Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 49: Đến lãnh cung


Sau khi xuyên thư bị bạo quân đánh dấu - Trì Linh

Chương 49: Đến lãnh cung

Edit: Đông

Beta: Dii

_________________

Hoàng đế Trường Lộc quốc bị ám sát ngoài cung, nhưng may là cứu chữa kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.Ánh trăng treo cao, Diệp Thư ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm.Áo lông cáo nhuốm máu trên người y còn chưa kịp thay ra, trông như mai vàng vào đông điểm xuyết trên nền tuyết trắng xóa, nhìn mà sợ hãi.Diệp Thư hít một hơi thật sâu mới làm dịu được cơn buồn nôn trong bụng mình.Hôm nay y theo Tấn Vọng hồi cung.

Sau khi nhìn thái y xử lí vết thương do trúng tên của hắn xong, y cầm lệnh bài mà Tấn Vọng đã đưa, đến đại lao.Một số thích khách mai phục ở Diệp phủ bị thị vệ giết tại chỗ, một số thì tự sát khi bị bắt, cuối cùng chỉ còn lại vài người bị tống vào đại lao.Nhưng vậy là đủ rồi.Diệp Thư được thị vệ hộ tống trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa đi vào cửa đã trông thấy Tấn Vọng đang lười nhác nằm dựa trên giường, cầm tấu chương phê duyệt.Trừ sắc mặt còn hơi nhợt nhạt ra thì trông hắn rất có tinh thần.Trông không giống người xém mất mạng tí nào.Năng lực hồi phục của người này khiến người ta cảm thấy thật phi thường.

“Về rồi sao, mau tới đây shhhh—" Thấy Diệp Thư quay lại, Tấn Vọng đang muốn ngồi dậy, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến nỗi tái cả mặt.Vài tên nội thị bên cạnh hắn sợ hãi, vội vàng đến dìu hắn.Diệp Thư bước nhanh tới, nhíu mày nói: “Tại sao lại không nằm trên giường?”

“Chờ ngươi về dùng bữa.”

Tấn Vọng dựa vào gối đệm phía sau, gắng gượng chống người dậy, nở nụ cười nhìn y: “Mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một lát.”

Diệp Thư chần chừ một chút, nói: "Ta đi tắm."

Y mới đi từ đại lao ra.

Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, mùi máu tanh dày đặc không phai đi được.

Diệp Thư ở trong đó mấy canh giờ, trên người còn bám mùi rất khó chịu.Diệp Thư đi tắm thay quần áo, khi trở về, vài tên nội thị đang dọn thức ăn lên bàn.Cao Tiến đang múc canh giúp Tấn Vọng.Tấn Vọng bị thương ở đầu vai, trước khi lành thì không thể nâng cả cánh tay lên được.Nhưng hắn là hoàng đế, có rất nhiều người hầu hạ sinh hoạt ăn uống hằng ngày cho hắn.Diệp Thư nhận lấy chén canh trong tay Cao Tiến, ngồi xuống bên cạnh Tấn Vọng: “Tất cả lui xuống đi.”

Trước kia lúc ăn cơm, hai người không cần hạ nhân hầu hạ, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.

Cao Tấn liếc nhìn biểu hiện của bệ hạ, thấy người kia không phản đối, lúc này mới vẫy ray ra hiệu cho nội thị trong điện rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.Diệp Thư múc từng muỗng canh đút cho Tấn Vọng.Y chợt nhớ tới, trước kia bản thân không thích hầu hạ người này tí nào.Ở thời đại này, quyền lực của hoàng đế là tối thượng, người trước mặt lại chính là hoàng đế, thân phận của y đã định trước là phải thần phục hầu hạ đối phương.Diệp Thư luôn không quen, cũng không thích kiểu quan hệ không bình đẳng này.Nhưng bây giờ y không nghĩ như vậy nữa.

Động tác của y tỉ mỉ cẩn thận, Tấn Vọng nhịn không được mỉm cười : “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, trẫm không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu."

Diệp Thư không để ý tới hắn, múc một muỗng canh thổi nguội, đút cho Tấn Vọng.Y chả tin những gì hắn nói đâu.Hôm nay là lần đầu tiên y nhìn thấy Tấn Vọng yếu ớt như thế.Lúc xe ngựa trở về cung, cả người Tấn Vọng đều là máu, mặt còn trắng hơn tuyết đọng bên hiên, tái nhợt không còn một giọt máu.Chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn thành ra thế này là do mình hại, trái tim Diệp Thư đau đến không thở nổi.Tấn Vọng lại hỏi: "Những thích khách kia…thẩm vấn thế nào rồi?"

Động tác Diệp Thư ngừng lại, rũ mắt xuống: “Cấm vệ quân không về bẩm báo sao?”

"Có bẩm."

Tấn Vọng cười khẽ, "Bọn họ nói ngươi rất có thủ đoạn, mới thẩm vấn có một tí mà đã tra ra được rồi."

"Nào có khoa trương đến như vậy."

Diệp Thư lắc đầu một cái, nói, "Ta đã thẩm vấn, những kẻ đó không phải là dư đảng của tả tướng."

Dù sao Diệp Thư cũng là tả tướng trên danh nghĩa.Muốn điều tra rõ những kẻ kia thì không đơn giản chút nào, nhưng muốn biết đó có phải là chân tay của nguyên chủ hay không thì rất dễ.Y cũng chỉ hỏi có vài câu, mấy kẻ kia cứ mắc sai lầm liên tục, thừa nhận rằng chúng muốn dùng tên của Diệp thừa tướng để bào chữa cho cố chủ thực sự.(*Cố chủ là người thuê mướn, khác chủ nhân.)Nhưng mà cố chủ là ai, trước mắt vẫn không ai biết.Nếu là ngày xưa, Diệp Thư được giải oan và thoát khỏi hiềm nghi, có lẽ là y sẽ thấy rất vui, nhưng hôm nay lại thấy có hơi thất vọng.Lại mất đi một manh mối liên quan đến nguyên chủ.Đương nhiên là Tấn Vọng biết y đang nghĩ gì, không đề cập đến chuyện này, nói sang chuyện khác: “Những thích khách đó được huấn luyện bài bản, đa số đều là những sát thủ trên giang hồ.

Những người như vậy sẽ không bao giờ phản bội cố chủ.

Tìm thấy sơ hở của bọn họ dễ dàng, nhưng muốn cạy miệng bọn họ ra thì rất khó."...Thật ra cũng không khó."

Diệp Thư nhỏ giọng nói.Y giương mắt nhìn Tấn Vọng, nói: "Ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ điều tra rõ chân tướng."

Tấn Vọng: "A Thư, ngươi không cần..."

Diệp Thư ngắt lời hắn: "Ngươi đã đưa lệnh bài cho ta rồi, giờ ngươi không muốn cũng đành chịu.

Ta nhất định sẽ tra."

"..."

Tấn Vọng im lặng một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngốc, trẫm đã nói rồi, chuyện hôm nay không trách ngươi.”

Diệp Thư ngẩn người, hơi mím môi.Tấn Vọng nâng cánh tay không bị thương lên, chạm vào gò má đối phương: "Trẫm bị thương vì ngươi, ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, cho nên muốn thay trẫm điều tra ra chân tướng, đúng không?"

"Nhưng trong mắt trẫm, những chuyện đó….không quan trọng bằng ngươi."

Tấn Vọng nói: "A Thư, trong lòng trẫm, không có gì quan trọng bằng sự an nguy của ngươi."

Hắn nói đến xúc động, muốn ngồi dậy ôm người trước mặt, lại động vào vết thương trên vai, mặt cứng đờ.Bầu không khí tốt đẹp vất vả gầy dựng đã bị bay sạch."

Ta không có cậy mạnh."

Diệp Thư không chú ý tới động tác của hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi tin ta đi, chỉ cần ba ngày, ba ngày là đủ rồi."

"..."

Tấn Vọng từ bỏ chiến đấu với vết thương, nằm lại trên gối, "Vậy thì ngươi phải hứa với trẫm, không được để mình mệt mỏi, không được để bản thân gặp nguy hiểm, không làm những việc có hại cho thân thể."

"Được, ta hứa với ngươi."

"Sau ba ngày, cho dù kết quả có như thế nào, ngươi cũng không được tra tiếp nữa."

"Được."

Tấn Vọng do dự trong chốc lát: "Còn có một việc..."

"Việc gì?"

Tấn Vọng cắn răng, buồn bực nói: "Ngồi gần một tí, trẫm không với tới ngươi."

"..."

Tai Diệp Thư hơi nóng lên, đặt chén canh xuống, nhích lại gần Tấn Vọng.

Lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cúi đầu dựa vào ngực của Tấn Vọng.Y cẩn thận khống chế sức mạnh, cố gắng không đụng tới vết thương của Tấn Vọng, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai đối phương."

Như vậy...

Được chưa?"

Tấn Vọng giơ cái tay không bị thương lên, ôm lấy eo Diệp Thư.Đối phương vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi nước cùng mùi hương mát mẻ, Tấn Vọng ngửi nhẹ một cái, cố ý nói: “Chỉ vậy thôi sao?"

Diệp Thư ngước lên nhìn hắn.Tấn Vọng dời tầm mắt, nói bóng gió: "Vết thương đau, đau đến mức ăn không ngon.”

Diệp Thư ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.Nụ hôn ngắn ngủi, vừa chạm vào đã tách ra, Diệp Thư hơi ngượng ngùng nói: "Ngươi muốn vậy chứ gì."

Xúc cảm kia đến mà đi cũng nhanh, dường như chẳng cảm nhận được gì cả, Tấn Vọng dở khóc dở cười: “Ngốc."

Diệp Thư không thích: "Rõ ràng là ta đang dỗ ngươi mà, ngốc chỗ nào?"

"Làm gì có ai dỗ dành như ngươi."

Tấn Vọng buông mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói, "Cúi đầu, trẫm dạy ngươi.".Diệp Thư nói được làm được, thậm chí còn chưa đến thời hạn ba ngày, mới chiều ngày thứ hai đã tống hết tất đám quan viên âm mưu ám sát vào ngục.Người khác có thể mất nhiều thời gian để làm việc này, nhưng Diệp Thư thì không.

Sau khi xác nhận những kẻ ám sát đó không liên quan đến tả tướng, thì việc cố chủ là ai, không cần nói cũng biết.Có những ai, nên lấy bằng chứng thế nào, nên bắt làm sao, tất cả đều được viết rõ ràng trong sách.Lần này hoàng đế bị thương, không ai ngờ rằng hắn sẽ giao việc này cho Hoàng phi, càng không ngờ là Hoàng phi lại làm việc nhanh chóng đến vậy.

Bè đảng quan viên âm mưu tạo phản còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhổ tận gốc.Trên dưới triều đình ai cũng khiếp sợ không thôi.Một nghi ngờ mà họ chưa bao giờ nghĩ đến bỗng xuất hiện trong đầu.Cách làm việc này… rất giống Diệp Thừa Tướng trong quá khứ.Mọi người bàn tán thế nào, Diệp Thư cũng không thèm để ý.Chuyện y muốn làm không chỉ dừng lại tại đây.Ngày cuối cùng của kì hạn ba ngày, Diệp Thư trình lên Tấn Vọng một danh sách.“Đây là danh sách các quan viên trong triều có tâm tạo phản, đa số đã tra khảo xong rồi.

Nếu bệ hạ không tin, chờ đến khi vết thương hồi phục thì có thể đích thân điều tra.”

Diệp Thư nói.Tấn Vọng đảo mắt qua mấy cái tên trên danh sách, cười nói: "Ngươi làm thế có bị coi là làm rối kỉ cương không đây?Lúc Diệp Thư bảo muốn tra rõ chân tướng, Tấn Vọng còn sợ y sẽ vất vả, ai ngờ đâu...Quả nhiên, biết được tương lai sẽ giúp được rất nhiều việc.

“Không có bằng chứng thì bắt từng kẻ về tra khảo… ngươi làm tốt đấy.

“Tấn Vọng nghiêng người dựa vào giường, nói tiếp: “Danh sách này liên quan đến phần đông các quan viên, chỉ sợ bứt dây động rừng.”

"Hiện giờ không thể động vào họ được , mau chóng thay các quan lại đáng tin cậy càng sớm càng tốt, sau đó tìm cách loại trừ đám người kia.”

Diệp Thư nghiêm túc nói, “Hai tháng nữa là đến kì thi mùa xuân, đây là cơ hội.”

Tấn Vọng yên lặng nhìn y.Diệp Thư bị hắn nhìn nên có hơi mất tự nhiên: "Sao vậy?"

"Không có gì..."

Tấn Vọng thu tầm mắt về.Diệp Thư như vậy, trông rất giống với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.Trong trí nhớ của hắn, người này cũng là người thay hắn dọn đường.

Phong thái quyết đoán, chắc chắn và tinh ý kia khiến người ta không thể dời mắt.Tấn Vọng không nói gì nữa, thậm chí hắn còn không thèm nhìn kỹ danh sách kia, chỉ tùy ý vứt nó sang một bên, dang hai tay ra.

Diệp Thư ngoan ngoãn đến gần, được hắn ôm lấy.Tấn Vọng hỏi: "Cả đêm hôm qua ngươi không ngủ sao?"

Diệp Thư sửng sốt.Giọng Tấn Vọng trầm xuống: “Lúc trước trẫm đã nói với ngươi cái gì, cấm không cho ngươi mệt nhọc, quên rồi à?”

Âm thanh của Diệp Thư có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: "...Không cố ý mà."

"Ta ngủ không được."

Mấy ngày nay Tấn Vọng nằm trên giường dưỡng thương, Diệp Thư không ngủ cùng hắn nữa, ban đêm sẽ về Vĩnh Thọ Cung nghỉ ngơi.Về Vĩnh Thọ Cung thì lại càng không ngủ được.Y cứ nhắm mắt lại là sẽ thấy hình ảnh Tấn Vọng bị mũi tên nhọn đâm vào ngay trước mặt y, cả người toàn là máu.

Lúc ngủ gặp ác mộng liên tục, một đêm thức dậy mấy lần.Tấn Vọng nhẹ nhàng xoa lưng cho y: "Xem ra trẫm phải nhanh chóng bình phục."

Diệp Thư chôn đầu vào vai Tấn Vọng, không nói lời nào.Tấn Vọng đột nhiên hỏi: "Kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi muốn làm đốc khảo không?"(*Đốc khảo: giám sát kì thi.)Thi xuân ba năm một lần.

Kì thi ba năm trước là do Diệp thừa tướng đảm nhận vị trí đốc khảo này.Diệp Thư hơi giật mình.Y hiểu hàm ý trong câu hỏi này.Tay y cầm lệnh bài của Tấn Vọng, thay hắn điều tra sự thật về vụ ám sát, không ai có thể chất vấn.

Nhưng muốn chủ trì kì thi mùa xuân thì phải là trọng thần trong triều.Tấn Vọng muốn...

Khôi phục thân phận của y.Tấn Vọng nói: "Đừng nói rằng ngươi chưa từng nghĩ như vậy.

Lúc ngươi làm việc, trên dưới triều đình đều thấy hết, ngươi giấu được sao?"

"Ta..."

Diệp Thư buông mắt.Đương nhiên là y hiểu chuyện đó.Nếu có đủ tỉnh táo, y sẽ không đích thân ra mặt điều tra.

Nhưng mấy ngày gần đây y chỉ muốn bắt hết đám người làm Tấn Vọng bị thương lại, chẳng quan tâm mấy việc khác.“Làm thừa tướng không tốt sao, ngươi cùng ta trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.”

“Nhưng ta vẫn tôn trọng tâm nguyện của ngươi.”

Tấn Vọng nói, “Nếu như ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng phi của ta, tất nhiên là ta cũng bằng lòng."."

Lại thử ta nữa."

Diệp Thư cười rộ lên, "Không phải ta đã hứa với ngươi là sẽ ở lại kinh đô vĩnh viễn sao?"

Tấn Vọng hào phóng thừa nhận: "Không sai."

Diệp Thư giãy khỏi lồng ngực của hắn: “Vậy ta muốn suy nghĩ thêm một chút.”

Nội thị đưa chén thuốc tới, Diệp Thư đút Tấn Vọng uống hết, đỡ người nằm xuống.Chén thuốc có tác dụng an thần, Tấn Vọng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Diệp Thư nhét chăn cho hắn, ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn hắn.

Tấn Vọng muốn khôi phục thân phận cho y.Sau khi khôi phục thân phận, Diệp Thư không còn phải phụ thuộc vào sự sủng ái của hoàng đế dành cho phi tần, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bình đẳng, độc lập.Cùng trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.Thật là một sự lựa chọn hấp dẫn“Ngươi mới là đồ ngốc.”

Diệp Thư ghé vào bên giường, nhỏ giọng nói, “Ngộ nhỡ ta là tu hú chiếm tổ chim khách, vậy thì ngươi sẽ lỗ lớn."

Y cầm lấy ngón tay Tấn Vọng, vuốt ve âu yếm: “Nhưng ta vẫn muốn biết đáp án.”

"Mặc kệ đáp án kia là gì, ta vẫn sẽ thẳng thắn đối mặt."

Y đứng thẳng người, ghé lại gần Tấn Vọng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người kia, nhẹ nhàng nói: "Cho dù ta không phải người trong trí nhớ của ngươi, thì ta vẫn..."

Diệp Thư không nói hết những lời còn lại, y cúi đầu xuống, đặt lên môi Tấn Vọng một nụ hôn, đứng dậy rời khỏi hoàng cung.Long liễn chờ sẵn ở ngoài cửa, Diệp Thư ngồi lên long liễn, dặn dò: "Đến lãnh cung."___________Tác giả có lời muốn nói: Nếu tui mắc kẹt ở đây thì có bị đánh chết không? _🙂з" ∠)_Dii: Bà dám sao 🙂))))Hết chương 49.Mai có 50 nha, sắp hoàn rồi ồ yeah!
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 50: Chân tướng


Chương 50: Chân tướng

Edit: Rykyu

Beta: Yuyu + Dii

Nước mắt theo gò má chảy xuống, vai Tấn Vọng nhanh chóng bị thấm ướt.

Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ lặp lại: "Xin lỗi."

___________________________

Long liễn dừng lại ở một nơi hẻo lánh trong cung.Không giống với những cung điện khác ở hậu cung, nơi này rất vắng vẻ.

Mặt tường ở hai bên đường bị tróc ra từng mảng, tuyết đọng thật dày dưới đất do lâu rồi chưa được quét dọn.

Sau khi Tấn Vọng đăng cơ, hắn đã bỏ hết hậu cung của tiên đế, đóng cửa vài cung điện, trong đó có cả lãnh cung.Tối qua vừa có tuyết rơi, Diệp Thư bảo long liễn dừng ở bên ngoài, y bước trên lớp tuyết mềm đi đến trước cửa gỗ.Cửa gỗ cũ kỹ đã mục nát, không thể khép chặt, đứng đằng trước còn có thể cảm nhận rõ hơi lạnh thổi qua khe cửa.Tim Diệp Thư chợt đập nhanh hơn, y hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa gỗ khép hờ rồi bước vào trong.Nơi này cũng không hiu quạnh như y nghĩ.Khoảng sân trước nhà khá nhỏ, đằng trước có một cây đào trụi lá phủ đầy tuyết, dưới gốc cây đặt thêm một cái bàn và bốn cái ghế đá.

Trong nhà chỉ có hai căn phòng nhỏ, trước cửa phòng bày vài bồn hoa, vừa nhìn đã biết là được cắt tỉa cẩn thận.Diệp Thư tiến vào căn phòng chính ở phía đối diện, tuy đồ dùng bên trong khá đơn sơ nhưng được quét dọn sạch sẽ, không thấy vết bụi nào.Y ngước mắt lên, nóc nhà bị hỏng trong trí nhớ đã được sửa chữa, toàn bộ cửa sổ đều được dán kín lại nhằm ngăn gió lạnh thổi vào.

Rõ ràng lâu rồi không có ai ở đây, nhưng dấu vết người sống lại xuất hiện khắp nơi.Diệp Thư đi vào buồng trong.Dù đã được lau chùi sạch sẽ nhưng lại không thể thay đổi được vẻ đơn sơ của nơi này.

Bên trong chỉ đặt một tấm ván cứng, phía trên trải một lớp đệm mỏng, lớp vải bị giặt đến hơi bạc màu, không biết đã dùng bao lâu, mặt trên chằng chịt vết may vá.

Phủ nội vụ đều đúng hẹn phân phát theo quy định chi phí sinh hoạt trong cung, nhưng không ai chia mấy thứ này đến lãnh cung cả.

Lúc gian khổ nhất, nguyên chủ chỉ có thể đến cung khác, nhặt những thứ người ta không cần, rồi tự tay giặt giũ may vá lại, cố sống qua ngày.Diệp Thư ngồi xuống bàn nhỏ trước cửa sổ.Chân bàn thiếu một góc, phải dùng mảnh ngói vỡ lót bên dưới, y vừa liếc mắt đã nhìn thấy từng vết khắc mờ trên mặt tường trước bàn.Là hai hình người sơ sài.

Hai người que nho nhỏ sóng vai ngồi cạnh nhau, người que cao hơn ôm lấy người que khác đang mỉm cười vui vẻ, trong khi nó thì hướng nội, khóe miệng chỉ hơi cong lên.Dấu vết trưởng thành của hai thiếu niên đều được giữ nguyên vẹn ở đây.Viền mắt Diệp Thư hơi chua xót.Y đứng dậy định rời đi, bỗng bất cẩn va mũi chân vào góc bàn.Cái bàn thấp bé nhẹ cân bị y đụng phải nên hơi lệch khỏi vị trí ban đầu, làm lộ ra thêm mấy vết khắc dưới hai hình người.Là một hàng chữ nhỏ đẹp đẽ......."

Diệp Thư và Tấn Vọng, mùa xuân năm thứ năm."

Diệp Thư ngẩn người.Vị trí của hàng chữ nhỏ này vừa khéo thấp hơn cái bàn một tí, vì thế Diệp Thư không thể phát hiện ra ngay được.

Nhưng quan trọng đây không phải kiểu chữ triện mà Trường Lộc thường dùng, đây là chữ giản thể chỉ có ở xã hội hiện đại,Mặt Diệp Thư dần trắng bệch, y đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hàng chữ nhỏ kia, hồi lâu sau mới chú ý tới nhịp tim đập khác thường của mình.Đây là...

Chữ viết của y.Đây là thứ y muốn tìm.Năm đó khi Diệp Thư còn nhỏ đã dùng phương pháp độc đáo đầy khó hiểu này, tạo ra dấu ấn riêng biệt, đủ để chứng minh thân phận thật của mình.

Diệp Thư nhắm mắt lại, y vẫn chưa ổn định được nhịp thở.Tấn Vọng không nhận sai người.Không có nguyên chủ nào cả, trước giờ chỉ có mình y ở bên hắn.Diệp Thư nhắm mắt lại, chóp mũi cay cay.Bỗng nhiên, có tiếng động kỳ quái truyền từ bên ngoài vào phòngTiếng động đó vang lên từ phía sau, Diệp Thư ổn định lại cảm xúc, sau đó y bước về hướng phát ra âm thanh.Phía sau nhà không đọng lại quá nhiều tuyết, men theo con đường mòn mọc đầy cỏ dại đi đến góc tường, ở đó có một cái ổ chó nhỏ được làm bằng ngói và rơm rạ.Tấn Vọng đã xây cái ổ này, dành cho con chó nhỏ màu vàng tên A Vượng mà họ nuôi khi còn bé.Diệp Thư rón rén bước tới, cẩn thận ghé lại gần, vén bụi cỏ trước ổ chó ra.Một con chó nhỏ màu vàng quay lưng về phía y, hai chân trước ôm cục xương không biết trộm được từ nơi nào, đang hì hục gặm đến vui vẻ.Hình như nó nhận ra có người tới gần, bèn quay đầu lại, đôi mắt tròn đen chạm phải ánh nhìn đầy nghi ngờ của Diệp Thư.Diệp Thư: "......"

Chó vàng: "!!!"

Nó kêu "Á" một tiếng rồi nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài, nhưng bất cẩn va phải mép ổ, suýt làm sập luôn nơi ở."

Áu....

Áu...."

Con chó nhỏ màu vàng bị va đến choáng váng, loạng choạng bước đến chân Diệp Thư.Diệp Thư lặng lẽ lui ra sau nửa bước.Hồi nãy tiếng kêu đầu tiên của nó không hề giống tiếng chó, mà giống như.....Tiếng người.Con chó nhỏ màu vàng lắc lắc đầu, ngồi xuống bên chân Diệp Thư, ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vô tội "...Gâu?"

"..."

Sao lại nghe như chột dạ vậy?Diệp Thư nghi ngờ nheo mắt lại: "A Vượng?"

Con chó nhỏ màu vàng nhìn y chăm chú: "Gâu gâu."

Rõ ràng không thể là A Vượng.Có lẽ do phải theo hai người chịu nhiều khổ cực từ khi còn nhỏ, nên trước khi Tấn Vọng đăng cơ A Vượng đã về chầu ông bà rồi.

Bọn họ chôn nó ở một nơi non xanh nước biếc bên ngoài cung.Nhưng con chó này rất giống A Vượng.Lông trên lưng nó có màu vàng nhạt, nhưng dưới bụng và bốn chân lại có màu trắng như tuyết, từ dáng vẻ đến màu lông đều giống A Vượng như đúc.Diệp Thư nghĩ: "Ngươi là con của A Vượng?"

"......."

Con chó nhỏ màu vàng không trả lời.Diệp Thư chợt có linh cảm, trong đầu y hiện lên một suy đoán.

Y lắc đầu, lẩm bẩm: "Có lẽ nên mang nó về Dưỡng Tâm Điện rồi hỏi thử Tấn Vọng......"

Sau đó, y hô lớn về phía cửa: "Người đâu!"

"Đừng đừng đừng!"

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên sau lưng Diệp Thư.Cơ thể Diệp Thư cứng đờ, y quay đầu lại, con chó vàng sốt ruột lắc lắc hai chân trước."

Ngươi......

Ngươi vừa nói chuyện đấy hả?"

Nó chưa kịp trả lời, vài tên nội thị đã đẩy cổng vào: "Công tử, có gì cần dặn dò sao?"

Con chó nhỏ màu vàng vội la lên: "Đừng để bọn họ thấy ta!"

Diệp Thư liếc nhìn nó, quay đầu nói với nội thị: "Không có việc gì, các ngươi ra ngoài trước đi."

Nhóm nội thị dừng bước, ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Trong sân chỉ còn lại một người một chó.Diệp Thư hỏi: "Ngươi là ai?"

Con chó vàng ngồi xuống đất, đau khổ nói: "Là người đã đưa ngươi đến đây."

Ánh mắt Diệp Thư càng lộ vẻ nghi ngờ.Nó lo lắng vẫy đuôi, rồi lại gãi tai, nói ấp úng: "Thì là.....

Nơi này là thế giới trong sách, tất nhiên không phải cứ muốn là sẽ vào được, thế nên......"

Diệp Thư: "Thế nên?"

"Ta là hệ thống hướng dẫn của thế giới trong sách."

Diệp Thư quan sát khắp người nó."

Khụ, đây không phải cơ thể thật của ta, ta chỉ sống nhờ trên người con chó nhỏ màu vàng này thôi."

Ngoài trời dần có tuyết rơi, con chó vàng vội nhảy qua cửa sổ để vào phòng, nó dễ dàng lắc rơi tuyết dính trên người.

Diệp Thư từ từ bước vào theo, khép lại cửa phòng rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.Diệp Thư hỏi: "Giờ nói được rồi chứ, chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Có hàng ngàn hàng vạn thế giới trong sách, chỗ chúng ta đang ở chỉ là một trong số chúng."

Nó giải thích, "Sau khi thế giới nhỏ được hình thành trong mỗi cuốn sách, nhân vật của chúng sẽ sinh ra ý thức riêng.

Thế nên bọn họ rất dễ phá hư cốt truyện chỉ vì suy nghĩ chủ quan của mình, hoặc vì tình tiết truyện thiếu logic."

"Công việc của ta là tìm kiếm ký chủ thích hợp để tiến vào mấy thế giới nhỏ này, rồi giúp họ chỉ dẫn nhân vật trong đấy sửa chữa lại mạch truyện."

"........"

Diệp Thư xoa bóp huyệt thái dương, trong đầu tràn ngập thắc mắc khiến y không biết nên hỏi từ đâu: "...Nói cách khác, hơn mười năm trước ngươi đã kéo ta vào thế giới này?"

Con chó nhỏ màu vàng chậm rãi nói: "Thật ra.......

Đây là lần thứ hai ngươi tiến vào nơi này."

Diệp Thư: "Là ý gì?"

"Hơn mười năm trước, là lần đầu tiên ngươi đến đây, lúc ấy nhiệm vụ của ngươi là giúp Tấn Vọng trở thành hoàng đế, phần thưởng là việc trị khỏi cho hai chân của mình."

Diệp Thư ngẩn ra."

Ba năm trước, Tấn Vọng đăng cơ, xem như nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.

Theo quy định, bọn ta phải xóa toàn bộ kí ức của ngươi ở thế giới nhỏ này, rồi trả ngươi về thế giới thật."

Nó nói tiếp, "Thời gian ở đây khác với thế giới thật, ngươi đã sống mười năm ở thế giới nhỏ, nhưng ở thế giới thật thì chỉ mới trải qua vài ngày.”

"Việc xóa kí ức này sẽ ảnh hưởng tới một phần kí ức gốc của ký chủ, nên ngươi đã quên mất mấy chuyện xảy ra trước khi xuyên.

Nhưng ngươi vẫn nhớ rõ mười năm sống ở hiện thực, từ lúc hai chân ngươi được chữa khỏi, đến lần xuyên sách này chứ?"

Diệp Thư gật đầu.Nhưng y lại cảm thấy có chỗ không đúng: "Nếu ta đã rời khỏi đây vào ba năm trước, vậy sao ta sống bên ngoài hơn mười năm, nơi này lại mới qua ba năm?"

Con chó nhỏ màu vàng do dự một lát, rồi mới chậm rãi nói: "Đúng là nơi này đã trôi qua rất nhiều năm."

Diệp Thư nghi ngờ, y nhíu mày lại."

Sau khi ngươi rời khỏi, chương trình của hệ thống đã tiếp quản cơ thể này, tiếp tục hoàn thành cốt truyện."

Nó nằm sấp lên bàn nhỏ, khẽ vẫy đuôi, "Diệp thừa tướng lên kế hoạch làm phản, bị Tấn Vọng xử tử, mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng sau khi Diệp thừa tướng bị xử tử, mạch truyện nhanh chóng bị mất kiểm soát."

"Nói đúng hơn là Tấn Vọng đã mất khống chế."

"Hắn dần trở nên hung ác, thậm chí còn khơi mào chiến tranh khắp nơi, khiến dân chúng khổ sở."

".......

Nói tóm lại, cuối cùng mạch truyện đã chệch rất xa khỏi nội dung gốc, bọn ta đành khởi động lại lần nữa."

"Chúng ta đã thử rất nhiều lần, thậm chí còn tìm ký chủ cho nhân vật khác, cố sửa đổi mạch truyện, nhưng đều không có tác dụng."

"Cuối cùng bọn ta cũng phát hiện được, mạch truyện bị chệch đi là do ngươi."

Tròng mắt Diệp Thư khẽ chuyển động.Con chó nhỏ màu vàng nói: "Ký chủ thích hợp rất khó gặp, một khi đã kết nối rồi, sẽ trở thành duy nhất.

Vì vậy, bọn ta chỉ có thể tìm ngươi trở lại."

Diệp Thư nhịn không được hỏi: "Vậy vì sao lúc ta mới xuyên vào các ngươi không xuất hiện?"

"Việc này..."

Nó ngừng một lát, rồi toét miệng cười với Diệp Thư, "Ngươi cũng thấy đó, ở lần khởi động lại này, bọn ta đã thay đổi thiết lập cơ bản của thế giới nhỏ."

Nó nhìn phần bụng hơi nhô lên của Diệp Thư."..."

Diệp Thư tức giận kéo kín áo lông cáo lại."

Hơn nữa......"

Con chó nhỏ màu vàng đắn đo giây lát, vẫn quyết định nói thật, "Trước kia chưa từng có chuyện để ký chủ quay về, lỡ mà bị lộ, bọn ta sẽ gặp phiền phức."

Diệp Thư tức giận: "Vậy nếu ta vừa xuyên vào đã bị hắn giết thì sao?"

"..."

Nó nghiêm mặt nói, "Chết ở thế giới nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng ở hiện thực, ký chủ có thể yên tâm."

Diệp Thư im lặng suy nghĩ.Nó than thở: "Về phần ta.......

Hơn mười năm trước, ta bám trên cơ thể của con chó tên A Vượng này, thỉnh thoảng lại sang đây xem ngươi một lát, nhằm nắm rõ tiến độ của nhiệm vụ.

Nhưng giờ, bởi vì thời gian làm nhiệm vụ bị kéo dài, ta bị hệ thống chủ trừng phạt, bắt buộc phải ở đây đến khi hoàn thành nhiệm vụ.Diệp Thư nhìn nó vẫy đuôi nhỏ, cố nhịn nhưng vẫn không được, đành hỏi: "Vậy ngươi chưa từng nghĩ tới việc biến mình thành thứ khác sao, ví dụ như...

Con người?"

"Còn có thể biến thành thứ gì ở trong cung, thành thái giám hả?

Vậy thà làm chó còn hơn."

Diệp Thư: "........."

Nó gãi tai, nói tiếp: "Tóm lại chuyện là như vậy đấy, bọn ta cũng hết cách rồi, chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành, ngươi muốn phần thưởng gì cũng được."

Diệp Thư không trả lời.Qua một lúc lâu, y mới khẽ thở dài: "Phần với chả thưởng, nói sau đi."

"Ngươi nói lúc trước mạch truyện bị chệch khỏi nội dung gốc, vậy hắn...

Cuối cùng ra sao?"

"Ở cuối truyện, Tấn Vọng dẫn quân đi tiêu diệt hai nước Tây hạ và Đại Yến, khiến cho vùng đất Trung Nguyên rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Tối hôm thắng trận trở về, Tấn Vọng phóng hỏa ở trong lãnh cung, cuối cùng.....chôn xác trong biển lửa."

Khi Diệp Thư trở lại Dưỡng Tâm Điện, hoàng hôn đã buông xuống.Nội thị vừa đỡ y xuống long liễn, còn chưa kịp bung dù, y đã bước nhanh vào trong điện.Tấn Vọng nằm trên giường nhỏ đối diện với cửa.Thấy Diệp Thư trở về, Tấn Vọng khẽ cười với y: "Đi đâu vậy, đã đợi ngươi gần hai canh giờ rồi."

Ngoài phòng tuyết rơi rất nhiều, Diệp Thư chỉ đi vài bước mà tuyết đã dính đầy người.

Tuyết đọng nhanh chóng tan ra nhờ nhiệt độ ấm áp trong phòng, mặt ngoài áo lông cáo hơi ẩm ướt, kết hợp với gương mặt trắng bệch của y, trông có hơi nhếch nhác."

Làm sao vậy?"

Tấn Vọng chợt ngưng cười, ra lệnh, "Còn ngây người ra đó làm gì, thay quần áo cho công tử mau, mang một chén trà gừng lại đây."

Nội thị chưa kịp tuân lệnh đi làm, Diệp Thư đã bước nhanh đến trước mặt Tấn Vọng, y cúi người xuống, ôm hắn thật chặt...."

Mấy năm đó ngươi đã thể hiện rất tốt, Tấn Vọng không thể đối mặt với sự phản bội của ngươi và nỗi ám ảnh khi tự tay xử tử ngươi."..."

Tâm lý hắn biến đổi nghiêm trọng, thật sự trở thành một bạo quân, hoàn toàn mất trí."...

"Tối hôm thắng trận trở về, Tấn Vọng phóng hỏa ở trong lãnh cung, cuối cùng....

Chôn xác trong biển lửa."

Cơ thể Diệp Thư khẽ run lên, y ôm hắn chặt đến mức suýt đè lên miệng vết thương của Tấn Vọng.Tất nhiên là Tấn Vọng nhận ra được sự khác thường của y, mềm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Diệp Thư nghẹn ngào nói: "...

Xin lỗi."

Xin lỗi lúc trước đã bỏ ngươi mà đi.Xin lỗi trước kia đã lừa gạt ngươi.Xin lỗi đã khiến ngươi chịu nhiều uất ức như vậy vì thái độ do dự không rõ trước đó.

Nước mắt theo gò má chảy xuống, vai Tấn Vọng nhanh chóng bị thấm ướt.Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ lặp lại: "Xin lỗi."_________________Yu có điều muốn nói: Cuối cùng cũng đợi được đến lúc em Thư thông não, mấy dòng cuối soft quá hiu hiu.Dii có lời muốn nói: Các bạn thấy không, vốn dĩ là do Diệp Thư không biết rõ nội tình, chứ Thư thương Vọng vô cùng.

Đừng vội trách Diệp Thư nhá, có ai bình tĩnh được khi mình vừa mới xuyên qua đã bị đè rồi có thai không (/_\) P/s: Nhưng tui vẫn xót anh Vọng quá huhu TvT.Hết chương 50.
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 51: "Trẫm muốn trả lại trong sạch cho ngươi"


Edit: Chanh

Beta: Dii

_____________

Bàn tay Tấn Vọng vỗ nhẹ lên lưng Diệp Thư, nghe vậy nên ngừng lại.Thật ra hắn ít khi thấy Diệp Thư rơi nước mắt.

Trong những tháng ngày khốn khó nhất, chỉ khi thật sự tủi thân khó chịu đến cùng cực, người này mới quay lưng về phía hắn mà rơi mấy giọt nước mắt.Tính tình người này quật cường, lúc khóc cũng im lặng, an tĩnh đến mức người khác phải đau lòng.Tấn Vọng cảm nhận được cơ thể trong lòng đang run lên không ngừng, muốn lau nước mắt giúp y, Diệp Thư lại không chịu ngẩng đầu, chỉ càng ôm hắn chặt hơn.Tấn Vọng không biết làm sao, chỉ có thể dùng một tay ôm lấy người đang tựa vào lòng mình, chậm rãi nói: "Vừa tỉnh dậy đã không thấy ngươi, lại để trẫm đợi lâu như vậy, vừa nãy trẫm còn đang nghĩ nên phạt ngươi tội gì."

Hắn dừng lại một chút, lại cười rộ lên: "...Có phải ngươi sợ trẫm trách tội cho nên mới về mà đã khóc thế này không?"

"Ta không——" Diệp Thư phản bác trong vô thức, thút thít mở miệng thì bị sặc một cái, nghiêng đầu ho khan.Tấn Vọng vội vàng vuốt lưng cho y.Diệp Thư đỡ hơn, ngẩng đầu đã thấy miếng băng vải trên vai Tấn Vọng hơi thấm máu tươi."

Vết thương nứt ra rồi."

Diệp Thư lập tức xông ra ngoài gọi lớn: "Mau truyền thái y!"

Nội thị Dưỡng Tâm Điện rất giỏi nhìn mặt đoán ý.

Từ lúc Diệp Thư nhào vào lòng Tấn Vọng, ai cũng rối rít lui ra khỏi Dưỡng Tâm Diện.

Lúc này một đám người chen chúc ngoài cửa, nghe thấy phân phó thì nhận lệnh làm ngay.Tấn Vọng nắm lấy tay Diệp Thư, để y ngồi xuống bên giường.Máu tươi trên băng vải càng lúc càng rõ, viền mắt Diệp Thư đỏ hơn, cũng không dám đụng đến hắn: "Vừa rồi sao ngươi không đẩy ta ra, không đau à?"

"Không đau, làm sao đau bằng việc nhìn ngươi khóc."

Tấn Vọng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Diệp Thư, nhàn nhạt cười: "Hơn nữa, không phải ta còn muốn thể hiện tốt trước mặt ngươi ư, sao có thể đẩy ngươi ra được."

Diệp Thư cúi đầu không đáp, Tấn Vọng tiếp lời: "Qua đây đi."

Diệp Thư nhích qua.Nụ hôn của Tấn Vọng đặt lên mắt y.Lông mi Diệp Thư khẽ run, một giọt nước mắt còn chưa kịp lăn xuống đã được người ta hôn mất.Tấn Vọng hôn y thật cẩn thận, cánh môi ấm áp lướt qua đuôi mắt, gò má rồi tới bên môi.

Hồi lâu, Tấn Vọng cọ vào khóe môi y, nhẹ giọng hỏi: "Ban nãy đi đâu vậy?"

Giọng nói của Diệp Thư khó chịu: "Ta đi đâu, không ai báo cho ngươi à?"

"Không hỏi."

Tấn Vọng đáp: "Ngươi không thích ta điều tra hành động của ngươi nên ta không hỏi."

Diệp Thư chưa bao giờ nhắc đến những điều này trước mặt hắn.Người này là đế vương nắm quyền sinh sát trong tay, hắn định đoạt sống chết của người trong thiên hạ, nhưng vẫn cố gắng thấu hiểu y, vì y mà thay đổi.Diệp Thư dời mắt, viền mắt hơi nóng lên.Tấn Vọng không hỏi nhiều nữa, ấn đầu đối phương vào hõm vai mình.Một tiếng thông báo vang lên, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân.

Vài tên tiểu thái giám nửa dẫn nửa dìu, gần như là đỡ Phùng thái y vào trong.Diệp Thư bèn vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, dụi mắt một cái.Phùng thái y hành lễ với hai người, Tấn Vọng chỉ hơi gật đầu một cái, lực chú ý vẫn đặt trên người Diệp Thư.

Diệp Thư đưa lưng về phía bọn họ, áo quần phục sức xộc xệch, trông có hơi nhếch nhác.

Từ góc nhìn của Phùng thái y còn có thể thấy được hai mắt hơi sưng đỏ của đối phương.Vừa nhìn đã biết là mới khóc xong.Phùng thái y nhìn Diệp Thư rồi lại nhìn Tấn Vọng, thận trọng hỏi: "Làm...làm sao thế, lại cãi nhau à?"

Tấn Vọng: "..."

Diệp Thư: "..."

Diệp Thư đi tắm thay y phục trước, Tấn Vọng được vài nội thị đỡ lên giường rồng, thái y cởi băng vải quấn trên người hắn, sau đó băng bó lại.Bỗng nhiên bầu không khí trong điện có hơi kì lạ, hồi lâu, cuối cùng Phùng thái y không nhịn được phải lên tiếng: "Bệ hạ..."

Tấn Vọng ngắt lời: "Trẫm không bắt nạt y."

"Vậy mà còn làm người ta khóc?"

Tấn Vọng: "..."

Phùng thái y thở dài, ân cần khuyên nhủ: "Bệ hạ, sau khi mang thai, tính tình khôn quân có hơi kì lạ, tâm trạng thất thường, nhưng ngài không thể tức giận với y vì mấy chuyện đó."

"Căn cơ thân thể công tử kém, không chịu nổi kích thích, cứ vui rồi lại buồn như thế, chẳng những không tốt cho cơ thể mà còn ảnh hưởng xấu đến thai nhi."

Tấn Vọng: "..."

Không phải trẫm, trẫm không có làm, trẫm không biết gì hết.Tấn Vọng xoa ấn đường: "Thật sự không phải trẫm..."

Phùng thái y tỏ vẻ không tin.Không phải ngài, còn ai có thể khiến y khóc chứ?Chẳng lẽ lại là An tần?Nét mặt của Phùng thái y bỗng trở nên hết sức phức tạp.Từ khi giao thuốc phá thai cho Diệp Thư, từng giờ từng phút ông đều chú ý tới tin tức của Dưỡng Tâm Điện.

Dù sao thuốc phá thai cũng có hại cho cơ thể, nếu như sử dụng, Thái Y Viện nhất định sẽ nhận được tin báo.Nhưng lại không có.Từ sau ngày đó, Diệp Thư không đề cập đến chuyện này nữa, Phùng thái y cũng không tìm được cơ hội để hỏi.Xem ra, có lẽ là công tử quá thiện lương nên không nhẫn tâm xuống tay.Phùng thái y cân nhắc trong chốc lát, giúp Tấn Vọng băng bó vết thương kỹ càng, quỳ rạp xuống đất.Tấn Vọng nhíu mày: "Ông làm cái gì vậy?"

Trán Phùng thái y chạm đất, kiên định nói: "Thần có chuyện quan trọng bẩm báo, mong bệ hạ cho người hầu lui xuống."

Tấn Vọng vẫy tay cho người lui đi.Cửa điện được người khép lại, Tấn Vọng lên tiếng: "Nói đi."

Phùng thái y nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: "Việc này, có liên quan đến An tần..."

Ông kể rõ ngọn nguồn âm mưu trước đấy của mình và Diệp Thư cho Tấn Vọng, sau khi nói xong, Tấn Vọng mãi không đáp lại.Phùng thái y không dám ngẩng đầu, lại giải thích: "Công tử cũng lo lắng các loại gièm pha đàm tếu, nên mới giữ kín bí mật này đến tận bây giờ, mong bệ hạ lượng thứ.

Nếu bệ hạ muốn trách tội, thần nguyện gánh chịu một mình."

Tấn Vọng vẫn không nói gì.Trong điện rộng lớn yên lặng không tiếng động, sau lưng Phùng thái y liên tục chảy ra mồ hôi lạnh.Hồi lâu, Tấn Vọng khẽ cười, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: "Cho nên, y tìm ông đòi thuốc phá thai?"

Phùng thái y: "...Vâng."

"Còn nói dối trẫm là thuốc bổ, nhóc lừa gạt..."

Tấn Vọng thở dài một tiếng, nói với Phùng thái y: "Dìu trẫm đứng dậy."

Phùng thái y vội vàng đứng lên, dìu Tấn Vọng dậy.Tấn Vọng nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của đối phương, trong bụng chỉ cảm thấy buồn cười: "Không cần căng thẳng, trẫm không trách tội ông."

Hắn hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: "Hay là trẫm cũng nói cho ông nghe một bí mật."

Một lát sau, Phùng thái y bước ra từ cửa lớn Dưỡng Tâm Điện, vẻ mặt hốt hoảng.Diệp Thư nhanh chóng tắm rửa thay quần áo xong, trở lại Dưỡng Tâm Điện.

Tấn Vọng đang dựa ở bên giường chờ y.Thấy y tới thì ném tấu chương cầm trong tay sang một bên, chỉ chén trà trên bàn nhỏ bên giường: "Trà gừng, nhân lúc còn nóng thì uống đi."

Viền mắt Diệp Thư còn hơi hồng, khẽ gật đầu, giống như chú thỏ con ngoan ngoãn uống hết trà."

Lên đây."

Tấn Vọng vỗ vỗ bên giường: "Còn lâu mới tới bữa tối, ngủ một giấc trước đi, trẫm ngủ với ngươi."

Diệp Thư ngẩn ra, lắc đầu: "Không cần, nhỡ đâu chạm phải vết thương của ngươi..."

Tấn Vọng: "Nghe lời."

Hai người nhìn nhau, Diệp Thư cởi tất, leo lên từ cuối giường, nhích đến gần bên cạnhTấn Vọng.Tấn Vọng kéo người vào trong lòng."

Thả lỏng đi, thái y nói vết thương hồi phục rất tốt, không sao đâu."

Tấn Vọng vỗ vai y, dịu giọng nói.Diệp Thư khẽ đáp lại.Tấn Vọng lại lên tiếng: "Đêm nay đừng về Vĩnh Thọ Cung nữa, tránh cho ngươi không chịu ngủ tử tế."

Diệp Thư thấp giọng trả lời: "Được."

Vòng tay của Tấn Vọng rất ấm áp, mùi thảo dược nhàn nhạt hòa với mùi huân hương hắn thường dùng lượn lờ trong không khí, ngửi thấy khiến trong lòng yên tâm.Diệp Thư hít sâu một hơi, mở miệng: "Tấn Vọng, ban nãy ta... ta tới lãnh cung."

Con ngươi của Tấn Vọng khẽ chuyển động."

Ta...ta phát hiện ra một vài chuyện, thật ra ta...ta..."

Thanh âm của Diệp Thư gượng gạo, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.Từ chỗ hệ thống, y biết được quá nhiều việc, rối rắm vô cùng.Vì nhiệm vụ mà tới đây những mười năm, rồi y lại không chào mà biệt, còn có vô số lần khởi động lại cốt truyện, với cả...người này phải trải qua kết cục đau khổ rất nhiều lần.Hệ thống chỉ xem đó là một lần thất bại đơn giản, nhưng trước mặt y là một người sống sờ sờ, những gì hắn phải trải qua cũng đều là thật.Diệp Thư không thể tưởng tượng được, mỗi một lần "cốt truyện" xử tử y, người này sẽ phải trải qua bao nhiêu đau đớn.Phải tuyệt vọng bao nhiêu mới khiến người này trở thành dáng vẻ như ở cuối truyện.Viền mắt Diệp Thư lặng lẽ đỏ lên."

Được rồi, sao lại khó chịu."

Tấn Vọng nhẹ giọng nói: "Không nói được thì đừng nói, không nên ép buộc bản thân."

Diệp Thư: "Nhưng mà..."

Tấn Vọng thở dài: "Trẫm có hơi hối hận rồi, tại sao trước đây lại muốn ép ngươi chứ.

Từ đêm giao thừa đến bây giờ, có ngày nào ngươi được nghỉ ngơi cẩn thận đâu, còn tiếp tục thế này, cơ thể ngươi làm sao chịu được?"

"Từ giờ trở đi, quên hết những chuyện khiến ngươi khó chịu đi, không cho nghĩ nữa.

Có điều gì muốn nói, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này chúng ta từ từ nói."

Tấn Vọng hôn lên trán y một cái: "Tháng ngày còn dài, không vội một chốc, nghe lời."

Diệp Thư: "Nhưng mà ta đã đồng ý..."

Ánh mắt Tấn Vọng mang ý cười, cúi đầu hôn xuống khóe môi Diệp Thư: "Ngốc nghếch này, ngươi đã cho ta câu trả lời rồi mà."

Rõ ràng là đứa ngốc nào đó đã cầm thuốc phá thai rồi, vậy mà lại ngốc nghếch đồng ý cho hắn cơ hội biểu hiện, kết quả là dần bỏ qua thời gian tốt nhất để dùng thuốc, đáp án đó đã rõ rành rành.Ánh mắt của Diệp Thư mờ mịt: "Lúc nào ta..."

"Trẫm muốn ngươi đi ngủ ngay bây giờ, đến lời của trẫm cũng không nghe?"

Tấn Vọng nheo mắt lại: "Ngươi cho rằng hiện giờ trẫm như vậy nên không dạy dỗ được ngươi ư?"

"Ta..."

Diệp Thư còn muốn trả lời tiếp, Tấn Vọng bỗng nhiên xoay người, dùng sức áp y xuống giường.Hoàng đế bệ hạ dùng sức chứng minh, cho dù bị thương mất một tay, chỉ dùng tay còn lại cũng đủ khống chế người ta.Một lát sau, sắc môi Diệp Thư đỏ tươi, thành thật nằm bên người Tấn Vọng, bị dạy dỗ nên ngoan vô cùng.Phiền phức duy nhất chính là, Phùng thái y còn chưa ra đến cửa cung, lại phải quay về băng bó cho người nào đó lần nữa.___________Mấy ngày tiếp theo, Tấn Vọng yên tâm ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng thương.Còn về kẻ đứng sau vụ ám sát ở Diệp phủ, nhờ sự tham gia của Diệp Thư mà việc điều tra tiến triển nhanh chóng.

Chỉ mấy ngày sau, tiền căn hậu quả vụ ám sát đã được điều tra rõ ràng, tuyên bố kết án.Diệp Thư tự tay mang công văn kết án về Dưỡng Tâm Điện, vừa bước vào cửa đã thấy Tấn Vọng ngồi trước bàn, đang viết gì đó lên sách."

Ngươi dậy làm gì?"

Diệp Thư nhanh chân bước qua: "Không phải đã bảo rồi ư, ta xem giúp ngươi mấy thứ này, cần thiết thì xin ý kiến ngươi là được, thương thế của ngươi..."

Tấn Vọng đặt bút xuống, lơ đễnh cười: "Mấy vết thương ngoài da này có là gì, nằm nhiều ngày như vậy, đã ổn từ lâu rồi."

Diệp Thư miễn dịch với chiêu này của hắn, kiên quyết nói: "Không được, ngươi nói không tính, thái y nói mới tính.

Thái y bảo ngươi phải nằm, mau đi nằm xuống, muốn viết cái gì thì để ta giúp."

"Không cần, đã viết xong rồi."

Tấn Vọng nói: "Chỉ còn thiếu đóng ngọc tỷ nữa thôi."

Lúc này Diệp Thư mới phát hiện, trước mặt Tấn Vọng đặt một bức chiếu thư.Tấn Vọng dịch qua một bên, để Diệp Thư ngồi xuống cạnh mình, lên tiếng: "Vừa khéo ngươi đến, xem còn gì không ổn không, nếu không có vấn đề thì đóng dấu đi."

Diệp Thư nhanh chóng đảo mắt qua chiếu thư, quay đầu nhìn Tấn Vọng: "Ngươi..."

Tấn Vọng nắm lấy tay đặt trên bàn của Diệp Thư, nghiêm túc đáp: "Trẫm muốn trả lại trong sạch cho ngươi."

Hết chương 51.
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 52: Chào mừng trở về


Chương 52: Chào mừng trở về

Edit: Yuki

Beta: Lee + Dii

___________

Lúc trước Tấn Vọng từng nhắc qua với Diệp Thư, hắn muốn khôi phục thân phận cho y.

Nhưng y không ngờ người này viết chiếu thư xong nhanh thế.Hơn nữa...“Không phải ngươi chỉ thuận miệng nói thôi sao?”

Diệp Thư chỉ chỉ chiếu thư, dở khóc dở cười: “Chuyện ta mưu phản chỉ là diễn với ngươi một vở kịch, mục đích là tìm ra chỗ trốn của mật thám ở Kinh đô?

Giả chết là để phản tặc trong triều buông lỏng cảnh giác, từ đó tóm gọn cả mẻ?”

“Có nói sai chỗ nào sao, sự thật không phải thế à?”

Tấn Vọng nói tiếp: “Sau vụ ám sát ở bãi săn, đám mật thám ẩn nấp ở kinh đô đều sa lưới, mạng lưới tình báo được xây dựng nhiều năm của bọn chúng cũng bị nhổ sạch tận gốc.

Còn gần đây, những kẻ có mưu đồ tạo phản trong triều đã bị ngươi tóm gọn thế nào, chúng thần đều rõ như ban ngày.”

Diệp Thư bị lời nói đùa nói đại của hắn dọa cho sợ ngây người.Không phải cái lý do đầu tiên là do y thuận miệng nói chơi thôi à, tên này cứ lấy ra dùng thế sao?Diệp Thư nói: “Nhưng nguyên chủ mưu phản là sự thật mà...”

“Nhưng đó không phải là ngươi làm.”

Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y.Từ hôm đó trở đi, Diệp Thư tìm thời điểm thích hợp để mang chó vàng về Dưỡng Tâm Điện, giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối.Sau khi biết được chân tướng, Tấn Vọng cũng không kinh ngạc lắm.Ngay cả việc bản thân hắn chỉ là nhân vật trong một quyển sách mà hắn cũng chấp nhận được, khả năng tiếp nhận cao tới mức khiến Diệp Thư phải thán phục.“A Thư, trẫm đã nói với ngươi rồi, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm về những chuyện mình chưa từng làm, như thế không công bằng với ngươi.”

Tấn Vọng nhẹ nhàng nói.Diệp Thư hơi động lòng, không dám nhìn thẳng: “Người ta sẽ tin lí do mà ngươi nói sao, có miễn cưỡng quá không...”

Tấn Vọng cười khẽ: “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi à, không biết lớn nhỏ trước mặt trẫm?

Trẫm đích thân hạ chiếu, kẻ nào dám không tin?”

Ấy, suýt nữa thì quên, tên này là Hoàng đế.Dù chuyện mà Hoàng đế bệ hạ nói có khó tin đến mấy thì cũng không ai dám thắc mắc.Tấn Vọng cầm ngọc tỷ đang đặt một bên lên đưa cho Diệp Thư: “Nếu không còn ý kiến nữa thì đóng dấu đi.”

Sắc mặt Diệp Thư hơi trầm lại.Y không nhận mà đặt một tay lên mu bàn tay Tấn Vọng, mười ngón tay đan xen, cuối cùng dùng sức đóng xuống chiếu thư.Không như chân tay lạnh lẽo trước giờ của Diệp Thư, bàn tay Tấn Vọng thật ấm áp, ngón tay thon dài có lực, khớp xương rõ ràng.

Lúc da thịt chạm nhau, nhiệt độ ấm áp kia lại hóa thành nóng bỏng, mon men theo lòng bàn tay truyền tới.Diệp Thư vừa định rút tay về lại bị Tấn Vọng trở tay nắm chặt lại.Hắn đặt lòng bàn tay lên tay Diệp Thư rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Vừa nãy quên nói, tuổi tác hữu tướng đã cao, năm ngoái vừa trình đơn từ chức lên cho trẫm.

Trẫm cũng đã phê chuẩn rồi.”

Trong truyện cũng như vậy.Trường Lộc phân ra hai tướng tả và hữu, tả tướng là tâm phúc của Hoàng đế, hữu tướng là nguyên lão tam triều.

Cùng năm tả tướng mưu phản, hữu tướng lại cáo lão hồi hương.

Tấn Vọng bèn dứt khoát bãi bỏ luôn chức thừa tướng, sau đó không thiết lập lại nữa.Nhưng rõ ràng ý của Tấn Vọng lúc này không phải thế.Lại bị hắn gài bẫy rồi.Diệp Thư cười khổ: “Bỏ đi bệ hạ.

Nhóc con của ngươi còn chưa chào đời, chưa gì ngươi đã vội để ta làm việc lao lực cho ngươi?”

Nét mặt Tấn Vọng bình thản, bình tĩnh nói: “Đương nhiên trẫm sẽ san sẻ với Thừa tướng đại nhân, không để đại nhân phải vất vả đâu.”

Diệp Thư quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.Tấn Vọng đặt xuống một nụ hôn bên môi Diệp Thư.“Chào mừng trở về, Diệp thừa tướng của ta.”
_______Hôm sau, hoàng đế bệ hạ thông báo cho dân chúng biết, làm sáng tỏ thân phận thật sự của Hoàng phi, y chính là tả tướng Diệp Thư.

Bên trong chiếu thư đã giải thích tường tận tả tướng giả chết chỉ là đóng kịch, đồng thời thay y lật lại bản án vụ mưu phản khi xưa.

Càng nhấn mạnh rằng Diệp tướng đã cúc cung tận tụy(*) cho Trường Lộc thế nào, trung thành tuyệt đối với bệ hạ ra sao.(*Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu kỉ: Là một câu nói của Gia Cát Lượng.

Ý chỉ sự tận trung, trung thành tuyệt đối đến chết mới thôi.)Chiếu thư được viết đến xúc động lòng người, mấy glời đồn kia chưa phá đã vỡ.

Về phần tại sao sau khi Diệp thừa tướng giả chết lại sắm vai thành Hoàng phi, bên trong chiếu thư không thèm nhắc tới một chữ, quần chúng nhân dân cũng tự có suy đoán cho riêng mình rồi.Bất hòa là giả, trở mặt với nhau là giả, thế thân cũng là giả, màn chim chuột trước mặt thần dân chắc cũng là giả luôn nhỉ?Chẳng ai rõ cả...Vừa hạ chiếu thư, trên dưới triều đình lập tức chia làm hai phe.Có bên nhất quyết cho rằng trước giờ bệ hạ và Diệp thừa tướng chỉ phối hợp đóng kịch thôi.

Hy sinh như thế, dùng hai chữ tình yêu để suy đoán quan hệ của bọn họ thì rõ ràng là đang bôi nhọ lên tình cảm huynh đệ sâu sắc của hai người.Mà bên còn lại thì tin tưởng, thế gian ắt có chân tình, quân thần cũng có chân ái, hai người có tình cảm cũng chẳng ảnh hưởng đến âm mưu hợp tác của bọn họ.

Hai phe phái tranh chấp không ngừng, còn về phần sự kiện Diệp Thừa tướng giả chết lại chẳng mấy ai quan tâm.Đừng nói là Diệp Thư, ngay cả Tấn Vọng cũng không ngờ là kết quả sẽ thế này.“Rảnh rỗi sinh nông nỗi là đây mà.”

Diệp thừa tướng đại nhân vừa phục chức lên tiếng.

Sau khi chiếu thư được ban xuống, Tấn Vọng cho người tu sửa lại Diệp phủ một lần nữa.

Nửa tháng lại trôi qua, Diệp phủ cũng đã tu sửa xong, còn thương thế của Tấn Vọng cơ bản là khỏi hẳn rồi.Tấn Vọng chọn ngày, đích thân đưa người về phủ.Hôm Diệp Thừa tướng hồi phủ, đoàn xe vận chuyển trân bảo ngự ban trên phố Trường An xếp thành hàng dài, bá tánh dàn sang hai bên chào đón.

Có thể nói là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, còn long trọng hơn Diệp phủ khi mới xây dựng trước đây.“Hao công tốn của.”

Diệp Thư hạ màn che xuống, hậm hực rụt cổ vào.Tấn Vọng đang khoác một tay lên vai Diệp Thư, nghe thấy thì cười khẽ: “Trẫm đã theo ý ngươi cho lui bớt phân nửa rồi, còn chưa hài lòng à?”

“...”

Diệp Thư: “Hài lòng, hài lòng lắm.”

Tấn Vọng cười rồi hôn y một cái.Đến phủ Thừa tướng rồi.

Trước nay, người làm trước kia không thiếu một ai, đã chờ sẵn trong phủ.Thời gian qua, Tấn Vọng thật sự không làm khó bọn họ, ban đầu thì bắt bỏ tù mấy ngày, sau đó ra ngoài thành tìm một thôn trang giam lỏng bọn họ.

Chỉ là, lúc trước bọn họ đều cho rằng Diệp Thư đã chết, ngày đêm nơm nớp lo sợ, sợ mình sẽ bị liên lụy.

Nhìn thấy cảnh tượng chủ tử nhà mình hồi phủ như vậy, ai cũng rơi nước mắt, thậm chí những người già yếu còn ngất luôn.Tấn Vọng để Cao Tiến đọc thánh chỉ.

Diệp Thư hành lễ tiếp chỉ.

Hai người trước mặt mọi người diễn ra hình ảnh quân chủ thánh minh, thần tử hiền lương.

Đuổi hết quần thần đang muốn hóng hớt đi, cửa lớn của phủ thừa tướng vừa đóng, Diệp Thư lại không vui.“Sao ngươi còn ở đây?”

Diệp Thư đi vào nhà chính, liếc mắt nhìn người bên cạnh.Một thị nữ đang định dâng trà lên cho hai người, nghe thấy giọng điệu này của Diệp Thư, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.Tấn Vọng chẳng mảy may tức giận, ôm người ngồi xuống chủ vị: “Đêm nay không theo trẫm về thật sao?

Dù gì ở đây cũng không bằng trong cung, hơn nữa...”

Mắt hắn nhìn xuống phần bụng của Diệp Thư.Bây giờ vẫn đang là mùa đông, bụng của Diệp Thư còn có thể che lại bằng áo choàng.

Nhưng cũng sắp sang xuân rồi, sớm muộn gì cái bụng cũng sẽ lộ.Theo ý của Tấn Vọng, dĩ nhiên là muốn sớm tuyên bố cho người ngoài biết quan hệ của hắn và Diệp Thư, đường đường chính chính rước người vào cung.Nhưng hắn lại hơi phân vân.Lúc trước hắn cứ nghĩ rằng Diệp Thư mưu phản, nên đã làm những hành động phá đi "nền móng" trong triều mà nguyên chủ xây dựng được.

Muốn khôi phục lại danh vọng khi xưa của Diệp thừa tướng, chỉ bằng việc ban thưởng chút tài vật thì còn thiếu rất nhiều.Hắn cần thêm chút thời gian nữa.Trong thời điểm này mà tuyên bố ra bên ngoài y đang mang thai con của hắn, rồi lại đưa người vào hậu cung, thì việc phục chức lại cho Diệp Thư chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Hắn không muốn Diệp Thư biến thành món hàng phụ thuộc vào mình.Còn về Diệp Thư, thật ra ngay từ đầu y cũng chẳng để ý đến những việc này.Y không phải người của thế giới này, nên không cần phải chạy theo quyền thế, càng chẳng có gì gọi là tham vọng cả.

Có thể rửa oan phục chức hay không, trong lòng y vốn chẳng quan tâm cho lắm.Nhưng không ngăn nổi Tấn Vọng cứ lải nhải bên tai suốt.Lúc thì cảm thấy nên để Diệp Thư quay về cuộc sống như một thần tử bình thường, cũng tiện cho hắn làm việc.

Lúc lại cảm thấy Diệp Thư xuất cung thì không an toàn, thế là không yên lòng.Sau khi vật lộn hơn nửa tháng, Diệp Thư không ngại phiền phức, cuối cùng đưa ra quyết định.——Trước tiên cứ về phủ ở vài ngày đã.Tấn Vọng trầm ngâm một hồi: “Không thì tối nay trẫm qua đêm ở phủ luôn?”

“...”

Hai người nhìn nhau, mặt Diệp Thư không có tí cảm xúc.“Diệp thừa tướng vừa phục chức, trẫm còn rất nhiều việc muốn bàn bạc với khanh.”

Tấn Vọng bày ra bộ dạng chính nhân quân tử: “Diệp thừa tướng nên lấy đại cục làm trọng.”

Diệp Thư: “...”

Mẹ nó chứ lấy đại cục làm trọng.Thế là vào hôm bệ hạ đích thân đưa Diệp thừa tướng về phủ, y không những phải tiếp đón bệ hạ vào phủ mà còn phải bàn bạc việc nước với bệ hạ, kề gối trò chuyện cả đêm.Hôm sau tin tức đã truyền khắp cả nước, người người nhao nhao cảm thán, Diệp thừa tướng quả thật là một vị hiền thần.

Những ngày tiếp đó, Diệp thừa tướng và bệ hạ thường xuyên nghị sự.

Dường như ngày nào bệ hạ cũng đích thần đến Diệp phủ, hai người nói chuyện suốt cả đêm.

Cuối cùng, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu lo lắng.Đêm nào công tử với bệ hạ cũng bàn chính sự, đã bao lâu không được an giấc rồi, cứ tiếp tục như thế thì cơ thể nào chịu đựng nổi?May là mùa đông cũng kết thúc, công việc của Tấn Vọng tất bật hơn, đã chẳng còn rảnh rỗi chạy đến Diệp phủ hằng ngày nữa.Nên là hắn chỉ có thể lấy tư cách “bàn chính sự” để triệu người vào cung.“Ta không đi.”

Diệp Thư liếc nhìn Cao Tiến đến truyền gọi đang đứng trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt vô cùng: “Công công về bẩm báo với bệ hạ, tối nay thần không được khỏe, không tiện bàn chính sự.”

Cao Tiến hơi khó xử: “Chuyện này...”

Diệp Thư nói tiếp: “Cứ báo lại nguyên văn như thế, nếu như hắn trách tội xuống, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Đuổi Cao Tiến xong, Diệp Thư nằm dựa lên ghế, cách một lớp quần áo mà vuốt ve bụng mình: “Chưa từng thấy cha con bám riết như vậy.

Hôm nay không thèm đến xỉa tới hắn, được không?”

Nhóc con dưới lớp da thịt lại khẽ cử động.Một lớn một nhỏ đều có cùng nhận thức.Không phải do Diệp Thư rảnh rỗi sinh nông nỗi, chỉ là gần đây y.... có hơi bồn chồn.Từ sau kỳ phát tình, Tấn Vọng chưa từng động vào y.

Thêm nữa bây giờ bụng y đang lớn dần, Tấn Vọng lo sẽ làm nhóc con bị thương nên cũng ít "an ủi" hơn.Từ lúc y xuyên qua nơi này cho đến nay vẫn chưa từng trải qua kỳ cấm dục nào dài như vậy.Ngày thường còn có thể kìm nén, nhưng một khi gần gũi với người kia thì...Đều trách tên vô liêm sỉ kia lúc nào cũng quyến rũ lôi kéo y.Màn đêm càng tối, Diệp Thư nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.Lúc có người kia bên cạnh thì y không “nhịn” được.

Nhưng khi không có thì lại nhung nhớ.Nếu thực sự có cái gọi là yêu nghiệt hại nước hại dân, thì Tấn Vọng chắc chắn là một trong số đó.Diệp Thư tức giận nghĩ.Ngoài phòng yên lặng thanh tĩnh.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động bất thường.

Diệp Thư vốn chưa ngủ, lập tức mở to mắt ra.Y đã quá quen với tiếng động này rồi.Bản lĩnh leo tường leo cửa sổ của Hoàng đế bệ hạ ngày càng thuần thục.Diệp Thư dửng dưng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.Trong bóng tối, y cảm thấy có người đang từ từ tiến lại gần mình, xốc màn giường lên.Nhưng chỉ có thế thôi.Người kia cứ như chỉ đứng trước giường, lặng lẽ nhìn y, không động đậy không nói không rằng gì cả....Đêm nay Tấn Vọng đổi tính rồi à?Hai người giằng co trong vô hình một hồi, Diệp Thư không chịu nổi nữa, khẽ khàng mở mắt ra, thấy rõ dáng người đang đứng trước giường kia.Không phải Tấn Vọng.Diệp Thư ngồi bật dậy, đang định nói chuyện thì bị người nọ che miệng lại: “Là ta.”

Giọng nói còn mang chút ngây ngô, nghe vào lại quen thuộc đến lạ thường.Con ngươi Diệp Thư khẽ chuyển động, người kia nói tiếp: “Tiêu Hoán.”

Ấy thế mà là Tiêu Hoán.Mấy ngày trước rõ ràng Tiêu Hoán đã rời khỏi Kinh đô rồi mà, sao lại...Ánh trăng bị mây đen che khuất, Diệp Thư nhìn không rõ biểu cảm của Tiêu Hoán, chỉ có thể cảm nhận được khí lạnh nồng đậm khắp người cậu.

Cũng không rõ đã bôn ba bên ngoài bao lâu mà cơ thể lại lạnh thế này nữa.Hình như là lo sẽ lây khí lạnh cho y, Tiêu Hoán buông tay ra, lùi lại nửa bước.“Thất lễ quá, ta không cố ý mạo phạm đâu, chỉ là... trên đường ta nghe ngóng được vài chuyện, muốn về đây xác nhận...”

Thiếu niên có hơi bối rối, lời nói lắp bắp: “Huynh...

Huynh thật sự là...”

“Là ta.”

Diệp Thư ngắt lời: “Trước đây đã lừa ngươi, ta xin lỗi.”

Tiêu Hoán khựng lại.“Ta biết ngay...”

Hồi lâu, Tiêu Hoán nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngay huynh sẽ không làm chuyện như vậy mà.

Quá tốt rồi Diệp Thư ca ca, huynh không sao, thật sự tốt quá…”

Diệp Thư hỏi: “Ngươi muốn gặp ta, cần gì phải nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ vào như thế?”

“...”

Sao mà cậu nhóc này ngốc nghếch thế.Diệp Thư thở dài: “Thôi, ta bảo hạ nhân sắp xếp cho ngươi một gian phòng, có lời gì thì mai hẵng nói.”

Y đứng dậy định đi ra ngoài thì lại bị người nọ nắm chặt ống tay áo.Diệp Thư quay đầu lại, từ khoảng cách gần có thể nhìn thấy vẻ đáng thương trong đôi mắt của đối phương.“Lại sao nữa?”

Diệp Thư mềm lòng, kiên nhẫn hỏi.Tiêu Hoán tủi thân nói: “Huynh là khôn quân...”

“...”

Diệp Thư đáp: “Phải.”

Ánh mắt Tiêu Hoán càng thêm tủi thân.Diệp Thư cảm thấy bất lực, bèn thẳng thắn nói: “Tiêu Hoán à, dù cho ta không phải khôn quân thì chúng ta cũng không thể đâu.”

“Là vì Diệp Thư ca ca đã có người trong lòng rồi sao?”

Diệp Thư: “Phải.”

Hốc mắt thiếu niên đỏ lên: “Là Tấn Vọng đúng không?”

Diệp Thư không trả lời.Dáng vẻ của bạn khôn quân nhỏ lại càng thêm tủi thân, không khỏi khiến người khác yêu mến.Y vươn tay, xoa đầu thiếu niên nọ: “Tiêu Hoán, ngươi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được giữa ngưỡng mộ và tình yêu khác nhau thế nào.

Đợi ngươi hiểu rõ rồi, sẽ tìm được người mình thích thật lòng thôi.”

Tiêu Hoán bỗng ôm lấy y: “Nhưng ta chính là...”

Tiếng nói tức khắc im bặt.Giác quan của người luyện võ vô cùng nhạy bén, cậu cảm nhận được, dưới lớp quần áo mỏng của đối phương có thứ gì đó đang nhô lên.Đây là...Ánh mắt Tiêu Hoán bỗng trở nên trống rỗng.Ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng động.Hai người vô thức quay đầu nhìn sang.Một bóng dáng quen thuộc tựa vào thành cửa, khoanh hai tay lại, sắc mặt ẩn trong bóng đêm nên không nhìn rõ lắm.Trong lòng Diệp Thư kêu lộp bộp mấy phát.
_____________Tác giả có lời muốn nói: Diệp Thư: Ta lạnh ta lạnh ta lạnh quáaa.Hết chương 52.
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 53: Diệp thừa tướng cảm thấy....


Chương 53: Diệp thừa tướng cảm thấy trừng phạt như thế là đủ à?

Edit: Cá á á :> (Helu mọi người)

Beta: Dii 🙂))))))))))

______________

Tấn Vọng hơi nheo mắt, lạnh lẽo nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng kia.Không biết hôm nay thừa tướng đại nhân nhà hắn giận dỗi cái gì, cho gọi mấy lần cũng không chịu vào cung, hắn phái Cao Tiến đích thân đi mời thì bị người đuổi cổ về.Gần đây ngày nào hai người họ cũng quấn quýt lấy nhau, nên giờ bệ hạ không chịu được cảnh "vườn không nhà trống".

Vội giải quyết nốt công việc, chưa kịp nghỉ ngơi đã lên xe đi một lèo tới đây.Sau đó thì thấy cảnh này.Sắc mặt của hai khôn quân trong phòng có vẻ hơi bối rối, ngơ ngác nhìn về phía Tấn Vọng, tay Tiêu Hoán vẫn còn đang khoác trên cánh tay của Diệp Thư.Diệp Thư tỉnh táo lại trước, y vội vàng đẩy tay Tiêu Hoán ra: "Không, sự tình không như vậy, ngươi hãy nghe ta giải thích!"

Ngờ đâu Tiêu Hoán không buông tay mà còn túm Diệp Thư chặt hơn: "Bụng….Bụng của huynh..."

"Buông ra!"

"Sao huynh lại. . ."

Tiêu Hoán còn chưa dứt lời, một cánh tay duỗi từ bên hông mạnh mẽ đẩy tay cậu ta ra.Tấn Vọng kéo Diệp Thư tới ôm vào lòng, cười mà như không cười nhìn cậu: "Chẳng trách hôm nay Diệp thừa tướng không nghe lệnh gọi vào cung của trẫm, hóa ra là ở trong phủ gặp—gỡ—người—khác!"

Diệp Thư: ". . ."

Giờ xuyên về còn kịp không nhỉ?Một lát sau trong phòng được thắp đèn đóm sáng trưng, Tấn Vọng ngồi ở chủ vị, Diệp Thư dè dặt bưng trà tới cho hắn.Tiêu Hoán đứng bên cạnh, tức giận trừng Tấn Vọng.Gần tới giờ đi ngủ cho nên Diệp Thư mặc ít đồ, vòng eo mảnh khảnh càng khiến phần bụng lộ ra rõ ràng.Chẳng lẽ đến giờ Tiêu Hoán còn không nhìn ra đó là cái gì sao?Hoàng!

Đế!

Chó!

Chết!Hai mắt Tiêu Hoán đỏ bừng, vẻ mặt cứ như hận không thể nhào vào khô máu với Tấn Vọng.Bầu không khí căng thẳng trong phòng khiến người ta không thở nổi.Diệp Thư cúi đầu như chim cút, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình."

Còn đứng đấy làm gì, bây giờ ngươi không thể đứng lâu được, ngồi xuống đây."

Tấn Vọng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.Diệp Thư "Vâng" một tiếng, y đang tính đi qua Tấn Vọng ngồi sang chỗ bên kia, lúc tới trước mặt hắn thì bị người kia thẳng tay kéo vào lòng.Hơi thở ấm ấp phả sau tai, Tấn Vọng khẽ cười nói: "Ý trẫm là ngồi đây."

Diệp Thư sợ run cả người, thắt lưng mềm nhũn: "Ngươi bỏ ra. . ."

"Không bỏ."

Tấn Vọng ôm lấy eo y, nói khẽ: "Không phải ngươi thích trẫm ôm thế này à?"

Đốt ngón tay Tiêu Hoán phát ra tiếng kêu "răng rắc".Diệp Thư: ". . ."

Bỏ mẹ, quên mất còn có người trong phòng.Hai tai Diệp Thư đỏ bừng, không dám ngẩng lên.

Tấn Vọng ung dung hỏi: "Mấy ngày trước Hộ Quốc công rời kinh rồi, chẳng hay Tiêu công tử quay lại là có chuyện gì cần làm?"

Trong lòng Tiêu Hoán không biết đã lôi Tấn Vọng ra chửi bao nhiêu lần, buồn bực đáp: "Thần nghe nói Diệp thừa tướng được phục chức nên tới để thăm hỏi."

"Đành là tới thăm, nhưng sao phải thừa dịp "đêm khuya hiu hắt" nhảy cửa sổ mà vào?

Thế này còn ra cái thể thống gì nữa?"

Tiêu Hoán nhìn hắn, khó nói lên lời.Bộ ngài không nhảy cửa sổ vào chắc? ? ?Tấn Vọng bình tĩnh đối mặt với Tiêu Hoán, hình như hắn cảm thấy, là một hoàng đế, nửa đêm nửa hôm nhảy vào phòng ngủ của thần tử là chuyện rất bình thường.Diệp Thư lặng lẽ kéo áo Tấn Vọng: "Bệ hạ. . ."

Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn y: "Ừ?"

"Chuyện hôm nay là hiểu nhầm cả thôi, ta không biết Tiêu công tử sẽ tới, với cả...với cả cậu ấy cũng không cố ý..."

Bởi vì lo lắng cho y nên Tiêu Hoán mới tới đây, y không muốn vì y mà cậu ta phải chịu trách phạt.Tấn Vọng bình tĩnh nhích lại gần y, hạ thấp giọng: "Ái khanh đang cầu xin tha thứ cho cậu ta sao?"(Cá: =)))) thoại này của con rể quen lắm nè ~ )Diệp Thư hơi mím môi, gật đầu.Ý cười trong mắt Tấn Vọng càng đậm: "Ái khanh cũng biết rồi đó, muốn trẫm tha cho cậu ta thì cần phải trả một cái giá 'đắt' thế nào nhỉ?"

Ngay cả cổ Diệp Thư cũng đã đỏ bừng.Lòng Tấn Vọng bị y "cào" cho ngứa ngáy.Những lúc có người ngoài, bao giờ Diệp Thư cũng nhạy cảm hơn nhiều, so với bình thường còn dễ "bắt nạt" hơn nữa.

Tấn Vọng không có tâm trạng nhì nhằng với Tiêu Hoán, gọi: "Người đâu."

Tấn Vọng dặn dò: "Đưa cậu ta đi, canh giữ cho cẩn thận"Vốn dĩ Tiêu Hoán cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.Thính lực người học võ rất tốt, cho nên hai người kia thì thầm chuyện gì cậu ta đều nghe cả.Tiêu Hoán tê cả lưỡi, cậu ta trừng Tấn Vọng một cái, lạnh lùng nói: "Ta tự đi được!"

Cửa phòng khép lại lần nữa, Tấn Vọng bế y đi tới bên giường rồi nghiêng người đè lên.Diệp Thư chẳng còn để ý xem Tấn Vọng đuổi tôi tớ trong phủ mình đi đâu hết, y vô thức ôm lấy gáy hắn, chẳng mấy chốc đã bị đối phương làm cho run rẩy cả người.Một tay Tấn Vọng chống bên hông Diệp Thư, tay còn lại từ từ mò xuống dưới.

Thấy tới thời khắc mấu chốt, hắn dừng động tác: "Đêm nay không vào cung, không phải là vì muốn gặp Tiêu Hoán đó chứ?"

Diệp Thư đã bị hắn gợi hứng, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Không, không phải mà."

Tấn Vọng ngắm nhìn người dưới thân, cảm thấy chưa bao giờ được thỏa mãn như thế, còn là thỏa mãn mấy ý nghĩ xấu xa nữa chứ.Vành mắt người trong lòng đỏ bừng lại đong đầy hơi nước, định kéo lấy tay Tấn Vọng, sau đó lại uất ức bỏ tay xuống.

Ngón tay khó chịu duỗi ra lại co vào, bất lực nắm lấy tấm chăn mềm bên dưới.Mềm đến nhũn ra.Ai mà nghĩ đây lại là vị thừa tướng đại nhân "chỉ tay năm ngón", đứng đầu bá quan vào ban ngày cơ chứ.Tấn Vọng vốn cho rằng, Diệp Thư chưa từng làm thừa tướng thật, mới bắt đầu sẽ gặp rắc rối, không làm quen được.

Ngờ đâu khả năng thích ứng của y vượt xa tưởng tượng của Tấn Vọng.Nhưng y thể hiện bản thân giỏi giang thành thục ở bên ngoài bao nhiêu, hắn càng muốn nhìn thấy dáng vẻ y đắm chìm trong dục vọng bấy nhiêu.

"Tấn...Tấn Vọng..."

Cuối cùng Diệp Thư không chịu nổi nữa, nhỏ giọng gọi hắn.Âm thanh vô cùng kìm nén, vừa khàn vừa nhỏ, nghe như tiếng mèo con khẽ quấy chủ.Tấn Vọng giật mình bình tĩnh lại, dịu dàng nói "Xin lỗi", cuối cùng buông y ra.Một lát sau, Diệp Thư cuộn tròn trên giường, viền mắt đỏ bừng mà lên án: ". . .Chỉ biết bắt nạt người ta."

"Trẫm thấy hình như ngươi vẫn chưa thỏa mãn lắm."

Tấn Vọng ném khăn lụa vừa dùng để lau tay xuống đất, "Không sao, nay muộn rồi, mai làm tiếp."

Diệp Thư sửng sốt: "Mai lại tiếp?"

"Ngươi nghĩ hôm nay mỗi thế là xong?"

Tấn Vọng nhíu mày lại, "Để trẫm trong cung bơ vơ còn mình thì ở trong phủ lén lút gặp nam nhân khác, Diệp thừa tướng cảm thấy trừng phạt như thế là đủ rồi à?"

Diệp Thư vùi nửa mặt vào trong chăn, không đáp lời."

Ngày mai được nghỉ, trẫm cho phép ngươi ngủ đến chiều."

Tấn Vọng nằm xuống cạnh Diệp Thư, cúi đầu hôn lên trán đối phương môt cái: "Sau khi dậy thì tới ngự thư phòng gặp ta, nhớ mặc triều phục đến."..Hôm sau khi Diệp Thư tỉnh lại, Tấn Vọng đã không còn ở trong phủ nữa.Gần tới giữa trưa, Diệp Thư không cho người chuẩn bị cơm, y ngồi kiệu vào cung.Y không nghĩ ra Tấn Vọng còn muốn phạt mình thế nào.Y đang mang thai, cùng lắm thì "quất" thêm một trận, y không tin Tấn Vọng còn có thủ đoạn nào khác ngoài mấy chuyện mà hắn "chơi" trong kì phát tình đợt trước.Chỉ là…..Diệp Thư nhìn triều phục màu mực được mặc cẩn thận trên người mình một chút, không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ.Triều phục quan viên của Trường Lộc không rườm rà lắm, chỉ có cổ áo và sau lưng là thêu hoa văn phức tạp chút, lưng thắt đai ngọc, đầu đội phát quan*, trông vừa nghiêm túc vừa trang trọng.Đâu ai ngờ rằng, y mặc như vậy không phải để bàn chuyện chính sự với hoàng đế mà là để. . .Diệp Thư kéo áo lông cáo che đi phần bụng của mình.Cẩu hoàng đế vẫn biết chơi như thế.

Tới Ngự thư phòng, Tấn Vọng đang thảo luận cùng mọi người.Sau khi được thông báo, Diệp Thư bước vào đại điện.Trong Ngự thư phòng có một nam tử thân hình cao gầy mặc áo giáp đơn giản.Diệp Thư hành lễ với Tấn Vọng rồi nhìn về phía nam tử kia: "Tả tướng quân."

Nam tử vội vàng cúi người hành lễ: "Bái kiến Diệp thừa tướng."

Người này tên Tả Diễn, Diệp Thư từng có duyên gặp mặt hắn một lần.Hồi đó Diệp Thư lên kế hoạch chạy trốn trong lễ cúng tổ tiên của hoàng gia, y tình cờ gặp người này cùng với Thái Thường Tự khanh tuần tra bên ngoài.

Lúc ấy y vẫn chưa khống chế được tin hương, bị người này tóm được, sau đó còn bị coi như mỹ nhân mà dâng lên cho Tấn Vọng.Chuyện qua lâu rồi, Diệp Thư cũng không thèm để ý ân oán trước kia, huống chi người này đâu hề biết ẩn tình trong đó.Y gật đầu với Tả Diễn, hỏi: "Tả tướng quân và bệ hạ đang bàn chuyện gì thế?"

"Chuyện Tây Hạ."

Tấn Vọng trả lời, "Gần đây Tây Hạ lấn biên nhiều lần, sợ là sắp phải khai chiến thôi."

Tấn Vọng ra hiệu cho Cao Tiến mang ghế tới, đợi Diệp Thư ngồi xuống mới hỏi: "Ái khanh nghĩ thế nào?"

Diệp Thư nói: "Phải đánh thì cứ đánh, chẳng lẽ muốn làm rùa đen rụt đầu ư?"

Tấn Vọng hài lòng cong khóe miệng.Tả Diễn nói: "Mấy đời dân Tây Hạ đều theo lối sống du mục, dũng mãnh thiện chiến, tùy tiện ra quân sợ là. . ."

"Tả tướng quân lo lắng nhiều quá, chúng có quân, Trường Lộc cũng vậy."

Diệp Thư nhẹ giọng ngắt lời hắn, "Hơn nữa, đánh thắng trận không dựa vào vũ lực, mà phải dựa vào đầu óc."

Tây Hạ thôi mà, một mình Tấn Vọng thừa sức đối phó, huống chi bây giờ còn có y giúp một tay.Vị thừa tướng trẻ tuổi thảnh thơi tựa lưng vào ghế, trong mắt loé ra ý cười tự tin.

Tả Diễn vốn còn muốn nói tiếp, đụng phải nụ cười này, trong đầu bỗng chốc trở nên trống rỗng.Hắn nhìn Diệp Thư đến ngây ngẩn, bỗng nghe Tấn Vọng nói: "Trẫm với Diệp thừa tướng có chuyện quan trọng phải bàn, hôm nay đến đây thôi."

"Nhưng. . ."

Tả Diễn còn đang há hốc mồm đã thấy nội thị tổng quản bên cạnh bệ hạ thay hắn mở cửa điện.Đành phải hành lễ cáo lui.Trước khi đi, Tả Diễn không nhịn được thoáng nhìn lại.

Phía trong cửa điện chưa được khép kín, bệ hạ chạy tới bên cạnh Diệp thừa tướng, dường như đang cúi người nói gì đó với y.Cửa điện đóng lại, Tấn Vọng bóp mặt Diệp Thư một chút: "Yêu tinh câu người."

Diệp Thư lập tức đáp trả: "Bình giấm chua."

Tấn Vọng đơ mặt: "Tiêu Hoán."

Diệp Thư hoảng sợ: "Ta sai rồi."

"Biết sai là tốt."

Tấn Vọng hài lòng cười cười, dắt Diệp Thư đi tới Thiên Điện.Bên cạnh Ngự thư phòng có một gian noãn các cho bệ hạ dùng để nghỉ ngơi.Trong noãn các có một cái giường mềm mại, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái hộp gấm được làm bằng gỗ.Nhìn. . .quen lắm à nha?Diệp Thư nhớ ra cái kia đến từ đâu, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức._________Tác giả có lời muốn nói: Úc Diễn: Ẩn tàng thân thể lẫn tiếng tăm.Dii có lời muốn nói: Mọi người đoán xem ngoài bàn công việc thì mặc triều phục để làm gì ha 🙂)À quên, Tả Diễn có hint với Tiêu Hoán tí ti, muốn tác giả viết quá huhu nhưng chắc hông được rồi TvTNguyễn Văn Cá có lời muốn nói: Ú tà tà, cũng sắp đến lúc hoàn bộ truyện này rồi mọi người ơi ~ Đây là chương cuối Cá edit và lại không! xơ! múi!

được! gì! từ! cái! hộp! séc! toi! kia (▼□▼メ)Thời gian được chia sẻ với mọi người qua những chương truyện ngắn ngắn cũng đã hết rồi 。゚(。ノωヽ。)゚。~ mong rằng sẽ sớm được gặp lại các reader thân yêu với tư cách là một Nguyễn Văn Cá dày dặn kinh nghiệm hơn, xơ múi được nhiều hơn và cả hài hước hơn nữa!

Cũng hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ team Vọng Thư Các cũng như những pj sắp tới của team!

Cùng đón chờ những chương tiếp theo của truyện tại wordpress baychimcuadang.wordpress.com và wattpad baychimcuadang nhé nhé nhé!

Nhân tiện thì team cũng đang làm bộ "Giả A" cùng tác giả đó nhaaa, nếu mọi người yêu quý Trì Linh thì ghé đọc nhé hjhj! ( ´ ∀ ')ノ~ ♡Lời cuối cùng, cảm ơn các beta nhà tui, iu mọi người, iu các beta ngày đêm vất vả, iu các reader thân mến luôn ở đây chờ đợi những chương truyện mới của chúng mình!!!

IU MỌI NGƯỜI NHÌU LÉM MOAMOATA (*¯ ³¯*)♡ ~~~~ Hình ảnh cho phát quan:

Hết chương 53.**********Spoil tí ti: Chương sau hơi đặc sắc một tí, nên là: - Sau khi hoàn, bọn mình sẽ đặt pass chương 54.

Pass không khó, và nếu ai theo team từ đầu đến giờ mà không chờ hoàn thì vẫn đọc được không cần giải pass.- Đối với wattpad, bọn mình sẽ không đăng c54 lên, mong mọi người thông cảm cho chủ nhà.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back