- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,457
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đm/Edit] Kết Thân Xuyên Chủng Tộc - Mộc Tam Quan
Chương 14
Chương 14
Sở Bích đi theo Ôn Hạo Tuyết vài bước, thấy Cừu Thi đã đi xa về phía hành lang khác, lúc này mới nói tiếp: "Tiểu Tuyết, cậu chẳng lẽ định cứ ngồi yên chờ kết quả từ tổng giám sao?"
Ôn Hạo Tuyết cau mày đáp: "Tất nhiên mình sẽ cố gắng hết sức, nhưng giai đoạn này chắc cũng chẳng làm được gì nhiều, đúng không?"
Sở Bích lắc đầu, nói: "Chẳng lẽ cậu không biết Cừu Thiên Xích âm hiểm độc ác đến mức nào sao?
Ai mà biết được vì giành dự án hắn có thể làm ra chuyện gì chứ!"
Nghe ngữ khí của Sở Bích, Ôn Hạo Tuyết dường như đã hiểu ra điều gì, bèn cũng hạ giọng hỏi: "Cậu phát hiện ra gì rồi à?"
Sở Bích gật đầu: "Đúng thế!
Mình có quen người trong Hoa Hàn Ái Studio, họ nói Cừu Thi đã lén liên hệ với người phụ trách studio đó, định hối lộ đối phương."
Hoa Hàn Ái chính là tác giả của 《Siêu Thám Tử Não Tàn》, vì là một nhà văn ăn khách cực kỳ nổi tiếng nên đã lập ra studio riêng.
Thế nhưng Ôn Hạo Tuyết không ngờ, vì dự án lần này mà Cừu Thi lại chịu bỏ tiền ra hối lộ người của studio Hoa Hàn Ái."
Nghe nói tốn không ít đâu, chẳng biết có đáng không nữa!"
Sở Bích lẩm bẩm."
Tất nhiên là đáng."
Ôn Hạo Tuyết hạ giọng "Bộ tác phẩm này ở nước láng giềng đã là bản quyền trị giá hơn trăm triệu rồi.
Giờ công ty chúng ta lại là đại lý độc quyền trong nước, nếu hắn làm được người phụ trách thì đương nhiên lợi nhuận sẽ khổng lồ."
"Xì, thật là chẳng có phẩm chất gì cả."
Ôn Hạo Tuyết liếc nhìn Sở Bích, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Cậu sao lại quen được người trong studio Hoa Hàn Ái?
Đừng nói là cậu cũng đi hối lộ người ta đấy nhé?"
"Đồ thần kinh à!"
Sở Bích trừng mắt "Mình mà có tiền để vì cậu mà chi nhiều thế chắc?
Cậu nghĩ cậu là ai?"
Ôn Hạo Tuyết bật cười: "Cũng đúng!
Nhưng mà, thật sự cảm ơn cậu đã giúp mình 'do thám tin tức', tối nay mình mời cậu ăn cơm để tỏ lòng cảm kích nhé!"
"Thế còn tạm được!" lúc này Sở Bích mới nở nụ cười.Thực ra, tiền nhàn rỗi của Sở Bích cũng chẳng có bao nhiêu.
Trong công ty, cậu chỉ nhận lương chết, mỗi tháng kiếm được còn chưa đủ tiền xăng cho xe riêng.
Thu nhập rõ ràng chẳng thể so bì với Ôn Hạo Tuyết đang không ngừng phấn đấu.
Nhưng cho dù Ôn Hạo Tuyết trong giới công chức đã được coi là tầng lớp trên, thì trong mắt người cha, thành tích ấy vẫn chỉ như con kiến mà thôi.Cậu hiểu rất rõ điều đó.
Rõ đến mức có phần quá đáng.Sau khi ăn tối cùng Sở Bích xong, Ôn Hạo Tuyết lái xe về nhà.
Vừa bước vào cửa biệt thự, cậu liền nghe thấy tiếng quát mắng vang dội của cha.
Ôn Hạo Tuyết lập tức biết có chuyện lớn, vội vàng đóng cửa rồi chạy về phía phát ra âm thanh.Nguồn cơn tranh cãi ở trong phòng khách.
Ôn Khải Sơ đang nghiêm giọng trách mắng Lăng Thanh Xuân, thái độ vô cùng gay gắt.
Còn Lăng Thanh Xuân chỉ lặng lẽ rơi lệ, không nói một lời.
Thấy Ôn Hạo Tuyết từ ngoài cửa đi vào, Ôn Khải Sơ mới hơi thu lại sắc mặt, như thể muốn giữ chút thể diện cho vợ kế trước mặt con trai, liền dừng việc trách mắng, mặt vẫn lạnh lùng mà nói với Ôn Hạo Tuyết: "Về rồi à?
Không phải đang nghỉ phép sao?"
"Hết nghỉ rồi."
Ôn Hạo Tuyết nhìn người mẹ kế đang khóc đến hoa lê đẫm mưa, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?
Dì không khỏe à?"
Ôn Khải Sơ lạnh lùng cười: "Bà ta thì khỏe lắm!
Cầm tiền nhà chúng ta đi hối lộ hiệu trưởng trường danh tiếng, giờ thì bị người ta tố cáo rồi!"
Ôn Hạo Tuyết sững người, nhanh chóng nhớ lại mấy hôm trước thấy Lăng Thanh Xuân vẻ mặt hoảng hốt gọi điện thoại trên ban công, bèn thăm dò: "Là vì chuyện của em gái Hạo Nguyệt sao?"
Ôn Khải Sơ hừ một tiếng: "Chứ còn gì!
Hạo Nguyệt chẳng qua chỉ là con gái, học không nổi thì thôi, tùy tiện thi một ngôi trường nào đó, miễn có cái bằng, ra ngoài nói cũng không khó nghe.
Lấy chồng sớm chẳng phải cũng thế sao?
Giờ lại vì chuyện học trường danh tiếng mà làm ra cái trò mất mặt này!
Thật đúng là lỗ vốn!"
Nghe câu này, Lăng Thanh Xuân liền nổi giận, nói: "Lấy chồng thì có ích gì?
Cho dù có gả vào nhà Bộ trưởng Văn hóa, nếu con gái mình muốn đi học, ông Bộ trưởng ấy cũng chẳng chịu lên tiếng giúp!
Nếu như ông chịu nói một câu, còn cần tôi lén lút đi nhờ người rồi đưa tiền sao?"
Ôn Khải Sơ không ngờ Lăng Thanh Xuân dám cãi lời, cơn giận vừa nguội lại bùng lên, quát to: "Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi!
Làm quan càng lớn thì càng phải cẩn thận!
Bà điếc à?
Nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
Lăng Thanh Xuân thấy Ôn Khải Sơ giận dữ, mà bản thân lại biết mình có lỗi, nên không dám nhiều lời, chỉ tiếp tục lấy tay che mặt khóc thút thít.Ôn Hạo Tuyết lại thấy có chút thương cảm cho bà, bèn nhỏ giọng nói: "Bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết chuyện này thôi.
Đã bị tố cáo đến đâu rồi?
Có ảnh hưởng đến cuộc bầu cử sắp tới không?"
Sắc mặt của Ôn Khải Sơ dịu đi đôi chút, ông nói: "Dù sao thì mẹ kế con cũng chưa đến mức hồ đồ, ít ra còn biết không thể tự mình trực tiếp đưa tiền, cũng nhờ người khác đứng ra trung gian.
Hiện giờ chuyện này vẫn chưa ồn ào ra ngoài, vẫn còn chỗ xoay xở —— cũng may có Vũ Thuận, chính cậu ấy đã báo cho chúng ta, bằng không ta cũng không kịp phát hiện.
Nếu mà để đến lúc bị phanh phui, thì đừng nói thăng chức, không bị cách chức đã coi như may mắn rồi."
Ôn Hạo Tuyết cảm thấy hơi khó xử, không biết nên nói gì.Ôn Khải Sơ lại hỏi: "Con và Vũ Thuận dạo này tiến triển thế nào rồi?
Có còn thường xuyên gặp nhau không?
Con phải biết cảm ơn người ta đã quan tâm con đấy."
Ôn Hạo Tuyết càng lúng túng hơn, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Con với cậu ấy chỉ là bạn học cũ thôi, không có gì khác đâu."
"Ồ."
Ôn Khải Sơ lộ ra chút tiếc nuối: "Vũ Thuận đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Ta thấy nếu là Sùng Tư Duệ, chắc chắn sẽ chẳng có cái suy nghĩ này."
Ôn Hạo Tuyết không muốn tiếp tục chủ đề đó, bèn đỡ lấy người mẹ kế đang yếu ớt, nói: "Giờ chuyện cũng đã qua rồi, cũng đừng trách dì nữa.
Cha, cha xem, dì gần như sắp ngất đi rồi, chẳng lẽ vẫn chưa ăn gì sao?"
Thấy con trai đứng ra hòa giải, Ôn Khải Sơ cũng không muốn tiếp tục mắng vợ để làm tình hình thêm khó coi, liền thuận theo nói: "Được rồi, con đưa mẹ kế con đi nghỉ ngơi, ăn chút gì đi."
Lăng Thanh Xuân thực ra cũng chẳng ăn nổi, chỉ uống nửa bát cháo rồi nằm xuống nghỉ.Ôn Hạo Tuyết có thể hiểu được tâm tình của bà, nhưng trong lòng cậu thật ra không thể đồng tình với cách làm ấy.
Có điều, cậu vốn không quen bày tỏ ý kiến của mình trong ngôi nhà này, chỉ quen đóng vai một người con hiếu thuận mà thôi.Ôn Hạo Tuyết nhớ lại câu nói vừa rồi của Ôn Khải Sơ: "Nếu là Sùng Tư Duệ, chắc chắn sẽ chẳng có cái suy nghĩ này", trong lòng bất giác suy nghĩ, rồi nhắn tin cho Sùng Tư Duệ: "Anh có đồng ý với hành vi hối lộ chỉ để giành lấy cơ hội không?"
Sùng Tư Duệ trả lời rất nhanh: "Tôi không đồng ý."
Ôn Hạo Tuyết mỉm cười, nhắn lại một câu: "Em cũng không."
Sùng Tư Duệ chẳng hiểu sao lại nhận được câu hỏi kỳ quái này, nhưng cũng không định truy cứu thêm, chỉ nhét điện thoại vào túi rồi lại đưa ánh mắt trở về gương mặt của Tử Bửu Nhi đang ngồi đối diện trên bàn.Tử Bửu Nhi vừa vuốt ve ly rượu, vừa nháy mắt trêu chọc: "Ôi chao, mặt trời chắc sắp mọc từ hướng tây rồi nhỉ!
Cậu cũng dùng SNS à?"
Sùng Tư Duệ nói: "Mặt trời chưa mọc từ hướng tây đâu.
Tôi dùng SNS thật."
Tử Bửu Nhi cười khà khà: "Thế cậu đang trò chuyện với ai thế?"
"Con trai trưởng của Ôn tiên sinh bên Bộ Văn hóa."
Sùng Tư Duệ đáp."
Ai cơ?"
Tử Bửu Nhi vốn chẳng biết Ôn Khải Sơ là ai, trước nay cũng chưa từng nghe tên, bèn khoát tay: "Thôi khỏi nói, mấy thứ liên quan đến 'văn hóa' thì tôi chẳng muốn quan tâm đâu."
Sùng Tư Duệ liền nói: "Đúng thế, cậu cũng chẳng cần phải tìm hiểu về đối tượng xem mắt của tôi đâu."
"Đối tượng xem mắt của cậu?
Vẫn còn liên lạc à?"
Tử Bửu Nhi nghe xong thì trố mắt, kinh ngạc đến mức đôi tai lông xù cũng bật ra, "Vậy thì tôi nhất định phải tìm hiểu rồi!"
Sùng Tư Duệ hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Tử Bửu Nhi: "Thật vậy sao?"
Tử Bửu Nhi gật đầu, nói: "Các cậu hẹn hò chưa?"
Sùng Tư Duệ cảm thấy có chút xa lạ với từ "hẹn hò": "Thế nào mới được coi là 'hẹn hò'?"
"Chẳng phải là hai người cùng nhau ra ngoài sao."
Sùng Tư Duệ suy nghĩ một lát: "Có, mấy hôm trước bọn tôi cùng đi trượt băng."
"Trượt băng à!"
Tử Bửu Nhi gật gù, "Cũng được đấy!
Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Sùng Tư Duệ nhíu mày, "Sau đó thì ai về nhà nấy thôi."
"Không thể nào?"
Tử Bửu Nhi thất vọng rõ rệt, "Cậu có vấn đề gì không vậy?
Đi trượt băng một chuyến rồi chỉ thế là hết à?"
Sùng Tư Duệ cảm thấy khó hiểu: "Thế cậu cho rằng sau đó nên làm gì?"
Tử Bửu Nhi cũng nhất thời không nói được, nghĩ ngợi một chút rồi chỉ đáp: "Thì... nên... giao phối chứ còn gì nữa!"
"Tử Bửu Nhi," Sùng Tư Duệ nghiêm túc nói, "Cậu thật sự nên uống thuốc đi."