên nhíu mày mà thành.

Môn học hắn dạy là toán, năng lực giảng dạy rất mạnh, nghe nói đã được bình xét lên chức giảng viên cao cấp, ở trường thuộc về hàng ngũ giáo viên có tiếng, ai ai cũng biết đến.Nghiêm lão sư làm người nghiêm nghị cẩn trọng, không chỉ là chủ nhiệm của tám lớp cao tam mà còn là chủ nhiệm giáo dục, thường xuyên tuần tra các phòng học, bắt được không ít học sinh xấu, vậy nên mới bị người ta bí mật gọi là Diêm La vương.

Cảm quan của A Lạc đối với Nghiêm lão sư không tệ lắm, tư duy giảng bài của thầy rõ ràng rành mạch, trùng hợp môn học A Lạc am hiểu nhất cũng là toán, lúc trước làm bài kiểm tra đầu vào phát hiện A Lạc đạt được kết quả tối đa, thái độ của thầy Nghiêm rất ôn hòa, sau đó còn thường xuyên quan tâm cô có thích ứng với tiến độ học tập trong lớp hay không.

Quả nhiên, lúc này thầy Nghiêm gọi cô tới, lại là thường lệ quan tâm an ủi."

Khương Lạc, dạo này em vẫn ổn chứ?

Cuộc sống của một người có gì khó khăn không?

Nếu có chuyện gì khó giải quyết, cứ nói với thầy, biết không?"

A Lạc tất nhiên là liên tục gật đầu, biểu thị cái gì cũng tốt, không cần phải trợ giúp.

Nghiêm lão sư nói một phen, cuối cùng dặn dò cô kỳ thi giữa kỳ sắp tới không phải quá căng thẳng, cứ phát huy như thường lệ, nói xong liền để A Lạc trở về.

Mắt thấy cho dù mặc đồng phục học sinh phổ biến nhất ở Hoa quốc, thiếu nữ vẫn xinh đẹp thoát tục xoay người rời đi, bóng lưng biến mất sau cửa, Nghiêm Hoa thu hồi tầm mắt.

Một nữ giáo viên ngồi đối diện Nghiêm Hoa trêu ghẹo: "Nghiêm lão sư, không nhìn ra a, anh còn rất quan tâm học sinh."

Nghiêm Hoa thở dài: "Không quan tâm không được, cô gái nhỏ một thân một mình sinh hoạt, dù sao cũng phải chiếu cố một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì không tốt."

Nghe vậy, nữ giáo viên kia vẻ mặt ngẩn ra, một lát sau nói: "Đúng vậy, anh hỏi nhiều một chút, đừng sơ sẩy."

Hai người nhìn nhau không nói gì, không hẹn mà cùng nghĩ đến một tai nạn xảy ra ở trường hai năm trước.

Một nữ sinh lớp 12 vì quá áp lực với kỳ thi đại học mà nhảy lầu tự sát, tử vong tại chỗ, chuyện này ồn ào huyên náo, hầu như ai cũng biết.

Những người khác có thể nghĩ rằng đây là một vụ tự tử bình thường, nhưng với tư cách là một giáo viên trường học, vẫn biết một chút bí mật không ai biết đến.

Năm đó sau khi nữ sinh tự sát, đã có cảnh sát đến lập án điều tra, sau khi kiểm tra thi thể phát hiện trên người nữ sinh có dấu vết rõ ràng của quan hệ tình dục.Đáng tiếc cảnh sát kiểm tra một trận, cũng không phát hiện chứng cứ rõ ràng chứng minh cô bị người khác cưỡng bức, hơn nữa nữ sinh đúng thật là gieo mình từ trên lầu nhảy xuống, không để lại di thư, nhật ký hay bất cứ đồ đạc gì, cuối cùng chỉ có thể qua loa kết luận là do tự sát.

Khi đó Nghiêm Hoa cũng là giáo viên chủ nhiệm của nữ sinh kia, bị cảnh sát gọi đến làm biên bản, bởi vậy đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Hắn nhớ rất rõ, nữ sinh kia cũng là gia đình cha mẹ đơn thân, cha mẹ không ở bên cạnh, sống một mình, rất giống với hoàn cảnh học sinh Khương Lạc mới chuyển trường đến.

Quan trọng nhất là, các cô đều có tướng mạo xinh đẹp lại an tĩnh nhu thuận.

Mỗi lần nhìn thấy Khương Lạc, Nghiêm Hoa liền nhịn không được nhớ tới học sinh năm đó.

Trong trí nhớ của hắn, nữ sinh kia từ trước đến nay luôn yên lặng, vừa nhìn đã thấy rất ngoan, bài tập về nhà làm rất tỉ mỉ cẩn thân, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, nghe giảng vô cùng nghiêm túc.

Ở trong lớp, cảm giác tồn tại của cô không quá mạnh, nhưng hắn chú ý tới thường có nam sinh nhìn trộm cô, đó là một thiếu nữ giống như hoa nhài, thuần mỹ sạch sẽ kỳ lạ.

Nghiêm Hoa và đại bộ phận lão sư biết nội tình, kỳ thật đều có khuynh hướng thiên về việc cô bị người xâm phạm mới tự sát.

Dạy học sinh gần ba năm, Nghiêm Hoa hiểu rõ tính tình của cô, có lẽ đứa nhỏ kia có chút hướng nội, nhưng cũng không phải là người vì áp lực học tập mà suy nghĩ nông cạn tìm đến cái chết.

Chỉ là không tìm được hunng thủ kia, cảnh sát bí mật điều tra giáo viên dạy học trong trường, xem qua camera, đi thăm hỏi hàng xóm nơi nữ sinh ở, còn có bạn học quen biết cũng không tìm được bất kỳ một chút chứng cứ phạm tội nào, thậm chí ngay cả nghi phạm hình sự cũng không thể xác định.

Trải qua chuyện đó, các góc trong khuôn viên trường cao tam đều được lắp camera, tiết tự học buổi tối vốn là môn bắt buộc phải thực hiện, cũng biến thành tự nguyện, hơn nữa còn mãnh liệt yêu cầu phụ huynh đến trường đón.

Hai năm trôi qua, trường tam trung gió yên sóng lặng, không còn xảy ra tai nạn tương tự nữa, nhóm học sinh lớp 12 năm ấy cũng đã tốt nghiệp, chuyện liên quan đến sự kiện kia chậm rãi bị mọi người quên lãng, biến thành truyền thuyết về những câu chuyện ma trường học trong miệng người khác.

Mãi đến khi Khương Lạc xuất hiện, lập tức đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng Nghiêm Hoa.

Hai người bọn họ có quá nhiều điểm tương đồng, cùng gia cảnh, cùng tính cách, hắn không cách nào không chú trọng đến.

Tiếng chuông lớp vang lên, các thầy cô lấy sách giáo khoa và giáo án, lần lượt đi ra khỏi văn phòng đến các lớp học.

Chu Gia Toàn, giáo viên hóa học ngồi cách đó không xa cũng đứng dậy, khi đi ngang qua Nghiêm Hoa, Chu Gia Toàn thuận miệng hỏi: "Thầy Nghiêm, buổi tối trước tôi về nhà, thấy đứa nhỏ Khương Lạc kia đi một mình trên đường, tôi luôn cảm thấy không an toàn, nhà trò ấy cách trường học không xa chứ?"

Giọng điệu hắn lo lắng, Nghiêm Hoa cũng không nghĩ nhiều, nói: "Khương Lạc ở tiểu khu Hải Lam bên cạnh trường, rất gần, dọc theo đường đi cũng có không ít học sinh, chắc là không có việc gì."

Chu Gia Toàn thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi." *** Lại một tuần học nữa kết thúc, như mọi khi, A Lạc và Lý Tư Tề cùng nhau đến Đường Tâm ăn bánh ngọt.

Điều này cơ hồ đã trở thành thói quen của hai người, mỗi chiều thứ sáu sẽ đến quán ngồi một chút.

Trong cửa hàng vẫn không có bóng dáng của ông chủ Tạ, chỉ có chị nhân viên kia.

A Lạc cùng Lý Tư Tề đến quá thường xuyên, chị gái cũng dần quen biết hai cô, nhìn thấy hai người liền cười rộ lên.

"Vẫn là khẩu vị như trước hả?", chị gái hỏi.

Hai người gật gật đầu, đi qua vị trí quen thuộc ngồi xuống.

Trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có mấy nữ sinh, Lý Tư Tề ngồi xuống bắt đầu chơi điện thoại di động, nhà trường không cho phép dùng điện thoại di động, vậy nên mỗi khi tan học nghỉ phép, cô đều điên cuồng chơi trả thù.

A Lạc cũng không có nghiện điện thoại di động gì đó, cô thích đọc sách, đủ các loại sách ngoại khóa, loại nào cũng thích lật một cái, gần đây cô mê thể loại trinh thám giải mã tội phạm, lúc này liền cầm một quyển Sherlock Holmes toàn tập xem rất say sưa.

Đang tập trung đọc, bên tai đột nhiên bắt được mấy chữ, thì ra là các nữ sinh đang hỏi chị nhân viên chuyện của ông chủ Tạ.

"Sao ông chủ Tạ lại thường xuyên vắng mặt trong cửa hàng vậy?"

"Ông chủ có việc bận.", chị gái trả lời.

"Không phải anh ấy mở cửa hàng sao?

Còn chuyện gì bận nữa chứ?

Chẳng lẽ anh ấy còn kiêm thêm các công việc khác?"

Các cô gái cười hì hì.

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, hay là các bạn chờ ông chủ tới rồi tự mình hỏi anh ấy?"

Nếu thật sự có thể hỏi thì tốt rồi, vấn đề là căn bản không gặp được hắn, những nữ sinh này bình thường còn phải đi học, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy để ngẫu nhiên gặp được ông chủ Tạ đây?

Cuộc nói chuyện bên kia kết thúc, A Lạc cũng nhịn không được tự hỏi, mỗi ngày Tạ Vô Niên đang làm cái gì vậy?

Anh ta là loại người gì?Suy nghĩ trong chốc lát không có đầu mối, A Lạc cũng không nghĩ đến nữa, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Tình tiết vụ án trong sách đang tiến triển đến thời khắc mấu chốt, Holmes đại phát thần uy, thông qua một chút manh mối rất nhỏ liền xác định được thân phận nghi phạm hình sự, đã sắp bắt được hung thủ phía sau màn kia rồi.

Đúng lúc này, chuông gió phía sau vang lên, có người đẩy cửa đi vào.

Trong lòng A Lạc nhảy dựng, từ nơi sâu thẳm phát ra dự cảm làm cho cô quay đầu lại nhìn, người vào cửa quả nhiên là người cô tâm tâm niệm niệm kia.

Người đàn ông mặc quần jeans áo gió đen, cộng với một đôi giày vải đơn giản, bề mặt giày dính bụi, dường như đi qua rất nhiều con đường.

Mặt mày hắn rũ xuống, lông mi thật dài ở dưới mắt tạo ra một hình bóng, thần sắc ẩn giấu một tia mệt mỏi.

Đáng chú ý nhất, hắn đeo trên vai một túi máy ảnh màu đen, ống kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh sáng trong.

A Lạc nhìn hắn không chớp mắt, tầm mắt từ lúc hắn vào cửa đuổi theo cho đến khi hắn lên lầu, mới lưu luyến không rời mà thu hồi.

Trong lúc này, Tạ Vô Niên chỉ lạnh nhạt chào hỏi chị nhân viên bán hàng, liền không nói gì nữa.

Mấy nữ sinh vừa rồi lớn mật tìm hiểu tin tức qua chị gái nhân viên, căn bản cũng không dám tiến lên bắt chuyện với hắn, chỉ giống như A Lạc, nhìn hắn từ xa.

Rõ ràng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, nhưng mọi người đều có thể mơ hồ nhìn ra, tâm tình ông chủ Tạ tựa hồ không tốt lắm.
 
[Edit] Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia! - Tuế Trản
Chương 74: Đưa em về nhà (6)


Ngồi trong Đường Tâm đến khoảng thời gian như mọi ngày, Lý Tư Tề liền về nhà, A Lạc còn muốn ở chỗ này một lát nữa nên không có về luôn.

Lúc này đã khá muộn giờ, màn trời rủ xuống, bóng đêm bao phủ, khách trong cửa hàng rời đi từng người một, không bao lâu chỉ còn lại một mình A Lạc.

Chị nhân viên bán hàng đang thu dọn đồ đạc, sau khi xong việc, cô ấy cất giọng nói: "Này em gái, chị sắp tan làm rồi."

Lời này có ý nhắc nhở A Lạc để cho cô ấy về nhà, A Lạc đương nhiên có thể nghe ra, nhưng cô còn muốn nhìn Tạ Vô Niên một chút, nếu như tiếp tục ở lại, liệu có gặp được hắn hay không?

Trong đầu vừa xẹt qua ý niệm này, một loạt tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, A Lạc lập tức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản, giẫm lên giày vải giống như lúc mới gặp, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Mái tóc đen của hắn ướt át, nét mệt mỏi trên mặt tiêu tan, một lần nữa trở về bộ dáng yên bình tĩnh tại kia, lông mi đen rủ xuống, lộ ra một luồng hơi nước trơn bóng.

Người đàn ông đi thẳng đến quầy, nói với chị gái nhân viên bán hàng: "Em tan tầm đi, tôi đến trông cửa hàng."

A Lạc vẫn ngồi tại chỗ, trong lúc đó Tạ Vô Niên vẫn chưa nhìn cô, tựa như cô chỉ là vật vô hình, nhưng A Lạc không hiểu sao lại cảm thấy, hình như hắn lơ đãng liếc mắt nhìn mình một cái.

Lúc anh vừa vào cửa, cô cũng có cảm giác này.

Chị nhân viên cửa hàng rời đi, A Lạc làm bộ như đang cầm sách đọc, nhưng căn bản một chữ cũng không vào đầu được, cho dù vụ án kết thúc, vạch trần bộ mặt thật của hung thủ, cũng không kéo được lực chú ý của cô trở về.

Tạ Vô Niên chuyển hướng qua khu vực bếp phía sau quầy, một lát sau, hắn bưng một tách cà phê đi ra.

Mùi cà phê hơi đăng đắng tràn ngập trong không khí, trong nháy mắt A Lạc phân biệt ra được, chắc là anh ấy uống cà phê đen.

Nhớ lại, thật giống như lần đầu tiên gặp vậy, anh cũng uống loại cà phê này.

A Lạc lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người đàn ông kia, hắn buông ly xuống, từ phía sau quầy lấy ra một quyển sách, đó là một quyển sách mới, tên cuốn sách đại khái vẫn có liên quan đến tội phạm, so với quyển lần trước thì hơi mỏng một chút.

Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông mở trang sách ra, A Lạc đang nhìn chăm chú, Tạ Vô Niên lại đột nhiên ngẩng đầu.

Mặt mày hắn từ trước đến nay ôn hòa, nhìn vô hại như nước, không mang theo bất kỳ tính công kích nào, bị hắn bắt được tại chỗ như vậy, A Lạc tim đập thình thịch, rất nhanh liền trấn định lại.

Cô mạnh dạn nhìn lại anh, đôi mắt hạnh sáng ngời lại xinh đẹp không chớp mắt.

Thậm chí bởi vì bị phát hiện hành động nhỏ, A Lạc ngược lại trở nên trắng trợn, công khai nhìn qua mặt hắn, từ đôi mắt đen thâm thúy đến đôi môi lạnh nhạt của người, không hề có ý ngượng ngùng.

Tạ Vô Niên đặt cuốn sách trên tay xuống, bưng ly cà phê lên, đi về phía cô.

A Lạc hơi trợn mắt, không cầm được sự kinh ngạc.

Vẻ mặt bất ngờ còn chưa thu lại, người đối diện đã đi tới trước mặt, đem ly cà phê đen đậm kia đặt trên mặt bàn.

"Đã muộn như vậy, sao còn chưa về nhà?"

Giọng điệu Tạ Vô Niên nhàn nhạt.

A Lạc sững sờ, đối phương đứng trước mặt khiến cô không thể không ngẩng cổ lên nhìn hắn, ánh đèn trong phòng quá sáng, thế cho nên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.

Bất quá nghe ngữ khí này, chắc là anh đang quan tâm cô?

Nghĩ như vậy, A Lạc nhịn không được cong mắt, mím môi cười cười: "Nhà em ở rất gần đây, trễ một chút trở về cũng không sao."

Dừng một chút, cô ấy nói thêm, "Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ có một mình em, quá yên tĩnh nên không muốn về nhà quá sớm."

Dứt lời, A Lạc liền cảm thấy ánh mắt người đàn ông thay đổi, trong bóng tối dưới ánh đèn, sắc mặt hắn khó lường, thật lâu sau mới nói: "Em là gia đình đơn thân, hiện tại đều không có người nhà ở bên cạnh?"

A Lạc chớp chớp mắt, gật đầu: "Đúng vậy a, sao anh lại biết vậy?"

Tạ Vô Niên không trả lời, mà lại bưng tách cà phê kia trở lại quầy, trước khi đi có bỏ lại một câu "Khi nào trở về thì nói với tôi một tiếng", liền ngồi ở chỗ đó bắt đầu đọc sách.

A Lạc thật sự tò mò, cô và anh tổng cộng đã nói chuyện ba lần, lần đầu tiên là đến cửa hàng đặt hàng, lần thứ hai là Tạ Vô Niên cho cô mượn ô, lần thứ ba là cô trả ô rồi đối phương đưa cô về nhà.

Dù là lần nào, A Lạc cũng không kể gia cảnh nhà mình cho hắn, vậy hắn biết được chuyện này từ đâu đây?

Nhưng bất kể cô có suy nghĩ thế nào, vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời.

Tạ Vô Niên hẳn là định chờ A Lạc rời đi rồi mới đóng cửa, A Lạc cũng không tiện ở lại quá lâu, luôn có loại cảm giác chiếm cứ thời gian nghỉ ngơi của người ta.

Đối phương rõ ràng không phản ứng với cô, A Lạc nhìn trộm một hồi, lại ngượng ngùng nếu tiến lên làm phiền người ta thật, cô là người tình cảm nội liễm, loại chuyện thổ lộ theo đuổi người khác này thật sự không làm được, cho nên cho dù giờ phút này tim có đập nhanh hơn nữa, cũng chỉ giả vờ cúi đầu đọc sách mà thôi.

Trong cửa hàng ánh đèn sáng ngời, không khí yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng lật sách rất nhỏ.

Tâm hoảng ý loạn đọc xong một câu chuyện, sắc trời cũng đã tối sầm lại, đèn đường ven đường lần lượt sáng lên, giống như từng ngọn nến, thắp sáng màn đêm đen kịt.

Dạ dày bắt đầu truyền đến cảm giác đói bụng, rốt cục A Lạc đứng dậy, cất gọn cuốn sách, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ - về nhà.

Người đàn ông bên kia dừng động tác lại, anh ngước mắt nhìn về phía cô, khép lại quyển sách trong tay, từ phía sau quầy quay ra nói: "Tôi đưa em về."

Bước chân A Lạc thoáng chốc dừng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn qua.

"Anh Tạ, bây giờ vẫn chưa quá muộn, anh không cần đưa em về đâu."

Quả thực thời gian còn sớm, quá lắm thì cũng chỉ đến bảy giờ tối là cùng, trên đường còn có không ít người qua lại.

Người đàn ông im lặng trong nháy mắt, vẫn nói: "Để tôi tiễn em."

A Lạc suy nghĩ một chút, nếu anh ấy kiên trì muốn đưa cô về, cô cần gì phải từ chối?

Như vậy còn có thể gia tăng cơ hội tiếp xúc giữa hai người.

Nghĩ đến đây, khóe mắt cô cong xuống, cười nói: "Dạ được, cảm ơn anh."

Giống như tối hôm đó, hai người dọc theo cùng một con đường đi đến tiểu khu nơi A Lạc ở, A Lạc không nói nhiều, Tạ Vô Niên cũng ít nói, giữa hai người chỉ có trầm mặc vô tận.

Rất nhanh con đường ngắn ngủi này đã kết thúc, trong lòng A Lạc có chút buồn bã, mặc dù không nói chuyện gì cả, chỉ nhìn hắn, cô cũng nguyện ý cùng hắn tiếp tục như vậy.

Điều đáng tiếc chính là, mỗi con đường đều có kết thúc, A Lạc đứng lại, nói với Tạ Vô Niên: "Cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

Tạ Vô Niên rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tối nào em cũng về nhà một mình sao?"

A Lạc trả lời thành thật: "Vâng, trong nhà không có ai mà.

Nhưng ở đây rất gần trường học, an ninh chung cư cũng không tệ..."

Câu này còn chưa nói xong, Tạ Vô Niên liền ngắt lời cô: "

Sau này tan học thì đến Đường Tâm trước, tôi đưa em về nhà."

A Lạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn hắn.

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, trên trán là lớp tóc mái mỏng, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ khẽ mở, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Có lẽ là bị lời nói vừa rồi của anh dọa sợ rồi, trừng mắt kỳ quái nhìn anh.

Tạ Vô Niên cũng biết trong lời này có nghĩa khác, xưa nay hắn đều duy trì khoảng cách với những nữ sinh này, duy chỉ với cô là phá lệ hết lần này đến lần khác.

Tạ Vô Niên thầm than, thấp giọng giải thích: "Một cô gái nhỏ như em sống một mình quá nguy hiểm."

Nếu cô ấy không đồng ý, hoặc cảm thấy sợ hãi về ý tốt đột ngột của mình, vậy sau này hắn chỉ có thể ngụy trang thật tốt rồi cứ lặng lẽ đưa cô về.

Bất luận là xuất phát từ việc bồi thường cho quá khứ, hay là tình cảm ký thác của người xưa, sau khi anh biết được hoàn cảnh gia đình của cô, cũng không thể thờ ơ đối mặt với cô được.

Ý niệm này vừa hiện lên, trong gió liền truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ: "Anh Tạ, anh thật là một người tốt.

Vậy sau này, mỗi tối em đều sẽ đến tìm anh, anh sẽ ở đó sao?"

Mí mắt nhấc lên, Tạ Vô Niên nhìn thấy nụ cười nở rộ như hoa lê của người thiếu nữ, hai tròng mắt cô sáng lấp lánh, ngửa mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong.

"Sẽ ở đó."

Người đàn ông khẽ nhếch mi, nhẹ giọng trả lời.

Y như lời Tạ Vô Niên nói, mỗi ngày sau buổi tối tự học A Lạc đều đến Đường Tâm trước, rồi ngồi ở đây làm bài tập một hồi, sau đó được Tạ Vô Niên đưa về nhà.

Mỗi lần đên, anh đều ở đó, cố ý chờ cô đến.

Quan hệ của hai người không thể tránh khỏi tiếp xúc, bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, tuy rằng rất ít khi nói chuyện phiếm, nhưng cuối cùng cũng không xa lạ như trước nữa.

Có điều chuyện này, chỉ có hai đương sự A Lạc và Tạ Vô Niên hiểu rõ còn những người khác thì không hề biết chút nào.

Ngay cả người bạn cùng bàn Lý Tư Tề, A Lạc cũng không nói cho cô ấy biết.

Tâm sự thiếu nữ, luôn giấu sâu, không muốn để người khác nhìn trộm.

Chỉ là thỉnh thoảng, A Lạc mang bánh ngọt cho Lý Tư Tề, cô ấy sẽ cảm thán vì sao cô luôn gặp được ông chủ Tạ, còn mình thì chẳng gặp bao giờ?

Kỳ thi giữa kỳ của tam trung đúng hạn mà tới, sau kỳ thi này, trường cho nghỉ hai ngày, Lý Tư Tề cao hứng, rủ A Lạc cùng đến khu vui chơi giải trí mới mở ở Lam Thành.

Hai người vẫn đến Đường Tâm ngồi như thường lệ, tụ tập cùng nhau xem quảng cáo tuyên truyền của khu vui chơi.

A Lạc cũng có chút chờ mong, cô chuyển tới Lam Thành lâu như vậy rồi nhưng lại chưa từng ra ngoài chơi, bây giờ có cơ hội ra ngoài trải nghiệm, tất nhiên sẽ không đồng ý không chút do dự nào.

Khu giải trí ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố, có chút xa xôi, nhưng thông qua đánh giá của những người đã đến, có rất nhiều chỗ thú vị, điểm đánh giá trên trang web không hề thấp.

Lý Tư Tề đặt xong hai vé, hẹn gặp A Lạc vào ngày mai, hai người liền tách ra.Chị nhân viên bán hàng mang cho A Lạc một ly trà sữa, cười nói: "Nào, chị mời em uống."

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến A Lạc đều ở lại trong cửa hàng đến khuya, hơn nữa Tạ Vô Niên cũng sẽ xuất hiện vào buổi tối, để cho chị nhân viên tan tầm sớm hơn, khiến cho chị ấy sinh ra hiểu lầm, cho rằng ông chủ Tạ đang yêu đương với A Lạc.Mỗi lần cô vào cửa hàng, chị ấy sẽ tặng cô một ly trà sữa hoặc một chiếc bánh ngọt nhỏ, thái độ nghiễm nhiên coi A Lạc là bà chủ.

Đối với việc này, A Lạc không có giải thích, cứ để cho cái hiểu mỹ lệ này tiếp tục đi.

Tối hôm đó, lúc Tạ Vô Niên đưa A Lạc về nhà, A Lạc nói với Tạ Vô Niên chuyện tuần này muốn ra ngoài chơi, thái độ đối phương bình thản, chỉ nói một tiếng tốt.

Quan hệ hiện tại của hai người rất kỳ quái, nói thân quên thì cũng không tính là quá thân quen, ngoại trừ chuyện đưa đón về nhà ra, không còn trao đổi gì sâu hơn.

Nếu nói là không quá quen thì hành vi thân mật như đưa đón này, bình thường chỉ thuộc về người nhà thôi nên giải thích như thế nào?A Lạc xoắn xuýt một hồi, đáng tiếc rối rắm cũng chỉ vô dụng.

Cô luôn cảm thấy Tạ Vô Niên có lẽ đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, nhưng anh đối với cô không có loại suy nghĩ này, cho nên mới chỉ đưa cô về nhà, một khi A Lạc muốn nói một chuyện gì đó khác, anh liền giữ im lặng, để đề tài chết đi trong yên tĩnh.

Trước khi nói lời tạm biệt, A Lạc không thể không hỏi: "Ông chủ Tạ, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

Nếu anh ta thật sự hảo tâm như vậy, vì sao chỉ đưa có một mình cô thôi, còn đối với những cô gái khác thì không có sắc mặt gì?

Trong bóng đêm mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông trầm tĩnh, bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói: "Bạn rất giống em gái tôi."

"Vậy em gái anh đâu?"

"Không còn nữa."

Trong gió đêm lạnh lẽo, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, phảng phất như cọ vào lòng người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back