Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1169- 1170: Vương phi bị đổi ký ức (45-46)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 45 (1169):Đường Giảo nhìn đủ loại vật quý trong phòng, hủ bại nói với hệ thống: "Bảo sao trên đời này có nhiều kẻ muốn làm hồ ly tinh thế.

Loại người này hạnh phúc thật, muốn gì có nấy."[Ký chủ à, mấy thứ này cô đâu có mang đi được, không cần bị mê hoặc.] Giọng shota của 222 nhắc nhở cô vô cùng nghiêm túc.Đường Giảo ai da một tiếng thở dài, "Tôi chỉ nghĩ mà thôi, đâu có làm thật đâu.

Yên tâm đi, tôi là một người rất kiên định, chắc chắn sẽ không bị mê hoặc.

Tôi biết tôi đến đây làm gì.

Mà, không biết chị tôi trong cung sao rồi."[Theo như tôi biết, Thượng Quan Cảnh vì không cho Thượng Quan Dực sớm phát hiện nên đã ngầm tạo rắc rối cho Thượng Quan Dực.

Đường Quả vào cung đã mười ngày, Thượng Quan Dực vẫn chưa có thời gian đi gặp nàng ấy.][Có điều, Thượng Quan Dực vẫn ban thưởng rất nhiều.

Chắc tầm mấy ngày nữa hắn sẽ đến gặp nàng ấy thôi.]Đường Giảo ôm má, "Mong là chị ấy sẽ thuận lợi."[Ký chủ yên tâm.

IQ và EQ của Đường Quả cao hơn cô, ở trong cung khác gì cá gặp nước.]Đường Giảo cạn lời.

Cô không màng đến việc bị hệ thống công kích mà nghĩ đến những kế hoạch của hai chị em, toàn là Đường Quả nghĩ ra cả.

Cô thừa nhận, "Thực ra người xưa rất thông minh."[Người xưa vốn dĩ thông minh mà.

Tuy họ không có những công cụ hiện đại nhưng sức sáng tạo của họ là vô hạn, kiểu như mấy hộp cơ quan ấy, người hiện đại chắc gì đã chơi nổi.]Một người một hệ thống bắt đầu thảo luận người xưa thông minh thế nào.Đường Quả ở trong cung cũng có khoảng mười ngày được yên tĩnh.

Đến ngày thứ mười một, Thượng Quan Dực đã xử lý công việc gần xong xuôi mới nhớ đến hậu cung còn có một Giảo phi."

Mấy ngày nay là trẫm sai, thế mà lại vắng vẻ nàng."

Thượng Quan Dực nắm lấy tay Đường Quả.

Nhưng lúc tiến tới, thấy phản ứng của cô có phần kỳ lạ, hắn ngừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.Hắn buông tay ra, lạnh lùng, "Ngươi là ai?"

"Hoàng thượng, thiếp là Đường Giảo."

Đường Quả trả lời theo bản năng, "Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng bận đến mức quên mất thiếp rồi?"

"Không.

Ngươi không phải Giảo phi của trẫm."

Thượng Quan Dực nhanh chóng phủ nhận.

Hắn là đế vương, đa nghi hơn người.

Hơn nữa, hắn vô cùng thân thuộc với Giảo phi.

Người trước mắt rất giống Giảo phi nhưng có nhiều chỗ rất khác, không thể giống như đúc được.Thượng Quan Dực bước đến ép sát Đường Quả, bóp cổ cô, giọng lạnh lùng, "Nói, ngươi là ai?

Ngươi giấu Giảo Nhi của trẫm chỗ nào?"

"Hoàng thượng...

Thiếp là Đường Giảo, thiếp là Đường Giảo thật mà."

Thượng Quan Dực dùng sức khiến Đường Quả muốn ngừng thở đến nơi, nhưng Đường Quả vẫn nhất quyết không thừa nhận, một mực nói mình là Giảo phi.Hơn nữa, trong mắt Đường Quả không có cái gì lạ, nếu không phải hắn tự xác định được nàng ta không phải Giảo Nhi, sợ là sẽ cho rằng nàng ta đang nói thật.Thấy chết cũng không uy hiếp được đối phương, Thượng Quan Dực buông tay ra, ra lệnh cấm túc Đường Quả rồi xoay người rời đi.

Đường Quả diễn sâu, giả vờ gọi vài tiếng đến khi hắn biến mất mới dừng.

Có điều cô cũng không thả lỏng.

Tai mắt trong cung rất nhiều, cô đã diễn thì phải diễn đến cùng, lập tức nhập vai phi tử bị đế vương hoài nghi và vứt bỏ.=====Chương 46 (1170):Thượng Quan Dực đúng là cho người theo dõi cô, tra mãi cũng không thấy có gì đáng ngờ nên không thể ngầm tra hơn mười ngày trước đó.

Kẻ tình nghi đầu tiên là Thượng Quan Cảnh nên hắn sai người đến phủ Cảnh vương do thám.Hắn im lặng không nói gì, trong lòng cũng đã đoán được đáp án.

Chỉ có phủ Cảnh Vương đáng ngờ và có khả năng đổi Đường Giảo đi.Vậy nữ tử luôn miệng nói mình là Đường Giảo kia là ai?

Cảnh Vương phi?

Không thể không nói, chỉ một chốc mà Thượng Quan Dực đã liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Đến khi có được kết luận, hắn cười phá lên, tiện tay ném bộ ấm chén trên bàn xuống đất, vỡ tan tành."

Cảnh Vương, ngươi đúng là em trai ruột của ta.

Tốt, tốt lắm."

Không bao lâu sau, người hắn phái đi đã quay lại.

Nghe được chuyện của phủ Cảnh Vương dạo này, Thượng Quan Dực không cần chứng cứ cũng chắc chắn rằng kẻ đã đổi Đường Giảo đi chính là Thượng Quan Cảnh."

Truyền Thượng Quan Cảnh tiến cung."

Thượng Quan Cảnh nhận được khẩu dụ, biết ngay hoàng huynh đã phát hiện.

Hắn triệu tập mọi người lại để bảo vệ Đường Giảo, tránh trường hợp Thượng Quan Dực tranh thủ thời gian đi cướp người.

Đương nhiên, bây giờ vẫn là ban ngày, Thượng Quan Dực sẽ vì mặt mũi của mình mà không gióng trống khua chiêng.

Đây cũng là lý do hắn không hề sợ hãi.

Chỉ cần Đường Giảo và Đường Quả không thừa nhận, về mặt ngoài, Thượng Quan Dực sẽ không dám đến thẳng Vương phủ cướp người.

Còn âm thầm có dám hay không, phải xem bản lĩnh.Sắp tới là đại tiệc giao lưu giữa các quốc gia, trong giai đoạn này, Thượng Quan Dực sẽ không trở mặt với hắn.

Nếu như các nước khác biết Hoàng đế và Cảnh Vương của Nam Thục vì một nữ tử mà trở mặt thành thù, sợ là sẽ gây ra hậu quả khó lường.

So với hắn, Thượng Quan Dực càng yêu giang sơn này hơn.

Ban đầu hắn đã tính toán kỹ, nhất định phải đưa Đường Giảo về bên hắn trước khi đại tiệc bắt đầu.Sắp xếp xong xuôi, Thượng Quan Cảnh vội vàng tiến cung.

Không chỉ có Thượng Quan Dực ở đó mà bên cạnh còn có một Đường Quả cúi thấp đầu, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng.

Thượng Quan Cảnh nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Đường Quả, chợt cảm thấy khó thở.

Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt từ từ dời đi, cuối cùng hành lễ với Thượng Quan Dực."

Hoàng huynh, đã trễ thế này rồi còn gọi thần đệ tiến cung, không biết có việc gì quan trọng?"

Thượng Quan Dực lạnh lùng, khóe môi cong lên châm chọc, "Thượng Quan Cảnh à."

"Đây, hoàng huynh."

"Trẫm cứ tưởng, ngươi thật sự yêu thương Cảnh Vương phi và quên đi Giảo Nhi, hoàn toàn không nghĩ rằng ngươi lại dám làm chuyện này!"

"Hoàng huynh đang nói gì thế, thần đệ nghe không có rõ."

Thượng Quan Cảnh điếc không sợ súng khiến Thượng Quan Dực tức giận.

Hắn vung tay ném một nghiên mực đến chỗ Thượng Quan Cảnh.

Thượng Quan Cảnh linh hoạt tránh thoát, thuận tay đỡ lấy nghiên mực ấy, "Hoàng huynh, rốt cuộc có chuyện gì mà anh tức giận thế?

Cứ nói đi, thần đệ sẽ chia sẻ cùng anh có phải tốt hơn không?'Thượng Quan Dực cũng không vòng vo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cảnh, "Trẫm gọi ngươi tiến cung là vì Cảnh Vương phi."

Ánh mắt hắn dừng trên người Đường Quả.

Đường Quả cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt tái đi."

Cảnh Vương, nếu ngươi đã đến rồi thì đưa Cảnh Vương phi về phủ đi.

Cảnh Vương phi và Giảo phi thật tệ, thế mà nghĩ ra trò này để lừa trẫm và Cảnh Vương.

Giờ Cảnh Vương đưa Vương phi về Vương phủ đi, sau đó trẫm sẽ cho người đến Vương phủ đón Giảo phi."

"Hoàng huynh dạo này bận rộn quá nên nhầm lẫn đúng không?

Đây là Giảo phi nương nương, hai chị em nàng không có chơi trò gì cả."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1171- 1172: Vương phi bị đổi ký ức (47-48)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 47 (1171):"Thần đệ có thể khẳng định, người ngày ngày ở bên thần đệ là Vương phi, không thể nhầm được."

Thượng Quan Cảnh nói, mặt không đổi sắc, "Chắc là hoàng huynh nhầm rồi, hẳn là mấy hôm trước bận rộn quá, không có thời gian với Giảo phi nương nương nên mới có cảm giác hai người bị tráo đổi."

Thấy Thượng Quan Dực nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng không phản bác nổi, trong lòng Thượng Quan Cảnh có phần thích chí.

Hắn đã nghẹn hơn một năm rồi.

Ban đầu cả hai cùng thích Đường Giảo, ấy vậy mà vì Thượng Quan Dực là Hoàng đế, hắn ta có thể nạp Đường Giảo làm phi, không chỉ thế còn phá hủy mộng tưởng của hắn bằng cách ban chị gái Đường Giảo thành Vương phi của hắn.

Làm sao Thượng Quan Cảnh hắn có thể nhịn được chứ?Người hắn thích chỉ có Đường Giảo.

Dù có giống nhau như đúc, hắn cũng không quan tâm.

Vẻ ngoài giống nhau, nhưng lòng không giống nhau, vậy đã đủ khác biệt."

Hoàng huynh chắc bị ảo giác thật rồi, hay là cứ hỏi Giảo phi nương nương xem?"

Thượng Quan Dực không nói lời nào, Thượng Quan Cảnh dời ánh mắt đến chỗ Đường Quả, vô thức bỏ qua vết tay chói mắt trên cổ cô.

Hắn dò hỏi, "Giảo phi nương nương, xin hỏi người có chơi trò gì với Vương phi của ta để lừa ta và hoàng huynh không?"

Đường Quả đương nhiên lắc đầu, "Không có."

"Vậy, thân phận của người hiện giờ là Giảo phi đúng không?"

"Đúng vậy."

Đường Quả khẳng định, thần sắc nhợt nhạt, "Nhưng mà Hoàng thượng không tin ta, tưởng ta có mục đích gì đó, còn suýt nữa bóp chết ta.

Cảnh Vương đến đúc lúc lắm, chị ta mới là Cảnh Vương phi ngày đêm chung sống với Cảnh Vương, Cảnh Vương chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ta có phải Đường Giảo hay không."

Thượng Quan Cảnh sửng sốt một chút.

Quả thực thời gian sống chung của hai người rất ít nhưng đúng là hắn có thể nhận ra ngay nàng là Đường Giảo hay Đường Quả.Nhớ ra vẫn còn một Thượng Quan Dực ở đây, hắn vội nói, "Bản vương có thể khẳng định người là Giảo phi nương nương, không phải Vương phi của bản vương.

Bản vương ngày đêm sống với Vương phi, quả thực chỉ liếc mắt thôi cũng nhận ra."

"Tạ ơn Cảnh vương đã giúp ta chứng minh trong sạch."

Đường Quả thở phào nhẹ nhõm khiến Thượng Quan Cảnh có phần hụt hẫng.

Quả nhiên nàng ta coi mình là Đường Giảo thật.

Cũng tốt, xong chuyện này, hoàng huynh sẽ không làm khó nàng ta.Thượng Quan Cảnh nhìn sắc mặt âm u của Thượng Quan Dực, "Hoàng huynh, xem ra anh nghĩ sai rồi."

Thượng Quan Dực vốn không biết Thượng Quan Cảnh làm gì khiến cho Đường Quả không nhớ được thân phận của mình, còn liên tục nói mình là Giảo phi.

Hiện tại hắn đã rõ, muốn tìm ra chân tướng nhất định phải tìm từ Thượng Quan Cảnh."

Trẫm không tin."

Thượng Quan Dực nói, liếc Đường Quả, "Ai biết có phải hai ngươi cùng lừa trẫm hay không.

Trẫm muốn gặp...

Cảnh Vương phi."

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ cuối."

Bây giờ cũng muộn rồi, sợ là Vương phi đã đi nghỉ.

Thần đệ không nỡ để nàng vào cung.

Hoàng huynh à, lâu ngày rồi Giảo phi chưa xuất cung, hay là ngày mai đưa nàng đến phủ luôn được không?"

Thượng Quan Cảnh cảnh giác, "Nhìn hoàng huynh bây giờ khiến thần đệ thật sự rất lo.

Nếu đưa Vương phi tiến cung, chỉ sợ không thể đưa nàng về.

Thần đệ quá quan tâm đến an toàn của Vương phi, mong hoàng huynh thứ lỗi."

"Thượng Quan Cảnh, ngươi giỏi, giỏi lắm!"

"Đúng là em trai tốt của trẫm!"

Thượng Quan Dực tức cười, nghiến răng."

Được, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ đưa Giảo phi đến phủ Cảnh Vương!"=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 48 (1172):Sáng hôm sau, Thượng Quan Dực đưa Đường Quả đến phủ Cảnh Vương.

Kết quả không cần nghĩ cũng biết, Đường Giảo tự nhận mình là Cảnh Vương phi, không phải Giảo phi trong cung.Thượng Quan Dực không tìm được sơ hở, cũng không tìm được cách hóa giải nên chỉ có thể nổi giận đưa Đường Quả về.Sắp tới là đại tiệc giao lưu, ngày nào hắn cũng bận rộn, tạm thời không thể tra được chuyện này.Trên đường hồi cung, trong xe ngựa, Thượng Quan Dực nhìn nữ tử đối diện mình.

Gương mặt tuyệt sắc giống hệt Đường Giảo nhưng khiến hắn chán ghét không chịu nổi."

Tuy trẫm không biết sao lại thế này nhưng ngươi phải nhớ rõ, ngươi là Cảnh Vương phi, không phải Giảo phi của trẫm."

Thấy Đường Quả không nói gì, Thượng Quan Dực cười lạnh, "Đừng mong được trẫm sủng ái.

Khi nào trẫm hết bận rồi, trẫm sẽ tính sổ với Cảnh Vương, mà ngươi, sẽ về với hắn."

Đường Quả thấp giọng, "Hoàng thượng, thiếp thật sự là Đường Giảo."

"Câm.

Ngươi giống Giảo phi của trẫm chỗ nào chứ?

Giảo phi của trẫm hoạt bát đáng yêu, ngươi không hề giống nàng."

Thấy Đường Quả tủi thân nhưng cố không khóc, hắn tiếp tục châm chọc, "Giảo phi tức giận thì sẽ cãi nhau với trẫm, đau lòng thì sẽ khóc trong ngực trẫm.

Còn ngươi thì sao?

Chịu đựng tất cả.

Có thể thấy rõ, ngươi thật sự không phải nàng ấy."[Thằng ngu này!][Chỉ biết lo thân mình thôi.

Nếu không phải ký chủ đại đại muốn chơi chết tụi bây thì còn lâu mới ngồi đây nghe bây mắng nhá.

Có là cái thá gì đâu mà tưởng mình ghê gớm...] Hệ thống chịu đựng mấy ngày rồi, không thể nhịn được nữa, chửi một trận.Đường Quả buồn cười, "Thống tử, mi càng ngày càng giống người."[Ký chủ, tôi đang tức giận, sắp nổ rồi đấy!]"Hạ hỏa, hạ hỏa, sau này chúng ta cứ từ từ mà ngược hắn."

Hệ thống: Vẫn tức!Sau khi hồi cung, Đường Quả bị cấm ra ngoài.

Thượng Quan Dực mải lo chuyện đại tiệc, không định đưa Đường Quả đến phủ Cảnh Vương.[Ký chủ, giờ làm gì đây?]Đường Quả ngồi trước cửa sổ nhìn hoa nở rộ, "Thượng Quan Dực ngày nào cũng bận rộn tới lui, chắc là mệt lắm.

Là phi tử của hắn, đương nhiên ta phải giúp hắn bớt mệt mỏi."

Hệ thống: Không hiểu."

Lâu rồi không đánh đàn, thống tử, tìm cho ta một cái đàn đi."

Hệ thống hơi hốt hoảng.

Đánh đàn á?

Ký chủ đại đại nhà nó đã từng tu luyện ma âm, cô đàn bản nhạc nào, hát bài hát nào đều khiến người ta hồn xiêu phách lạc.Ma âm dẫn dắt người ta đến đủ cung bậc cảm xúc, từ vui sướng đến đau đớn, khổ sở, bình tĩnh...

Nó nhớ rõ, có một thế giới, ký chủ nhà nó chỉ cần hát thôi cũng nổi tiếng toàn cầu.Tất cả mọi người chỉ biết khi nghe cô hát thì rất dễ chìm đắm vào trong đó, nhưng lại chẳng ai biết đó là tác dụng của ma âm.

Cô hát chơi chơi thôi mà người thường đã không chịu nổi rồi, nói gì đến chuyện cô cố ý nhắm vào người ta.Hệ thống tìm đàn giúp Đường Quả.

Cô chuẩn bị một chút thức ăn, xong xuôi rồi mới bắt đầu đàn.Chỗ này hơi xa chỗ Thượng Quan Dực, nhưng vì Đường Quả cố ý nên hắn không thể không nghe thấy.

Hắn mệt nhọc hơn nửa ngày, nghe thấy tiếng đàn nơi xa, đột nhiên bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.

Tò mò, hắn đi tìm nơi phát ra tiếng đàn, nhanh chóng nhận ra đó là chỗ Đường Quả.

Nhìn thấy cung điện quen thuộc, sắc mặt hắn trầm xuống.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1173- 1174: Vương phi bị đổi ký ức (49-50)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 49 (1173):Nhưng tiếng đàn trầm bổng xung quanh khiến hắn không thể rời đi được.

Hắn hơi nheo mắt lại, lẳng lặng nghe.

Chỉ một lát thôi mà hắn cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc hôm nay tan biến hết.

Ngay cả tâm trạng không tốt cũng bình tĩnh lại.Mãi cho đến khi tiếng đàn ngừng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, hỏi cung nhân bên cạnh, "Ai đàn trong kia?"

"Bẩm Hoàng thượng, trong điện Giảo Linh chỉ có Giảo phi nương nương, tiếng đàn này chắc là Giảo phi đánh."

Cung nhân trả lời.Nghe được hai chữ Giảo phi, Thượng Quan Dực có phần không vui.

Đây là điện Giảo Linh nhưng người bên trong lại không phải Giảo phi của hắn.

Nhưng có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn nên hắn cũng không có ý tức giận."

Vào xem đi."

Vừa mới đi hai bước, tiếng đàn lại truyền vào tai hắn.

Không giống với tiếng đàn xóa tan mệt mỏi, khiến tâm trạng thoải mái sung sướng vừa rồi, tiếng đàn lần này chất chứa bao nhiêu ưu tư.Thượng Quan Dực sững lại một lát nhưng vẫn đi vào nhìn người bên trong.Hắn đứng cách Đường Quả không xa.

Hắn vốn không vui, thậm chí còn vì chuyện Đường Giảo bị đổi đi mà giận lây sang nàng, ấy vậy mà, khi nghe thấy tiếng đàn của nàng, hắn không thể nào ghét nàng nổi.Khi tiếng đàn dừng lại, Thượng Quan Dực lên tiếng, "Đánh khá tốt.

Nhưng mà, khúc sau không hay bằng khúc trước."

Đường Quả hành lễ với hắn, sau đó gọi người mang đồ ăn nhẹ đến rồi nói, "Hoàng thượng thích khúc trước hơn sao?

Vậy thiếp đánh lại cho Hoàng thượng nghe."

Thượng Quan Dực không kịp cản lại, hai tay Đường Quả đã đặt trên đàn, tiếng đàn tươi sáng thư giãn bay ra.Hắn không định cản lại.

Khúc đàn này thật sự khiến người ta cảm thấy sung sướng, cả thể xác lẫn tinh thần, không thể nào tức giận nổi.Liếc nhìn chỗ đồ ăn nhẹ, hắn cầm lấy một miếng bánh ăn, đôi mắt sáng lên.Mùi vị thật quen thuộc.

Trước kia hắn thường xuyên đưa Giảo phi đến phủ Cảnh Vương, ăn không ít đồ ăn Cảnh Vương phi làm.

Cảnh Vương phi là một nữ tử tốt toàn diện, nhưng điểm không tốt duy nhất của nàng là nàng không phải Giảo Phi.

Vì nàng không phải Giảo phi nên dù có tốt thế nào đi nữa thì trong mắt hắn, nàng vẫn không tốt.Rất mau, Thượng Quan Cảnh đã chìm trong vui sướng thư thả từ tiếng đàn du dương bên tai và hương vị tuyệt vời của món ăn.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn và tối dần, khi tiếng đàn ngừng lại thì hắn mới tỉnh.

Đĩa thức ăn trống không, còn Đường Quả thì mệt mỏi đứng dậy."

Trẫm đi trước."

Thấy cô ngoan ngoãn, hắn đến trước mặt cô, "Ngươi phải nhớ cho kỹ, điện Giảo Linh này chỉ là chỗ ở tạm thời của ngươi.

Ngươi không phải Giảo phi, một ngày nào đó Giảo phi thật sự sẽ về."

Thấy sắc mặt Đường Quả tái nhợt, tâm trạng hắn vô cùng tốt.

Hắn quay người đi luôn.[Thằng chó này!]Hệ thống tức giận mắng, dù nó biết thừa ký chủ chỉ đang giả vờ.

Có lẽ vì ký chủ diễn quá thật, lại thêm những chuyện trong quá khứ nữa nên mỗi lần nhìn ký chủ, nó lại vô thức nhớ đến những chuyện đó.

Hồi đó, nó còn là một hệ thống ngu ngốc chỉ biết giục ký chủ sắm vai nữ phụ, hoàn toàn không biết ý nghĩ của cô; còn cô, cô cũng mơ hồ không biết gì, chỉ gắng diễn thật tốt vai nữ phụ ở các thế giới vì vận mệnh của mình.

Cô như lục bình trôi sông, không biết đâu là điểm dừng nên rất muốn tìm kiếm nó.
=====Chương 50 (1174):Ai tốt với cô, cô sẽ nghiêm túc tốt với họ.

Dù là ai, đối xử với cô thế nào, cô đều phải sắm vai của mình thật tốt.

Thỉnh thoảng có xuất hiện những người không giống với người khác, cô rất vui.

Nếu có người nói giúp cô một lời, cô sẽ tìm đủ cách để đối xử tốt với người ta.

Hiện giờ cô vẫn thế, ai tốt với cô, cô tốt lại gấp bội; nhưng khác biệt là, giờ cô thù rất dai, ai xấu tính với cô, cô trả thù đau gấp ngàn vạn lần.

Nói đơn giản thì, ký chủ trước kia chỉ nhập vai nữ phụ, không biết thay đổi, không biết phản kháng.

Còn ký chủ hiện giờ, vẫn là vai nữ phụ nhưng chỉ là nữ phụ của thế giới.

Cô là nữ chính của bản thân cô.

Cô bất bình thay cho những gì "mình" trải qua, cho nên lấy thân phận nữ phụ để đấu tranh.

Phải báo thù thì cô sẽ báo thù, báo thù xong cô mới thoát vai.Ký chủ sẽ không bị bắt nạt nữa nhưng nó thì không thoải mái.

Ngày trước nó vô dụng, không chỉ không giúp được ký chủ mà còn hùa với đám người bắt nạt cô khiến cô khổ sở.[Ký chủ, bữa trước tôi nuốt hệ thống lậu ấy, có nhiều thẻ diễn xuất lắm.

Đối phó với mấy thằng khốn nạn này cô không cần phải chuyên nghiệp đến mức tự diễn đâu, dùng thẻ diễn xuất đi."

"Không cần, ta thích tự diễn."[Ai...

Nhưng mà có nhiều thẻ lắm.] Hệ thống không từ bỏ ý định.Đường Quả thấp giọng cười, "Thống tử, mi lại nghĩ gì thế?"[Không phải vì ký chủ sao?

Không muốn thấy ký chủ bị bắt nạt đâu.

Ký chủ bị bắt nạt, tôi không chịu được.] Hệ thống nghiêm túc."

Ái chà, quả không uổng công ta thương mi."

Hệ thống: Ký chủ thương nó bao giờ?

Thôi bỏ đi, nỗ lực thay đổi vận mệnh giúp nó thăng cấp cũng coi như là thương nó rồi."

Thượng Quan Dực là Hoàng đế, không diễn bằng tâm thì sao có thể lừa hắn được chứ?

Trên thực tế, dù là ai, Hoàng đế hay người thường thì sau một thời gian chung sống đều có thể phát hiện ra một người nào đó có thật lòng với mình hay không.

Không diễn bằng tâm thì dễ bị lật kèo lắm."

Đường Quả nheo mắt lại, "Hơn nữa, ta cũng hưởng thụ quá trình này, mỗi lần nhập vào vai phụ đáng thương, ta mới không quên ta là ai, nhớ được rằng ta đi đến ngày hôm nay như thế nào."

Từ ngày vô tình nghe được tiếng đàn của Đường Quả, Thượng Quan Dực thường xuyên đến điện Giảo Linh sau khi xong việc.

Hắn đứng bên ngoài nghe một lát rồi nhớ đến vị ngon của những món ăn Đường Quả làm, vô thức bước vào trong và thấy được những món ngon ấy.

Một hai lần đầu, hắn còn mất tự nhiên.

Nhưng cứ mãi như thế, hắn cũng quen.

Có đôi khi hắn còn quang minh chính đại đến điện Giảo Linh để nghe cô đàn và ăn đồ ăn của cô.

Đôi khi xuất cung thấy được Đường Giảo và Thượng Quan Cảnh bên nhau, Đường Giảo thậm chí còn không nhìn hắn lấy một cái, hắn vô cùng tức giận.

Hắn nghĩ, em trai hắn làm ra chuyện cướp chị dâu tày trời như thế, hắn cũng có thể đến điện Giảo Linh nghe Cảnh Vương phi đánh đàn và ăn đồ ăn của nàng ta.

Chính vì nghĩ như vậy nên có bao nhiêu không thoải mái với mất tự nhiên đều bay biến hết.Đương nhiên, mỗi lần rời đi, hắn đều nhắc nhở Đường Quả, "Ngươi không phải Giảo phi, ngươi sẽ không thể ở đây mãi."

Thỉnh thoảng hắn gọi Thượng Quan Cảnh đến, hai người cãi nhau, cuối cùng tan rã trong không vui._Dã Linh: Không có ý chê bai đại đại đâu nhưng mà cảm giác đại đại bôi chữ nhiều quá huhuhu.

Nhiều câu, nhiều ý bị lặp, khá là dài dòng :((((
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1175 - 1176: Vương phi bị đổi ký ức (51-52)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 51 (1175):Thượng Quan Dực cũng nghĩ tới việc cướp Đường Giảo về nhưng Thượng Quan Cảnh đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa, Hoàng đế hắn cũng rất bận, tạm thời không thể tập trung đi cướp Đường Giảo.Mỗi lần nghe đến tin tức về phủ Cảnh Vương rằng Thượng Quan Cảnh yêu chiều Đường Giảo thế nào, hắn đều nổi trận lôi đình, lập tức đến điện Giảo Linh yêu cầu cô đàn và làm đồ ăn ngon cho hắn.

Để chọc tức Thượng Quan Cảnh, hắn còn sai người mang đồ ăn cô làm đến phủ Cảnh Vương, nói cho sang thì là để em trai nếm thử mỹ vị ái phi mình làm.

Thượng Quan Cảnh cứ luôn miệng khen Giảo phi nương nương nấu ăn ngon khiến Thượng Quan Dực tức đến mức muốn xiên chết Thượng Quan Cảnh.Hắn cứ nghĩ Thượng Quan Cảnh thật sự không quan tâm đến Cảnh Vương phi nhưng hắn nào biết, mỗi lần nhận được bàn đồ ăn ngon lành, Thượng Quan Cảnh đều có một cảm xúc chua xót.

Nhìn trông như không để ý, nhưng hắn lúc nào cũng sai người mang điểm tâm về phòng, đến đêm thì lặng yên nhìn nó, sau đó nhấm nháp cẩn thận.

Vì sợ bị phát hiện nên hắn cứ để đó, không ăn thêm nữa.Thượng Quan Cảnh nghĩ, đồ ăn Đường Quả làm quá ngon, hắn lưu luyến mùi vị ấy chứ không biết được trong lòng mình, Đường Quả quan trọng đến mức nào.Mặc dù phủ Cảnh Vương hiện giờ thay đổi nghiêng trời lệch đất, hắn cũng không thấy không ổn.

Không có Đường Quả, cùng lắm thì quay lại như lúc ban đầu thôi.

Hắn đã có Đường Giảo - người hắn thích nhất, ngoại trừ việc hoàng huynh hắn lúc nào cũng săm soi như hổ rình mồi, cái gì cũng tốt cả.Để thôi miên chính mình không được nghĩ đến người khác, Thượng Quan Cảnh càng đối xử tốt với Đường Giảo.

Đường Giảo muốn gì hắn cũng cho.

Đường Giảo muốn ăn trái cây ở xa mười dặm, hắn lập tức sai người đi hái ngay giữa trưa nắng chang chang.

Đường Giảo nói thích đồ thêu tinh xảo Giang Nam, hắn lập tức sai người đến Giang Nam mời thợ may giỏi nhất về may quần áo riêng cho cô.

Đường Giảo nói, thích ngọc của Bắc Yến để làm đủ loại trang sức đẹp đẽ, Thượng Quan Cảnh không nói hai lời, lập tức sai người đến Bắc Yến mua nguyên thạch, chỉ đơn giản là để Đường Giảo có thể tìm được ngọc.

Đường Giảo thích cái gì hắn cho cái đó, nhìn Đường Giảo cười, hắn cảm thấy được an ủi.Hắn không nghĩ như vậy không có gì tốt, cũng không phát hiện ra yêu cầu của Đường Giảo càng ngày càng vô lý.

Hắn chỉ biết, vất vả lắm hắn mới có thể ở bên Giảo Nhi, đương nhiên phải chiều chuộng Giảo Nhi.Đường Giảo muốn xuất phủ đi chơi, hắn không thèm thượng triều, xin Thượng Quan Dực cho nghỉ để đưa cô đi chơi bằng được.

Cô không đi nổi, muốn hắn cõng, hắn cõng ngay.

Yêu cầu quá đáng hơn hắn cũng cố gắng làm.

Nhìn Đường Giảo tuơi cười ngồi trên lưng ngựa, lại nhìn Vương gia nhà mình tươi cười dắt ngựa, quản gia cảm thấy Vương gia điên thật rồi.

Ông thấy bất bình thay cho Vương phi.

Vương phi tốt như thế, ấy mà Vương gia vẫn không thèm quan tâm, không thèm nhìn thấy.

Đường Giảo kiêu căng mà Vương gia lại coi như trân bảo.Cuộc đời này thật lắm trái ngang.Đường Giảo ngồi trên lưng ngựa nhìn Thượng Quan Cảnh mệt nhọc, trong lòng cười lạnh, "A, tên này đê tiện thật đấy.

Đừng tưởng tôi không biết hắn đối xử tốt với tôi là vì không muốn nghĩ đến một số chuyện nào đó."[Ký chủ, chúc mừng cô vì luôn kiên định, không bị Thượng Quan Cảnh mê hoặc.]"Tôi có điên đâu mà bị hắn mê hoặc.

Hắn không quan tâm chị tôi á?

Thế sao cứ suốt ngày dùng đồ chị tôi làm cho hắn chứ?"
=====Chương 52 (1176):"Đồ chị tôi làm, sao hắn không sai người tiêu hủy đi, còn giữ lại làm gì?"

Đường Giảo nói với 222.

"Nhìn đi, trò hay vẫn còn tiếp tục.

Hiện tại hắn cứ lừa mình dối người, về sau sẽ có trò cười."

"Nhớ mấy món trang trí trong thư phòng của hắn không?

Tôi từng xin hắn một ít để làm đồ trang sức, hắn nói gì?

Hắn bảo, đồ trang trí không phải ngọc tốt, tôi muốn làm trang sức thì phải dùng ngọc mới.

Tưởng tôi không biết ngọc làm đồ trang trí cho hắn là ngọc mà chị tôi từng mua à?

Gớm, tiếc thì cứ nói là tiếc đi."

Hệ thống 222 vô cùng đồng tình, [Ký chủ nói không sai, Đường Quả đã khiến hắn khắc sâu ấn tượng.

Giờ chưa lộ, nhưng khi thời tới cản không kịp, hồng thủy sẽ đến đánh sập nội tâm hắn.]Đường Giảo ngầm tán thành, "Chị ấy đã nói rồi, cái rương trong phòng có rất nhiều đồ để dành cho hắn, nói không chừng về sau còn có tác dụng."

"Vương phi mệt à?"

Giọng Thượng Quan Cảnh đánh thức Đường Giảo.

Cô vội vàng đáp, "Không mệt.

Vương gia mệt ư?

Nếu mệt, chúng ta nghỉ một lát nha?"

Đường Giảo giả vờ quan tâm nhưng thực chất mắt trông mong nhìn về phía trước.

Thượng Quan Cảnh đương nhiên trả lời, "Bản vương không mệt, chúng ta đi tiếp thôi."..."

Chủ tử, ngài làm sao thế?"

Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc không thể hiểu nổi.

Nhìn thấy Cảnh Vương phi rồi, sao chủ nhân cứ không vui nhỉ?

Chẳng lẽ chủ nhân không thấy thỏa mãn, nhìn Cảnh Vương phi và Cảnh Vương yêu đương nên tức giận?Có khả năng.Sắc mặt Nghiêm Hoặc lạnh đi, ánh mắt dừng trên Đường Giảo đang cưỡi ngựa.

Chàng nói, giọng lạnh băng, "Không phải nàng ấy."

"Cái gì?

Chủ nhân à, không phải nàng ấy là sao?"

Nghiêm Hoặc nhìn thêm vài lần nữa, cuối cùng nói, "Người ngồi trên lưng ngựa không phải Cảnh Vương phi, không phải nàng ấy."

Thuộc hạ nhìn nhau.

Ai cũng thấy đó là Cảnh Vương phi, không phải là không phải thế nào.

Rõ ràng mắt mũi chủ nhân có vấn đề rồi, Cảnh Vương phi lù lù thế kia mà."

Đi tra xem có chuyện gì xảy ra."

Thuộc hạ không hiểu được, nhưng Nghiêm Hoặc đã nói thế, bọn họ vẫn đi tra chuyện của phủ Cảnh Vương.

Thượng Quan Cảnh đổi ký ức hai người, tuy không ai biết hắn làm thế nào nhưng nếu có người có tâm đi tra, vẫn có thể biết được một vài tin tức, ví dụ như tính cách của Cảnh Vương phi và Giảo phi nương nương thay đổi chóng mặt, hoặc là Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực nhiều lần tranh chấp với nhau.

Cẩn thận tra xét là sẽ biết gì đó, dù không phải chân tướng nhưng cũng đủ để suy luận ra vài trường hợp khả thi.Người của Nghiêm Hoặc tra xét ba ngày.

Ba ngày này, hôm nào Thượng Quan Cảnh cũng đưa Đường Giảo ra ngoài.

Nghiêm Hoặc đi theo, càng xác định phu nhân kia không phải Cảnh Vương phi.

Đến khi thuộc hạ truyền tin đến, chàng nhìn thêm một lần, suy luận, "Hiện giờ nàng ấy hẳn đang ở trong cung."

Sắc mặt chàng khó coi, chàng đã nghĩ đến một vài tình huống rồi.

Trước kia nàng ấy ở bên Cảnh Vương có thể nói là tương kính như tân.

Nhưng giờ Cảnh Vương yêu chiều Cảnh Vương phi thế này mới gọi là yêu thích.

Có thể đoán được, Cảnh Vương vốn không thích Cảnh Vương phi, hắn thích em gái của nàng, cũng chính là Giảo phi.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1177 - 1178: Vương phi bị đổi ký ức (53-54)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 53 (1177):Còn vì sao lại như thế, chắc chắn là Cảnh vương đã giở trò khiến thân phận hai người bị tráo đổi.

Thật không khéo, Giảo phi cứ ngỡ mình là Cảnh Vương phi, vậy hẳn Cảnh Vương phi hiện tại đang cho rằng mình chính là Giảo phi rồi.

Nghĩ đến chuyện nàng bị đối xử như thế, Nghiêm Hoặc vô cùng tức giận, muốn lao đi đập vỡ hoàng cung."

Chủ nhân?"

"Ta muốn vào cung."

Thuộc hạ nhìn nhau, chủ nhân cuối cùng cũng muốn làm đầu trộm đuôi cướp, cướp của ở trong cung à?

Chẳng hiểu sao thấy vui vui thế nhỉ.Họ cũng hiểu hiểu đôi chút, Cảnh Vương không thích Cảnh Vương phi nên đổi nàng ấy vào cung để ở bên người mình thích, chủ nhân họ không chịu được, nhất định sẽ đưa nàng ấy ra ngoài, mang về Bắc Yến, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau.

Chủ nhân sẽ kết thúc đời độc thân, họ không cần lo lắng nữa.

Giờ chỉ cần là nữ là được, chủ nhân có thích ai cũng kệ.Đêm, Đường Quả đang tính đi ngủ thì đột nhiên có một hơi thở đến gần cô.

Xung quanh tối đen, cô không mở mắt ra, cũng không cựa quậy.[Ký chủ, có phải kẻ kia muốn đến giết cô không?

Chẳng lẽ Thượng Quan Dực không chịu được nữa, muốn thủ tiêu cô rồi?]Hệ thống vui vẻ.

Nếu thế, ký chủ đại đại sẽ phản kích, không giết chết Thượng Quan Dực thì cũng sẽ khiến hắn tàn phế."

Đừng nói gì, cứ để xem thế nào."

Hệ thống im lặng, nâng cao cảnh giác.Bóng đen lại gần, nó chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Nếu người kia làm gì bất lợi với ký chủ nhà nó, nó nhất định sẽ ra tay giết chết.Nhưng bóng đen chỉ đi đến mép giường rồi không làm gì cả.Đường Quả có thể cảm thấy một đôi mắt nhìn mình chăm chú."

Hóa ra là thật, nàng bị Thượng Quan Cảnh đổi vào hoàng cung."

Giọng Nghiêm Hoặc vang lên, "Vốn dĩ ta chỉ muốn nhìn nàng từ xa vì nàng là Cảnh Vương phi, không muốn vì dục vọng của bản thân mà khiến cuộc sống yên bình của nàng bị đảo lộn; nhưng xem ra, mọi chuyện không như ta nghĩ."

Giọng chàng có phần vui vẻ.

Chàng ngồi xuống cạnh giường, "Hiện giờ ta rất muốn trộm nàng đi."

Hệ thống: [...] Anh chàng này đúng là không có tí liêm sỉ nào cả.Đường Quả: "..."

"Nhưng ta sợ nàng không muốn."

Nghiêm Hoặc trầm xuống, "Ta không thể ép nàng được.

Nàng bị nhiều người tổn thương như thế, ta nào nỡ tổn thương nàng thêm."

Hệ thống: Ừ rồi sao?

Giờ anh tính làm gì?"

Nếu như nàng muốn, ta có thể đưa nàng đi ngay bây giờ."

Hệ thống: Đưa đi luôn đi, ký chủ chắc chắn rất muốn rồi, tôi hiểu rõ ký chủ mà.

Lên đi người anh em, cướp ký chủ đại đại đi.

Đưa cô về tận lực yêu thương, tôi không có phản đối nha.Hệ thống cứ tưởng Nghiêm Hoặc sẽ đánh thức Đường Quả, không ngờ chàng ta cứ lẳng lặng ngồi đó nhìn ký chủ đại đại cả buổi tối, không động tay động chân táy máy gì cả, vô cùng quy củ, chỉ là miệng cứ thổ lộ tâm tình.Hệ thống đến ngán với mấy lời tâm tình của chàng, nhưng nó cảm giác được tâm trạng của ký chủ đại đại không tệ lắm.Đến sáng, Nghiêm Hoặc mới đứng dậy.

Chàng nói với Đường Quả, "Ta sẽ nhanh cho người đến bên cạnh nàng để bảo vệ nàng.

Giờ đưa nàng đi, sợ nàng cũng không muốn."=====Chương 54 (1178):"Thượng Quan Cảnh không phải người tốt, Thượng Quan Dực lại càng không phải người tốt, bọn chúng không biết quý trọng nàng đâu."

"Nàng nhìn thấy bộ mặt thật của chúng là sẽ hiểu."

Hệ thống: Thế rốt cuộc là có cướp ký chủ đại đại đi không đấy?"

Nếu Thượng Quan Dực dám làm gì với nàng, ta sẽ tìm cách giết chết hắn."

Nghiêm Hoặc nói, "Thú thật, hiện giờ ta rất muốn mang nàng đến Bắc Yến giấu đi."

Hệ thống: Lý thuyết thì hay đấy mà sao mãi không thực hành thế?

Cướp đi, cướp luôn đi, ký chủ đâu cần thanh danh gì đâu, chỉ cần thoải mái vui vẻ là được.Nó không hiểu suy nghĩ của Nghiêm Hoặc cho lắm.

Thân phận của chàng không thấp, xuất nhập cung như đi chơi thế kia thì đưa người ra ngoài hẳn chẳng phải chuyện khó gì.

Chàng ta thích ký chủ đại đại như thế, sao không hành động luôn chứ?

Đây là xã hội nam quyền, nam tử nhìn trúng nữ tử nào đều có thể như Thượng Quan Dực, trực tiếp phong làm phi tử, hoặc là tráo đổi người như Thượng Quan Cảnh.

Nghiêm Hoặc lại không như thế."

Đó là lý do vì sao ta rất hài lòng với anh ấy đấy."

Nghiêm Hoặc đi rồi, Đường Quả biết được suy nghĩ của hệ thống, giải đáp thắc mắc cho nó, "Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh thích ai đều muốn kiểm soát người đó.

Được bọn chúng thích khác gì bị gông xiềng kìm kẹp đâu.

Bọn chúng thích ai thì coi người đó như là đồ chơi, mà đồ chơi thì làm gì có sinh mệnh?

Ngay cả tư tưởng cũng không có."

"Bọn chúng nghĩ, thích người nào thì người đó phải chấp nhận bọn chúng.

Bọn chúng đứng trên cao, không hề suy xét đến chuyện người bọn chúng thích nghĩ thế nào, liệu có muốn ở bên bọn chúng hay không."

"Giả sử như Thượng Quan Dực, hắn thích ai thì chỉ cần hạ một thánh chỉ, ai dám không nghe?

Chẳng ai bảo hắn sai, vì hắn là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, đại thần chưa chắc đã dám phản bác thì nói gì đến dân thường?

Nói trắng ra, hắn quản lý toàn bộ tài nguyên và quyền lực của đất nước, dù có bao nhiêu người bất mãn với hắn cũng không thể nói gì.

Người ta vốn không sợ Thượng Quan Dực, chỉ sợ quyền khống chế sinh tử của hắn."

"Phi tần hậu cung trong mắt Thượng Quan Dực cũng chỉ là mấy món đồ chơi độc lạ.

Việc các nàng phải làm là lấy lòng hắn, thuận theo hắn để được sủng ái.

Càng được sủng ái thì địa vị càng lên cao.

Địa vị lên rồi thì có thể chèn ép được người có địa vị thấp."[Anh chàng kia thì sao?]Đường Quả cười, "Anh ấy không giống thế.

Anh ấy thích ta nhưng vẫn tôn trọng ta, vì ta là Cảnh Vương phi nên nhẫn nhịn.

Anh ấy thà đơn phương trong âm thầm chứ nhất định không nói cho ta biết tình cảm của mình để tránh mang đến rắc rối không cần thiết cho ta.

Đây chính là điểm không giống ai của anh ấy."

"Thượng Quan Cảnh đối xử với ta như thế này, nếu anh ấy cũng cướp ta đi giống như bọn chúng thì tức là anh ấy coi ta giống như đồ chơi, ta còn lâu mới đi theo."

"Anh ấy không làm vậy vì tôn trọng ý kiến của ta.

Ở thời đại này, kiếm được một người như thế thật khó."

Đường Quả mỉm cười, "Mi xem liệu có phải anh ấy tự nguyền rủa mình không.

Thế giới nào cũng ngoan như vậy, sợ ta bỏ ảnh hả?"[Ký chủ đại đại nói thế mà coi được à?

Mỗi lần chết đi, lúc nào cô cũng ca bài ca nếu anh không ngoan thì em không cần anh như thế, người ta cũng khổ tâm chứ.

Có tự nguyền rủa hay hạ cấm chế thì cũng là chuyện bình thường.] Hệ thống không nhịn được, nói thầm.Đường Quả: Đây là hệ thống của cô đấy hả?_Đôi lời của editor:Quả Quả: Tiểu thống tử, mi là hệ thống của ta hay là của anh ấy thế, hả?
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1179 - 1180: Vương phi bị đổi ký ức (55-56)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 55 (1179):Từ khi biết Đường Quả bị đổi vào hoàng cung, hầu như đêm nào Nghiêm Hoặc cũng lẻn vào nhìn cô ngủ.

Ngay cả người bên cạnh cô cũng đổi hết thành người của chàng.

Hệ thống sắp chịu không nổi rồi.

Anh chàng này cũng thật tình, cứ thích nhìn ký chủ ngủ rồi lầu bà lầu bầu, chẳng làm cái gì cả.

Ôi trời ạ, ngoan ngoãn lắm cơ!Thấy ban ngày Thượng Quan Dực đối xử với Đường Quả thế nào, chàng kiếm thêm không ít rắc rối đến cho Thượng Quan Dực.

Chính vì thế mà thể xác và tinh thần hắn rất mệt mỏi, ngày nào cũng đến nghe Đường Quả đánh đàn.

Đường Quả còn an ủi hắn khiến Nghiêm Hoặc nổi trận lôi đình.Thằng chó này không đáng để nàng đối xử tốt như thế!Tức chết mất thôi!!Nhưng nghĩ đến việc nàng tự cho rằng bản thân là Đường Giảo, chàng lập tức đi tìm kẻ thay đổi ký ức của hai chị em.

Đường Quả nghĩ mình là Đường Giảo rồi, chàng không tiện ra mặt làm gì cả, chỉ có thể bảo vệ trong âm thầm.

Nếu như đột ngột xuất hiện trong cung của nàng, khéo còn bị mắng chửi là sở khanh, vậy thì không thể có ấn tượng tốt với nàng.Chàng đành chờ đến khuya, lẳng lặng vào cung của nàng và bên cạnh nàng.

Chỉ nhìn nàng ngủ say thôi cũng khiến chàng thỏa mãn.Nhưng trong mắt thuộc hạ của chàng thì, họ cảm thấy chủ nhân của họ điên mất rồi, ngày nào cũng đi ngắm người ta ngủ.Thượng Quan Dực không thể dứt được cơn nghiện với tiếng đàn của Đường Quả, cũng đã quen với mùi vị đồ ăn cô làm.

Nghe được những lời an ủi của cô, tâm trạng hắn sẽ tốt lên.

Dần dà, một vài bộ quần áo, túi thơm, giày tất của hắn là Đường Quả tự tay làm.

Thậm chí cô còn làm cho hắn một cái gối.“Gì đây?”

Hắn tò mò hỏi, “Hình như là gối đúng không?”

“Vâng.

Thiếp biết Hoàng thượng dạo này bận rộn, buổi tối ngủ không ngon nên may cho Hoàng thượng một cái gối chứa thảo dược.

Hoàng thượng đêm nay ngủ bằng gối này thử xem, nhất định sẽ ngủ rất ngon, hôm sau tinh thần cũng sẽ tốt.”

Nói xong, cô còn lấy ra rất nhiều gói thuốc đã được khâu lại, “Cứ thay thuốc thường xuyên, Hoàng thượng sẽ không cần phải ưu sầu vì không ngủ được khiến long thể bị ảnh hưởng nữa.”

Thượng Quan Dực không từ chối.

Hắn nhận ra, những món đồ Đường Quả chuẩn bị đều rất tỉ mỉ.

Ngoại trừ chuyện Đường Quả không phải Đường Giảo ra thì Đường Quả rất tốt.Hắn không nhận ra rằng, hắn không hề nghi ngờ Đường Quả chút nào.

Hắn tin rằng, gối có thảo dược của cô chắc chắn sẽ có công dụng thần kỳ.Hệ thống: Đúng là thần kỳ thật, toàn thảo dược tốt với cơ thể không đó.

Cơ mà có một số người không dùng được đâu, dùng sẽ giảm thọ.Đêm ấy, Thượng Quan Dực sử dụng gối thảo dược, quả nhiên ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau cũng không cảm thấy mệt mỏi mà còn tràn đầy sức sống.

Hắn lập tức sai người đi cất chỗ thuốc còn lại.

Nhìn chiếc gối được thêu thùa đẹp đẽ, hắn cười trong vô thức, “Tâm tư rất tinh tế, đáng tiếc.”

Đúng, đáng tiếc.

Đáng tiếc nàng ta không phải Đường Giảo.Nếu nàng ta là Đường Giảo, vậy thì hoàn mỹ.Nghĩ đến Đường Giảo, tâm trạng của Thượng Quan Dực lại rơi xuống.Nhưng hắn vẫn không thay đổi thói quen bãi triều xong thì đến điện Giảo Linh nghe Đường Quả đàn và ăn đồ ăn cô làm.Nghiêm Hoặc nhìn thấy tất cả, nghiến răng nghiến lợi vì tức.

Hời cho tên kia rồi!

Nàng tốt như thế, ấy mà hắn dám vừa thoải mái hưởng thụ vừa ghét bỏ nàng hả?
=====
Chương 56 (1180):Đáng giận, thật đáng giận!Nếu là chàng, chàng nhất định sẽ thương nàng, không muốn ngày nào nàng cũng phải đánh đàn với nấu ăn đâu.

Chàng nhất định sẽ nâng nàng như nâng trứng, hứng nàng như hứng hoa, sao có thể để nàng vất vả chứ!Thượng Quan Dực chó má!Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc quay ra nhìn nhau.

Chủ nhân tự dưng chửi người ta là chó, đáng sợ quá.Đêm về, Đường Quả đi ngủ.Nghiêm Hoặc u ám đứng bên mép giường cô, biểu cảm vô cùng tủi thân, “Nàng đối xử tốt với thằng tồi kia như thế, có phải mắt mù rồi không?”

Hệ thống: Ơ không diễn nữa hả?Đường Quả: “...”

“Ta đã phái người đi tìm đạo nhân Dương, tìm được sẽ bắt ông ta đổi lại ký ức cho chị em nhà nàng.

Ta sẽ nói chân tướng cho nàng để nàng hiểu Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh là người thế nào, chắc nàng sẽ không còn hy vọng gì nữa đâu nhỉ?”

Hệ thống: Anh trai cứ yên tâm đi.

Ký chủ đại đại không thèm hai tên kia đâu.

Anh cứ ngoan ngoãn nghe lời, ký chủ xong việc rồi thì muốn thế nào cũng được.Thời gian cứ thế trôi mau, chẳng mấy chốc đã đến đại tiệc giao lưu giữa các quốc gia.

Trước đó vài hôm, người của các nước đều đã đến hết.Đại tiệc được tổ chức trước sinh nhật Thượng Quan Dực một ngày.

Ngày ấy, người từ các nơi đổ về, vào trong cung.

Một số nước lớn thì phái sứ thần đến, còn lại thì là một số quân chủ tò mò về Nam Thục nên tự đến.Các quốc gia trung đẳng và các nước nhỏ thì là quốc chủ đến.

Để tỏ lòng thành ý, các quốc chủ đều mang theo những gì quý nhất của nước mình đi cùng.Nghe nói Nam Thục có nhiều sản vật đa dạng, lương thực và rau củ cũng nhiều, bọn họ tính mang đồ đi đổi hạt giống.

Có một số nước còn mang theo cả mỹ nhân để hiến cho Thượng Quan Dực, biết đâu hắn vui vẻ thì sẽ cho bọn họ nhiều đồ quý hơn.

Nếu không hiến được, bọn họ cũng có thể đưa cho các triều thần để đổi những vật phẩm mình cần.

Tóm lại, dù với mục đích gì thì đại tiệc giao lưu lần này cũng có thể gọi là đại tiệc trao đổi.Thượng Quan Cảnh không có ý định đưa Đường Giảo tiến cung nên đã viện đủ mọi lý do.

Hắn nói, Thượng Quan Dực dạo này không ổn, cứ nghĩ cô là Giảo phi nên cô không tiến cung cho an toàn.Đường Giảo đương nhiên là đồng ý.

Vốn dĩ cô cũng muốn đi, nhưng trước đó cô đã nhận được tin tức của Đường Quả rồi.

Đường Quả muốn cô chờ đợi thì cô cứ việc chờ thôi.

Cô cũng biết, nếu cô đi, Thượng Quan Dực sẽ không đưa Đường Quả đi trước mặt cô.Đại tiệc đã bắt đầu, hệ thống không nhịn được, hỏi Đường Quả, [Ký chủ, cô làm nhiều thứ như thế, Thượng Quan Dực vẫn tiễn cô đi thật hả?]“Mi phải tin vào cốt truyện chứ.

Có một số người rất đê tiện, thích nhất là làm chuyện lừa mình dối người.”

Hệ thống: [Chẳng lẽ không có ai biết quay đầu là bờ sao?]“Có chứ.

Ta nhớ là có một cô gái ở thế giới nào đó.”[Không có đàn ông hả?]“Đàn ông con trai thường để ý mặt mũi, không đến phút cuối thì không nhận ra được tâm ý của mình đâu.

Bây giờ mà thừa nhận thì khác gì tự vả?”[Vậy chờ thôi.]Phi tần hậu cung không có tư cách tham gia đại tiệc, ngoại trừ Hoàng hậu.

Nhưng mà Thượng Quan Dực vẫn chưa lập hậu nên không có ai.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1181 - 1182: Vương phi bị đổi ký ức (57-58)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 57 (1181):Nghiêm Hoặc cũng có mặt ở đó với vai trò sứ giả của Bắc Yến.

Chàng cũng không cần phải làm gì, chỉ cần sai người mang vật phẩm đến là xong, sau đó thì ngồi uống rượu giải sầu.Một vài người nước khác muốn nói chuyện với chàng đều bị thái độ lạnh nhạt của chàng đánh lui.

Biểu hiện của chàng khiến ai cũng hiểu, Bắc Yến không hổ là nước lớn, không muốn giao lưu với nước nhỏ như bọn họ làm gì.Cốt truyện vẫn cứ tiếp diễn.

Một quốc vương của một nước trung đẳng đứng lên kính rượu Thượng Quan Dực, sau đó nói: "Lâu nay vẫn nghe Nam Thục có một vị đệ nhất mỹ nhân, không biết Hoàng đế Nam Thục có thể mời nàng ra cho chúng ta ngắm được không?"

Lúc đó Thượng Quan Dực đã uống vài ly.

Vốn dĩ hắn sẽ từ chối yêu cầu mạo phạm vô lý này - dù gì thì Đường Quả cũng coi như là phi tần của hắn, bị một quốc chủ nho nhỏ mơ ước, hắn sao có thể chấp nhận?

Nhưng trong lúc liếc qua Thượng Quan Cảnh, thấy Thượng Quan Cảnh đang không vui, hắn chợt nảy ra một ý.Cảnh Vương phi tốt như thế, hắn không nghĩ Thượng Quan Cảnh thật sự không quan tâm đến nàng ta.Nhìn Thượng Quan Cảnh tức giận, Thượng Quan Dực ra quyết định, "Mời Giảo phi ra tiếp các vị khách nước ngoài đi."

Nói xong, hắn nhìn Thượng Quan Cảnh nhướn mày đắc ý."

Cảnh Vương sao không mang Cảnh Vương phi đến?

Trẫm nghe nói Cảnh Vương rất chiều chuộng Cảnh Vương phi, đại tiệc thế này sao không đi?"

Thượng Quan Cảnh nuốt cục tức xuống, trả lời, "Thân thể Vương phi không khỏe, thần đệ sợ nàng không chịu được nên để nàng ở phủ nghỉ ngơi."

"À, ra vậy."

Thấy Thượng Quan Dực trông bất cần như thế, Thượng Quan Cảnh không nhịn được, "Hoàng huynh à, thần đệ nghĩ rằng không nên để Giảo phi ra ngoài gặp khách đâu."

"Sao lại không được?"

Thượng Quan Dực hỏi lại, "Chỉ ra gặp sứ thần các nước thôi thì có gì sai chứ?

Đúng không Cảnh Vương?"

"Đúng là thế.

Cảnh Vương gia này, chúng ta chỉ là tò mò với mỹ nhân của Nam Thục thôi.

Giảo phi nương nương cũng đâu phải không thể gặp được, không ổn chỗ nào?"

Bị nhiều người nhìn như thế, Thượng Quan Cảnh đáp lại, "Giảo phi nương nương là nữ tử hậu cung, không nên ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.

Sứ thần muốn gặp nàng vì nghe danh nàng, bản vương cảm thấy không ổn."

"Cảnh Vương à, trẫm đã cho phép rồi, trẫm đã mở miệng rồi, Giảo phi phải ra.

Hơn nữa, danh dự cái gì?

Nàng ấy chỉ là một vị phi tử của trẫm thôi, chẳng lẽ không được gặp khách?

Ở gia tộc bình thường, nàng ấy chỉ là một thiếp thất thôi.

Ra ngoài mua bán được thì sao không thể gặp khách?"

Thấy Thượng Quan Cảnh không đồng tình, Thượng Quan Dực bất giác nói nặng hơn để xả ra cơn buồn bực.

Các đại thần tái mặt, muốn nói gì đó nhưng lại không dám bôi nhọ Thượng Quan Dực trước mặt khách.

Sắc mặt thượng thư Đường Duyên Tân cũng không dễ nhìn.

Hoàng thượng nói như thế là coi con gái ông thành cái gì?

Hắn ta là Hoàng đế, ông chỉ là một thượng thư nho nhỏ, biết làm gì được đây?Gương mặt Thượng Quan Cảnh khó coi.

Thượng Quan Dực nói vậy là sỉ nhục người khác đấy.

Tuy hắn không thích Đường Quả nhưng chắc chắn hắn sẽ không sỉ nhục nàng ta.Mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát.Nếu hắn nói thêm một câu, Thượng Quan Dực sẽ túm được tóc hắn, nghĩ rằng hắn có tình cảm với Đường Quả, sau đó tìm cách cướp Giảo Nhi của hắn đi.=====Chương 58 (1182):Ở đây còn một vị tức đến mức sắp nổ."

Thằng chó này!"

"Ta muốn đánh chiếm Nam Thục!"

Nghiêm Hoặc thấp giọng chửi, uống cạn chén rượu trong tay.

Thuộc hạ bên cạnh nơm nớp lo sợ chàng sẽ làm bậy làm bạ gì đó.Không lâu sau, Đường Quả ra ngoài.

Vì Thượng Quan Dực đã dặn dò cẩn thận nên cung nhân trang điểm cho cô thật tỉ mỉ khiến dung nhan vốn tuyệt sắc của cô trở nên đẹp hơn mấy lần.Cô vừa bước đến, ai ai cũng nhìn thẳng, vô cùng yên tĩnh.

Cô đứng cách Thượng Quan Dực không xa, mắt rũ xuống giống như hàng hóa đang bị vô số người đánh giá.Chỉ có Nghiêm Hoặc mới thấy được bi thương trên người cô mà đau lòng.Vẻ mặt Thượng Quan Cảnh phức tạp.

Hắn không dám nhìn cô, chỉ cắm đầu xuống uống rượu."

Đẹp, đẹp quá, vô cùng đẹp, quả là đệ nhất mỹ nhân Nam Thục.

Hoàng đế Nam Thục, ngài thật có phúc."

Người muốn mời cô ra là Quốc chủ nước Trần.

Lão ta vừa tỉnh lại đã liên mồm khen, ánh mắt say mê không rời khỏi người cô.Lão nuốt nước bọt, "Hoàng đế Nam Thục, ta muốn dùng hết tất cả tài sản ta mang đến để đổi lấy nàng ấy, được chứ?"

Đại tiệc giao lưu cũng là đại tiệc trao đổi.

Nếu lão ta muốn một tiểu thiếp của một đại thần thì sẽ không ai nói gì, nhưng đây là sủng phi của Thượng Quan Dực.

Đã vậy, sủng phi này còn có xuất thân là con nhà quan đứng đắn nữa.Vô số đại thần đứng dậy ngăn cản, "Hoàng thượng, không được!"

"Hoàng huynh, thế quả thật không được."

Thượng Quan Cảnh cũng kinh ngạc.

Hắn phản ứng lại, vội nói theo các đại thần.

Có nghĩ hắn cũng không nghĩ tên quốc chủ nước Trần này dám to gan dùng tiền bạc để đổi lấy hậu phi của Thượng Quan Dực.Thượng Quan Dực vốn có vài phần tức giận.

Lão quốc chủ kia đề nghị như thế là đang mạo phạm hắn.

Nhưng thấy đông đảo thần tử và Thượng Quan Cảnh cùng phản đối, hắn lại không thoải mái.

Từ bao giờ mà thần tử lại đồng lòng với Thượng Quan Cảnh thế chứ?

Này không phải là đánh vào mặt Hoàng đế hắn à?

Hắn còn chưa nói gì, bọn họ đã sốt ruột khuyên hắn, rõ rằng không coi hắn ra gì cả.

Đã vậy, nghe bọn họ nói, cứ như thể địa vị của một phi tử có thể rung chuyển cả một quốc gia không bằng.Thấy Thượng Quan Cảnh gấp rút như thế, hắn nhìn Thượng Quan Cảnh.

Ánh mắt cả hai giao nhau.Thượng Quan Cảnh lập tức hiểu được ý của Thượng Quan Dực.

Thượng Quan Dực có thể sẽ không chấp nhận đề nghị của Quốc chủ Trần nhưng hắn phải ngoan ngoãn đưa Giảo phi về cung."

Cảnh Vương?"

Thượng Quan Cảnh không nói gì.

Hắn mím chặt môi, mắt nhìn Đường Quả xanh xao đứng bên cạnh Thượng Quan Dực mặc cho người ta đánh giá.

Nghĩ đến chuyện hắn sẽ mất Giảo Nhi, hắn nhẫn tâm quay đầu, "Thần đệ không có ý kiến gì, Hoàng huynh là Hoàng đế Nam Thục, phi tần trong hậu cung đều thuộc về Hoàng huynh, hoàng huynh muốn làm gì cũng được."

"Cảnh Vương, khanh nói thật chứ?"

"Vâng, thần đệ nói thật."

"Đúng.

Đây chỉ là một phi tử mà thôi, trong các gia tộc bình thường chỉ là một thiếp thất.

Nếu Quốc chủ Trần đã muốn có thì trẫm đồng ý.

Khanh mang hết tài sản bảo vật ra đây, trẫm sẽ đưa đệ nhất mỹ nhân cho khanh."

Quốc chủ Trần vốn không có bao nhiêu hy vọng, không ngờ lại thành công._Dã Linh: Trời ơi cứu tui cứu tui, edit chap này tui tức quá trời ơi là trời!!!!
=====[GÓC THÔNG BÁO]:Hi mọi người, do dạo này bạn Linh hơi bận nên nhóm mình không đăng truyện thường xuyên như lúc trước được ấy, mong các bạn thông cảm nha.

Sắp tới sẽ có vài thay đổi nhỏ trong việc đăng chương, bọn mình sẽ thảo luận rồi thông báo cho các bạn nhé.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Love ~~Hiện tại thì ở miền Trung thời tiết đang rất xấu, các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe, bảo vệ tốt bản thân và gia đình, hạn chế đi ra ngoài nếu không thực sự cần thiết.

Mong các bạn sẽ luôn được bình an.

- Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1183 - 1184: Vương phi bị đổi ký ức (59-60)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 59 (1183):Lão ta vô cùng kích động, mỡ trên người cũng rung theo.

Lão chắp tay cảm tạ, "Cảm tạ Hoàng đế Nam Thục.

Dùng mỹ nhân đổi tài bảo, ngài quả là anh minh."

Lão sợ Thượng Quan Dực đổi ý, vội vàng sai người mang hết tài bảo tiến cung hiến cho hắn.Các đại thần phản đối, Thượng thư Đường Duyên Tân còn quỳ trên đất mãi không đứng lên nhưng cũng không thay đổi được quyết định của Thượng Quan Dực, thậm chí còn bị hắn mời ra ngoài.Thượng Quan Dực vẫn luôn quan sát biểu cảm của Thượng Quan Cảnh, thấy Thượng Quan Cảnh đau khổ, trong lòng hắn thấy rất sảng khoái.Xem ra, em trai ruột của hắn cũng không đến mức vô tình với Cảnh Vương phi.Thượng Quan Cảnh dám cướp Giảo phi của hắn, vậy hắn coi Cảnh Vương phi như hàng hóa để đổi lấy tài bảo với người ta, quả là một quyết định sáng suốt.Đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, theo bản năng quay lại thì Đường Quả đang nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt mà đau thương.Lòng hắn đột nhiên cứng lại.

Cảm giác này thật không thoải mái.Trong một thoáng, hắn cảm thấy hối hận.

Vốn dĩ nàng là một nữ tử tốt.

Những ngày gần đây, hắn thường xuyên nghe nàng đàn, ăn đồ ăn nàng làm, còn ngủ bằng gối thảo dược của nàng.

Bao nhiêu đồ của hắn đều do nàng chuẩn bị.Rất mau, hắn vứt những suy nghĩ này ra sau đầu.Hắn là Hoàng đế, có loại người nào mà không có chứ?Nàng ta lấy lòng hắn, chỉ là vì hắn là Hoàng đế thôi.

Người hắn thích là Giảo phi, không phải hàng giả này.Nữ tử trong thiên hạ đều tùy ý để hắn lấy, chẳng lẽ hắn không thể tìm được một người giống như nàng ta?

Khéo còn tìm được người tốt hơn.Hắn rời ánh mắt đi, không nhìn cô nữa, bắt đầu nhận rượu từ người khác.Đường Quả vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Cuối cùng, đôi mắt trở nên vô thần không còn sức sống, như thể "tâm đã hóa tro tàn".Mắt Nghiêm Hoặc đỏ bừng, thiếu chút nữa chàng đã lao lên.

Chàng biết, bây giờ không thể làm được gì.

Nếu chàng xông đến, không những không cứu được nàng mà còn không thể đưa nàng đi.Chàng chỉ đành dùng sức nắm chặt hai tay, ánh mắt không rời khỏi Đường Quả, sợ cô bị làm sao.Thượng Quan Cảnh cũng không yên ổn.

Hắn không dám nhìn Đường Quả, chỉ lo nốc rượu.Quốc chủ Trần dâng tài sản lên cho Thượng Quan Dực rồi nuốt nước bọt, lên tiếng, "Hoàng đế Nam Thục, liệu ta có thể đưa nàng đi được chưa?"

Thượng Quan Dực ngẩn ra.

Hắn nhìn Đường Quả đang đứng bất động, trầm mặc một chút rồi nói, "Giảo phi, giờ nàng đã là người của Quốc chủ Trần rồi, đi đi."

"Vâng, thưa Hoàng thượng."

Nghe giọng nói trầm trầm không có sức sống của cô, Thượng Quan Dực không biết nên nói gì.

Giọng nói ấy vốn mềm nhẹ êm tại, đôi mắt kia sẽ lơ đãng lộ ra thái độ gì đó.Giờ chẳng còn gì nữa rồi.Nàng như vũng nước đọng không một gợn sóng, yên lặng như người chết.Đường Quả đi theo Quốc chủ Trần, mặt không biểu cảm.

Vì có nhiều người xung quanh nên Quốc chủ Trần không dám làm gì cô.Có được mỹ nhân rồi, không cần phải vội vàng làm gì, lỡ chọc giận người Nam Thục thì mất nhiều hơn được.Nghiêm Hoặc thấy thế, cầm lấy bầu rượu, nâng chén lên.

Chàng đi đến trước mắt Quốc chủ Trần, "Chúc mừng Quốc chủ."

"Nghiêm đại nhân của Bắc Yến?"

Quốc chủ Trần mừng rỡ.

Đây là sứ thần của Bắc Yến đấy!Lão vội vàng sai người dọn chỗ cho chàng.=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 60 (1184):Nghiêm Hoặc rót đầy chén của Quốc chủ Trần, "Đây, ta kính ông một ly chúc mừng."

"Ha ha, cùng vui cùng vui, không ngờ Nghiêm đại nhân lại khách khí thế."

Quốc chủ Trần tưởng rằng Nghiêm Hoặc nói chuyện với lão là muốn trao đổi gì đó với hắn.

Bắc Yến thừa ngọc, giờ lão có mỹ nhân rồi, thêm mỹ ngọc nữa thì càng đẹp.Bất giác, lão bị Nghiêm Hoặc chuốc say.

Đại tiệc kết thúc, lão say mềm như bún, không thể làm gì được.

Đến lúc đó Nghiêm Hoặc mới nguôi giận.

Chàng lui bước, nhẹ giọng nói bên tai Đường Quả, "Ta nhất định sẽ đưa nàng đi."

Thấy Đường Quả ngẩng đầu nhìn mình ngơ ngẩn, chàng nhắc lại, giọng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng, "Ta nhất định sẽ đưa nàng đi, không để người khác tổn thương nàng nữa."

Nói xong, chàng sung sướng vô cùng.

Đương nhiên, như thế này vẫn chưa đủ.

Chàng phải về sắp xếp thêm người canh chừng bên cạnh nàng, để nàng không bị tên heo mập kia ức hiếp.Đại tiệc đến hồi kết, Đường Quả xuất cung cùng Quốc chủ Trần.

Sứ thần các nước cũng ra ngoài.

Các đại nhân nhìn nhau, sắc mặt đủ màu.

Không thể khuyên được Thượng Quan Dực, mọi chuyện cũng đã đến nước này, còn làm gì được nữa?

Cuối cùng họ chỉ đành thở dài rồi rời đi.Thượng Quan Cảnh vẫn ở lại.

Khi chỉ còn hai người, hắn đến trước mặt Thượng Quan Dực, "Hoàng huynh rất quá đáng."

"Quá đáng?"

Thượng Quan Dực nâng chén, cười một tiếng mỉa mai, "Nàng ta có thể không bị mang đi đâu.

Cảnh Vương à, chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta là ta sẽ không đưa nàng ta đi."

Thấy gương mặt Thượng Quan Cảnh tái đi, Thượng Quan Dực uống cạn chén rượu, đứng lên, "Cảnh Vương à, ngươi và trẫm là anh em ruột, sở thích giống nhau, suy nghĩ cũng giống nhau.

Ngươi nói trẫm quá đáng, chẳng lẽ ngươi không quá đáng?

Quên rồi à?

Chính ngươi đã đưa nàng ta vào cung, là ngươi vứt bỏ nàng ta trước.

Trẫm thì có tình cảm gì với nàng ta đâu?

Với trẫm mà nói, nàng ta còn chẳng bằng một rương châu báu, mà Quốc chủ Trần lại mang nhiều hơn một rương."

"Ngươi..."

"Cảnh Vương này," Thượng Quan Dực đến trước mặt Thượng Quan Cảnh, thấp giọng, "Nếu ngươi đưa Giảo phi về, trẫm sẽ nghĩ cách đưa nàng ta về với ngươi, sao nào?"

"Không thể nào!"

Thượng Quan Cảnh trả lời theo bản năng, đổi lấy được tiếng cười to của Thượng Quan Dực, "Thế Cảnh Vương đi về đi.

Chuyện này đã qua, không cần nhắc lại nữa."

"Cảnh Vương đã không quan tâm đến nàng ta rồi thì cần gì phải khiến anh em tương tàn chứ?"

Thượng Quan Dực ra ngoài, Thượng Quan Cảnh đứng chôn chân tại chỗ, không thể nói một lời.

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh.

Không thấy nàng đâu.

À phải rồi, nàng đã là người của Quốc chủ Trần.Hắn chen vào chuyện này vì nàng từng là Vương phi của hắn.

Người hắn thích là Giảo Nhi, bảo hắn rời khỏi Giảo Nhi là không thể.

Nếu hoàng huynh không thuận theo, hắn cũng không làm được gì.Thượng Quan Cảnh mang tâm trạng hoảng hốt hồi phủ.

Lần đầu tiên hắn không đi tìm Đường Giảo mà nhốt mình trong thư phòng.Hắn đột nhiên nhận ra, trong thư phòng có rất nhiều đồ vật có dấu vết của nàng, chẳng hạn như bút hay nghiên mực.

Nàng đã chọn chúng cho hắn.

Đồ trang trí bên cạnh cũng là ngọc mà nàng mua được.

Một ít tranh chữ cũng là của nàng.Thượng Quan Cảnh vội đứng dậy, rời khỏi thư phòng khó thở ấy.

Nhưng ra ngoài rồi vẫn không thể xóa hết những dấu vết của nàng.=====Giờ bão đã tan rồi, tình hình chỗ các bạn thế nào, có thể cập nhật cho mình biết với được không?-Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1185 - 1186: Vương phi bị đổi ký ức (61-62)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 61 (1185):
"Quản gia."

"Vương gia có gì phân phó ạ?"

Chuyện Giảo phi bị tặng cho Quốc chủ Trần chắc chắn không thể rêu rao, quản gia cũng không hề biết."

Không có chuyện gì, ngươi lui ra đi."

Vốn dĩ hắn muốn sai quản gia hủy đi những gì liên quan đến nàng ấy, nhưng cuối cùng lại thôi.

Hắn với nàng ấy không có tình nghĩa gì, không cần phải che che giấu giấu làm gì.

Những thứ này giữ lại thì cứ giữ thôi.

Thay đổi nhiều quá, nhỡ Giảo Nhi hỏi thì hắn biết đáp thế nào?

Dẫu sao thì trong ký ức của Giảo Nhi, tất cả đều do nàng bố trí.Đường Quả đến chỗ của Quốc chủ Trần, có người sắp xếp cho cô chỗ ở.Quốc chủ Trần uống say quên cả trời đất, ngủ như lợn chết rồi, không có thời gian mà lo cho cô.Làm một phi tử bị Hoàng đế tiễn đi, cô làm sao có thể ngủ được.

Nhất định phải ngồi cạnh cửa sổ ngắm trăng ra vẻ đau buồn.Hệ thống: Quỷ mới tin cô.

Rõ ràng biết ai đó sẽ đến nên cố tình đứng đấy chờ người ta.

Lêu lêu chó ký chủ.Quả nhiên, trong đêm yên tĩnh, Nghiêm Hoặc đến.Nhìn Đường Quả trầm ngâm, chàng xót xa vô cùng.

Chàng đứng ngoài cửa sổ, thấp giọng, "Ta sẽ đưa nàng đi, hãy tin ta."

"Có thể nàng sẽ không nhớ ta đâu, dù gì chúng ta chỉ gặp nhau có một lần."

Nghiêm Hoặc cười nhẹ, "Lúc đó ta ngụy trang thành thương nhân Bắc Yến bán nguyên thạch cho nàng.

Ánh mắt của nàng rất tốt, mua hết."

"Thực ra lúc nhìn thấy nàng, ta tiếc lắm.

Tại sao nàng đã là vợ người ta rồi?

Tại sao ta không gặp được nàng sớm hơn?"

"

Sau này biết nàng là Cảnh Vương phi, ta thường xuyên lén lút đi theo nàng để thỏa lòng tương tư.

Về sau, ta nhận ra người đi cùng Cảnh Vương không phải nàng, chỉ là một người rất giống nàng.

Ta tra ra được một vài chuyện mới biết nàng bị làm sao."

"Ta từng đến Hoàng cung ngắm nàng.

Có thể nàng cảm thấy đường đột nhưng sự thật là ta không làm gì cả, chỉ muốn ngắm nhìn nàng.

Nhìn thấy nàng an toàn, sống tốt là ta yên tâm."

Hệ thống: Anh chàng này tỏ tình thuận miệng quá nhỉ, nó chua ghê ấy."

Vì hoàn cảnh của nàng, ta hoàn toàn có thể cưỡng ép nàng đi cùng ta, nhưng nếu ta làm thế thì có khác gì bọn chúng đâu?

Vậy nên, ta lựa chọn bảo vệ nàng, đồng thời tìm đạo nhân Dương để hy vọng lấy lại ký ức cho nàng.

Nàng có ký ức rồi thì muốn đi hay không là ý của nàng."

"Ta không ngờ Thượng Quan Dực sẽ tặng nàng cho người khác.

Lần này, dù nàng có muốn hay không thì ta cũng phải đưa nàng đến Bắc Yến.

Ta sẽ lo mọi chuyện, nàng không cần phải làm gì cả.

Về sau nàng được tự do, muốn làm gì cũng được, ta sẽ không ép nàng, chỉ cần nàng để ý đến ta."

Hệ thống: Thiệt tình, đáng thương quá đi.Đường Quả đang cười thầm trong lòng, nhưng khi thấy Nghiêm Hoặc nghiêm túc nhìn mình như cún con chờ xương, cô không nhịn được nữa, cười ra tiếng.Hệ thống: Ký chủ, OOC rồi ơ kìa?Không diễn nữa hả?

Chuyên nghiệp lên!À quên, anh chàng này không trong phạm vi trả thù, ký chủ không cần giữ hình tượng.

Hình như chỉ cần anh ta ngoan ngoãn là ký chủ sẽ không lừa gạt, không diễn xuất mà dùng bản tính thật để đối xử với anh ta.Được rồi, nó có ghen tỵ một chút, nó không phải là thống tử đặc biệt nhất với ký chủ.Nghiêm Hoặc thấy Đường Quả cười, sửng sốt._Đôi lời Dã Linh:Nghiêm Hoặc: Hình như có gì đó sai sai...
=====Chương 62 (1186):Nghiêm Hoặc nhìn chằm chằm Đường Quả, thấy cô vẫn cứ cười, hoàn toàn không có tí ti bi thương nào.

Cảm giác cô độc, bất lực vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.Chuyện gì đang xảy ra thế?Chàng chớp chớp mắt, huơ huơ tay trước mặt Đường Quả, hỏi, "Chẳng lẽ điên rồi?"

Hệ thống: [...]"Cũng đúng.

Bọn chúng khiến nàng tổn thương như thế, nàng có thể chịu được đến giờ đã là cực hạn.

Không sao, có ta ở đây, nàng sẽ tốt hơn."

Đường Quả không muốn giấu chàng nữa.

Ở thế giới này, chàng vẫn đáng yêu như thế, rất ngoan, rất hợp với gu của cô.Cô lên tiếng, "Nghiêm công tử, ta không có điên."

"Nàng không..."

Nghiêm Hoặc ngẩn ra, "Nàng nhớ ta?"

Đường Quả chống cằm, mỉm cười, "Nhớ chứ, còn không phải Nghiêm công tử bán đá đến từ Bắc Yến à?

Hàng của anh không tệ, cắt được ra kha khá ngọc tốt.

Nghiêm công tử chắc không phải người làm ăn đâu nhỉ?

Nếu thương nhân nào cũng giống như anh, khéo mới hai tháng đã thua lỗ đến bán nhà."

Nghiêm Hoặc vẫn không phản ứng lại.

Sau khi quan sát cẩn thận, xác định được Đường Quả có ký ức, chàng rất vui vẻ, "Không phải nàng đã bị đạo nhân Dương đổi ký ức rồi sao?"

"Lão ta muốn đổi, nhưng không thành công."

Nghiêm Hoặc là một người thông minh, chớp mắt đã hiểu được, "Nàng biết?"

Biết tâm tư của Thượng Quan Cảnh, cũng biết âm mưu đó nên đã chuẩn bị từ sớm?Nhưng tại sao nàng lại không phản kháng để người ta muốn làm gì thì làm như thế, khiến mình rơi vào thế bị động?

Giờ còn bị Thượng Quan Dực tiễn đi.

Chẳng lẽ nàng đã tan vỡ đến nỗi không muốn sống nữa?"

Nghiêm công tử đang mải suy nghĩ cái gì thế?"

Nghiêm Hoặc đáp lại, "Thực ra còn sống rất tốt, dù bọn chúng không quan tâm nàng thì trên đời này vẫn còn có người quan tâm nàng.

Bọn chúng không tốt với nàng, nhất định sẽ có người tốt với nàng.

Đường cô nương, nàng là một người tốt, không cần vì hai kẻ không đáng mà khiến bản thân khổ sở.

Nam Thục không chứa nàng thì Bắc Yến sẽ hoan nghênh nàng."

"Ngoại trừ cha mẹ ta ra thì chẳng ai đối xử tốt với ta cả.

Nghiêm công tử, anh nói xem còn ai sẽ đối xử tốt với ta nữa, ta không có thấy."

"Nàng thấy ta thế nào?"

Nghiêm Hoặc không phải đồ ngốc.

Đường Quả có ký ức, còn cố tình lừa hai tên kia, chứng tỏ cũng là người khôn ngoan.

Nàng đã hỏi chàng như vậy, chàng không nhanh chóng thổ lộ thì đúng là ngốc rồi, "Ta là người đó đấy, chẳng biết nàng có tin không."

Đường Quả liếc chàng, nhẹ giọng cười, "Nghiêm công tử là người tốt, nhưng mà anh không cảm thấy mình cần phải giới thiệu bản thân lại à?

Ta đây mới bị vứt bỏ, đau thương không dứt được.

Anh muốn làm ấm giường thì cũng phải thẳng thắn thành thật một chút."

Cô to gan như thế nhưng Nghiêm Hoặc không thấy có vấn đề gì cả.

Chàng nghĩ, Đường Quả đã chịu quá nhiều đau đớn nên tính cách thay đổi, thế cũng bình thường."

Ta quả thực đến từ Bắc Yến nhưng tên ta không phải Nghiêm Hoặc.

Ta tên Bắc Đường Hoắc, là Hoàng đế Bắc Yến."

Nghiêm Hoặc len lén nhìn Đường Quả, thấy cô không có gì gọi là ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy bất ngờ, "Ta không có phi tử, ngoại trừ Đường cô nương thì chưa từng tỏ tình với ai.

Trước khi biết nàng, ta còn tưởng ta sẽ độc thân đến chết."

"Ta đến Nam Thục là vì nghe nói Nam Thục có rất nhiều vật phẩm, muốn khảo sát để lập đội hoàng thương đến Nam Thục mua sắm."
=====Mai là 20/10 rồi, nhóm mình chúc các bạn độc giả nữ đáng yêu của nhóm sẽ có một ngày lễ thật vui và ý nghĩa bên gia đình, người thân và bạn bè của mình nhé.Chúc các bạn ngày nào cũng đều xinh đẹp, hạnh phúc, vui vẻ hết nhoa.

Cười nhiều lên vì các bạn chính là những bông hoa đẹp nhất trên đời này nà.

Love ❤❤~~
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1187- 1188: Vương phi bị đổi ký ức (63-64)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 63 (1187):"Sau đó, thấy Nam Thục nhiều người tài, ta cũng tính dụ một hai người đến Bắc Yến."

Hệ thống: Ây dà, khai cả gốc gác của mình luôn.

Theo đuổi bạn gái như thế không sợ không đuổi được."

Đường cô nương, trời đất chứng giám tấm lòng ta dành cho nàng, mãi mãi không đổi thay.

Nàng có chấp nhận ta hay không thì ta vẫn sẽ đưa nàng ra ngoài, nàng muốn đi đâu ở Bắc Yến cũng được."

"Ta sẽ không ép nàng.

Nàng tự do.

Đương nhiên, ta sẽ chờ nàng."

Hệ thống: Buồn nôn.Đường Quả bị chọc cười, "Vậy anh tính đưa ta đi thế nào?

Nước Trần tuy chỉ là một nước trung đẳng nhưng muốn công khai cướp người thì không được.

Hai nước chiến tranh, khổ là người dân.

Anh là đế vương chắc không muốn dân mình phải khổ đâu đúng không?"

"Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ xử lý thật tốt, đảm bảo nước Trần không tìm thấy bất cứ sai lầm nào."

Bắc Đường Hoắc thề son thề sắt, vô cùng tự tin.

Chàng thấp giọng, "Để xem nàng có đồng ý không đã."

Hỏi xong, chàng chăm chú nhìn Đường Quả, vô cùng hồi hộp.Nụ cười của nàng vẫn chưa biến mất, chàng không biết nàng nghĩ gì.Nhưng dù nàng nghĩ gì đi chăng nữa, chàng nhất định phải dỗ dành nàng đi cùng mình.

Nàng muốn gì chàng sẽ tìm cho nàng, kể cả nàng không muốn bên cạnh chàng thì chỉ cần nàng ở lại Bắc Yến là được, chàng vẫn có thể thấy nàng mỗi ngày.Nàng ở bên cạnh, chàng dư dả thời gian để đả động nàng."

Được, ta sẽ đi cùng anh."

Bắc Đường Hoắc vui đến mức suýt nhảy lên.

Chàng kìm nén lại, thấp giọng, "Ta về sắp xếp ngay.

Sẽ có người thay thế cho Đường cô nương, đến lúc đó chúng ta về Bắc Yến được chứ?"

"Được, anh cứ lo đi."

Đường Quả nâng cằm lên.

Dáng vẻ "Ta nghe anh hết" ấy khiến Bắc Đường Hoắc say không biết nam bắc thế nào.

Hình như quá thuận lợi rồi thì phải?Chàng vẫn hơi bất an, sợ rằng Đường Quả vẫn chưa suy nghĩ kỹ nên tiếp tục dụ dỗ cô, "Đường cô nương à, hai kẻ kia thật sự không đáng."

Đường Quả mỉm cười, "Ta biết, cảm ơn anh.

Bọn chúng rất khốn nạn, ta chẳng có hy vọng gì cả."

Bắc Đường Hoắc thở ra một hơi.

Chàng không đi ngay mà ra hiệu gọi người đến, sau đó phân phó mọi chuyện ngay trước mặt Đường Quả.Chàng đứng cạnh cửa sổ một mực nhìn cô, cứ như thể sợ cô nghĩ quẩn."

Bắc Đường công tử này, làm Hoàng đế nhàn lắm à?

Anh ở Nam Thục lâu thế không sợ Bắc Yến có chuyện?"

"Không, đã có Vân Mộ Quân quản lý rồi.

Vân Mộ Quân là thừa tướng, cũng là bạn tốt từ nhỏ của ta, tin được."

Bắc Đường Hoắc không hề cảm thấy bóc lột bạn bè có gì sai cả.Đường Quả gật đầu, "Anh có thể về nghỉ ngơi, sẽ không ai làm gì ta đâu."

"Ta sợ nàng nghĩ quẩn.

Tính cách nàng thay đổi nhiều quá, ta không yên tâm được."

Bắc Đường Hoắc vô cùng sầu não, "Ta sợ ngày mai ta đến thì nàng lại không còn."

Hệ thống: Nghĩ nhiều rồi.Đây mới là bản chất của ký chủ!Đường Quả lười biếng chống cằm, "Nhưng ta muốn đi ngủ."

"Vậy nàng cứ ngủ đi, ta canh ngoài cửa sổ, tuyệt đối không trèo vào."

Bắc Đường Hoắc nghiêm túc nói, "Ta nói rồi, ta sẽ không ép nàng làm gì cả, ta chỉ không yên tâm thôi."

Nàng vốn là người dịu dàng hiền lành, đột nhiên trở nên thoải mái như thế, ai biết nàng có tự sát hay không.=====Chương 64 (1188):"Nếu Bắc Đường công tử muốn vậy thì ta không cản nữa.

Ta thực sự buồn ngủ lắm rồi, đi ngủ đây."

Đường Quả cười với Bắc Đường Hoắc rồi duỗi tay ra đóng cửa sổ lại.Bắc Đường Hoắc: "..."

"Bắc Đường công tử có thể về.

Giờ đã vào thu, buổi tối khá lạnh đấy, anh chịu nổi không?"

Giọng Đường Quả truyền ra từ cửa sổ.

Bắc Đường Hoắc thấy cô quan tâm mình, vội đáp lại, "Chịu được, chịu được.

Ta tập võ từ nhỏ, sức khỏe rất tốt.

Lại nói, tối nay cũng không lạnh."

"Ồ...Vậy thì được."

Sau đó bên trong im lặng.Bắc Đường Hoắc vẫn tiếp tục đứng cạnh cửa sổ, không hề có ý định đi.

Tốt nhất là nên canh chừng nàng, nhỡ nàng thật sự nghĩ quẩn thì chàng sẽ phải hối hận cả đời.Có điều một lúc sau, cửa sổ lại mở ra.

Bắc Đường Hoắc vội nhìn, thấy Đường Quả xách ấm trà và cầm chén trà ra cho chàng.

Chàng vui vẻ nhận lấy.Đường Quả bê một cái bàn và một cái ghế nhỏ ra chỗ cửa sổ.

Bắc Đường Hoắc nhận lấy, trong lòng ấm áp, lên tiếng, "Cảm ơn Đường cô nương."

"Ta nên cảm ơn anh mới đúng.

Anh không ngại khó khăn cũng muốn đưa ta ra ngoài."

Bắc Đường Hoắc đột nhiên có cảm giác có vẻ Đường Quả cũng không cần chàng hỗ trợ cho lắm.

Dường như chỉ cần nàng muốn là nàng đi lúc nào cũng được.Cửa sổ khép lại, chắc Đường Quả đã ngủ rồi.Bắc Đường Hoắc ngồi dưới cửa sổ, vuốt ve ấm trà còn hơi ấm.

Chàng nhìn làn nước nóng bên trong, lâm vào trầm tư.

Vừa nãy nàng vào có một lát, chàng cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, thế nước trà ở đâu ra?Bắc Đường Hoắc bưng chén trà nóng, nhấp một ngụm, thầm cười trong lòng.

Không cần biết thế nào, chỉ cần nàng muốn đi cùng chàng, không từ chối chàng, vậy chẳng phải là đang cho chàng cơ hội à?

Nàng là người hay là yêu cũng không quan trọng, quan trọng là chàng thích nàng.[Ký chủ, anh đáng yêu nhà cô lại mời Quốc chủ Trần ra ngoài kìa.] Hệ thống cười thầm, [Chắc sợ Quốc chủ Trần làm gì cô nên mới kiếm cớ kéo lão ta đi.

Cô thấy không, lần nào Quốc chủ Trần cũng say mèm đến nỗi người ta phải nâng về.]Đường Quả cười, "Anh ấy thật có tâm."[Chứ còn gì nữa?

Vì muốn có thiện cảm của ký chủ mà không ngại chào hàng bản thân luôn.]Hệ thống không thể quên được chuyện anh chàng luật sư trong thế giới trước chào hàng bản thân trước mặt ký chủ như thế nào.[Bây giờ Quốc chủ Trần chỉ mải tiếp "sứ thần Bắc Yến", không nhớ được cô đâu.] Quốc chủ Trần yêu mỹ nhân, nhưng so với mỹ nhân thì lão ta yêu giang sơn hơn.Phải nói, Hoàng đế thời cổ đại này gần như ai cũng yêu mỹ nhân cả.

Nhưng mà, mỹ nhân đối với bọn họ chỉ là thứ đồ gì đó thôi, bọn họ vẫn yêu giang sơn hơn.

Mỹ nhân so với chính sự thì chẳng đáng để quan tâm.Bắc Đường Hoắc đứng canh dưới cửa sổ mấy đêm liên tiếp, Đường Quả cũng thuận tay mang trà cho chàng mấy đêm liên tiếp.Đến đêm thứ ba, chàng lại đến, nhưng lần này có thêm mấy người nữa.Đường Quả mở cửa sổ, chàng đưa tay ra, thấp giọng nói, "Đường cô nương, ta đến đón nàng."

"Còn ở đây thì sao?"

Đường Quả hỏi.Một nữ tử bước ra từ sau lưng Bắc Đường Hoắc.

Nương theo ánh trăng bên ngoài, Đường Quả thấy rõ nữ tử này rất giống cô.Dịch dung?"

Ta đã sắp xếp rồi."

Bắc Đường Hoắc hồi hộp đưa tay ra trước mặt cô.
 
Back
Top Bottom