Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân
Chương 38


Minh Như Thần Tư

Tác giả: Nam Quân

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 38.Ý tưởng học nấu ăn, đến ngày hôm sau vẫn không thực hiện được, nguyên nhân chính là trong lúc Minh Tư chờ đợi Tiêu Viễn và Lâm Vẫn tại quán cà phê, đúng dịp gặp Trương Văn Tuấn cùng thanh niên hôm đó gặp ở phòng vệ sinh.Thanh niên sau khi thấy Minh Tư, vẻ mặt kinh ngạc và mừng rỡ như điên, kéo lấy Minh Tư, không để ý hoàn cảnh kêu lên 'tìm được rồi, tìm được rồi'.

Hành động như người điên kia khiến Trương Văn Tuấn sửng sốt một hồi, ngay sau đó kéo lại em họ không lễ phép của mình, giọng nói mang ít nhiều trách cứ, "Ngạn Phàm, em lên cơn gì đó!"

Trương Ngạn Phàm ngược lại hoàn toàn không để ý đến anh họ, cầm điện thoại di động gọi tới một dãy số, câu đầu tiên chính là, "Mẹ ơi, con tìm được đại ca rồi."

Không tới nửa tiếng sau, một đôi vợ chồng tuổi đã hơn năm mươi liền ngồi đối diện Minh Tư, đầu cúi thấp, không có bất kỳ ngạc nhiên hay mừng rỡ gì, cũng không giống trong phim ôm đầu khóc lóc này nọ, ngược lại tỏ ra rất bình thản, bình thản tựa như người xa lạ trùng hợp dùng chung một bàn ăn.Người đàn ông hoặc nên gọi là cha này, trần thuật toàn bộ quá trình cậu bị vứt bỏ, không có ly kỳ, chẳng qua là cha mẹ làm ăn vất vả, cuộc sống nghèo khó, không có khả năng nuôi cậu, liền bỏ cậu ở cửa cô nhi viện.Toàn bộ như thể chuyện đương nhiên, Minh Tư tự giễu cười một tiếng.

Cậu chẳng qua chỉ đi ra ngoài uống một ly cà phê, nhưng không ngờ trong vòng một giờ, lại có cha, có mẹ, có em trai, cũng biết toàn bộ quá trình bị vứt bỏ."

Con có nguyện ý gọi chúng ta một tiếng cha mẹ không?"

Người đàn bà ngẩng đầu lên, trong mắt không có quá nhiều thương cảm, đa phần là áy náy.Minh Tư không trả lời mà hỏi ngược lại, "Tại sao không tới tìm tôi?"

Không trách móc, thanh âm của Minh Tư nhàn nhạt, bưng lên ly sữa bò trên bàn, cầm trong lòng bàn tay.Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn Minh Tư một chút, ánh mắt mập mờ lẩn tránh, nhưng một câu cũng không trả lời.Minh Tư đặt ly sữa bò về chỗ cũ, đứng dậy, không nói một lời, liền xoay người rời khỏi quán cà phê.Hít thở bầu không khí mới mẻ, tâm tình của Minh Tư dường như tản đi một phần sức nặng, ngửa đầu nhìn bầu trời, xanh thẳm rộng lớn, cậu cảm thấy lòng chợt nhẹ nhõm.Thật ra thì cậu hiểu, vì sao bọn họ chưa từng đi tìm cậu.

Vợ chồng Trương thị nổi danh là nhà từ thiện, nhưng cậu lại lớn lên tại cô nhi viện, biến thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời họ.

Cười khổ một tiếng, cậu thủy chung vẫn mong chờ, kết quả đối phương ngay cả che giấu cũng không chịu che giấu, Minh Tư chua xót trong lòng.Đi trên đường chính, gánh lấy nỗi đau khổ bị vứt bỏ, nụ cười của Minh Tư vươn sạm mùi vị chua chát, quá khứ thống khổ cùng tịch mịch, trong chưa đầy một giờ nhận nhau, đã biến thành trò hề tức cười.Cậu kiên cường sao?

Không, chẳng qua cậu chỉ tỏ ra kiên cường, tất cả nỗi khổ đều ủ lại trong lòng, không giống như vị chát của rượu ngon, nó chỉ mang tới cho cậu sự cay đắng.Dời đi ánh mắt khỏi bầu trời, khóe môi Minh Tư cong lên nụ cười chân chính, buông thả nhịp bước, người ở đối diện cũng bước tới, hai người gặp nhau ở ngay giữa đường.

Minh Tư nhìn về phía bàn tay băng bó của mình nằm trong một đôi tay ấm áp, chẳng qua chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khoảnh khắc ấy, toàn bộ đè nén trong lòng cậu đều được rửa sạch.Minh Tư dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, một cái tay của Sở Khanh Hàm cũng tự nhiên đặt lên eo Minh Tư.

Hai người cùng đứng ôm nhau ở trên đường, tất nhiên đưa tới không ít sự chú ý, nhưng không một ai tiến lên đánh vỡ, một phần là vì e ngại khí thế cường liệt của Sở Khanh Hàm, một phần cũng vì không muốn đánh vỡ hình ảnh hài hòa đến kỳ lạ này.Minh Tư dựa vào trong lòng Sở Khanh Hàm bất động thật lâu, lại khiến cho Sở Khanh Hàm lần đầu tiên cảm thấy hốt hoảng.

Từ lúc hắn nhận được điện thoại của Lục Phong, hắn liền lái xe phóng như bay đến nơi này.Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn không mạch lạc đến như vậy, hắn không biết dùng lời để an ủi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Minh Tư, cái gì cũng không giúp được, nghĩ đến sự thương tâm của người yêu, trong lòng Sở Khanh Hàm giống như bị ai đó hung hăng vạch một đao."

Chúng ta về nhà đi."

Minh Tư ngẩng đầu, trong nụ cười rực rỡ đã tìm không thấy thương tâm lúc trước, tựa như tâm tình héo úa trước đó, trong nháy mắt đã biến mất."

Ừm."

Nhà, đương nhiên không phải Sở trạch, mà là ngôi nhà thân yêu ở ngoại ô của bọn họ.

Thời khắc mở cửa ra, căn nhà rời đi mấy ngày vẫn chỉnh tề sạch sẽ, chắc hẳn mấy ngày nay Lục Phong đã tìm người thường xuyên tới quét dọn.Minh Tư khẽ mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, vùi đầu vào lòng Sở Khanh Hàm, chậm rãi kể lại chuyện lúc trước, khoảng thời gian lớn lên ở cô nhi viện, còn có nỗi sợ mùa đông trong quá khứ.Nói đến đoạn chua xót đau khổ, Sở Khanh Hàm sẽ hôn hôn lên trán cậu, dịu dàng quan tâm, khiến cho Minh Tư buông lỏng tâm tình.

Mặt trời ngả về tây, Minh Tư đã gối lên lồng ngực Sở Khanh Hàm chậm rãi thiếp đi, trên mặt còn mang theo nụ cười điềm tĩnh.

Nói ra tất cả những chuyện đè nén trong lòng, cả người liền cảm thấy bình tĩnh nhẹ nhõm hơn hẳn, một ngày mệt mỏi cũng tiến vào màn đêm ngọt ngào...Sở Khanh Hàm sờ lên tóc Minh Tư, trong mắt tràn ngập đau lòng, nghĩ đến cặp cha mẹ không chịu trách nhiệm kia, hắn thật muốn thiên đao vạn quả bọn họ, nhưng hắn lại không thể làm như vậy, bởi vì hắn không muốn Minh Tư càng thêm thương tâm.

Nắm tay siết chặt, nhưng không thể ra sức, chỉ đành nghiêng người hôn lên môi Minh Tư.Ngày thứ hai sau khi cùng Sở Khanh Hàm trở về Sở trạch, Sở Chấn Bác vẫn ngồi trong phòng khách, giương mắt nhìn Minh Tư và Sở Khanh Hàm, khẽ gật đầu, "Trở về rồi."

Vẻ mặt nghiêm túc không có quá nhiều biểu cảm, lại khiến cho Minh Tư cảm nhận được sự quan tâm đằng sau đó."

Dạ."

"Còn chưa ăn gì đi, ta đã kêu quản gia nấu một vài món."

Thanh âm rơi xuống, ông lão thu hồi quyển sách trên tay, đứng dậy đi lên phòng sách trên lầu.Sự quan tâm của ông lão mặc dù cứng ngắc, nhưng là mười phần quan tâm, trong lòng tự nhiên dâng trào nắng ấm, Minh Tư và Sở Khanh Hàm nhìn nhau, rồi mỉm cười dắt tay nhau đi về phía phòng ăn.Lúc trời tối, Sở gia gia và An gia gia đề nghị đi dạo phố, cho dù khí trời bắt đầu lạnh lẽo cũng không ngăn cản được ý định của hai ông lão.

Mùa đông khắp các con đường đều là băng tuyết, Minh Tư không yên tâm nên cũng đi theo, đương nhiên còn có Sở Khanh Hàm không rời Minh Tư nửa bước.Lúc ra khỏi cửa, lại đụng phải Đường Tư Phong và Đường Tư Tiệp, đội ngũ liền theo đó mà tăng lên.

Đoàn người lững thững đi dạo trên đường phố, phía sau còn chạy theo hai chiếc xe riêng, được chuẩn bị sẵn để tránh cho hai vị lão nhân không chịu nổi khí hậu giá rét ở bên ngoài.Ra khỏi khu nhà cao cấp, chính là đường phố bình thường, không an tĩnh giống như trong tiểu khu.

Trên đường chính không chỗ nào là không mang theo không khí năm mới tết đến.

Đám con nít vui vẻ cười đùa cầm kẹo hồ lô rượt đuổi nhau, những người lớn thì xách túi thực phẩm đi qua đi lại, vừa đồng hành vừa trò chuyện, khiến cho con đường bình thường yên tĩnh, tăng thêm không ít thanh sắc.Trên bầu trời đầy sao, bắt đầu rơi xuống những bông tuyết, đèn đường rực rỡ, giống như đom đóm tỏa sáng trong đêm, nhẹ nhàng đung đưa, dáng vẻ hoa lệ.

Hai ông lão tinh thần sung túc, chậm rãi nhịp bước, càng thêm có lực, dần dần đã không còn thấy rõ hai con sư tử đá ở trước tiểu khu.Minh Tư thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Sở Khanh Hàm bên cạnh, khẽ mỉm cười.

Thời điểm vừa bước ra khỏi nhà, tay cậu liền được bao bọc trong sự ấm áp, hoàn toàn không cảm thấy mùa đông lạnh lẽo chút nào, ngược lại tâm tình mang theo độ ấm nhu hòa, lưu chuyển khắp các mạch máu.Sở Khanh Hàm nhìn Minh Tư, khóe miệng ẩn ẩn dịu dàng, tuy cạn nhưng lại lộ ra nhu tình."

Tư Tư, ngày mai cùng em đến tiệm sách tìm mấy cuốn sách có được không?"

Một giọng nói đột ngột chen vào, khiến cho Minh Tư quay đầu, nhìn về phía Đường Tư Tiệp chẳng biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu.Minh Tư gật đầu, "Ừm, dĩ nhiên là được."

"Quá tốt rồi."

Đường Tư Tiệp hô to một tiếng, liền cười lớn chạy đến bên cạnh Đường Tư Phong đi ở phía sau bọn họ cách đó không xa, "Anh, ngày mai Tư Tư cùng em đi mua sách, em sẽ không theo anh đến buổi họp."

Đường Tư Phong giương mắt nhìn về phía Minh Tư, khẽ gật đầu, giơ tay lên sờ mái tóc mềm mại của em trai, "Ừm."

Sau đó cũng không nói thêm gì, hai tay đút vào túi quần, theo ở phía sau.Đi hơn một giờ, Sở Chấn Bác và An gia gia liền dừng bước.

Cho dù tuổi già dẻo dai, năm tháng cuối cùng vẫn không buông tha người, hai ông lão ngồi lên chiếc xe luôn không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Hai anh em Đường gia nhìn nhau một cái, lên một chiếc xe khác, lần lượt trở về.Duy chỉ có Minh Tư và Sở Khanh Hàm, vẫn kiên trì, tay nắm tay, chậm rãi bước.

Người bắt đầu thưa thớt, nhưng đèn đường vẫn sáng choang, từng cái từng cái như những chiếc đèn lồng nhỏ, màu sắc đỏ rực vui mừng, lắp đầy sự trống rỗng đằng sau vẻ yên tĩnh.Phàm là người qua đường, trên mặt đều mang ý cười, đèn đuốc vạn nhà, mong chờ năm mới đến, bất luận là người thân gặp nhau, hay là tổng kết công việc cuối năm, đều khiến mọi người vui thích.Một đám con nít bảy tám tuổi đang chơi đùa, Minh Tư và Sở Khanh Hàm nâng lên bàn tay đang nắm lấy tay đối phương, không buông ra, tiếng cười của những đứa trẻ xuyên qua màng tai, rồi biến mất, hai người mới buông tay xuống, nhìn nhau cười một tiếng.Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Minh Tư đã rời giường bắt đầu chuẩn bị đồ, cậu biết lão gia tử thích canh ngó sen cậu làm, cho nên dậy thật sớm vào bếp, dùng lửa nhỏ để nấu.Gần cuối năm, không ít người giúp việc xin nghỉ về nhà ăn tết.

Sở Chấn Bác cũng không giống như người nhà có tiền, thích người hầu xếp hàng nghênh đón, cho nên cứ đến mấy ngày gần tết, cơ hồ đều thả tất cả mọi người về nhà.

Trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ còn lác đác vài người làm, đầu bếp hàng năm đều sẽ ở lại ăn tết, nhưng năm nay bởi vì em gái ở nước ngoài sinh em bé, cho nên cũng về nhà đón năm mới.Phòng bếp không còn một ai, chuyện cơm nước trở thành vấn đề.

Tình trạng này Sở Chấn Bác chưa từng nghĩ tới, quản gia tạm thời mời người khác tới nấu đều không đúng khẩu vị.

Bắt đầu từ tối hôm qua, liền không ăn gì cả, cho nên sau đó Minh Tư đã thông báo cho người làm tại phòng bếp, không cần nấu cơm cho nhà chính.Vì vậy mới có tình trạng như hiện tại, Sở Khanh Hàm thức dậy, nhưng cảm thấy trong lồng ngực trống không, đứng dậy rửa mặt xong, liền xuống lầu tìm Minh Tư.

Thấy người bận rộn trong phòng bếp, Sở Khanh Hàm mới chậm lại nhịp bước, cũng không có ngồi xuống ăn cơm, mà là đứng ở nơi đó cùng Minh Tư đang xới cơm cho hắn có một nụ hôn chào buổi sáng đầy nhiệt tình.Rời đi đôi môi quyến rũ của Minh Tư, trong mắt Sở Khanh Hàm tràn ngập ôn nhu, "Tay."

"Tay đã hoàn toàn tốt rồi.

Ngày hôm qua không phải anh đã thấy miệng vết thương kết vảy rồi sao."

Minh Tư ngẩng đầu lên, mặc dù hơi thở vừa mới ổn định trở lại, nhưng vẫn nhón chân đặt lên môi Sở Khanh Hàm một nụ hôn, "Ngồi xuống ăn cơm đi, nếu không một hồi sẽ lạnh."

Minh Tư đặt chén cơm vào trong tay Sở Khanh Hàm, rồi mới xoay người trở về phòng bếp bận rộn.

Có chút cảm giác bị vắng vẻ, Sở Khanh Hàm buông chén cơm xuống, đi theo vào bếp, nhìn nồi canh trên bếp, mùi thịt lượn quanh khắp phòng, không cần hỏi cũng biết là canh gì, đồng thời cũng biết canh này không phải đặc biệt chế biến cho hắn, trong lòng Sở Khanh Hàm có chút mùi vị ê ẩm."

Canh."

"Ừm, em vừa múc cho anh một chén, độ lửa vừa vặn, anh nếm thử xem."

Nhìn chén canh đưa tới và nụ cười vui vẻ trên mặt Minh Tư, chút không vui trong lòng Sở Khanh Hàm nháy mắt biến mất, suy cho cùng Minh Tư vẫn nghĩ tới hắn, nhìn nhìn canh trong chén, biết một chén này so với nguyên cái nồi kia tốt hơn rất nhiều, tâm tình lại tung bay, gật đầu một cái, liền mang tâm trạng vui vẻ trở về bàn ăn.Đến giờ, Sở Chấn Bác cũng xuống lầu dùng cơm, nhìn canh trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, liền cảm thấy đói bụng, cháo và thức ăn cũng vô cùng hợp khẩu vị, bữa sáng liền ăn nhiều thêm một chén so với thường ngày.Ăn xong, Minh Tư thu dọn thỏa đáng mọi thứ, rồi lấy ra một ít miến, ngâm vào chậu nước, sau đó cầm ra bàn cờ bắt đầu cùng Sở gia gia học đánh cờ tướng.

Lúc An gia gia tới thăm, ngửi thấy dư vị của canh còn lượn lờ trong phòng, liền cười híp mắt nhìn Minh Tư, "Hôm nay hầm canh gì đó?"

"Canh ngó sen hầm xương ạ."

Minh Tư mỉm cười buông xuống quân cờ trong tay, "An gia gia, để cháu múc cho ông một chén."

"Chỉ có Minh Tư là hiểu tâm tư của An gia gia."

An gia gia ngồi xuống vị trí của Minh Tư, thuận tiện cũng nhận lấy cuộc cờ của cậu, tiếp tục chơi cùng Sở Chấn Bác.Minh Tư bưng chén canh nóng hổi và trà ngon mới vừa pha, ngồi vào bên cạnh hai vị gia gia."

Minh Tư thật chu đáo."

An gia gia cười híp mắt uống một ngụm canh, đậm đà thơm ngon, ngẩng đầu nhìn Sở Chấn Bác, giọng có chút hâm mộ, "Lão Sở, ông thật là quá hạnh phúc."

Nhận lấy chén trà Minh Tư đưa tới, môi Sở Chấn Bác bất giác cong lên một chút, không cần nói cũng biết kiêu ngạo cỡ nào."

An gia gia, buổi trưa cháu làm sủi cảo, ông ở lại ăn cơm nhé."

An gia gia vừa đánh cờ vừa thưởng thức mùi vị của canh, vẻ mặt tươi cười gật đầu một cái, "Được, được, được."

Sở Chấn Bác xoay xoay quân cờ trong tay, bưng lên chén trà trong khay khẽ nhấp một ngụm, "Để cho quản gia giúp một tay."

"Dạ, cháu biết rồi gia gia."

Biết đây là Sở gia gia đang quan tâm cậu, nụ cười trên môi Minh Tư càng sâu sắc.Buổi trưa, mẻ sủi cảo đầu tiên vừa chín, Sở Khanh Hàm liền tan việc lái xe trở về, Lục Phong và Hồng Lâm mấy ngày không thấy cũng xuất hiện, cộng thêm quản gia cùng An gia gia, tổng cộng bảy người.Bày chén đũa xong, Sở Chấn Bác liền kêu quản gia cùng ngồi xuống.

Sủi cảo được làm từ nước súp thượng hạng, mùi vị tự nhiên lại ngon vô cùng, được phân thành ba loại, mỗi loại có vị ngon riêng, hơn bốn trăm viên sủi cảo tinh xảo, thêm một nồi canh nóng, toàn bộ đều được ăn sạch sẽ.Sau khi ăn xong, việc rửa chén đương nhiên đã có người làm, Minh Tư đang định vào phòng bếp hấp một ít trà bánh, lại bị Sở Khanh Hàm ôm eo, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi, giọng ôn nhu, "Nghỉ ngơi."

Minh Tư cười một tiếng, hai tay vòng lên cổ Sở Khanh Hàm, toàn bộ phòng ăn đã không còn ai, Minh Tư cũng không ỡm ờ, trực tiếp hôn cái chóc lên mặt Sở Khanh Hàm, "Được."

Đi lên lầu, tiến vào phòng ngủ của hai người, Sở Khanh Hàm dịu dàng đặt Minh Tư lên giường, hai tay nhẹ nhàng nhưng không mất lực xoa bóp cho Minh Tư.Động tác này chọc cho Minh Tư cười thành tiếng, cũng không cự tuyệt, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự săn sóc của người yêu.
 
[Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân
Chương 39


Minh Như Thần Tư

Tác giả: Nam Quân

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 39.Sau giờ ngọ, Sở Khanh Hàm trở về công ty, chân trước mới vừa đi, Đường Tư Tiệp liền đúng hẹn xuất hiện trong phòng khách chờ đợi Minh Tư.Hai tay nhàn nhã cắm vào túi quần, mang theo nụ cười sáng sủa dựa vào khung cửa, "Tư Tư, anh không quên ước định ngày hôm qua của chúng ta đó chứ?"

Khóe môi Minh Tư cong lên, cười nhạt, "Dĩ nhiên không quên."

Quay đầu dặn dò quản gia nhớ canh chừng nồi canh trong bếp, liền lên lầu thay đổi quần áo, cùng Đường Tư Tiệp một đường đi đến tiệm sách lớn nhất thành phố.Xe dừng, bất quá chỉ mất khoảng ba mười phút, trò chuyện với nhau về một vài vấn đề trong sách, trước sau đều duy trì bầu không khí vui vẻ.

Sau đó Minh Tư nhận điện thoại của Sở Khanh Hàm, báo vị trí của mình, rồi cùng Đường Tư Tiệp bước vào một quán cà phê.Đường Tư Tiệp bắt đầu thao thao bất tuyệt về những quyển sách tâm đắc, Minh Tư tỉ mỉ lắng nghe, có lúc chen vào mấy câu, thời gian còn lại đều mỉm cười, uống cà phê, nghe Đường Tư Tiệp huyên thuyên trời cao biển rộng.Không biết từ lúc nào, đề tài dần dần chuyển đến Sở Khanh Hàm, Đường Tư Tiệp vẫn nở nụ cười, giống như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, "Sở đại ca đối với anh thật tốt."

Một câu nói không đầu không đuôi, khiến cho Minh Tư sửng sốt giây lát, ngay sau đó mỉm cười tựa gió xuân, "Khanh Hàm rất chu đáo, anh ấy đối với bất kỳ ai đều rất tốt, chỉ là không biết biểu đạt."

Chống cằm, Đường Tư Tiệp khuấy khuấy ly cà phê, "Em nghe anh trai nói, lúc em còn bé, tiếng thứ nhất gọi không phải ba mẹ anh hai, mà là Sở ca, một đứa trẻ con mà phát âm ra hai chữ ấy, quả thật rất khó, nhưng không biết tại sao em lại muốn gọi ra hai chữ ấy.

Tư Tư, anh nói xem, chuyện này có phải là duyên phận kiếp trước hay không?"

Đường Tư Tiệp mở to đôi mắt tròn xoe, toét miệng cười, "Nói không chừng em cùng Sở đại ca kiếp trước là tình nhân."

Nụ cười trên môi Minh Tư vẫn không đổi, khẽ nhấp một ngụm cà phê, vẫn không tiếp lời.Đường Tư Tiệp cảm thấy không thú vị, nhún vai một cái, "Tư Tư thật nhàm chán, em đã nói đến vậy, mà anh vẫn không tức giận sao?"

Tay tiếp tục khuấy ly cà phê đã nguội lạnh, bưng lên miệng, lại bị Minh Tư giữ lấy, đem ly nước cam bên cạnh mình thả vào trong tay Đường Tư Tiệp, "Cà phê lạnh, đối với dạ dày không tốt."

Nhìn chất lỏng màu cam trong ly, Đường Tư Tiệp cười, không phải rạng rỡ như ánh mặt trời, mà là vươn chút khổ sở, "Từ nhỏ em đã thích đi theo sau lưng Sở đại ca, anh ấy đi đâu, em liền theo đến đó.

Lần đầu tiên trong đời em thật sự thích một người đến như vậy, nhưng cuối cùng lại thua đến chật vật."

Đường Tư Tiệp không phải muốn gây chia rẽ, chẳng qua là không cam lòng, không cam lòng người cậu yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trở thành chồng của người khác, chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà không thể tận tay săn sóc.Minh Tư đem ly cà phê đã lạnh kia để lên bàn, "Tư Tiệp, tình yêu nảy sinh khi con người gặp nhau thuở ban đầu, nhưng lại tồn tại muôn thuở về sau, thề non hẹn biển không chỉ là cảm xúc nhất thời, theo thời gian dời đổi, tình yêu liền lớn lên thành tình thân."

Gắn bó làm bạn...Xuyên qua cửa kính, một chiếc xe riêng màu đen ngừng trước cửa quán cà phê, nam nhân bước xuống, thân hình thon dài mà cao ngất, ngũ quan tinh xảo mà anh tuấn, khiến người đi đường liên tục ghé mắt, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế cường đại lộ ra, liền quay mặt đi.Nam nhân đẩy cửa quán cà phê, tìm kiếm người mình muốn tìm, gương mặt không biểu tình, khi nhìn thấy Minh Tư, sự ôn nhu nhàn nhạt liền quét sạch toàn bộ lạnh lùng."

Anh về trước cùng Sở đại ca đi, em muốn ngồi đây một lát."

Vùi mặt vào trong khuỷu tay, thanh âm Đường Tư Tiệp vẫn trong sáng trước sau như một.Có một số việc phải tự mình bước ra, trường hợp này của Đường Tư Tiệp, cậu không tiện nói nhiều.

Minh Tư gật đầu một cái, mặc lên áo khoác, liền cùng Sở Khanh Hàm tới đón cậu trở về.Nào ngờ trong ngõ hẻm đối diện quán cà phê, một người đàn ông đang đứng, từ sau khi Minh Tư bước vào quán, người đó liền chưa từng di chuyển bước chân.

Nhìn hai người tay trong tay, chân mày người đàn ông nọ nhuốm thần sắc bi thương.Lãnh Lâm đặt điếu thuốc lên môi, hung hăng hít một hơi, tựa vào bức tường lạnh như băng, ngước nhìn trời, điện thoại di động trong túi áo ong ong vang lên, hồi lâu sau vẫn không dứt, Lãnh Lâm móc ra điện thoại, đặt lên tai."

Thiếu gia, thiếu nãi nãi sắp sinh rồi."

Thanh âm của quản gia, khô khan cứng ngắc.

Lãnh Lâm 'Ừm' một tiếng rồi buông điện thoại, nhìn điếu thuốc giữa hai ngón tay dần dần cháy hết, mới ném xuống đất, dùng đế giày nghiền nát...Trở về nhà, hai tay Lãnh Lâm cắm vào túi quần, bộ dáng nhàn nhã chậm rãi đi lên lầu, nhìn cha hắn ngồi trong phòng khách lầu hai, chỉ khẽ gật đầu, "Cha."

Âm thanh vang vọng trong căn phòng sinh được chuẩn bị tốt từ sáng sớm.Người vợ trên danh nghĩa của hắn đang nằm trên giường gào thét tê tâm liệt phế, không còn đoan trang xinh đẹp, cũng không còn ghen tị oán hận, chỉ chìm ngập trong đau đớn thống khổ.

Lãnh Lâm ngồi ở một bên, ánh mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ mặt đầy mồ hôi, vươn tay về phía hắn, kêu tên của hắn, không phải vì tình yêu mà giống như đang ôm lấy một khúc gỗ cứu mạng.Lúc tiếng oa oa của đứa trẻ vang lên, đã là chuyện của ba giờ sau.

Trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nhìn sinh mệnh mà cô mới vừa dùng toàn bộ sức lực sinh ra, "Lâm, là con trai, hay con gái?"

Thanh âm vô cùng yếu ớt, nhưng lại hoàn toàn xóa tan đi sự thương tiếc mới vừa dấy lên trong lòng Lãnh Lâm, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua đứa trẻ, mùi máu tanh tràn ngập phòng sinh."

Cha, Thượng Quan Tuệ sinh con trai, con đã sắp xếp bác sĩ làm xét nghiệm DNA cho đứa trẻ."

"Ừm."

Lãnh lão gật đầu, chống gậy đứng dậy, nhìn nhìn khuôn mặt lúng phúng râu của con trai, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, "Đi theo ta tới phòng sách."

"Dạ."

Cha con hai người vừa bước lên nấc thang đầu tiên, một nữ y tá trẻ tuổi liền hốt hoảng chạy đến, "Lãnh tiên sinh, thái thái của ngài không ngừng chảy máu..."

Cắt đứt tiếng ồn ào giống như chim sẻ kia, Lãnh Lâm cau mày, "Đưa đi bệnh viện."

Nói xong, liền theo cha Lãnh vào phòng sách ở ba lầu.

Lãnh Lâm đứng trước bàn đọc sách, ngọn đèn lớn trên mặt bàn tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.Lãnh lão lấy ra một xấp hình từ trong ngăn kéo, vứt xuống trước mặt Lãnh Lâm.

Mỗi một tấm đều là hình được chụp lén, mà nhân vật trong hình đều cùng một người, đó chính là hắn.

Đứng trong ngõ hẻm nhìn bóng lưng Minh Tư, đứng ngoài cửa tiệm sách chờ Minh Tư xuất hiện, núp cạnh nhà xuất bản, chỉ vì muốn lén nhìn Minh Tư một cái.Lãnh lão gia tử ngang dọc trên thương trường mấy chục năm, điều ông hài lòng nhất không phải là những vụ làm ăn kia, mà là ông có một đứa con trai ưu tú, khí phách, cõi lòng đầy mơ ước, tuổi còn trẻ mà đã trở thành thiên tài trong giới âm nhạc.

Nhưng hiện tại thì sao, gương mặt lổm chổm đầy râu, khắp người đều là mùi thuốc lá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đây là đứa con trai khiến ông kiêu ngạo đó sao?"

Mày nhìn lại bộ dạng của chính mình đi, còn ra cái thể thống gì, chẳng lẽ tên Thẩm Minh Tư đó thật sự đáng giá để mày biến thành bộ dạng hiện tại hay sao?"

"Đáng giá."

Nhớ đến cử chỉ tao nhã, nụ cười dịu dàng của Minh Tư, tim Lãnh Lâm có chút đau nhói, "Suốt mười năm, quan tâm chăm sóc không cầu hồi báo, cậu ấy là người duy nhất cho con điều đó."

Hắn không thích người khác tiến vào nhà của bọn họ, cho nên lúc Minh Tư đặt mua bộ máy giặt tự động về, cậu đã tự tay đem cái máy to đùng kia vào nhà, một mình tự gắn.

Minh Tư luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn khi hắn lên cơn sốt, trắng đêm không ngủ mà bầu bạn...Rất nhiều thứ, không cần con trai nói, ông cũng điều tra được một ít.

Thẩm Minh Tư đối xử vô cùng tốt với con trai ông, ông biết.

Lãnh lão đứng dậy, vỗ vỗ bả vai con trai, "Con muốn cái gì, ba cũng có thể cho con, duy chỉ có Thẩm Minh Tư là không thể."

Lãnh lão gia tử thở dài, "Lãnh gia đã tổn thất hơn hai mươi phần trăm sản nghiệp, con không thể bởi vì một người đàn ông, mà đem sáu mươi năm cơ nghiệp của nhà chúng ta hủy hoại trong chốc lát."

Sở Khanh Hàm trả thù đã nằm trong dự liệu của ông, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, đã khiến cho công việc làm ăn vững chắc của Lãnh gia tổn thất đến thảm trọng, mà đây chẳng qua chỉ là một chút cảnh cáo...
 
[Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân
Chương 40


Minh Như Thần Tư

Tác giả: Nam Quân

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 40.Nhắc tới cũng thật khéo, thời điểm cách năm mới còn ba ngày, chính là sinh nhật của Minh Tư.

Chính xác mà nói, là ngày cậu được cô nhi viện nhặt về.

Minh Tư không có nói ra, bởi cậu từ trước đến giờ đều không coi trọng sinh nhật của mình.Nhưng cặp cha mẹ mới vừa gặp qua, cũng không phải rất quen thuộc kia, lại nghe được tiếng gió, gọi điện thoại tới, nói muốn đến Sở trạch viếng thăm, Minh Tư không biết phải làm sao, chỉ đành lên tiếng đồng ý.Thật ra thì trước khi cha Trương mẹ Trương gọi điện thoại tới, Sở Chấn Bác cũng đã biết sinh nhật Minh Tư chính là vào mấy ngày này.

Mặc dù chỉ mới sống chung mấy ngày, nhưng Sở lão gia tử đã hoàn toàn coi Minh Tư như cháu của mình, đương nhiên sinh nhật của cậu muốn tổ chức lớn một phen, nhưng lại cố kỵ chứng dị ứng của thằng cháu mình, nên đành thôi, chỉ dặn dò quản gia tìm mấy người đầu bếp tới, làm một bữa cơm gia đình phong phú.Vốn sinh nhật tiểu bối không cần quá mức coi trọng, cha mẹ Minh Tư bình thường lại là người bận rộn, nhưng cảm thấy những năm qua hổ thẹn với đứa nhỏ, nên liền bỏ qua công việc bận rộn, sáng sớm đã tới Sở gia góp mặt.Nhưng lúc vừa bước vào trong nhà, nhìn thấy phòng khách treo đèn nhiều màu, còn có cả bong bóng, vợ chồng Trương thị liền nhìn nhau một cái.

Đã sớm nghe nói Sở lão gia tử đứng đầu trong giới thương nghiệp là một người vô cùng nghiêm túc, chỉ cưng chiều duy nhất đứa cháu trai Sở Khanh Hàm, không ngờ lão gia tử yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thẩm Minh Tư cũng yêu thương có thừa.Nghĩ tới đây, hai vị cha mẹ mất chức kia trong nháy mắt trở nên áy náy không thể tả.

Nhưng là người đã trải qua vô số hoàn cảnh, mặc dù tâm tình chua xót, nhưng vẫn nâng lên nụ cười khách sáo đối diện với Sở lão gia tử, "Để cho ngài phí tâm rồi."

"Minh Tư chính là cháu trai ta, không có gì phí tâm hay không phí tâm cả."

Sở lão gia tử từng tuổi này, đã sớm gặp qua vô số sóng gió gia tộc, nhưng nghĩ tới những chuyện mà đứa trẻ Minh Tư kia phải chịu, vẫn không nhịn được có chút lãnh đạm trong lời nói đối với vợ chồng Trương thị.Đứa trẻ kia là năm xưa chính bọn họ vứt bỏ, sự lãnh đạm của Sở lão gia tử khiến bọn họ có muốn nói gì, cũng không nói ra được, vợ chồng Trương thị chỉ đành lúng túng cười hai tiếng, rồi yên lặng nhìn người làm bận rộn xung quanh.Ngồi đến trưa, Sở Khanh Hàm mới cùng Thẩm Minh Tư trở về, trong tay cầm một đống đồ.

Sở lão gia tử buông xuống sách cờ trong tay, nhìn về phía hai người, "Hai đứa làm gì mà mua nhiều đồ thế?"

Vào nhà liền thấy được hai vị cha mẹ 'không quen thuộc' kia, khuôn mặt vốn đang mỉm cười của Minh Tư liền cứng ngắc trong chốc lát, sau đó lại nâng lên nụ cười, lên tiếng chào hỏi không kèm bất kỳ xưng hô nào."

Ừm."

Bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, hiện tại đứa trẻ đã chừng ba mươi tuổi, muốn tâm sự một chút, tán gẫu một chút, cũng không biết bắt đầu từ đâu, vợ chồng Trương thị lần nữa cảm nhận được bản thân không xứng chức.Chào hỏi xong, Minh Tư mới đi đến trước mặt Sở lão gia tử, "Gia gia, không phải sắp hết năm sao?

Cháu cùng Khanh Hàm chuẩn bị ít đồ, muốn đưa cho mấy đứa nhỏ họ hàng thân thích tới chơi."

"Đứa bé ngoan."

Trên mặt Sở lão gia tử lộ ra nụ cười, ông bây giờ càng nhìn Minh Tư càng thấy thuận mắt.

Năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, đứa nhỏ trong nhà cũng không phải ít, nhưng không có ai ngoan ngoãn lại thân thiết giống như Minh Tư, cầm ra một cái hộp màu xanh từ trong túi áo, đặt vào tay Minh Tư, "Sinh nhật vui vẻ, mở ra nhìn xem có thích hay không."

Minh Tư đưa tay nhận lấy, trong lòng tràn ngập cảm động, "Cảm ơn gia gia."

Mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc, châu tròn ngọc sáng, rất tinh xảo cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Gia gia đã phí tâm sức chuẩn bị lễ vật cho cậu, cho dù ông lão có đưa một khối đá cũ nát, Minh Tư cũng sẽ cảm động, "Cháu rất thích."

Vợ chồng Trương thị cũng đứng dậy, cầm ra món đồ mà bọn họ đã sớm chuẩn bị.

Mặc dù đứa trẻ của bọn họ theo họ của viện trưởng cô nhi viện, nhưng cuối cùng vẫn là máu thịt rơi ra từ trên người bọn họ.

Tối hôm qua bọn họ đã thương lượng hồi lâu, "Đây là tâm ý của hai ông bà già chúng ta, hy vọng con sẽ thích."

Hai người cộng lại đã hơn trăm tuổi, có chút không được tự nhiên, đứa trẻ thiếu gì, thích gì, bọn họ đều không biết.

Bình thường không cảm nhận được, nhưng hiện tại đứng trước mặt người Sở gia, bọn họ càng lúc càng cảm thấy xấu hổ."

Không thích."

Dĩ nhiên lời này không phải của Thẩm Minh Tư, mà là Sở Khanh Hàm đi tới bên cạnh Minh Tư nhìn thấy nội dung của phần lễ vật kia, tự nhiên vòng tay lên eo Minh Tư, một tay khác cầm lấy tờ giấy bất động sản được chuyển sang tên Minh Tư, vứt xuống đất.Minh Tư biết đây là biểu hiện mất hứng của Sở Khanh Hàm, nhưng lo ngại cậu, nên mới không chính thức thả ra khí lạnh.

Thế nhưng, cho dù đây là tâm ý của 'người lần đầu làm cha làm mẹ', cậu cũng sẽ không nhận những thứ kia.

Nhìn cha mẹ có chút luống cuống, Minh Tư thở dài trong lòng, "Lễ vật này quá quý trọng."

Bàn tay vòng lên eo Minh Tư của Sở Khanh Hàm vẫn ôn nhu như cũ, nhưng đồng thời cũng kiềm giữ toàn bộ động tác của cậu.

Minh Tư muốn đưa tay nhặt lên tờ giấy bất động sản bị vứt xuống đất kia, cũng đành bó tay.Cuối cùng vẫn do người làm đứng gần đó đi tới nhặt lên, muốn thả lại vào tay Minh Tư, nhưng cảm nhận được khí thế phát tán trên người Sở Khanh Hàm, lập tức khó xử cứng ngắc tại chỗ, Minh Tư đành phải đưa tay ra cầm lấy, giải vây giúp người làm kia, ngay sau đó nhìn về phía vợ chồng Trương thị."

Tâm ý này con đã nhận được, cho nên các ngài cứ cầm về đi."

Không phải cậu không hiểu chuyện phủi đi tâm ý muốn bù đắp của cha mẹ, mà là cậu quá mức hiểu Sở Khanh Hàm.

Ý thức về lãnh địa của người này quá sức mạnh mẽ, nếu cậu thật sự nhận lấy, cậu không cách nào tưởng tượng được hậu quả sau đó sẽ như thế nào.Hai ông bà dường như cũng ý thức được cái gì đó, liền không tiếp tục kiên trì.

Người làm ra tới nói một câu 'cơm chín rồi', khiến cho bầu không khí ngột ngạt tiêu tán vô ảnh vô tung.

Bữa cơm trưa không tính là quá vui vẻ, nhưng cũng không coi là quá nặng nề, cứ như vậy kết thúc.Sở lão gia tử về tinh thần hay tuổi tác đều đã già cỗi, cơm nước xong xuôi trò chuyện một hồi, liền trở về phòng ngủ trên lầu nghỉ trưa, mà vợ chồng Trương thị từ đầu đến cuối đều đắm chìm trong bầu không khí ngột ngạt, cũng liền mượn cớ có việc mà rời đi.Toàn bộ phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Minh Tư cùng Sở Khanh Hàm.

Ngây ngẩn trong phòng khách một hồi, Minh Tư đang muốn đứng dậy, lại bị Sở Khanh Hàm kéo lấy.

Minh Tư không kịp chuẩn bị liền ngã xuống lồng ngực Sở Khanh Hàm, người làm xung quanh đã sớm rời đi, Minh Tư cũng không cố kỵ, mặc cho Sở Khanh Hàm ôm cậu, chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.Quả nhiên, món lễ vật của người cuối cùng được đưa ra trước mặt cậu, hộp gấm màu đỏ, ngay ngắn đặt ở trong tay cậu.

Minh Tư nhìn về phía Sở Khanh Hàm, lại chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng mở ra, là đồng hồ đeo tay, cùng một kiểu với cái mà cậu tặng cho Sở Khanh Hàm vào dịp sinh nhật lúc trước, ánh sáng phản chiếu rực rỡ ấm áp kia tự động biến thành một đôi, khiến cho trong lòng Minh Tư tuôn trào đủ loại cảm xúc.Sở Khanh Hàm đặt Minh Tư lên ghế sô pha, tự mình đứng dậy, sau đó đầu gối chạm đất, lấy ra đồng hồ đeo tay trong hộp, cầm lên tay Minh Tư, trong mắt nồng đậm thâm tình, "Cả đời."

Mặc dù đã kết hôn được một thời gian, nhưng cử chỉ tựa như cầu hôn thế này khiến Minh Tư vô cùng cảm động, dù không phải là ba chữ 'anh yêu em' như bao người, nhưng lời nói của Sở Khanh Hàm vẫn làm Minh Tư xúc động, cả đời, thật sự là cả đời, tương tri tương thủ...Trong lòng giống như chứa đầy ấm áp không còn kẽ hở, sau đó nghiêng người đặt môi mình lên môi Sở Khanh Hàm, không có bước kế tiếp, chỉ đơn thuần muốn chạm vào, yên lặng mấy giây, trên môi Minh Tư liền nở rộ một nụ cười, "Cả đời."...
 
[Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân
Chương 41


Minh Như Thần Tư

Tác giả: Nam Quân

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 41.Cách năm mới càng lúc càng gần, những người già thuộc thế hệ của Sở Chấn Bác đều cực kỳ coi trọng năm mới.

Bất luận bề ngoài nghiêm túc cỡ nào, cũng muốn những ngày đầu năm vui vẻ náo nhiệt một chút.

Cho nên vào ngày cuối cùng của năm cũ, những thành viên Sở gia mà Minh Tư chưa bao giờ thấy qua, đều lần lượt trở về tổ trạch.Chú hai của Sở Khanh Hàm là Sở Cảnh Thần, thím hai là Lưu Lệ Hà, em họ Sở Khuynh Vân ôn nhu văn nhã cùng vợ là Chu Uyển Nghiên, còn có đứa cháu nhỏ năm tuổi rưỡi là Sở Ngạn Kỳ, em họ nhỏ của Sở Khanh Hàm là Sở Khuynh Dương cao lớn đẹp trai, còn có cháu trai của Sở gia gia là Sở Dực Kỳ cùng vợ là Chân Lâm.

Số người không nhiều, nhưng chỉ thiếu mỗi cha mẹ Sở Khanh Hàm vẫn còn đang du lịch thế giới.Sở gia làm ăn rộng rãi, Sở gia gia trải qua bao nhiêu thăng trầm, cũng biết người thân dễ bị tiền tài rút đi linh hồn mà dẫn đến tranh đoạt, cho nên từ sau khi hai con trai trưởng thành, Sở Chấn Bác liền chia công ty làm hai nửa, mỗi người phát huy tiềm năng của riêng mình, người ta thường nói 'Con cháu tự có phúc của con cháu, chớ làm cho chúng xa cách buồn bã', Sở Chấn Bác cũng bỏ đi không ít tâm tư lo nghĩ.Trên phương diện làm ăn, hai người con trai của Sở Chấn Bác đều không phải quá tài giỏi, mặc dù cũng coi như kinh doanh vững vàng, nhưng thủy chung không có bước tiến gì.

Thế nhưng sau khi con trai lớn giao chuyện làm ăn cho cháu trai Sở Khanh Hàm, cục diện lại hoàn toàn thay đổi.

Sở thị nhanh chóng phát triển, hoàn toàn vượt qua thời kỳ hoàng kim của ông nội hắn, sự lớn mạnh của công ty đã hoàn toàn bước lên một tầm cao mới.Cho nên chú cháu thuộc hai công ty khác nhau cũng không thường xuyên gặp mặt, có thể nói rằng người chú Sở Cảnh Thần sợ hãi người cháu Sở Khanh Hàm từ tận đáy lòng, đỉnh điểm của sự sự hãi này không chỉ giới hạn ở tuổi tác hay bối phận, mà còn là khí thế phát ra từ mỗi người.

Nhưng thân là chú, Sở Cảnh Thần vẫn tận lực che giấu nỗi sợ hãi của bản thân, vốn đã rất ít gặp mặt, cũng liền tỏ ra càng hời hợt.Vì vậy Sở Khanh Hàm cùng Minh Tư vừa bước xuống lầu, mặt không biểu tình nhìn lướt qua một cái, sau đó không nói lời nào, ngược lại kéo Minh Tư ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.Minh Tư vỗ cái tay Sở Khanh Hàm đặt trên eo cậu, lần nữa đứng dậy, cười xin lỗi một tiếng, sau đó tự giới thiệu mình, "Chào mọi người, con là Thẩm Minh Tư."

Toàn bộ người Sở gia vừa mới trở về tụ hợp trong phòng khách đều ngây ngốc mà nhìn Minh Tư.

Dẫu sao trong ấn tượng của bọn họ, Sở Khanh Hàm giống như kẻ không có sinh mệnh, cho dù có trí tuệ vô cùng cao, nhưng vẫn không có nhân khí.

Thế nhưng một màn mới vừa rồi, khiến cho bất luận là chú thím hay em họ, đều phải há hốc mồm, bởi vì Sở Khanh Hàm luôn khiến bọn họ sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng, lại dịu dàng ôm lấy một người đàn ông, vầng sáng ôn nhu bao phủ khắp từ đầu đến chân."

Chào anh, em là Sở Khuynh Vân."

Người hoàn hồn đầu tiên là em họ của Sở Khanh Hàm, mỉm cười nho nhã mang theo phong độ trí thức, đẩy cặp mắt kính, toát ra vẻ tươi mát, "Em là em họ lớn của anh cả Khanh Hàm."

"Chào em."

Những người khác đều lần lượt tự giới thiệu, Minh Tư đi đến trước mặt Sở Cảnh Thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra, "Chú hai, chào chú."

Sở Cảnh Thần nhíu mày, mặc dù hắn đã nghe cha nói qua, nhưng hắn không có tư tưởng cởi mở giống cha, bất luận như thế nào, hắn cũng không tiếp thu nổi chuyện dâu nam này.

Sở Cảnh Thần không tiếp lời, nhưng ánh mắt đã trở nên lãnh đạm.Sở Khanh Hàm vốn đang ngồi trên ghế sô pha, thấy thái độ của chú hai, vẻ không vui liền tụ lại giữa hai đầu chân mày, đứng dậy, kéo lấy tay Minh Tư, rồi ôm lấy bả vai Minh Tư, ánh mắt lạnh như băng dừng trên người chú hai Sở Cảnh Thần, đang muốn mở miệng, lại bị Minh Tư kéo một cái trong bóng tối.

Sở Khanh Hàm cúi đầu nhìn ánh mắt Minh Tư, sau đó quả thật không có mở miệng, nhưng vẫn như cũ dịu dàng ôm lấy Minh Tư."

Khanh Hàm này, không phải thím hai nói con, nhiều danh gia khuê tú như vậy con không muốn, tại sao phải tìm một người đồng tính kết hôn, có phải bởi vì chứng dị ứng của con, chỉ có thể chạm vào người này hay không?"

Chanh chua cay nghiệt, rất khó tưởng tượng những lời như thế lại được thốt ra từ miệng của một phu nhân cao quý, sự khinh thường nơi khóe miệng đã hoàn toàn kéo hình tượng của bà vào cõi trần tục.Ánh mắt ôn nhu của Sở Khanh Hàm rời khỏi người Minh Tư, sau đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo chưa bao giờ có, giống như hàn băng ngàn năm, lạnh tới thấu xương.

Lưu Lệ Hà không khỏi rùng mình một cái, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, mà ngồi xuống ghế sô pha, vuốt vuốt quần áo của mình.Sở Cảnh Thần đi tới ngồi xuống chỗ đối diện Lưu Lệ Hà, nhìn Sở Khanh Hàm, "Thím hai con nói khó nghe, nhưng cũng vì tốt cho con."

"Chuyện nhà mình, còn không hiểu rõ, thì không nên can thiệp cuộc sống vợ chồng của người khác."

Thanh âm trung khí mười phần truyền đến từ trên thang lầu, song song với lời nói, là Sở Chấn Bác chống gậy, từng bước từng bước đi xuống lầu."

Cha."

Sở Cảnh Thần cùng Lưu Lệ Hà nhanh chóng đứng dậy, trong giọng nói mang theo cung kính."

Gia gia."

"Thái gia gia."

Từ lớn đến nhỏ, toàn bộ đều thưa một tiếng.

Sở Chấn Bác ngồi xuống ghế sô pha, không để ý đến những đứa con cháu một năm mới trở về một lần kia, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Minh Tư, tới đây ngồi cạnh gia gia."

"Dạ."

Nụ cười của Minh Tư vẫn đạm mạc, gật đầu một cái, kéo lấy tay Sở Khanh Hàm, liền đi qua ngồi.

Giây phút Minh Tư dắt tay Sở Khanh Hàm, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn cũng cởi bỏ không ít.Không cần nhiều lời, chẳng qua chỉ một câu này, đã khiến cho tất cả mọi người ở đây hiểu rõ, địa vị tại Sở gia của chàng trai tên Thẩm Minh Tư đã không cách nào dao động, toàn bộ thu hồi thanh âm, đứng ở một bên.Minh Tư đưa chén trà sâm cho Sở Chấn Bác, "Gia gia, mọi người ngồi xe vất vả suốt cả chặng đường, chắc cũng mệt lắm rồi, để cho bọn họ đi thay quần áo nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Cầm lấy chén trà Minh Tư tự tay bào chế, hết sức hợp khẩu vị Sở Chấn Bác, uống một ngụm, ấm áp lan tỏa, khiến cho tâm tình không vui mới vừa rồi của ông cũng bình phục trở lại, "Đi lên lầu rửa mặt rồi hẳn xuống."

"Dạ, cha."

"Gia gia, chúng cháu đi lên trước."

Sau khi mọi người đều lên lầu, phòng khách vốn đang đông đúc cũng yên tĩnh trở lại.

Sở Chấn Bác buông xuống chén trà, nhìn về phía Minh Tư, "Cháu không cần để ý lời nói của bọn họ, nếu có chỗ nào không vui cứ nói với gia gia, gia gia giúp cháu hả giận."

"Chú hai và thím hai chỉ là có chút không tiếp thu nổi tình cảm giữa những người đồng tính, cháu biết bọn họ không có ác ý."

"Đứa bé ngoan."

Nhìn nhìn Minh Tư, Sở Chấn Bác lộ ra mỉm cười hiền hòa, đứng dậy chống gậy trở lên lầu.Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Minh Tư dựa vào lồng ngực Sở Khanh Hàm, cùng mười ngón tay của đối phương quấn quít lấy nhau, "Em biết vừa nãy anh rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là người thân, sắp sửa bước sang năm mới, không nên gây gổ khiến mọi người không vui, để cho gia gia đã lớn tuổi còn phải bận tâm vì tiểu bối chúng ta."

Kề sát vào Minh Tư, hai mắt nhìn nhau, trán chạm trán, hô hấp hòa vào nhau chung một chỗ, Sở Khanh Hàm nhẹ nhàng ghé môi vào môi Minh Tư, hồi lâu mới chậm rãi rời đi, nhìn gò má ửng đỏ của Minh Tư, Sở Khanh Hàm mang theo ôn nhu xen lẫn áy náy, "Ừm."
 
[Edit/Hoàn] Minh Như Thần Tư - Nam Quân
Chương 42


Minh Như Thần Tư

Tác giả: Nam Quân

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 42.Buổi tối, Minh Tư vào bếp làm vài món xào cùng hai món canh, ba món hầm, một bàn đồ ăn ngon tản ra mùi thơm mê hoặc.

Khi tất cả mọi người xuống lầu dùng bữa, thì nhìn thấy Sở Khanh Hàm đang bưng một mâm thức ăn đặt lên bàn, nét mặt vẫn khiến người ta sợ hãi giống y như buổi trưa.Sở Khanh Hàm ngay cả mắt cũng không nâng lên, chỉ đặt món ăn xuống xong, liền trở lại phòng bếp hỗ trợ Minh Tư.

Sau khi chỉnh trang thỏa đáng, bữa cơm tối trải qua vô cùng yên tĩnh, lúc ăn xong thì nghe bên ngoài có mấy tiếng pháo nổ, Minh Tư lần nữa cảm nhận được bầu không khí của năm mới.Nhìn phòng khách yên tĩnh, Sở Khanh Hàm vòng tay trên eo cậu, ngồi ở một bên ghế sô pha, những người khác thì ngồi phân tán.

Sở Chấn Bác ngồi ở chính giữa ghế sô pha, mọi người mặc dù ngồi chung một chỗ, nhưng ai cũng bận rộn chuyện riêng.

Chu Uyển Nghiên thì đang trêu chọc con trai Sở Ngạn Kỳ của mình, em họ nhỏ Sở Khuynh Dương thì chơi PSP, Sở Chấn Bác xem sách cờ trong tay, Sở Cảnh Thần thì đọc báo.Cháu trai của Sở Chấn Bác là Sở Dực Kỳ cùng vợ Chân Lâm đang nhìn tập tranh sơn dầu, Sở Khuynh Vân đang dùng máy vi tính xem biểu đồ phân tích thị trường chứng khoán, ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh, tựa như tồn tại những không gian riêng biệt.Minh Tư nhớ tới ngày hôm qua có nhờ quản gia mua giúp bộ mạt chược, vốn là muốn để cậu cùng An gia gia, Sở Chấn Bác và Sở Khanh Hàm giải buồn, không biết hôm nay có thể dùng nó để đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này hay không, "Mọi người có muốn chơi mạt chược không?"

Sở Khuynh Dương tuổi tác không lớn, chính là thời điểm thích yêu đương chơi đùa, hơn nữa bây giờ không có chuyện gì làm, ý tưởng này đương nhiên vô cùng tốt.

Không ngờ một câu nói lại lôi kéo được tất cả mọi người, mở ra hai bàn mạt chược.

Sở gia gia cũng thấy hứng thú, cùng chú hai và Sở Khuynh Vân, Sở Dực Kỳ một bàn.

Sở Khuynh Dương, Lưu Lệ Hà, Chu Uyển Nghiên, Chân Lâm một bàn, mà Minh Tư thì xung phong nhận việc tiếp quản cháu nhỏ Sở Ngạn Kỳ.Sở Khanh Hàm không thích ai khác chạm vào hắn ngoại trừ Minh Tư, cho nên chỉ ngồi bên cạnh Minh Tư, nhìn hai người một lớn một nhỏ.Minh Tư ôm Sở Ngạn Kỳ đang ngồi một bên ghế sô pha lên trên đùi mình, đối với đứa trẻ như tiểu đại nhân này, Minh Tư vẫn phải cẩn thận giữ chặt, "Bao lớn rồi?"

"Mẹ nói, không thể nói chuyện cùng người lạ."

Minh Tư không nhịn được vui vẻ, suy nghĩ của con nít thật thú vị, không thể nói chuyện cùng người lạ, chẳng lẽ có thể ngồi trên đùi người lạ sao?

Nhìn đứa trẻ vẫn khăng khăng ở trong ngực mình, Minh Tư càng nhìn càng thích, "Chú bây giờ đang ở trong nhà cháu, lại đang nói chuyện với cháu, không phải chúng ta cũng coi như là quen biết rồi sao?"

Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, "Coi như là vậy đi."

Nhìn về phía Minh Tư, đứa trẻ cảm thấy, nếu đã quen biết, thì không phải người lạ, dù sao cũng chỉ là một câu hỏi bình thường, liền trả lời, "Cháu năm nay năm tuổi."

"Ồ, vậy là cháu đã đi nhà trẻ rồi."

Sở Ngạn Kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, "Dạ."

"Đi học có ngoan không?"

"Vô cùng ngoan, thầy giáo cũng khen cháu gần đây không có đem nước đổ lên giường của bạn khác, sau đó nói người ta tè ra giường, cũng không có vẽ bậy lền quần trắng của Bối Bối."

Sau đó mặt đầy biểu tình 'Có phải cháu thật biết điều hay không' nhìn về phía Minh Tư.Đoạn 'ngoan ngoãn' này nghe vào tai Minh Tư, khiến cậu không nhịn được buồn cười, đây là một tiểu đại nhân, hay là một tiểu ác ma mang nụ cười hoàn mỹ vậy trời?Vừa lúc đó, người làm đi tới nói với cậu đồ ăn đã chín, Minh Tư mới buông ra Sở Ngạn Kỳ đi vào phòng bếp.

Đứa trẻ không thể không có người trông coi, lúc Minh Tư đứng dậy, liền báo cho Sở Khanh Hàm.Sở Khanh Hàm không biết phải làm sao, hắn không muốn tiếp xúc với người khác, đành ngồi một chỗ, cùng cháu mình mặt đối mặt.

Đứa trẻ cho rằng người bác luôn không cười này đang chơi trò chơi với nó, cũng liền không loạn động, học theo biểu tình của Sở Khanh Hàm, không nói lời nào, tỏ ra vô cùng nghiêm túc.Lúc Minh Tư trở về, trong tay bưng một cái mâm lớn, Sở Khanh Hàm đứng dậy nhận lấy.

Minh Tư đặt xuống trước mặt mỗi người một chén chè trôi nước, lúc đặt xuống trước mặt chú hai, không phải chè trôi nước, mà là một chén nước lê.Sở Cảnh Thần cau mày nhìn Minh Tư, biểu tình không vui đó lại không khiến Minh Tư có chút bất mãn nào, ngược lại mỉm cười, "Buổi chiều ngài ho khan, không thích hợp ăn chè trôi nước, nước lê này càng nhuận hầu hơn."

"Ừm."

Biểu tình trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, Sở Cảnh Thần gật đầu, ho khan một tiếng, "Cảm ơn."

"Không cần khách khí, chú hai."

Mặc dù sau đó vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng tối thiểu không còn tình cảnh châm chọc.

Thím hai cũng không trò chuyện cùng Minh Tư, ngược ba người em họ Sở Khuynh Vân, Sở Khuynh Dương và Sở Dực Kỳ đối với Minh Tư hết sức thân thiết, mà thằng nhóc Sở Ngạn Kỳ sau khi ăn chén chè trôi nước kia xong, bắt đầu dính lấy Minh Tư một cách dị thường, nhất là sau khi được Minh Tư đưa cho rối vải, liền trở thành Minh Tư đi tới chỗ nào, nó liền đi theo tới chỗ đó.Đến nửa đêm còn đặc biệt nghiêm túc kéo lấy tay Minh Tư không buông, chuyện này khiến cho sắc mặt Sở Khanh Hàm từ đầu đến cuối đều không tốt.

Không cách nào tự mình động thủ, Sở Khanh Hàm bèn bùng nổ hơi thở lạnh lẽo ra bên ngoài, khiến cho đôi vợ chồng ngồi bên bàn mạt chược khiếp đảm, lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vã đứng dậy ôm lấy con trai bướng bỉnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back