Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1189: Vương phi bị đổi ký ức (65) + Thông báo


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 65 (1189):Lúc Đường Quả đặt tay vào tay chàng, cô nhìn thấy sự kích động hiện rõ trên mặt Bắc Đường Hoắc.

Chàng kéo nhẹ, Đường Quả nhảy ra cửa sổ.

Nữ tử hóa trang thành cô lập tức nhảy vào thay thế cô."

Đắc tội."

Giọng nói trầm thấp của Bắc Đường Hoắc vang bên tai Đường Quả.

Chàng ôm lấy eo cô, nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã bay ra khỏi chỗ ở của Quốc chủ Trần.Bắc Đường Hoắc thả cô xuống rồi đeo khăn che mặt cho cô, sau đó mới đưa cô đến chỗ mình.

Chàng nói, "Sáng sớm mai sẽ về Bắc Yến, nàng còn việc gì muốn làm ở đây nữa không?"

"Hết rồi."

Chuyện cần làm đã làm xong.

Cô không tính nói cho ai biết rằng Bắc Đường Hoắc đưa cô đến Bắc Yến."

Cô gái giả mạo ta sẽ đi theo Quốc chủ Trần về nước Trần hả?"

Cô hỏi.Bắc Đường Hoắc gật đầu, "Đến đó thì cô ấy sẽ có cách thoát thân, nàng không cần lo lắng."

"Hay là thoát thân ngay trên đường đi?"

Mắt Đường Quả chợt lóe lên, "Ta có ý này."

"Gì thế?"

Bắc Đường Hoắc tò mò, lòng thầm nhủ, dù nàng muốn làm gì chàng cũng sẽ nghe theo.Hệ thống: Đúng là chẳng có tí nguyên tắc nào cả.Đường Quả cong khóe môi, "Giả làm sơn tặc nửa đường cướp xe của Quốc chủ Trần.

Bọn cướp xuất hiện, không cẩn thận khiến ngựa kéo xe bị dọa sợ.

Quốc chủ Trần mải tự vệ nên không lo được cho người khác, xe ngựa rơi xuống vách núi, nàng bỏ mạng, thi thể bị thú hoang gặm hết."

"Cô gái giả làm ta có thân thủ hẳn là không tệ, có thể nhảy ra lúc xe ngựa rơi xuống được không?"

"Được.

Cô ấy rất giỏi, chút chuyện nhỏ đó có là gì."

Ánh mắt Bắc Đường Hoắc dán lên mặt Đường Quả.

Đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập tính toán, đáng yêu quá đi mất!

Như thế càng quyến rũ chàng hơn.Hệ thống: Ký chủ nhà nó có đanh đá cá cày thế nào thì anh chàng này cũng thấy đáng yêu thôi, khéo còn nghĩ là sao trên đời này có một cô gái đặc biệt như thế.

Ọe!"

Bắc Đường công tử, ta không ngại nói cho anh biết, rằng ta làm vậy cũng chỉ là để tính kế hai anh em Thượng Quan thôi."

Đường Quả cười cong mắt, "Một kẻ vứt bỏ ta, một kẻ tặng ta cho người khác, ta cũng không phải thánh mà nhớ thương bọn chúng.

Tốt xấu gì ta cũng là thiên kim phủ thượng thư, vì không thích mà bị bọn chúng giận cá chém thớt thành bùn lầy khiến tránh không kịp như thế, ta cam lòng sao được?"

Bắc Đường Hoắc đã sớm nhận ra một vài điều, nhưng Đường Quả không nói, chàng cũng không hỏi.

Không ngờ rằng lúc này nàng lại thẳng thắn với chàng như thế, vậy tức là trong lòng nàng, chàng đáng để tin tưởng đúng không?"

Nàng muốn làm thế nào thì làm, ta giúp nàng."

Đường Quả nhướn mày, "Anh không sợ ta lợi dụng anh để báo thù xong rồi vứt bỏ anh à?"

"Nàng không phải người như thế.

Nàng sẽ không tổn thương người thật lòng đối xử tốt với nàng."

Bắc Đường Hoắc nói không hề suy nghĩ, "Kể cả nàng không muốn ở bên ta, chỉ cần ta không khiến nàng tổn thương thì nàng nhất định sẽ không khiến ta tổn thương."

Hệ thống: Giác ngộ quá ta!"

Giúp nàng là ta cam tâm tình nguyện.

Bị nàng lợi dụng, ta cũng không oán không hận."

Bắc Đường Hoắc bật cười, "Ta không biết vì sao ta mê nàng như thế, mê đến nỗi không thể che giấu nổi.

Mỗi khi nhìn nàng, trái tim ta đập liên hồi, không thể kiểm soát."
=====[GÓC THÔNG BÁO] :Hello mọi người, Như đã nói trước, sắp tới nhóm mình sẽ có vài thay đổi nhỏ trong việc đăng chương.

Sau khi đã bàn bạc kỹ, hôm nay mình xin gửi đến các bạn các thông tin sau:1.

Do bạn Linh hơi bận cũng như có vài vấn đề về sức khỏe nên phần còn lại của Thế giới 16: Vương phi bị đổi ký ức (từ chương 66 trở đi) sẽ do mình làm tiếp.2.

Phần này mình sẽ trans thay vì edit (thử sức với vai trò mới) nên nếu các bạn thấy có chỗ nào chưa ổn/cần thay đổi thì cứ cmt nha.

Mình sẽ cố gắng thay đổi.

3.

Lịch đăng truyện:
- Tuần này sẽ có thêm chương 66-67, sẽ được đăng vào thứ 7 nà.

- Bắt đầu từ tuần sau, từ chương 68 trở đi thì mình sẽ up truyện với tiến độ 1 ngày/1 chương cho đến chương 96 (hết thế giới 16) luôn nha.

4.

Trong thời gian chờ đợi, nếu bạn nào có hứng thú thì có thể ghé Ngôn Phong để đọc truyện tranh nha.

Hiện truyện tranh đã vẽ đến chap 138, tương đương với chương 18 (522) của Thế giới 8: Nữ tu bị phế linh căn nè.

Mình sẽ để link trong phần cmt nhé.

Cảm ơn các bạn đã đọc hết phần thông báo này.

Xin cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong thời gian qua và mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm mình trong thời gian tới.

Chúc các bạn sẽ có những giây phút thư giãn khi đọc truyện. 💞💞-Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1190- 1191: Vương phi bị đổi ký ức (66-67)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 66 (1190):"Trước khi gặp nàng, ta chưa từng có cảm giác gì với bất kỳ nữ tử nào.

Sau khi gặp nàng, ta mới biết hóa ra động lòng là như thế."

"Có lẽ ta sinh ra chỉ vì nàng."

Hệ thống: Mấy câu này... nghe buồn nôn quá.Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Bắc Đường công tử là một người chân thành, cũng là một người gian xảo.

Ta nghĩ, trên thế giới này không có ai có thể ngăn cản được sự thật lòng của một người khác."

Bắc Đường Hoắc không nói gì, chỉ nhìn cô cười.Đúng, chàng quả thật là một người gian xảo.

Chàng đang từ từ khiến nàng quen với sự tốt đẹp của chàng, để nàng có thể cảm nhận được những điều tốt mà nàng chưa từng có được.Sau đó nàng sẽ phát hiện, trên thế giới này không tìm được một người như Bắc Đường Hoắc, cũng không tìm được một người có trái tim càng chân thành hơn chàng."

Anh chỉ cần sắp xếp một nhóm sơn tặc là được, mọi chuyện cứ dựa theo những gì ta nói mà làm là được rồi.

Những thứ còn lại ta đã thu xếp ổn."

Bắc Đường Hoặc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chàng hỏi, "Đường cô nương không bị đổi ký ức, vậy có phải Đường nhị tiểu thư cũng vậy không?"

"Không sai, em ấy cũng vậy."

Bắc Đường Hoắc gật đầu, chàng thấy Đường Giảo cũng hơi kỳ lạ.

Giờ tính cách mà nàng ta thể hiện ra ngoài, rõ ràng không giống với tin tức mà chàng nghe được.Đường Giảo là một nữ tử hoạt bát, yêu thích thư pháp và hội họa, thích ngắm cảnh đẹp núi non.Nhưng Đường Giảo của bây giờ, rõ ràng chính là không biết tục vật, xa hoa dâm đãng, lộ rõ dáng vẻ bị người khác chiều hư.Hóa ra tất cả chẳng qua hai chị em này đang diễn nhằm giáo huấn hai anh em kia.

Chàng vẫn luôn thấy trong này vẫn còn nguyên do gì đó, chỉ là nhất thời chưa đoán ra được.

Nghe lời Đường Quả, Bắc Đường Hoắc lập tức phân phó người đi sắp xếp sơn tặc.

Sau khi thu xếp xong, ngày thứ hai, chàng đưa Đường Quả rời đi cùng đội xe của sứ giả nước Bắc Yến.

Vì nước Bắc Yến không thấp kém hơn, thậm chí còn là một quốc gia mạnh mẽ hơn nước Nam Thục, đặc biệt là trên phương diện quân sự.

Vậy nên, đoàn sứ giả của nước Bắc Yến muốn rời đi, Thượng Quan Dực còn cố ý đến tiễn.

Hắn cũng lướt mắt qua chiếc xe ngựa khiêm tốn, không có sự thu hút đặc biệt nào kia, cũng chẳng hay biết rằng người ngồi trong xe sẽ là Đường Quả.

Chỉ cho rằng một vị thần tử nào đó tặng mỹ nhân cho sứ giả nước Bắc Yến, chuyện như vậy có rất nhiều, cũng chẳng đáng quan tâm.

Sau khi tạm biệt Bắc Đường Hoắc, hắn lại không nhịn được mà liếc nhìn chiếc xe ngựa kia.

Lúc gió thổi mành lên, vì có Bắc Đường Hoắc ngăn trở nên hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu, nhưng không nhìn thấy được dung mạo thật.

Hắn cũng không biết vì sao mà mình cứ bị chiếc xe ngựa không đặc biệt kia thu hút.

Thẳng đến khi đoàn sứ giả nước Bắc Yến rời đi, cũng không thấy được Thượng Quang Dực có ý thu hồi.

Lúc Quốc chủ Trần đi, Thượng Quan Dực không cần phải tự mình đến tiễn.

Vì chuyện của Quốc chủ Trần hôm đó mà trong lòng hắn có vài phần không vui.

Thực tế thì giờ hắn đã khá hối hận rồi, không nên vì nhất thời xúc động mà tặng người đi.

Nhưng hắn là Hoàng đế nước Nam Thục, là thiên tử, lời đã nói ra trước mặt sứ giả của các nước thì không thể thu hồi.

Trong lòng có hối hận đi nữa cũng không thể đưa người về được, vậy sẽ khiến nước Nam Thục mất hết mặt mũi.

Ngày Quốc chủ Trần rời đi, Thượng Quan Cảnh lén lút cưỡi ngựa đi theo một đoạn.

Thấy đoàn xe dần dần đi xa, hắn không thể không quay về, có hơi chán nản, thất vọng đứng ở cổng thành.

Sau khi Đường Giảo biết chuyện này thì còn chê cười hắn ta một trận với hệ thống 222, tiếp tục cuộc sống ngạo nghễ không gì sánh được.

Chị nói rồi, giờ cô chỉ cần ra sức làm là được. =====Chương 67 (1191):Cô không làm trời làm đất, chỉ làm hai tên anh em kia.

Tự tay phá hủy tiên nữ trong mộng của bọn chúng, để bọn chúng xem thử thứ gì mới là tình yêu thật sự.

Đường Giảo vừa nghĩ đến phản ứng trong tương lai của hai tên kia thì trong lòng vui sướng vô cùng.

Trong lòng của Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh vẫn luôn thấy khá khó chịu.

Đặc biệt là bọn chúng đều không muốn cố sức xóa đi những dấu vết của người kia.

Để bản thân mình không nghĩ lung tung, Thượng Quan Cảnh đối xử tốt gấp đôi với Đường Giảo, dù nàng ấy có đưa ra yêu cầu quá đáng gì thì hắn vẫn nhẫn nhục chịu khó đi làm.

Thượng Quan Dực thì mỗi ngày bận rộn chuyện triều chính, rất ít khi có thời gian rảnh mà nghĩ đến thứ khác.

Chỉ là thỉnh thoảng ăn vài món ăn nhẹ tương tự, hắn sẽ nhớ đến hương vị của các món ăn nhẹ vừa vô cùng tinh xảo lại vừa thơm ngon kia.

Buổi tối lúc đi vào giấc ngủ, nằm lên chiếc gối thảo dược đó, hắn không có cách nào xua đi hình bóng của nàng ấy trong đầu cả.

Đôi lúc tâm tình phiền muộn, hắn sẽ đến hậu cung dò hỏi xem vị phi tử nào biết đánh đàn.Phi tử hậu cung vì lấy lòng quân vương, chơi nhạc đánh đàn gì đó sao có thể không biết chứ?

Thế nhưng, nghe một lượt tiếng đàn của toàn bộ các phi tần trong hậu cung rồi nhưng không có ai khiến hắn hài lòng cả.

Tiếng đàn của các phi tần này nghe không thấy thoải mái mà càng nghe càng thấy bực bội.

Thẳng đến lúc tin tức báo về, Quốc chủ Trần bị sơn tặc tập kích, mỹ nhân ông ta đưa đi từ nước Nam Thục do ngựa bị kinh hãi nên khiến cả người và xe rơi xuống vách núi, sống chết không rõ.

"Sao có thể?"

Lúc Thượng Quan Dực đang thượng triều thì biết chuyện này, là thần tử tấu lên vì cho rằng chuyện này rất quan trọng.

May là Quốc chủ Trần không xảy ra chuyện, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định sẽ khiến hai nước đánh nhau.

Ý của thần tử là muốn Thượng Quan Dực phái quân đến tiêu diệt sơn tặc, cho thấy thái độ.

Lúc Thượng thư Đường Duyên Tân nghe được tin tức này thì không dám chấp nhận sự thật, ngất ngay tại chỗ.

"Hoàng thượng, bọn cướp núi ngạo mạn, vì tình hữu nghị của hai nước, nhất định phải phái quân diệt tặc.

Nếu không thì Quốc chủ Trần sợ là sẽ cười nhạo nước Nam Thục của chúng ta không làm gì được đám cướp núi nhỏ nhoi."

Thượng Quan Dực đã hoàn hồn lại sau khi chết lặng, "Người, đã tìm được chưa?"

Các đại thần đưa mặt nhìn nhau, rất nhanh đã phản ứng được rằng người mà Thượng Quan Dực hỏi là ai?

Ánh mắt bọn họ lóe qua vẻ phức tạp, thực ra trong lòng bọn họ vẫn còn khá oán trách chuyện này.

Giảo Phi dù gì cũng là thiên kim nhà Thượng thư đại nhân, dù Hoàng thượng không hài lòng với người ta thì cũng không nên tặng người để đổi lấy của cải.

Bây giờ gặp phải cướp núi, cả Giảo Phi và xe cùng rơi xuống, một nữ tử yếu ớt rơi xuống vách núi liệu có thể còn mạng ư?

Dù có tìm được thì sợ cũng là một khối thi thể lạnh băng rồi.

"Còn chưa tìm được."

"Vậy thì phái người đi tìm!"

Thượng Quan Dực la lên một tiếng, bàn tay cũng run lên.

Đến bản thân hắn cũng chẳng nhận ra được rằng trong lòng mình sinh ra một loại sợ hãi.

Vào khoảnh khắc này, hắn cũng hối hận lắm, hối hận vì đã tặng nàng ấy đi.

Trong đầu hắn toàn là, nàng ấy rơi xuống vách núi, sống chết không rõ. ...

"Vương Phi, thích nơi này không?"

Đường Giảo ngồi trên hãn huyết bảo mã do Thượng Quan Cảnh cưỡi, hắn đưa cô đi dạo bên hồ, thưởng thức cảnh đẹp mùa thu.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, hắn dán mắt vào mặt cô mà ngây ngốc hỏi, giống như hận không thể đưa hết toàn bộ đồ tốt đến tặng cô.

"Thích, nhưng thiếp nghe nói Giang Nam mới là đẹp nhất."

Đường Giảo nói, "Từ nhỏ đến lớp thiếp vẫn luôn nhớ về Giang Nam, tiếc là chưa có cơ hội đi."

Thượng Quan Cảnh vội nói, "Có, qua thời gian này bản vương sẽ đưa nàng đi Giang Nam, được không?"

"Vì sao phải đợi qua lúc này?"

Đường Giảo ngây thơ hỏi, "Mấy ngày này không được sao?"
___
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha ~~
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1192: Vương phi bị đổi ký ức (68)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 68 (1192):Sắc mặt của Thượng Quan Cảnh lướt qua nét buồn bã, nhưng nhìn thấy vẻ kỳ vọng trên mặt Đường Giảo thì nói, "Vậy bản vương xin phép Hoàng huynh, qua hai ngày thì đưa nàng đi Giang Nam, sao nào?"

"Vương gia, chàng đúng là một người quá tốt, chàng tốt với thiếp quá."

Đường Giảo không tiếc lời khen.

Thượng Quan Cảnh vốn còn đang buồn, nhưng giờ thì hết rồi.

"Vương gia, vương gia, không hay rồi, đại sự không ổn rồi."

Quản gia từ phía sau thở hổn hển chạy đến, khiến Thượng Quan Cảnh không vui, "Hô to gọi nhỏ, làm ngựa sợ dọa Vương phi thì sao?"

Nghe Thượng Quan Cảnh nói như vậy, đáy mắt quản gia có một mảnh xót xa.

Trong hai mắt của ông ẩn hiện nước mắt, không cần biết Thượng Quan Cảnh có kiên nhẫn hay không, ông nhỏ giọng, nghẹn ngào nói bên tai hắn, "Vương gia, vừa nhận được tin Quốc chủ Trần nửa đường quay về gặp phải cướp núi.

""Vậy liên quan gì đến bản vương?"

Thấy thấy dáng vẻ không để ý của Thượng Quan Cảnh, quản gia than thở một hơi, run rẩy mở miệng, "Xe ngựa Giảo phi nương nương ngồi, vì ngựa bị hoảng sợ nên xông xuống dưới vách núi, giờ không rõ sống chết.

Nghe người ta nói, vách núi đó cao vô cùng, nhìn không thấy đáy, nhìn xuống là một mảnh sương mù cuồn cuộn, rất nhiều người đã phán định người mất mạng..."

"Ông nói gì?"

Thượng Quan Cảnh không thể tin được mà hỏi, giật cổ áo của quản gia, thiếu chút nữa là xách ông lên, "Nói lại lần nữa, bản vương chưa nghe rõ."

"Quốc chủ Trần bị cướp núi tập kích, vì ngựa bị hoảng sợ nên xe ngựa của Giảo phi nương nương xông thẳng xuống vách núi, bây giờ người..."

Quản gia còn chưa nghe xong thì đã bị Thượng Quan Cảnh đẩy ra, hắn cười to một tiếng, "Bớt lừa gạt bản vương đi, làm gì có chuyện trùng hợp thế."

"Là thật, Hoàng thượng đã phái quân đến tiêu diệt cướp núi, đồng thời cũng cho người tìm Giảo Phi nương nương."

Quản gia thấy Thượng Quan Cảnh không dám tin thì than thở trong lòng, "Vương gia, đây là thật..."

"Cút!!"

"Vương gia..."

"Cút xuống!"

Quản gia bất lực, chỉ đành rời đi.

Ông quay đầu nhìn thấy Thượng Quan Cảnh đang ngẩn ra tại chỗ thì không biết nói gì cho tốt.

Lại nhìn Đường Giảo đang vui vẻ cưỡi ngựa ra xa, cuối cùng bối rối rời đi.

Lúc nghe được tin này thì Đường Giảo cũng ngẩn ra, có hơi run rẩy hỏi hệ thống, [Ba Lần Yêu, chị sẽ không có chuyện gì chứ?] [Ký chủ yên tâm đi, tôi cho rằng trong truyện này nhất định có gì đó, ký chủ cô quên rồi sao, cô ấy từng nói còn quay về.

Cô ấy làm vậy là vì muốn cho anh em Thượng Quan một liều thuốc nặng.

Cô ấy cũng không thể thật sự đi về với Quốc chủ Trần được.

Người còn sống, hơn nữa còn trở thành người phụ nữ của quân vương khác thì còn không bằng người chết.] Hệ thống 222 nghiêm túc giải thích, nó không nói rằng mình chắc chắn như vậy là vì nhận được một email.

Không sai, chính là email.

Không phải tổng bộ gửi đến mà là từ một ID lạ, nó có thể xác định rằng tên gửi email cũng là hệ thống, hơn nữa còn cao cấp hơn nó.

Nó không bắt được hành tung của người ta, nội dung của email là Đường Quả không sao, bảo nó động viên Đường Giảo.

Nhưng không được nói cho Đường Giảo về sự tồn tại của đối phương.

Nó đoán, hệ thống kia ở trên người Đường Quả.

Đối phương quá thần bí, lại quá kỳ dị, 222 cũng không định nói những thứ này với Đường Giảo, nó đã gửi email cho phía tổng bộ bên kia, nói rõ tình huống bên này của bản thân.

Nhưng, chuyện khiến nó kinh hãi là email này không lâu sau đã nhận được hồi âm.

Không phải tổng bộ gửi đến, mà là từ hệ thống thần bí kia.

Bây giờ trong lòng 222 loạn vô cùng, không biết rốt cuộc đối phương có mục đích gì.

Chẳng qua, điều duy nhất nó có thể chắc chắn là đối phương dường như không phải đến để phá hoại nhiệm vụ của nó.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1193: Vương phi bị đổi ký ức (69)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 69 (1193):Biết được Đường Quả sẽ không gặp chuyện, Đường Giảo yên tâm rồi.

Thấy Thượng Quan Cảnh còn đang ngẩn ra, cô cưỡi ngựa qua, gọi lớn, "Vương gia?"

Chuyện hoàng đế tặng phi tử cho người ta không phải muốn nói là nói được.Các thần tử cũng không muốn làm lớn chuyện này.

Thượng Quan Cảnh hết sức giấu giếm, người trong phủ từ trên xuống dưới đều là người của hắn cả.

Quản gia không thích Đường Giảo, càng sẽ không nói chuyện này.

Vậy nên, trên mặt ngoài thì Đường Giảo hẳn là không biết chuyện Đường Quả bị tặng đi.

"Vương gia, vừa nãy chúng ta nói đến Giang Nam chơi nha," Đường Giảo tiếp tục thêm lửa, "Đúng rồi, quản gia đến nói gì với chàng vậy?"

Quản gia nhỏ giọng nói với Thượng Quan Cảnh, Đường Giảo ở xa, có thể nghe được đều là công lao của hệ thống.

Bây giờ à, cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.

Thượng Quan Cảnh vô ý nói, "Xe ngựa của nàng ấy rơi xuống..."

Ngay lập tức hắn cảm thấy không đúng, lại nói ngay, "Bản vương đưa nàng về thôi."

Cũng không màng đến Đường Giảo có bằng lòng hay không, hắn lập tức lên ngựa, thúc ngựa phi nhanh về phủ Cảnh Vương.

Đường Giảo bị xóc đến khó chịu, trong lòng mắng Thượng Quan Cảnh một trận mới thấy thoải mái hơn.

Giờ mới biết hối hận sao?

Sớm đi làm gì chứ?

Đến phủ Cảnh Vương, Thượng Quan Cảnh ôm Đường Giảo xuống, đưa về phòng.

Hắn quay người muốn đi, Đường Giảo vội gọi người lại, "Vương gia, chàng muốn đi đâu?"

"Bản vương có chuyện rất quan trọng, mấy hôm này Vương Phi đừng xuất phủ nữa."

"Vương gia, chàng đã đồng ý là ngày kia sẽ đưa thiếp đến Giang Nam chơi."

Đường Giảo vờ làm nũng, thực tế trong lòng cô cũng khá ớn giọng ỏng ẹo thế này, "Vương gia, chàng đồng ý với thiếp rồi."

"

Sau này lại đi."

Thượng Quan Cảnh lạnh nhạt nói, thấy dáng vẻ không vui của Đường Giảo thì hắn ngớ ra.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một câu, đây chính là nữ tử mà lòng hắn nhớ mãi không quên đó sao?

Vì sao lúc này hắn cảm thấy nàng ấy không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn chứ?

Không lo được nhiều như thế, Thượng Quan Cảnh quay người đi, mặc kệ Đường Giảo.

Đường Giảo thấy hắn đi rồi thì thở phào một hơi, đóng kín cửa, nằm thẳng lên giường, "Cả ngày tôi phải diễn vai hồ ly tinh, thật là mệt mà!"

Thượng Quan Cảnh đưa theo người, phi ngựa liên tục đến nơi xảy ra chuyện.

Gấp rút lên đường suốt đêm, cũng mất hết 3 ngày mới đến nơi.

Hắn nhìn xuống vách núi, thấy sương mù trắng dày đặc dâng lên, đáy lòng trầm xuống, "Tìm được người chưa?"

"Bẩm Vương gia, vẫn chưa."

"Tất cả xuống tìm với bản vương."

Không lâu sau, Thượng Quan Dực cũng đưa người đến.

Hắn không giống Thượng Quan Cảnh, hắn âm thầm đưa người đến.

Hắn nhìn thấy sương mù trắng cuồn cuộn thì cũng suy tính kỹ trong một chốc, mới xuống dưới tìm người.

Lúc nửa đường, hai người gặp mặt, liếc nhìn người kia một cái.

Thượng Quan Dực cười lạnh, "Cảnh Vương, sao ngươi lại đến rồi?"

"Sao ta không thể đến được?"

Thượng Quan Dực nói, "Trẫm nhớ nàng ấy và Cảnh Vương không có liên quan gì, vì sao ngươi lại đến?"

"Vương phi không chấp nhận được, nhờ thần đệ đến."

"Cớ hay lắm, đã đến lúc này rồi mà Cảnh Vương còn tìm cớ nữa."

Thượng Quan Dực chế giễu, "Cảnh Vương, nếu nàng ấy chết rồi thì chính là do ngươi hại chết."

"Hoàng huynh, huynh cũng không thoát khỏi liên quan, nếu không phải huynh đồng ý tặng nàng ấy đi, nàng ấy sẽ không gặp chuyện."

"Cảnh Vương, nếu ngươi không đổi nàng ấy vào hoàng cung, trẫm sao có thể tặng nàng ấy cho kẻ khác, nguyên nhân bắt nguồn từ chỗ ngươi."

Thượng Quan Cảnh cười lạnh một tiếng, "Sợ là Hoàng huynh đã quên mất, là ai đã ban nàng ấy làm Vương phi của thần đệ, người mà thần đệ thích là Giảo Nhi, Hoàng huynh cũng nhìn trúng nàng, nạp nàng làm phi, mới ban nàng ấy cho thần đệ.

Rốt cuộc thì, Hoàng huynh, huynh cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu."=====Chúc các bạn tháng mới vui vẻ, bình an và gặp nhiều may mắn nhé ~~Hỏi nhỏ nà: Đầu tháng rồi,có bạn nào muốn bão chương hông???
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1194: Vương phi bị đổi ký ức (70)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 70 (1194):Sắc mặt Thượng Quan Dực trầm xuống, hắn nắm chặt tay, "Vẫn nên tìm người thôi, không biết nàng ấy còn sống hay không."

Lúc nói những lời này, giọng của Thượng Quan Dực có hơi run, "Nếu nàng ấy còn sống, trẫm đưa nàng ấy về cung, ngươi không cần nàng ấy thì trẫm cần.

Sau này, nàng ấy là Giảo Phi của trẫm."

Nghe Thượng Quan Dực nói, lòng Thượng Quan Cảnh siết lại.

Cuối cùng hắn không nói muốn đưa nàng ấy về phủ Cảnh Vương, sau chuyện này nếu nàng ấy còn sống thì tương lai nhất định sẽ yên ổn sống trong hậu cung.

Trong lòng hắn nghĩ, Hoàng huynh sẽ không giận chó đánh mèo với nàng ấy nữa.

Dưới đáy vách núi, sương mù dày đặc, phạm vi lại cực rộng, còn có dã thú ẩn hiện, muốn tìm một chiếc xe ngựa, tìm một người không hề dễ dàng.

Nhưng qua sự tìm kiếm không ngừng của người mà cả hai đưa đến, cuối cùng có người đến bẩm báo rằng đã tìm được nơi xe ngựa rơi xuống.

Hai anh em đi đến.

Đã mấy ngày trời bọn chúng không ngủ rồi.Lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa vỡ tan nát, đáy lòng bọn chúng đều trĩu nặng, nhất là khi phát hiện vết máu đã chuyển đen ở chỗ khô xung quanh thì càng khiến cho lòng bọn chúng lạnh xuống.

"Sao rồi, tìm được người chưa?"

Thượng Quan Dực vô thức đến bên chiếc xe ngựa đã bị vỡ tan thành từng mảnh kia, bên cạnh xe còn có một bộ xương ngựa đã bị dã thú gặm sạch.

Hắn run giọng hỏi thủ hạ ở xung quanh, nhưng không lên phía trước xem.

"Chủ tử, theo quan sát của thuộc hạ thì thi thể của Giảo Phi nương nương có thể đã bị dã thú ăn rồi.

Xung quanh đây trừ máu của ngựa ra thì còn có máu của một vài người, cùng với vài miếng vải vụn dính máu.

Còn có phải là quần áo mà Giảo Phi nương nương mặc ngày đó không thì chỉ cần hỏi người của Quốc chủ Trần một câu là biết."

Sắc mặt Thượng Quan Cảnh chớp mắt trắng bệch.

Thượng Quan Dực cũng chẳng khá hơn, chỉ cảm thấy chiếc xe ngựa tan tành kia chướng mắt vô cùng.

Nhất là nơi bị xác nhận là có máu, hắn càng không muốn nhìn.

Hắn cũng không dám chạm vào những mảnh vỡ kia.

"Sao có thể, không phải ngựa từng bị dã thú gặm rồi ư?

Xương cốt vẫn còn thừa lại ở đây, Giảo Phi là người, biết đâu lúc rơi xuống không bị hôn mê, mà tự rời đi thì sao?"

Thượng Quan Cảnh vội nói, hắn xông đến nơi tìm thấy xe ngựa rơi xuống, cầm mấy miếng vải vụn dính máu nói, "Vài miếng vải vụn không chứng minh được gì, có lẽ lúc rơi xuống không cẩn thận bị trầy xước, ngã xuống không thể không bị thương, nàng ấy chắc chắn là vì thoát thân mới xé quần áo."

Để chứng minh suy đoán của bản thân, Thượng Quan Cảnh còn tìm chứng cứ ở chiếc xe ngựa bị vỡ."

Tìm tiếp đi."

Thượng Quan Dực nói.Nhìn Thượng Quan Cảnh dùng hai tay đào đống đổ nát, lần đầu tiên hắn không châm chọc Thượng Quan Cảnh.Đột nhiên Thượng Quan Cảnh bất động khiến Thượng Quan Dực ngạc nhiên."

Nàng ấy thật sự chết rồi."

Thượng Quan Cảnh nói, giọng đau thương.

Lòng Thượng Quan Dực siết lại.

Hắn vội vàng đi qua.

Chỉ thấy trên tay Thượng Quan Cảnh nắm vài mảnh ngọc vỡ, hắn nói, "Đây là ngọc bị vỡ trên chiếc vòng, ta nhận ra được.

Chiếc vòng này là ta tặng cho nàng ấy."

Ngày đó lúc thay quần áo, người hầu quên cầm chiếc vòng đi.

Chiếc vòng này nàng ấy vẫn luôn đeo, trước giờ chưa từng tháo xuống.Thượng Quan Dực thường xuyên đến nghe nàng ấy đánh đàn, đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc vòng mà nàng ấy đeo kia.

Nhìn kỹ thì, mảnh ngọc vỡ này thật sự là vòng ngọc.

Hắn lùi về sau hai bước, thần sắc hiện ra vài phần mờ mịt.Nàng ấy, thật sự chết rồi ư?"

Tìm tiếp, dù sao cũng có thể tìm được dấu vết nàng ấy còn sống."=====Chiều có tiếp nha ~~
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1195: Vương phi bị đổi ký ức (71)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 71 (1195):Sắc mặt Thượng Quan Cảnh trắng xám, hắn nói, "Hoàng huynh, đừng tự lừa mình dối người nữa.

Vòng đã vỡ, ngựa cũng đã bị dã thú ăn sạch.

Nàng ấy là một nữ tử yếu ớt, chẳng lẽ còn khỏe hơn ngựa ư, rơi xuống dưới sao còn có đường sống chứ?"

Vẻ mặt Thượng Quan Dực khó chịu, bị chỉ ra chân tướng thế này khiến hắn nhất tắt mất tiếng."

Vẫn tiếp tục tìm."

Cuối cùng, Thượng Quan Dực hạ giọng nói, "Vẫn cần phải đưa thi thể nàng ấy về mà?"

Trong lòng hắn có một loại đau khổ không thể nói thành lời, "Nếu nàng ấy còn sống, Trẫm nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy vẫn luôn là một người tốt."

Thượng Quan Cảnh cẩn thận từng ly từng tí cất ngọc vỡ vào, cũng không để ý việc bị ngọc chọc thủng lòng bàn tay.

Hắn lảo đảo đứng dậy, "Là nên tìm được thi thể của nàng ấy, không thể để nàng ấy bỏ thân nơi hoang dã."

Hắn sai rồi.Dù không thích nàng ấy thì cũng không nên đối xử với nàng ấy như vậy.Nếu có thể làm lại, ở bữa tiệc hắn nhất định sẽ đồng ý với Hoàng huynh trước, giữ nàng ấy lại rồi nói.

Thế thì nàng ấy sẽ không vì bị cướp núi đột kích, ngựa bị hoảng sợ mà rơi thẳng xuống vách núi mất mạng.Hoặc là, vào lúc càng sớm hơn, hắn không nên đổi nàng ấy vào cung.Hắn và Hoàng huynh lớn lên với nhau từ nhỏ, sao có thể không hiểu tính cách huynh ấy chứ, luôn lạnh lùng vô tình với người mà mình ghét và không thích.Nếu hắn có thể tìm thấy thi thể của nàng ấy, hắn sẽ đem nàng ấy đưa về phủ Cảnh Vương an táng dưới danh nghĩa của Cảnh Vương phi.

Đây là hắn nợ nàng.Hoàng huynh nói đúng một câu, nàng ấy luôn là người tốt, nàng ấy chỉ có một điểm không tốt chính là không được bọn hắn thích, cuối cùng hương tiêu ngọc tổn*.*Hương tiêu ngọc tổn (香消玉损): Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi.

Thành ngữ tương đương: Hương tiêu ngọc vẫn, ế ngọc mai hương, hương tiêu ngọc toái.Thượng Quan Dực cũng đi theo tìm thi thể, "Không cần biết nàng ấy sống hay chết, Trẫm đều sẽ đưa nàng ấy về hoàng cung."

Hai mắt hắn hơi hồng lên, trong đầu không ngừng phát lại cảnh ở chung với nàng ấy.Tiếng đàn dễ nghe kia từ từ đi vào tai, tựa như vẫn luôn vang lên bên tai hắn.Món ăn nhẹ mềm mại thơm ngọt vào miệng là tan đó, dường như mới ăn hôm qua.Chiếc gối thảo dược nằm lên là có thể ngủ yên ấy, không biết đã ở bên cạnh hắn bao ngày bao đêm.Hắn hối hận rồi, không nên vì nhất thời xúc động mà tặng nàng ấy cho kẻ khác.Nàng ấy là người tốt, có thể nói là không có gì không tốt cả.

Nếu nàng ấy còn sống, hắn nhất định sẽ cho nàng ấy vinh sủng vô hạn, thứ nên cho nàng ấy đều cho hết.Cả hai đều ôm tâm tư tìm nơi Đường Quả rơi xuống.Bọn chúng tìm rất nhiều ngày rồi, nhưng cũng không tìm được người, giữa đường chỉ phát hiện ít quần áo dính máu.Nửa tháng sau, bọn chúng gom góp những mảnh váy áo lại, tìm người của Quốc chủ Trần hỏi thì biết kia chính là quần áo mà hôm đó nàng ấy mặc.Bọn chúng không thể tự mình đa tình tiếp nữa, nói những lời như nàng ấy vẫn còn sống.

Trên mặt chúng không có tí niềm vui nào, lãnh đạm lên ngựa, mang theo quần áo dính máu của nàng ấy về Hoàng thành.Sau khi Thượng Quan Dực về cung thì hạ một đạo chỉ, truy phong "Giảo Phi" thành Quý phi, sau đó an táng theo nghi lễ của Quý phi.

Giảo Linh Điện được sửa thành Quý Phi Lâu.

Cấm bất cứ ai ra vào, sắp xếp người canh giữ, định kỳ quét dọn.Thượng Quan Cảnh quay về phủ, lập bài vị của Đường Quả, thân phận trên bài vị là Cảnh Vương phi.Bài vị được hắn để trong vách thư phòng, ngày đêm cúng bái, bên cạnh còn treo một bức chân dung duy nhất hắn vì nàng ấy mà vẽ.Nàng ấy ở trên đó, mặt mày như vẽ, giống như một vị tiên tử đang nhìn xuống, lặng yên suy nghĩ, động hay tĩnh đều đẹp.Nàng ấy không giống với Đường Giảo, vẻ đẹp của nàng ấy cũng không giống, sự tốt đẹp của nàng ấy khiến người khác đắm say, đợi đến lúc phát hiện thì mọi thứ đều đã không kịp rồi.Đường Giảo biết Thượng Quan Cảnh lập bài vị cho Đường Quả, sau khi giễu cợt vài câu trong lòng thì đến thư phòng tìm hắn, cô nhớ hắn còn đồng ý đưa mình đến Giang Nam chơi.=====Hôm nay vẫn còn 1 chương nữa nha ^^
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1196: Vương phi bị đổi ký ức (72)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 72 (1196):Dựa theo lúc trước, cô đẩy thẳng cửa mà vào, đón cô chính là giọng trách mắng lạnh lùng của Thượng Quan Cảnh, "Sao nàng lại vào rồi?"

Thấy tình tình của Thượng Quan Cảnh có vài phần biến hóa, trên mặt Đường Giảo lộ ra vẻ tủi thân, cô đi đến trước mặt hắn, kéo tay áo hắn, "Vương gia, không phải chàng nói đưa thiếp đi Giang Nam chơi sao?"

"Nàng ấy đã chết rồi mà sao nàng còn muốn đi Giang Nam chơi chứ?"

Thượng Quan Cảnh hung tợn trừng mắt, cũng có vài phần nghẹn ngào.

Lúc trước Đường Giảo không biết thì bỏ đi, bây giờ biết nàng ấy xảy ra chuyện rồi vì sao vẫn thờ ơ thế này chứ?Nàng ấy không nên vì em gái mình mà đau lòng buồn bã ư, sao vẫn còn muốn đi chơi?Đường Giảo mím môi, "Vương gia, em gái gặp chuyện ngoài ý muốn, thiếp cũng rất đau buồn, chẳng qua thiếp nhìn thấy Vương gia không vui nên mới muốn đi Giang Nam cho khuây khỏa."

"Vương gia, thực ra thiếp cảm thấy chàng không thích hợp, dù Quý phi là em gái của thiếp thì chàng cũng không nên có cách cư xử thế này.

Biểu hiện của chàng tựa như, tựa như em ấy mới là người trong tim chàng vậy."

Lúc này, Đường Giảo cuối cùng "phát hiện" bài vị mà Thượng Quan Cảnh chưa kịp che dấu, mấy chữ 'Cảnh Vương phi' viết trên đó dọa cô vội lùi về sau."

Vương gia, chàng có thể nói với thiếp đây là chuyện gì không?

Vì sao ở đây có bài vị của 'Cảnh Vương phi'?

Hóa ra người trong tim của chàng thật sự là em gái, mà không phải thiếp, đúng không?"

Sắc mặt Đường Giảo trắng bệch cực kỳ, lúc Thượng Quan Cảnh phản ứng lại thì cô đã đẩy cửa chạy ra ngoài, "Hóa ra, chàng vốn không thích thiếp, đối xử tốt với thiếp đều là vì em gái, vậy thì thiếp vì sao còn phải ở lại phủ Cảnh Vương nữa?"

Đường Giảo vừa nói vừa chạy ra khỏi Vương phủ, không quên nói chuyện với hệ thống 222, "Ba Lần Yêu, Thượng Quan Dực thật sự ở tửu lâu à?"[Ở, hắn ta biết đầu bếp của tửu lâu đó được Đường Quả chỉ điểm nên cố ý đến ăn, hy vọng có thể hồi tưởng lại được mùi vị quen thuộc.]Đường Giảo vội dùng tay làm cho bản thân hơi nhếch nhác một chút, chạy về hướng của Thượng Quan Dực.Không lâu sau, Thượng Quan Dực ở tửu lâu nhìn thấy cô chật vật thì quả nhiên xuống gặp cô.Nghe cô nói rằng Thượng Quan Cảnh ức hiếp cô, hắn không nói hai lời đã đưa cô về Hoàng cung.Lúc ở Hoàng cung, thỉnh thoảng Đường Giảo sẽ nói với Thượng Quan Dực rằng cô dường như rất quen thuộc với vài chỗ trong đây.Điều này khiến cho trái tim vừa bị tổn thương của Thượng Quan Dực được chữa khỏi vài phần.Hắn cho rằng sự xuất hiện của Đường Giảo có thể giúp hắn lành lại.

Hắn cảm thấy, có một ngày Đường Giảo nhất định sẽ nhớ lại hết tất cả.Hắn dồn hết sức để quên đi một người khác, cho Đường Giảo ở lại Hoàng cung, cũng không phải là Quý Phi Lâu bị niêm phong kia mà là một tòa cung điện khác.Rất nhanh, Thượng Quan Cảnh đến tìm Đường Giảo, giữa hai anh em vì một Đường Giảo mà thường xuyên xảy ra tranh chấp, lúc ồn ào dữ lên thậm chí còn đánh nhau.Đường Giảo cầm một chiếc găng tay đứng một bên khuyên can, trên thực tế là thêm lửa, khiến hai tên càng đánh càng hăng.Lúc hai tên bị thương nặng, thần sắc chán nản thì cô ở gần hai chúng khóc đến lê hoa đái vũ*, đáng thương biết chừng nào, nói đều trách cô vân vân.* Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Hệ thống 222 há miệng ngạc nhiên với biểu hiện của Đường Giảo.Nó cũng không biết ký chủ mới mà nó tiếp nhận thế mà đã trưởng thành đến bước này rồi.Ban ngày, Đường Giảo ầm ĩ với bọn chúng, khiến chúng không có thời gian nhớ về Đường Quả.Nhưng đến lúc ban đêm tĩnh mịch, não của bọn chúng đều là nàng ấy.Đêm khuya, Thượng Quan Dực sẽ ngồi ở Quý Phi Lâu, tự lẩm bẩm, "Tính cách Đường Giảo không bị gò bó, lúc ầm ĩ lên giống một đứa trẻ, sẽ khiến người khác tức giận, không hiền lành thục đức giống nàng.

Nếu nàng sống thì tốt rồi, nàng ấy là em gái của nàng, Trẫm sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy, không để nàng ấy bị Cảnh Vương ức hiếp."
=====
Mai có tiếp 3 chương nữa nha.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn ❤❤
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1197: Vương phi bị đổi ký ức (73)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 73 (1197):Thượng Quan Cảnh nói với bức chân dung của Đường Quả, "Có hơi nhớ những ngày nàng sống ở phủ Cảnh Vương, Giảo Nhi quá ngạo nghễ rồi, có điều nàng yên tâm, bản vương sẽ bảo vệ nàng ấy, không để Hoàng huynh ức hiếp nàng ấy."

Mỗi lần Đường Giảo làm ầm ĩ ra chuyện gì, đêm khuya bọn chúng đều sẽ nhớ lại nữ tử sống chung cực kỳ thoải mái kia.

Thượng Quan Cảnh: Nếu nàng ở, phủ Cảnh Vương tất sẽ được quản lý ngay ngắn rõ ràng, trên dưới cũng vô cùng hài hòa.

Càng không cần nói đến các cửa hàng dưới danh nghĩa nữa, khách đến khách đi nhất định là liên tục không dứt.

Thứ mà hắn mặc, dẫm chân lên, những đồ dùng hằng ngày, tất cả đều do nàng ấy chuẩn bị.

Giống hôm nay, thứ hắn mặc vẫn là đồ lúc trước nàng ấy chuẩn bị.

Hắn từng nghĩ đến việc đổi quần áo mới giày mới, nhưng luôn cảm thấy không thoải mái như đồ nàng ấy làm.

Cũng chẳng có ai có tâm tư tinh xảo như thế, thêu một chữ "Cảnh" nho nhỏ thành hình đồ đằng độc đáo đến vậy.

Thượng Quan Dực: Nếu như nàng ấy còn ở, mỗi ngày hạ triều hắn nhất định sẽ đến chỗ của nàng ấy nghe hai bản đàn, có thể loại bỏ đi sự mệt nhọc.

Ăn những món nhẹ mỹ vị mà nàng ấy làm, có thể giảm bớt đi sự đói bụng cả nửa ngày.

Gối thảo dược mà nàng ấy làm là thứ hắn thích nhất.

Ngày đó, hắn gọi cung nhân lấy gói thảo dược ở trong hộp ra, trong đó không còn nhiều nữa.

Hắn gọi người của Thái Y Viện đến, cực kỳ không nỡ đưa một gói thảo dược cho bọn họ nghiên cứu.

Nhưng đáng tiếc là, không ai có thể làm ra gói dược có được hiệu quả thần kỳ như nàng ấy làm.

Cuối cùng, hắn vẫn chọn dùng một gói giống nhất.

Mà những gói còn thừa lại do nàng ấy làm đã được hắn cất đi.

Nhưng hắn vẫn nằm trên chiếc gối kia mỗi ngày, chẳng qua là sợ nó bị tổn hại nên hắn lệnh cung nhân may thêm một lớp vải mềm ở bên ngoài.

Chỉ là, vẫn không giống.

Đường Giảo có thể cảm nhận được sự biến hóa của hai tên, cô càng ngày càng tệ hơn, cô tìm ra rằng hai tên kia sẽ nể mặt chị cô mà không làm gì cô, mỗi ngày đều ra sức mà làm.Khiến cho tâm và thân của chúng mệt mỏi rã rời, đêm khuya đều nghi ngờ rằng sao lúc trước chúng nhìn trúng cô.Nghe được lời cảm thán của hai kẻ đó từ chỗ hệ thống 222, Đường Giảo thiếu chút nữa là cười điên rồi.Cũng mới hơn 1 năm mà chúng đã không chịu nổi rồi sao?"

Ngày tháng của chúng ta, vẫn còn dài nha."

Thời gian trước, cô đã nhận được tin của chị, biết được chị ấy an toàn thì cô không cần phải lo lắng nhiều vậy nữa, lăn qua lăn lại hai tên này là được rồi.Đợi bọn họ hết kiên nhẫn, cô sẽ phủi mông bỏ đi.Đường Quả đến nước Bắc Yến, cuộc sống dễ chịu thoải mái vô cùng.Có thể là di chứng mà thế giới trước để lại, cô đến nước Bắc Yến chưa lâu thì giao lưu buôn bán với không ít cửa hàng.Dưới sự giúp đỡ của Bắc Đường Hoắc, cô thuê rất nhiều người cộng tác, mở đủ loại đủ kiểu cửa hàng.Chưa đến 2 năm ngắn ngủi, những cửa hàng mà cô mở đã bao phủ khắp cả nước bắc yến.

"Bệ hạ, thần có thể nói một câu không?"

Thấy những việc mà Đường Quả làm sau khi đến nước Bắc Yến, thừa tướng Vân Mộ Quân cực kỳ kiêng dè nữ tử biết kiếm tiền này.

Vậy nên, hôm nay chàng ta đặc biệt đến giữ cửa cung.

Đến giờ rồi, Bệ hạ cả ngày theo đuổi mỹ nhân, không làm việc chính nhất định sẽ nhàn nhã vô tư, cả khuôn mặt toàn là nụ cười từ bên ngoài quay về.

Đúng như dự đoán, lần này Bệ hạ vẫn tự mình cầm về một hộp thực ăn như cũ.

Vân Mộ Quân nuốt nước miếng, dáng vẻ giữ gìn đó của Bệ hạ, không cần đoán cũng biết.

Đó nhất định là bữa ăn nhẹ đêm khuya mà nữ tử đó chuẩn bị cho Ngài rồi.

Chỉ có đồ mà nàng ta tự tay chuẩn bị thì Bệ hạ mới tự mình cầm, tuyệt đối không nhờ người khác.

Nhớ đến mùi vị kia, quá tuyệt, Vân Mộ Quân vội tiến lên, ánh mắt chưa hề rời khỏi chiếc hộp một giây nào, "Bệ hạ, để thần cầm giúp Ngài đi."=====Hôm nay vẫn còn 2 chương nữa nha
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1198: Vương phi bị đổi ký ức (74)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 74 (1198):"Trẫm tự cầm, Thừa tướng vất vả cả ngày, nên sớm về phủ nghỉ ngơi."

Bắc Đường Hoắc vội vàng chuyển hộp thức ăn sang tay khác, tránh tên hồ ly gian xảo này cướp đi ăn.

"Nói đi, muộn vậy rồi còn ở đây đợi Trẫm, có chuyện gì?

Có phải là lại đào được nhân tài không?"

Khóe môi Vân Mộ Quân run lên, đều nói Bệ hạ nhà chàng ta là một chính nhân quân tử, nhưng chỉ có chàng ta mới biết rằng người này gian trá vô cùng, suốt ngày nghĩ đến việc đi nước khác đào nhân tài đến làm trâu làm ngựa.

"Bệ hạ, cửa hàng của Đường cô nương đã phân bố khắp nước Bắc Yến."

Vân Mộ Quân nói, "Ngài không thấy có gì không ổn sao?"

Bắc Đường Hoắc hỏi, "Có gì không ổn?

Trẫm thấy rất ổn, nàng ấy chỉ có chút sở thích này.

Vân Mộ Quân à, khanh đừng đa nghi như vậy, giúp Trẫm quản lý tốt chuyện trên triều đường* là được."
*Triều đường (朝堂): Nơi nhà vua thiết triều.

Lời này nói ra thật không khác gì hôn quân cả.

Nhưng Bệ hạ của chàng ta lại là một vị minh quân.

Vân Mộ Quân cạn lời, chàng ta nói, "Cứ tiếp tục như vậy, Đường cô nương sẽ khống chế được huyết mạch kinh tế của nước Bắc Yến, Bệ hạ không thấy điều này rất nguy hiểm sao?"

"Có gì nguy hiểm?

Nàng ấy khống chế dù gì cũng tốt hơn kẻ khác.

Nếu là nàng ấy thì khanh có thể yên tâm trăm lần."

Vân Mộ Quân cười khổ, đó rốt cuộc là yêu tinh gì mà có thể mê hoặc Bệ hạ - người bạn tốt lớn lên từ nhỏ với chàng ta thành thế này?

"Bệ hạ, nàng ta là người nước Nam Thục."

Bắc Đường Hoắc không vui, "Ngươi nhìn nàng ấy không thuận mắt?"

"Không, không phải ý này," Vân Mộ Quân nói ngay, chàng ta không muốn bị trừ bổng lộc chút nào, bổng lộc của chàng ta đã bị trừ đến hơn 20 năm sau rồi.

Nếu trừ tiếp nữa thì đời này chẳng còn bổng lộc mà lĩnh mất, "Thần không phải ý này."

Bắc Đường Hoắc nhướng mày, "Vậy khanh có ý gì?"

"Ý của thần là," Vân Mộ Quân nhìn dáng vẻ không để ý của Bắc Đường Hoắc thì cắn răng nói, "Bệ hạ, Ngài lúc nào thì đưa người ta vào cung, sắc phong thành Hoàng Hậu nương nương thế.

Đã sắp hai năm rồi, Bệ hạ, giờ các đại thần văn võ toàn triều đều vì chuyện chung thân đại sự của Ngài mà gấp gáp.

Thần nghe nói Đường cô nương định đến nước khác mở cửa hàng, chẳng may nàng ta bị tên tiểu bạch kiểm dễ nhìn nào đó câu đi mất thì Ngài đi đâu mà khóc đây?

Mở cửa hàng thì được, làm Hoàng Hậu trước rồi lại mở cửa hàng."

Bắc Đường Hoắc: "..."

Chàng cũng muốn.

Nhưng trong mắt nàng ấy hình như chỉ có tiền.

Thấy nàng ấy đếm tiền đến vui vẻ, sao chàng có thể đi phá hoại tâm trạng của nàng ấy chứ.

"Bệ hạ, Ngài đừng cả ngày nghĩ đến ăn, cũng nên đi thăm dò ý tứ của Đường cô nương, chẳng may người ta đi cắm rễ ở một nơi khác, không quay về nữa thì biết làm sao?"

Vân Mộ Quân khổ trong lòng, Bệ hạ từ nhỏ đến lớn chỉ vừa ý với một cô nương như vậy a.

Nếu nàng ta đi mất rồi, có lẽ Ngài sẽ sống độc thân cả đời.

Cô nương này quả thật là người tốt, thông minh, đại khí, có đầu óc cực kỳ biết kiếm tiền.

Từ sau khi nàng ta đến, kinh tế nước Bắc Yến của họ không biết đã tăng trưởng gấp bao nhiêu.

Thậm chí nàng ta còn đi nước khác nhập về không ít hạt giống, dường như chẳng có gì có thể làm khó nàng ta cả.

Nữ tử như vậy, lại là người Bệ hạ nhìn trúng, đương nhiên thích hợp làm Hoàng Hậu nương nương.

Dù gì thì chàng ta cũng chỉ có ý này, muốn đến nước khác mở cửa hàng cũng được, sắc phong Hoàng Hậu trước.

"Bệ hạ, chẳng lẽ Ngài thật sự muốn cả đời sống như thế này ư?"

Sắc mặt Bắc Đường Hoắc có vài phần khó xử, "Trẫm dỗ nàng ấy đến nước Bắc Yến đã không dễ rồi, giờ nàng ấy chỉ thích đếm tiền, nếu như tùy tiện nhắc đến những chuyện này sợ là khiến nàng ấy bị dọa chạy mất."

"Bệ hạ, Ngài có thể từ từ đến, âm thầm thay đổi, lừa nàng ta vào cung, sắc phong làm Hoàng Hậu trước lại nói."

Vân Mộ Quân dụ dỗ.
=====
Có ai hóng chương tối nay hông?
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1199: Vương phi bị đổi ký ức (75)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 75 (1199):Bắc Đường Hoắc trầm mặc giây lát, "Thế Trẫm thử xem?"

"Vâng, nên đi thử."

Không cần biết thế nào, cứ dỗ người đến trước rồi nói sau.Bắc Đường Hoắc nghĩ nghĩ, chàng thấy nếu có thể dỗ được nàng ấy vào Hoàng cung, làm Hoàng Hậu của chàng thì quả không tồi.

Vừa nghĩ đến cảnh kia thì trên mặt chàng toàn vẻ tươi cười.Vân Mộ Quân thấy tâm trạng chàng tốt thì nhanh chóng nói, "Bệ hạ, hôm nay thần còn chưa ăn cơm."

Bắc Đường Hoắc tỉnh táo lại ngay, giấu hộp thức ăn ra sau lưng.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng thương lại tủi thân của Vân Mộ Quân thì chàng mở hộp, lấy ra một đĩa bánh ngọt, "Chỉ có 1 đĩa."

"Tạ Bệ hạ, một đĩa là đủ rồi."

Vân Mộ Quân nghĩ trong lòng, chàng ta còn tưởng là một miếng cũng chẳng có cơ.Bắc Đường Hoắc ho nhẹ một tiếng, "Quả Quả bận như thế, có thể dành ít thời gian làm chút bánh ngọt cho Trẫm, khanh cũng đừng suốt ngày nhớ đến nữa.

Hôm nay là do nàng ấy sớm làm rồi, nếu không Trẫm không nỡ để nàng ấy mệt thế đâu."

"Vâng vâng vâng, nàng ấy là tâm can của Bệ hạ, không nên làm việc nặng nhọc thế này.

Nếu không phải Đường cô nương để ý Bệ hạ thì chẳng tự mình xuống bếp đâu."

Vân Mộ Quân vừa nhét bánh ngọt vừa vỗ mông ngựa.Tuy rằng lời này ngán đến sợ, nhưng Bắc Đường Hoắc chính là thích vậy.Nghe Vân Mộ Quân nói Đường Quả để ý mình, tâm trạng chàng rất tốt, "Được rồi, khanh về đi, Trẫm quay về nghĩ thử xem làm thế nào để dỗ nàng ấy vào cung làm Hoàng Hậu."

Bắc Đường Hoắc cầm hộp thức ăn, lâm vào trầm tư.Nàng ấy không thiếu tiền, không yêu quyền lực...Dường như thứ gì cũng không thiếu.Không, thiếu một người sủng nàng ấy.Vậy nên, chàng cần đề ra điều kiện thế nào mới có thể khiến nàng ấy động lòng, làm Hoàng Hậu của chàng đây?Ngày tiếp theo, sau khi hạ triều, Bắc Đường Hoắc đem một đống chuyện vặt vãnh ném cho Vân Mộ Quân.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Vân Mộ Quân thì chàng nói, "Thừa tướng, Trẫm phải đi cố gắng rồi, tranh thủ đưa Hoàng Hậu vào cung sớm một chút."

"Bệ hạ, vậy Ngài đi nhanh đi, ở đây có thần lo rồi."

Vân Mộ Quân đây là cắn vỡ răng, nuốt vào bụng nha.

Trước khi xuất cung, Bắc Đường Hoắc hạ cố đến Ngự hoa viên một vòng, hái những bông hoa đẹp nhất, lúc này mới đưa người chạy như bay đến nhà Đường Quả.

Người trong nhà đều biết chàng, cũng biết thân phận của chàng.

Thấy chàng đến thì họ tiến lên nói, "Công tử, tiểu thư đang ở thư phòng."

"Biết rồi, ta tự mình đi."

Bắc Đường Hoắc cầm theo những bông hoa đẹp nhất đến trước cửa thư phòng.

Vốn định đợi một lát, không ngờ rằng nàng ấy đã nghe được, "Là Bắc Đường sao?"

"Là ta."

Mất một năm, xưng hô giữa họ cuối cùng cũng thay đổi rồi.

Chàng có thể gọi nàng ấy là Quả Quả, mà nàng sẽ gọi chàng là Bắc Đường.

Vậy thì nếu chàng nỗ lực thêm chút, có phải nàng ấy nên gọi chàng là phu quân rồi không?

Bắc Đường Hoắc cười, đẩy cửa mà vào.

Đường Quả nâng mắt, thấy chàng ôm theo một đóa hoa đẹp vô cùng thì hỏi, "Có phải là hái trong Ngự hoa viên không?"

"Quả Quả, nàng đúng là nữ tử thông tuệ nhất mà."

Bắc Đường Hoắc đưa đóa hoa đến trước mặt Đường Quả, cô vui vẻ nhận lấy, "Đẹp lắm."

Chỉ vẻn vẹn một câu "đẹp lắm" đã khiến Bắc Đường Hoắc vui sướng cả người.

Chàng liếc thấy bản đồ trên bàn, dò hỏi, "Đây không phải là bản đồ của nước Bắc Yến."

"Ừm, đây là bản đồ của nước khác."

Đường Quả đáp.

Trong lòng Bắc Đường Hoắc có vài phần suy sụp, "Nàng muốn đi sao?"

Đường Quả nghe được ý tủi thân, lại thấy chàng rõ ràng là một đại nam nhân, ở trên triều đường đều mang khí thế uy nghiêm đối với người khác.

Vì sao đến trước mặt cô thì chàng lại cực kỳ giống một chú chó con bị người ta vứt bỏ vậy?

Như thể câu tiếp theo chàng sẽ nói là, nàng muốn đi thì đưa theo ta với, được không?

Hệ thống: Người này không có hạn cuối.
=====Mai sẽ quay lại 1 chương/1 ngày nhá mọi người.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhóm mình nha, nếu thấy truyện hay thì các bạn nhớ để lại bình luận và bình chọn nhé.

Iu thương ❤❤
- Minh Nguyệt
 
Back
Top Bottom