Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 54: Đồ chơi


Note: Vốn dĩ chương 54 được đặt pass và không đăng lên Wattpad, nhưng truyenfull vẫn ăn cắp được nên team quyết định đăng luôn 54 lên đây và gỡ pass bên WordPress, thay vào đó, các bộ truyện còn lại của nhà sẽ có pass khó và nhiều hơn.

Xincamon.TRUYENFULL, SSTRUYEN LÀ ĐỒ ĂN CẮP, PHÒ MÃI LÀ PHÒ!---------------------------------------------------------------------------

Chương 54: Đồ chơi

Edit: Dii

Beta: Yuyu

----------------------------

Diệp Thư bình tĩnh lui về sau một bước.Là y quá ngây thơ, cho là những ngày qua bọn họ "ngươi tình ta nguyện", ân ái khắng khít, nên cẩu hoàng đế đã học được cách làm người rồi.

Nhưng sự thật đã chứng minh, người này luôn chó hơn y nghĩ.Dường như Tấn Vọng chẳng hay biết gì về phản ứng của y, hắn đi lên mở hộp gấm ra.Một đống "đồ chơi" màu sắc rực rỡ chói mù mắt Diệp Thư.Tấn Vọng ngước mắt nhìn y đã sắp lùi sát vào tường: "Trốn cái gì, lại đây."

"Không phải ngươi đã ném đống đồ chơi này đi rồi sao?!"

Diệp Thư tức giận nói."

Vốn định ném."

Mắt Tấn Vọng chứa đầy ý cười, "Nhưng trẫm suy nghĩ lại, dù sao cũng là lễ vật mà Nhị hoàng tử Đại Yến tặng, để bày tỏ tình hữu nghị giữa hai nước, không thể tuỳ tiện vứt đi được."

Diệp Thư: "..."

Tình hữu nghị cái đầu ngươi.Tấn Vọng thong dong lấy mấy cái bình ngọc nằm ở tầng trên cùng ra, nâng lên rồi bỏ xuống, lại cầm lên vài món đồ có hình dạng khác nhau, đặt trên tay quan sát, chọn tới chọn lui một hồi.

Diệp Thư dựa sát vào tường, ra vẻ tội nghiệp: "Bệ hạ..."

Tấn Vọng hờ hững: "Làm sao?"

Diệp Thư khẽ nói: "Ngươi...

Ngươi muốn bắt ta dùng mấy thứ này thật sao?"

Trong khi y đang nói, Tấn Vọng đã lấy một vật bằng ngọc, to cỡ cánh tay phụ nữ từ trong hộp ra.Vật kia được làm bằng ngọc trong suốt, mặt ngoài lồi lõm, có khắc hoa văn Bàn Long*.Diệp Thư vừa nhìn đã thấy nhũn cả chân.Tấn Vọng nhịn cười, cố ý lắc lắc ngọc thế* trong tay:"Không chịu nổi sao?"(*nó là ciu giả đó :v)Diệp Thư vội lắc đầuHắn do dự chốc lát, rồi bỏ vật kia vào hộp, lại lấy một món "đồ chơi" rất nhỏ ra.Vật kia có kích cỡ và hình dáng như trâm bạc, mặt ngoài trơn nhẵn, có quả cầu bằng bạc nho nhỏ đính ở một đầu.(Gất là khó tửn tựn ga à nha, hay tại êm là cu gái chưa hiểu đời ○^○)Tấn Vọng dùng ngón tay gảy gảy quả cầu nhỏ, cố ý rút quả cầu kia ra từ từ, như là đang nghiên cứu cách dùng.Hai má Diệp Thư nóng rực lên như bị thiêu: "Tấn Vọng!"

"Hả?"

"Không muốn..."

Diệp Thư tủi thân, "Đừng dùng những thứ này..."

Tấn Vọng thở dài: "Thật hết cách với ngươi."

Hắn bỏ đồ đang cầm trong tay về lại hộp, đứng dậy đi tới cạnh Diệp Thư, buông mắt nhìn y: "Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, vậy ngươi muốn cái gì?"

Diệp Thư níu tay hắn: "Muốn ngươi."

Tấn Vọng đâu dễ dụ, khẽ mỉm cười: "Dẻo miệng thế."

Nhưng hắn đổi giọng ngay: "Không phải cứ nói lời ngon tiếng ngọt là sẽ được tha đâu."

"Như vậy đi, nể tình Diệp thừa tướng còn đang mang thai, trẫm cho ngươi một cơ hội."

Tấn Vọng nói, "Tự ngươi chọn ra ba món trong số này."

Diệp Thư: "Nhưng..."

Tấn Vọng bình tĩnh nói: "Một nén nhang sau, nếu như không chọn được, trẫm sẽ lựa theo sở thích của mình."

Nói xong, hắn quay người ra khỏi noãn các.(*Noãn các: Căn phòng có hệ thống sưởi)Cẩu!

Hoàng!

Đế!Diệp Thư tức đến nỗi muốn đánh người.Tấn Vọng không thèm quan tâm ai kia âm thầm chửi mình ra sao, hắn nhàn nhã trở về long ỷ, thậm chí còn ngồi ngay ngắn cầm bút bắt đầu viết.

Một nén nhang trôi qua rất nhanh, Diệp Thư bước ra khỏi noãn các ở giây cuối cùng.Tấn Vọng để bút xuống: "Chọn xong rồi?"

Mặt Diệp Thư vẫn chưa hết nóng, y chắp hai tay sau lưng, ấp úng nói một tiếng.Tấn Vọng: "Cho trẫm nhìn."

Diệp Thư đứng im: "Ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi cũng nên thả Tiêu Hoán ra chứ?"

Tấn Vọng mỉm cười.Hắn mở chiếu thư đang cầm trên tay ra, đẩy đến trước mặt Diệp Thư."

Sắp phải khai chiến với Tây Hạ rồi, trẫm muốn phong Tả tướng quân làm Phiêu Kị Đại tướng quân, thống lĩnh tam quân.

Vừa hay trong quân thiếu một phó tướng, vậy để Tiêu Hoán đi nhé."

Tấn Vọng nói."..."

"Sao thế, đau lòng ư?"

Tấn Vọng nhíu mày, "Tiêu Hoán chính là con trai duy nhất của Hộ Quốc công, được tập võ và học binh pháp từ nhỏ, sớm muộn gì cũng có ngày này.

Hơn nữa, phụ thân cậu ta cũng từng nói với trẫm, muốn để cậu ta đến biên quan học hỏi thêm kinh nghiệm."

"Nhưng mà..."

Tấn Vọng nói: "Tiêu Hoán dám xông vào phủ Thừa tướng giữa đêm khuya, gặp riêng người yêu của trẫm, trẫm không phạt cậu ta mà còn ban quân hàm, Diệp thừa tướng còn chưa hài lòng sao?"

Tuy không thể ung dung về lại đất phong, nhưng với Tiêu Hoán mà nói, hành động này của Tấn Vọng là thăng chức chứ không phải trừng phạt.Diệp Thư khẽ nói: "Vậy thì nghe bệ hạ đi..."

"Vậy còn không lấy đồ ra?"

Tấn Vọng nói, "Bức chiếu thư này có đến được tay Tiêu Hoán hay không, còn phải xem biểu hiện của Diệp thừa tướng đấy."

Vành tai Diệp Thư nóng lên, y bỏ đồ trong tay lên bàn.Một cái noãn ngọc, một sợi lụa đỏ, một quả chuông vàng.Noãn ngọc chỉ to cỡ ngón út, dùng ở "bước dạo đầu", giúp khơi thông "đường ống", còn dây lụa đỏ và chuông vàng chỉ là vật trợ hứng mà thôi.Tấn Vọng nhìn chăm chú chốc lát, rồi khẽ cười: "Còn rất biết chọn đấy."

Diệp Thư đề phòng: "Ngươi nói ta tự chọn, không được đổi ý!"

"Không đổi ý."

Tấn Vọng ôm người vào lòng, thân thiết hôn lên môi Diệp Thư một cái, "Chỉ cần chút nữa ngươi đừng hối hận là được."

Tấn Vọng vừa nói xong, Diệp Thư bỗng muốn rút lui.Cái rương kia của Úc Diễn chứa đủ thứ đồ, thậm chí có mấy thứ Diệp Thư còn chưa thấy bao giờ, nói chi đến biết công dụng của chúng.Đây là mấy thứ mà y dễ tiếp nhận nhất trong đống kia rồi đó.Mấy thứ này đơn giản như thế, nên...

Có lẽ...

Có thể là...

Sẽ không bị bắt nạt quá thảm đâu ha.Nhưng Diệp Thư đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của cẩu hoàng đế rồi.Độ ấm trong Ngự thư phòng vừa đủ, thừa tướng đương triều bị đẩy lên long ỷ, trên người vẫn còn mặc triều phục chỉnh tề, nhưng vạt áo rườm rà đã bị nhàu loạn, lộ ra hai cẳng chân trắng như tuyết.Đôi mắt của Diệp Thư bị che kín bởi dải lụa đỏ, hai má ửng hồng, môi khẽ run rẩy.Giọng Tấn Vọng chợt truyền từ bên cạnh đến: "A Thư ngoan, tách ra thêm một chút."

Cả người y run lên, một chuỗi âm thanh lanh lảnh lại truyền đến tai.Cổ chân mảnh khảnh của y đang đeo một quả chuông nhỏ."

Sao cứ lộn xộn thế, làm phiền trẫm không xem được tấu chương đây này."

Tấn Vọng nhét noãn ngọc vào rồi nâng hai chân của Diệp Thư lên, đặt xuống tay vịn long ỷ, sau đó kéo người vào lòng: "Trong khoảng thời gian một chén trà, chuông vang lên một tiếng, trẫm sẽ đọc thêm một quyển tấu chương."

Tấn Vọng cúi đầu hôn lên trán y: "Diệp thừa tướng cố chịu đựng đi nhé."......Hai người chơi bời ở Ngự thư phòng cả một buổi chiều.Sắp đến giờ cơm tối, Cao Tiến đã được phép tự tay mang bữa tối vào trong.Trong Ngự thư phòng, trên bàn phía trước long ỷ đã bừa bộn lên hết, triều phục và giày gấm mà Diệp thừa tướng mặc hôm nay bị vứt lên đó, có thể thấy được tình hình khốc liệt của trận chiến.Bệ hạ và Diệp thừa tướng cũng không ở trong điện.Cao Tiến dọn đồ ăn ra, mạnh dạn liếc vào trong phòng, xuyên qua nhiều lớp màn lụa, lờ mờ thấy được bóng dáng của hai người đang vờn nhau trên giường nhỏ.Bóng người sau màn lụa khẽ động đậy, bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc khàn khàn.Cao Tiến đỏ cả mặt già, không dám nhìn nữa, vội lui ra ngoài.Trong màn, Tấn Vọng ôm sát người vào ngực, cười nhẹ: "Sao căng thẳng thế?

Người đã đi rồi."

"..."

Tấn Vọng nằm im, hôn lên khóe môi Diệp Thư một cái: "Ái khanh nhiệt tình như vậy, khiến trẫm cảm thấy, ái khanh không muốn để cho trẫm rời đi."

"Ta không..."

"Sao tối qua không nghe truyền gọi?"

Tấn Vọng chợt hỏi.Lại nhắc chuyện cũ.Cũng vì chuyện đó mà y mới bị tên này bắt nạt, Diệp Thư oan ức muốn chết, y khẽ nói: "Thật sự không phải do ta muốn gặp Tiêu Hoán..."

"Trẫm biết mà."

Tấn Vọng nói, "Lúc trẫm đến vừa khéo thấy cậu ta vào nhà."

Diệp Thư ngẩng đầu lên: "Vậy ngươi còn—— "Tấn Vọng nhìn y chăm chú, đáy mắt chợt lóe lên vẻ "gian xảo".Diệp Thư dời mắt đi: "Ngươi bắt nạt người ta."

"Nào có."

Tấn Vọng nắm chặt eo Diệp Thư, cười nói tiếp, "Rõ ràng là trẫm đang thỏa mãn nguyện vọng của người yêu mà."

Hắn hiểu rõ cơ thể của Diệp Thư hơn cả y.Tất cả phản ứng của y đều không thoát khỏi mắt Tấn Vọng.Hôm qua trước khi đến phủ Thừa tướng, đúng thật là hắn không biết vì sao Diệp Thư không nghe truyền gọi.

Nhưng đêm qua bắt nạt người này một lần là nhìn ra nguyên nhân ngay."

Muốn" nhưng lại không dám nói thẳng với hắn, chỉ có thể trốn tránh hắn bằng cách này.Vẫn cứ thích ăn đòn.Tấn Vọng nghĩ tới đây, ôm người trở mình, chuyên tâm dạy dỗ người kia....Qua một lúc lâu, Tấn Vọng mới lại ôm Diệp Thư nằm xuống giường nhỏ, khẽ hỏi: "Khi nào thì bắt đầu?"

Diệp Thư vẫn còn hơi mệt mỏi xen lẫn sảng khoái, nên ngay cả ngón tay cũng không còn sức: "Mới...

Mới mấy ngày nay..."

Tấn Vọng lại hỏi: "

Sau này còn dám gạt trẫm không?"

Diệp Thư bị hắn dạy dỗ xong, ngoan ngoãn trả lời: "Không, không dám..."

Tấn Vọng hài lòng mỉm cười, ôm người càng chặt hơn.Trong phòng yên tĩnh, ánh chiều tà rải khắp đại điện.Diệp Thư dựa vào ngực Tấn Vọng, hưởng thụ khoảnh khắc an ổn hiếm có, cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn như thế.Tấn Vọng chợt ghé sát vào tai y: "Tối hôm qua, câu hỏi mà Tiêu Hoán hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời."

Diệp Thư ngẩn ra."

Diệp Thư ca ca đã thích ai rồi à?"

Tấn Vọng ngừng cười, nhìn Diệp Thư chăm chú, khẽ hỏi: "Là Tấn Vọng sao?"

Hết chương 54.----------------Dii có lời muốn nói: Cục cưng, em nghĩ người ta kêu em mặc triều phục đến là có ý gì đây (/_\).Yu cũng có điều muốn nói: Chương này beta tốn thời gian sa lầy vào đống sếch toy cổ đại tìm thấy trên mạng =))))))))
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 55: Đầu bạc răng long


Chương 55 "Ta muốn cùng hắn...

đầu bạc răng long."

Edit: Chanh

Beta: Yuyu

______________________

Cùng một câu nói, nhưng do Tấn Vọng nói ra lại tạo nên một cảm giác hoàn toàn khác biệt.Giọng Tấn Vọng rất bé, như chiếc búa nhỏ khẽ gõ vào lòng Diệp Thư, không đau nhưng vừa mềm vừa ngứa, cảm giác rất kỳ lạ.Đôi mắt tuấn mỹ bình tĩnh nhìn y, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, lại lờ mờ lộ vẻ dè dặt mong mỏi.Là cố ý.Tim Diệp Thư chợt đập nhanh hơn, y như người bước trên mây, có hơi choáng váng.Trước giờ y đều không chịu nổi mỗi khi cẩu hoàng đế nói thế này....Quá đáng thật."

Sao Diệp thư ca ca không trả lời?"

Tất nhiên Tấn Vọng biết rõ phải dùng cách nào để đối phó với y, giọng hắn vừa nhỏ vừa êm, khẽ thúc giục: "Mau nói cho ta đi?"

Diệp Thư cố dời mắt đi: "Ngươi... ngươi đừng gọi như vậy."

"Không cho gọi như thế à?

Vậy ca ca muốn ta gọi bằng gì?"

Diệp Thư không nhịn được nữa, bèn ngửa đầu chặn lại đôi môi ồn ào kia.Từ nhẹ nhàng động chạm tới mạnh mẽ tấn công, sau cùng, cả hai đều thở hổn hển.Sau khi hôn xong, Tấn Vọng đặt Diệp Thư lên giường, mắt hắn hơi tối lại.

Nhiệt độ trên mặt Diệp thư vẫn chưa nguội thì đã nóng lên lại.

Y dời mắt đi, không dám nhìn vào ánh mắt gắt gao của đối phương: "Ta... rõ ràng ngươi biết..."

"Không giống."

Tấn Vọng nắm tay Diệp Thư, mười ngón đan chặt: "Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói ra."

"Ta..."

Diệp Thư mở miệng, nhưng không nói nên lời.Trong màn lụa chợt yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của cả hai.Sau một hồi, Tấn Vọng mới thở dài: "Bỏ đi, không ép ngươi nữa."

Hắn xoa đầu Diệp Thư, khẽ nói: "Ăn cơm trước đi, để thêm tí nữa lại nguội mất."

Tấn Vọng vừa nói vừa đứng dậy khỏi giường: "Ngươi đừng cử động, trẫm bưng qua giúp ngươi..."

Giọng hắn chợt ngừng lại.Diệp Thư bỗng ôm lấy hắn từ phía sau.Nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền hết sang lưng hắn, Diệp Thư ở phía sau khẽ nói: "Ngươi không thể cứ mãi thế này ..."

Diệp Thư siết chặt vòng tay hơn, dùng sức ôm lấy eo Tấn Vọng: "...Không ai có thể nhân nhượng như ngươi đâu, ngươi có phải là hoàng đế không vậy."

"A Thư..."

Diệp Thư vùi mặt vào lưng Tấn Vọng, giọng y hơi khó chịu: "Ngươi nói không sai, có một số việc, tự nói ra sẽ khác hẳn."

"Cho tới giờ, ta vẫn chưa dám chắc, những chuyện ta đã trải qua, những người ở bên ta, có phải là thật hay không."

"Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, cũng chưa từng nghĩ sẽ thân thiết với ai đó đến vậy.

Ta từng oán trách số mệnh, vì sao người khác có gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, có bạn bè, nhưng ta lại chẳng có gì hết."

"Cho đến khi tới nơi này, cho đến khi gặp được ngươi."

"Ta có tài đức gì để có được những thứ kia.

Nếu như ngày nào đó tỉnh dậy, nhận ra tất cả chỉ là mơ, ta... ta không biết mình phải làm sao nữa."

"Ngốc quá."

Tấn Vọng khẽ thở dài.Bàn tay hắn phủ lên tay y, dùng sức nắm chặt: "Ta biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì, gần đây ta cũng hay nghĩ thế, nếu như ngày nào đó tỉnh dậy, ngươi lại 'không phải ngươi' nữa, lúc đó ta phải làm sao đây."

Diệp Thư ngẩn ra.Đúng thế, Tấn Vọng cũng giống y, thậm chí người này còn lo sợ hơn y.Nếu thật sự có ngày ấy, ngay cả quyền được biết Tấn Vọng cũng không có.

Giống như ba năm trước, hắn không hề biết người bên cạnh đã bị đánh tráo, nhưng vẫn phải chịu đựng sự lạnh nhạt của người thân nhất, thậm chí còn bị phản bội.

Nhưng Tấn Vọng chưa từng nói mấy thứ này với y.Hắn giấu toàn bộ băn khoăn, lo lắng, sợ hãi vào lòng, ngược lại còn an ủi Diệp Thư.Viền mắt Diệp Thư nóng lên, giọng y hơi khàn: "Ngươi mới là đồ ngốc."

"Thật kỳ diệu, chúng ta đã xuyên qua thời gian và không gian, tốn bao công sức mới có thể yên ổn ở bên nhau.

Thay vì sợ hãi tương lai, chẳng bằng nắm chặt hiện tại."

Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ tiếp lời: "Ta đã thích một người, người ấy tên là Tấn Vọng."

"Mỗi ngày ở bên hắn, đều là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời ta."

"Ta muốn cùng hắn...Đầu bạc răng long."

Ngón tay Tấn Vọng khẽ run lên.Hắn quay người lại, cúi đầu hôn lên môi Diệp Thư.Nụ hôn kia rất nhẹ, vừa như sợ quấy rầy đến ai đấy, vừa như muốn đè nén thứ gì đó.

"...Hứa nhé?"

Đáy mắt Tấn Vọng ửng hồng, giọng nói hơi khàn: “Đầu bạc răng long."

"Được."

Viền mắt Diệp Thư cũng đỏ lên, nở nụ cười, ngửa đầu hôn hắn: "Thần sợ chết như thế, nào dám khi quân.".Ngày hôm ấy, cả Diệp Thư và Tấn Vọng đều không chạm vào bàn cơm tối kia.Y vừa mới nói xong câu đó thì cơ thể đã bị bao phủ bởi tin hương nồng nặc của càn quân, cuối cùng ngay cả việc mình rời khỏi Ngự thư phòng thế nào, y cũng không nhớ rõ.Thỉnh thoảng Diệp Thư lại cảm thấy mạch suy nghĩ của cẩu hoàng đế không giống người thường.Tức giận, giải quyết trên giường, ăn giấm, cũng giải quyết trên giường, cảm động, vẫn giải quyết trên giường.

Nói chung, chẳng có gì là không thể giải quyết trong một lần, nếu có, thì giải quyết hai lần....Tuy y cũng không thấy khó chịu tí nào.Thoáng chốc đã tới tháng Giêng, Tấn Vọng thực sự giao chức giám sát kỳ thi mùa xuân cho Diệp Thư.Nói là giám sát nhưng thật ra chẳng bận rộn gì.Bình thường bộ Lễ sẽ đứng ra tổ chức thi hội, họ sẽ xử lý hết toàn bộ công việc cần thiết, sau đó mới trình lên để Diệp Thư xem lại.

Nhưng do sợ y mệt mỏi, thỉnh thoảng Tấn Vọng vẫn làm hộ y việc này.Nói thẳng ra là chỉ muốn treo một cái danh cho Diệp Thư thôi.Tấn Vọng muốn mượn lần thi Hội này để loại trừ hết đám quan viên có ý tạo phản trong triều.

Người qua được kỳ thi mùa xuân năm nay rất có thể sẽ trở thành trọng thần trong triều sau này.Diệp Thư lại là giám sát kỳ thi Hội, có thể hình dung được địa vị của y trong lòng bọn họ.

Tấn Vọng đang giao quyền cho Diệp Thư.Tất nhiên Diệp Thư hiểu được ý định của Tấn Vọng, nên y càng hết lòng hết dạ cho kỳ thi mùa xuân này hơn.Sau ngày thi cuối cùng, lúc Diệp Thư rời khỏi trường thi, một người hầu của Diệp phủ vội tiếp lên đón: "Công tử, trong cung xảy ra chuyện rồi."

Diệp Thư biến sắc: "Làm sao vậy?"

"An tần đã bị bệ hạ xử tử."

Diệp Thư: "..."

Diệp Thư: "? ? ?"

Gã người hầu nói mấy tin đồn truyền từ trong cung ra, nói liên hồi, bắn liên thanh.

Nghe bảo sau khi An tần tiến cung, lại dám quyến rũ mạo phạm bệ hạ, gây hại đến hậu cung, gần đây còn tra ra người này là mật thám của Tây Hạ, thường xuyên truyền tin cho chúng, có ý định mưu phản.Bệ hạ đã hết tình cảm với An tần từ lâu, vì muốn điều tra chân tướng nên mới ở bên y mấy tháng nay, giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, nên ngầm xử tử An tần.Đủ loại tình tiết, có chứng có cứ, nói đến mức Diệp Thư cũng sắp tin.Diệp Thư định đến hỏi Tấn Vọng sao tự dưng lại nghĩ tới việc xử lý An tần, nhưng thi Hội vừa kết thúc, y còn phải giải quyết rất nhiều việc.

Chính sự quan trọng hơn, y đành phải về phủ trước.Chờ đến khi y xử lý xong mọi chuyện, chiếu thư của Tấn Vọng cũng đã được truyền xuống.Tổng cộng có ba bức.Bức thứ nhất là chuyện của An tần, còn tiện thể nhắc đến người đã dâng An tần lên là Thái Thường Tự khanh Đoạn Thừa Chí.

Tuy hắn không biết chuyện này, nhưng do điều tra không kỹ nên bị đày về địa phương làm quan.Bức thứ hai là chuyện Tây Hạ nhiều lần phá rối Kinh đô, thậm chí lần này còn dám nhúng tay vào hậu cung của hoàng đế, bệ hạ quyết định tuyên chiến với Tây Hạ.Diệp Thư đã đoán trước nội dung của hai bức chiếu thư này.Ngày xưa Đoạn Thừa Chí là người quan tâm đến hôn sự của Tấn Vọng nhất.

Trước khi dâng mỹ nhân, ngày nào hắn cũng dẫn theo đám đại thần dưới trướng đến giục bệ hạ thành hôn.

Tấn Vọng đã ghét hắn từ lâu.

Có lẽ hành động này là lợi dụng việc công để trả thù riêng, đồng thời xóa bỏ luôn thói quen giục cưới trong triều.Về phần Tây Hạ, sớm muộn gì hai nước cũng phải đánh một trận, An tần chỉ là cái cớ.Còn bức chiếu thư thứ ba có số trang dài nhất, người hầu tuyên đọc chợt im lặng một cách kỳ lạ.Diệp Thư ngẩng lên: "Sao thế?"

Tên hầu dè dặt nói: "Bức chiếu thư này...là viết cho ngài."

Diệp Thư bỗng thấy lo sợ trong lòng, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài hờ hững lạnh lùng của thừa tướng: "Đọc đi."

Nói là chiếu thư, nhưng lại giống... thư tình hơn.Chiếu thư viết về chuyện cũ của hoàng đế bệ hạ và Diệp thừa tướng.

Nói rằng hai người đã quen biết, thấu hiểu và giúp đỡ nhau từ nhỏ tới giờ, còn nói thật ra hoàng đế đã yêu Diệp thừa tướng nhiều năm, nhưng trong lòng Diệp thừa tướng chỉ có quốc gia thiên hạ, cứ do dự không chịu đáp lại.Hoàng đế bệ hạ nhớ nhung thành bệnh, mất ăn mất ngủ, chỉ hy vọng Diệp thừa tướng có thể nhìn hắn một cái, hoàn thành mong ước trong lòng mình.Văn phong của Tấn Vọng hoa mỹ, viết thể loại văn ê răng này rất ổn.

Thậm chí câu chuyện yêu thầm dài hơn mười năm đó còn khiến người nghe phải cảm động, ngay cả viền mắt người hầu đang đọc cũng hơi đỏ lên.Diệp Thư không nhịn nổi: "Đừng đọc tiếp nữa!"

Tai y hơi nóng, vừa nghĩ đến việc người trong phố lớn ngõ nhỏ đều đang đọc bức "thư tình" này của Tấn Vọng, y đã cảm thấy tê cả da đầu, hận không thể phái người đi xóa sổ ngay cái thứ kia.Tấn Vọng đang nghĩ gì trong đầu vậy???Đúng lúc này có người hầu chạy từ bên ngoài vào: "Công tử, bệ hạ đến."

Diệp Thư hừ lạnh một tiếng: "Bảo hắn cút đi."

Người hầu: "..."

Có cho người hầu thêm mười ngàn lá gan nữa thì hắn cũng không dám nói thế với hoàng đế đâu.

Nhưng giờ Diệp Thư đang rất bực, nên lười để ý đến, y quay đầu bước vào phòng.Diệp Thư đóng sầm cửa lại, vừa ngước mắt lên đã thấy Tấn Vọng ngồi trong phòng, thậm chí còn nhàn nhã rót cho mình chén trà.Diệp Thư: "..."

Biết võ công thì ngon lắm hả???Tấn Vọng vừa nhìn đã biết tâm trạng thừa tướng đại nhân nhà mình rất xấu, vội tiến lên đón: "Giận rồi à?"

Diệp Thư nghiến răng: "Ngươi nghĩ sao?"

"Đừng giận."

Tấn Vọng kéo người ngồi xuống: "Do ngươi bận rộn suốt mấy ngày qua, nên chưa kịp bàn bạc với ngươi, là lỗi của ta."

Tấn Vọng dịu dàng nói: "Đừng giận nhé?"

Dỗ như thế, sao Diệp Thư còn giận cho được.Cũng không phải là tức thật, y chỉ hơi... xấu hổ thôi.Những lời này tự nói riêng với nhau thì được, chứ giờ không chỉ ai ai cũng biết mà còn vô tình tạo ra một hình tượng cặn bã cho y....Quá đáng."

Ngươi nghe ta giải thích."

Tấn Vọng nhẫn nhịn nói: "Bức chiếu thư này chỉ là báo trước, qua mấy ngày nữa ta sẽ hạ chiếu tiếp, muốn thành hôn với ngươi."

"Thành hôn với ngươi, là mong ước nhiều năm của ta, có thiên hạ làm chứng."

"Ta và ngươi đều bình đẳng như nhau, ngươi cũng không cần phải vào hậu cung."

Tấn Vọng nắm tay Diệp Thư, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, ngươi và ta là quân thần, cũng là vợ chồng, chúng ta cùng nhau cai quản thiên hạ."

Đây chính là hứa hẹn của Tấn Vọng với y.Hết chương 55.___________Dii: Ôi giồi ôi anh trai em viết thư tình ver chiếu thư kìa :v
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 56: Lấy thân báo đáp được chứ?


Chương 56: Lấy thân báo đáp được chứ?

Edit: Yuki

Beta: Lee + Dii
_________________

Diệp Thư vốn không nghĩ đến phương diện ấy.Đúng hơn là y chưa từng cho rằng Tấn Vọng sẽ có suy nghĩ đó.Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng không để ý những chuyện kia lắm.

Làm Thừa tướng cũng được, làm Hoàng phi cũng thế.

Chỉ cần có thể ở chung với người nọ là đủ rồi.Nhưng có lẽ là Tấn Vọng không nghĩ như vậy.Khó trách lúc trước người này luôn tìm y hỏi xem vợ chồng thời hiện đại sống chung thế nào.Hắn luôn cố gắng hết mình để cho y sự tôn trọng và yêu thương.Diệp Thư trầm mặc không nói gì, Tấn Vọng lại gần, hỏi: “Cảm động rồi à?”

“...”

Diệp Thư dời ánh mắt đi chỗ khác: “Làm, làm gì có, ngươi nói thì dễ nghe đấy, nếu chỉ vì để người khác biết ngươi yêu mến ta thế nào, thì đâu nhất thiết phải làm thế....”

Buồn nôn.Buồn nôn chết đi được.“Ta còn rất nhiều chuyện chưa viết vào.”

Tấn Vọng cười khẽ, rồi nghiêm mặt nói: “Trong lời nói, mỗi câu đều từ tận đáy lòng, không hề có một lời giả dối.”

Diệp Thư đỏ cả mang tai, nghiêng đầu không thèm để ý đến hắn.Giọng nói Tấn Vọng nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng y: “Trẫm và Diệp lang thân thiết với nhau nhiều năm.

Tuy nói là tình nghĩa sâu nặng, nhưng biết làm sao khi lòng quân rộng như biển, duy chỉ không quan tâm chuyện nhi nữ tình trường...” (*Lòng quân tự biển, độc không thương nữ nhi tình trường: câu này hay nói về những vị vua quan tâm, lo cho vạn dân, cả thiên hạ, nhưng lại không quan tâm tới tình cảm nam nữ.)Diệp Thư: “...”

Tấn Vọng cầm bản sao chép của chiếu thư, không nhanh không chậm nói: “Trẫm dốc hết tâm huyết, chỉ là trước sau vẫn không nhận được sự chú ý...”

“Ngươi đừng đọc nữa!”

Diệp Thư đoạt lấy chiếu thư, gương mặt nóng đến nỗi sắp bốc cháy.Tấn Vọng nở nụ cười, kề sát bên môi Diệp Thư rồi hôn lên: “Nhưng trẫm không hối hận.”

Bàn tay hắn lần theo gò má đối phương mà trượt xuống, thuận thế nâng cằm Diệp Thư lên, để y nhìn thẳng mình.

Ý cười trong đáy mắt Tấn Vọng mang theo tia đùa cợt, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc rõ ràng, từng câu chữ như gõ vào tận đáy lòng Diệp Thư.“...Lòng trẫm chỉ có y, trước sau như một, đời này không hối hận.”
________Lá “thư tình” kia của Tấn Vọng viết quá chân tình, khiến người ta bùi ngùi mãi không thôi, không khỏi rơi lệ.Hóa ra giữa bệ hạ và Diệp thừa tướng thật sự tồn tại chữ “tình”, chẳng qua lại là “tình đơn phương”.Từ đó về sau, lời bàn tán trong triều đột nhiên biến mất.Không chỉ có thế, đầu đường cuối ngõ, chỉ một đêm mà đã lưu truyền chuyện của Tấn Vọng và Diệp Thư.

Hơn nữa, trên phố lại xuất hiện thêm nhiều thoại bản chuyện xưa, nhiều như măng mọc sau mưa.Đến ngay cả khách đến Diệp phủ cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Dù cho công khai hay bí mật cũng đều đến vì Tấn Vọng, hi vọng Diệp thừa tướng có thể sớm ngày chấp nhận bệ hạ, có tình cảm sẽ thành người thân(*). (*)Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Đại ý nói người có tình cảm với nhau trước sau sẽ trở thành người một nhà, kết phu thê.Cuối cùng đều bị Diệp Thư cười gượng cho qua rồi đuổi về.Về phần Tấn Vọng.Ai kia gây rối xong thì im lặng trở lại, không đề cập đến việc này nữa.

Nhưng mấy tin "hóng chuyện" liên quan đến hai người vẫn không ngừng mà ngày càng tăng thêm.Nguyên nhân là do gần đây Tấn Vọng bám riết lấy Diệp Thư, ngày càng "quang minh chính đại".“...Nếu không còn gì nữa thì bãi triều, Diệp thừa tướng ở lại với trẫm.”

Vị đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, tầm mắt xa xa nhìn về phía Diệp Thư.Cảm nhận được ánh nhìn cười đùa xung quanh, mang tai Diệp Thư nóng lên, hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.Nhưng Tấn Vọng vẫn cứ nhìn y không rời mắt, trong ánh mắt còn mang theo chút lo lắng và chờ mong, nom đầy vô tội.Lại, bắt, đầu, rồi.Gần đây tên này càng lúc càng lộ liễu, hằng ngày, cứ bãi triều xong bắt y ở lại một mình thế này.Còn về việc ở lại để làm gì...

Diệp Thư chẳng muốn nhớ lại chút nào.Diệp Thư đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, bình tĩnh đáp: “Thần có hẹn với mấy vị đại nhân bên Hàn Lâm Viện trao đổi về công việc chấm thi.”

Chấm thi là chuyện chính sự, bệ hạ phải biết nguyên tắc căn bản đó.Tấn Vọng tiếp lời: “Hôm qua khanh cũng nói như vậy.”

Lại làm nũng nữa rồi.Diệp Thư đang định đáp lại thì nghe thấy Tấn Vọng nhàn nhạt nói: “Trình đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì mà mấy vị Hàn Lâm các khanh không quyết định được, phải trao đổi với Diệp thừa tướng thế?”

Hàn Lâm Đại học sĩ bị điểm danh, lập tức đổ mồ hôi hột, vội vã nói: “Không, không có chuyện gì quan trọng, hôm qua đã xử lí ổn thỏa rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Tấn Vọng mỉm cười: “Thân thể Diệp thừa tướng không khỏe, không nên làm việc quá sức, đã rõ chưa?”

Chúng thần: “Rõ.”

Diệp Thư: “...”

Chúng thần sợ rước họa vào thân, nên sau khi tổng quản nội thị tuyên bố bãi triều, cả đám ồ ạt chuồn đi.Chạy khỏi điện Thái Hòa, mọi người mới lộ ra nụ cười “nhịn từ nãy giờ”.Từ khi bệ hạ mượn chiếu thư kể chuyện thâm tình, quan hệ hai người chẳng những không xa cách mà càng trở nên mờ ám.

Trước mặt chúng thần lại mắt đi mày lại, khiến người khác nhìn thấy mà ê răng.Người sáng suốt đều nhìn ra được, ngày bệ hạ được toại nguyện chẳng còn xa nữa.Cửa điện sau lưng Diệp Thư đang từ từ khép lại.

Diệp Thư thở dài, đi đến chỗ Tấn Vọng.“Đã nói với ngươi rồi, chuyện chấm thi cứ giao cho người khác là được mà.”

Tấn Vọng tiện thể kéo người ôm lại, ngồi lên long ỷ: “Có mệt không?”

Diệp Thư: “Không có.”

Đã đến đầu xuân rồi, khắp triều đình chỉ còn Diệp Thư mặc trường bào rộng thùng thình, hơn nữa ngoại hình y mảnh mai, nên cái bụng bầu năm tháng vẫn chẳng nhìn ra tí nào.Từ khi Diệp Thư phục chức, ngày nào Tấn Vọng cũng giảm thời gian thượng triều xuống chỉ còn một nén nhang.

Nếu thời gian lâu hơn một chút sẽ bảo người ban ghế dâng trà cho Diệp Thư, sợ y mệt mỏi.Đến bản thân hắn còn không nỡ sai bảo thì sao có thể để mấy lão già ở Hàn Lâm Viện gọi đi họp hằng ngày chứ.Tấn Vọng đang xoa bóp vai cho Diệp Thư, chợt nói: “Có muốn gặp mấy nhóc mèo kia của ngươi không?”

Diệp Thư ngẩn ra.Ý hắn là cái ổ mèo con ở cửa sau Diệp phủ được Diệp Thư nhặt về dạo trước.

Lúc bọn họ hồi cung không mang theo, vẫn nuôi chúng trong hành cung.So với chốn thâm cung ngột ngạt, thì hành cung non xanh nước biếc là nơi thích hợp cho mèo con sinh sống hơn.“Đợi xong hết mọi việc rồi, chúng ta đến hành cung ở mấy tháng nhé.”

Bàn tay Tấn Vọng trượt xuống bụng Diệp Thư, nhẹ giọng nói: “Không thể để ngươi mệt nhọc suốt vậy được, nhóc con sẽ giận mất.”

Diệp Thư vừa định nói mình không mệt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, lại sửa thành: “Được.”

Kinh đô người đông hỗn loạn, sống chung sẽ có rất nhiều bất tiện.Y muốn ở riêng với Tấn Vọng.Rất muốn.Hơn nữa y biết, Tấn Vọng cũng như vậy.Lòng Diệp Thư khẽ rung động, ánh mắt nhìn Tấn Vọng cũng trở nên dịu dàng hơn.Tấn Vọng cười khẽ: “Sao đột nhiên lại nhìn ta như thế?”

Diệp Thư liếc mắt sang hướng khác: “Làm gì có.”

Tấn Vọng cạn lời.Một tay Tấn Vọng chống lên thành long ỷ, một tay khe khẽ lướt qua vai và lưng Diệp Thư, bất ngờ hỏi: “Ngồi đây có cảm giác thế nào?”

Diệp Thư sững cả người.Đây không phải là lần đầu y ngồi chỗ này.

Nơi cao nhất của long ỷ, có thể thấy rõ mỗi một khu vực ở điện Thái Hòa.

Nếu cổng điện không đóng lại, phóng tầm mắt ra xa còn thấy được hết quang cảnh bên ngoài cung điện.Mới đầu còn thấy hơi mới mẻ, nhưng bây giờ lại cảm thấy...Xa rời quần chúng, cô đơn, vắng vẻ và trống trải, nơi cao không khỏi rét lạnh.May mà y không phải ngồi nơi đây một mình.Nhưng hiển nhiên là Tấn Vọng không có ý này.Diệp Thư trông thấy vẻ ranh mãnh trong mắt đối phương, lặng lẽ lùi về sau, nhưng lại bị người nọ kéo về đè lên long ỷ.“Tấn Vọng!”

Diệp Thư giãy giụa trong nụ hôn đắm đuối của đối phương: “Đây là điện Thái Hòa đấy!”

“Trẫm biết.”

Tấn Vọng vuốt ve eo Diệp Thư một cách nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không muốn thử một lần à?”

Động tác Diệp Thư ngừng lại.Thật ra thì... cũng được.Y mới do dự có một khắc, Tấn Vọng đã tháo đai lưng y ra, cười cười rồi hôn lên mắt người nọ: “Trẫm biết ngươi muốn mà.”
_____________Ngày hôm sau, Tấn Vọng hạ lệnh đẩy nhanh tiến độ chấm thi, chẳng bao lâu lại tổ chức thi Đình.

Miễn cưỡng rút ngắn kỳ thi Hội từ hai tháng xuống còn nửa tháng.Hôm đó công bố kết quả xong, Tấn Vọng tuyên bố bãi giá(*) đến hành cung tránh nóng, việc quan trọng thì đưa về hành cung xử lí.(*Bãi giá: Chỉ việc vua chúa sắp xếp xe ngựa để xuất hành.)Về phần tại sao đi tránh nóng ba tháng lại dẫn theo thừa tướng đại nhân......

Thì không thể nói được.

Gần nửa tháng trôi qua, vùng biên giới chính thức xảy ra chiến tranh.Quân đội Trường Lộc có thế mạnh áp đảo.

Đồn rằng, lúc hai bên giao chiến, Trường Lộc đột nhiên lấy ra một loại vũ khí kiểu mới chưa từng nghe qua, đánh cho Tây Hạ không còn sức chống trả.Nhận được tình báo, Diệp Thư giương mắt nhìn Tấn Vọng cười một tiếng, rồi lại dựa lên giường nhỏ vuốt ve mèo con.Phải đến giữa hoặc cuối truyện mới sản xuất ra loại vũ khí này.

Bây giờ có Diệp Thư, nên tiến độ được đẩy lên nhanh chóng.Vỏn vẹn ba tháng, Tây Hạ đã thất thế, thời gian sinh nở của Diệp Thư cũng sắp tới rồi.Tấn Vọng vứt chính sự sang một bên không thèm xử lí, ngày nào cũng quanh quẩn bên Diệp Thư.

Đến cả cái Thái Y viện cũng chuyển đến hành cung, toàn bộ trong ngoài đều chuẩn bị sẵn sàng, "dàn trận kĩ càng, sẵn sàng đón địch".Trái lại, trông Diệp Thư chẳng căng thẳng là bao.Tuy nhóc con không khiến y chịu khổ nhiều, nhưng có ai mang thai mà không vất vả.

Suốt ngày phải ăn kiêng, cái này không ăn được cái kia chẳng ăn xong, cứ như muốn lấy mạng Diệp Thư.Nên bây giờ y chẳng còn căng thẳng nữa rồi, trong lòng chỉ mong nhanh nhanh trút bỏ gánh nặng thôi.Đêm khuya, Tấn Vọng tắm xong quay lại thì nghe thấy Diệp Thư đang ôm bụng lầm bầm: “Sao con vẫn chưa chui ra chứ, chui ra được ăn được uống được chơi, ở trong đó thì có gì vui.

Ngoan nào, cho con thêm năm ngày...

à không, ba thôi, mau mau chui ra cho ta.”

Tấn Vọng: “...”

Chuyện này cũng thương lượng được à?Tấn Vọng gõ nhẹ một cái lên trán y, nói: “Đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, đi ngủ thôi.”

Tắt đèn lên giường, Diệp Thư quen thói rúc vào lòng Tấn Vọng.Tiết trời đã vào giữa hè, nhưng trong hành cung vẫn còn mát mẻ, hai người có sáp lại nhau cũng chẳng nóng tí nào.Tấn Vọng khẽ khàng vỗ lưng Diệp Thư, người kia yên lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi vẫn không ngủ được sao?”

Nửa tháng qua, chẳng có đêm nào Tấn Vọng được ngủ ngon.Diệp Thư nói tiếp: “Không phải thái y đã nói rồi sao, thể chất khôn quân thích hợp sinh con, rủi ro không lớn, cũng không chịu nhiều khổ sở đâu.”

“Ta biết.”

Tấn Vọng tiếp tục: “Chỉ là có hơi căng thẳng thôi.”

Diệp Thư cọ cọ vào lòng Tấn Vọng: “Có gì mà phải căng thẳng, ta còn chưa sợ nữa là.”

“Ừm, ngươi rất dũng cảm.”

Diệp Thư trầm mặc một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Thật ra... cũng hơi sợ.”

Y ngưng một chút, lại tiếp lời: “Cho nên, chờ nhóc con ra đời, ngươi phải khao ta đó, ta muốn ăn gì ngươi cũng phải làm cho ta đấy nhé!”

Tấn Vọng lên tiếng đáp: “Nhớ rồi, ngươi muốn ăn gì cũng được, ta sẽ học.”

“Vậy ta phải nghĩ thật kĩ mới được...”

Chưa đợi Diệp Thư nghĩ xong, ngoài cửa chợt có người gọi.“Bệ hạ, tiền tuyến báo tin thắng trận rồi!”

Cả hai đều ngây ra.Diệp Thư sắp sinh, hơn nữa Tấn Vọng có căn dặn, nếu không có gì quan trọng thì không kẻ nào được đến tẩm cung quấy rầy hai người nghỉ ngơi.Trừ khi...Tấn Vọng nói: “Trình lên.”

Thị vệ trình thư lên, Tấn Vọng mở thư ra, đáy mắt hiện lên chút vui mừng hiếm thấy.Chiến sự nơi tiền tuyến liên tục giành thắng lợi.

Bây giờ, quân đội Trường Lộc đã bao vây thủ đô của Tây Hạ.

Lương thực bị cắt đứt, một thân một mình, ít ngày nữa thôi sẽ bị đánh tan.Tình hình quân sự báo về kinh đô, ngựa phi thần tốc* cũng phải năm sáu ngày.

Nói cách khác, có lẽ bây giờ Tây Hạ đã bị tóm gọn rồi.Từ lúc khai chiến đến khi kết thúc, còn chưa đầy bốn tháng.Thị vệ truyền tin hô to: “Chúc mừng bệ hạ!”

Diệp Thư không nhìn được nội dung bức thư, nhưng trông thấy phản ứng của hai người nọ thì cũng đoán sơ được.Tây Hạ không còn cơ hội vực dậy nữa, về Đại Yến thì có Úc Diễn tương trợ, thống nhất thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.Tấn Vọng đặt thư xuống, ngoái đầu nhìn về Diệp Thư.Diệp Thư nở nụ cười với hắn: “Không cảm ơn người có công à?”

"Cảm ơn."

Tấn Vọng cúi đầu hôn y, "Thừa tướng muốn ta cảm ơn thế nào đây, lấy thân báo đáp được chứ?"

Diệp Thư đang định trả lời, chợt nhíu mày một cái.Hình như...

Có hơi đau?Cảm giác đau đớn trong bụng càng ngày càng rõ ràng, Diệp Thư ôm bụng, dở khóc dở cười.Tới đúng lúc như vậy, tên cún con này biết góp vui thật đó.
____________Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng không biết vì sao tui lại bị kẹt ở chương này nữa, tui viết hai ngày lận đó...******Chú thích🙁*) Ý câu tương tự như "Tám trăm dặm kịch liệt".

Giải thích tí về câu "Tám trăm dặm kịch liệt" - Theo Baidu:Ngày xưa thường dùng "tám trăm dặm kịch liệt" để truyền tin khẩn cấp.

Chuyển thư phải qua trạm dịch, cứ mỗi 20 dặm là có một trạm dịch.

Thư cần giao nhanh thì ở ngoài sẽ có dòng chữ "Giao ngay".

Thường những thư như thế sẽ được dùng tốc độ 300 dặm một ngày để gửi đi.

Tình huống khẩn cấp thì tốc độ có thể lên đến 400, 600 dặm một ngày, nhanh nhất sẽ là 800 dặm.

Thư khẩn được chuyển đi bởi những con khoái mã, là ngựa khỏe, sức dai, chịu đựng tốt, tuy không phải thiên lý mã nhưng con nào con nấy đều dốc sức, liều mạng mà chạy.

Vì thế, 800 dặm kịch liệt dùng để chỉ việc truyền tin, truyền thư khẩn cấp, tốc độ vô cùng nhanh.Hết chương 56.
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 57: Sinh rồi!!!


Chương 57: Sinh rồi!!!

Edit: Yuki

Beta: Dii

____________

Tấn Vọng đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi từ lâu.

Thị vệ nhanh chân đi mời thái y đến, còn Tấn Vọng thì dìu Diệp Thư nằm xuống.Cơn đau nhẹ nhanh chóng hóa thành từng cơn đau nhức, đến cả nói Diệp Thư cũng không nói nên lời, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đám người vội vàng mang nước ấm và dụng cụ vào phòng.Một tên thái y trẻ tuổi bước lên phía trước: "Bệ hạ, ngài là ngôi cửu ngũ chí tôn, không nên ở lại phòng sinh..."

Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Tấn Vọng cắt ngang: "Trẫm ở đây với y."

"Nhưng mà..."

Tấn Vọng lùng lạnh liếc qua: "Nghe không hiểu sao?"

Thái y bị hắn liếc một cái, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu rời đi.Phùng thái y đặt hòm thuốc bên giường, thấy thế thì lắc đầu.Đúng là trẻ người non dạ mà.Diệp Thư cũng dần dần quen với cơn đau kia, nắm lấy ngón tay Tấn Vọng, trêu: "Ngươi dữ ghê."

Tấn Vọng rũ mắt xuống, đôi mắt hơi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi có sợ ta không?"

"Hết sợ từ lâu rồi."

Diệp Thư nghiêng đầu nhìn hắn, giọng hơi yếu đi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt: "Bệ hạ nhà ta ngốc quá trời, chẳng đáng sợ tí nào."

"Ừm, đừng sợ."

Tấn Vọng nắm tay y nhưng không dám dùng sức, dường như sợ sẽ làm đau người nọ: "Ta ở đây với ngươi."

"...Được."

Khôn quân sinh con không khó, cơ thể Diệp Thư lại được chăm sóc rất chu đáo, nên toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi.Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng đã truyền ra tiếng em bé òa khóc."

Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Diệp thừa tướng, là một tiểu hoàng tử!"

Phùng thái y cao giọng nói.Bầu không khí xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng hân hoan chúc mừng nhiệt liệt, nhưng Tấn Vọng chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Diệp Thư, đến cả ánh mắt cũng không dời sang hướng khác.Tuy quá trình sinh thuận lợi, nhưng Diệp Thư cũng không khỏi mệt nhọc.Y uể oải nằm trên giường, mặt tái nhợt.

Cơ thể được bồi bổ tẩm béo mấy tháng qua lại bay hết trong vòng một đêm, sắc mặt tiều tụy vô cùng.Tấn Vọng lòng đau như cắt, không biết đêm nay đã hối hận bao nhiêu lần....Sớm biết thế thì lúc trước đã không để y giữ lại đứa nhỏ này.Phùng thái y hiểu rõ hai người nhất, vội cho nội thị trong phòng lui xuống, để người ta bế đứa bé đã.Lúc đứa bé vừa chào đời thì Diệp Thư đã thiếp đi, Tấn Vọng hỏi đi hỏi lại Phùng thái y, chắc chắn rằng Diệp Thư chỉ mệt quá nên mới ngủ mê man, cũng không có vấn đề gì lớn.Diệp Thư ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã sắp chiều tối rồi.Y mở mắt ra, cảm nhận được mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp."

Tỉnh rồi à?"

Giọng nói khàn khàn của nam nhân truyền đến từ phía trên: "Có đói bụng không?

Hay là ngủ thêm chút nữa?"

Diệp Thư ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh.Sắc mặt Tấn Vọng có hơi mệt mỏi, hẳn là đã lâu chưa được nghỉ ngơi.Lần trước thấy hắn như vậy, ban đầu Diệp Thư còn không từ mà biệt, ai ngờ trời xui đất khiến lại bị đưa về cung với thân phận "mỹ nhân".Diệp Thư nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có mệt không..."

"Không mệt."

Tấn Vọng mỉm cười, nói tiếp: "Ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?"

Diệp Thư đáp: "Được."

Vừa dứt lời, trong bụng đã phát ra một tiếng kêu nhỏ.Tấn Vọng nở nụ cười, lập tức dặn dò hạ nhân mang thức ăn đến.Hắn nhận lấy bát cháo từ tay cung nữ, tự mình đút cho Diệp Thư.Hạt cháo được nghiền rất nhuyễn, cho thêm chút súp gà, thơm ngọt vừa miệng.Diệp Thư húp một ngụm, ngước mắt lên nhìn hắn: "Không phải ngươi làm đó chứ."

Món ngon như vậy, vừa thưởng thức là biết ngay do đầu bếp trong cung làm."..."

Tấn Vọng im lặng một lát rồi nói: "Ta muốn làm."

"Nhưng Phùng Thái y không cho."

"Ông ấy nói cơ thể ngươi vẫn còn yếu nên bảo ta đừng hành hạ ngươi."

Tấn Vọng đặt bát cháo xuống, trông có vẻ không vui cho lắm: "Tay nghề trẫm tệ thế ư?"

Diệp Thư: "Phụt."

Tấn Vọng liếc y một cái.Diệp Thư liền im bặt.Tấn Vọng múc từng muỗng cháo đút cho Diệp Thư, rồi lau miệng giúp y, xong nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn ngủ nữa không?"

Diệp Thư lắc đầu.Y đã ngủ cả ngày rồi, bây giờ chẳng còn buồn ngủ nữa.Tấn Vọng nói: "Vậy trẫm ôm ngươi nằm một lát nhé?"

Diệp Thư cứ có cảm giác mình đã quên cái gì đó, nhưng nghĩ một hồi cũng chẳng nhớ ra, bèn gật đầu: "Được."

Tấn Vọng vừa định nằm lên giường, ngoài điện lại truyền đến tiếng bước chân, là tổng quản nội thị Cao Tiến."

Bệ hạ..."

Tấn Vọng vừa thấy hắn, trên mặt lộ vẻ không vui: "Lại có chuyện gì?"

"..."

Cao Tiến im lặng một hồi.Bệ hạ đã dặn, ngoài thái y ra, bất kì ai cũng không được quấy rầy Diệp thừa tướng nghỉ ngơi.

Nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn hắn không dám đến làm phiền hai người đâu, nhưng mà...Cao Tiến bất chấp nói: "Từ khi tỉnh lại, tiểu hoàng tử cứ khóc quấy không ngừng, nhũ mẫu nói có lẽ là nhớ phụ thân rồi.

Bệ hạ có cần nô tài bế tiểu hoàng tử đến không?"

Tấn Vọng: "..."

Diệp Thư: "..."

Cuối cùng y cũng nhớ ra là mình quên cái gì rồi.Y vẫn chưa nhìn mặt bé con nữa!Trên đời này chắc chưa có ai làm phụ thân mà vô tâm như hai người họ.

Tấn Vọng với Diệp Thư nhìn nhau, mặt cả hai đều ngây ra.Nhưng Tấn Vọng không hổ là Hoàng đế, hắn không hề thấy khó mà lui, sắc mặt bình thản, gật đầu một cái: "Bế đứa bé tới đi."

Không lâu sau, tiếng khóc của trẻ con đã truyền đến từ bên ngoài.Tấn Vọng đứng dậy nhìn qua.Bé con được bọc lại thành một cục trong chăn, còn đang khóc oa oa, có dỗ thế nào cũng không nín.

Tấn Vọng bế đứa trẻ từ trong lòng nhũ mẫu, xoay người luống cuống ôm đứa nhỏ đến trước mặt Diệp Thư.Diệp Thư nhìn động tác cứng nhắc của hắn, cười nhạo: "Tay chân vụng về."

Tấn Vọng không thèm quan tâm, ngồi xuống cạnh giường: "Con trai giống ngươi lắm."

Nhóc con vừa chào đời vẫn chưa mở mắt được, da dẻ có hơi đỏ, bèo nhèo nhăn nhúm, trông chẳng đẹp tí nào.Tấn Vọng: "...Khụ."

Bé: "Hức."

Nhóc con nhướng mày, trông giống như sắp khóc, Tấn Vọng vội chữa cháy: "Không xấu, cha đang lừa con thôi."

Diệp Thư mỉm cười, ngồi xuống: "Ta muốn ôm một chút."

Tấn Vọng đặt đứa nhỏ vào vòng tay y.Chiếc khăn kia rất nhỏ, một vòng tay của Diệp Thư thôi đã có thể bao lấy toàn bộ.Diệp Thư chưa từng thử qua cảm giác này, bé con vừa mềm vừa nhỏ nằm gọn trong lòng mình.

Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên chẳng còn khóc nữa, i....i....a....a rúc vào ngực y.Động tác Diệp Thư hơi cứng nhắc, ngay cả tay cũng không biết đặt thế nào.Đây là sinh linh nhỏ bé do chính y với Tấn Vọng tạo ra, bây giờ đang nằm trong lòng y.Đây là sự thật.Cảm giác không chân thực luẩn quẩn trong lòng Diệp Thư trước nay bỗng chốc tan biến.Y ngẩng đầu lên, Tấn Vọng cũng vừa lúc nhìn sang, trong mắt cả hai đều phản chiếu thứ gì đó vô cùng mềm mại.Diệp thư rũ mắt xuống, nói khẽ: "Nó... nó nhỏ thật đấy."

"Đúng thế."

Tấn Vọng cúi đầu hôn lên trán y một cái: "A Thư, nó là con của chúng ta đấy."
_______________Hôm sau, Tấn Vọng hạ chiếu, công khai sự tồn tại của tiểu hoàng tử.Gần đây, số lần hoàng đế hạ chiếu nhiều vô kể, hơn nữa lần nào cũng là tin tức kinh thiên động địa, đến nỗi quần thần gần như miễn dịch luôn rồi.

Lần này chắc là không làm ầm ĩ và bất ổn như lần trước đâu ha.Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy, thế là cầm chiếu thư lên mở ra, ngay lập tức bị tin tức trên đó làm cho sốc đến ngã ra sàn.Cái cái cái cái cái gì--???!Hoàng tử từ đâu ra?Ai sinh?À, trên chiếu thư nói là Diệp thừa tướng....Diệp thừa tướng???Lần Diệp thừa tướng xuất hiện gần nhất là sau kỳ thi Đình, cùng hoàng đế bệ hạ tuyên bố Trạng nguyên khoa mới.Khi đó Diệp thừa tướng...

Mặc một chiếc áo choàng mùa xuân, bọc cả người vô cùng kín đáo, chẳng nhìn ra chút manh mối nào, cũng có ai nghĩ đến trường hợp đó.

Tính toán thời gian, có lẽ lúc ấy Diệp thừa tướng đã mang thai năm tháng rồi.Lại tính thử trước đó, không phải là lúc Diệp thừa tướng giả làm Hoàng phi, xong hai người...Vẻ mặt chúng thần bỗng nhiên trở nên cực kì đặc sắc.Vậy nên, chiếu thư lần trước không phải là muốn tỏ tình với Diệp Thừa tướng, mà là... phát cẩu lương cho bọn họ?Vẫn là bệ hạ biết chơi.Người ngoài có đồn đoán gì cũng không hề ảnh hưởng tới hai người ở hành cung.Dù sao cũng là lần đầu hai vị phụ thân nuôi con, hiển nhiên là chẳng có tí kinh nghiệm gì.

May mà nhũ mẫu trong cung đến đây, chăm lo cơm nước ăn mặc đầy đủ, không cần bọn họ bận tâm.Cơ thể Diệp Thư khỏe lại rất nhanh, cả ngày cứ "áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng", rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì chơi với con, thời gian trôi qua vô cùng nhàn nhã.Tấn Vọng thì không như thế.Vài ngày sau khi bé con chào đời, tiền tuyến lại báo tin chiến thắng.

Cuối cùng Tây Hạ không chịu nổi tấn công của quân đội Trường Lộc đành phải mở rộng cổng thành, cúi đầu xưng thần với Trường Lộc.Tây Hạ tự nguyện nhường lại lãnh thổ, đồng thời phái con tin mang theo vô số vàng bạc châu báu, ít ngày nữa lên đường đến Trường Lộc.Đến tận lúc này, cuối cùng trận chiến mới kết thúc thật sự.Việc công tồn ứ chất chồng, nay lại thêm mấy việc phải xử lí sau chiến tranh, thành ra Tấn Vọng bận bịu đến suýt ngộp thở."

Coi kìa, đây chính là cuộc sống sau này của con đó."

Diệp Thư chỉ chỉ Tấn Vọng đang ngồi trước bàn dài xử lí công việc, nói với nhóc con mấy lời có ý sâu xa.Đứa nhỏ vừa chào đời, ngày nào trông cũng như ngày nào, chỉ có hơi lớn hơn chút so với hồi mới sinh.

Ngoại hình trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, càng nhìn càng thấy giống Tấn Vọng.Tấn Vọng nghe thấy giọng của Diệp Thư, đang phê tấu chương bỗng ngẩng đầu lên: "Lại đang nói lung tung gì đó?"

"Làm gì có."

Diệp Thư ngồi quỳ trên giường, ôm bé con vẫn chưa biết bò trên tay, một lớn một nhỏ không hẹn mà cùng nhìn sang Tấn Vọng bằng cặp mắt sáng ngời."

Ta có nói sai sao?"

Diệp Thư nhíu mày: "Hay là nói, ngươi không muốn để con chúng ta làm hoàng đế."

Tấn Vọng cạn lời.Diệp Thư vuốt ve tay nhỏ của con, cố tình than thở: "Thương thay cho Tiểu Diệp Tử, đường đường là trưởng hoàng tử, phụ hoàng lại không muốn con làm thái tử.

Nhỡ sau này lại phải tranh ngôi đoạt vị với Nhị hoàng tử Tam hoàng tử rồi Tứ hoàng tử, thế phải làm sao đây..."

Tấn Vọng: "..."

Tên của con phải chờ khi trăng tròn mới quyết định được, bây giờ chỉ có nhũ danh thôi.Diệp Thư vốn muốn gọi nhóc là Tiểu Vượng, vừa hay rất hợp với phụ hoàng của nó, nhưng Tấn Vọng lại kiên quyết bác bỏ.Tấn Vọng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Nhị hoàng tử Tam hoàng tử rồi Tứ hoàng tử...

Ra là Diệp thừa tướng cảm thấy một đứa vẫn chưa đủ?"

"..."

Tấn Vọng mỉm cười với y, dịu dàng nói: "Nếu vẫn muốn sinh con nữa thì cứ nói thẳng là được, trẫm rất sẵn lòng phục vụ."

Diệp Thư thở phì phò trừng mắt với hắn, nắm lấy hai cánh tay như hai khúc củ sen của con, con cũng phối hợp tặng cho Tấn Vọng một cái mặt quỷ.

Tấn Vọng: "..."

Tên này dạy con trai cái gì thế kia???Một lớn một nhỏ cười khanh khách, Tấn Vọng cũng không khỏi buồn cười.Tính tình cả hai chẳng khác nhau là mấy, nói là phiên bản nhỏ của Diệp Thư cũng không sai.Đợi Tấn Vọng xử lí xong chính vụ, ngước mắt lên nhìn đã thấy hai cha con thiếp đi trên giường.Một lớn một nhỏ kê đầu sát nhau, vừa bình yên lại vừa đáng yêu.Tấn Vọng đi đến trước giường, nhóc con đột nhiên mở mắt ra, i....i....a....a kêu to lên, duỗi cái tay nhỏ múp míp về phía Tấn Vọng."

Suỵt."

Tấn Vọng vươn tay, để bé con bắt lấy ngón tay của hắn.Nhóc con cười rộ lên, rồi cũng ngoan ngoãn im lặng.Tấn Vọng nằm lên giường, kéo cả bé con và cha nó vào lòng.Diệp Thư chỉ vừa thiếp đi, cọ cọ vào lòng hắn, hỏi: "...Ngươi xử lí xong chính sự rồi à?"

"Ừm."

Diệp Thư buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhỏ giọng nói: "Vất vả rồi."

Tấn Vọng hôn một cái lên mặt y: "Ngủ thêm lát nữa đi."

Diệp Thư "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm nữa.Nắng chiều tuy chói chang nhưng không gắt, Tấn Vọng lần lượt hôn lên trán của một lớn một nhỏ trong vòng tay hắn, rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
___________________Chú thích:Cửu ngũ chí tôn: Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là "chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn" 真龙天子, 九五至尊.

Tại sao gọi hoàng đế là "cửu ngũ chí tôn"?

Có thuyết cho rằng từ "cửu ngũ" bắt nguồn từ Chu Dịch 周易.

Bộ sách này được người Trung Quốc xem là trứ tác triết học kinh điển.

Càn 乾 tượng trưng cho trời, Khôn 坤 tượng trưng cho đất, mà quẻ Càn đứng đầu 64 quẻ.

Càn là cực dương cực thịnh.

Trong quẻ Càn lại có hào "cửu ngũ" 九五 tức hào thứ 5 là tốt nhất.

Cho nên người ta dùng "cửu ngũ" để đại biểu cho tướng đế vương chí tôn.

Ngoài ra, hào từ ở hào "cửu ngũ" của quẻ Càn là "phi long tại thiên" 飞龙在天, cho nên được đế vương dùng đến.

Còn có một thuyết khác, gọi hoàng đế là "cửu ngũ" là do bởi ở số học thời cổ phân làm số âm và số dương, chẵn là âm, lẻ là dương.

Trong số dương thì số 9 là lớn nhất, số 5 ở giữa.

Chữ "cửu" 九 (số 9) hài âm với chữ "cửu" 久 (lâu dài), mang ý nghĩa trường trường cửu cửu, vạn thế vạn đại.

Nhân đó mà đã dùng từ "cửu ngũ" để chỉ sự chí cao vô thượng của hoàng đế, thiên tử chính chống, vạn thọ vô cương.

Mặc dù cách nói có khác nhau, nhưng cả 2 thuyết đều có ý nghĩa nêu bật hoàng quyền chí cao vô thượng, tôn quý tứ phương.

Cho nên hậu thế theo đó mà dùng._____________Tác giả có lời muốn nói: Gửi một trăm bao lì xì chúc mừng bé yêu chào đời.À quên, bé con không có tên Tấn Giang đâu, mấy cô cứ bình luận làm tui khó nghĩ quá......Editor có lời muốn nói: Yahhhhh, cuối cùng cũng sắp hoàn rồi!!!! [Tung bông] [Tung bông] >< Cảm ơn các bạn đọc thân yêu đã dành tình cảm cho tụi tui nhé~ Chào thân ái và quyết thắng! ♥Hết chương 57.
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 58: Ta cũng rất yêu hắn


Chương 58: Ta cũng rất yêu hắn

Edit: Rykyu

Beta: Yuyu + Dii

___________________

Khi nhóc con đầy tháng, cơ thể Diệp Thư đã hoàn toàn hồi phục như cũ, thậm chí còn mập hơn ngày xưa.

Tuy Tấn Vọng không ở kinh đô, nhưng hắn không hề bỏ qua cơ hội khoe khoang con trai mình.

Vào ngày hoàng tử nhỏ đầy tháng, Hoàng đế bệ hạ đã hạ lệnh tổ chức yến tiệc suốt ba ngày trong kinh đô, miễn thuế cho dân chúng ở khắp nơi, đại xá thiên hạ, để mọi người cùng nhau ăn mừng sự kiện trọng đại này.Còn một nhà ba người bọn họ lại lặng lẽ trải qua tiệc đầy tháng ở hành cung.

"...

Ta thấy cái này cũng được, khoan đã, hay là cái này đi."

Trán Diệp Thư nhăn lại, y đang dán mắt vào giấy Tuyên Thành* trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc như đang bàn bạc chuyện quan trọng nào đó.Vẻ mặt của Tấn Vọng cũng hơi ngưng trọng, giơ tay chỉ lên giấy Tuyên Thành: "Nếu không thì cái này đi?"

Diệp Thư lắc đầu: "Không ổn, ta muốn suy nghĩ lại."

Cao Tiến ôm đứa bé lẳng lặng chờ gần nửa canh giờ: "..."

Dù việc đặt tên cho tiểu hoàng tử là chuyện rất quan trọng, nhưng hắn không hiểu, sao phải cần cân nhắc lâu như vậy?Cao Tiến cố nhịn, cuối cùng đành phải nhắc nhở: "Bệ hạ, bữa tối đã............."

Cả hai quay đầu lại cùng lúc: "Ngươi im trước đi."

Cao Tiến: ".............."

Cao Tiến vô tội cúi đầu xuống, đối mặt với đứa nhỏ ôm trong lòng.

Đôi mắt đen láy của nhóc con đang híp lại, nó uể oải ngáp một cái.Diệp Thư chỉ vào một cái tên trên giấy Tuyên Thành, giọng điệu rất nghiêm túc: "Ta hiểu ý ngươi, nghĩa của chữ này khá ổn, nhưng chắc chắn ta sẽ không đặt tên con trai mình là Tấn Giang, đừng hỏi tại sao." (Chỗ này tác giả khịa độc giả trên Tấn Giang á 🙂)))"..."

Rõ ràng Tấn Vọng còn muốn bàn bạc thêm một lúc nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thư, hắn đành phải từ bỏ, "Vậy ngươi nói thử xem nên chọn tên nào?"

Diệp Thư: "Ta chọn không được nên mới hỏi ngươi đấy."

Nhìn bọn họ gọi con chó nhỏ sống bên mình từ bé là A Vượng, có thể thấy được hai người này không giỏi việc đặt tên.

Từ lúc sinh đứa bé ra cho đến hôm nay, đã hơn một tháng rồi mà cả hai vẫn chưa chọn xong cái tên.Tấn Vọng suy nghĩ một lát, rồi bày giấy Tuyên Thành ghi một đống tên lên bàn, sau đó hắn đứng dậy bế con trai đang buồn ngủ tới: "Để Diệp nhi tự chọn đi."

Diệp Thư: "..."

Y dở khóc dở cười: "Con người ta đều là chọn đồ vật đoán tương lai, con ngươi thì lại chọn tên, ngươi làm qua loa thật đấy."

Tấn Vọng thản nhiên nhìn y: "Ngươi có thế quyết định được sao?"

"..."

Diệp Thư nói, "Cũng được, muốn tên gì thì tự chọn đi, là đàn ông thì phải học cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình."

Đứa con trai bỗng được giao trọng trách lớn: "..."

Tấn Vọng bế nhóc con ngồi xuống, nó giơ hai tay múp míp về phía Diệp Thư, đòi cha bế.

Tấn Vọng ngăn nó lại, ngón tay hắn gõ lên giấy Tuyên Thành trên bàn: "Chọn tên trước đi."

Nhóc con khó chịu nhíu mày, nhăn mặt với Tấn Vọng."..."

Trước giờ tên nhóc này đều khá bám Diệp Thư.Diệp Thư nhịn cười bế Tiểu Diệp Tử lên, xoa đầu nhỏ của nó: "Ngoan nào, Tiểu Diệp Tử, chọn tên trước đi."

Dường như nó hiểu được ý Diệp Thư, bèn cười khúc khích.Diệp Thư giơ giấy Tuyên Thành lên trước mặt Tiểu Diệp Tử.Hai tay nhỏ bé của Tiểu Diệp Tử quơ giữa không trung.Có hơn mười cái tên được viết trên giấy, đều do Diệp Thư và Tấn Vọng cẩn thận lựa chọn trong vòng một tháng.

Hai người liếc nhìn nhau, cùng nín thở chờ đợi, không hiểu sao có hơi hồi hộp.Một lát sau, nhóc con đập "bộp" một cái lên giấy Tuyên Thành.Là chữ "Chiêu"."

Chiêu, là tia nắng đầu tiên trong ngày.

Trác bỉ vân hán, chiêu hồi vu thiên*."

Tấn Vọng nói, "Tên này khá hay."(*Thiên hà rộng lớn, trời quang vạn dặm: Ý chỉ bầu trời quang đãng rất đẹp, là câu đầu tiên trong bài thơ "Vân Hán" nằm trong tuyển tập Thi Kinh của Trung Quốc, nói về nỗi sầu lo hạn hán của Chu Vương.)Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm: "May là không phải mấy cái tên như Cấm Chỉ, Kính Nghiệp hay Cấm Dục, nếu không sau này Tiểu Diệp Tử sẽ ngầm mắng chúng ta."

Y nói xong thì tức giận trừng Tấn Vọng: "Đều do ngươi hết, họ Tấn khó đặt tên muốn chết."(*) Có chú thích bên dưới.Tấn là quốc họ của Trường Lộc, chưa có ai dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Nội thị xung quanh đều hít sâu một hơi, nhưng hoàng đế bệ hạ không hề tức giận, chỉ mỉm cười rồi ôm người vào lòng.Tấn Vọng nói: "Ta nói rồi, đứa nhỏ cũng có thể theo họ ngươi.”

"Sao mà làm được."

Diệp Thư tập trung chơi với con trai trong ngực, không ngẩng đầu lên, "Không hợp lễ nghi."

Người Trường Lộc rất để ý phép tắc lễ nghi, Tấn Vọng đã phá vỡ rất nhiều phép tắc vì Diệp Thư, y không muốn hắn cứ phải hy sinh vì mình.Hơn nữa đứa nhỏ theo họ ai cũng như nhau, y không để ý chuyện này lắm."

Tùy ngươi thôi."

Tất nhiên Tấn Vọng hiểu ý của y, nên không thuyết phục nữa.Tấn Vọng nói: "Vậy quyết định thế đi, họ Tấn, tên chỉ có một chữ Chiêu".

Miệng vàng của Hoàng đế bệ hạ vừa mở, thì người chuyên ghi chép ở bên cạnh lập tức ghi lại tên húy của hoàng tử.Tấn Vọng gấp gọn tờ giấy ghi một đống tên lại, rồi cẩn thận bỏ vào một hộp gỗ.Diệp Thư hỏi: "Ngươi giữ thứ này làm gì?"

Tấn Vọng cố ý nhìn lướt qua Diệp Thư, chậm rãi nói: "Có lẽ sau này còn dùng tới nữa."

Diệp Thư: "Khụ khụ!"

"Nói......

Nói bậy bạ gì trước mặt thằng bé thế, ăn cơm ăn cơm."

Tai Diệp Thư hơi ửng đỏ, y bế Tiểu Diệp Tử lên rồi bước nhanh ra ngoài, dáng đi hơi vội vã.Tấn Vọng khẽ cười một tiếng.Cũng đã sinh con rồi mà vẫn không biết đùa như vậy.

Hắn ra lệnh cho nội thị dọn cơm lên, rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn với Diệp Thư.

Y thẫn thờ ngắm nghía bàn chân nhỏ của nhóc con, rõ ràng là hơi lơ đãng.Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn Diệp Thư chăm chú, chợt giơ tay nắm hờ bàn tay y.Diệp Thư giật mình rụt tay lại.Tấn Vọng nhíu mày: "Không cho chạm sao?"

"Không.......

Không phải."

Vẻ mặt Diệp Thư lộ vẻ lúng túng, y cắn nhẹ môi dưới.Không thể sinh hoạt vợ chồng vào cuối thai kỳ, hơn nữa sau khi sinh cần nghỉ ngơi một tháng, bọn họ đã trải qua cuộc sống cấm dục suốt ba bốn tháng nay.Không nhắc tới thì vẫn ổn, vừa nhắc tới...

Y đã bắt đầu suy nghĩ lung tung ngay.Ỷ lại Tấn Vọng là một loại bản năng nào đó đã khắc sâu vào xương tủy, không thể khống chế được.Tấn Vọng im lặng.Một tay hắn chống cằm, tay còn lại vòng đến phía sau Diệp Thư, kéo nhẹ người vào ngực.

Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ mấy cái qua lớp quần áo mỏng, nhiệt độ nóng bỏng truyền hết đến da thịt, giống như muốn thiêu cháy vùng da nhỏ quanh đó.Diệp Thư hơi giãy giụa: "Tiểu Diệp Tử còn ở đây đó."

"Ta không làm gì cả."

Tấn Vọng cố tình cười, "Hay là, Diệp thừa tướng muốn trẫm làm gì đó?"

Diệp Thư: "..."

Nội thị đặt từng khay thức ăn lên bàn, Tấn Vọng bình tĩnh nghiêng người ghé vào tai Diệp Thư, khẽ nói: "Buổi tối để ta "giải tỏa" cho ngươi một lúc nhé?

Yên tâm, sẽ không "làm" ngươi đâu, chỉ động vào phần phía trước thôi."

Tay Diệp Thư run lên, suýt nữa đánh rơi bát đĩa trong tay.Từ khi nào mà hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy, đã có thể thốt ra mấy lời thế này???Tai y đỏ bừng, khiến Tấn Vọng càng nhìn càng thích, cố ý hỏi tiếp: "Có muốn không, ngươi không muốn sao?"

"..."

Tấn Vọng: "Cuối cùng là muốn hay không?

Không muốn thì thôi vậy."

Diệp Thư nghiến răng, cố phun ra một chữ từ kẽ răng: "...Muốn."

Tấn Vọng vẫn thản nhiên: "Không nghe rõ."

Cẩu!

Hoàng!

Đế!Y ngầm mắng một câu trong lòng, rồi hung hăng nói: "Muốn!"

Tấn Vọng nhịn hết nổi, phì một tiếng rồi bật cười.Diệp Thư xấu hổ lườm hắn, Tấn Vọng xoa đầu an ủi đối phương, sau đó vươn tay ra, dùng sức kéo y vào lòng.Khoảng cách giữa họ dần ngắn lại, bỗng nhiên, cả hai dừng cùng lúc.Hai người cúi đầu nhìn xuống, nhóc con ở trong ngực Diệp Thư đang ngửa đầu lên, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm bọn họ, đầu hơi nghiêng, tỏ vẻ hơi thắc mắc.

Tấn Vọng: "..."

Diệp Thư: "..."

Tấn Vọng quyết đoán giơ tay che mắt Tiểu Diệp Tử, còn nghiêm túc nói: "Không cho con nhìn."

Sau đó nhanh chóng sáp tới, khẽ hôn lên môi Diệp Thư một cái.Là một nụ hôn sâu nhưng nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.

Diệp Thư vô thức nhìn Tấn Vọng, hắn nháy mắt với y, mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng: "Đêm nay tiếp tục."

Diệp Thư dời mắt đi, từ mặt đến cổ đều ửng đỏ.Bữa tối đã được dọn lên bàn, hai người định động đũa, bỗng nhiên có nội thị đến bẩm báo, ở ngoài hành cung có người xin gặp.Chuyện hoàng đế bệ hạ đang ở hành cung không phải là tin bí mật, nhưng rất ít người có thể đến gần nơi này.Diệp Thư liếc nhìn tín vật (vật làm tin) mà nội thị vừa trình lên, thản nhiên ra lệnh: "Để hắn vào đi."

Y biết rõ tín vật đặc biệt này thuộc về ai.Là Nhị hoàng tử Đại Yến, Úc Diễn.Diệp Thư nghiến răng, cười lạnh nói: "Ta đang lo không thể báo được thù, hắn lại tự đưa đến cửa."

Úc Diễn đang muốn vào nhà: "Hắt xì!"

Úc Diễn mặc trang phục thường dân, bên hông cài một cây tiêu bằng ngọc, trông hơi giống một công tử tuấn tú nhà thương gia.Y tiến vào đại điện, hành lễ với hai người: "Tại hạ chào hoàng đế bệ hạ, Diệp thừa tướng đại nhân."

Diệp Thư hừ lạnh một tiếng, không đế ý đến hắn.Tấn Vọng không có thành kiến gì với Úc Diễn, ngược lại hắn còn muốn cảm ơn người này.May là trước khi đi Úc Diễn đã để lại vài món đồ chơi, nhờ vào hòm đồ này, Tấn Vọng đã nghiên cứu ra rất nhiều phương pháp "chơi đùa" mà trước kia chưa từng nghĩ tới, giúp đời sống ban đêm của hoàng đế bệ hạ và thừa tướng càng thêm đa dạng.Đúng thật là có công rất lớn.Tất nhiên là không thể nói mấy lời này trước mặt Diệp thư.Tấn Vọng bảo người hầu lui xuống hết, khẽ hỏi: "Sao Nhị hoàng tử lại đến đây?"

"Lén tới, sẽ rời đi ngay."

Úc Diễn liếc nhìn nhóc con ở trong ngực Diệp Thư, y lấy từ trong lòng ra một cái khóa trường mệnh nho nhỏ, "Không phải cố ý đến gặp cháu trai nhỏ của ta sao?

Đi hơi gấp, cuối cùng cũng đến kịp tiệc đầy tháng."

Diệp Thư nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt mới dịu hơn, hừ nhẹ nói: "Đâu chỉ vừa kịp lúc, ta thấy ngươi đến cọ cơm thì có."

"Như thế thì đành nghe theo để tỏ lòng thành kính vậy."

Úc Diễn cười hì hì, không hề khách sáo mà ngồi xuống bàn, sai người lấy thêm một bộ chén đũa cho mình.

Bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt, Úc Diễn rất thích Tiểu Diệp Tử, đã ôm thì không nỡ buông ra.

Trước tiên là khóa trường mệnh, tiếp đến là nhẫn ngọc, chỉ cần Tiểu Diệp Tử nhìn đến lần thứ hai, y sẽ nhanh chóng tặng cho nhóc.Khi tiệc đầy tháng chấm dứt, Diệp Thư cũng hết bực bội trong lòng.Đêm khuya, Tấn Vọng đã đi dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ, còn Diệp Thư thì tiễn Úc Diễn ra ngoài.Nhị hoàng tử điện hạ cứ bước vài bước sẽ quay lại nhìn tẩm điện một lần, cả người đều viết rõ ý không muốn đi.Diệp Thư hừ lạnh một tiếng: "Thích như thế thì tự sinh một đứa đi, đừng nhớ thương con trai ta nữa."

"Ta không sinh đâu, người khác sinh cho ta thì được."

Úc Diễn cũng hừ một tiếng, chua xót nói, "Chờ bản điện hạ lên ngôi làm hoàng đế, lúc đó sẽ có rất nhiều thê thiếp, sinh một đống nhóc con để chơi đùa mỗi ngày." (Vả mặt không xa đâu Dĩn)Hắn nói xong thì nắm lấy vai Diệp Thư: "Thế nào, muốn gả Tiểu Diệp Tử nhà ngươi đến Đại Yến của bọn ta không, nó sẽ không bị đối xử tệ đâu."

"Cút đi."

Diệp Thư đẩy y ra, cười mắng, "Còn chưa biết Tiểu Diệp Tử là càn quân hay khôn quân, sao ngươi không gả con trai ngươi tới đây đi."

Úc Diễn lo lắng thở dài: "Bỏ đi, giờ ta chỉ muốn nhanh chóng báo được thù, về phần cưới vợ sinh con...

Còn quá sớm để nói đến chuyện này."

Diệp Thư hỏi: "Nhưng tên thị vệ bên cạnh ngươi...

""Ngươi nói Vân Quy?

Ta không có bất kỳ quan hệ gì với hắn hết!"

Bỗng nhiên Úc Diễn như mèo bị đạp phải đuôi, sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên, "Ngươi đừng nói lung tung, để người khác nghe thấy thì không hay lắm đâu!"

Diệp Thư: "..."

Dáng vẻ chột dạ này còn có thể rõ hơn nữa không?Nhưng trước giờ Diệp Thư không thích xen vào chuyện riêng của người khác, nên y cũng không định hỏi nhiều.

Hai người đi đến trước cửa hành cung, xe ngựa của Úc Diễn đã chờ sẵn ở bên ngoài.Trước khi lên xe, Úc Diễn bỗng quay đầu nhìn Diệp Thư, rồi nói: "Ta cảm nhận được chắc chắn Tấn Vọng sẽ đối xử rất tốt với ngươi."

Diệp Thư ngẩn người: "Sao tự dưng lại nói như vậy?"

"Nói sao nhỉ, giờ trông ngươi khác hẳn với trước kia."

Úc Diễn suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn không chịu nói rõ ra, chỉ mỉm cười, “Nhưng đảm bảo đây không phải là chuyện xấu."

Diệp Thư nhận ra ẩn ý của y, gật đầu nói: "Hắn thật sự đối xử rất tốt với ta."

Đêm hè có gió thổi hiu hiu, Diệp Thư ngửa đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: "Hơn nữa.....

Ta cũng rất yêu hắn."

Úc Diễn: "...Ngươi giỏi khoe thật đấy."

Diệp Thư bật cười: "Phắn lẹ đi, có việc thì cứ gửi thư đến, bảo trọng."

Úc Diễn: "Bảo trọng."

Nhìn theo Úc Diễn đi xa xong, Diệp Thư mới quay người định về hành cung, chợt y dừng chân lại.

Tấn Vọng đứng dưới tàng cây cách đó không xa, đáy mắt hắn chứa ý cười, nhìn y từ đằng xa.Diệp Thư bước lại gần, Tấn Vọng nói: "Lần này không phải ta cố ý theo dõi ngươi, là do các ngươi nói chuyện lâu quá, ta chỉ tới tìm người thôi."

Diệp Thư trừng hắn: "Đoán được mà."

Tấn Vọng nói tiếp: "Đã dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ rồi, đêm nay không hề khóc quấy, rất ngoan."

Diệp Thư: "Ừ."

"Dỗ xong đứa nhỏ thì nên dỗ tiếp đứa lớn nhỉ."

Tấn Vọng quay người lại, hơi khom lưng xuống, "Lên nào, để ta cõng ngươi về."

Trên trời trăng sáng sao thưa, Tấn Vọng cõng Diệp Thư đi từ từ về phía tẩm cung, bỗng nhiên hắn nói: "Ta thừa nhận, ta vừa nghe lỏm được vài chuyện."

Diệp Thư nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu rõ đường nét sườn mặt của Tấn Vọng: "Ngươi đã nghe thấy gì?"

"Không nói đâu, tự nói ra sẽ khác hẳn."

Bước chân Tấn Vọng hơi ngừng lại, khẽ nói, "Ta muốn nghe người đó tự nói ra."

Diệp Thư mỉm cười, vùi đầu vào vai Tấn Vọng: "Vậy ta chỉ có thể đoán thử."

"Có phải ta nói..."

"Tấn Vọng đối xử rất tốt với ta, giờ ta sống rất hạnh phúc."

"Ta cũng rất yêu hắn, từ xưa đến giờ, dù kí ức bị thay đổi như thế nào, ta vẫn sẽ yêu hắn, hơn nữa chỉ yêu mình hắn."

Diệp Thư hôn lên má Tấn Vọng một cái, khẽ nói: "...Ta thật sự ...

Rất yêu rất yêu hắn."_________________Chú thích: *Về ba cái tên mà Diệp Thư nói:禁止,敬业,禁欲
Chữ đầu tiên của ba từ Cấm (Chỉ), Kính (Nghiệp), Cấm (Dục) đều đọc là jìn (có chữ “kính” đọc là jìng nghe cũng gần giống), mà họ Tấn cũng đọc là jìnÝ em Thư là kiểu họ Tấn khó đặt, nếu mà ghép với mấy cái chữ sau kia thì lúc đọc người ta sẽ hiểu theo mấy cái nghĩa dị dị.Cảm ơn Chanh và cố vấn tiếng Trung của nhà mình đã hỗ trợ chỗ đặt tên này.*Giấy Tuyên Thành hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ, nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.

Nguồn : https://vi.wikipedia.org/wiki/Giấy_Tuyên Yu có điều muốn nói: SOFTTTTTTTTTT quá, trời ơi tim nhũn luônnnnn ( T .

T ) Hết chương 58.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back